1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xem em thu phục anh như thế nào - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NguyenHa2808

      NguyenHa2808 Active Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      161
      Truyện có vẻ như sắp đến cuối rồi. Hạn Bạt cũng sắp thoát ra rồi, để xem lần này Thi Thi và Lâu Minh làm như nào.
      haimap2346Chris_Luu thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 107: Gặp lại


      Đồng thời với việc kỳ lạ phát sinh ở núi Thanh Mang, trong biệt thự nhà họ Lâu cũng phát sinh việc khác thường.

      “Xoạt!”

      “Vù!”

      “Vù!”

      Nghe thấy thanh khác thường, Lâu Minh từ phòng sách bước ra, mấy bước đến phòng ngủ của . đứng ở cửa nhìn vào trong phòng, thấy bốn Linh Khí vốn yên lặng nằm giá, bỗng nhiên trôi lơ lửng trong trung, đồng thời rung động phát ra thanh.

      “Tam thiếu.” Hà Thất cũng nghe tiếng động, từ dưới lầu chạy lên. Khi ta thấy việc khác thường trong phòng ngủ kinh ngạc “Sao lại như vậy?”

      Vẻ mặt Lâu Minh căng thẳng nhìn bốn Linh Khí trôi lơ lửng trong trung, Hà Thất là người thường nên thấy, nhưng trong mắt Lâu Minh, bốn Linh Khí lơ lửng được nguồn linh khí nào đó chi phối.

      Bốn Linh Khí sau khi tìm được vẫn luôn được đặt trong phòng ngủ của Lâu Minh, ban đầu thanh kiếm đồng còn được đặt trong tủ sắt, nhưng sau đó tủ sắt cũng bị kiếm đồng xuyên thủng, Lâu Minh liền dứt khoát đặt giá đỡ vũ khí chuyên dụng, sau đó để tất cả Linh Khí lên.

      Những Linh Khí này được đặt ở đây thời gian, dù đặt cạnh nhau nhưng có bất cứ cảm ứng lẫn nhau nào, sao hôm nay lại phát sinh thay đổi như thế này?

      Trận pháp năm ngôi sao hợp thành! (Ngũ mang hối tinh trận)

      Chẳng lẽ Linh Khí thứ năm tìm thấy? Chẳng lẽ Thi Thi làm gì đó rồi?

      Nghĩ đến điểm này Lâu Minh lập tức xoay người quay lại phòng sách, cầm điện thoại di động bàn gọi cho Mao đại sư, điện thoại vang lên lúc lâu mới có người bắt máy.

      “Lâu Minh?” Giọng của Mao đại sư có chút kinh ngạc.

      “Mao đại sư, ở núi Thanh Mang xảy ra chuyện gì rồi sao?” Lâu Minh nôn nóng hỏi.

      “Sao cậu lại biết?” Mao đại sư càng kinh ngạc hơn.

      “Quả nhiên là thế, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy ạ?” Lâu Minh hỏi

      “Linh Khí thứ năm xuất .”

      Quả nhiên, chân mày Lâu Minh căng thẳng, chỉ là chưa kịp hỏi quái vật Hạn Bạt thế nào chợt nghe Mao đại sư thêm “Trần tiểu hữu … hôn mê.”

      “Cái gì?” Lâu Minh gấp gáp xoay người ra ngoài, hai bước mới phản ứng lại, bây giờ Trần Ngư đâu có ở Đế Đô “Thi Thi thế nào? Sao ấy lại bị hôn mê?”

      Mao đại sư nhìn thoáng qua Trần Ngư được ông Ngô cẩn thận ôm vào trong xe, cùng với toàn bộ trận pháp linh lực của núi Thanh Mang bị xáo động sau khi Linh Khí từ dưới đất bay lên, thở dài “Tình hình tương đối phức tạp, tôi cũng thể ràng trong chốc lát được.”

      “Thi Thi thế nào rồi? ấy có gặp nguy hiểm gì ?” Lâu Minh lại hỏi.

      “Cái này … tôi cũng lắm.” Ngay cả Mao đại sư cũng hiểu nguyên nhân gì làm Trần Ngư té xỉu nên cũng biết phải thế nào với Lâu Minh.

      “Mao đại sư, tình hình Thi Thi có gì khác thường ông nhất định phải với tôi.” Lâu Minh cúp điện thoại, ảo não nhắm hai mắt lại. Cảm giác bất lực khi người thân bên cạnh xảy ra chuyện nhưng thể làm gì lần nữa lại ập tới, làm cho thể khống chế được phẫn nộ, đấm đấm xuống bàn sách.

      “Cốc cốc, Tam thiếu.” Hà Thất đứng ở cửa phòng sách gõ hai cái, “Linh Khí an tĩnh trở lại.”

      Lâu Minh xoay người, nhìn thoáng qua Hà Thất, dừng lại chút rồi vượt qua Hà Thất về phía phòng ngủ của . Lúc này, bốn Linh Khí an tĩnh ở vị trí cũ, tựa như hình ảnh bốn Linh Khí lơ lửng trong trung lúc nãy chỉ là ảo giác của họ mà thôi.

      Lâu Minh đến trước thanh kiếm đồng, thanh kiếm đồng cảm nhận được hơi thở của chủ nhân đến gần mình, nhàng run lên cái rồi phát ra thanh vui vẻ.

      Mắt Lâu Minh run lên, giơ tay định cầm lấy thanh kiếm …

      “Tam thiếu!” Theo sát phía sau, Hà Thất nhìn thấy vậy vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

      “Cậu có mang súng theo ?” Lâu Minh chợt hỏi.

      Hà Thất sững sờ, mặc dù chưa hiểu sao Tam thiếu lại hỏi vậy nhưng ta vẫn gật đầu “Tôi có mang theo.”

      “Rút súng, nhắm vào tôi.”

      “!!” Hà Thất thể tin nhìn Lâu Minh.

      “Nếu như chút nữa sát khí của tôi bùng phát, cậu phải nổ súng ngay.” Mao đại sư và Trần Ngư đều có ở Đế Đô, nếu sát khí của bùng phát có người nào có thể ngăn cản. Lâu Minh biết điều này nhưng vẫn muốn thử lần. Nếu như những hình ảnh trong mơ đều là từng tồn tại chắc hẳn xảy ra việc gì.

      “Tam thiếu!” Hà Thất rút súng, ta về phía trước định ngăn cả hành động như tự sát của Lâu Minh.

      “Dừng lại, cậu lùi ra cửa , rút súng ra.” Lâu Minh ra lệnh.

      Hà Thất cắn răng, cân nhắc lát, cuối cùng vẫn lùi lại đến cửa, rút súng ra.

      “Mở chốt an toàn ra, chĩa súng vào người tôi.” Lâu Minh còn thêm.

      Tay cầm súng của Hà Thất run rẩy, ngón tay khẽ động, tiếng tạch vang lên, mở chốt an toàn, sau đó nâng súng lên, ngắm thẳng về phía Lâu Minh.

      Lâu Minh thấy tất cả được chuẩn bị, lúc này mới xoay người lại lần nữa, hít sâu hơi, đưa tay lên kệ lấy thanh kiếm đồng.

      “Vù!” Trong nháy mắt thanh kiếm đồng rơi vào tay Lâu Minh, phát ra thanh vui sướng.

      Hà Thất căng thẳng thần kinh, đứng ở cửa chỉ súng vào Lâu Minh, ngón tay đặt cò súng, chỉ cần thấy biểu bất thường là nhấn cò.

      Lâu Minh đưa lưng về phía cửa, tay cầm thanh kiếm đồng, lẳng lặng đứng đó.

      Bầu khí kì lạ giằng co trong hai phút, sau đó Lâu Minh vẫn đứng bất động bỗng nhiên xoay người lại.

      Hà Thất run lên, cánh tay kéo căng, thẳng tắp.

      Lâu Minh đối diện với họng súng đen ngòm, trầm mặc lát rồi “Cất súng , cậu chuẩn bị máy bay trực thăng .”

      “Tam thiếu?” Hà Thất thấy Lâu Minh có gì bất thường vô cùng vui mừng và nghi hoặc.

      “Tôi muốn đến núi Thanh Mang.” Lâu Minh cầm thanh kiếm đồng tay phải được bao phủ bởi tầng linh khí nhàn nhạt, ngăn cách hơi thở của và kiếm đồng tiếp xúc với nhau.

      ==

      Từ núi Thanh Mang trở về được mấy tiếng đồng hồ nhưng Trần Ngư vẫn chưa tỉnh lại.

      Ông Ngô ngồi bên giường, tỉ mỉ theo dõi tình trạng của Trần Ngư, hơi thở ngoại trừ có chút hỗn loạn khi mới từ núi Thanh Mang trở về, lúc này có gì bất thường, nhưng biết vì lý do gì mà con bé vẫn chưa tỉnh lại.

      Ông Ngô vẫn ngồi từ khi màn đêm buông xuống cho đến khi chuẩn bị biến mất, ông nóng nảy ra phòng khách, nhìn Thẩm Thanh Trúc ngồi ghế sô pha, mắng “Thẩm lão đầu, ông mau tìm bác sĩ đến ngay cho tôi.”

      “Sao thế?” Đối với người cắt ngang cuộc chuyện của mọi người nhưng Thẩm Thanh Trúc vẫn tốt tính hỏi.

      “Cháu tôi ở chỗ của ông xảy ra chuyện, ngay cả bác sĩ mà ông cũng tìm cho con bé sao?” Ông Ngô hét lên.

      “…” Cho dù Thẩm lão tốt tính đến cách mấy cũng nhịn được mà trợn trắng mắt “Tình trạng lệnh đồ có chuyện gì chẳng lẽ ông biết sao, tìm bác sĩ làm được cái gì?”

      “Tôi mặc kệ, dù sao bây giờ cháu tôi hôn mê, ông phải chịu trách nhiệm .” Trong lòng ông Ngô vui, xem ai cũng đều vừa mắt.

      “Vậy vì cháu ông mà núi Thanh Mang phát sinh biến đổi khác thường, phong ấn bị lới lỏng ra, Hạn Bạt sắp thức tỉnh ai là người chịu trách nhiệm?” Nghiêm Sùng Minh quát.

      “Cái gì gọi là vì cháu tôi mà phát sinh biến đổi khác thường? Ông có chứng cứ ?” Ông Ngô híp mắt cảnh cáo nhìn Nghiêm Sùng Minh.


      (còn tiếp)

    3. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Biết ngay Lâu Minh xuất màaaaa

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Biết ngay Lâu Minh xuất màaaaa
      haimap2346 thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      (tiếp theo)

      “Ông …” Nghiêm Sùng Minh “Tình hình buổi sáng như thế nào tất cả những người ngồi đây đều thấy, là cháu ông gọi Linh Khí phong ấn Hạn Bạt ra.”

      “Buổi sáng tất cả có chín người, cháu tôi tuổi nhất, tu vi thấp nhất, tại sao lại Linh Khí là do nó gọi ra?”

      “Tôi … Làm sao mà tôi biết được?” cách chính xác, bảy người họ ngồi ở đây thảo luận cả ngày cũng thể hiểu lý do gì mà Linh Khí lại đột nhiên từ dưới lòng đất bay lên.

      biết đừng có tùy tiện chụp mũ cho người khác.” Ông Ngô cảnh cáo “ tuần trước Linh Khí có rung động, hôm nay bỗng nhiên từ dưới đất bay lên, chín người chúng ta đều ở đó, tại sao các ông lại chỉ nghi ngờ cháu tôi, tại sao thể là do cả chín người chúng ta đều lên đó nên mới ảnh hưởng đến trận pháp linh lực của núi Thanh Mang?”

      “…” Nguyên nhân này đúng là bọn họ chưa từng nghĩ tới.

      “Sao nào? Các ông đẩy hết mọi chuyện lên người cháu tôi? Rồi có phải là cũng đẩy chuyện nhân quả do Hạn Bạt xuất lên đầu nó luôn?” Ông Ngô chất vấn.

      “A di nhờ phúc, Ngô đạo hữu bớt giận, chúng tôi có ý này.” Từ Hải đại sư vội vàng lên tiếng trấn an.

      “Dù các ông nghĩ như vậy, cũng phải hỏi đạo trời có đồng ý hay .” Ông Ngô mắng “Dù sao chờ đến ngày xuống mồ, các ông tự coi nhân quả của chính mình đều biết mà thôi.”

      việc ở núi Thang Mang, tất cả mọi người đều có bất cứ cảm ứng gì với Linh Khí là do trước đó họ đều thu lại linh lực của bản thân, cho nên bọn họ căn bản nghĩ linh lực của mình ảnh hưởng đến trận pháp linh lực núi Thanh Mang. Chẳng qua là lúc đó đột nhiên Trần Ngư té xỉu, Linh Khí từ lòng đất bay lên lại bay thẳng đến người Trần Ngư cho nên mọi người mới suy luận logic (Luận lý thành chương) thành Trần Ngư là người đánh thức Linh Khí.

      Nhưng mà lúc này nghe ông Ngô như vậy, đầu tiên bọn họ sửng sốt, rồi lập tức mặt mo nóng lên. Còn phải sao, ở đây chín người có tám người đều có thể làm ông nội cho bé, nhưng mà khi có việc xảy ra lại đều đẩy hết mọi chuyện lên đầu tiểu bối (thế hệ ). Hơn nữa lúc đó Trần Ngư xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều vây lại, nếu như là Linh Khí bay đến người Trần Ngư bằng là rơi vào ở giữa chín người.

      “Được rồi, để tôi gọi điện mời bác sĩ đến là được chứ gì?” Thẩm Thanh Trúc bối rối ho khan tiếng, lên tiếng trấn an ông Ngô.

      Mời bác sĩ mời bác sĩ, cũng phải là ông cố tình mời, Trần Ngư té xỉu là vì bị linh lực tác động làm ảnh hưởng lớn đến hơi thở của cơ thể, tìm bác sĩ có lợi ích gì chứ. Nhưng mà vì muốn bị ông Ngô mắng nữa, Thẩm Thanh Trúc cảm thấy mời bác sĩ đến cũng tốt, có thể trấn an ông Ngô, cũng là làm lỗ tai của họ nhàng hơn chút.

      “Hừ!” Ông Ngô hầm hừ xoay người rời .

      “Từ từ …” Thẩm Thanh Trúc “Chúng tôi chuyện về núi Thanh Mang, ông có muốn ở lại bàn chuyện ?”

      “Cũng phải là cháu ông hôn mê, đương nhiên là các ông thoải mái rồi.” Ông Ngô trợn trắng mắt rồi xoay người .

      Bảy đại lão trong giới huyền học ngồi trong phòng khách lúng túng đưa mắt liếc nhìn nhau, trong chốc lát có người nào lên tiếng.

      hồi lâu, vẫn là Từ Hải đại sư hồi phục lại trước, tiếp tục câu chuyện lúc nãy “Hạt linh châu kia mặc dù bị nhiễm sát khí nhưng bản thân nó lại chứa linh lực vô cùng dồi dào, kỳ lạ hơn chính là sát khí và linh khí này cùng tồn tại hòa hợp trong linh châu, công kích lẫn nhau.”

      Từ Hải đại sư xong, sáu vị đại lão còn lại đều đồng loạt gật đầu biểu thị kinh ngạc của chính bản thân mình.

      Chỉ có Mao đại sư vuốt râu mép, rối rắm trong lòng, ông ra hay là ra đây. Cái cảm giác mình có hiểu biết hơn các vị đại lão ở đây là vừa thoải mái lại vừa rối rắm.

      “Mao đại sư, ông nghĩ ra được điều gì rồi?” Lương lão gia tử tương đối thân quen với Mao đại sư nên nhận thấy thái độ khác thường của ông, lên tiếng hỏi.

      Mọi người nghe thấy thế đều quay đầu nhìn qua.

      Mao đại sư hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, “Tôi chỉ nghĩ, sau khi linh châu này từ dưới đất bay lên, khí ở núi Thanh Mang đúng là có thay đổi nhưng phong ấn cũng lập tức bị phá bỏ. Đó có phải là điều chứng minh hạt linh châu này cũng phải là Linh Khí chủ yếu để phong ấn Hạn Bạt hay ?”

      “Đúng thế, hạt linh châu này đúng là phải là pháp khí phong ấn Hạn Bạt. Chắc hẳn nó là do cao nhân năm đó phong ấn Hạn Bạt, cẩn thận đánh rơi ở đó. Nếu khi linh châu được tìm thấy phong ấn Hạn Bạt bị phá vỡ ngay lập tức.” Thẩm Thanh Trúc đồng ý

      như vậy Hạn Bạt có thể có khả năng thức tỉnh ?” Lương lão gia tử hỏi.

      “Hạn Bạt thức tỉnh.” Thẩm Thanh Trúc lắc đầu thở dài, rầu rĩ “Hai mươi năm trước, khi Hạn Bạt có dấu hiệu thức tỉnh, là mấy người chúng tôi phát kịp thời, nhân lúc Hạn Bạt chưa thức tỉnh hoàn toàn dùng trận pháp Cửu Chuyển Huyền Môn gia cố lại phong ấn. Nhưng mà vừa rồi … trận pháp Cửu Chuyển Huyền Môn bị phá vỡ.”

      “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta bây giờ gia cố phong ấn thêm lần nữa.” Lương lão gia tử .

      “Nào có dễ dàng như vậy.” Vẫn rất ít chuyện, Hoa Diệp chân nhân mở miệng “Trận pháp Cửu Chuyển Huyền Môn cầu chín người cùng lúc ra tay, mà bây giờ Trần tiểu hữu còn hôn mê.”

      “Chúng ta có thể tìm người khác đến giúp đỡ.” Mao đại sư .

      “Có tìm được người có đủ tu vi còn chưa …” mặt Thẩm Thanh Trúc ánh lên vẻ tuyệt vọng “Hơn nữa … mọi người cảm nhận được gì sao?”

      Mọi người sửng sốt.

      “Sát khí núi Thanh Mang thổi tới, Hạn Bạt có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào.”

      Nghe lời cảnh báo của Thẩm lão, người cẩn thận cảm nhận lần nữa, quả nhiên cảm ứng được tia sát khí từ hướng núi Thanh Mang. Vẻ mặt mọi người đều biến đổi, trong lòng ưu sầu như lửa đốt, bây giờ huyền học xuống dốc, Hạn Bạt mà xuất làm cách nào phong ấn được đây?

      ==

      Lúc Trần Ngư tỉnh dậy phát mình ở trong gian đen như mực, nhìn bốn phía xung quanh sau đó phát đây phải là thế giới thực.

      bị làm sao vậy?

      Trần Ngư nhớ lúc vừa lên núi Thanh Mang cảm thấy có chút khó chịu, khi càng đến gần vật cất tiếng gọi cảm giác khó chịu càng gia tăng, dường như có thứ gì đó lôi kéo linh hồn , làm cho tinh thần của ngày càng mơ hồ, sau đó … nhớ hình như mình bị hôn mê.

      “Rốt cuộc chúng ta cũng gặp nhau.” giọng nữ êm ái bỗng nhiên vang lên phía sau Trần Ngư.

      Trần Ngư kinh ngạc quay người, nhìn thấy có tám phần giống mình mặc bộ váy áo cổ trang, quanh thân phủ quầng sáng vàng nhạt, ở nơi đen tối này nhìn cười dịu dàng.

      , phải là cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau.”


      Tác giả có lời muốn :

      ngày, nương và chàng thanh niên Ngô ra ngoài bắt ma, nương bị thương, chàng thanh niên Ngô cõng nương từ trong núi sâu ra, đường cảnh xuân tươi đẹp, phong cảnh rất là mỹ lệ.

      nương: Quả nhiên mùa xuân mới là thời gian đẹp nhất thế giới này.

      Chàng thanh niên Ngô: Ừ.

      nương: cũng cảm thấy mùa xuân là mùa đẹp nhất?

      Chàng thanh niên Ngô nghĩ nghĩ rồi lắc đầu.

      nương: Rốt cục là có hay ?

      Chàng thanh niên Ngô giọng : Phải cùng với em.

      nương: Cái gì?

      Chàng thanh niên Ngô gân cổ lớn: Phải cùng với em mới là thời gian đẹp nhất.

      nương: được lung tung.

      Chàng thanh niên Ngô mất mát cúi đầu, vì cõng người nên chàng trai nhìn thấy gương mặt nương giờ đỏ bừng giống như hoa đào mùa xuân.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :