1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mưu đồ - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Haha.phạt ăn cháo khê vì tội kêu họ đây mà. Cặp kia chắc muốn chia rẽ vc giang nhị để tranh thủ chấm mút đây mà
      ๖ۣۜAn Hạ thích bài này.

    2. ๖ۣۜAn Hạ

      ๖ۣۜAn Hạ Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      401
      Chương 23
      Editor: An Hạ​

      thẳng ra tay nghề nấu nướng của Giang Nhị thực được tốt cho lắm, nhưng mà Giang Nhị lại tự thấy tay nghề của mình cũng tệ lắm. Lúc còn trẻ ở nước ngoài, phải làm việc bán sống bán chết, có thể trải qua cuộc sống vô cùng tồi tệ. Đội của cái gì cũng tốt, có giết có cướp, chỉ có duy nhất điều tốt chính là đám thanh niên đó biết nấu nướng.

      Giang Nhị là người duy nhất có thể nấu chín đồ ăn.

      Dĩ nhiên điều đó đồng nghĩa với việc là người nấu cơm. Tất nhiên người trong đội đều nịnh nọt, lấy lòng Giang Nhị, dần dà đều khen ngợi . Vì vậy Giang Nhị thực cho rằng tay nghề nấu nướng của mình khá tốt.

      Thế nhưng Lâm Cảnh Tinh lại nể mặt, phun toàn bộ cháo khét vào mặt Giang Nhị. Lâm Cảnh Tinh với vẻ mặt chán ghét: “Đây là cái gì vậy? là khó ăn…”

      Khuôn mặt của Giang Nhị đen sì. giơ tay lên quẹt cháo loãng dính mặt, vẫn ngồi yên nhìn Lâm Cảnh Tinh: “Thực rất khó ăn sao?”

      Lâm Cảnh Tinh nhìn dáng vẻ của Giang Nhị giống như hiểu ra điều gì đó. Khóe miệng giật cái, thở dài.

      Mất bò mới lo làm chuồng, bây giờ còn có thể làm được gì?

      Dường như muộn, Giang Nhị bưng tô cháo ra ngoài.

      Chẳng mấy chốc, Lâm Cảnh Tinh được ăn tô cháo thịt bằm nổi tiếng ở Giang Nam.

      Ăn xong, Lâm Cảnh Tinh nằm ở giường, cảm thấy buồn ngủ nữa. Giang Nhị cũng vào đây, vẫn ở trong phòng khách rửa chén, có điều thanh phát ra rất lớn.

      ra Lâm Cảnh Tinh cũng cảm thấy rất áy náy, chẳng qua chỉ bày tỏ cảm nhận lòng của mình mà thôi. Bây giờ nghĩ lại thấy ràng Giang Nhị tốn rất nhiều công sức để nấu cháo cho ăn, mà lại phun ra hết ngay trước mặt , chắc chắn vui.

      Suy nghĩ chút, Lâm Cảnh Tinh bước xuống giường, từ từ ra ngoài.

      Phòng khách có ai, trong nhà bếp có tiếng nước chảy, thu hút chú ý của Lâm Cảnh Tinh.

      Giang Nhị đeo tạp dề trông rất buồn cười, dọn dẹp đống thứ bừa bãi trong nhà bếp. Lúc còn , dưới dạy dỗ của mẹ Lâm, Lâm Cảnh Tinh biết nấu cơm. Mặc dù ngon như đầu bếp cao cấp nhưng mà vẫn có thể ăn được.

      có thói quen giữ cho nhà bếp luôn sạch , cũng tự nhận mình chưa bao giờ biến nhà bếp thành bãi chiến trường sau mỗi lần nấu cơm.

      Hơn nửa cái nồi bị cháy đen!

      Lâm Cảnh Tinh lại thở dài trong lòng: “ cần chà sạch nó đâu, để ngày mai tôi làm.”

      Sống lưng của Giang Nhị cứng đờ, quay đầu lại.

      “Em nghỉ ngơi , tôi làm xong nhanh thôi.”

      Có thể thấy trong giọng lạnh lùng của Giang Nhị có chút tức giận.

      Lâm Cảnh Tinh phải là người hay xin lỗi, nhất là ở trước mặt người thân. ra riêng gì Lâm Cảnh Tinh, có rất nhiều người trong xã hội này có thói quen lời xin lỗi với bất cứ người nào, dù chỉ là chút chuyện .

      Ngoại trừ người bên cạnh mình, hoặc là người thân.

      ràng gây ra những tổn thương nặng nề cho người đó, nhưng mà lời xin lỗi thường được ra rất hời hợt, luôn nghĩ rằng người thân dễ dàng tha thứ cho họ…

      Theo thời gian, việc này trở thành thói quen.

      Thói quen làm tổn thương người khác rồi xoay người bỏ lời nào…

      Lâm Cảnh Tinh có bỏ , đến chỗ . xoa bàn tay mình phát đầu ngón tay mình hơi lạnh.

      Lưng của Giang Nhị rất rộng, đây là lần đầu tiên Lâm Cảnh Tinh quan sát bóng lưng của Giang Nhị. giống với lưng của , lưng của rất rộng, thậm chí còn cường tráng hơn Giang đại ca. Người như vậy giống như có thể vì chống đỡ cả vùng trời.

      Lâm Cảnh Tinh chạm đầu ngón tay vào lưng của Giang Nhị. Giang Nhị rụt người lại, nhanh chóng xoay người lại. chợt giơ bàn tay to lớn ra, ôm Lâm Cảnh Tinh vào lòng.

      “Em làm gì vậy? Quấy nhiễu tôi sao?”

      “Tôi có.” biết tại sao mỗi lần Lâm Cảnh Tinh bị Giang Nhị ôm vào trong ngực đều cảm thấy rất xấu hổ. Lâm Cảnh Tinh khẽ đẩy lồng ngực của ra, giọng như muỗi kêu: “ thả tôi ra…”

      thả…”

      Lâm Cảnh Tinh cứ đánh vào lồng ngực . Giang Nhị cúi đầu xuống, cọ vào tóc của Lâm Cảnh Tinh, giọng và hành động đều rất dịu dàng: “Em còn thấy khó chịu ?”

      Bầu khí ấm áp làm Lâm Cảnh Tinh nhàng buông bàn tay đẩy Giang Nhị xuống: “Còn hơi chóng mặt.”

      “Uống thuốc chưa?”

      “Vẫn chưa.”

      “Tôi đưa em uống thuốc.” xong, Giang Nhị cúi người xuống, nhàng bế Lâm Cảnh Tinh lên, đến phòng khách.

      Giang Nhị rót ly nước ấm cho Lâm Cảnh Tinh, cầm viên thuốc tới rồi ngồi sát bên cạnh .

      Lâm Cảnh Tinh cảm thấy quen, uống thuốc xong muốn tránh , thế nhưng cả người lại bị Giang Nhị ôm vào lòng.

      “Sao vậy? Vẫn còn khó chịu sao?”

      có.” Lâm Cảnh Tinh lắc đầu. Khuôn mặt nóng bừng, chống tay lên ngực Giang Nhị, lúc lâu sau mềm nhũn đành phải : “ buông ra…”

      “Em đỏ mặt rồi.” Giang Nhị cũng buông ra, chỉ ra .

      Gò mà của Lâm Cảnh Tinh đỏ ửng đến nỗi có thể chiên quả trứng. cúi đầu xuống, câu nào.

      Vòng eo của bị người đàn ông này giữ chặt, Lâm Cảnh Tinh bỗng cảm thấy rất bình yên, sau đó từ từ có cảm giác hoang mang ở tận sâu trong lòng.

      ràng rất ghét Giang Nhị, nhưng mà tại sao khi ở trong ngực lại có cảm giác yên lòng như vậy?

      Lẽ nào thay lòng đổi dạ rồi sao?

      Lâm Cảnh Tinh chợt tự khinh bỉ mình, cuống quít muốn đứng lên khỏi người Giang Nhị, thế nhưng biết lúc nào Giang Nhị đưa tay lên xoa gò má lạnh như băng của : “ bé ngốc…”

      dịu dàng nhích lại gần, lúc Lâm Cảnh Tinh còn chưa phản ứng, hôn lên má .

      Trong khoảnh khắc bị Giang Nhị chạm vào, cả người Lâm Cảnh Tinh gần như cứng ngắc. thích Giang Nhị chạm vào , nhất là trong tư thế thân mật như thế này.

      nghiêng đầu , né tránh nụ hôn của Giang Nhị. Giang Nhị cười nhạo, giọng hơi lạnh lùng.

      thích tôi hôn em sao?”

      Lâm Cảnh Tinh do dự ngẩng đầu lên, cắn môi, nhưng ra đáp án.

      Thấy vậy, Giang Nhị hít sâu hơi: “Bỏ , bỏ ! muộn rồi, tôi đưa em ngủ.”

      “Tôi…” Nhìn thấy Giang Nhị có ý định rời , Lâm Cảnh Tinh hoảng loạn, giọng hơi run: “ cũng ngủ ở đây sao?”

      “Ha ha…” Lần này Giang Nhị liền cười nhếch mép: “ ra định , có điều bây giờ tôi thay đổi ý định.”

      Cứ như vậy, mặc kệ Lâm Cảnh Tinh có phản đối hay , đêm nay Giang Nhị vẫn ngủ lại đây.

      Chẳng qua sau khi tắm xong, leo lên giường, cũng để ý đến Lâm Cảnh Tinh mà chỉ đắp chăn lại rồi nhắm mắt ngủ.

      Lâm Cảnh Tinh làm cách nào cũng ngủ được. rất muốn cầm chăn ra sô pha ngủ, nhưng sợ nhúc nhích Giang Nhị tỉnh giấc, biết phải làm sao nên tiếp tục lăn qua lăn lại.

      Nhưng mà cảm giác này thực rất khó chịu.

      Trước đây ở giường, Giang Nhị đều quấn chặt lấy giống như con bạch tuộc. Tuy nhiên hôm nay, mặc dù hai người ngủ chung cái giường nhưng lại cách nhau rất xa.

      Thậm chí Giang Nhị còn đưa lưng về phía .

      biết tức giận, nhưng mà ――

      Bây giờ thực biết phải làm thế nào. Hơn nữa, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy mình là người có lỗi.

      Suy nghĩ chút, dưới tác dụng của thuốc, Lâm Cảnh Tinh bắt đầu thấy mơ màng, từ từ ngủ thiếp .

      lâu sau khi ngủ say, Giang Nhị nằm bên cạnh mới xoay người lại.

      cầm lấy tay , chậm rãi vân vê rồi đưa đến trước lồng ngực rắn chắc.

      “Em vẫn luôn ở trong trái tim tôi… Em còn muốn chạy đâu nữa?” Giang Nhị thở dài, cuối cùng chịu đựng được nữa liền đưa tay ra, ôm cơ thể cứng ngắc của người phụ nữ vào trong lòng.

      có tỉnh giấc, chẳng qua hình như ngửi thấy mùi hương quen thuộc cảm thấy thoải mái, chui vào trong ngực .

      ngốc!” Giang Nhị mỉm cười, vuốt ve cái trán của trong ngực, sau đó hôn lên đôi môi đỏ hồng của .

      “Tôi vẫn cứ hôn đấy.”

      Đêm nay Lâm Cảnh Tinh ngủ rất sâu, bởi vì Giang Nhị bỏ thêm ít thuốc an thần vào trong phần thuốc của .

      Có điều Lâm Cảnh Tinh ngủ say, còn Giang Nhị lại đau khổ. Từ khi bắt đầu “ăn mặn,” chưa bao giờ đè nén dục vọng của mình, vẫn luôn là người có nhu cầu tình dục cao. có quen bạn để đương mà chỉ là để giải quyết nhu cầu sinh lý. Trong những năm đó, để giải tỏa áp lực và tinh lực dồi dào của mình, làm rất nhiều lần, đêm n lần. cảm thấy có lỗi với “thiên phú dị bẩm” này.

      Chẳng qua sau khi kết hôn với Lâm Cảnh Tinh, cuộc sống trước kia là quá khứ. Hơn nữa, quyết định phải làm người đàn ông có trách nhiệm sau khi kết hôn.

      Tuy nhiên, Lâm Cảnh Tinh giống với những người phụ nữ trước đây. thích thô lỗ của , thậm chí còn xem thường kỹ năng, thể lực của .

      Mặc dù được “ăn thịt” lần khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, nhưng bây giờ khi vuốt ve thân hình mảnh mai, eo thon mông nở của người phụ nữ trong ngực, cả người lại mơ hồ cảm thấy hơi nóng.

      Giang Nhị phải là cầm thú.

      Nhưng mà lúc này ôm người đẹp trong lòng mà có thể chịu đựng được bằng cầm thú!

      Giang Nhị tự nhủ chỉ được sờ soạng thôi. Quả thực chỉ sờ chút, đầu tiên là phần lưng láng mịn, từ từ vòng qua phía trước nắm lấy đôi gò bồng đầy đặn, cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn nên cúi đầu xuống cắn mút nó. Quả thực rất ngọt! Cho đến khi Lâm Cảnh Tinh bất mãn và nức nở vài tiếng, mới buông ra.

      Buông đôi gò bồng ra, bàn tay xuống phía dưới. Đến nơi cấm địa ngọt ngào, dùng tay khảy hai mép của cánh hoa, vuốt ve viên ngọc trai cứng lên. Sau lúc chơi đùa, cảm nhận được nơi cấm địa chặt chẽ, mê người trơn mềm, tỏa ra mùi hương quyến rũ, chất lỏng ngọt lịm chảy ra đầm đìa. hít sâu hơi, cuối cùng cũng giơ tay đầu hàng.

      Nhưng mà cuối cùng vẫn lo lắng cho bệnh tình của Lâm Cảnh Tinh. Giang Nhị chỉ dùng chất nhờn còn thừa trong bàn tay tự vuốt lên vuốt xuống “cây gậy” của mình nhiều lần, cuối cùng bắn ra dòng tinh dịch nóng hổi lên bờ mông trắng mịn của .

      Mà Lâm Cảnh Tinh trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cảm giác bờ mông trắng mịn của mình có dòng nước nỏng hổi, nóng đến nỗi khiến ngủ phải co rụt người lại.

      Dáng vẻ nghẹn ngào, đáng của khiến tâm trạng buồn bực của Giang Nhị trở nên thoải mái hơn. ôm chầm lấy , cẩn thận hôn . Sau đó vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, cầm lấy đôi chân trắng ngần của quấn lên đùi mình mới thỏa mãn nhắm mắt ngủ.

      ----------
      là mất máu với cái định nghĩa "sờ chút" của đó Nhị :full::full:
      Last edited: 29/8/19
      Tôm Thỏ, Tiểu Ly 1111, Vy_Vy_21518 others thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Vâng chỉ sờ chút thôi.haha. thế túm lại a hơn cả cầm thú hay như cầm thú nhỉ?
      ๖ۣۜAn Hạ thích bài này.

    4. ๖ۣۜAn Hạ

      ๖ۣۜAn Hạ Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      401
      @levuong Nhị là cầm thú hơi xúc phạm đến nhân phẩm của rồi. Dù gì cũng có quy tắc 'sờ chút' khi ở giường mà, có điều 1 chút là phải mất vài tiếng. Người ta là thanh niên nghiêm túc đấy! :th_110::th_110:
      Vũ Lam Hânlevuong thích bài này.

    5. ๖ۣۜAn Hạ

      ๖ۣۜAn Hạ Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      401
      Chương 24
      Editor: An Hạ

      Sáng sớm khi Lâm Cảnh Tinh tỉnh dậy, Giang Nhị mua đồ ăn sáng về.

      Thấy Lâm Cảnh Tinh ngồi giường dụi mắt, dáng vẻ ngơ ngác, còn bỉu môi tỏ vẻ ấm ức, Giang Nhị thấy hơi buồn cười, tới xoa đầu Lâm Cảnh Tinh, hiếm khi thấy thoải mái như vậy: “Sao vậy bé ngốc?”

      Lâm Cảnh Tinh nghẹn ngào: “ biết tại sao người lại có cảm giác nhớp nhúa nữa…”

      Lâm Cảnh Tinh vừa , vừa sờ soạng cặp mông của mình ở dưới chăn. luôn cảm thấy ở phía sau rất ướt, nhất là phần mông mình… Lẽ nào tối hôm qua bị sốt ra mồ hôi sao? Nhưng mà tại sao chỉ có chỗ đó lại dính nhờn…

      Giang Nhị nhìn thấy hành động của Lâm Cảnh Tinh, thế nhưng trong lòng lại rất hiểu . Ai bảo sáng sớm thức dậy, thú tính trong người lại bộc phát mạnh, cho nên phải giải quyết thêm lần nữa.

      “Được rồi, em tắm ! Tôi có mua bánh bao nhân thịt mà em thích ăn nè.” Giang Nhị biết mình làm sai, sợ càng đào sâu chuyện này Lâm Cảnh Tinh nổi giận, cho nên chỉ có thể cười cười rồi sang chuyện khác.

      “Ừ.” Lâm Cảnh Tinh gật đầu, quyết định lau người.

      Lúc Lâm Cảnh Tinh ra ngoài, Giang Nhị đổ sữa đậu nành ra ly cho .

      Lâm Cảnh Tinh uống sữa đậu nành, cắn bánh bao. Bây giờ đầu còn choáng váng nữa, tinh thần cũng khá hơn nhiều.

      “Hôm nay em muốn học sao?”

      Lâm Cảnh Tinh suy nghĩ, nếu cơ thể khỏe lại thà học còn hơn là ở nhà với Giang Nhị, biết lúc đấy lại xảy ra chuyện gì nữa. Theo như những gì so sánh, đến trường có vẻ an toàn hơn.

      Lâm Cảnh Tinh gật đầu, lại gắp thêm cái bánh bao và : “Đúng vậy, còn ?”

      “Tôi có việc phải làm nên phải đến công ty.”

      “Vậy… buổi tối…” Lâm Cảnh Tinh còn chưa hỏi, Giang Nhị cười khẩy, xua tay: “Yên tâm ! Mấy ngày tới tôi ở đây. Tôi phải công tác.”

      Nghe thấy vậy, Lâm Cảnh Tinh thở phào nhõm. Trong mắt tràn ngập niềm vui, cho nên chú ý tới ánh mắt buồn bã của Giang Nhị.

      Thực ――

      Vẫn chưa được nữa sao?

      Khoảng thời gian sau đó, Giang Nhị gì nữa. Lâm Cảnh Tinh có đồ ăn nên đâu thèm quan tâm đến Giang Nhị. uống sữa đậu nành, cắn bánh bao, cả bàn ăn đều được “giải quyết” sạch .

      Dọn dẹp chén đĩa xong, lúc muốn học, Giang Nhị lại kéo lại.

      “Khoan ! Thuốc của em…”

      “Tôi khỏe rồi.” Lâm Cảnh Tinh muốn uống thuốc, nhưng lại bị Giang Nhị ép bỏ vào trong tay: “Ngoan nào!”

      Lâm Cảnh Tinh thè lưỡi ra, Giang Nhị thấy thế liền : “Ở trường phải chăm sóc tốt cho bản thân. Ngoan ngoãn chút , đừng có làm chuyện gì ngốc nghếch để rồi lại bị cảm…”

      Giang Nhị xong, đẩy cửa ra: “ thôi, tôi đưa em đến trường.”

      Lâm Cảnh Tinh liền vội vàng cần. Chỗ này rất gần với trường học, cũng muốn Giang Nhị xuất trong trường học.

      Hai người đều im lặng từ dọc đường đến thang máy. Lúc vào thang máy, do trong giờ cao điểm nên chẳng mấy chốc thang máy đông nghẹt người. Lâm Cảnh Tinh là nàng “nấm lùn,” lại bị kẹt giữa đám đàn ông cao lớn, bỗng cảm thấy hơi khó thở.

      Sau đó, Lâm Cảnh Tinh nghe thấy tiếng thở dài bên tai, đôi tay nắm chặt của Lâm Cảnh Tinh bị Giang Nhị kéo vào trong lòng.

      Hai người đứng rất gần nhau, khuôn mặt của Lâm Cảnh Tinh gần như vùi vào trong ngực Giang Nhị, cảm giác gần gũi này khiến thấy hơi kỳ lạ. Cơ thể dần dần nóng lên, mặt cũng dần dần ửng đỏ.

      May mà thang máy nhanh chóng xuống đến nơi.

      Giang Nhị đằng trước, ra garage lấy xe. Mà Lâm Cảnh Tinh vẫn đứng yên chỗ do dự, cả buổi cũng nhúc nhích.

      Lúc Giang Nhị lái xe đến, nhìn thấy quầng mắt của bị thâm đen. Nhớ lại hai ngày nay phải chăm sóc cho , được nghỉ ngơi tốt, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy hơi mềm lòng, khóe môi hơi giật giật, cuối cùng cũng cất giọng .

      “Giang… Nhị… Nhị ca, , lái xe cẩn thận.”

      câu đó khiến Giang Nhị hơi kinh ngạc. ngẩng đầu lên nhìn Lâm Cảnh Tinh, trong mắt có những cảm xúc mà Lâm Cảnh Tinh nhìn thể hiểu được.

      còn cho rằng xuống xe, đến hôn .

      Tất cả điều này khiến cảm thấy xấu hổ. vẫn đứng yên tại chỗ, tay chân run rẩy.

      Thế nhưng Giang Nhị chỉ nhếch môi nở nụ cười, vẫy tay với rồi lái xe rời .

      Nhìn bóng xe mất, Lâm Cảnh Tinh vỗ vào ngực mình, cảm thấy rất bối rối.

      Tại sao lúc này lại có cảm giác bơ vơ vậy?

      Lâm Cảnh Tinh muốn nghĩ đến vấn đề này nữa. Trước giờ đều như vậy, suy nghĩ ra thèm suy nghĩ nữa. Dù sao cũng biết ngày, tất cả được phơi bày, mọi chuyện được sáng tỏ.

      Lâm Cảnh Tinh trở lại trường, biết được tin bị bệnh, Ngô Vận Vận liền đến hỏi thăm.

      Kể từ sau khi xảy ra chuyện núi, Lâm Cảnh Tinh quyết định cách xa Âu Dương Lăng Phong chút, dĩ nhiên cũng cách nên xa bạn của Âu Dương Lăng Phong là Ngô Vận Vận. Vì vậy đối với quan tâm của Ngô Vận Vận, Lâm Cảnh Tinh chỉ thản nhiên cười.

      Tuy nhiên, dáng vẻ đó lại khiến Cung Lộ ngồi ở bên cạnh hơi khó chịu: “Có vài người quen với việc bị người khác tạt gáo nước lạnh vào mặt rồi nhỉ?”

      Cung Lộ cũng là người đẹp nổi tiếng trong lớp, do gia đình khá giả nên lúc nào cũng ghét nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Vận Vận. Mỗi lần hai người ở gần nhau cũng đều cãi nhau.

      Quả nhiên ta vừa xong, Ngô Vận Vận liền đập bàn, trả đũa lại: “Dù sao vẫn tốt hơn là có ai để chuyện…”

      Cung Lộ cũng hiền lành gì, từ là tiểu thư được nuông chiều nên đâu thể chịu đựng được việc bị bắt nạt, cho nên ta đứng lên bắt đầu phản kích lại.

      Đây cũng phải là lần đầu tiên hai người cãi nhau, nhưng mà lần nào cãi nhau cũng đều làm long trời lở đất. Lâm Cảnh Tinh ngoáy tai, quyết định ra khỏi lớp.

      Cũng có ra khỏi lớp chung với , đó chính là Lý Oa.

      Hình như Lý Oa rất ít khi đến trường, ấy cũng thích chứng kiến những cuộc cãi vả, cho nên cũng trốn học luôn.

      Hai bất ngờ gặp nhau ở sau cánh cửa lớp, sau đó cười với nhau rất ăn ý.

      Sau khi ra khỏi lớp, Lâm Cảnh Tinh và Lý Oa mỗi người ngả. Hình như Lý Oa có hẹn, còn Lâm Cảnh Tinh muốn đến thư viện.

      Sau khi chào tạm biệt nhau, Lâm Cảnh Tinh đến thư viện mình.

      Còn chưa được hai bước nghe thấy có người ở phía sau kêu tên .

      ra là Ngô Vận Vận! biết chiến tranh giữa ấy và Cung Lộ kết thúc lúc nào mà lại có thể chạy ra ngoài đuổi theo Lâm Cảnh Tinh.

      “Sao vậy?”

      đâu vậy?”

      “Thư viện.”

      Lâm Cảnh Tinh vừa trả lời, vừa chờ Ngô Vận Vận thở hổn hển lại gần.

      thư viện làm gì?! Cảnh Tinh, chúng ta kiếm chỗ tâm .”

      Lâm Cảnh Tinh thấy mình chuyện gì để với Ngô Vận Vận, thế nhưng Ngô Vận Vận kéo đến quán cà phê trong trường.

      Còn trong tiết học nên quán cà phê có nhiều người cho lắm. Sau khi kéo Lâm Cảnh Tinh ngồi xuống, Ngô Vận Vận vòng vo mà hỏi thẳng: “Mấy ngày bị cảm, có phải được người họ đó chăm sóc ?”

      Lâm Cảnh Tinh hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu.

      họ cũng tệ.” Ngô Vận Vận cười mỉm, nhích lại gần: “Thế nào? có chị dâu họ chưa?”

      “…” Lâm Cảnh Tinh gì. Chuyện này làm biết phải ra như thế nào, là Giang Nhị có vợ rồi, hơn nữa người đó chính là sao?

      Đầu óc quay cuồng, cuối cùng Lâm Cảnh Tinh cũng gật đầu.

      “A…” ràng giọng của Ngô Vận Vận có chút thất vọng. “Đàn ông xuất sắc như vậy mà kết hôn rồi… đáng tiếc!”

      Ngô Vận Vận rất thẳng thắn, Lâm Cảnh Tinh thể xem như hiểu hàm ý trong lời của ấy. Chẳng qua Lâm Cảnh Tinh hơi do dự, sau đó mới cẩn thận mở miệng: “Nhưng mà phải …” có bạn trai rồi sao?

      Ngô Vận Vận gọi ly trà sữa, Lâm Cảnh Tinh chỉ gọi ly nước lọc.

      Âu Dương Lăng Phong sao? Bỏ ! nghĩ bộ dạng của ta giống như muốn kết hôn với tôi sao?”

      Lâm Cảnh Tinh trả lời, lúc này lại nghe thấy Ngô Vận Vận tiếp: “Hơn nữa, xem như Âu Dương Lăng Phong muốn cưới tôi, nhưng mà người nhà của ấy cũng đồng ý.”

      Lâm Cảnh Tinh vẫn im lặng, Ngô Vận Vận thở dài: “Tôi biết gia đình của ta cũng khá giả, cho nên cũng có thể hiểu thế giới này dần thay đổi, nhưng mà có những thứ mãi mãi thể nào thay đổi, chẳng hạn như môn đăng hộ đối…”

      “Nhưng mà…”

      Lúc Lâm Cảnh Tinh muốn mở miệng chuyện điện thoại trong túi xách vang lên.

      bắt máy, ở đầu dây bên kia lại chính là giọng quen thuộc của Giang Nhị.

      “Đến trường chưa?”

      Lâm Cảnh Tinh gật đầu theo bản năng, thế nhưng chợt nhận ra Giang Nhị thể nhìn thấy hành động của , cho nên vừa gật đầu vừa .

      “Đến rồi.”

      học sao?”

      Lâm Cảnh Tinh ngẩng đầu lên, do dự liếc nhìn Ngô Vận Vận rồi quyết định : “ có, trốn học rồi.”

      Hình như Giang Nhị ở bên kia nở nụ cười, sau đó còn : “ uống thuốc chưa?”

      “Tôi… Tôi uống ngay...”

      biết tại sao lúc này Lâm Cảnh Tinh lại thấy hơi căng thẳng khi chuyện điện thoại với Giang Nhị.

      lấy lọ thuốc từ trong túi xách ra phát có hai viên kẹo đường ở bên cạnh.

      “Nghỉ ngơi cho tốt, tôi cúp máy đây.” Hình như ở đầu dây bên kia có người gọi tên Giang Nhị, liền cúp điện thoại.

      Lâm Cảnh Tinh cầm lấy hai viên kẹo đường, cả buổi cũng gì. Trong lòng bỗng có chút ngọt ngào, thậm chí cũng biết tại sao lại xuất cảm giác này.

      ràng là rất ghét người đó, nhưng mà tại sao lúc sống chung với nhau lại mơ hồ cảm thấy có chút ngọt ngào trong lòng?

      Biểu cảm khuôn mặt của Lâm Cảnh Tinh dễ dàng bị Ngô Vận Vận nhìn thấu. ta cười nhạt, khuôn mặt trở nên lạnh lùng.

      Nếu hôm nay Lâm Cảnh Tinh thành rằng Giang Nhị vẫn chưa kết hôn, sau này có thể làm chuyện gì đó.

      Thế nhưng vấn đề là…

      Lâm Cảnh Tinh láo! Người đàn ông kia có đeo nhẫn cưới, lúc nào cũng đối xử rất tốt với Lâm Cảnh Tinh làm sao có thể là người kết hôn được?

      Ngô Vận Vận thầm khinh bỉ trong lòng, thế nhưng vẫn cười nhạo Lâm Cảnh Tinh: “ họ của sao? Tôi này, họ của đối xử với rất tốt…”

      vậy sao?”

      Lâm Cảnh Tinh lắp bắp, hơi thở cũng hơi yếu : “ ta… ta đối xử với tôi rất tốt sao?”

      “Chí ít tôi thấy cũng tệ.” Lần này đợi Lâm Cảnh Tinh mở miệng, Ngô Vận Vận vén những sợi tóc dài quyến rũ lên tai, làm ra vẻ lơ đãng rồi : “Được rồi, vài ngày nữa có rảnh ? Nhà trường muốn ghi chép lại chút tình hình trong phòng, cầm theo thẻ sinh viên rồi quay về chuyến .”

      --------------
      Hị hị, chương sau có biến, nhấn mạnh n lần!!! :045::045:
      Last edited: 31/8/19
      Tôm Thỏ, Tiểu Ly 1111, Vy_Vy_21514 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :