Truyện: phải giai nhân vẫn khuynh thành
Thể loại: Xuyên , cung đấu, SE
Tác giả: Tiêu Dao
Văn án:
Ngày đầu tiên, năm Phong Đế thứ nhất.
Trời đổ trận tuyết lớn, cảnh vật lạnh lẽo chìm trong biển tuyết trắng. Cũng là hai ngày kể từ khi Lãnh Mặc chết, ta ngồi mình trong điện lớn, nhìn thẳng vào tấm gương đồng, ngón tay di di khuôn mặt. còn nhớ bao lâu rồi ta đến đây, cũng nhớ dung mạo xưa kia như thế nào, ta chỉ còn kí ức về cái tên Cố Thanh Yên – cái tên đẹp nhưng mơ hồ. Tất cả là truyện xưa rồi, ta bây giờ chai sạn, khô cằn và trống rỗng.
Ta cười giễu, nếu phép màu xảy ra lần nữa, ta ngu ngốc mà để như vậy, cũng ngây thơ nuôi cọp lâu bên mình đến thế.
Đằng Phi, ta những tưởng ngươi là ánh sáng duy nhất cuộc đời, những tưởng là ngươi cam tâm tình nguyện vì ta mà từ bỏ tất cả, điều buồn cười nhất, ta tưởng ngươi ta. Ta lầm, trong lòng ngươi luôn coi đây là thứ tình cảm đáng khinh bỉ, trái với luân thường đạo lý làm sao mà có tình ý với ta?
Đằng Phi, ngươi vì thứ ngôi vị lạnh lẽo kia mà ngày đêm tính kế, khổ cực cũng ít, cuối cùng ngươi cũng có vinh hoa phú quý, nhưng ngươi có vui vẻ ? Điều đáng hận nhất, tại sao ngươi lại giết ? Giết người mà đến chết vẫn lời phản bội ngươi?
Năm Phong Đế thứ nhất, ngày thứ hai.
Tuyết vẫn rơi, cảnh vật tang thương bên ngoài được thay thế bởi khí náo nhiệt mừng tân hoàng lên ngôi. Nhưng ta biết ở nơi nào đó vẫn còn tiếng than khóc của Tề gia, máu của họ chảy thành sông, mất quốc nhà tan cũng chỉ vì phút yếu lòng.
Ta cầm ô trúc, đứng trước ngôi mộ mới đắp, đề tên Lãnh Mặc.
“Chào! Ngươi có lạnh ? Ta lạnh lắm.” - Ta chào , lấy trong giỏ bình rượu quý rót xuống đất.
“Đằng Phi lên ngôi rồi, đây là điều ngươi muốn?”
“Ta chẳng hiểu, người như có điều gì đặc biệt mà ngươi lại nhất quyết trung thành?”
“...”
Ta cứ độc thoại mình như vậy, lệ đẫm mi từ lúc nào mà hay.
Ta nhìn sắc trời, nhòe nhoẹt quá, đến thời điểm buông bỏ mọi thứ rồi. Ta thầm:
“Có lẽ sau này đến thăm ngươi được nữa. Ngươi biết , hai con tim chung nhịp đập nam hay nữ cũng còn quan trọng nữa. Mà ta, ta vốn là nữ nhi cho nên xin ngươi hãy tiếp tục giữ lại tình cảm đó, xin ngươi cho ta chút hơi ấm cuối cùng...” Ta quay gót nhanh, để lại tán ô trúc. Gió hiu hiu thổi, ánh tà dương dần tắt hẳn.
Năm Phong Đế thứ nhất, ngày thứ ba.
Ta cùng lão thái giám thân cận đứng bên hồ Bình An.
“Người định sao?”
Ta gật đầu, dặn lão vài câu:
“Trong phòng ta còn chút ngân lượng, lão cầm lấy về quê an hưởng tuổi già, đừng ở lại chốn phù du này nữa. Nhờ lão nhắn lại với Đằng Phi, ta chúc hạnh phúc đời đời kiếp kiếp.”
“Điện hạ, nô tài nhớ rồi. Người đường thong thả, thượng lộ bình an!”
Ta vỗ vỗ vai lão rồi từ từ trầm mình xuống nước. Cảm giác khó chịu, ta thở nổi. Sắp kết thúc rồi, còn điều cuối ta muốn nhắn lại:
“Mặc, nếu ngươi nghe thấy ta ngươi! Mọi điều qua, oán, trách, hối hận..."
Chuyện thị phi đời sau, ta còn dính dáng...