1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký cưng chiều nữ phụ thời dân quốc - Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chúc Anh Đài

      Chúc Anh Đài Well-Known Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      380
      Chương 11
      Edit: Khanh

      “Tỷ tỷ.

      Thanh đáng thương vang lên, tuy ngữ điệu cao, nhưng người trong lớp học đều nghe rãng.

      Diệp Sở nhíu mi, kẻ gây chuyện lại tới nữa.

      Diệp Gia Nhu đứng lúc, chậm chạp chịu vào. Diệp Gia Nhu thích giả vờ làm tiểu bạch liên*, Diệp Sở tự nhiên ngăn nàng.

      *bạch liên/ bạch liên hoa: chỉ những có tâm hồn đẹp, sạch như hoa sen trắng. Nhưng ở đây là đểu, đến những kẻ có tâm hồn xấu xa nhưng lại giả vờ ngây thơ.

      Đợi Diệp Gia Nhu đứng đến tê chân, Diệp Sở chậm chạp mở miệng.

      “Gia Nhu, ngươi đứng đó làm gì? Lát nữa liền phải học, cho dù ta là tỷ tỷ của ngươi cũng thể cho phép ngươi trốn học.”

      phải, tỷ tỷ, ta chỉ là muốn chuyện với ngươi.” Diệp Gia Nhu giật giật chân bị tê, đến gần bàn Diệp Sở.

      Diệp Gia Nhu đưa hoa hồng và đồng hồ đến trước mặt Diệp Sở, sợ hãi .

      “Hoa hồng với đồng hồ này là Trần thiếu gia tặng ta, nhưng ta muốn nhận…” Diệp Gia Nhu vội vã giải thích, giống như sắp khóc.

      “Muốn nhận nhận, muốn nhận nhận. Chẳng lẽ người khác có thể ép ngươi nhận?” Diệp Sở nhướng mày, giáo dục nàng phen.

      Diệp Gia Nhu sửng sốt, vừa định chính là mạnh mẽ đưa cho ta, lời đến miệng lại dừng lại, giả bộ nàng phải ép dạ cầu toàn.

      “Lúc trước Trần thiếu gia và tỷ tỷ thân cận, ta muốn nhận đồ của .”

      “Cái tên Trần Tức Viễn thể trả tiền ăn kia?” Diệp Sở suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới gương mặt đáng khinh của , “Gia Nhu yên tâm , lần trước thân cận ta cự tuyệt .”

      Diệp Gia Nhu nước mắt quanh mắt, ở trong lòng lại mắng Diệp Sở vài câu, diễn cái gì mà diễn, ai chả biết Trần Tức Viễn đá ngươi, Trần Tức Viễn còn trực tiếp cho nàng.

      “Nhưng điều ta nghe được phải như thế, ta cự tuyệt Trần thiếu gia, để tỷ tỷ khó xử.”

      “Mặc dù ta chướng mắt bộ dáng nghèo kiết hủ lậu* của Trần Tức Viễn, nhưng…” Diệp Sở cong môi, “Nếu là Gia Nhu thích, vậy đáp ứng .”

      *nghèo kiết hủ lậu: rất rất nghèo.

      Diệp Sở mặt nâng lên chính mình, mặt thuận tiện dẫm Diệp Gia Nhu.

      Diệp Gia Nhu nhận ra nàng thấy được ánh mắt ghen tị của Diệp Sở.

      Nàng định tiếp, lại bị nữ sinh ngắt lời.

      “Diệp Sở, ngươi quá rộng lượng rồi. Diệp Gia Nhu tới đây giải thích với ngươi, chắc chắn là những lời đó còn chưa truyền tới tai nàng, nếu sao nàng có thể trông mong mà đến trước mặt nam nhân?”

      Mấy nữ đồng học ngồi trước Diệp Sở nghe được nữa, mực muốn xả giận giúp nàng.

      Người nọ vừa mở miệng, lớp học yên tĩnh trong nháy mắt.

      Diệp Gia Nhu sửng sốt, duy trì dáng vẻ hơi hé miệng, ngơ ngác mà nhìn người chuyện kia.

      “Ngươi đừng bậy, nếu ta…”

      Nguyên bản nữ đồng học chỉ muốn chuyện với Diệp Sở, nhìn Diệp Gia Nhu, vẻ mặt khinh thường.

      “Ngươi cái gì ngươi, lời đều đầy đủ được, xem ra ngày thường ngươi thông đồng Trần thiếu gia như vậy . Dám làm dám nhận, ta chính là , ngươi lại có thể làm cái gì!”

      Diệp Gia Nhu đương nhiên có khả năng đối nàng thế nào, chẳng qua là ngoài miệng ra vẻ ta đây thôi.

      “Tỷ tỷ, ta sớm biết Trần thiếu gia và ngươi thân cận, sao có thể hoành đao đoạt ái* đâu?”

      * hoành đao đoạt ái: cướp đoạt tình cảm.

      Cục diện lúc này vượt qua khống chế của Diệp Gia Nhu, nàng ngược lại xin giúp đỡ Diệp Sở, hy vọng Diệp Sở có thể chuyện giúp nàng.

      Lúc này, Diệp Sở cũng vội mở miệng, nàng làm bộ thấy Diệp Gia Nhu nôn nóng, tiếp tục nghe nữ đồng học .

      Vị nữ đồng học kia vừa thấy Diệp Sở nghiêm túc lắng nghe, tinh thần tức khắc tỉnh táo, lại nhìn sang Diệp Gia Nhu điềm đạm đáng , lập tức đề cao giọng.

      “Ngươi ta gạt người? Ca ca ta thấy được!”

      Nhìn mọi người trong lớp đều cảm thấy hứng thú, nữ đồng học thẳng sống lưng, đến thời điểm mấu chốt còn dừng chút.

      “Các ngươi biết hiệu sách ở cổng trường ?”

      “Biết, có phải là hiệu sách ở bên phải trường học, cách tầm năm mươi mễ* ?.” cái nam sinh tiếp thượng lời .

      *chắc tầm 50 m....@@ Khanh tra được

      sai, Trần Tức Viễn cùng Diệp Gia Nhu luôn đương trong hiệu sách, lão bản cũng nhìn bọn họ vừa mắt, bảo là ảnh hưởng người khác đọc sách.”

      Diệp Gia Nhu vội vàng giải thích: “Ta có, là Trần thiếu gia cứ theo ta.”

      “U, phía trước còn chết cũng thừa nhận có quan hệ với Trần thiếu gia, tại lại nóng nảy, ca ta các ngươi dựa rất gần, ở đấy có rất nhiều người đều thấy được.”

      Diệp Sở vụng trộm vui vẻ trong lòng, yên lặng chọc đao: “Có lẽ Gia Nhu cùng Trần Tức Viễn trao đổi kiến thức đâu?”

      “Diệp Sở a, ngươi đừng bị Diệp Gia Nhu lừa, nàng ghen ghét ngươi cái gì cũng tốt, thích dùng ám chiêu sau lưng.”

      Diệp Sở ngưng ngưng thần, lời thấm thía với Diệp Gia Nhu: “Gia Nhu, ngươi thích Trần Tức Viễn liền thôi, cần để ý ta, về sau muốn cái gì cũng đừng gạt ta, tỷ tỷ phải loại người keo kiệt."

      Diệp Gia Nhu biết nàng ra lớp học trong ánh mắt cười nhạo của mọi người như thế nào, nàng chỉ nghĩ tìm chỗ khóc lớn lúc.
      nam nhân cự tuyệt Diệp Sở với nam nhân bị Diệp Sở cự tuyệt, hai người sao có thể giống nhau được!

      Mặc dù Diệp Gia Nhu tương lai là nữ chủ làm gì cũng thuận lợi, nhưng tại tuổi nàng còn , mặc dù có tâm kế, nhưng thể ứng phó với những cục diện như vừa rồi.

      Diệp Gia Nhu tức giận ném hoa hồng xuống đất, hung hăng dẫm vài chân mới .

      ***

      Buổi chiều, trường học cho nghỉ, Diệp Sở đương nhiên vui vẻ.

      Buổi tối ở nhà, Diệp Sở đột nhiên nhận được điện thoại của Phó Điềm Điềm, gọi nàng ngày mai cùng hội sở Metro-Gold. Thanh Phó Điềm Điềm có chút kỳ quái, Diệp Sở mơ hồ đoán được vì sao.

      Đời trước, phụ thân Phó Điềm Điềm coi trọng vũ nữ, trở thành khách quen của hội sở Metro-Gold, tất cả tiền tài đều tiêu người vũ nữ này.

      Phụ thân Phó Điềm Điềm vẫn luôn dối gạt cho qua, muốn duy trì hình tượng tốt đẹp của . ngờ dã tâm của vũ nữ Chương Tâm Lị rất lớn, nàng cầm tiền Phó gia, còn gọi điện thoại cho mẫu thân của Điềm Điềm.

      Trong điện thoại Chương Tâm Lị ra hết quan hệ của nàng và phụ thân Điềm Điềm, câu câu đều là châm chọc mẫu thân Phó Điềm Điềm biết giữ nam nhân.

      Phó Điềm Điềm tức giận gọi Diệp Sở cùng hội sở Metro-Gold để bắt gian, kết quả cùng phụ thân nàng tan rã trong vui. Cuối cùng, Chương Tâm Lị được như ý nguyện, trở thành di thái thái.

      Diệp Sở muốn thay đổi kết cục lúc trước nhưng biết làm như thế nào.

      Có lẽ bởi vì nguyện vọng của Diệp Sở quá mãnh liệt, đêm đó, nàng lại nghe được thanh cổ quái kia lần nữa.

      Về đêm, Diệp Công Quán vô cùng yên tĩnh. Diệp Sở nằm ở giường lăn qua lộn lại, thể ngủ được.

      Làm cách nào có thể thay đổi được suy nghĩ của phụ thân Phó Điềm Điềm?

      Thế nào mới có thể làm dịu quan hệ giữa Phó Điềm Điềm và phụ thân nàng?

      ……

      Diệp Sở suy tư, bốn phía im ắng, lại có thanh vang lên.

      “Chương Tâm Lị từng hại người, là tỷ muội lúc trước của nàng.”

      Diệp Sở đột nhiên ngồi dậy.

      “Chương Tâm Lị lừa hết tiền cứu mạng của người nọ sau đó chạy trốn đến Thượng Hải.”

      “……”

      Cái kia thanh nhiều hơn nửa câu, ngay sau đó biến mất thấy tung tích.

      Trải qua việc Trần Tức Viễn lúc trước, Diệp Sở xác định thanh này hại nàng. Tương phản, thanh này đều là .

      Cẩn thận suy xét, trong lòng Diệp Sở có biện pháp, cam đoan khiến tính toán của Chương Tâm Lị thất bại, vĩnh viễn cũng vào được cửa lớn Phó gia.

      Ngày hôm sau, Diệp Sở ăn mặc rất điệu thấp, đội mũ màu đen, che khuất nửa gương mặt, bảo đảm nàng ở Metro-Gold bị ai phát .

      Chạng vạng, Diệp Sở vẫy chiếc xe kéo hội sở Metro-Gold.

      Diệp Sở vừa xuống xe, liền nhìn đến Phó Điềm Điềm mặc quần áo của đàn ông đứng ở cửa hội sở Metro-Gold, nàng cúi đầu biết suy nghĩ cái gì.

      Diệp Sở gọi tiếng “Điềm Điềm”, Phó Điềm Điềm quay đầu, hướng Diệp Sở tới.

      “A Sở.”

      Thanh Phó Điềm Điềm có vài phần mỏi mệt, trong mắt cũng che kín tơ máu. Diệp Sở thực đau lòng, nàng chưa từng gặp qua bộ dáng uể oải như vậy của Phó Điềm Điềm.

      Phó Điềm Điềm ôm Diệp Sở, thanh rầu rĩ: “Phụ thân ta ở bên ngoài nuôi cái vũ nữ.”

      Quả nhiên là chuyện này, Diệp Sở thở dài hơi. Phó Điềm Điềm đem tình đơn giản lần, nàng càng càng tức giận.

      Đến cuối cùng, Phó Điềm Điềm vẻ mặt kiên định: “Ta hỏi thăm, hôm nay phụ thân đến Metro-Gold gặp hồ ly tinh kia, ta liền giáo huấn bọn họ.”

      Diệp Sở giữ chặt Phó Điềm Điềm: “Điềm Điềm, ngươi bình tĩnh chút, cứ xông vào như vậy rút dây động rừng. Chúng ta vào tìm hiểu chút, xem bọn ở phòng nào.”

      Phó Điềm Điềm hít sâu hơi: “A Sở, ta nghe ngươi.”

      “Đừng sợ, chúng ta cùng nhau đối mặt.”

      “……”

      Diệp Sở cùng Phó Điềm Điềm vào hội sở.

      Đèn vừa mới bật, đêm đen đến thâm trầm. Dưới màn đêm, hội sở Metro-Gold càng thêm huy hoàng. Cuộc sống phồn hoa về đêm, vừa mới bắt đầu.

      Lúc này, chiếc ô tô màu đen dừng ở cửa, tinh tế nhìn, đó là xe phủ Đốc Quân.

      Tâm phúc* của Lý Văn Đạt, Tiểu Ngô sớm liền đến cửa, thấy khách quý đến, vội vàng điều chỉnh thần sắc, thu lại thái độ chút để ý vừa rồi.

      *tâm phúc: người được coi trọng.

      Tài xế cung kính mở cửa xe, nam nhân cao lớn xuống xe.

      Bóng đêm tối tăm, gió thổi qua người liền thấy rét run, nhưng hơi thở người nam nhân còn lạnh hơn cả bóng đêm.

      Tiểu Ngô hít sâu hơi, chạy chậm qua, thần sắc cực kỳ cung kính.

      “Tam thiếu, thỉnh bên này.”
      TIN HOT
      [​IMG]
      Chalychanh, Chris_Luu, 190016 others thích bài này.

    2. Chúc Anh Đài

      Chúc Anh Đài Well-Known Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      380
      Chương 12
      Edit: Khanh
      #Mấy chương trước Khanh bị nhầm tên giữa mấy con đường và hội sở. sửa lại~

      Lý Văn Đạt ở ghế lô chờ đến nóng vội, con của , Lý Hưng chọc giận Thẩm Cửu gia, Thẩm Cửu gia tuyên bố muốn phá hủy Lý Hưng.

      Thẩm Cửu gia là người tàn nhẫn độc ác, được nhất định làm được, Lý Văn Đạt lập tức luống cuống, nơi nơi tìm người giúp đỡ, hy vọng có thể gặp mặt Thẩm Cửu gia.

      Kết quả mấy bạn bè của vừa nghe có liên quan tới Thẩm Cửu gia, toàn bộ lấy cớ từ chối, nửa điểm cũng muốn liên lụy đến bản thân.

      Này tính cái gì là bạn bè, ngày thường xưng huynh gọi đệ với , đến thời khắc mấu chốt, chạy còn nhanh hơn người khác. Lý Văn Đạt tức giận, lại thể làm gì.

      Lý Văn Đạt sớm vận dụng tất cả quan hệ, nhưng Thẩm Cửu gia vẫn muốn gặp . Lý Văn Đạt có biện pháp khác mới tìm tới Lục Tam thiếu.

      Bạn bè Lục Tam thiếu nhiều, Thẩm Cửu gia coi như là người thân thiết nhất. Nếu Lục Tam thiếu chịu chuyện giúp , đứa con này liền được cứu rồi.

      Vẻ mặt Lý Văn Đạt nịnh nọt: "Tam thiếu, ngài ngồi bên này."

      Lục Hoài nhìn , lập tức ngồi xuống.

      bàn đặt đầy loại rượu sang quý nhất của hội sở Metro-Gold, Lý Văn Đạt biết thích của Lục Hoài, dứt khoát gọi hết.

      Lý Văn Đạt tuy sợ Lục Hoài, nhưng cùng đường, căng da đầu mở miệng: "Tam thiếu, hôm nay mời ngài tới, là do ta có việc muốn nhờ."

      "Thằng con trai nên người của ta chọc giận Cửu gia, ta muốn nhờ Tam thiếu giúp ta với Cửu gia", Lý Văn Đạt tiếp tục , "Hy vọng Cửu gia đại nhân đại lượng, tha cho con trai ta ."

      Ngân phiếu bị Lý Văn Đạt đặt lên bàn, cung kính : "Tam thiếu, đây là thành ý của ta."

      Lục Hoài vuốt ve chén rượu trong tay, duỗi tay nhận, cũng mở miệng.

      Chu phó quan : "Lý lão bản, con của ngươi phạm lỗi ở Tô giới Thượng Hải, ngươi nên tìm người của phòng cảnh sát."

      "Tam thiếu rất bận, việc thế này cần làm phiền Tam thiếu."

      Lý Văn Đạt cười nịnh nọt: "Ta nghe quan hệ của Tam thiếu cùng Thẩm Cửu gia tồi, Tam thiếu mở miệng, biết đâu Cửu gia lại đồng ý gặp ta."

      Lục Hoài hơi híp mắt, nghe qua việc này từ Thẩm Cửu. Thẩm Cửu cho rằng Lý Văn Đạt làm việc kiêu ngạo, con của Lý Hưng cũng là cái an phận, muốn mượn việc này giảm bớt nhuệ khí* của họ.

      *nhuệ khí: khí thế hăng hái.

      Tuy Lý Hưng phạm tội lớn, nhưng Lục Hoài nghĩ đồng ý dễ dàng như thế.

      Lục Hoài vẫn mở miệng.

      Lý Văn Đạt thấy Lục Hoài chuyện, trong lòng nặng trĩu, giống như bị cục đá lớn đè nặng, thở nổi.

      Lý Văn Đạt đoán được tâm tư Lục Hoài, chẳng lẽ Tam thiếu hài lòng với giá này? May mắn chuẩn bị hai con đường, con đường dùng ngân phiếu được, còn có con đường khác.

      Lý Văn Đạt : "Tam thiếu, ta còn chuẩn bị cho ngài phần đại lễ." Nghe Lục Tam thiếu gần nữ sắc, nhưng Lý Văn Đạt tin, nhỡ đâu đấy chỉ là lí do của Lục Tam thiếu, chỉ là gặp được nữ nhân khiến thích thôi.

      Lý Văn Đạt hao tâm tổn huyết* chuẩn bị mấy nữ nhân, các nàng chưa từng bị người chạm qua, dung mạo tuyệt sắc, có thanh thuần, cũng có vũ mị, càng có quyến rũ.

      *hao tâm tổn huyết: vất vả, tốn sức.

      Nếu có loạt nữ tử xinh đẹp đứng ở trước mặt nam nhân, cho dù là Lục Tam thiếu, cũng nhịn được dụ hoặc .

      Lục tam thiếu có tiền tài cùng quyền thế, tại liền thiếu mỹ nhân, hành vi này nhất định có thể làm Tam thiếu vừa lòng.

      Lý Văn Đạt tự cho là làm cái quyết định phi thường chính xác, quay đầu đối tâm phúc Tiểu Ngô : "Kêu các nàng lên."

      Cửa mở ra, phía sau Tiểu Ngô theo năm cái nữ hài, đều ở đậu khấu niên hoa*, nộn đến mức có thể véo ra nước, đúng là thời điểm tốt đẹp nhất.

      *đậu khấu niên hoa: 13 tuổi.

      Năm nữ hài mỗi người vẻ phong tình*, chỉ đứng ở đó, phong cảnh. Càng nữ hài đứng ở chính giữa, ánh mắt rất mị hoặc, thời điểm xem người liền khiến tim người ngứa.

      *phong tình: lẳng lơ, tình tứ
      Ánh mắt các nữ hài nhìn Lục Hoài tràn ngập e lệ, chính mình có tài đức gì, cư nhiên có cơ hội hầu hạ Lục Tam thiếu. Dưới ánh đèn, gương mặt Lục Hoài càng thêm tuấn, nhìn thấy mà tim các nàng liền nhảy bang bang.

      Lý Văn Đạt đắc ý cười: "Tam thiếu, đây là nữ nhân mà ta chọn lựa kỹ càng, hy vọng ngài thích."

      Chu phó quan giận dữ, lạnh giọng: "Làm càn!" Ngay sau đó, rút ra súng bên hông, nhắm ngay Lý Văn Đạt.

      Sắc mặt Lục Hoài nháy mắt trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn Lý Văn Đạt, giống như là người chết: "Lý Văn Đạt, ngươi to gan."

      Lý Văn Đạt đâu đoán được Lục Hoài tức giận như thế, chân mềm ngay lập tức, run rẩy : "Tam... Tam thiếu, ta sai rồi, ta nên làm như vậy."

      Lý Văn Đạt vạn phần hối hận, hóa ra Lục tam thiếu gần nữ sắc, đúng là vuốt mông ngựa lại vuốt đến vó ngựa* mà.

      nịnh bợ được mà còn có thể mất mạng.

      Năm nữ hài kia chưa từng gặp phải tình huống thế này, họng súng tối ôm kia giống như chỉ vào bản thân vậy, vừa rồi còn xuân tâm manh động, lúc này vô cùng hoảng sợ, hét ầm lên.

      Ánh mắt Lục Hoài ám trầm, lạnh lùnh liếc các nàng cái: "Cút ."

      Thanh tuyến của Lục Hoài cực thấp, nghe vào trong tai Lý Văn Đạt, giống như bùa đòi mạng, Lý Văn Đạt vội vàng với Tiểu Ngô: "Mau mang các nàng ra ngoài!"

      Tiểu Ngô vội vàng mang các nữ hài , đóng cửa lại.

      Lý Văn Đạt lấy lòng cười: "Tam thiếu, ta dám làm như vậy nữa, ngài tha thứ ta lần ."

      Súng của Chu phó quan vẫn luôn chỉ vào Lý Văn Đạt, có mệnh lệnh của Lục Hoài, buông. Lý Văn Đạt cực kì sợ hãi, mồ hôi lạnh đầy lưng, quần áo sớm bị mồ hôi tẩm ướt.

      Đáy mắt Lục Hoài rất lạnh, chút độ ấm, ngữ khí lạnh lùng: "Lý Văn Đạt, xem ra ngươi hy vọng con của ngươi ra tới."

      Từng câu từng chữ đều khiến Lý Văn Đạt phát run, đáy lòng tràn ngập tuyệt vọng.

      Lý Văn Đạt vội vàng mở miệng: "Tam thiếu, đều là lỗi của ta, ngài ngàn vạn đừng trách con trai ta, muốn trách liền trách ta ."

      Lý Hưng là mạng sống của Lý Văn Đạt, lần này vốn định cứu Lý Hưng ra, ngờ biến khéo thành vụng, ngược lại hại Lý Hưng, Lý Văn Đạt hối đến đến ruột đều thắt lại.

      Lý Văn Đạt tiếp tục : "Tam thiếu, chỉ cần ngài có thể tha thứ ta, cái gì ta cũng nguyện ý làm." Chỉ cần ngài có thể tha con trai ta.

      Nghe vậy, đôi mắt Lục Hoài căng thẳng, Lý Văn Đạt còn có vài phần tác dụng, ngày sau vẫn có chỗ dùng , lần này liền giáo huấn , về sau sợ nghe lời.

      Lục Hoài lạnh lùng liếc Lý Văn Đạt, trầm giọng: "Lão Cửu muốn dự án Vinh Thị kia."

      Lý Văn Đạt sửng sốt, ý tứ của Tam thiếu là buông tha ...... Còn chỉ cho con đường.

      Lý Văn Đạt thở dài nhõm hơi, lại thử thăm dò: "Tam thiếu, con trai của ta..."

      Lục Hoài nhìn Lý Văn Đạt, Lý Văn Đạt lập tức câm miệng, cúi đầu dám nữa.

      Sau lúc lâu, Lý Văn Đạt mới nghe thấy thanh đạm mạc của Lục Hoài: "Ta sắp xếp cho ngươi gặp lão Cửu, nhưng ngươi nhớ kỹ, sau này ta đòi lại ân tình này."

      Lý Văn Đạt vui mừng, muốn mở miệng, lại nghe thấy Lục Hoài : "Lý Hưng ra tới, còn có thể lại vào, ngươi cần phải nghĩ kỹ rồi."

      Trái tim Lý Văn Đạt lại treo lên, Lục Tam thiếu cảnh cáo , nếu ngày sau cùng nhi tử làm việc có nửa điểm ổn, Lục Tam thiếu cùng Thẩm Cửu gia đều bỏ qua bọn họ.

      Đều do đêm nay làm điều nên làm, Lý Văn Đạt thở dài hơi, nhận mệnh: "Tam thiếu, ta biết."

      Sau khi rời , Lý Văn Đạt còn cảm thấy nghĩ mà sợ, Lục Tam thiếu là đáng sợ, vừa rồi giống như chuyến qua quỷ môn quan rồi.

      Lý Văn Đạt lại nghĩ, tuy rằng tổn thất số tiền lớn, còn nợ Lục Tam thiếu ân tình, nhưng là nhi tử được cứu rồi, cũng uổng công chịu phen tra tấn này.

      Sau khi Lý Văn Đạt rời , Lục Hoài nhìn thoáng qua Chu phó quan, trầm giọng: " cho lão Cửu, lại nhốt Lý Hưng lâu chút."

      Thẩm Cửu muốn phế bỏ Lý Hưng, chỉ là muốn áp Lý gia chút, nhưng trải qua việc đêm nay, Lục Hoài nhất định phải làm Lý Hưng nếm chút khổ sở.

      Nhớ tới đám nữ nhân đầy tư thái vừa rồi, Lục Hoài cảm thấy chướng mắt phiền lòng. đổ ly Brandy, uống hơi cạn sạch.

      Ghế lô Metro-Gold an tĩnh tiếng động, Lục Hoài ngồi mình, đè đè ấn đường.

    3. Chúc Anh Đài

      Chúc Anh Đài Well-Known Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      380
      Chương 13
      Edit: Khanh

      chỗ khác, Diệp Sở cùng Phó Điềm Điềm cùng vào Metro-Gold.

      Trong phòng hội sở Metro-Gold kim bích huy hoàng, náo nhiệt phi phàm, kịch liệt thanh hết đợt này đến đợt khác, hổ là trong những câu lạc bộ đêm nổi danh nhất Bến Thượng Hải.

      Ánh đèn mờ ảo, nam nữ tùy ý đùa cợt, mùi rượu trong khí, vị son phấn hòa trộn với nhau, đây là thế giới của người trưởng thành.

      Phó Điềm Điềm vừa vào liền ngây người, chỗ này lớn như vậy, nàng phải đâu tìm đôi gian phu dâm phụ kia?

      Phó Điềm Điềm kéo tay Diệp Sở: "A Sở, nơi này lớn, ta nên làm cái gì bây giờ?"

      Đừng nhìn ngày thường Phó Điềm Điềm tùy tiện, kỳ vẫn là thiếu nữ mười lăm tuổi, lần đầu tới chỗ ăn chơi, còn là tới bắt gian, đương nhiên khẩn trương.

      Mà Diệp Sở khác, đời trước Diệp Sở trải qua việc Diệp gia suy tàn, người thân đều chết, mặc kệ trường hợp gì, Diệp Sở đều có thể thong dong đối mặt.

      Diệp Sở nhìn về phía Phó Điềm Điềm: "Đừng hoảng hốt, Điềm Điềm, ta ở đây đâu." Tâm Phó Điềm Điềm lập tức yên ổn, nàng tin tưởng A Sở.

      "Nhưng mà..." Phó Điềm Điềm nhìn quanh bốn phía, cực kì buồn rầu, "Ghế lô nơi này giống nhau, rất hoa mắt."

      Đời trước Diệp Sở cùng Phó Điềm Điềm bắt gian, cho nên nàng biết phụ thân Phó Điềm Điềm cùng vũ nữ Chương Tâm Lị ở ghế lô nào.

      Nhưng là, lần này Diệp Sở để Phó Điềm Điềm lỗ mãng xông vào, nàng nghĩ tới biện pháp khác càng tốt dùng.

      "Điềm Điềm, biểu ca* của ta nhận thức lão bản của Metro-Gold. Ta hỏi giúp ngươi chút ."

      *biểu ca: họ đằng ngoại.

      Biểu ca của Diệp Sở, Tô Minh Triết là cái hoa hoa công tử*, thường xuyên ra vào hội sở. Xác Tô Minh Triết có vài phần giao tình với lão bản của Metro-Gold, Diệp Sở liền dùng cớ này giữ lại Phó Điềm Điềm.

      * hoa hoa công tử: thiếu gia ăn chơi.

      Sau khi sắp xếp tốt cho Phó Điềm Điềm, Diệp Sở liền ghế lô của Chương Tâm Lị.

      Nàng kiên nhẫn chờ ở bên cạnh, lát sau, rốt cuộc Chương Tâm Lị cũng ra.

      Diệp Sở theo nàng, nhìn Chương Tâm Lị vào toilet, Diệp Sở hơi hơi mỉm cười, thời cơ tới rồi.

      Chương Tâm Lị hừ ca vào, mấy ngày hôm trước nàng vừa mới gọi điện thoại Phó gia, khiêu khích nữ nhân vô dụng kia, nàng sắp thượng vị*, tâm tình của nàng sao có thể tốt được?

      *thượng vị: lên chức. Ý là nàng sắp trở thành phu nhân Phó gia.

      Chương Tâm Lị nhìn gương, càng xem càng vui mừng, ngăn được ý cười nổi lên đuôi lông mày khóe mắt. Mà lúc Chương Tâm Lị đắc ý...

      Đèn toilet đột nhiên tắt!

      Chương Tâm Lị sửng sốt, xung quanh rơi vào vào hắc ám.

      Bang tiếng, cửa cũng đóng.

      Chương Tâm Lị còn chưa ý thức được thích hợp, thầm mắng: " xui xẻo, sao đèn lại hỏng rồi?"

      Đột nhiên, thanh sâu kín vang lên trong yên tĩnh: "Chương Tâm Lị, ngươi hại ta thảm a."

      Bỗng nhiên nghe thấy thanh này, Chương Tâm Lị khiếp sợ, nàng sợ hãi : "Ai giả thần giả quỷ?"

      Diệp Sở cười lạnh chút, đè thấp thanh tiếp tục : "Ta là Hiểu Mai a, chúng ta từng cùng làm vũ nữ ở Bắc Bình a."

      "Ngươi còn lừa hết tiền của ta, ta có tiền trả nợ, chỉ có thể thắt cổ tự sát, tất cả đều do ngươi ban tặng!"

      Trong bóng đêm từng câu từng chữ phá lệ ràng, Chương Tâm Lị vô cùng hoảng sợ, là Hiểu Mai, là hồn Hiểu Mai tới trả thù nàng.

      Chương Tâm Lị vốn làm vũ nữ ở Bắc Bình, cùng Hiểu Mai là bạn tốt, Hiểu Mai liều mạng kiếm tiền vì trả nợ trong nhà, mà Chương Tâm Lị lại lừa hết Hiểu Mai tiền, làm hại Hiểu Mai thắt cổ tự sát.

      Sau Chương Tâm Lị liền tới Thượng Hải, làm vũ nữ ở Metro-Gold.

      Thanh Chương Tâm Lị run rẩy: "Hiểu Mai, ta xin lỗi ngươi, ngươi thả ta , mỗi năm ta đều hóa vàng mã cho ngươi."

      Lúc này Chương Tâm Lị hoàn toàn hoài nghi có người trêu cợt nàng, bởi vì chuyện nàng làm vũ nữ ở Bắc Bình ai biết cả, ngay cả chuyện lừa Hiểu Mai tiền cũng từng với người khác.

      Chương Tâm Lị nhận định, có thể ra lời này nhất định là hồn của Hiểu Mai.

      Huống chi ở trong bóng đêm, sợ hãi phóng đại gấp trăm lần, cho dù cảm giác đến cái gì, chỉ biết suy nghĩ đến phương diện tệ hơn.

      "Nghe gần đây ngươi lại leo lên kẻ có tiền, Chương Tâm Lị, ngươi hại chết ta, lại có thể sống thoải mái như vậy, ta tuyệt đối bỏ qua cho ngươi!"

      Vì kinh sợ Chương Tâm Lị, Diệp Sở đề cao ngữ điệu, thanh cũng vang vài phần.

      Chương Tâm Lị nhớ tới phụ thân Phó Điềm Điềm, nàng sợ hãi : "Hiểu Mai, ta......"

      "Nếu ngươi cùng nam nhân này ở bên nhau, ta quấn lấy ngươi cả đời!"

      "Ngươi hại ta, ta để ngươi sống tốt!"

      Diệp Sở giọng biến đổi: "Chương Tâm Lị, ta khổ a, ngươi tới bồi bồi ta ..."

      Chương Tâm Lị sợ hãi hét lên, "Ngươi đừng tới tìm ta...", Nàng mở cửa toilet ra, chật vật chạy ra ngoài.

      Chương Tâm Lị thét chói tai chạy về ghế lô, đụng phải người. Chương Tâm Lị ngẩng đầu, phát phụ thân Phó Điềm Điềm đứng ở đó.

      Phụ thân Phó Điềm Điềm thấy Chương Tâm Lị lâu trở về, liền ra ngoài tìm nàng, ngờ gặp được ở đây. bắt lấy cánh tay Chương Tâm Lị, kêu tiếng: "Lị Lị."

      Trong đầu Chương Tâm Lị xuất lời Hiểu Mai vừa , nàng cực kì sợ hãi, hét lên, ném tay ra: "Về sau chúng ta cần gặp lại!"

      Phụ thân Phó Điềm Điềm ngơ ngẩn đứng tại chỗ, còn Chương Tâm Lị sớm chạy xa.

      Sau khi Chương Tâm Lị rời lát, Diệp Sở cũng ra toilet.

      Diệp Sở tìm Phó Điềm Điềm, Phó Điềm Điềm vừa thấy Diệp Sở, đầy mặt vui mừng: "Vừa rồi vũ nữ kia điên cuồng chạy ra, biết còn tưởng rằng nàng gặp được quỷ."

      Diệp Sở cười cười, còn phải là gặp quỷ sao? Chương Tâm Lị chột dạ, mới có thể cho rằng là hồn ma Hiểu Mai tìm nàng báo thù.

      Đột nhiên Phó Điềm Điềm nữa, Diệp Sở theo ánh mắt Phó Điềm Điềm xem qua, thấy Phụ thân Phó Điềm Điềm thất hồn lạc phách ra.

      Phó Điềm Điềm cười lạnh: " lo lắng tình nhân của , tại sao lo lắng cho mẫu thân chút? Mấy ngày nay mẫu thân lấy nước mắt rửa mặt, đều coi như thấy."

      "Dù sao ta cũng nghĩ lại để ý đến ." Phó Điềm Điềm quay đầu, hề xem phụ thân.

      Diệp Sở nắm chặt tay Phó Điềm Điềm, xem như an ủi. Đời này, Chương Tâm Lị có bước vào cửa Phó gia, Phó Điềm Điềm buồn bực vui, Diệp Sở hy vọng nàng vĩnh viễn đều tươi cười.

      Xử lý xong những việc này, thời gian còn sớm. Phó Điềm Điềm cùng Diệp Sở dù sao cũng là hai nữ học sinh, thể ở bên ngoài lâu lắm.
      Xuyên qua đám người, trải qua sân nhảy, bên tai truyền đến tiếng ca. Metro-Gold hàng đêm sênh ca, nhưng Diệp Sở chỉ cảm thấy ầm ĩ.

      Nàng lôi kéo Phó Điềm Điềm ra ngoài, bước chân nhanh hơn.

      Vừa đến cửa, Phó Điềm Điềm bước chân dừng lại: "Di, người kia quen mắt."

      "Giống như lần trước ở trà lâu gặp qua..."

      Diệp Sở giương mắt nhìn lại, nơi đó đứng người nam nhân. Ngũ quan lãnh ngạnh, mặt giống như bao phủ tầng băng, hình dáng môi tinh xảo, lại thích cười.

      Metro-Gold náo nhiệt như vậy, lại bị dụ hoặc. Mặc dù bốn phía thanh ầm ĩ, cũng chỉ có thể khiến càng thêm lạnh lùng.

      Diệp Sở ngơ ngẩn, người nọ đích xác quen mắt. Xong rồi, vì sao lại gặp được ở chỗ này?

      Chân nàng cương tại chỗ.

      ***

      Hội sở Metro-Gold, Lục Hoài ngồi ở ghế lô uống rượu.

      Brandy rót vào bụng, ly lại ly, miễn cưỡng rửa bớt cảm giác chán ghét vừa dâng lên.

      Lục Hoài hề say bởi Brandy, tương phản, tính cảnh giác của vẫn rất cao. Thân là Thiếu soái, rất nhiều người muốn tính mạng của , nguy hiểm thường đến trong lúc lơ đãng.

      Lục Hoài đặt ly xuống, nhàn nhạt : " thôi."

      Chu phó quan lập tức theo.

      Bọn họ vừa mới ra khỏi cửa Metro-Gold, gió lạnh thổi tới, gió đêm dường như mang theo khí chết chóc.

      Phía sau truyền đến thanh của nữ hài.

      "Di, người kia quen mắt."

      "Giống như lần trước ở trà lâu gặp qua......"

      Lục Hoài nhận thấy được có ánh mắt từ bên phải truyến đến, sắc mặt lạnh vài phần.

      "Ta nhớ ra rồi!" Phó Điềm Điềm vỗ đầu, "Là Lục Tam thiếu mà Tống Thiến Như theo đuổi kia!"

      Phó Điềm Điềm nâng lên thanh , bị Lục Hoài nghe xong ràng. Thần sắc Lục Hoài đổi, hơi thở quanh người lại càng lạnh.

      "Hư."

      Thanh Diệp Sở phóng , muốn lôi kéo Phó Điềm Điềm nhanh chóng rời . Nàng biết Lục Hoài nhớ thanh của nàng, cũng muốn bị nhận ra.

      Đời trước ở chung lâu dài cùng Lục Hoài, Diệp Sở hiểu được, Lục Hoài thích người khác nghị luận . Càng cần , vừa rồi Phó Điềm Điềm đến tai tiếng khó nghe.

      Tuy các nàng chỉ là hai nữ học sinh, nhưng Lục Hoài tình bất định, có lẽ giống như ở quán trà ngày ấy, chút lưu tình mà trào phúng.

      Nhưng Diệp Sở cùng Phó Điềm Điềm còn chưa kịp , Lục Hoài nghiêng đầu.

      Phó Điềm Điềm còn đứng ở nơi đó, Diệp Sở lại lôi kéo nàng rời . Động tác của Diệp Sở có chút lớn, tựa hồ hấp dẫn chú ý của Lục Hoài.

      Giây tiếp theo, tầm mắt dừng ở người Diệp Sở.

      Đỉnh đầu Diệp Sở đội mũ rộng, mặc bộ trang phục đen nhánh, ngón tay trắng nắm chặt cánh tay nữ hài bên.

      Ngón tay tinh tế, trơn bóng trắng nõn da thịt hơi hơi phiếm hồng.

      Diệp Sở sửng sốt, vừa lúc nhìn thẳng . Trái tim căng thẳng, chân cứng đờ tại chỗ.

      Khuôn mặt Lục Hoài lạnh lùng, môi cực mỏng, có lẽ do cười, mang theo vài phần sắc bén.

      Vì an toàn sinh mệnh của nàng, Diệp Sở dám mở miệng, nàng sợ Lục Hoài nhận ra nàng là ai. Nhưng trước loại tình huống này...

      Nếu làm gì cả, Diệp Sở mới lo lắng.

      Hơi suy tư, khóe miệng Diệp Sở giơ lên, hướng về phía lộ ra cái tươi cười.

      Cổ nàng thon dài, bị phía sau ánh đèn chiếu đến càng thêm trắng nõn. khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt nàng cực sáng, môi cần son cũng đỏ.

      Nụ cười này có chút xấu hổ, lại gãi đúng chỗ ngứa mà giảm bớt khí.

      Lục Hoài tầm mắt ở mặt Diệp Sở dừng vài giây, liền thu hồi. Khuôn mặt vẫn lạnh lùng, giống như hề nghi ngờ.

      Diệp Sở thở dài nhõm hơi, nhận ra nàng.

      Lúc trước, Lục Hoài nhờ Thẩm Cửu tìm nàng, chắc là vì chuyện đường White. Diệp Sở xác định Lục Hoài có muốn giết nàng hay , cho nên rất khẩn trương.

      May mà đêm đó đèn đường hỏng rồi, lại có ánh trăng, Lục Hoài chưa nhìn đến mặt nàng.

      Trong lúc Diệp Sở nghĩ tới nghĩ lui, cửa xe mở, Lục Hoài xoay người vào trong xe.

      Nữ hài vừa rồi kia, trong ánh mắt của nàng tựa hồ mang theo sợ hãi, nhưng đối mặt cái nhìn chăm chú của , lại hề né tránh. Nếu nhìn sai, tư thái của nàng rất bình tĩnh.

      Trước mắt Lục Hoài lên khuôn mặt tinh xảo, trắng nõn của Diệp Sở, để nàng ở trong lòng.

      Bình tĩnh? Lục Hoài suy tư nhìn ngoài cửa sổ.

      Cứ việc uống rất nhiều rượu, ý thức của vẫn thanh tỉnh.

      lâu trước đây, đường White, Lục Hoài từng gặp nguy hiểm. Ngẫu nhiên được nữ hài cứu, mới có thể an toàn rời .

      Mà nữ hài kia, lá gan rất lớn, phản ứng rất nhanh, hành vi thong dong......

      Tựa hồ nghĩ tới cái gì, băng sương mặt Lục Hoài đột nhiên biến mất, khóe miệng gợi lên.

      nghiêng nghiêng đầu, cười.

      -------------------

      Tác giả: Tiểu kịch trường

      Sau khi tìm được Diệp Sở.

      Lục Hoài: "Ngươi trốn ta? Hửm?"

      Diệp Sở: "Tam thiếu...... Đêm nay buông tha ta ."

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Khi nào Lục mới tìm được Diệp sở ta ơi?

    5. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Truyện có drop k b

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :