1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Sinh con thời Mạt thế
      [​IMG]
      Tác giả: Bao Bao Tử
      Nguồn: Waka.vn
      Editor: Team Táo Đỏ
      Thể loại: Mạt thế, trọng sinh, nam nữ cường, tình mẫu tử
      Số chương: 713 chương
      Văn án
      Mạt thế năm thứ 12, Tô Tô cuối cùng tìm được tung tích của Tiểu Ái - đứa con mất tích cách đây 10 năm của . Đổi lại biết bao cố gắng và mong chờ, Tô Tô lại phát , con chết từ lâu. Sau khi giết chết kẻ thù cuối cùng, Tô Tô tự sát.

      Chẳng ngờ, thời gian quay ngược lại, Tô Tô trở về quá khứ, vào đúng ngày có Tiểu Ái.

      Trải qua 12 năm mạt thế, Tô Tô nào còn là ngây thơ trong sáng của năm ấy. nhìn thấu hết những xấu xa của người đàn ông mình từng hết lòng tin tưởng – Tạ Thanh Diễn.

      thể để cho kết cục đau lòng kia lặp lại, Tô Tô quyết tâm sửa sai, bảo vệ con , bảo vệ cha mẹ, chuẩn bị trước cho mạt thế, sống cuộc sống hạnh phúc với những người thân của mình.

      Những thay đổi đó của khiến cho Diệp Dục – cha của Tiểu Ái – người đàn ông ngang qua đời ở kiếp trước, có cơ hội xuất bên cạnh cuộc sống của nhiều hơn ở kiếp này.

      Điều gì chờ đón ở phía trước? Mời các bạn đón đọc trọn bộ truyện Sinh con thời mạt thế của tác giả Bao Bao Tử do team Táo Đỏ dịch!
      Nhân vật chính: Tô Tô, Diệp Dục,...
      [Lưu ý: Truyện này mình đăng lên CUNGQUANGHANG khác ở chỗ mình tự edit những chương còn thiếu mà các trang app khác đăng thiếu, tất nhiên ngoại trừ trang app nguồn là Waka.
      Qùa tặng bạn
      C
      ô xinh đẹp chúc mừng bạn lên chức mẹ, mong rằng bạn và thiên thần bé luôn luôn bình an hạnh phúc]
      Last edited: 26/8/19

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Nhân vật chính + Review
      Nhân vật chính:
      Nữ chính
      [​IMG]

      Nam chính
      [​IMG]
      Bổ sung thêm về biệt danh của nhà: <(")<(")<(") NAM CHÍNH SỐ NHỌ NHẤT LỊCH SỬ.
      1. Vừa ra đời nhi, gia nhập quân đội, ăn cơm nhà nước.
      2. Tưởng ăn cơm nhà nước là tốt, cuối cùng vì làm nhi nên được cử tham gia đội cảm tử, nhiệm vụ nào cũng chết người
      3. Tưởng cảm tử là tệ lắm rồi, còn bị các bác lừa nhảy vào Đức thành toàn zombie - thông tin, lối thoát.
      4. Có con rồi còn phải theo đuổi vợ mãi mới được. Vợ là dị năng giả đẳng cấp cao - thể dùng vũ lực, chỉ có thể "lạt mềm buộc chặt."
      5. Theo đuổi được vợ rồi toàn nấu cơm rửa bát quét nhà, giặt giũ. Đừng hiểu nhầm, hoàn toàn tình nguyện.
      6. Theo đuổi xong, vui vẻ phải xa vợ chinh chiến. Vợ tìm được ở bên nhau chẳng bao lâu lại xa nhau.
      7. Gặp lại vợ vợ mất trí nhớ. Chạm vào vợ? Chưa bị xử lý tan tành là may
      Nhưng dù vậy, với tinh thần kiên trung bất khuất, cọi vợ là trời, vợ thích là được, Diệp Dục theo đuổi thành công người vợ tên "mềm" mà tâm "mềm" của mình - Tô Tô.
      Review​
      Câu chuyện bắt đầu khi thế giới rơi vào thời kì mạt thế.
      Năm đó là năm thứ 12 sau khi mạt thế diễn ra, tại biệt thự riêng của khách làng chơi khét tiếng Mai Tử, liều lĩnh tô Tô, sau hơn 10 năm trời tìm được con Tiểu Ái bị người cũ lừa bán . Sau khi kẻ thù cuối cùng rằng con chết rất lâu bởi lũ zombie khát máu, liền tự sát. Mọi thứ với Tô tô, tưởng chừng kết thúc… Bỗng dưng, sớm hôm sau thức dậy, chuyện kì lạ xảy ra. trở lại đúng ngày mà mình bị xấu xa – Bạch Lạc Lạc bỏ thuốc kích dục, dẫn đến việc qua đêm với người đàn ông quân nhân xa lạ – đó cũng chính là bố của con hơn sinh mạng của mình. Tiểu Ái bé của , lúc đó còn sinh linh ươm mầm trong bụng .
      Trải qua tiền kiếp đầy đau khổ, bi ai. Khi Tô Tô nhận ra mình trọng sinh và có cơ hội để làm lại, còn là ngây thơ, trong sáng đến nhu nhược năm nào. quá hiểu những bóng lưng đen tối trước kia, hiểu tâm can xấu xa của họ. Ông trời cho cơ hội để làm lại, cớ gì mà trọng dụng?
      nghĩ, nếu còn để cuộc đời như kiếp trước, Tô Tô quả đứa con ngu ngốc làm sao! có lợi thế biết trước tương lai, biết trước lòng người, có lợi thế là mạt thế chưa diễn ra, có thể chuẩn bị tất cả để đón đầu với sóng gió kiên cường.
      Đọc truyện này, cái nảy lên trong đầu mình đầu tiên đó là về tình mẫu tử. Nó to lớn và có sức mạnh hơn bất kì điều gì hết. Vì con thiên thần Tiểu Ái, Tô Tô có thể làm tất cả. có thể tìm con suốt 10 năm tiểu cường ai có thể quật ngã, có thể kết thúc mạng sống khi biết con còn đời, có thể bắt đầu cuộc sống lần nữa khi biết sinh mệnh vẫn thành hình trong bụng . Có đoạn ở chương 5, mình đọc xong mà thấy rất thấm thía. Đó là tình mẫu tử vốn hay chảy chiều. Cha mẹ chúng ta thương chúng ta nhất, có thể làm tất cả vì chúng ta. Mà đến khi ta lớn lên, ta lại dành cả cuộc đời để lo lắng cho con cái. Đó là dòng chảy chiều có trong huyết quản. Vậy nên, bạn hãy đọc truyện để hiểu thêm rằng tình phụ mẫu thiêng liêng thế nào, cha mẹ có thể vì con cái mà làm mọi việc đến đâu. Thế mới biết, ngôn tình, đôi khi cũng thực rất nhân văn.
      Sau này, khi tính toán kĩ lưỡng, Tô Tô có chuẩn bị kĩ lưỡng và cứng rắn đáp trả lại những người là kẻ thù kiếp trước. Tạ Thanh Diễn – người cũ, tuy bề ngoài lúc nào cũng thư sinh, thanh giản nhưng trong tâm hồn lại là con rắn độc đố kị, hèn hạ. Bạch Lạc Lạc thủ đoạn, gian manh và bất chấp tất cả để có được đàn ông, thực đáng khinh thường. Rồi còn lũ người trước đó mưu đem Tiểu Ái rời xa vòng tay . Tất cả, đều bị ” xử đẹp” hết. :)) Trọng sinh thế mới là trọng sinh chứ. Bạn đọc yên tâm, dõi theo Tô Tô rất hả lòng hả dạ, uổng công chút nào! ^^

      Còn nhân vật mà mình muốn nhắc đến sau cùng. Cũng là nhân vật mình thích nhất truyện luôn. Đó là Diệp Dục – người tình đêm của Tô Tô, người bố bất đắc dĩ của Tiểu Ái. Đây là người đàn ông nếu đọc và để ý kĩ bạn thấy rất buồn cười. Thẳng thắn và trung thực, đức tính cơ bản của quân nhân. Sau khi xảy ra 419 với Tô Tô, rất áy náy, cũng rất thành , dũng cảm. hề bỏ chạy hay trốn tránh trách nhiệm, còn muốn đem hết tất cả tiền của có, đến tiền giải ngũ tương lai cũng muốn đem ra bồi thường cho Tô tô :)) Làm mình đọc mà hiểu ai mới là người tổn thương ai nữa luôn. Vốn trong kiếp trước, giữa và Tạ Thanh Diễn có giao ước ngầm, lại muốn tổn thương Tô Tô thêm, nên liền ra biến mất khỏi thế giới của sau vài lần tiếp cận. Đến kiếp trọng sinh này, còn ngăn cản, thêm vào đó, Tô Tô vì nhớ thương khuôn mặt như tạc của Tiểu Ái mà cũng bài xích Diệp Dục. Mình thấy Tô Tô kiểu ngoài mặt lạnh lùng, trong lòng cũng dần chấp nhận Diệp Dục, cho phép Diệp Dục xuất bên đời .

      Đến những diễn biến sau này, có xuất của các nhân vật khác như Tạ Hào Thế – cao thủ mạt thế số 1 giúp sức cho Tô Tô, có hận thù từ mà biến chuyển thành của Tạ Thanh Diễn, có những nhân vật nguy hiểm như Lý Oánh, Lã Ấn. Vậy ai là bạn, ai là thù? Trong bối cảnh thời đại mạt thế đầy rẫy cái chết xung quanh, liệu mọi thứ có chỉ đơn giản là ân oán tình thù ? Hay kèm theo đó là thiêng liêng giữa cái chết và sống, giữa tình , tình đồng chí cùng nhau trải qua cái chết cận kề?
      Chúng ta bắt đầu đọc nhé
      Tôm Thỏ, ParvartyChris_Luu thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 1: Kẻ thù cuối cùng
      Trong màn mưa trắng xóa, lại đám zombie bắt đầu tụ tập để chuẩn bị thêm đợt tấn công mãnh liệt vào căn cứ may mắn còn sót lại của loài người. Người bên trong căn cứ hoang mang, xác chết của zombie lẫn con người chất thành từng đống từng đống ngoài tường thành. Tiếng gào thét, tiếng khóc, tiếng hét sợ hãi hòa vào thanh “ôi ôi” của lũ zombie thay nhau vang lên cả trong lẫn ngoài.

      Cùng lúc đó, trong căn phòng ngủ của tòa biệt thự tại Động Trụy Lạc nổi tiếng căn cứ Bạch Hổ, người đàn ông khoảng 50 tuổi trần truồng nằm cuộn mình trong góc phòng. người gã ta cuốn mấy tầng dây trói, bên còn dính chút máu, có cả những vết thương mới bị dao cứa vào. Gã khép hờ mắt như thể việc mở mắt cũng quá khó khăn, cố gắng giãy giụa cổ để xem khung cảnh xung quanh.

      Bên giường, thân hình nở nang thong thả chỉnh lại quần áo người. Sau lưng ta, chiếc giường bừa bộn vẫn còn vương mùi tình ái, khỏi khiến người ta nghi ngờ chuyện mới xảy ra chiếc giường này.

      “Đến rồi?”

      Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cất tiếng hỏi. ta mặc xong quần áo tử tế, ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, cẩn thận tô vẽ gương mặt. Cánh cửa chạm trổ hé ra khe hở, lộ ra gương mặt tái nhợt của , đây chính là Tô Tô.

      Tô Tô rất gầy, cũng cao lắm, nhìn giống như thiếu nữ chưa dậy hết, bước con đường ngây thơ dại khờ. Nhưng đây chỉ là vẻ bề ngoài, người quen đều biết Tô Tô có biệt danh là “ ba Liều mạng” ở thời mạt thế. Nội tâm hề đáng như ngoại hình của mình.

      Tô Tô bước vào phòng, đôi mắt đen sâu như mực quét lượt người đàn ông trong góc rồi thu lại. rút thẻ tích điểm trong túi áo khoác gió đen của mình đưa cho ngồi tô son đỏ trước bàn trang điểm.

      “Đây là thẻ tích điểm tôi hứa cho , cầm lấy .”

      từ tốn tô son xong quay đầu nhìn Tô Tô, mỉm cười xinh đẹp. ta giơ đôi tay móng sơn màu đỏ rực như máu người, ngón tay kẹp chiếc thẻ điểm của Tô Tô đưa tới bên miệng, ánh mắt quyến rũ mê hoặc.

      “Cảm ơn, sau này muốn bắt ai cứ đến tìm tôi, tôi rất sẵn lòng làm ăn với .”

      có sau này nữa, đây là lần cuối rồi.”

      Tô Tô mặt lạnh tanh nhìn gã đàn ông nằm trong góc, có lẽ gã cũng biết mình còn sống được bao lâu nữa nên càng run rẩy hơn. Gã càng run rẩy máu lại càng chảy ra nhiều, xung quanh ướt sũng thành vũng máu .

      đứng cạnh Tô Tô vẽ mắt màu khói, sau khi nghe lời Tô Tô liền sững sờ nhìn thấp hơn mình cái đầu. Trong lòng nhất thời trào dâng chút buồn bã chưa từng có, đưa tay vỗ vỗ bờ vai gầy guộc của Tô Tô:

      “Chúng ta hợp tác lâu vậy rồi, những việc muốn làm tôi cũng ít nhiều hiểu được. Tôi chỉ có thể nếu đây là lần cuối cùng, vậy nếu kết quả có được như ý cũng nên... nghĩ thoáng chút.”

      Tô Tô gì, toàn thân lạnh tới mức khiến người khác nhìn mà thấy tuyệt vọng. Tóc sau lưng dần dần ngưng tụ thành băng tuyết, nhìn chằm chằm gã đàn ông. đứng bên cạnh nhìn Tô Tô hồi lâu mà thấy trả lời bèn thở dài lắc đầu ra khỏi phòng ngủ, đến cửa chợt quay đầu lại dặn dò:

      “À, đúng rồi. Sau khi xong việc nhớ dọn xác nhé, tiện thể dọn sạch cả chỗ này nữa. Đừng có lần nào cũng làm chỗ này của tôi be bét máu ra đấy.”

      Tô Tô gật đầu coi như trả lời. Chờ kia khép cửa xong liền sải bước đôi bốt cao gót đến bên cạnh người đàn ông, giơ chân đạp phát vào đầu gã, sau bôi luôn vệt máu dính gót giày vào phần thịt sạch người gã. Gã đàn ông đau đớn hét lên, miễn cưỡng mở to đôi mắt ngập tràn nỗi đau và sợ hãi của mình ra.

      Tô Tô chớp thời cơ gã mở mắt bèn túm tóc gã, lấy tấm ảnh cũ trong túi áo ra lớn tiếng hỏi: “Đứa bé ở trong ảnh ở đâu?”

      “Bé ... gì?”

      Gã đàn ông ho khan cách khó khăn, còn khạc ra máu. Tô Tô sợ máu của gã ta làm bẩn tấm ảnh bèn nhanh chóng thu tay về rồi lại giơ lại gần. Bàn tay túm tóc gã đàn ông kéo mạnh hơn chút.

      “Tao hỏi mày lần nữa: đứa bé trong ảnh lúc này 2 tuổi, giờ ở đâu? Nó... nó bây giờ cũng 12 tuổi rồi.”

      “Tôi... tôi từng mua nhiều phụ nữ, cũng từng làm nhục ít đứa ... Nhiều quá nhớ được đứa bé kia, 12 tuổi à? Những đứa bé 12 tuổi ở chỗ tôi có nhiều lắm.”

      nhớ à? Thế để tao làm cho mày nhớ lại: 10 năm trước ở Xuân Thành, mày mua đứa bé 2 tuổi này từ tay Bạch Tuyết Lê, bây giờ nó ở đâu???”

      Tô Tô đứng dậy, lại tiếp tục đạp vào đầu gã từng phát , dường như muốn bộc phát tất cả những nhớ mong trong 10 năm qua. 10 năm mạt thế, trong thời buổi loạn lạc này cuối cùng cũng tìm được mắt xích cuối cùng của vụ buôn bán Tiểu Ái năm đó. Tất cả những nỗi đau và nhung nhớ đều chờ câu trả lời sắp tới để giải thoát, Tô Tô thể kiên nhẫn chờ đợi thêm chút nào nữa.

      “Tôi nhớ rồi, tôi nhớ rồi... đừng đánh nữa đừng đánh nữa!” Người đàn ông nằm đất kêu khóc thảm thiết, gã ôm cái đầu đầy máu khổ sở van nài: “Tôi nhớ ra rồi, năm đó đúng là Bạch Tuyết Lê có bán cho tôi , có phải tên là Tiểu Ái đúng ? Nó chết rồi, năm đó nhiều zombie quá, nó lại vừa quấy vừa khóc cứ lèo nhèo đòi mẹ, sau đó... sau đó...”

      Gã ta dám tiếp tục, kết quả cũng cần gã phải . Zombie vây quanh vây quanh, nếu có người nào đánh lạc hướng đám zombie tất cả mọi người chỉ có nước chết.

      Tô Tô dừng chân, đứng nguyên tư thế như hóa đá. từ từ hạ chân xuống, trong đầu ngừng tua lại lời của gã: Tiểu Ái, Tiểu Ái của muốn tìm mẹ, muốn tìm mẹ sao? Zombie nhiều quá, xung quanh lại toàn người Tiểu Ái quen, con bé muốn tìm mẹ phải chuyện đương nhiên sao?

      Nhưng gã đàn ông trước mặt này dám vứt Tiểu Ái để đánh lạc hướng đám zombie?! Thôi thế cũng tốt, còn tốt hơn là rơi vào cái Động Trụy Lạc này nhiều!

      “Mẹ... mẹ đến đây! Tiểu Ái, mẹ nhất định tìm được con mà Tiểu Ái...”

      Từng giọt từng giọt nước mắt nối tiếp rơi như chuỗi hạt châu, đập xuống vũng máu dưới đất theo lời thào của Tô Tô, máu bắn tóe lên theo hồi. Tô Tô đột nhiên mỉm cười, gục đầu tan nát cõi lòng, bên chân vừa hạ xuống lại nhấc lên mạnh mẽ đá bay đầu của gã đàn ông, gằn giọng:

      “Tiểu Ái của tao chết rồi, tại sao mày vẫn còn sống?!!”

      Mạt thế năm thứ 12, Tô Tô cũng tìm Tiểu Ái 10 năm, vì muốn giữ lại mạng sống này để tìm Tiểu Ái mà biết bao nhiêu lần thoát hiểm từ chỗ chết, cũng biết giết bao nhiêu người. Ý chí kiên cường của khiến người khác sợ hãi, phải sống từng là điều quan trọng hơn tất thảy với Tô Tô.

      Nhưng bây giờ, Tô Tô cúi đầu nhìn bức ảnh được cất giữ cẩn thận trong tay, trong bức ảnh là hai tuổi nụ cười ngọt ngào đáng . Đôi mắt Tô Tô nhòa lệ, đôi môi nhợt nhạt của lên vụn băng màu bạc, giọng :

      thể sống tiếp nữa rồi, Mai Tử, giúp dọn phòng được nữa rồi, còn phiền giúp tôi dọn cả xác tôi nữa.”

      Mạt thế năm thứ 12, “ ba Liều mạng” giết thế nào cũng chết - Tô Tô sống liều mạng như Tiểu Cường - sau khi giết chết kẻ thù cuối cùng tự sát trong biệt thự của làng chơi Mai Tử tại căn cứ Bạch Hổ.
      Tôm Thỏ, ParvartyHale205 thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 2: Quay ngược thời gian

      Trong lúc mê man, Tô Tô bị tiếng quát tháo của đàn ông làm giật mình tỉnh giấc. Giọng này cảm giác vừa quen tai lại vừa xa lạ, hình như là của Tạ Thanh Diễn nhiều năm gặp. Tô Tô cảm thấy chán ghét trong lòng.

      Sau đó thân dưới cảm thấy đau đớn như bị xé rách, khiến Tô Tô nhíu mày mở mắt; cảm giác đầu tiên sau khi mở mắt là lưng của đau như muốn gãy đôi vậy, lâu lắm rồi bị đau như thế này. Điều này khiến Tô Tô cảm thấy nghi ngờ, rốt cục bị thương nặng thế nào chứ?

      Đập vào mắt là trần nhà trang trí đơn giản kiểu cách, rèm cửa màu vàng nhàng lay động bên cửa kính được ánh sáng chiếu vào. Phảng phất bên mũi có mùi máu tanh lẫn với mùi rượu và mùi nam nữ sau khi làm chuyện đó, còn cả hương thơm thanh khiết của cây cối bên ngoài cửa sổ, tất cả chầm chậm truyền đến não bộ của Tô Tô. Tiếng gào thét giận dữ kèm theo cả tiếng đấm đá khiến Tô Tô trợn tròn hai mắt, sao lại cảm thấy cảnh này quen quen???

      “Tô Tô, Tô Tô, em tỉnh lại rồi à?”

      Nhìn thấy người giường ngồi dậy, Tạ Thanh Diễn ngừng lại động tác đấm đá người đàn ông trước mặt, vội vàng lao đến bên cạnh giường. Tô Tô theo phản xạ lùi về sau, tiện tay túm chiếc chăn mỏng bị trượt xuống trước ngực, tóc tai rối bù xõa xuống bờ vai trần càng tôn lên vẻ gầy yếu. dám tin vào mắt mình, nhìn Tạ Thanh Diễn sát vào mình, nhíu mày chán ghét hỏi:

      “Sao còn chưa chết?”

      Giây tiếp theo, Tô Tô ngẩn ra. nhìn khuôn mặt này: đây phải là Tạ Thanh Diễn trong trí nhớ của . Chính xác mà đây là Tạ Thanh Diễn của rất lâu rất lâu về trước. Tạ Thanh Diễn khi ấy vẫn là chàng trai tuấn đẹp trai, lúc nào cũng mặc chiếc sơ mi trắng sạch cùng với chiếc quần jean màu xanh lam, luôn đem lại cho người khác cảm giác nhàng mà xa cách.

      Tạ Thanh Diễn lúc này thực lòng Tô Tô, lòng dạ với . Chỉ tiếc đó là trước khi mạt thế, là khi Tô Tô bị người đàn ông nào đó phá thân, là trước khi Tô Tô chưa mang thai và kiên quyết sinh Tiểu Ái.

      Sau khi Tô Tô bị phá thân, Tạ Thanh Diễn khắc phục trở ngại tâm lý, hứa đến khi đầu bạc răng long. Lúc ấy Tạ Thanh Diễn thế nào nhỉ, lời thề son sắt đến thế, lời hứa hẹn khiến người ta tin tưởng đến thế:
      quan tâm, Tô Tô, Tô Tô em đừng thế nữa. em, quan tâm. Tất cả chuyện ngày hôm nay chúng ta hãy coi như cơn ác mộng, đừng tới cái chết nữa, được ?”

      Tất nhiên, Tạ Thanh Diễn đẹp trai ngời ngời trước mắt ra những lời y hệt năm đó, nhưng có vẻ như phớt lờ câu hỏi của Tô Tô. Tô Tô hỏi sao chưa chết, bởi vì trong trí nhớ của từ sau khi điều tra ra Tạ Thanh Diễn đưa Tiểu Ái cho Bạch Lạc Lạc, khiến cho Tiểu Ái bị qua tay vài người rồi cuối cùng mất tích trong cuộc đời của Tô Tô, Tô Tô tự tay kết liễu sinh mệnh của

      Đó là chuyện của hai năm sau mạt thế, ai cũng sống rất khó khăn, kể cả Tạ Thanh Diễn. Tạ Thanh Diễn nhàng mà xa cách đó sớm bị biến thành người đàn ông trong ngoài bất nhất. Tô Tô sao? Tô Tô lại tin sao??

      Như phản xạ có điều kiện, Tô Tô đạp vào bụng của Tạ Thanh Diễn lao đến muốn ôm , quấn chăn vào người, đảo mắt nhìn xung quanh lượt rồi cầm súng ở tủ đầu giường, đứng lên chĩa thẳng vào giữa trán Tạ Thanh Diễn. Cho dù đây là mơ hay là Tạ Thanh Diễn sống lại nữa, ta cũng phải chết. Tên đàn ông này, Tô Tô cứ nhìn thấy là chắc chắn giết.

      Tạ Thanh Diễn bị Tô Tô đạp ngã xuống đất còn chưa kịp đứng lên người đàn ông mặc chiếc quần đùi quân đội màu xanh vừa bị đánh nhanh nhẹn lao đến bên cạnh Tô Tô, cướp lại khẩu súng trong tay bỏ vào bao súng ở đầu giường, sau đó treo bao súng vào đằng sau quần, miễn cưỡng cười khổ trước vẻ kinh ngạc của Tô Tô.

      “Cái này… là tôi có lỗi với nhưng giết người là phạm pháp đó.”

      này kỳ quặc, ràng là say rượu rồi xâm hại , bạn trai lao vào phòng cho trận, thế mà sau khi tỉnh lại tìm tính sổ mà lại cầm súng của chĩa vào bạn trai của mình?

      Tiết tấu này khiến Diệp Dục theo kịp, nhưng sai là sai. Diệp Dục có thể để cho bạn trai của đó đánh, giết, giết người phải ngồi tù. Nhưng này được, có lỗi với lần, thể để giết người trước mặt mình rồi lại phải sống nửa đời còn lại trong tù được.

      Tô Tô còn ngạc nhiên, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là sao bây giờ lại trở nên yếu rồi? Vừa đạp Tạ Thanh Diễn cái mà chân cũng tê, giờ súng trong tay cũng bị người ta cướp mất, sức mạnh và động tác của thế mà lại như 10 năm trước... , đây là quay về lúc trước khi mạt thế xảy ra rồi.

      Sau đó nhìn khuôn mặt của Diệp Dục, ý nghĩ cướp lại súng lập tức bị xóa bỏ, thậm chí đến cả suy nghĩ giết Tạ Thanh Diễn cũng bị bỏ qua. Nước mắt Tô Tô lại bắt đầu thấm đẫm đôi mắt, đôi môi run rẩy lẩm bẩm : “Giống quá, giống Tiểu Ái quá.”

      Trong lúc Diệp Dục và Tạ Thanh Diễn còn chưa hiểu ngọn ngành, muốn nghe kĩ xem Tô Tô đột nhiên quay người ôm chăn rời giường. Chiếc chăn bị kéo để lộ ra vệt máu đỏ chói mắt ga trải giường.

      lao về phía đống quần áo lộn xộn, bới loạn lên. muốn tìm đồng hồ hoặc lịch hay bất cứ thiết bị máy móc thông tin nào, cuối cùng tìm được cái đồng hồ. Đó phải là đồng hồ của nhưng đủ để nhìn được giờ giấc và cả ngày tháng năm. Kiểu dáng này là chiếc đồng hồ đeo tay điển hình của quân đội, màu đen và chống nước, cầm lên tay rất nặng, bên còn có nhiều chốt chứng tỏ nó có rất nhiều chức năng. Vừa nhìn biết là đồ của bộ đội đặc công, chỉ xem được giờ mà còn có thể dùng như la bàn.

      Nhưng đây phải vấn đề chính, cái đáng chú ý là thời gian ghi đó: ngày 15 tháng 11 năm 2017, cách mạt thế 45 ngày nữa.

      Thời gian quay trở về 12 năm trước???

      Mặt Tô Tô tái nhợt, quay đầu nhìn về Tạ Thanh Diễn ngã ngồi dưới đất, lại quay sang nhìn Diệp Dục đứng ở phía sau mà nước mắt cứ ào ào tuôn. đợi Tạ Thanh Diễn ôm bụng nhịn đau về phía , cũng đợi Diệp Dục áy náy tiến lại gần, Tô Tô ôm sạch quần áo của mình chạy về phía nhà vệ sinh như cơn gió, rồi nhoài người lên bồn rửa mặt khóc to.

      Nếu đây là giấc mơ, xin đừng bắt tỉnh lại. Bởi vì bắt đầu từ ngày hôm nay, Tiểu Ái của quay về bụng , phát triển, ra đời, lớn dần thành đứa trẻ tinh nghịch chạy nhảy khắp mọi nơi.
      Last edited: 25/8/19

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 3: Ca hát tiếp tục giấc mơ

      Bên ngoài nhà vệ sinh, Tạ Thanh Diễn ngồi cách khó khăn dưới đất, đôi mắt ngập tràn thù hận nhìn chằm chằm Diệp Dục đứng bên kia, căm ghét : “ bị báo ứng, chúng tôi chắc chắn kiện .”

      “Các cậu thắng kiện được đâu.”

      Diệp Dục rất chân thành , nghe tiếng khóc bên tai đưa tay xoa lồng ngực trần. Tuy vừa rồi bị Tạ Thanh Diễn lao vào đấm đá trận nhưng sức thư sinh trói gà chặt chẳng ăn nhằm gì với . Diệp Dục đưa tay xoa ngực là bởi nghe thấy tiếng khóc trong nhà vệ sinh, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.

      quyết định chuyện tử tế với tên thư sinh yếu đuối này, cuộc chuyện tử tế hiếm có. Vì thế nuốt nước miếng, nhìn thẳng vào đôi mắt thù hận của Tạ Thanh Diễn: “Tôi các cậu thắng kiện được phải muốn chối bỏ trách nhiệm, mà tôi là quân nhân, có thể quân đội cho tôi vài đặc quyền. Nhưng đây đúng là lỗi của tôi, tôi đổi cách khác để đền bù cho hai người.”

      Đúng là tối qua uống say, trong quán bar cũng phải có mỗi nhóm của . Xung quanh hỗn loạn khiến đầu cũng mơ màng, nhìn thấy Tô Tô bị người ta bỏ thuốc mê, lảo đảo chạy lên tầng của quán bar. Diệp Dục cũng say, chạy đuổi theo. Tô Tô nhào vào ôm trước, sau đó... còn phải sao. Bản năng đàn ông trỗi dậy, dù Diệp Dục chưa từng có kinh nghiệm trong lĩnh vực này nhưng tác dụng của men rượu khiến có nhiều thời gian suy nghĩ, cứ thế ôm Tô Tô vào phòng.

      Chốt lại Diệp Dục chỉ có thể câu: Xúc động là ma quỷ!

      cần, dù có phải kiện đến tận chân trời góc bể chúng tôi cũng nhất định tha cho !”

      Tạ Thanh Diễn cười lạnh, thái độ vô cùng cứng rắn. Tô Tô, tin là bản thân vì lần đầu của Tô Tô dành cho mà bớt . Tô Tô khóc thương tâm đến thế, thân là bạn trai của nhất định phải đòi lại công bằng cho . Tạ Thanh Diễn quan tâm đối phương là quân nhân, có đặc quyền gì, nhất định từ bỏ việc kiện lên tòa án tối cao.

      Lúc này tiếng khóc trong nhà vệ sinh cũng bắt đầu yếu dần, bởi vì Tô Tô chợt nghĩ đến vấn đề, ở trong này khóc lóc thảm thiết, tâm tình tốt cũng ảnh hưởng đến tính cách của Tiểu Ái trong bụng. Năm đó khi sinh Tiểu Ái, đêm nào cũng khóc nên chỉ cần rời xa vòng tay của Tô Tô là Tiểu Ái khóc dỗ nổi, chắc chắn luôn thiếu cảm giác an toàn. Điều này tất nhiên có liên quan đến tâm trạng của Tô Tô trong thời gian mang thai Tiểu Ái.

      Tô Tô bỗng thả lỏng, sao, lúc này Tiểu Ái mới chỉ là hợp tử của trứng và tinh trùng, còn chưa làm tổ đâu.
      Màn khóc lóc này chắc ảnh hưởng quá nhiều đến Tiểu Ái.

      Nghĩ thông suốt rồi, Tô Tô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình. Mạt thế 12 năm, có chuyện quái gì mà chưa gặp chứ? chừng đây chính là trùng sinh? Hay là xuyên ? Ồ… dù đây có là giấc mơ nữa cũng hát bài ca tiếp tục giấc mơ; Tô Tô quyết định mãi mãi bao giờ tỉnh dậy, buông tay túm cái chăn người xuống để mặc quần áo và ra ngoài thích nghi với giấc mơ sống lại lần nữa.

      Cơ thể mảnh mai của trong gương đầy những vết xanh tím như tối qua vừa bị người ta đánh cho trận, trông rất khó coi. Tô Tô nhìn mình trong gương, khuôn mặt mang nét ngây ngô, vài sợi tóc bết vào. đưa ngón tay gài lại những sợi tóc bên mặt, để lộ những dấu hôn cổ, vai vẫn còn vết cắn tím bầm. Hai “quả nho” trước ngực bị cắn đến sưng đỏ, giữa hai chân là khu ẩm ướt nhớp nháp, theo động tác đứng lên của còn có ít chất lỏng chảy xuống bên chân. Rốt cuộc Diệp Dục kia giày vò bao lâu? Thảo nào lưng đau như sắp gãy đến nơi.

      Cố gắng tắm táp xong, Tô Tô cầm áo ngực màu trắng lên nhíu mày, gắng gượng mặc xong quần áo sau đó ngắm mình trong gương. của 12 năm trước ngây thơ đến đáng sợ, váy liền màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác jean màu xanh, tóc dài ẩm ướt rối tung buông xõa trước ngực.

      luôn đem lại ấn tượng cho người khác là tiểu bạch thỏ ngây thơ đáng . Đó là chuyện trước mạt thế. Trước mạt thế, Tô Tô đúng là bông hoa tơ hồng mỏng manh (1), bông tơ hồng bên Tạ Thanh Diễn. Tạ Thanh Diễn phát ra có thai đúng lúc bắt đầu mạt thế. Bụng to lên cũng là lúc bắt đầu ghét bỏ . Khi ấy, Tô Tô biết mình có Tiểu Ái nên mới cố gắng kiên cường trưởng thành hơn.

      (1) Hoa tơ hồng: còn gọi là hoa thỏ ty tử, ý chỉ thuần khiết và mềm yếu, dựa dẫm.

      Tô Tô nhàng vuốt ve vùng bụng, cười dịu dàng với gương mặt nhợt nhạt của mình trong gương. được làm lại lần nữa, bất kể là mơ hay cũng cố gắng chăm sóc tốt bản thân và Tiểu Ái. Dựa vào 12 năm sống trong thời mạt thế trước kia, dù ở phương diện nào cũng có lợi thế hơn đám người ngây ngô dốt nát kia.

      “Yên tâm, Tiểu Ái, lần này mẹ nhất định rời xa con đâu. Mẹ giao con cho bất kỳ người nào nữa!”

      Tô Tô thề thốt, hàng mi xinh đẹp nhuốm luồng sát khí nhàn nhạt. nghiêng đầu nghe tiếng gào thét của Tạ Thanh Diễn ngoài cửa, cười lạnh trong lòng. hít sâu hơi, xoay tay nắm cửa mở cửa bước ra.

      Bên ngoài nhà vệ sinh, Tạ Thanh Diễn xoa bụng ngồi chiếc sofa ngoài phòng khách, Diệp Dục mặc xong bộ đồ rằn ri. Lúc Tô Tô từ nhà vệ sinh ra, Diệp Dục cảm nhận được ánh mắt của nhìn chằm chằm vào khẩu súng đeo bên hông của vài giây, liền nghiêng người giấu .

      Giấu gì mà giấu? Cái thứ đồ chơi này trước mạt thế khó kiếm thôi chứ sau mạt thế cũng chẳng phải đồ gì quý hiếm, nhưng thời đầu mạt thế có thể có súng giết người, cướp của, tìm chút đồ cũng tiện hơn!

      Tô Tô khinh bỉ nhìn Diệp Dục, trong khoảnh khắc đó bất chợt lại thấy với Tiểu Ái quá giống nhau, giống như Tiểu Ái phiên bản người lớn vậy. Nhớ đến điều này viền mắt Tô Tô lại bắt đầu đỏ lên, cả quá trình này vừa hay lọt vào mắt Diệp Dục, lại tưởng vì tổn thương mà mình gây ra cho Tô Tô nên mới khóc. Khuôn mặt thoáng chút hoảng hốt, đôi giày bộ đội màu đen tiến lên phía trước hai bước thể tư thế dũng cảm sẵn sàng thừa nhận sai lầm.

      “Xin lỗi, chuyện tối qua là lỗi của tôi. muốn tôi bồi thường thế nào tôi cũng chấp nhận.”

      cần!!!” đợi Tô Tô trả lời, Tạ Thanh Diễn ngồi ghế sofa khom lưng đứng lên lao về phía Diệp Dục gầm lên, “Chúng tôi cần tiền, cần gì cả, chỉ muốn tên lính khốn nạn như phải ngồi tù!”

      “Cút!”

      Từ này là Tô Tô với Tạ Thanh Diễn, ngón tay hơi động đậy. Nhưng đầu ngón tay chỉ có cảm giác trơn nhẵn, chứ hề có băng bắn ra, nếu giờ này Tạ Thanh Diễn thành người chết rồi. Nhưng Tô Tô cũng cố gắng nữa, chán ghét Tạ Thanh Diễn. Ánh mắt nhìn Tạ Thanh Diễn như nhìn người chết, người này sớm muộn gì cũng giết nhưng đó phải là trước mạt thế.

      Trước mạt thế giết người là phạm pháp, như bây giờ còn cách tận thế 45 ngày, Tô Tô còn có nhiều việc phải làm nên cũng muốn lãng phí 45 này trong tù. Cho Tạ Thanh Diễn sống thêm 45 ngày cũng có gì to tát. kiên nhẫn của Tô Tô được rèn luyện vô cùng tốt vì muốn tìm Tiểu Ái trong thời mạt thế.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :