Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      PHẦN : DU LỊCH ĐỊA PHỦ.
      Chap 14: Triệu Du.


      Nhánh sông Ba Trúc nước chảy rất êm nhưng tràn ngập những xoáy nước sâu bất thần hút cả những bụi lục bình mất tích. Ai ai cũng ngán ngại nhánh sông này bởi có lời đồn thủy mãng trấn giữ.. năm trước con thuyền buôn muối vừa hay gần đến nhánh sông thấy mình hạc sương mai chấp chới trong sóng nước. Chủ thuyền buôn là người thiện lương, cho người kéo lên, mang ấm trà cho . chỉ nhận trà đoạn bảo: " hãy quay đầu thuyền, nhánh sông này có xoáy nước lớn, ông người trung hậu, tôi tha cho cả thuyền! ". Chớp mắt ấy ôm bình trà nhảy tòm xuống, chỗ ngồi đầy bùn sình non. Chủ thuyền giật mình liền cho quay đầu thuyền về hướng khác. Khi đến chợ hỏi thăm nghe nhánh sông đó có con thủy mãng trấn giữ. Nó chuyên cứu người, cảnh báo vùng nước sâu, hơn hai năm khúc sông đó có người chết đuối! Người dân thi thoảng cũng mang nhang đèn, gà luộc đến bờ sông cúng kiến. Những đêm trăng có người con bảo thấy khắp người ướt sũng ngồi mặt nước, lẩm bẩm:
      "_ Ai muôn dặm non sông
      Để ai chất chứa sầu đông vơi đầy!"

      Chung Khải bế Hồng Huyên đến bờ sông, hai con hình nhân vòng tay chào:
      _ Chủ nhân! Con thủy mãng dưới lòng sông này chính là Triệu Du mà cậu cần tìm!
      _ Ta biết rồi! cả !
      Hồng Huyên nhìn xuống mặt sông, bên dưới mặt nước quả có nhiều luồng sóng ngầm va vào nhau tạo thành xoáy li ti. Chung Khải bứt nắm cỏ xanh lạ có lá nhuyễn xinh đẹp rồi thở dài, Hồng Huyên liền hỏi:
      _ Đó là gì? Sắp gặp người sao lại thở dài?
      _ Cỏ thủy mãng! Nơi nào có thủy mãng giữ sông có cỏ này! Chỉ cần dụ người sống ăn cỏ này ắt chết nước trong ba hôm. Thuận lợi kiếm thế thân. Đây là thử thách của các vị giả dành cho thủy mãng. Nếu chúng vượt qua, vì tìm thế thân cho mình mà dụ người sống ăn thứ cỏ này mau chóng được giả triệu về hồ U Linh. biết Triệu Du ở đây bao lâu rồi?

      Đôi mắt thoáng u hoài, Triệu Du cùng lớn lên với . Cha của Triệu Du nát rượu, hay đuổi đánh mẹ con ấy. Những lúc như vậy đều chạy đến nhà trốn tạm. Nhà Chung Khải cũng nghèo khó, chỉ có chiếc giường tre nhường cho mẹ và mẹ của Triệu Du. Hai đứa phải lót rơm dưới đất ngủ đỡ, cứ nghe tiếng hét của cha là Triệu Du ôm chặt ... Ngày ấy gả cho hội đồng Kiên, mặc bộ áo dài đỏ rực đến trước nhà lạy mẹ ba lạy. hỏi ấy chỉ mẹ ruột mất, coi mẹ như mẹ ruột nên xuất giá đến lạy tạ từ. Sau đó mẹ là Triệu Du từng xin được làm dâu của bà nhưng chưa trọn cha ấy gả làm vợ lẽ hội đồng Kiên. Ít lâu sau cùng vài trai tráng trong làng đào vàng, và cũng chết vì số vàng mình đào được!

      Hồng Huyên vờ nhìn những cọng cỏ thủy mãng nhưng kỳ thực là muốn xem thái độ của Chung Khải. đối với Triệu Du có rất nhiều tò mò, người mà nặng lòng tìm ra như thế nào?
      Trời vừa chập tối mặt sông khỏa những vòng tròn nước lan rộng, mái tóc đen đội nước bước lên bờ sông. Vừa thấy Chung Khải liền chạy ngay đến, nắm tay :
      _ Chung Khải, rồi! Em đợi rất lâu rồi!
      _ Triệu Du, ngốc này! Tại sao đầu thai ?
      Khỏ đầu có nước da tái xanh, đôi mắt đỏ tía khẽ cười. Hồng Huyên nằm vắt chân chữ ngũ bãi cỏ, đầu gối lên cuộn thừng giả vờ ngủ say. Triệu Du nhìn gương mặt phương phi phủ đầy ám lạnh mà rưng rưng nước mắt:
      _ Em đợi ! Em muốn làm tốt để sớm về hồ U Linh! Ở đó mới vượt xuống tìm tông tích của . Có lần em nghe Tuyên gia tuần bảo Chung Khải trộm ấn quỷ, bị bắt giam... Sao thoát ra được?
      _ Tôi có quỷ ấn. Bây giờ tôi sử dụng quỷ ấn đưa hồn nhập xác. Bất cứ xác nào muốn, hãy sống cuộc đời mình muốn!
      vừa giơ bàn tay đỏ rực lên Triệu Du vội ôm lấy , lắc đầu quầy quậy:
      _ ! Em muốn theo thôi! Em thương !
      _ Nhưng tôi thương em!
      Chung Khải bấu mạnh hai vai bạn thuở đẩy ra, đôi mắt lạnh lùng. So với trước kia Chung Khải bây giờ mạnh mẽ, tuấn tú nhưng cũng như khối đá, dễ bề lay động. Khi Triệu Du vẫn nhìn đầy thương tiếng Hồng Huyên cất lên:
      _ Sông dài có lắm đò ngang, nhiều ngân ngãi ắt mang oán thù! Chung Khải à! lao tâm khổ tứ tìm ấy, sao giờ lại phũ phàng thế kia?
      _ Em im ngay cho !
      Đẩy Triệu Du qua bên, thoắt cái tiến đến bên Hồng Huyên, dùng tay bụm miệng lại. Hồng Huyên nào có ngán ngại chi, gạt tay ra to tiếng:
      _ Này! Này! bạo lực nhé! Tôi sai mà! bảo thập nhị hung hầu tìm ta, giờ tìm được đến với nhau luôn . Ma với quỷ! Đẹp đôi vô cùng!
      _ này là ai?
      Triệu Du nhìn mặc bộ áo dài trắng hồ nghi, vẻ mặt quan tâm của Chung Khải khi tranh cãi với ấy đúng là chưa từng thấy qua. Hồng Huyên vội :
      _ ta bắt tôi!
      _ Vợ tôi!

      Chung Khải choàng tay ôm lấy Hồng Huyên, mặt nhìn thẳng Triệu Du khẳng định. Con thủy mãng đứng chết trân, lúc sau òa khóc nức nở. Tiếng khóc bi ai đến nỗi Hồng Huyên nghe xót xa trong lòng, dịu dàng bịt chặt hai tai rồi thét vang:
      _ Triệu Du im ngay!
      _ phụ em, em nên bị hội đồng Kiên giết! ta là ai, ta lấy cái gì để so với tình cảm mười mấy năm của chúng ta?
      Triệu Du thổn thức, Chung Khải kéo đầu Hồng Huyên áp vào ngực mình nghiêm giọng:
      _ Cho dù bên nhau trăm năm tôi cũng ! Vợ tôi...dù ngày vợ chồng tôi cũng mãi thương! Nếu tôi nợ ân tình hãy để tôi dùng quỷ ấn cho sinh mệnh mới. có việc đổi chác giữa tình nghĩa và tình cảm, Chung Khải này thích!

      Hồng Huyên bị cánh tay thép nguội ép chặt mặt mình vào ngực , nghe rất lời . Chung Khải khách khí! với con như vậy vô tình biết bao!
      Triệu Du vừa gặp được người thương, chưa kịp vui mừng bị dội cơn mưa đá đến nứt nẻ trái tim. Nhìn Chung Khải ôm ấp, bảo vệ kia làm con thủy mãng tức giận, liếc Hồng Huyên:
      _ Đò dọc phải tránh đò ngang
      Ngụ cư phải tránh dân làng cho xa!

      Hồng Huyên vốn chẳng để tâm đến Triệu Du, lòng cảm thương cho chân tình của bị dạy dỗ liền khịt mũi:
      _ Chính thất nào phải nhị phòng
      Lạy ta ba lạy tòng ngu phu!
      Chưa hả cơn giận lừ mắt với cả Chung Khải:
      _ thấy là gây phiền phức cho tôi sao?
      _ ! Em nhận là chính thất của rồi! Trời đất chứng giám đấy nhé!
      Chung Khải nở nụ cười đẹp đến mức cả Hồng Huyên cũng ngẩn ngơ. Triệu Du cùng lớn lên với nhưng điệu cười này chưa từng nghe qua. Thanh vui vẻ như chuông ngân, cả đôi mắt đỏ tươi cũng cười nheo lại thành dấu ngã tuyệt đẹp!

      Triệu Du nhìn Chung Khải ôm ấy, bàn tay co chặt lại phẫn uất song bắt gặp ánh mắt lạnh như băng vội ôn nhu :
      _ Chỉ cần bên tôi làm nhị phòng, tam phòng cũng được!
      _ được! Chung Khải muốn kiểng hai quê! nhị tam tứ gì cả! Hồng Huyên bừa!
      Chung Khải bắt quỷ ấn trói Triệu Du lại, gọi bọn hình nhân đến bảo:
      _ Mang ấy đến nhà nào có con vừa mất, đẩy quỷ ấn cho nhập vào! Triệu Du, sống cuộc đời của mình! Đừng bận tâm tôi nữa!
      Hồng Huyên nhìn , chép miệng:
      _ Hây da, Sông sâu ngựa lội ngập kiều , Chung gia muốn còn nhiều thương! Còn sống là còn cầu tìm hạnh phúc được. Cố lên, Triệu Du!
      Last edited: 11/9/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      PHẦN: DU LỊCH ĐỊA PHỦ!
      Chap 15: Trở về.

      Từ Hồng Huyên nhìn từ phía sau Chung Khải, kẻ này đứng trầm tư nhìn xuống nhánh sông Ba Trúc rất lâu. Lớp áo hồng y dày che được những vết máu dần loang ra đậm đà đậm đuột. bước đến bên cạnh, Chung Khải nhíu mày, máu từ miệng, mũi và hốc mắt tuôn ra như nước chảy. hốt hoảng:
      _ Này lại làm sao rồi?
      _ Quỷ ấn... Mau, đưa em trở về nhà!

      ôm chặt , cảnh vật chung quanh bỗng xoay mòng mòng nhìn hoa cả mắt. Chớp mắt cả hai đứng trong chợ Láng, lúc này màn đêm bao phủ. Chung Khải giơ bàn tay đỏ rực lên, khoảng đen vụt cháy lam nham như tờ giấy bị đốt. Đốm lửa tàn căn nhà thân ra, trông thấy quan tài nằm trong nhà la to:
      _ Trời đất! Tôi vẫn chưa chết mà!
      _ Này là sáng kiến của thập nhị hung hầu đó! Em vừa ý tự xử chúng !
      Cả hai lên đến phòng, Chung Khải đẩy cái hồn Hồng Huyên liền nhập xác. ngồi bật dậy nhìn :
      _ Tôi... tôi sống rồi! là tài!
      Chung Khải nhoẻn miệng cười rồi gục xuống, cả cái áo đều đẫm máu. đâm hoảng:
      _ Làm sao đây? Làm sao đây? Để tôi gọi Chung Khải lên giúp !
      _ Đừng! E là em phải tổ chức đám tang cho rồi! Nghe ! Trả lại tinh hoa cho em! trở về tìm em!
      Dùng hai bàn tay đầy máu ôm lấy gương mặt xinh xắn, khẽ cười đặt lên má nụ hôn. Hồng Huyên chưa kịp mắng được những hình nhân giấy dìu . chống nạnh:
      _ Tinh hoa gì cơ? Ôi đúng là thần kinh mà!

      Từ Văn Thuật đưa thầy cúng trở về, trông thấy con sao vui mừng khôn xiết. Ông bật khóc ôm xác Chung Khải, nghẹn ngào:
      _ Tội nghiệp học trò tôi! Con độc mình như vậy sao?
      _ ấy rồi cha à! Chúng ta sẵn quan tài liệm ấy luôn !
      Lúc chuẩn bị đóng nắp quan tài, ông Từ cùng con muốn nhìn lại gương mặt lần cuối cái xác mục rữa, trơ xương sọ. Ông Từ nôn thốc nôn tháo còn thầy cúng bảo:
      _ Mượn xác hoàn hồn! Kỳ thực cậu trai này chết lâu rồi! Kể như xong! Gia đình hãy làm ma chay chu đáo vậy!

      Ba tháng trôi qua, nếp nhà họ Từ trở lại như cũ. Tiếng cười rộn lên mỗi sáng khi Hồng Huyên bế em trai đùa giỡn. Cha Từ dạo này hay lễ chùa, ông bảo trời phật độ con bình an. Hơn nữa còn nên người hơn, kỹ thuật làm hàng mã ngày càng tinh tế. So với Chung Khải trước kia cũng chín mười! Người ta đồn nhau rằng Chung Khải chính là thằng chồng thứ sáu chết ngủm. cũng chẳng buồn đính chính!

      buổi chiều cha về thấy liền gọi vào dùng trà, hỏi dò:
      _ Con à! Con trai ông chủ Các nghe tiếng con giỏi giang, nơi đó cũng kinh doanh hàng giấy chuyên giao giấy cho nhà ta. Cha thấy cậu ấy cũng được. Ý con như thế nào?
      _ Cha à, nhà đó có thù với cha à?
      Tay điểm nhãn cho con hình nhân, cười khì. Ông Từ trợn mắt nhìn, lại cười:
      _ Nếu tính luôn Chung Khải con lão Các là thằng thứ bảy... Cha thù người ta cho nó chết yểu làm gì?
      _ phải! Bà chín nhà ấy bảo biết coi thuật số, thằng này tử vi phá được thất sát.

      Hồng Huyên dừng tay, gác bút lên nghiên mực tàu đoạn ngó ra sân:
      _ Chà! Lão Các phong lưu, tới bà vợ thứ chín cơ à?
      _ Bà này hơn con vài tuổi thôi! Mới cưới hai tháng thôi con. Nhưng ăn rất ôn nhu, cha nghĩ nếu con về nhà đó cũng có người bầu bạn!
      Ông Từ giọng. chống tay lúc rùi ôm con hình nhân ra phơi nắng:
      _ Ý kiến hỏi con cho con trai nhà ấy cũng là bà chín phải ?
      _ Sao con biết?
      Ông Từ nhìn con , dù là bàn tay khéo léo hơn hay là bản tính có phần sâu sắc hơn luôn làm ông bất ngờ! nhếch miệng cười:
      _ Chẳng thấy gì hay ho ở đây cả! Nhưng con cùng cha đến ăn cơm cùng họ. Phải vào hang cọp mới bắt được cọp chứ!

      Quán đùi heo hon nổi tiếng khắp chung quanh mười dặm vùng chợ Láng, ngày bán hơn năm chục đùi heo hon vàng nâu, thơm béo vô cùng. Ông chủ Các người gầy, hơi gù nom sắc mặt là biết hiền lương. Bà chín đúng là xinh đẹp, đôi mắt lá răm lúng liếng khi tiếp chuyện:
      _ Chậc! Từ đúng là tên như người! Da trắng hồng nhuận, nhìn biết tướng vượng phu ích tử. Ông à, còn mau đặt lễ với nhà thông gia!
      _ Khoan! hỏi ý tôi chưa đấy?
      Bỏ ngang cái giò heo cắn, giơ tay chỉ thẳng mặt bà chín kiêng dè. Dì ngồi cạnh sợ thất thố vội chụp tay lại, cười giả lả đoạn thầm cốt mình nghe:
      _ Con ơi! Nhà họ là hiệu buôn giấy lớn nhất kinh kỳ, con làm vợ cậu ba là chuột sa hũ nếp!
      _ Này! Cha và dì có nghe câu " Con ta gả bán cho người. Cờ ai nấy phất khóc cười nào hay!" . Họ ở tận kinh kỳ, gả con về đó lỡ chết rục cũng nay biết!
      Ông chủ Các đưa gương mặt chuột ra lừ lừ nhìn Hồng Huyên:
      _ Này Từ, người ta bảo lấy con xem nạ, lấy góa xem đời chồng xưa. khắc chết nhiều chồng như thế. Nếu bà chín hết mực khen, bảo là cậu ba Đông có tử vi giải thất sát tôi cũng lặn lội đến hỏi cưới !

      Ông Từ nhìn con vừa thương vừa giận, ông muốn gả xa để sau này Hồng Huyên phải nghe lời đàm tiếu nữa. Nhưng con khờ của ông hiểu lòng cha!
      Hồng Huyên nhìn cậu Ba Đông ngồi góc câu nào, chỉ thẳng:
      _ , tôi hỏi đấy! muốn cưới tôi ?
      _ ... ... cha đặt đâu tôi ngồi đấy! Cha chọn ắt là tốt! Từ... đừng ...đừng từ chối mà!
      Cậu Ba bất ngờ bị hỏi chỉ biết lắp bắp trả lời, đôi mắt nhìn trước mặt thấy nguyên con cọp cái!
      _ Được lắm! Đường quang đâm đầu vô bụi rậm! cần xem ngày nữa, bảy ngày sau cứ đến họ Từ đón dâu. Lễ vật gồm ba kiềng sáu dây, đôi hoa tai hột xoàn. Cỗ đãi cả chợ Láng là năm con bò, chục con heo... Gả cho Các Văn Đông phải làm tươm tất, chợ Láng lại cười vào mặt cả họ nhà !

      Ông Các giận đỏ mặt tía tai nhưng bà chín bên cạnh cứ luồn tay vào ngực áo ông ve vuốt:
      _ Mình đừng giận, cưới về rồi uốn nắn sau!
      Hồng Huyên rời khỏi quán trước để mặc cha và dì bàn tính. mua đùi heo đến mộ ông nội và mẹ thắp nhang, ca cẩm:
      _ Ông à, cha lại muốn gả con nữa này! Cái tên Các Văn Đông còn lập bà lập bập, tướng chúi về trước là phường chết yểu. Con đòi đồ lễ nhiều, chuyến này mà chết chú rể, cho cha cân vàng trả lại mệt xỉu!

      Hồng Huyên ngủ nghe dưới nhà có tiếng động, vội khoác áo chạy xuống. Cha và dì vẫn ngáy như sấm rền, vơ cái cây xuống cầu thang. Trong ánh đèn dầu hắt lên tường là bóng mấy con hình nhân giấy, buột miệng gọi:
      _ Đỏ! Là thập nhị hung hầu sao?
      _ chủ!
      Chúng vòng tay chào, vội đến nhìn từng đứa:
      _ Tốt quá, mặt mũi ổn cả rồi!
      _ chủ! lại lấy chồng nữa ư?
      Hồng Huyên vừa rót trà vừa kể cho bọn hình nhân nghe, Đỏ liền :
      _ Bà chín Xuân đó là Triệu Du nhập vào! Chắc là muốn lấy chồng để về với cậu chủ được!
      _ À tao hiểu rồi! ta là thâm sâu nhỉ? Phải rồi! Chung Khải sao rồi?
      Mấy tháng qua phải chưa từng nhớ mà vì biết nên gọi cảm giác này là gì? thương, lo lắng, lạnh lùng, dứt khoát nhưng cuối cùng vẫn là ma quỷ! Ai lại lấy ma quỷ bao giờ!
      bất giác sờ sợi dây chuyền cổ, tự dưng nhớ đến cái kẻ bị chôn sống đó! Đỏ đọc được suy nghĩ của Hồng Huyên, giọng thông hiểu:
      _ là người thông minh nhưng tình cảm lại như con ngốc! suy ra được hay sao? Cậu chủ chính là kẻ ngày xưa chính tay chôn, cậu ấy cũng là Chung Khải khờ khạo bên cạnh ... cậu ấy làm nhiều việc vì ...sao lại hiểu?
      _ Cái gì? Mày lừa tao đấy chứ?

      Hồng Huyên nghe như tai ù , này quá sức tưởng tượng của rồi! Chung Khải... biết tâm tư nghĩ gì ? Nếu vì sao hé răng cho tôi biết? im lặng, thầm chịu đựng mọi thứ là vì sao?
      lau vội giọt nước mắt chực trào, hỏi ngay:
      _ Giờ Chung Khải ở đâu, cho mau ?
      _ Cậu chủ ba tháng qua ở trong huyệt động, ngày ngày chịu dày vò của Quỷ ấn. Sở hữu quỷ ấn nhưng vốn phải chủ nhân . Dù sử dụng được nó nhưng vẫn bị nó tấn công. Chúng tôi thể ở bên cậu chủ nhưng nghe ngóng tin sắp lấy chồng, buộc phải đến... Xin đừng làm đau lòng cậu chủ nữa!
      Đỏ trong nước mắt, lặng nhìn con hình nhân chí tình. đến tình cảm e rằng thể bằng Đỏ được !
      Hồng Huyên mím môi:
      _ Tôi phải tìm Chung Khải hỏi ra lẽ! , làm cách nào gặp ta?
      _ Dưới nhà có cây đục, đào nó lên khiến nhà thành đất chí . Chúng tôi mở đường gian đưa !
      Đỏ , Hồng Huyên liền đào lên. Tiếng gà trong chợ gáy vang, Đỏ vội :
      _ Tối nay đất trở về chí chúng tôi đến!
      _ Khoan ! Làm giúp tao việc! Tao nghĩ nếu bà chín là Triệu Du ắt sớm muộn tìm cách chết lần nữa để xuống đó tìm Chung Khải. ấy vì trả món nợ ân tình này mà trộm Quỷ ấn, nhất định bọn mày phải cho vài đứa cản ta lại!
      Đỏ gật đầu đồng ý rồi mất hút trong màn đêm, lặng người nhìn cây đục, mắt hoen lệ:
      _ Chung Khải chết bầm! Tôi mà tìm được chết với tôi!
      Last edited: 11/9/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      PHẦN: DU LỊCH ĐỊA PHỦ!
      Chap 16: Huyệt động.

      Đình Hạ Chiếu dưới ánh trăng huyền hoặc, sương mù che cả cây cầu dẫn vào đình khiến cái đình như trôi lơ lửng hồ. Từ Hồng Huyên nhìn được dưới tán lá sen là lố nhố những cái đầu trồi lên, hỏi con hình nhân mặc áo đỏ:
      _ Sao lại lắm sương mù thế? Bọn thủy mãng kia làm gì?
      _ Hôm nay là đêm nguyệt thần, bọn chúng được phép trồi lên mặt hồ! Sương mù mà thấy là vô vàn những câu trì niệm mà những người sống có tâm vì chúng sinh mà niệm. Đối với chúng là sưởi ấm, là an ủi!

      nhìn mặt hồ lặng im đông như thạch găng, mím môi:
      _ Làm sao xuống đó bây giờ? có cuộn dây sen đen nó cắt hồn cũng chết!
      _ chủ! Chúng tôi bảo vệ xuống huyệt động, nhưng chúng tôi là giấy, chắc là rã ra hết!
      Đỏ nắm tay , đôi mắt ướt nhòe cả mực. Hồng Huyên lắc đầu:
      _ được! Bọn mày là của Chung Khải, tao muốn như thế! Đợi chút, để tao nghĩ ...
      _ chủ!

      Tiểu Mỹ đâm đầu chạy đến, tông té nhào ra đất. Nó dụi cái mũi bẹp vào tay , thút thít:
      _ chủ chết tiệt! Tôi tìm khổ lắm đấy!
      _ Mày ốm chút đấy! Giấy cũng bạc màu hơn rồi này. Nghe này Tiểu Mỹ, tao nhất định phải xuống đó. Mày ngoan ngoãn ở đây đợi tao, được ?
      Ôm cổ nó vuốt ve, khẽ cười. Nó nhìn hồ U Linh, lại nhìn sắc mặt chủ:
      _ Nhất định phải xuống?
      _ Nhất định!
      Hồng Huyên kiên định, Tiểu Mỹ khịt mũi :
      _ Tôi đưa ! Tôi là vong vật tu, khác bọn người giấy kia. Nếu tan xác tôi coi như xong nhiệm vụ. Tôi tiếp tục con đường tu của mình!
      _ ư?

      Tiểu Mỹ phồng má phun luồng lửa bọc lấy đoạn cõng nhảy xuống hồ U Linh! Càng xuống sâu Hồng Huyên nhận thấy lớp giấy da con ngựa lai heo bong ra bạc trắng, cả chùm lông đuôi cũng rụng trơ trọi. Sâu chút nữa cái mũi bẹp bị cắt bay mất, nhìn Tiểu Mỹ xót xa, nó vẫn kiên định phóng xuống. Khi dừng trước huyệt động nó chỉ còn trơ bộ khung tre, đôi mắt bay hẳn con. ôm chầm lấy nó, òa khóc:
      _ Tội nghiệp quá ! Đừng lo, tao trở về làm cho mày hình dạng mới.Bây giờ tao khéo hơn rồi!
      _ chủ! Duyên chủ tớ tới đây được rồi! Tôi chúc đời may mắn bình an! Chủ nhân thần kinh như khiến tôi quý nhưng tôi cần nghỉ ngơi...

      Tiếng Tiểu Mỹ dần tắt, cả khung tre cũng tan nát vào trong luồng nước. Gạt nước mắt, Hồng Huyên bước trở vào huyệt động. So với ba tháng trước cũng khác mấy. Chung Khải nằm vật dưới sàn, tấm lưng ngừng nứt toác ra, máu chảy ngừng. hề nghe được tiếng bước chân đến. vốn định đến hỏi ngọn nguồn, nhân tiện mắng trận nên thân song thấy Chung Khải như thế hồn vía lên tới mây. Đỡ đầu đặt lên chân mình, rút khăn tay lau gương mặt đầy máu, gọi khẽ:
      _Chung Khải! Chung Khải!
      vẫn có động tĩnh! vuốt ve gương mặt thanh tú giọng:
      _ tỉnh lại được ? Tôi biết là ai rồi! Thôi được, sống cũng được, chết cũng được! Tôi theo là được! Tỉnh lại Chung Khải!

      Quỷ ấn ngừng đả phá hồn phách Chung Khải hòng thoát ra trở về với chủ nhân của nó. đau đến rạn vỡ từng mảnh hồn nhưng quyết nhả Quỷ ấn ra, nhất định phải có nó để trở về với Hồng Huyên! Dù chỉ làm vợ chồng ngày cũng cam lòng...
      Chung Khải nặng nhọc mở mắt nhìn, Hồng Huyên ở trước mắt ! ba tháng gặp, cái mặt xinh xắn tròn trịa ra ít. Giơ bàn tay run run nắm tay , thầm:
      _ mơ phải ?
      " Bốp!" giơ tay đánh vào mặt mạnh, mở khẩu:
      _ Đau ? Chung Khải chết dẫm! là... Sao với tôi mọi việc, cái gì cũng ôm mình? nghĩ mình tài ba lắm sao? Cao cả lắm sao? Đồ chết tiệt! Tôi cho hay! Từ Hồng Huyên này sợ chết! Nhưng tôi ghét nhất mơ hồ... Đồ chết dẫm!

      Chung Khải bị đánh đau song nhìn làn môi cong xinh xắn ngừng mắng chẳng còn cảm thấy đau rát nữa. Dường như những vết cắt người cũng thốn thía buốt thân nữa! mỉm cười, dùng ngón tay lau ngấn lệ đôi mắt :
      _ Nín nào! Từ chằn lửa đằng nào rồi? Ngoan, cưng nhiều! Làm sao em xuống đây được?
      sụt sùi kể cho Chung Khải nghe, đến đoạn thấy Tiểu Mỹ tan thây òa khóc. còn sức để ngồi dậy dỗ dành, bảo:
      _ sắp chế phục được Quỷ ấn rồi! Ba ngày nữa thôi! Em cố gắng ba ngày nữa thôi!

      Hồng Huyên chịu đói, chịu khát ngồi yên chỗ cùng , lúc cười lúc mắng nhưng gương mặt Chung Khải luôn nở nụ cười rạng rỡ. hay áp bàn tay Hồng Huyên lên má mình hoặc hôn kêu vào lòng bàn tay mềm mại.
      cũng chiều theo , chỉ im lặng ngắm nhìn. Ba ngày ở đây nghĩ được nhiều điều, coi như thông suốt! Đột ngột cúi đầu hôn khẽ bờ môi Chung Khải khiến cả thân hình bất động đó khẽ run lên, dịu giọng:
      _ Chung Khải! nghĩ xem... nếu trở về được, nếu phải chạy trốn trong U Linh này tôi cùng . Nghĩ lại cũng vì tôi làm nhiều việc rồi...
      _ Ngốc ạ! em sao nỡ để em theo chịu khổ chứ? Hồng Huyên, tin được ? Chỉ cần em tin thôi!

      Chung Khải vén mớ tóc mai từ tốn, tràn trong đôi mắt dài lấp lánh là hình ảnh của Hồng Huyên. như đóa hoa hồng vàng rực rỡ đầy gai nhọn. Trái tim trong sáng vẩn đục bởi sân si, tấm lòng thương người, vì người khiến cảm động!
      vuốt ve sống mũi cao vút, miệng nở nụ cười khoe hai lúm đồng tiền:
      _ Tôi tin !
      Hồng Huyên quên kể cho nghe việc của Triệu Du, chỉ lắc đầu:
      _ Cố chấp để làm gì? Cho dù ấy chết xuống đây cũng lay chuyển được! thể!
      _ Tôi cho hình nhân trông chừng ta rồi, chết được đâu! Chung Khải, kẻ như Triệu Du cũng hiếm gặp, tiếc là nhầm người!

      Hồng Huyên chắt lưỡi, nhìn vẻ mặt bật cười:
      _ Em lại định gì nữa đấy?
      _ Tôi Triệu Du ngốc! Đàn bà nên chọn người mình, đừng chọn kẻ mình . Đàn ông như đàn bà, họ thương lòng họ mới biết trân trọng. Bằng phũ phàng lắm!
      khoanh tay, mặt nghiêng nghiêng lý lẽ. nắm bàn tay âu yếm:
      _ Vậy còn em? Em lựa kẻ em à? Thế em à?
      nhếch môi, bất thần cúi đầu xuống cắn môi :
      _ Đây là câu trả lời của tôi!
      Last edited: 11/9/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    4. Jasmine Thanh Thảo

      Jasmine Thanh Thảo Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Hixhixx... Ngôn tình quá chủ thớt ơi
      Lữ Vũ Uyên thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      PHẦN: DU LỊCH ĐỊA PHỦ!
      Chap 17: Quá khứ!

      Chung Khải khá bất ngờ nên kịp phản ứng bị Hồng Huyên cắn môi dưới. trợn tròn mắt nhìn cận làn da mịn trắng hồng, cả lớp lông măng da cũng thấy . cắn khá sâu khiến đôi môi đỏ bật máu, vừa nhấc môi lên nàng lại dịu dàng dùng lưỡi vuốt ve chỗ môi rách kia khiến vừa đau vừa hứng thú:
      _ Hồng Huyên à, em là luôn làm ngạc nhiên!
      _ Đau ?

      thầm vào tai , tiếng thở nhanh chút. Chung Khải mỉm cười nhìn gật đầu, đôi má lúm đồng tiền kia nhoẻn cười :
      _ Đau nhớ tôi lâu hơn! Đôi môi này tôi đóng dấu rồi, mà tòm tèm với con ma nào là tôi cho khỏi siêu thoát!
      Chung Khải nhìn vẻ phụng phịu kia phá lên cười song máu trào xộc ra từ mũi và miệng khiến ngắc ngứ. vội đỡ đầu cao lên, vuốt lưng liên hồi:
      _ Ôi tôi xin lỗi! dọa nữa !
      _ sao! Hồng Huyên, em đói lắm ?

      nhắc thôi, vừa nhắc là bụng liền réo lên giục giã, nghe cứ như đàn lợn đòi ăn. Chu môi tự xoa xoa cái bụng, tự :
      _ sao! Chút việc nào tôi nhịn được! Nghĩ đến nhiều đồ ăn ngon đỡ đói thôi!
      _ Nghĩ thế nào?
      dựa hẳn vào người , ho khan. muốn hướng chú ý của sang món ăn để đỡ đau nên bắt đầu múa mép:
      _ Này nhé! Ngay trong chợ Láng buổi sáng bà gánh bánh đúc bán. Cái gánh đó có hai gióng: ngọt mặn. Bánh mặn làm bằng bột gạo tinh, trộn với nước cốt dừa hấp chõ. Nhân thịt và củ sắn rất ngon. Bánh ngọt là bánh đúc gân lá dứa, dai dai cắn vào miệng. thích về phía đầu chợ bán cháo lòng, vừa tươi vừa ngon. Nghèo nghèo nữa có ông gánh xôi người Tiều: vài cắc là có cục xôi đậu, xôi khúc dằn bụng. Cha tôi sáng nào cũng tự mua cho mình gói xôi khúc thơm lựng! Cha tôi sống cần kiệm nhưng chưa từng tiếc bất cứ gì với tôi cả. Ngày tôi còn bé, ông nội vì thích cháu trai nên tự dắt tôi lên tiệm cạo đầu ba chỏm. Khách lạ đến mua hàng mã ông đều bảo cháu trai tôi đấy! Cha kinh kỳ mua giấy, về thấy liền cả giận tranh luận lớn tiếng với ông. Cha con là vàng, sau này phải về làm dâu người ta. Khổ lắm nên ở nhà ngày nào là phải quý nó ngày đó! Cha thèm con trai. Vậy là tự cha lấy dao cạo trọc đầu tôi. Sau này tóc dài đều cha chải cho đầu trái đào. Ông nội biết cha giận nên sau này bàn tới nữa. Cha tôi ấy! Người chợ hay ông ấy suy nghĩ khác người lắm cơ! Mẹ tôi khi còn sống trồng dâu nuôi tằm, dệt vải. Nhà có cả vườn trồng cây dâu, chính là chỗ nghĩa trang bây giờ đấy! Mẹ mất, cha im lặng suốt đám tang, khóc . Ông nội phải gọi người giúp đỡ. Chôn xong cha mang mác đốn sạch cả rừng lá dâu, nhổ cả rễ. Cha đốt sạch cái nong tre nuôi tằm, cũi quay tơ và bàn dệt vải! Người ta cha ở bạc, đốt sạch kỷ vật của mẹ. Tôi ấy, trẻ dại nào hiểu cũng khóc trách cha. Cha chẳng giải thích câu nào! Rồi đêm cha say, người ta phải dìu cha lên gác. Tôi thấy cha lăn lê bò lết đến bàn thờ mẹ. Cha hỏi mẹ rằng:" mình ơi, mình ở dưới đó vẫn trồng dâu, nuôi tằm dệt vải hả mình? Mình rồi, còn ai đâu hát nong tằm bằng năm nong kén, nong kén bằng chín nén tơ cho tôi nghe nữa mình à!". Lúc đó tôi mới ngộ ra cha thương mẹ rất nhiều! Cha hiến cả mảnh đất lớn làm nghĩa trang cũng vì cha sợ mẹ độc. Cha bảo mẹ mồ côi mồ cút, nếu chết rồi mà nằm hiu quạnh kể cũng tủi thân. Đời này có người thương mình như vậy, mẹ tôi hạnh phúc! Chung Khải à! Tôi... thấy mình có phúc. Mấy hôm nay tôi nghĩ, để lấy được tơ sen đen bện dây bảo vệ tôi phải chịu đau đớn thế nào? vì lời đính ước mà khổ sở tìm đường quay lại thế nào? năm dương gian là bảy năm giới, rốt cuộc trong bốn mươi hai năm giới sống như thế nào? Từ Hồng Huyên tôi chưa từng nghĩ có kẻ vì mình mà bất chấp như vậy!

      Chung Khải nhắm nghiền mắt nghe rì tầm bên tai, thỉnh thoảng trong giọng đượm mùi nước mắt. giơ tay sờ mặt , vuốt ve :
      _ nghĩ nhiều vậy đâu! Để trở về cạnh em, trả giá thế nào cũng xứng đáng! Hồng Huyên à, chỉ là gã đàn ông nghèo, chỉ vì muốn thoát nghèo mà mạo hiểm đào vàng. Rồi cũng vì số vàng đó mà chết! Em chê phải ?
      _ Nhà tôi nuôi được! Vàng cưới của tôi đủ làm vốn làm ăn, đừng trở về với lớp người lành lặn là được. Dù gì phải chừa mặt mũi cho cha tôi!
      cất giọng hào sảng, chợt nhớ ra hôn ước với họ Các liền bảo:
      _ Thôi chết! Sáu ngày nữa Các Văn Đông rước dâu!
      _ Thất sát tay em còn, sống lâu đâu! Hồng Huyên, em đợi về chứ?

      bình thản, nắm bàn tay áp vào mặt mình. Chung Khải trước còn lo lắng nặng lòng với mình, giờ cảm nhận được cửa trái tim ấy mở rộng tâm trạng an tĩnh hơn nhiều! Quỷ ấn vẫn phá mạnh người nhưng cuồng nộ nữa. Nó sắp bị chế phục! Chỉ cần qua việc này tự do hoàn hồn, tìm công tử thế gia nhập vào. Như thế cha vợ cũng nở mày nở mặt mà cuộc sống sau này của cũng lo!

      ...
      Nhà họ Các nửa đêm náo động bởi cậu Ba Đông bị động kinh sùi bọt mép. Bà chín hầu hạ ông Các vội chạy ra xem, bà tư nhìn xiêm áo xốc xếch mai mỉa:
      _ Ơ kìa, mợ chín cũng để tâm con trai tôi quá! hầu quạt cũng tất tả chạy ra!
      _ Tôi lo thôi! Ông nhà đặt nhiều của lễ cho nhà , cậu ấy có gì nhà ta mất trắng!

      Bà chín nhưng đôi mắt bừng lửa. Khốn kiếp! Nếu Ba Đông chết làm sao cưới con họ Từ đanh đá kia? Bà tư, các bà nghĩ tôi mê cái lão gầy đét, lưng gù này sao? Đừng mơ, chỉ cần con kia được gả về đây yên chỗ tôi chết ngay tìm Chung Khải của tôi! Của nả kiểu chưa đến chợ rơi hết tiền có chó nó mê!
      Cậu Ba Đông thoát chết nhưng mê man, thầy thuốc bảo biết bao giờ tỉnh. Ông Các định sang nhà Hồng Huyên việc hồi hôn bà chín ngăn lại:
      _ Mình à, làm vậy mất mặt con người ta! Hơn nữa mình nghĩ kỹ . Con Huyên có tay nghề, sau này nhà ta mở rộng buôn bán, có thầy có thợ. Họ Từ của chìm của nổi, mối ngon này mình là người khôn ngoan sao lại bỏ lỡ?
      Vừa lòn tay vào lưng áo xoa bóp, vừa hôn lên dái tai ông Các đẩy đưa, bà chín mớm lời:
      _ Cậu hai Văn Trình, vợ bệnh bạc nhược lâu, con cái có mình Các Gia Bảo ! Cậu ăn chơi trác táng mãi cũng hay. Chi bằng cứ cưới con Huyên cho cậu hai, con Huyên đanh đá như thế chừng ghìm được cương ngựa hoang!
      _ Mình thấu đáo! Nhưng vợ Văn Trình vì ghen thành bịnh, Văn Trình dám cưới vợ lẽ vì sợ vợ nó nghĩ quẩn nên đàn đúm bên ngoài. Làm sao bây giờ? Từ Văn Thuật có tiếng trong giới làng hàng mã, bảo con ông ta làm lẽ là chuyện khó hơn lên trời!

      Ông Các tặc lưỡi , đôi mắt lim dim trước ngón nghề của bà chín. Giọng người đàn bà êm như ru:
      _ Cái đó mình để em lo! Lợi ích là hết! phải mình dạy em thế sao?
      _ Ừ mình lo ! Kín đáo chút!
      Rạng sáng từ nhà ông Các chiếc xe ngựa chở túi vải lớn rời khỏi. Bà chín phủi tay nhìn theo, lẩm bẩm:
      _ Mẫn Chi! là vì Từ Hồng Huyên mà chết! Muốn đòi nợ nần cứ tìm ta!
      Last edited: 11/9/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :