1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời! - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 153: THỂ THIẾU ĐIỀU KIỆN BÊN TRONG.
      Edit: Miêu - CQH​

      Thu Thư Hoàn biết câu cuối cùng của Bùi Vân Khinh là cố ý nhắm vào ta.

      Trong lòng giống như kích quyền vào lòng, còn thể phản bác lại.

      Dù sao Bùi Vân Khinh cũng thẳng tên ta ra, chỉ có thể cười cho qua.

      “Bác sĩ Đường, cám ơn!”

      “Cám ơn bác sỹ!”

      là thần y, cháu tôi có phúc mới gặp được thần y!”

      …..

      Người nhà kích động cũng biết nên như thế nào, chỉ là hướng đến để lời cảm ơn.

      “Đây phải là công lao mình tôi.”

      Bùi Vân Khinh nâng tay trái lên, chỉ hướng Vương An, “Là chủ nhiệm Vương cho tôi lời đảm bảo, nên tôi mới có thể phẫu thuật được, còn có nhân viên trong ekip đều tận tâm tận lực để cứu cho đứa bé.”

      Làm phẫu thuật phải là hành động của cá nhân mà nó là phối hợp nhịp nhàng của của đội tham gia vào, Bùi Vân Khinh biết điểm này.

      Lúc này, các y tá xử lý xong các bước cuối cùng của phẫu thuật xong, người nhà lập tức chạy lại, giống như chúng tinh phủng nguyệt – sao quanh trăng sáng bình thường che chở cho đứa .

      Mọi người rời , Vương An đến giơ bàn tay vịn lên bả vai mảnh khảnh của Bùi Vân Khinh.

      “Tiểu Đường, cậu cực khổ rồi!”

      ta đứng ở ngoài còn nhận được áp lực rất lớn huống chi là tự mình đứng mổ.

      Chỉ cần dựa vào áp lực lớn như vậy và trong tình trạng thiếu trang thiết bị, có thể hoàng thành xuất sắc chỉ thấy năng lực mà còn thấy được chịu đựng áp lực lớn ràng.

      Chỉ là điểm này thôi người bác sĩ tốt rồi – nhất là bác sĩ ngoại khoa, đó là yếu tố thể thiếu nữa.

      Vốn dĩ ta còn lo lắng, khi mình trở thành viện trưởng rời khoa ngoại, chịu ảnh hưởng, nhưng tại mình lo lắng dư thừa rồi.

      Cái này mới nhìn qua thấy bác sĩ Đường còn rất trẻ, nhưng kinh nghiệm phong phú.

      Bùi Vân Khinh khẽ gật đầu, “Cám ơn tín nhiệm của !”

      vừa mới vào bệnh viện, Vương An chẳng những gây áp lực với mà còn đứng ra chịu trách nhiệm cho cuộc phiêu lưu này. Vị tiền bối này có y đức để cho Bùi Vân Khinh khuất phục.

      “Tôi già rồi, về sau nơi này là gian của người tuổi trẻ các người.” Vương An cười hòa ái.

      “Hôm nay vốn phải là phiên trực của , còn đến đây tăng ca xin lỗi, thôi về văn phòng nghỉ ngơi lát rồi về nhà.”

      Bùi Vân Khinh vẫn có chút lo lắng, “Nhưng mà đứa bé kia…”

      Vương An mỉm cười: “Yên tâm để tôi lưu lại chăm sóc cho.”

      Bùi Vân Khinh cũng lo lắng cho đứa có vấn đề gì, nhưng mà cả đêm trở về nhà lại sợ chú nghi ngờ, nhìn Vương An chủ động gánh vách trách nhiệm này, cũng giải thoát được gánh nặng trong lòng, “Vậy vất vả cho rồi, tôi thay quần áo trước đây.”

      Vương An gật gật đầu, ánh mắt xẹt qua chỗ đưng ở sau là Thu Thư Hoàn, lắc lắc đầu, chữ cũng , xoay mặt hướng đến thang máy.

      Bùi Vân Khinh mới vừa , cũng ràng, nhưng mà Vương An là người thông minh, nghe được đoạn đối thoại của hai người đoán được.

      Trái tim đứa bé đạp nữa, Thu Thư Hoàn lại lựa chọn bỏ cuộc, bằng ta có thể biết đứa sống lại.

      bác sĩ đối đãi bệnh nhân mình như vậy Vương An thể tiếp nhận.

      Vốn dĩ ta cho rằng Thu Thư Hoàn là tân chủ nhiệm ngoại khoa tốt nhất, nhưng qua hôm nay, biểu Thu Thư Hoàn làm cho Vương An thất vọng.

      Chú ý đến Vương An để ý mình, Thu Thư Hoàn vừa buồn bực vừa ghen tị.

      “Đường Thất, mày đừng tưởng rằng làm như vậy mày có thể lên chức chủ nhiệm!”

      Nhìn theo hướng Bùi Vân Khinh hừ lạnh tiếng, Thu Thư Hoàn nhanh hướng Vương An : “Vương chủ nhiệm, thân thể của được tốt, tối nay để tối làm cho!”
      1012, linhdiep17, Tiểu Ly 111112 others thích bài này.

    2. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 154: NGƯỢC LẠI BỊ KÉO QUA, ĐẶT LÊN VÁN CỬA.
      Edit: Miêu - CQH
      cần đâu, Thu chủ nhiệm nên về sớm nghỉ ngơi !”

      Vương An cũng quay đầu vào thang máy, để Thu Thư Hoàn bên ngoài thang máy.

      “Người nịnh bợ!”

      Bùi Vân Khinh đứng ở cửa phòng mổ, nhàn nhạt sắp xếp lại dao mổ.

      để ý đến Thu Thư Hoàn nữa, xoay người trở lại phòng để rửa tay rồi vào phòng vô khuẩn để thay đồ rồi xuống phòng làm việc của mình.

      Đẩy cửa phòng ra, bên trong là màu đen tối.

      tùy tay đóng cửa lại, đưa tay ấn chốt mở tường phía sau lực mạnh mẽ đưa đến.

      Cảm giác được có khác thường, Bùi Vân Khinh mạnh mẽ hướng người sang bên cạnh, nâng tay bắt lấy cánh tay đối phương, vung lại quyền.

      Sau vài làn huấn luyện, phản ứng của Bùi Vân Khinh so với trước kia có tiến bộ , tốc độ nhanh hớn nhiều, nhưng mà lực vẫn còn thiếu.

      Theo đạo lý này, liền trở tay bắt lấy, hẳn là đem cánh tay đối phương ngăn chặn.

      Nhưng mà sức lực bằng đối phương, ngược lại bị kéo qua đặt ván cửa.

      Trước mắt mọi thứ tối sầm lại, con dao sắc lạnh nằm gáy động mạch của .

      Đáng chết!

      Bùi Vân Khinh cảm thấy muốn mắng chửi.

      Quả nhiên, sức lực của vẫn kém hơn nữa.

      Thân thể của đối phương nặng nề đè qua, trong phòng tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.

      “Phản ứng sai, đáng tiếc, sức lực yếu chút!”

      thanh của người đàn ông có chút khàn khàn, lộ ra vài phần tà khí, “Lại tiếp, tôi cho tới bây giờ có giết bác sĩ, hôm nay phải phá lệ.”

      Giọng người đàn ông vô cùng nhàng bâng quơ, giống như giết người bất quá chỉ là nghiền chết con kiến.

      “Chờ chút!” Bùi Vân Khinh .

      “Di ngôn của , tôi có hứng thú.”

      Tay người đàn ông đè nặng lên vài phần, con dao đụng đến da thịt của .

      người có chảy máu lượng lớn, tôi có thể giúp xử lý miệng vết thương.”

      biết ta là ai, nhưng người có máu tanh nồng nặc, ta bị thương rất nghiệm trọng.

      người bị thương đến bệnh viện, khám gấp, rất ràng cho thấy có thể cho người khác biết.

      Trước mắt, chỉ có ổn định ta trước, sau đó nghĩ biện pháp là là hạ gục hoặc là đào thoát.

      Đối phương tựa hồ động tâm, lại có thêm con dao sắc lạnh kia, nâng cánh tay bắt lấy cổ tay, tay lấy kéo đến văn phòng góc.

      “Giúp tôi lấy viên đạn ra!”

      “Tôi cần công cụ!”

      Lôi kéo ngồi xổm xuống, người đàn ông tay phải lưỡi dao vẫn ở cổ , tay trái nhàng đẩy cái, đem cái túi cứu hộ cho .

      Bùi Vân Khinh nhanh chóng mở túi cứu hộ ra, từ bên trong cầm kiềm cầm máu lên.

      “Tôi cần đèn, bằng biết vị trí viên đạn.”

      cần!”

      Người đàn ông phát bắt được bàn tay của , đặt tại chính mình ngực, “Viên đạn cắm ở vị trí giữa xương sườn thứ năm và thứ sáu.”

      Bàn tay ta ở tầng chai giống nhau tay của Đường Mặc Trầm, đó là vì do nhiều năm dùng súng mà có.

      Người như vậy mà bị súng làm bị thương.

      Rốt cuộc ta là ai?

      Bùi Vân Khinh kinh ngạc ngước mắt.

      Ánh trăng chiếu vào người ta.

      Thân hình người đàn ông cao gầy, cái áo màu mũ sam đậm bị máu nhiễm thành màu đen đậm, nơi máu chảy ở ngực có máu chảy xuống.

      Cảm giác được ánh mắt của , người đàn ông đột nhiên hướng dịch chuyển qua, gần nhau trong gang tấc chống lại ánh mắt Bùi Vân Khinh.

      cần có ý đồ với xấu xa khác, nếu tôi cắt đứt động mạch gáy của .”

      Trong phòng chỉ có ánh trăng nhàn nhạt, bởi vì ánh trăng sáng vừa đủ, Bùi Vân Khinh có thể miễn cưỡng cảm thấy mặt ta.

      Mũ sam mũ ép tới, khẩu trang y tế che mất môi cùng mũi, nên có chỉ có thể thấy được ánh mắt ta, đồng tử người đàn ông là nguyệt sắc giống như màu xám bạc.
      linhdiep17, Tiểu Ly 1111, garan260216 others thích bài này.

    3. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 155: ĐỪNG NHẢM, LĂN XUỐNG MAU!
      Edit: Miêu - CQH​

      Sau khi kinh ngạc chốc lát, Bùi Vân Khinh rất nhanh bình tĩnh lại.

      “Tôi lấy thuốc tê giúp .”

      cần.”

      là bộ quan tâm, “Làm như vậy đau đớn chịu nổi.”

      Người đàn ông cử động, “Ít tìm lý do , hoặc làm giúp tôi lấy viên đạn ra hoặc là chết.”

      Hừ!

      Vậy đau ngất đó.

      Bùi Vân Khinh muốn nữa, đưa tay đỡ lồng ngực của ta, sờ soạng đến vết thương của người ta, đem kiềm cầm máu đến, đột nhiên bắt lấy tay đối diện, cố ý hướng đến cơ bắp bên cạnh dùng sức đâm vào.

      Nếu là người bình thường, sớm đau chịu nổi, thậm chí có thể ngất rồi.

      Người đàn ông vẫn để dao động mạch gáy của , ngay cả khi đau như vẫn xê dịch chút nào.

      Bùi Vân Khinh thầm kinh hãi.

      Người này đúng là lực chịu đau đớn quá lớn, cũng quá biến thái rồi?

      Vốn chỉ muốn cần đối phương bị đau làm phân tâm, rồi thả lỏng cơ thể, có thể thoát khỏi giam cầm của ta.

      Nào nghĩ đến đau đớn như thế, ta cũng phản ứng chút nào.

      Nâng tay bắt lấy tay phải rối loạn, cổ tay người đàn ông di chuyển đem kiềm cầm máu di chuyển đến phương hướng chính xác.

      Kiềm cầm máu đụng đến viên đạn, phát ra tiếng vang .

      “Ở chỗ này!”

      Bùi Vân Khinh được lại làm xằng làm bậy, đành phải dùng kiềm cầm máu kẹp đầu đạn ra.

      Đầu đạn kẹp ở hai cây xương sườn phía trước, sức lực bên tay đủ để lấy viên đạn ra.

      Bất đắc dĩ, đành phải dùng hai tay để cầm lấy kiềm cầm máu để kéo viên đạn ra ngoài.

      Dùng sức quá mạnh, cả người ngã ngồi, cảm giác được con dao người đàn ông dời , Bùi Vân Khinh đứng dậy muốn trốn thân mình người đàn ông lại đổ xuống, ngã xuống mặt đất.

      Người này còn bị gì nữa vậy?

      bị thương như vậy rồi, mà còn có thể phản ứng và tốc độ nhanh như vậy!

      nâng tay cầm lấy kiềm cầm máu quơ lên mặt đối phương, lại bị ta bắt lấy cổ tay ngã xuống sàn nhà.

      Đầu ngón tay đụng đến vật ở mặt đất, Bùi Vân Khinh nâng tay để ở cổ họng của ta.

      “Lần này, đừng nhúc nhích nữa!”

      Người đàn ông đột nhiên cười lên.

      là nữ.”

      Bùi Vân Khinh ngẩn ra.

      Sau đó liền biết.

      ta ở người , ngực dán ngực, có thể cảm giác được khác thường của .

      “Đừng nhảm nữa, lăn xuống mau!”

      Người đàn ông cười lên to, thanh càng thêm càn rỡ kiềm chế.

      đoán , súng của tôi mau hay tay mau hơn.”

      Cảm giác được mi tâm thoáng lạnh, Bùi Vân Khinh nghiêng mắt quả nhiên trong tay ta chẳng biết lúc nào xuất thêm khẩu súng lục nữa.

      Lúc này, nòng súng để mi tâm của .

      thu hồi mắt, tay phải nắm chặt lưỡi dạo, đôi mắt đen như mực bình tĩnh chống lại đôi mắt xám của ta.

      “Tốc độ mở động mạch của tôi chỉ cần hai phút cùng với tốc độ viên đạn ra khỏi nòng súng như nhau, tin có thể thửu khả năng của tôi!”

      tin, ta muốn thử?

      Hai mắt đối diện nhau, người đàn ông mắt xám nheo lại.

      Ngoài cửa, đột nhiên vang lên tiếng bước chân, theo sau đó là tiếng gõ cửa.

      “Bác sĩ Đường, bác sĩ Đường còn ở đây ?”

      Người đàn ông thêm vài phần sức lực, thấp giọng nhắc nhở.

      “Hỏi ta thử, xem có chuyện gì?”

      Bùi Vân Khinh nâng cao giọng, “Tôi ở đây, chuyện gì?”

      “Vừa rồi đứa trẻ mà bác sĩ phẫu thuật kiểm tra tất cả dấy hiệu bình thường lại rồi, Vương chủ nhiệm để cho tôi đến đây thông báo cho bác sĩ biết.”

      đợi người đàn ông giao phó, chủ động đáp lại.

      “Được, tôi biết rồi, lập tức thay quần áo xong đến ngay, nhiều nhất là hai phút.”

      “Được ạ!” Y tá xoay người .

      “Nếu trong hai phút nữa mà tôi xuất , làm mọi người nghi ngờ.”

      Bùi Vân Khinh chống lại ánh mắt của người đàn ông, ngữ khí bình tĩnh, “Tôi muốn chết, tôi biết cũng muốn chết. Bằng chúng ta nhường nhau bước, tôi thu dao lại, thu súng. Coi như chưa đừng đến nơi này, tôi cũng chưa từng thấy qua , được ?”
      1012, linhdiep17, Tiểu Ly 111113 others thích bài này.

    4. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 156: COI NHƯ HÔM NAY LÀ NGÀY MAY MẮN CỦA !
      Edit: Miêu - CQH​

      là người đầu tiên dám cùng tôi giao dịch.”

      thanh của người đàn ông có vài phần tà tứ đàng hoàng, “Hôm nay coi như ngày may mắn của , tôi thể giết !”

      …” lời còn chưa xong, ta dứt khoát đứng dậy từ người , rồi cầm cái túi cứu thương lên rồi dứt khoát nhảy ra khỏi cửa sổ.

      Bùi Vân Khinh đứng dậy xông lại, đuổi đến bên cửa sổ, chỉ thấy ngoài cửa sổ cây dương nhàng lay động, có thể thấy được bóng dáng của người đàn ông.

      Xoay người đến mở đèn lên, theo ánh sáng của đèn liếc mắt đánh giá mình, liếc nhìn quần áo nhính đầy máu liền nhíu mày nâng tay trái lên.

      Vũ khí trong tay bên trái là của người đàn ông làm rơi xuống đất, thuận tay nhặt lên chắc là vũ khí của ta để cổ họng .

      Vốn tưởng rằng là con dao… lợi hại, nghĩ tới… Là con dao phẫu thuật?

      ta dùng dao phẫu thuật làm vũ khí?

      Hay là ta chỉ là tùy tay lấy từ trong bệnh viện đến đây?

      Chú ý đến đồng hồ ở tường, trong lòng Bùi Vân Khinh căng thẳng.

      Sau đó, chú cũng về nhà, nếu về nhà mà phát ở nhà….

      Tay bắt lấy khăn tay, cầm lấy con dao phẫu thuật mà người đàn ông dùng qua nhét vào ngăn kéo tầng dưới cùng, nhanh chóng đem quần áo xử lý sạch , cầm quần áo cùng với dụng cụ sử dụng hồi nảy cho vào thùng rác y tế.

      Trong bệnh viện quần áo dính máu cũng lạ, cũng lo lắng người khác nghi ngờ.

      Đem văn phòng khóa kỹ, vội vàng chạy tới khoa nhi nhìn thoáng qua, xác định đứa bé kia tất cả ổn định, đường chạy đến bãi đỗ xe đối diện, lái xe về Đường cung.

      Chạy lên bậc thang, húc vào bác Chu hỏi.

      “Chú trở về chưa?”

      “Thiếu gia chưa về, tiểu thư có việc gì ?”

      Chưa trở về là tốt rồi!

      Bùi Vân Khinh thầm thở hơi, “ có, chỉ là con tùy tiện hỏi thôi.”

      “Con ăn cơm chưa?” Bác Chu vội hỏi.

      “Bác chỉ cần hâm lại đồ ăn dùm con, con lập tức xuống ăn cơm ngay.”

      Bùi Vân Khinh chạy lên lầu luôn, thay bộ đồ mặc ở nhà, lúc này mới bình tĩnh lại.

      lần nữa xuống phòng khách, nữ giúp việc đem thức ăn hâm lên xong rồi.

      Đúng lúc xe Đường Mặc Trầm cũng chạy đến ngoài cửa.

      Bùi Vân Khinh có tật giật mình, chỉ sợ bác Chu lở miệng nên vội vàng để đũa xuống, ra ngoài phòng khác nghênh đón.

      “Chú về rồi, đúng lúc em cho bác Chu hâm nóng lên rồi, muốn cùng nhau ăn cơm ?”

      Áo khoác tướng quân của Đường Mặc Trầm đưa đến tay của bác Chu.

      Nghe vậy, mày cong, đôi mắt đen như mực dừng mặt Bùi Vân Khinh.

      “Em mới vừa về nhà?”

      “Là em đói bụng.” Bùi Vân Khinh phủ nhận cũng phù nhận, “ cũng biết, huấn luyện vất vả, tiêu tốn năng lượng rất nhiều!”

      còn trưng ra khuôn mặt tươi cười, ngay cả ánh mắt cũng chưa liếc nhìn bác Chu.

      Ứng phó với người đàn ông tinh khôn như vậy, phải thận trọng.

      chuẩn bị lặng lẽ nhìn vẻ mặt của , cằm bị ngón tay nắm lấy.

      Bùi Vân Khinh kinh ngạc ngẩng mặt lên, mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông tới gần, đồng tử khỏi liền phóng đại lên.

      thể nào, ngay lúc nhiều người như vậy hôn mình?

      còn kinh ngạc, ngón tay Đường Mặc Trầm nâng lên, ngón tay cẩn thận đỡ lấy sườn gáy của .

      Cửa sổ phòng làm việc bị người đàn ông kia làm bể, nơi đó tạo thành vết máu.

      “Ai làm em bị thương?”

      Ánh mắt của vị này quá độc?

      “Làm em chú ý đến?” Bùi Vân Khinh nâng tay sờ miệng vết thương, “Đại khái là lúc huấn luyện, cẩn thận làm bị thương.”

      Chính mình có vết thương cũng biết?

      “Ngu ngốc!” Đường Mặc Trầm câu, lôi kéo cổ tay , bước hướng sô pha, “Băng keo cá nhân!”

      ….

      ….
      1012, linhdiep17, Tiểu Ly 111117 others thích bài này.

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Vân khinh à. Liệu có dấu a đường đc k? Hay là biết mà làm ngơ đấy thôi?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :