1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Năm tháng ngọt ngào của anh và em - Vô Ảnh Hữu Tung (FULL)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      @tieunai691993 Vẫn là nên tích cực bình luận nha :))

      Từ giai đoạn này là mạch truyện hơi trầm chút rồi, vì các ẻm phải trưởng thành chứ ko có đc vô tư như lúc mới vào trường nữa T-T Tuy nhiên lúc nào cần ngọt vẫn ngọt thôi :))
      Tiểu Ly 1111tieunai691993 thích bài này.

    2. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Đúng là học thần, lo lắng chu toàn từ a - z, giờ chắc chuyển trường là điều tốt nhất cho cả 2, chỉ cần 2 năm thôi rồi các bạn lại đc học chung mà
      Mong là bạn Trương Nhân kia ko làm bóng đèn cản trở 2 bạn, à mà cũng chỉ thành chất xúc tác khiến cho tc của 2 bạn trẻ ngày càng gắn bó hơn thôi.
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Nhiều bố mẹ muốn con sớm vì sợ tâm lý con chưa vững, ảnh hưởng tới việc học. Bố mẹ học thần vì ích lợi của bản thân mà lại lấy danh nghĩa tốt cho con sai rồi
      Thời đại bây giờ rất dễ "mất con" bởi bao thứ cám dỗ bên ngoài: cờ bạc, rượu bia, hút chích các kiểu.. bởi mình vẫn thích bố mẹ của tiểu cố, ngày xưa cha mẹ là người ra lệnh, con cái phải phục tùng; còn bây giờ bố mẹ nên là người bạn thân thiết nhất của con.
      Người ta bảo đối với tuổi nổi loạn của con, bố mẹ phải nhớ 2 điều này mới giúp con được:
      Điều 1: con luôn đúng
      Điều 2: nếu thấy con sai thi xem lại điều 1.
      #tâm mẹ bỉm sữa.haha
      thedarkNgân Nhi thích bài này.

    4. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Vâng, có 1 chút gọi là ngược
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 68
      Edit: Ngân Nhi

      Sau khi Hạ Chi Tuyển bỏ nhà được tuần, bố mẹ cậu bắt đầu bình tĩnh được nữa.

      Ban đầu còn rất gay gắt hung dữ với cậu, nhưng bây giờ lại biết phải làm sao.

      Bành Linh cố gắng liên lạc với Hạ Chi Tuyển, nhưng điện thoại có người nhận, bà còn phái người tìm nhưng cũng chẳng có ích gì.

      Hai vợ chồng bàn bạc với nhau hồi, cuối cùng chọn giải pháp đường vòng, liên lạc với bố mẹ Cố Tư Ức, sau đó bớt chút thời gian trong lúc cấp bách để tới thành phố S gặp vợ chồng Cố Trí Viễn.

      Cố Trí Viễn chủ trì, mở tiệc chiêu đãi hai người.

      Sau khi xảy ra chuyện này, là trong lòng Cố Trí Viễn rất băn khoăn, cũng muốn mượn cơ hội này để hai bên có thể ngồi xuống chuyện với nhau.

      Ông mở lời xin lỗi trước: “ thể ngờ được là chuyện lại tiến triển đến mức này, phụ tấm lòng của hai người dành cho Tư Ức rồi, haizz…Người làm cha mẹ chúng tôi cũng biết phải làm thế nào cho phải.”

      Ngay từ đầu nếu bọn họ chủ động tìm tới xin giúp đỡ Cố Tư Ức chẳng tới Long Hưng học, chuyển trường cũng quen biết Hạ Chi Tuyển.

      Giờ chẳng khác nào gậy ông đập lưng ông.

      “Tư Ức là bé rất đáng , tôi rất thích nó, lòng tôi rất muốn nhận con bé làm con nuôi.” Bành Linh chân thành , “Trong nhà tôi còn để riêng phòng cho con bé rồi, muốn con bé đến nhà chơi thường xuyên hơn. Tôi với ông Hạ bận rộn suốt ngày, A Tuyển rất đơn, cho nên tôi nghĩ nếu nó mà có đứa em tốt, hai em có thể làm bạn.”

      Hạ Quảng Vũ : “Trí Viễn, giấu gì cậu, A Tuyển có vị hôn thê rồi, hai bên gia đình đến thống nhất, đợi hai đứa tốt nghiệp đại học kết hôn. Tất nhiên bây giờ vẫn học trung học nên chưa cần thiết phải có tình cảm, A Tuyển với Tư Ức mà ở bên nhau sau này người chịu tổn thương là Tư Ức, tương lai có kết quả bé nào chịu đựng được? Chi bằng bây giờ giải quyết dứt khoát luôn cho xong.”

      Bành Linh : “Chúng tôi phản đối chuyện của hai đứa tuyệt đối phải là vì thích Tư Ức, ngược lại, chúng tôi rất thích con bé, nhất là tôi đây, vẫn luôn muốn có con . Tương lai chuyện của con bé chúng tôi nhất định giúp đỡ hết sức có thể.”

      tới đây, Cố Trí Viễn và Hứa Giai Tuệ hiểu rồi.

      Chuyện sớm quá quan trọng, nhưng nếu nó liên quan đến tương lai vận mệnh của gia tộc lại là chuyện lớn.

      Nhà họ Hạ xác định vị hôn thê cho con trai, khẳng định là để liên kết thế lực giữa hai gia đình.

      xuất của con mình làm đảo lộn kế hoạch cuộc đời của cậu chủ nhà họ Hạ, ảnh hưởng đến tương lai của gia đình họ.

      Cố Trí Viễn lăn lộn nhiều năm trong thương trường, hiểu rất về những gia đình quyền thế.

      Gia đình họ lại chỉ là dân kinh doanh bình thường, con họ phải là người vợ mà nhà họ Hạ lựa chọn cho con trai, kể cả nó có quyết tâm muốn ở bên Hạ Chi Tuyển nữa tương lai cũng kết quả tốt đẹp gì, con dâu được gia đình chồng chấp nhận rất khổ, mà đây lại còn là nhà họ Hạ, tuyệt đối thể đắc tội.

      Trong hoàn cảnh làm ăn buôn bán đặc thù trong nước này, các công ty gia đình hầu như đều trong sạch gì, chịu nổi khi bị gây sức ép.

      Thương nhân thể đấu lại được quan chức, đây là chuyện rất ràng.

      Cố Trí Viễn gật đầu : “Tôi hiểu khó xử của hai cậu, tôi cũng hi vọng là hai đứa nó tiếp tục đương.”

      Hứa Giai Tuệ cũng chủ động : “Chúng tôi chuyển trường cho Tư Ức, cho nó học xa nhà chúng tôi cũng yên tâm, ngày nào cũng nhớ nó, thôi cứ cho nó học trường gần nhà vậy.”

      “Xin lỗi nhé Trí Viễn, tầm này năm ngoái chính chúng tôi bảo hai vợ chồng cậu đưa con lên đây học…”

      sao, chuyện đến nước này chúng tôi cũng muốn.” Cố Trí Viễn chỉ muốn cho Tư Ức làm con nuôi của nhà họ Hạ chứ phải con dâu.

      “Chúng tôi liên hệ giúp Tư Ức, bảo đảm con bé được học ở trường tốt nhất ở đây.”

      cần đâu, tôi có bạn ở bộ giáo dục thành phố S.” Cố Trí Viễn muốn nợ thêm ân tình nữa của nhà họ.

      “Có chuyện gì cần cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào…”

      “Phía Tư Ức, mong hai vợ chồng làm tốt công tác tư tưởng cho con bé, con bé quấn quýt A Tuyển nữa A Tuyển nề nếp lại ngay.”

      “Thằng bé này mới đây còn bỏ nhà , trước đây nó chưa từng chống đối bố mẹ như thế…”

      Cố Trí Viễn và Hứa Giai Tuệ an ủi: “Con trai đến tuổi trưởng thành thường nổi loạn như vậy, sao đâu, qua giai đoạn này rồi ổn thôi.”

      .

      Hai vợ chồng họ Cố về đến nhà liền đến phòng con để tâm .

      Thời gian này Cố Tư Ức khóc cũng gây , chỉ vùi đầu vào học, vừa khiến cho hai vợ chồng rất vui mừng, cũng vừa đành lòng mà khiển trách con.

      Nhưng mà chuyện tới nước này rồi…Còn có cách gì nữa đây?

      Cố Trí Viễn : “Bố với mẹ tính chuyển trường cho con.”

      Cố Tư Ức lập tức quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn bố mẹ.

      Sao lại phải chuyển trường…Trường học cho phép học tiếp ư?

      “Hạ Chi Tuyển có đối tượng để kết hôn rồi, Tư Ức à, hai đứa có tương lai đâu.” Hứa Giai Tuệ nhàng khuyên nhủ.

      “Đối tượng kết hôn? Ai vậy mẹ?” Cố Tư Ức hỏi.

      “Là con của quan chức lớn, có thể liên hợp với nhà họ Hạ.”

      Cố Tư Ức sợ run mấy giây, xem thường : “Con tin đâu, ban đầu phải nhận con làm dâu của ấy rồi hay sao? Người lớn cứ toàn lung tung, nay câu mai câu, chẳng có gì chính xác cả.”

      dâu chỉ là lúc hai đứa mới sinh, bố mẹ đùa chút thôi, ai coi là hết. Lúc gặp lại nhau có nhắc đến lần nữa cũng chỉ để gia tăng tình cảm, con lại tin là sao?”

      “…” Cố Tư Ức đỏ mặt, khó chịu hậm hực, “Ai biết bố mẹ câu nào câu nào giả chứ.”

      “Chuyện dâu chỉ là lời đùa thôi.” Cố Trí Viễn , “Hai gia đình hợp nhau, kết hôn phải là liên kết giữa hai người, mà là hai gia đình.”

      Cố Tư Ức nào còn nghe vào tai mấy câu này nữa, với lại cũng thể lý giải được tư duy của người lớn.

      chỉ nghĩ là, thích , cũng thích , chuyện rất đơn giản mà sao lại phải làm phức tạp lên như thế?

      “Có những chuyện thể chỉ bằng hai câu, Tư Ức à, bố cho con hai giả thiết, thứ nhất, con để ý đến phản đối của bố mẹ, vẫn muốn ở bên Hạ Chi Tuyển. Nó bỏ nhà , con cũng theo nó luôn, hai đứa học cấp ba cùng nhau bỏ trốn rồi lưu lạc khắp nơi hay sao? bàn đến việc con sống thế nào, nhưng sau khi con bỏ bố mẹ ổn chút nào, chỉ đau buồn vì mất người con, mà còn phải chịu áp lực đến từ những người khác nữa.”

      “Thứ hai, con chuyển trường, chia tay Hạ Chi Tuyển, hai đứa yên ổn tập trung vào việc học của mình. Đợi hai năm sau lên đại học, các con trưởng thành rồi, lúc ấy nếu thằng bé vẫn kiên định muốn ở bên con, mà con cũng kiên quyết lấy ai ngoài nó…”

      Cố Trí Viễn dừng lại chút, rất nghiêm túc: “Bố mẹ đảm bảo can thiệp vào nữa, mấy năm nay bố mẹ mở rộng nghiệp ra nước ngoài rồi, đến lúc đó cùng lắm cả nhà mình di dân sang nước khác sống. Vì tình của con, tương lai của con, gia đình mình phải rời xa quê hương cũng sao hết.”

      (Editor: Ý của bố Cố di dân sang nước ngoài là để cho nhà họ Hạ gây sức ép được, hai bạn có thể tự do đương.)

      “Con…” Cố Tư Ức vừa định hai mắt đỏ hoe, cổ họng nghẹn ngào.

      Hứa Giai Tuệ nhàng xoa đầu con, : “Bố mẹ chỉ có đứa con là con thôi, chỉ cần con mạnh khỏe là đủ, bố mẹ thế nào cũng được. Bố mẹ ép con, nhưng cũng mong con xem xét hoàn cảnh để đưa ra lựa chọn tốt nhất.”

      Cố Tư Ức chậm rãi gật đầu, nước mắt trào ra: “Con biết rồi ạ…Con chuyển trường…”

      “Con ngoan.” Hứa Giai Tuệ đứng dậy ôm Cố Tư Ức vào lòng, vỗ lưng , “Các con vẫn còn trẻ, còn rất nhiều thời gian, phải sợ hãi ly biệt ngắn ngủi này. Nếu hai đứa có duyên, cuối cùng vẫn được ở bên nhau thôi.”

      Cố Trí Viễn động viên con: “Hạ Chi Tuyển là cậu học sinh xuất sắc, con dù có chuyển đến trường mới vẫn phải cố gắng học nhé, sau này đứng ngang hàng nhau đâu.”

      .

      Hạ Chi Tuyển định hôm sau gặp Cố Tư Ức luôn, nhưng sau khi đặt điện thoại xuống, cậu vẫn phải đè nén tâm trạng kích động này của mình lại.

      Trước mắt phải tập trung hoàn thành xong dự án quan trọng này, tự chủ được về kinh tế sao dám đòi hỏi tự do, càng có cách nào để tin vào tương lai tốt đẹp. Cậu phải là người chỉ biết lý luận suông, cũng phải là người liều lĩnh, dù có làm việc gì cũng phải lên kế hoạch tốt.

      Cậu hoàn thành xong công việc vốn phải tháng mới xong trong nửa tháng.

      Trong nửa tháng đó, trừ lúc ra ngoài ngồi ăn với Lục Gia Diệp và lúc chuyện phiếm vài câu với Cố Tư Ức trước khi ngủ ra hầu như cậu đều ra cửa, ngay cả bọn bạn rủ chơi bóng cậu cũng từ chối.

      Cuối cùng cũng hết bận, đợi thêm thời gian ngắn, cậu nhận được khoản thù lao rất khá, lập tức lên đường tới thành phố S.

      tàu cao tốc, cảnh non nước bên ngoài lướt qua rất nhanh, cậu đeo tai nghe vào, nghe ca khúc “I’m Yours” mà lần trước nghe cùng Cố Tư Ức khi về nhà , tâm trạng trở nên thoải mái hơn nhiều.

      Trong đôi mắt sâu thẳm kia, là nỗi khát vọng và niềm hạnh phúc khó mà che giấu được.

      Dù sao cũng chỉ là cậu con trai 17 tuổi, dù có thông minh chín chắn đến mấy trong lòng vẫn luôn tràn ngập những cảm xúc mãnh liệt.

      Có lúc nghĩ đến người thương máu trong người trở nên sôi trào, có lúc nhung nhớ cả ngày cả đêm, còn cả khi liều mạng làm việc để mong sớm được gặp nữa.

      Bây giờ vì sắp được gặp rồi, mà cậu dường như kích động đến nỗi muốn bay ra ngoài cửa sổ luôn.

      Buổi tối Hạ Chi Tuyển mới tới thành phố S, cậu gọi xe tới khu biệt thự nhà Cố Tư Ức rồi gọi điện cho .

      Sau mấy tiếng chuông bắt máy, “Alo?” thanh nghe toàn là giọng mũi.

      “Bị cảm sao?” Cậu nghe ngay ra là giọng được bình thường.

      “Vâng…” Mấy ngày qua biết phải đối mặt với như thế nào, biết phải gì, ngày ngày chìm trong nỗi buồn, chẳng hiểu vì sao mà bị cảm luôn.

      “Em đó…” Cậu thở dài, giọng có phần bất đắc dĩ, “Mới nửa tháng gặp thôi, em thể tự chăm sóc bản thân sao?”

      “Chỉ bị cảm thôi mà, em sao rồi.” .

      Hạ Chi Tuyển: “ mua cho em thứ, shipper ở bên ngoài khu biệt thự vào trong được, em ra ngoài nhận .”

      “Hả? mua cho em cái gì vậy?” Cố Tư Ức kinh ngạc hỏi, thứ gì mà shipper giao đến tận nhà nhỉ, có phải là hoa tươi hay bánh ngọt gì đó ?

      “Em ra ngoài nhận biết mà.”

      “Vâng…”

      “Mau lên, đừng để người ta phải đợi lâu.”

      “Em ra ngay đây.”

      Cố Tư Ức vội vàng xuống nhà, thay giày rồi ra cửa.

      Khu biệt thự rất lớn, bộ ra ngoài khu cũng khá mất thời gian, nghe nhắc nhở, liền chạy nhanh, dưới cái nóng mùa hè tháng bảy, người toát mồ hôi.

      ra ngoài khu biệt thự, nhìn xung quanh, làm gì có ai?

      Vừa rồi đáng lẽ ra phải bảo đưa số điện thoại của shipper luôn mới đúng…

      Cố Tư Ức lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Hạ Chi Tuyển.

      Vừa mới mở khóa di động bỗng có người ôm chầm lấy từ phía sau, siết lại chặt.

      Cố Tư Ức giật bắn mình, lúc phản ứng lại ngửi thấy mùi hương thơm ngát đặc trưng của người con trai…

      chậm rãi quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn người đột nhiên xuất ngay trước mắt mình.

      Sau niềm vui sướng ngoài ý muốn, lòng bắt đầu cảm thấy rất ngọt ngào.

      Hạ Chi Tuyển giơ tay lên ôm mặt , cúi đầu hôn lên đôi môi mềm cái.

      …Sao lại ở đây…”

      đến gặp em mà.”

      Hạ Chi Tuyển buông ra, nắm tay tới chỗ hàng cây ít người lui tới.

      Đến rừng cây, khắp nơi đều được che phủ, cậu liền kích động ôm vào lòng, ôm rất chặt.

      Cơ thể hai người dán chặt vào nhau, mùa hè nên cả hai đều mặc áo mỏng, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ và nhịp tim của qua lớp áo.

      Tim Cố Tư Ức đập như sấm, mặt nóng như bị lửa thiêu.

      Hạ Chi Tuyển cũng khá hơn là bao, được ôm trọn thân thể mềm mại của người con , đối với lứa tuổi của cậu mà kích thích quá lớn, mặt cậu cũng nóng bừng lên.

      Nhưng cậu muốn buông tay, muốn ôm mãi như vậy, ôm chặt mà cậu thương.

      Cậu khàn giọng vào tai : “ rất nhớ em, ngày nào cũng nhớ.”

      Nước mắt Cố Tư Ức lập tức dâng lên, khống chế được mà rơi xuống.

      Hạ Chi Tuyển buông ra, lau nước mắt cho : “Sao lại khóc?”

      Nhớ tới việc gia đình gây áp lực cho cậu, cậu liền hỏi: “Có phải bố mẹ em cho em quen ?”

      Cậu vừa hỏi xong thấy mặt mũi trắng bệch, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn.

      Tim Hạ Chi Tuyển quặn thắt, vừa đau đớn vừa sợ hãi, sợ cần mình nữa.

      Cố Tư Ức lấy dũng khí, quyết tâm : “Xin lỗi …Em phải chuyển trường…Bây giờ bọn mình thể ở gần nhau được…”

      “Vì sao?” Cậu cố gắng giữ bình tĩnh hỏi .

      “Em thể quan tâm đến bố mẹ… lại có vị hôn thê, bố mẹ em còn cách nào…Nên bây giờ em đành phải chuyển trường thôi…”

      “Con mẹ nó vị hôn thê từ đâu ra vậy?” Hạ Chi Tuyển quát lên, hô hấp dồn dập, hai mắt đỏ rực.

      “Bố mẹ lựa chọn cho rồi, bố mẹ em thể can thiệp được… có khả năng để thay đổi…Em chuyển trường…”

      Cố Tư Ức chuẩn bị tâm lý mấy hôm nay, cứ nghĩ rằng lúc với chuyện này có thể giữ bình tĩnh được, phân tích ràng cho những điểm lợi và hại, nhưng lúc này trong lòng lại rối như tơ vò, nước mắt trào ra ngừng, hoàn toàn thể khống chế được.

      “Còn ? Lẽ nào em để ý đến sao?” Hạ Chi Tuyển nắm tay , nhìn thẳng vào mắt .

      rất lâu rồi cậu phải trải qua cảm giác sợ hãi như lúc này, cậu luôn cố gắng nắm chắc mọi thứ trong tay, muốn vì lần bị bắt cóc lúc , vì bị bố mẹ vô tâm mà chìm đắm trong những cơn ác mộng, cậu dùng nhiều năm để khiến cho bản thân trưởng thành và tự lập, tạo ra thế giới vững mạnh và an toàn. Nhưng từ khi có xuất của , cậu hoàn toàn kéo vào thế giới của mình rồi.

      Nếu như rời , thế giới của cậu cũng còn nữa…

      Cố Tư Ức đón nhận ánh mắt của Hạ Chi Tuyển, khó khăn : “ phải…”

      Giờ phút này, bỗng cảm thấy rất yếu đuối.

      tiến lên bước ôm lấy Hạ Chi Tuyển, vùi đầu vào ngực , hít sâu hơi để ổn định tâm trạng, với : “Em chờ , em vẫn nhớ lời mà, em rời , chạy mất đâu. Đợi hai năm sau, khi bọn mình có đủ tự do và quyền lợi được đương… lại đến tìm em nhé, được ?”

      Hạ Chi Tuyển im lặng vài giây rồi mới hỏi: “Nếu đến lúc đó mà bố mẹ em vẫn đồng ý sao?”

      “Bố mẹ hứa với em rồi, đến lúc em trưởng thành can thiệp vào chuyện của em nữa, ngược lại còn ủng hộ tất cả những quyết định của em.” Cố Tư Ức ngước lên nhìn Hạ Chi Tuyển, “Còn bây giờ, bố mẹ em thể làm gì…”

      “…” Hạ Chi Tuyển lại yên lặng lúc lâu.

      Cậu biết vì sao bố mẹ lại bất lực như vậy, trong chuyện này, những điều mà chưa , thậm chí chưa hiểu , cậu đều hiểu cả rồi.

      Cuối cùng vẫn là cậu đánh giá quá cao bản thân mình, kể cả cậu có chống đối được liệu nhà họ Cố có thể làm được ?

      Cố Tư Ức phải trẻ mồ côi, được bố mẹ vô cùng thương và che chở.

      Cậu gặp bố mẹ mấy lần, gia đình giống như gia đình cậu, gia đình lúc nào cũng tràn ngập ấm áp.

      Cậu hít sâu hơi, : “Em cần chuyển trường, về nhà chuyện lại với bố mẹ. Em hãy ở Long Hưng hoàn thành tốt hai năm học còn lại, cứ thay đổi môi trường mới liên tục làm ảnh hưởng đến việc học của em.”

      Cố Tư Ức giật khóe môi, biết phải gì.

      Cậu nâng mặt lên, : “Nhớ kĩ lời em đấy, phải chờ .”

      Cố Tư Ức nhìn vào mắt , gật đầu.

      Hạ Chi Tuyển cúi đầu hôn lên môi , dùng sức mút lấy đôi môi mềm.

      Mãi đến khi môi hai người đỏ lên, cậu mới buông ra: “ đây.”

      xong liền quay người bước nhanh như gió.

      Cố Tư Ức nhìn bóng lưng cao gầy của cậu, bất ngờ chạy tới ôm chặt cậu từ phía sau.

      Cậu lập tức dừng bước.

      Cố Tư Ức ôm cậu, trán áp vào tấm lưng, nghẹn ngào : “ đừng quên em nhé… giỏi giang như vậy, rất nhiều bạn nữ thích , đừng vì…đừng vì có em bên cạnh, mà…mà thích em nữa nhé…”

      Hạ Chi Tuyển nắm lấy tay , lúc này nghe vậy, cậu lại có thể từ trong đau khổ mà cười cái.

      bé này ràng là đủ thông minh, thế mà lúc nào cũng khiến cho cậu như chết sống lại, biết thế nào để làm cậu đau, cũng biết làm sao để khiến cậu vui lên.

      .

      Hạ Chi Tuyển chống đối lại bố mẹ, nhưng vì Cố Tư Ức mà đành phải thỏa hiệp.

      Cậu về nhà đối mặt với bố mẹ mình.

      Rời nhà nửa tháng, vì ngày đêm ngồi gõ code máy tính, cộng thêm cả việc vừa chịu đả kích khi gặp Cố Tư Ức, trông cậu gầy hẳn.

      Bành Linh nhìn thấy mà đau lòng, Hạ Quảng Vũ tuy gì, nhưng lúc nhìn thấy con trai chân mày nhíu chặt lại.

      Hạ Chi Tuyển ngồi xuống salon, lạnh nhạt : “Con với Cố Tư Ức chia tay, bố mẹ đừng để em ấy chuyển trường.”

      Bành Linh : “Nhưng hai đứa học cùng trường, ngày ngày vẫn đụng mặt nhau, liệu có ổn ?”

      “Con tính học vượt lớp, khối 11 và khối 12 cách nhau khá xa, hết năm con học đại học luôn.”

      “Vượt lớp? Con nghĩ kĩ chưa? Liệu có theo kịp kiến thức ?” Hạ Quảng Vũ hỏi.

      vấn đề gì ạ.” Hạ Chi Tuyển đáp, giọng lộ ra mệt mỏi.

      Bây giờ cậu chỉ muốn thời gian trôi nhanh, để cậu có thể thoát ra khỏi giai đoạn này.

      Hạ Chi Tuyển vậy, bố mẹ cậu cũng mấy lo lắng, vì dù sao việc học của cậu vẫn rất tốt.

      Cậu lại : “Còn nữa, bao giờ có chuyện con quen Trương Nhân, bố mẹ đừng nên nghĩ nữa.”

      Hai vợ chồng yên lặng lúc, Hạ Quảng Vũ : “Hai con còn , chưa cần nghĩ đến chuyện này.”

      Bành Linh gật đầu: “Bố mẹ ép con, con cứ học hành cho tốt trước .”

      Nếu con trai mà chống đối việc họ phản đối sớm họ cũng muốn nhắc đến Trương Nhân, cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất, cho dù là đương hay kết hôn vẫn nên là chuyện sau khi trưởng thành, bây giờ còn quá sớm.

      “Cứ thế ạ, con về phòng nghỉ đây.” Cậu đứng dậy trở về phòng.

      Hai vợ chồng nhìn con trai lên gác, lúc rẽ vào khúc quanh rồi cả hai mới thở phào nhõm.

      Trở về là tốt rồi, những chuyện khác cứ từ từ rồi đến.

      Sau khi Hạ Chi Tuyển về nhà bao lâu Chu Kiêu gọi tới.

      Chuyện những tấm ảnh bị dán lên bảng tin, Hạ Chi Tuyển mệt buồn điều tra, liền giao hết lại cho Chu Kiêu và Tô Hàn.

      Sau nửa tháng vất vả, liên lạc với nhiều nhân chứng, dò theo những manh mối có được, cuối cùng bọn họ tra ra được kẻ chủ mưu – Lục Minh.

      Những tấm ảnh là người của Từ Na chụp, nhưng ta dám có hành động gì, sau khi với Lục Minh, biết chuyện cậu ta thích Cố Tư Ức, ta đưa hết số ảnh chụp được cho cậu ta.

      Chu Kiêu : “Tối mai thằng này có hẹn phải ra ngoài, thời gian địa điểm bọn tôi đều nắm , có muốn đến dạy dỗ nó trận ?”

      “Cậu xem?” Hạ Chi Tuyển lạnh lùng cười tiếng, ánh mắt vô cùng sắc bén.

      Tối hôm sau, Hạ Chi Tuyển ra ngoài tụ họp với Tô Hàn, Chu Kiêu và Lục Gia Diệp, có thêm ai cả, chỉ bốn người họ thôi.

      Trong đám bạn cùng với Lục Minh, có người bị Tô Hàn mua chuộc, cậu ta mật báo cho bọn họ biết.

      Cuối cùng bốn người chặn Lục Minh lại ở nhà vệ sinh nam.

      Những người còn lại thấy có biến nên bỏ chạy, Hạ Chi Tuyển tiến lên nắm lấy cổ Lục Minh, sau đó tàn nhẫn đập đầu cậu ta vào ván cửa.

      Ba người em ai ra tay, chỉ ở bên cạnh canh chừng.

      Mới đầu Lục Minh còn lao vào đánh nhau với Hạ Chi Tuyển, nhưng dần dần cậu ta càng lúc càng trở nên yếu thế hơn.

      Lục Minh bình thường vốn đánh lại được Hạ Chi Tuyển, gì đến lúc này, Hạ Chi Tuyển cực kỳ phẫn nộ, mỗi nắm đấm thô bạo được tung ra chỉ hận thể cho đối phương biến mất khỏi cuộc đời này ngay lập tức.

      Lúc Lục Minh sắp trụ nổi, ba người kia liền chạy tới kéo Hạ Chi Tuyển lại.

      Tô Hàn : “Được rồi A Tuyển, đánh nó chết tương lai của cậu cũng mất luôn đấy.”

      Lục Minh ho ra ngụm máu, cười : “Thẹn quá hóa giận đây mà, chia tay rồi đúng ? …Ha ha, thấy chúng mày chia tay mà tao vui quá…”

      “Mày đánh chết tao , đánh chết tao rồi mày cũng trốn thoát đâu, đời này mày cũng đừng nghĩ đến chuyện Cố Tư Ức nữa…”

      Hạ Chi Tuyển hất tay mấy em ra, bước lên trước.

      Trong mắt Lục Minh lên vẻ sợ hãi, Hạ Chi Tuyển tới trước mặt cậu ta, ngồi xổm xuống, : “Sớm muộn gì tao cũng cho mày chết, nhưng mà, tao phải để mày trông thấy tao và Cố Tư Ức kết hôn trước .”
      ---
      Editor: Tuy học thần chỉ nhảy lớp thôi chứ ko chuyển trường nhưng cmn vẫn là xa đúng hơm các :-(( T biết mấy trường bên TQ nó rộng thấy bà luôn chứ đâu có như trường bên mình :-(( Chọn ban Tự nhiên để được học cùng lớp mà giờ xa ạ ahuhu chịu đâuuuuu :yoyo25: Rồi sang năm học thần lên ĐH, Ức học lớp 12 mình phải làm saooo :yoyo30:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :