Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Jasmine Thanh Thảo

      Jasmine Thanh Thảo Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Tính cách của Văn Trình rất giống Chung Khải
      Lữ Vũ Uyên thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: Du lịch địa phủ!
      Chap 30: Gặp nhau!

      Bờ Lãnh Thủy nước cực kỳ lắng đọng, mặt gợn dù bóng nước vỡ. Bứt bứt những cọng cỏ địa ngục trắng, bất giác nhớ đến con vật cưỡi nửa ngựa nửa heo của mình:
      - Tiểu Mỹ! Mày ra sao rồi?
      Bọn hình nhân nhũ vàng tề tựu đông đủ, con trong số chúng nhìn sâu vào lòng nước báo tin:
      - Cậu Chung Khải bị nhốt ở dưới đó!
      - ấy sao rồi?
      Hướng đôi mắt đỏ tươi hỏi, đứng dậy tiến về bờ nước. Dòng nước rất nóng nhưng tuyệt nhiên bốc làn khói nào! Nước ở hồ U Linh lạnh đến cắt hồn phách, nước ở đây lại nóng đến nấu tan hồn. Con hình nhân cất giọng u của nó:
      - Rất khổ sở! Hồn phách bị xích cả tay chân, những con thiên thi mang làm bia luyện tập. Những cú xé hồn từ vuốt nhọn đau gì tả nổi, luôn dày xéo tâm khảm . Điểm mạnh của tử thiên thi là đánh vào ký ức, hồn phách mỗi lần bị xé ra chỉ nhớ về những thứ sợ, cái gì giết chết ... Tóm lại là từng thời khắc đều gặm nhấm nỗi đau. Xé nát từng mảnh vụn chúng lại gom nhặt, ghép lại rồi...xé tiếp! Hình phạt này độc địa lắm thay!
      - Ngưng! Đừng nữa!

      ôm đầu, hai hàng lệ chảy tràn xuống cằm. Hồng Huyên chưa từng nghĩ Chung Khải chịu đựng cực hình thống khổ như thế! Nếu chỉ vì để trở lại tìm mà trả cái giá như thế là quá đắt rồi. Mở túi lấy nắm đá sa kim, nhìn tinh thể lấp lánh như kim cương hỏi:
      - Đỏ trao cho cái này... Làm gì với nó đây?
      - Sử dụng đá sa kim vào lòng nước ! Chúng tôi nuốt sa kim có thể vào nước mà bị tan rã!
      Hồng Huyên nắm đá sa kim trong tay , nhảy lên lưng con người giấy. Cả bọn tiến dần về phía đáy sâu trong lòng nước. Có rất nhiều con thủy mãng bơi quanh hành cung liền bị những con hình nhân tấn công chạy mất biến. Tuyên gia ở tòa cung phủ rêu xanh mướt, từ ngoài cổng có thể nghe tiếng thét bi thiết của Chung Khải. Ra lệnh cho bọn người giấy nuốt thêm đá sa kim trấn áp bọn thiên thi, lẻn vào đáy ngục. Trong phạm vi hành cung của Tuyên gia quỷ ấn nhạt dần, ánh sáng trong mắt Hồng Huyên biến đổi đến khi chỉ còn màu đen. Hai bàn tay đau buốt, có cảm giác nó sắp rụng ra từng đốt! Mò mò đến cửa ngục, gọi:
      - Chung Khải! Chung Khải!
      - Ta đây!
      - đây!
      - Đến đây, đưa đá sa kim đây!

      Rất nhiều tiếng nhao nhao lên, cảnh giác ôm túi đá sa kim vào người. Hẳn là bọn vong hồn bị bắt đây thôi! Nhưng nghe được tiếng của người . dám liều lĩnh bước tiếp, cố co ngón tay móc viên đá sa kim, gọi:
      - Tìm Chung Khải!
      Viên đá trong tay chợt lạnh cóng dù trong luồng nước ấm, nó như có sức mạnh kéo bước về phía phải. Nó dắt xuống những triền đá dốc, có lúc té lăn cù va đầu vào đá. Địa hình như càng xuống càng sâu, lúc hụt chân suýt té nhào lần nữa vòng tay ôm choàng qua người:
      - Cẩn thận!
      - Đỏ! Là mày ư?

      Sờ sờ mặt con hình nhân chạm được lớp da người môi Hồng Huyên liền nở nụ cười :
      - Mừng quá! Tao thể thấy !
      - Hành cung này có kết giới, quỷ ấn có tác dụng! Cậu chủ kìa, tôi đưa đến đó!

      Chung Khải vừa ráp hồn lại miệng còn nguyên vết xé toác môi thoáng thấy đỏ dìu Hồng Huyên đến cả kinh. Cớ sao dáng và kiểu nghểnh đầu nghe ngóng của người như lối của kẻ mù? Cố giơ cánh tay đầy vết xé ngang dọc lên nắm lấy bàn tay , mấp máy môi:
      - Hồng Huyên!
      - Chung Khải!
      quỳ sụp xuống cạnh , dùng lòng bàn tay mò từng thớ thịt mặt Chung Khải, nước mắt cứ thế mà tuôn. Dù nhìn thấy nhưng từ vết gồ ghề ngang dọc thế này e là nét tuấn tú cũng chẳng còn! Chụp lấy hai bàn tay nhìn trân trối đoạn quắc mắt nhìn Đỏ:
      - Ta bảo trông chừng ấy!
      - phải tại chúng nó , là tự em muốn làm đủ số hình nhân! Đừng trách...

      Dụi đầu vào mặt thỏ thẻ, Chung Khải lấy hết số đá sa kim trong túi cầm nuốt hết. Phút chốc những vết nứt toác liền lại, đôi mắt đỏ au đầy mê lực. bế thốc Hồng Huyên đôi tay, bảo:
      - Chúng ta trở về đầm lầy Tử Ảnh!
      Mặt nước bờ Lãnh Thủy lay động dữ dội, vài tiếng nổ chát chúa vang lên kéo theo mười mấy con hình nhân nhũ vàng lao từ dưới lòng nước lên. Chung Khải trần trụi ôm của mình bước lên bờ, Đỏ liền dùng quỷ ấn vẽ bộ hồng y áp lên người . Đỏ vòng tay thưa:
      -Thập nhị hung hầu hoàn thành nhiệm vụ! Chỉ còn tôi trở về!
      - Cảm ơn!
      khẽ cúi đầu đoạn cùng số hình nhân còn lại di chuyển về đầm lầy Tử Ảnh. mặt nước vô số xác hình nhân nhũ vàng nổi lềnh bềnh, đều bị thiên thi xé năm xé bảy khi đánh nhau.Những viên đá sa kim mà mỗi con hình nhân nuốt lúc trước bay là đà mặt nước lúc rồi hết phát quang, tan rã vào lòng nước tạo nên ánh nước màu xà cừ lấp lánh.

      Tuyên gia vừa về đến bờ Lãnh Thủy trông xác bọn hình nhân tức giận:
      - Lại bọn hình nhân!
      Tử thiên thi phóng từ đáy sâu lên bờ hú những tiếng dài báo tin, vị giả co tay thành nắm đấm:
      - Bọn hình nhân dương đông kích tây, ra là để cứu Chung Khải ! Hừ... Con bé Từ Hồng Huyên này ắt là kẻ đầu têu! Ngươi, vượt gió đến báo với Tịch gia, nhìn ngó cái xác Từ Hồng Huyên cho ta! Dòng họ Từ luôn khiêm nhường kính cẩn lại sinh ra hậu duệ dám đá đít cả ta?

      Các Văn Trình chìm vào hôn mê, ông Các nhìn cả con trai lẫn con dâu nằm cạnh nhau như hai cái xác ôm mặt chán chường:
      - là muốn đóng hết cả hai đứa vô hòm chôn luôn!
      - Ông à!
      Bà Cả vừa lên tiếng bị ông Các bạt ngang, lên giọng đầy uy quyền:
      - Câm ngay! Bà có biết tên đốc quan ăn hết nửa gia tài của nhà mình lẫn toàn bộ gia sản của Văn Trình mới chịu dàn xếp xong ? Con trai quý của bà bẻ cổ đứa con tên Cẩm Kha chết tươi. biết có thâm thù đại hận gì?
      Bà Cả líu ríu trở về phòng, bà nghe tiếng bà tư mát mẻ:
      - Ôi sợ! Sau này dám mở lời với cậu Cả, nhỡ cậu giận toi mạng!
      - tiếng nữa là tôi bẻ cổ bà, cút! Gọi Văn Đông lên tôi bảo!
      Ông Các hét lên, cả nhà đều lo sợ ai về phòng nấy, cả thở cũng dám thở mạnh.Các Gia Bảo vừa lên mười lúc thường nhút nhát giờ sợ đến teo cả gan, vội chạy ra vườn ngồi thu lu dưới gốc khế già. Nó lúc nãy ở trong phòng lén thăm cha với má hai, lúc ông nội vào chui tọt xuống gầm giường trốn. Gương mặt của cha và má hai trắng bệt như xác chết, chỉ khác là họ còn hơi thở dù rất yếu! Nó nhớ cha cũng nhớ má hai. Bà nội và các bà hay hù dọa mẹ ghẻ là phù thủy nhưng nó thấy phải! Má hai hay cười với nó, chịu khó ngồi xếp giấy cho nó chơi, nghe nó kể những câu chuyện đầu đuôi. Buổi tối có lúc cha còn dắt nó và má hai lên chợ chơi thả đèn, coi hát chèo. Cha lúc thường rất nghiêm khắc, nó biết cha thương nhưng chỉ dừng lại ở cái xoa đầu. Từ ngày có má hai, buổi tối được chơi là nó thích nhất! Cha ôm lấy nó, tận tình hỏi han bài vở, đôi lúc còn dạy nó ít trò ảo thuật để lên lớp lấy lòng chúng bạn. Cho nên với cái đầu non nớt của nó mặc định là nhờ má hai bên cha thương nó hơn! Mỗi lần các bà như thế nó đều bĩu môi:
      - Xùy... bậy rồi! Má hai có như vậy!
      Những lúc như vậy ông nội dộng cây ba ton xuống nền gạch tàu la to:
      - Dạy xằng bậy! Vì có những người mẹ như các bà mà lũ con ưa nhau! Vót tre chống hai con mắt lên nhìn Hồng Huyên kia kìa!

      Chú ba ra sân thấy nó liền chạy đến véo mũi:
      - Chú nhóc bảo bối, sao con trốn ra đây?
      - Ông nội mắng to! Chú ba, cha và má hai có...chết ?
      Nó ủ rũ ngồi ôm gối, Văn Đông xoa đầu nó dỗ dành:
      - Chết đâu mà chết! Chỉ bị bệnh thôi !
      - Bà tư cha giết người!
      Nó thổn thức. Chú ba nó mỉm cười vỗ vỗ vai thằng cháu:
      - Khi con lớn lên thấy có những việc tưởng vậy mà phải vậy! Chỉ cần biết cha thương con là đủ, hiểu ?
      - Thưa vâng! Nhưng bao giờ cha mới tỉnh ạ?
      Nó lại hỏi, chú ba trầm ngâm đáp song trong khoảng linh hồn vuốt đầu nó, thào:
      - Cha lại bị thoát hồn vào xác được! Đợi cha tìm má hai con về rồi nhà ba người chúng ta du lịch! Cha chưa từng dẫn con chơi phải ? Lần này cha hứa đấy Gia Bảo!
      Last edited: 31/8/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: Du lịch địa phủ!
      Chap 31: muốn quay đầu!

      Tuyên gia cho truy hồn cả hai cõi dương vẫn phát ra tăm tích Chung Khải lẫn Từ Hồng Huyên. Vị giả gương nước đứng ngoài cửa biệt phủ nhìn vào, có phần kinh ngạc:
      - Kỳ lạ! chỉ cái xác Từ Hồng Huyên mà cả cái xác Các Văn Trình đều có quỷ ấn in trán. Chuyện này là ...
      - Tuyên gia!
      Vị giả gương cạn ôn nhu tiến đến, cái chuông bạc đeo cổ chân vang lên vui tai làm sao! Tuyên gia nhìn cái chuông bạc có chút quen thuộc:
      - Tịch Vu Xuyên, cái chuông này trăm năm trước ta thấy ngươi gỡ xuống. Cớ sao nay lại đeo lên?
      - biết! Muốn đeo đeo thôi!
      Tịch gia nhìn lượt biệt phủ, chắt lưỡi:
      - Ám khí lẫn oán khí nặng quá! Nhà họ Các ba đời đều là cường hào ác bá tuy trong vẻ ngoài đạo mạo. Oán khí hẳn tích tụ lâu, nay lại có tà pháp quỷ ấn ... nhà này khí số tận rồi!
      - Ngươi lại chuẩn bị thu lượm cả họ à?

      Vị giả da tím xanh hỏi, trong đôi mắt ý xót xa. Tịch Vu Xuyên vung tay mở sổ tra:
      - Còn xem sao... Biết đâu trong số con cháu họ Các có căn duyên thoát!
      - Ngươi cho thiên thi lùng bắt hồn phách Các Văn Trình, là sinh hồn lại còn điểm quỷ ấn. Bây giờ ác linh vì tay nhuốm máu! Ta vẫn hiểu Chung Khải, Từ Hồng Huyên và bọn hình nhân trốn nơi nào?
      Tuyên Thừa Chí bảo đoạn rời , con thiên thi xanh như khối ngọc nằm mọp xuống đất nhìn ngắm cái chuông bạc thích thú. Nó dùng ngón tay khều cho chuông vang lên, Tịch gia hiền từ:
      - Đừng nghịch! Đứng dậy, tìm xem hồn Các Văn Trình ở đâu?

      Tịch Vu Xuyên vừa nghe tiếng chuông dưới chân, trước mắt chợt nhân dáng cũ hơn trăm năm trước : phường nhuộm có đôi mắt tinh vô tình xin đạo bùa lạ dán lên con thiên thi xanh ngọc khiến nó cứ múa may quay cuồng chịu trở về. Lúc ấy vị giả buộc phải đến phá bùa, xuất đầu lộ diện. vừa gặp liền cởi chuông bạc tay đeo vào chân giả! Tịch Vu Xuyên chưa kịp tháo ra trả lại vội truy đuổi ma tà , hai ngày sau quay trở lại phường nhuộm bị đốt phá. đó cũng bị dìm chết trong bể nước nhuộm! Lúc giả kéo ấy lên cả người đều đen như mực do thuốc nhuộm ngấm vào. Nhờ Tuyên gia tìm trong gương nước mãi vẫn ra ấy... Cứ như biến mất trong khí vậy! Ba năm sau tìm được, Tịch Vu Xuyên sau cùng cởi chuông bạc trân trọng đặt vào hộp gỗ mãi đến hôm qua... Con thiên thi hầu trong điện bỗng hú vang ra chiều thích thú, nó phóng lên trần điện lôi cái hộp xuống, vui vẻ mà đeo vào chân vị giả gương cạn. Tịch gia mở cửa gương cạn, bất giác gọi:
      - Yểm Nha!

      Đỏ ngồi nhìn những tên hình nhân nhũ vàng nhảy nhót mặt đầm lầy, nhổ những hoa Tử Ảnh tím ngắt xòe bung như đuôi cáo cắm lên đầu nhau loạn xạ chợt nghe tiếng gọi rất liền ngây ngốc đứng bật dậy. phóng lên ngọn cây lá đen cao nhất phóng tầm mắt nhìn quanh, vểnh tai nghe lần nữa... có tiếng gọi nào cả!

      Chung Khải nhìn qua cửa sổ đằng hắng:
      - Đỏ! sao thế?
      - Cậu chủ! Có tiếng gọi nhưng tôi nghe được, nhưng chỉ có tiếng!
      gương mặt da người xinh như mộng ấy thoáng chút mông lung, cái tên ấy nửa xa lạ nửa gần gũi nhưng Đỏ cách nào nhớ ra. Chung Khải nắm áo Đỏ bay vèo xuống bờ bên kia, bọn hình nhân đùa thấy liền quỳ rạp. Khoác tay ra hiệu cứ chơi thỏa thích, hỏi nghiêm túc:
      - nghe được gì?
      - Yểm Nha! Có ai đó gọi Yểm Nha! Nhưng tôi biết gọi ai?

      Chung Khải làm quỷ chẳng lâu bằng bọn phách lạc hình nhân này nên cũng mơ hồ:
      - Có thể vô tình thôi! Mặc kệ ! Hoặc nếu hiếu kỳ như vậy tìm chuyến!
      - Thôi ạ! Cậu chủ, chủ thế này phải làm sao? Xác chủ bị Tuyên gia cho canh kỹ, mà bản thân ấy lại muốn trở về nữa!
      Đỏ nhìn qua bên kia đầm lầy thấy Hồng Huyên mò mò tìm cốc đựng nước mặt bàn, dáng vẻ lóng ngóng đến tội nghiệp. Từ Hồng Huyên ắt để tiếng, ăn to lớn giờ mỗi bước chân đều như dè chừng. Chung Khải vội đến bên , đặt cốc trà ấm lên vành môi xinh đẹp:
      - Trà đây!
      - Xin lỗi! Em vụng về quá!
      Giọng thấp, tám phần chất chứa tủi thân. đặt cốc trà xuống, bế ngồi vào lòng mình ôm chặt:
      - Nghe , nếu như thể thấy được là đôi mắt của em. Tay cầm nắm được làm đôi tay em! được khóc!
      - Hức! Chung Khải chết dẫm! Khóc cũng cấm sao?

      vừa cười vừa khóc, thuận hướng cắn vào tai cái đau. Đỏ cứ nhìn hai vị này là bật cười, dường như thời gian gian ảnh hưởng đến họ! Cứ ở cạnh nhau là lại như thế! Nét mặt cậu chủ khẽ nhíu mày vì đau nhưng miệng vẫn nở nụ cười âu yếm. Hồng Huyên dụi mũi bảo:
      - Nếu vì là sinh hồn nên chịu tổn thương em cần trở lại nữa! Hãy hủy cái xác em ! Chỉ cần chết làm kẻ tàn phế nữa! Em chẳng thèm báo danh ở cửa gương. Ở mãi đầm lầy này cùng , làm quỷ em quyết chẳng làm người!
      - được! Cha đau lòng lắm! Để nghĩ cách đưa em trở về .

      Chung Khải bịt miệng lại, tiếng có phần gay gắt. há miệng cắn luôn tay , tranh luận:
      - Này này Chung Khải! tự làm mọi chuyện có hỏi qua ý em ? Thân thể là của em mà tự tiện làm bừa để giờ toàn vết roi vàng và vết thương chi chít. thể quản em! Biết chưa?
      - cứ quản! Im ngay cho !
      Dán môi vào cái miệng há to ra, Chung Khải nghịch ngợm cắn môi dưới đỏ mọng. Hồng Huyên bị cấm ngôn bất ngờ nên đôi mắt mở to ngơ ngác, dùng tay đẩy mặt ra nhưng hai bàn tay đều có chút sức lực nào! Chung Khải vòng kín cả người bằng đôi tay mình, hôn nồng nhiệt, cái lưỡi mày mò trong vòm miệng ấm nóng trêu chọc khiến vừa nhột vừa buồn cười. dùng tay đỡ đầu , nhấc đè lên mặt bàn trêu ghẹo. Cả thẹn , chửi đổng ngay:
      - Tiên sư nhà Chung Khải! Cậy em mắt mù tay phế mà thách đố là xấu xa!
      - Ừm... xấu xa! Trò vật nhau giường này phải em chơi rất tốt sao? Em toàn dùng răng có dùng tay đâu nào?
      Bế Hồng Huyên thảy xuống giường lông cáo, kiêng dè mà nắm giật rách bộ áo đỏ. liền bị cả thân hình lực lưỡng phủ lấy, tức giận mắng:
      - Con bà Chung Khải, xé áo em rồi em biết làm sao?
      - cần làm gì cả! Đỏ làm cho em bộ khác!
      Chung Khải lại cắm cúi hôn hít từng ngóc nghách người , lo sợ hai tay vùng vẫy đau nên quơ luôn tà áo quấn trói lại. Đột ngột lật sấp người Hồng Huyên, thầm khe khẽ :
      - Hồng Huyên, vắng em chịu nổi !
      - Tổ cha , vô sỉ!
      chỉ kịp mắng mỏ được câu bị hôn hít, đôi mắt hé nhìn chỉ thấy mái tóc đen bóng lòa xòa xổ xuống và đôi tròng mắt đỏ tươi đầy tơ máu... Lại đêm gian ngọt ngào!
      Last edited: 31/8/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: Du lịch địa phủ!
      Chap 32: Tang tóc.

      Đêm mưa rả rích , bà lão gánh gióng hàng cháo nặng nhọc thả xuống trước căn nhà đóng kín cửa. Đêm nay chợ vắng người khiến nồi cháo trắng chỉ vơi ít. Nhìn những làn khói bốc lên, bà thầm than:
      - Ông trời ơi, ngày mai nhà con phải ăn cháo trừ cơm thôi! Tội cho lũ trẻ rách rưới lại đói ăn!
      Mệt mỏi gối đầu lên cây đòn gánh gác ngang, bà mặc kệ mưa hắt nước ướt cả quần áo. Mảnh áo tơi bằng lá vốn chẳng thể che chắn được gì!
      Trong màn mưa có bóng trắng cầm ô đến, bà dụi mắt nhìn kỹ ra là cậu thanh niên mặt trắng như thoa phấn. Cậu khoác cái áo choàng ngoài màu xanh che hết cả người, ngoài gương mặt có ngũ quan ràng thể nhìn đường nét mặt. Bà vội cất lời mời:
      - Cậu ơi, giúp dùm tôi bát cháo! Mưa quá buôn bán được đa!
      - Bà bác, bà có biết biệt phủ họ Các ? Hãy gánh hàng đến đó, cháo này ắt bán hết! Cái này... Biếu bà! Mưa tạnh ngay thôi ! Trời chiều lòng người mà!
      Bà vừa xòe tay nhận tờ tiền giấy chưa kịp cảm ơn cậu thanh niên kia biến mất. Lo sợ gặp ma nửa đêm bà vội soi tờ tiền mấy bận. Trông thấy đúng là tiền mừng rỡ, vội vội vàng vàng gánh cháo đến biệt phủ. Tịch gia ngồi nóc nhà lắc lắc chân khiến tiếng chuông bạc vang lên. Con thiên thi màu xanh ra dấu hỏi vị giả lấy tiền ở đâu để cho bà lão. Tịch Vu Xuyên mỉm cười:
      - Lúc nãy ngang quán rượu hoa thấy ông phú hào nhiều tiền rơi tiền giấy, ta tiện tay nhặt tờ!

      Con thiên thi nhảy xuống đất dùng vuốt nhọn viết lên nền đất ẩm:
      " Ngài dạy phải đồ của mình được lấy!"
      Vị giả gật gù:
      - Ta cũng dạy biến tiền phi nghĩa thành nhân nghĩa. Tiền vô tay ta là của ta! Ngươi cần lo! thôi! Đêm nay vui chút nào!

      Biệt phủ họ Các vừa tạnh mưa ,hơi lạnh đêm khiến mọi người đều rúc sâu trong chăn ngủ say. ai phát bóng người lôi nhiều củi khô trong kho chất đầy chắn những cánh cửa phòng. Tưới dầu dẫn cháy, mồi lửa ngún lên ánh lên gương mặt kẻ gây cháy: Các Văn Hào! thoát ra từ bệnh viện tối qua , mang cả hận thù muốn thiêu rụi cả họ Các. cười ngất:
      - Ha ha cháy hết ! Cháy lớn lên! Đốt tất! Giết tất! Cha thiên vị thằng khốn Văn Trình, nó giết người cha lại bỏ gần hết gia tài để cứu nó! Tôi cho cha chết luôn, tôi thiêu luôn hai vợ chồng nó! Cả nhà các người xuống đó mà đoàn tụ!

      thụt lùi ra ngoài sân khi khói cuộn cao, nghe nhiều tiếng kêu cứu thất thanh trong đêm nhưng mặt chút xót thương. Kìa! Trong màn khói có bóng người bước ra, chỉ thẳng mặt:
      - Thằng khốn! Mày ở đâu chui ra? phải mày hôn mê sao?
      chỉ thấy thằng Cả nhe răng lộ hai nanh, trán dấu đỏ hung hãn trờ đến chụp cổ ...
      Bà Cả lấy chăn trùm cháu nội vẫn còn mê ngủ:
      - Gia Bảo! Dậy con! Theo bà , nhà cháy to rồi!
      - Khụ...khụ...khói quá bà nội!
      Thằng nhóc chảy nước mắt lem nhem, thấy cả màn lửa trước cửa mếu máo. Rầm! Nó thấy chú hai tông cửa vào, vội vã bế nó lên và níu tay bà nội:
      - Mẹ! Theo con!
      Bà Cả vừa nghe tiếng gọi giật mình, Văn Hào lúc thường chỉ khách sáo gọi " má Cả!" , tiếng "mẹ" thân này chỉ mình Văn Trình gọi. Bà giằng tay lại:
      - Cậu hai...
      - còn thời gian mẹ ơi! Theo con !
      hạ giọng, nắm tay kéo mạnh bà vượt màn lửa. Ra được đến sân bà Cả thấy người Văn Hào phỏng nhiều chỗ, cả bà cũng bị phỏng lưng. Giở mền thấy Gia Bảo sao, Văn Hào thở phào:
      - May quá, con sao!
      - Chú hai!
      Gia Bảo sợ hãi nhìn, lúc thường chú hai rất hay thình lình vỗ đầu nó, véo đùi nó đến đỏ tấy lên. Bà nội nhìn chăm chú thằng con ghẻ, vừa thấy kiểu nhướng mày liền nhận ra:
      - Văn Trình... Con phải ?
      - Mẹ!
      ôm lấy bà, tiếng người la thét trong lửa đỏ vẫn nhốn nháo. đẩy Gia Bảo cho bà Cả:
      - Mẹ trông cháu!
      - Văn Trình! Mẹ phải cứu cha con! Con dắt Gia Bảo ra ngoài, hãy cứu lấy cái xác của con kìa!

      Bà Cả chỉ vuốt mặt cháu nội rồi băng vào màn lửa hướng về phòng bà vợ thứ bảy. mang thằng bé ném xuống hồ cá , dặn:
      - Con ở yên đây nhé! Nghe lời cha, Các Gia Bảo!
      Thằng bé nghe đúng cái kiểu ra lệnh của cha yên tâm hẳn, quệt nước mắt gật đầu. phá cửa vào phòng thấy con người làm cố lôi xác tránh xa cái đà nhà cháy ngùn ngụt. Vác xác Hồng Huyên và chính mình lên hai vai, nắm tay :
      - Theo cậu !
      - Cậu hai...
      Nó nhìn trân trối, đánh chết cũng nghĩ cái gã xấu tính này cứu cậu Cả. Gương mặt Các Văn Hào thay đổi, nhướng mày:
      - Mau lên! Mày có muốn cậu gả cho thằng ăn mày ?
      Nó rùng mình, đây chẳng phải lời hăm dọa mỗi khi răn đe nó hay sao? Vững lòng bước theo ra ngoài, đưa nó đến hồ cá, vẫy tay gọi Gia Bảo đoạn mang cả bọn ra ngoài biệt phủ. Cả biệt phủ như vùng lửa bừng sáng góc trời, lửa loang đến kho chứa giấy càng bùng lên mạnh mẽ. còn nghe tiếng người la thét, trong màn khói lố nhố những linh hồn hoảng loạn chạy ra. giơ tay chùi nước mắt cho Gia Bảo, thoáng nhìn Hồng Huyên rồi chợt nắm chặt bàn tay con người làm:
      - Cảm ơn luôn lòng với cậu! Hãy chăm sóc cho Gia Bảo và ..... Văn Đông về sớm thôi! Chỉ cần em ấy về là ổn!
      nhào vào màn lửa lần nữa, trông thấy xác bà Cả đỡ lấy ông Các , cả hai cháy đen. ai trong biệt phủ còn sống, lúc này mới thoát xác Các Văn Hào! Giơ tay bóp cổ Văn Hào, nghiến răng:
      - Thằng khốn, mày tư thù hủy hoại cả nhà! Hãy xuống luôn dưới ấy mà lạy tạ tội với mọi người!
      Văn Hào bị bóp cổ đến lồi cả mắt ra ngoài, tắt thở mà nhãn cầu vẫn in nét mặt hung tợn của Các Văn Trình!

      Bà hàng cháo từ xa trông thấy vùng trời đỏ lửa liền quay đầu gánh, bỗng nghe tiếng thầm của cậu thanh niên lúc nãy:
      - Cứ tiếp ! Tiễn họ no lòng để lên đường!
      Bà làm theo lời, đến gần thấy rất nhiều người đỏ như tôm luộc phóng ra từ ngọn lửa. Họ tiến về phía bà, lại nghe tiếng bảo:
      - Mở nắp nồi, lùi ra xa!
      Bà trông thấy hàng chục người xúm quanh nồi cháo, quá sợ hãi liền ngất xỉu. Tịch gia đợi lúc đoạn vung lưới túm cả bọn gọn trong lòng tay:
      - No đủ theo ta! nên ở đây nữa!
      Trong màn lửa vong hồn chạy ra đầy giận dữ, cuồng điên :
      - Các Văn Trình! Mày ra đây! Ra đây !
      - Tên kia, ngươi vừa gọi Các Văn Trình?


      Vị giả nhàng hỏi, Các Văn Hào chẳng chút kiêng dè:
      - Tao gọi đấy! Mày là thằng nào?
      Con thiên thi lướt đến nắm cổ vật mạnh xuống đất, chân đè bẹp cái đầu thành ra méo mó như dưa bể. Cái miệng và lưỡi vặn vẹo, Tịch gia từ tốn:
      - Ngươi là ... Đem !
      Lúc ngang nồi cháo Các Văn Hào tiếc rẻ định cuốn cổ vào ăn bị con thiên thi co chân đá nồi cháo đổ đầy ra đường. Những hồn ma dại được bữa no nê còn Các Văn Hào ôm cái bụng đói meo về phủ!
      Tịch gia nhìn lúc lâu vẫn phát ra hơi của vong hồn Các Văn Trình rời khỏi. Tiếng chuông bạc càng lúc càng xa dần Đỏ đến. dỏng tai nghe tiếng chuông thanh tao , khẽ cười mình. Trông thấy xác Hồng Huyên nằm đám cỏ ướt thở dài:
      - Phải ai cứu cho cái xác cháy đen vẹn tròn. Bây giờ chủ bảo hủy xác, cậu chủ bảo giữ xác. rừng mà có hai cọp, con hình nhân như mình biết sống làm sao???
      Last edited: 9/11/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Những câu chuyện ngoại ru tôi!
      Phần: Du lịch địa phủ!
      Chap 33: Tranh đoạt .

      Đỏ ngồi thừ nhìn cả biệt phủ cháy ỉ đến trời sáng, khi mọi người đến tất cả chỉ còn đống gạch vụn. Các Văn Đông vừa từ bến tàu về, nhìn thấy quang cảnh hoang tàn quỳ sụp xuống khóc thê thiết:
      - Cha ơi! Mẹ ơi!
      - Chú ba!
      Gia Bảo thấy được người thân trong đám đông liền ba chân bốn cẳng chạy đến, dụi cả nước mắt nước mũi vào vai áo Văn Đông. Ôm chặt cháu trai, cậu ba nén tiếng nấc dỗ dành:
      - sao, có chú ba ! Sau này chú cháu mình nương tựa lẫn nhau!
      Đỏ đứng canh cái xác Hồng Huyên đến khi thấy Văn Đông nhờ người đến vác cả hai cái xác đưa lên xe rời . định quay về đầm lầy Tử Ảnh báo tin chợt nghe xa xa tiếng chuông bạc ngân lên, bất tri bất giác mà dỏng tai lần theo tiếng chuông...

      Các Văn Trình bước ra từ bụi cây dâu lớn, cười khẩy:
      - Nhành dâu đuổi ma nhưng cây dâu cũng là chỗ ngụy trang lý tưởng, cả giả cũng tìm ra!
      lướt vòng quanh biệt phủ, cả cơ ngơi đồ sộ giờ còn chi cả. Người ta tìm trong đống gạch đen ám khói những xác người cháy quéo co quắp thể nhận diện. Họ cáng mấy mươi xác ra để sắp lớp ngoài đồng, tên đốc quan vểnh râu cười khoái trá:
      - Ta giữ vô số giấy tờ đất đai của lão Các! Lão chết vừa hay, tất cả về tay ta!
      - Vẫn còn Các Văn Đông, Các Văn Trình và Các Gia Bảo! Ngài thể chiếm trọn được !
      Tên thầy ký thẽ thọt, đốc quan phẩy tay:
      - Các Văn Trình như phế vật! Các Văn Đông biết gì cả, lo! Mày, bảo với Các Văn Đông là ông cha nó giao hết tài sản cho tao để cứu nó! Bảo nó mau chóng mang đống của nợ này chôn. Mày cho người dọn dẹp, san bằng nơi này. Tao định bán mảnh đất này cho gã Tây dương vừa đến nhậm chức .

      Văn Trình nghe mà mặt mũi bốc những làn khói đen, tên đốc quan khốn kiếp! Cướp trắng gia sản họ Các như thế! Tao mang mày lót xác cho cả nhà tao!
      lướt những cái xác cháy thành than, đến cặp xác dính vào nhau quỳ xuống cúi lạy ba lần:
      - Mẹ à, dẫu biết cha ở bạc đến cuối cùng mẹ vẫn chọn ở bên ông ấy! Con biết giả thâu hồn cả, nhưng Các Văn Trình ở đây lạy trả hiếu cho cha mẹ! Xin hãy yên lòng nhắm mắt, Các Văn Đông và Gia Bảo ổn thôi!
      chiếc xe dừng lại, thấy cha của Hồng Huyên bước xuống, nhìn thấy đống thi thể dàn hàng trào nước mắt:
      - Thông gia của tôi sao lại khổ như vậy! Giờ biết làm sao đây?
      muốn bảo cha vợ đừng khóc nhưng thế nào cha Từ cũng nghe được. Các Văn Đông đến nắm tay ông Từ :
      - Bác thông gia! Bác đến rồi! Con cho xe đưa Cả và chị dâu đến nhà người bạn. Bác yên tâm! Bác về đến bao giờ?
      - Bác nghe tin căn tiệm bị cháy liền về, chưa về tới thấy lửa bùng lên hướng này... Hu hu .. ngờ cả nhà thông gia lại đoản mệnh!

      Cậu ba họ Các khó khăn lắm mới an ủi được ông Từ, đường đến đây ông nghe người ta bàn tán rằng Từ Hồng Huyên cao số, khắc chồng khuynh gia bại sản nằm liệt giường rồi khắc chết cả nhà chồng. Trong lòng Từ Văn Thuật có câu hỏi lớn rằng liệu bi kịch này là do ông gả con về đây chăng?
      Các Văn Trình đọc được suy nghĩ của ông, giận dữ gào lên:
      - phải lỗi của cha! phải lỗi của Hồng Huyên! Cha đừng tự trách! Cha nghe con , cha vợ?
      Ông khàn giọng ôm vai Văn Đông :
      - Bây giờ con liệu thế nào?
      - Phải tìm chỗ an táng ! Còn may là cha cho riêng con cửa hiệu , con mở quán trà cũng tàm tạm. Để con cho sửa sang lại mang Cả ,chị dâu và Gia Bảo về đó. Bác đừng lo, thấy đủ là đủ thôi!
      Cậu ba buông thõng câu , mới hôm qua cậu vẫn còn là cậu ba vô tư vô lo, việc gì cũng có cha chống đỡ. Nay người thân mất khi cậu chưa kịp khoe quán trà của mình! Biết chắc lão đốc quan thừa nước đục thả câu đoạt gia sản nhưng lại thể ! Mất hết nhưng đổi được Cả thoát tội chắc cha nơi chín suối cũng trách!
      Ông Từ hít hơi mạnh, chậm rãi:
      - Mang tất cả về an táng ở đất nghĩa trang chợ Láng! Đó là đất của bác, con yên tâm! Hay cứ để bác đón Cả và chị dâu con về. Bác mua căn tiệm gần đó rồi, để bác phụ giúp con!
      - Nghĩa cử của bác đẹp! Chuyện chôn cất con xin nhận nhưng việc chăm lo cho người nhà con xin để con lo liệu!
      rồi Các Văn Đông ôm lấy ông Từ, bấy giờ mới òa khóc nức nở lên, Gia Bảo cũng ôm chân chú ba khóc theo.

      Các Văn Trình lang thang những ngày qua nghe được rất nhiều chuyện, cũng biết chút về ấn ký trán . Chả trách còn mạnh mẽ hơn những vong hồn chết lâu năm. Đêm qua khi bóp chết Văn Hào, giây phút thằng đó hồn rời khỏi xác liền thấy như cả tâm can có luồng khí chạm vào. theo đoàn người đến khi chôn cất xong gần nửa đêm. vài người rẽ về khu chợ ngừng bàn tán:
      - Xem ! Chắc lão Từ áy náy nên dâng gần hết phần đất để chôn họ Các!
      - Từ Hồng Huyên kia quả tình đáng sợ! Sao nhà đó bị thiêu cháy chết gần hết mà ta thoát nhỉ?
      - Đúng rồi! Nghe ta sau vụ cháy ở tiệm nằm mãi tỉnh. Thế mà vẫn sao!
      - Ôi xúi quẩy quá! Giá như ta cũng chết lun nhỉ!

      cơn gió lạnh quét ngang khiến đám người rùng mình, gai ốc nổi cộm da. Họ nhìn quanh quất tiếng đàn ông sang sảng vang lên:
      - Lũ thối tha! Cha con nhà chúng mày đều nhờ họ Từ cho đất chôn cất! Sống cái nhà, chết cái mồ! Thứ ăn cây táo rào cây sung, đáng chết!
      Họ chỉ kịp nhìn thấy bóng đen lóa ngang rồi cả bọn năm mạng người chết kịp trối. hít hơi lạnh liền thấy như mình có thể bay lên đám mây kia. Những vong hồn kia hoảng hốt chạy nháo nhào nấp vô những thân cây, cũng chẳng buồn ngó. Lướt nhanh đến cửa nhà tên đốc quan, rộ lên nụ cười đanh ác:
      - Xem tao mang mày bồi táng cho nhà họ Các đây, tên khốn tham lam!

      ...
      Từ Hồng Huyên nằm gối đầu lên tay Chung Khải lắng nghe những tiếng gió địa ngục thổi lùa qua ô cửa. Gió ở đây luôn lạnh buốt, may mà Đỏ luôn phủ ký ấn lên hồn phách nếu sớm bị gió thổi tan hoặc đóng băng cũng nên. Chung Khải thức từ lâu, tay mân mê bờ vai mềm mại của vợ . muốn thức dậy, cứ mong thời gian ngưng đọng để luôn ôm Hồng Huyên trong vòng tay. Rất lâu thấy Đỏ trở về, vò vò mái tóc đùa:
      - Em phải hăm dọa Đỏ đấy chứ? Sao đến giờ nó vẫn chưa về?
      - Câu này em hỏi đấy! Đồng vợ đồng chồng mới được, sao cứ ngược ý em?

      Quay vào lòng cắn lên ngực cái đau, đôi môi cong lên ra chiều hờn dỗi! thực muốn trở về, cha có dì và em trai, tài bảo cha còn nhiều lo ăn mặc . Có gì phải lo nghĩ nữa! Nhưng Chung Khải có gì cả! ấy chỉ có mình là tài sản duy nhất!
      Chung Khải dịu dàng cúi xuống hôn bầu mắt thâm tím, mấy ngày nay bàn tay và mắt Hồng Huyên càng chuyển đen hơn. nỡ để Đỏ hủy xác ấy, dù mù, tàn phế tay nhưng vĩnh viễn sống lại. Rồi trở thành quỷ như , sống lẩn trốn giả vì trót làm vợ Chung Khải!
      Hồng Huyên thấy mình cắn hết sức mà vẫn có phản ứng lảm nhảm:
      - Thôi tiêu rồi tiêu rồi! Mình yếu tới mức này rồi ! Thôi xong rồi, cả cái răng cắn còn đau xong rồi! Tàn phế tổng thể rồi!
      - Vợ à, em là chó hả? Sao cắn đau thế?
      lại hôn lên má coi, trêu ghẹo. Nhưng Đỏ thường như thế này, vuốt má :
      - Vợ à, phải lên tìm Đỏ chuyến!
      - Cho em theo!

      năn nỉ nhưng Chung Khải dứt khoát:
      - Em ở đây nhé, ngoan ! Bây giờ đâu an toàn bằng đầm lầy Tử Ảnh! sớm về sớm!
      - Hứ!
      nguýt dài, giận dỗi cuộn người trong chăn. Chung Khải nhếch môi cười, luồn tay vào chăn vuốt ve bàn chân nhắn:
      - Hay... nộp thuế đò rồi xuôi chèo nhé vợ? Nhé vợ!
      - Hừ! Lại giở trò! Con bà Chung Khải, vốn liếng nộp sạch đừng hòng xuống giường !

      chạm được vành tai liền ngậm lấy day day nhả, Chung Khải lại dụi dàng gục đầu vào vùng đồi núi ấm nóng thơm nồng... Gió thốc lạnh từng cơn, chỉ hai kẻ quấn lấy nhau là thấy nằm đống lửa đam mê...
      Last edited: 2/9/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :