1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Chội ôi hết giai đoạn bạn cùng lớp rồi huhuhu. Thôi tự an ủi là vậy nhanh tới giai đoạn xơi nhau :’( Ai cho tôi trong sáng hihu
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Tập này buồn quá
      Các em phải cố gắng thôi để cho bố mẹ biết ,tình của tuổi trẻ rất lòng và cũng kiên định
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Biết là trong giai đoạn ngược, buồn tê tái nhưng vẫn phải lạc quan rằng xa nhau để trân trọng và nhau nhiều hơn. 2 năm thoii mà nhanh lắm, huống chi đây là truyện có khi đùng cái chương sau tác giả viết “2 năm sau” rồi ý chứ :))
      Thôi bme Hạ t chán chả buồn rồi. Nhưng t bme Cố dã man. Trời ơiiiiii thương con hết sức à. Bme tâm lý, hiểu lí lẽ, biết cái j đúng cái j sai, luôn ủng hộ con mình, vù con mình sẵn sàng tính đến đường di dân dời xa quê hương để con mình đc hạnh phúc<3<3
      Cố lên đôi trẻ vì tương lai do mình làm chủ :))))
      levuongNgân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 69
      Edit: Ngân Nhi

      Thời gian nghỉ hè còn lại, Hạ Chi Tuyển gọi thêm cuộc điện thoại nào cho Cố Tư Ức, hai người cắt đứt liên lạc với nhau.

      Ngày nào Cố Tư Ức cũng phải kiềm chế khát vọng muốn gọi điện cho , cực kỳ muốn nghe giọng , cầu xa vời gì, chỉ cần mỗi tối được nghe chúc ngủ ngon là được rồi. Nhưng biết là thể, vất vả lắm mới thương lượng được với nhau, bây giờ mà làm loạn là còn ý nghĩa gì nữa.

      Lúc khổ sở chỉ biết buôn chuyện với Trịnh Bồi Bồi, Trịnh Bồi Bồi biết chuyện của hai người khỏi buồn rầu, nhưng cũng biết là mình chẳng thể làm gì được. Cả bọn đều chỉ học cấp ba, sống dưới đôi cánh của bố mẹ, còn cách nào khác là phải nghe lời.

      Trịnh Bồi Bồi hề than phiền mà luôn ở bên an ủi Cố Tư Ức, giúp bạn ổn định lại tâm trạng.

      “Đừng buồn nhé, tạm thời chia tay cũng là thử thách dành cho tình cảm của hai cậu mà, cậu thấy đúng ?”

      “Tình đích thực bị thời gian đánh bại, nếu bị đánh bại chứng tỏ cảm xúc chỉ là nhất thời thôi…”

      “Chỉ hai năm thôi mà, cứ tập trung vào học hành là qua nhanh trong chớp mắt thôi…”

      “Ngoan nha, bọn mình cố gắng học tập, thi đỗ đại học! Tương lai được tự do!”

      Hai người cùng nhau chơi game, cùng nhau chuyện trời dưới đất, dần dần, Cố Tư Ức cũng vượt qua được cảm giác đau khổ khi chia tay.

      Sau khi nhà họ Hạ chuyện lại với nhà họ Cố, bố mẹ Cố Tư Ức hề nhắc tới việc chuyển trường cho nữa.

      kì nghỉ hè vừa dài vừa đau buồn kết thúc, cuối cùng cũng đến ngày tựu trường.

      Trịnh Bồi Bồi thực đúng lời hứa của mình, dưới cố gắng của ấy, bốn vẫn được ở chung phòng, bị chia lại theo phân ban. Tụ họp ở phòng ngủ, sắp xếp đồ đạc xong xuôi, cả bọn liền cùng nhau xem danh sách chia lớp.

      Cố Tư Ức học ban Tự nhiên, cùng lớp với Chu Kiêu và Trương Nhân, lớp 11-1.

      Trịnh Bồi Bồi học ban Xã hội, cùng lớp 11-3 với Tô Hàn và Lục Gia Diệp.

      Hướng Lê và Trương Hân Dịch học cùng nhau, lớp 11-5.

      Trịnh Bồi Bồi thấy có tên Hạ Chi Tuyển ở lớp 11-1, lại nhìn tiếp danh sách các lớp khác, ngơ ngác hỏi: “Sao mình thấy học thần đâu nhỉ?”

      Cố Tư Ức cũng chung biểu cảm, vì sao thấy tên ?

      Chẳng lẽ cho chuyển trường, là vì chính chuyển trường sao?

      với Trịnh Bồi Bồi: “Cậu hỏi Lục Gia Diệp , sao lại có học thần?”

      Trịnh Bồi Bồi gật đầu, lập tức lấy di động ra gửi tin nhắn cho Lục Gia Diệp.

      Trịnh Bồi Bồi: “Sao trong bảng chia lớp thấy có tên học thần vậy?”

      Lục Gia Diệp: thấy mới là bình thường.”

      Trịnh Bồi Bồi: “Là sao? Cậu ấy chuyển trường rồi à?”

      Lục Gia Diệp: “Chuyện của học thần, thể suy đoán bằng logic của người thường được [Vuốt cằm].”

      Trịnh Bồi Bồi: “Bớt làm trò đê, đừng có thừa nước đục thả câu! Rốt cuộc là làm sao?”

      Lục Gia Diệp: “Học thần nhảy lên học lớp 12 rồi, trở thành đàn của chúng ta đó.”

      Trịnh Bồi Bồi: “Ôi trời…”

      Lục Gia Diệp: “Trâu bò ?”

      Trịnh Bồi Bồi: “Quá trâu bò luôn ý!!”

      Trịnh Bồi Bồi cùng Cố Tư Ức đến nhà ăn, hai người lấy cơm rồi chọn chỗ trong góc người, vừa ăn vừa chuyện.

      Trịnh Bồi Bồi tin tình báo vừa lấy được cho Cố Tư Ức.

      Cố Tư Ức sửng sốt vài giây, : “Lợi hại như vậy sao…”

      Trịnh Bồi Bồi: “ đó! Cậu ấy là học thần mà!”

      Cũng may phải là chuyển trường… Biết nhảy lớp, Cố Tư Ức thầm cảm thấy may mắn trong lòng.

      Mặc dù được học cùng lớp, cũng cùng khối, nhưng tóm lại vẫn là cùng trường.

      Nếu có cơ hội, thỉnh thoảng vẫn có thể trộm liếc nhìn cái đúng ?

      Lớp mới của Cố Tư Ức có nửa số học sinh thuộc lớp cũ học, nửa đến từ các lớp khác, cho nên tổng quan cảm thấy khá quen thuộc.

      Ngày học đầu tiên, chủ nhiệm lớp điểm danh, ai nghe đến tên hô lên cho cả lớp biết mặt.

      Lúc gọi tên “Lục Minh”, chủ nhiệm lớp dừng lại, dường như lúc này mới nhớ ra điều gì, liền giải thích: “Bạn Lục Minh chuyển trường rồi.” xong lại điểm danh tiếp.

      Chu Kiêu nghe thế liền hừ tiếng.

      Đợt nghỉ hè Lục Minh bị Hạ Chi Tuyển đánh rất thảm, nhà họ Lục vì sợ kết thù với nhà họ Hạ nên dám làm gì Hạ Chi Tuyển, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng bọn họ liền cưỡng chế Lục Minh chuyển đến trường ở thành phố khác học.

      Lục Minh vẫn chú ý đến Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển, mấy lần bị Hạ Chi Tuyển làm nhục, chưa đến chuyện hận thù, nhưng tình cảm của cậu ta với Cố Tư Ức thủy chung thay đổi. Trương Nhân chuyển lớp xong còn chơi chung hội với mấy người kia, Lục Minh cảm thấy rất tò mò, liền tìm người điều tra bối cảnh của Trương Nhân, lúc điều tra xong lửa giận trong lòng cậu ta càng lớn hơn. Hạ Chi Tuyển lại lằng nhằng giữa con của vị quan chức và Cố Tư Ức đáng , trái ôm phải ấp hay sao?

      Thế là cậu ta lập kế hoạch rồi chờ đợi, sau khi nhận được đống ảnh chụp của Từ Na, cậu ta lập tức hành động.

      Cậu ta vốn chỉ tính công khai mối quan hệ giữa Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức, để áp lực từ bên ngoài ép hai người phải chia tay, vậy đến năm lớp 11 cậu ta được học cùng lớp với Cố Tư Ức. Nào biết là chính cậu cũng phải nhận hậu quả vì việc làm này.

      Bố mẹ cậu lo sợ rằng mâu thuẫn giữa cậu ta và cậu chủ nhà họ Hạ ngày lớn hơn, cho nên mặc kệ cậu ta có kịch liệt phản đối thế nào bố mẹ cũng bắt buộc cậu ta phải xin thôi học, chuyển tới trường ở thành phố khác.

      Về chuyện của Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức, nhà trường cũng xử lý nhàng, vì phụ huynh học sinh có giải thích là Cố Tư Ức là con nuôi của nhà họ Hạ, em Hạ Chi Tuyển, cho nên hai đứa rất thân nhau, chỉ là tình em mà thôi.

      Lên lớp 11, việc học bắt đầu nặng hơn, độ khó của Toán Lý Hóa cũng tăng lên.

      Cố Tư Ức tập trung hết tinh thần vào việc học, may là các bạn học cùng lớp tương đối tâm lý, chạy tới hỏi han gì cả.

      Chẳng qua là, ngày nào cũng có những thời điểm, cho dù trong phòng học ngồi đầy người, nhưng vẫn liếc nhìn sang bên cạnh, trông thấy người ấy, xung quanh bỗng trở nên rất trống trải.

      Bạn cùng bàn của Cố Tư Ức bây giờ là bạn nữ lúc nào cũng vùi đầu vào học, quan hệ giữa hai người rất ổn, nước sông phạm nước giếng.

      Trương Nhân được xếp ngồi ngay trước Cố Tư Ức, thỉnh thoảng lại quay xuống thảo luận bài với , tình bạn giữa hai người cũng tệ.

      Tựu trường được tuần, tối thứ sáu, Trịnh Bồi Bồi trở về phòng ngủ, bừng bừng khí thế với Cố Tư Ức: “Chiều mai trường tổ chức buổi lễ cổ vũ các học sinh khối 12 thi đại học đấy.”

      “Ừm…” Cố Tư Ức vừa ngồi học vừa hờ hững đáp lại.

      “Nghe học thần được chọn làm đại biểu học sinh ưu tú lên bục chuyện.”

      Cố Tư Ức lập tức dừng bút, tim hẫng nhịp.

      “Lớp 10 với 11 đều có tiết, nhiều đứa hăng hái tới xem học thần đó, bọn mình có ?”

      hay lắm phải…” Cố Tư Ức do dự.

      Chuyện của hai người mãi mới ổn định được, mà lại đến xem trong hoàn cảnh đông người như thế, liệu có rêu rao quá , nhỡ lại rước thêm phiền toái sao?

      “Có gì mà hay, chia tay chứ phải trở thành người xa lạ, ít nhất vẫn là bạn học mà.” Trịnh Bồi Bồi .

      Tuy vậy nhưng cũng sợ khơi dậy nỗi đau trong lòng Cố Tư Ức, vội vàng tiếp: “ sao, mình nghe cậu, cậu muốn bọn mình dạo phố cũng được.”

      “…” Cố Tư Ức gì, trong lòng bộn bề, còn tinh thần để làm tiếp bài tập nữa.

      Sáng hôm sau, cả bọn ở trong phòng ngủ lấy lại sức, ăn cơm trưa xong, Trịnh Bồi Bồi hỏi Cố Tư Ức có muốn dạo phố , Cố Tư Ức lại hỏi: “Cái buổi lễ động viên kia… Mấy giờ bắt đầu vậy?”

      “Hai giờ đến bốn giờ, theo đúng quy trình hai rưỡi học thần lên bục chuyện.” Trịnh Bồi Bồi .

      “Thế bọn mình xem trước rồi mới dạo phố được ? Mình cũng muốn mua mấy cuốn sách.”

      “Được thôi.” Trịnh Bồi Bồi gật đầu, cũng biết là bạn mình nhịn được đâu mà.

      Hai giờ chiều, hai cùng nhau tới hội trường diễn ra buổi lễ động viên.

      ngoài dự đoán, có rất nhiều các em khóa dưới tới xem, nhà trường cũng cấm, đến đây chứng kiến bầu khí nhiệt huyết chuẩn bị cho kỳ thi đại học cũng là chuyện tốt.

      Các học sinh khóa dưới có ghế trống để ngồi, cho nên chỉ có thể đứng phía sau hoặc hai bên lối .

      Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi đứng phía sau hàng ghế cuối.

      Lúc MC gọi tên Hạ Chi Tuyển lên sân khấu, tim Cố Tư Ức như vọt lên tận cổ họng luôn, nắm chặt lấy tay Trịnh Bồi Bồi.

      Trong tiếng vỗ tay vang dội, Hạ Chi Tuyển bước lên sân khấu.

      Cậu mặc bộ đồng phục xanh trắng, vóc dáng cao gầy, gương mặt cực kỳ đẹp trai, lúc lên khiến cho phía dưới xôn xao trận.

      Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển, người đứng sân khấu đầu hội trường, người lại đứng cuối hội trường, khoảng cách rất xa, xa đến mức ngay đến cái băng rôn to treo bên cũng nhìn thấy gì, nhưng vẫn nhìn thấy rất ràng.

      Gần hai tháng gặp nhau rồi…

      Lần gần nhất hai người gặp nhau là khi bỗng dưng xuất ở bên ngoài khu nhà , mang theo thân đầy bụi bặm, bất ngờ ôm chầm lấy , ánh mắt sâu thẳm và ngời sáng, hơi thở nóng rực phả vào tai .

      vượt quãng đường xa như thế để tới gặp , thế mà lại ra những lời khiến đau lòng…

      Trịnh Bồi Bồi : “Đứng đây xa quá, bọn mình dịch lên trước chút …”

      Trịnh Bồi Bồi kéo tay Cố Tư Ức, dẫn lên trước, muốn nhìn mặt người hơn.

      Giữa sân khấu, Hạ Chi Tuyển vẫn , cậu diễn thuyết bằng hai ngôn ngữ Trung – , toàn bộ quá trình đều vô cùng bình tĩnh.

      hề căng thẳng, hề kiêu ngạo, cũng hề bị hưng phấn quá mức.

      điềm đạm này của cậu hề giống với tác phong của cậu học sinh lớp 12, nhưng vẫn tạo cho người xem cảm giác khá thoải mái.

      Mà gương mặt kèm theo khí chất của cậu, lại càng khiến cho các nữ sinh mê mẩn hơn.

      Trịnh Bồi Bồi kéo Cố Tư Ức đến chỗ lối bên cạnh cách sân khấu xa, hai người đứng đó nhìn Hạ Chi Tuyển diễn thuyết.

      Nơi này gần hơn nhiều, Cố Tư Ức có thể trực tiếp nhìn thấy mặt , gần như tham lam mà ngắm nhìn, chớp mắt cái cũng nỡ.

      Tựa như có linh cảm, người chuyện sân khấu lúc này bỗng quét mắt lượt nhìn khán giả, cũng nhìn qua chỗ đứng.

      Cố Tư Ức chợt thấy ngực co thắt, nhưng ngay sau đó lại bật cười, dưới sân khấu rất tối, lại nhiều người như vậy, chắc chắn là nhìn thấy mình đâu.

      Hạ Chi Tuyển kết thúc bài diễn thuyết, dưới sân khấu vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

      Các em học sinh khối 10 mới vào trường vui sướng bàn luận với nhau: “Trước mình từng nghe là hot boy Hạ Chi Tuyển của Long Hưng rất đẹp trai, quả nhiên danh bất hư truyền…”

      “Tiếc , ấy lên lớp 12 rồi, năm sau học đại học, bọn mình chỉ được nhìn ấy năm thôi đó.”

      “Từ khối 10 năm sau là các em ấy hoàn toàn có cơ hội được gặp ấy rồi, bọn mình coi như vẫn may mắn chán.”

      Ánh mắt Cố Tư Ức vẫn nhìn chăm chú người từ sân khấu xuống kia.

      Lúc thấy về phía lối đứng, Cố Tư Ức sững sờ.

      Khoảng cách giữa hai người ngày gần hơn, Cố Tư Ức vẫn đứng im bất động tại chỗ, biết phải làm thế nào.

      Trong ánh đèn mờ tối, Cố Tư Ức lùi về sau, dựa lưng vào tường, những người đứng đây cũng phải tránh sang để nhường đường cho Hạ Chi Tuyển xuống.

      “Hi ~” Trịnh Bồi Bồi chào Hạ Chi Tuyển, cậu quay sang nhìn, gật đầu coi như đáp lại.

      Cố Tư Ức đứng bên cạnh lên tiếng, lông mi khẽ run, kinh ngạc nhìn đến gần mình. Trong lúc hỗn loạn, tay bỗng bị nắm lấy…

      Tim Cố Tư Ức đập điên cuồng, đầu ngón tay cũng run bắn lên.

      Chỉ ngắn ngủi giây rồi buông ra ngay, nhanh đến mức có cảm giác như chỉ cẩn thận mà đụng phải thôi.

      Hạ Chi Tuyển tiếp tục bước , quay về ghế ngồi của mình.

      Cố Tư Ức lúc lâu vẫn dám thở, dường như rất sợ xúc cảm lưu lại tay tan biến, mãi sau, mới hít sâu hơi.

      ngọt ngào đến quá đột ngột này khiến cho hốc mắt cay xè, nhưng phải cố kiềm chế được rơi nước mắt.

      Hạ Chi Tuyển xong, hai người các cũng cần thiết phải nán lại nữa, liền ra hội trường.

      Ngồi xe tới trung tâm thương mại, Cố Tư Ức tay trái nắm tay phải, cứ thẫn thờ nhìn tay mình.

      Trịnh Bồi Bồi : “Cậu vui vẻ lên nào, có người bạn trai đẹp trai tài giỏi như vậy cơ mà, cậu ấy là nam thần của tất cả nữ sinh trường mình đấy.”

      ấy còn là…” Cố Tư Ức cắn môi, dám tiếp, trong lòng rất muốn chấp nhận rằng hai người chia tay.

      Trịnh Bồi Bồi vỗ vai an ủi: “Thôi, rồi mọi chuyện ổn mà.”

      Cố Tư Ức đến nhà sách mua cả đống tài liệu tham khảo, Trịnh Bồi Bồi trố mắt đứng nhìn, “Ban Tự nhiên các cậu học khổ thế này cơ á?”

      Cố Tư Ức thanh toán xong, cầm cả túi sách to, tràn ngập ý chí : “Bây giờ có học thần phụ đạo cho nữa, nên mình phải cố gắng gấp đôi mới được.”

      “Ừ, cậu ấy toàn thiên vị dạy kèm cho mỗi cậu, giờ …” Trịnh Bồi Bồi thở dài, “Sớm biết vậy thà học chung ban Xã hội với mình còn hơn.”

      sao mà.” Cố Tư Ức , “ chọn rồi hối hận.”

      Trịnh Bồi Bồi gật đầu: “Mình cũng chỉ biết khích lệ tinh thần cậu thôi, cố lên!”

      Cố Tư Ức được làm được, năm lớp 10 phải có Hạ Chi Tuyển quản lý mới chịu tập trung vào học, còn bây giờ chẳng cần ai giục nữa, trong lòng lúc nào cũng bừng bừng khí thế, giành giật từng giây từng phút để học, dám lười biếng, chỉ có duy nhất ngoại lệ…Đó là mỗi ngày khi nhớ đến , lại ngẩn ngơ mất lúc.

      Ngày lại ngày trôi qua, còn chưa tới tháng nữa là thi giữa kỳ.

      buổi chiều trước khi vào học, Chu Kiêu tới chỗ Cố Tư Ức, đưa cho cuốn sách, : “Đây là đề luyện tập, cố gắng làm nhé.”

      Cố Tư Ức nhận lấy, là cuốn sách bài tập tự đóng bằng giấy A4, đề bài bên trong đều được viết tay, nét chữ vô cùng quen thuộc với

      Sách được chia làm ba phần Toán Lý Hóa, cuối mỗi phần là lời giải cho những bài tập.

      lên lớp 12 rồi, còn tranh thủ thời gian mà soạn sách bài tập lớp 11 cho

      Cố Tư Ức nhìn quyển sách, đáy lòng cuộn trào như sóng lớn, lúc lâu vẫn chưa ổn định lại được nhịp thở của mình.

      Sau khi nhận được cuốn sách quý giá từ học thần, Cố Tư Ức lại chuyên tâm vùi đầu vào làm đề, cảm giác sách này tốt hơn nhiều các cuốn sách tham khảo khác, dường như có thể đoán trước được là gặp vướng mắc ở phần nào, dễ nhầm lẫn ở đâu.

      Ngồi làm đề trong quyển sách này, lại nhớ đến quãng thời gian được kèm cặp, nên dù mệt mỏi vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.

      Kỳ thi giữa kỳ tới, Cố Tư Ức làm hết sức mình.

      Sau khi công bố kết quả, xếp hạng 20 của lớp và hạng 200 của trường.

      Ban Tự nhiên cạnh tranh rất khốc liệt, thành tích của so với lớp 10 những tăng lên mà còn giảm .

      cố gắng hết sức có thể, mong rằng kết quả thi tốt, vậy mà chẳng tốt chút nào, tim Cố Tư Ức có phần nguội lạnh .

      Suy nghĩ hỗn loạn, biết phải làm sao để đối diện với chính mình.

      Sau kỳ thi tuần, bảng vàng danh dự top 100 của các khối được dán lên bảng tin của trường.

      việc gây náo loạn nhất có lẽ chính là việc Hạ Chi Tuyển tuy học nhảy lớp nhưng vẫn dễ dàng giữ vị trí đầu bảng.

      nhóm người đứng tụ tập trước bảng vàng, bàn luận xôn xao.

      “Trời ạ, Hạ Chi Tuyển là thần thánh đấy à? Sao có thể lợi hại thế được?”

      “Chứ còn gì, cậu nghĩ tự dưng mà người ta lại gọi cậu ấy là học thần chắc?”

      “Cậu ấy mới nhảy lớp mà vẫn đứng hạng nhất được…Khác nào vả mặt các đàn .”

      “Tôi quá là nể luôn, IQ của cậu ấy có phải ở mức cao nhất vậy?”

      muốn quỳ xuống mà ca ngợi cậu ấy luôn…”

      Cố Tư Ức đeo khẩu trang đứng trước bảng vàng danh dự, nhìn vị trí đứng đầu của khối 12 – Hạ Chi Tuyển.

      Các bạn học đứng xung quanh ai cũng thảo luận về cậu, khỏi tỏ ra ngưỡng mộ và thán phục.

      Trong ngôi trường trọng điểm của thành phố như Long Hưng, chỉ dựa vào gương mặt đẹp chưa thể chinh phục được trái tim của tất cả các nữ sinh, nhưng nếu vừa có tài vừa có sắc chẳng có nữ sinh nào mà mê cho được.

      Sau khi Hạ Chi Tuyển lên lớp 12, cậu luôn đơn độc mình, bên cạnh có người khác phái, nhưng thư tình và quà tặng vẫn cứ bay tới như ong bướm, mặc dù lần nào cậu cũng vứt thùng rác hết, nhưng vẫn có người nhịn được mà thử lần, nhỡ đâu lại được chú ý sao? Đúng ?

      Hôm nay đến phiên Cố Tư Ức trực nhật, chịu trách nhiệm khóa cửa lớp.

      Các bạn học đều về hết, mình ở trong phòng học rộng rãi, bỗng nhiên muốn rời .

      về chỗ ngồi của mình, lấy bài thi ra để xem lại lỗi sai.

      “Ngu quá…Chỗ này mà cũng để sai được…”

      “Lại cẩu thả rồi…”

      vừa xem vừa tự kiểm điểm lại mình.

      Nhưng khi nhìn tới bài làm sai, lại biết phải sửa thế nào mới đúng.

      bắt đầu trở nên nóng nảy, hiểu vì sao lại kích động vội vàng như vậy, liều mạng muốn giải cho bằng được, nhưng cuối cùng vẫn thể…

      Đúng lúc như con kiến bò chảo nóng bàn tay đặt lên đầu , Cố Tư Ức kinh ngạc ngẩng lên nhìn.

      Là người mà ngày nhớ đêm mong, đứng trong ánh hoàng hôn sáng mờ chiếu vào phòng học, đứng ngay trước mặt … Cố Tư Ức dám chớp mắt, cứ ngây ngốc nhìn .

      biết làm à?” Hạ Chi Tuyển rút lấy bài thi đè tay lên, ngồi xuống bên cạnh , dáng vẻ lười nhác nhưng cũng rất dịu dàng, cầm lấy bút trong tay , bắt đầu viết ra những điểm quan trọng lên giấy…

      Cố Tư Ức nhìn ở gần trong gang tấc, nhìn tóc mái xòa xuống trán , nhìn sống mũi cao thẳng, nhìn đôi môi mỏng trơn bóng. Mùi hương người cũng là mùi mà rất quen thuộc, mùi hương rất dễ chịu.

      “Sao lại đờ đẫn ra thế, nhìn vào đây này.” khẽ xoa đầu , tiếp tục viết công thức ra giấy.

      Nhưng Cố Tư Ức muốn nhìn bài tập chút nào, chỉ muốn nhìn thôi, muốn dời mắt giây phút nào hết.

      Hạ Chi Tuyển đặt bút xuống, chậm rãi nhích lại gần , đưa tay ôm lấy , khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần hơn, tim cũng đập rất nhanh, nhanh như sắp nổ tung vậy…

      “…!!!” Cố Tư Ức giật mình ngồi bật dậy.

      Trong phòng bóng người, trời tối, ánh trăng cùng ánh sao chiếu vào bên trong lớp học bật đèn.

      chậm rãi nhìn tờ bài thi bàn, giấy có những nét bút nguệch ngoạc, vừa nhìn biết là làm…

      Tối hôm qua thức quá khuya, lúc này ngồi làm bài mới ngủ quên mất…

      xuất của chỉ là giấc mơ mà thôi.

      Nhưng giấc mơ đó rất chân , rất ấm áp, khiến cho cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

      Bỗng nhiên tỉnh lại giữa gian trống trải, trong lòng tự nhiên thấy rất đau.

      Tại sao chỉ là giấc mơ chứ…

      Vì quá nhớ , nhớ đến mức làm yếu đuối, nên cứ thế cúi mặt xuống bàn mà khóc lên.

      chịu đựng quá lâu rồi, cuối cùng cũng có thể òa khóc để xả ra hết nỗi nhớ mong trong lòng.

      lúc lâu sau, mới chỉnh đốn lại bản thân rồi ra khỏi lớp, quay về phòng ngủ.

      Trong phòng ngủ có ai, ngồi trước bàn cầm điện thoại, kiềm chế được mà gọi cho người ấy.

      Đầu bên kia nhận máy rất nhanh, giọng vang lên: “Alo?”

      “Em…Có bài em biết làm…”

      “Ừ.” Cậu nhàng đáp.

      dạy em được ?” dè dặt hỏi.

      “Chờ chút.” Hạ Chi Tuyển ngồi vào bàn học, cầm giấy bút lên, tiếp: “Em đọc đề bài cho nghe .”

      Nhưng lúc này Cố Tư Ức cảm thấy mình thể bình tĩnh mà chuyện được, vội vàng : “Để em chụp lại cho xem nhé.”

      “Được.”

      Cố Tư Ức tắt cuộc gọi, chụp lại đề bài rồi gửi cho .

      Trong kỳ nghỉ hè, vì muốn ngăn bản thân liên lạc với , nên kéo nick wechat của vào blacklist.

      Hạ Chi Tuyển gọi lại cho rất nhanh, giảng cho từng bước .

      Cố Tư Ức yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng cũng có đáp lại.

      hơi sợ, sợ mình vẫn nằm mơ, liền khẽ bấu tay mình cái, rất đau!

      hít sâu hơi, Hạ Chi Tuyển nghe thấy, hỏi: “Sao thế?”

      sao, cẩn thận bị va vào bàn…”

      Cậu thở dài cái rồi tiếp tục giảng cho .

      Tuy giảng xong bài nhưng Cố Tư Ức vẫn muốn cúp máy, Hạ Chi Tuyển cũng vậy, cậu chờ cúp máy trước.

      : “Lần thi giữa kỳ này…Em thi rất tệ…Em đúng là ngu ngốc…”

      Hạ Chi Tuyển dịu dàng : “ sao.”

      tiếp: “ bên cạnh, ngay cả việc học em cũng làm tốt…Ngốc muốn chết luôn…”

      Hạ Chi Tuyển vẫn kiên nhẫn : “ vấn đề gì hết.”

      lại : “Em thấy tên đứng đầu danh sách…Chúc mừng nhé…”

      Hạ Chi Tuyển yên lặng mấy giây rồi mới : “ muốn truyền cho em hết thiên phú và điểm số của mình, muốn thấy em buồn bã như vậy.”

      “Ban nãy em có nằm mơ…Mơ thấy…”

      “Hmm?”

      “Mơ thấy mình thi bị điểm 0…” Cố Tư Ức nghẹn ngào, “Nếu thành tích của em càng ngày càng xuống phải làm sao…”

      rồi, sao hết, kể cả em có bị 0 điểm chăng nữa.”

      “Nhưng em muốn cách quá xa…” vừa khóc vừa , “Em muốn cách xa như thế…”

      Đầu bên kia im lặng hồi lâu, bỗng dưng Hạ Chi Tuyển : “Em mà còn khóc nữa cùng em nhận điểm 0 luôn đấy.”

      Cố Tư Ức ngây ngốc.

      lại tiếp: “Xuống dưới nhà , có thứ này muốn đưa cho em.”

      “…Gì vậy?” nghi ngờ hỏi.

      “Xuống rồi biết.”

      Giờ phút này Cố Tư Ức chẳng còn quan tâm đến việc có bị ảnh hưởng hay nữa, chỉ muốn gặp thôi, rất nhớ rất nhớ .

      Thế là lập tức xuống nhà.

      Hạ Chi Tuyển đứng dưới bóng cây đợi , Cố Tư Ức bước nhanh tới, cậu liền đưa túi đồ cho .

      “Bên trong đều là giấy rác, lúc nào vui cứ lấy ra mà xé chơi.”

      Cố Tư Ức ngạc nhiên nhận lấy.

      Hạ Chi Tuyển giơ tay lên muốn xoa đầu , nhưng tay vừa giơ ra trung cậu lại buông xuống, : “ đây.”

      Cố Tư Ức quay về phòng ngủ, nhìn thứ Hạ Chi Tuyển đưa cho, là chồng các loại chứng chỉ và giấy khen của .

      Lúc này Hạ Chi Tuyển gửi tin nhắn cho :

      cần em phải thi tốt, dù em có thi đỗ hay trượt đại học cũng sao hết, chỉ cần em lòng chờ là đủ.”

      Cố Tư Ức còn suy ngẫm lại tiếp tục nhận được tin nhắn:

      “Nếu em mà còn khóc vì thi tốt, cuối kỳ nộp bài thi 0 điểm, đùa đâu.”

      Cố Tư Ức vội vàng nhắn lại: đừng có làm bậy!”

      “Thế em có khóc nữa ?”

      khóc nữa! Em thề khóc đâu!”

      Cố Tư Ức ngoan ngoãn nghe lời Hạ Chi Tuyển, khổ sở trong lòng cũng giảm rất nhiều.

      Như thể chỉ cần vẫn luôn ở đây, vẫn dỗ dành quan tâm , chẳng việc gì phải buồn hết.

      Hôm sau, Cố Tư Ức ra bảng tin chụp ảnh vị trí thứ nhất của Hạ Chi Tuyển lại.

      cam chịu, mà điều chỉnh lại tâm trạng mà tiếp tục cố gắng, mỗi khi mệt mỏi lại mở ảnh ra xem.

      Chỉ cần nhìn thấy cái tên đó, nguồn năng lượng bất tận để tiếp tục nỗ lực.

      Thân là học tra, lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui trong học tập, vì mỗi khi học, có cảm giác là mình đến gần .

      biết là vô tình hay cố ý mà từ sau hôm đó, số lần chạm mặt của hai người cũng nhiều hơn.

      Có lúc gặp ở nhà ăn, lúc lại gặp ở thư viện, thỉnh thoảng cũng gặp trong phòng tự học, mặc dù chỉ có thể nhìn nhau cái, nhưng Cố Tư Ức cũng mãn nguyện lắm rồi.

      Kỳ thi cuối kỳ tới, tâm trạng của còn căng thẳng như lần thi giữa kỳ nữa.

      Trước khi thi, còn gửi tin nhắn cho Hạ Chi Tuyển: “Em chuẩn bị kĩ càng rồi! cũng phải thi tốt nha! Đứng thứ nhất mới đúng là học thần!”

      Hạ Chi Tuyển nhắn lại: “Được.”

      Điểm thi cuối kỳ được công bố, xếp hạng trong lớp của Cố Tư Ức được nâng lên hạng 10, xếp hạng trong khối nâng lên hạng 70.

      Hạ Chi Tuyển vẫn giữ vững danh hiệu học thần trong truyền thuyết, trong kỳ thi chung giữa các trường, cậu đạt được điểm số cao nhất toàn thành phố.

      Tuy nhiên kỳ vọng của nhà trường đối với Hạ Chi Tuyển chỉ dừng lại ở đó, trong kỳ nghỉ đông cậu vào đội tuyển quốc gia tập huấn tham dự cuộc thi quốc tế.

      Bắt đầu kỳ nghỉ, hai vợ chồng Cố Trí Viễn tới trường đón Cố Tư Ức, cũng xem được bảng vàng danh dự, tất nhiên là nhìn thấy cái tên Hạ Chi Tuyển ở vị trí thứ nhất.

      Cố Trí Viễn: “Thằng bé này đúng là quá xuất sắc.”

      Hứa Giai Tuệ gật đầu: “Đúng vậy, phải là thông tuệ hơn người.”

      Cố Tư Ức về nhà nghỉ đông, chủ động với bố mẹ là muốn mời gia sư đến nhà dạy thêm cho mình.

      Hai vợ chồng ra hề muốn con học hành quá vất vả, nhưng thấy con tích cực như vậy họ cũng rất phối hợp, bỏ khoản tiền lớn ra để mời gia sư về dạy thêm cho con đến trước Tết.

      Ngày 30 Tết, nhận được tin nhắn của Hạ Chi Tuyển: “Em còn muốn nhốt trong blacklist bao lâu nữa đây?”
      Last edited: 20/8/19

    5. baongocbt

      baongocbt Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      25
      Đọc chương này thấy nghẹn nghẹn sao ấy, thương cho ức ca và học thần quá
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :