NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! Chap 12: lựa chọn của Trần Biểu! Trần Biểu lạnh lùng đặt cái xác lật úp lên cái sập gỗ gõ đỏ dưới tầng hầm, dùng đinh đóng chặt bốn đầu lưới nhốt cái đầu của bà Tú Lệ: _ Mẹ ở yên đây dùm ! Thằng Bửu mang lòng heo lòng bò sống đến! _ Thằng con bất hiếu! Mau thả mẹ ra! Mặc cho bà kêu gào Trần Biểu vẫn quay bước sau khi khóa chặt cửa hầm. Y Y tựa đầu vào gối, đôi mắt sưng húp nhắm nghiền. Vén mớ tóc mai lòa xòa trán , Trần Biểu khẽ đặt lên nụ hôn đoạn ra phòng khách dặn : _ Ông lên trấn! Chăm sóc cho Y Y! để bất cứ ai vào nhà nghe chưa? _ Dạ! Mười hai kẻ hầu nhà ông răm rắp nghe theo, họ vốn biết Y Y là ma lai từ lâu nhưng vẫn cam tâm làm việc. Mười hai người đều được Y Y hoặc Trần lão gia cứu về, nuôi lớn. Với họ Trần Biểu và Y Y như người thân. Ông Trần vừa ra khỏi nhà họ liền túa khắp vòng thành căn nhà lớn canh giữ, chỉ còn thằng Bửu là canh cửa phòng Y Y! Tổng trấn ngồi uống trà cùng Trần Biểu trong biệt phủ của mình, khề khà: _ này lớn đấy ông bạn già! Hôm qua lão Khiếu đến gặp tôi, dù gì ông cũng phải cho người ta câu trả lời thỏa đáng! _ Lão Khiếu muốn gì? Gương mặt cương nghị gầy ít, chậm rãi hỏi. Tổng trấn vốn là bạn học của ông, lại nhờ tay họ Trần chu cấp cho ăn học, quan tước cũng là họ Trần cửa sau mà có. Có thể Trần Biểu đứng sau thao túng tất cả chỉ để bảo vệ Trần Y Y! Tổng trấn bóp trán bảo: _ Lão muốn ông giao ra bà Tú Lệ và cả Trần Y Y. Lão muốn giết ma lai! _ Lão nằm mơ rồi! Ngày nào còn Trần Biểu kẻ nào động được sợi tóc của Y Y! Tổng trấn nghe giọng trầm khàn đoán biết Trần lão gia nổi giận liền lời vuốt ngay: _ Ấy! Đấy là lão Khiếu muốn thế thôi! Chúng ta còn kế là trộm long tráo phụng. Cứ mang bà lớn và Y Y giao ra, tôi cho người đào hố dưới giàn thiêu. Khi châm lửa vòng ngoài người của chúng ta kéo hai người họ xuống, thế hai xác nữ khác. Sau đó e hèm... ông phải dời xứ khác, đây là cách vẹn toàn! Trần Biểu nghiến răng: _ Dù là kế cũng được! _ Vậy tam thập lục kế, tẩu là thượng sách! Ông lập tức đưa mẹ ông và Y Y rời khỏi đây ngay. Tôi mang người đến tìm vườn nhà trống! Lão Khiếu cũng có gì để ! Tổng trấn nắm tay người bạn thâm giao khẽ, ra ông định bảo Trần Biểu chi bằng cứ tắm máu cả nhà họ Khiếu, dùng máu đó cứu Y Y như lời bà Tú Lệ vẹn cả đôi đường! Ông chẳng ghét bỏ gì họ Khiếu nhưng Trần Biểu với ông ơn cao nghĩa cả, đời thâm giao chưa bao giờ Trần Biểu khiến ông thất vọng. Chỉ cần bảo vệ được họ Trần diệt họ Khiếu cũng chẳng có gì đáng ngại. Nhưng Trần Biểu là người chính trực chẳng bao giờ làm như vậy! Trần Biểu ngồi trầm tư lúc lâu đoạn bảo: _ Ông cử người mua cho tôi bảy con mèo đen, bảy con chó mực. Tối nay mang đến nhà tôi! _ Ông định làm gì đấy? Trần Biểu trả lời, chỉ cười khẽ rồi trở về. Ông vào chợ mua quần áo trẻ con nhiều, bà hàng vải cứ cười suốt: _ Ông chủ Trần mua cho bao nhiêu đứa cháu mà nhiều cỡ thế? _ Mười sáu...! Tới đó chắc nó tự mua đồ mặc được rồi! Ông cười vu vơ mình rồi dặn mang đến nhà, lại bước sang hàng thuốc dặn dò nhiều vị thuốc quý. Ông chủ hàng thuốc cười phớ lớ như được mùa: _ Ông chủ Trần mua cả tiệm thuốc của tôi luôn rồi! _ Cũng được! Tôi trả tiền mua luôn căn tiệm, sau này thằng Bửu đến cứ cắt thuốc cho nó mang về. Y Y thấy Trần Biểu hôm nay lạ lùng, nhiều hơn, hay bông đùa với hơn. Đến chiều bế cái xác Y Y xuống căn hầm, bà Tú Lệ vừa thấy liền : _ Thêm đứa vào làm bạn đây! _ Mẹ im cho! Trần Biểu gọi tất cả người làm đến, phát cho mỗi đứa túi tiền: _ Ông có việc quan trọng, e là sau này lo cho tụi con được! Đêm nay nhờ các con canh kỹ nhà này, sáng mai dù bất cứ chi cũng rời khỏi nhà này. Số tiền trong túi đủ cho các con mua nhà, cưới vợ lập nghiệp! Bửu! Con giữ nhiệm vụ to nhất, sáng mai đưa Y Y đến nhà ông Tổng trấn, ông ấy sắp xếp. Con thay ông chăm sóc Y Y nhé? _ Hu hu ông ơi, tụi con muốn ! Ông đâu tụi con theo đó! Đám thanh niên mủi lòng sụt sùi, ông xoa đầu từng đứa khẽ cười: _ Đàn ông cả rồi khóc lóc như đàn bà vậy! Các con lớn rồi, đủ lông đủ cánh bay , tìm con đường riêng cho mình! ... Thầy Tư đến nhà họ Trần lúc tang lễ Như Mai vừa kết thúc, thằng Bửu chặn cửa: _ Ông chủ cho ai vào! _ Cho thầy vào, hôm nay là ngày lão thầy Mèo hóa quỷ! Cho thầy vào giúp ông con tay! Thằng Bửu đành dẫn thầy đến cái cửa hầm: _ Ông phong kín rồi, con từ ngoài mở được! _ Thầy biết rồi! Thầy ngồi xếp bằng trước cánh cửa hầm thiền định, miệng niệm kinh phật. Y Y cũng bị Trần Biểu trói ghị nằm sập, vừa khóc vừa cầu xin: _ đừng làm... em xin ...đừng vì em mà đổi mạng! _ Y Y! Em thích trẻ con lắm mà! Em ngoan! để em chết đâu, đứa trẻ này nhất định ra đời được! Trần Biểu gạt nước mắt, ôm hôm cái bụng bầu nhô cao của rồi quay . Chặt đầu bảy con mèo và bảy con chó lấy máu, Trần Biểu chỉ quay lại nhìn Y Y rồi nhanh như chớp lấy dao đâm vào người mình... Y Y hết khan cả giọng, bà Tú Lệ cũng trân gân phá lưới để cản con nhưng kịp... Máu từ người Trần Biểu xuống xô máu chó mèo, quỵ xuống chỉ khẽ cười nhìn Y Y rồi gục chết! Cái vòng yểm thi tự tuột đầu dây rồi rời khỏi xác Y Y, trườn như rắn đến xô máu rồi lọt thỏm trong đó. Bà Tú Lệ rên rỉ: _ Là ai dạy con ta làm vật dẫn dụ thần vòng yểm thi? Là ai muốn giết con ta? Y Y ráp đầu lại thân thấy bụng đau dữ dội, lăn lộn kêu gào: _ Trần Biểu! Em đau.... em sinh nữa... trở về đây cho em. Mặc cho kêu khóc rồi, quay trở lại... Bà Tú Lệ phá được lưới thoát ra, nhìn xác mình được Trần Biểu lật lại sẵn ráp đầu, chạy đến ôm con trai gào khóc: _ Con trai ngu ngốc! Tại sao con thà hủy diệt mình cũng tắm máu họ Khiếu để cứu Y Y? Con chết rồi ai bảo vệ nó nữa... Hu hu... Con ơi! Y Y gầm lên vang dội , tay dùng dao rạch bụng mình lôi đứa trẻ ra. giở cổ thằng bé lên xem thấy nó có cổ cao ba ngấn liền rơi nước mắt: _ Con ngoan, con thoát rồi! Vớ tấm vải dày quấn đứa trẻ lại, cho con bú đợt sữa đầu thủ thỉ: _ Con ngoan, mẹ tặng cho con cái tên nha... Khiếu Thừa Biểu! Sau này hãy luôn ngoan cường, tốt đẹp như ngài Trần Biểu nha con! Tai Y Y nghe được tiếng niệm kinh phía ngoài cửa hầm, định ôm con ra gửi cho Khiếu Quang Lâm tiếng rít lịt khịt hỗn độn vang lên: _ Ma lai trăm năm... chạy đâu... Hồn phách lão thầy Mèo nhập vào cái xác mất đầu của lão, khè những luồng khói tanh từ ổ bụng trống hoác. Bà Tú Lệ đặt Trần Biểu xuống nền đất, gầm tiếng tách đầu thét: _ Con quỷ thầy pháp khốn kiếp... chắc lão là kẻ xúi con ta ... lão khiến nó chết ta chẳng cho lão siêu sinh! Y Y gượng bò lên những bậc thang nhưng máu từ bụng chảy ngớt, cả tấm vải quấn đứa trẻ cũng đẫm máu ... lúc sắp ngất bóng đen từ phía đánh nhau tiến đến, hé mắt nhìn kinh ngạc tột cùng: Trần Biểu! Cái vòng yểm thi bò lên quấn cổ , đôi mắt mở lên nhưng tuyền màu đỏ. cúi xuống giơ tay nựng má rồi bế đứa trẻ về phía cửa hầm. Thầy nghe tiếng mở cửa chắp tay thủ thế nhưng kẻ mở cửa lại là Trần Biểu! Ông ấy chết! Thầy nghe được tiếng thở, đôi mắt đó đỏ quạch, hai tay ôm đứa trẻ ngủ trao cho thầy, nghe đâu đó tiếng của Trần Biểu: _ Bảo vệ nó, bảo vệ Khiếu Thừa Biểu! _ Y Y đâu? Cái vòng yểm thi chợt siết chặt cổ Trần Biểu hơn, cái xác liền lùi lại đóng chặt cửa hầm ngăn cho thầy vào. Nhìn thằng bé đỏ hỏn còn dính màng ối say ngủ, thầy bắt ấn trán nó rồi giao cho thằng Bửu: _ Con và các em rút , đưa thằng bé này về tịnh thất chờ thầy! _ Dạ thưa thầy!
NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! Chap13 : Nấm mồ chung! Mười hai người nhà họ Trần di chuyển trong đêm về hướng tịnh thất, nửa đường gặp Khiếu Thừa Tự . Trông thấy cái gói vải đỏ máu được thằng Bửu nâng niu cậu Khiếu rùng mình: _ Đó là gì vậy? Các người định đem thứ quỷ quái gì lên tịnh thất của thầy tôi? _ Đây phải là thứ quỷ quái đâu nhé! Cậu của chúng tôi, thầy bảo chúng tôi mang cậu về tịnh thất! Bửu nghênh mặt nhìn Thừa Tự, cậu tiến thêm bước nhìn đứa trẻ ngủ say, bầu mắt non tơ nhắm nghiền gương mặt đỏ au vương đầy bợn trắng. Cậu giơ tay định xem nó có cổ cao ba ngấn Bửu cau mày kéo vải che lại. Thừa Tự cắn môi: _ Nó phải là ma lai đấy chứ? _ Đây là cậu nhà chúng tôi! Mẹ kiếp, tại sao bà Y Y lại cho cậu mang họ Khiếu chứ? người trong số đó lên tiếng, họ đều nhìn Thừa Tự với cặp mắt thù hằn. Cậu lại hỏi: _ Y Y đâu? chết rồi chưa? _ Bà Y Y mà chết cậu làm kẻ lót xác! thôi, với kẻ bạc bẽo này làm gì? Hồi xưa bà Y Y cứu nó lúc té sông giờ là ma da, ở đó còn vọng động! Bửu mắng hồi rồi cả bọn kéo nhau , chẳng thèm nhìn lại. Thừa Tự ôm đầu, tại sao cậu hề nhớ chút ký ức nào về Y Y? Nếu như bọn thằng Bửu cậu tệ quá... Phải rồi! Hôm trước thầy cũng họ Khiếu nợ Y Y rất nhiều ân tình! Thừa Tự chợt nhớ lời ông Trần Biểu hay khỏ đầu dạy bọn trẻ chợ thôn: " Nhớ câu kiến nghĩa bất vi Làm người thế ấy cũng phi hùng!" Phải rồi! Y Y luôn cố gắng làm người tốt, cả ông Trần Biểu cũng luôn là kẻ tương trợ người khác... Cậu làm được gì? Khiếu Thừa Tự ngay thẳng, công chính nhưng trước nay cũng chưa từng giúp đỡ người lạ, cũng chẳng phải là kẻ hữu tâm... So với Y Y, Trần Biểu tự thẹn mình kém cỏi. Chưa đến hơn ba mươi năm thầy tu tịnh thất đều sống nhờ tương trợ của họ Trần. Thừa Tự ôm đầu: _ Khiếu Thừa Tự à Khiếu Thừa Tự, mày lấy gì để hận người ta? Cho dù là ma họ vẫn cao thượng hơn mày, vẫn biết sống hơn mày! Cậu nhìn đám người kia khá xa, đuốc tay họ chỉ còn là đốm lửa lập lòe. Cầm tay khẩu súng vốn định đến bắn chết bà Tú Lệ và Y Y trừ hại, cậu quay đầu về phía nhà họ Trần: _ Xin lỗi con trai ! Cha đáng là cha của con! Nhưng cha trả lại những gì cha nợ của mẹ con! Y Y tỉnh chút bởi vết thương bụng thốn nhói, mở mắt nhìn thấy mình nằm gọn trong vòng tay Trần Biểu! Đôi tròng mắt chuyển sang đỏ bầm, chỉ ôm chặt mà màng đến bà Tú Lệ và quỷ thầy Mèo đánh nhau tóe lửa. gọi yếu ớt: _ Trần Biểu, sao lại thành ra thế này? Cúi đầu xuống gần em, em tháo vòng yểm thi ra cho ! dường như nghe lời , từ từ cúi đầu xuống, đôi môi chạm hẳn lên vầng trán đầy mồ hôi. Y Y cố rướn người ghị cái vòng nhưng càng ghị nó càng siết chặt, đôi chỗ nghiến đứt da thịt. _ Y Y , cắn đứt vòng! Cái vòng đó của lão thầy Mèo, đừng để nó chiếm thân xác Trần Biểu! Tiếng bà Tú Lệ vang lên trong lớp khói đen tanh nồng, liền lách cổ tách đầu bay lên. Y Y còn sức sao lần vượt cạn nên chỉ khiến cái đầu và phần trái tim rời khỏi thân. Mặc kệ! xoay đầu nhắm thẳng cái vòng ra sức cắn. Nước dãi lân tinh của thấm đến đâu là vòng đen đến đấy, khi hai hàm răng gãy gần hết, máu đầy miệng cái vòng liền đứt "phựt" khỏi cổ Trần Biểu. Đôi tròng mắt chuyển thành đen tuyền, đôi tay run run sờ cái miệng đầy máu của . Từ cổ họng phát ra thanh khàn đục: _ Y... Y Y! _ Trần Biểu, giúp mẹ ! chẳng làm theo lời , tay nhấn lắp đầu Y Y về xác và cứ ôm chặt. khóc thành tiếng, ngay cả khi chết ý niệm bảo vệ vẫn tồn tại! Trần Biểu, em dùng cả đời đuổi theo ngôi sao xa tít mù còn ánh trăng êm ái như em lại bỏ qua. Uỳnh! Đùng! Tiếng đạn nổ lẫn tiếng cánh cửa bị phá vang lên, thầy cùng Thừa Tự xông xuống. Thấy Y Y bị thương nặng thầy liền bảo: _ Thừa Tự, bế Y Y ngay còn cứu kịp! Cậu Khiếu nhìn cái xác ông Trần có phần kinh dị, ông ấy chết rồi mà vẫn ôm chặt Y Y như thế? biết lúc ông ấy gả Y Y trong lòng có cảm giác như thế nào! Cậu hít hơi mạnh đến chỗ Y Y: _ Để...để tôi mang nhé! _ ... cần! , chỉ cần lo tốt cho Khiếu Thừa Biểu là được! .. ngay! Y Y giơ tay đẩy cậu Khiếu ra, gương mặt giờ tím ngắt, đôi mắt dần mờ nhìn thấy gì nữa. Chợt tiếng bà Tú Lệ thét: _ Ta cần thêm sức mạnh, Khiếu Quang Lâm giao mạng ra đây! Thừa Tự nhìn thấy cánh tay vuốt nhọn phóng thẳng về chỗ thầy đứng lấy hết sức bình sinh chạy lại đẩy thầy ra. Hự..! Cánh tay cắm xuyên người cậu phát lôi nguyên nội tạng kéo vào trong đám bụi mù đen. Thầy chụp lấy thân xác con trai mắt đờ đẫn như tin vào mắt mình. Thừa Tự hấp hối: _ Khiếu Thừa Tự..thay ..thay cha trả nợ... _ Thừa Tự ơi! Thầy ôm chầm lấy cái xác còn ấm cắn môi đến bật máu, hai hàng lệ chảy dài gò má. Y Y còn thấy được nhưng nghe được, rên rỉ: _ Trời ơi....! Sao lại là Thừa Tự... Lớp bụi đen tan ra, bà Tú Lệ hai tay xé đôi cái xác lão thầy Mèo, nhìn Trần Biểu rồi nhìn thầy: _ Khiếu Quang Lâm! Con ông thay ông trả nợ... ta giết ông... khỏi thôn này ngay... Trần Biểu... con chết rồi... mẹ bắt cả thôn tuẫn táng theo con... _ Quang Lâm! Bắt lấy! Tiếng khàn đục vang lên, thầy chụp nhanh cái lưới lân tinh rách toạc chụp ngay vào bà Tú Lệ. Là Trần Biểu thảy cái lưới! Bà Tú Lệ gào rú kinh người, Y Y thở dốc bảo: _ Quang Lâm! Xô máu... xô máu.. Thầy cúi người ôm xô máu ụp cả lên người bà Tú Lệ, bà gào như đỉa phải vôi, thân xác quằn quại lúc rồi nhũn ra, từ cổ chảy đầy những dịch đen ngòm. Thầy đến cạnh Y Y, lần đầu tiên thầy nắm bàn tay thon lạnh toát: _ Y Y, đưa em ! _ K...! Quang Lâm, nghe em ! đời em đuổi theo ... bây giờ tận cùng rồi... hãy để em ở cạnh ấy. Nhân nào quả nấy, ấy vì em giết nhiều người... tất chẳng được siêu sinh... Sau này nhớ bố thí nhiều cháo trắng đựng trong lá đa, cho chúng em nhang khói và kinh kệ... Thừa Tự chính trực, xem... em thấy có cỗ xe đón cậu ấy rồi... Y Y chỉ vào khoảng mơ hồ, miệng phun ra ngụm máu đoạn nhìn gương mặt Trần Biểu: _ Trần Biểu...em thấy gì nữa... tay đâu... Cái xác Trần Biểu đưa tay sờ mặt Y Y, liền cắn tay ... dòng máu đen xuống, cái xác gục đầu hẳn vào ngực . Ôm lấy đầu Trần Biểu, Y Y nấc rồi xuôi tay. Thầy chắp tay niệm phật rồi vác cái xác Thừa Tự lên vai. Khi lên đến mặt đất Tổng trấn ở đó! Nhìn cái xác Thừa Tự, ông hỏi: _ kết thúc? _ chết cả!...Chết cả rồi! Thầy lúc này mới quỵ xuống, ôm lấy xác con trai khóc ròng. Tổng trấn cho người san bằng căn nhà họ Trần trong đêm, lấp đầy cát đất xuống hầm. Sáng ra nhìn đống đổ nát đó Tổng trấn trong nước mắt: _ Trần Biểu! Hai năm trước ông bảo tôi bí mật cho xây hầm... ông dự cảm nên tự làm mồ cho mình phải ? Bây giờ vui rồi nhé! Có Y Y bên cạnh, dù thế nào ông cũng độc nữa! .. .. Ba năm sau mảnh đất họ Trần là sáu căn nhà bao chung quanh gò đất cao. Từ đất lên đến đỉnh là hàng hàng lớp lớp chậu trồng đầy sen trắng! Mười hai người làm của Trần Biểu khi xưa còn sáu người trở về xây nhà chung quanh nấm mộ lớn, ngày ngày trồng sen, nhang khói! Thằng Bửu chẳng lấy vợ, cùng những người còn lại chăm sóc Khiếu Thừa Biểu giờ tròn ba tuổi. Nhà họ Khiếu dám nhận nuôi thằng nhóc nhưng Khổng Oanh thỉnh thoảng vẫn dắt Thừa Yên đến chơi. Thầy Tư già hơn xưa, vẫn sống độc tịnh thất, ngày ngày đọc kinh vãn sanh cho người khuất! đêm thầy vừa chợp mắt nghe tiếng thào trong gió: _ Quang Lâm! Khiếu Quang Lâm...sen nở đẹp lắm... trà Bửu ướp rất ngon... mai đến thăm chúng tôi và Thừa Biểu nhé!
NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! PHẦN: DU LỊCH ĐỊA PHỦ! Chap 1: Nhân chứng. Từ Hồng Huyên mười chín tuổi, duyên dáng với môi má lúm đồng tiền duyên dáng. nổi tiếng khắp chợ chẳng phải vì sắc đẹp của mình mà là kỷ lục sát phu tiêu chuẩn: cứ nào vừa đặt trầu cau là ngay ngày cưới chết ngủm! Thành ra cứ đến chợ Láng hỏi về có nhiều chồng nhất mà vẫn còn " cửa đóng then cài" là mọi người đều nhất loạt chỉ về căn nhà chuyên bán đồ hàng mã của Từ Văn Thuật. Nhà họ Từ làm đồ mã cha truyền con nối, những con đầu trâu mặt ngựa hay người giấy đều đạt đến tinh tế. Việc làm ăn phát đạt như thế nhưng Từ Thuật từ chối mở rộng căn nhà, cả nhà thà túm tụm trong căn tiệm chứ bán mua mảnh đất rộng hơn. Từ Thuật có con là Từ Hồng Huyên và trai là Từ Văn Phi. Nhưng thằng nhóc Văn Phi là con người vợ sau chỉ mới biết bò, mẹ của Hồng Huyên mất từ mười năm trước. Từ Thuật chỉ nhận đệ tử truyền nghề là Chung Khải, biết nó rất ưa thích con mình nhưng mực gả: _ Mày làm con nuôi tao , đừng làm con rể tao! Con Hồng Huyên trong bàn tay nó có thất sát, lấy nó nó khắc mày chết queo sao? _ Thế con đợi bảy thằng chết, con là thằng thứ tám thầy gả em ấy cho con hén thầy? Từ Thuật lắc đầu, Chung Khải hiền như đất suốt ngày bị con ông bắt nạt. Nó cũng thể đứng ra buôn bán được vì vụng lời ăn tiếng . Cái duy nhất là nó cực kỳ khéo tay, những hình nhân nó làm trông xa chẳng khác người ! Vợ ông sợ ngày nào đó Chung Khải rời khỏi nhà mất cánh tay phải, luôn mớm lời: _ Hồng Huyên như thế chắc ai dám hỏi cưới, hay gả phắt nó cho thằng Khải! Rồi vợ chồng nó làm ăn, vợ chồng mình cũng đỡ lo! Những lúc như thế Từ Thuật chỉ nghiêm mặt: _ Ậy, mình đừng nghĩ vậy! Tôi muốn kỳ tài như nó chết yểu... Để nó sống yên ổn . Hồng Huyên tự có vận số của nó! Mặc cho tiếng đồn khắp chợ, đôi khi giao hàng còn bị nhìn ngó xỏ xiên nhưng Từ Hồng Huyên luôn trưng bộ mặt phớt đời ta, cười khẩy: _ Bố khỉ! Bà đây chẳng cần lấy chồng! phây phây ở nhà cha cưng dì lo Khải chìu chuộng, mắc gì xách váy làm dâu để tự mang ách vào người? Hồng Huyên kéo ghế ngồi nhìn Chung Khải khéo léo trang điểm cho con hầu người giấy, lại chán nản nhìn lại con ngựa giấy mình làm. Nó chẳng giống ngựa lại chẳng thành lừa, nhìn lúc ra thành con lợn! chống tay: _ Khải! Khải! _ Sao ? _ Ma cưỡi heo được ? Em làm con ngựa mà giờ như con heo rồi? "Vút" , cây roi trúc vụt vào mông đau đến nhảy nhổm, Từ Thuật mắng con: _ Con đấy, cha cầm tay chỉ việc mười ba năm mà ra hồn phách gì cả! Chung Khải chỉ cần hai năm làm rất đẹp... Con xem con xem... nếu sau này cha chết ai kinh doanh tiệm? _ Khải làm con bán, lợi nhuận chia đôi! Cha à, khéo tay cũng là loại khả năng. Cha bảo con vật trâu được! Xoa xoa mông, chu môi cãi lý. Chung Khải nhìn hai cha con mà buồn cười, nhà này ngày nào thầy và Hồng Huyên gây nhau mấy câu e là ăn cơm ngon! Đợi thầy khỏi kéo tay áo hỏi khẽ: _ Đau lắm ? rồi, em cần làm! ráng thức khuya thêm tí, làm luôn phần em. Sáng thầy hỏi cứ nhận là em làm! _ Hây da! Từ Hồng Huyên em việc gì phải dối! Cha phải tự hiểu là phải cái gì cha làm được em cũng làm được, và ngược lại! Chung Khải nhìn má lúm đồng tiền gương mặt bật cười: _ Thí dụ? _ Thí dụ như em sợ ma, cha sợ! cười xòa khiến trống ngực đập liên hồi, ngón tay chấm mực đỏ vẽ môi con hình nhân lem tí. Mà Hồng Huyên quả gan dạ hơn người! Đôi khi có người chết vất vưởng, chỉ cần nghe tin là ấy vác chiếu mới ba chân bốn cẳng chạy đến phụ giúp. ấy tắm rửa, mặc quần áo thậm chí cuốn xác và...vác chôn luôn. Người ở đây tuy dị nghị ấy có số sát phu nhưng cánh đàn ông luôn nể phục gan dạ, ngại nắng mưa đó. Chung Khải nhìn vóc dáng cao lớn xâu bốn năm con ngựa trắng vào đầu dây, khẽ cười: _ hơn tám giờ, mai hãy đưa nhé! _ sao! Em lúc rồi về ngay, giao đủ ngựa cho người ta qua cầu! Mai chôn rồi! bảo ở nhà làm cho xong việc còn mình nhanh chân chạy giao. Nhà phủ Tường lớn nhất huyện, ông Phủ chỉ nhỉnh hơn cha vài tuổi qua đời. Mấy hôm nay giao đồ mã đến liên tục, họ vì sợ ông phủ thiếu thốn nên đốt suốt ngày đêm. Giao xong mớ ngựa giấy đồng hồ tay chỉ mười giờ. Bà phủ Tường bảo hãy ở lại nghỉ, sáng mai về nhưng từ chối. Cầm bó nhang to thơm lừng, giơ cao lên thong dong: _ Nhang thơm đây! Ai vất vưởng nhà, theo đường ta mà hưởng dụng đa! Hồng Huyên chợt thấy ánh sáng lóe lên trong căn nhà cỏ tranh ven sông. Đó là nhà ông thầy trị trật đả đến đây được hơn năm! tò mò cắm bó nhang phía xa rón rén vạch vách nhìn vào! Giết người rồi! Gã thầy bà kia mổ bụng người đàn bà lôi ra bào thai xíu chừng bàn tay. định xông vào nhưng nhớ đến lời cha những gã thầy luyện thiên linh cái có binh theo . bịt miệng định rút êm về báo cho cha nhưng vừa qua khúc cua cỏ tranh bóng đen lùn tịt chụp lấy chân lôi sềnh sệch. Hồng Huyên khỏe mạnh hơn người vẫn giãy khỏi, nó lôi xuống hố trũng đầy nước. Chưa kịp hoàn hồn nó nắm đầu nhấn xuống nước sình, kịp phản kháng cứ thế mà ngạt thở! Người ta vác Hồng Huyên về đến nhà lúc hừng sáng, mọi người đều chết rồi! Từ Thuật ôm lấy con hồi lâu, cảm nhận cả người còn rất nóng liền : _ Nó chưa chết! Nó gặp cái gì đó rồi! _ Thầy ơi! Giờ làm cách nào? Từ Thuật dặn dò việc nhà đoạn khăn gói rời khỏi. Bà vợ bế cậu con trai về ngoại vì sợ, chỉ mình Chung Khải ở lại. Buổi tối cậu vừa làm việc, vừa trông Hồng Huyên! Ba hôm như thế, mọi người bàn tán ngớt việc nhà họ Từ có người chết chôn. Chung Khải chẳng thèm quan tâm, cứ mỗi ngày hai bận đút nước đường vào miệng . Khẽ cúi người hôn cánh tay , cười mình: _ Thịt thơm thế này, chết đâu mà chết ! kéo ghế ngồi gục đầu cạnh chỗ đặt Hồng Huyên chợp mắt. Trong mơ gặp rất đẹp, mặc bộ đồ đỏ cực kỳ quen mắt. ấy cúi chào: _ Cậu chủ! _ Em là... _ Hí hí... cậu làm ra em mà! Cậu nhìn này, cậu mải ngắm Hồng Huyên nên vẽ chệch môi em tẹo này! Chung Khải nhìn kỹ đúng là vết mực đỏ vẽ lem, da đúng là làm bằng giấy láng! hỏi: _ Em tên gì? _ Hay cậu gọi em là Đỏ ! gãi gãi đầu, chút hỏi: _ Đỏ... em làm gì ở đây? _ Hồng Huyên bị lạc hồn tỉnh được, sau bảy ngày mà tìm hồn lạc về là cổ chết luôn! Bình thường ấy luôn làm việc tốt nên hồn rất chiếu cố. Nhưng họ có lòng có sức, chỉ giúp ấy thoát chết nhưng đánh lạc mất hồn. Cậu làm ra em, em tất báo đáp. Cậu cứ phát tang rình rang, như thế kẻ hại Hồng Huyên yên bụng mà tìm cách hại tiếp! Chung Khải giật mình tỉnh lại, bốn bề yên ắng như tờ. Nhìn Hồng Huyên rồi lại nhìn con hình nhân giấy mặc bộ đồ đỏ rực, bất giác cầm kéo tỉa đóa hoa giấy đặt vào tay con hình nhân: _ Đỏ, tặng cho em!
NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! PHẦN: DU LỊCH ĐỊA PHỦ! Chap 2: Gậy bà đập lưng bà! Sáng hôm sau người ở chợ kháo nhau rằng cuối cùng nhà họ Từ cũng chịu làm mua quan tài về liệm Từ Hồng Huyên. Nhiều người từng được giúp đỡ cũng đến dọn dẹp phụ giúp, chỉ là Chung Khải nhất định tự tay thay cho bộ áo dài lụa trắng, bên ngoài khoác lớp áo dài the màu đỏ. Đội lên đầu cái mấn đỏ, véo mũi trêu: _ Hồng Huyên, thấy hết thân thể em chịu trách nhiệm ! Tỉnh dậy nhớ... cưới nha chưa! Nắp áo quan chỉ gài hờ, ngụy trang bằng vòng hoa trắng cắt tỉ mỉ bằng giấy mềm. Sẩm tối mọi người đều trở về nhà, chỉ còn ngồi đối diện với cỗ quan tài mải mê cắt giấy! Rinh con hình nhân Đỏ đặt cạnh quan tài, tự hỏi: _ Đứng mình có trơ trọi quá nhỉ? Đợi đấy! Sáng hôm sau người đến viếng thấy bao quanh quan tài là mười hai hình nhân cả nam lẫn nữ. Bà hàng nước chắt lưỡi: _ Khéo , trông xa cứ như người ! Đám ông phủ Tường cũng chỉ có tám con hình nhân, là xa xỉ! Chung Khải lấy lý do ông chủ Từ Văn Thuật về kịp để từ biệt con nên để đám tang trong chín ngày. Mọi người đến thắp nhang xong đều bảo nhau mấy ngày cuối đừng đến, sợ mùi tử khí bốc lên! Xế chiều Chung Khải mệt mỏi ngả lưng cái bàn thường dùng để cắt giấy làm đồ mã. Được lát nghe tiếng con nhẻ bên tai: _ Cậu chủ! Cậu chủ! _ Đỏ hả? Con hình nhân tiến lại gần cậu, sau lưng nó là mười con hình nhân khác vòng tay cúi chào. Nó kéo cậu lại gần nó, thầm: _ Cậu chủ, dưới đất ngôi nhà có chôn cái đục! Cậu moi nó lên, đất địa này chí , em chỉ cách cho cậu mỗi đêm vào u linh tìm Hồng Huyên! _ ? Hay là quỷ dẫn đường, dụ tôi đào lên để thoát ra phá làng phá xóm? Chung Khải hỏi vặn lại, Đỏ bẽn lẽn xua tay: _ dám đâu! Bọn hình nhân chúng em nhờ cậu làm nên, mang ơn hết sao dám hại cậu! _ Được! Tôi tạm tin, nếu dối trá tôi hỏa thiêu hết! Nó chỉ phía dưới góc trái nhà đúng là đào được cây đục dài bằng thép, nó giải thích: _ Đất này hồi xưa cất nhà được, chưa cất có người chết, có thai sinh được. Sau đó ông nội Hồng Huyên mới làm cây đục ngâm máu chó mực bảy ngày, cúng gà rồi chôn xuống. Nhờ đó mới sinh ra Hồng Huyên đó! Bây giờ đào lên, đêm mai đất trở lại chí , em chỉ cậu cách tìm ấy! .. Hồng Huyên tỉnh dậy thấy mình đứng trơ trọi con đường cát trắng xóa. Chưa định thần cỗ xe có chín con ngựa đen phun lửa chạy đến, người xe vung cái vợt huơ cả lên, nhồi nhét giữa hàng trăm người khiến hét lên: _ Này này, người chứ phải bao gạo mà nhét thế này nhé! Cỗ xe chỉ dừng lại sau khi đến bờ sông rất đẹp. Hồng Huyên kinh ngạc khi cỗ xe nhìn hề to mà chứa hàng trăm con người túa xuống sau lưng . Trông họ trong suốt nhưng hình thù, còn trông hình dưới mặt nước mà suýt nhảy nhổm: cả gương mặt đều bàng bạc, mờ nhạt hơn cả những người kia! Nhưng bộ trang phục mặc cực kỳ nổi bật, đỏ rực rỡ. Hồng Huyên xoay vòng, nhăn nhó: _ Bố khỉ gì đây? Ai mặc cho bà cái áo cưới lòe loẹt vậy? Cởi ngay! cố tuột đồ ra khỏi người nhưng vừa tuột nó liền bườn lại chỗ cũ. Tức giận dậm chân tiếng kẻ nào đó vang lên: _ Chết khô bên phải, lên núi! Chết nước bên trái, xuống hồ! _ Chết? Từ Hồng Huyên chết lãng xẹt vậy sao? thộn mặt ra, cứ đứng nhìn dòng người chẻ đôi về hai hướng. Những kẻ lên núi dần khuất trong đám bụi mờ trắng, những kẻ xuống hồ mặt hồ nước vẫn lăn tăn và họ lướt mặt nước. "Tét!" Tên mặt trắng xanh quất roi trúng mặt , la to: _ Này dâu đỏm dáng, chết khô hay chết nước? _ Bà mày biết! chống nạnh trả lời, tên đó bèn giở sổ ra hỏi: _ Tên gì? Ta tra giúp cho! Chắc chịu lấy chồng nên bị cho uống thuốc lú chứ gì? _ Từ Hồng Huyên! Nghe chưa? Bà mày là Từ Hồng Huyên! hung hăng giơ tay véo xoắn cái lỗ tai của tên kia đến khi nó tét ra, cầm cái tai ngớ ra: _ Ô hay, tai mày làm bằng bột à? Véo cái đứt! _ Hừ! Bà chằn lửa! Tên có trong sổ bộ, mau tìm đường về kẻo người nhà chôn xác là thành ma dại! Nó giật lại cái tai rồi nhảy tót lên cỗ xe ngựa phóng . Hồng Huyên nheo mắt nhìn xuống hồ, mặt hồ dập dềnh rất nhiều hoa sen, nhìn kỹ chút dưới tán lá sen là hàng trăm hàng ngàn kẻ xanh tím để mình trần. biết làm thế nào về nhà thấy đường ông bác quen thuộc dắt con... Hồng Huyên vừa nhìn bộ dạng con thú cao hơn con chó tí, đuôi xòa vểnh lên như đuôi ngựa nhưng cái mặt gãy cúp, mũi bẹp vô chính thị là con heo ngả người ra đất cười lăn lộn: _ Chu choa má ơi! Lần đầu tiên trong đời thấy con quái thú xấu như vậy! _ E hèm! Này Hồng Huyên! Con làm ơn giữ cái của nợ này dùm bác ! Bác phủ Tường chết mấy hôm trước, biết tại sao đến giờ này mới đến đây? Bác phủi phủi lại tà áo dài đen, chỉnh trang lại cái mấn cả giận: _ Địa phủ qui định: đồ người nhà gửi luận công tội, thọ hình xong mới vô kho lãnh. Đồ tặng theo nhận ngay! Cái của nợ này là con mang bán bốn con ngựa kèm theo nó, bác nào muốn nhận. Xe ngựa lúc nãy chở súc sinh, báo hại bác dẫn nó mấy ngày mới tới nơi! _ Ơ sao bác leo lên cho nó chở bác đến? ngây thơ hỏi, bác phủ Tường còn nổi giận hơn, tay giở chùm lông đuôi con thú lộ hàng chữ xấu điển hình của Từ Hồng Huyên: " ngày dặm, ba bước tiến sáu bước lùi, lắc mông hai lần rồi thẳng tiến!" . bụm miệng nén tiếng cười, ngờ câu chữ điên khùng lại hại bác phủ Tường bộ. Bác dúi cọng dây vào tay , chắp tay xá: _ Bác lạy mày, sau này có bị cha mắng đừng trút giận vào những thứ này! Hôm nào mát trời mày ghi:" vừa vừa nhún chân mười năm dặm vong hồn mọc râu đóng rêu cũng đến chỗ!" nén cười khoanh tay tiễn bác xong quay qua nhìn con vật cưỡi chắt lưỡi: _ Mày rốt cuộc là con heo hay con ngựa? Rồi giờ tao gọi mày là ngựa hay heo? _ Gọi là Hồng Huyên ngu ngốc ! tạo ra tôi mà! Con heo chợt lên tiếng khiến giật mình, chun mũi: _ Í cha! được! Mày cũng ngu lắm nhỉ ? _ Tôi khôn như thôi! Lên lưng, tôi đưa ! Hồng Huyên thong dong ngồi lưng nó, vẫn bực bội vì con vật trả treo lại mình. Nó cứ ba bước tiến sáu bước lùi làm sốt cả ruột: _ Này này, mày phi thẳng được à? _ ghi vào mông tôi thế mà! Gậy bà đập lưng bà! Chết chưa? Nó cong cớn, nằm sấp lên lưng nó, mùi giấy dầu đặc biệt của họ Từ khiến vui vẻ hơn chút bèn hỏi: _ Này! Con vật nào cũng bố láo như mày hả? _ ! Tôi giống kẻ làm ra mình thôi! Những thứ của cậu Chung Khải và ông Từ làm ra đều khiêm cẩn ngoan ngoãn. Nó khẳng khái đáp, gầm lên: _ Ý mày bảo tao rất bố láo chứ gì? _ ràng! Nó chẳng nhường nhịn , cứ thong thả cái bộ điệu nhàn hạ đó khiến Hồng Huyên điên tiết nhảy xuống: _ Tao bộ! Mày thích đâu ! _ được! Tôi bị bác phủ Từ trả lại, phải chịu trách nhiệm với tôi! Nó cắn tà áo dài the đỏ lôi lại, Hồng Huyên tức giận co giò đá vào nó nhưng kỳ lạ! như đá vào khoảng , nó cười hềnh hệch nhắm tịt đôi mắt heo: _ bây giờ chỉ có hồn làm gì được ai! nên ở lưng tôi, tốt xấu gì tôi cũng bảo vệ ! Nó chẳng chờ đồng ý cúi mình lòn giữa hai chân nâng ngồi lên lưng nó. được lúc có ông lão cầm cây dao bản to đến chắn đường: _ Ba tiền mới được ! là tao bắt hồn về dương thế được! Vốn định trả tiền cho xong chuyện nhưng sờ túi có đồng nào, nhún vai: _ có tiền! Có cái áo mới này thôi! Muốn nhào vô ...cởi! Lão già trợn mắt hai bàn tay phình to ra như hai chày đầy móng vuốt vươn đến, giơ tay che mặt đột nhiên thấy có tiếng hí vang. Con vật cưỡi xấu xí dậm vó khè ra luồng lửa xanh đốt lão già. Lão thu tay chạy biến nhanh như cơn gió! Hồng Huyên thở phào, vuốt cái bờm ngắn cũn của nó: _ May nhờ có mày! Tao đặt cho cái tên nhé, Tiểu Mỹ! _ Hứ, tạo ra tôi như quái vật còn đẹp đẹp gì nữa? Tiểu Mỹ? tự vả mặt mình đấy ư?