1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 399: Xuân chính tông

      Chíp Bông thè lưỡi ra, hiểu Tô Tô cái gì, thế là Tô Tô cực kỳ kiên nhẫn dỗ dành: “Chúng ta là những người dũng, phải che giấu chút, nên khoa trương biết chưa. Mày thu hai cái mào này lại, sau này giả vờ là con rắn bình thường thôi.”

      ràng là rắn chúa oai phong uy vũ lại bảo nó làm con rắn thường. Mặc dù Chíp Bông nghe hiểu Tô Tô gì, nhưng trực giác mách bảo nó bị tổn thương lòng tự trọng. Vì thế nó híp đôi mắt vàng kim lại, trông có vẻ rưng rưng như sắp khóc.

      Tô Tô thở dài, giơ tay nắm lấy đầu của Chíp Bông khuyên: “Tao đây là vì nghĩ cho mày và Tiểu Ái thôi. Cây càng cao gió càng lay*, đừng trách tao nhé.”

      *Cây càng cao gió càng lay: danh vọng càng cao càng gian nan.

      xong, lấy hai chiếc dây chun trong túi ra, vén hai cái mào của Chíp Bông lên, sau đó dùng chun buộc lại.

      Giống như buộc mào vào thân rắn giống như buộc bím tóc.

      Đây là ngược đãi rắn mà. Chíp Bông nhịn được lắc đầu, vọt ra khỏi tay của Tô Tô chui vào quần áo của Tiểu Ái tìm an ủi.

      Thấy thế, Tô Tô buồn cười nhưng cũng dám cười. chỉ xoay người liếc nhìn đống thịt lá cây rồi bế Tiểu Ái về. Đợi khi đến chỗ Trạc Thế Giai và Tiêu Dao trùng hợp gặp đám người Hộ Pháp và Diệp Dục chầm chậm di chuyển cành cây khô đến.

      Điều kỳ lạ nhất là khi bọn họ dùng sức mạnh vào trong khu rừng biến dị này cho dù là lợi hại như Diệp Dục cũng phải di chuyển khó khăn. Nhưng khi bọn họ nghe lời Tô Tô để mặc cây cối sinh trưởng, bọn họ làm tổn hại đến thực vật màu xanh kia, chỉ gạt cành cây khô ra rất dễ dàng vào.

      Vừa vào trong, Hộ Pháp liền đợi được chạy đến ôm chặt lấy Thiên Tứ. Mắt đỏ hoe, nhìn con trai mình. Cảm giác đau lòng đó khiến ai nhìn thấy cũng cảm thấy đau xót tuyệt vọng.

      Diệp Dục cũng bế Tiểu Ái rồi nhìn và kiểm tra Tô Tô lượt mới yên tâm.

      “Chúng ta mau chóng quay về thôn Bát Phương, thiết bị y tế ở đó dù sao cũng hơn bên này.” Tô Tô đưa Tiểu Ái cho Diệp Dục, đến bên Trạc Thế Giai với ấy: “ đừng bỏ cuộc. Cho dù thế nào, Thiên Tứ cũng bỏ cuộc, hai người là làm cha mẹ cũng thể dễ dàng từ bỏ như vậy.”

      Hộ Pháp nghe xong cảm thấy Tô Tô rất đúng. Mặc dù nhìn Thiên Tứ cực kỳ gầy yếu, giống như búp bê sứ dễ vỡ. Nhưng cậu bé vẫn kiên trì, vẫn hô hấp. Trái tim cậu bé vẫn đập, vậy người làm cha mẹ nên từ bỏ tia hy vọng cuối cùng.

      Bọn họ lập tức quay về, chầm chậm ra khỏi khu biệt thự Quả Táo mà làm hại cây cối. Sau đó cấp tốc lên xe, rời khỏi Tương Thành quay về thôn Bát Phương.

      Vừa về đến thôn Bát Phương, đám người vây đến. Quân Tửu đón lấy Thiên Tứ mới sinh được mấy ngày trong lòng Hộ Pháp, rồi lại gấp rút gọi bác sĩ Hồng đến, làm kiểm tra kỹ càng toàn thân cho cậu bé. Cha Tô và mẹ Tô cùng đám người già cũng đến, vây lấy Diệp Dục và Tiểu Ái hỏi han ân cần.

      Chu Hiểu Lâm trốn trong biệt thự nhà mình dám ra ngoài. việc đến nước này, ta ít nhiều cũng biết được đầu đuôi việc qua miệng người khác, cũng biết người sáng hôm đó hỏi ta đường phải Thư Sinh . Cho nên bây giờ Chu Hiểu Lâm vô cùng an phận, an phận được. Nếu như ta lại xuất đầu tìm cảm giác tồn tại chắc chắn phải chỉ đơn giản bị đuổi ra khỏi thôn rèn luyện trong sương mù mấy tháng mà là bị Hộ Pháp giết chết.

      Bên ngoài mọi người vô cùng sôi nổi náo nhiệt, song vẫn có người vui người lo lắng.

      Tô Tô theo cha Tô và mẹ Tô cùng Diệp Dục và Tiểu Ái quay về biệt thự nhà mình.

      Khi định về phòng ngủ nghỉ ngơi lát người theo máy bay của Phương Thúc Ế đến mua thịt gà gõ cửa sân nhà Tô Tô, đưa cho bức thư lông gà*.

      *Thư lông gà: Thư chuyển phát nhanh (trước đây những công văn, thư tín hỏa tốc giắt thêm chiếc lông gà)

      Đúng là thư “lông gà”, đó là thư của Mai Thắng Nam. Người phụ nữ này từ sau khi đến Xuân thành đều rất bận rộn, cứ cách dăm ba bữa lại viết thư cho Tô Tô. thư ta gắn thêm lông công trông vừa đẹp đẽ lại khoa trương.

      Bình thường, thư Mai Thắng Nam viết cho Tô Tô đa phần chỉ có vài chữ ấy rất tốt, hỏi Tô Tô và Tiểu Ái có khỏe hay ? Có lúc cũng viết chút về thế cuộc và mức độ zombie ở Xuân thành cho biết. Lần này ta lại viết rất nhiều cho Tô Tô, đa số đều là viết thế Phương Hữu Mạo.

      Phương Hữu Mạo là bác của Phương Thúc Ế. Chuyện này Mai Thắng Nam nghe ngóng ràng từ khi ta còn ở thôn Bát Phương, cũng với Tô Tô. Lần này sau khi ta theo Phương Thúc Ế đến Xuân thành, điều tra hết cuộc đời của Phương Thúc Ế. Sau đó, từ từ bắt đầu điều tra đến Phương Hữu Mạo bác của ta. Mai Thắng Nam điều tra từ việc lớn như trước mạt thế ông ta làm chức vụ gì trong quân đội, rồi đến việc như ông ta có bà Hai, bà Ba, bà Tư, bà Năm…

      Mai Thắng Nam viết rất tường tận trong thư, Phương Hữu Mạo từng bước chiếm lĩnh Xuân thành thế nào, cũng thể tránh khỏi nhắc đến chuyện ông ta chèn ép Xuân Chính Tông.

      Trước mạt thế, Xuân thành là thiên hạ của Xuân Chính Tông. Sau mạt thế, Phương Hữu Mạo và Xuân Chính Tông trở thành hai thế lực vừa dựa vào nhau mà sống vừa đối chọi nhau. Vốn dĩ Phương Hữu Mạo vào quân đội xong lại có Phương gia thế lực hùng hậu làm chỗ dựa. Xuân Chính Tông ngoài mặt giao Xuân Thành cho Phương Hữu Mạo, dẫn theo thế lực của ông ta lùi ra sau mình nắm Xuân thành trong tay.

      Biển zombie bao vây Xuân thành mấy tháng, nhân lúc đồ đạc của Xuân Chính Tông như lấy trứng chọi đá, Phương Hữu Mạo lại có thôn Bát Phương cung cấp thịt, gạo và rau xanh tạo lên thế lực ngày càng lớn mạnh.

      Đương nhiên, những thế lực này người tranh kẻ đoạt ra có quá nhiều quan hệ đến thôn Bát Phương ở xa. Nhưng từ trong thư của Mai Thắng Nam, Tô Tô lại biết được tin. Xuân Chính Tông người từng làm bá chủ của Xuân thành vì Phương Hữu Mạo nổi lên mà hận sang cả thôn Bát Phương.

      Khi đọc đến đây, Tô Tô ngồi bên giường, bên ngoài truyền đến tiếng cha Tô và mẹ Tô trêu đùa Tiểu Ái. cau mày giở thư, rồi ngẩng đầu lên nhìn xa xăm. Cố gắng suy nghĩ xem, cái tên Xuân Chính Tông kiếp trước có phải là trong những vị khách cuối cùng của Mai Thắng Nam ở Xuân thành hay ?

      Chuyện này kết nối lại khá phức tạp, nhưng kiếp trước, đám người Phương Hữu Mạo hề làm ra trò trống gì ở Xuân thành. Xuân thành vẫn do Xuân Chính Tông cai quản. Có thể là vì hiệu ứng cánh bướm* do Tô Tô trùng sinh nên người hề có tiếng tăm gì trong lịch sử như Phương Hữu Mạo bây giờ lại trở thành người đứng đầu Xuân thành.

      * Hiệu ứng cánh bướm (tiếng : Butterfly effect) là cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (sensitivity on initial conditions).
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 400: Diệp Dục muốn đánh lén

      Sau đó, đến vì sao Xuân Chính Tông và Mai Thắng Nam lại ở bên nhau, chuyện này cần phải đến người em trai tốt của Bạch Lạc Lạc. Khi đó Tô Tô bị tên em trai của ta truy sát, tìm Mai Thắng Nam giúp đỡ dụ tên đó ra và bị Tô Tô giết chết. Nhưng tên này thực ra vẫn còn rất nhiều em, đám em của tìm được Tô Tô, đương nhiên tìm đến Mai Thắng Nam để báo thù rửa hận cho tên kia.

      Mai Thắng Nam thoát thân thế nào chứ? tự dâng mình lên giường của Xuân Chính Tông, nghe còn hầu hạ ông ta cực sung sướng khiến ông ta nỡ để chết. Vì ông ta ra mặt bảo vệ nên Mai Thắng Nam mới an toàn thoát khỏi chuyện này.

      Những thế lực của Xuân thành quá hỗn loạn, đến giờ Tô Tô vẫn chưa hiểu . lại đưa mắt nhìn bức thư trong tay, đọc đến cuối, Mai Thắng Nam viết câu.

      “Xuân Chính Tông vài ngày nữa cắt đứt nguồn cung cấp thực đồ đạc của Phương Hữu Mạo!!!”

      Câu này dùng tận ba dấu chấm than, có thể thấy mức độ nghiêm trọng của nó. Nhưng Xuân Chính Tông muốn chặt đứt nguồn cung cấp của Phương Hữu Mạo chặt đứt bằng cách nào? Tiêu diệt cả thôn Bát Phương hay là thế nào???

      Mai Thắng Nam này cũng , nghe bây giờ Phương Thúc Ế mua thịt gà và rau của thôn Bát Phương đều là phái máy bay đến, căn bản có đường bộ có thể tiến vào Xuân thành. Xuân Chính Tông phái người tiêu diệt thôn Bát Phương thế nào đây? Trừ phi ông ta cũng chuẩn bị đường hàng ? Vậy ông ta phải điều mấy cái máy bay chiến đấu đến mới được! Bằng thôn Bát Phương đâu dễ bị tiêu diệt như vậy chứ.

      Tô Tô nhíu mày, cất thư của Mai Thắng Nam , định lát nữa ra ngoài với đám người Diệp Dục, khoảng thời gian này hết sức chú ý khách đến bằng đường hàng , phải chú ý đường hàng chút Diệp Dục vào.

      chỉ cảm thấy ghế sô pha bên cạnh nặng xuống. Diệp Dục ngồi bên cạnh , giơ tay ra kéo bả vai Tô Tô. Tô Tô nghiêng đầu vẫn chưa kịp chuyện với Diệp Dục nhìn thấy gương mặt góc cạnh của ghé sát. Cơ thể to lớn cũng đè lên người , đè giường.

      “Diệp…” Trái tim của Tô Tô đập loạn xạ, còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì, Diệp Dục dùng miệng chặn miệng lại. liền túm bức thư Mai Thắng Nam viết đánh vào tay , đầu nghiêng sang bên cạnh nhìn ra ngoài cửa. Cánh cửa phòng ngủ biết bị Diệp Dục đóng lại từ lúc nào.

      Diệp Dục muốn làm gì đây? Tô Tô có chút hoảng hốt, chỉ cảm nhận được tay Diệp Dục sờ loạn người . Sau nhiều lần bóp ngực bị đẩy ra, lại an phận sờ eo . Nhưng lúc sau, tay vẫn thò vào trong quần áo của .

      “Oe…oe…oe…”

      Tiếng khóc của Tiểu Ái truyền từ bên ngoài cửa đến. Diệp Dục đè người Tô Tô chấn động, lập tức từ con sói biến thành chính nhân quân tử. cau mày, vội vàng trèo xuống, ngồi bên giường, vẻ mặt hung ác trừng mắt nhìn Tô Tô.

      “Ha ha ha!”

      Tô Tô nằm giường, biết sao lại cười đắc ý, Diệp Dục muốn đánh lén ?! Bây giờ còn phải hỏi xem Tiểu Ái có đồng ý hay .

      “Còn cười? Có gì buồn cười chứ?”

      Diệp Dục buồn bực, khom người vén áo ở eo Tô Tô lên như để trả thù. luồn tay vào trong vê ngực , nhếch miệng ác ý. Trong khi Tô Tô giãy giụa, còn cố ý bóp sau đó nhanh chóng rút tay về. Trước khi Tô Tô đạp chân đến, nhanh chóng chạy ra ngoài dỗ Tiểu Ái.

      quên mất chuyện Xuân Chính Tông với Diệp Dục rồi!

      Sau khi Diệp Dục chạy ra ngoài, Tô Tô mới nhớ ra chuyện này. nhe răng trợn mắt xoa ngực bị Diệp Dục bóp đau. Vừa rồi bị Diệp Dục đùa giỡn vẫn chưa với về thư của Mai Thắng Nam. Vì vậy, sau khi chỉnh lại quần áo xong, ra khỏi phòng ngủ. Vừa ra ngoài, Tô Tô thấy ba người Diệp Dục, cha Tô và mẹ Tô thay phiên nhau dỗ Tiểu Ái. Tiểu Ái thèm quan tâm vẫn gào mồm khóc.

      “Mẹ, bây giờ có phải nên cho Tiểu Ái ăn dặm ?”

      Tiểu Ái giơ tay bế Tiểu Ái gào khóc lên. Tiểu Ái rúc đầu vào trong ngực Tô Tô tìm ăn. nhớ lúc quay về cho Tiểu Ái bú lần ở xe Diệp Dục rồi. Bây giờ, Tiểu Ái lại đói, cho nên Tô Tô cảm thấy sữa có thể bắt đầu thể thỏa mãn khẩu vị của bé.

      Nhưng vừa nghe cho Tiểu Ái ăn dặm, mẹ Tô cả người căng thẳng. Bà đứng thẳng dậy, hai tay nắm chặt, kêu lên.

      “Ôi trời, xem bà già này, quên luôn cả chuyện quan trọng như vậy. Bây giờ cháu ngoại hơn năm tháng rồi, lần trước phải , trẻ con khoảng sáu tháng phải ăn dặm sao?”

      Bà vội vàng cùng cha Tô hành động, giống như chuyện cho Tiểu Ái ăn dặm là chuyện cực kỳ quan trọng. Quan trọng đến mức hai ông bà có thể bỏ hết mọi chuyện, vội vã ra ngoài, tìm bột gạo chứa vi chất sắt.

      Tô Tô thấy thế lắc đầu. Thực ra cũng cần gấp như vậy, chỉ buột miệng ra mà thôi.

      “Này, Diệp Dục tôi có chuyện này muốn với .” bế Tiểu Ái đến phòng ngủ, vừa vừa quay đầu lại nhìn Diệp Dục: “Vừa rồi Mai Thắng Nam viết thư cho tôi , Xuân thành bọn họ có người tên là Xuân Chính Tông, phá hủy thôn Bát Phương. biết Xuân Chính Tông ?”

      “Xuân Chính Tông?” Diệp Dục nghẹo đầu suy nghĩ, “ biết, lát nữa hỏi Thư Sinh xem sao. Nhưng em ông ta phá hủy thôn Bát Phương, lại nhớ đến chuyện. đường bọn đuổi theo dấu vết của em và Trạc Thế Giai đến Tương thành, sau khi vào trong mới phát dấu vết bị xóa sạch.

      người qua con đường hay làm bất cứ chuyện gì đều để lại dấu vết. Nhưng sau khi vào Tương thành, những dấu vết này bị thế lực nào đó xóa sạch. Nghĩ cũng biết, có thể xóa sạch dấu vết của Tô Tô và Trạc Thế Giai dưới tầm mắt của bộ đội đặc công dị năng chắc chắn phải loại nghiệp dư như Lý Oánh và Voldemort có thể làm được.

      Bây giờ, so sánh với thư của Mai Thắng Nam, gần như có thể liên hệ thế lực ngầm ở Tương thành này với Xuân Chính Tông.

      Nghĩ vậy, sắc mặt của Tô Tô và Diệp Dục khá nặng nề. Diệp Dục vội vàng dặn dò cha Tô tiếng rồi xoay người tìm Thư Sinh và Thầy Bói. Thư Sinh và Thầy Bói khá tinh thông về quan hệ bè phái trong nội bộ quân đội. Hai người đó chưa biết chừng biết vài chuyện Mai Thắng Nam nghe ngóng ra được.

      Mà Tô Tô lại cho Tiểu Ái bú. Cho bú xong, liền nghỉ ngơi đêm. Lúc này nhân lúc trời chưa sáng, dẫn theo Tiểu Ái đến “Viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em thôn Bát Phương.”

      đường, cách rất xa, Tô Tô nhìn thấy Mộc Dương qua. Thằng nhóc này lớn lên cũng ra dáng, mấy ngày thấy người lại cao lên ít rồi. Nhưng tính cách hề vì cao lên mà hoạt bát vui vẻ chút.

      Ngược lại, càng ngày càng kiệm lời, thận trọng nghiêm túc như ông già.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 401: Hạ an

      Cậu bé bước ra từ ánh nắng ấm áp, mặc bộ đồ đen khiến người khác cảm thấy nặng nề, đẩy chiếc xe đẩy trẻ em mới tinh bước tới trước mặt Tô Tô. Cậu đón Tiểu Ái từ trong lòng Tô Tô, ôm con bé cười, rồi đặt Tiểu Ái vào trong chiếc xe đẩy mà cậu tìm thấy.

      “Hôm nay cháu có việc gì à?”

      Tô Tô nhìn Mộc Dương, cảm giác lời của mình với Mộc Dương giống như chuyện với đứa trẻ. Nếu đối xử với Mộc Dương như đứa trẻ, cũng cảm thấy kì cục.

      Mộc Dương im lặng gật đầu, tỏ ý đến cả Tô Tô cũng muốn quan tâm. Cậu bé cúi người cài áo cho Tiểu Ái, cẩn thận lau nước miếng cho con bé rồi mới đẩy xe . Cậu bé với Tô Tô:

      định làm gì? Cháu đưa hai người .”

      “Ồ, được, thăm Trạc Thế Giai.”

      Tô Tô cũng biết gì với Mộc Dương như thế này, chỉ về phía khu chăm sóc bà mẹ và trẻ em của thôn Bát Phương. phía trước, Mộc Dương vừa trêu Tiểu Ái vừa theo sau lưng .

      Khu chăm sóc bà mẹ và trẻ em của thôn Bát Phương là Phương Thúc Ế đặt tên. Từ trước đến nay ta luôn có quan hệ rất tốt với thôn Bát Phương, ngày thường ngoài việc đến thôn Bát Phương mua lương thực, còn dẫn về ít những người quan trọng. Ví dụ như con , vợ hay cha mẹ của ai đó, những người này đến thôn Bát Phương nghỉ dưỡng, tốt nhất là nên qua.

      Phương Thúc Ế và Sở Hiên còn lấy ít dụng cụ, thiết bị y tế đưa tới thôn Bát Phương, nên thôn Bát Phương dọn dẹp khu riêng, đó là khu những căn hộ sát nhau ở ngay cạnh thôn. Sau khi sắp xếp xong họ đặt tên cho các khoa.

      Trong mỗi khoa đặt thiết bị y tế tương ứng, còn cử riêng người già, phụ nữ hoặc trẻ em trông nom, Phương Thúc Ế đặt tên cho khu này là “Khu chăm sóc bà mẹ và trẻ em”.

      Ngày hôm qua sau khi trở về, con trai Thiên Tứ của Trạc Thế Giai luôn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, mà phòng chăm sóc đặc biệt cho tới nay cũng chỉ có đứa trẻ là Thiên Tứ, lúc Tô Tô đặt Tiểu Ái vào xe đẩy qua khoa sản phụ, khoa nhi và khoa sơ sinh đến phòng chăm sóc đặc biệt, nghe thấy bên trong có tiếng khóc của Hộ Pháp. Tiếng người ồn ào, có vẻ như mọi người đều xúc động.

      Bất giác, tâm trạng của Tô Tô tốt lắm, gọi Mộc Dương đẩy Tiểu Ái vào trong. Vừa vào thấy bên trong khá đông người, có Trạc Thế Giai, Hộ Pháp, Quân Tửu, bác sĩ Hồng, Lương Tiểu Kỳ và Lý Minh Chi, ngoài ra còn vài thành viên của đội nữ tự cường tới giúp đỡ.

      Trạc Thế Giai và Hộ Pháp ngồi sofa, Trạc Thế Giai vẻ mặt khó xử cúi đầu, biết phải làm gì. Còn Hộ Pháp cúi người, vùi đầu vào hai tay khóc nức nở. có thể vì con trai đổ máu, đổ mồ hôi mà chớp mắt nhưng giờ như nàng dâu, cả ngày chìm trong nước mắt.

      Tô Tô thở dài nghĩ có lẽ Thiên Tứ mất rồi, định khuyên Hộ Pháp dù sao thiên Tứ cũng được nhìn thấy cha đẻ, Hộ Pháp cũng nên nghĩ thoáng ra. Thời gian trước, mọi người cũng chuẩn bị tinh thần với ra của đứa bé, bây giờ Thiên Tứ rồi nên kệ thôi.

      Nhưng Tô Tô và Mộc Dương đẩy Tiểu Ái đến gần Trạc Thế Giai mấy bước, thấy bác sĩ Hồng quay lại, nhìn Tô Tô :

      ‘Tô Tô, đến đúng lúc đó. Có chuyện này Hộ Pháp và Trạc Thế Giai tự quyết được, quyết giúp họ .”

      “Chuyện gì?”

      Tô Tô nhìn bác sĩ Hồng rồi quay người, vừa hay lộ ra người đàn ông đằng sau lưng. Người đàn ông này được bác sĩ Hồng mời về thôn Bát Phương, làm trợ lý giúp nghiên cứu, tên là gì nhỉ? Hạ An!

      Theo lời bác sĩ Hồng Hạ An này là nhân vật sừng sỏ, trước mạt thế thành lập phòng nghiên cứu y học của riêng mình. Tuổi khoảng ba mươi nhưng có rất nhiều thành tích trong nghiên cứu virus, tóm lại…… là nhân tài khiến bác sĩ Hồng khâm phục.

      “Đây là thuốc ngừa mạt thế mà tôi nghiên cứu được.” Bác sĩ Hồng phấn khích lấy ống tiêm màu đen từ trong khay lên, với Tô Tô, “Trẻ con chỉ cần tiêm vaccine này có 75% trở thành dị năng giả. Tôi nghĩ trường hợp của Thiên Tứ cũng là đợi cuộc sống trôi qua như những người thường khác, chi bằng cược lần. Hoặc là có 75% trở thành dị năng giả, chỉ cần thành dị năng giả, thể chất của Thiên Tứ có thể thay đổi, mạnh như dị năng giả.”

      cũng chỉ có 75%, chờ nghiên cứu được đến 99.99% rồi tiếp.”

      Tô Tô cau mày nhìn ống tiêm trong tay bác sĩ Hồng, rồi nhìn Hạ An cũng vô cùng phấn khích. nghe ra ý của bác sĩ Hồng là Thiên Tứ vẫn chưa chết? Vì thế Tô Tô quay sang nhìn Trạc Thế Giai và Hộ Pháp, tiếp:

      “Đương nhiên vẫn phải xem hai người, dù sao hai người mới là cha mẹ của Thiên Tứ. Nếu muốn hỏi ý kiến tôi, tôi cho rằng Thiên Tư phải vẫn còn sống sao, chi bằng chúng ta cứ chờ vài hôm nữa.”

      “Tôi…..”

      Hộ Pháp ngẩng đầu lên, thực ra muốn với Tô Tô là dù Thiên Tứ còn sống, nhưng tim đập rất chậm, chậm tới mức khiến người khác có ảo giác nó có thể ngừng đập bất cứ lúc nào. Khi Thiên Tứ mới về thôn Bát Phương, tim và phổi có vấn đề. Đây là chuyện của hai tiếng trước mới có triệu chứng, Quân Tửu cho rằng đó là viêm phổi và sưng cơ tim. Tốc độ phát triển bệnh của trẻ sơ sinh rất nhanh…… là bố nhưng có cảm giác chắc chắn.

      Vừa hay lúc này bác sĩ Hồng và Hạ An mang vaccine mạt thế tới. Trước khi Tô Tô đến, Hạ An luôn thuyết phục tiêm cho Thiên Tứ, muốn Hộ Pháp và Trạc Thế Giai đưa Thiên Tứ cho ta thí nghiệm. nếu Thiên Tứ tiêm vaccine có thể 75% sống sót cũng , đến mức Hộ Pháp cũng loạn cả lên. Nếu Trạc Thế Giai cản, chắc chắn đồng ý ngay tắp lự.

      “Tố chất tâm lý của phải mạnh mẽ hơn!” Trạc Thế Giai ở bện đưa tay sang nắm tay Hộ Pháp, “Đúng là vẫn chưa tới lúc để cá cược 75%”.

      Thể chất của dị năng giả khỏe hơn người thường, sức đề kháng với bệnh tật cũng nhiều hơn biết bao nhiêu lần, nhưng vaccine mạt thế mà bác sĩ Hồng nghiên cứu chỉ có 75%, 75% là khái niệm gì? Tức là cứ trăm đứa trẻ tiêm vaccine mạt thế, có hai mươi lăm đứa trẻ bị nhiễm virus mạt thế biến thành zombie. Tỷ lệ này đúng là quá lớn.
      Parvarty thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 402: Lát nữa quay lại

      Trạc Thế Giai làm bác sĩ nhiều năm, theo kiến thức y học mà biết những triệu chứng viêm phổi và sưng cơ tim của Thiên Tứ đều có thể dùng thuốc y học đại chữa trị. Phần lớn những trẻ mắc hai bệnh này, nếu chữa trị cẩn thận đều có thể khỏi, nên giờ chưa phải lúc dùng vaccine mạt thế.

      Chẳng may Thiên Tứ vì mắc bệnh nặng mà sắp qua khỏi, tới khi đó tiêm vaccine cũng chưa muộn. Hộ Pháp hoàn toàn hoang mang với đứa trẻ này. Bác sĩ Hồng gật đầu, vì Trạc Thế Giai từ chối nên cũng chẳng cảm thấy thất vọng hay . Hạ An có vẻ cam tâm, vừa định mở miệng khuyên, bác sĩ Hồng đặt lại ống tiêm vaccine lên khay, quay đầu với Tô Tô:

      “Tỷ lệ thành công 99.99% giờ thể. Tô Tô, tôi cần trợ lý, cần cả nới rộng phạm vị phòng nghiên cứu, nếu chỉ có thể làm được lớn nhất là 76% tỉ lệ thành công.”

      “Tùy . Thị trấn nhộng rất nhiều người, có thể tự mình chọn.”

      Tô Tô vẫy tay, bận tâm đến chuyện của bác sĩ Hồng, chỉ cần bác sĩ Hồng lấy cái vaccine mạt thế có 75% tỷ lệ thành công để thí nghiệm người đứa trẻ bác sĩ Hồng muốn làm gì cũng được.

      Lúc Tô Tô cho rằng tỷ lệ thành công của vaccine mạt thế mà bác sĩ Hồng chế tạo cao, có người ngắm vào 75% đó. ai khác chính là Mộc Dương đứng đằng sau Tô Tô.

      Cậu bé hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào xe đẩy Tiểu Ái, Tiểu Ái cũng hấp háy đôi mắt đen láy nhìn cậu. Mộc Dương bất giác cười, cúi người, vươn tay sờ khuôn mặt nõn nà của Tiểu Ái. Tiểu Ái đưa tay nắm lấy ngón tay của Mộc Dương, kéo kéo nghịch ngợm.

      “Lát nữa quay lại, quay về rồi chơi với em.”

      Mộc Dương thào, rút ngón tay từ trong tay Tiểu Ái ra, quay người ra ngoài. Mọi người vẫn còn thảo luận về tỷ lệ 75%, Mộc Dương ra khỏi cửa, quay đầu nhìn Tiểu Ái trong xe đẩy, rồi mới quay người bước vội ra ngoài.

      Lúc sau, bác sĩ Hồng bàn xong với Tô Tô chuyện mở rộng phòng nghiên cứu, Hạ An bưng mâm có ống vaccine mạt thế theo sau bác sĩ Hồng. Mộc Dương đứng ở cửa chờ bọn họ, hơi cúi đầu, cơ thể gầy gò ưỡn ngực như thói quen. Cậu bé nghiêng đầu gọi “Bác sĩ Hồng.”

      “Mộc Dương?” bác sĩ Hồng giật mình, nhìn trái ngó phải. Ngoài Mộc Dương ra, xung quanh chẳng có ai. tò mò hỏi Mộc Dương: “Cháu vừa ở bên trong phải sao? Chạy ra đây làm gì?”

      “Chú thiếu người để nghiên cứu đúng ?” Mộc Dương vòng vo với bác sĩ Hồng, thẳng suy nghĩ của cậu, ưỡn thẳng ngực : “Cháu muốn chú tiêm vaccine mạt thế cho cháu.”

      “Cái này….”

      Bác sĩ Hồng do dự nhìn Mộc Dương, dù luôn ở trong phòng thí nghiệm, nhưng những chuyện bên ngoài cũng biết được ít nhiều. Cậu bé Mộc Dương này thể coi thường được, giờ cũng là nhân vật số số hai ở thị trấn nhộng. Người như thế giống với đứa trẻ sơ sinh mới được vài ngày như Thiên Tứ. Nếu Mộc Dương nằm trong 75% đó mà biến thành zombie … bác sĩ Hồng cũng sợ phải gánh vác trách nhiệm.

      Hạ An đứng sau bác sĩ Hồng mắt sáng lấp lánh, giờ thí nghiệm của bọn họ tới bước thử nghiệm lâm sàng cuối cùng, lúc thiếu người để thử nghiệm. Và thể chất của Mộc Dương tốt nhất trong đám trẻ, nếu Mộc Dương có thể tham gia vào kế hoạch thí nghiệm, chính là giúp đỡ lớn nhất cho nghiên cứu vaccine mạt thế.

      sao, sống chết có số. Chú cứ tiêm cho cháu , cháu ký vào thỏa thuận miễn trách nhiệm cho chú.”

      Lúc những lời này, trong mắt Mộc Dương là nặng nề. Cậu bé trưởng thành sớm, nên hiểu được mình làm gì. Ở thế giới nhiều màu sắc này, người bình thường thể tiến xa được, cậu bé là người thường, mang mối hận sâu đậm, muốn báo thù, muốn có chỗ đứng trong mạt thế, muốn có năng lực bảo vệ Tiểu Ái chỉ có thể làm cho mình mạnh hơn, trở thành dị năng giả.

      Lời này của cậu bé khiến cho bác sĩ Hồng rất muốn tìm người đến văn phòng thí nghiệm đồng ý ngay, đưa Mộc Dương về phòng thí nghiệm của mình.

      Vì Mộc Dương là người đầu tiên được tiêm vaccine mạt thế nên tất cả các số liệu bác sĩ Hồng đều ghi lại hồ sơ. Ngoài ra để tránh Mộc Dương bị biến thành zombie, lúc tiêm vaccine, bác sĩ Hồng cũng cần phải trói Mộc Dương lại.

      Tất cả những việc này Tô Tô hoàn toàn hay biết. chỉ chờ ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, với Trạc Thế Giai về tình hình của Thiên Tứ rồi đẩy Tiểu Ái về.

      Qua vài ngày sau, nhịp tim chậm, viêm phổi và viêm cơ tim của Thiên Tứ cùng dần được kiểm soát, lúc Hộ Pháp và Trạc Thế Giai thở phào nhõm Thiên Tứ lại bị tiêu chảy. chỉ Thiên Tứ bị tiêu chảy mà Tiểu Ái vừa mới ăn dặm cũng bị khó chịu bụng. Tạm thời hai người Diệp Dục và Hộ Pháp có lòng dạ nào quan tâm đến chuyện ở thị trấn nhộng, mà Mộc Dương chưa từng xuất trở lại.

      Đến khi Tô Tô nhớ ra muốn tìm Mộc Dương Trạc Thế Giai lo lắng tìm đến tận nơi.

      Lúc đó Tô Tô cắt móng tay cho Tiểu Ái sắp được sáu tháng tuổi ở trong sân. Tiểu Ái hợp tác lắm, dưới ánh nắng ấm áp, con bé nheo mắt, ưỡn ẹo chân Tô Tô muốn Tô Tô ôm con bé ra ngoài chơi.

      Trạc Thế Giai đột ngột chạy vào, Tô Tô ngồi ghế băng ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt tiều tụy của Trạc Thế Giai, cau mày hỏi:

      sao thế?”

      “Tô Tô, xin lỗi. Cho …. cho xin ít sữa mẹ của cháu được ?” Trạc Thế Giai ngại ngùng, giải thích: “Từ hôm Thiên Tứ ăn sữa bột bị tiêu chảy, cứ ăn vào là lại ra hết. Nó gầy lắm, giờ toàn dựa vào truyền chất dinh dưỡng để duy trì. Hai hôm nay lại bị viêm dạ dày, nên nghĩ, có thể xin cháu ít sữa mẹ nữa ….”

      Bấm đầu ngón tay tính, Thiên Tứ cũng sắp được nửa tháng. Từ lúc đầu nặng cân rưỡi tới nay nghe chẳng lớn thêm chút nào, lúc ở biệt thự Quả Táo vẫn ổn, tim phổi tượng gì, nhưng về thôn Bát Phương có điều kiện y tế tốt hơn ở biệt thự Quả Táo cơ thể của Thiên Tứ bệnh này nối tiếp bệnh kia.

      Chẳng ai biết vì sao, có lẽ vì mấy ngày ở biệt thự Quả Táo, cậu bé mới chui ra khỏi người Trạc Thế Giai nên kháng thể nhiều hơn chút? Hay là liên quan đến chuyện uống sữa mẹ của Tô Tô?
      Parvarty thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 403: Thí nghiệm cơ thể người

      cần biết lí do vì sao, Trạc Thế Giai muốn xin sữa mẹ của Tô Tô cho Thiên Tứ chút sữa này Tô Tô vẫn có. Vì thế Tô Tô thẳng về phòng vắt sữa mẹ vào bình cho Thiên Tứ. Nhìn Trạc Thế Giai cầm bình sữa vội vàng chạy về khu chăm sóc bà mẹ và trẻ em, Tô Tô cũng ôm Tiểu Ái định tìm Mộc Dương…

      Sau khi ra khỏi sân, Tô Tô nghe ngóng chỗ đội phụ nữ tự cường tuần đường, có người lần cuối nhìn thấy Mộc Dương là ở cùng chỗ với bác sĩ Hồng. Trong lòng Tô Tô giật nảy, cười tự giễu, bác sĩ Hồng? Mộc Dương cùng ta?

      xoay người ôm Tiểu Ái đến văn phòng thí nghiệm của bác sĩ Hồng. Phòng nghiên cứu của bác sĩ Hồng ở cuối thôn, chỉ là phòng thí nghiệm mà cũng chiếm đến ba căn hộ. Vì bác sĩ Hồng thích bị làm phiền nên ta bảo mấy tên du côn quây giúp mấy căn hộ thành căn.

      Lúc Tô Tô đẩy cánh cửa lớn của tường rào, phát ra đúng là bên trong có thêm mấy người mới. Ai nấy đều mặc áo blouse trắng, tay cầm máy móc hoặc sổ ghi chép, cau mày, lại lại, giống như chìm đắm trong thế giới của mình

      Chẳng ai quan tâm đến Tô Tô và Tiểu Ái, mấy người này được bác sĩ Hồng tuyển chọn từ thị trấn nhộng. Những người này ai nấy đều từng học y trước mạt thế, số bằng cấp và giải thưởng họ thu được con đường y học phải dày cả tập. Những người như thế này đương nhiên lãng phí thời gian để chào hỏi người khác rồi.

      Vì thế Tô Tô ôm Tiểu Ái vào cửa lớn tòa nhà đầu tiên, vừa vào trong nghe thấy reo lên trước đống ống nghiệm, trong phòng khách:

      “Bác sĩ Hồng, thực ra nếu chúng ta muốn nâng cao tỷ lệ thành công cần thêm nhiều người để thí nghiệm. Thôn Bát Phương nhiều trẻ con như thế, chỉ cần có thể thuyết phục Tô Tô tiêm vaccine cho bọn trẻ, tài liệu của chúng ta cũng đầy đủ hơn.”

      “Tô Tô rồi, được lấy bọn trẻ ra thí nghiệm. Mộc Dương là do thằng bé tự nguyện, những đứa trẻ tự nguyện chúng ta được ép chúng.”

      Bác sĩ Hồng cũng đành chịu, vaccine mạt thế vốn là vaccine nghiên cứu để tiêm cho bọn trẻ, lấy chúng ra để thí nghiệm nghiên cứu của tiến triển rất chậm. Nhưng hôm đó mang vaccine mạt thế muốn tiêm cho Thiên Tứ, Tô Tô lại nhắc lại vấn đề này với , mới chỉ có 75% thành công được đem lũ trẻ ra để thí nghiệm.

      Về điểm này, thực ra bác sĩ Hồng cũng đồng ý với Tô Tô, dù sao cũng là bác sĩ làm trong phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh thời gian. Tiếp xúc với lũ trẻ nhiều, dù bác sĩ Hồng chỉ đam mê nghiên cứu nhưng cũng đến mức màng sống chết của người khác.

      Nhưng vị trợ lý này của lại đồng ý lắm, người lúc đầu xúi giục tiêm vaccine mạt thế cho Thiên Tứ là tên Hạ An này, lần này ta lại xúi giục bác sĩ Hồng vượt quyền, tiêm trộm vaccine cho lũ trẻ. Vì thế giọng của ta đầy vẻ khinh thường, với bác sĩ Hồng:

      tôi cảm thấy thôn Bát Phương phát triển chậm như vậy sở dĩ do người phụ nữ Tô Tô đó trói tay trói chân. Nếu ta có thể giơ cao đánh khẽ chút, thôn Bát Phương cũng tới mức như bây giờ. Vaccine mạt thế là nghiên cứu quan trọng có lợi cho loại người, tỷ lệ thành công mới chỉ có 75% mà chỉ vài ngày ngắn ngủn thí nghiệm cho người là Mộc Dương mà tăng lên 76%. Nếu chúng ta có thể thí nghiệm toàn bộ những đứa trẻ ở thôn Bát Phương, vậy tỷ lệ ngày tăng. Sau này thôn Bát Phương biến vaccine mạt thế thành vũ khí, nào lo thể xưng bá thiên hạ?”

      Chỉ tại người đàn bà Tô Tô này có tầm nhìn thiển cận mới cho họ thí nghiệm cơ thế người. Phụ nữ ấy à, thể làm được việc lớn.

      Tô Tô ở đằng sau cất giọng , “Trong 100 đứa bé có 24 đứa biến thành zombie. Tỷ lệ như thế đừng có dám thí nghiệm cơ thể người, nếu là tôi tôi cảm thấy xấu hổ dám mang ra. Xưng bá thiên hạ tốt như thế sao? Chỉ vì thế mà có thể thí nghiệm cơ thể người màng thương vong, kể cả là trẻ con?”

      “Tô…. Tô Tô ….”

      Tay cầm ống nghiệm của bác sĩ Hồng run lên, suýt chút nữa làm đổ chất hóa học trong ống nghiệm ra ngoài. quay đầu, sượng sùng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tô Tô, giải thích:

      “Chúng tôi chỉ thảo luận thôi, định thí nghiệm cho bọn trẻ đâu.”

      Hạ An đằng sau bác sĩ Hồng há miệng, cũng cười lạnh nhìn Tô Tô rồi quay đầu bỏ gì. Thái độ của ta kiểu gì vậy? Nếu như ta giữ thái độ như thế trước mạt thế cũng chẳng đạt được nhiều vinh quang như thế.

      “Tóm lại, nếu Mộc Dương ở chỗ của cậu bé đâu? Sống hay chết cũng phải cho tôi biết chứ.”

      Thái độ của Hạ An khiến Tô Tô cảm thấy tức giận lý do, người như Hạ An thực ra rất hợp đến căn cứ Thanh Long. Tư tưởng của người như thế này từ trước mạt thế vô cùng đáng sợ rồi, sau mạt thế càng có phạt luật, kỷ cương gì. Để làm thí nghiệm, thích lấy mạng người lấy, chẳng quan tâm đến nhân tính là gì!

      càng nghĩ càng thích Hạ An, nghĩ cách làm thế nào để đá tên Hạ An này bác sĩ Hồng rút ra tờ cam kết miễn trách nhiệm đưa cho Tô Tô, :

      “Là thế này Tô Tô, đừng trách tôi. Lúc đó Mộc Dương tìm chúng tôi, tôi cũng định nghe lời , thí nghiệm người cậu ta, nhưng thái độ của cậu ta rất cương quyết, nhất định muốn tôi tiêm vaccine mạt thế cho cậu ta, còn kí cam kết cho tôi. xem, là tờ giấy này.”

      “Tôi chỉ muốn hỏi, Mộc Dương bây giờ sao rồi!”

      Tô Tô nhận tờ giấy, ngữ khí vừa cứng rắn vừa lạnh lùng, vẫn tay đẩy tờ cam kết bác sĩ Hồng đưa. buồn xem tờ cam kết này có phải Mộc Dương tự nguyện hay , trách bác sĩ Hồng, chỉ muốn hỏi Mộc Dương sống hay chết rồi tiếp.

      tại trong quá trình tiến hóa.”

      Bác sĩ Hồng tức giận thu lại tờ giấy, Hạ An ở phía sau thấy thế lạnh lùng nhìn Tô Tô, xoay người lên phòng ở tầng , khinh thường thèm để ý tới .

      Lúc này Tô Tô cũng buồn dây dưa với Hạ An, thở phào nhõm, chỉ quan tâm tới Mộc Dương. Bác sĩ Hồng đưa và Tiểu Ái ra khỏi tòa nhà đó, đến tòa nhà ở phía sau, Mộc Dương bị trói chiếc giường trong căn nhà đó.
      Parvarty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :