1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Trùng sinh] Công chúa thành vương phi - Tiếu Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 68: Ai là phu quân?

      Editor: Búnn.

      Thấy tiếng cười xa, Minh Thức : "Là Cửu công chúa và Minh Hiên sao?"

      Thái tử Lý Long Hựu gật đầu: " phải còn ai nữa!"

      "Tưởng tiểu tử Minh Hiên lông dài còn hơn lông con khỉ kia, vậy mà cũng có lúc bị chịu thiệt, haha, hiếm thấy! Hiếm thấy! Đợi lát nữa nhất định phải giễu cợt đệ ấy lần!" Minh Thức cười .

      "Sợ là đệ ấy bị huynh giễu cợt cả đời rồi!" Lý Long Hựu nhớ đến dáng vẻ cam chịu mỗi lần ở trước mặt muội muội nhà mình của biểu đệ ngay lập tức nở nụ cười.

      "Cả đời?" Minh Thức nghi ngờ, sau khi nghĩ lại chút còn phải là cả đời sao.

      Dù chưa đến lúc đưa ra ánh sáng, nhưng trong lòng mọi người cũng hiểu hai, tiểu tử Minh Hiên này là phò mã lý tưởng mà Hoàng thượng nhắm cho Lung Nguyệt rồi.

      Cả đời....

      Trái tim Bùi Nguyên Tu theo Lung Nguyệt xa nhất thời bị hai chữ kia hung hăng đánh đòn cảnh cáo.

      Vừa rồi còn nghĩ biết tiểu nha đầu lanh lợi có ngũ quan tinh xảo năm đó bây giờ như thế nào rồi. nhớ được dáng vẻ lanh lợi lúc Lung Nguyệt năm tuổi, cũng biết năm năm sau nàng khuynh quốc khuynh thành như thế nào, nhưng lại biết lúc này Lung Nguyệt xinh đẹp kiều diễm đến nhường nào. Đúng lúc tỉ mỉ phác thảo trong lòng hai chữ 'cả đời' kia như chậu nước lạnh đổ xuống, làm lòng ngay giữa thời tiết mùa hè dâng lên từng đợt khí lạnh.

      Từ lúc trùng sinh tới giờ, vì hối hận nên chỉ nghĩ làm cách nào mới có thể đạt được địa vị cao, đủ để xứng đôi với Cửu Nhi, cũng chỉ thầm suy nghĩ phải làm như thế nào để bù lại những thiệt thòi kiếp trước cho Cửu Nhi, càng nghĩ đời này nhất định phải dùng hết khả năng cho nàng đời sủng ái. Nhưng lại quên, trong kiếp trước, Minh Hiên là phò mã Thuận Khải Đế lựa chọn cho Cửu Nhi. Tuổi tác hai người tương đương, còn là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, lại vô cùng hợp nhau.

      Nếu phải ảnh hưởng của thời thế năm ấy dù thế nào Cửu Nhi cũng thể gả cho . Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ tình cảnh Cửu Nhi gả cho lúc ấy cũng kém hòa thân là bao nhiêu!

      Mà lúc đó, dưới tình huống chính thê của qua đời, lại còn có trắc phi, phu nhân, còn có thứ tử, cũng dám nghĩ tới có thể cưới được nữ nhi đầu quả tim của Hoàng thượng.

      Kiếp trước, nếu Cửu Nhi gả cho chắc chắc nàng là nữ nhân hạnh phúc cả đời. Đến bây giờ vẫn còn nhớ ràng, sau khi Cửu Nhi mất , trong con mắt đỏ bừng của Minh Hiên còn toát ra đau thương từ tâm can. Minh Hiên níu chặt cổ áo , chữ phát ra từ trong kẽ răng, mang ý hận thấu xương. " cưới nàng, vì sao đối tốt với nàng! Vì sao nha đầu được ta bảo vệ như châu ngọc ở trong lòng ở trong tay ngươi lại rơi vào kết cục thế này! Vì sao người chết phải là ngươi?"

      Đúng vậy! Tại sao người chết phải là ?

      Hàng đêm, sau khi Lung Nguyệt mất , lúc còn người khác, cũng tự hỏi mình vô số lần.

      Rồi sau đó, chết, chết chiến trường, cùng đồng quy vu tận với người giết Cửu Nhi.

      Rồi sau đó, lại sống lại, trở về năm mười sáu tuổi.

      vui mừng, trời cao thương xót , cho cơ hội làm lại, cho cơ hội bù đắp lại những tiếc nuối trong lòng.

      Nhưng mà bây giờ lại chùn bước rồi.

      Lặp lại đời, biết bản thân có thể cho nàng hạnh phúc . So sánh với bản thân dường như Minh Hiên mới là phu quân hợp với nàng.

      Nhưng lại cam lòng.

      cam lòng buông tha cơ duyên trời ban cho này. cam lòng nhường Cửu Nhi cho người khác. Cho dù người kia thích hợp với nàng hơn .

      Bùi Nguyên Tu biết bản thân vào ngự thư phòng như thế nào, trả lời Thuận Khải Đế như thế nào, rồi hồi phủ tướng quân như thế nào.

      Từ sau khi ra khỏi cung, nhiều ngày trải qua trong hốt hoảng.

      Kiếp này, nếu như thời cuộc rung chuyển, nếu như có cơ hội và duyên phận Cửu Nhi có khả năng trở thành thê tử của ?

      Trong quá khứ từng có quãng thời gian tốt đẹp bên cạnh thiên hạ làm sao có thể dứt bỏ được đây?

      Từ sau khi trùng sinh, vẫn luôn nỗ lực vì có thể có được nàng. Điều này trở thành niềm tin trong lòng , nếu bây giờ lại biết những điều tâm tâm niệm niệm có khả năng trở thành xa vời bỗng nhiên Bùi Nguyên Tu cảm thấy tim mình bị đào rỗng rồi.

      Nhưng kiên trì và bền bỉ được tôi luyện trong quân ở hai kiếp cho biết: [Mưu tại nhân, thành tại thiên], mà [Người được định trước là thắng thiên]!

      Mà kiếp này cho dù có cơ hội và duyên phận cũng muốn tạo ra cái!

      Cho dù xuất xoay chuyển của thời cuộc khiến Cửu Nhi gả cho như kiếp trước cũng muốn buông tay.

      nâng Cửu Nhi vào lòng bàn tay mình, trở thành phu quân duy nhất trong lòng nàng!
      Có Nắng Có GióChris thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 69: Trừ bỏ tai họa ngầm.

      Editor: Búnn.

      Sau khi quyết định chủ ý, Bùi Nguyên Tu tiếp tục suy nghĩ xem có được hay nữa.

      Lo được lo mất vốn phải là tác phong của .

      Bây giờ phải vạch kế hoạch từng bước, làm thế nào để có thể lại ôm được Cửu Nhi vào trong lòng.

      Phải , Bùi Nguyên Tu nam nhân bá đạo. Nếu muốn buông tay phải nhanh chóng ôm người vào giới tuyến của mình. Sủng cũng tốt, thói quen cũng được, nhưng đều phải xuất phát từ bản thân.

      Bùi Nguyên Tu ngồi trong thư phòng, thưởng thức nửa miếng ngọc thạch trong tay, đó là con mèo .

      Tiếng gõ cửa vang lên.

      "Vào !"

      Bùi Nguyên Tu tưởng Bùi Đại tới nên mới đáp lời.

      Ngẩng đầu thấy thiếu nữ thẹn thùng, mặt ửng hồng đứng ở phía trước, phúc thân thi lễ.

      "Nô tỳ thỉnh an đại gia!"

      "Đứng lên !"

      Bùi Nguyên Tu nhíu mày. Người này tên là Tú Nhi, là nữ nhi của bà vú, kiếp trước là thiếp của .

      khắc ngẩng đầu lên thấy nàng ta, Bùi Nguyên Tu thể lên được cảm giác trong lòng của mình bây giờ là gì, trái phải đều hề có loại tình cảm nam nữ, cũng có ý thương tiếc mà thản nhiên giống như nhìn thấy hạ nhân bình thường.

      "Nô tỳ thấy đại gia ở trong quân vài năm, y phục cũ nát, nên muốn đo đạc làm vài món mới cho gia, còn mong gia chớ ghét bỏ nô tỳ làm việc thô ráp." Đôi mắt Tú Nhi chứ sóng, phủi phủi bộ áo dài trong tay. "Xin gia đứng dậy, nô tỳ chỉ muốn đo xem còn chỗ nào cần phải sửa ."

      " cần! Y phục của ta đều có Bùi Đại Bùi Tiểu lo, ngươi chỉ cần an tâm làm việc thuộc bổn phận của mình là được rồi!"

      Bùi Nguyên Tu tự biết Tú Nhi có ý với mình, nếu kiếp trước cũng thuận nước đẩy thuyền thu phòng, cũng để nàng sinh ra nhi tử duy nhất của bản thân. Ít nhất trước khi có Cửu Nhi, nàng ta là người duy nhất đối xử tình với bản thân. Nhưng phần tình này dần dần biến thành đố kị ghen ghét.

      Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Bùi Nguyên Tu cảm thấy trong lòng dâng lên chán ghét. Trầm giọng : "Ngươi mau xuống , gọi thể lại gần thư phòng."

      "Nô tỳ...nô tỳ..." Lời lạnh lùng của Bùi Nguyên Tu khiến Tú Nhi vừa tức giận lại vừa uất ức, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Nàng ta hiểu được Đại gia là người lạnh lùng, nhưng trước kia chưa bao giờ hầm hầm giận dữ chuyện với bản thân như vậy, bây giờ vài năm thấy lại càng thêm lạnh lùng, mà ngay cả nể mặt tình cảm lúc còn bé cũng làm.

      " xuống!"

      Nàng ra vẻ ta đây như thế càng khiến Bùi Nguyên Tu tức giận.

      "Vâng!"

      Thấy Bùi Nguyên Tu tức giận, Tú Nhi dám tiếp tục dây dưa, kích động xin lỗi, vội vàng lui ra ngoài.

      Bùi Nguyên Tu nhíu mày, cảm thấy cần phải suy nghĩ, hẳn là thể giữ Tú Nhi này ở bên người được, thấy nàng ta nhớ tới kiếp trước hồ đồ. Nhưng lại ngại mặt mũi của bà vú, sắp xếp nàng ta như thế nào còn phải suy nghĩ cẩn thận.

      "Gia, tiểu nhân ban sai về rồi!" Bùi Đại gõ cửa bước vào.

      "Ừ, sao rồi?"

      Trước khi hồi kinh Bùi Nguyên Tu liền nhờ cữu tử đặt mua trạch viện trong kinh cho bản thân.

      Những thứ vừa tới là của cải đoạt được trong những năm chinh chiến gần đây. Nhắc tới đánh giặc cũng là công việc kiếm được nhiều tiền, mà vốn bỏ ra chính là đánh cược tính mạng. Cướp thành đoạt đất cũng kiếm được ít vàng bạc cùng kỳ trân dị bảo, mặc dù phần lớn đều nộp lên quốc khố, nhưng vẫn giữ lại ít chia sẻ cho các tướng sĩ. Phải Phiên Vương ở Bắc Cương ít đồ tốt, dựa theo sở thích của Cửu Nhi giữ lại ít bản lẻ, bản tốt nhất cùng vài món đồ chơi hiếm lạ. Những thứ đó muốn người ngoài biết nên phải tìm tòa nhà để cất.

      Thứ hai, Bùi phủ là nơi ở yên được. Lão phu nhân và Trần thị vẫn có thể thổi phồng mọi chuyện để định việc hôn nhân của bản thân. Tục ngữ : Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. bày kế phá 'Gà trống bái đường' của bọn họ, nhưng lại biết sau lưng bọn họ có sử dụng thủ đoạn ngầm nào . Đời này nhất định phải ' đời thế đôi' với Cửu Nhi, tất nhiên thể mắc bẫy. Đợi tòa nhà bên kia thu thập xong, chuyển qua đó ngay, như vậy yên tâm hơn.

      "Nhà bên kia có , nhà cửa gọn gàng rồi, đợi hai ngày nữa là có thể ở." Bùi Đại vươn tay lau mồ hôi trán, trả lời.

      "Ừ, bao giờ mấy thùng kia có thể sắp xếp xong?" Bùi Nguyên Tu khẽ đẩy chén trà lạnh thư án về phía Bùi Đại: "Uống ngụm trà lạnh trước !"

      Với Bùi Đại Bùi Tiểu, Bùi Nguyên Tu vẫn coi họ là huynh đệ ra sống vào chết.

      "Tiểu nhân tạ trà của gia!" Bùi Đại bưng lên, ngụm uống cạn: "Bùi Tiểu lo lắng nên ở lại bên kia rồi!"

      Bùi Nguyên Tu khẽ nâng khóe môi, gật gật đầu, lại : "Nhi tử của bà vú làm ở đâu?"

      "Hôm trước nghe vú Lưu , bây giờ Lưu Đức bị lão phu nhân giữ ở chuồng..." Bùi Đại dừng chút, giống như nghĩ có nên hay .

      "Tiếp tục !"

      "Vú Lưu muốn xin người nể tình từng uống sữa của mình mà đổi cho Lưu Đức công việc...." Bùi Đại dứt lời, nâng mắt len lén nhìn Bùi Nguyên Tu.

      "Ừ, để ta ngẫm lại." Bùi Nguyên Tu trầm ngâm trong giây lát, nâng mắt nhìn Bùi Đại: "Ngươi hỏi thăm chút, có điền trang nào muốn bán , rồi quay lại báo cho ta."

      "Vâng! Nếu gia có việc gì vậy tiểu nhân ra ngoài làm việc."

      "Ừ, !" Bùi Nguyên Tu đáp, bỗng nhiên nhìn thấy sạp La Hán cách đó xa có đặt vài bộ áo đơn, lại : "Cầm mấy bộ áo mới này , người cùng Bùi Tiểu sửa chút rồi dùng!"
      Chris thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 70:

      Editor: Búnn.

      Bùi Đại làm việc rất hiệu quả. Vài ngày tìm được hai điền trang muốn bán. Bùi Nguyên Tu nhìn lát liền mua cả hai.

      Hai điền trang này cũng lớn, người họ Đông muốn bán vì thu hoạch được tốt, cái ở phía đông, cái ở phía tây. Bùi Đại cũng gia nhà mình có tính toán gì.

      Lúc đầu Bùi Nguyên Tu cũng muốn mua điền trang để sắp xếp nhà bà vú ở đó. Bà vú là đại nha hoàn hồi môn của mẫu thân , cũng là người từ lớn lên bên cạnh mẫu thân . Từ lúc sinh ra, ngay cả nhi tử của mình bà vú cũng bỏ qua, chỉ lòng làm bà vú của . Câu bà vú cũng coi như là nửa mẫu thân cũng phải là đúng, mấy năm ở trong quân, hàng năm y phục bốn mùa đều nhận từ bà vú. Từ lúc phụ mẫu qua đời, có lẽ cả Bùi gia chỉ có mình bà vú là người hiểu nhất. Bùi Nguyên Tu tự nhận, về tình về lý cũng nên để bà vú yên tâm dưỡng lão.

      Điền trang ở phía Đông lớn, vả lại cũng bằng phẳng, có hơn mười mẫu ruộng nước, dùng để bà vú dưỡng lão vô cùng tốt.

      Sau khi đến điền trang ở phía Tây, trong giây lát Bùi Nguyên Tu cảm thấy nơi này nhất định là dành cho Cửu Nhi.

      Điền trang được xây dựng giữa lưng chừng núi, trong trang có hồ nước lớn, lúc này giữa hè, phóng tầm mắt ra xa liền có cảm giác 'Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt'(1). Vì sao khu rừng phía sau điền trang lại có cây cối, Bùi Nguyên Tu vẫn biết tường tận, tính là rậm rạp nhưng cũng đan xen hợp lí. Hẳn là từ lâu rồi điền trang này có người tận tâm quản lý nên có chút hoang phế, Bùi Nguyên Tu lại nhớ tới ý cảnh 'Hái cúc dưới giậu đông. Thơ thới nhìn núi Nam" (2) mà kiếp trước Cửu Nhi thường nhắc tới.

      Bùi Nguyên Tu động tâm, nghĩ sau này tìm cơ hội mời Thái tử và vương tới đây thả lỏng chút mới được. Đương nhiên, ý của ở trong lời , mà ý ở Cửu Nhi, cảnh trí như vậy Cửu Nhi nghe được nhất định muốn đến xem chút.

      Mua xong hai điền trang, Bùi Nguyên Tu lệnh cho Bùi Đại cùng chủ cũ của điền trang là người họ Đông đến nha môn sang tên khế đất.

      Sau khi về nhà liền truyền vú Lưu vào bên ngoài thư phòng.

      Nhìn phụ nhân hiền lành an phận thủ thường trước mắt này, Bùi Nguyên Tu : "Việc nhũ mẫu nhờ ta biết, huynh ấy đến điền trang làm quản !"

      Vú Lưu khẽ phúc thân, giọng điều thành khẩn: "Lão nô cảm tạ Đại gia, lão nô thêm phiền toái cho Đại gia rồi."

      "Nhũ mẫu cần như thế." Đôi mắt sáng rỡ của Bùi Nguyên Tu dừng ở mặt Vú Lưu lát, : "Nhũ mẫu cũng theo huynh ấy xuống điền trang !"

      "Gia? Lão nô có làm việc gì sai, khiến gia..." Giọng điệu của Vú Lưu có chút kích động.

      "Nhũ mẫu đừng vội, nghe ta . Điền trang này là nơi ta mới bàn giao, liên quan gì đến trong phủ." Bùi Nguyên Tu dừng lại chút, lại : "Ta biết mấy năm nay nhũ mẫu ở trong phủ rất vất vả. Mặc dù bây giờ ở trong kinh, nhưng sau này phần lớn thời gian ta cũng ở trong quân thôi, mặc dù là có tâm nhưng cũng thể quan tâm đến tận phủ, bằng để nhũ mẫu theo nhi tử đến điền trang dưỡng lão, dù sao cũng tốt hơn ở lại trong phủ. Nhũ mẫu có ân nuôi dưỡng ta, sắp xếp cho nhũ mẫu xong lúc ta vào trong quân cũng an tâm phần nào."

      Vú Lưu nghe vậy, khóe mắt liền ướt, : "Lão nô biết Đại gia có hôm nay dễ, bây giờ còn phiền Đại gia lo lắng cho nhà của lão nô, lão nô có lỗi với Đại gia. Lão nô ở đây tạ ơn ân điển của Đại gia." xong vội vàng muốn hành lễ.

      Bùi Nguyên Tu vươn tay ra ngăn lại: "Tức là nhũ mẫu đồng ý rồi, vậy sắp xếp hai ngày liền chuyển qua đó luôn ! Ừ, còn Tú Nhi, bây giờ cũng lớn rồi, giữ lại trong phủ cũng phải là nơi tốt, liền cùng đến điền trang , khế bán thân của mọi người đều ở trong tay ta, có làm việc gì cũng dễ dàng."

      Vú Lưu thiên ân vạn ta Bùi Nguyên Tu, việc chuyển ra ngoài tự mình làm được, nên cần tiếp tục nữa.

      Bùi Nguyên Tu thầm thở phào nhõm, giống như giải quyết xong chuyện phiền lòng nhất. Đợi đến lúc nhà mới thu thập thỏa đáng xong liền cầm vật quan trọng chuyển qua đó.

      Sau khi Minh Thức biết được tranh thủ thời gian chuyển ra khỏi Bùi phủ liền mang rượu chạy đến. là chúc mừng việc thăng quan tiến chức, chứ thực ra là tới trêu ghẹo . Nhưng vừa mới vào cửa liền lắp bắp kinh hãi. Đây là tiểu tứ hợp viện, cũng có tận ba cửa, nhưng chưa thấy người nào bố trí như thế.

      Lại đến, tòa nhà này của Bùi Nguyên Tu cũng có cỏ quý hoa hiếm gì.

      Vài gốc lê trắng, vài gốc hồng hạnh, vài gốc bích đào. Bây giờ là giữa hè, tất nhiên là có đóa hoa nào, còn lại vài quả non, ít đến thảm thương.

      Trong chủ viện có giàn nho, chiếm nửa sân. Phía dưới đặt bộ bàn ghế bằng trúc.

      Góc tường có vài bụi trúc, thỉnh thoảng dưới gió mùa hạ vang lên vài tiếng 'xào xạc'.

      Lúc trước hai huynh đệ Bùi Đại và Bùi Tiểu sửa sang viện còn tường gia nhà mình tuổi còn trẻ mà nghĩ đến chuyện giải ngũ về quê rồi.

      Tòa nhà này Bùi Nguyên Tu dựa vào sở thích kiếp trước của Cửu Nhi mà bố trí.

      Lúc Minh Thức tiến vào, ngồi dưới rặng nho thưởng thức trà, : "Nhà của Nhận Chi thực có phong thái khác biệt!" Vừa xong lại nhấc vò rượu trong tay: "Đến đến đến, hai huynh đệ chúng ta nâng cốc chúc mừng! thể phụ cảnh trí khác biệt như vậy được!"

      Bùi Nguyên Tu cười, sai người lấy cốc rượu tới.

      Minh Thức ở chỗ Bùi Nguyên Tu uống quá chừng rượu rồi rời , đến vài ngày lại dẫn mấy đại phật đến.

      Lúc Bùi Nguyên Tu thấy thân hình bé bên cạnh Thái tử Lý Long Hựu trong giây lát khẩn trương đến mức bước chân được xuống thềm.


      ***

      (1) Câu thơ xuất phát trong bài [Hiểu xuất Tĩnh Từ tự tống Lâm Tử Phương] - Dương Vạn Lý
      Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích
      Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng

      Bản dịch của Tùng Văn:

      Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt
      Nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng

      (2) Đây là hai câu thơ trong bài thơ nổi tiếng của Đào Uyên Minh (tên là Đào Tiềm)

      Hán Việt:
      Kết lư tại nhân cảnh
      Nhi vô xa mã huyên
      Vấn quân hà năng nhĩ
      Tâm viễn địa tự thiên
      Thải cúc đông ly hạ
      Du nhiên kiến nam sơn
      Sơn khí nhật tịch giai
      Phi điểu tương dữ hoàn
      Thử hoàn hữu chân ý
      Dục biện dĩ vong ngôn


      Dịch thơ:
      Nhà cỏ giữa nhân cảnh,
      thấy ồn ngựa xe.
      Hỏi ông: “Sao được vậy?”
      Lòng xa, đất tự xa.
      Hái cúc dưới giậu đông,
      Thơ thới nhìn núi Nam.
      Khí núi ánh chiều đẹp,
      Chim bay về từng đàn.
      Trong cảnh có thâm vị,
      Muốn tả quên lời.
      Chris thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 71:

      Editor: Búnn.

      Phải Lung Nguyệt cũng là người ngốc nghếch.

      Kiếp trước, thứ mà Lung Nguyệt thích nhất chính là lâm viên Hoàng gia, nàng từng đứng ngây ngốc trong lâm viên mà cảm thán: "Nếu nàng có thể ở lại đây ngay chết cũng cam lòng!"

      Bây giờ xuyên , có được thân phận tôn quý nhất, mỗi ngày đều sinh hoạt trong lâm viên tinh xảo của Hoàng gia lại trở về suy nghĩ túc ban đầu.

      Ngày ấy nghe Minh Thức biểu ca Bùi tướng quân có tiểu viện cảm thấy vô cùng tò mò. Mặc dù gia cảnh của Bùi Nguyên Tu có chút xuống dốc nhưng vẫn là công tử thế gia, 'Đào lý La Đường thực phải thứ mà những người như có thể ở cùng! Chẳng có liên quan đến sở trường chinh chiến? Nhưng biểu ca Minh Thức nhà nàng cùng chinh chiến với mấy năm, sao thấy có ý định này? Có lẽ mỗi người khác nhau rồi!

      Hôm nay Thái tử ca ca cùng Tiểu ca muốn tới ôn chuyện với Bùi Tướng quân. Lung Nguyệt liền mặt dày vô cớ gây đòi theo đến đây.

      Nếu đơn thuần chỉ đến xem viện lại đúng. Trái ngược với điều này, nàng còn tò mò về chủ viện này hơn, tại sao thiếu niên quật cường quỳ đất tuyến trước cửa Ngự thư phòng năm đó lại vứt bỏ thói quen tinh xảo mà lựa chọn điền viên.

      Khi chiếc xe ngựa có bề ngoài giản dị, bên trong thoải mái ngừng lại, Lung Nguyệt vén màn xe, đập vào mắt là cửa chính lớn. Nếu là người nào biết bao giờ nghĩ được, chủ nhân của nơi này lại là tướng quân thiếu niên vừa mới thắng trận hồi kinh, có thân phận vô cùng cao quý.

      Trước cửa viện bậc thềm ba bậc có khắc con thú cuộn nhánh sen. Cửa đỏ, hành lang màu xanh mới tinh, vừa nhìn biết là được quét sơn cách đây lâu.

      Vì mới có ý định đến đây, chưa kịp thông báo cho chủ nhà nên ở cửa lớn có người ra nghênh đón.

      Minh Thức lên phía trước mười bậc, đập tay cầm đầu thú bằng đồng vào cánh cửa.

      Cửa được mở ra, đứa tầm mười hai, mười ba tuổi thò đầu ra, thấy là người quen của chủ tử nhà mình, cũng trước hồi bẩm mà mở cửa lớn ra, mời mấy người Lung Nguyệt vào rồi mới tung tăng phi nước đại về phía trước.

      Dáng này vẫn mang bóng dáng của đứa trẻ! Lung Nguyệt che miệng cười khẽ, nhìn nhìn cảnh vật ở cửa hiên.

      Đối diện cửa viện là ảnh bích(1) được trạm nổi. Nhưng bức trạm này phải là hình vẽ có ngụ ý cát tường mà là đầu Bạch hổ. Lung Nguyệt chỉ kinh ngạc chớp mắt cái rồi lại bình thường. Trong Thần thú, bạch hổ vốn là thần dương, có tác dụng tránh ma quỷ, tránh tai họa. Trong thần thoại, Bạch hổ là chiến thần, là thần sát phạt, nếu hợp với Bùi tướng quân lại càng tăng thêm sức mạnh.

      (1)ảnh bích: tường xây làm bình phong ở cổng

      Trước ảnh bích có cái ao nước , trong ao có khố đá Thái hồ lởm chởm, có vài con cá chép bơi tới bơi lui ở giữa. Lung Nguyệt nghĩ đến nhất định cái ao này có liên quan đến phong thủy.

      Lung Nguyệt định đưa mắt nhìn phía sau ảnh bích thấy bóng dáng cao lớn nhanh chóng bước về phía này, lúc bước lên mười bậc bước của người nọ có hơi lảo đảo chút, có thể thấy vô cùng gấp gáp. Nhưng nàng lại biết, tâm trạng hoảng hốt thất thần của vì thấy nàng mà đến.

      "Vi thần biết Thái tử cùng vương giá lâm, nên tiếp đón từ xa..." Bùi Nguyên Tu muốn bái hạ bị Lý Long Hựu ngăn lại.

      "Nhận Chi miễn lễ, vốn là huynh đệ ta mời mà tới, quấy rầy chủ nhà, làm sao huynh lại có tội chứ?" Lý Long Hựu cười : "Còn nữa hôm nay tới là để ôn chuyện với huynh, nên có quân thần, chỉ có lão bằng hữu thôi."

      "Đúng vậy, Nhận Chi nên làm tròn vai trò chủ nhà, dẫn huynh muội bọn ta nhìn viện của mình chút." Vương Lý Long Tá tiếp lời, lại : "Minh Thức nơi này của huynh có phong thái khác biệt, hấp dẫn đến mức ngay cả Tiểu Cửu Nhi của nhà ta cũng bị mời gọi đến đây!"

      Nương theo giọng của Lý Long Tá, Bùi Nguyên Tu mới dám đặt ánh mắt lên người Lung Nguyệt, mặc dù thiên hạ như ngọc vẫn còn non nớt nhưng cũng có tám phần khuynh quốc.

      "Thần bái kiến Cửu công chúa!" Bùi Nguyên Tu chỉnh lý tâm trạng, tiến lên hành lễ.

      Lung Nguyệt cười: "Bùi ca ca! Các ca ca hôm nay chỉ có lão bằng hữu, có quân thần, Cửu Nhi cũng chỉ là muội muội của lão bằng hữu thôi!"

      "Cửu Nhi đúng, Nhận Chi chớ nên giữ lễ tiết nữa!" Minh Thức vỗ vỗ bả vai của Bùi Nguyên Tu: "Mau dẫn nhóm lão bằng hữu dạo viện của huynh !"

      "Vậy Nhận Chi liền vượt quyền!" Dứt lời liền dẫn mấy người vòng qua ảnh bích, bước vào chính viện.

      đường, hàng rào bao quanh gốc đào hấp dẫn chú ý của Lung Nguyệt.

      "Gốc đào này năm nay mới trồng sao? Nhìn quả đào này nhất định là chưa bao giờ được chiết cành rồi!" Lung Nguyệt vươn ngón tay ra, chọc chọc quả đào non vẫn còn lông.

      "Đúng là mới chuyển đến lâu, còn chiết cây là gì, Nhận Chi hiểu lắm."

      Ngón tay ngọc, lông mi dài dày như cánh quạt che nửa đôi mắt xao động như làn nước của Lung Nguyệt như đâm vào trái tim của Bùi Nguyên Tu. Miệng đỏ hồng, mang theo ý cười khi đóng mở, Bùi Nguyên Tu nhìn có chút thất thần, phảng phất nhớ tới kiếp trước.

      "Cây mới này đợi đầu hạ sang năm liền chiết cành! Sau khi chiết xong liền chuyển tới đây là được rồi, tiếc cho mấy quả đào năm nay." Lung Nguyệt ngước mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Tu, thông minh cười.

      Bùi Nguyên Tu bỗng cảm thấy bỗng nhiên đôi mắt sáng rỡ này hút vào trong, khiến ngu ngơ ngay tại chỗ. Trong đầu ngừng chiếu lại đủ loại tình cảnh giữa hai người....

      "Nha đầu này, biến cây đào trong sân của mình thành đào quả còn , còn tính toán cả nơi này của Nhận Chi sao? Người ta trồng đào vì muốn ngắm hoa thôi, có mấy người luôn nhớ tới đồ ăn như muội chứ?" Lý Long Tá trêu ghẹo nàng.

      Lung Nguyệt chun mũi, cho là đúng : "Cây đào ra quả vẫn có thể nở hoa, vừa có thể ngắm hoa, vừa có quả đào để ăn, như vậy phải là đẹp cả đôi đường sao?"

      "Lý ở chỗ muội hết!" Lý Long Tá.

      "Đúng vậy! Ai bảo muội họ Lý đâu!" Lung Nguyệt cười cười tới bên cạnh Thái tử Lý Long Hựu: "Đúng , ca ca?"

      Lý Long tá cũng đuổi đến nơi: "Phi lý!"

      Lung Nuyệt trừng mắt, bỗng nghiêm túc : "Tiểu ca, ca xong rồi, ca biết tội chưa?"

      "Tội gì?" Lý Long Tá sửng sốt hỏi.

      "Tiểu ca cũng biết, họ Lý của muội xuất phát từ phụ thân nha, tiểu ca chữ 'Lý' của muội muội chính đáng, vậy phải chữ 'Lý' của phụ thân cũng vậy ?" Lung Nguyệt nghiêm mặt phân tích.

      Rồi lại mỉm cười: "Lát nữa gia về với phụ thân, để phụ thân đánh ca mấy bản tử!"

      Mọi người nghe xong liền bừng tỉnh đại ngộ, ra chữ 'Lý' mà Lung Nguyệt tới xuất phát từ 'Phi Lý'!

      Lý Long Tá tiến lên vài bước bắt Lung Nguyệt : "Vậy ta đánh muội vài bản tử rồi sau!"

      "Ca ca cứu muội!" Mặc dù ngoài miệng kêu cứu mạng, nhưng trong giọng lại có chút sợ hãi nào.

      Lúc Lung Nguyệt trốn tránh lại khiến Bùi Nguyên Tu trở lại từ trong hồi ức.

      Nhìn Lung Nguyệt lanh lợi xinh đẹp trước mắt, lại có cách nào hòa hợp nàng bây giờ với nữ tử mặc áo đỏ yên lặng trong Vương Phủ trước kia. Hình như giữa hai người có điểm khác biệt, chẳng lẽ có liên quan đến tuổi tác? Vì sao chưa bao giờ thấy Cửu Nhi hoạt bát như thế?

      Bùi Nguyên Tu lại biết, tính cách của người khi gặp cảnh ngộ thay đổi.
      Có Nắng Có GióChris thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 72: sách thành si.

      Editor: Búnn.

      Mọi người vừa cười vừa được Bùi Nguyên Tu dẫn tới chính viện.

      Vương Lý Long Tá tới xích đu làm từ cây trúc phía dưới giàn nho, đặt mông ngồi xuống, đong đưa qua lại, cười : "Viện này của Nhận Chi rất tốt! Làm ta có cảm giác thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn(1). Ta ngồi ở giàn nho này hưởng thụ chút nhàn tản, mọi người cứ dạo , đừng để ý đến ta."

      " Vương khen nhầm rồi, viện này được xây dựng trong lúc Nhận Chi tâm huyết sôi trào thôi, vẫn chưa đạt được ý cảnh điền viên." Bùi Nguyên Tu cúi xuống khom người trả lời, sau đó phất tay, để Bùi Đại Bùi Tiểu bê trà và trái cây lên, đặt phía bàn trúc.

      Thái Tử Lý Long Hựu cũng ngồi xuống cái ghế trúc: "Nhận Chi, nơi này của huynh thực rất ổn. Du liễu ấm hậu diêm, đào lí la đường tiền."(2)

      Bùi Nguyên Tu cười khẽ lắc đầu: "Thái tử quá rồi!"

      Còn chưa dứt lời nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Lung Nguyệt: "Hôm nay biểu ca Minh Hiên bình thường thích khoe chữ đến đây các ca ca lại biến thành người như vậy, nhìn các ca ca có sách mách có chứng, vừa ra là danh ngôn của người đời, chẳng lẽ tất cả đều muốn quy điền viên giống như Tĩnh Chương tiên sinh sao?"

      Sau khi mỉm cười lại : "Biểu ca cùng Bùi ca ca cũng tùy hứng đáp hai câu ." Dứt lời lại che miệng cười.

      Bùi Nguyên Tu nghe thấy tên Minh Hiên vô cùng thân thiết xuất phát từ trong miệng Lung Nguyệt, biết trong lòng có cảm giác gì. Nhưng cũng chỉ là tự chuốc khổ mà có chỗ để tố.

      Minh Thức lấy quạt ấn đầu Ling Nguyệt, ngâm: "Tức thử tiện nhàn dật, Trướng nhiên ngâm thức vi!"(3)

      Bùi Nguyên Tu nghe xong liền xin tha: "Nhận Chi tòng quân từ , nếu bàn về binh thư còn có thể vài bài, còn về phần thơ ca phong nhã này có năng lực rồi."

      "Nhận Chi quá khiêm tốn rồi, ai biết huynh là nho tướng, ta còn nhớ ngày ấy sau khi say rượu huynh còn sáng tác [Điệp Luyến Hoa] mà!" Tất nhiên là Minh Thức chịu buông tha cho rồi.

      "Làm gì? Mau mau , chúng ta chăm chú lắng nghe đây!" Lý Long Tá truy hỏi.

      "Chỉ là trong lúc say thôi, làm sao có thể nghe vào tai được!" Mặt Bùi Nguyên Tu đỏ bừng, đó là bài thơ làm, dùng để tưởng niệm Cửu Nhi ở kiếp trước, nhưng lại chưa bao giờ dám nghĩ ngày đọc nó trước mặt Cửu Nhi.

      " vào tai được vào mắt được ?" Lòng hiếu kỳ của Lung Nguyệt nổi lên, biết vị chiến tướng quyết đoán sát phạt chiến trường này lại có mặt phong nhã như vậy.

      "Cái này..." Bùi Nguyên Tu có hơi khó xử, rồi lại : "Vậy mời mọi người di giá đến thư phòng!"

      "Cái này rất hợp với suy nghĩ của Cửu Nhi, muội muội này của ta thích nhất là dạo thư phòng của chủ nhà, nhưng huynh phải cẩn thận sách tốt của huynh, mau mau sai người cất rồi chúng ta hãy vào!" Lý Long Tá trêu ghẹo.

      Với nữ tử xuyên đến thời đại khoa học kỹ thuật lạc hậu, có TV, có mạng, càng có máy tính hoặc di động, vả lại với thân phận là công chúa cao quý, khiến nàng thể thường xuyên xuất cung lại. Mỗi ngày trừ bỏ viết chữ, vẽ tranh, đánh đàn biện pháp giết thời gian tốt nhất chính là đọc sách rồi. Vì lẽ đó, Lung Nguyệt rất thích tìm xem những bản ghi chú mang văn phong cổ xưa. Bây giờ liền thành thói quen, bất luận là thư phòng của An Vương, Bình Vương, Minh gia, hoặc của các nương quen thân đều nàng vơ vét lần.

      Mỗi ngày đều vì sách mà đấu với Minh Hiên trận, mặc dù lần nào Minh Hiên cũng là người bại trận, nhưng cũng thành chuyện vui.

      Cho đến hôm nay mọi người đều : Minh Hiên là mọt sách lớn, còn Lung Nguyệt là mọt sách .

      Minh Thức cũng : "Đúng vậy! Nếu mà những bản đơn lẻ, bản tốt nhất mà huynh sưu tầm được bấy lâu nay mà rơi vào tay nha đầu sách thành si này e là khó mà giữ được rồi! Huynh biết thư phòng của con bé tên là gì đâu, là 'Hận Thiếu trai' đó!"

      Khuôn mặt tinh xảo như ngọc của Lung Nguyệt nhiễm tầng mây hồng, oán trách liếc hai người cái: "Cái đó có ý là ‘đọc sách đến lúc bao nhiêu cũng hận vẫn còn ít', dùng để thúc giục bản thân nhìn nhiều đọc nhiều thôi, hoàn toàn bị hai người xuyên tạc!"

      "Bất luận có ý như thế nào chỉ sợ trong lòng muội luôn nghĩ là càng nhiều càng tốt!" Lý Long Tá cười, lại bị Lung Nguyệt liếc hai lần.

      Bùi Nguyên Tu lại thầm nghĩ: Làm sao huynh hiểu được, sách trong thư phòng này đều vì nàng mà tìm, bây giờ có cơ hội được nàng mang mới là điều tốt nhất, chỉ cần có thể nhận được nụ cười từ nàng. Bỗng nhiên có suy nghĩ, nếu khiến Cửu Nhi có suy nghĩ muốn mang phải sau hôm nay có thêm cớ để gặp nàng sao? Nếu cứ liên tục như vậy phải biến thành nước chảy đá mòn sao?

      Tâm tư di chuyển mấy vòng, quyết định chủ ý, Bùi Nguyên Tu : "Nhận Chi là người thô kệch, nếu những sách này có thể có người biết đến âu cũng là duyên phận, nếu vậy đưa cho Cửu Công chúa có sao đâu."

      Lung Nguyệt nghe mắt phượng sáng ngời, khuôn mặt nhắn hồng rực, giọng : "Có thể xem chút ?"

      "Mời!"

      Bùi Nguyên Tu vén rèm trúc ở cửa thư phòng, để mấy người bước vào.

      Chỉ là vừa mới vào thư phòng, Lung Nguyệt liền có cảm giác quen thuộc.

      Sau đó lại nghe Lý Long Tá kinh ngạc thốt lên: "Thư phòng của Nhận Chi, bất kể là đồ cùng hay là cách trang trí đều giống hệt Hận thiếu trai trong điện Kinh Chập của Cửu Nhi. Nếu phải biết huynh chưa từng bước vào điện Kinh Chập ta còn tưởng rằng huynh bắt chước thư phòng của con bé đấy!"

      *********************************
      (1) Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn: Câu thơ trong bài Đề Hạc Lâm tự bích (Đề tường chùa Hạc Lâm) của nhà thơ Lý Thiệp đời Đường, nghĩa câu thơ là giải thoát bản thân khỏi phiền não, buồn chán để bản thân tới nơi thoát tục, tu dưỡng tâm hồn.

      [2] Bài thơ “Quy Điền Viên Cư” kỳ 1 – Đào Tiềm (tức Đào Duy Minh). Dưới đây là bản dịch thơ của Hoàng Tạo – Thivien.net:

      Thiểu vô thích tục vận, tính bổn ái khâu sơn.
      Ngộ lạc trần võng trung, nhất khứ tam thập niên.
      Ki điểu luyến cựu lâm, trì ngư tư cố uyên.
      Khai hoang nam dã tế, thủ chuyết quy viên điền.
      Phương trạch thập dư mẫu, thảo ốc bát cửu gian.
      Du liễu ấm hậu diêm, đào lí la đường tiền.
      Ái ái viễn nhân thôn, y y khư lí yên.
      Cẩu phệ thâm hạng trung, kê minh tang thụ điên.
      Hộ đình vô trần tạp, hư thất hữu dư nhàn.
      Cửu tại phiền lung lí, phục đắc phản tự nhiên.

      Dịch nghĩa:

      Trẻ hùa thói tục, tính thích núi non chơi
      Lưới bụi khi trót vướng, chốc ba chục năm trời
      Chim lồng nhớ rừng cũ, Cá vũng tiếc đầm khơi
      Đồng nam về vỡ rậm, Yên phận ruộng vườn vui
      Mười mẫu đất vừa vặn, Tám chín gian sơ sài
      Hiên sau du liễu rợp, Thềm trước lý, đào tươi
      Xóm cũ tuôn khói bếp, Làng xa thoáng bóng người
      Ngõ sâu chó sủa vọng, Ngọn dâu gà gáy dài
      Sân ngoài mảy bụi, Nhà rỗng thừa thảnh thơi
      Cũi lồng bó buộc mãi, Lại được thoả thuê đời.

      (3) Hai câu thơ trong bài thơ Vị Xuyên Điền gia (Cảnh nhà nông ở Vị Xuyên) - Vương Duy

      Vị Xuyên điền gia

      Tà quang chiếu khư lạc,
      Cùng hạng ngưu dương quy.
      Dã lão niệm mục đồng,
      Ỷ trượng hậu kinh phi.
      Trĩ cấu mạch miêu tú,
      Tàm miên tang diệp hi.
      Ðiền phu hà sừ chí,
      Tương kiến ngữ y y.
      Tức thử tiện nhàn dật,
      Trướng nhiên ngâm "Thức vi".


      Dịch nghĩa:
      Ánh nắng chiều chiếu xuống xóm làng,
      Trong hẻm sâu trâu dê trở về.
      Ông lão nhà quê trông chờ trẻ chăn trâu,
      Chống gậy đứng nơi cổng tre.
      Chim trĩ kêu, lúa mạch tốt tươi,
      Tằm ngủ, lá dâu còn lại lưa thưa.
      Người nông dân vác cuốc tới,
      Gặp nhau chuyện vãn như thường ngày.
      Ðó chính là ưa chuộng đời sống an nhàn,
      Thanh thản mà hát bài ca Thức vi.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :