1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 4: Đuổi theo để bồi thường
      Tạ Thanh Diễn bàng hoàng nhìn Tô Tô, lại theo bản năng cho rằng câu “Cút ” kia với Diệp Dục, cũng như cái đạp của Tô Tô ra là dành cho Diệp Dục?

      “Tô Tô, tên đó khỏi cút, chúng ta , đòi lại công bằng cho em.”

      Tạ Thanh Diễn đưa tay, nhịn đau bước về phía Tô Tô. Tô Tô cũng bước nhanh đến rồi đạp thẳng vào đũng quần Tạ Thanh Diễn, hung ác trong tiếng rên rỉ của :

      “Tạ Thanh Diễn, đừng để tôi gặp lại . Lần tiếp theo gặp lại chắc chắn phải chết!”

      Diệp Dục quần áo mũ nón chỉnh tề đứng bên cạnh nhìn cước sát phạt của Tô Tô mà thít mông lại. Chuyện này kỳ quái, chẳng nhẽ Tô Tô này bị sốc quá nên thần kinh thất thường rồi? Thành ra nhầm bạn trai của ấy thành kẻ thù xâm hại ?

      Vậy kẻ thù như sao giờ?

      “Tô Tô, em bị điên rồi à?!” Tạ Thanh Diễn ôm đũng quần lăn lộn mặt đất, “Em hận sao? biết rồi, em hận , nhưng đêm qua chính cũng biết Bạch Lạc Lạc bỏ thuốc em.”

      Tô Tô nhớ ra, hôm nay và Diệp Dục lên giường với nhau là vì đồ uống Bạch Lạc Lạc đưa . Theo lời của Bạch Lạc Lạc ta chỉ muốn cho Tô Tô bài học, ai ngờ Tô Tô chạy về phía tầng của quán bar, lại gặp được đám binh lính tụ tập bạn bè đến chơi bời. Nếu chạy lên tầng mà tìm Tạ Thanh Diễn giúp người lên giường với phải Diệp Dục mà là Tạ Thanh Diễn rồi.

      Nhìn xem, quay quay lại lại thành lỗi của Tô Tô rồi!

      cười gằn, nhìn Tạ Thanh Diễn đầu đầy mồ hôi mặt đất, “ cũng sai. Tôi hận , Tạ Thanh Diễn. Nhân lúc còn chút thời gian, trong những ngày còn sống này hãy thẳng thắn làm thỏa mãn Bạch Lạc Lạc ! Đừng để ta rỗi hơi tranh giành bồ bịch, bỏ thuốc kích dục khắp nơi!”

      Bạch Lạc Lạc, Bạch Tuyết Lê, hai con chết tiệt này, còn có những kẻ giúp đỡ hai kẻ này mua bán Tiểu Ái nữa… 45 ngày sau, Tô Tô muốn cho những kẻ này thứ còn kinh khủng hơn cả chết!

      Năm đó Bạch Lạc Lạc ghen ghét với Tô Tô có dị năng hệ băng, trở thành cao thủ số trong nhóm Tương Đại (2) nên nhân lúc Tô Tô làm nhiệm vụ, ta xúi Tạ Thanh Diễn bế Tiểu Ái ra, hai kẻ lòng lang dạ sói mặc kệ đứa bé khóc gào gọi “ chú ơi” đến thở ra hơi mà vẫn bán cho Bạch Tuyết Lê, Bạch Tuyết Lê lại chuyển bán Tiểu Ái cho Thẹo.
      (2) Tương Đại: viết tắt của đại học ở Tương Thành.

      Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Tô Tô phát ra Tiểu Ái bị mất tích nhưng lúc tìm kiếm khắp nơi những người biết chuyện đều hẹn mà cùng che giấu , thậm chí ngay cả khi Tô Tô tìm ra chúng còn giúp Bạch Lạc Lạc và Tạ Thanh Diễn cùng dồn vào chỗ chết. đám người giẻ rách, lòng dạ bẩn hơn cả nước cống, cần phải sống thế giới này.

      Tô Tô dọn dẹp đám này cũng tính là cống hiến cho mạt thế, coi như tinh lọc thế giới!

      chân đạp lên ngón tay Tạ Thanh Diễn, giữa tiếng kêu gào thảm thiết của , Tô Tô rảo bước đủng đỉnh ra khỏi phòng. Giờ giết kẻ khốn nạn được tìm chuyện khác để làm, chẳng hạn như mạt thế rất gần rồi, tích trữ chút của cải gì đó thôi!

      Nơi này là quán bar tên “Vương Phi”, phía là khách sạn, xung quanh có hàng trăm siêu thị, đủ các loại mặt hàng thị trường. Đây chính là trung tâm thương mại lớn nhất Tương Thành.

      Còn những người như Tô Tô, Tạ Thanh Diễn hay Bạch Lạc Lạc giờ đều chỉ là sinh viên năm nhất của trường đại học phổ thông ở Tương Thành. Hôm qua học kỳ sắp kết thúc nên mọi người tụ tập vui chơi chút trước khi đến kỳ thi cuối cùng.

      Nhờ có dị năng mà Tô Tô 19 tuổi của tại với 12 năm sau có thay đổi nhiều, điều duy nhất khác biệt là Tô Tô của 12 năm sau chỉ cần đứng từ xa cần lên tiếng cũng có thể khiến người ta thấy tuyệt vọng.

      Mạt thế tới, có ai lại tuyệt vọng???

      siết chặt áo khoác da bò người, cơn gió lạnh thổi qua khiến đột nhiên run rẩy rồi lại bật cười – là dị năng giả hệ thủy, sau lại biến dị sang hệ băng, dù bây giờ dị năng hệ thủy của chưa thức tỉnh bản thân cũng là người sợ lạnh nhất đời, run cái gì mà run?!

      Ra khỏi cửa chính khách sạn, qua góc phố, Tô Tô vừa nhớ lại quá khứ, vừa nghĩ đến tương lai sắp tới, trong lòng lại tràn ngập mong chờ mạt thế. Mạt thế đến, Tiểu Ái cũng đến, thế giới kẻ mạnh thống trị, chỉ cần mạnh mẽ ai cũng có thể sống được theo ý mình.

      mong 45 ngày này trôi qua trong chớp mắt. Tô Tô đột nhiên quay đầu, trong căn hẻm lạnh lẽo, đôi mắt đen long lanh mở to nhìn chằm chằm người đàn ông theo sau. nhíu mày:

      “Sao theo tôi?”

      Người đàn ông tiến lại gần, gương mặt ra dần từ trong bóng tối, còn vẻ ngại ngùng và nghiêm túc. do dự dừng lại trước mặt Tô Tô mét, lại biết phải thế nào đành giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng, trấn an :

      đừng sợ, tôi làm gì đâu.”

      “Tôi sợ.”

      Tô Tô ăn ngay , mà nhìn gương mặt cực kì giống Tiểu Ái của Diệp Dục khiến lòng đau nhói. cố gắng lau nước mắt, nghẹn ngào:

      “Tôi hỏi lại, theo tôi làm gì?”

      “Tôi… tôi định làm gì… tôi…” thấy Tô Tô sắp khóc, Diệp Dục tội lỗi đầy mình gục đầu suy sụp. Để tỏ thành ý, chủ động lùi xuống bước, vò đầu bứt tai nghĩ lý do biện bạch, “Tôi… tôi thấy mình nên đuổi theo hỏi xem tôi… tôi nên làm thế nào… mới thấy vui vẻ hơn?”

      tưởng rằng mọi nỗi bi thương và tuyệt vọng khắc cốt ghi tâm của Tô Tô bắt nguồn từ việc xâm hại , thế nên Tô Tô càng tỏ ra khó chịu Diệp Dục càng cắn rứt lương tâm. thực tế, chuyện tối hôm qua khó có thể , mà tối qua Tô Tô cũng rất chủ động.

      “Tránh xa tôi chút, đừng chạm vào tôi tôi dễ chịu hơn.”

      coi người đàn ông này chẳng khác gì kẻ xa lạ. Kiếp trước Diệp Dục cũng theo đuổi muốn bồi thường cho Tô Tô, có điều Tô Tô hận Diệp Dục khi đó kém gì hận Tạ Thanh Diễn bây giờ, cứ thấy Diệp Dục là xông vào đánh chửi. Hình như sau này cũng từng xuất thêm mấy lần.

      Nhưng khi đó, Tô Tô khó chịu vì lần đầu tiên của mình dành cho Tạ Thanh Diễn nên giao hết việc giao tiếp với Diệp Dục cho Tạ Thanh Diễn. biết hai người họ thỏa thuận thế nào mà khi mạt thế tới, Diệp Dục xuất nữa, Tạ Thanh Diễn cũng còn nhắc đến người tên Diệp Dục này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 5: Vòng lặp chiều

      Sau này Tiểu Ái ngày lớn dần trong bụng Tô Tô, cũng cảm thấy được kỳ diệu của tình mẫu tử. Tuy đối với Diệp Dục đến mức con cả cha nhưng Tô Tô cũng dần còn hận Diệp Dục nữa. thế nào cũng tặng cho thiên sứ Tiểu Ái, nếu hận nữa hợp tình hợp lý cho lắm.

      Về chuyện xâm hại hay Tô Tô gặp quá nhiều trong thời mạt thế rồi, đêm đó cũng hẳn là xâm hại , tình tôi nguyện mới đúng!

      Có điều nhắc đến tình mẫu tử Tô Tô chợt nhớ đến chuyện: bố mẹ bây giờ vẫn còn sống. Có người , tình mẫu tử như vòng lặp chiều, câu này sai chút nào. Người phụ nữ nào cũng con của mình nhất, quay về lâu thế rồi mà đến giờ Tô Tô mới nhớ ra bố mẹ vẫn còn sống.

      Năm đó tình hình rối ren, là thời đại người người bất an tập hợp thành từng nhóm giúp đỡ nhau sống sót, tìm chỗ trú chân gần nhất, nào có sức lực mà vượt nghìn dặm để tìm người thân. Sau này vì mất Tiểu Ái mà Tô Tô rơi vào trạng thái phát điên, cố chấp tìm Tiểu Ái nên tập trung tìm bố mẹ mình ở thời mạt thế.

      Cho tới tận lúc bốn căn cứ lớn may mắn sống sót được thành lập, trong quá trình truy tìm kẻ thù Tô Tô mới nghe ngóng được tin bố mẹ mất vào thời kỳ đầu mạt thế. Bởi vì muốn tìm mà họ mặc kệ tất cả đâm đầu về phương Nam, ngay cả cơ hội vàng để di chuyển về phương Bắc cũng bỏ lỡ.

      Thế mới tình mẫu tử là là lặp lại chiều, người bố mẹ nhất là , còn người nhất lại là Tiểu Ái.

      Tô Tô bất chợt quay người , chờ Diệp Dục trả lời. Dù sao cũng định nghe tiếp. ngày càng nhanh, cuối cùng chạy như bay tìm siêu thị hỏi ông chủ ở đó có điện thoại công cộng . run rẩy bấm dãy số điện thoại quen thuộc trong trí nhớ, lại lại cách sốt ruột chờ đầu dây bên kia nhận điện.

      “Alo???”

      Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ quen thuộc trong trí nhớ, Tô Tô đưa tay bịt miệng mình lại sợ tiếng khóc truyền vào điện thoại. Giọng nữ ở đầu bên kia lại “alo” thêm vài lần, lúc chuẩn bị dập máy Tô Tô hô lên:

      “Mẹ!”

      “Tô Tô??? Sao thế? Sao con lại dùng số lạ gọi về? Di động của con đâu?”

      “Di động, di động…”

      Tô Tô suýt chút nữa quên mất điện thoại của trước mạt thế đâu? lúc cúi đầu lật túi áo khoác bên cạnh có bàn tay đưa ra, bàn tay đó là chiếc điện thoại nhắn xinh xinh màu trắng. Chiếc điện thoại này quen mắt, hình như chính là chiếc điện thoại của trước mạt thế.

      nhận lấy chiếc điện thoại, ngước nhìn Diệp Dục. Sao tên này lại theo nhỉ? chỉ theo mà trong tay còn cầm chiếc túi xách nữ, túi xách nhìn cũng rất quen, còn phải là túi của Tô Tô sao???

      “Ây dà, cái con bé này từ bé đến lớn cứ quên trước quên sau, có phải làm mất điện thoại rồi ? Gọi điện thoại về để hỏi nhà còn tiền mua điện thoại mới chứ gì?”

      Ở đầu dây bên kia mẹ Tô cần Tô Tô mở miệng liền tự động bắt đầu quở trách, càm ràm hồi nghe thấy tiếng khóc của mẹ Tô cũng mềm lòng, liền tiếp tục :

      “Thôi được rồi được rồi, con đừng khóc nữa. Chỉ là mất điện thoại thôi mà, vài bữa nữa mẹ bảo bố chuyển tiền cho con mua. Mua cái điện thoại di động Quả Quýt ý, lần này chúng ta mua cái tốt tí, Quả Quýt nhé!”

      “Mẹ, phải. Con.... con cần tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, bố mẹ mau đến Tương Thành , nhanh lên! Con cần rất rất rất nhiều tiền.”

      Trong tiếng càm ràm quen thuộc của mẹ Tô, Tô Tô vẫn khóc rấm rứt dừng, năng cũng lộn xộn ràng. Tuy trong lòng cố gắng nhắc nhở bản thân được khóc, được khóc, ảnh hưởng tốt đến Tiểu Ái nhưng trong lòng xót xa chịu nổi. Đối với Tiểu Ái làm tròn trách nhiệm người mẹ, đối với cha mẹ cũng làm tròn bổn phận của người con. Tô Tô cảm thấy bản thân mình kiếp trước đúng là đáng bị giày vò đau khổ đến chết.

      Cũng may là được quay lại lần nữa, Tô Tô tự hứa với mình 1001 lần, được quay về lần này sửa chữa tất cả những sai lầm kiếp trước. Những người thương đều sống tốt, người nào cũng phải sống tốt.

      Mẹ Tô ở đầu dây bên kia bị tiếng khóc rấm rứt của Tô Tô dọa sợ, chưa để Tô Tô giải thích vì sao cần nhiều tiền mẹ Tô to tiếng hỏi:

      “Con sao thế? Có chuyện gì rồi? Cần tiền làm gì? Mau với mẹ .”

      “Mẹ đừng hỏi nữa, mẹ với bố mau lên, mẹ với bố mau đến Tương Thành ! được chậm trễ phút nào! Đem theo tiền nữa!”

      Tô Tô cũng to tiếng với mẹ rồi dập điện thoại bụp cái, cũng muốn giải thích nhiều với mẹ về mạt thế. rồi cha mẹ đưa thẳng vào viện tâm thần mất, thà rằng cứ để bố mẹ thấp thỏm lo lắng mà lập tức đến Tương Thành còn hơn.

      muốn cha mẹ mình đến Tương Thành chứ phải quay về chỗ họ là bởi vì Tương Thành khá sầm uất, ngoại thành còn có mấy công xưởng của quân đội, điều kiện y tế cũng tương đối đại, xung quanh quang đãng, lại ở đồng bằng. Sau khi mạt thế tỷ lệ người sống sót ở Tương Thành còn nhiều hơn những thành phố như Giới Thị, Đức Thị nhiều... Cuối cùng ngoài Tương Thành ra các căn cứ ở những thành phố đều bị thất thủ, những người may mắn sống sót hoặc là tìm đến Kinh Thành ở phương Bắc hoặc là xuôi về Tương Thành ở phương Nam.

      Nếu thu xếp ổn thỏa ở lại Tương Thành tầm năm sáu bảy tám năm thành vấn đề, nhưng mạt thế biết trước được điều gì, ở lại Tương Thành hai năm, hai năm đủ để sinh Tiểu Ái ra rồi tính tiếp.

      Vì thế Tô Tô muốn ở lại Tương Thành và sắp xếp môi trường an toàn tuyệt đối.

      Để về mạt thế phải chỉ hai câu là kể hết được, những người chưa từng trải qua rất khó có thể hình dung đó là quang cảnh thế nào, Tô Tô còn phải chăm sóc tốt Tiểu Ái trong bụng ở mạt thế nữa nên những khó khăn trong đó lại càng khó giải thích hơn. Vì thế lựa chọn giải thích, cứ lừa được cha mẹ đến Tương Thành rồi bắt ép họ ở lại, sau này cha mẹ hiểu thôi.

      Sau khi dập máy, Tô Tô quay người đâm sầm vào Diệp Dục đứng phía sau. cúi đầu khuôn mặt đầy lo lắng nhìn , đường nét khuôn mặt mang nét kiên nghị mà mạnh mẽ, đường nét này khiến cho Tiểu Ái mập mạp cắt tóc ngắn y hệt đứa con trai. Bình thường ở bên cạnh Tô Tô, Tiểu Ái nhìn trông y hệt thế này, vô cùng tinh nghịch.

      Như nhớ lại chuyện gì đó, Tô Tô lại rơi nước mắt dù cười với Diệp Dục. trợn tròn mắt như nhìn thấy quỷ, đưa tay xoa ngực, cẩn thận hỏi:

      “Này, gọi cha mẹ đến đây có phải muốn đưa ra phán quyết cuối cùng với tôi đấy?”
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 6: Mạng sống đáng quý

      Thông thường trong phim đều diễn ra như thế này: Khi nhà lành bị tên con nhà giàu, con quan hoặc người có thế lực nào đấy xâm hại làm mất trong sạch, cả nhà nhà lành ấy đến làm ầm lên. Chắc chắn mẹ ấy khóc, hai nháo, ba thắt cổ, cuối cùng làm cho ra lẽ là có lỗi với nước mắt người xem.

      Tuy Diệp Dục ở lâu trong doanh trại nhưng thi thoảng cũng có xem qua cái loại phim tình cảm dài tập này.

      Tô Tô liếc mắt nhìn Diệp Dục, vô cùng châm chọc hỏi: “ sợ à?”

      “Việc này à?” Diệp Dục có vẻ hơi bối rối, gượng gạo cúi đầu xuống, “ ra tôi sợ mọi người gây . Mọi người làm ầm lên cũng được gì; để duy trì danh tiếng, quân đội dập tắt chuyện này. Tôi nghĩ, thay vì làm loạn với các , tôi có thể bồi thường cho .”

      “Cách gì? Cho tôi tiền???” Tiếng Tô Tô có phần the thé, trong mắt lên sát ý, “ cho tôi là gọi?”

      ********

      , phải, tuyệt đối phải…” Diệp Dục lắp bắp, hai tay vội vàng xua, túi xách của Tô Tô đung đưa cánh tay cường tráng như đá, “Tôi biết phải là người như thế. Tối qua tôi thấy bị bạn học bỏ thuốc…”

      thấy tôi bị bỏ thuốc, còn…” Tô Tô thấp giọng, “còn chạy lên tầng, còn cự tuyệt, còn phối hợp đè lên tôi?!”

      “Tôi…”

      Diệp Dục muốn gì đấy, môi giật giật, cuối cùng chỉ thốt lên được từ rồi cũng gì nữa. ta ủ rũ cúi đầu, nhìn chằm chằm ngực Tô Tô cái, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt , giơ tay lên tự cho mình cái tát mạnh rồi bỗng thẳng cổ, đỏ mặt lớn tiếng :

      “Em , em tên là Tô Tô nhỉ, tôi tên là Diệp Dục, hai ta trao đổi số điện thoại nhé?”

      “Đầu óc có vấn đề?”

      phải, ý của tôi chính là, xem, dù sao bây giờ và bạn trai cũng chia tay rồi, lại muốn tiền. Nếu , tôi là người thô kệch, biết chuyện, tôi, cảm thấy…”

      “Ai tôi lấy tiền? Tôi muốn tiền. Đem tất cả tiền của đưa cho tôi!”

      Cắt ngang lời ấp a ấp úng của Diệp Dục, Tô Tô chìa bàn tay trắng trẻo, cổ tay mảnh khảnh đeo chiếc đồng hồ chỉ bộ đội đặc công mới được trang bị của Diệp Dục. Cái đồng hồ này tệ, về sau cần dùng nên cứ lấy thôi. Tô Tô ngoắc ngoắc ngón tay, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Diệp Dục:

      “Tiền và súng đưa cả cho tôi!”

      “Súng được!” Diệp Dục nghiêng người che giấu súng ngang hông.

      “Tô Tô, mạng sống đáng quý, súng thể tùy tiện nghịch được đâu.”

      ta cho rằng Tô Tô chịu nổi đả kích muốn tự sát. Hoặc là Tô Tô chuẩn bị cầm súng giết bạn trai, hoặc là Bạch Lạc Lạc nào đó bỏ thuốc ?? Thế nên đưa tiền được, đưa súng chắc chắn . ta thể gây tổn thương cho Tô Tô lại còn hại Tô Tô phải vào tù.

      Trong lúc vô tình, Diệp Dục cảm thấy mình có ý thức trách nhiệm với Tô Tô. lục lọi người lúc, móc ra cái thẻ ngân hàng, đặt lên bàn tay bé của Tô Tô, thành :

      “Tôi lúc trước cũng ngờ xảy ra chuyện như thế này, tiền lương tiêu kha khá mất rồi. Trong thẻ này còn bốn năm vạn, mật mã là xxxxxxx, trước mắt cứ dùng. đủ mỗi tháng tôi lại cho thêm, tôi còn có thể xin tiền giải ngũ sớm, đại khái cũng tầm mười đến hai mươi vạn. cho tôi về làm cái báo cáo để xin cấp số tiền đó rồi tất cả đều cho

      “Mất bao lâu?”

      Có kịp tranh thủ trước khi mạt thế ? Đôi lông mày thanh tú của Tô Tô cau lại, nhìn chiếc thẻ trong tay, nghĩ xem trong thẻ của mình còn bao nhiêu tiền sinh hoạt, trước tiên thuê nhà ở, tích trữ chục nghìn cân gạo rồi tính.

      “Tôi cố nhanh!”

      Diệp Dục bắt đầu khó chịu, thái độ của Tô Tô có chiều hướng lành làm gáo vỡ làm muôi, hình như ngoài tiền ra cần gì cả. khiến chịu cú sốc quá lớn? Từ đó về sau Tô Tô ngược lại con đường trong sáng? Cuối cùng vẫn hại trong sạch mà, Diệp Dục buồn rầu suy nghĩ chút, cao giọng, nhìn Tô Tô hỏi:

      “Tô Tô, cái màng kia đối với rất quan trọng nhỉ, đừng khổ sở quá, nếu tôi đưa vá trước nhé?!”

      Ngẩng đầu lên nhìn Diệp Dục hồi lâu, Tô Tô mới phản ứng được “màng” mà Diệp Dục là cái gì? hít sâu hơi, nể mặt Tiểu Ái liệt tên Diệp Dục vào danh sách phải giết của . chỉ lạnh lùng hơn, trỏ ngón tay về phía Diệp Dục, viết trung:

      “Số điện thoại của tôi là xxxxxxxxxx, nhớ kỹ, chuẩn bị tiền xong gọi số điện thoại này, càng nhanh càng tốt! Đàng hoàng chút, xong trước cuối tháng 12 có lẽ tôi có thể chỉ cho con đường sáng!”

      Sau khi hùng hổ uy hiếp, Tô Tô cầm lấy túi xách vẫn cánh tay của Diệp Dục, nghiêng người qua bên cạnh mấy bước, giơ tay lên ngăn lại chiếc xe taxi ngang qua, nhảy lên và đọc địa chỉ. Xe chở người phóng vụt .

      Chỉ còn Diệp Dục đứng dưới ánh mặt trời, người mặc đồ rằn ri, lưng thẳng tắp, biểu tình mặt phảng phất như muốn cười, rồi lại như dám cười. ta tưởng tượng nổi rằng nhắn đến độ tay có thể bóp chết lại có thể ra lời hung ác như vậy.

      Chỉ cho con đường sáng? gây ra tội lỗi như vậy, quả thực là cần con đường sáng làm cho tâm hồn được an bình.

      Tô Tô ngồi xe thẳng về Tương Đại. Xuống xe, dựa theo trí nhớ mơ hồ, tìm được chỗ ở của mình. Nếu như nhớ lầm, giờ Tô Tô phải có cái máy tính. Trước mạt thế internet rất phát triển, là thời đại tin tức hoá, mạng cái gì cũng có, muốn thuê loại phòng ở như thế nào cũng được như ý.

      Ký túc xá của nằm ở toà ký túc xá nữ số 1. Trước khi tiến vào ký túc xá, Tô Tô lòng vòng ở xung quanh toà số 1 theo thói quen. Cái này gọi là khảo sát địa hình trước, sau đó mới bước vào toà nhà. Vừa leo cầu thang Tô Tô vừa lắc đầu - chỗ tập trung nhiều người như thế này, đến ngày tận thế đầu tiên, người sống sót làm sao mà chạy thoát được?

      Toà nhà của ký túc xá nữ được bao quanh bởi hàng tường rào rất cao để phòng ngừa bạn trai những người trèo tường vào, cũng là để ngăn cản những bạn phát xuân trèo tường ra ngoài. Đó cũng chính là lí do ký túc xá nữ chỉ có hai cửa trước sau. Cửa trước độ rộng chỉ tầm tầm, bình thường các bạn nữ ra vào hàng ngày tạm ổn, nhưng cả nhóm người ồ ạt tiến lên cùng lúc chắc chắn bị phá hỏng.

      Phía sau được làm với mục đích là cửa thoát hiểm khẩn cấp khi xảy ra hỏa hoạn. Đến khi có tai nạn cháy nổ hay bạn học thất tình muốn nhảy xuống tự sát mới phát huy tác dụng, nhưng khổ nỗi cửa này cũng chỉ to cỡ xe cứu hoả, lại có tình huống khẩn cấp nên cái cửa này khoá chặt quanh năm.
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 7: Thuê phòng

      Tô Tô dự định sau khi thuê phòng xong xuôi cạy khoá cửa thoát hiểm. Trải qua 12 năm mạt thế, tuy lòng của nguội lạnh đến mức giết người chớp mắt nhưng cũng chưa đến mức mất hết nhân tính. Có thể là do tồn tại của Tiểu Ái. Cũng có thể là trong quá trình tìm kiếm Tiểu Ái, gặp được ít người giúp đỡ nên cuối cùng lương tri của Tô Tô vẫn còn.

      Ngày tận thế đến. Đây là việc chắc chắn xảy ra, Tô Tô ngăn được, cũng có năng lực cứu từng người từng người . Nhưng chỉ cần tiện tay có thể cung cấp đường thoát cho những người may mắn còn sống sót làm cũng mất miếng thịt nào.

      Phòng ký túc xá của ở tầng 5, phòng 502. Mỗi phòng có bốn giường tầng: tầng để ngủ, tầng dưới là cái bàn sinh viên để máy tính và sách vở. Bốn phòng dùng chung ban công và nhà vệ sinh tập thể. Trước mạt thế hoàn cảnh như vậy coi là tệ. Mọi người vô cùng vui vẻ, ai cũng như chị em ruột, cùng nhau vượt qua gian khó trưởng thành, tận hưởng thanh xuân liều lĩnh.

      Nhưng chẳng trước được điều gì khi mạt thế đến. Ai cũng có ích kỷ, Tô Tô cũng ngoại lệ. Đây cũng chỉ là chuyện thường tình, cần phải oán trách. Số người do trời định, chỉ cần cố gắng tìm đường sống là được. Sợ nhất chính là gặp phải cái loại bạn bè phản bội lẫn nhau. Cảnh tượng kẻ sau lưng đẩy người ra cản đao hộ mình, Tô Tô trải qua cho nên khá hiểu lòng người. Người tốt cũng có nhưng sống được bao lâu. Người xấu cũng ít nhưng thường thường “người xấu” lại cứu Tô Tô mạng ngay thời khắc quan trọng.

      Cửa phòng mở nhưng trong có ai, Tô Tô vào nhìn xung quanh. Sạch , ngăn nắp và còn có mùi thơm thoang thoảng đâu đây. đến trước cái bàn học của mình, tìm cái ghế mà lâu lắm rồi chưa từng nhìn thấy rồi bật máy tính lên, mở web của thành phố rồi lướt xem tin tức cho thuê phòng.

      Chỗ an toàn nhất của Tương Thành ra phải khu vực nội thành. Mặc dù nội thành lo về vật chất nhưng đồng thời dân cư nơi này cũng khá đông đúc. Vậy nên sau mạt thế, nội thành và trường học đều là những khu gặp tai họa nặng. qua cũng phải lại, ngoại thành tương đối ít người nhưng đồ dùng vật dụng khá là thiếu thốn, muốn tìm đồ gì cũng phải vào nội thành, nhưng nghĩ kỹ chút, nếu tích đồ trước nơi đó chính là thiên đường khi mạt thế đến.

      Có điều ngoại thành cũng phải là chỗ an toàn cả đời bởi vì nó liền sát với phần rìa phía ngoài của Tương Thành. Người may mắn còn sống sót chạy từ nội thành ra, sau đó chờ quân đội đến. Kế tiếp họ tập hợp tổ chức tiến vào nội thành thanh lý zombie, tìm kiếm của cải. Cuối cùng sau khi dọn dẹp triệt để zombie, những người may mắn còn sống sót tạo dựng lên căn cứ. Khi đó khu vực ngoại thành tương đối gần kề khu vực dây thép gai, nếu như đàn zombie ồ ạt kéo đến đó là nơi bị công phá đầu tiên.

      Dù sao Tô Tô cũng định ở lại ngoại thành Tương Thành cả đời. Kế hoạch của đầu tiên là kiếm chỗ ở ngoại thành, đến lúc đó đỡ phải cùng những người may mắn sống sót rơi vào cảnh màn trời chiếu đất. Chờ sinh Tiểu Ái an toàn xong rời khỏi nơi này, khi đó mạt thế cũng được vài năm rồi. Mấy năm còn đủ cho sắp xếp ổn thoả cho cha mẹ và Tiểu Ái sao?

      Về vấn đề nhà ở, Tô Tô lựa chọn thuê ở khu biệt thự Quả Táo. Đó là chỗ biệt thự mới xây dựng, nghe là để dành cho những người có tiền. gian xanh vô cùng lớn, khoảng cách từ biệt thự này đến biệt thự khác cũng khá xa và mỗi căn biệt thự đều có tầng hầm ở dưới, có thể dùng để trữ đồ. Cái chính là biệt thự ở đây tuy hoàn thành nhưng lại có mấy người ở, có chủ nhà còn đem cho thuê, có điều tiền thuê cũng rất đắt nên vẫn để đó!

      Cảm ơn thời đại công nghệ thông tin, Tô Tô nhanh chóng nộp tiền đặt cọc qua mạng. Qua ngày hôm nay, thanh toán nốt tiền là có thể lấy chìa khoá từ người môi giới. Thời gian thuê của lâu, chỉ hai tháng, trả tiền lần. còn lãng phí biết bao nhiêu nước bọt láo với người môi giới là bố mẹ muốn đến du lịch, cũng chỉ ở lại hai tháng. Người môi giới cũng muốn làm xong vụ giao dịch nên cũng đồng ý nghi ngờ gì.

      Tiền đặt cọc là tiền từ trong thẻ của Diệp Dục. Tiền thuê 5,000 tệ tháng, cộng thêm thuế phí và tiền thế chấp làm bay ngay 15,000 tệ. Thẻ của Diệp Dục có tất cả 45,000 tệ, giờ chỉ còn 30,000 tệ. Tô Tô quyết định mang toàn bộ chỗ tiền này mua gạo!

      nghĩ rồi, mình là dị năng giả hệ thủy sau biến dị sang hệ băng. Trước khi biến dị, nắm được dị năng hệ thủy, người nhà muốn uống nước, giặt đồ hay nấu cơm xào rau đều gặp khó khăn về nguồn nước. Thực vật sau mạt thế biến dị là vì hấp thu nguồn nước ô nhiễm. Nếu dùng dị năng của cung cấp nước sạch rau trồng có thể ăn được!

      Biệt thự thuê trước sau đều có gian xanh rất lớn, ước chừng trăm bình (1). chỉ cần dựng cái lều ngăn nước bị ô nhiễm ngấm xuống, sau đó làm hệ thống cấp nước đơn giản là được. Có điều có ngăn trở như thế nào thực vật ít nhiều cũng biến dị, chỉ cần quá nhiều con người vẫn có thể ăn được.

      (1) Bình: đơn vị đo diện tích của Nhật Bản, “bình” bằng 3,3579 m2.

      Thịt bây giờ mua trước, ăn bao nhiêu mua bấy nhiêu, có thể dự trữ ít đủ cho tháng. Thứ nhất là do thịt để lâu dễ bị biến chất. Thứ hai là Tô Tô muốn ăn thịt của thú biến dị khi mạt thế đến. Thịt thông thường đều chứa năng lượng nhưng thịt thú biến dị còn chứa năng lượng nhiều hơn.

      Vấn đề về nhiên liệu cũng rất dễ giải quyết. Thời kì đầu mạt thế, khí đốt bị gián đoạn ngay. mua trước vài cái máy phát điện mini chạy bằng sức nước cho gia đình. Đợi khi cha tới và quen với mạt thế Tô Tô nhờ ông làm cho hệ thống phát điện . Bình thường cha Tô thích nhất là mày mò mấy thứ này, hệ thống phát điện với ông phải điều gì khó.

      Sinh hoạt hàng ngày như đun nước, nấu cơm, chiếu sáng gì gì đó cũng tốn bao nhiêu điện nên hệ thống phát điện hoàn toàn có thể đáp ứng. Tô Tô lại nghĩ cách kiếm thêm chút tiền, mua ít bình ga lỏng tích trữ dưới hầm. Đến khi mạt thế, thời gian ban đầu tuyệt đối phải lo về năng lượng để dùng.

      Tiền trong thẻ của Tô Tô nhiều lắm, cha mẹ Tô tháng cũng chỉ cho 1,000 tệ. Nhưng và Tạ Thanh Diễn bên nhau từ khi cấp 3, gia cảnh nhà Tạ Thanh Diễn lại giàu có hơn nhà Tô Tô nên ngày thường Tô Tô chính là ăn của Tạ Thanh Diễn, dùng của Tạ Thanh Diễn. ăn bám Tạ Thanh Diễn cũng sai. Vậy nên Tô Tô cũng để dành được ít tiền, tầm 10,000 tệ. Số tiền này chợ mua chút hạt giống, làm ít nhà kính bằng ni lông để trồng trọt.

      Nghĩ đến đây Tô Tô liền quyết định làm luôn. đứng dậy, tắt máy tính, bắt đầu thu thập quần áo, điện thoại và thẻ ngân hàng. Nhưng rồi lại nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến loạt tiếng bước chân, sau đó cửa liền bị mở ra.

      “Tô Tô, còn mặt mũi quay lại?!” Người còn chưa vào đến cửa, tiếng the thé cay nghiệt của Bạch Lạc Lạc vang lên, “Đầu óc có vấn đề rồi à? Đánh Diễn bị thương đến phải nằm viện! biết xấu hổ, chính mình ra ngoài ngủ cùng người đàn ông khác còn đổ oan cho Diễn!”

      Tiếng của ta rất to, hơn nữa còn cố ý gào lên. tại là lúc mọi người học xong trở về ký túc xá, Bạch Lạc Lạc cố tình to để tất cả mọi người biết Tô Tô này hôm qua làm cái gì!

      sai, Tô Tô có vẻ ngoài ngây thơ trong sáng, nhưng giống si tình dành cho Tạ Thanh Diễn mà luôn thể , là con đàn bà lang thang ai cũng có thể lấy làm chồng. Đêm qua về ký túc là vì lên giường với người đàn ông khác.
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 8: Địa ngục lối

      cúi người thu dọn ba lô bên cạnh ghế, Tô Tô ngước mắt lên, thờ ơ nhìn Bạch Lạc Lạc. Bạch Lạc Lạc của tại thực khác trời vực với Bạch Lạc Lạc của mấy năm sau. Cho dù là Bạch Lạc Lạc tại cũng trang điểm, ăn mặc vừa điệu đà vừa thời thượng nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là sinh viên chưa từng trải, từ khóe mắt đến chân mày đều hai chữ “ngây thơ!”

      Bạch Lạc Lạc sau này khác. Dù dị năng hệ thủy của ta thức tỉnh nhưng người phụ nữ này trời sinh ăn bơ làm biếng, ra ngoài đánh quái chê mệt, ngồi trong nhà biết lựa với người ta, vì vậy dần dần đường tắt để sinh tồn. Phụ nữ, người phụ nữ có chút nhan sắc có thể dựa vào đường tắt nào để sinh tồn chứ? Ngoại trừ việc bán thân thể mình còn có thể có con đường nào nữa?

      Nhưng đây cũng phải chỗ đáng sợ của Bạch Lạc Lạc. Đáng sợ là cuối cùng ta còn tham gia buôn người, bé đầu tiên ta bán được chính là Tiểu Ái của Tô Tô!

      Khi đó, bọn họ đường về phương Bắc, lúc đến căn cứ sống sót tên là Xuân Thành. Bởi vì Tô Tô phóng quá nhiều nước, dị năng sinh ra biến dị, trở thành dị năng giả hệ băng. Trong nháy mắt, trở thành sức chiến đấu chính của cả tập thể. thường xuyên bị cầu làm nhiệm vụ, lúc làm nhiệm vụ lại thể dẫn theo Tiểu Ái.

      Khi đó, Tô Tô vẫn rất tin tưởng Tạ Thanh Diễn, mặc dù Tạ Thanh Diễn tỏ thái độ ghét bỏ , nhưng Tạ Thanh Diễn của lúc ấy thế nào? thể làm người nhưng có thể trở thành người mà Tô Tô tin tưởng nhất, đáng buồn là Tô Tô lại tin.

      Nên đoán sai đáng sợ của lòng người, hay có lẽ kỹ năng diễn xuất của Tạ Thanh Diễn quá tốt. Dù sao trước khi Tiểu Ái xảy ra chuyện, hình tượng mà để lại trong Tô Tô vẫn luôn là Tạ Thanh Diễn dịu dàng thắm thiết của trước khi mạt thế, mặc dù khi đó càng ngày càng xa cách .

      Chính vì câu đó, mỗi lần làm nhiệm vụ Tô Tô đều giao Tiểu Ái cho Tạ Thanh Diễn chăm sóc. Thực ra bây giờ nghĩ lại, việc sớm có dấu hiệu, mặc dù nhìn Tiểu Ái còn , nhưng đứa bé hai tuổi hiểu được hết, chỉ là chuyện chưa sõi. Mỗi lần Tô Tô giao Tiểu Ái cho Tạ Thanh Diễn, Tiểu Ái đều khóc hết hơi, đôi tay bé non nớt luôn tóm chặt quần áo của chịu buông, đôi mắt tròn xoe vẫn luôn nhìn cách tội nghiệp, miệng cũng luôn la lên:

      “Mẹ ơi, Ái Ái ngoan, Ái Ái ngoan, muốn mẹ, muốn mẹ…”

      Dáng vẻ cực kỳ đáng thương, nhìn Tô Tô như thể hận thể moi tim mình ra cho xem, nhưng lần nào cũng mạnh mẽ dứt áo khỏi bàn tay bé bỏng của Tiểu Ái; phải nhẫn tâm mà là thế giới bên ngoài còn khó khăn hơn ở căn cứ gấp trăm lần. Lần nào Tô Tô ra ngoài cũng phải mạo hiểm cả tính mạng, Tiểu Ái theo hệ số nguy hiểm cũng tăng gấp nhiều lần.

      Đương nhiên, đó đều là những điều mà Tô Tô tự nghĩ mà thôi. Rất lâu về sau mới hiểu, thanh tẩy của mạt thế có thể phóng to vô hạn phần hiểm nhất, xấu xí nhất trong nội tâm mỗi con người, vĩnh viễn thể dùng ấn tượng trước khi mạt thế để phán đoán tính cách của con người sau mạt thế.

      Ai cũng thay đổi, con của mình chỉ có thể giữ bên cạnh mình.

      Tâm tư quay về với tại, Tô Tô muốn nhớ lại lúc trước khi mạt thế Tạ Thanh Diễn đối xử với tốt như thế nào, sau khi mạt thế Tạ Thanh Diễn lại dần dần ghét bỏ ra sao, chuyện đó chỉ khiến buồn nôn. đứng nhìn Bạch Lạc Lạc như thế, đôi mắt vằn lên.

      nhìn cái gì mà nhìn? Tôi sai chứ? Bản thân chạy ra ngoài ngủ với trai lạ đêm, còn hùa với tên trai lạ đó đánh A Diễn!”

      Thấy người đứng ở cửa càng ngày càng đông, chỉ trỏ vào Tô Tô, đồng thời bắt đầu giọng soi mói bình phẩm, trong lòng Bạch Lạc Lạc vô cùng đắc ý, ta nhanh mồm nhanh miệng tiếp tục hủy hoại thanh danh của Tô Tô.

      “Mọi người xem, bình thường A Diễn đối xử với ta tốt thế nào, bao ta ngày ba bữa. Bình thường còn xách nước, chép bài hộ, làm trâu làm ngựa cho ta, ta làm như vậy có xứng với A Diễn sao?

      Đám nữ sinh ở ngoài cửa chỉ chỉ trỏ trỏ vào Tô Tô, giống như Tô Tô thực làm ra chuyện trời đất bất dung vậy, trong khi chẳng biết chút nào cũng bắt đầu bình phẩm và phán xét đạo đức Tô Tô.

      nữ sinh trắng trẻo hơi béo, giọng to nhất, lỡ mất cơ hội gật đầu tán thành: “Đúng thế, điểm tốt của Tạ Thanh Diễn tất cả chúng tôi đều nhìn thấy. Tô Tô, làm như vậy thực rất quá đáng. Vừa rồi, tôi và Lạc Lạc đến bệnh viện thăm Tạ Thanh Diễn rồi. Thủ đoạn của và tên ngủ cùng thực khiến người ta căm phẫn.”

      “Chuyện này nên báo cảnh sát, để ta sống phần đời còn lại trong tù.”

      “Đúng thế, nếu là tôi, tôi thực còn mặt mũi nào quay về nữa.”

      Thực ra cũng phải tất cả đám nữ sinh ăn ngồi rồi kia đều thực cho rằng Tô Tô mất hết tính người, đại đa số đều cảm thấy náo nhiệt chen vào hai câu để thể mình cao thượng thế nào, chỉ có vài nữ sinh cảm thấy vô cùng tức giận bởi vì Tô Tô làm tổn thương nam thần trong lòng họ.

      Người giống như Tạ Thanh Diễn, mặt mũi trắng trẻo thư sinh, vóc người cân đối rắn chắc, gia cảnh cũng có chút điều kiện, vung tay hào phóng rộng rãi keo kiệt, thành tích học tập trong trường rất cao, quan trọng là còn si tình. người đầy ưu điểm như vậy, sau này ra ngoài xã hội chính là bạch mã hoàng tử lý tưởng nhất trong lòng chị em phụ nữ.

      Mà bạch mã hoàng tử đó lại chỉ coi trọng mình Tô Tô. Nếu như là trước đây, Tô Tô chung tình với Tạ Thanh Diễn khiến các nữ sinh hâm mộ, ghen tị bây giờ, Tô Tô lại làm tổn thương Tạ Thanh Diễn khiến người ta căm ghét.

      Tô Tô tranh cãi với Bạch Lạc Lạc, cũng tranh cãi với mọi người, căn bản cãi nhau hoàn toàn vô nghĩa. Bây giờ, Tạ Thanh Diễn đối xử với rất tốt, cực kỳ say đắm, cho dù Tô Tô bị Diệp Dục xâm hại, Tạ Thanh Diễn cũng bằng lòng tiếp tục thương . Điều này càng cộng thêm điểm cho trong mắt của đám nữ sinh trước mặt này.

      Ai cũng biết tình tiết của vở kịch sau này phát triển thế nào, Tạ Thanh Diễn vẫn giống như cái ô bảo hộ luôn che mưa che gió cho Tô Tô yếu đuối, sau đó tổn thương mà Diệp Dục đem đến cuối cùng cũng qua . Mặc dù trong lòng Tô Tô và Tạ Thanh Diễn đều có vết sẹo vĩnh viễn có cách nào xóa , nhưng bọn họ vẫn thuận lợi tốt nghiệp, sau đó kết hôn, sinh đứa con đáng , bla bla…

      Tạ Thanh Diễn càng như vậy, càng thể xấu xa dơ bẩn của Tô Tô, Tô Tô càng khiến người khác căm ghét.

      Thời đại hòa bình, đây chỉ là câu chuyện tình của đôi nam nữ bình thường cùng vài chuyện vụn vặt xảy ra xung quanh họ.

      Thu dọn bộ quần áo cuối cùng xong, Tô Tô ngoắc ngoắc ngón tay về phía Bạch Lạc Lạc đứng ở cửa. Bạch Lạc Lạc nhếch mép khinh thường hừ lạnh tiếng, hề để tâm động tác tay đầy khiêu khích của Tô Tô. ta khoanh hai tay trước ngực, sải bước đến trước mặt Tô Tô, giơ tay lên định cho Tô Tô cái tát trước để thị uy.

      Tô Tô lại nhanh chóng cầm chuột máy tính ở mặt bàn lên, tay còn lại kéo bả vai Bạch Lạc Lạc, vòng dây chuột máy tính qua cổ Bạch Lạc Lạc. Tô Tô ra sức kéo, dây chuột siết lấy cổ Bạch Lạc Lạc.

      “Đồ chết tiệt, thiên đường có lối , địa ngục đường lại nhất định phải đâm đầu vào?!”

      Dùng dây chuột cũng siết chặt được cổ Bạch Lạc Lạc dễ dàng, Tô Tô cảm thấy dù giờ mình quá yếu nhưng Bạch Lạc Lạc vẫn yếu hơn . Chỉ cần mạnh tay chút, Bạch Lạc Lạc gãy cổ ngay.
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :