1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 14: Thẻ riêng

      Quyết định xong, Tô Tô đứng lên di chuyển giường của cha mẹ. nhớ nhà bọn họ có hai tấm thẻ ngân hàng, thẻ lương và quỹ đen của cha.

      Nhà họ Tô chỉ có mỗi cha Tô là người kiếm tiền nên thẻ lương của cha Tô giao hết cho mẹ Tô giữ. Tuy nhiên, từ Tô Tô biết cha Tô còn lén lút cất giấu tấm thẻ riêng, bên trong toàn là tiền mà mẹ Tô biết, ví dụ như tiền thưởng các thứ, tiền thừa kế của cha… tất cả đều ở trong tấm thẻ này.

      Thường ngày cha Tô cũng chỉ len lén dùng tiền trong thẻ này mua ít rượu, thuốc lá, cơ bản tiêu mấy. Khi Tô Tô còn , cha cũng giấu mà luôn rằng: Đây là tiền hồi môn sau này của con, giấu đừng để mẹ phát đấy!

      Tô Tô mất nhiều sức đẩy chiếc giường lớn của cha mẹ sang bên, cho tay vào trong khe móc ra cái tất đầy bụi rồi rút từ trong đó ra tấm thẻ riêng mà cha Tô trăm cay nghìn đắng cất giấu. nở nụ cười, xoa xoa bụng mình:

      “Ái Ái con , nhìn xem trình độ giấu đồ của ông ngoại con có cao ? Chúng ta cầm chỗ tiền này tìm ông bà ngoại con rồi đưa họ đến Tương Thành thôi! Lên đường!”

      lên đường nhưng ra Tô Tô cũng ngay mà ở nhà quét sạch đồ lượt theo thói quen, có gạo, rau, trứng gà ăn được là mang hết. Cả nồi niêu xoong chảo, nồi cơm điện rồi quần áo bốn mùa và đồ dùng hàng ngày của cha mẹ, vàng bạc trang sức ngọc ngà của mẹ Tô cũng gói ghém đem . Chăn đệm, ga trải giường trong nhà cũng lấy ít. nhét đầy ghế sau và cốp của chiếc xe Jeep quân dụng. Cuối cùng lúc còn tiện tay cầm theo bức ảnh gia đình đặt cái giá ở cửa ra vào.

      tìm cây ATM trong Giới Thành để tự kiểm tra số dư tài khoản, rút vài vạn rồi xem thấy trong thẻ vẫn còn 23 vạn. Sau đó đến hàng KFC gần nhất ăn bữa no nê thỏa thuê, còn gói mười hộp đồ ăn rồi lên xe về phía Đức Thành.

      Nếu đường cao tốc, thời gian di chuyển từ Giới Thành đến Đức Thành chỉ mất tiếng. Tô Tô nghĩ đến lời của nhân viên trạm xăng dầu cao tốc – những chiếc xe ba ngày trước vào Đức Thành chưa chiếc nào ra - liền chọn lựa cao tốc mà rẽ vào quốc lộ. đường quốc lộ phải chậm chút, lòng vòng lắt léo chắc phải mất ba giờ.

      Dọc đường cũng coi như thuận lợi, có điều càng gần Đức Thành, cảnh sát giao thông quốc lộ càng nhiều, cuối cùng còn có cả trạm kiểm soát.

      hàng xe xếp dài trước trạm kiểm soát, có số xe được vào, số xe . Xe muốn vào Đức Thành ít nhưng xe từ Đức Thành ra lại càng nhiều. Chủ xe lái rất chậm, Tô Tô quay cửa kính của xe xuống, nghe thấy phía trước có chủ chiếc xe cãi cọ với cảnh sát giao thông.

      “Tôi có việc gấp vào Đức Thành, làm lỡ việc của tôi, các người bồi thường nổi ???”

      Chủ xe cãi cọ với cảnh sát giao thông lái chiếc BMW, nhìn điệu bộ chắc chắn là muốn vào Đức Thành bàn chuyện làm ăn, nhưng cảnh sát giao thông nhất định cho vào dù có mời thuốc đút tiền thế nào chẳng nữa. Cuối cùng người chủ xe này nổi giận, nới cà vạt, vừa chỉ tay vào mặt cảnh sát vừa mắng chửi.

      cảnh sát giao thông cũng phải kiểu nhẫn nhịn, gạt tay chủ xe xuống, đối đầu luôn. Phía sau chủ xe vang lên những tiếng khen hay, ầm ĩ cả lên.

      “Đánh, đánh, người em cố lên!”

      “Để cho chúng tôi qua, vợ tôi ở Đức Thành sinh con rồi, tôi muốn qua.”

      Có vài xe giống như con BMW này, thể vào được, nhưng số xe lại có thể. Tô Tô ngồi ở ghế lái quan sát cẩn thận. Các xe vào được đều là dòng xe Audi, dòng xe mà chính quyền Trung Quốc sử dụng. Có thể là những xe vào được đều là người của chính phủ.

      cây sập cầu là chuyện liên quan đến hình tượng quốc gia, đương nhiên chính phủ phải coi trọng, các cấp lãnh đạo đến điều tra thăm hỏi là chuyện đương nhiên.

      Lúc này ba bốn giờ sáng, chấm lên cao bầu trời mang ánh sáng lành lạnh, chiếu rọi cả nhân gian, cả vùng quốc lộ hướng về Đức Thành ùn tắc. Cảnh sát giao thông đứng gác cả đêm, Tô Tô cũng mơ mơ tỉnh tỉnh cả đêm. Cuối cùng cũng đến xe của rồi, cảnh sát giao thông trông coi trạm kiểm soát nhìn lướt qua biển số xe của , cúi chào, lập tức cho !

      Qua cửa trạm kiếm soát thứ nhất được 10 phút lại gặp trạm tiếp theo. Con đường bình thường chỉ mất ba mươi phút qua, lần này Tô Tô mất hai giờ. còn phát ra chỉ có cảnh sát giao thông, quân đội cũng đóng ở đây rồi.

      Điều này có phần khiến người ta cảm thấy bàng hoàng, nó chỉ chứng minh sập cầu ở Đức Thành phải chuyện đơn giản, mà còn nghiêm trọng đến độ phải điều động quân đội.

      Xe của Tô Tô bị người quân nhân mặc đồ rằn ri cản lại. Lần này biển số xe quân của có tác dụng. Vị quân nhân kia ghìm súng lên phía trước, đứng ở trước cửa sổ xe của , đứng nghiêm, cúi chào theo chuẩn quân đội, sau đó gõ cái vào cửa sổ xe , ra hiệu cho hạ kính xuống.

      hạ cửa sổ xe xuống, vị quân nhân á khẩu biết thế nào nên đành ra hiệu cho Tô Tô tấp vào ven đường, bản thân trở lại trong trạm kiểm soát.

      Hẳn đối phương nghĩ người lái chiếc xe quân dụng của họ lại là bé, còn là bé chỉ tầm mười mấy tuổi, mà quan trọng là kia nhìn mong manh yếu đuối, thuần khiết vô tội hơn cả con thỏ , vừa nhìn là biết phải nữ quân nhân. Xe này phải đồ trộm cắp bé này cũng là thân thích của sĩ quan nào đó, mà sĩ quan kia quân hàm tuyệt đối thấp.

      Tô Tô ngồi ở trong xe, mắt nhìn chằm chằm đối phương vào phòng chỉ huy gọi điện thoại. Ngón tay trắng nõn, thon gầy của cầm tay lái, đầu ngón tay nhàng gõ lên da bọc tay lái màu đen, đầu tính toán cục diện trước mắt, cứ phi vào hay lên đường trở về?

      Phi vào chắc chắn được, muốn bị súng của những binh sĩ kia bắn thành cái sàng, tốt hơn theo cách này.

      Còn nếu quay lại phải giấu xe ở đâu đó rồi bộ vào Đức Thành. Cách này khá là phiền toái lại tương đối mệt người. Tuy là sau mạt thế, cũng phải là chưa từng lặn lội đường xa nhưng với thể chất tại, tìm được cha mẹ, lại mang bọn họ ra ngoài quả thực dễ dàng.

      suy tính ở trong lòng, quân nhân gọi điện thoại trong phòng chỉ huy ra, vẻ mặt đầy ý cười, chạy chậm đến trước xe Tô Tô, cúi chào, rất là lễ phép :

      “Mời vào.”

      “Hả?!”

      Tô Tô nhướn mày, hơi ngỡ ngàng nhìn nụ cười mặt quân nhân ngoài cửa sổ, vừa chuyển bánh vào trạm kiểm soát, vừa suy nghĩ ở trong lòng. Vừa rồi quân nhân kia gọi điện thoại cho ai? Có vẻ như còn gọi mấy cuộc liền...

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 15: Trạm kiểm soát dày đặc
      Tô Tô nhanh chóng có đáp án, sau khi liên tiếp qua được mấy trạm kiểm soát, xe của bị Diệp Dục chặn lại. Đúng thế, lại là Diệp Dục!

      “Hi!”

      Diệp Dục đứng dưới ánh nắng mặt trời, tươi cười giơ tay vẫy chào Tô Tô ở trong xe. Phía sau lưng chính là trạm kiểm soát mới. ràng phải ở đây để canh gác mà nhận được tin tức nên chạy đến đây để chặn người. Tô Tô thấy bộ quần áo người khác hẳn mọi người: đồ chống đạn màu xanh đen, tai đeo máy bộ đàm loại , đầu đội mũ sắt và bên trong đôi bốt cao cổ quân đội chắc chắn còn cài hai con dao găm.

      Tô Tô dừng xe lại, hạ kính xe xuống. Diệp Dục đến gần, chống tay lên nóc xe, hơi cúi người nhìn ngồi ghế lái xe. cứ thế nhìn nhau chằm chằm lúc, thấy Diệp Dục gì, mới chậm rãi mở miệng, khẽ hỏi:

      “Bên trong Đức Thành xảy ra chuyện gì rồi?”

      “Cầu vượt bị sập rồi!”

      “Lừa quỷ à, cầu vượt sập điều động bộ đội đặc công các sao?”

      “Hả?? Sao biết tôi là bộ đội đặc công?”

      Diệp Dục tròn mắt ngạc nhiên. Phần trắng của mắt nổi bật gương mặt cháy nắng đen nhẻm. Giọng điệu kỳ quái của khiến Tô Tô nhịn được liếc xéo cái.

      mặt có viết đấy!”

      Diệp Dục còn đưa tay lên sờ vào mặt mình . lập tức hiểu ra mình bị Tô Tô giễu cợt, cảm thấy rất vô vị, phất tay cũng truy hỏi làm sao biết được thân phận của mình nữa. Diệp Dục nghiêm mặt lại hỏi:

      đến Đức Thành làm gì? Con đường phía trước bị phong tỏa, phải xe của quân đội chỉ có thể đến đây rồi quay đầu lại, có chuyện gì ra xem sao, tôi giúp làm.”

      “Cha mẹ tôi mất tích rồi, có thể họ ở Đức Thành, tôi muốn vào trong thành phố tìm họ.”

      Tô Tô cũng khách sáo, với tình hình nay, hoặc là xông vào, hoặc là bỏ xe lại bộ vào, mà hai cách này đều phải là lựa chọn tốt nhất. Đành làm phiền Diệp Dục thôi, người ta có đặc quyền, ở bên trong cũng dễ làm việc; Đức Thành rộng lớn như vậy, tìm người cũng thuận tiện hơn dân thường lái xe quân dụng như .

      “Đưa số chứng minh thư nhân dân, số điện thoại và ảnh của cha mẹ cho tôi.”

      Nếu Tô Tô nhờ cậy mình thoải mái như thế, Diệp Dục cũng dài dòng lôi thôi nữa. thích dứt khoát, cũng thích người khác dứt khoát. Diệp Dục đưa tay ra, ánh mắt nhìn vào nắp nóc xe phía trước ghế phụ, : “Phía cây bút.”

      Tô Tô cởi dây an toàn, hơi nhổm dậy lấy ra cây bút nắp nóc xe, liếc mắt nhìn qua, chống nước, chống bong tróc, rất tốt! lại nhìn bàn tay của Diệp Dục chìa ra, hiểu được ý của ; vì vậy cầm bút viết tên, số chứng mình thư nhân dân và số điện thoại của cha mẹ mình lên tay Diệp Dục.

      Ánh nắng mặt trời ấm áp của mùa đông phủ lên lưng Diệp Dục, từ cao nhìn xuống đỉnh đầu của Tô Tô. mùi hương quen thuộc thoang thoảng đâu đây. Diệp Dục cảm nhận được ngòi bút di chuyển trong lòng bàn tay khiến cảm thấy ngứa ngáy; tiểu huynh đệ chết tiệt giữa hai chân bắt đầu phình to.

      rủa thầm trong lòng, bao giờ về phải cắt cái thứ hại chết người này mới được!

      “Xong rồi, đây là ảnh của cha mẹ tôi!”

      Tô Tô cất bút , đưa bức ảnh gia đình mà mang từ nhà đặt vào lòng bàn tay Diệp Dục. Bàn tay to lớn của nắm lấy khung ảnh từ trong cửa sổ xe. đàng hoàng trịnh trọng gật đầu, gương mặt nghiêm túc, đem đến cho người khác cảm giác đáng tin cậy:

      “Được, cứ giao cho tôi. quay về , đợi ở Tương Thành. Sau khi tìm được người, tôi đưa về cho .”

      xong, Diệp Dục xoay người luôn. Tô Tô nghiêng đầu nhìn theo. Ơ kìa, lưng Diệp Dục còn đeo theo hai con dao quân dụng lưỡi dài, vũ trang đầy đủ như vậy, rốt cuộc là bên trong Đức Thành xảy ra chuyện gì??? nhíu mày, mở miệng hô lên câu:

      “Diệp Dục!”

      Dưới ánh nắng mặt trời vàng rực, Diệp Dục híp mắt quay đầu lại nhìn. Tô Tô thò đầu ra ngoài cửa xe, suy nghĩ lát, vẫn lựa chọn hỏi dò gì nữa, môi mấp máy, thành tâm thành ý :

      “Cảm ơn!”

      Bất luận thế nào, người ta cũng chịu giúp tìm cha mẹ, cũng nên câu cảm ơn.

      Diệp Dục cười toét miệng, dáng vẻ rất vui mừng. giơ cánh tay dài lên, trong tay vẫn còn cầm khung ảnh cả gia đình Tô Tô, vẫy tay với rồi xoay người chạy thẳng vào trạm kiểm soát.

      Xe của Tô Tô vẫn đỗ ở đó lúc. Nhìn thấy thế cục bên trong và bên ngoài của Đức Thành, thấy hơi bất an. Đức Thành ràng bị phong tỏa giới nghiêm ở mức rất cao, chắc chắn phải sụt lún đơn giản. Nhưng giờ năng lực của quá bình thường, thể vào để tìm hiểu ngọn ngành nên chỉ đành tin tưởng Diệp Dục!

      Suy nghĩ hồi lâu, dưới theo dõi sát sao của quân nhân bên trong trạm kiểm soát, Tô Tô quyết định lái xe quay đầu lại. Nước bên trong Đức Thành quá sâu, phải về nhà bế quan tu luyện thần công. Đợi dị năng của mạnh lên chút, chỉ là Đức Thành mà thôi, muốn vào vào, muốn ra ra.

      Con đường quay về thuận lợi cách lạ thường. Lúc tiến vào có tầng tầng lớp lớp trạm kiểm soát kiểm tra; lúc ra, trạm kiểm soát hề kiểm tra mà cho qua luôn. Ra đến đường quốc lộ mọi thứ lại trở lại bình thường. đường quốc lộ, mỗi khi đỗ xe lại đổ xăng, Tô Tô lại nghe đc được vài câu oán trách, nhưng cuối cùng mọi người vẫn chỉ coi chuyện này như đề tài để tán gẫu, ảnh hưởng đến sinh hoạt.

      Mất mấy tiếng đồng hồ, Tô Tô mới về đến biệt thự Quả Táo ở Tương Thành. lấy hết tất cả đồ dùng sinh hoạt ở phía sau xe Jeep xuống, lại tìm căn phòng rộng rãi ở tầng hai, trải chăn bông lên. Sau khi tắm nước nóng xong, lên giường ngủ giấc thư thái.

      Chuyện tu luyện dị năng thể nóng vội được. Dị năng của con người khi thức tỉnh có rất nhiều loại, tốc độ phát triển cũng có tiêu chuẩn xác định, phương thức tu luyện cũng giống nhau. Nên là, mỗi loại dị năng với mỗi người lại có cách tu luyện mỗi khác.

      Trong mạt thế, phương thức tu luyện thường thấy nhất chính là hấp thụ năng lượng, giải phóng năng lượng. Trong quá trình hấp thụ và giải phóng năng lượng, đạt đến trình độ sử dụng thành thục dị năng thăng cấp.

      Có nhiều cách để hấp thu năng lượng: ăn cơm, ngủ… đều được nhưng cách đó thu được khá ít năng lượng. Phương thức có được năng lượng hiệu quá nhất chính là hấp thu tinh hạch. Tinh hạch tồn tại trong cơ thể của zombie và động thực vật biến dị, dị năng giả cũng có nhưng họ gọi đó là tinh hạch mà là tinh hồn!

      Tinh hồn giống với tinh hạch, cũng là loại vật dẫn tích trữ năng lượng. Có người biết trong cơ thể mình có thứ như vậy. Có người sau khi biết cũng quá xem trọng, thực tế nếu người biết cách kiểm soát tinh hồn có thể thăng cấp cách nhanh chóng, khi người khác đều biến đổi năng lượng người tu luyện tinh hồn có cú hích biến đổi về chất.
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 16: Ngưng tụ tinh hồn

      Tô Tô thức dậy, cả người đầy nước. Sau khi ung dung thong thả ngồi bên bàn ăn trong nhà bếp ăn hết bát mỳ trứng, Tô Tô mới ra chỗ sofa, ngồi khoanh chân xếp bằng. đặt cái bát khay trà trước mặt, bắt đầu nhắm mắt lại cảm thụ dị năng thủy trong người mình.

      Ở giai đoạn nay của , dị năng vẫn ở vào trạng thái khó kiểm soát, vì vậy thường xuyên tỉnh dậy mà người đầy nước. Đây là kết quả năng lượng trong người từ từ giải phóng hết khi ngủ. Ngày hôm sau, ngủ dậy rồi ăn uống đầy đủ, năng lượng được bổ sung lại.

      Bây giờ, chuyện Tô Tô phải làm chính là kiểm soát nó, ngưng tụ ra tinh hồn!

      Trong 12 năm mạt thế, Tô Tô quen với chuyện như vậy. Có thể do liên quan đến tâm trí, nghĩ đến Tiểu Ái của , nghĩ đến mạnh lên tìm được Tiểu Ái, liền có thể tĩnh tâm nhanh hơn người bình thường, tâm trí tiến vào trạng thái yên lặng. Sau khi đạt được loại trạng thái này, Tô Tô cảm thấy cả người mình giống như bước vào thế giới kỳ lạ, thế giới yên tĩnh hoàn toàn đóng kín nhưng lại vô cùng rộng lớn.

      Sau đó, nhìn thấy xung quanh toàn bộ đều là những tia nước dày chi chít chảy. những tia nước ấy thi thoảng lại mang theo những đốm sáng bạc lấm ta lấm tấm. Chuyện Tô Tô phải làm chính là thu thập những đốm sáng bạc đó, xếp chúng ở vị trí cố định.

      Khi mới bắt đầu, rất khó bắt được những đốm sáng bạc ấy, Tô Tô muốn bắt lấy chúng chúng liền chạy nhanh vun vút, bắt chúng nữa tốc độ của chúng lại ngừng lại, còn tinh nghịch hơn cả Tiểu Ái. Nhưng cho dù bọn chúng nghịch ngợm thế nào nữa Tô Tô cũng vẫn giữ trạng thái tâm lý bình tĩnh, sốt ruột nóng nảy, vui giận. Coi như là cùng Tiểu Ái chơi trốn tìm, từ từ chậm rãi, vậy mà lại khiến bắt được đốm sáng bạc.

      Có được đốm sáng thứ nhất, tự nhiên có đốm sáng thứ hai, thứ ba, thứ tư… Tô Tô xếp những đốm sáng ấy tại chỗ, mỗi lúc nhiều, nhưng lát sau, khi mà Tô Tô bắt đốm sáng bạc khác, đống đốm sáng bạc vốn dĩ được xếp chỗ lại lập tức tản ra, chạy trốn mất tích.

      Được rồi, đây là loại tượng hết sức phổ biến, Tô Tô cảm thấy nhụt chí chút nào cả. Chỉ là tiếp tục bắt ánh sáng bạc, xếp chúng lại với nhau, nhìn thấy chúng tản ra, lại tiếp tục bắt.

      Chính trong lúc đắm chìm trong thế giới kỳ lạ đó chỉ thấy trong biệt thự, Tô Tô ngồi ghế sô pha nhắm mắt ngưng thần, làn sương mù mờ nhạt vây quanh . Làn sương mù này thoắt cái chui vào cơ thể Tô Tô, thoắt cái lại tỏa ra ngoài. Mỗi lần cứ vào, khi tỏa ra lại có thể chạy xa hơn chút. Cuối cùng khi trời tối, lớp sương trắng lan đến phòng khách.

      Lần cuối cùng, Tô Tô kiệt sức mở mắt ra, nhìn quanh phòng toàn sương mù trắng, giống như là mở máy phun sương vậy, còn cái bát trước mặt nay đựng đầy nước. Tô Tô cảm thấy vô cùng hài lòng. Chưa bắt đầu mạt thế, có thể thức tỉnh dị năng hệ thủy. Mỗi ngày tiếp tục kiên trì bền bỉ, trước khi mạt thế, tốt nhất có thể đạt được trình độ dùng dị năng để đánh quái vật.

      Việc phân chia cấp bậc những dị năng giả xuất sau mạt thế dựa vào khả năng khoe khoang của mỗi người, mà tính theo cường độ năng lượng mà người có thể điều khiển được. Cho dù là dị năng giả nguyên tố cơ bản hay là dị năng giả biến dị lần hai đều được chia vào cùng cấp. Những cấp bậc này thể cường độ năng lượng họ có thể điều khiển.

      Giống như dạng dị năng thức tỉnh của Tô Tô trước đây, nhưng bản thân hoàn toàn phát ra, chỉ cảm thấy ngón tay nhớp nháp như ra mồ hôi, đâu thể coi là dị năng giả chứ. Sau đó, có thể phóng nước nhưng vẫn thường xuyên tỉnh dậy cả người đầy nước. Bây giờ, thử khống chế dị năng của mình. Chỉ chờ hoàn toàn điều khiển được dị năng trong cơ thể có thể đạt được cấp 1. Đến lúc đó, dị năng của mới được coi là thức tỉnh hoàn toàn.

      Vì vậy thức tỉnh dị năng là quá trình lâu dài, có rất nhiều dị năng giả hệ thủy, rất lâu sau khi mạt thế vẫn còn ở giai đoạn chỉ có thể phóng ra nước để uống. Bọn họ có kinh nghiệm, cũng có ai có thể cho bọn họ kinh nghiệm. Bọn họ chỉ có thể từ từ lần mò ra con đường tu luyện thích hợp với mình để thăng cấp trong quá trình phóng nước liên tục.

      Kiếp trước, phương thức thăng cấp mà Tô Tô dùng chính là đảm nhiệm hồ chứa nước của tập thể. Bởi vì khi đó mang thai, cũng chịu ra ngoài đánh quái vật để thăng cấp, vì vậy dị năng của thăng cấp rất chậm. Người khác đạt đến cấp hai, có thể sáng tạo ra đủ lọai chiêu thức tấn công và phòng thủ vẫn ở trong hàng ngũ phóng nước cho mọi người uống.

      Sau đó cũng biết thế nào mà dị năng của có thể sinh ra biến dị, trở thành dị năng giả hệ băng. Trong nháy mắt từ cấp nhảy luôn lên cấp ba, trở thành người giỏi đánh quái và phòng thủ trong nhóm.

      Tất nhiên có người ghen ghét. Thói đời bị người khác ghen ghét bản thân luôn bị gặp nguy hiểm. Có rất nhiều người đến tìm ngấm ngầm hỏi dò thông tin, làm thế nào mới có thể khiến dị năng của mình sinh ra biến dị? Làm thế nào mới có thể biến dị nhanh chóng như ?

      biết cái gì đâu??!! Chỉ có thể là phóng nước quá nhiều dẫn đến biến dị lần 2.

      Thời gian đầu, dị năng giả chỉ kích thích được các dị năng thuộc năm nguyên tố lớn “kim, mộc, thủy, hỏa, thổ” sau đó từ năm nhánh chính mà biến dị ra dị năng khác. Ví dụ, người chỉ có dị năng hệ thủy, biến dị thành khá nhiều loại như thành dị năng giả băng, dị năng giả sương, dị năng giả sấm sét, dị năng giả trị liệu… Những người Tô Tô gặp đếm 10 đầu ngón tay cũng hết, đừng là những người chưa gặp.

      Những cái đó gọi là biến dị lần hai. Tính ra số người biến dị lần hai khá ít, trong trăm người bình thường cũng chỉ có năm mười người thành dị năng giả của nguyên tố chính, trong mười người này cũng chỉ có , thậm chí là có ai biến dị lần hai.

      Nhưng điều này có nghĩa là dị năng của năm nguyên tố lớn thua kém dị năng biến đổi lần hai. Có thể dị năng giả hệ thủy cấp 4, bằng dị năng giả hệ băng cấp 3 sao? Xét về khả năng điều khiển của họ, người cấp 4 khá mạnh, dù hệ băng cấp 3 xả nước lớn cũng có thể làm trôi băng .

      Vì vậy, dị năng là gì quan trọng, quan trọng là thăng cấp!

      Ngưng tụ tinh hồn suốt cả ngày, Tô Tô cảm thấy hơi mệt. đứng dậy tắm, làm chút đồ ăn rồi ra ngoài siêu thị mua sắm. Lần mua sắm này, ra sức mua thêm nhiều quần áo lông vũ hơn, áo giữ nhiệt dày hơn và ít đồ thể thao thoải mái thích hợp cho vận động chạy nhảy.

      Mua quần áo lông vũ cho cả người lớn và trẻ , áo giữ nhiệt mua đủ các size cho cả già, trẻ, , trai. mua đồ thể thao cho chính mình. Sau khi mạt thế, cần ba mẹ phải ra ngoài đánh quái vật, cũng muốn để ba mẹ phải vội vàng chạy trốn. mua cho họ đồ thể thao là lãng phí tiền.

      Cuối cùng chính là chút đồ dùng cho cục cưng. mua loại cũi trẻ em đắt nhất 8888 tệ cho Tiểu Ái. Cái giá này lúc đầu khiến cho Tô Tô có chút líu lưỡi nhưng nghe sau khi nghe nhân viên chào hàng khéo như rót mật vào tai, nào là đầy đủ công dụng, hệ thống chống rung, nào là gỗ được nhập khẩu từ nước nào đó, đánh bóng thủ công, chứa bất kỳ vật chất có hại nào… liền mua luôn!

      Mỗi người mẹ đều muốn cho bé của mình thứ tốt nhất, Tô Tô cũng ngoại lệ.
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 17: Mẹ còn sống
      Việc dạo phố trước mạt thế đem lại cảm giác như người thường lạc vào thế giới siêu văn minh. Tô Tô khó kiềm chế được nhu cầu mua sắm của mình. Phụ nữ ai cũng có ham muốn mua sắm khiến đàn ông phát điên, phải phụ nữ hiểu nổi, vì thế có nhiều món đồ thiết yếu có thể cướp đoạt sau mạt thế nhưng Tô Tô vẫn mua từ bây giờ.

      Tô Tô mua chiếc cũi trẻ em rồi lại thêm cái địu sơ sinh đa chức năng có quai đeo. Hai món đồ này cực quan trọng vì Tiểu Ái ra đời trong mạt thế, Tô Tô thể tránh được chuyện phải ra trận giết zombie cùng những động thực vật biến dị, mãi mãi bao giờ vì chiến đấu mà giao Tiểu Ái cho kẻ khác nữa. Nếu muốn mang Tiểu Ái cùng đánh nhau hay chạy trốn, địu Tiểu Ái trước ngực hay sau lưng cũng thuận tiện hơn cho rất nhiều!

      Sau đó mua cho bản thân mấy chiếc quần nỉ băng lông cho phụ nữ mang thai, là loại quần ống nhưng eo rộng rãi. Đây cũng là món đồ thiết yếu thể bỏ tiền ra mua.

      Tô Tô tốn hơn mười ngàn tệ mua đồ nhưng chẳng sao cả, thẻ riêng của cha Tô có đến mấy trăm ngàn, cứ tiêu lạm chút cũng được.

      Sau đó, Tô Tô lái xe đến mấy cửa hàng bán gas. Gas là vật phẩm dễ cháy nổ, cần giấy phép tiêu thụ mà Tô Tô chỉ dùng tư cách cá nhân nên đành mua mỗi chỗ ít. mấy cửa hàng khác nhau, mỗi cửa hàng mua năm bình gas, đặt cọc tiền rồi thỏa thuận mai đưa gas về. Hơn 9h tối, xem điện thoại di động thấy có vài cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn ngắn.

      Hầu hết tin nhắn đều là của Tạ Thanh Diễn, có tin là số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp Đại học của Tô Tô. Những cuộc gọi nhỡ này đều là của người muốn chuyện, chỉ chờ nhận điện thoại của Diệp Dục thôi.

      Thế nhưng sau đó điện thoại còn ai gọi đến nữa. Tô Tô thấy hơi bực bội: chẳng lẽ mình phải Đức thành chuyến? Đặt hết mọi hi vọng vào Diệp Dục hình như phải phong cách của .

      Lúc nghĩ vậy, Tô Tô mở tin nhắn chưa đọc ra. Tất cả đều của Tạ Thanh Diễn.

      Tin 1: “Tô, em ở đâu? rất lo cho em, đừng hận nhé? Tất cả là do , em.”

      Tin 2: “Mấy ngày nay em học, , thầy và bạn học rất lo cho em. Giờ em ở đâu?”

      Tin 3: “Tô, đêm nay trăng tròn vành vạnh, nằm giường bệnh viện lại nhớ hồi cấp 3, chơi bóng bị thương, em vào viện trông . Đêm đó trăng cũng tròn như vậy, đồng ý với , quay về có gì tốt?”

      Tin 4: “Cho đến giờ em vẫn biết em nhiều bao nhiêu. Tô Tô, đừng tàn nhẫn như vậy.”

      Còn khá nhiều tin nhắn nữa mà Tô Tô chán buồn xem. Trước đó Tô Tô biết giờ Tạ Thanh Diễn nằm trong viện. Hai chân đấy bị đá vừa nghiêm trọng vừa nghiêm trọng: nghiêm trọng là đá Tạ Thanh Diễn vào bệnh viện; nghiêm trọng là sao đá chết Tạ Thanh Diễn cho rồi?

      mong mạt thế nhanh tới, phi thẳng vào bệnh viện giết chết Tạ Thanh Diễn.

      Tô Tô vội vã lái xe, về tới biệt thự khi trời khuya. vào nhà, bắt đầu chuẩn bị ngày mai Đức Thành. Khi thu dọn đồ đạc, Tô Tô nghe thấy tiếng động cơ nổ máy. hơi bất ngờ vì ở khu vực rộng lớn thế này chỉ có vài người sinh sống, lại rất muộn rồi, sao còn có tiếng xe?

      lắng tai nghe, ràng chiếc xe đó lái về phía biệt thự của . Vì thế, Tô Tô thay đồ, nhét qua quýt quần áo vào balo rồi đứng dậy ra cửa sổ gần đấy, ghé mắt nhìn qua ban công. Ánh đèn xe chập chờn phía xa, nheo mắt lại, xe chạy rất nhanh, chớp mắt ánh đèn đến gần.

      Chắc chắn cái xe này về phía biệt thự của . Tô Tô vội vàng quay người chạy vào phòng ngủ, quên cả giày, tim đập thình thịch liên hồi như trống trận, lờ mờ nhận ra người đến là ai nhưng lại dám chắc chắn, chỉ có thể nhanh nhanh ra phòng khách, mở hai cánh cửa lớn ra.

      Lúc này chiếc xe kia đến trước biệt thự của Tô Tô. Tô Tô ấn phím điều khiển từ xa, cửa sát ngoài sân tự động mở ra, chiếc xe Jeep đen của quân đội từ từ tiến vào.

      Diệp Dục nhảy xuống, người bám đầy bụi, chân còn dính chút bùn, mặt mũi thiếu ngủ tiều tụy, lưng đeo hai thanh mã tấu, hiển nhiên chưa có phút nghỉ ngơi nào đường từ Đức Thành đến đây.

      Trong ánh đèn xe, liếc mắt nhìn đôi chân trần của Tô Tô, chẳng năng gì, chỉ quay người mở cửa sau xe, có người bước xuống.

      “Mẹ!” Tô Tô thấy người phụ nữ trung niên mỏi mệt òa khóc, chạy ra ôm lấy bà, “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ còn sống, mẹ ơi...!!!”

      “Ô hay, chết cái gì mà chết!” Người phụ nữ phát tay Tô Tô, giả vờ mắng, “Mẹ còn khỏe lắm, ngạc nhiên cái gì?!”

      “Đừng có khóc, cứ làm như sinh ly tử biệt ấy, bớt to chuyện !”

      Người đàn ông trung niên xuống sau mẹ là cha Tô, người hơi tròn trịa, nét mặt vui vẻ, người tầm thước, ông mặc bộ đồ quân đội cũ màu xanh. Tô Tô ngẩng đầu lên, buông mẹ ra lại ôm lấy cha khóc lóc:

      “Cha ơi, cha mẹ đến rồi. Con xin lỗi, là lỗi của con hết. Đáng ra được bắt cha mẹ đến đây, là lỗi của con hết!”

      ai hiểu vì sao lại khóc thảm thiết như vậy. Cha mẹ nghĩ là vì Tô Tô bảo bọn họ đến Tương Thành nhưng cuối cùng lại bị kẹt ở Đức Thành thành ra áy náy, Diệp Dục lại tưởng ấm ức quá nên phát tiết hết cảm xúc đau thương tới cực hạn của mình.

      Khi mọi người bối rối trước Tô Tô khóc lóc, Tô Tô lại ngừng khóc. buông cha mình ra, lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn kỹ cha mẹ trước mắt: vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ của , dù có vẻ mệt nhọc nhưng cha mẹ vẫn bình yên trước mặt , bị tổn thương, cũng sứt mẻ gì.

      vào rồi chuyện, phong cách chân đất của em cũng độc đáo đấy!”

      Diệp Dục chỉ vào căn phòng sáng trưng trong nhà, lại nhìn đôi chân trần của Tô Tô. Tương Thành tháng 11 vào mùa đông, dù lạnh như phương Bắc nhưng Tô Tô gầy yếu như vậy, lại chân mặt đất lạnh như băng ai cũng phải lo lắng.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 18: Bệnh tâm thần phân liệt hoang tưởng

      “Cái con bé này, chẳng biết lo cho bản thân gì cả, nhanh lên, vào trong nhà nào!”

      Mẹ Tô nghe Diệp Dục mới nhìn xuống chân Tô Tô, vội vàng đuổi tất cả vào nhà như đuổi gà. Cha Tô cười tít mắt, nhìn hai mẹ con vào phòng còn mình khách sáo vẫy tay với Diệp Dục:

      “Tiểu Diệp à, đừng ngại nhé, lần này còn biết phải cảm ơn cháu thế nào. Mình cùng vào .”

      Diệp Dục trù trừ. ra lo lắng suốt cả đường , khi đón được cha mẹ Tô Tô ở Đức Thành cũng chỉ dám trả lời mình là bạn của ấy, được nhờ đón hai người chứ dám . Giờ trước mặt con bọn họ, có dám mở mồm ? dám đâu, dù có tìm được cha mẹ người ta từ Đức Thành đưa đến đây cũng dám!

      Vì thế, đối mặt với cha mẹ Tô Tô, Diệp Dục có phần chột dạ. Cha Tô bảo vào nhà, ngoan ngoãn theo vào. Sau khi vào nhà, cha Tô ràng rất bất ngờ, quay lại hỏi:

      “Sao Tô Tô lại ở đây? Con bé phải ở ký túc xá chứ?”

      “À... à'''

      Diệp Dục há mồm, hiểu nên trả lời thế nào. ra cũng mới quen Tô Tô được vài ngày thôi, làm sao biết được nàng kia suy nghĩ gì trong đầu. ngẫm nghĩ hồi chỉ có thể :

      “Chắc là... gần đây Tô Tô bị bạn học ở trường bắt nạt nên chuyển ra.”

      “Bị bắt nạt á?”

      Mẹ Tô kéo tay Tô Tô đằng trước quay lại hét lên, hai mắt nhìn Diệp Dục chăm chú như đèn pha. Trong khoảnh khắc đó, cả cha và mẹ Tô Tô đều liên tưởng đến rất nhiều chuyện, nào là bạo hành học đường, rồi cả ký túc xá chọn Tô Tô làm đối tượng bắt nạt, Tô Tô bị giáo viên đối xử bất công, tinh thần thất thường...

      xảy ra chuyện gì?”

      “Mẹ biết ngay mà!!!”

      Cha Tô mẹ Tô cùng lên giọng. Mắt mẹ Tô đỏ hoe, miệng cằn nhằn ngớt, “Tôi biết ngay mà, Tô Tô nhà chúng ta từ bé nhu nhược, từ tiểu học đến giờ vẫn luôn bị bắt nạt, cái tính ấy làm sao được cơ chứ!!!”

      “Mẹ!!!” Tô Tô lườm Diệp Dục, “Mẹ đừng nghe ấy linh tinh. ấy biết gì, đây là nhà của bạn con, bạn ấy nước ngoài nên nhờ con đến đây trông vài ngày!!!”

      Nhìn cha mẹ ràng là tin, Tô Tô đành cười cười, ai oán quay đầu lườm Diệp Dục rồi đẩy cha mẹ mình vào phòng khách, cố gắng tỏ ra đáng tin cậy:

      “Con mà. Cha mẹ, đây là nhà của bạn học của con. Chẳng phải giờ sắp thi kỳ cuối sao? Con vừa trông nhà cho bạn, vừa ôn bài trong yên tĩnh, mũi tên trúng hai đích, cha mẹ đừng có hoang tưởng được ?

      “Mẹ còn lạ gì con nữa? Con gọi điện thoại khóc lóc thảm thiết thế là biết có chuyện rồi. Giờ bị bắt nạt đến mức phải chuyển ra ngoài rồi, được, thể cứ thế này, mai mẹ phải lên trường con tìm chủ nhiệm lớp chuyện mới được!”

      Đương nhiên mẹ Tô nghe giải thích vì trong lòng bà, Tô Tô luôn là đứa bé yếu đuối, do tay ông bà nuôi từ bé đến lớn, lúc nào cũng bị người khác bắt nạt, lên Đại học cũng vẫn thế, cho nên dù gì ông bà cũng vẫn tin bị bạo hành học đường, càng ung dung tự tại họ càng bất an.

      “Ôi thôi được rồi, cha mẹ nhanh chóng tắm giặt rồi ngủ , muộn thế này rồi cũng tìm được giáo viên đâu, để mai !”

      được, Tô Tô chẳng biết giải thích với cha mẹ thế nào. Lòng quyết rồi, sau khi lừa cha mẹ đến Tương Thành cứ giữ họ ở đây, nên cãi vã với họ. Chờ qua 40 ngày nữa, mạt thế đến, đây còn là vấn đề.

      Tô Tô quay người đẩy khúc gỗ Diệp Dục, giọng, “Tôi đưa ra ngoài.”

      “Con , giày, giày!!!”

      Mẹ Tô vừa khóc vừa nhặt đôi giày lên. vội vàng nhận lấy rồi vào, với người mẹ lo lắng của mình:

      “Con đưa ấy ra ngoài chút, có gì nhà mình chuyện sau.”

      “Tiểu Diệp, Tiểu Diệp, uống chén trà rồi . Tô Tô, trà đâu?”

      Cha Tô xông lên từ phía sau, vẫy tay với Diệp Dục. ràng ông có cảm tình với cậu chàng Diệp Dục này, còn muốn thám thính Tô Tô từ chỗ Diệp Dục, có điều Diệp Dục nhìn cha người ta như thế nào dám ở lại trường thêm. cúi đầu, cương quyết khoát tay:

      “Chú à, để lần sau . Chú có số điện thoại của cháu rồi mà. Có gì sau này Tô Tô giải thích với chú. Sau này chú cứ gọi cháu đến, cam đoan trốn tránh trách nhiệm...”

      “Đừng nữa, chưa đủ sao!”

      Thấy Diệp Dục vậy, Tô Tô khe khẽ cảnh cáo, giục Diệp Dục ra ngoài. Cha mẹ còn lo lắng đứng ở cửa chính, Tô Tô quay người đóng cửa “rầm” cái, chắn tầm nhìn của cha mẹ lại, nghiêm khắc phát vào lồng ngực Diệp Dục:

      thấy chưa đủ rắc rối cho bản thân hay sao mà còn cố thể trước mặt cha mẹ tôi?! Tôi còn chưa khai đừng có thành khẩn tồng tộc ra thế!”

      “Nhưng mà...” Diệp Dục cúi đầu nhìn Tô Tô, khổ sở, “Cái kim trong bọc có ngày lòi ra.”

      “Vậy giấu được bao lâu giấu. làm đủ rồi, tiền đưa, cha mẹ tôi đón, hai ta ai nợ ai, , cha mẹ tôi gọi cũng đừng quay lại.”

      Tô Tô phất tay với Diệp Dục, làm tư thế tạm biệt rồi chẳng buồn để ý vẻ chán chường của Diệp Dục mà xoay người mở cửa. Chợt nhớ ra chuyện, quay lại nhìn Diệp Dục, ấp úng:

      “À, tôi nhớ ra việc, phải giúp tôi chút.”

      “Tôi vội!” Diệp Dục cúi đầu, ràng hơi dỗi, “Còn phải vừa thanh toán xong rồi?”

      “Diệp Dục, là trẻ con à?” Tô Tô trợn mắt, “ với phía trường học tiếng hộ tôi, rằng nếu cha mẹ tôi đến gây nhiều lần nhịn chút, nhưng đừng ràng mọi chuyện ra nhé... Tôi muốn họ quay về Giới Thành, hiểu ?”

      nghĩ giờ chuyện này đơn thuần là việc Bạch Lạc Lạc bỏ thuốc khiến lên giường với Diệp Dục nữa, còn liên quan đến việc Tô Tô cố tình đánh Tạ Thanh Diễn và Bạch Lạc Lạc bị thương nên cha mẹ thể truy hỏi trách móc nhà trường được. Tô Tô định để chuyện với trường học kiềm chân cha mẹ mình, kéo dài thời gian để họ muốn về Giới thành nữa.

      Tốt nhất là kéo dài ra, chờ qua 40 ngày này rồi đến mạt thế.
      Tôm Thỏ, Parvartyly sắc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :