Những câu chuyện ngoại ru tôi! Phần: Du lịch địa phủ! Chap 26: Sóng gió! Ông Từ sáng sớm nấu nồi cháo trắng, mua chợ nhiều món ăn kèm mà con thích rồi gõ cửa phòng! Kỳ lạ! Mới sáng tinh mơ con bé đâu? Ông hỏi vợ nhưng cũng nhận được câu trả lời, cả giận: - Nhãi ranh, trưa nay về cha đét cho chục cây roi trúc! Xế trưa con rượu trở về, tay ôm hòm gỗ . gương mặt xinh đẹp vắng bóng nụ cười, dù ông cố trêu nhưng lúm đồng tiền xinh đẹp xuất . Ôm gương mặt con, ông lo lắng: - Việc bên chồng căng lắm à? Có giải quyết được ? Nếu ở được thôi về với cha con! Cha nuôi mày cả đời cũng được! Về , sáng cha mua đồ cho ăn, thích gì cha chiều tất! - Cha! Cha và dì ra khỏi nhà này được ? Con muốn ở mình. Cha dẫn dì du ngoạn vài tuần . nghiêm nghị mở lời, ông Từ chưng hửng ngay: - Mày lại tính làm gì thế con kia? Này đây là căn tiệm làm ăn, bảo cha ai buôn bán? - Đóng tiệm ! Ai muốn mua hàng mã đợi, ai sắp chết ráng lết khi nào mở tiệm hẳn chết! Ông Từ nghe con rớt từ ghế đôn xuống đất đánh" bịch" , ngang phè phè thế này chỉ có con Từ Văn Thuật mở miệng. Ông lồm cồm bò dậy, sờ trán con: - Mày sáu tháng nắng sáu tháng mưa nữa hay gì? Bộ giận chồng là về dẹp tiệm nhà mình sao con? - Cha! quắc mắt lên nhìn, đáy mắt con bé lạnh phát cóng giữa trời hè. Dì đứng bên cạnh cứ giật áo cha Từ ý đừng làm trái ý con. Ông thở dài: - Thôi được! Cha dắt dì và em vào Nam thăm họ hàng. Mày ở mình ổn chứ? - Thu xếp sớm dì! Hồng Huyên trầm giọng rồi lặng lẽ trở về phòng. Ông Từ thừ người lẩm bẩm: - Con cớ sao còn sức sống thế kia? Mình này, tôi có nên sang nhà thông gia hỏi thăm ? - Em thấy thôi mình ạ! Tính con bé đâu phải mình biết, tuy bướng nhưng rất lý trí. Nếu phải hệ trọng nó làm thế này. Chúng ta cứ gửi nhờ hàng xóm để ý hộ, về Nam chuyến vậy! Từ hồi về với mình em được đâu khỏi cái chợ Láng này đâu! Dì cho cha Từ yên tâm song lòng mình nóng như lửa đốt. Tuy Hồng Huyên là con chồng nhưng tuổi chỉ xê xích tám tuổi, con bé lại là người biết điều. Ba bốn năm nay mỗi khi nhà ngoại có việc, dì dám mở lời với cha Từ con bé luôn lén đút bớt tiền thu hàng hóa chuyền tay cho dì. Lắm lúc bị cha phết cho mấy roi trúc vì chi dùng quá tay nhưng chưa khi nào Hồng Huyên thanh minh cả. Đối với dì con bé như người bạn, bản tính khoáng câu nệ khiến lòng dì quý. Cách cư xử như thế giống con bé chút nào! Chờ cho chồng ngủ say, dì sang phòng Hồng Huyên thấy con bé vẫn thức, tay cầm bút lông viết nghệch ngoạc" Chung Khải" !. Vội lắc vai , dì hỏi: - phải chồng con nghĩ con vẫn nhớ Chung Khải chết nên giận con hả? - Dì! Dì có tin chuyện ma quỷ ? chộp cánh tay dì, đôi mắt tối sầm. Nhận được cái gật đầu, kể lại những gì xảy ra , từ cái ngày tự tay chôn xác Chung Khải rồi lãng quên tất cả. Càng nghe đôi tay gầy của dì run bần bật, mặt cứ nhìn quanh quất bốn bức tường: - Con ... Bọn hung hầu đó ở đây? - Phải! Cho nên việc này khởi đầu là con kết thúc phải là con. Đây là hòm chứa toàn bộ số vàng và nữ trang cưới trước giờ của con. Dì hãy bí mật mang theo, nếu có chi cấp bách dùng. Đất này cũng chẳng phải đất lành gì, vào Nam nếu có nơi tốt cứ mua mà gầy dựng lại. ôm lấy dì, chưa từng chơi thân với nào ngoài mẹ kế của mình! Đỏ léo nhéo bên tai lo sợ cho trao cả gia tài cho người ngoài. nhướng mắt trong tâm: " Hãy tin dì ấy! Ngoài tao ra ai cha bằng dì. Nếu chẳng nhẫn nhịn chịu ông chồng vừa cẩn thận, vừa keo kiệt như Từ Văn Thuật đâu!" Tảng sáng chủ nhà họ Từ vừa rời Hồng Huyên cũng về biệt phủ họ Các. Chồng nhiều tiền lên bàn, lễ phép: - Cha con cần số giấy thếp vàng này , hồ dầu, nan tre trong hôm nay! - Tốt! Ông thông gia rất khẳng khái. Tất cả chở đến tiệm trong chiều nay. Ông Các nghe mùi tiền cười tít cả mắt, vẫy tay gọi bà chín đến đếm phụ. thêm quay về nhà, Đỏ bên cạnh : - Triệu Du tuy xóa quỷ ấn nhìn được người hay ma nữa nhưng ta biết quá nhiều! Có khi nào ta kể lại với mọi người ? - đâu! Lẽ nào lại tự khai ả từng là ma nước hay sao? Chỉ có thể ả kể với Các Văn Trình! Nhưng sao? Tới nước này thứ tao muốn chỉ là cứu được Chung Khải khỏi khổ! Còn lại đều quan tâm. Hồng Huyên dùng cả ngày để nghe Đỏ chỉ dẫn những điều nó nghe ngóng từ địa ngục. Vừa nhận được số giấy ông Các chuyển đến liền bắt tay vào làm hình nhân giấy. Tự bẻ uốn nan tre, miệt mài suốt ba ngày đêm làm ra ba mươi sáu con hình nhân. Mười ngón tay tứa máu, có ngón đứt cả gân tay khiến ngón tay tái mét. trán nổi lên dấu kết quỷ ấn đỏ rực, Đỏ mím môi nhìn vẻ lạnh như băng chăm chú phết mi điểm nhãn cho các con hình nhân. Từ Hồng Huyên ý chí hơn người, chỉ cần muốn làm bằng mọi cách phải làm được! Nghe Đỏ muốn vào được cõi lần nữa hãy mượn sức mạnh của hình nhân. Ba mươi sáu con hình nhân có ký ấn của họ Từ khi đốt hóa vàng trở thành những tay sai của thập nhị hung hầu. Cha Từ tài hoa song cũng chỉ làm giỏi nhất năm con hình nhân. Hồng Huyên cả gan bắt Đỏ đóng ký ấn quỷ lên người mình để nhanh hơn, biết mệt cũng biết đau! Những nan tre uốn vòng khi bị bung ngược đều chém vào tay, có thanh làm đứt cả cọng gân tay ngón trỏ nhưng vẫn màng. Cái gương mặt gan lì bất chấp đó tự dưng làm đỏ nhớ ra việc gì đó dù mơ hồ. Đỏ và các hình nhân đều là phách lạc biết cũng nhớ gì về quá khứ. Song nhìn dáng vẻ Hồng Huyên nó chợt mơ màng nghĩ về bóng hình cũng cố chấp như thế! Điểm nhãn con hình nhân cuối cùng, thay bộ áo dài đỏ rực, thầm: - Chúng ta... thôi! - bỏ lại tất cả, biến căn tiệm thành tro? Đỏ hỏi, Hồng Huyên nhắm khép làn mi tiếng như còn sức lực: - Của cải đưa dì mang ... nối tiếc! đời này nếu đánh mất Chung Khải mới là hối tiếc nhất! Lửa bén ngọn bốc cao ngút, căn tiệm chứa rất nhiều hàng mã nên càng mau cháy hơn. Mọi người trong chợ Láng la kháng chữa lửa, lão Lý bán thịt thét: - Con Huyên mấy hôm nay vẫn ở trong nhà! Mau cứu nó! - Lửa to quá! Trong lúc mọi người lo ngại dám phá cửa bóng đen trùm chăn ướt từ phía sau nhào đến đá tung cửa! Khói lửa mịt mù cay xè cả mắt, kẻ bước vào đột nhiên nghe tiếng lão già rên rỉ: - Cứu ..cháu ..nội tôi! Dưới ...chân cậu kìa! Xốc được ra khỏi đám cháy nhưng ai chữa được căn tiệm cháy dữ dội như ngọn đuốc thiêng. Kẻ đó bế thân xác Hồng Huyên mang lên xe, lời rời khỏi!
Những câu chuyện ngoại ru tôi! Phần: Du lịch địa phủ! Chap 27: Ghen! Rạng sáng những cột khói vẫn ngún lên nghi ngút, căn tiệm làm hàng mã chỉ còn là đống đổ nát. Ông Các nhận được tin vội chạy đến, nghe cả nhà thông gia đều chơi khi có cháy mừng ra mặt. Song người trong chợ : - Có con Huyên ở nhà! Đêm qua người trùm mền ướt phá cửa cứu nó mang . Giờ biết ở đâu! Bà chín nghe thế mặt ủ dột ngay, vốn tưởng Hồng Huyên vùi thây trong lửa đỏ. Bà mím môi thầm nghĩ:" Nó là lớn mạng!" . Ông Các hồ nghi liền bảo: - Đến nhà Văn Trình! Căn nhà lớn của Các Văn Trình cửa đóng im ỉm, gọi mãi mới thấy con người làm líu ríu ra: - Ông Các, bà chín mới đến ! - Cậu Cả đâu? Theo chân người làm lên phòng, trong căn phòng ngủ có đến hai bác sĩ và bốn năm y tá ở đó. Văn Trình mặt trắng bệch, phần lưng bị bỏng lột cả da được băng bó. Con dâu ông mười ngón tay băng kín, loang lổ máu . Ông Các hỏi: - Tại sao Hồng Huyên lại ở nhà mẹ, vợ chồng cãi nhau sao? - ạ! Con tiếp khách, chắc ấy buồn chán nên về nhà chơi! ngờ ... Các Văn Trình cố giữ giọng bình tĩnh dù lòng ăn phải dấm. Bác sĩ bảo hai bàn tay xinh đẹp kia vận động quá mức trong suốt mấy ngày đêm. E là sau này cầm nắm gì nhiều được, ngón đứt gân coi như bị phế rồi! Chưa kể đôi mắt bị khói xông xỗ vào, e là tỉnh dậy cũng nhìn thấy như trước nữa. Ông Các tặc lưỡi: - Thôi chết! Thế là thành phế vật rồi! - Cậu Cả, phải suy tính thôi! Chẳng lẽ cậu thế này gắn bó với ta cả đời? Bà chín ra chiều lo cho hậu vận họ Các song đôi mắt lừ lừ kia liền trợn trừng quát lớn: - Câm ngay! Các Văn Trình này làm gì cần con đàn bà làm bé như bà dạy dỗ sao? Cút! - Văn Trình! Ông Các gọi, dịu nhưng quay mặt thèm nhìn: - Cha về nghỉ ! Khi căn phòng còn chỉ mình và Hồng Huyên, tiến đến đột ngột bóp cần cổ trắng ngần: - Trời ơi! Em biết tôi muốn bóp chết em ? Em đùa tôi như trò vui thế sao? Tôi .. cho em hay! Tôi để em chết để tìm tình lang của em đâu! Tôi cứu sống em, trói em bên tôi cả đời! hôn ngấu nghiến bờ môi lạnh ngắt, bác sĩ bảo rơi vào hôn mê sâu biết bao giờ tỉnh. hôn từ từ xuống cần cổ, xương quai xanh rồi lần xuống bờ ngực căng tròn. Hôm nay mới biết cảm giác ở bên vợ này như thế nào! Nhưng Hồng Huyên giờ như cỗ máy chết, có bất cứ phản ứng gì khiến cụt hứng. Cắn đến ngực hằn dấu răng rướm máu, bóp chặt khuôn mặt nhắm nghiền mắt: - Hồng Huyên, đợi em tỉnh lại ngày ngày tôi nhất định bỏ qua cho em! Dù là cưỡng ép, dù bắt em chịu đựng thế nào tôi cũng bỏ qua cho em! Tôi điên lên vì em, biết ? Đêm khá khuya Các Văn Trình uống ngà ngà say vẫn ngồi cạnh giường dùng khăn ướt lau mặt cho Hồng Huyên. cười nhếch miệng, tay véo mạnh vào gò má đến đỏ ửng: - Em thế này khiến tôi chán ghét quá! Mau tỉnh dậy chuyện với tôi , mau lên! nghe tiếng gõ cửa, loạng choạng bước đến mở thấy bà chín đứng tần ngần. sa sầm mặt: - Cút! - ta tỉnh được đâu! Chung Khải, Triệu Du biết lay chuyển được nhưng vì tình xưa cho em đứa con được ? có con em làm gì có chỗ đứng trong nhà họ Các? Nhào vào lòng nức nở, phút chốc đầu óc lơ lửng vì say bỗng bị tạt gáo nước mùa đông vào. nhếch môi: - Chung Khải? Bà chín vào nhà họ Các là có mưu định từ trước? - Xin ! Lão Các như đèn hết dầu còn làm ăn chi được nữa! nhìn kỹ con đàn bà của cha trước mặt, vóc dáng quả phong tình. Đẩy ngã Triệu Du, lôi người đàn bà của cha cột tay vào thành ghế. Chỉ cú xé toạc là cả thân hình mỹ miều phô ra trước mắt. Triệu Du ngửa đầu gợi tình, cặp mông uốn éo trông đáng ghét. nhìn khinh bỉ: - Đàn bà lăng loàn! "Bốp! Bốp!" Chỉ hai tiếng vỗ tay là tên người làm lực lưỡng có mặt, thấy bà chín lõa lồ vội quay mặt: - Xin lỗi cậu Cả! - Thanh! Đêm nay cho mày và thằng Tình, vui vẻ ! Triệu Du nghe như sét đánh bên tai, hai con ngươi muốn nổ ra khi nhìn Các Văn Trình: - Chung... " Bốp!" tán bạt tai khiến Triệu Du chảy cả máu miệng, hét: - Lại là Chung Khải! Khốn kiếp! Nhìn kỹ mặt tao! Tao là Các Văn Trình! Cái loại đàn bà như mày ...muốn con hả? Đừng mơ! ngồi ghế dài thong thả uống rượu, mắt nhìn bà chín bị hai tên người làm giày xéo dã man. Tiếng la hét, tiếng khóc tiếng mắng nhiếc vang lên, vẫn bình chân như vại. chỉ như xem vở kịch phong tình nữ hai nam mặc cho Triệu Du khản cổ kêu cứu . Mờ sáng ta xụi lơ, giữa hai chân chảy nhầy nhụa dịch lẫn máu, người ta đầy dấu tay đỏ lựng. tiến đến nâng cằm lên cười khẩy : - Sao rồi? hài lòng chưa? - Hức...ức. ! Cổ họng tràn thứ dịch trắng nhờ khiến Triệu Du vừa muốn nôn vừa còn sức cất đầu dậy. nhìn hai tên vừa mặc quần áo vào, ra lệnh: - Mang ta nhốt trong phòng! Tao nghe được là mày từng muốn thuốc chết Hồng Huyên, vì thằng đàn ông mà xuống tay giết người! là đáng chết! Các Văn Trình trở vào phòng, xốc Hồng Huyên hai cánh tay mang ra ban công đón nắng. Để nằm người mình, cứ vừa vuốt ve gò má xinh đẹp vừa lảm nhảm: - Tôi ghen đấy em có biết ? Chung Khải là thằng nào mà em có chấp niệm với như thế? Cả con đàn bà khốn kia cũng vì mà đến! Chẳng có tiếng ai trả lời, nhấc đầu khôn lên bờ vai kêu: - Em mau tỉnh lại cho tôi! Làm bất cứ gì tôi cũng quyết xóa sạch cái tên Chung Khải khỏi đầu em! Triệu Du bị nhốt trong căn phòng ấm áp nhưng cả cơ thể còn chút sức lực nào. chỉ là hai tên tối qua mà cả ngày hôm sau có rất nhiều tay chân của Các Văn Trình thay nhau hành hạ. Chúng mang tắm rồi quăng lên giường, người từ xuống dưới đều bị tận dụng triệt để! Hai tên rồi ba tên cùng vào, có lúc Triệu Du ước chúng thà rằng đâm chết cho xong. Cảm giác đau thấu trời xem lẫn đê mê nhục nhã khiến thần kinh tê liệt! Đến tối Các Văn Trình đến, lột trần trụi ngạo nghễ: - phải bà chín thèm muốn sao? Đến đây! Nhìn đôi mắt căm hờn của Triệu Du bất giác cười lớn: - Hận tao làm gì? Là mày tự chuốc lấy! - Các .. Triệu Du còn hơi sức để mắng, vỗ tay gọi người lại bảo: - phải nhà thổ còn thiếu hay sao? Mang ả , chăm sóc tốt đấy! Đừng để ả chết, là tao vặn cổ cả dòng họ chủ nhà thổ! trở về biệt phủ thăm cha, nghe mất tích của bà chín. Ông Các rít thuốc lào, tênh: - Ôi đàn bà như y phục! rồi thôi! Gọi người vào phòng bà chín lục nữ trang đưa cho bà Cả giữ . Văn Trình, vợ con như thế con liệu thế nào? - Cha, chỉ cần quản tốt cuộc đời mình! Các Văn Trình chỉ muốn lấy Từ Hồng Huyên. giường con cho phép con đàn bà nào khác!
Những câu chuyện ngoại ru tôi! Phần: Du lịch địa phủ! Chap 28: Đầm lầy Tử Ảnh! Từ Hồng Huyên đứng nhìn xuống mặt đầm lầy từ căn nhà bằng cỏ địa ngục trắng. mặt đầm chi chít hoa Tử Ảnh tím rịm, xòe những tán dài như đuôi cáo . Ba mươi sáu con hình nhân tuyền sắc vàng nhũ lấp lánh, đứng ngay ngắn như tượng bờ. Đỏ đến bên cạnh dịu dàng: - chủ ! ổn chứ? - Bàn tay này... E là sau này tôi làm gì được nữa! nhìn ngón tay thể co lại và chín ngón còn lại bầm đen, Đỏ cầm lên rơm rớm nước mắt: - vẫn còn xác, có kẻ cứu ra. Cho nên chính là sinh hồn, những tổn thương xác cũng cảm nhận được! - Ai vào biển lửa đó mang tao ra? Là ai? Thở ra, đôi mắt Hồng Huyên cũng dần mờ hơn, mọi vật phía trước như màn mây xám xịt. Đỏ lắc đầu: - Chúng ta rút hết về đây nên ai đem ! trán có quỷ ấn, để tôi mở quỷ nhãn cho nhìn! Đỏ vẽ những ký ấn đỏ rực mắt Hồng Huyên, con ngươi đổi thành màu đỏ tươi y như mắt Chung Khải! Chớp mắt cái cảnh vật lại mồn , cười to: - Ha ha, lần đầu tiên tao thấy cái quỷ ấn này làm được chuyện hay ho! - Ba mươi sáu tên hình nhân này nuốt ba mươi sáu viên đá sa kim , chúng trở thành những tên lính thiện chiến chỉ chờ lệnh! Con hình nhân xinh đẹp nhất chỉ cần lẫy ngón tay lập tức khiến những con hình nhân nhũ vàng quỳ rạp xuống. trầm ngâm: - Chúng ta muốn xuống đáy Lãnh Thủy phải dụ Tuyên gia rời khỏi bờ Lãnh Thủy! - Tôi phái đám lên dương thế khuấy đảo các vùng nước, chỉ cần số ma nước tăng lên giả buộc phải có mặt! Hồng Huyên cau mày: - Như thế là tạo nghiệp, tao muốn vì cứu Chung Khải mà giết người vô tội! Đỏ bấu vai , dùng ngón ấn điểm trán: - Nếu là tội ác xin để thập nhị hung hầu nhận lãnh! hãy cùng số còn lại đến bờ Lãnh Thủy! Cái gói này chính là số đá sa kim còn lại, chúng tôi tận sức! Hồng Huyên thể động đậy chỉ biết giương đôi mắt ướt lệ nhìn thập nhị hung hầu vòng tay chào mình rồi biến mất. Thập nhị hung hầu là trung thành với Chung Khải! ấy cho chúng rất nhiều đá sa kim, chúng có thể an yên mà tự làm điều mình thích. Nhưng chúng lại trả lại tất cả, biến mình thành mồi nhử Tuyên gia rời khỏi bờ Lãnh Thủy. Chữ " trước sau như " này quả tình phải học hỏi ở bọn người giấy này rồi! Sang khoảng thời gian tay chân cử động lại được, liền ra lệnh cho ba mươi sáu hình nhân : - Chia ra di chuyển, gặp nhau tại bờ Lãnh Thủy! Hai con hình nhân nhũ vàng nhảy phóc lên nhà gỗ, con cõng lưng, con giương dù lên che . Chúng nhảy phóng những bước dài nhanh như chớp giật, Hồng Huyên chợt nghiêng đầu nhìn con che dù: thân nó là hàng chữ ghi " tay xòe tán ô che mắt quan!" . Quả đường gặp nhiều tên đầu trâu lẫn kẻ đánh xe thâu tóm linh hồn nhưng chúng đều nhìn thấy Hồng Huyên . ... Chỉ trong ba ngày mà sáu khu vực có hơn hai mươi kẻ chết đuối, cái chết nào cũng đầy nghi hoặc. Vong oan vật vờ kêu khóc dậy cả vùng nước, Tuyên gia gầm lên: - Loạn rồi! Ta lại phải trở lên lần nữa! Bọn bây phải canh chừng kỹ kẻ dưới ngục Lãnh Thủy! Tuyên gia vừa đến khúc sông Vị thấy sáu oan hồn ôm nhau khóc kể đinh tai nhức óc. Ông tay nắm đầu chúng lôi lên bờ nước, quát : - Sao rủ nhau bán muối chung à? - Hu hu... Ông ơi chúng con bị dìm chết! Chết tức chết tưởi! con ma nước sụp dưới chân giả kêu khóc, nó oán: - Phải chi con thuyền té sông con dám phàn nàn. Con uống rượu hoa thấy con ả đào xinh đẹp đến ve vãn. Con mê quá theo là nó dắt con đến đây rồi nhấn đầu xuống nước...chết! - À vậy bia mộ ngươi nên ghi là " Vị vong thân, cần thương tiếc chi mộ!" Tuyên gia phán tiếng sang sảng đến nỗi bọn vong hồn phải bịt tai lại. Ông hỏi từng vong hồn đoạn chắt lưỡi: - Các ngươi chết tức tưởi thế này phải tự hỏi sống ăn ở thế nào nhé! Kẻ đánh vợ,kẻ bán con, kẻ trốn chúa lộn chồng, kẻ mẹ ghẻ, kẻ buôn quan bán tước... Thôi! Nín . Ta bảo người của ta làm cho cái miếu thờ bên bờ sông. Bọn bây liệu mà tu tâm dưỡng tánh, cứu người bị nạn đến ngày qua gương ta chiếu cố cho. Có thấy được ai giết bọn mày ? - Người giấy!... Là bọn người giấy! vong run rẩy , những gương mặt bằng giấy thếp lụa trắng nhợt hung hiểm chợt lên trong tâm trí bọn họ. Tuyên gia co tay lại: - Thập nhị hung hầu của Chung Khải! E là rắn mất đầu làm càn làm quấy đây! Thiên thi, cùng ta truy lùng chúng cho mau. ngày đêm sau Tuyên gia đánh tan tành xác pháo tám tên hung hầu giấy. Thiên thi ôm xác tám con hung hầu chỉ còn là mớ giấy thếp xoắn vào nhau, ra hiệu hỏi: " Sao phải ôm chúng về?". Tuyên gia nghiêm mặt: - Bọn chúng có quỷ ấn, ném xác bậy ổn. Cứ mang theo , bọn hung hầu trung thành như thế này ta cũng mong độ hóa được cho chúng đến bờ giác ngộ! Vị giả nghĩ ra vì sao tìm được viên đá sa kim nào! người Chung Khải có, bọn hung hầu cũng ! Số đá sa kim lấy từ những vong hồn hung hãn dưới đáy địa ngục có sức mạnh vô cùng. Tuyên gia lo người trần lượm được gây cuộc bạo loạn đẫm máu nên phát tín hiệu. lâu sau giả thanh tú mặc y phục xanh ngọc Tịch Vu Xuyên nho nhã bước đến: - Tuyên gia! - Ngài rà soát cạn xem số đá sa kim đó ở đâu? Lúc Chung Khải bị ta bắt e là nhả ra. thể để nó hại người sống! Tịch gia mỉm cười, tay vung ngang lộ cái gương bằng đồng to bằng đứa trẻ lên ba. Từ trong gương con thiên thi xanh ngắt như khối ngọc phóng ra. Tịch gia xòe bàn tay có viên đá sa kim đến trước mặt con thiên thi: - Tìm chúng! Cả con thiên thi xanh cũng tìm ra số đá đó, Tuyên gia mặt càng tím tái khó coi hơn: - Hừ! Chúng thể mất tích được! - Tuyên gia! Số hình nhân này từ tài hoa họ Từ phải ? Tịch Vu Xuyên cầm vụn giấy khẽ khàng, vị giả dưới nước gật đầu: - Chúng là từ nhà họ Từ! - Căn tiệm của Từ gia cháy rụi, con họ Từ giờ nhờ rượu xà cổ của ngài mà giữ xác. ấy sống sống mà chết cũng chết! Tuyên gia vòng tay trước ngực, chân mày đá lên cao: - Từ... Hồng... Huyên?
Những câu chuyện ngoại ru tôi! Phần: Du lịch địa phủ! Chap 29: em họ Các! Các Văn Đông khập khiễng bước lên những bậc thang, tay ôm giỏ trái cây gọi to: - Cả! Cả! - đây, vào đây! Tiếng vọng từ phòng ngủ, Văn Đông vào trông thấy trai tẩn mẩn thay băng cho bàn tay chị dâu. Cậu ba cúi đầu nhìn những ngón tay bầm đen các đốt tay, lo lắng hỏi: - Như thế này... Sao bàn tay chị dâu lại như vậy? - Hừm... Sau này cho ấy động tay vào làm cái gì nữa! là...bò mà! Cả gương mặt sa sầm, nhớ đến việc cha nhà vợ mua rất nhiều giấy thếp nhũ vàng. Trông bàn tay gần như tàn phế thế này đoán vợ phải làm việc cật lực nghỉ ngơi để giao hàng! Hồng Huyên ngu ngốc . Cho dù tôi có giận em, mắng em thế nào tôi cũng ly hôn em. Em có cần sợ có cơm ăn mà bán mạng thế ? Hồng Huyên, ngày thường nuôi em bằng sơn hào hải vị , có cho em ăn cỏ đâu mà ngốc thế? Văn Đông lần đầu tiên thấy biểu của trai , lắc đầu cười: - Sao em cứ thấy mắng mình vậy? Cha gọi về nhà cha bảo đó! - Hừ! muốn! Em giúp chăm sóc cha là được ! Kéo chăn đắp kín người Hồng Huyên, bá vai em trai ra phòng khách. Cởi áo ngoài phơi cả tấm lưng rịn nước vàng vết thương, bảo : - Rửa giúp ! Các Văn Đông cố chậm chậm vết thương song hai vai trai cứ rúc lên, hai đầu mày chau lại ra chiều chịu đựng lắm. Cậu ba lấy trong túi hũ mỡ trăn giọng: - cố chịu chút! Em thoa cái này mau khô, lên mài! - Nhanh lên! Rời khỏi nhà Cả, Văn Đông vội về nhà mà lẳng lặng theo tên người làm thân cận của : thằng Thanh! Theo dấu nó đến nhà thổ nằm sâu trong ngõ , cậu ba nghe nó hỏi lớn: - Con đó sao rồi? - Hôm nay nó cũng tiếp được chục khách đa! Nhưng các cậu xài bã quá đó! Tui thấy nó như đèn hết dầu! Trông thấy thằng Thanh nhận tiền rồi rời , Văn Đông liền bước từ trong vùng tối ra : - Bà chủ! - Ây da cậu chủ ! Cậu đến mua vui sao? Chỗ tôi có mấy xinh như hoa như ngọc đây này! Chủ nhà thổ tướng phốp pháp, mặt bóng ngời như thoa mỡ, mái tóc vuốt dầu dừa bóng lộng cười duyên. Văn Đông dúi vào tay bà vài tờ tiền to: - Tôi muốn mà tên vừa rồi hỏi bà! - Được thôi! Nhưng nó tã lắm nhé! Cậu được trả hàng đâu đấy! Nhét vội tiền vào yếm, bà chủ nắm tay cậu ba kéo vào gian phòng ẩm thấp. Đại để bé hơn cái nhà kho chút, chiếc giường to sực nứt mùi nước hoa là vóc dáng quen quen nằm xoài đó. Đầu tóc rối bù trong tranh tối tranh sáng nhìn chỉ thấy tên đàn ông bước vào, đôi chân đó liền dạng ra như cái máy. Văn Đông cầm đèn đến soi mặt, giọng thất thần ngay: - Trời đất! Má chín! Nghe tiếng gọi quen thuộc ta hé mắt ra nhìn kỹ, nhận ra người quen ngượng ngùng khép chân lại. Cậu ba thở dài: - Tôi gần xa với má chín rồi, tránh xa Cả ra! ấy khó gần, ra tay lạnh lùng. Thế mà má chín nghe lời! - ... Cứu...! Triệu Du chỉ được tiếng rồi ngất xỉu, cậu ba gọi bà chủ vào thương lượng : - Tôi trả bà số tiền như bà muốn để chuộc người này! Bà chỉ cần với tên kia là ta kiệt sức, chết là được! - Nhưng Các Văn Trình cho ta chết! Nếu thế cậu ấy gỡ cả chỗ làm ăn của tôi! Bà chủ xua tay, lắc đầu nguầy nguậy. Văn Đông thở ra, mở ví trong đưa bà ta xem: - Vậy cứ báo là Các Văn Đông đưa người ! ấy muốn đòi người cứ đến tìm tôi! - Chà ra là cậu họ Các! Vậy cần tiền. Cậu cứ đưa ta ! Bà đon đả cho người vác thân thể mềm nhũn theo cậu ba ra xe. Cậu ba bảo: - Đưa chúng tôi đến chùa ! Ngôi chùa gần chợ Láng vừa được tu sửa xong, sư trông thấy Văn Đông mỉm cười: - Cậu đến viếng chùa! Ai đây? - Nhờ sư xuống tóc cho ta, chăm sóc cho ta! Người này tâm bất chính nhưng giờ thân tàn ma dại. Sư mời thầy thuốc đến băng bó vết thương, con hi vọng tiếng kệ kinh cứu được ta! Cậu ba chắp tay cúi chào nhờ cậy đoạn vãng cảnh chùa. Cách cư xử của Cả nào giờ là vậy, lạnh lùng tàn độc. Dù má chín có quá đáng với người đàn bà bị vùi dập như thế quá bi thương rồi. Hai hôm sau Văn Đông lại đến thăm trai, Văn Trình thấy em trai cười lớn: - Cậu em quý! Em cướp người từ tay đấy nhé! - ta còn khả năng làm mẹ, tổn thương nặng nề. E là bình phục cũng đuổi ruồi chẳng bay, coi như để đức lại cho Các Gia Bảo ! Em an bày cho ta xuống tóc ở ngôi chùa. yên tâm, ta ra đời làm phiền đâu! Cậu ba vừa rót trà vừa nhàng , gương mặt non trẻ thoáng chút trầm tư. Văn Trình rút điếu xì gà châm lửa, phì phà khói: - Được! Nể lời em chừa cho ta mạng. Em liệu mà trông chừng, nếu ta còn tính kế với Hồng Huyên biết! - Em hứa! Tiễn em trai ra về, thằng Thanh hỏi : - Cậu lo cậu ba với ông Các sao ạ? - Hừm... Tao tin bất kỳ ai nhưng nhất định tin tưởng em ấy. Văn Đông chung quy muốn làm người ác! Chập tối căn nhà của cậu Cả bị lính lệ vây chặt, tên đốc quan người Pháp mang súng ống đến hất hàm: - Ba kho hàng cấm bị niêm phong, Các Văn Trình, ông bị bắt! Dặn con người làm duy nhất bị bắt : - Sau khi tôi đưa vợ tôi về biệt phủ giao cho cậu ba! Nhớ! Giao cho cậu ba! - Còn cậu Cả? Cậu sao chứ ? òa khóc, nó vốn bị mẹ bán vào nhà thổ nhưng may mắn gặp cậu Cả thu tiền. Thấy vẻ non nớt sợ hãi đó cậu liền bỏ tiền chuộc thân mang về làm người hầu mấy năm nay. Tuy cậu khó tính,hay mắng người nhưng đối với nó tệ. Hôm trước còn vui rằng mày ráng chăm khi nào mợ Cả sinh con xong cậu Cả tìm cho mối tốt làm ông này bà kia với người ta! Văn Trình giơ bàn tay bị còng xoa đầu nó: - Yên tâm! Nghe lời cậu ! Văn Đông cho đặt chị dâu trong căn phòng của Cả lúc trước, dặn con hầu: - ở cùng chăm sóc chị dâu, được rời khỏi! Ngoài tôi ra nghe lệnh bất cứ ai, hiểu chưa? - Thưa vâng cậu ba! Ông Các rít trong kẽ răng: - Con với cái! Lại làm xằng làm bậy! Người đâu! Đưa tao lên gặp đốc quan. Văn Trình ngồi mình trong căn phòng lạnh tanh, đôi mắt dán lên tường vôi như thấy gương mặt nhắm nghiền mắt của Hồng Huyên. có biết có ai giúp ấy thay băng bàn tay hay ? - Văn Trình! - Cẩm Kha! Thảo nào tôi nghĩ mãi tại sao bọn chúng hốt trọn cả ba kho hàng ngụy trang kỹ! Mắt long lên sòng sọc nhìn người tình thời, Cẩm Kha buông lời: - Chỉ cần lời hứa, bỏ vợ tàn phế của , cưới em em có cách giải vây cho ! - Để làm gì? Tôi bất quá ở tù vài năm, bước ra vẫn đường hoàng. Cớ gì phải núp váy , con đàn bà phản trắc? nhếch môi khinh bỉ càng chọc giận Cẩm Kha, dậm chân to: - Các Văn Trình! có tin em xóa sổ Từ Hồng Huyên ? Vừa nghe đến tên vợ liền khựng lại, khắc sau nở nụ cười đắm tàu với Cẩm Kha: - Tôi cũng nên học cách thức thời như nhỉ? em xinh đẹp, mưu mô và đáng chết của tôi! Cẩm Kha vừa trông thấy cười bất giác cười theo, đến xoa hai vai : - Em biết là người thông minh mà! - Và còn rất ác nữa! chộp cần cổ trắng sứ chỉ cú vặn bẻ gãy cổ . Nhìn cái xác nóng hổi đổ ập xuống sàn, rút chìa khóa trong tay cười lạnh: - Các Văn Trình dễ để uy hiếp hay sao? Dám đòi xóa sổ vợ tôi ư? xuống địa phủ báo danh ! Các Văn Trình bị truy đuổi trong đêm, gần sáng từ cửa sau biệt phủ tiến vào phòng Hồng Huyên. Con người làm đỡ lấy thân hình loang máu do trúng đạn, hớt hơ hớt hãi: - Ông ơi, cậu ba ơi! Ông Các mắt nhắm mắt mở chạy vào, vừa thấy con trai liền thét: - Mau, đóng chặt cửa! Đỡ cậu Cả lên nghỉ! Văn Đông chạy vào, nắm chặt tay trai: - Cả! - Văn Đông! Nhờ em chăm sóc... Hồng... chưa trọn câu ngất trong vòng tay em trai, ông Các bảo bà Cả: - Mau, mang tất cả nữ trang bà giữ ra đây! Rạng sáng mang đổi vàng , tôi phải thu xếp cho Văn Trình!