1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      K biết ai là gà ai là thóc đâu nha Văn Dụ :v
      Tiểu mao thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Tôn nhã nhàn đúng là ảo tưởng sức mạnh!

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Sống hơn hai mươi năm chưa lần chuyện đương, vừa edit vừa đau thương.
      Giờ edit tới chương 51 mà toàn từ chuyên ngành bên tài chính, kinh tế, quản trị kinh doanh mà mình bên hóa nên thấy ngu ngu.

      Chương 41: chân đạp hai thuyền

      Editor: tiểu mao

      Bởi vì có Kỷ An Ninh là nguyên nhân, Trần Hạo và Mạnh Hân Vũ, Bạch Lộ coi như có quen biết. Cẩu độc thân năm ba làm sao có thể buông tha hai tiểu học muội năm nhất cơ chứ, Trần Hạo đương nhiên muốn nắm lấy cơ hội.

      Bọn họ vừa ra khỏi nhà ăn, liền trao đổi số điện thoại với nhau, thêm wechat.

      Mạnh Hân Vũ và Bạch lộ đều cười hì hì, mặt hơi đỏ.

      Chuyện đương đúng là làm cho người ta mơ ước.

      Nghỉ giữa giờ buổi chiều, Bạch Lộ hưng phấn cho Kỷ An Ninh: “Trần Hạo hỏi ký túc xá bọn mình có muốn cùng ký túc xá bọn họ thiết lập quan hệ hữu nghị kìa!”

      Kỷ An Ninh ngờ cùng ăn bữa cơm lại thu hoạch được cái này.

      Cùng phòng ký túc xá với Mạnh Hân Vũ còn có hai thuộc khoa khác, hai người bọn họ rất hưng phấn, ríu ra ríu rít bàn luận tối nay nên thế nào với hai bạn kia.

      Kỷ An Ninh cho dù tham gia vào cũng cảm nhận được vui vẻ của hai người họ. chống má, mỉm cười nhìn các nàng nhảy nhót xôn xao.

      Học tập, đương, bạn bè.

      Trước sau hai kiếp, tới tận bây giờ, Kỷ An Ninh mới chính thức hưởng thụ cuộc sống đại học bình thường. (Truyện được edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Bởi vì Kỷ An Ninh đáp ứng sau này cùng ăn cơm trưa với Văn Dụ, Văn Dụ liền đồng ý buổi tối đuổi theo .

      Xe đón xe đưa, đúng là rất chói mắt. Càng khỏi phải đến cái xe Hummer đen “khiêm tốn” vốn nổi danh ở trường kia.

      Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ cũng nhận ra xe của Văn Dụ. Hai người bọn họ sau khi ăn xong cơm chiều ra ngoài trường học tản bộ vòng, xung quanh có rất nhiều quán , tất cả mọi người đều thích dạo chơi vào buổi trưa hoặc chạng vạng tối, vừa hay để tiêu cơm luôn.

      Tản bộ từ cửa hàng về cổng trường, Bạch Lộ liền dùng cùi chỏ huých Mạnh Hân Vũ: “Này! Này! Kia có phải xe của Văn Dụ ?”

      Xe Hummer đen dừng trước cửa trường học, cao hơn khoảng so với mấy xe khác, rất dễ thấy.

      Nhưng Bạch Lộ kinh sợ phải vì xe, mà vì người bên cạnh xe.

      Nhìn qua là thấy Tôn Nhã Nhàn cố ý ăn mặc đẹp, đứng bên cạnh xe, cách cái cửa xe trò chuyện với Văn Dụ.

      “Hôm nay?” Văn Dụ nhìn bộ dạng chủ động ân cần của ta, nhàn nhạt mà cự tuyệt, “Hôm nay có chuyện, hôm khác .”

      Hôm qua mời ta tới đường Kiều Nam, ta . Hôm nay ta muốn chủ động mời uống cà phê, lại cự tuyệt. Văn Dụ lúc lạnh lúc nóng, làm Tôn Nhã Nhàn thấy bất ổn trong lòng.

      Nhìn chiếc Hummer đen nhanh chóng rời , ta rất hối hận đêm qua nên cự tuyệt Văn Dụ. Nếu Văn Dụ cho ta thêm cơ hội, ta chắc chắn cự tuyệt.

      Ngày khai giảng đầu tiên, Tôn Nhã Nhàn quen biết Văn Dụ. Đương nhiên là chỉ có ta biết thôi.

      Vừa khai giảng năm học mới, sinh viên năm nhất vào trường. Mấy sư huynh trong trường học xoa tay hằm hè, chỉ đợi mấy tiểu học muội nhập học. Ngày nhập học đó, đâu cũng thấy đám học trưởng ân cần chỉ đường, chuyển hành lý cho mấy tiểu học muội.

      Tôn Nhã Nhàn xinh đẹp như vậy, tự nhiên bắt đầu từ nhà ga liền được đám học trưởng đón người mới vây quanh. Hoa đại cho xe buýt tới đón tân sinh viên tới trường, hành lý đương nhiên cần ta lo, đám học trưởng kia thi nhau tranh cướp giúp kéo hành lý.

      Nam sinh năm nhất được đối xử tốt như vậy, thân mình lo liệu.

      nam sinh năm nhất dáng vẻ quê mùa, giống như là từ nông thôn lên, cái vali cộng thêm mấy cái bao. Cậu ta tay kéo vali, vali còn chồng thêm mấy cái bao lớn, bao lớn khác vác vai, cứ thế xông thẳng vào trường.

      Tôn Nhã Nhàn được bọn học trưởng Lý Toàn Hữu chăm sóc, bản thân ưu nhã cõng theo cái túi , trơ mắt nhìn cậu ta cắm đầu chạy vè phía trường học, trực tiếp đụng trúng chàng trai trẻ tuổi bước nhanh ra khỏi trường.

      Chàng trai trẻ tuổi kia phản ứng nhanh nhẹn, trong nháy mắt đụng nhau liền đưa tay ra. tay chụp lấy cái bao lớn sắp rớt xuống, tay khác bắt lấy bả vai nam sinh kia, giữ cậu ta lại tránh bị ngã.

      Chàng trai trẻ tuổi kia trong nháy mắt thể sức mạnh, làm trong lòng Tôn Nhã Nhàn dao động. tập trung nhìn lại, người kia mũi cao thẳng, gương mặt tuấn. đưa cái bao lớn cho cậu nam sinh kia, “Chú ý chút”, hình như có vẻ vui. Nhìn qua còn hơi tức giận.

      Điều này càng hấp dẫn Tôn Nhã Nhàn.

      Giống như hàng hiệu người , giống như chiếc xe Hummer của .

      Sau đó Tôn Nhã Nhàn nghe ngóng khắp nơi. Chiếc xe Hummer kia đúng là rất nổi tiếng, sau khi nghe ngóng liền biết được: Văn Dụ, năm ba, là đại thiếu gia, trong nhà rất nhiều tiền.

      Tâm Tôn Nhã Nhàn vẫn luôn nóng hổi, thèm để nam sinh khác vào mắt. (Truyện được edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Văn Dụ đối với ta lúc nóng lúc lạnh, trong lòng Tôn Nhã Nhàn sinh u oán, đứng ở chỗ đó nhìn theo Hummer xe lúc mới quay đầu trở về trường.

      Kỷ An Ninh cũng phải ngày nào cũng ăn cơm trưa với Văn Dụ, trừ buổi sáng phải trực ban ở nhà ăn, trưa với chiều đều theo thời khóa biểu xếp lịch trực. Thứ sáu phải trực buổi trưa, Văn Dụ biết hôm nay trực nên cố ý tới chỗ mua cơm.

      Nhìn qua thấy hàng chỗ dài hơn so với mấy hàng khác, đều là con trai.

      Văn Dụ: “…” Móa nó!

      Văn Dụ đương nhiên bạc đãi dạ dày của mình, cũng thể chen lấn với hàng dài con trai xếp hàng kia chỉ để nhìn Kỷ An Ninh chút, với thêm câu.

      cùng bọn Trần Hạo, Tôn Khải ăn cơm trước. Đến lúc ăn no, cửa sổ cũng chẳng còn người nào, Kỷ An Ninh đẩy xe đẩy ra thu bàn ăn. Lúc ngang qua, còn vui vẻ chào hỏi bọn họ.

      Bàn ăn bằng sắt để đầy mấy giá nhựa, nặng kinh khủng, lúc Kỷ An Ninh đầy về phải cúi người dùng sức đẩy.

      nhắn gầy yếu, mấy người Trần Hạo nhìn cũng thấy đau lòng, lại quay sang nhìn Văn Dụ vẫn ngồi vững như Thái Sơn ở đằng kia, bọn nhịn được hỏi: “Có muốn qua giúp đỡ ?”

      Trong mắt Văn Dụ lại đầy ý cười, : “ cần. Đó là công việc của ấy.”

      Bỏ qua thân phận “ thích”, Văn Dụ kỳ rất thích người tự lực cánh sinh, tính cách kiên trì.

      Người mặc tạp dề của nhà ăn, cặp tóc lên, Kỷ An Ninh mộc mạc giống mấy bà thím, dáng người yếu, lại phá lệ cho cảm giác khỏe khoắn.

      Đây là tràn đầy sức sống, sinh mệnh giãy dụa hướng tới trước, vui vẻ phồn vinh, làm người ta thấy vui vẻ.

      Kỷ An Ninh đúng là cần người khác giúp đỡ. khách sáo từ chối tiểu Ngô ở bếp sau nhiệt tình đề nghị giúp đỡ, hỏi: “Dì lý, mấy cái này để ở đâu?”

      Dì Lý vừa xỉa răng vừa chỉ: “Bên kia, bảo lão Mã chỉ cho.”

      Kỷ An Ninh ì ạch đẩy xe qua.

      Công việc làm ngoài giờ ở nhà ăn tiền lương rất thấp, lại rất mệt mỏi. Nhưng chỗ tốt lớn nhất là thời gian linh hoạt, cái này cố ý chiếu cố cho mấy sinh viên nghèo mà bố trí, bởi vậy dựa vào thời khóa biểu có thể linh hoạt chiếu cố thời gian của sinh viên, ảnh hưởng tới việc lên lớp của Kỷ An Ninh.

      Kỷ An Ninh tính qua, có thu nhập từ NL, thu nhập từ quán cà phê, dạy kèm thêm nhà ăn trường học cộng lại, miễn cưỡng có thể đảm bảo nhu cầu chi tiêu của mình. Trong thời gian này, mua lò vi ba cộng thêm quần áo mới, chắc có gì phát sinh nữa.

      Nhưng điều chỉnh công việc giúp bị bận rộn như trước, thời gian trống có thể tập trung vào việc học.

      So với trước đó, mặc dù thu nhập cao, nhưng bận rộn mệt nhọc, trong lòng luôn trống rỗng, bây giờ lại có cảm giác quỹ đạo sinh hoạt được nâng lên, làm cho người ta kìm lòng được mà tràn đầy hi vọng.

      Lúc kết thúc công việc chuẩn bị rời , dì Lý gọi lại, kín đáo đưa cho hai quả lê : “Cầm lấy.”

      Đây là trái cây bán kèm với đồ ăn, Kỷ An Ninh thấy hơi do dự. Dì Lý : “Chúng ta làm việc ở nhà ăn, thể chút phúc lợi cũng có. Bây giờ đâu phải thời kì đói kém, sư phụ nấu chính đều rất mập mạp.”

      xong, bản thân của cầm quả lê gặm miếng.

      Kỷ An Ninh cười đến hai mắt cong cong, đem lê nhét vào túi sách, “Cám ơn” rồi nhàng chạy.

      Sư phụ Mã cũng gặm lê tới, với dì Lý: “Đứa này, nhìn gầy gò nhắn, làm việc rất được.”

      Dì Lý gật gật đầu.

      Mạnh Hân Vũ thu thập cặp sách, chuẩn bị tới thư viện học tập, Bạch Lộ hùng hùng hổ hổ xông vào.

      “Hân Vũ!” nàng vừa vào cửa liền gào to, “Cậu có biết tớ vừa nghe được chuyện gì !”

      Mạnh Hân Vũ nhìn nàng chuyện đến thở ra hơi, cười nàng: “Nhìn cậu gấp chưa kìa, uống ngụm nước rồi tiếp.”

      Bạch Lộ chạy vội lên lầu, đúng là thở ra hơi, nâng cốc lên uống ừng ực mấy ngụm, “Cạch” để ly xuống, thẳng vào vấn đề: “Tôn Nhã Nhàn lên xe Văn Dụ, cùng kìa!”

      Tin tức rất có tính xung kích, Mạnh Hân Vũ cũng kinh ngạc: “Sao cậu biết? Cậu thấy rồi à?”

      phải tớ! Là Hà Hướng Đông!” Bạch Lộ , “Hà Hướng Đông ra ngoài ăn xâu nướng nhìn thấy. ta còn cằn nhằn cả đường với tớ.”

      Cái gì mà “Con xinh đẹp đều hám giàu” linh tinh gì đó.

      Hà Hướng Đông chính là người xuất trong mộng Văn Dụ, nam sinh ba nghìn tệ cũng nguyện ý. Nam sinh này theo đuổi Tôn Nhã Nhàn từ túc tập huấn quân , nhưng muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người, muốn gia thế có gia thế, Tôn Nhã Nhàn nhìn chướng mắt.

      Kiếp trước, ra là người giúp Tôn Nhã Nhàn tung tin đồn.

      Kiếp này, Tôn Nhã Nhàn lên Hummer của Văn Dụ, trong mắt ta liền trở thành “con hám giàu”. căm giận, đúng lúc nửa đường gặp phải Bạch Lộ liền cằn nhằn nguyên đoạn đường về.

      Nếu phải Bach Lộ suy nghĩ chút liền biết chuyện giữa Văn Dụ và Tôn Nhã Nhàn, cơ bản lười nghe tên này , loại con trai ánh mắt thiển cận cho rằng mua cái túi mấy trăm tệ là loại con hám giàu, đúng là lý luận cứt chó.

      “Tôn Nhã Nhàn sao lại cùng Văn Dụ…” Mạnh Hân Vũ xoắn xuýt, “Cậu xem An Ninh liệu có biết ? Chúng ta có nên cho An Ninh ?”

      Bạch Lộ cũng do dự xoắn xuýt.

      “Chiếu theo ý An Ninh Văn Dụ theo đuổi cậu ấy… Hai người bọn họ chưa phải người .” nàng , “Chúng ta nếu với cậu ấy, có phải hơi lo chuyện bao đồng ?”

      Đây cũng là nguyên nhân Mạnh Hân Vũ xoắn xuýt. nàng thẳng tính, nếu Kỷ An Ninh và Văn Dụ công khai là người , Văn Dụ cùng Tôn Nhã Nhàn mập mờ như vậy nàng sớm thẳng với Kỷ An Ninh rồi.

      Nhưng Văn Dụ và Kỷ An Ninh lại phải là người . Bọn cùng ăn cơm với bọn Văn Dụ, Trần Hạo, đều cảm giác được, hai người này còn chưa tiến tới giai đoạn đương.

      “Đúng là đểu cán.” Mạnh Hân Vũ cả giận, “Dù gì cũng theo đuổi Kỷ An Ninh, sao còn chân đạp hai thuyền.”

      “Đúng vậy. Làm hại tớ còn thấy ta đẹp trai, còn khuyên An Ninh tiếp nhận kìa.” Bạch Lộ cảm thông trong lòng, thở dài, “Nam sinh dáng dấp đẹp trai lại giàu có đúng là đáng tin.”

      Mạnh Hân Vũ suy nghĩ : “Nhìn lại , An Ninh chỉ đơn giản muốn cùng Văn Dụ làm sư huynh muội cùng câu lạc bộ thôi, tớ cũng muốn truyền chuyện này ra, rảnh rỗi lo chuyện, An Ninh nếu có ý định tiếp nhận Văn Dụ, vậy chúng ta nhất định phải cho cậu ấy.”

      Nhất thời, hai người đều có ấn tượng cực kì kém với Văn Dụ.

      Mà Tôn Nhã Nhàn… Tôn Nhã Nhàn tối hôm đó bị làm cho mờ mắt.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 42: Chơi đùa
      Editor: tiểu mao

      Hôm nay là tối thứ sáu, nhiều người gọi bạn dẫn bè tới chơi đùa buông thả cả buổi tối.

      Văn Dụ mang Tôn Nhã Nhàn tham gia tiệc tụ hội bạn bè của . Tiệc tụ hội này lấy đàn ông là trọng tâm, đương nhiên cũng thể thiếu mấy em xinh đẹp tới tô điểm thêm.

      Tôn Nhã Nhàn cố ý trang điểm qua, tự cảm thấy bản thân rất ổn, ngờ vào phòng bao mới thấy bằng.

      Vòng tay mấy trăm tệ sao có thể so với kim cương sáng chói, nhãn hiệu Hàn Quốc sao có thể so với Chanel sang chảnh. người mặc đồ sành điệu, trong phòng bao sáng loáng lại giống như in chữ “RẺ” to đùng.

      Tôn Nhã Nhàn mất tự tin của xinh đẹp, có chút luống cuống, cứ lo lắng bản thân làm mất thể diện Văn Dụ.

      Dù sao ta cũng lấy thân phận bạn của Văn Dụ để xuất .

      Cũng may mấy người đàn ông ở đây hình như cũng chả buồn để ý cách ăn mặc của ta. Có người đưa cho ta cốc đồ uống, ta vội cảm ơn.

      Chỉ là cổ tay người kia cứ dao động qua lại trước mắt, lộ ra đồng hồ sáng loáng, cách ta rất gần, Tôn Nhã Nhàn nhìn rất .

      ta hay xem mấy tạp chí thời thượng, đối với mấy vật phẩm xinh đẹp lấp lánh xa xỉ kia rất mong muốn, cũng hiểu khá . Trong lòng ta yên lặng đánh giá giá trị của cái đồng hồ kia, sau đó líu lưỡi.

      “Học Hoa đại à?” Nam nhân kia hỏi, “Bạn học của tiểu Dụ à?”

      Tôn Nhã Nhàn còn tưởng Văn Dụ tụ họp với mấy người bạn ngang tuổi, ta ngờ mấy người này tuổi đều lớn như thế, người này nhìn cũng khoảng hai sáu hai bảy. Trách được Văn Dụ ở trong trường lại rất thành thục, hóa ra là vòng bạn bè của khác biệt.

      “Dạ,” ta trả lời, “Vừa vào năm nhất ạ.”

      Nam nhân kia có vẻ rất có hứng thú với , thuận thế cùng nhau hàn huyên.

      Tôn Nhã Nhàn vừa ứng phó với vừa đưa mắt tìm Văn Dụ. Lại thấy Văn Dụ chuyến tới phòng vệ sinh, quay lại ngồi ở ghế salon xa xa kia, chuyện giết giờ với mấy người bạn.

      Nam nhân cùng Tôn Nhã Nhàn chuyện trời dưới đất kia rất thành thục, tầm mắt, kiến thức đều phải dạng bình thường, cùng chuyện phiếm với tiểu nữ sinh năm nhất, có thể đem chủ đề khống chế, nắm giữ tiết tấu, đều có chút lòng thành. Rất nhanh Tôn Nhã Nhàn bị kéo theo, tiến vào câu chuyện, dần dần thả lỏng, còn cảm giác khẩn trương như lúc đầu.

      Ánh mắt đảo qua Văn Dụ và mấy người bạn của trong phòng bao, mặc dù những người ở đây mười phần buông lỏng nhưng phong phạm tinh người họ vẫn tồn tại mãnh liệt như cũ. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Cho dù là vòng toàn con nhà giàu vẫn có tiểu đoàn thể riêng.

      Hoàn khố cùng hoàn khố* ngợp trong vàng son pha trộn với nhau, tinh cùng tinh canh gác hỗ trợ hoặc cạnh tranh với nhau, đương nhiên tốt nhất vẫn là đôi bên cùng có lợi.

      *Hoàn khố: có thể hiểu ở trong này là ăn chơi trác táng

      Văn Dụ và bạn bè của đương nhiên là kiểu sau.

      Văn Dụ châm điếu thuốc, ngồi ở bên ghế salon, cách khúc nhìn Tôn Nhã Nhàn bị người bạn của lôi kéo chuyện phiếm. Biểu cảm ta tương đối phong phú, thường xuyên có chút kinh ngạc, hơi vui vẻ, hơi tò mò hoặc chút thẹn thùng cùng vài phần thận trọng.

      Đây hoàn toàn là kiểu người trời sinh là cao thủ xã giao, chỉ là còn hơi ngây ngô. Trong gian phòng này, bất kì ai cũng có thể liếc ta từ đầu đến chân.

      người bạn ngồi lại đây, cười hỏi: “Đây chính là người cậu xinh đẹp như Tiên nữ đây à?”

      Văn Dụ bật cười: “ nhìn nàng giống chứ?”

      Tôn Nhã Nhàn mặc dù xinh đẹp, nhưng bên cạnh Văn Dụ trước giờ thiếu người đẹp.

      bé này mặc dù còn mang vài phần ngây ngô, nhưng ánh mắt ta hay dừng lại ở mấy túi xách của khác, đồ trang sức với đồng hồ tay thượng lưu của nam, người này trĩu nặng dục vọng với vật chất, có thể ép ta quỳ gối phục tùng, tiên cũng tiên nổi.

      Mấy tên đàn ông nhìn cái liền biết.

      Hóa ra phải người Văn Dụ từng tới. Tên bạn kia nhả khói hướng về bên kia liếc qua, cười mắng: “Tiền Hạo Nhiên kia coi trọng em kia à?’

      Tiền Hạo Nhiên là người chuyện trời dưới đất với Tôn Nhã Nhàn, đổi chỗ với người khác, giờ ngồi cạnh ta, gắt gao dựa gần vào nàng.

      xinh đẹp tiến vào vòng, chuyển qua mấy tay trong vòng cũng là việc bình thường. Chỉ là mấy nam nhân ở đây ngầm thừa nhận quy tắc, nếu có người cố ý mang người nhập vòng, vậy này thuộc chủ quyền của người kia.

      có việc gì?” Văn Dụ , “Lúc nãy có hỏi qua tôi, tôi kêu tùy ý.”

      Đó chính là Văn Dụ để bụng.

      Người bạn kia lại xem xét vài lần, hiểu hỏi: “Giống như là vẫn còn?”

      Văn Dụ nhìn sang, khẳng định : “Hẳn là xử nữ.”

      Còn tưởng Văn Dụ chơi qua, kết quả vẫn còn tem. Tên bạn kia lại càng hiểu nổi, nếu có hứng thú với người ta vậy còn mang nàng tới đây làm gì.

      Văn Dụ nhàng nhả khói, ánh mắt lạnh lẽo.

      [Mặc dù là sinh viên nghèo khó nhưng dính vào con nhà giàu, ta sao còn muốn xin học bổng nữa chứ?]

      [ ta làm thêm ở quán bar, phải là muốn quen biết với mấy kẻ có tiền à?]

      [Cậu đừng nhìn cậu ta ăn mặc cũ nát như vậy, sao cậu ta có thể có tiền chứ? ta giả nghèo, giả khổ! Biểu diễn nhân cách!”]

      “Cho ta chút kiến thức.” nhàn nhạt, lạnh lùng .

      Trong vòng tròn ngập đầy vàng son này, có gia cảnh bình thường, bị biến thành bộ dạng gì?

      Văn Dụ nhếch miệng cười, trong nụ cười này tràn ngập ác ý.

      Tên bạn kia đem hồn gọi lại, hỏi: “Vậy cái người cậu bảo giống Tiên nữ kia đâu?”

      Văn Dụ dừng lại: “Cái kia…”

      “Hả?” Tên bạn kia kinh ngạc hỏi, “ phải là giờ vẫn chưa vào tay chứ?”

      Văn Dụ bỗng cảm giác mặt tối tăm, nhưng muốn vào tay” lại phù hợp với lắm. có chút căm tức: “Lắm chuyện!”

      “Đệch!” Tên kia giận dữ, giơ tay quạt đầu phát, “Cánh cứng cáp rồi? phục đây quản? phải năm đó đây là người dẫn cậu khai trai à?”

      Mấy tên này cơ bản đều là thế giao, đa phần đều quen biết nhau từ , lớn lên cùng nhau. Bắt đầu náo lên liền cười đùa kiêng kị gì.

      Văn Dụ trúng phải tập kích, hai người liền cười đùa trận, người kia hỏi: “Thế vị tiên nữ thanh cao kia đâu?”

      “Phiền phức nhất là kiểu người nghèo còn kiêu ngạo.” ta nhả khói trắng, khói bay lượn lờ, “ này, kiểu như thế cậu có thể ném cho ta tiền, nếu ta động lòng có nghĩa là cậu ném chưa đủ, đừng ngừng, tiếp tục ném, ném cho tới khi ta run chân thôi. Để ta ăn uống vui chơi thỏa thích, đợi đến lúc ta quen sung sướng, cậu lúc đó chắc cũng chơi chán rồi, lúc này vứt bỏ ta, như vậy là thú vị nhất.”

      Còn về phần kia sau khi hưởng thụ tiêu phí xa hoa với mức tiền chính bản thân cũng gánh vác nổi, có thể đảm bảo tâm tính thay đổi? Hay có thể khổ sở tới mức chịu nổi? Bình thản trở lại cuộc sống như trước kia, hay là từ đây bước con đường dựa dẫm vào đàn ông có tiền?

      … Mắc mớ gì tới bọn họ?

      Vốn đây là cách mấy người trong vòng này đối phó với mấy người thích tỏ vẻ, nhưng khi tên bạn kia chậm rãi về đối tượng lại là Kỷ An Ninh, Văn Dụ nhìn khóe miệng lên trào phúng, trong lòng hiểu sao dâng lên cảm giác thoải mái.

      Từ lúc bắt đầu Kỷ An Ninh bắt được sử dụng tiền bạc để theo đuổi , ngoại trừ việc sợ mấy bạn học này nọ, Văn Dụ sớm cảm giác được Kỷ An Ninh sợ phát sinh tình huống này.

      Dục vọng là thứ trời sinh, chẳng ai là thánh nhân cả.

      Rất ràng, Kỷ An Ninh vẫn luôn mực cực lực khắc chế dục vọng của bản thân.

      Nhưng Văn Dụ lại biết, ở kiếp trước, Kỷ An Ninh sợ bản thân bị ham muốn hưởng thụ vật chất phá hủy, nhưng trời ạ, sử dụng phương pháp mấy người này hay dùng để theo đuổi con , đó là ném tiền.

      đối với phản cảm mãnh liệt, cố gắng kháng cự, phần lớn là do là nguồn gốc của dụ hoặc đó. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      ra rất tỉnh táo, biết đại thiếu gia nhà giàu này mặc dù biểu đối với là nhất định phải có được em, nhưng xác xuất rất lớn là ở bên đến thiên trường địa cửu. sợ bản thân khi trải qua cuộc sống thoải mái, hưởng qua ăn ngon mặc đẹp thể tiếp tục thẳng lưng gánh vác sinh hoạt khó khăn.

      sợ chính mình ngày trở thành kiểu con trong lời đồn kia.

      Văn Dụ ngồi trong căn phòng hơi khói lượn lờ, bên trong là cảnh tượng hoạt sắc sinh hương, mở hồ hiểu được suy nghĩ của Kỷ An Ninh. cảm thấy trong lòng hơi chua xót, lại có chút đau lòng.

      Đêm nay tụ họp làm cảm thấy nhàm chán. Các tiết mục thích lúc trước đều bởi vì có Kỷ An Ninh xuất mà bắt đầu trở nên vô vị.

      dụi thuốc hỏi: “ quen thân với Dương Bác à?”

      Người bạn này của tên là Lý Hách, là người Dương Bác từng đề cập “quen thân” trong nhóm bạn bè, chơi bóng ngày mai là do người này gọi.

      “Cũng được.” Lý Hách , “ ta là đệ đại học của . Mấy năm này nhà phát triển tệ đâu.”

      “Ấn tượng của đối với cậu tồi. Hôm đó gặp phải , mực tán thưởng cậu. liền bảo cuối tuần mọi người hơi bóng với nhau thôi.” Lý Hách xong, lại nghĩ tới, hướng về phía Tôn Nhã Nhàn bĩu môi, “Cậu mang theo bạn , là mang ta?”

      phải, người khác.” Văn Dụ phủ nhận.

      Lý Hách thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”

      Văn Dụ lại mỉm cười đáp, Lý Hách khẽ giật mình: “Ái chà! Tiên nữ!”

      “Của tôi.” Văn Dụ quẳng ra câu này.

      Ai mẹ nó cũng đừng hòng đụng!

      Lý Hách phì cười: “Con gà con kia của cậu à, đề phòng người ta ăn mất à!”

      Cười xong lại quay xong nhìn Tôn Nhã Nhàn.

      Để ý hay để ý chỉ cần liếc phát là thấy ngay. người mang đến liền quẳng vào trong đám người, người chưa lộ diện vội tuyên bố chủ quyền.

      Tôn Nhã Nhàn vẫn tán gẫu với Tiền Hạo Nhiên.

      Mặc dù Tiền Hạo Nhiên mười phần vui tính hay , nhưng trong lòng ta còn băn khoăn Văn Dụ. Chỉ là Văn Dụ vẫn luôn ngồi cách xa ta chuyện với người khác, ta cũng tiện thất lễ rời , cũng dám tùy tiện quấy rầy , đành phải tiếp tục ngồi chỗ này.

      Cũng may Tiền Hạo Nhiên cũng tẻ nhạt, chuyện trời đất cũng coi như thú vị.

      Đến lúc tới chuyện thời học, Tôn Nhã Nhàn hơi kinh ngạc: “Cambridge? tốt nghiệp Cambridge?”

      Tiền Hạo Nhiên mỉm cười.

      Đàn ông chỉ có nhan sắc, dáng người cùng gia thế. Bằng cấp vẻ vang cùng với nghề nghiệp vẻ vang cũng góp phần tô điểm rất nhiều.

      là Cambridge, Lý Hách là Princeton, Trương Học Bân là Học viện Boston…” liệt kê từng người ở đây, , “Chỉ có tiểu Dụ đáng thương, ở trong nước học đại học.”

      Tôn Nhã Nhàn cũng từng nghe qua mấy nhà có tiền phần lớn đưa con mình ra nước ngoài du học, con cái tầng lớp tinh từ được hưởng thụ nền giáo dục ưu tú, khi lớn lên cũng thường tới những trường học danh giá kia. Nhưng đây là lần đầu tiên ta tiếp xúc với mấy người như thế.

      ta khỏi hưng phấn, thêm chút khẩn trương. nhịn được tò mò hỏi: “Vì sao Văn Dụ ra nước ngoài du học?”

      thảm.” Tiền Hạo Nhiên đồng tình với Văn Dụ, “ là đứa con lúc tuổi già, em nhìn đều tuổi hơn bọn , nhưng cha lớn tuổi cha bọn cả đoạn. Cha rất sốt ruột, cảm thấy thể thả học nhiều năm ở nước ngoài mà thoát ly sản xuất, cho nên bắt học trong nước, vừa học vừa đặt bên người bắt học tập quản lý việc kinh doanh, muốn nhanh chóng kế thừa gia nghiệp. Thảm!”

      Theo Tiền Hạo Nhiên, mấy năm đại học là khoảng thời gian vui vẻ có thể thoát khỏi khống chế của phụ huynh, Văn Dụ bị Văn Quốc An đặt bên người bắt học tập, tương đương với nhân sinh thiếu mấy năm vui vẻ, thảm.

      Kế thừa gia nghiệp gì đó… Đối với người bình thường mà , là rất xa vời. Tôn Nhã Nhàn chỉ cảm thấy hôm nay Văn Dụ mang mình tới đây, giống như mở cho ta cánh cửa, để biết tới mặt khác biệt của thế giới hoa lệ.

      ta thấy đầu mình hơi choáng.

      sao chứ?” Tiền Hạo Nhiên hỏi.

      có chuyện gì.” Tôn Nhã Nhàn phản ứng kịp, trả lời, “Ừm…có hơi choáng đầu.”

      Tiền Hạo Nhiên cười hỏi: “Có phải em biết uống rượu ?”

      Tôn NHã Nhàn kinh ngạc: “Đây là rượu sao?”

      Đủ mọi màu sắc, vị ngọt ngào, dùng ống hút uống. ta còn tưởng đây là nước trái cây.

      “Là rượu.” Tiền Hạo Nhiên cảm thấy bé này đúng là ngốc nghếch đến đáng .

      Người nông cạn giấu được tâm tư, tự cho mình là thông minh, hết lần này tới lần khác còn chưa bước chân vào xã hội hỗn loạn này.

      Mặc dù Tôn Nhã Nhàn đủ loại tâm tư, nhưng thực tế ta chuyển từ học sinh cấp ba lên sinh viên đại học mới chỉ tháng.

      Thậm chí bàn về việc ứng phó người khác hay phòng bị người khác ở nơi thanh sắc khuyển mã này, tính cảnh giác của ta còn thua xa Kỷ An Ninh.

      Tiền Hạo Nhiên ngược lại cũng khốn nạn đến mức bỏ gì đó trong rượu. Đối với bọn họ mà , loại giống như Tôn Nhã Nhàn, kiểu con ham hư vinh này mới dễ lừa vào tay nhất.

      Thậm chí là dùng ít tiền nhất, loại rẻ rúng nhất, ơn huệ , chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là tới.

      Từ lúc Văn Dụ với “Tùy ý”, liền hiểu.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 43: Thiết lập quan hệ hữu nghị

      Editor: tiểu mao

      Tôn Nhã Nhàn vẫn muốn chuyện với Văn Dụ.

      ta với Tiền Hạo Nhiên muốn rửa tay liền đứng dậy tới. Bên kia Văn Dụ và Lý Hách chuyện vô cùng nhập tâm, khóe mắt cũng chẳng thèm liếc ta lấy cái.

      Tôn Nhã Nhàn nhích tới gần, mơ hồ nghe thấy bọn họ hạng mục gì đó. Lý Hách lườm ta chút, cũng phản ứng thêm, Tôn Nhã Nhàn chen miệng lọt, đành phải tới phòng vệ sinh.

      Lúc ta qua, Văn Dụ mới cho ta cái nhìn thoáng qua.

      “Mọi người chơi , tôi về trước đây.” với Lý Hách.

      “Này! Này!” Lý Hách đưa tay túm lại, “ làm gì thế?”

      Văn Dụ nhanh nhẹn thoát thân: “ đừng quản em!”

      Lý Hách sớm nhìn ra tối nay tâm tư Văn Dụ đặt ở đây. cười mắng câu, chỉ có thể nhìn Văn Dụ chạy trước.

      Tôn Nhã Nhàn từ phòng vệ sinh ra phát Văn Dụ thấy đâu nữa. ta qua hỏi Lý Hách: “Cái kia… Văn Dụ đâu rồi?”

      Lý Hách : “Cậu ta có việc trước rồi.”

      Văn Dụ ném ta ở đây? Tôn Nhã Nhàn có chút ngơ ngác.

      Thái độ Lý Hách có chút lạnh nhạt. Tuổi của càng lớn, khí thế càng tăng lên. Tôn Nhã Nhàn cũng dám hỏi thêm, khỏi có chút uất ức.

      Lý Hách thích kiểu ngốc nghếch lại thành , hoặc kiểu con thông minh tài giỏi, thích Tôn Nhã Nhàn khôn lanh như thế này. đối với ta hứng thú nhưng nhìn ta tuổi còn , giống đóa kiều hoa, liền : “ sao đâu, em cứ chơi với bọn , chút nữa bảo Tiền Hạo Nhiên đưa em về.”

      Tôn Nhã Nhàn nhìn theo ánh mắt , thấy Tiền Hạo Nhiên ở đối diện vẫy tay bảo ta qua. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Đó là người tốt nhiệp Cambridge, con rùa vàng kim quang lấp lánh.

      Tối nay, tâm tư Văn Dụ cứ nhấp nhổm yên. chỉ nghĩ tới Kỷ An Ninh.

      Chờ Tôn Nhã Nhàn qua , liền nóng lòng bỏ về trước. Trực tiếp lái xe đến đường Quang Minh.

      Cũng may đường Quang Minh giống với đường Kiều Nam hay bị kẹt xe vào cuối tuần, ngược lại xe rất nhanh tới nơi.

      Lúc này qua khoảng thời gian cao điểm của quán cà phê, khách trong quán cũng tính là nhiều.

      Kỷ An Ninh cùng Thư Thần bàn về mấy chuyện liên quan đến người mẫu chụp quảng cáo: “Vẫn chưa có hồi , cũng biết có được hay .”

      Thư Thần an ủi : “Giờ mới thứ sáu, đừng nóng vội.”

      Kỷ An Ninh còn : “Sáng mai em có việc, em mời bạn cùng khóa tới dạy tiểu Vân thay cho em, em với mẹ tiểu Vân rồi. Đây là học bá lớp em, lớp trưởng lớp em luôn, ấy học giỏi cực kì…”

      , cửa bị đẩy ra, tiếng lục lạc vang lên đinh .

      Kỷ An Ninh lập tức đứng thẳng, nở nụ cười ngọt ngào kêu: “Hoan nghênh quý khách!”

      Sau đó liền thấy mặt Văn Dụ.

      Văn Dụ cảm thấy Thư Thần đúng là quỷ hút máu.

      mặc dù từng cách tấm thủy tinh nhìn Kỷ An Ninh trong trang phục hầu , sau đó từng tới đón , nhưng khi đó Kỷ An Ninh mặc lại đồ của mình. Đây là lần đầu tiên Văn Dụ được như vậy, đẩy cửa ra liền đối diện với Kỷ An Ninh nở nụ cười ngọt ngào.

      Váy hầu trắng đen xen kẽ, băng đô lỗ tai mèo lông xù, thiếu chút nữa làm mềm nhũn cả người! Đột nhiên hiểu được mấy nhóm trạch nam kia.

      Vậy mà Thư Thần trả cho Kỷ An Ninh ít tiền như vậy! Tuyệt đối là bóc lột!

      “Hử? Sao lại đến đây?” Kỷ An Ninh .

      đến phí của được à?” Văn Dụ tức giận .

      “Được, đến chỗ này góp cho ông chủ em viên gạch, đương nhiên là được.” Kỷ An Ninh hết nổi.

      Thư Thần mỉm cười: “Mời vào trong, mời vào trong. Có uống chút gì đó ?”

      Văn Dụ gọi cốc latte.

      Lúc Kỷ An Ninh bưng tới, biểu cảm có chút bất đắc dĩ. Thư Thần vẽ mặt cà phê là chân dung hoạt hình của , này có lỗ tai mèo. Cái này phải là Kỷ An Ninh à?

      Thư Thần đúng là đủ ranh mãnh, hèn gì Kỷ An Ninh lại trông bắt đắc dĩ như vậy.

      Văn Dụ lại thấy rất vui vẻ. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Văn Dụ vừa hớp ngụm cà phê vừa thưởng thức Kỷ An Ninh trong trang phục hầu . Mặc dù hở hang, nhưng đối với đàn ông mà , đây đúng là “Cảnh đẹp ý vui”, làm người ta ngứa ngáy trong lòng.

      Thư Thần đúng là khốn nạn, muốn ta là người xấu chắc chắn phải. ta thậm chí còn là người mềm yếu hiền lanh.

      Chỉ là đam mê này đúng là làm người ta hận đến nghiến răng.

      Trước khi Kỷ An Ninh tan làm, Văn Dụ liền kêu thanh toán.

      Kỷ An Ninh : “ cần đâu, ông chủ em đây là lần đầu tới, ấy mời khách. Lần sau mời nữa, lần sau phải trả tiền.”

      Văn Dụ hướng về quầy bar phất tay biểu thị “Cảm ơn”.

      Thư Thần cũng giơ tay ra biểu thị “ cần khách sáo”.

      Hai người ở chung hòa hợp vô cùng, thế mà Kỷ An Ninh lại cảm thấy hài hòa.

      Đợi ra đằng sau thay đồ, Văn Dụ suy nghĩ hồi, nhấc mông đứng dậy tới quầy bar, ngón tay gõ lên quầy.

      “Hả?” Thư Thần ở trong quầy bar hí hoáy vẽ bản nháp truyện tranh ngẩng đầu lên, “Có gì à?”

      “Hỏi thăm chuyện…” Văn Dụ ấp a ấp úng hỏi, “Bộ đồ mà An Ninh mặc, mua ở đâu vậy?”

      Thư Thần: “…”

      May mà Thư Thần đeo kính.

      Nếu hôm nay ta đeo kính, chỉ sợ lúc này giống như truyện tranh, thâm trầm dùng ngón giữa đẩy kính mắt lên.

      Kỷ An Ninh thay quần áo ra, thấy Văn Dụ trò chuyện vui vẻ với Thư Thần.

      Dường như trong khoảng thời gian thay đồ, có chuyện gì xảy ra xúc tiến mối quan hệ hữu nghị của hai người để cùng tiến tới kiện trọng đại nào đó, bầu khí giữa hai người cực kì hòa hợp giống như hai người bạn lâu năm.

      Chắc là mơ rồi!

      Kỷ An Ninh đầy nghi ngờ tới, với Văn Dụ: “Em xong rồi, thôi?”

      Bởi vì mối quan hệ kiếp trước, cứ luôn nghi ngờ có phải nhân lúc nhìn thấy, Văn Dụ lại đe dọa Thư Thần , lo lắng Thư Thần liệu có bị dọa sợ tới mức dám gì.

      Nhưng nhìn qua thấy giống…

      Đến lúc lên xe, Kỷ An Ninh nhịn được : “Thư Thần là người rất tốt, đừng rảnh rỗi dọa người ta.”

      Văn Dụ hiểu: “ dọa ta làm gì?”

      Kỷ An Ninh nghẹn lời, cẩn thận quan sát, Văn Dụ giống dối.

      “Vậy lúc nãy hai người gì thế?” Kỷ An Ninh kỳ quái hỏi.

      “Khụ! có chuyện gì.” Văn Dụ quay đầu nhìn gương xe bên trái, khởi động xe lái , hỏi Kỷ An Ninh, “Khi nào xin nghỉ bên này?”

      “Vẫn chưa tìm được việc phù hợp.” Kỷ An Ninh cam đoan, “Em tìm được việc mới làm ở đây nữa.”

      thân trang phục hầu của Kỷ An Ninh đúng là người ta tưởng tượng vô hạn, ở trong lòng Văn Dụ, cái này chỉ thích hợp mặc cho mình xem. Bây giờ bị nhiều người nhìn như vậy, trong lòng thoải mái tí nào.

      Nhưng Kỷ An Ninh chịu nghe khuyên, thái độ còn rất tốt, Văn Dụ thể bức ép , chỉ đành “Ừ” tiếng.

      Kỷ An Ninh nghe xong liền biết Văn Dụ vui. thông minh lên tiếng nữa, yên tĩnh khéo léo ngồi ở ghế lái phụ, trêu chọc cái tên gia hỏa bá đạo tình tính nóng nảy này nữa.

      Văn Dụ nghĩ, cho Kỷ An Ninh thêm thời gian nữa, nếu tìm được công việc phù hợp để thay thế, tùy tiện tìm trong mấy công ty chi nhánh của nhà mình, tạo cho chức vị thích hợp.

      Cam đoan để nhìn ra đầu mối!

      “Sáng mai 7h, qua đón em.” Văn Dụ lịch thứ bảy cho .

      Kỷ An Ninh kinh ngạc: “Sớm như vậy à?”

      “Dẫn em ăn sáng trước.” Văn Dụ , “Cơm nước xong xuôi thể vận động ngay, cho nên ăn sớm chút.”

      “Em…” Kỷ An Ninh muốn mình ăn bánh bao ở nhà là được.

      Bánh bao này là bánh bao lớn mua ở nhà ăn, có thể chống đói. cái cũng làm no chết rồi.

      Văn Dụ sớm đoán được muốn từ chối, trực tiếp chặn lại: “Chỗ ăn sáng ngược đường với chỗ em, ăn xong mà quay lại đón em rất xa, phiền lắm.” Câu này trực tiếp chặn họng Kỷ An Ninh.

      như vậy, Kỷ An Ninh thêm gì nữa, đành phải đáp ứng.

      Đến khu tập thể Hoa đại, lúc xuống xe Văn Dụ mở cốp sau lôi ra mấy cái túi giấy.

      Kỷ An Ninh nhìn lướt qua: “Đây là cái gì?”

      Văn Dụ : “Mua cho em mấy bộ quần áo, vừa hay ngày mai mặc.”

      Kỷ An Ninh cắn cắn môi : “ phải mai mặc đồ thể thao cũng được sao?”

      “Lúc chơi bóng được.” Văn Dụ , “Nhưng em đâu thể mặc mỗi trang phục thể thao chứ?”

      Kỷ An Ninh nghẹn họng.

      cũng biết, bạn của Văn Dụ phú cũng quý, như Dương Bác nhìn qua cũng là dáng vẻ giàu có. Quần áo của cũ nát cũng giá rẻ, mặc thế này mà chẳng khác gì dị biệt.

      còn phải thăm dò Dương Bác nữa.

      Kỷ An Ninh nhận những túi kia, khẽ : “Cảm ơn, lại làm phiền rồi.”

      Văn Dụ thấy làm ra vẻ, thở dài hơi lớn, cười khẽ: “Có lúc nào em làm phiền à?”

      đường, : “Đây là nhãn hiệu phù hợp với túi tiền, còn cố ý chạy tới cửa hàng nổi tiếng mới mua được. cầm mấy vật phẩm xa xỉ tới ăn mòn em. Đừng nghĩ nhiều.”

      tới cửa lầu, Kỷ An Ninh dừng lại, có chút do dự : “Em cho chuyện này, đừng tức giận nhé?”

      “Hả?” Văn Dụ kinh ngạc, “Em .”

      “Chính là,” Kỷ An Ninh lấy dũng khí , “Em mang cái iphone cho đem bán rồi.”

      “…” Văn Dụ, “Sau đó?”

      Kỷ An Ninh : “Sau đó, em mua cái điện thoại bình thường trong nước.”

      Cái gọi là ‘bình thường’ này chắc là chỉ điện thoại cấp thấp, giá rẻ, Văn Dụ trong giây lát liền hiểu.

      Kỷ An Ninh hơi gục đầu xuống, giọng giải thích: “Em biết có ý tốt. Nhưng em là sinh viên nghèo được nhận hỗ trợ, cầm điện thoại đắt tiền như vậy phù hợp.”

      Kỷ An Ninh cảm thấy bất an, bởi vì chỉ là cái điện thoại mà còn là tâm ý của Văn Dụ. luôn cảm thấy Văn Dụ mà biết vui.

      Văn Dụ thế mà lại cười, xoa đầu : “Chuyện này có gì lớn, cho em là của em, tùy em sử dụng.”

      Kỷ An Ninh ngước mắt nhìn , giống như tức giận.

      Văm Dụ suy nghĩ, thêm: “Là suy nghĩ chu đáo, mua cái gì cũng quen mua loại mới nhất, xem xét tới tình huống của em. Sau này suy xét kĩ.”

      Kỷ An Ninh há hốc mồm: “…”

      cái gì mà ?” Văn Dụ khách khí chặn lại.

      nhìn , trong mắt đau lòng.

      “Em bị người ta ảnh hưởng quá mức, em đừng để ý đến bọn họ! cũng bao nuôi em!” có chút tức giận, “ người muốn đối xử tốt với người khác, sao lại được?”

      cũng phải tức giận Kỷ An Ninh, tức tối với những kẻ ảnh hưởng tới .

      Trong giấc mộng đó, thấy những kẻ đó làm thế nào để hãm hại , thấy bị lập, ngày nào cũng thui thủi mình.

      ràng chỉ là giấc mộng, nhưng lại giống như .

      Mấy ngày này Văn Dụ vẫn luôn với bản thân, chắc chắn là do Kỷ An Ninh cho từng bị người ta dây dưa qua, cũng từng bị người ta , cho nên mấy tin tức này mới tiến vào đầu , ngày nghĩ đêm nằm mơ, bởi vậy giấc mộng mới như thế.

      Mặc dù cố thuyết phục bản thân như thế, nhưng lệ khí sinh ra trong mơ đó, sau khi tỉnh lại vẫn lưu lại trong lòng .

      Kỷ An Ninh há to miệng nhưng lại chẳng phát ra thanh gì.

      Cuối cùng, : “Mai còn phải dậy sớm, về , em cũng về đây.”

      Giọng có chút trầm thấp, có chút mất tiếng, khe khẽ thở dài, quay người rời .

      Kỷ An Ninh chạy lên lầu, mở khóa cửa lách người vào, “Ầm” tiếng, đóng cửa lại, lưng dựa vào cửa, đứng ở đó.

      người muốn đối tốt với người khác, sao lại được?



      Được.

      Được chứ.

      Túi rơi mặt đất, lưng Kỷ An Ninh từ từ trượt xuống, ngồi xổm mặt đất, ôm lấy đầu gối.

      Trong phòng bật đèn, ánh sáng từ TV phản chiếu lên mặt bà ngoại nhìn xanh xanh tím tím. Bà nghe được tiếng động, quay đầu nhìn lại, nhoẻn miệng cười: “Ninh Ninh về rồi à? Bà ngoại xem hết tập này rồi nấu cơm cho cháu.”

      Bà nhìn qua cửa, lát sau : “Ninh Ninh đừng khóc.”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :