1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Ngọc tiên cũng số khổ quá nhỉ? Báo ứng lên đứa con tô thị.hi vọng sau đại phu chữa lành bệnh cho đứa bé. Hi vọng chia nhà sớm, k tô thị lại cho là mình bị hãm hại

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 78. Thừa Duệ, đệ thấy nhị đệ muội là người thế nào?


      Hồ Ngọc Tiên khóc đến mệt, ngủ thiếp trong lòng Hồ Ngọc nhu.


      Bao ngày qua, bé vừa ăn ngon ngủ yên, đòn roi vô số. Cơ thể yếu đến mức cực độ. Hồ Ngọc Nhu ôm lên giường, vén chăn kĩ càng, rón rén rời .


      Quản ma ma trở về. "Nữ y kê toa thuốc, nô tỳ dặn người sắc thuốc rồi."


      Hồ Ngọc Nhu gật đầu, : "Ma ma này, ma ma kêu người dọn dẹp phòng trống cho Ngọc Tiên. Hồ gia đúng là chẳng phải chỗ tốt lành gì, con muốn cho con bé ở lại, giữ đến ngày gả , cho về đó nữa."


      Hồ Nhọc Tiên chỉ là thứ xuất, theo , nhất định gả cao tốt về bên đó.


      Tuy Quản ma ma thương tiếc Hồ Ngọc Tiên, nhưng nghe Hồ Ngọc Nhu bảo vậy, bà giật cả mình. Thấy bộ dạng kiên quyết của Hồ Ngọc Nhu, bà ngập ngừng lúc. "Phu nhân, nô tỳ có câu, biết ra chưa chắc ngài đổi ý, thậm chí người cho là đúng, nhưng ..." Nhưng cuối cùng, với bà, ai có thể quan trọng hơn Hồ Ngọc Nhu cả, đến cùng vẫn phải : "Nhưng Tứ tiểu thư độ hoa tươi khoe sắc, tuy sánh được với người, nhưng vẫn hơn hẳn thiếu nữ cùng trang lứa, người giữ người như vậy ở cạnh, nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm!"


      Nếu dung mạo Văn di nương linh lung, sao Hồ Lĩnh có thể nạp bà ta làm thiếp.


      Hồ Ngọc Tiên và Hồ Ngọc Nhu giống nhau ở chỗ, thừa hưởng tất cả sắc đẹp của mẹ mình.


      Hồ Ngọc Nhu lập tức phản ứng lại. Ý của Quản ma ma là, hôm nay giữ lại Hồ Ngọc Tiên xuân phong phơi phới, rất có thể ngày nào đó bị Chu Thừa Vũ vừa mắt. Hoặc đơn giản hơn, Hồ Ngọc Tiên nổi lòng riêng, đạp lên tỷ tỷ là mình, mê hoặc Chu Thừa Vũ.


      Kiểu chuyện này, ở đại còn đầy rẫy, chi ở cổ đại tam thê tứ thiếp, hai tỷ muội hầu chung chồng là thường thôi.


      Song, hoàn toàn tin tưởng Chu Thừa Vũ, mà Hồ Ngọc Tiên, cũng tin mười phần.


      Có điều, may mà Quản ma ma cảnh tỉnh . chồng và em vợ ở chung viện, truyền ra cũng hay. Dẫu cho họ trong sạch, nhưng khó tránh xã hội nghị luận, đặc biệt trong nhà mình còn có kẻ chuyên kiếm chuyện.


      Hồ Ngọc Nhu nghĩ lúc, rồi : "Ma ma yên tâm. Con định để Tứ muội ở viện Đại đường tẩu vừa , viện Nhị đường tẩu lớn quá, ở chỗ Đại đường tẩu vừa vặn. Tiểu nha đầu hầu hạ muội ấy trước kia để con xem qua, trước hết dặn A Kim kêu hai nha đầu làm việc nặng qua hầu hạ muội ấy trước.”


      Quản ma ma cũng nỡ lòng đẩy Hồ Ngọc Tiên về ổ họ Hồ, ít nhất bây giờ Hồ Lĩnh còn chưa về, nên thôi khuyên, chấp nhận.


      Hồ Ngọc Nhu cảm thấy ít nhiều gì cũng qua thăm hỏi Tô thị chuyến.


      Tóm lại, chuyện trong nhà có ra sao nữa, nhưng ngoài mặt Tô thị vẫn đủ lễ nghi với . Lần này, Tứ muội của làm ta hoảng hồn, xét về lý về tình, đều nên mang quà đến, để tỏ bày xin lỗi mới đúng.


      Trước bữa trưa, Hồ Ngọc Nhu sai người đến Trân Vị Hiên mua hai hộp điểm tâm chiêu bài của quán. Đây là chi nhánh của Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều mở, có cả cổ phần của Chu Thừa Vũ. Trước kia biết, giờ biết rồi, đương nhiên phải ủng hộ chuyện làm ăn nhà mình. Sau đó, lại chọn hai khúc vải trong kho, rồi dẫn A Quỳnh và A Hương đến viện Tô thị.


      Giữa đường, gặp phải Chu Thừa Duệ. nhận được tin của Chu Thừa Vũ, vội chạy đến thư phòng. Gặp phải Hồ Ngọc Nhu, hơi xấu hổ. "Đại tẩu, lúc xe ngựa, tẩu sao chứ?"


      Chu Thừa Duệ hỏi lần này là lần thứ hai rồi, Hồ Ngọc Nhu ngẫm nghĩ, e là thấy cổ tay rồi. cũng phải dạng người ăn đau mà biết . Nếu cố hỏi , đương nhiên ra: " nặng lắm, thoa thuốc cổ tay rồi, nặng . Bờ vai tuy có nặng hơn, nhưng thoa thuốc hai ba ngày ổn thôi."


      Chu Thừa Duệ thực biết Tô thị còn bấm bã vai , nhưng nghĩ Tô thị khó khắn lắm có thai, dưới tình thế nguy hiểm lo lắng vô cùng mới làm ra việc này, nên tiện trách vợ mình. Bởi thế, đành cung kính chắp tay thi lễ với Hồ Ngọc Nhu. "Đại tẩu, đệ thay A Tĩnh xin lỗi tẩu."


      thể , thái độ của Chu Thừa Duệ khiến rất hài lòng.


      Hồ Ngọc Nhu cũng định vì chút chuyện này mà ghi hận, chưa kể nếu phải Hồ Ngọc Tiên bỗng dưng băng ra đường, Tô thị như thế này. đến chuyện khác, chỉ bàn về chuyện này, nếu trách chỉ có thể trách Tô thị bất cẩn và chỉ biết lo cho bản thân. Còn nếu bàn về đúng sai, sai tất nhiên là Hồ Ngọc Tiên bỗng dưng băng ra rồi.


      Hồ Ngọc Tiên là muội muội của , thế nên suy ra sai tất nhiên là .


      lắc đầu: "Nhị đệ nghiêm trọng quá, nếu Tứ muội của ta xông ra, có chuyện ngựa bị hoảng, xảy ra chuyện. À, phải rồi, Nhị đệ muội mời đại phu đến chưa, đại phu thế nào? sao chứ?"


      Chu Thừa Duệ thấy tì nữ đằng sau Hồ Ngọc Nhu ôm đồ. hiểu, đây là định mang đến xin lỗi Tô thị, khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm với Hồ Ngọc Nhu. Mặc dù vị Đại tẩu còn tuổi nhưng đối nhân xử thế rất ổn. Đại ca giường gối chiếc nhiều năm như vậy, cuối cùng cưới được vị thê tử thế này. Âu cũng là may mắn.


      " gặp đại phu, sao cả." , "Hồ tứ tiểu thư cũng cố ý, nên Đại tẩu chớ để trong lòng. Còn có... Hồ tứ tiểu thư sao chứ?" vốn nên hỏi điều này. Lúc đó, xe ngựa, chỉ liếc thoáng qua, ngờ đâu thấy cảnh tiểu nương gầy yếu bị nô bọc khỏe mạnh quây quanh, nên theo bản năng nhanh mồm hỏi câu.


      Liên quan đến việc xấu trong nhà, Hồ Ngọc Nhu đáp, chỉ lắc đầu.


      Hai người tách ra, Hồ Ngọc Nhu đến gặp Tô thị.


      Tô thị nằm ở giường, dường như bị chuyện lần này dọa sợ, gương mặt trắng bệch. Nếu chẳng phải Chu Thừa Duệ nghe sao cả, sợ là nghĩ ta bị động thai ấy chứ.


      Nhưng thấy sắc mặt ta thế kia, dù biết ta sao, nhưng dọa cho sợ . Hồ Ngọc Nhu nào biết, Tô bị như vậy là có lý do cả, còn cho là vì Hồ Ngọc Tiên, nhất thời bỗng thấy áy náy mấy phần.


      Vì sợ làm phiền Tô thị nghỉ ngơi, Hồ Ngọc Nhu vội để đồ xuống, an ủi vài lời rồi bước ra. Ra ngoài cửa, dặn dò Khổng ma ma: "Chăm sóc Nhị đệ muội cho tốt, nếu Nhị đệ muội muốn ăn uống gì, cứ với nhà bếp. Nếu có chỗ nào khó xử, cứ đến gặp ta."


      Khổng ma ma gật đầu liên tục, cám ơn bằng cả tấm lòng.


      Mà Hồ Ngọc Nhu vừa mới khỏi, Tô thị liền kêu bà vứt hai hộp điểm tâm , trong phút chốc, bà phản ứng kịp. Bà ta khỏi cất tiếng khuyên: "Phu nhân, đây là món chiêu bài của Trân Vị Hiên. Nếu ngài thích ăn, nô tỳ có thể phân phát cho hạ nhân trong viện."


      Tô thị vốn tức Hồ Ngọc Tiên dọa nàng ta, nên lười quản Hồ Ngọc Nhu thôi. Ngờ đâu, Hồ Ngọc Nhu cầm đồ đến xin lỗi, vậy mà nửa ngày chẳng mở mồm xin lỗi, lúc sắp mới mở mồm dặn dò hai ba câu ăn uống với Khổng ma ma.


      Chính nàng ta hạ độc vào thức ăn của Chu Thừa Vũ, hỏi sao nàng ta dám ăn đồ ả Hồ Ngọc Nhu mang đến. Bây giờ nàng ta còn mang thai, nghe người ngoài để tâm đến đồ ăn thức uống của nàng ta, là biết bình thường rồi. Chẳng lẽ do nàng ta khuyên Hồ Ngọc Nhu nên sinh sớm, khuyên đến độ Hồ Ngọc Nhu nảy sinh hận thù chăng? Nếu vậy, khó đảm bảo được ả động tay vào đồ ăn của nàng ta.


      Nghĩ vậy, giọng điệu Tô thị bỗng trở nên khắc nghiệt. “Boa nhiêu năm qua, bà ở cạnh ta, ta từng bạc đãi bà lần nào chưa? Đồ ăn của nàng ta mang đến, ai biết được có ý tốt hay , lỡ bỏ gì trong đó, các ngươi ăn trúng gặp chuyện hết, ai hầu hạ ta hả?” Nàng ta thiếu kiên nhẫn vẫy tay. "Đem ra , giải quyết cẩn thận, đừng để người ta biết!"


      Khổng ma ma hoảng hốt đến nỗi chẳng biết nên gì.


      Tô thị hơi đâu quan tâm đến bà, chỉ tùy ý xua tay đuổi bà ra.


      Khổng ma ma cầm hai hộp điểm tâm ra, càng nghĩ càng khó chịu, phu nhân trở nên thế này từ bao giờ? Đại phu nhân có lòng tốt mang đồ đến thăm. Đây lại phải Tô gia ở Kinh Thành, thiếp thất của lão gia nơi nào cũng tranh cũng đấu, mà đây là Chu gia, người ít ỏi. Đại phu nhân và Nhị phu nhân chẳng có chỗ nào động chạm lợi ích đến nhau, cớ gì Đại phu nhân phải làm chuyện hại người hại mình này chứ?


      Hơn thế nữa, điểm tâm này là mua ở Trân Vị Hiên.


      Mà lỡ có vấn đề , chẳng phải người hoài nghi Đại phu nhân đầu tiên là Đại lão gia và lão phu nhân hay sao?


      ra, Khổng ma ma nghẹn trong lòng muốn chết, kể từ lần trước Tô thị hại bà bị đánh trận, tình tình Tô thị càng ngày càng kém, chịu nghe khuyên bảo cũng thôi, thậm chí còn nảy sinh ác ý tên với Đại lão gia và Đại phu nhân. lần rồi lần, oán hận trong lòng bà ta ngày càng trào dâng, mà đúng ngay lúc này, lòng chân thành của Hồ Ngọc Nhu bày ra trước mặt bà, bà xúc động muốn hết cho Hồ Ngọc Nhu biết.


      Bà ta ôm điểm tâm vào trong tay áo, lúc sắp đuổi kịp Hồ Ngọc Nhu bà chầm chậm lại. Khi Hồ Ngọc Nhu dẫn A Quỳnh và A Hương rẽ vào cửa viện, bà ta vội vã bước ra, đứng trước bóng cây bên hồ, mở hộp điểm tâm ra, hất hết chúng xuống đất.


      Hành động này rất lớn, tất nhiên, Hồ Ngọc Nhu nghe được.


      A Quỳnh quay đầu sang, thấy hành động của Khổng ma ma, tức đến nỗi xanh mặt, “Phu nhân! Đó là điểm tâm Trân Vị Hiên chúng ta mới mua mà!” Đó là món chiêu bài của quán, hộp thôi bằng nửa năm tiền lương của nàng đấy!


      Sắc mặt của Hồ Ngọc Nhu cũng khó coi. cố tình quan tâm đưa đồ, nếu Tô thị thích ăn, được thôi, ta có thể thưởng cho hạ nhân, mắc gì phải đem vứt? Có điều thấy thế này, chứng tỏ Tô thị quả nhiên giả tạo, nếu muốn tốt cho như ta lúc xe, há có thể đối xử với đồ ăn đưa thế này?


      cản A Quỳnh lại, thấy Khổng ma ma còn lấy chân đạp đạp mấy lần lên điểm tâm, bà ta như thoáng liếc sang bên này, rồi vứt hộp rỗng xuống đất. Sau đó, bà ta quay người về hướng Nhị phòng.


      Hồ Ngọc Nhu cảm thấy hơi lạ.


      A Quỳnh tức đến mức muốn xông lên tính sổ với bà ta.


      Còn A Hương rất thông minh. Thấy Hồ Ngọc Như có vẻ giữ nổi A Quỳnh, nàng ấy vội bước kên túm A Quỳnh lại, khẽ nhưng giọng rất ràng: "Khổng ma ma là cố tình! Bà ấy làm vậy là cố tình để chúng ta phát đấy!”


      Hồ Ngọc Nhu nhìn nàng ta, đột nhiên mắt sáng lên. Đúng, Khổng ma ma đúng là cố ý. cũng nhanh chóng nhìn về phía đó. Nhưng tại sao bà ta lại làm vậy?


      Nếu có lệnh của Tô thị, sao bà ta dám làm được.


      Hồ Ngọc Nhu vốn gài người vào Nhị phòng nên biết gì cả. Chẳng qua, nếu Tô thị bảo Khổng ma ma xử lý, nhưng cách xử lý này có vẻ… lẽ nào, bà ta ám chỉ điều gì chăng?


      Ám chỉ Tô thị ngứa mắt à?


      , phải. Lẽ nào ám chỉ: Tô thị hoài nghi hạ độc ta sao?


      Hồ Ngọc Nhu quay lại nhìn A Hương, A Hương cũng nghĩ như thế, nhìn gật đầu.


      Hồ Ngọc Nhu cạn lời, chẳng lẽ Tô thị mắc chứng hoang tưởng bị hại à?


      A Hương : "Phu nhân, hành động này là Nhị phu nhân lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Nô tỳ cả gan hỏi, phu nhân từng ăn qua món nào của Nhị phu nhân đưa sang chưa ạ? Nô tỳ sợ là, Nhị phu nhân từng động tay động chân nên mới làm trò như thế, nô tỳ cảm thấy phu nhân nên cẩn thận."


      Có nghĩa là, Tô thị từng làm chuyện xấu nên sợ người ta cũng dùng chiêu này?


      Hồ Ngọc Nhu gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.


      ở Chu gia mấy tháng nay, chưa từng ăn bất cứ thứ gì của Tô thị. Cho dù là lúc mới gả đến, cũng dùng thân phận Đại tẩu mà tặng đồ cho ta. Ngẫm lại, hình như chỉ có mỗi vụ thúc- tình- hương phải. Ơ, còn có vụ chè đậu xanh được Tú Vân mang về, nhưng người uống chè là Chu Thừa Duệ, tính tính lại, mình bị gì cả.


      lắc đầu với A Hương, : "Bỏ , sau này chú ý là được, các ngươi chớ lan truyền chuyện này ra ngoài" Chờ A Hương buông A Quỳnh ra, nhấn mạnh lần nữa để A Quỳnh chú tâm, "Nhất là muội, nhớ được ra ngoài. Còn nữa, sau này được bốc đồng như hôm nay nữa!"


      ·


      Chu Thừa Duệ gặp Chu Thừa Vũ, thuận miệng hỏi: "Đại ca tìm đệ à?" xong cũng hề quan tâm, tìm chỗ ngồi xong mới mở miệng chuyện của mình: “Đệ lần lữa ở nhà cũng lâu rồi, nay A Tĩnh cũng qua ba tháng đầu, đệ tính vài bữa nữa ."


      Chu Thừa Vũ gật đầu, đến lúc phải rồi.


      Dù Đại đường ca bên đó gì, nhưng vì tiền đồ, Chu Thừa Duệ thể cứ ở nhà được.


      Vì thiếu bằng chứng, Chu Thừa Vũ cứ có cảm giác muốn lại thôi.


      Chu Thừa Duệ thấy đại ca mình thế này, nhịn được cười, "Đại ca, có chuyện gì vậy? Hai huynh đệ chúng ta mà cũng được à?" cười cười, biết nghĩ đâu đâu, nụ cười sáng lạn thành xấu xa, đứng dậy đến gần Chu Thừa Vũ, hạ giọng: "Đại ca này, ca thành thân cũng ngắn nhỉ, thế mà Đại tẩu vẫn chưa có thai, phải chăng... ca được?"


      Chu Thừa Duệ lăn lộn trong quân doanh quanh năm, ở chung toàn đàn ông thô lỗ. Lúc rảnh rỗi buồn chán, mà kỷ luật quân doanh lại cấm ra ngoài tìm hoa cỏ, thế là cả đám tụ khó tránh khỏi chuyện “gió trăng”.


      Chu Thừa Duệ mở miệng khắc chế rồi đó.


      Chu Thừa Vũ lười sửa miệng , đẩy lảo đảo lùi ra sau mấy bước. Chờ người đứng yên, chàng lạnh lùng hỏi: "Thừa Duệ, đệ thấy nhị đệ muội là người thế nào?"


      Chu Thừa Duệ cũng chẳng giận ca ca mình, định bụng trêu chọc phen, ngờ đâu lại bị hỏi câu lạnh lùng vậy, mà cái chính là về thê tử của mình. vội thu nụ cười mặt lại.


      "Có chuyện gì sao, Đại ca?" hỏi Chu Thừa Vũ, mặt cũng đầy vẻ nghiêm túc.


      Chu Thừa Vũ : "Ta có bằng chứng, nên nhiều, nhưng Thừa Duệ, nếu đệ rảnh, nên quan tâm đệ muội nhiều hơn."


      Gì thế này?


      Giọng điệu nghiêm túc thế này, lẽ nào A Tĩnh làm gì sai sao?


      Chu Thừa Duệ và Tô thị thành thân, tuy ban đầu do Tô thị nhìn trúng . Nhưng thể , từ khi thành thân đến giờ, Tô thị luôn dịu dàng thục đức, bao năm qua rồi mà tình cảm vẫn như thuở ban đầu. Đến giờ, Chu Thừa Duệ cũng vô cùng lòng với nàng ấy.


      Song, giữa và Chu Thừa Duệ, tình cảm huynh đệ giống với nhà bình thường.


      "Vâng, đệ biết rồi." đáp, dừng lại lúc, cuối cùng vẫn thêm, " tại, đệ hỏi ca rốt cuộc nàng ấy làm gì, nhưng nếu có chứng cứ, đệ hi vọng ca ca có thành kiến với nàng."


      Chu Thừa Vũ đầu, chàng biết lời đệ đệ mình có ý gì.


      Từ lúc Tô thị gả đến Chu gia tới nay, ngoại trừ sai lầm gần đây, 6 năm về trước, ta chưa từng làm bất cứ chuyện sai sót nào. Nếu chàng vơ cớ mà nghi ngờ Tô thị Chu Thừa Duệ đúng là có lý do nổi giận. Suy cho cùng, sau ngần ấy năm, Tô thị có công lao cũng có khổ lao.


      Mà Chu Thừa Duệ, vì gặp qua đống dây mơ rễ má của cha , nên rất có ý thức bảo vệ vợ mình.
      Tiểu Ly 1111, minhminhanhngoc, Ameri19 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      mẹ Tô Thị đúng là lạy ông tui ở bụi này, làm việc ác nên nghĩ ai cũng ác như mình

    4. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Có tật giật mình là đây, Tô thị làm vuệc xấu nên cứ nghĩ ng khác đều có ý xấu vs mình, dù sao quả báo cũng sắp đến rồi, tuy là có đáng thương nhưng ko biết thu tay đáng trách nhiều hơn
      hthuqttn thích bài này.

    5. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      2,690
      Chương 79. Nhu Nhu ngoan, đừng giận nữa, được ?


      Đêm trước khi Chu Thừa Vũ Phủ Thành, trời đổ mưa tầm tã.


      Cơn mưa ập đến, đất trời cũng lạnh hơn ngày thường. Hồ Ngọc Nhu từ chạm chạp đến nhanh tay, cuối cùng nhờ có giúp sức của Hồ Ngọc Tiên, cũng làm cho Chu Thừa Vũ cái áo choàng đen hoàn chỉnh.


      Rút mũi kim cuối cùng, Hồ Ngọc Nhu giũ chiếc áo choàng, đối mặt với Hồ Ngọc Tiên chớp mắt: "Mệt lắm rồi à, tắm trước , sau đó chúng ta ăn cơm trước."


      Hồ Ngọc Tiên ở Chu gia bốn ngày, cũng hiểu nếu đại tỷ phu về ăn tối bảo người về truyền lời. Nhưng hôm nay trời đổ mưa, vẫn chưa thấy có ai đến truyền lời cả.


      khỏi hỏi: "Đại tỷ phu còn chưa về, chúng ta ăn trước được sao tỷ?"


      Hồ Ngọc Nhu ước lượng giờ, đến bữa tối rồi nhưng chàng vẫn chưa về, có lẽ bận gì rồi, bèn : " sao, chúng ta ăn trước. Nếu chàng ấy quay lại, lại sai người dọn lên lần nữa là được."


      Hồ Ngọc Tiên như muốn khuyên gì đó, nhưng rồi bé lại ra miệng.


      Mấy ngày này, bé đều

      thấy . Đại tỷ phu thực tốt với Đại tỷ. gì đến chuyện Đại tỷ ăn cơm trước, nếu Đại tỷ bảo muốn sao trời, chắc chắn Đại tỷ phu tìm thang bấc lên thử xem có hái xuống được hay ngay.


      bé khẽ gật đầu rồi rũ mi ra ngoài.


      Đại tỷ phu đối xử với Đại tỷ tốt, sau này mình nhất định phải tìm phu quân như thế mới được!


      Hồ Ngọc Nhu nhìn bóng lưng bé, song, khẽ thở dài, chẳng biết là do bị Tiết thị đánh thảm quá hay do Văn di nương thực làm con bé tổn thương mà nhóc vốn hoạt bát liu ríu như A Quỳnh, nay thành ra thế này. Mấy hôm nay, con bé chẳng cười lấy cái, cũng lắt nhắt vài từ.


      Hồ Lĩnh đến Phủ Thành còn chưa về. Ngày hôm đó, Lô Quảng đến Hồ gia bắt ba kẻ ức hiếp Hồ Ngọc Tiên, đánh mỗi kẻ 40 đại bản. Tiết thị đúng dám hó hé gì, nhưng Văn di nương dẫu sao cũng là mẹ ruột, vậy mà chuyện qua mấy hôm, bà ta vẫn chưa có động tĩnh, hay truyền lời thăm hỏi gì sang đây.


      Dù cho bà ta có trọng nam khinh nữ đến mấy, cũng nên quan tâm Hồ Ngọc Tiên chút chứ.


      ra Hồ Ngọc Nhu có sai người đến Hồ gia dò la, Tiết thị vẫn còn hoảng, những ngày này hề lăn lộn Văn di nương và Hồ Nam.


      Ăn tối xong, Hồ Ngọc Tiên theo gót A Kim về phòng mình.


      Hồ Ngọc Nhu đứng dậy, trở về nội thất lấy chiếc áo choàng ra. Đây là lần đầu tiên trong đời làm được cái áo choàng, làm rất tốt nữa là đằng khác. hưng phấn choàng nó lên người, muốn nhìn vào gương xem mình thế nào, nghe thấy tiếng bước chân vang từ ngoài vào.


      Có lẽ Chu Thừa Vũ về tới.


      Hồ Ngọc Nhu khoác áo choàng bước ra.


      Chu Thừa Vũ nghiêng người sang nhìn , thấy chiếc áo choàng đen người lớn quá khổ, dư khúc được cầm tay. Trong ký ức của chàng, chiếc áo choàng này chưa từng xuất , thế là chàng nhìn thêm lúc.


      "Chàng về rồi!" Hồ Ngọc Nhu vui vẻ bước đến. "Chàng ăn gì chưa?"


      Chu Thừa Vũ nhìn , lắc đầu. "Vẫn chưa."


      "Để thiếp sai người cho phòng bếp hâm nóng đồ ăn, chàng chờ chút, thiếp phân phó." Hồ Ngọc Nhu vừa vừa muốn , đề phòng được chàng ta bất ngờ vươn tay ra, quay lại, ngước sang hỏi. "Sao vậy? Chàng chưa đói à?"


      Chu Thừa Vũ kéo lại, giơ tay buộc dây cột áo choàng. "Ở đâu ra?"


      Chàng ta vừa nhắc nhở, càng cười tươi hơn, nụ cười rạng rỡ muốn chói mắt Chu Thừa Vũ. Chàng thấy cởi nó ra, đưa đến trước mắt chàng, giục giã: "Chàng mau thử xem nó có vừa người , đây là thiếp tự tay may cho chàng đấy, làm tận năm ngày, thiếp làm hết đấy, ờm, Tứ muội chỉ thu viền giúp thiếp thôi. Chàng sao, thích nào?”


      Quả nhiên làm cho chàng.


      Chu Thừa Vũ vui đến độ nở hoa trong bụng, nhưng vẻ mặt chàng vẫn bình thản như thường, bình tĩnh nhận áo choàng nhưng thử, mà bảo: “Người ta còn mắc mưa, tiện thử. Ta tắm rồi thử sau.”


      Lần đầu tiên trong đời, Hồ Ngọc Nhu mới làm được việc lớn như vậy, đợi chàng ta mở miệng khen ngợi. Kết quả là người ta lại rất bình tĩnh, Hồ Ngọc Nhu nhất thời bĩu môi, nhìn bóng lưng chàng ta mà hừ tiếng, rồi ra ngoài sai người dọn cơm.


      Chu Thừa Vũ bước vào tịnh phòng, nhưng chỉ lau mặt vài cái tùy ý, cởi áo ngoài ướt, rồi choàng áo choàng lên người. Hồ Ngọc Nhu dựa theo số đo quần áo thường ngày chàng mặc, đương nhiên vừa người, tuy kỹ thuật chuyên nghiệp bằng Tứ nương, nhưng đây là y phục tự tay vợ chàng làm, đương nhiên cảm giác mang lại hoàn toàn khác.


      Chàng còn cúi người đánh giá đằng cánh cửa phòng lộ ra cái đầu , mắt híp cười cong môi. Hồ Ngọc Nhu cười rất ư vui vẻ. Đúng là ông chồng muộn tao[37] mà!


      “Thích lắm đúng ? Đẹp lắm đúng ?” Giọng điệu chứa chan vẻ đắc ý, “Cực kì đẹp trai! Tay nghề của thiếp quá đỉnh mà!”


      Chu Thừa Vũ thu nụ cười lại, vuốt cằm đáp: "Tàm tạm."


      "Cắt!", Hồ Ngọc Nhu chút khách khí ngắt lời chàng ta, nhấc chân bước vào tịnh phòng, dùng hai mắt thưởng thức chàng ta từ xuống dưới lượt, đột nhiên thấy bên cạnh chiếc áo choàng đẫm nước mưa của chàng ta lúc về lộ ra gì đó sặc sỡ, tò mò, giơ tay lôi nó ra.


      Lúc Chu Thừa Vũ phát giác ra quá muộn, cái áo ngực mềm mại vàng nhạt nằm gọn trong tay Hồ Ngọc Nhu, chàng thấy mặt đổi sắc trong nháy mắt, thôi đoạt về, chỉ dốc hết tinh thần nhìn vào nàng.


      Đây đâu phải của !


      Đây đâu phải áo ngực của !


      Nhưng cái áo ngực này ướt đẫm, ràng, ràng ...


      Hồ Ngọc Nhu có tâm trạng nào nghĩ nữa, tức ngước nhìn chàng ta.


      Song, nhìn thấy, Chu Thừa Vũ vẫn còn mặc áo choàng, hai tay khoanh trước ngực, nhìn .


      Trong ánh mắt chàng ta có hoang mang, có áy náy, bình tĩnh đến lạ lùng.


      Chỉ trong chớp mắt, Hồ Ngọc Nhu hiểu lầm. giơ cái dây buộc mỏng manh vàng nhạt lên, run rẩy vì tức giận, giận đến đỏ mặt nhưng môi mấp máy mà ra lời. vẫn luôn nghĩ rằng Chu Thừa Vũ được làm được, chắc chắn chỉ có mình có người phụ nữ nào khác, tin Chu Thừa Vũ vô điều kiện, nhưng giờ đây ...... trước mắt là cái áo ngực của người khác, vừa rồi nó ướt át dán vào lồng ngực Chu Thừa Vũ.


      Gã dối trá!


      Gã dối trá này lừa dối !


      Chu Thừa Vũ nghĩ ngượng ngùng, nhưng chờ đợi lúc lại thấy mặt đỏ đỏ, nhưng bờ vai lại run, vẫn luôn cúi đầu, lúc ngẩng đầu chàng lại phát có chuyện ổn.


      Chàng vội bước tới, nắm lấy vai Hồ Ngọc Nhu, "Nhu Nhu, nàng ..."


      "Ngươi đừng ......đừng chạm vào ......ta ......",Hồ Ngọc Nhu gần như cắn răng nhả ra từng chữ, người cũng lùi lại, ngẩng đầu lên, hốc mắt đọng rất nhiều nước, nhưng chẳng biết tại sao giọt cũng rơi.


      Chu Thừa Vũ nhất thời luống cuống, "Nàng sao thế? yên lành mà, sao lại khóc?" Chàng giơ tay muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng nhận ra nàng kháng cự, còn cách nào thu tay lại, : "Nàng đừng khóc, trước tiên nàng đừng khóc nữa, cho ta nghe xảy ra chuyện gì thế? "


      Chàng làm sai gì rồi sao?


      Chàng… chàng còn chưa kịp làm gì mà.


      Chu Thừa Vũ nhìn dáng vẻ ấm ức thương tâm của Hồ Ngọc Nhu, chàng thấy tim mình như bị ai bóp lại, năng cũng lộn xộn: "Ta sai rồi, ta sai rồi, nàng may tốt lắm, áo choàng này rất vừa người rất đẹp, tay nghề của nàng bỏ xa mấy Tú nương ngoài đó, ta cực kỳ thích!"


      Ngờ đâu, chàng ta nhắc tới còn đỡ, chứ chàng ta nhắc tới càng giận hơn, giận đến mức đứng nổi. ném chiếc áo ngực lên mặt Chu Thừa Vũ, đồng thời nhào lên nắm chiếc áo choàng. “Ngươi cởi ra cho ta! Ta cho ngươi mặc nữa! Ta có cắt xé nó cũng cho ngươi mặc!"


      Lúc Chu Thừa Vũ nhận sai rồi, tim Hồ Ngọc Nhu run bắn lên.


      chỉ biết mình thích Chu Thừa Vũ, , đúng hơn là , nhưng ngờ mình lại đậm sâu đến thế, sâu đến mức có cách nào có thể chấp nhận phản bội của chàng ta, sâu đến mức đau lòng muốn thở nổi. Mặc dù biết rằng việc người đàn ông cổ đại làm như vậy là chuyện bình thường, vốn chẳng được tính là phản bội.


      Thái độ của Hồ Ngọc Nhu lúc này đây khiến cho Chu Thừa Vũ ý thức được gì đó. Chàng lập tức nhận lấy cái áo, rồi lại nhìn dáng vẻ của . Cuối cùng chàng cũng đoán được chuyện gì diễn ra.


      Chàng nhất thời dở khóc dở cười, nhưng đồng thời trái tim chàng vừa chua vừa ngọt. Chàng thực biết, tiểu thê tử của mình mình đến nước này, lòng ngây ngất như điên, rồi thương tiếc vô hạn. Chàng ôm vào lòng, ôm chặt.


      "Đừng động, đến đây ..." Đôi tay chàng ta mạnh mẽ, Hồ Ngọc Nhu bị chàng ta siết vào lòng, có hơi đau, nước mắt cuối cùng kìm được rơi xuống. Kế đó, Chu Thừa Vũ ôm sang bên, mở chiếc áo choàng và lấy ra mấy chiếc quần short và áo ngực ra, bao gồm cả bộ đỏ thẫm mà mặc trước đó.


      Hồ Ngọc Nhu sững sờ, "Đây ..."


      Ngoài bộ màu đỏ kiểu mẫu đó ra, còn có màu hồng, đỏ tía, vàng chanh, xanh cỏ, hồng tím, xanh trời, đen kịt, … tổng cộng cả mấy chục bộ.


      Thấy Hồ Ngọc Nhu quên cả khóc, Chu Thừa Vũ cuối cùng cũng có tâm trạng cười thành tiếng, " cho ta nghe, nàng nghĩ lung tung, đúng ? Những thứ này......" Chàng ta ho khan, nhớ lại lúc chàng ta lúng ta lúng túng bảo Tú nương làm, bỗng có hơi mất tự tiên, "Đều làm cho nàng hết đấy, đều theo kích cỡ của nàng."


      Hồ Ngọc Nhu kìm được hỏi "Vậy sao nó ướt?" Chàng ta ràng ôm trong ngực mình, quần áo trong đều bị ướt, sao nó có thể bị ướt được?


      Chu Thừa Vũ lại ho khan, rốt cuộc Hồ Ngọc Nhu cũng giãy giụa ra khỏi vòng tay chàng ta, nhìn chằm chằm vào chàng ta khiến chàng ta thể đáp :." ...... phơi bên ngoài quên lấy về nên mới bị ướt. phải ngày mai ta Phủ Thành sao, để thư phòng bị người ta phát nên… hết cách rồi, phải đem về."


      Hóa ra là vậy!


      Hồ Ngọc Nhu tức cảm giác nãy giờ khóc uổng công rồi.


      Ôi trời, lại vì… nguyên nhân này mà khóc ngu người, Chu Thừa Vũ nghĩ sao về đây?


      lau nước mắt, xấu hổ xoay người chạy ..


      "Nhu Nhu ..." Chu Thừa Vũ vội hô lên, nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng chàng lại sợ gia nhân nhìn thấy những thứ này, đành dừng chân và thu dọn đồ đạc, bọc chúng vào trong áo choàng, rồi vội vã .


      Song, cửa nội thất được đóng chặt.


      Đúng lúc này, A Quỳnh và A Hương đưa cơm nước vào, thấy chàng ta còn khoác áo choàng và cầm bọc gì đó đứng trước cửa. Hai nha đầu nhìn chàng ta với vẻ khó hiểu.


      Chu Thừa Vũ mất tự nhiên, bèn phất tay đuổi người rồi lại gõ cửa.


      "Nhu Nhu, mở cửa nào." Chàng ta hết sức.


      Hồ Ngọc Nhu ngồi trong phòng, nước mắt mặt bị thô bạo lau hết, nhưng gương mặt vẫn nóng bừng, cả mặt viết đầy hai chữ xấu hổ. đúng là giỏi , chỉ vì chuyện như thế mà khóc thành ra vậy, mặt mũi đều ném xuống sông Hoàng Phố hết rồi!


      Hồ Ngọc Nhu hờn giận cả nửa buổi tối, mãi đến giờ Hợi, mới nhớ đến mai Chu Thừa Vũ phải rồi, mà chuyến này…chẳng biết bao lâu mới trở về. Cuối cùng, vỗ vỗ mặt mình, người cứng nhắc ra mở cửa.


      ngờ cửa vừa mở ra, bỗng có bóng đen ngã về phía .


      vội vội vã giơ tay ra đón, biểu cảm cũng giữ được nữa.


      Chu Thừa Vũ dựa cửa đứng nửa buổi, ngủ gà ngủ gật, bấy giờ mất trọng tâm lập tức tỉnh táo lại, Có điều, chàng ta kiểm soát được cơ thể, vẫn ngã nhào vào người Hồ Ngọc Nhu, nhưng khi vừa tiếp xúc, chàng liền ôm chầm lấy người, dựa vào tường.


      Chu Thừa Vũ cúi đầu xuống, lướt qua mũi Hồ Ngọc Nhu, “Đừng giận nữa, được Nhu Nhu?”


      Hồ Ngọc Nhu nhìn chàng ta, mắt nhìn theo hầu kết chàng ta, hừ khẽ.


      Chu Thừa Vũ đặt lên, giọng dịu dàng như nước chảy. "Nhu Nhu ngoan, đừng giận nữa, được ?"


      Đường đường là Tri huyện đại nhân, lại phải ăn khép nép với nữ tử tép riu như , dù có giận cỡ nào cũng tan tành mây khói. Hơn nữa, nào có giận có tức, mà là thấy xấu hổ vì mình có đầu óc thôi. đưa tay ngắt eo chàng ta đến khi nghe thấy tiếng kêu đau khoa trương của chàng ta, mới ngước lên nhìn chàng.


      Chu Thừa Vũ nở nụ cười, cúi xuống hôn lên môi , : "Ta sắp rồi, biết khi nào trở lại. Ở đây có rất nhiều bộ, nàng xem nên mặt bộ nào đây, Nhu Nhu?"


      Hồ Ngọc Nhu: "...Chàng nghĩ đẹp nhỉ!"


      Đêm đó, dù cho Chu Thừa Vũ trưng toàn bộ đồ tình thú đó lên giường, chúng đều được ngực Chu Thừa Vũ ủ ấm, nhưng Hồ Ngọc Nhu vẫn vững vàng kiên định, mặc cái.


      chỉ vậy, còn lật lại chuyện cũ, hỏi thăm Chu Thừa Vũ, "Sao ngày đó chàng cỗm nó được?"


      Chu Thừa Vũ: "Đặt nó trong tay áo."


      Hồ Ngọc Nhu dừng lại, rồi hỏi tiếp: "Đồ mặc, chẳng phải bị dơ sao?"


      Có nước bọt của chàng ta may dính áo ngực, mà quần short của còn có….


      Chu Thừa Vũ: "... Ta giặt."


      Hồ Ngọc Nhu quay đầu lại, nhìn thẳng vào chàng ta. "Chàng giặt?"


      thế, vậy là đồ phơi bên thư phòng?


      "Ờ ..." Chu Thừa Vũ xoay người muốn trốn .


      Hồ Ngọc Nhu dùng cả tay và chân, ôm eo kẹp chân chàng ta lại. "Ôi chao, này, chàng thiếp nghe xem, chàng giặt đồ trong tâm trạng thế nào?" Lẽ nào chàng ta sợ gia nhân thấy, phá hủy hình tượng Huyện lệnh đại nhân minh thần võ sao?


      Dù sao, hình ảnh đó quá đẹp, Hồ Ngọc Nhu tưởng tượng nổi.


      Chu Thừa Vũ: "..................... ."


      Sau đó, vang lên thanh bị đập ngút trời.


      [37] Muộn tao: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa.
      Tiểu Ly 1111, minhminhanhngoc, Ameri17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :