1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Xin lỗi mọi người, ăn chơi phè phỡn quá nên quên đăng chương mới, hôm nay cho hẳn 5 chương đọc cho nhé. Cảm ơn bạn @hthuqttn nhắc nhở nhé.

      Chương 32: Huấn luyện

      Editor: tiểu mao

      “Mọi người đâu?” Kỷ An Ninh hỏi.

      “Hôm nay là buổi học dành riêng cho em, với , khóa học VIP.” Văn Dụ cười vô cùng giảo hoạt.

      mặc áo thun thể thao bó sát người có cổ tròn, sợi tổng hợp mềm mại co dãn, thoáng khí, thấm hút mồ hôi tốt, bộ đồ kéo căng người. Tập luyện lâu năm làm cơ thể chút mỡ thừa, cơ bắp cường tráng.

      cười xong liền tiến lên bước, hormone nam tính toàn bộ đều đập vào mặt .

      Kỷ An Ninh bị ép phải nín thở trong chớp mắt.

      Văn Dụ quá giảo hoạt, Kỷ An Ninh biết phải lại thế nào.

      “Để cho em này, cả câu lạc bộ kickboxing chỉ có mình em là con , nếu em cùng tập luyện với đám con trai kia, em chẳng khác nào gấu trúc* cả biết ?” Văn Dụ ôm cánh tay năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Em muốn bị mọi người vây xem à? Hay muốn được yên tĩnh? Tự em chọn .”

      là chị giống như động vật quý hiếm.

      Hôm thứ hai khi Kỷ An Ninh đến câu lạc bộ kickboxing, thành viên trái phải bên trong có khoảng mười mấy hai mươi người, đều là đàn ông cơ bắp cường tráng. Bị đám người như thế vây quanh quan sát, chẳng phải việc vui vẻ gì.

      Kỷ An Ninh yên lặng kéo khóa áo khoác, mặc quần áo thể thao, bên trong mặc cái áo thun ngắn tay. định mặc bộ đồ này để tập luyện.

      Con khi cởi đồ tự nhiên loại mỹ cảm, con xinh đẹp lại càng đặc biệt.

      Cởi áo khoác liền lộ ra bờ vai mỏng cùng xương quai xanh tinh tế, làm Văn Dụ cảm thấy nhiệt độ trong tòa nhà đột nhiên tăng nhanh. Ánh mắt nhịn được dao động cổ Kỷ An Ninh.

      “Bắt đầu à?” Kỷ An Ninh hỏi.

      Văn Dụ : “Em thay đồ trước .”

      Kỷ An Ninh trợn mắt nhìn: “Em mặc đồ thể dục tới rồi mà.”

      “Phòng thay đồ nữ, ngăn tủ số có đồ của em. thay .” Văn Dụ nheo mắt nhìn biểu cảm của Kỷ An Ninh, dùng bộ dạng cây ngay sợ chết đứng với : “Phúc lợi của câu lạc bộ.”

      Kỷ An Ninh lườm cái, tới phòng thay đồ.

      Khóe miệng Văn Dụ nhếch cao.

      Ngăn tủ số có mấy cái túi giấy. Kỷ An Ninh nhìn chút, có hai bộ đồ thể thao mùa thu, rất thích hợp để mặc vào mùa này. Nhưng xem xét thấy đây là đồ mặc thường ngày, chắc chắn phải đồ tập luyện.

      Đồ trong túi khác mới là đồ tập luyện.

      Kỷ An Ninh lôi ra nhìn, quần tập luyện khá rộng rãi, nhưng áo hơi ngắn , gần giống bra. cởi nội y, mặc đồ tập luyện vào, thử giật giật vài cái, đúng là dễ vận động hơn so với mặc áo thun với nội y bên trong.

      Kỷ An Ninh ra khỏi phòng thay đồ, hai mắt Văn Dụ lập tức sáng lên.

      Kỷ An Ninh đối với ánh mắt muốn đốt người đối diện này của Văn Dụ rất quen thuộc, kiếp trước luôn nhìn như vậy. Thỉnh thoảng bọn họ cãi nhau, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, lạnh lẽo nhưng vẫn như muốn đốt người.

      Lúc này ánh mắt nóng cháy của Văn Dụ rơi vào chỗ hông của , Kỷ An Ninh cảm thấy hơi tự nhiên, vô thức kéo áo xuống.

      Áo ôm người lại ngắn, lộ ra đoạn bụng. Cái này cũng có gì, Kỷ An Ninh từng làm tiếp tân, có mặc qua sườn xám, cũng mặc váy ngắn lộ rốn, thấy đối với bộ đồ này cũng thấy vấn đề gì.

      Chỉ là lúc ánh mắt Văn Dụ rơi vào hông , cái cảm giác nóng rực này quá mãnh liệt, làm cho Kỷ An Ninh nhịn được vòng tay quanh hông, che kín phần da thịt lộ ra bên ngoài.

      “Trong tủ có hai bộ quần áo…” Kỷ An Ninh gợi lên chủ đề muốn dời lực chú ý của Văn Dụ.

      Văn Dụ “A” tiếng : “Mua cho em đấy, thử chưa? Có hợp ? dựa theo chiều cao của em để mua.”

      Kỷ An Ninh nhớ lại, buổi tối thứ hai lúc cùng Văn Dụ rời khỏi câu lạc bộ kickboxing, đường Văn Dụ đúng là có hỏi qua chiều cao của . Hóa ra là vì cái này.

      “Hai bộ quần áo kia…” Kỷ An Ninh mở miệng. Đồ kia là đồ mặc thường ngày.

      Văn Dụ thèm để ý đánh gãy lời : “Phúc lợi.”

      Hai chữ này liền chặn họng Kỷ An Ninh.

      Nhìn đôi mắt chớp chớp, Văn Dụ cười.

      biết phúc lợi chỗ nổi danh là rất tốt à?” , “Đừng nghĩ lung tung, chỉ tùy tiện mua thôi, em cũng tùy tiện mà mặc. Hai bộ đó cộng lại còn bằng đôi giày quý của bọn Trần Hạo nữa. Đừng lo, sau này bổ sung thêm phúc lợi cho em, em bị thiệt thòi so với bọn họ đâu.”

      cười hì hì, căn bản xem ai ra gì.

      Kỷ An Ninh chịu mặc bộ đồ tập luyện này, tức là quyết định dùng phương thức quyết tuyệt như ở kiếp trước để đối đãi với Văn Dụ nữa.

      gật đầu : “Cảm ơn.” Sau đó hỏi: “Bây giờ bắt đầu à?”

      Thái độ của Kỷ An Ninh rất bình tĩnh, vì quá mức tự ti tự tôn mà cự tuyệt, cũng vì chiếm được lợi mà mừng thầm, làm Văn Dụ cảm thấy rất dễ chịu. : “Lên máy chạy bộ trước , muốn đo thể lực của em.”

      Văn Dụ để Kỷ An Ninh lên máy chạy bộ trước. Trong tòa nhà vang lên tiếng nhạc, mở mấy bài nhạc sôi động, cũng chạy bộ với ở máy bên cạnh, thuận tiện chỉ cách điều chỉnh tốc độ.

      Sau ba mươi phút mới kết thúc, Văn Dụ có chút kinh ngạc: “Thể lực tệ.”

      Kỷ An Ninh nhìn mỏng manh yếu ớt, thực tế thể lực lại cao hơn chỉ số trung bình của con khoảng lớn. Bình thường phải lao lực nên làm cơ thể được rèn luyện trở nên chắc nịch.

      Văn Dụ lại khảo sát sức lực và tốc độ phản ứng của .

      Tính dẻo dai của Kỷ An Ninh khá tốt, phản ứng cũng nhanh nhạy, nhưng sức lực lại là nhược điểm. Phụ nữ phải chịu sinh đẻ đầy đau đớn nhưng sức lực trời sinh so được với đàn ông, lúc Chúa trời tạo ra con người biết lúc đó trong đầu nghĩ gì.

      “Em đối với kickboxing có mong muốn hay kì vọng gì ?” Văn Dụ cũng hiểu đại khái tình trạng cơ thể của Kỷ An Ninh, liền hỏi .

      Kỷ An Ninh bị Văn Dụ giày vò hồi, thái dương lúc này ướt đẫm mồ hôi. Đối với vấn đề của Văn Dụ, chút nghĩ ngợi liền : “Em muốn học cái có tính thực dụng cao.”

      “Em cần kiểu hình thức như phong trào thể dục thể thao, em muốn học phương pháp để em mình cũng có thể đánh bại người đàn ông trưởng thành.”

      quan tâm đối phương chết hay sống, đối phương có bị thương . Dưới tình huống có hoặc có vũ khí, lấy việc em kiềm chế đối phương hoặc là em có thể an toàn chạy thoát làm tiền đề.”

      Trong quá trình khảo sát Kỷ An Ninh, Văn Dụ vẫn cười hì hì, cảm thấy nhõm. Nhưng Kỷ An Ninh vừa cầu, bộ dạng tươi cười của Văn Dụ dần biến mất, sắc mặt cũng thay đổi.

      “Em gặp chuyện gì?” nhìn hỏi.

      có.” Kỷ An Ninh bình tĩnh , “Đề phòng gặp chuyện. Ai mà biết lúc nào mình gặp người xấu, phải sao?”

      Tuổi còn trẻ, là sinh viên vậy mà có thể dùng thủ đoạn bỏ thuốc với người cùng trường.

      Ngay từ đầu, Triệu Thần chắc chắn muốn bỏ thuốc . ta đoán chắc con gặp phải việc này ngậm miệng hoặc nếu có người có gan báo cảnh sát có rất nhiều chuyện ràng, rất có khả năng bị ta cắn ngược cái, còn phải chịu ánh mắt ngờ vực vô căn cứ của người khác. Cho nên ta thèm kiêng nể gì cả.

      Thủ đoạn này sau đó bị Kỷ An Ninh phát ra, Triệu Thần dứt khoát muốn dùng bạo lực để uy hiếp.

      Xấu xa đến ghê tởm.(Truyện được dịch và đăng tại cungquanghang.com)

      Giọng điệu chuyện của Kỷ An Ninh giống như ‘đề phòng gặp chuyện’ mà giống với tổng kết bài học kinh nghiệm hơn.

      Văn Dụ nhìn chằm chằm mặt , thấy như vô ý mà , cũng tra hỏi thêm nữa, mang đến khu vực khác.

      “Đầu tiên học mấy động tác cơ bản,” , “Để suy nghĩ kĩ rồi soạn ra cho em phương án thích hợp.”

      biểu diễn động tác cơ bản cho nhìn: “Như thế này, hai chân trước sau, đầu gối hơi trùng…”

      Văn Dụ bắt đầu dạy mấy cái cơ bản, dạy Kỷ An Ninh tay trái đấm thẳng, tay phải đấm thẳng, trái phải đánh thẳng kết hợp với đá chính diện.

      Văn Dụ đấm thử quyền, bao cát ầm rung động, bị đấm đánh trúng mà bay lên.

      Đấm của Kỷ An Ninh đương nhiên thể đạt tới mức này, thực tế việc tấn công chính diện cầu sức lực này chính là nhược điểm với con , gần như là vô dụng. Kỷ An Ninh nhịn được hỏi: “Học cái này có ích với em à?”

      “Mấy động tác này đơn giản, với sức lực của em mà có tính sát thương, nhưng tập luyện cho em tốc độ phản ứng và năng lực ứng biến.” , “Đừng xen thường mấy cái cơ sở. Cơ sở rất buồn chán, nhưng cơ sở lại là bậc thang, bước từng bậc em thể lên tầng cao hơn.”

      Văn Dụ rất có lý, Kỷ An Ninh cũng phải kiểu người nóng nảy. Sống lại lần, thậm chí còn bình tĩnh hơn so với kiếp trước.

      Nhưng dù sao chỉ mới học, động tác vẫn có chỗ chưa đúng.

      “Như thế này.” Văn Dụ đứng sau lưng , cầm tay , mang theo tay ra quyền, “Cảm nhận cách ra đường quyền. Đấm thẳng là con đường ngắn nhất.”

      Bả vai Kỷ An Ninh và cánh tay đều đụng chạm nhàng với thân thể Văn Dụ. Khoảng cách quá gần, luôn ngửi được mùi cơ thể Văn Dụ. Cũng quái, vậy mà ra mồ hôi.

      Hơi thở rất nam tính nhưng khó ngửi, còn rất sạch .

      Lúc học tới đá chính diện, Văn Dụ vịn vào vai và eo Kỷ An Ninh, giúp thử nghiệm góc độ thân thể khi nhấc chân, uốn nắn động tác cho .

      Trang phục tập luyện khá ngắn, lộ đoạn eo, Văn Dụ vừa bắt đầu trực tiếp đụng chạm da thịt. vừa đỡ eo , bả vai Kỷ An Ninh lập tức căng cứng.

      Lấy những gì Kỷ An Ninh hiểu về Văn Dụ, cảm thấy tên sắc lang Văn Dụ này kiểu gì cũng thừa cơ chiếm tiện nghi.

      Bắt đầu từ ngày hôm qua nhất thời nghĩ ý tưởng kia, sau cái hôn kia, ranh giới giữa liền trở nên mơ hồ.

      Nhưng tay Văn Dụ lại rất quy củ, tay giữ vai , tay khác để sau lưng: “Cái góc độ này, thử chút, kiểu này chân mới có thể ra hết lực.”

      Thực làm Kỷ An Ninh cảm thấy ngoài ý muốn.

      ra Văn Dụ sao suy nghĩ linh tinh được chứ.

      Eo Kỷ An Ninh thon cỡ nào, tay vừa sờ đến so với hiệu quả thị giác tuyệt hơn nhiều. Vừa nắm chặt phải vội chuyển hướng, thân thể muốn phát sốt luôn.

      Văn Dụ phải dùng nghị lực lớn cực kì mới kìm nén ý nghĩ ngo ngoe muốn động.

      Văn Dụ được Văn Quốc An huấn luyện tốt phẩm chất đạo đức, mặc kệ bình thường có bộ dạng cợt nhả phóng đãng hay lỗ mãng thế nào, khi làm chính trở nên chân thành nghiêm túc.

      Nếu lúc làm việc với người khác còn tùy tiện làm mất tín nhiệm của người ta đối với Văn Dụ.

      Cũng như vậy, Kỷ An Ninh tâm muốn học tập, rất bận bịu nhưng vẫn dành thời gian để học mấy chiêu phòng thân, Văn Dụ cũng muốn mất tín nhiệm Kỷ An Ninh với mình.

      Cả buổi sáng đều học mấy cái cơ sở của kickboxing.

      “Em ra quyền có lực, sau này tập trung dạy em phương pháp.” Văn Dụ , “Mặc dù con sức lực yếu, nhưng phần chân là nơi có sực mạnh nhất trong tứ chi, đối với người đàn ông trưởng thành, chỉ cần đánh trúng vào yếu điểm là có thể lập tức hạ gục.”

      “Tới đây!” vỗ bao cát, “Coi cái này như người em muốn đánh, đừng do dự, dùng hết sức lực, lên cho !”

      Đá chân là trong ba chân pháp “Mẫu chân”, đá thẳng ngang với đấm thẳng, đường ngắn nhất, lực sát thương mạnh nhất.

      Sau khi Văn Dụ kêu ‘lên cho ’, chân trái Kỷ An Ninh liền lùi bước, đầu gối chân phải hơi cong, chân chút do dự đá về phía trước.

      Bao cát “Ầm” tiếng liền bay về phía sau.

      Văn Dụn đứng bên cạnh thấy rất . Kỷ An Ninh mặc dù mới học, nhưng đá này đá chút do dự, ví trí kia cao thấp, đây thường là vị trí yếu ớt nơi thân dưới của đa số đàn ông.

      Lúc Kỷ An Ninh ra đòn, mắt nhìn phía trước, giữa lông mày là trầm ổn tỉnh táo.

      Văn Dụ nhạy bén phát trong ánh mắt chút hung ác.

      Khi hung hăng đá cước kia, nếu bao cát là người có lẽ giờ đoạn tử tuyệt tôn.

      Văn Dụ nhìn chằm chằm.

      chịu . Nhưng Văn Dụ muốn biết, rốt cuộc gặp phải chuyện gì?

      Chuyện gì để cho yếu sinh ra lệ khí?

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 33: Hoàn cảnh

      Editor: tiểu mao

      Kỷ An Ninh nhìn giờ, thấy tới giờ liền muốn về.

      Sau khi thay đồ, Văn Dụ : “Ăn cơm cùng nhau .”

      Kỷ An Ninh từ chối.

      “Chỉ có lúc nghỉ mới có thể nấu cơm canh nóng hổi cho bà em được.” .

      “Vậy với em cùng làm.” Văn Dụ mặt dày muốn ăn chực.

      Kỷ An Ninh vô tình từ chối: “ được.”

      Văn Dụ còn muốn thêm, Kỷ An Ninh : “Thôi bỏ , trong nhà có người bệnh, tiện mời về ăn cơm.”

      Giọng của thành khẩn giống như lấy lệ. Trong phòng do bà ngoại xả bồn cầu tạo thành mùi kia, đoán chừng Văn đại thiếu gia miếng cũng nuốt nổi.

      Văn Dụ lúc này mới bất đắc dĩ từ bỏ đành với : “Đừng quên cầm quần áo về.”

      Kỷ An Ninh dừng chút rồi : “Lần này cảm ơn phúc lợi của , nhưng sau này đừng mua cho em nữa. Em hiểu ý của , em mua quần áo.”

      Áo thun của Kỷ An Ninh đa số là size . Kiếp trước Tôn Nhã Nhàn hay châm chọc về cái này.

      “Ngày nào cũng ăn mặc gợi cảm thế làm gì?” ta với .

      ra quần áo của Kỷ An Ninh đều là kiểu đồ phổ thông, chỉ là size , mặc vào người liền tạo cảm giác gợi cảm.

      Nhưng lần này Kỷ An Ninh lại hiểu lầm Văn Dụ.

      Văn Dụ căn bản phải vì Kỷ An Ninh ăn mặc gợi cảm mà mua quần áo mới cho , hôm thứ hai khi nghe hỏi “Mặc đồ thể dục được ’ liền đoán được Kỷ An Ninh có trang phục tập luyện chuyên môn, sau đó lúc mua đồ tập luyện thuận tay mua thêm hai bộ quần áo. Chỉ là thuận tay mà thôi.

      Văn Dụ hề ghét bỏ Kỷ An Ninh mặc đồ quá gợi cảm, còn rất thích ý chứ.

      Ngược lại bị Kỷ An Ninh như thế làm chú ý tới. tập trung nhìn lại, chợt phát chỗ ngực áo thun của Kỷ An Ninh có dấu vết. Ban đầu còn tưởng do nước đọng, nhưng bây giờ nhìn kỹ mới phát phải là nước đọng mà là ở chỗ ngực có logo quần áo bị tẩy sạch nhưng vẫn còn vết tích.

      Nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra hình dạng của logo kia, đây là nhãn hiệu quần áo đại chúng. Đối với Văn Dụ là bình thường, nhưng với trình độ kinh tế của Kỷ An Ninh khẳng định rất quý.

      Văn Dụ nhìn chằm chằm ngực Kỷ An Ninh, nheo mắt lại: “Quần áo này của em…”

      Ánh mắt của làm theo bản năng lùi về sau nửa bước.

      trả lời lại lùi về sau, Văn Dụ liền kiềm chế được.

      “Để cho nhìn xem.” liền giơ tay đè gáy lại, lật cổ áo sau gáy.

      “Ôi!” Kỷ An Ninh tránh thoát, mặt đỏ bừng, mắt trợn tròn.

      Nhưng Văn Dụ nhìn thấy số đo thêu áo, tuy rằng hơi sứt chỉ nhưng vẫn mơ hồ thấy ——Kids.

      “Trang phục trẻ em?” vui vẻ hỏi.

      “Trang phục thiếu niên!” Kỷ An Ninh đè lại cổ áo trừng .

      Trang phục thiếu niên với trang phục trẻ em đúng là giống nhau! Có vài nhãn hiệu cũng có trang phục thiếu niên.

      Văn Dụ hỏi thẳng: “Quần áo này của em là từ lúc nào?” Tiểu học à?

      Kỷ An Ninh “Hừ” tiếng: “Sơ trung.”

      Khi đó cha ruột vẫn còn, điều kiện trong nhà vẫn còn rất tốt, ăn mặc ngủ nghỉ thoải mái. Lúc đó mua quần áo chất lượng cũng rất tốt, mặc nhiều năm nhưng xấu , chỉ hơi .

      Trước kia còn được, sau khi lên cao trung, bộ ngực phát triển quá nhanh, làm áo phình lên, lập tức khiến dáng người từ mỏng manh cứng ngắc trở thành linh lung tinh tế.

      Nhớ tới tin “Cõng bà ngoại học” đúng là có , cha Kỷ An Ninh vào lúc học sơ trung vì làm ăn thất bại mà mất liên lạc, Văn Dụ mới phản ứng lại.

      Nhưng nhìn biểu cảm Kỷ An Ninh hình như cũng ngại cái này. chỉ giận dỗi tự nhiên động tay.

      Ngẫm lại cũng đúng, nếu để ý, mấy bài báo đưa tin, phóng viên vây quanh chụp lại cảnh cúi đầu cảm ơn lãnh đạo chẳng khác nào tử hình .

      Văn Dụ thấy may mắn vì rộng lòng, có thể lạnh nhạt đối mặt cũng thấy thương xót mấy năm nay tao ngộ*.

      *tình cờ gặp gỡ

      từng nghe Trần Hạo bát quái, rằng ngày học đầu tiên, Kỷ An Ninh bị chủ nhiệm gọi lên bục giảng, muốn vài lời với toàn bộ tân sinh viên, biểu quyết tâm.

      mẹ nó cứt chó.

      Văn Dụ giật giật môi, Kỷ An Ninh thấy lập tức giành trước : “Em rồi, đừng mua quần áo cho em, tự em mua.”

      Kỷ An Ninh làm mấy việc, cũng nghèo tới mức ăn nổi cơm mua nổi quần áo. Nhưng Kỷ An Ninh phải lo cho người bệnh, phải để dành tiền cho việc gấp.

      So với việc tiêu tiền, thích tiết kiệm tiền hơn. Tiêu tiền làm thấy hốt hoảng, ngược lại tiết kiệm lại giúp thấy an toàn.

      Kiếp trước, ngay cả cái lò vi ba cũng dám mua.

      Hết cách, từ lúc cha ruột ôm tiền chạy trốn, và bà ngoại bị đuổi ra khỏi nhà phải ở trong căn hộ thuê tối tăm mưa xuống là dột, từ áo cơm lo đột nhiên trở thành ngèo đói, nhà chỉ có bốn bức tường, bắt đầu từ lúc đó cảm thấy tiền rất quan trọng.

      Sau này rét vì tuyết lại lạnh vì sương*, đầu óc bà ngoại dần hồ đồ, bắt đầu học cách gánh vác cuộc sống của hai người. Kỷ An Ninh cố gắng cái gì cần thiết mua, có thể giữ giữ.

      *gần giống nghèo còn mắc cái eo

      Từ đầu tới cuối luôn cảm thấy, quần áo vẫn còn mặc được cần gì tốn tiền mua cái mới.

      Nhưng ra, cho dù là ăn uống hay quần áo đều có đắt rẻ sang hèn. mua loại đắt tiền mua loại thông thường.

      mua cái áo thun mấy trăm tệ trong cửa hàng mua cái áo thun rộng thùng thình mười tám đồng ngoài chợ.

      Nhưng Kỷ An Ninh nỡ. có thể bỏ tiền cho bà ngoại nhưng đối với bản thân lại tiết kiệm tới mức ‘keo kiệt’, gần như thành bệnh.

      Kiếp trước, cảm thấy có gì sai, tới tận khi chết.

      Những đồng tiền ít ỏi vất vả tiết kiệm trong thẻ ngân hàng kia ai biết. Lúc Văn Dụ đưa bà ngoại tới viện dưỡng lão căn bản lấy bất kì cái gì từ căn phòng kia.

      đối với bản thân tiết kiệm hà khắc, đều trở nên vô nghĩa.

      Việc Văn Dụ mua cho quần áo mới như lời nhắc nhở , kiếp này, muốn thay đổi.

      Cuối cùng Văn Dụ vẫn đáp ứng Kỷ An Ninh tùy tiện mua quần áo cho , cũng về phòng ăn cơm. (Truyện được dịch và đăng tại cungquanghang.com)

      Kỷ An Ninh về phòng nấu cơm, dọn dẹp, sắp xếp cho bà ngoại ngủ trưa sau đó khóa cửa rời , tới quán cà phê.

      Bình thường làm buổi chiều, chỉ làm buổi tối. Nhưng bây giờ là kì nghỉ lễ, trong quán rất bận rộn, tăng ca làm từ xế chiều đến tối.

      Ngày nghỉ đúng là rất bận rộn, Kỷ An Ninh làm liên tục từ trưa nghỉ. Tới tận lúc ăn cơm tối mới được ngồi thở.

      “Mệt ?” Thư Thần hỏi.

      Thư Thần cùng Kỷ An Ninh ở sau bếp ăn cơm tối. ta cũng mệt gần chết, Nhưng đây là mệt cách cam tâm tình nguyện, là ông chủ, càng mệt càng kiếm được nhiều tiền.

      “Vẫn ổn.” Kỷ An Ninh ăn rất nhanh.

      Cường độ của công việc này thích ứng từ lâu. Ngày bình thường chịu khó hơn người khác, chủ động làm việc, làm cho Thư Thần cảm thấy như nhặt được bảo bối.

      Kỷ An Ninh nhanh chóng ăn xong, muốn ra phía trước làm tiếp. Thư Thần đau lòng nên giữ lại: “Nghỉ lúc .”

      Buổi trưa này, Kỷ An Ninh làm nhiều nhất cũng mệt nhất, Thư Thần thấy , vững tâm giữ lại.

      Ông chủ lên tiếng, Kỷ An Ninh liền yên tâm ngồi nghỉ lúc. lúc này mới nhớ ra hỏi Thư Thần: “Ông chủ, có biết việc gì thích hợp cho con làm ?”

      Thư Thần hỏi: “Tìm cho ai thế?”

      Kỷ An Ninh : “Tìm cho em.”

      Thư Thần cảm thấy bất ngờ: “Em vẫn có thể giành ra thời gian nữa à?”

      Thư Thần đại khái biết Kỷ An Ninh sắp xếp thời gian thế nào. Thời gian biểu của gần như đầy. Buổi tối cuối tuần còn tới đường Kiều Nam làm thêm ở quán bar, đêm khuya mới về phòng.

      vẫn luôn thấy lo lắng thay .

      nghĩ chút : “Để bảo mẹ xem mấy công việc dạy kèm tại nhà thế nào.”

      thực tế sinh viên làm gia sư thu nhập cũng cao, kém xa mấy ‘danh sư’ kia, còn phải cân nhắc thời gian. ra NL vẫn có thu nhập cao nhất. làm ở NL nữa, Kỷ An Ninh phải suy ngẫm lại có thể làm việc gì để đảm bảo về thời gian và tiền lương.

      xin nghỉ ở NL, nếu phải hao phí thời gian và sức lực vào mấy công việc thu nhập thấp đúng là có lời.

      nghiêm túc cân nhắc mấy lời Văn Dụ tối qua. rất có lý.

      thực tế, mấy năm nay chưa từng ai dẫn đường chỉ lối cho .

      Nhiều người cảm thấy, số việc, số đạo lý, người từ đứa trẻ đến lúc nào đó tự nhiên hiểu ra, biết cách làm. Nhưng thực tế, chẳng có gì là ‘tự nhiên ’, cái gọi là ‘tự nhiên ’ đó với quá trình trưởng thành chắc chắn thiếu chỉ dẫn của người trưởng thành, hoặc vô tri vô giác mà biết được.

      Nhưng Kỷ An Ninh có, vẫn luôn tự mình mò đá qua sông.

      Lúc học trung học vẫn còn tốt, sinh hoạt tư tưởng và các mặt khác đều đơn giản. Trường quản lý theo kiểu quân hóa, tất cả học sinh đều cột tóc lên xà nhà lấy dùi đâm đùi để học tập, vì kì thi đại học đạt kết quả tốt nhất, trường học nghiêm cấm sớm. Vì phong cách trường học như vậy mà bình yên qua trung học.

      Đến lúc vào đại học giống như bước vào xã hội thu , tính kỷ luật trong tập thể trở nên yếu kém, lòng người trở nên phức tạp.

      Lời Văn Dụ tối hôm qua giống như lời cảnh tỉnh, làm cho Kỷ An Ninh thanh tỉnh lên ít.

      Kỷ An Ninh phải suy xét trước, thời gian tiêu tốn cho việc kiếm tiền và tiêu tốn cho học tập phải đảm bảo cân đối.

      Nếu được cân nhắc đến việc dùng tiền của Văn Dụ.

      rất đúng, thể để cuộc sống của mình khó khăn như vậy được, ngồi mài đao cũng làm mất kỹ thuật đốn củi.

      Kiếp trước kiếp này cộng lại, thấy mình nợ rất nhiều, vậy mà lại sinh ra cảm giác “nợ quá nhiều nên lo”. Bản thân khỏi cảm thấy vừa buồn cười vừa muốn cảm khái.

      Từ từ trả vậy.

      Sau khi Văn Dụ ăn trưa xong liền lái xe về nhà cha mẹ.

      Bởi vì nghỉ lễ nên Văn Quốc An và Trình Liên đều ở nhà. nhà ba người tập trung lại chỉ vào dịp ngày lễ hay ngày tết.

      “Nghỉ hết rồi mà giờ mới về à?” Trình Liên oán trách , “ đâu thế?”

      Văn Dụ cho có lệ: “Sáng nay ngủ nướng tới trưa mới tỉnh.”

      Văn Quốc An quan tâm : “Đừng có vừa tới ngày nghỉ liền xếp lịch làm việc và nghỉ ngơi lung tung, tốt cho sức khỏe.”

      Văn Quốc An lớn tuổi, ông rất chú ý tới vấn đề dưỡng sinh, làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật cũng chú trọng rèn luyện thân thể. Ông chỉ ăn thực phẩm hữu cơ từ tự nhiên, để đảm bảo đồ mình ăn đạt chất lượng còn tới tận nông trường phía nam tự trồng rau để ăn.

      Nhưng tất cả những thứ này ngăn được già yếu của con người.

      Văn Quốc An lớn hơn Trình Liên gần hai mươi tuổi, Trình Liên lại được bảo dưỡng tốt nên giữ được tươi trẻ, ba người ở cùng chỗ giống như cha và hai đứa con, vô cùng hài hòa.

      Đối với vấn đề học tập và sức khỏe của Văn Dụ, Văn Quốc An quản lý rất nghiêm khắc, chưa từng chiều.

      Ở trong mắt Kỷ An Ninh, Văn Dụ là tên nhà giàu phóng đãng lỗ mãng, thực tế Văn Dụ chưa bao giờ trốn tiết, trong công ty làm việc cũng ổn trọng. Mấy lão thần theo Văn Quốc An mấy chục năm đều rất coi trọng Văn Dụ.

      Về phần thầm tán hay đánh nhau gì đó, ai mà có thời tuổi trẻ khinh cuồng chứ, mấy trưởng bối cùng lắm cười cho qua thôi.

      Cho nên Văn Dụ mới có thể từ cuộc sống lộn xộn thiếu quy hoạch của Kỷ An Ninh mà đưa ra chỉ dẫn.

      Cơm tối ăn cũng coi như ấm áp.

      Văn Quốc An hỏi: “Ngày nghỉ con định làm gì?”

      Văn Dụ thuận miệng : “ định làm gì ạ.”

      Cái gọi là định làm gì chỉ là định tới chỗ khác hoặc nước khác thôi. Nhưng thực tế muốn nhắn với Kỷ An Ninh buổi sáng mấy hôm này tới câu lạc bộ để huấn luyện với .

      Văn Quốc An : “ có sắp xếp gì tới đảo với ta.”

      Văn Quốc An mua cái đảo ở Hải Nam, xây dựng thành khu nghỉ dưỡng dưỡng sinh. Nơi này phong thủy rất tốt, ông định kì tới đây nghỉ dưỡng, thỉnh thoảng gọi mấy người bạn hoặc đối tác tới cùng.

      Ông : “Lần này mời Vương tổng, Cao tổng, Chúc tổng và Lý tổng cùng , con cũng cùng , làm quen với bọn họ chút.”

      Sản nghiệp Văn gia vượt qua top 3 cả nước nhưng lại công khai ra bên ngoài, người ngoài chỉ biết Văn gia là nhà lớn nghiệp lớn, ra lại toàn cảnh tòa băng sơn này.

      Phía dưới tổng công ty có các công ty con là các tập đoàn riêng biệt, còn có đủ loại công dân từ các nước đứng phía sau điều khiển. Toàn bộ cơ cấu rất phức tạp, tài chính nội bộ lưu động tấp nập, cho dù Văn Dụ muốn chân chính tiếp nhận cũng phải ngày ngày hai là được, thậm chí việc này phải mất tới hai năm.

      Văn Quốc An cảm giác sâu sắc được mình mấy năm nay già yếu rất nhanh, đợi được tới lúc Văn Dụ tốt nghiệp nên phải đẩy tăng nhanh bước chân.

      Văn Dụ hiểu được suy nghĩ của cha mình, chuyện này tránh được mà căn bản cũng muốn tránh. Giống như Văn Dụ với Kỷ An Ninh chăm chỉ học tập mới là chuyện đứng đắn, việc sớm ngày tiếp nhận việc buôn bán của gia đình mới là chuyện đứng đắn của Văn Dụ.

      hỏi Trình Liên bàn cơm: “Mẹ cũng cùng à?”

      Trình Liên hờ hững : “, đều là người quen cũ, mẹ hay cũng quan trọng. Con là được.”

      Văn Dụ lại hỏi bà ngày nghỉ định làm gì, Trình Liên muốn tới Pháp du lịch.

      Ăn xong cơm tối, Văn Dụ ngồi chuyện với Trình Liên lát, cùng Văn Quốc An đánh cờ, trở về phòng mình gọi điện cho Kỷ An Ninh nhưng ai nhận.

      nhớ hôm nay phải làm liên tục hai ca ở quán cà phê, chắc là làm nên thể nghe.

      Chờ đến lúc ngâm mình trong bồn tắm nhắm mắt dưỡng thần, Kỷ An Ninh mới gọi lại.

      “A lô?” thanh xung quanh hơi ồn ào.

      “Vừa tan làm à?” Văn Dụ hỏi.

      “Ừ.” Kỷ An Ninh trả lời.

      Văn Dụ nghe thấy tiếng xe buýt thông báo tới trạm, xe buýt.

      Kỷ An Ninh hỏi: “Có chuyện gì tìm em à?”

      Giọng lộ vẻ mỏi mệt, chắc chắn hôm nay mệt vô cùng. Dù sao bây giờ cũng là tuần lễ vàng.

      Văn Dụ nằm trong bồn tắm xa hoa hưởng thụ dễ chịu thoải mái, nghe giọng mỏi mệt còn lạnh lùng ngày thường, bỗng nhiên thấy đau lòng.
      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199326 others thích bài này.

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 34: Giới thiệu việc

      Editor: tiểu mao

      Ngày hôm nay, buổi sáng huấn luyện, buổi chiều phải làm việc với cường độ cao, cho dù thân thể Kỷ An Ninh có khẻo khoắn cũng vẫn cảm thấy rã rời.

      Hôm nay còn với Văn Dụ ngày mai tiếp tục huấn luyện.

      Cũng may buổi tối Văn Dụ chuyện điện thoại với : “ có việc phải ra ngoài vài ngày. Nếu em muốn dùng phòng tập luyện với Trần Hạo, cậu ta mấy ngày nghỉ về quê, đợi ở trong trường.”

      Kỷ An Ninh ngược lại nhàng thở ra: “Được, em biết rồi.”

      Nhưng Văn Dụ xong lại thấy hối hận, đổi giọng : “Vẫn là chờ trở về , vừa hay mấy ngày này suy nghĩ kĩ phương pháp thích hợp với em.”

      rất để tâm đến việc học thuật phòng thân. Kỷ An Ninh nghĩ thầm, tối thiểu mượn chuyện này để chiếm tiện nghi.

      Kỷ An Ninh ý thức được, ranh giới để tha thứ cho Văn Dụ giờ giảm xuống rất thấp. Trong lòng , kiếp này chỉ cần Văn Dụ phóng hỏa giết người đùa nghịch lưu manh, vẫn có thể coi là người tốt.

      “Ừ” tiếng, dịu dàng : “Em đợi về.”

      Người đẹp lạnh lùng bỗng nhiên trở nên dịu dàng, làm tai Văn Dụ nổi da gà, thân thể ngâm trong nước nóng lập tức phản ứng.

      Cho dù kiếp này Văn Dụ có thay đổi thế nào bản tính lưu manh vẫn là thứ đánh chết đổi.

      Tới tận khi điện thoại truyền tới giọng Kỷ An Ninh: “Văn Dụ?” Văn Dụ mới ho tiếng, cười : “Được, vậy em nhớ chờ đấy.”

      luôn cảm thấy tiếng cười Văn Dụ là lạ, cúp điện thoại rồi Kỷ An Ninh vẫn nhìn điện thoại, trong lòng hiểu được.

      Mấy ngày nghỉ mệt mỏi nhưng cũng phí công vất vả. Kỷ An Ninh nhiều ngày tăng ca nên tiền lương tăng gấp đôi. Mất chỗ kiếm được tiền nhất là NL, lúc này được nhiều tiền nên Kỷ An Ninh cảm thấy khá vui vẻ.

      Văn Dụ lỡ hẹn, buổi sáng cần huấn luyện thế là buổi sáng Kỷ An Ninh chạy tới trường vào phòng máy lên mạng.

      có máy tính, lúc trước trong nhà cũng có máy tính nhưng cũng giống mấy đồ điện kia, đều bị chủ nợ siết hết.

      Mấy năm nay, Kỷ An Ninh ngoại trừ học máy tính trường về cơ bản đụng tới máy tính. Nếu có cần quán net. Đại học thuận tiện hơn sơ trung, trong trường có sẵn phòng máy.

      Bình thường muốn tìm kiếm tin tức hay dùng cái smartphone sơn trại của mình. Mặc dù thiết bị thông minh nhưng điện thoại vẫn thể sánh bằng máy tính được. (Truyện được dịch và đăng tại cungquanghang.com)

      Nghỉ việc ở NL nên phải lên mạng tìm xem việc gì có thể làm, ghi nhớ kĩ số điện thoại, đợi hết kì nghỉ gọi thử.

      Bảng thông báo trong trường cũng phải tới xem chút, mấy chỗ tuyển phục vụ, bán hàng gì đó, mặc dù phải nhớ nhiều số điện thoại trong lúc, nhưng kiểu gì cũng có người xé số điện thoại để giảm bớt cạnh tranh.

      từng nghe Mạnh Hân Vũ , nghe mấy học trưởng học tỷ lớn tuổi hơn có thể sử dụng kiến thức của bản thân để làm mấy việc liên quan đến chuyên ngành, rời khỏi mấy việc lương thấp tốn sức này từ lâu rồi.

      Trong lòng Kỷ An Ninh thấy hâm mộ. Điều này chứng thực cho lời của Văn Dụ, đúng là nên dành nhiều thời gian cho việc học.

      Nhưng Kỷ An Ninh nghĩ đến, đối với chuyện này Thư Thần lại giúp thêm lần nữa.

      Ngày cuối cùng của kì nghỉ, Thư Thần hỏi : “Em có muốn làm người mẫu ?”

      Kỷ An Ninh có chút ngơ ngác: “Người mẫu? phải người mẫu phải từ mét tám trở nên à? Em chỉ có mét sáu ba.”

      phải kiểu người mẫu biểu diễn catwalk, là người mẫu đại diện.” Thư Thần giải thích cho , “Giống mấy người chụp quảng cáo tạp chí, à , đúng ra là người mẫu quảng cáo cho mấy cửa hàng online.”

      ta : “ maga anime… Khụ khụ, group chat manga anime, trong group có bé, bé đó là người mẫu quảng cáo trang phục X bảo các shop online. cao bằng em đâu, bé đó mình có mét sáu mốt.”

      Kỷ An Ninh hoàn toàn biết gì.

      Bởi vì lúc này, X bảo, X nữ lang* vẫn chưa thu hút được nhiều người biết đến, mấy chương trình như livestream tuy rằng có, nhưng chỉ thuộc về bộ phận mấy người online lâu internet. Hai con đường livestream được thích nhất sau này thuộc về youtube và yahoo, cái còn lại phải ba năm sau mới chính thức online. Lúc này, loại nghề nghiệp là facebooker gì đó hoàn toàn có, ý nghĩ “Người thường cũng có thể đem giá trị nhan sắc biến thành tiền tài” vẫn chưa được đại đa số người tán thành.

      *(nhân vật cospaly nam và cosplay nữ của hoạt hình nhật bản)

      Cái này cũng thể mặt hạn chế của Kỷ An Ninh. có máy tính, kiếp trước ở trường luôn mình, kết bạn với ai. Việc tiếp cận tin tức của ra rất hạn chế.

      Cho nên khi mọi người xem mấy tin tức về sinh viên bị lừa thường líu lưỡi “ là sinh viên đại học sao còn ngốc như thế”, thực tế học giỏi để thi đậu đại học có nghĩa là biết nhiều tin tức xã hội hay kinh nghiệm cuộc sống.

      Kỷ An Ninh đối với mạng lưới internet, mấy tin top đầu, tin tức mới nhất đều quan tâm tới cũng thiếu hiểu biết.

      ra hơn phân nửa thời gian Thư Thần đều ở mạng, nhưng về mảng tin tức liên quan đến người mẫu catwalk cũng quan tâm lắm nên về cơ bản cũng coi như biết.

      Buổi tối hôm trước, thấy hai trong group chat chuyện với nhau, vì muốn mua bộ đồ cosplay mình thích nên làm để kiếm tiền, nhớ tới Kỷ An Ninh tìm việc, liền nhắn tin tới hỏi kia, thu được ít thông tin.

      biết có ích với em .” xong mấy thông tin biết được, Thư Thần .

      Cho dù bây giờ chết tâm với việc theo đuổi Thư Thần vẫn là người dịu dàng nhiệt tình.

      còn sợ mình , còn giới thiệu nhóm group chat của mình cho Kỷ An Ninh, để bọn họ kết bạn với nhau.

      Kỷ An Ninh sau khi tan làm ngồi trong bếp của quán để hóng wifi nhắn tin trò chuyện với bé kia.

      “Rất mệt mỏi, với người vừa bắt đầu chắc khoảng hai mươi tệ bộ, chụp cỡ hai mươi bộ. Nhưng mà nếu sau này làm tốt, giá từ từ tăng lên, tớ nghe người có thể kiếm được mấy vạn ngày.” bé đó cho Kỷ An Ninh.

      Kỷ An Ninh muốn thử xem.

      Thư Thần ló đầu vào cười gọi : “An Ninh, bạn trai tới đón!”

      Kỷ An Ninh sững sờ, lập tức phản ứng lại.

      Đeo túi ra nhìn, quả nhiên người đứng bên cạnh quầy bar phải người vừa cao vừa đệp trai Văn Dụ à?

      “An Ninh, bạn trai em đẹp trai quá !” khác chuẩn bị tan làm nhịn được khen ngợi.

      Kỷ An Ninh muốn Văn Dụ phải bạn trai , nhưng nhớ tới mình từng lừa dối Thư Thần làm ta hiểu lầm, định mở miệng đành phải ngậm lại, nở nụ cười với kia.

      thôi chứ?” qua, Văn Dụ hỏi.

      Thư Thần vẫn còn đứng bên cạnh, đối diện với , Kỷ An Ninh muốn nhiều nên chỉ : “Được.”

      Văn Dụ liền kéo cửa ra: “ thôi.”

      còn vẫy tay tạm biệt với Thư Thần, giống như bọn họ là người quen. Vấn đề là, Thư Thần vậy mà còn cười với Văn Dụ rất vui vẻ nữa chứ.

      Kỷ An Ninh nhớ kiếp trước, Thư Thần vô cùng sợ Văn Dụ. Vừa nhắc đến Văn Dụ, Thư Thần mắt cũng dám nhìn thẳng.

      Nhưng có thứ đổi, kiếp trước hay kiếp này, Thư Thần đều coi và Văn Dụ là cặp. Cũng biết ta nghĩ gì nữa.

      Kiếp trước Kỷ An Ninh nghĩ kiểu gì cũng thấy mình và Văn Dụ thể chung đường.

      Cho nên kiếp này, nhìn thấy Văn Dụ và Thư Thần trò chuyện vui vẻ, hình ảnh Văn Dụ mỉm cười làm cảm giác như mơ vậy.

      Kỷ An Ninh mang theo tinh thần hoảng hốt theo Văn Dụ ra khỏi quán cà phê, vừa ra ngoài gió mát liền đập vào mặt, lập tức tỉnh táo lại.

      về lúc nào thế?” hỏi.

      “Chiều nay.” Văn Dụ cười hì hì hỏi, “Sao thế, nhớ à?”

      Kỷ An Ninh tự động bỏ qua câu ba hoa của , nhìn hai mắt : “Sao đen nhiều thế?”

      “Phía nam nắng to, bơi lội ở biển nên dễ bị đen. sao đâu, trời sinh trắng, chỉ cần hai tuần là trắng trở lại.” Văn Dụ .

      Gió đêm thổi tới, lạnh buốt. Hôm nay nhiệt độ giảm mạnh, nhưng Kỷ An Ninh ra ngoài vào buổi trưa, mặt trời ở đỉnh đầu, trời nóng nên mặc dày lắm. lúc này gió thổi qua, liền co rúm lại, kéo khóa áo lên cao để cổ áo che kín cổ.

      Văn Dụ lập tức nhìn ra. Cũng may dừng xe ở đường cái bên cạnh quán cà phê, hai bước là tới.

      “Mau lên xe .” rất tự nhiên mà ôm sau lưng Kỷ An Ninh.

      Bả vai Kỷ An Ninh phản xạ có điều kiện mà căng thẳng. hơi giãy vai, lại bước thêm nửa bước thoát khỏi cánh tay của Văn Dụ.

      Văn Dụ hơi nhíu mày, mở cửa xe cho , bản thân cũng mở cửa bên kia ngồi vào.

      Kỷ An Ninh kéo dây an toàn để thắt, Văn Dụ liếc nhìn : “Hôn cũng hôn qua rồi, sao có kì nghỉ mà xa lạ với thế?”

      Tay Kỷ An Ninh run lên, dây an toàn cũng cắm chệch mất. im lặng cắm vào lần nữa.

      “Em nghĩ chuyện kia chúng ta rồi.” .

      “Giữa nam nữ, vĩnh viễn chuyện “ ràng”.” Văn Dụ cười trông rất thâm ý sâu sắc rồi lái xe .

      “Mấy hôm này em làm gì thế?” đường Văn Dụ lên tiếng hỏi.

      làm gì cả, buổi sáng có thể ngủ thêm chút, làm ít việc nhà, đưa bà ngoại ra ngoài tản bộ.” Kỷ An Ninh thành trả lời, “Buổi chiều với buổi tối đều ở quán của Thư Thần, mấy ngày này rất bận bịu, mệt mỏi.”

      Hôm nay là ngày cuối của tuần lễ vàng, ngày mai phải học làm như bình thường, đường phố bằng mắt trần óc thể thấy mọi thứ đều vắng lặng, ngay cả đèn đường cũng như uể oải suy sụp.

      Xe thẳng đường từ đường Quang Minh về khu tập thể Hoa đại, đối với Văn Dụ mà , con đường này đúng là quá ngắn, hai người mới được vài câu tới nơi.

      Kỷ An Ninh lập tức thả lỏng, cởi dây an toàn : “Cảm ơn, cũng về sớm .”

      vừa chuẩn bị mở cửa xe, Văn Dụ liền “Bang” tiếng đem cửa xe khóa lại.

      Kỷ An Ninh quay đầu lại: “Làm gì thế?”

      Đôi mắt trong trẻo, dù mang theo nghi hoặc nhưng bối rối.

      Đêm hôm khuya khoắc, trai đơn chiếc, nam mang nữ khóa lại trong xe thế mà lại sợ? Nhưng sợ Triệu Thần rất ràng, giấu cũng giấu được.

      Văn Dụ ý thức được, chỉ cần với phát sinh việc đụng chạm chân tay Kỷ An Ninh ở bên cạnh liền sao.

      Cho dù bây giờ, thời khắc này, hoàn cảnh mông lung, khí mập mờ, đàn ông ràng mang theo uy hiếp với phụ nữ về cả năng lực lẫn ý nghĩ, vậy mà buồn nhăn mày, chỉ chớp mắt nhìn , ánh mắt trong như nước.

      từng mình sợ , nhưng bây giờ…

      Đối với , yên tâm vậy à?
      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199328 others thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 35:

      Editor: tiểu mao

      Những ý tưởng ngo ngoe muốn rục rịch hay những ý nghĩ muốn giở trò xấu trong Văn Dụ khi nhìn thấy ánh mắt trong suốt sạch của Kỷ An Ninh thể nào thi triển được.

      Hoàn toàn suy sụp.

      nghiến răng oán hận : “Mấy ngày nay lúc nào cũng nhớ đến em, ban ngày phải xã giao, buổi tối phải thiết kế phương án huấn luyện cho em. Gọi cho em em nhận, gửi tin nhắn thèm xem, em đúng là lạnh lùng.”

      Kỷ An Ninh giải thích: “ giờ làm nên nhận điện thoại được, lúc thấy cũng muộn rồi. Tin nhắn em có xem.”

      “Có xem?” Văn Dụ hầm hừ , “Vậy sao hôm sau gọi lại?”

      Kỷ An Ninh : “Em hay mở 3G, phải có wifi em mới xem được tin nhắn.”

      “…” Văn Dụ lập tức câm nín.

      Lý do này đúng là chưa gặp bao giờ.

      “Giờ mở cửa được chưa?” Kỷ An Ninh hỏi.

      Văn Dụ “Hừ” tiếng, mở cửa xuống xe.

      Bên này vừa mở cửa, Kỷ An Ninh cũng mở cửa xe ra, nhảy cái xuống xe, gió lạnh thổi vù vù. Kỷ An Ninh lập tức hối hận sao mình mặc dày hơn.

      Sau khi bà ngoại mất trí, còn ai vào lúc bước ra khỏi cửa nhắc nhở mặc thêm áo.

      Vừa co người lại, cái áo khoác từ tời giáng xuống, khoác vai . Kỷ An Ninh vừa quay đầu liền thấy Văn Dụ chỉ mặc mỗi cái áo thun.

      mặc ít quá!” Kỷ An Ninh , lập tức muốn đem áo trả lại .

      Văn Dụ nắm hai bên vạt áo kéo lại, lập tức đem cả người Kỷ An Ninh bao lại trong cánh tay.

      “Mặc vào!” , “Mùa đông còn mặc áo ngắn tay, tí nhiệt độ này có là gì.”

      Tay nóng rực, dán tới gần làm Kỷ An Ninh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của .

      yên lặng chui tay áo vào, đem bản thân bọc kín: “Vậy em về đây.” muốn Văn Dụ mau lái xe quay về, tránh việc bị lạnh quá lâu.

      Văn Dụ lại kiên trì muốn đưa đến trước cửa phòng.

      Thể chất đúng là giống nhau. Kỷ An Ninh phải mặc thêm áo ngoài của Văn Dụ mới có thể chống lạnh, vậy mà cái mà cái lạnh này đối với Văn Dụ lại đáng kể. ra lạnh chút nào.

      Bước vào hành lang cảm giác ấm áp hơn nhiều.

      mau về .” Kỷ An Ninh .

      vừa vừa cởi áo khoác trả cho Văn Dụ: “Cảm ơn .”

      Văn Dụ vươn tay, cầm lấy áo mà cầm lấy tay Kỷ An Ninh, nhếch miệng cười hết sức xấu xa.

      Kỷ An Ninh khẽ giật mình.

      Mắt đột nhiên tối đen, Văn Dụ lấy tay che kín mắt .

      Môi đột nhiên nóng lên, thoang thoảng mùi thuốc lá.

      Kỷ An Ninh còn chưa kịp phản ứng, Văn Dụ buông ra đứng thẳng lên, mặt mày vui sướng: “Đừng khách sáo.”

      Kỷ An Ninh ngây người mất hai giây lập tức túm chặt Văn Dụ lấy áo muốn rời .

      đứng đó cho em.” cắn môi, “Em cho biết, sau này được như vậy nữa!”

      Văn Dụ cười đến là vui vẻ: “Cái nào cơ?”

      Kỷ An Ninh trừng : “Em với phải người !”

      biết.” Văn Dụ bày ra bộ mặt vô lại, “Chúng ta là ‘Bạn bè’ mà.”

      “Nhưng mà… với mấy người bạn hay cởi hết quần áo tắm cùng nhau, em muốn làm bạn bè với hay là hai chúng ta tắm chung với nhau lần ?” Lúc nãy trong xe thể đùa nghịch lưu manh, lúc này liền đùa nghịch luôn.

      Kỷ An Ninh thấy chán nản.

      mà còn như thế em tức giận!” nghiêm mặt .

      “Em có tư cách gì mà tức giận?” Văn Dụ sợ hãi , “Hai chúng ta là ai chủ động trước? Hử~?”

      Tiếng “Hử” này của điệu cao lên, ý vị kéo dài, có trêu chọc được. Biểu cảm kia giống như cười mà phải cười, làm cho người nào đó đỏ mặt.

      Trong hành lang ánh đèn mờ nhạt càng làm cho lòng người hoảng hốt.

      Cảm giác hoảng hốt này kiếp trước Kỷ An Ninh chưa từng trải qua.

      đè nén cái tai sắp bốc cháy đến nơi, nghiêm mặt với Văn Dụ: “Em cho đề nghị, cự tuyệt, chuyện này coi như kết thúc. Coi như lúc ấy chưa kết thúc bây giờ hôn trả lại, mọi người xem như hòa nhau. Sau này, được như thế nữa.”

      Kỷ An Ninh cứng rắn, Văn Dụ lại giống với kiếp trước bắt đầu bắn ngược lại.

      Nụ cười trở nên bất thiện, trực tiếp hỏi: “Kỷ An Ninh, em muốn đem thành lốp xe dự phòng đấy à?”

      cho em biết,” mắt bắt đầu lộ hung quang, “ lớn tới chừng này, có đứa con nào dám đem thành lốp xe dự phòng cả.”

      Văn Dụ như thế này ngược lại làm thấy quen thuộc hơn. giận dữ lên, Kỷ An Ninh ngược lại thấy lòng mình yên bình lại, đầu óc cũng tỉnh táo.

      “Em có thời gian với sức lực nuôi lốp xe dự phòng chắc?” hỏi lại.

      Chỉ câu phá vỡ ngờ vực vô căn cứ của Văn Dụ.

      Đúng vậy.

      Văn Dụ “Hừ” tiếng : “ hiểu nổi em, em ràng ghét . Đúng ?”

      Kỷ An Ninh từng hôn Văn Dụ, Văn Dụ cũng từng hôn Kỷ An Ninh. Mặc dù hai lần chỉ là môi chạm môi, nhưng Văn Dụ vẫn như cũ xác định được, Kỷ An Ninh chắc chắn chán ghét .

      Chán ghét này mà Văn Dụ chỉ là bài xích. Tức là hai bên thể nào tiếp nhận đối phương.

      Ví dụ như nhiều người xem mắt, ràng đối phương có điều kiện tệ, thậm chí tướng mạo cũng rất được, nhưng lại có cảm giác, đây là do thể tiếp nhận đối phương, có sức hấp dẫn với nhau.

      Mà giữa nam nữ mà có sức hấp dẫn cho dù miễn cưỡng ở cùng chỗ cũng rất khó chịu, thậm chí là rất khổ sở.

      Văn Dụ dám lấy cái đầu cổ để đảm bảo, giữa và Kỷ An Ninh tuyệt đối có sức hấp dẫn!

      Có lẽ sức hấp dẫn của với mạnh bằng của với , nhưng hormone lưu động chắc chắn tồn tại.

      Cho nên Văn Dụ mới thể hiểu nổi.

      Bọn họ là trai chưa cưới nữ chưa gả, đều là người độc thân, hai bên đều có sức hấp dẫn với nhau, lại có suy nghĩ đùa giỡn muốn nuôi lốp xe dự phòng, Kỷ An Ninh vì sao cứ mực bướng bỉnh chịu tiếp nhận ?

      Kỷ An Ninh than . (Truyện được dịch và đăng tại cungquanghang.com)

      “Than thở cái gì?” Văn Dụ nhíu mày hỏi.

      Kỷ An Ninh ngước mắt nhìn : “ có biết nếu em với quá thân thiết người ta ?”

      Văn Dụ nhướng lông mày lên cao, khinh bỉ: “Người khác em thế nào liên quan gì đến em? Em đâu phải sống vì người ta.”

      Kỷ An Ninh nhìn Văn Dụ mặt mày đường hoàng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.

      “Em với giống nhau.” giọng , “Em cũng muốn giống như , tùy tâm sở dục, kiêng nể gì cả, cần để ý đến người khác gì, cũng cần quan tâm người khác nhìn mình thế nào... Nhưng mà, em làm được.”

      Giọng Kỷ An Ninh vừa vừa mềm mại.

      Trong mắt là vẻ cam chịu, bên môi mang theo tự giễu nhàn nhạt cùng khổ sở.

      So với Kỷ An Ninh cứng đầu lúc nào cũng làm nổi lên tính ngang bướng Kỷ An Ninh mềm mại như vậy làm lòng gợn sóng.

      Ánh mắt Văn Dụ trở nên lạnh lùng.

      “Lớp em có người xấu em à?” hỏi, “Ai? tên cho !”

      “Sau đó sao?” Kỷ An Ninh hỏi, “ định đánh trận? Hay dùng sức ép từ gia đình, đem dồn ép khắp nơi? Chỉnh đến mức phải nghỉ học?”

      Ái chà, hiểu đấy!

      Văn Dụ : “Em chọn .”

      Kỷ An Ninh im lặng.

      chẳng qua chỉ mỉa mai mà thôi. Văn Dụ lại xem việc này là .

      Suy nghĩ và thế giới quan của giống với .

      Kỷ An Ninh rất bất lực.

      Trong mắt , Văn Dụ cơ bản bao giờ nghe lời . Kiếp trước cũng quan tâm, vẫn làm theo ý mình, hoàn toàn quan tâm đến cảm giác hay tình cảnh của .

      “Đừng làm càn nữa được .” Trong lòng nảy lên mệt mỏi của kiếp trước, : “ có thể suy xét tới tình cảnh của em chút được ? Em là sinh viên nghèo khó, cùng thiếu gia như ở chung chỗ, có biết người ta khó nghe cỡ nào ? cần để ý, dù sao người ta cũng đâu . Vậy còn em, có suy nghĩ tới cảm giác của em ?”

      muốn công khai theo đuổi, tặng hoa tặng quà, xe đón xe đưa, người ta căn bản nhìn thấy cuộc sống em thế nào, người ta chỉ nhìn thấy .”

      “Mặc kệ em tự lực cánh sinh thế nào, bọn họ đều nhìn thấy được. Bọn họ chỉ biết , Kỷ An Ninh đeo bám con nhà giàu.”

      “Kỷ An Ninh đúng là loại con hám giàu.”

      “Văn Dụ, đừng để việc này xảy ra với em, được ?”

      Giọng rất , trong lời lại mang theo u oán. U oán này do kiếp trước góp nhặt lại, nhưng vẫn có cơ hội cho Văn Dụ biết.

      Kiếp trước, luôn cứng đối cứng, chịu yếu thế trước .

      Hóa ra là vì điều này mà ngay từ đầu cấm được dùng tiền tài để theo đuổi sao?

      Trước đây từng bị tên nhà giàu dây dưa theo đuổi, nhiều lần bị quấy rầy sao?

      Tên nào ngu ngốc làm Kỷ An Ninh phải chịu uất ức biết? Chưa thấy kiểu theo đuổi con như thế này!

      con mẹ nó ngu xuẩn!

      Đáng đời theo đuổi được!

      Văn Dụ tức giận lại thấy đau lòng, nhưng cũng thấy vui sướng khi tên ngốc nào đó gặp họa.

      Giọng dịu lại, : “Em như thế, sao có thể làm thế chứ? đâu phải đồ ngu!”

      “Chẳng qua,” dừng chút , “Mấy người trước kia ở cạnh em là người thế nào? Sao rảnh đến mức quản chuyện người khác thế? Chê bài tập ít quá à?”

      Kỷ An Ninh cười khổ.

      Nhìn kiểu này chắc chắn là phải chịu mệt mỏi, khổ sở, bộ dạng tười cười phải chịu qua bắt nạt này làm Văn Dụ rất khó chịu. Có bụng tức biết phát ra từ đâu, chỉ muốn đem tên ngốc từng dây dưa với Kỷ An Ninh đánh cho tơi bời trận.

      “Được rồi. biết rồi.” Giọng dịu dàng, sờ đầu Kỷ An Ninh, rất có dáng vẻ ôn nhu, “Em yên tâm , làm việc có chừng mực, để em bị người khác ra vào.”

      Văn Dụ ôn nhu như vậy làm Kỷ An Ninh thấy hoang mang.

      chỉ biết ngơ ngác nhìn .

      “Sao thế?” Văn Dụ nhíu mày.

      Kỷ An Ninh hoàn hồn, nỉ non than thở: “Văn Dụ, ra cũng… Rất tốt.”

      “Đệch!” Văn Dụ cười đến là dữ tợn, “Em đây là phát thẻ người tốt cho đấy à?”

      Người được phát thẻ người tốt – Văn Dụ trở về chỗ của mình.

      Lúc cởi áo ngoài treo lên kệ áo, nhớ tới dáng vẻ hôm nay Kỷ An Ninh mặc áo ngoài của mình. Áo ngoài rộng còn nhắn, rất sợ lạnh, bao bản thân rất kín kẽ.

      Khóe miệng nhịn được mà cong lên.

      Tắm nước nóng rồi lên giường đắp chăn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

      Trong giấc mộng muốn gặp Kỷ An Ninh, quả nhiên liền gặp được.

      ràng muốn giấc mộng xuân, nhưng sao so với suy nghĩ giống nhau lắm?

      “Ba ngàn tệ đêm? ta đáng giá chắc?” từng gặp qua vừa lên tiếng kia, đây phải là bạn cùng lớp với Kỷ An Ninh, rất õng a õng ẹo, có ý đồ rất ràng với tên là tôn cái gì đó sao?

      “Đáng giá chứ.” Chàng trai kia cười hì hì , “Nếu tôi có tiền, cho dù ba ngàn tệ tôi cũng cam tâm tình nguyện. Tiếc là tôi có tiền.”

      Mọi người cười vang.



      Con mẹ mày!

      Văn Dụ giận dữ.

      Lấy tình tình của , lúc này chắc chắn tiến tới cước đạp lăn người câu này.

      Thế nhưng trong mộng khống chế được, thể làm gì được mấy người này, chỉ có thể lửa giận ngút trời.

      Sau đó thấy Kỷ An Ninh.

      Xuyên qua khe cửa phòng học khép hờ, Văn Dụ thấy Kỷ An Ninh bình tĩnh đứng ngoài cửa, cái gì cũng nghe thấy.

      Gương mặt trắng nõn nhợt nhạt, biểu cảm lạnh nhạt mà chết lặng, giống như thành thói quen.

      Kỷ An Ninh như thế này giống Kỷ An Ninh luôn tươi cười giận rỗi với , mà giống với Kỷ An Ninh lúc khai giảng khi vừa mới quen , Kỷ An Ninh đầy lạnh lùng.

      Trái tim Văn Dụ như có cái gì bóp chặt, vừa chua xót vừa đau đớn.

      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199329 others thích bài này.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 36: Thay đổi bữa ăn.

      Editor: tiểu mao

      Sáng sớm Văn Dụ tỉnh lại có chút mê mang.

      Cảnh trong mộng nhanh chóng trở nên mơ hồ, nhưng cảm giác đau nhức khó chịu trong tim vẫn còn. day day huyệt thái dương mới thấy dễ chịu hơn chút, lúc này mới vén chăn rời giường.

      Hôm nay là ngày bắt đầu làm học, ai cũng uể oải suy sụp, đến cả giảng viên giảng bài cũng có tinh thần.

      Văn Dụ còn tốt, mấy ngày nghỉ đều ở cùng chỗ với Văn Quốc An, đám người già ở đảo dưỡng sinh làm hại ngày ngày theo tập luyện dưỡng sinh.

      Hôm qua đưa Kỷ An Ninh về nhà xong cũng ngủ sớm, hôm nay coi như cũng có tinh thần.

      Trần Hạo cả người đều suy sụp, cả buổi đều nằm bẹp bàn. Tới trưa lúc tan học, Văn Dụ đá : “Ăn cơm!”

      mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.

      “Mày làm sao thế? Muốn tinh tẫn thân vong luôn rồi? Tối qua làm gì thế?” Văn Dụ xách cổ áo lên, nhịn được mà hỏi.

      Trần Hạo ngáp mấy cái: “Mấy hôm nghỉ đều chơi game, phè phỡn.”

      “Nhìn lại bộ dạng của mày ,” Văn Dụ thấy cạn lời, “Nhìn cứ như thằng nghiện.”

      Sáng thứ ba, hai tiết cuối, lớp bọn họ với Kỷ An Ninh học cùng tòa nhà, tuy rằng biết Kỷ An Ninh về sớm nhưng vẫn nhịn được mà tới phòng học của liếc cái.

      đám thanh niên đô con đói khát nhanh chóng chạy ra từ phòng học ùa vào hành lang, Văn Dụ vừa dừng bước chân bị người ta đụng cái.

      Nam sinh đâm phải Văn Dụ lùn hơn khúc, thân thể mỏng manh, nhanh quá nên mới đụng phải, vội vàng “Xin lỗi” liền nhanh chóng chạy , thời gian này cái gì cũng quan trọng bằng việc tranh thủ ăn cơm.

      “Chú ý chút chứ.” Trần Hạo lẩm bẩm.

      vừa quay đầu thấy ánh mắt Văn Dụ trở nên nặng nề, nhìn chằm chằm vào bóng nam sinh kia.

      thôi.” Trần Hạo gọi, “Nhanh lên, đợi chút nữa phải xếp hàng đấy.”

      Văn Dụ giữ chặt hỏi: “Mày biết tên kia ?”

      “Hả? Ai?” Trần Hạo hiểu.

      “Người vừa nãy đụng phải tao.” Văn Dụ nhìn chằm chằm Trần Hạo hỏi: “Chúng ta trước kia từng gặp tên đó chưa?”

      Trần Hạo nghĩ mãi cũng nhớ nổi tên kia trông thế nào. phải là em xinh đẹp, là nam sinh, chắc là tướng mạo của người qua đường thôi, vội như thế ai mà nhớ nổi mặt.

      Rất hợp logic. (Truyện được dịch và đăng tại cungquanghang.com)

      Nhưng lúc Văn Dụ mặt cứ luôn trầm.

      “Sao thế? Ai nợ tiền mày à?” Trần Hạo nhịn được hỏi.

      Hỏi Văn Dụ thèm trả lời, quanh người là áp suất thấp.

      Ăn xong Trần Hạo muốn về kí túc xá, Văn Dụ : “Mày về trước , lát nữa tao về.”

      Trần Hạo biết phải đợi Kỷ An Ninh nên mình về trước.

      Văn Dụ vẫn luôn ngồi bên bàn nhúc nhích.

      Nam sinh đụng phải từ phòng học của Kỷ An Ninh, chắc là cùng lớp với Kỷ An Ninh.

      Văn Dụ vô cùng vô cùng chắc chắn, chưa từng gặp nam sinh này trước đó. Nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy nam sinh kia, hình ảnh trong mộng đêm qua đột nhiên ra.

      Đáng giá chứ. Nếu tôi có tiền, ba ngàn tệ tôi cũng cam tâm tình nguyện. Đáng tiếc là tôi có tiền.

      Giấc mộng kia vốn trở nên mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy nam sinh kia bỗng nhiên ràng. ta chính là nam sinh ở trong phòng học cùng Tôn Nhã Nhàn kẻ xướng người họa.

      Chuyện này là sao, ràng đó chỉ là giấc mộng.

      Văn Dụ cảm thấy hoang mang. Ngoài hoang mang sâu đậm này còn có tức giận bị đè nén trong lòng. Thậm chí nếu so sánh, chút hoang mang này quan trọng bằng.

      Vừa ngước mắt lên liền thấy Kỷ An Ninh ở cửa nhà ăn vào.

      Kỷ An Ninh nhìn thấy Văn Dụ, trực tiếp mua cơm luôn. Theo thói quen muốn lấy món, dì Lý hỏi: “Muốn thêm cái khác ?”

      Kỷ An Ninh vuốt phiếu ăn, dừng chút.

      muốn thay đổi.

      Kiếp này nhất định phải thay đổi!

      Từ chuyện khắt khe, bắt đầu từ chuyện khắt khe với bản thân !

      Kỷ An Ninh hít hơi, : “Cho cháu thêm phần kia.”

      Dì Lý vừa xúc đồ ăn vừa nhắc nhở: “Đúng rồi, mỗi bữa chỉ ăn món sao được. Dinh dưỡng đầy đủ, nhìn cháu gầy gò chưa kìa. với cháu này, thân thể là tiền vốn cách mạng, nếu để mình đói chết còn đòi làm chuyện lớn gì chứ? Đạo lý này cũng hiểu, nhìn mấy đứa học nhiều đến ngốc luôn rồi.”

      Kỷ An Ninh nhận xuất ăn, gật đầu: “Dì đúng lắm ạ.”

      Dì Lý cảm thấy rất hài lòng. Phụ nữ trung niên rất thích mấy đứa trẻ nghe lời.

      Kỷ An Ninh vừa ngồi xuống ăn được hai miếng, Văn Dụ tới.

      “Ái chà, hôm nay có tiến bộ, gọi hai món luôn.” trêu chọc.

      Kỷ An Ninh liếc mắt nhìn : “ cũng mượn danh nghĩa phúc lợi của câu lạc bộ nạp ngàn tệ vào thẻ cho em rồi còn gì, em cũng đâu phải kẻ thích tự ngược đãi bản thân.”

      Văn Dụ cười, cảm thấy Kỷ An Ninh cũng quá tự tôn.

      thích hiểu chuyện như thế này.

      Như vậy mới tốt, ra vẻ làm cái gì.

      người thích tiến công, Kỷ An Ninh chỉ cần lui bước, Văn Dụ liền muốn tiến thêm bước. : “Dừng việc mua cơm thay người ta . Bản thân phải chịu đói , còn trễ giờ lên lớp. Kiểu này chẳng khác nào công nhân bốc vác, về cơ bản kiếm được nhiều tiền, em chẳng nhẽ muốn vì cái này mà sinh bệnh, bị loét dạ dày gì đó à, tính ra mất nhiều hơn được. bằng mỗi ngày thành ăn cơm đầy đủ đúng giờ.”

      Văn Dụ bất mãn chuyện này từ lâu. Tiền kiếm chẳng được mấy đồng, còn chậm trễ việc và Kỷ An Ninh cũng nhau ăn cơm.

      Văn Dụ vốn cho rằng Kỷ An Ninh chắc chắn từ chối, hoặc chí ít hai người cũng phải tranh luận phen.

      Ai biết Kỷ An Ninh vậy mà dừng đũa suy nghĩ hai giây, rũ mắt : “… đúng.”

      “…” Văn Dụ thấy thích ứng cho lắm.

      “Em bị sao chứ?” đưa tay sờ trán Kỷ An Ninh.

      Kỷ An Ninh đánh tay , trừng mắt: “ làm gì đấy?”

      “Hôm nay em tự dưng phát sốt đấy à? Sao dễ chuyện thế?” Văn Dụ chậc chậc .

      Kỷ An Ninh do dự chút hỏi: “Em… dễ chuyện lắm à?”

      “Em đấy, người xinh xinh nhưng lại làm người ta cảm thấy,” Văn Dụ nghĩ chút rồi , “Có chút ưng bướng phản loạn.”

      bỗng nhiên phản ứng được, nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh hỏi: “Em đối với ai cũng như vậy hay chỉ nhắm vào ?”

      “Chắc là chỉ nhắm vào mỗi .” Kỷ An Ninh thở dài, “Nếu có người ỷ vào việc mình giàu có em cam tâm tình nguyện làm bạn .”

      Văn Dụ nhìn chỗ khác, giả bộ như mình nghe thấy gì cả.

      Kỷ An Ninh thấy cái đức hạnh này của cũng mặc kệ luôn, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

      Văn Dụ bỗng mở miệng hỏi: “Nữ sinh kia cùng lớp với em à?”

      Kỷ An Ninh ngẩn ra rồi ngẩng đầu lên, nhìn theo tầm mắt của : “Ai cơ?” Vừa xong liền thấy Tôn Nhã Nhàn.

      “Người kia kìa, người gầy da trắng, gọi là tôn gì đó?” Văn Dụ hỏi.

      Kỷ An Ninh: “… … Tôn Nhã Nhàn?”

      Văn Dụ : “Đúng vậy, chính là người đó.”

      Kỷ An Ninh im lặng mất giây, hỏi lại: “ hỏi ấy làm gì?”

      Văn Dụ nghe giọng đúng lắm, quay đầu nhìn cái, con mắt sáng rực: “Hừm, ghen rồi?”

      Kỷ An Ninh lườm cái, cúi đầu dùng đũa đâm thức ăn: “ ấy từng gặp đúng ? Có phải từng tới câu lạc bộ kickboxing ?”

      ta quá phiền phức nên nhận.” Văn Dụ nhíu mày, “Quan hệ của em và ấy được tốt.”

      Kỷ An Ninh “Ừ” tiếng, thừa nhận : “ ấy quay về lớp rằng câu lạc bộ kickboxing nhận con , em đeo bám , chơi đùa mập mờ với , lợi dụng .”

      Văn Dụ “A” tiếng: “Người có thể lợi dụng được , chắc còn chưa ra đời đâu.”

      Người này đúng là kẻ tự luyến tự đại.

      Nhưng Văn Dụ nheo mắt nhìn Tôn Nhã Nhàn ở phía xa, nhìn kiểu gì cũng thấy ngứa mắt.

      “Có cần xả giận giúp em ?” hỏi.

      cần.” Kỷ An Ninh nhếch miệng cười, “Em đánh trả rồi.”

      Con mắt cũng bắt đầu cong theo, trong mắt còn có chút giảo hoạt.

      Văn Dụ cười theo.

      Kỷ An Ninh nhìn qua luôn yên lặng dễ bắt nạt, nhưng thấy cảnh đối phó với mấy tên háo sắc. Lúc đánh trả rất ác độc, cho đối phương lối thoát, rất hợp khẩu vị của Văn Dụ.

      ác độc này cũng làm cho Kỷ An Ninh người tràn đầy sức sống. Cùng với người trong mộng, chỉ đứng ngoài cửa, nghe bạn học chút kiêng kị chửi bới mình, biểu cảm lạnh lùng đúng là rất khác biệt.

      Nghĩ tới Kỷ An Ninh trong mộng, trái tim lại nổi lên cảm giác đau nhức nhàn nhạt.

      Mặc dù Văn Dụ luôn nhắc mình đây chỉ là mộng, chỉ là mộng mà thôi, nhưng nhìn ở phía xa kia, trong mắt vẫn dần lên lệ khí.

      Kỷ An Ninh nuốt xuống đồ ăn trong miệng, vừa ngước lên thấy đôi mắt Văn Dụ trở nên đen tối như vực sâu

      Trong lòng run lên, gọi Văn Dụ tiếng, nhìn chằm chằm hỏi: “ sao thế?”

      Văn Dụ hơi kinh ngạc, Kỷ An Ninh vậy mà có thể phát ra cảm xúc dao động. tự nhận bản thân là người biết kiềm chế cảm xúc, chẳng nhẽ vì ở trong trường nên mới thả lỏng?

      Đúng là ở trong trường hề kiềm chế, tính tình khá tùy tiện.

      có chuyện gì?” Văn Dụ cười lấy lệ.

      Kỷ An Ninh nhìn qua Tôn Nhã Nhàn đứng bên kia, với Văn Dụ: “Chuyện của em, cần lo, tự em có thể giải quyết được.”

      kiếp này, từ lúc bắt đầu chiếm được tiên cơ, có thể khống chế dư luận xung quanh mình.

      Dư luận ra là gì.

      Kiếp này Kỷ An Ninh cảm nhận được, đó mà lực lượng có ý thức, tùy ngươi dùng sức ra sao, dẫn nó theo hướng nào mà điều khiển nó.

      kiếp này những người trào phúng Tôn Nhã Nhàn ra đều là những người kiếp trước từng chửi bới . Nhưng lần này, bọn họ đều đứng về phía .

      Kỳ cho dù là kiếp trước ai cũng có thù với , ai cũng mang đầy lòng ác độc mà chửi bới . Nhưng mà trà dư tửu lậu, ngươi câu ta câu. câu dài bao nhiêu? Năm giây? Mười giây? Hay hai mươi giây? cần tới nửa phút. Cơ bản cũng chẳng cần đầu óc, ném ra câu, cúi đầu tiếp tục chép bài, đọc sách, học tập.

      Thế là mỗi người như thế liền góp lại thành “Dư luận”.

      Mà kiếp này, Kỷ An Ninh muốn ra tay trước, kích thích dư luận thay đổi phương hướng.

      có thể tự làm được, cần Văn Dụ nhúng tay vào việc này.

      Trong mắt Kỷ An Ninh tràn đầy sức sống cùng ý chí chiến đấu, so với trong mộng hoàn toàn khác biệt. Văn Dụ nhìn chắm chú, cảm thấy chút bực bội cũng lệ khí trong lòng đột nhiên lắng xuống.

      “Nhìn em chắc làm được .” cười .

      Văn Dụ chú ý tới Tôn Nhã Nhàn bên cạnh Kỷ An Ninh Kỷ An Ninh lại nghĩ tới Dương Bác bên cạnh Văn Dụ.

      Mấy ngày nay ra vẫn luôn nghĩ tới Dương Bác, nhưng bây giờ cách nào đề cập với Văn Dụ về người này.

      Môi khẽ nhúc nhích, biết làm sao đề cập Dương Bác với Văn Dụ.

      Xem ra phải làm quen với Văn Dụ hơn, tiếp xúc nhiều hơn mới có cơ hội biết được tin tức về Dương Bác, rũ mắt nghĩ ngợi.

      Mà ở chỗ kia, Tôn Nhã Nhàn nhìn về bên này, tức giận với bạn cùng phòng: “Mấy cậu nhìn kìa, ngoài miệng tỏ vẻ thanh cao lắm, phải cũng lợi dụng người ta à? cùng nhau ăn cơm kia kìa!”

      Đám bạn cùng phòng nhìn nhau, người lên tiếng: “ phải đâu, lúc nãy tớ thấy Kỷ An Ninh giao xong đồ ăn rồi mới tới đây tự mua cơm, sau đó Văn Dụ mới tới ngồi cùng.”

      Đây là Văn Dụ theo đuổi Kỷ An Ninh, rất ràng mà.

      Mà Văn Dụ kia, đẹp trai đấy, nghe còn rất giàu?

      Trời ạ, được học trưởng như thế này theo đuổi, Kỷ An Ninh đúng là hạnh phúc chết luôn. trách Tôn Nhã Nhàn lại chủ động xuất kích, nếu mấy xinh đẹp chắc cũng động tâm. Đáng tiếc là có.

      Cấp bậc soái ca như thế này, con có cấp bậc nhan sắc cỡ như Kỷ An Ninh hay Tôn Nhã Nhàn, chắc dám thể tình cảm đâu?

      Nhưng mà cũng phải , nhìn từ xa ngược lại thấy Văn Dụ và Kỷ An Ninh… Rất xứng đôi đấy.

      “Mặc kệ cậu ấy , dù sao khí chất hai người cũng hợp.” Bạn cùng phòng .

      Trong lớp có hai đại mỹ nữ, đúng là có cách nào. ra Kỷ An Ninh cũng giống thích tranh nổi bật, nhưng Tôn Nhã Nhàn lại cứ thích kiếm chuyện. Dù sao Tôn Nhã Nhàn cũng là bạn cùng phòng với bọn họ, suốt ngày ở chung với nhau, bọn họ cũng thể ngang nhiên mà giúp Kỷ An Ninh, chỉ có thể khinh thường trong lòng.

      người khác liền chuyển đề tài : “Hôm nay cậu mặc đồ đẹp đấy.”

      “Hả, sao?” Sắc mặt Tôn Nhã Nhàn tốt lên, “Tớ cũng cảm thấy rất đẹp.”

      Nhiệt độ trong phòng ăn cao, Tôn Nhã Nhàn cởi áo ngoài, bên trong chỉ mặc cái áo mỏng. Cái áo mỏng kia co dãn, bó sát vào người, so với phong cách thường ngày của Tôn Nhã Nhàn lộ ra mấy phần gợi cảm.

      Đám bạn cùng phòng đều cười cười, bất động thanh sắc cùng trao đổi ánh mắt.

      Phong cách mặc đồ này… bắt chước Kỷ An Ninh à?

      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199334 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :