1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Baotramdk123

      Baotramdk123 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      Ad ơi từ chương 101 trở bị lỗi hình ảnh r ad ơi , Mong ad sửa lại dùm mình với .Đội ơn ad
      Last edited: 28/8/19
      levuong thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Soa mình ko xem được các pic cuối của các chương sau nhỉ, huhu

    3. Kimkimdao

      Kimkimdao Well-Known Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      695
      Truyện hay quá mà sao ai edit tiếp nhỉ??? Trong bao nhiêu 9 cực phẩm của Cuồng, thích nhất vẫn là Kiêu Vương❤️❤️

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Buồn ghê, ko biết editor đâu rồi

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 169


      Thẩm hậu nghĩ vậy chậm rãi khép đôi mắt lại trước tượng phật, bóng đêm lúc này bắt đầu nhuốm màu sắc, cách biệt viện của bà xa là hành cung tạm thời của Hoàng đế, ở đó ca hát và nhảy múa cũng vừa mới bắt đầu, và thường kéo dài suốt đêm...

      cần phải tính số ngày, chỉ cần nhìn vào các đề thư chồng chất gối đầu là biết gần hai tháng trôi qua.

      Trong hai tháng này, Phi Yến vẫn chưa thể gặp được Điện hạ, nhưng chỉ thấy chữ viết tay trang giấy ngày càng ổn định, nội dung kể thư cũng ngày càng nhiều nàng biết vết thương của Kiêu Vương tốt dần lên, điều này khiến Phi Yến dần trở nên yên tâm, chỉ là nỗi nhớ thương vẫn hề suy giảm.

      Dù là ngày nắng chói hay giông bão, những lá thư tình chưa từng gián đoạn. Trong thư đều là những điều nhặt hàng ngày, hôm nay là các binh sĩ trong doanh trại bắt gà rừng, mà lại lôi trong bụng gà ra được mấy con gà, hầm nấu canh rất ngon... Hay là vị tướng quân nào đó nhận được thư nhà, biết tin con trai chào đời liền vui mừng phát khóc đến cả doanh trại đều biết, và cả những chuyện vụn vặt khác như thế.

      Phi Yến cũng làm theo tương tự, nàng kể với Kiêu Vương về cuộc sống hàng ngày của mình, hôm nay thai nhi làm hoạt động trong bụng, chắc là đứa bướng bỉnh đây, hôm qua có mấy con chim sẻ đánh nhau mái hiên, líu ríu tranh giành chỗ trống làm tổ dưới mái hiên, kết quả có con ngã lăn xuống, bất tỉnh luôn...

      Chỉ là nửa chữ 'nhớ'cũng hề được nhắc đến trong những lá thư này, chỉ vì chữ đó là vòng tròn thể chạm tới. khi nó được mở ra những suy nghĩ tuôn trào ra dữ dội như dòng sông cuồn cuộn.

      Mỗi ngày đều như vậy, trôi qua bình thản gợn sóng, rốt cuộc Phi Yến cũng cảm nhận được cách sâu sắc ý nghĩa thực của 'Bình an là hạnh phúc', chỉ ước mãi luôn như thế, dù thể gặp nhau, nhưng biết chàng mạnh khỏe là tốt rồi, cũng mong muốn đột nhiên xảy ra chuyện gì phong ba nữa.

      Nhưng lại trôi qua nửa tháng nữa, nguyên cả ngày hôm nay đợi từ sáng sớm đến tối mịt vẫn thấy Tiếu Thanh đưa thư tới. Bảo Châu nhìn Phi Yến cứ lặng lẽ đứng ở cửa khỏi lo lắng : "Trắc phi, hôm nay gió lớn, xin người hãy vào trong phòng nằm ạ, nô tỳ thay người ở cửa ngóng trông, Tiếu tướng quân mà đến của thôn nô tỳ báo với người ngay."

      Phi Yến hoảng hốt nhận ra mình đứng gần nửa canh giờ, lúc này nàng mới xê dịch bước chân quay về giường sưởi ấm áp trong phòng. Vừa rồi đứng hơi lâu, chân cẳng khó tránh khỏi có chút tê mỏi, vừa lên giường sưởi nóng hầm hập, máu huyết được lưu thông liền buồn ngủ đến díu mắt lại. Mấy ngày này, Phi Yến còn buồn nôn nữa, chỉ là vô cùng buồn ngủ, thế nên vừa chạm đầu vào gối là ngủ say sưa.

      Trong giấc ngủ mơ màng lại là khung cảnh quen thuộc, nàng dựa vào lồng ngực ấm áp và rộng rãi. Lòng bàn tay to khỏe mạnh mẽ kia khẽ khàng vuốt ve bờ lưng nàng. Được bao phủ bởi hơi thở quen thuộc làm cho người ta cảm thấy yên tâm khó tả, Phi Yến liền dựa vào theo quán tính...

      Trải qua vô số đêm, vào khoảnh khắc nàng đáp lại bị đánh thức bởi cảm giác trống rỗng.

      Nhưng lần này, cánh tay dang rộng ôm lấy nàng trong vòng tay rắn chắc, Phi Yến dụi dụi gương mặt mình lên lồng ngực kia rồi mới cảm giác đúng, nàng mở choàng mắt ra. Quả nhiên trước mắt là lồng ngực rộng, nàng ngước mắt lên và trông thấy đôi mắt sâu thăm thẳm ý cười nhìn nàng...

      Phi Yến chỉ cảm thấy đầu mình ong ong, hạnh phúc tới quá nhanh, nàng được gì, chỉ đưa tay lên véo gương mặt tuấn đó, thử xem có phải là hay .

      Gương mặt nam nhân bị nhéo đến biến dạng, liền cũng đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhưng vừa chạm vào làn da mịn màng liền kìm được mà hôn cái: "Yến Nhi, là ta, phải mộng..."

      Nam nhân trước mặt gầy hơn trong trí nhớ của nàng chút, nhưng sắc mặt còn tím đen nữa, khôi phục lại màu sắc bình thường. Nàng được gì, chỉ vui mừng kêu lên, rồi ôm chặt lấy nam nhân, áp đôi môi mềm mại của mình quấn quít với .

      Kiêu Vương siết chặt tiểu nữ nhân rúc mạnh vào lòng mình, tham lam hít hà mùi sữa thơm thoang thoảng người nàng. lâu gặp, sao cơ thể này lại ngọt ngào như vậy chứ? Nếu có thể, muốn ngay lập tức lột bỏ nội y cơ thể ngọt ngào này, và dùng môi lưỡi của mình nhấm nháp từng tấc hương vị ngọt ngào.

      Nhưng vừa nãy, khi bước đến trước giường sưởi, nhìn thấy phần bụng hơi gồ lên của nữ nhân ngủ ngon lành, kích động trong lòng cần phải ra, nhóc bướng bỉnh trong cái bụng này đúng là lớn hơn rất nhiều, mấy tháng nay có phụ thân kề cận, là khiến mẫu thân mệt mỏi rồi đây? Chính phần bụng đó nhắc nhở , dù có khao khát cỡ nào cũng phải kìm nén lại, chỉ có thể siết chặt nàng vào trong lòng, nhàng hôn nàng để an ủi nỗi nhớ thương.

      Hai người hôn nhau say đắm hồi mới miễn cưỡng tách ra. Phi Yến lại cắn mạnh cái lên cằm Kiêu Vương: "Kìm nén giỏi đấy, cũng đến, làm thiếp mất công đợi cả ngày, còn cho rằng chàng ..."

      Kiêu Vương thò tay vào vạt áo trước của Phi Yến, vần vò mềm mại ấm áp rồi giọng : "Hôm nay Chung Bình độc tính trong người bổn vương hết rồi, nên ta liền ngựa dừng vó chạy tới gặp nàng, vậy mà lại bị thành giở trò xấu, giờ bổn vương trước nhé, mấy ngày nữa đưa bái thiếp rồi mới lại thăm nàng..."

      còn chưa xong tiểu phụ nhân với cái bụng phưỡn lên ấn chặt lại, nàng xoay người cưỡi lên bụng , bằng giọng hung ác: "To gan! tới Động Bàn Tơ rồi mà giao ra ít tinh huyết sao có thể buông tha ngươi!"

      Phong thái giống như nữ cướp sắc, quả thực là hiếm thấy ở người nữ tử luôn đoan trang. Cũng bởi vì mấy tháng kìm nén tương tư, cộng thêm phản ứng mang thai, làm gia tăng khó nhịn, bộc lộ ra ít tính cách hống hách của nữ thủ lĩnh sơn tặc Bạch Lộ Sơn.

      Bàn tay trắng nõn mảnh mai kia xé toạc vạt áo và túm lấy quần của Kiêu Vương kéo xuống, lộ ra hương sắc nam tính, chỉ trong vài chiêu bị thất thủ bởi thủ lĩnh động bàn tơ.

      Chỉ thấy Yến Nhi của với mái tóc dài xõa tung ôm lấy khuôn mặt trái xoan trắng nõn, mắt phượng kiều mị như tơ, tinh quái quyến rũ khiến người ta động lòng. Bởi vì mang thai mà bộ ngực càng trở nên tròn trịa hơn, ngay cả phần bụng phồng lên cũng tổn hao gì đến vẻ đẹp của nàng. Kiêu Vương cấm "sắc" trong thời gian dài, sao có thể chống lại được điều này chứ? Nếu còn trốn tránh nữa quả bị Đường Tăng nhập vào, còn là nam nhân nữa!

      Dù tình cảm mãnh liệt khó kìm chế, nhưng Kiêu Vương vẫn cẩn thận mà khống chế sức lực, còn để Phi Yến ở , giống như lắc eo cưỡi ngựa mà hưởng thụ, điều này ngược lại khiến tiểu nữ nhân vui vẻ.

      Phu thê hai ngươi gặp lại, sau hồi hoan ái vui sướng mới nghỉ ngơi.


      Phi Yến là thoải mái, còn Kiêu Vương chỉ hơi giải cơn khát chút chứ vẫn chưa thèm. sao giờ Phi Yến mang thai, nếu là theo "cách ăn" cho thèm chính là đặt nữ nhân kia giường ba ngày ba đêm mới là tận hứng. Còn kiểu ăn qua loa như vậy, ra lại có cảm giác lửa trong lòng ngày càng cháy rực.

      Khó khăn dỗ Phi Yến ngủ xong, Kiêu Vương liền khoác áo lệnh cho Bảo Châu lấy chút băng bỏ vào nước ô mai sẵn có trong phòng, lúc này cơn khát mới tiêu tan phần nào.

      Nhưng ngay khi vừa nằm xuống, cơ thể mềm mại mang theo mùi hương sữa thơm ngát lại lăn xả vào, Kiêu Vương hiểu rằng số vụn băng trong bụng bốc hơi thành nước, biến thành mồ hôi chen chúc ra theo đường lỗ chân lông.

      xoay người khóa chặt tiểu nữ nhân an phận trong vòng tay, Kiêu Vương bằng giọng căm hận: "Để nàng sinh xong ...chờ đó..."

      Trong lúc nhất thời, ánh nến trong phòng dần dần lay động dập tắt, hơi thở hai người vấn vít lấy nhau, tràn ngập an tâm sau bao ngày gặp lại...

      Bắc Cương khắc phục được hậu quả, mọi việc được tiến hành cách có trật tự.

      Ngay khi Bạch Lộ Sơn bị đánh hạ, quân phòng thủ núi bị nghiền nát dưới tấn công mạnh mẽ của Đại Tề, cuối cùng dưới dẫn dắt của A Dữ công chúa tuyên bố đầu hàng.

      Đại Tề chiếm được Bạch Lộ Sơn sau lần hành động, sau đó quét sạch nạn thổ phỉ, đồng thời tuân thủ lời hứa hẹn với công chúa Khuyển Cáp, đóng doanh trại tại Bạch Lộ Sơn. Cho phép các bộ lạc Hồ Nhung đến đây định cư khi vào xuân hè thiếu nước, nhưng quyền cai trị địa phương vẫn nằm trong tay Đại Tề.

      A Dữ kia bởi vì mang thai mà thoát tội chết, nhưng do sơn trại hỗn loạn mà hoảng loạn dẫn tới động thai và sinh non trước hai tháng, cộng thêm việc chuyển dạ khó khăn chết vì băng huyết.

      Mà Tuyên Minh kia lại biết đâu, thẩm vấn khắp cả đám người Bạch Lộ Sơn cũng có kết quả.Trong lòng Kiêu Vương biết Tuyên Minh đó nếu trừ khử nhất định có hậu quả, liền lệnh Đậu Dũng ở lại để tiếp tục theo dõi dấu vết của Tấn Vương Tuyên Minh.

      Chiến công thần kỳ lần này của Kiêu Vương gây chấn động Triều đình và dân chúng, vào ngày khải hoàn về triều, Hoàng đế đích thân lên Bành Thiên Môn để đón gió tẩy trần cho con trai thứ hai dũng mãnh nhất của ông ta.

      Khi Kiêu Vương mặc giáp vàng lấp lánh, cưỡi tuấn mã, diễu hành đến Bành Thiên Môn ở kinh thành, dân chúng hai bên đường liền cao giọng gọi tên Kiêu Vương, tiếng hoan hô liên tiếp. Thậm chí có rất nhiều tiểu đồng, học theo dáng vẻ Kiêu Vương, khoác lên người những mảnh trúc xuyên dây thừng, đeo thanh trúc, còn chạy đuổi nhau phố đầy uy phong.

      Khuôn mặt Hoắc Duẫn tràn đầy ý cười nhìn con trai thứ hai con ngựa cao to dưới cổng thành, tiếp nhận lời chúc mừng của văn võ bá quan, có điều khi ông ta nghe thấy tiếng hò hét chấn động trời đất của dân chúng dưới thành, ý cười trong mắt giảm từng chút ...

      Yến tiệc đón tiếp long trong được tổ chức liên tục trong ba ngày liền.

      Phi Yến trở về phủ Kiêu Vương từ sớm.

      Phủ Kiêu Vương ở kinh thành cũng rất náo nhiệt, bởi vì lâu đón chủ tử về, trong phủ tuy rằng đồ vật lớn đầy đủ mọi thứ, nhưng cũng có chỗ cần tu sửa.

      Từ Hoài Nam,Ngụy tổng quản trở về trước, với vẻ mặt mừng vui lão chỉ huy các tôi tớ xử lý hết mọi chuyện lớn . Lúc làm thủ hạ dưới quyền Trình Vô Song ở Hoài Nam, lão bị biếm làm người gác cổng, trông nom cửa bên hông, uy phong của đại tổng quản bị rơi vào bước đường này, mấy tháng khổ sở ở Hoài Nam làm Ngụy tổng quản càng thêm nhớ nhung vị Trăc phi bình dị gần gũi kia.

      Giờ đợi được ngày mây tan trăng sắng, Trình Vô Song kia vì làm trái quân quy, nghe bị phụ thân nàng ta ra lệnh xử tử. Tuy nhiên, liên quan quá nhiều nên nhóm quyền quý trong kinh thành dám mang chuyện này ra nghị luận. Nhưng có chuyện lại vô cùng , đó chính là Kiêu Vương tuyệt đối là mệnh khắc thê, đến cả nhân duyên Hoàng Đế ban cho cũng rơi vào kết cục trầm sợ như vậy.

      Trong lúc nhất thời, dù Kiêu Vương lại có chiến công lớn và có khuynh hướng mơ hồ vượt qua thái tử, nhưng thiên kim các phủ lại im re, dám theo chân Trình gia nữa. Cuối cùng sau này trong phủ cũng được thanh tĩnh, Ngụy tổng quản lão đây càng phải tận tâm hầu hạ Trắc phi chu toàn hơn nữa.

      Sau ba ngày yến tiệc trong cung, cuối cùng Kiêu Vương cũng tranh thủ được thời gian thỉnh an Thẩm hoàng hậu.


      Chưa vào đến cửa cung, ngửi được mùi đàn hương lượn lờ trong cung. Cung nhan truyền lời, hoàng hậu lễ phật, mời Kiêu Vương ngồi ở trong điện chờ lát.

      Đối với Kiêu Vương gặp hoàng hậu mà đợi lâu cũng phải là chuyện gì lạ, nên ung dung dự là chờ đợi canh giờ.

      Nào ngờ đâu, còn chưa xuống cốc trà thơm, Hoàng hậu được Lý ma ra dỡ ra khỏi phật đường.

      Khi Kiêu Vương ngươc mắt lên nhìn mẫu hậu trong lòng khẽ run lên, trong ký ức của mẫu hậu với trâm vàng óng ánh đầy đầu, bỗng có phần già tưởng được sau thời gian gặp.

      Ngay cả chiếc trâm bằng vàng quý giá cũng thể che giấu được những đốm trắng thái dương, cũng thể bỏ qua những nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt ... Đó là những dấu vết thể xóa nhòa do việc thường xuyên khóc lóc để lại...

      Kiêu Vương khỏi nhớ tới tai mắt trong cung của mình , từ sau khi An Khánh công chúa xảy ra chuyện, hoàng hậu cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Xem ra muội muội mất tích là làm cho mẫu thân tưởng như luôn luôn lạnh lùng lại đau lòng thương tâm.

      Thỉnh an mẫu hậu xong, cuộc đối thoại của hai mẫu tử tương đối im lặng khi còn châm chọc khiêu khích hay dò hỏi như trước kia.

      Quả là Kiêu Vương và mẫu hậu có đề tài thân thiết gì, mà Thẩm hậu, cũng chỉ hơi có vẻ mệt mỏi nửa tựa người ở nhuyễn tháp, để cho Lý ma ma xoa bóp đôi chân của bà, vừa rồi ngồi thiền bồ đoàn hơi có chút đau nhức.

      Kiêu Vương hơi điều chỉnh tư thế ghế chút, khóe mắt đột nhiên đảo qua hộp thức ăn bên cạnh, liền đột nhiên nhớ tới cái gì đó mà mở miệng : "Lần này vào cung, nhi thần cũng chuẩn bị được cái gì tốt hiếu kính mẫu hậu, liền đưa lên mấy hộp bánh ngọt mời mẫu hậu thưởng thức."

      Cung nữ ở bên cạnh nghe vậy mở hộp thức ăn bốn tầng, lấy ra mấy cái đĩa tinh xảo, bưng tới trước mặt hoàng hậu.

      Thẩm hoàng hậu đưa mắt nhìn, bánh ngọt màu đỏ sậm này chính là món ăn vặt địa phương của Tân Dã, bột khoai viên. Đây vốn là món thích của Thẩm Hoàng hậu, nó được nghiền bằng củ khoai lang chỉ có ở Tân Duệ, sau đó trộn với bột đậu đỏ hấp chín rồi chiên giòn, bên ngoài cháy xém bên trong mềm, tạo nên hương vị độc đáo.

      Chỉ là sau khi vào kinh, trong phòng ăn của hoàng gia có quá nhiều điểm tâm đủ màu sắc, thời gian trôi qua, những món ăn vặt này cùng với những ngày nghèo khó ở Tân Dã hoàn toàn bị lãng quên.

      Thẩm hoàng hậu đột nhiên mang tới hương vị quê hương như vậy nhất thời cũng có cảm giác hỗn độn. Bà dùng nĩa bạc xiên cái rồi chậm rãi đưa vào trong miệng cắn, lại phát ra bên trong đó chứa bí mật, nhân bên trong phải là đậu đỏ, mà là đậu bí trợ giúp cho việc dễ tiêu hóa. Loại đậu này có thể dùng làm thuốc tiêu hóa, nhưng mùi vị rất gay mũi. Mấy ngày nay, hoàng hậu bị đầy bụng, mặc dù thái y kê đơn thuốc, nhưng vẫn rất khó nuốt. Cũng biết người làm ra nhân này dùng tâm tư gì mà làm mất hết được mùi hăng của đậu bí, ngược lại kết hợp ra món bột khoai viên mang theo chút ngọt ngào...

      Tuy chỉ là món ăn vặt đơn giản nhưng tấm lòng trong đó lại hề xao nhãng...

      Thẩm hậu chậm rãi ăn xong viên bột dược thiện này, sau khi dùng trà thơm xúc miệng mới mở miệng : " có lòng đấy , đến cả sở thích của bản cung mà cũng nắm như vậy, đây đâu phải là bản tính của lão nhị con chứ, chắc chắn là dấu tích của Trắc phi con đúng ?"

      Kiêu Vương vội vàng : "Đích là của thiếp thất Uất Trì thị của nhi thần ạ, nàng thường xuyên quan tâm đến sức khỏe của mẫu hậu. Hôm qua thái y trong cung đến phủ nhi thần bắt mạch cho nàng, trong lúc vô ý mẫu hậu ăn uống được tốt, nên nàng có phần lo âu, bột khoai viên này cũng là sáng sớm nay nàng tự tay nhào nặn đấy ạ."

      Thẩm hậu nghe vậy nét mặt thoáng lay động, qua lát :" Cũng làm phiền nó rồi, sắp sáu tháng rồi nhỉ? Vẫn nên vất vả quá."

      Kiêu Vương cung kính đáp: " Năm tháng rồi ạ."

      Thẩm hậu gật đầu rồi thêm: " em mấy đứa, xem như con là muộn nhất, theo lý mà mẫu hậu nên mừng cho con...Nhưng tử bằng mẫu quý(*). Tuy con bé là đưa hiền lương, nhưng cho cùng cũng phải là đích tử của chính phi, dù đưa này sinh ra là nam hài cũng chỉ có thể là con vợ kế, khó có thể kế thùa tước vị Kiêu Vương!"

      (*)子凭母贵:Tử bằng mẫu quý: con nhờ mẹ mà được hiển quý.

      Kiêu Vương cúi đầu thưa: "Lời mẫu hậu chí lý, cho nên nhi thần cũng là vì Uất Trì thị mà tiến cung thỉnh giáo mẫu hậu, còn mong mẫu hậu mẫu chỉ điểm cho nhi thần chút."

      Thẩm hậu nghe vậy hơi tỏ ra kinh ngạc mà ngẩng đầu lên nhìn : "Ý con là ...Muốn phù chính nó?"

      Kiêu Vương đứng dậy cung kính quỳ xuống, cúi đầu : "Đúng là nhi thần có ý này, mong rằng mẫu hậu có thể thành toàn."

      Thẩm hậu phát tay kêu đứng dậy: " Nơi đây chỉ có hai mẹ con ta, đúng lên chuyện ... ngờ Hoắc gia chúng ta lại có người nặng tình như vậy, Uất Trì thị kia gả nhiều năm rồi, sao vẫn giảm si mê vậy? Nếu con vì thân phận đích tử, cưới chính thê rồi đưa đứa con đó làm con thừa tự là được mà. Hà cớ gì phải nước cờ mà đến môn hộ cũng làm? Ngay cả thân hào nông thôn chỉ có mấy mẫu đất tái giá, cũng có chuyện phù chính thiếp thất đâu!"

      Kiêu Vương cũng đứng lên, vẫn quỳ đó : "Nhi thần cũng phải vì nguyên do thân phận đích tử, mà là đời này kiếp này, chỉ tính trải qua cùng với Uất Trì thị thôi ạ."

      Thẩm hậu nghe được lời này trái lại có hơi chút cả kinh, qua hồi lâu mới bình thường được: "Nếu phải con thường xuyên đây đó, bổn cung cho rằng con là thư sinh ngu ngốc bị ngột ngạt trong thư phòng, con ra những lời đó, sợ sau này tự mình vả miệng mình à? Giống như phụ hoàng con năm đó cưới vợ, cũng lập lời thề tuyệt nạp thiếp, vậy mà giờ đây...

      Có những lời , đừng vẹn toàn quá, thế khó lường, chuyện sau này, ai mà biết được. Theo bổn cung thấy bây giờ con hãy còn chút tâm tính của thiếu niên lang, cảm tình chung đụng với Uất Trì thị kia tốt, liền tiếp nhận được người khác. Nhưng giờ con có thể cho nàng ta viên mãn như vậy, lại phù chính nàng ta, con có từng nghĩ nếu sau này thay đổi ý định, để sau đó nàng ta tuổi cao sắc giảm, con lại vẫn mềm mại tươi mới, chính phi như nàng ta có thể có lòng bao dung sao?"

      ra lâu rồi Thẩm hoàng hậu với con trai nhiều lời lớn lao như vậy. Từ góc độ người khác mà những lời này của bà cũng phải là có lý.

      Kiêu Vương tranh cãi về tình cảm thực của mình, trước giờ làm việc là chú trọng kết quả, vì thế lại cúi đầu : "Tâm ý của nhi thần quyết, mong mẫu hậu thành toàn."

      Thẩm hậu phất phất tay vô lực, người quỳ này đâu phải ai khác mà chính là lão nhị to gan, luôn có chủ ý đấy! Nếu nó quyết tâm làm ai có thể ngăn cản chứ?

      "Chuyện này vốn bổn cung làm chủ được, nếu con nghĩ kỹ rồi xin chỉ thị của phụ hoàng ngươi ."

      Kiêu Vương trầm giọng : "Nhi thần bẩm báo phụ hoàng rồi, ý của phụ hoàng là xin mẫu hậu người định đoạt ạ."

      Thẩm hậu vừa nghe tức đến bật cười, hoàng thượng cũng giỏi thủ đoạn mà!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :