1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 394: Biển cành cây khô

      Nhóm Tô Tô bị lũ nhộng mặt người ở bốn phía vây trong khu biệt thự Quả Táo dưới cây cối rậm rạp che lấp cả ánh sáng mặt trời. Đợi mãi thấy nhóm người Diệp Dục và Hộ Pháp đến cứu, mọi người cũng mệt mỏi, bèn bàn bạc chuẩn bị ngủ. Nơi Tô Tô sống vẫn là căn biệt thự lúc trước và cha mẹ từng sống. Trạc Thế Giai ở lại bệnh viện chăm sóc Thiên Tứ. Những người khác cũng tự chọn cho mình căn biệt thự để ở.

      Trong biệt thự ấm áp, Tô Tô đặt Tiểu Ái lên giường rồi vào nhà tắm phóng nước.

      Trong căn biệt thự này có động cơ điện thủy lực do cha Tô thiết kế, chỉ cần phóng nước vào két nước nóc nhà, cho dù có mặt trời hay vòi nước cũng chảy ra nước nóng. Hơn nữa, giường chiếu, chăn màn,… cái gì cũng có. Nếu như cảm thấy chăn ga gối đệm trải giường bây giờ sạch, dưới tầng hầm nhà Tô Tô vẫn còn rất nhiều đồ mới, chưa từng dùng đến.

      Tô Tô phóng đầy nước vào bồn tắm, quay về phòng ngủ thấy Tiểu Ái nằm bên mép giường. bé mặc chiếc áo len mỏng, tay túm lấy con Chíp Bông bị thiếu ngủ trầm trọng, vừa lôi, vừa kéo chơi đùa vui vẻ.

      “Con để nó ngủ , hành hạ nó làm gì? Nó cũng phải là đồ chơi.”

      Tô Tô cởi áo lông vũ ra, ngồi bên mép giường, gỡ Chíp Bông trong tay Tiểu Ái ra. Tiểu Ái bĩu môi òa khóc “Oe Oe” giống như là cực kỳ ấm ức. Tô Tô biết phải làm sao đánh phải nhét Chíp Bông vào tay bé, bế bé lên bắt đầu cởi đồ tắm.

      Bên ngoài cửa sổ có lấy ngọn gió. Tô Tô bế Tiểu Ái trần truồng đứng dậy, quay đầu lại nhìn cành cây đen sì lay động rèm cửa sổ, giống như xúc tu của quái vật. nhíu mày, trong lòng có dự cảm cực kỳ tốt.

      Nhưng vẫn khá bình tĩnh, quay người vào trong phòng tắm, tắm rửa qua cho Tiểu Ái và Chíp Bông, mặc quần áo xong để Tiểu Ái và Chíp Bông lên giường. Lúc này, mới mở rèm của cửa sổ sát trần, ngẩng đầu nhìn lên trời, tán cây đỉnh đầu rậm rạp hơn ban ngày. Nhìn ra xa, bên ngoài tường vây, lũ nhộng mặt người tàn sát bên trong khu rừng bị những cành cây mềm dẻo quấn chặt lấy.

      Mặc dù những chiếc gai của cây cối thể đâm xuyên qua lớp thân xác cứng chắc của nhộng mặt người, nhưng những cành cây mềm dẻo trói chặt cái đầu to lớn của con nhộng lại khiến nó thể cựa quậy.

      Lần này, cuối cùng Tô Tô cũng hiểu, vì sao trong khu biệt thự Quả Táo này, cây cối lại mọc cao lớn, rậm rạp um tùm như vậy. ra, thực vật của cả khu biệt thự Quả Táo này đều biến dị, bọn họ vào khu rừng rậm biến dị rồi!

      Cảm giác chẳng lành ngày càng lớn dần trong lòng Tô Tô. Đúng ra dị năng giả cấp bốn, lại từng lăn lộn mạt thế mười hai năm rồi trọng sinh năm giác quan phải rất nhạy cảm, có khả năng nhận ra kỳ lạ ở nơi đây. Nhưng khi vào trong đây, vì tình hình của Trạc Thế Giai cấp bách, bọn họ còn đường lui, Tô Tô tìm được chỗ nào tốt hơn bệnh viện để cho Trạc Thế Giai có thể yên tâm sinh nở.

      Bây giờ xem ra, khu rừng biến dị này vào ban ngày coi như khá yên ả, hề xuất bất kỳ điều gì khác thường. Nhưng khi đêm xuống, nó lại tỏ uy lực tấn công của mình, đợi Tô Tô nhìn kỹ hơn, khi có người đến tấn công biệt thự đối tượng tấn công của cây cối trong rừng chính là những con nhộng mặt người gây uy hiếp cho chúng.

      Trước mạt thế, thực vật luôn ôn hòa có khả năng tấn công nhưng sau mạt thế chúng biến dị, ít nhiều cũng làm thay đổi bản tính của chúng. Giống như thảm cây bụi biến dị Tô Tô trồng, chúng sinh trưởng trong lòng đất và bên ngoài tường rào, chưa từng bò vào bên trong tường. Mà hoa ăn thịt người là loài thực vật có tính sát thương cao nhất. Nhưng nếu như con người đến gần lãnh địa của chúng, giẫm lên chúng, chúng cũng ăn thịt người.

      Ngộ nhỡ, chúng có xu hướng sinh trưởng trở thành mối đe dọa của con người lập tức diệt trừ tận gốc là được. Bởi vì thực vật đều có quá trình sinh trưởng chậm chạp, trong quá trình này con người hoàn toàn có thể biến chúng theo ý mà mình muốn.

      Khu rừng biến dị trong khu biệt thự Quả Táo này lại thiếu bàn tay chăm sóc của con người, nên mới thành bộ dạng như bây giờ. Chúng có tấn công con người hay , bây giờ Tô Tô vẫn chưa dám khẳng định. Tóm lại vẫn phải cảnh giác chút.

      Đợi khi buông rèm cửa xuống, quay đầu xem Tiểu Ái và Chíp Bông nằm giường Chíp Bông bị Tiểu Ái giày vò hoàn toàn tỉnh táo. Nó cố gắng ngóc đầu dậy, định đẩy bé ra. Nhưng đừng thấy bé mới có hơn năm tháng mà tưởng dễ, bé rất nặng, nó căn bản thể lật người bé được.

      Tô Tô thở dài, đúng là hai nhóc vô lo vô nghĩ mà. lên giường, tách Tiểu Ái và Chíp Bông ra, cao giọng :

      “Ngủ ! Đứa trẻ ngủ bị đánh đòn vào mông.”

      “Ha ha ha…”

      Tiểu Ái khá phấn khích, bé hơn năm tháng tuổi, đủ để thấy được tương lai rất khó dạy. bé căn bản quan tâm giọng điệu đe dọa của Tô Tô giơ thẳng tay ra túm lấy Chíp Bông. Chíp Bông thấy thế nhanh thoăn thoắt quẫy đuôi trốn vào trong chăn. Mặc dù nó hề biết mông ở đâu, nhưng ngoan ngoãn ngủ mới là con rắn ngoan.

      Vì thế, Tiểu Ái chỉ có thể tự chơi, chu mỏ nằm cạnh Tô Tô, khua tay múa chân. Trong đêm tối, bi ba bi bô cũng biết độc thoại bao lâu, dù sao Tô Tô ngủ say bé vẫn còn thức.

      Sáng sớm hôm sau, khi Tô Tô thức dậy Tiểu Ái vẫn còn ngủ. Chíp Bông cuộn tròn eo của Tiểu Ái ngủ đông. Tô Tô ngáp dài, thay quần áo cho Tiểu Ái xong liền bế bé xuống lầu. Tô Tô vòng xem xét trước và sau sân, nhưng thấy bất kỳ phá hoại nào do rừng cây biến dị gây ra.

      lúc sau, tên béo trong đội của Tiêu Dao đến, mặt mày khổ sở nhìn Tô Tô : “Tô Tô, có vấn đề ổn, chúng ta dường như ra ngoài được.”

      “Vì sao?”

      Tô Tô nghe xong ngạc nhiên, nhìn ra ngoài tường rào theo hướng tên béo chỉ, trước đây từng có con đường thông ra ngoài, nhưng giờ con đường đó đâu rồi?

      Nơi thấy ngoại trừ cành cây héo khô có gì hết. Trong những cành cây khô kia còn có xác của những con nhộng mặt ngươi chết hôm qua. Những cái xác to như chiếc xe con dường như bị trói chặt trong biển cành cây khô.

      Thầy Tần ôm đống cành cây khô đem về. Tối qua trong biệt thự của bọn họ vẫn còn có điện, nhưng từ sáng sớm hôm nay bị cắt điện. Bọn họ muốn làm bữa sáng chỉ có thể dùng lửa đốt. Chuyện này cũng phải là vấn đề vì thầy Tần là dị năng giả hệ hỏa. Nhưng ông ấy cũng thế đứng bên bếp lò tiêu hao dị năng được. Cho nên ông ấy ôm bó cành cây khô về đốt, bản thân làm người nhóm lửa.

      Lúc qua Tô Tô, thầy Tần chào hỏi , chủ động : “Những cành cây khô này, có nguy hiểm gì. Tôi chỉ dùng dao chặt, rất dễ dàng chặt được rất nhiều.”

      “Ồ, tốt, sau khi ăn sáng, chúng ta họp, bàn tiếp theo phải làm sao.”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 395: Xin ít sữa

      Tô Tô vẫy tay với thầy Tần rồi quay người bế Tiểu Ái đến bệnh viện. Trạc Thế Giai và Thiên Tứ được giữ trong lồng kính vẫn còn nằm ở tầng hai của bệnh viện. Trong lòng Tô Tô luôn lo lắng cho an nguy của Thiên Tứ cho nên mới sáng sớm lập tức đến thăm cậu bé.

      Khi Tô Tô đến, Trạc Thế Giai vẫn còn ngủ giường. Tối qua, lúc Tô Tô quay về biệt thự, Trạc Thế Giai vẫn còn chưa ngủ, có lẽ quá mệt cho nên Tô Tô đẩy cửa vào trong, ấy cũng biết.

      Tô Tô bế Tiểu Ái đến bên lồng kính, nhìn Thiên Tứ. Thiên Tứ bé đáng thương lúc này giống như con thú , mặc tã lót. Tã lót kia là tã size nB – size nhất mà Tô Tô tìm được, nhưng khi mặc lên người Thiên Tứ lại trông rất là rộng.

      Người cậu bé còi cọc gần như có thịt, chỉ nhìn thấy mấy chiếc xương sườn . ngực cậu bé bị Trạc Thế Giai dính thiết bị đo điện tâm đồ. Bụng hơi phập phồng. Gương mặt thằng bé còn to bằng bàn tay Tô Tô mà phải đeo máy thở ô xi.

      Tô Tô đứng bên lồng kính nhìn lúc, Thiên Tứ bắt đầu khẽ cử động, chắc là thằng bé đói rồi? Thế là Tô Tô giơ tay lên, bế Tiểu Ái biến ra hai giọt nước to đút vào miệng Thiên Tứ qua lỗ tròn lồng kính, đút từng chút cho cậu bé.

      Bởi vì Trạc Thế Giai mang thai yếu lại tự sinh trong trường như vậy nên cơ thể bị suy nhược, đến bây giờ vẫn có sữa. Hôm qua, ấy phải dùng thìa miễn cưỡng đút chút sữa bột cho Thiên Tứ. Nếu như hôm nay Trạc Thế Giai vẫn chưa có sữa, chắc Tô Tô phải tìm cách tìm bình sữa.

      Cũng biết đứa bé này có chịu được đến lúc gặp mặt Hộ Pháp hay …Tô Tô lắc đầu, cảm thấy mình thực nên nghĩ như vậy. Trạc Thế Giai vốn khó khăn, là bạn bè nếu như cũng nghĩ như vậy Trạc Thế Giai làm sao chống đỡ được?

      Nghĩ đến đó, Tô Tô liền quay đầu, liếc nhìn Trạc Thế Giai còn ngủ say, rồi bế Tiểu Ái xuống lầu. Sau khi ăn cơm ở chỗ đám người Tiêu Dao, quay về biệt thự nhà mình, lục tung tầng hầm tìm đồ đạc chỉ tìm thấy bình sữa bình giữ nhiệt. rửa sạch rồi lại tìm thầy Tần để thầy Tần đun nóng chút nước cho vào trong bình giữ nhiệt.

      Đợi khi Tô Tô quay về bệnh viện nơi Trạc Thế Giai ấy tỉnh. Tiêu Dao đem chút đồ ăn và canh gà đến cho ấy. Trạc Thế Giai ngồi ăn bên mép giường thấy Tô Tô tay bế Tiểu Ái, tay còn lại xách bình sữa và bình giữ nhiệt mới đến. Trạc Thế Giai vội đứng dậy, nở nụ cười kiên cường gương mặt hốc hác trắng bệch với Tô Tô:

      “May mà có cháu, nếu cũng biết phải làm thế nào.”

      “Hôm nay Thiên Tứ thế nào rồi?”

      “Thằng bé rất cố gắng, trái tim và phổi tạm thời có dấu hiệu bị truyền nhiễm.”

      Trạc Thế Giai tình huống rất lạc quan nhưng ai cũng nhìn ra được lo lắng mặt ấy. Thiên Tứ quá bé còn mới sinh được ngày, căn bản nhìn ra được cái gì. Hơn nữa các cơ quan cơ thể cậu bé chưa phát triển hoàn toàn. Trạc Thế Giai lại có sữa mẹ. Ngoài việc phải lo lắng tim và phổi xuất triệu chứng truyền nhiễm còn phải xem xét đến rất nhiều vấn đề khác.

      Trạc Thế Giai nhận lấy bình sữa và bình giữ nhiệt trong tay Tô Tô, lấy sữa bột dành cho trẻ ở giai đoạn đầu mà Tô Tô đem đến ngày hôm qua, bắt đầu pha sữa cho Thiên Tứ. Nhưng lát sau, khó xử giơ túi sữa bột trong tay lên, quay người nhìn Tô Tô:

      “Tô Tô, có thể xin của cháu ít sữa mẹ ?”

      Dù sao sữa bột cũng thể bằng sữa mẹ. Cho dù hàm lượng của sữa bột gần bằng sữa mẹ nhưng giá trị dinh dưỡng thể bằng được. Trước mạt thế từng có người làm nghiên cứu, quan sát sữa bột và sữa mẹ dưới kính hiển vi. Nghiên cứu cho thấy trong sữa mẹ rất giàu bạch cầu và chất béo. Bạch cầu có thể đề kháng truyền nhiễm, chất béo có lợi cho não và mắt.

      “Được thôi. Dù sao sữa của cháu cũng nhiều!”

      Tô Tô nhún vai, bế Tiểu Ái về biệt thự nhà mình. Trong nhà tích trữ rất nhiều đồ, dễ dàng có thể tìm ra mấy cái loại máy hút sữa bằng tay và bằng điện.

      Lấy 200cc sữa cho Thiên Tứ xong, Tô Tô liền bế Tiểu Ái đến chỗ Trạc Thế Giai. đặt Tiểu Ái giường, đưa bình sữa cho Trạc Thế Giai, thuận tiện giúp ấy làm chút chuyện lặt vặt.

      lúc sau, Tô Tô quay người nhìn thấy Tiểu Ái tỉnh từ lúc nào. lật người nằm bò giường, còn giơ tay cầm đũa Tô Tô đặt bàn cạnh giường Trạc Thế Giai. cầm đũa khua khoắng, nghịch suýt nữa đâm vào mắt mình.

      Tô Tô cảm thấy hơi đau đầu, quay người giật lấy chiếc đũa tay Tiểu Ái. bé liền há mồm gào khóc. Thiên Tứ ở trong lồng kính run rẩy hút từng hớp sữa, nhìn thấy Tiểu Ái khóc cũng muốn khóc theo. Tô Tô vội vàng lôi Tiểu Ái ra.

      “Con nghịch cái gì nghịch lại nghịch đũa? Chọc vào mắt phải làm sao?”

      vừa mắng Tiểu Ái vừa lau nước mắt cho bé. bé lại tỏ ra cực kỳ tủi thân, gào mồm khóc lớn. Đúng lúc này, bên ngoài Tương thành, Diệp Dục tìm hai mẹ con họ cả đêm, dường như cảm nhận được cái gì đó, quay đầu nhìn vế hướng khu biệt thự Quả Táo.

      Xung quanh đống đổ nát, Hộ Pháp mặt mày ủ rũ ngồi đó, có cảm giác như sắp suy sụp rồi. Bởi vì từ sau khi bọn họ vào Tương thành, tất cả dấu vết để truy tìm đều bị người khác xóa mất. Thủ đoạn xóa dấu vết cực kỳ chuyên nghiệp, phải loại nghiệp dư như Voldemort có thể làm được.

      Cũng có nghĩa là đội lính đặc công dị năng bọn họ có thể cảm nhận được cách ràng, có thế lực rất lớn của quân đội can thiệp vào giữa bọn họ và Voldemort. Từ việc che giấu tung tích của Tô Tô và Tiểu Ái, Trạc Thế Giai có thể thấy thủ đoạn của đối phương cực kỳ điêu luyện, điêu luyện đến mức khiến lính đặc công dị năng bọn họ phải xem trọng.

      “Sao vậy?” Thấy Diệp Dục thất thần nhìn về phía khu biệt thự Quả Táo, Thư Sinh ở bên cạnh hỏi: “ nhìn gì thế?”

      “Dường như tôi nghe thấy tiếng con tôi khóc.”

      Trái tim Diệp Dục nhói đau. Lúc này tâm trạng của tốt hơn Hộ Pháp bao nhiêu bởi vì căn cứ vào tin tức Bì truyền đến từ thị trấn nhộng Tô Tô đem theo Tiểu Ái và đám người Tiêu Dao đuổi theo Trạc Thế Giai.

      Cũng có nghĩa là bây giờ tất cả bọn họ bao gồm Trạc Thế Giai, Tô Tô và Tiểu Ái còn có cả Voldemort bắt cóc Tạ Thanh Diễn đều bị thế lực kia giám sát. Quan trọng là bây giờ thế lực kia bị đám người Diệp Dục phát nhưng vẫn chưa bị Tô Tô và Voldemort phát .
      ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 396: Tôi thà ăn chay

      Thư Sinh ở bên cạnh lắng nghe, ngoài tiếng đẩy tường của lũ nhộng mặt người hề nghe thấy tiếng trẻ con khóc. ta định hỏi có phải Diệp Dục nghe nhầm . Dường như Hộ Pháp cũng cảm nhận được cái gì đó, chỉ thấy đột nhiên đứng dậy, chạy thẳng về hướng khu biệt thự Quả Táo. Diệp Dục thấy vậy liền hô gọi đám em ở phía sau:

      đúng, ông đây cứ cảm thấy có thứ quan trọng nhất đời này của ông. , đến đó xem sao.”

      Có lẽ, Hộ Pháp chắc chắn cũng cảm thấy ở bên đó có Trạc Thế Giai và con trai của mình. Vì vậy mặc dù đội của bọn họ bình thường tùy tiện quen rồi, nhưng hai người đàn ông này đều cảm thấy trong khu biệt thự Quả Táo có cái gì đó chắc chắn là có cái gì đó .

      Lúc này, trong khu biệt thự Quả Táo, đám người bị vây ở nơi sâu nhất trong khu rừng cây biến dị vẫn còn lo lắng làm thế nào để phá vỡ vòng vây, làm sao mới có thể ra khỏi đây.

      Tiểu Ái vẫn cứ cáu gắt vì mẹ cho bé nghịch đũa, cho nên gào khóc ầm ĩ. Tô Tô dỗ cả nửa ngày mà bé vẫn chịu nín, trong lòng nhất thời cũng hơi bực mình. bế Tiểu Ái quay về căn biệt thự rồi vứt ghế sô pha, sau đó lấy chiếc lục lạc nhựa nhét vào tay bé, lúc này Tiểu Ái mới chịu nín.

      Sau đó, đám người Tiêu Dao cũng đến biệt thự nhà . Mọi người bắt đầu bàn bạc cách để thoát khỏi khu rừng biến dị này. Bởi vì theo tình hình nay, đám người Diệp Dục cho dù có biết Tô Tô và Tiểu Ái mất tích ở thị trấn nhộng, đồng thời tìm đến Tương thành cũng chưa chắc biết bọn họ ở trong khu biệt thự Quả Táo.

      Có người trực tiếp lái xe xông ra ngoài. Có người lại đốt lửa, thực vật phải sợ lửa sao? Cũng có người cảm thấy nên đợi cứu viện. Mọi người mỗi người ý, thảo luận vô cùng sôi nổi.

      thể dùng cách đốt lửa được. Ngoài ra, đặc tính chung của thực vật biến dị chính là tấn công chúng ít nhiều chúng cũng tấn công .”

      Tô Tô ngồi ghế sô pha bình tĩnh , còn giơ tay ra đẩy Tiểu Ái sắp rơi từ ghế xuống nằm lại cho ngay ngắn. ngẩng đầu nhìn đám người Tiêu Dao, người hoảng sợ, người hoang mang, người im lặng, người bình tĩnh, còn có người tỏ ra chẳng sao cả.

      Vì thế, Tô Tô đặc biệt nhìn gương mặt tỏ ra chẳng sao cả của Tiêu Dao, với ta: “Với tình trạng giờ của bác sĩ Trạc và Thiên Tứ thể chịu được đường dài. Bản thân tôi cũng khá dễ thích ứng với hoàn cảnh, dù sao ở thôn Bát Phương hay ở đây cũng đều là sống mà thôi.”

      Nếu như Trạc Thế Giai và Thiên Tứ thể Tô Tô cũng chắc chắn thể . sống ở khu biệt thự Quả Táo cũng khác gì lúc trước khi sống ở thôn Bát Phương, cũng đều có nước, có điện. Nếu như quy hoạch tỉ mỉ còn có thể làm tạo ra điện chạy bằng guồng nước, dù sao muốn biến cuộc sống đơn giản trở nên tốt đẹp nên thơ đều là do thái độ của con người quyết định.

      “Nhưng mà… Nhưng mà lương thực của chúng ta thể trụ được mấy ngày nữa.”

      Điều tên béo quan tâm nhất chính là ăn, ăn no là hoảng sợ. nôn nóng muốn ra ngoài cũng là vì lương thực tích trữ trong xe thiết giáp đủ để ăn nữa rồi.

      Tiêu Dao và đám người râu dài đều liếc nhìn tên tham ăn này. Tô Tô cũng cười, nhìn tên béo cực kỳ bối rối, :

      “Chuyện thực phẩm rất dễ giải quyết, trong nhóm các phải có dị năng giả hệ mộc sao? Dưới đất của tường rào nhà tôi chắc chắn vẫn còn hạt giống, kích thích sinh trưởng ít gạo và rau thành vấn đề. Còn về thịt… ra bản thân tôi nghĩ rằng có thể ăn thịt của nhộng mặt người.”

      “Hả?”

      “Cái gì? bảo chúng tôi ăn thịt của nhộng mặt người ư?”

      , tôi ăn chay, tôi thà ăn chay còn hơn.”

      “Cái đó, cái đó, cái đó có thể ăn sao?”

      Mọi người lập tức nhao nhao như chợ vỡ. Bọn họ chỉ có thể là cực kỳ bội phục đề nghị này của Tô Tô. Trước đây, bọn họ chỉ biết dị năng của Tô Tô rất lợi hại, bây giờ mới phát suy nghĩ trong đầu cũng cực kỳ lợi hại.

      Thấy mọi người phản đối chuyện ăn thịt nhộng mặt người như vậy, Tô Tô cũng khuyên nữa. Theo những gì biết, mấy năm sau mạt thế, những đồ đạc con người làm ra trước mạt thế đa số sử dụng gần hết. Thịt của động vật biến dị chính thức được đưa vào danh sách săn bắt của con người.

      Cho nên đừng cho rằng chỉ có gà biến dị mới có thể ăn, thực tế thịt của đa số động vật biến dị đều có thể ăn. Hơn nữa qua nghiên cứu của bác sĩ Hồng, thịt của nhộng mặt người có hàm lượng protein phong phú cùng các loại vitamin như Ca, Fe, Zn và Se, chắc chắn có thể ăn được. Giá trị dinh dưỡng của thịt nhộng mặt người cũng vô cùng cao,

      Những gì con ngươi có thể làm chỉ là khắc phục chướng ngại tâm lý, thực ra chuyện này cũng có gì to tát. Đám người Tiêu Dao thể ăn thịt nhộng mặt người chỉ là vì do chúng trông khá tởm, còn mọc cái mặt y như con người. Nhưng nếu như con người thực đói đến chịu được, cứ nhắm mắt há mồm ăn cũng chẳng sao.

      Khi mọi người còn bị tư thế và thái độ đương nhiên của Tô Tô làm cho khiếp sợ cây cối xung quanh bắt đầu cử động xào xạc. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, còn chưa biết là chuyện gì. Tô Tô là người đầu tiên phản ửng lại, thuận tay bế Tiểu Ái tập lật người ghế sô pha, sải bước ra ngoài.

      Thế giới bên ngoài tường rào có chút phá vỡ nhận thức trước kia của con người với thực vật. Những cây cao ngất lên tận trời xanh lúc này giống như bị động kinh. Những cành cây bắt đầu quấn lấy nhau thành cục và mọc thêm rất nhiều cành cây mới. Bọn chúng giống như tiến hành cuộc trao đổi chất cấp tốc. Lá cây nhanh chóng đâm chồi to ra rồi lại khô héo, rơi xuống giống như mưa rơi vào bên trong tường rào của Tô Tô.

      “Xảy ra chuyện gì rồi?”

      Tiêu Dao vội vàng chạy theo Tô Tô ra ngoài, nhìn thấy bên ngoài tường vây mọc thêm rất nhiều cành cây, bao vây khu biệt thự Quả Táo chặt chẽ hơn. Tô Tô lắc đầu, cau mày:

      “Tôi cũng biết.”

      Trong lòng Tô Tô mơ hồ đoán được. Khu rừng biến dị này chỉ cần bị tấn công sinh trưởng mạnh mẽ hơn gây ra tượng lá rụng và cành cây khô cũng nhiều hơn. Cho nên bọn họ bị nhốt bên trong thể ra được. Nhưng bây giờ Tô Tô thể ra vì thế khiến đám người Tiêu Dao hoảng sợ. Dù sao cũng phải ai cũng giống , cực kỳ thích ứng mạt thế kỳ lạ này.

      Vẻ mặt Tô Tô cực kỳ nghiêm túc, quay người vỗ vai Tiêu Dao, với ta: “Tôi thu hồi lại câu ở đâu cũng có thể sống ban nãy. Chúng ta phải nghĩ cách hoặc là ra ngoài hoặc là giết chết cái tên Voldemort đáng chết kia .”

      Nếu như tên Voldemort kia liên tục sai khiến lũ nhộng mặt người tấn công chúng ta. Khu rừng biến dị này ngừng sinh trưởng, đến lúc đó chúng càng vây chúng ta chặt hơn, cuối cùng rơi vào kết cục muốn ra cũng ra được. Đến lúc đó, nhộng mặt người cũng có để ăn.

      Vì vậy, hoặc là nhanh chóng rời khỏi đây, hoặc là giết chết tên Voldemort liên tục sai khiến nhộng mặt người tấn công rừng cây để tiến vào trong. Bây giờ căn bản biết Voldemort ở đâu cho nên Tô Tô có phần nghiêng về phương án ra ngoài.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 397: Gặp lần là được

      Nhưng trước khi rời khỏi đây, Tô Tô còn phải xác nhận lại với Trạc Thế Giai lần nữa. Nếu như Trạc Thế Giai và Thiên Tứ thực có cách nào được, vậy có khả năng hết cách, chỉ có thể ở đây đợi cứu viện.

      Rời khỏi chỗ đám người Tiêu Dao, Tô Tô liền tìm Trạc Thế Giai. Trạc Thế Giai trông chừng bên lồng ấm của Thiên Tứ, vẻ mặt si ngốc nhìn cậu bé. Từ sau khi sinh xong, ấy chưa từng được hưởng giây phút tốt đẹp nào, trong lòng lúc nào cũng bị giày vò. ấy luôn dán mắt nhìn Thiên Tứ dám dời mắt chỉ sợ ấy vừa chớp mắt cái thằng bé ngừng thở.

      “Bác sĩ Trạc.” Tô Tô bế Tiểu Ái đến bên giường của Trạc Thế Giai, ngồi song song với ấy rồi khẽ : “Thiên Tứ vẫn ổn chứ?”

      “Thằng bé vẫn kiên trì mặc dù nhịp tim càng ngày càng yếu nhưng nó rất nỗ lực chắc là muốn nhìn thấy cha nó lần.”

      Hốc mắt Trạc Thế Giai đỏ hoe, nhìn Thiên Tứ bé trong lồng kính, vẫn kiên cường đấu tranh với sống, chịu rời bỏ thế giới này. Trạc Thế Giai thầm nghĩ vì sao chứ? ràng thằng bé còn như vậy, phải đấu tranh mệt mỏi như vậy mà nó vẫn chịu buông xuôi? Là vì chưa được nhìn thấy Hộ Pháp cha nó sao? Chắc Thiên Tứ muốn được nhìn thấy cha nó lần rồi mới chịu buông xuôi.

      Tô Tô ở bên cạnh, trong lòng hơi khó chịu rũ mắt xuống, giơ tay nắm lấy bả vai của Trạc Thế Giai. biết phải gì để an ủi ấy, bỗng Trạc Thế Giai : “Tô Tô, bây giờ chúng ta có thể ra ngoài ? Để cho đứa trẻ này gặp cha nó lần , chưa biết chừng gặp rồi nó chịu buông xuôi.”

      “Cháu…” Tô Tô khẽ gật đầu, “Cháu đến là để với chuyện này. Bác sĩ Trạc, bây giờ Thiên Tứ có thể sao? Nếu như bây giờ chúng ta ra ngoài được, chắc tiếp tục bị Voldemort giày vò, vĩnh viễn thoát ra được.”

      “Vậy ra ngoài thôi, ngay bây giờ!” Chần chừ thêm mấy ngày nữa, Trạc Thế Giai sợ Thiên Tứ kiên trì nổi đến lúc gặp được Hộ Pháp.

      “Được rồi, thu dọn những thứ Thiên Tứ cần dùng đến , toàn bộ đưa cho râu dài cầm. Chúng ta thu dọn đồ đạc luôn.”

      xong, Tô Tô liền xuống tầng, dặn dò đám người Tiêu Dao. Xe thiết giáp thể lái ra ngoài, thứ càng lớn càng phá hoại rừng cây. Mọi người chỉ có thể bộ ra ngoài, cố gắng làm tổn hại đến các nhánh cây ven đường. Có thể bẻ gãy cành cây khô nhưng nhất định thể bẻ những cây còn sinh trưởng.

      Mọi người cũng đều rất tán thành, đồng loạt gật đầu, lấy đồ đạc xe thiết giáp xuống, túm cả tên Thư Sinh giả bị đói sắp chết kia ra. Đương nhiên bây giờ khôi phục nguyên bộ dạng của mình, gương mặt rất bình thường bị đám người Tiêu Dao bỏ đói đến tiều tụy hốc hác.

      Mọi người nai nịt gọn gàng chờ xuất phát. Tô Tô bế Tiểu Ái ra cổng lớn của tường rào. quyết định trước thăm dò đường. Vào ngay thời khắc bước chân ra ngoài, hoa ăn thịt người liền xông tới, Tô Tô buồn nhìn những bông hoa kia bị đóng băng.

      Sau đó, bốn người nước xuất , xếp thành hàng, động tác nhàng gạt cành cây khô chắn đường ra. Quả nhiên đúng như dự đoán của Tô Tô, những cành cây khô kia chỉ chắn đường chứ hề có bất kỳ khả năng tấn công nào cả.

      Vì thế, liền bế Tiểu Ái quay đầu lại, vẫy tay gọi mọi người. Tô Tô và thầy Tần dẫn mọi người lôi theo cả tên Thư Sinh giả cẩn thận từng bước tiến gần đến cổng lớn.

      Trong bệnh viện, Trạc Thế Giai bế Thiên Tứ được bọc cẩn thận ra ngoài. Râu dài theo phía sau hai mẹ con họ. Ông cũng phải xách nhiều đồ, chỉ có cái ba lô đơn giản, bên trong đựng tã và bình sữa Thiên Tứ cần dùng. Lồng kính và những thiết bị y tế khác Trạc Thế Giai đem theo.

      ấy nghĩ nếu như Thiên Tứ sống được mấy ngày nữa, cần phải dùng đến lồng kính.

      Tất cả còn quan trọng nữa.

      Mọi người theo bốn người nước, bắt đầu bộ ra ngoài. Tô Tô đứng bên cạnh nhìn đám người Tiêu Dao từng người qua rồi sau cùng. Nhìn thấy Trạc Thế Giai bế Thiên Tứ, liền hỏi:

      “Thiên Tứ sao rồi?”

      “Thằng bé ngủ rồi, sao, vẫn xuất triệu chứng bị truyền nhiễm. Cảm ơn cháu quan tâm đến thằng bé.”

      Trạc Thế Giai nhìn Tô Tô, cảm kích mỉm cười. biết ra Tô Tô cũng rất lo lắng cho Thiên Tứ, cho nên Tô Tô cứ chốc chốc lại hỏi Thiên Tứ sao rồi. ngày, Tô Tô hỏi rất nhiều lần, chỉ là sống chết có số, Trạc Thế Giai nghĩ thông hơn Tô Tô nhiều.

      Hai người bế hai đứa bé phía sau đoàn người. Cây cối xung quanh vẫn còn ngừng sinh trưởng. Sau khi được đoạn đường, mọi người quay đầu lại nhìn tường rào nhà Tô Tô ở cách đó xa hoàn toàn bị cành cây khô vùi lấp.

      Mọi người giống như trong khu rừng rậm nguyên thủy, hoang vu hẻo lánh, chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía trước. Nhưng bởi vì cành cây chằng chịt cộng thêm lá cây xanh tốt căn bản nhìn ai ở phía trước cả.

      “Này, có ai ở phía trước ?”

      Tiêu Dao cùng hô to. Cây to đầu rung lên liền nghe thấy tiếng của Hộ Pháp hô gọi:

      là ai? Có bác sĩ Trạc ở đó ?”

      “Có, có, còn có cả con trai , thằng bé cũng ở đây.”

      Tiêu Dao mừng lại hô lên câu rồi quay đầu lại nhìn Trạc Thế Giai đứng ở cuối hàng ngũ. Lúc này Trạc Thế Giai rảo bước lên trước, gào khóc với rừng cây giơ nanh vuốt sinh trưởng mạnh mẽ kia:

      “Hộ Pháp, Hộ Pháp, tôi sinh bé trai rồi. Tôi đặt tên cho thằng bé là Thiên Tứ. Nó vẫn lưu luyến chưa chịu rời khỏi cõi đời vì muốn nhìn thấy lần.”

      Ở phía đầu rừng chằng chịt kia, Hộ Pháp nhịn được òa khóc. Tiếng khóc giống như con thú bị thương. đột nhiên giống như phát điên, giơ dao trong tay lên, điên cuồng chém vào những cành cây bện chặt vào nhau ở phía trước.

      ra ai cũng biết, con trai của Hộ Pháp khó giữ cho dù có sinh ra trong môi trường điều kiện đầy đủ cũng chưa chắc có thể sống khỏe mạnh. Bây giờ Trạc Thế Giai lại phải sinh non, hai mẹ con ấy lại ở trong môi trường khắc nghiệt như vậy, tỉ lệ sống sót của đứa bé chỉ còn mười nghìn.

      mười nghìn cũng được, phần trăm cũng được, chỉ cần có thể gặp Hộ Pháp lần, lần thôi là được.

      Diệp Dục hô gọi Tô Tô. Tô Tô đáp trả lời , liền yên tâm quay đầu lại kêu gọi các em khẩn trương chặt cây. Mọi người tập trung tinh thần sức lực chuẩn bị giúp Hộ Pháp gặp con trai .

      Tô Tô sốt ruột đứng cuối hàng người hô to: “Các đừng động, đừng chặt cây. Cây ở đây càng chặt càng mọc quấn chặt nhau, cứ để nó mọc ra , các đừng động. Chúng tôi từ từ qua đó…”

      Tô Tô đột nhiên cảm nhận sau lưng mình dường như có cái gì đó. quay phắt người lại nhìn thấy cái miệng đỏ lòm to chậu máu nhào về phía mình. theo bản năng điều động dị năng cả người con dao băng bay ra từ mi tâm của chém cái miệng đỏ lòm kia làm đôi.
      ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 398: Rắn đời này chả là gì

      Trong giây phút cái miệng đỏ lòm của con rắn lớn bị Tô Tô chém làm đôi, trong rừng rậm vang lên tiếng kêu gào đau đớn của người đàn ông điên cuồng, chửi to: “Tô Tô, mày là con đàn bà đê tiện, đê tiện!”

      Bấy giờ, Tô Tô mới kịp định thần lại ra thứ bị mình chém làm đôi là con rắn lớn. Con rắn đó cực kỳ xù xì, nó to bằng eo của người đàn ông trưởng thành, và cực kỳ dài. con vật khổng lồ như vậy bò sau lưng từ lúc nào mà Tô Tô lại phát giác ra.

      Bây giờ cái miệng đỏ lòm của con vật khổng lồ kia bị Tô Tô chém làm đôi. Nó vẫn chưa chết, máu rắn văng tung tóe, dù miệng bị thương nó vẫn cố dựng người giãy giụa giống như là cực kỳ đau đớn.

      “Mẹ kiếp. Mày chửi ai là đê tiện hả? Mày là ai, có giỏi nhằm vào ông đây, đừng chọc vào người đàn bà và con của ông!”

      Diệp Dục ở trong chỗ khác của khu rừng, nghe thấy có người nhục mạ Tô Tô nổi giận đùng đùng. Laser của dùng hết khi vào cửa lớn khu biệt thự Quả Táo, lúc này dị năng vẫn chưa hồi phục lại. Nhất thời bị vây trong đám cây, thực khiến vô cùng sốt ruột.

      Còn Tô Tô, vừa nghe tiếng chửi rủa đại khái đoán ra thân phận của người kia. Ngoài Voldemort còn ai vào đây nữa? chỉ cần dùng 0,01 giây suy nghĩ phóng ra vô số dao băng, chém vào người con rắn lớn giãy giụa mặt đất khiến cho nó quay người chạy trốn.

      “Tô Tô!”

      Tiêu Dao từ đầu đội ngũ chạy xuống dưới cùng có vẻ như là muốn giúp Tô Tô. Tô Tô xua tay đẩy Tiêu Dao ra sau, cất cao giọng :

      “Đứng xa chút, tránh liên lụy đến người vô tội!”

      Chỉ thấy Tô Tô mắt sáng lên, cũng quan tâm đến con rắn biến dị bị chém chạy trốn mặt đất, ôm Tiểu Ái chạy theo hướng phát ra tiếng gào thảm thiết. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, lý gì chém rắn của người ta mà lại tha cho chủ nhân của con rắn, đúng ?

      Tô Tô biến ra hai người nước mới, gạt đống cành cây khô, rồi theo sau hai người nước chạy về phía trước. Chạy lát nhìn thấy phía sau cành cây có người ngã mặt đất đau đớn kêu gào giống như bị lột lớp da. Tô Tô giơ tay lên định cho người kia nhát dao người kia lại đột nhiên ngẩng đầu. há miệng, con rắn màu đỏ từ trong miệng bay ra, bay thẳng về Tiểu Ái được Tô Tô địu trước ngực.

      Thấy thế, Tô Tô vội vàng lùi lại sau bước. Đúng lúc này, Chíp Bông từ trong vạt áo của Tiểu Ái bò ra, mào đầu rung lên vì tức giận. Con rắn bay đến bị Tô Tô dùng tường băng chặn lại, rơi xuống đất run lẩy bẩy, dám di chuyển dù chỉ bước về phía Tiểu Ái.

      Voldemort nằm bò đất sửng sốt, chỉ vào Chíp Bông rung mào cổ Tiểu Ái qua lớp tưởng băng trông suốt, miệng cười khà khà:

      “Hôm nay ra may mắn, ra mày ở đây à, qua đây, đến chỗ tao.”

      Lúc chuyện, cỗ dị năng vô hình bốc lên xung quanh. Tô Tô thấy tình hình tốt, tên Voldemort này có vẻ dùng dị năng để khống chế Chíp Bông. Trong lòng tức giận, tay chạm vào tường băng biến nó thành vô vàn những con dao băng, bay thẳng về phía người Voldemort.

      Dị năng điều khiển bị cắt ngang, Voldemort lăn vòng tại chỗ, máu người cuốn theo lá cây, tránh những con dao băng của Tô Tô, chỉ nghe thấy gào thét: “Đó là rắn chúa của tao, rắn chúa, cắn chết con Tô Tô đê điện đó .”

      Chíp Bông kêu chíp chíp tiếng, bò ra khỏi vạt áo của Tiểu Ái, nhưng cắn Tô Tô mà lại nhe răng độc bò thẳng về phía Voldemort. Voldemort trong lòng hoảng hốt, vừa lùi về sau vừa sai khiến con rắn của đeo bám chặn đường Chíp Bông. Con rắn kia vội vàng lao lên chặn đường.

      Chíp Bông quay đầu lại, há mồm cắn vào con rắn kia. Vết cắn khiến cho cơ thể của con rắn kia từ màu đỏ rực chuyển dần sang màu đen, cuối cùng nó giãy giụa rồi cứng nhắc biến thành con rắn đen. Nó nhanh chóng buông Chíp Bông ra, co quắp trong đống lá rụng, dám lỗ mãng trước mặt rắn chúa nữa.

      Tay Voldemort run lên, rụt đầu lại, miệng phun ra ngụm máu, chỉ vào Chíp Bông rồi lại chỉ vào Tô Tô và Tiểu Ái. Ánh mắt chợt toát ra cảm giác tỉnh ngộ, nhịn được ngẩng mặt lên trời cười lớn:

      “Tao luôn thắc mắc người thuần phục rắn chúa của ta sao lại muốn trở lên mạnh hơn chút nào. Mấy tháng trôi qua người này vẫn lộ chút dấu tích nào, ra là thế, ra là thế!”

      phải là người thuần phục rắn chú muốn rắn chúa trở nên mạnh hơn mà là Tiểu Ái chỉ là đứa trẻ mới có năm tháng tuổi, làm sao dẫn rắn chúa ra ngoài trải nghiệm đây?

      Nghe Voldemort vậy, Tô Tô liền dừng chiêu hiểm lại. thông thạo dị năng điều khiển thú biến dị. Bình thường quan sát Tiểu Ái cũng cảm thấy sóng dị năng xung quanh bé. Sao Chíp Bông lại bám chặt lấy bé chứ?

      rất muốn biết chuyện này nên tạm thời giữ mạng của Voldemort lại lúc, hỏi: “Chíp Bông là rắn của mày?”

      “Nó đương nhiên là của tao rồi. Tao dốc hết tâm sức bồi dưỡng ra con rắn chúa biến dị, có con rắn chúa này rồi rắn đời này chả là gì cả. Con mày đời trước tích đức gì mà có thể biến rắn chúa của tao thành của riêng chứ?”

      Voldemort vừa ộc máu vừa nhìn Tiểu Ái với ánh mắt đằng đằng sát khí. cười lạnh, ánh mắt thâm hiểm giống như hai con rắn độc vô hình, tiếp tục với Tô Tô:

      “Mày cho rằng hôm nay mày giết tao con mày có thể kê cao gối mà ngủ ư? Chỉ cần dị năng giả biết được giá trị của rắn chúa, ăn thịt con mày có thể biến rắn chúa thành của mình, ha ha ha, mày tìm cho con mày tấm chắn bảo vệ hay là mối họa đây? Cuộc sống sau này tự mày trải nghiệm .”

      “Lải nhải xong rồi?”

      Tô Tô nghe Voldemort xong, tâm trạng cực kỳ tệ. giơ tay định ra tay thấy mắt trợn trừng, cổ cứng nhắc giống như bị ai bóp cổ lên lời. Gương mặt xám ngoét bỗng đỏ bừng, sau đó nghe tiếng nổ “đùng”. Máu trong người văng ra ngoài tung tóe, cả người giống như bị nổ thành mảnh vụn.

      quay đầu lại, nhìn thấy Chíp Bông mặt đất xanh biếc. Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội*, câu này phải chăng đúng với Tiểu Ái? Nếu như con rắn đó thực lợi hại như lời Voldemort , vậy sau này Tiểu Ái chắc chắn trở thành đối tượng mọi người muốn ăn thịt.

      * Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội: Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.

      cũng phải lại, Tiểu Ái có Chíp Bông sức chiến đấu cũng trở lên mạnh vô cùng, cho nên tồn tại của Chíp Bông là vẫn cần thiết.

      Nghĩ đến đây, Tô Tô bế Tiểu Ái quỳ xuống, nhìn Chíp Bông đáng biết gì dưới đất. giơ gión tay ra chỉ vào mào đầu Chíp Bông hỏi:

      “Chíp Bông, mày có thể thu lại hai cái mào đầu ?”
      ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :