1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Lần này trà xanh Nhã Nhàn xong đời rồi
      Thanks @Tiểu Bông nhiều nhiều nhiều nhé.
      Chúc bạn có kỳ nghỉ vui vẻ
      Tiểu mao thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn editor, chúc nàng nghỉ lễ vui vẻ
      Tiểu mao thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chúc nàng @Tiểu mao và các nàng ngày lễ vui vẻ!
      Chẳng lẽ ngày cũng trùng sinh à?
      Tiểu mao thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Cảm ơn mọi người nhé, ái chà lễ mà chỗ mình mưa quá, đâu được. Người đẹp @Mãi editor à, mình là tiểu mao mà, có phải bông hay hoa gì đâu. @levuong ấy chỉ mơ thấy kiếp đó nên cũng thể chắc là trùng sinh hay .

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      chương trước tới cảnh Văn Dụ đóng cửa xuống xe ( phải đóng cửa thả chó đâu), biết Tôn Nhã Nhàn và Văn Dụ ra sao nhỉ.

      Chương 40: Thử cố gắng chút

      Editor: tiểu mao

      “Tôn Nhã Nhàn có tật xấu gì à? Ánh mắt sao lại quỷ dị như vậy?” Bạch Lộ quay người lại, lặng lẽ với Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh.

      Cả buổi sáng Mạnh Hân Vũ và Kỷ An Ninh cũng phát Tôn Nhã Nhàn được bình thường. ta cứ qua lại bên cạnh Kỷ An Ninh, luôn mỉm cười liếc Kỷ An Ninh chút.

      Kỷ An Ninh cách lối ở giữa nhìn ta lúc, tới mấy phút liền thấy Tôn Nhã Nhàn mượn động tác nghịch tóc để quay đầu liếc mắt nhìn .

      Ánh mắt giảo hoạt, đắc chí vừa lòng.

      Kỷ An Ninh hơi nhíu mày.

      Bạch Lộ ánh mắt Tôn Nhã Nhàn ánh mắt quỷ dị cũng phải là suy đoán lung tung.

      Kỷ An Ninh có cảm giác, cảm thấy biến hóa này của Tôn Nhã Nhàn này nhất định có liên quan đến Văn Dụ. Nhưng suy nghĩ chút, vén tóc ra sau tai, nhàng : “Ai biết, quan tâm cậu ta làm gì.”

      Tôn Nhã Nhàn là người nông cạn thích hư vinh, chỉ biết xấu sau lưng người khác, tung mấy tin đồn nhảm, chút bản lãnh này thể tổn thương Văn Dụ, cũng thể làm Kỷ An Ninh kiếp này bị tổn thương.

      Kỷ An Ninh sợ ta.

      Tôn Nhã Nhàn nghịch tóc, lén nhìn qua Kỷ An Ninh, thấy bộ dạng biết chuyện gì của , trong lòng liền cười nhạo.

      đời này có góc tường nào đào được.

      ta tin Văn Dụ hoàn toàn có tí cảm giác gì với mình. Lần trước chắc chắn là do thời cơ đúng, hay là do ta đúng nên mới chọc giận Văn Dụ, mới cay nghiệt với ta như thế.

      Đêm qua, ta vừa ra KFC thấy Văn Dụ đưa Kỷ An Ninh về khu tập thể. ta cố ý đứng ở giả bộ bồi hồi trận, quả nhiên thu hút chú ý của Văn Dụ.

      Lần này, thái độ của đối với ta đúng là khác hoàn toàn.

      “Em là?” Văn Dụ làm như bừng tỉnh đại ngộ, “A, là người lần trước cái kia…”

      chút để ý mở cốp xe, lấy bình nước khoáng, vặn nắp uống ngụm nước, hỏi: “Muộn thế này còn làm gì ở đây?”

      Giọng điệu chuyện của ôn hòa hơn so với lúc ở câu lạc bộ kickboxing. Tôn Nhã Nhàn ánh mắt lóe lên, bước tới đứng chỗ đuôi xe , : “Em vừa tới KFC làm bài tập, chuẩn bị về.”

      Đối diện trường học có quán KFC, mỗi ngày Kỷ An Ninh về phòng đều phải qua đây. Bởi vì quán này gần trường, mỗi ngày đều có sinh viên tới chỗ đó làm bài tập, đọc sách, học tập, gần giống phòng tự học.

      “Sao em chăm chỉ thế?” Văn Dụ vặn lại nắp bình, mỉm cười hỏi.

      Lần trước Tôn Nhã Nhàn bị cay nghiệt đến mức còn mặt mũi gặp người khác, lần này cố ý cẩn thận quan sát chút, cảm giác Văn dụ đúng là mỉm cười với mình, mới cẩn thận : “Vâng, em muốn cố gắng, biết cuối kỳ có được học bổng .”

      Tay Văn Dụ dùng lực, làm nắp bình vặn chặt càng chặt thêm.

      Cái này ít nhất đối với việc học ta tỉnh táo hơn, so ra Kỷ An Ninh đúng là hơi hồ đồ.

      Văn Dụ quan sát Tôn Nhã Nhàn chút. ta mặc quần áo sành điệu, còn biết trang điểm. Nhìn qua thấy giàu, nhưng cũng phải nghèo.

      Tối thiểu là phải có cha có mẹ. Có cha mẹ che chở cho, cho dù có chút tật xấu quy hoạch cuộc sống vẫn rất ràng.

      Nhưng Kỷ An Ninh có. bế tắc, trầm mặc, như con trâu chỉ biết cúi đầu cày cấy, biết mình bị mất phương hướng. đem sinh hoạt bản thân trở nên loạn thất bát tao.*

      *lộn xộn, ngả nghiêng, bừa bãi.

      May mắn, Kỷ An Ninh gặp được .

      muốn tới đường Kiều Nam ngồi chút, em có muốn cùng ?” đè xuống công tắc, nhìn cốp xe tự động đóng lại, giống như vô ý mà hỏi Tôn Nhã Nhàn.

      “Quán bar ạ?”

      “Đúng.” Văn Dụ hỏi, “ cùng ?”

      Tim Tôn Nhã Nhàn đập thình thịch, nhưng đột nhiên nhớ đến hôm này mặc hơi tùy tiện, đầu cũng chưa gội…

      được rồi, để lần sau .” ta thận trọng , “Hôm nay em muốn về phòng đọc sách.”

      Tôn Nhã Nhàn tự cảm thấy bản thân ưu nhã vừa vặn, lại biết vừa rồi bản thân từ động tâm tư cho tới biểu cảm do dự thận trọng đều rơi vào mắt Văn Dụ.

      Văn Dụ mặc dù luôn chịu thiệt mà chỉ trích Kỷ An Ninh vờn , kỳ , mới là kẻ biết vờn người khác tay rồi hành hạ nhất.

      hơi mỉm cười, nhiều thêm câu nào, chỉ chọn gật đầu : “A, vậy tạm biệt.”

      xong liền tới chỗ ghế lại, kéo cửa xe ra.

      “…” Tôn Nhã Nhàn đuổi tới, “Sư huynh, sư huynh!”

      Văn Dụ ngồi lên xe, “Rầm” tiếng đóng cửa lại, kéo cửa kính xe xuống, “Còn chuyện gì?”

      Quả nhiên biểu lãnh đạm, Tôn Nhã Nhàn liền chủ động. ta lôi điện thoại di động ra, tha thiết : “Hôm nay em có thời gian, hẹn hôm khác . Sư huynh, chúng ta thêm Wechat trước được ?”

      Khóe miệng Văn Dụ kéo ra nụ cười thản nhiên.

      Tôn Nhã Nhàn mượn việc trêu chọc tóc mà quay sang nhìn Kỷ An Ninh, trong lòng khinh thường.

      Văn Dụ biểu thân thiện với Kỷ An Ninh sao, đêm qua còn phải thêm wechat với mình à. còn lần sau muốn mời mình chơi.

      Khóe miệng ta nhếch lên, quay đầu trở lại.

      Kỷ An Ninh chẳng rảnh mà phản ứng lại Tôn Nhã Nhàn. mượn vở của Mạnh Hân Vũ, vội vàng đem mấy phần trước đó mình chép thiếu bổ sung vào.

      Kiếp trước thân thiết với bạn học, mấy phần bị thiếu trong vở đều do bản thân ở nhà tự đọc sách để hiểu.

      Lần này, mượn vở của Mạnh Hân Vũ, nhịn được khen ngợi phen: “Hân Vũ, cậu ghi chép ràng đấy.” ràng, tỉ mỉ chính xác.

      Mạnh Hân Vũ cười đắc ý, Bạch Lộ phụ họa: “Đương nhiên rồi, Hân Vũ là đại học bá, cậu ấy luôn nhắm tới học bổng mà.”

      Kỷ An Ninh “wow~” tiếng. (Truyện được edit và đăng tại cungquanghang.com)

      Mạnh Hân Vũ : “Cha tớ bảo tớ đừng lo chuyện trong nhà, có ông ấy rồi. Ông ấy bảo tớ, làm thêm thấy việc gì thích hợp làm, thích hợp tập trung học tập. Ông ấy chỉ hi vọng tớ giành được học bổng, vừa cố gắng học tập vừa kiếm được tiền, cả hai cùng lợi.”

      “Cha cậu tốt đấy!” Trong mắt Kỷ An Ninh lộ ra hâm mộ, trong lòng lại buồn vô cớ.

      “A, sau này cậu làm ở nhà ăn, phải mua cơm hộ nữa đúng ?” Mạnh Hân Vũ hỏi.

      Sáng hôm nay bọn họ tới nhà ăn mua đồ ăn sáng, ngoài ý muốn thấy Kỷ An Ninh bên trong cửa sổ. Hỏi chút mới biết Kỷ An Ninh trong danh ngạch làm việc ngoài giờ của nhà ăn.

      “Như vậy, cậu có thể sắp xếp thời gian hợp lý rồi, tớ cho cậu nhé, học bổng ít đâu, cậu cũng thử lần .” Mạnh Hân Vũ .

      “Tớ…” Kỷ An Ninh có lòng tin lắm.

      Thành tích của trong lớp khá bình thường. Do chỉ mới nhập học tháng nên nhìn được. Nhưng Kỷ An Ninh có kiếp trước nên trong lòng rất ràng. Thành tích của bình thường, bị rớt môn là tốt lắm rồi.

      thể so với học bá như Mạnh Hân Vũ. Mà nhớ học kỳ này Mạnh Hân Vũ đúng là giành được học bổng.

      Lúc Kỷ An Ninh học cao trung liền biết bản thân còn đường khác để , chỉ đành liều mạng học tập, mới đậu được Hoa đại. Vào đại học, liều mạng kia thúc đẩy, vội vàng giải quyết việc cấp bách trước mắt là có tiền, thể dồn nhiểu tâm sức vào việc học.

      Kỷ An Ninh nghĩ tới những thứ này, đột nhiên cảm thấy may mắn vì Văn Dụ chỉ cho phương hướng tiến tới. đổi giọng với Mạnh Hân Vũ: “Tớ thử chút, mặc dù hi vọng gì nhiều nhưng ít ra cũng nên gắng lần.”

      Kiếp này, coi như làm được “Tốt hơn”, cũng phải vì “Tốt hơn” mà cố gắng thử chút.

      Buổi trưa đường tới phòng ăn bị Văn Dụ cho người tới chặn đường.

      “An Ninh! An Ninh!” Người lớn tiếng chào hỏi Kỷ An Ninh là Trần Hạo.

      Văn Dụ vốn định gọi Kỷ An Ninh, lại thấy vừa vừa cười với mấy nữ sinh cũng lớp, chợt nhớ ra bản thân đáp ứng với , để bị người ta ra vào. là người nổi tiếng trong trường, người biết rất nhiều, liền thọc Trần Hạo cái, bảo Trần Hạo gọi Kỷ An Ninh.

      Trần Hạo phụ nhắc nhở, : “, cùng ăn cơm, (em cùng Văn ca) phải rồi sao?” còn cố ý nháy mắt, nhắc nhở ước định của Kỷ An Ninh và Văn Dụ.

      Kỷ An Ninh có chút do dự. đúng là đáp ứng ăn cơm cùng Văn Dụ, nhưng cũng rất muốn ăn cơm cùng nhóm Mạnh Hân Vũ. Đây là đãi ngộ chưa từng có ở kiếp trước, vốn độc quen, hôm nay Mạnh Hân vũ và Bạch Lộ biết cần phải mua cơm hộ nữa nên mời cùng ăn cơm, trong nội tâm hơi dao động.

      Văn Dụ là ai, lợi nhãn vừa quét qua liền nhìn thấu do dự trong mắt Kỷ An Ninh.

      mỉm cười với Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ: “Ăn cùng ?”

      Văn Dụ cần , Trần Hạo cũng là người mày rậm mắt to, thuộc kiểu con trai cơ bắp, là thành viên của câu lạc bộ kickboxing, mặc kệ nhan sắc ra sao, tối thiểu dáng người cũng tệ.

      đợi Kỷ An Ninh trả lời, Mạnh Hân Vũ “Khụ” tiếng, Bach Lộ dùng cùi chỏ thúc Kỷ An Ninh cái.

      Kỷ An Ninh liền hiểu hai người họ đều đồng ý, hởn hở : “Được, vậy cùng nhau .” Lần này có thể vẹn cả đôi đường.

      Tôn Nhã Nhàn ở nhà ăn nhìn thấy Văn Dụ ăn cơm chung với Kỷ An Ninh, ta bĩu môi, quay người ra.

      Mấy người Mạnh Hân Vũ cũng có mắt nhìn, cơm nước xong xuôi, các nàng chuyện phiếm với Trần Hạo mấy câu, ba người đều rút lui trước, ở đây làm bóng đèn nữa.

      Văn Dụ khen Kỷ An Ninh: “Quan hệ bạn bè tệ nha.” bàn cơm có thể nhìn ra mấy này quan hệ tồi.

      Kỷ An Ninh khẽ cong mắt: “Đây là lần đầu tiên em ăn cơm chung với mấy ấy.”

      Trong nội tâm cao hứng, cười vô cùng ngọt ngào, mặt như sinh ra ánh sáng.

      Văn Dụ cảm thấy, so với lúc khai giảng hình như giống nhau. Cùng với dáng vẻ trong mộng lại càng giống.

      Văn Dụ nhếch miệng cười cười, ánh mắt chuyển cái, thấy Tôn Nhã Nhàn ở phía xa xa, cách họ mấy cái bàn.

      Tôn Nhã Nhàn nhìn . Nhìn thấy chú ý tới mình, ta mới chậm rãi đứng dậy rời . Trước khi , còn liếc mắt với .

      Văn Dụ bỗng nhíu mày, điện thoại bỗng vang lên.

      nhận điện thoại: “A lô?”

      Giống như bạn gọi tới, hẹn cuối tuần làm gì đó. Kỷ An Ninh vốn để ý, tới tận khi cái tên “Dương Bác” đột nhiên lọt vào tai. liền ngẩng đầu lên.

      “Cậu quen ta?” Văn Dụ , “Tôi, chắc là được, cùng nhau ăn cơm xong. Được, vậy thứ bảy .”

      cúp điện thoại, nhìn Kỷ An Ninh nhìn mình, hỏi: “Sao à?”

      Kỷ An Ninh hỏi: “Thứ bảy làm gì vậy?”

      “Chơi bóng.” Văn Dụ , “Đánh squash*.Đều là bạn thân của .”

      *Bóng quần hay squash là môn thể thao dùng vợt, có hai người chơi (đơn) hoặc bốn (đôi) trong sân kín bốn bên với quả bóng cao su và rỗng.

      Người chơi phải luân phiên nhau thực cú đánh bóng bằng vợt vào các khu vực hợp lệ bốn vách tường của sân thi đấu.
      Kỷ An Ninh do dự chút, nếu giờ trực tiếp hỏi về Dương Bác, Văn Dụ phản ứng dữ dội cho coi. Lần trước chỉ Dương Bác đẹp trai, hai mắt liền bốc hung quang.

      cân nhắc hỏi: “Squash chơi vui ?”

      Văn Dụ cảm thấy hơi bất ngờ.

      Lấy tính tình lãnh đạm của Kỷ An Ninh, còn tưởng cảm thấy hứng thú nên hỏi .

      “Chơi vui lắm.” Ánh mắt khẽ động, lộ ra bộ dạng lão sói xám tươi cười hỏi: “Thứ bảy rảnh , cùng ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :