1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mưu đồ - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      @bellchuong sorry nha.tớ nhầm sang truyện "bị phú nhị đại theo đuổi".hi.

    2. ๖ۣۜAn Hạ

      ๖ۣۜAn Hạ Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      401
      Chương 25
      Editor: An Hạ
      Để tăng cường quản lý sinh viên trong trường, với hỗ trợ của ban quản lý ký túc xá, nhà trường tạo ra hệ thống để sinh viên đăng ký tên của mình. Lâm Cảnh Tinh đăng ký xong, lúc ra ngoài bắt gặp Ngô Vận Vận mặc bộ đồ thể thao.

      “Này Cảnh Tinh, tôi đánh cầu lông, có muốn chung ?”

      Có thể thấy Lâm Cảnh Tinh có hứng thú gì với mấy chuyện vận động, thế nhưng Ngô Vận Vận lại kéo về phía trước: “ thôi! Vận động giúp ích cho cuộc sống sau này. suốt ngày ở nhà, sợ càng lười biếng hơn sao?”

      “…”

      Lúc hai người đến sân vận động, Lâm Cảnh Tinh phát Âu Dương Lăng Phong cũng ở đó. Lâm Cảnh Tinh muốn chạy trốn theo bản năng nhưng lại bị Ngô Vận Vận giữ lại.

      về làm gì? Ở lại chơi chút …”

      “Tôi muốn…” Lâm Cảnh Tinh muốn từ chối.

      “Cứ vậy , tôi đánh trước ván.” Mà Ngô Vận Vận nghe thấy lời từ chối của , vung cây vợt cầu lông lên rồi ra chỗ khác.

      Lâm Cảnh Tinh luôn muốn chạy trốn, thế nhưng lúc nào cũng bị Ngô Vận Vận kéo trở về, thậm chí biết Ngô Vận Vận trở nên nhiệt tình từ lúc nào.

      Có điều hình như cũng có chuyện gì. Âu Dương Lăng Phong chơi được lúc nhận được cuộc điện thoại, sau đó rời .

      Âu Dương Lăng Phong khỏi đây làm Lâm Cảnh Tinh thấy nhõm hơn nhiều, bị Ngô Vận Vận kéo ra chơi cũng đánh được vài quả.

      ngờ chơi cũng khá tốt.”

      Lâm Cảnh Tinh mỉm cười, biết Ngô Vận Vận khoa trương mà thôi. có hứng thú với mấy môn thể thao, còn có tí hiểu biết gì về quả cầu lông, hôm nay chỉ là do may mắn mà thôi.

      “Được rồi, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn .”

      Trời tối, Ngô Vận Vận mời Lâm Cảnh Tinh ăn tối. Lần này Lâm Cảnh Tinh kiên quyết lắc đầu: “Tôi phải về, mọi người từ từ ăn nhé.”

      Thấy vậy, Ngô Vận Vận cũng ép buộc nữa. ấy gật đầu vài cái rồi : “Vậy cũng được! Được rồi, chúng ta cất đồ vào trong kho dụng cụ .”

      Hai người mượn rất nhiều vợt cầu lông, số người còn mượn thêm vài quả bóng chuyền, tất cả đều được Lâm Cảnh Tinh bỏ vào trong cái thùng lớn, chuẩn bị chung với Ngô Vận Vận.

      Hai người lâu, Ngô Vận Vận bỗng ôm lấy bụng mình, sắc mặt hơi kỳ lạ.

      “Có chuyện gì vậy?”

      Khuôn mặt của Ngô Vận Vận đỏ ửng lên, đến bên cạnh Lâm Cảnh Tinh, vào tai : “Hình như ‘dì cả’ của tôi ghé thăm…”

      có mang theo đồ ?”

      có.” Nhìn thấy sắc mặt lúng túng của Ngô Vận Vận, cuối cùng Lâm Cảnh Tinh đưa ra biện pháp: “ về trước , tôi cất dụng cụ.”

      Nghe như vậy, Ngô Vận Vận liền đeo túi xách lên rồi về nhanh. Mùa đông nên trời tối rất nhanh, kho dụng cụ cách sân vận động xa lắm. Lâm Cảnh Tinh mình con đường rợp bóng cây, đột nhiên cảm giác lạnh sống lưng.

      Là ảo giác của sao? vẫn luôn cảm giác có người theo dõi mình.

      Có điều nhìn lại sân vận động chỉ thấy mảng tối đen, lúc này đèn đường vẫn chưa mở. Trời tối nên thể thấy người, chỉ có thể nhìn thấy vài vài bóng người vẫn còn ở trong sân vận động.

      Có thể là ảo giác của mình.

      Lâm Cảnh Tinh lắc đầu, ôm cái thùng đến kho dụng cụ.

      “Thầy ơi, em đến trả đồ.”

      Cánh cửa kho dụng cụ khép hờ, đẩy cửa bước vào, thầy giáo quản lý dụng cụ lại có ở đây.

      Lâm Cảnh Tinh thầm nghĩ có thể thầy ấy ăn tối, bỏ cái thùng xuống, chuẩn bị xóa tên của Ngô Vận Vận.

      Lúc này ngoài cửa có tiếng động, Lâm Cảnh Tinh tưởng là thầy giáo nên liền bỏ bút xuống, quay đầu lại cười: “Thầy… Tại sao lại là ?”

      Lại là Âu Dương Lăng Phong! Nhưng mà ta tới đây làm gì? Trong lòng Lâm Cảnh Tinh run lên, nhìn Âu Dương Lăng Phong từ từ đến chỗ với vẻ mặt xấu xa, trong lòng bỗng xuất cảm giác sợ hãi.

      … Tại sao lại ở đây?”

      Âu Dương Lăng Phong nhanh chóng xua tan nỗi nghi ngờ của Lâm Cảnh Tinh: “Hôm nay tôi thay ca trực cho thầy.”

      “Vậy… Tôi còn có việc, trước đây…” Lâm Cảnh Tinh xong, cầm lấy túi xách của mình, lướt qua người Âu Dương Lăng Phong.

      Âu Dương Lăng Phong gì, chỉ cười khẩy, chắn ngang trước mặt Lâm Cảnh Tinh.

      “Sao vậy? muốn chơi đùa chút sao?”

      …” Ấn tượng của Lâm Cảnh Tinh về Âu Dương Lăng Phong thể nào tốt lên được. Dáng người của ta tệ, có thể là hình mẫu hoàng tử, thế nhưng bản thân Lâm Cảnh Tinh lại cho rằng người ta có loại tàn ác giải thích được.

      Mà lúc này tàn ác đó còn được che giấu nữa, trực tiếp bộc lộ ra. Lâm Cảnh Tinh cảm thấy ổn, đưa tay mò vào trong túi xách, hy vọng mình có thể lướt đến danh bạ điện thoại.

      muốn gọi điện thoại cho ai?”

      Hành động mờ ám của bỗng nhiên bị Âu Dương Lăng Phong phát .

      ta nhào tới, túm lấy Lâm Cảnh Tinh.

      Ngoại trừ Giang Nhị, Lâm Cảnh Tinh chưa từng đứng gần bất kỳ người đàn ông nào. Âu Dương Lăng Phong cao bằng Giang Nhị, thế nhưng đối với chiều cao của Lâm Cảnh Tinh, dễ dàng bị Âu Dương Lăng Phong ép vào trong ngực.

      “Tôi chỉ chơi đùa chút thôi mà.” Âu Dương Lăng Phong , buông cánh tay túm lấy Lâm Cảnh Tinh xuống, nhưng lại xoa lên gò má của Lâm Cảnh Tinh.

      Lâm Cảnh Tinh gần như chán ghét quay đầu sang chỗ khác, thuận tay đẩy Âu Dương Lăng Phong ra: “Tên khốn, thả tôi ra!”

      Cùng lúc đó, Lâm Cảnh Tinh nhanh tay móc điện thoại từ trong túi ra, nhưng lại bị Âu Dương Lăng Phong phát , túm lấy lần nữa.

      Lần này Âu Dương Lăng Phong cũng khách khí nữa, giơ tay tát vào mặt Lâm Cảnh Tinh cái.

      “Con khốn! Tôi nể mặt còn làm phách nữa à?!”

      Từ , Lâm Cảnh Tinh được nuông chiều, cha mẹ thương, trai thích, còn có người nhà họ Giang luôn thương , chiều theo ý . Ngay cả Giang Nhị luôn nhìn vừa mắt cũng bao giờ dùng tay tát .

      Lâm Cảnh Tinh cảm giác mặt mình nóng rát, sống mũi nóng lên, có thứ gì đó trơn mềm chảy xuống, đưa tay lên lau phát đó là máu.

      Chỉ trong nháy mắt, nước mắt rơi xuống, nỗi sợ hãi cũng dâng trào trong lòng: “… Rốt cuộc muốn làm gì?”

      Nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của Lâm Cảnh Tinh, Âu Dương Lăng Phong liền cười cợt. ta tới đá vào bắp chân của Lâm Cảnh Tinh, sau đó lấy điện thoại trong túi xách của ra, ném mạnh vào tường.

      phải thích làm ra vẻ thánh nữ sao? Hôm nay ông đây lột cái mặt nạ thánh nữ của xuống…”

      “Đừng mà! Đừng mà! muốn làm gì?!...”

      Máu mũi của Lâm Cảnh Tinh liên tục chảy xuống, nhưng mà lúc này hoàn toàn để ý đến nó. Cả người điên cuồng lùi về phía sau, tay chạm được bóng chuyền, bóng rổ hay bóng bàn đều ném về phía Âu Dương Lăng Phong.

      Hành động đó càng chọc giận Âu Dương Lăng Phong hơn: “Con khốn! còn dám đánh tôi!”

      ta nhanh chóng tới tát thêm cái nữa.

      Lần này, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy trước mặt tối sầm . té ngã xuống đất, lỗ tai ù , thậm chí mọi thứ đều mờ nhạt trước mắt .

      Nước mắt tuôn trào như mưa, muốn mở miệng chuyện nhưng lại phát cổ họng giống như bị vướng nghẹn.

      Làm sao bây giờ? Có ai đến cứu ?

      có!

      có ai đến đây!

      Chỉ có Âu Dương Lăng Phong.

      ta ngồi xổm trước mặt Lâm Cảnh Tinh, nhìn giãy giụa mặt đất, động tác bỗng trở nên dịu dàng. ta nâng mặt của lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhắn bị máu làm cho dơ bẩn, giọng dịu dàng khiến người khác phải sợ hãi: “Sao vậy? Tinh Tinh, còn đau ?”

      Lâm Cảnh Tinh bị dọa sợ đến tuôn trào nước mắt lần nữa. vất vả lắm mới tìm lại được giọng của mình, nức nở thốt ra: “Tại sao?... Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”

      “Tại sao?” Giọng của Âu Dương Lăng Phong dịu dàng, thế nhưng động tác lại mạnh bạo. ta túm lấy tóc của Lâm Cảnh Tinh, giật mạnh ra đằng sau.

      chính là con khốn! Vậy mà trước đây tôi còn nghĩ cũng tệ, là trong sạch, rốt cuộc cũng chỉ là giả dối! ! bị người họ của “làm” bao lâu rồi?! ta cường tráng như vậy, chắc chắn khiến thấy sung sướng phải ?!”

      …”

      “Sao vậy? Rất ngạc nhiên sao? Cho rằng tôi biết sao? ta phải là họ của , là người đàn ông bao nuôi có phải ? Con khốn!” Âu Dương Lăng Phong thả lỏng tóc của Lâm Cảnh Tinh ra, giọng dữ tợn: “Ông đây đều nhìn thấy… Ở trong suối nước nóng, rên rỉ sướng! Sao vậy? Ở trước mặt mọi người làm ra vẻ thánh nữ, ở trong ngực người đàn ông đó lại rên rỉ giống như điếm. Thế nào, sướng sao? Hả… sướng sao?”

      Âu Dương Lăng Phong lại tát Lâm Cảnh Tinh cái nữa. Lần này Lâm Cảnh Tinh lại khóc, cả người chỉ run rẩy: “Cứu em… hai… Cứu em…”

      “Mẹ kiếp! Cứu à? Còn kêu hai nữa à? ! Có phải cũng bị hai chơi đùa rồi phải ?”

      “Tôi có… Tôi… Tôi có…”

      Khi người đứng bên bờ vực của tuyệt vọng tất cả những cảm xúc thường ngày bị kiềm nén bộc phát ra. Lâm Cảnh Tinh ôm đầu, co rúm người lại, cuối cùng thốt ra câu đầy bất lực, tuyệt vọng.

      “Nhị ca… Cứu em!”

      Âu Dương Lăng Phong từ cao nhìn người phụ nữ thở dốc mặt đất, liên tục cười khẩy: “ thế giới này ai có thể cứu được đâu… Tin tôi , ai cứu được đâu…”

      xong, ta cẩn thận quan sát Lâm Cảnh Tinh, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, ngón tay dài nhanh chóng cởi áo khoác của Lâm Cảnh Tinh ra, rồi đến áo sơ mi, cuối cùng là áo lót.

      Mỗi lần Lâm Cảnh Tinh phản kháng đều bị ăn cái tát. Bị tát vài cái, Lâm Cảnh Tinh còn cử động được nữa chứ đừng giãy giụa.

      “Lại có thể ngất xỉu sao?”

      Âu Dương Lăng Phong giẫm lên bộ ngực sữa trắng nõn, cười lạnh lùng: “Có điều chơi đùa càng dễ hơn có phải ?”

      xong, ta quỳ gối xuống, kéo quần của Lâm Cảnh Tinh xuống.

      Nơi tư mật trần trụi của người con lõa lồ ra trước mắt người đàn ông, điều đó lại làm cơn giận của người đàn ông sục sôi dâng lên trong lòng.

      “Shit! đúng là điếm mà! Lại còn có lông mao! đúng là trời sinh dâm đãng mà! thích làm điếm như vậy tôi giúp làm cho cả thế giới đều biết đến dáng vẻ điếm của , xem có được ?”

      Âu Dương Lăng Phong suy nghĩ rồi lấy điện thoại dộng ra, tới trước mặt Lâm Cảnh Tinh.

      “Cảnh đẹp như vậy phải nên chụp làm kỷ niệm có đúng ?”

      Tách tách! Tiếng chụp ảnh vang lên, chụp lại nơi tư mật của Lâm Cảnh Tinh.

      Nhưng mà biết.

      vẫn mơ màng nằm mặt đất.

      Cho đến khi ――

      Âu Dương Lăng Phong bỏ điện thoại di động xuống, đến vuốt ve chân . Cuối cùng đôi bàn tay lạnh băng, khác thường cũng khiến Lâm Cảnh Tinh tỉnh táo lại.

      ―― làm gì?!”
      Tôm Thỏ, nhoxbina, Chris17 others thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Clgv?:yoyo8: Xử tên này cho chế!!!:yoyo50::yoyo50:
      ๖ۣۜAn Hạ thích bài này.

    4. ๖ۣۜAn Hạ

      ๖ۣۜAn Hạ Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      401
      @levuong OK OK! Mong ước của chế đc Nhị thực sớm ngay thôi :yoyo39:
      levuong, Vũ Lam HânMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    5. ๖ۣۜAn Hạ

      ๖ۣۜAn Hạ Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      401
      Chương 26
      Editor: An Hạ​

      Hôm nay tâm trạng của Giang Nhị tệ. ra gần đây tâm trạng của khá tốt, công việc suôn sẻ, khi lái xe còn khẽ hát nữa.

      ghế kế bên tài xế có cái hộp , đó là hộp bánh ngọt mua cho Lâm Cảnh Tinh. biết này rất thích loại bánh ngọt đó, chỉ ngọt mà còn rất mềm nữa, thích hợp cho em ngọt ngào này. Nhìn thấy ngoan ngoãn gọi tiếng “Nhị ca,” cũng đành miễn cưỡng mua cho hộp bánh ngon.

      Có điều tuy là vậy, tâm trạng của Giang Nhị lại rất tốt, nhưng cũng có chút khác thường.

      “Ơ, sao lại nghe điện thoại?”

      Tiếp tục gọi lại vài lần, đầu bên kia vẫn phát ra giọng nữ lạnh lùng. Giang Nhị nhíu máy: “Người phụ nữ này là ngốc! Lại còn tắt máy nữa! Thôi bỏ … Mình đến trường tìm ấy là được…”

      Giang Nhị vòng quanh trường của Lâm Cảnh Tinh. biết Lâm Cảnh Tinh luôn thích ru rú trong nhà, phần lớn thời gian phải ở trong lớp cũng là trong thư viện.

      Thế nhưng vòng lại tìm thấy người, Giang Nhị cảm thấy có chút ổn.

      Điện thoại gọi được, người cũng tìm thấy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Ngay lúc này, Giang Nhị nhìn thấy có người phụ nữ tóc dài tới. loáng thoáng có chút ấn tượng với người phụ nữ này. Đó phải là bạn học của Lâm Cảnh Tinh gặp ở suối nước nóng lần trước sao?

      “Xin chào… Xin hỏi có nhìn thấy Lâm Cảnh Tinh ?”

      Ở bên ngoài, Giang Nhị vẫn luôn lịch . Giọng lịch , vẻ mặt lạnh lùng đó khiến trái tim Ngô Vận Vận đập điên cuồng.

      Tinh Tinh à?... biết, hôm nay tôi thấy ấy…” Ngô Vận Vận láo chớp mắt.

      “Vậy sao?” Giang Nhị cũng nghi ngờ, chỉ gật đầu, có tâm tình hỏi thăm Ngô Vận Vận, bước lên xe.

      “Đợi ! họ của Tinh Tinh có phải ?...” Ngô Vận Vận theo sau muốn lôi kéo làm quen, thế nhưng Giang Nhị dứt khoát bước lên xe rồi rời .

      Để lại khuôn mặt giận dữ của Ngô Vận Vận sau làn khói xe vì bị phớt lờ: “ ngày hối hận vì đối xử với tôi như vậy…”

      tìm thấy Lâm Cảnh Tinh, Giang Nhị quyết định về nhà ôm cây đợi thỏ. Chẳng qua hơi lơ đãng nên suýt nữa đụng vào người đường trước cổng trường.

      sao chứ?” Giang Nhị bước xuống xe, đối phương là có gương mặt xinh đẹp.

      sao!” Hiếm thấy nào dứt khoát như vậy, xua xua tay, giọng hơi lạnh lùng.

      sao là được! Giang Nhị lên xe, lúc định rời bỗng nhiên có giọng phát ra từ đằng sau.

      “Này Lý Oa, cậu có nhìn thấy Lâm Cảnh Tinh ? Thẻ sinh viên của ấy rơi ở chỗ mình…”

      Cái tên quen thuộc khiến Giang Nhị quay đầu lại ngay. Người mà lúc nãy suýt nữa đụng vào liền giải đáp nghi ngờ của .

      “Lâm Cảnh Tinh sao? phải lúc nãy chơi đánh cầu lông với Ngô Vận Vận ở sân vận động sao?”

      Giang Nhị bỗng khựng lại, bỏ qua chuyện gì rồi sao? Đợi ――

      Đúng vậy, nhớ tới người phụ nữ mê trai gặp trước đó, phải người phụ nữ luôn miệng nhìn thấy Lâm Cảnh Tinh cũng tên là Ngô Vận Vận sao?

      Trái tim Giang Nhị trở nên lạnh băng, tới nắm lấy tay của tên Lý Oa: “ đến sân vận động như thế nào vậy?”

      Lâm Cảnh Tinh biết tại sao Âu Dương Lăng Phong lại trở nên điên khùng như vậy. cũng biết tại sao trong trường học lớn lại xảy ra chuyện này?

      Có lẽ trời sinh người phụ nữ có bản lĩnh để tự cứu lấy mình, trong tình trạng hỗn loạn, Lâm Cảnh Tinh lại có thể nhanh trí nghĩ ra cách.

      “Âu Dương Lăng Phong!” ngẩng mặt lên, cười lạnh lùng: “ dám chạm vào tôi sao?!”

      Âu Dương Lăng Phong ngờ Lâm Cảnh Tinh lại trở nên lạnh lùng như vậy. ta ngẩn người, sau đó nở nụ cười: “Tại sao dám? Người nào ở thành phố Thanh mà dòng họ Âu Dương tôi dám đụng vào?”

      Âu Dương Lăng Phong vừa , vừa bắt đầu ra tay.

      Lâm Cảnh Tinh khạc nhổ vào mặt ta, khuôn mặt lạnh lùng: “Tôi là em của Lâm Ngạo Thiên!”

      Âu Dương Lăng Phong chợt dừng tay, thế nhưng ta nhanh chóng nở nụ cười: “Con khốn, tôi phát ra còn là kẻ lừa đảo nữa! Đừng tưởng rằng cùng mang họ Lâm có thể bắt quàng làm họ! Đừng tưởng rằng tôi biết, bây giờ mọi người của thành phố Thanh đều biết tên của ngài thị trưởng tương lai…”

      Thấy uy hiếp có tác dụng, trong lòng Lâm Cảnh Tinh càng hoảng sợ.

      Rốt cuộc đụng phải tên cầm thú gì vậy?

      Mà lần này Âu Dương Lăng Phong do dự gì nữa, tách đôi thân thon dài của Lâm Cảnh Tinh ra rồi vòng lên eo ta, thở dốc muốn vào…

      Rầm ――

      Ngoài cửa vang lên tiếng động rất lớn, Âu Dương Lăng Phong quay đầu lại, chưa thấy rốt cuộc là ai tới cả người bị nhấc bổng lên, sau đó bị ném qua bên.

      Lâm Cảnh Tinh cho rằng mình khóc nữa, cho rằng nước mắt của mình khô rồi, thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Giang Nhị đến đây, vành mắt lại đỏ hoe, nước mắt tuôn trào như mưa.

      “Nhị ca…”

      Giọng của Giang Nhị rất dịu dàng, cẩn thận ôm Lâm Cảnh Tinh vào lòng, nhàng vỗ về : “Ngoan, bé ngốc, đừng sợ… tới rồi, đừng sợ…”

      Lâm Cảnh Tinh nắm lấy áo sơ mi của , nước mắt chảy tràn mặt. Giang Nhị vô cùng đau lòng, bàn tay nắm chặt thành quả đấm, thế nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình, cẩn thận an ủi Lâm Cảnh Tinh.

      Giang Nhị ôm Lâm Cảnh Tinh đến phía sau cái bàn, đồng thời cởi áo khoác của mình ra, khoác vào người Lâm Cảnh Tinh.

      “Ngoan, tiếp theo em chỉ cần nhắm mắt lại, bịt hai tai lại là được.”

      Lâm Cảnh Tinh khóc thút thít, nhìn thấy Giang Nhị mỉm cười, tuy rằng biết Giang Nhị muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

      Thấy Lâm Cảnh Tinh nhắm nghiền hai mắt, vài giọt nước mắt còn đọng mi, Giang Nhị mới hít sâu hơi, quay đầu lại, tới bên cạnh Âu Dương Lăng Phong bị ném vào tường, ngã gục xuống đất đứng dậy được.

      ra tên của mày .” Giọng của Giang Nhị rất lạnh lùng, từ cao nhìn người đàn ông nằm mặt đất.

      Âu Dương Lăng Phong quẹt vết máu ở khóe miệng, cười khẩy, nét mặt trở nên hung bạo: “Rốt cuộc mày là ai mà dám xen vào chuyện của Âu Dương Lăng Phong tao?”

      “Âu Dương Lăng Phong?” Giang Nhị cười nhếch mép: “Tên trọc phú Âu Dương mới nổi trong vài năm nay có quan hệ gì với mày?”

      “Rốt cuộc mày là ai?” Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Giang Nhị khi ra gia thế của mình, Âu Dương Lăng Phong khựng lại chút: “Mày là ai?”

      Giang Nhị trả lời câu hỏi của ta, chỉ đưa tay ra, nhấc bổng Âu Dương Lăng Phong lên, ném vào tường lần nữa. Sau đó dồn Âu Dương Lăng Phong vào tường, bóp chặt cổ họng của ta: “Nhớ cho kỹ tên của tao ―― Giang Thiếu Lân! Mà người phụ nữ mày làm nhục chính là vợ của tao!”

      Bụp ――

      Giang Nhị xong đấm mạnh phát vào bụng Âu Dương Lăng Phong.

      “Ông đây còn nỡ chạm vào ấy mà mày lại có gan đánh ấy… Cả đời này ông đây đều nâng niu ấy trong lòng bàn tay… vậy mà lại để cho thằng khốn nạn như mày làm nhục…”

      Bụp bụp ――

      Lại đấm tiếp hai phát.

      Giang Nhị xuất thân là người lính đánh thuê, được huấn luyện rất chuyên nghiệp, đánh người vừa tàn nhẫn vừa chính xác. biết đánh vào chỗ nào có thể khiến người khác thấy đau đớn.

      Tuy Âu Dương Lăng Phong cao to, nhưng từ “cậu ấm,” có tiếp xúc nhiều với môi trường xã hội bên ngoài nên đâu phải là đối thủ của Giang Nhị.

      Đối diện với những cú đấm của Giang Nhị, ta có cơ hội để đánh trả, cứ thế bị Giang Nhị bẻ gãy tay.

      “Ngón tay mày chạm vào chỗ nào người ấy?”

      thả tôi ra… Thả…”

      tiếng “rắc” vang lên ――

      Giang Nhị bẽ gãy nốt bàn tay còn lại của Âu Dương Lăng Phong.

      “Tao hỏi mày phải trả lời!”

      Rầm ――

      Đồng thời đá văng Âu Dương Lăng Phong ra chỗ khác.

      Âu Dương Lăng Phong rất sợ hãi. Lúc trước ta có nghe kể lại về lễ đám hỏi giữa nhà họ Giang và nhà họ Lâm. Nếu thân phận của Giang Nhị đúng là như vậy, nếu Giang Nhị là Giang Thiếu Lân như , vậy Lâm Cảnh Tinh… chính là con của cán bộ cao cấp nhà họ Lâm…

      ngờ lại rước họa vào thân, Âu Dương Lăng Phong chợt toát mồ hôi lạnh.

      Cả người bị đau ê ẩm, ta cảm giác mình lại bị kéo lên: “Tới đây nào! Đồ hèn! Loại cầm thú như mày chỉ biết ức hiếp phụ nữ!”

      “Tao còn nỡ… Tao còn nỡ chạm vào ấy!” Đôi mắt của Giang Nhị đỏ ngầu như muốn nứt ra.

      “Mày cũng biết tao rất thích ấy… Từ trước đến nay có ai dám ức hiếp ấy ngay trước mặt tao… Thằng khốn mày… Cái mạng chó của thằng khốn mày có thể bù đắp được sao? đủ, đủ, đủ! Hoàn toàn đủ!”

      Khoảng thời gian tiếp theo, rốt cuộc Âu Dương Lăng Phong cảm nhận được tuyệt vọng của Lâm Cảnh Tinh lúc đó. Từ , vẫn luôn là cậu học sinh ngoan, thế nhưng biết từ lúc nào, trong lòng của lại bị bóng ma bao phủ.

      Khi lên đại học, sau khi gặp gỡ nhiều loại phụ nữ, bóng ma đó được thả ra.

      thích nhìn phụ nữ kêu la thảm thiết, thích nhìn dáng vẻ khóc lóc, cầu xin của bọn họ.

      cho rằng ai biết được chuyện đó, ai có thể quản lý được .

      Bởi vì có tiền, muốn chơi như thế nào chơi như thế nấy.

      Dù sao đây cũng phải là lần đầu tiên.

      Rầm ――

      Giang Nhị lại giơ nắm đấm lên, ngoài cửa bỗng phát ra giọng nữ trong trẻo.

      “Dừng tay!”

      Lại là mà lúc nãy suýt nữa đụng vào.

      Sắc mặt của Giang Nhị rất tệ, cũng thả nắm đấm xuống, ngược lại còn đạp Âu Dương Lăng Phong phát: “ thích chơi đùa như vậy tao khiến cả đời này mày thể chơi đùa được nữa…”

      Âu Dương Lăng Phong kêu gào thảm thiết, ta nghĩ tra tấn của Giang Nhị kết thúc.

      Thế nhưng đối với Giang Nhị mà , đây phải là kết thúc.

      Xốc Âu Dương Lăng Phong lên, khi định làm cho ta tỉnh dậy giọng lạnh lùng của Lý Oa vang lên.

      “Đây là trường học, đánh chết ta liên lụy tới Lâm Cảnh Tinh.”

      Ba chữ quen thuộc trong câu của Lý Oa khiến Giang Nhị dừng lại mọi hành động.

      “Lâm Cảnh Tinh cần được nghỉ ngơi, còn nhiều thời gian để trả thù."

      Giang Nhị quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Cảnh Tinh ngồi co rúm sau cái bàn, nước mắt chảy đầy mặt nhưng lại run rẩy, dám mở mắt ra.

      Trái tim của Giang Nhị quặn đau, rốt cuộc cũng ngưng mọi hành động bạo lực lại, tới cẩn thận ôm Lâm Cảnh Tinh vào lòng.

      “Ngoan, đừng sợ… Chúng ta về nhà… Chúng ta lập tức về nhà…”

      Giang Nhị ôm Lâm Cảnh Tinh ra ngoài, chưa được mấy bước bị Lý Oa gọi lại: “Đợi , thể ra ngoài như vậy được…”
      Anhdva, saoxoay, daovan21012 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :