1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khuê Tú Cổ Đại Ở Năm 70 - Niên Đại (tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Bạn Tư Tư giỏi ghê, phần cũng nhờ mẹ ck thương con trai thương con dâu và cháu nữa, có phúc phần mà
      Chris thích bài này.

    2. Âu Dương Nhược Lan

      Âu Dương Nhược Lan Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      101

      Chương 19

      Chu Tùng Bách cất tiền, bước chân vui sướng trực tiếp chạy về hướng thị trấn, còn lại Lâm Tư Tư vẫn mang gương mặt ửng đỏ ngồi ở kháng.

      Vốn biết trượng phu người càn rỡ, ngẫu nhiên sờ sờ mông nàng cũng thôi, thỉnh thoảng lại bất ngờ hôn nàng, đặc biệt là cực kì có thể xử lý tình huống. Làm cho nàng hận thể đem cưng chiều đến tận trời.

      Nhưng dù gì nữa cũng phải cố kiếm chế nha, thể bị nam sắc của dụ dỗ đến hết biết đường như thế được.

      Bạn Lâm Tư Tư nào đó lúc này hoàn toàn biết mình bị nam sắc mê hoặc đến hết phân biệt được phương hướng, ngồi kháng tiếp tục thêu, lát sau Chu lão thái bước vào : "Tư Tư, tối nay con muốn ăn gì? cả của Tùng Bách có xách hai con cá sang đây, tối nay nhà mình nấu món cá nấu cải chua nhé?"

      " Vâng." Lâm Tư Tư gật đầu, : "Cá nấu cải chua để con nấu cho, nương cứ làm cá sẵn rồi để đó là được."

      "Chưa cần gấp, để trong nước cho sống đến tối hãy làm cho tươi." Chu lão thái .

      Sau đó bước tới xem nàng thêu, : "Tuy rằng phải kiếm tiền, nhưng mẹ cũng thể cứ ngồi ở mãi được, hai con cá mà đại ca con mang đến khá lớn, nhà mình chừa con đủ ăn rồi.”

      Lâm Tư Tư suy nghĩ ý nghĩa của câu mẹ chồng nàng vừa , hỏi: “Con còn lại sao ạ?”

      "Tư Tư, lâu rồi con về nhà mẹ đẻ, con có muốn xách con trở về hay ? Trứng gà mà lần trước con muối đó, con mang về để thăm bà thông gia nhé?” Chu lão thái lại hỏi.

      Lâm Tư Tư đúng là nghĩ tới lão phu nhân nguyện ý để nàng mang đồ vật về nhà mẹ đẻ, hơn nữa nàng đến đây lâu như vậy, đích xác vẫn chưa thăm người mẹ kiếp này của nàng, vì thế liền : "Con về thăm mẹ con chút được ?"

      " về thăm chút cũng là chuyện nên làm, vốn muốn gọi Bách nhi cùng với con, nhưng mẹ mới vừa quên biết thằng quỷ đó chạy đâu mất." Chu lão thái .

      Lâm Tư Tư lại rảnh để suy nghĩ nhiều như thế, nếu quyết định về nhà thăm mẹ đẻ, nàng cũng cần phải thu dọn chút.

      Trước ngày hôm qua đều rất bận rộn, mệt đến mức gầy guộc hẳn , xách con cá trở về cũng tốt, trứng gà muối cũng là nàng dùng phương pháp đặc biệt của lão đầu bếp nữ trước kia ướp, thơm nức, Chu lão thái cùng Chu Tùng Bách đều rất thích ăn.

      Nàng ướp ba kg trứng, bây giờ còn dư lại khoảng hai kg, nàng liền lấy kg mang về nhà họ Lâm.

      Đây đúng quả thong dong thoải mái!

      con cá khoảng 2kg và 1kg trứng gà, đối với Lâm Tư Tư mà tuyệt đối là lễ vật nhất, nhưng với tình huống tại Lâm Tư Tư vẫn chỉ đành thế thôi.

      Nhà họ Lâm ở Lâm gia thôn cách nhà họ Chu ở Chu gia giang cũng phải quá xa, bộ khoảng mười lăm phút là tới.

      Lúc Lâm Tư Tư xách quà về nhà mẹ Lâm giặt chăn mền.

      Cha Lâm mất khi nguyên chủ còn rất , tay mẹ Lâm nuôi lớn bốn huynh đệ tỷ muội của Lâm Tư Tư.

      Lâm Tư Tư là nhất, bên lớn nhất là đại tỷ, sau là đại ca cùng nhị ca.

      Lâm đại ca và Lâm nhị ca sớm lập gia đình , nhưng vẫn còn chưa có ở riêng.

      "Nương, sao nương lại tự giặt thế này, đại tẩu và nhị tẩu đâu?" Lâm Tư Tư mới đầu vẫn còn hơi ngượng ngập khi gọi, nhưng gọi dần về sau lại cũng thấy có gì , nên hỏi.

      "Hai đứa lười biếng đó biết hôm nay phải giặt chăn mền và áo gối nên kiếm cớ trốn về nhà mẹ đẻ thăm người thân hết rồi!" Mẹ Lâm vừa nhìn thấy con út trở về, hừ lạnh tiếng .

      "Đây là con mang về để nương bồi bổ thân thể, tháng rồi thu hoạch vụ hè cũng mệt mỏi." Lâm Tư Tư .

      Mẹ Lâm nhìn nhìn liền : "Mang mấy thứ này về làm gì, trong nhà cũng phải là có, nếu để nhà chồng nhìn thấy còn tưởng rằng con lòn tiền về trợ cấp nhà mẹ đẻ."

      "Nhà mẹ của con, con trợ cấp chút có sao đâu, hơn nữa chỉ có mấy vật này, đáng để sao?" Lâm Tư Tư .

      Mẹ Lâm nhìn nàng cái, : "Đặt ở phòng bếp ."

      Lâm Tư Tư cũng tự mang cá vào phòng bếp rồi bỏ vào trong chậu nước, ra : "Lúc con mang cá đến còn sống, bây giờ chỉ còn thở hoi hóp, mẹ mau làm ."

      "Có chết cũng sao đâu." Mẹ Lâm , còn nàng: "Con đứng ngây ra đó làm gì, còn mau qua đây giúp mẹ?"

      "Nương, con mang thai, việc này đợi hai con dâu của mẹ

      về giúp mẹ làm nha." Lâm Tư Tư cười híp mắt .

      "Mang thai mang thai, làm như chưa ai từng mang thai vậy."

      Mẹ Lâm dù sao cũng là mẹ ruột, nên chuyện cũng khách sáo chút nào.

      "Con kết hôn cũng gần hai năm , cho tới bây giờ mới có bầu, nương cũng sốt ruột giùm con sao!" Lâm Tư Tư .

      "Từ đến giờ có bao giờ con nghe lời mẹ ? Mẹ bảo con hướng Đông con lập tức chạy sang hướng Tây, mẹ bảo con đừng gả cho Chu Tùng Bách, con lại nhất quyết đòi gả, mẹ mới mặc kệ con." Mẹ Lâm nhớ tới chuyện con bà uống thuốc sâu tự tử vài ngày trước đó, mắng chút khách khí.

      Lúc trước bà vốn hài lòng về Chu Tùng Bách , tuy rằng bộ dạng tuấn tú, nhưng đẹp trai có ích lợi gì chứ, chả lẽ ngắm gương mặt đẹp trai của cậu ta rồi có thể khỏi ăn cơm mà sống sao?

      Dáng vẻ ngông nghênh lười nhác, vừa nhìn biết phải là người đứng đắn.

      Quả nhiên mà, lúc đến xem mắt cậu ta len lén chạy đến xem mặt con bà.

      Đúng lúc đó con của bà cũng vừa nhìn thoáng qua, sau đó liền về nhà làm ầm lên với bà muốn gả cho cậu ta.

      Lâm mẫu còn có thể gì, nể mặt số sính lễ của Chu lão thái cùng với thái độ cương quyết muốn gả của con mình nên bà mới đồng ý.

      Nhìn xem, sau khi kết hôn cuộc sống bọn họ như thế nào?

      Ba bữa cãi trận năm bữa cãi trận lớn, nhất là tiết mục uống thuốc trừ sâu tự tử, nhà mẹ đẻ bên này cũng đều mất mặt theo.

      "Uống thuốc trừ sâu, con chỉ có mỗi cái bản lĩnh là uống thuốc trừ sâu, sao giỏi uống cho chết luôn ?!" Mẹ Lâm vừa , còn vừa véo con mình.

      Lâm Tư Tư kêu đau: "Trước kia là con ngu ngốc bây giờ con nghĩ thông rồi, sau này có chuyện đó nữa đâu. Chắc chắn con và Tùng Bách sống hạnh phúc bên nhau.”

      "Mấy tháng rồi?" Mẹ Lâm hừ tiếng, lúc này mới quét mắt về phía bụng của nàng.

      "Sắp ba tháng rồi." Lâm Tư Tư mím miệng cười .

      Mẹ Lâm : " tại hai đứa cũng có con rồi, tất nhiên thể nào li hôn. Con đó, làm ơn sửa cái nết hết ăn rồi nằm của con lại, có biết hay !"

      "Con chăm chỉ lắm nha, con đâu có lười biếng?" Lâm Tư Tư .

      "Hừ hừ." Đáp trả nàng là tiếng hừ mạnh của mẹ Lâm.

      ra, mẹ Lâm vẫn cảm thấy hơi hối hận, hối hận vì mình quá nuông chiều đứa con út này, nuông chiều đến mức thành cái tính cách đó.

      Nhưng mà cũng do cha con bé mất quá sớm, con út của bà lại còn quá nên cũng khó trách vì sao bà nuông chiều con bé hơn bình thường chút, bên còn có cả, ở giữa còn có hai người trai, chuyện gì cũng đều tới phiên nàng làm, cho nên mới dưỡng thành tính cách cực đoan như vậy.

      "Nương, kỳ Tùng Bách cũng tệ như mẹ , lần này thu hoạch vụ Thu, ấy cũng làm nghỉ tay, nhưng cũng cho con xuống ruộng." Lâm Tư Tư biết trượng phu của mình được thích lắm ở nhà mẹ đẻ bên này, liền .

      "Coi như cậu ta còn có chút lương tâm!" Mẹ Lâm nghe vậy mới hừ tiếng .

      Tuy rằng con của bà bị bà nuông chiều đến cực đoan, nhưng đó cũng là con của mình, chính bà đánh hay mắng chửi sao, nhưng con rể của bà lại được như thế, vậy còn chọc giận con bà đến mức phải uống thuốc sâu tự tử, có lý nữa cũng là do sơ suất đủ quan tâm!

      "Nương, cả của con ra ruộng rồi ạ?" Lâm Tư Tư hỏi.

      " Ừ." Mẹ Lâm gật đầu.

      Con lớn nhất ở nhà xuống ruộng để chấm công, con thứ hai từ khi rời khỏi quân đội quay sang làm nghề vận chuyển hàng liên tỉnh, tháng chỉ trở về vài lần.

      " hai bây giờ vận chuyển tuyến đường nào?" Lâm Tư Tư hỏi.

      " tháng chuyến đến Hải thị bên kia, mệt và cực nhọc lắm.” Mẹ Lâm .

      Mặc dù là vừa mệt vừa cực, nhưng tiền lương lại phải là ít, bốn mươi lăm đồng tiền tháng, số tiền đó cao hơn biết bao nhiêu người cơ chứ!

      Lâm Tư Tư : "Khi nào hai trở về thế? Có về nhớ bảo ấy có rảnh đến nhà con chơi được ?"

      "Con muốn làm gì?" Mẹ Lâm cảnh giác nhìn nàng.

      trách vì sao bà lại cảnh giác ngay lập tức, trước kia con bà cũng thường xuyên về nhà, mỗi lần kêu hai nó qua nhà đều chỉ để nó dạy dỗ Chu Tùng Bách trận, muốn đánh đến khuất phục về sau phải nghe lời của nàng, khác gì trẻ con giành nhau món đồ chơi, là quá mất mặt.

      Lâm Tư Tư cười giả lả : " tại con và Tùng Bách hoà thuận lắm, chỉ là con có vài thứ muốn đưa hai xem thử, phải ấy vận chuyển hàng đến Hải thị sao?"

      Ở trong trí nhớ, Hải thị này chính là nơi khó lường, nàng nghĩ, nếu đem những cặp áo gối này mang đến Hải thị bán, biết đâu giá cao hơn nhiều?

      Ở nơi này của bọn họ cũng coi như địa phương , tuy nhiên cho dù là địa phương nhưng đôi áo gối cũng có thể bán được ba mươi tám đồng ở Hải thị chắc chắn thấp hơn cái giá này.

      "Có vật gì đẹp mắt chứ?" Mẹ Lâm tin, hừ .

      "Con cho nương nghe nè, con thầm học thêu thùa rất đẹp, tại con chỉ dựa vào cái này để kiếm tiền nuôi gia đình." Lâm Tư Tư .

      Mẹ Lâm bình tĩnh tiếp tục công việc của mình.

      Lâm Tư Tư hiểu bà cảm thấy mình khoác lác, liền : "Nương đừng tin nha, tại con thêu đôi áo gối có thể kiếm lời được hai mươi lăm đồng nha, tiền vốn là mười đồng, còn lại để chủ cửa hàng lời ba đồng, đôi áo gối con bán đến ba mươi tám đồng đó. Cho nên con mới nghĩ nếu để hai thuận tiện mang áo gối sang bên Hải thị bán giùm con, xem thử có cao giá hơn . Mẹ cứ yên tâm , con để nhị ca làm công, bán được giá cao, con chia phần trăm cho ấy, đương nhiên con cũng vì tin tưởng vào nhân phẩm của Nhị ca con, bằng việc này con cũng tìm nhị ca."

      Ban đầu khi mẹ Lâm nghe nàng đúng là thực coi thường, nhưng sau khi nghe nàng tiếp, có đầu có đuôi có lí có lẽ giống như . Nên bà ngây ra lúc, rồi nhìn về phía con út : "Rốt cuộc là con đùa hay vậy?"

      "Con đương nhiên là , con đâu có thời gian đùa với mẹ, còn bằng về nhà thêu nhiều thêm mấy mũi kim." Lâm Tư Tư trợn trắng mắt.

      Mẹ Lâm hồ nghi nhìn nàng : "Thêu áo gối cũng cần có chút bản lãnh ."

      "Tài thêu thùa của con mẹ từ trước đến giờ có dở ?” Lâm Tư Tư .

      Mẹ Lâm gật đầu, điểm này xác thực thể chê, đứa con này của bà từ may vá tệ, quần áo cũng là tự thêu thùa cho mình mặc, hay khăn tay cột tóc gì đó.

      Cho nên là rất tốt.

      "Con gả qua đó hai năm nay đều len lén học thêm, rốt cuộc con cũng học thành công." Lâm Tư Tư .

      Lời dối mà nhiều quá ngay cả chính bản thân nàng cũng đều tin , đều đặc biệt đúng lý hợp tình, về phần tin hay , vậy có liên quan gì đến nàng, dù sao bọn họ cũng đâu thể cầm kính chiếu đến soi thử xem nàng có phải là quái hay .

      Mẹ Lâm cảm thấy lời nàng cũng quá chân nhưng cũng phản bác nàng, : "Chờ hai con về mẹ với nó."

      "Vậy chuyện này con giao lại cho nương nha, về sau chờ khi con kiếm được nhiều tiền, đến lúc đó con hiếu kính nương nha." Lâm Tư Tư .

      "Vậy thôi , con học theo chị cả của con, sống hạnh phúc va cuộc sống của mình là được."

      Mẹ Lâm thèm để ý .

      "Con học chị cả tỷ của con đâu." Lâm Tư Tư khoát tay .

      "Hừ, chị cả của con có chỗ nào tốt?" Mẹ Lâm trợn mắt .

      "Cũng chính bởi vì chị cả của con quá tốt, quá hiếu thuận, quá nghe lời, cho nên con mới muốn học chị ấy, nương, nương đừng nhéo ta, được rồi, con phải về, về nhà cũng hơi lâu rồi." Lâm Tư Tư xong, liền vẫy vẫy tay rời .

      Nhitocngan, Diệp Diệp, Hale20512 others thích bài này.

    3. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      Chương 20

      Rời khỏi nhà mẹ đẻ, Lâm Tư Tư lúc này mới vỗ ngực cái, ra ba lời cực kì đại nghịch bất đạo vừa rồi phải là ý nàng muốn nha, nhưng nếu như mẹ nàng hoài nghi nàng, dù sao đây mới là tính cách của nàng thôi.

      Nhưng lại biết mẹ Lâm ở trong sân sau khi nghe xong mấy lời này của nàng mấy, cũng là nhịn được bật cười thành tiếng, thấp giọng mắng: "Nha đầu chết tiệt kia, từ liền mưu ma chước quỷ nhiều!"

      Sau đó liền nhớ lại tính tình lầm lì trầm mặc, ít lời chỉ biết vùi đầu làm việc của con lớn, cũng là thở dài.

      Vốn biết hai con của đúng là hai thái cực khác nhau.

      Nhưng con út của bà ngược lại càng giống bà lúc hơn.

      Làm đàn bà mà, làm vừa đúng sức là được, cần gì phải phóng khoáng làm hết sức mình để bản thân mình chịu khổ làm gì. Nếu chăm chỉ giỏi giang quá người ta cho rằng là đương nhiên, ngẫu nhiên có ngày làm, người ta .

      Nhưng nếu là lười biếng thành thói quen ngẫu nhiên chăm chỉ chút, người ta ngừng khen ngợi.

      Đây là , đây là đời người.

      Nhưng trong hai đứa con của bà, dường như đứa con út của bà lại hiểu được đạo lý này.

      Lâm Tư Tư cũng suy nghĩ nhiều như thế, về nhà lúc này cũng còn quá sớm, nhưng dù sao hôm nay tốn ít tiền, cho nên vừa về nhà liền cầm kim chỉ lên bắt đầu thêu tiếp.

      Nàng định thêu dư ra thêm vài cặp áo gối, sau đó gửi đến Hải thị bán thử xem có được giá hơn bên đây .

      Nếu là có thể, việc kinh doanh sau này cần chỉ treo ở mỗi thị trấn bên này.

      Mãi cho đến hơn sáu giờ Chu Tùng Bách mới từ thị trấn trở về, lúc về còn mang theo giỏ đào.

      Đây là bởi vì thấy vợ thích ăn, nên đặc biệt mua từ bên kia thị trấn về.

      "Chuyện xe đạp khoan hãy cho nương biết, đợi thêm vài ngày nữa chạy thẳng về nhà, cho nương bất ngờ." Chu Tùng Bách giọng .

      Lâm Tư Tư gật đầu, hỏi: "Có đủ tiền ?"

      "Đủ." Chu Tùng Bách móc mấy đồng tiền còn dư lại ra khỏi túi, : "Đây là số tiền còn dư lại, xe đạp ngày mốt đến tay chúng ta."

      Tuy rằng xe đạp là mua từ bên phế liệu, nhưng chọn cái tốt nhất, sau đó mang đến cho ông lão chuyên sửa xe có kinh nghiệm lâu năm, sau khi cò kè mặc cả, cuối cùng cũng mua xong.

      Vốn cũng biết còn có thể làm như thế, cái này cũng là nhờ vợ cho linh cảm, làm lập tức nghĩ đến việc mua hàng cũ rồi tân trang lại.

      Cái này xem như đặt hàng riêng nên sư phun kia lập tức đồng ý.

      "Vợ, em đúng là quá thông minh, sao trước kia lại nhìn ra nhỉ." Chu Tùng Bách thơm cái lên khuôn mặt trơn bóng tỏa sáng của vợ , cười .

      Lâm Tư Tư mắng tiếng: "Ban ngày ban mặt, đừng làm loạn."

      " có chuyện gì, hai ta ở trong phòng mà, nương chắc chắn tự dưng xông vào mà báo trước, nương tất nhiên vô lí như vậy đâu." Chu Tùng Bách thèm để ý .

      Lâm Tư Tư đem mấy đồng còn dư lại đưa cho , đàn ông con trai ra bên ngoài, người làm sao có thể có đồng nào?

      Chu Tùng Bách lại bị vợ làm cảm động phen, cảm thấy sâu đậm rồi, tình của hoàn toàn nằm hết người vợ , tình tới quá nhanh khác gì cơn lốc xoáy.

      Nếu phải tại vợ mang thai chưa được ba tháng, mẹ thể thương thương thương, ạn nhất định thương thương vợ nhiều, nhiều.

      Lâm Tư Tư lại nghĩ mấy chuyện trăng hoa như thế, : "Hôm nay em về nhà mẹ."

      Chu Tùng Bách cũng biết nhà mẹ vợ bên kia quá coi trọng mình, mỗi lần nhìn thấy mình đều ngó sang hướng khác, ai cho sắc mặt vui vẻ.

      Nếu trước kia mỗi khi nàng dâu nhà mình đến việc này, đều ừ tiếng rồi cho qua, nhưng bây giờ giống trước nha.

      cực cực vợ , cho nên nghe vợ như thế, cũng thể tỏ vẻ gì đó đúng : "Lần này bận nên cùng được, lần sau nếu em muốn về nhà mẹ em cứ với tiếng, cùng em về nhà thăm mẹ."

      Lâm Tư Tư nhìn cười: "Vậy lần sau chung với em nha."

      Chu Tùng Bách vừa thấy vợ như vậy biết thái độ này của biểu đúng rồi, cười : " Được , đến lúc đó chắc cũng lấy xe đạp về rồi khi đó chở em về!"

      Buổi tối liền ăn món cá om dưa chua, cùng thêm món nộm dưa chuộg ăn cùng cũng ngon lắm.

      Ban đêm Chu Tùng Bách liền mang theo bầu nước thánh đến trại heo.

      Từ lần trước khi bầy heo con sinh bệnh, Chu Tùng Bách luôn thích mang theo bầu nước đến đút cho bầy heo con, tuy rằng làm như thế tốn công tốn sức, nhưng Chu Tùng Bách lại cảm thấy bầu nước thánh mà mình mang tới vẫn đặc biệt có hiệu quả.

      Về phần phía đối tác mang theo vẻ mặt ‘Cậu là cái thanh niên thời đại mới vậy mà còn mê tín hơn cả mẹ cậu’, Chu Tùng Bách làm như nhìn thấy.

      đùa sao, toàn bộ tài sản của cả nhà đều dồn hết vào trại heo này , có thể hầu hạ tỉ mỉ sao, cho dù mê tín cũng nhận!

      Bận rộn đến hơn nửa đêm, đem chuồng heo thu dọn sạch , đút cho heo con ăn uống đầy đủ, Chu Tùng Bách mới lấy ra ổ bánh mì to đùng bắt đầu ăn.

      Ăn bánh mì Chu Tùng Bách cảm thấy cực kì nhớ về thời điểm có thể ôm vợ ngủ mỗi đêm, tại cuộc sống này quả dễ dàng.

      Nếu như bên có thể cho nuôi heo tư nhân tốt biết bao nhiêu a?

      Tự nuôi còn cần phải hợp tác với người khác mở trại heo để ăn chia sao?

      Chỉ là tại chính sách cho phép, cũng biết sau này có thể có thông báo gì khác đưa xuống hay .

      Chu Tùng Bách canh giữ cả đêm, đám heo con đều khoẻ mạnh, sau đó trở về, còn vòng quanh chuyến lò sát sinh ở bên kia tìm lão Hồ.

      Lão Hồ này chính là trong những đối tác của .

      Mua của hai kg mỡ heo về thắng lấy mỡ, với hai miếng xương sườn, vợ thích nhất là ăn món sườn hầm, tuy rằng ít thịt nhưng nếu vợ thích mua là được, còn mua thêm chút thịt ba chỉ mà mẹ thích ăn.

      Ngoài ra còn hai ống tủy lớn, cũng mua luôn sau đó mang theo vật phẩm trở về nhà

      Người trong thôn dậy sớm , liền nhìn thấy mang theo nhiều thịt như vậy về nhà, ánh mắt kia đều phát sáng lên.

      Quanh năm suốt tháng trong thôn của bọn họ chỉ được chia thịt có hai lần.

      lần là sau vụ thu hoạch vụ mùa thu, lần là cận tết, sau đó có nữa, ai muốn ăn thịt phải mua, nhưng mà nhà ai lại nỡ mua chứ?

      Nhưng mà nhà của Chu lão lục hàng ngày sống khỏi quá quá địa chủ , nếu như mọi người nhớ lầm , sau khi vụ thu hoạch mùa thu vừa xong vợ vừa mới mua con gà về hầm cho ăn đấy chứ ?

      Nghe hôm đó mùi thơm của thịt gà bay ra, toàn bộ người ở Chu gia giang đều ngửi được.

      Khoa trương là khoa trương chút, nhưng ngày thường lễ tết mà người này lại mua thịt về ăn , đây cũng quá phá của rồi ?

      bao lâu sau, tin tức Chu Tùng Bách cầm mấy cân thịt trở về nhà lan truyền khắp thôn Chu gia giang.

      Chu lão đại ca nghe xong vẫn là rất vui mừng, cảm thấy nương mình qua nhà thằng sáu ở cũng rất tốt, nhà mình vốn có điều kiện ăn uống như thế này, lão nhân gia quanh năm suốt tháng cũng ăn thịt được bao nhiêu lần, hơn nữa ông nhìn thấy tinh thần của mẹ ông lúc này sảng khoái hơn trước kia rất nhiều.

      Thí dụ như thu hoạch vụ hè thu lần này, mẹ ông chưa hề vắng mặt dù chỉ ngày, thậm chí dù làm lụng vất vả cũng thấy gầy chút nào.

      Có thể thấy được thức ăn trong nhà thằng sáu đặc biệt tốt.

      "Bà nội, khi nào chúng ta mới được ăn thịt?" Tiểu Chu Cát gặm bánh bột ngô, hỏi.

      Chu Trần thị thấy cháu nội nhìn mình đầy trông mong liền : “Để lát bà nội mua.”

      Trong nhà ăn chút thịt vẫn là có thể ăn nổi , thời gian gần đây đích xác cũng quá vất vả mệt nhọc, dù sao cũng phải mua chút thịt về bồi bổ đúng ?

      "Mua thêm chút, đến lúc đó ta mang sang cho nương chút." Chu lão đại ca .

      "Cha, cha nghe thấy sao, bà nội bên kia vừa mới ăn thịt kìa!" Chu Tuyết Lê lập tức .

      "Ồn ào cái gì? Thịt bà nội con ăn là của chú sáu con mua, cũng phải chúng ta mua." Chu lão đại ca cau mày .

      "Ai quan tâm là của người nào mua, phải cũng đều là thịt sao, bên kia cứ vài bữa là mua thịt về ăn, trước đó còn có bánh bao với thịt kho ngừng, nhà chúng ta cực khổ lắm mới được ăn lần, còn phải chia ra cho người khác, vậy con còn có thể ăn được mấy miếng chứ!”Chu Tuyết Lê buồn bực .

      "Mày ghen tỵ nên mới vậy thôi." Chu Kiến Vĩ .

      Vợ là Vương Phương kéo cái: " cũng đừng tưới thêm dầu vào lửa."

      Chu Kiến Vĩ thèm để ý nàng dâu nhà mình, nhìn về phía đứa em luôn tranh chấp với từ đến lớn: “Có phải mày ghen tị thím sáu có thể thêu thùa kiếm được tiền, còn mày thể, cho nên ghen tị đến đỏ?"

      "Kiến Vĩ!" Chu Trần thị trừng mắt liếc nhìn con mình.

      Đứa con trai này của bà biết ăn trúng cái thứ gì, làm bà luôn cảm thấy dường như nó mới là con của thằng sáu, từ thân thiết với thằng sáu rồi, tuy rằng hai người cùng tuổi, nhưng cũng phải là em ruột mà, ngay cả với đại ca của cũng chưa thân như thân với chú sáu của nó!

      "Nương, nương cũng đừng mắng con, nương nên nhắc nhở Chu Tuyết Lê, sau này khi con hiếu kính nương, nếu con của xon dám ăn quàng xiên hỗn xược như thế, con nhất định đánh nó trận. cả có thể hiếu kính nương rồi cần con hiếu kính nữa sao?” Chu Kiến Vĩ uống cháo loãng ăn bánh bột ngô, .

      cùng vợ là Vương Phương tại có hai đứa con trai, lớn ba tuổi hai tuổi, vẫn chưa có con .

      Nhưng câu đó lập tức ngăn được lời mắng đến bên môi của Chu Trần thị.

      Chu Tuyết Lê tức giận thôi: "Chuyện này có thể giống như thế sao, nương chính là mẹ ruột của tôi!"

      "Bà nội của con cũng là mẹ ruột của ba!" Chu lão đại ca liếc mắt nhìn đứa con càng lớn càng hiểu chuyện này.

      "Tuyết Lê con bớt tranh cãi chút ." Chu Trần thị chỉ có thể mắng con của mình .

      Hốc mắt Chu Tuyết Lê đỏ ửng, nàng ta cảm thấy mình thể sống nổi trong ngôi nhà này nữa!

      Ăn xong rồi, đám đàn ông liền bắt đầu chia nhau làm việc, Hôm nay trong người Vương phương quá thoải mái nên , thu dọn bát đũa cùng với Chu Tuyết Lê, khuyên nàng : " sắp à, cũng đừng giận hai của làm gì, , ngay cả chính chị còn quan trọng bằng chú sáu trong lòng ấy nữa."

      Lời này cực kì chua xót .

      " hai của em chính là con chó săn, phải là bị Chu Tùng Bách vớt từ trong nước lên sao, có cái gì lớn lao chứ!" Chu Tuyết Lê mắng.

      "Hả?" Vương Phương tuy rằng gả đến đây vài năm , nhưng đúng là biết việc này.

      Chu Tuyết Lê lại kiên nhẫn về chuyện này, lực chú ý của nàng ta đều dồn hết vào việc thêu thùa kiếm tiền của Lâm Tư Tư, : "Chị dâu hôm đó có qua xem, rốt cuộc chị ta thêu như thế nào vây? Sao có thể kiếm được nhiều tiền như thế?”

      hai nàng ta đúng là hề sai, nàng ta đúng là ghen tị đến đỏ cả mắt, Lâm Tư Tư này rốt cuộc bị con hồ ly tinh nào nhập xác, hoàn toàn khác hẳn trước kia, vậy còn biết thêu thùa kiếm tiền, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.

      Nhưng có quỷ dị hay nàng ta cũng lười quan tâm, dù sao cũng phải ở chung cùng nàng ta, cũng gây hoạ được đến phiên nàng ta. Nhưng chỉ cặp áo gối lại có thể liếm được hai mươi lăm đồng, nên làm nàng ganh tị đỏ mắt a!

      "Chuyện này chị cũng biết nên sao nữa, dù sao tay nghề của bà sáu chị chắc chắn học được rồi." Vương Phương : "Em kể chị nghe việc hai em rớt xuống nước và được chú sáu vớt lên lúc nào thế?”

      "Chính là vào mùa đông năm hai tám tuổi, rơi xuống nước, Chu Tùng Bách xuống đem ấy vớt lên đấy mà." Chu Tuyết Lê nhịn được .

      " hai em với chú sáu bằng tuổi nhau, khi đó chú sáu cũng mới vừa tám tuổi đúng , mùa đông lạnh như thế mà chú ấy cũng xuống nước vớt lên sao?” Vương Phương thất thần .

      "Làm sao em biết chứ, nhưng bắt đầu từ đó hai biến thành chó săn cho ông ấy, kêu làm gì làm nấy, dù trước đó hai với ông ấy cũng rất hợp nhau." Chu Tuyết Lê khoát tay .
      huyen1604, Nhitocngan, Diệp Diệp10 others thích bài này.

    4. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      Chương 21

      Lão Chu nhà bên kia bởi vì miếng thịt dẫn tới phong ba.

      Nhà bên này, Lâm Tư Tư thắng mỡ heo.

      Đem mỡ lá mà Chu Tùng Bách mới mua về xắt thành miếng , sau đó cho vào nồi để lửa thắng lại là được, mỡ trong nhà đúng là sắp dùng gần hết nên tại Chu Tùng Bách mua về cũng vừa đúng lúc

      Nhưng nghĩ đến lời chồng mình dặn dò, Lâm Tư Tư cảm thấy sống mũi cay cay.

      Dặn dò gì ư?

      Chồng của nàng bảo rằng khi nàng thắng mỡ xong, lấy tóp mỡ rắc chút xíu muối lên trộn đều, muốn ăn.

      Đặt ở đời trước, phần tóp mỡ như thế này ngay cả hạ nhân nhà nàng cũng thèm ăn, nhưng chồng của nàng lại xem nó như mỹ thực.

      Như thế bảo sao Lâm Tư Tư chua xót trong lòng được chứ?

      Nhưng Lâm Tư Tư vẫn làm theo, giữa trưa khi Chu Tùng Bách tỉnh lại liền ăn món tóp mỡ trộn mà muốn ăn, bộ dáng kia giống như đó là món ngon nhất trần đời vậy.

      Lâm Tư Tư cảm thấy đau lòng đồng thời càng người chồng dễ dàng thỏa mãn của mình hơn bao giờ hết. Xem , ấy dễ nuôi biết bao nhiêu, cho chút tóp mỡ thôi, nhìn thỏa mãn đến bực nào kìa.

      "Vợ à, đào mới mua hôm qua, em cứ ăn thoải mái đừng tiết kiệm, ăn hết mua cái mới, nếu còn muốn ăn tiếp lại mua cho em." Chu Tùng Bách .

      "Vâng." Lâm Tư Tư gật đầu.

      Xe đạp được mang về vài ngày sau, lúc Chu Tùng Bách , Lâm Tư Tư còn gửi cặp áo gối cưới nhờ mang theo.

      Nhưng cho dù như vậy, lúc Chu Tùng Bách chạy xe đạp về trong thôn, toàn bộ thô Chu Gia Giang đều nổ tung.

      Sao hả?

      Gã lười biếng sống nhờ ở đậu Chu gia Giang là Chu Tùng Bách mu xe đạp?

      Chu gia Giang bọn họ phải là có xe đạp, nhưng cũng chỉ hai ba nhà có, đó chính là đại hộ lớn, làm sao Chu Tùng Bách có thể so sánh?

      Nhưng gã ăn chơi lông bông như lại có thể mua nổi xe đạp.

      tại ngay đúng giờ nghỉ trưa, vì thế ngoài cửa đều bị mọi người vây chật kín.

      Thằng nhóc Chu Tùng Bách cũng là người phóng khoáng, rất hào phóng đem xe đạp của mình bày ra trước mắt mọi người, mặc dù là nửa mới nửa cũ, nhưng đây chính là chiếc xe đạp.

      Người khác hỏi bao nhiêu tiền, Chu Tùng Bách mắc, đây là hàng xài rồi nên giá chỉ khoảng trăm hai mươi đồng.

      Chuyện này nếu đặt ở trước kia, mọi người chắc chắn truy hỏi tiền ở đâu ra, nhưng bây giờ cần hỏi, có ai mà biết Chu Tùng Bách cưới được nàng dâu đẻ ra tiền chứ?

      đôi áo gối hai mươi lăm đồng, vậy chỉ cần thêu năm đôi áo gối, phải đủ tiền mua xe đạp hay sao?

      "Nhưng cái này cũng phải có gặp vận may hay , nếu dễ gì gặp được người chán xài xe đạp rồi muốn bán .” lão hán .

      “Cái đó là tất nhiên rồi, có chút may mắn khó mà mua được, hàng mới con cũng hỏi qua, chỉ riêng nhãn hiệu Phượng Hoàng thôi, chiếc xe mới giá hơn hai trăm sáu mươi đồng, còn phải có phiếu, bằng đừng hòng mua được ." Chu Tùng Bách như thế.

      Sau đó có người đưa ra đề nghị mượn chạy thử chút.

      Chuyện này nếu đặt ở trước kia, khó mà từ chối, chỉ còn cách là đồng ý, nhưng với Chu Bách tại tất nhiên là , : "Được chứ, chạy lần là đồng, ai dưa tiền tôi cho mượn ngay.”

      Chạy lần phải tốn đồng, ai chịu chứ?

      Lúc Chu lão thái nghe được tin thằng út nhà mình mua xe đạp là lúc bà cắt cỏ cho heo ăn, nghe được tin đó làm sao còn bình tĩnh mà cắt cỏ nữa?

      Lão phu nhân bước như bay trở về nhà, liền nhìn thấy ngoài cửa có rất nhiều người vây quanh, con mình hăm hở khoác lác.

      "Nương về rồi, nương xem này, đây là xe của chúng ta, lát nữa con chở mẹ ra ngoài dạo vòng." Chu Tùng Bách vội vàng đỡ lão phu nhân bước qua, cười .

      Chu lão thái đều hận thể đánh thằng út nhà mình , có hiểu đạo lý tiền tài thể lộ ra ngoài hay , có cần thiết phô trương ầm ĩ như vậy ?

      "Trong nhà có được chút tiền bị mày hoang phí hết, Tư Tư có thai, nhưng cố gắng thêu đến mức mắt cũng sắp mù rồi, mày lại lấy hết tiền của nó hoang phí!" Lão phu nhân nhịn được, liền trực tiếp cầm lấy cây chổi đánh liên tiếp lên người đứa con trai mà bà thương nhất.

      Lần này lão phu nhân nổi giận!

      Lâm Tư Tư vốn thích bên ngoài nhiều người muốn bước ra, nàng cũng muốn người ta nhìn chằm chằm mình như xem khỉ diễn xiếc, chỉ có chồng nàng thích loại cảm giác bị người ta vây quanh như thế.

      Nhưng nghe được thanh đó nàng thể kiềm chế vội vã chạy ra ngoài.

      Liền nhìn thấy Chu Tùng Bách vừa trốn vừa tránh kêu ầm lên: "Nương, sao nương lại đánh con, nương đừng đánh nữa, coi chừng hị cụp xương sống á."

      "Nương, sao thế ạ?" Lâm Tư Tư chạy nhanh qua cản lại.

      Đoàn người liền nhìn thấy bộ dạng tại của nàng.

      Thời gian gần đât Lâm Tư Tư giảm béo có hiệu quả cực rệt, giảm gần 10kg so với trước kia.

      Hơn nữa lại mang thai, chỉ có béo ngược lại còn gầy hơn, hoàn toàn trùng khớp với lời Chu lão thái vừa , vì muốn kiếm thêm ít tiền mà thêu thùa đến mức mắt sắp mù.

      Nhưng chút tiền đó lại bị tên lười biếng Chu Tùng Bách này hoang phí sạch .

      Trong lúc nhất thời, đám người hoàn toàn quên hình ảnh chói loá vì mua xe đạp của Chu Tùng Bách, kiềm chế được đồng loạt dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lâm Tư Tư.

      Khuê nữ nhà họ Lâm này, trước kia khi vẫn còn chưa lập gia đình cũng là đoá hoa ngát hương ở Lân gia thôn bên kia, biết có bao nhiêu nhà nhòm ngó muốn kết thân, nhưng cuối cùng lại gả cho Chu Tùng Bách.

      Hai năm trước, hai người bọn họ sống yên ấm, bị ít người chê cười, may mà đến nhà dạm ngỏ, nếu , ngay cả chính gia đình mình cũng yên ấm nổi.

      Nhưng có ai mà nhờ Lâm Tư Tư lại dấu tài nghệ như vậy, hoàn toàn là con gà mái biết đẻ trứng vàng!

      Chu Tùng Bách tu bao nhiêu kiếp mới cưới được nàng dâu như thế về nhà chứ?

      Đây là ý nghĩ trước đó mấy phút của cả thôn.

      Nhưng ý nghĩ tại trong lòng mọi người chính là, Lâm Tư Tư kiếp trước phá bao nhiêu chùa miếu mới gặp phải tay ăn chơi phá của này?

      Chu lão thái lần này muốn đánh thằng út nhà bà trận, cho nên dễ dàng bỏ qua như vậy, xách lỗ tai kéo vào nhà , Chu Tùng Bách vội vàng với Chu Kiến Vĩ cũng chạy đến xem náo nhiệt: “Dẫn xe đạp vào nhà!”

      " Được." Chu Kiến Vĩ liền vội vàng dẫn xe đạp vào.

      Lâm Tư Tư vẫn còn với mọi người : "Trong nhà có chút chuyện, mọi người về nhà ạ.@

      Vừa vừa đưa tay lên dụi mắt, biết trận gió vừa rồi có thổi cát bay vào mắt hay , mà mắt nàng cay xé.

      Nhưng hốc mắt đỏ ửng đó trong mắt mọi người chính là cực kì bất lực với hoàn cảnh của mình.

      Quay về, có người còn : “Vợ của thằng Sáu đúng là khổ mà, sao trước kia nó cứ làm ầm lên rồi uống thuốc sâu tự vẫn.”

      “Bây giờ cũng phải nín nhịn thôi, trong bụng có đứa rồi, nhận mệnh thôi chứ biết làm sao bây giờ.”

      đó, cực khổ lắm mới kiếm được ít tiền, sau này khi sinh con ra phải tốn kém đủ thứ, vậy thằng Sáu còn chịu làm việc, chẳng lẽ đến lúc đó bắt vợ nó vừa đẻ vừa kiếm tiền nuôi nó sao?”

      "Ai phải chứ."

      "..."

      Chuyện này nhà Chu lão đại cùng Chu lão tam tất nhiên cũng đều biết, nhất là nhà của Chu lão tam, vốn còn muốn sang đây xem thử , nhưng vừa nghe xong tin tức như vậy, lập tức dứt khoát lười bước qua.

      Có thằng Sáu phá làng phá sản như thế, bao nhiêu tiền đủ cho nó xài chứ? Hơn nữa mấy việc thêu thùa như thế này có ai mà biết, thêu nhiều quá mắt mờ dần theo thời gian. đâu xa, hai lão tú nương ở trong thôn này thôi, mắt tại gần như mù dở, trời vừa chạng vạng thấy đường rồi.

      Thằng Sáu nhà này, thể gọi là tốt số được. Nếu gặp phải chồng nhà người khác, cả nhà phải được thơm lây sao?

      Nhưng nếu là nhà thằng Sáu bao nhiêu tiền nó cũng xài sạch.

      Chu lão thái rất tức giận, xách lỗ tai Chu Tùng Bách kéo trong tây ốc chuyện.

      Chu Kiến Vĩ với Lâm Tư Tư : "Thím sáu, con về trước nha."

      " Ừ." Lâm Tư Tư gật đầu.

      Chu Kiến Vĩ cũng gì thêm, thẳng về nhà.

      Lâm Tư Tư liền đóng cửa lại, sau đó bước vào trong tây ốc, Chu lão thái lau nước mắt, Chu Tùng Bách mang vẻ mặt bất lực biết giải thích như thế nào. Nhìn thấy vợ của bước vào mừng rỡ thôi, vội vàng : "Vợ, em mau an ủi nương , để nương đừng khóc nữa, nương già như vậy rồi còn bị chọc khóc, giảm thọ mất."

      "Mày còn dám , mày còn dám như thế sao, Tư Tư kiếm được chút ít tiền đó dễ dàng lắm sao, thêu suốt ngày suốt đêm, đãi mày ăn ngon uống ngọt mà mày còn chưa thấy đủ. Mày còn dám lấy hết số tiền mà vợ mày vất vả lắm mới tích cóp được để mua xe đạp, xe đạp là thứ mà nhà mình mua nổi sao!" Chu lão thái mắng.

      Véo con mình hai cái, Chu Tùng Bách cũng dám trốn, đứng im chịu đòn, đau đến mức nhe răng trợn mắt.

      Lâm Tư Tư cười : "Nương, nương hiểu lầm Tùng Bách rồi , ấy lấy trộm tiền của con, tiền mua xe đạp này là chính con đưa cho ấy."

      "Con đưa?" Chu lão thái thất thần .

      "Dạ, là con đưa." Lâm Tư Tư gật đầu .

      "Sao con lại có thể đưa tiền cho nó phung phí như thế chứ? Nương biết con có thể kiếm tiền, nhưng công việc này chắc bền vững mãi, ai biết sau này có còn làm được nữa hay . Con của con sắp sinh rồi, đến lúc đó còn phải có ít thứ cần tốn tiền, có cái nào mà cần tiền đâu chứ?" Chu lão thái .

      "Nương, mấy chuyện mà nương con đều biết, nhưng bây giờ thai vẫn còn tháng, cần phải gấp , con thấy Tùng Bách sớm về khuya cực khổ quá, nếu như có xe đạp thoải mái hơn nhiều, con thấy mấy người trong thành phố chạy xe như bay, nên mới muốn mu cho Tùng Bách, nương đừng đánh ấy nữa." Lâm Tư Tư .

      Chu lão thái ngẩn người lâu mới kéo tay Lâm Tư Tư, : "Cũng biết cái thằng quỷ này phước đức bao nhiêu nên mới có thể cưới được con dâu hiền như Tư Tư."

      "Chuyện này nếu công lao cũng nhờ nương, nếu nương nhìn trúng vợ con, con cũng đâu có cưới được vợ đâu.” Chu Tùng Bách nhếch miệng cười .

      Chu lão thái trừng mắt liếc cái: "Con đừng có mà cười đùa hí hửng với mẹ, mẹ cho con biết, về sau nếu con dám làm ra chuyện gì có lỗi với Tư Tư, mẹ tuyệt đối tha cho con!"

      Chu Tùng Bách gật đầu: "Chuyện này tuyệt đối bao giờ có, vợ con như vậy nếu con mà còn biết quý trọng, đúng là đáng bị sét đánh chết."

      Lâm Tư Tư vội vàng : " đừng bậy."

      " bậy đâu, con phải nhớ kỹ những lời mà con hôm nay!" Chu lão thái bắt đầu từ giờ khắc này, toàn tâm toàn ý nghiêng về hướng con dâu nhà bà.

      Cưới được con dâu như thế này vào nhà, quả thực là hưng nhà vượng phu mà.

      Mà bây giờ phải có dấu hiệu sẵn rồi đó sao?

      Trong nhà nuôi con chó tên vượng gia, gà nuôi sau hè phát triển khoẻ mạnh nhanh chóng, con dâu của bà lại còn mang thai, ngay cả bộ xương cốt già cỗi của bà gần đây cũng khoẻ hơn rất nhiều. Cả nhà bà đều phát triển về hướng thịnh vượng nhất.

      Chu lão thái càng xem Lâm Tư Tư càng cảm thấy, tất cả các thứ này đều bắt đầu từ khi con dâu bà suy nghĩ thông suốt. Căn cứ theo lời lão thầy bói mù bắt đầu vượng phu rồi!

      "Con... còn địa vị trong cái nhà này nữa rồi." Chu Tùng Bách dậm chân giận dỗi .

      Lâm Tư Tư cười liếc cái, Chu Tùng Bách cười kéo tay nàng, : "Vợ, , chúng ta ra ngoài xem xe đạp ."

      chạy thẳng từ thị trấn về, nhưng đến giờ vẫn còn chưa cảm thấy thoả mãn đủ, đây chính là xe đạp nha, là chiếc xe mà tha thiết ước mơ!

      Lâm Tư Tư cũng ra theo , nàng cũng đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với thứ gọi là xe đạp này, là quá thần kỳ, cũng biết ai chế tạo ra vật như vậy nữa, đời trước nàng cũng chưa từng nhìn thấy qua.

      yuki0129, Tôm Thỏ, Nhitocngan8 others thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :