1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Triệu thần như hồn k tan nhỉ? Văn dụ tới nhanh chút, tiễn tên này hộ chị em với, xin cảm ơn!

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đúng là xấu mà còn đóng vai ác hay xuất như oan hồn ko tan nhỉ? Thỉnh cao nhân Văn Dụ đến cầu siêu dùm

    3. Hoa bé nhỏ

      Hoa bé nhỏ Active Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      153
      Lúc cần Văn Dụ bướng chút lại nghe lời thế :yoyo67: đến cứu bạn gáy nào

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      hùng Văn Dụ lên sàn, cũng tiết lộ kẻ hại chết Văn Dụ kiếp trước là ai

      Chương 29: Tránh thoát kẻ thù

      Editor: tiểu mao

      Sau Khi Văn Dụ cùng Kỷ An Ninh tách ra liền trở về trường học lấy xe, đương nhiên phải là đứa bé ngoan chịu về nhà sớm. đương nhiên có mấy thằng bạn cùng nhau vui chơi.

      Việc nhận được điện thoại của Kỷ An Ninh đúng là ngoài ý muốn.

      còn tưởng cả đời này thèm chủ động gọi cho .

      Bên trong quán ăn đêm quá ồn nên phải chạy ra ngoài để nghe điện thoại: “A lô?”

      “Văn Dụ.” Đầu bên kia truyền đến giọng của Kỷ An Ninh, nghe hơi trầm thấp, “… Buổi tối có thể đến đón em ?”

      “Sao vậy, nhớ rồi?” Văn Dụ cười hỏi.

      Kỷ An Ninh chuyện, đầu bên kia điện thoại là mảnh im lặng.

      Văn Dụ giờ mới phát khác lạ, thu lại đùa cợt, nghiêm túc lên: “Sao vậy?”

      Kỷ An Ninh hỏi: “Được ?”

      “Được!” Văn Dụ đáp ứng chút nghĩ ngợi, “Bây giờ qua.”

      , cần.” Kỷ An Ninh , “Mười giờ bốn mươi em mới tan làm.”

      cho lối đằng sau cho nhân viên.

      Văn Dụ ngoài miệng đáp ứng khi tan làm tới đón, nhưng vừa cúp điện thoại lặp tức gọi cho đám bạn xấu còn trong quán: “Có việc nên trước.” để ý tới mấy thằng bạn bất mãn, trực tiếp luôn.

      Đêm hôm khuya khoắt, bởi vì đêm trước nghỉ lễ nên rất kẹt xe, đặc biệt là đường Kiều Nam lại là khu vực tụ tập ăn chơi. Chỗ Văn Dụ cách đường Kiều Nam xa vậy mà phải lái tới bốn mươi phút mới tới nơi.

      NL có bãi đỗ xe rất lớn mà giờ cũng kín hết chỗ, rất nhiều xe xếp hàng ở ngoài. Văn Dụ đưa thẻ VIP cho bảo vệ, bảo vệ chỉ theo lối khác, tới chỗ đậu xe dành cho khách VIP.

      Văn Dụ bước vào quán, lập tức người quản lý tinh mắt phát ra.

      “Văn thiếu, Văn thiếu!” Quản lý nhiệt tình tới chào hỏi, “Sao lâu rồi thấy ngài tới chơi?”

      Văn Dụ trực tiếp với : “Giúp tôi tìm người, tên là Kỷ An Ninh, bán rượu ở chỗ .”

      Quản lý nhiệt tình hỗ trợ, vừa vặn có bán rượu ngang qua liền bị gọi lại hỏi: “Lucy, Kỷ An Ninh đâu?”

      Lucy : “ ấy lại bị khách phòng 7 gọi rồi.”

      Lại?

      Ánh mắt Văn Dụ hơi trầm xuống. đợi quản lý dẫn đường, bản thân quen thuộc về phía phòng 7.

      Vừa tới hành lang thấy Kỷ An Ninh ra từ phòng 7. Có lẽ do ánh sáng, Văn Dụ ở phía xa cảm thấy sắc mặt của hơi tái nhợt.

      muốn gọi , chợt thấy phòng 7 bước ra thêm người. Vừa thấy người này, trong nháy mắt Văn Dụ liền hiểu tại sao Kỷ An Ninh bỗng nhiên chủ động gọi cho .

      “Này, này Kỷ An Ninh.” Triệu Thần cười hì hì đuổi theo Kỷ An Ninh, “Đừng nhanh thế chứ.”

      Kỷ An Ninh dừng bước, cảnh giác hỏi: “Có việc gì?”

      Triệu Thần : “Chỉ là số điện thoại thôi, đâu đến mức ấy? Tốt xấu gì mọi người cũng học cùng trường mà, cho cái sao?”

      Kỷ An Ninh nghiêm mặt : “Tôi với quen, cần thiết phải liên lạc.”

      “Ôi. Em thường kiểu đó với khách à? Thế này khách hàng bị em dọa chạy hết đấy.” Triệu Thần mỉm cười.

      Kỷ An Ninh : “, tôi chuyện với bạn học.”

      “Đúng vậy, cùng trường mà.” Triệu Thần lại cười hì hì, “Cho số điện thoại, sau này giúp em việc bán rượu.”

      Triệu Thần uống rượu nên người có chút mùi rượu. Đối mặt với ta, cả người Kỷ An Ninh đều căng thẳng. (Truyện được dịch và đăng tại Cungquanghang.com).


      Đây là kẻ muốn cưỡng bức người khác nhưng chưa thành, kiếp trước muốn dùng phương pháp bạo lực để cưỡng bức , lại vô tình làm ngã chết, sau đó ta lại dùng thủ đoạn để tránh thoát khỏi pháp luật.

      Cái gì mà học cùng trường chứ. Căn bản Triệu Thần là tên tội phạm!

      muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấp giọng nam trầm thấp hỏi: “ gì vậy?”

      Vừa quay đầu thấy Văn Dụ.

      Trong nháy mắt Kỷ An Ninh lập tức mất cảm giác căng thẳng.

      Kỷ An Ninh biết, dưới ánh đèn trong quán khi nhìn thấy Văn Dụ, ánh mắt lập tức sáng lên.

      Đáy mắt toát ra vui sướng, thần sắc an toàn, toàn bộ đều rơi vào mắt Văn Dụ.

      Triệu Thần sửng sốt chút, lập tức cười : “Ôi, khéo đấy.”

      Nhìn Văn Dụ hình như chỉ mình, hỏi: “ mình à. Tôi có mấy người bạn ngồi ở trong, có muốn vào uống cùng ?”

      Văn Dụ biểu cảm xua tay.

      Kỷ An Ninh chỉ thấy bả vai trầm xuống, bị Văn Dụ ôm. cười : “ được rồi, tôi tới đón ấy tan làm.

      lại nhìn Kỷ An Ninh chút, biểu cảm thân mật.

      Kỷ An Ninh cụp mắt.

      “Lúc nãy hai người gì thế?” Văn Dụ cố ý hỏi.

      Triệu Thần nhìn chằm chằm cánh tay ôm Kỷ An Ninh của Văn Dụ. So với lần gặp nhau ở nhà ăn kia, lần nay Văn Dụ đúng là tuyên bố chủ quyền.

      “Cái này à…” Triệu Thần cười giả lả vài tiếng , “Cái kia thôi để hôm khác, hôm khác được ?”

      “Được.” Văn Dụ thuận miệng khách sáo, cũng muốn để ý.

      giữ bả vai Kỷ An Ninh, ôm ra ngoài, qua khúc cua hành lang, Kỷ An Ninh dừng bước, hơi quay người muốn thoát khỏi cánh tay .

      “Cảm ơn.” .

      Văn Dụ nhìn dò xét.

      Kỷ An Ninh trang điểm. Đèn trong quán hơi tối, trang điểm nhìn nhợt nhạt chẳng khác gì quỷ. trang điểm đậm nhưng gương mặt vốn xinh đẹp, trang điểm lên che vẻ lạnh lùng ngày thường, thay vào đó là vẻ đẹp diễm lệ.

      ta cố tình tới tìm em à?” Văn Dụ hỏi.

      phải.” Kỷ An Ninh trả lời, “ ta tới đây chơi, trùng hợp thấy em.”

      Văn Dụ nhìn chằm chằm vào Kỷ An Ninh lúc, hỏi: “Em rất sợ .”

      thấy ràng khóe miệng thể căng thẳng.

      Văn Dụ cảm thấy rất kỳ quặc.

      tuần trước, Kỷ An Ninh lần đầu tiên gặp Triệu Thần ở nhà ăn, liền toát ra vẻ sợ hãi đối với Triệu Thần. Nhưng lúc đó hai người bọn họ ràng hề quen biết.

      Lúc nãy nghe thấy Triệu Thần xin số Kỷ An Ninh, hiển nhiên đối với Triệu Thần mà , lúc trước ta biết Kỷ An Ninh hoặc là chưa quen thân với .

      Như vậy Kỷ An Ninh sao? Sao Kỷ An ninh lại kiêng dè với Triệu Thần như vậy? Thậm chí vì Triệu Thần mà chủ động gọi cho .

      Nhưng Kỷ An Ninh im lặng, hiển nhiên muốn thảo luận về vấn đề này.

      Văn Dụ thay đổi ánh mắt, cũng ép nữa chỉ : “Em thay đồ , chờ em ở cửa.”

      Kỷ An Ninh nhìn giờ, ngẩng đầu : “Em còn…” Còn chưa tới giờ tan làm.

      thay đồ.” Văn Dụ gần như ra lệnh cho , “ với ông chủ của em.”

      Kỷ An Ninh há to miệng, lại nhắm mắt lại.

      Hôm nay Triệu Thần uống chút rượu nên hơi làm càn. Bóng ma từ kiếp trước đối với Kỷ An ninh quá lớn, lúc đối mặt với Triệu Thần luôn cảm thấy lo lắng khủng hoảng, dưới bất an này chọn gọi điện thoại cho Văn Dụ.

      Văn Dụ chút do dự lập tức tới đây.

      nhận phần ân tình này, lúc này liền im lặng nghe theo.

      Văn Dụ nhìn thay đồ, ra trong lòng cảm thấy việc gặp được Triệu Thần biết gọi cho làm cho rất hài lòng. quay người tìm quản lý, bảo quản lý gọi giám đốc tới.

      Nghe cầu của , giám đốc kia cười rạng rỡ: “Văn thiếu lên tiếng đương nhiên là được, vấn đề gì.”

      Văn Dụ đuổi giám đốc , lúc đứng ở cửa đợi Kỷ An Ninh, cúi đầu đốt điếu thuốc.

      Lúc ngẩng đầu, chợt thấy người thanh niên dáng người thẳng tắp, gương mặt tuấn tú vừa tiến đến, hai người vừa thấy mặt nhau liền giật mình.

      “Văn Dụ à?” Dương Bác lộ vẻ tươi cười, cùng chào hỏi, “Trùng hợp vậy, tới đây chơi à?”

      Văn Dụ cũng giơ lên dáng vẻ tươi cười: “Đúng vậy, cũng tới chơi à?”

      Kỷ An Ninh vừa thay đồ vừa suy nghĩ về nhân quả kiếp trước.

      ra tuần trước gặp được Triệu Thần ở nhà ăn, Kỷ An Ninh liền cảm thấy bất an. Bởi vì kiếp trước, hề biết Triệu Thần. Trường lớn như thế, nhiều sinh viên như vậy, luôn thân mình, biết nhiều người, chỉ giới hạn mấy người trong lớp.

      Triệu Thần là sau khi Văn Dụ rời khỏi trường đột nhiên xuất bên cạnh .

      Từ đầu cũng là tặng hoa tươi quà cáp để theo đuổi. Nhưng đến Văn Dụ mà Kỷ An Ninh còn đổi sắc, huống chi Triệu Thần còn kém Văn Dụ gấp trăm lần.

      Tuy rằng Văn Dụ mang cho nhiều phiền phức, nhưng chưa từng làm tổn thương. chỉ như vậy, lúc bị quấy rầy còn ra mặt giúp đỡ.

      Vừa bắt đầu so sánh, Triệu Thần làm người ta cảm thấy chán ghét. Kỷ An Ninh cố gắng tránh ta, ngờ ta lại xấu xa tới mức đó.

      Kiếp trước, và Văn Dụ chưa từng giống như bây giờ, yên ấm mà trò chuyện với nhau. Kiếp trước Văn Dụ cũng chưa từng Triệu Thần từng quấy rối nữ sinh. Nếu mà biết ta là loại người này, trốn càng xa càng tốt, đề phòng cẩn thận.

      Hôm nay gặp Triệu Thần ở NL, cũng giống mấy tên vị khách nam kia, vung tiền rất hào phóng, gọi rất nhiều loại rượu đắt đỏ. Trong quá trình này, Kỷ An Ninh nhận ra Triệu Thần phải khách mới của NL, rất quen thuộc chỗ này, chắc chắn là khách quen.

      Có nghĩa là ở kiếp trước, trước khi Văn Dụ rời trường biết về Triệu Thần, nhưng Triệu Thần có thể biết từ trước. Có khả năng sớm để mắt từ trường học hoặc ở NL.

      Vậy tại sao ta lại chưa từng xuất trước mặt ?

      Kỷ An Ninh suy nghĩ thêm chút, liền nghĩ tới hay là vì Văn Dụ.

      Kiếp trước, và Văn Dụ vừa bắt đầu đối đầu với nhau rất kịch liệt. giống kiếp này, bởi vì ôn hòa, Văn Dụ cũng bắt đầu sử dụng thủ đoạn ôn hòa với . Kiếp trước, hề che giấu, cứ gióng trống khua chiêng theo đuổi . Rất nhiều người biết tới.

      ‘Rất nhiều người’ này cũng bao gồm cả Triệu Thần. Cho nên Triệu Thần vì tránh Văn Dụ chĩa mũi nhọn về phía mình nên cho dù có ý định với cũng dám lỗ mãng, chỉ dám lén lút mơ tưởng. Tới tận khi Văn Dụ biết vì việc gì mà rời trường, Triệu Thần mới thèm kiêng dè gì nữa.

      Lúc này mới xảy ra mấy việc phía sau.

      Kỷ An Ninh thay đồ xong, thu xếp xong mọi thứ, vừa ra khỏi phòng thay đồ, gặp ngay quản lý.

      về à? Tạm biệt.” Quản lý vẫy tay với , “Sau này nhớ liên hệ nhé.”

      Hôm nay là đêm trước ngày nghỉ lễ, bận rộn hơn bình thường. Quản lý vội vàng với câu như vậy, Kỷ An Ninh vừa giơ tay chưa kịp trả lời ta qua.

      Kỷ An Ninh có chút hiểu.

      đeo túi lên, tới của tìm Văn Dụ, rất nhanh nhìn thấy bóng dáng .

      Người cao ráo, dáng đứng thẳng tắp, rất dễ thấy. Đứng trước người chàng trai chuyện với , mặc dù vóc người cũng cao, nhưng lại có đường cong kiên cố như của Văn Dụ.

      Kỷ An Ninh dừng chân, cách khoảng quan sát, cảm thấy Văn Dụ giống như lúc bình thường.

      Lúc Văn Dụ ở trong trường, xung quanh đều là sinh viên, khá đơn thuần. liền buông lỏng, cùng bọn họ vui cười giận mắng kiêng nể gì cả, mặc dù trưởng thành hơn so với mấy người kia, nhưng vẫn giống như thanh niên trẻ tuổi mang theo cảm giác thanh xuân đặc trưng.

      Nhưng lúc này, chuyện với chàng trai quay lưng về phía , khóe miệng ràng mang ý cười nhưng ánh mắt lại giấu chút lạnh nhạt. Bên trong nồng nhiệt che giấu xa cách, khách sáo đến giọt nước cũng lọt, hoàn toàn trở nên trưởng thành, người được bao bọc bởi tầng lão luyện già đời.

      Văn Dụ như thế này làm Kỷ An Ninh cảm thấy rất xa lạ.

      Hiểu biết của về quá ít, hoàn toàn khi ra khỏi trường học, ở trước mặt người khác là người như thế nào.

      Đúng lúc này Văn Dụ nhìn thấy , với Dương Bác: “Tôi trước đây, chơi .”

      Dương Bác : “Được, có thời gian chơi bóng với nhau. Tôi cũng rất quen với bọn Lý Hách.”

      Văn Dụ cười : “Được.”

      Hai người sau khi tạm biệt, Văn Dụ liền vẫy tay gọi Kỷ An Ninh.

      Dương Bác vốn muốn , nhưng vì động tác tay của Văn Dụ, rất tự nhiên quay về phía Kỷ An Ninh nhìn thoáng qua.

      Kỷ An Ninh thấy Văn Dụ gọi mình, liền về phía , vừa bước được hai bước, người con trai vẫn luôn đưa lưng về phía đột nhiên quay người lại, lộ ra gương mặt tuấn.

      Mặt đẹp luôn làm người ta nhớ kĩ.

      Con ngươi Kỷ An Ninh đột nhiên co lại, dừng bước.

      Ngục giam, phòng thăm hỏi.

      Cách tấm thủy tinh, Dương Bác cầm điện thoại cười nhạo: “Tên họ Triệu kia và cậu có thù lớn đến mức nào mà cậu lại chạy tới giết chết ? May mà cậu tự dưng nổi điên để tôi bắt được nhược điểm chút nữa bị cậu lật lại thế cờ rồi. Chỉ vì đứa con có đáng ?”

      Ở phía bên kia, Văn Dụ mặc áo tù, hờ hững nhìn ta.
      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199333 others thích bài này.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      biết hay ghen còn khen người khác đẹp.
      Dương Bác là con của Dương Viễn, hai cha con này từng ăn với mẹ con Văn Dụ và bị phát gian tình.

      Chương 30: Vạch trần

      Editor: tiểu mao

      Văn Dụ và Dương Bác chia tay nhau rồi về hai hướng khác nhau. Mắt nhìn của vốn hơn người, chỉ cách mấy bước chân nhìn ra Kỷ An Ninh có điểm khác thường.

      nhìn theo ánh mắt , thấy bóng lưng của Dương Bác.

      Kỷ An Ninh biết Dương Bác?

      Văn Dụ biểu gì mà tới cạnh Kỷ An Ninh, hỏi: “Sao thế?”

      cùng Văn Dụ sóng vai ra NL, gió đêm thổi qua liền nhịn được hỏi : “Người vừa chuyện với là ai thế?”

      Văn Dụ : “ người bạn.”

      Kỷ An Ninh hỏi: “Rất quen à?”

      Văn Dụ lườm cái.

      Kỷ An Ninh run lên, che lấp : “Em nhìn thấy ta khá quen, hình như từng gặp ở đâu rồi.”

      Cho dù sống lại đời, đạo hạnh của Kỷ An Ninh vẫn thể so với Văn Dụ.

      Văn Dụ tìm tòi nghiên cứu chút rồi : “ ta là Dương Bác, là thái tử gia tập đoàn Trấn Viễn, em gặp ta ở đâu?”

      Thương nhân phải là nhân vật công chúng, giống như mấy minh tinh thường xuyên xuất tin tức. Kỷ An Ninh , chỉ mập mờ: “ nhớ .”

      Văn Dụ : “ nhớ mà còn thấy ta quen mắt?”

      Kỷ An Ninh chỉ có thể : “ ta rất đẹp trai, nhìn qua khó quên.”

      Lời này nghe qua liền dễ chịu.

      Văn Dụ dừng bước, cười mà như cười: “Ồ?” Giữa trưa mới hôn vậy mà buổi tối khen thằng khác đẹp trai?

      Mặc dù cười, nhưng trong mắt lên hung ác, mang theo uy hiếp.

      Kỷ An Ninh bó tay : “ đẹp trai bằng . Xe để ở đâu?”

      Đúng là qua loa lấy lệ, Văn Dụ “Hừ” tiếng, mang theo Kỷ An Ninh tới chỗ để xe Hummer đen của mình.

      thích xe việt dã, trong bộ sưu tập xe của chỉ có hai cái xe đua, còn lại đều là xe việt dã. Bình thường học đều lái chiếc Hummer đen này . Mấy người trong trường đều cho rằng khoe của, nhưng ra đây là chiếc xe khiêm tốn nhất của rồi.

      Kẻ có tiền và người bình thường, nhận thức đối với tiền bạc, đối với ‘quý giá’ và ‘tiện nghi’ đúng là giống nhau.

      Kỷ An Ninh bước chân lên xe, đóng cửa xe, sau đó mới cúi đầu thắt dây an toàn, chỉ nghe thấy Văn Dụ hờ hững : “Công việc ở NL này thay em xin nghỉ luôn rồi.”

      Kỷ An Ninh ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

      Ánh sáng trong xe tối tăm.

      Văn Dụ chút sợ hãi đối mặt với Kỷ An Ninh, ánh mắt thậm chí còn hơi khiêu khích.

      cảm thấy theo tính cách của Kỷ An Ninh chắc chắn rất tức giận, có thể vì vậy mà cãi nhau với . sợ bị đè đầu, nghĩ kĩ vặc lại thế nào rồi.

      Nhưng Kỷ An Ninh chỉ dùng ánh mắt sâu kín nhìn lúc, liền “Ừ” tiếng, ngồi thẳng nhìn về phía trước, lạnh nhạt : “ biết.”

      xong liền nhấp môi, thêm gì.

      dỗi à?

      Văn Dụ cong môi, kéo số lái xe .

      Xe lái ra khỏi NL, tới giao lộ đường Kiều Nam, đèn đỏ nên dừng xe. ai gì, trong xe mảnh im ắng.

      Văn Dụ quay đầu về hướng , nhờ ánh đèn đường mờ mờ để nhìn Kỷ An Ninh, phát mặc dù nhìn về phía trước nhưng ánh mắt tập trung. thất thần, biết nghĩ gì.

      còn tưởng em cãi nhau với .” Văn Dụ mở miệng trước.

      mở miệng phá vỡ im lặng trong xe, Kỷ An Ninh hoàn hồn. quay qua nhìn Văn Dụ.

      Nếu kiếp trước làm vậy, đúng là cãi nhau với trận. Nhưng kiếp trước và Văn Dụ bình thản thân mật như bây giờ, Văn Dụ cũng chưa từng thay làm chủ. Đương nhiên, vẫn luôn thích làm thêm ở NL.

      Nhưng có cách với . Bởi vì trước giờ Kỷ An Ninh cúi đầu trước bao giờ.

      Nhưng bây giờ, chủ động nhờ giúp đỡ, đây là việc kiếp trước chưa từng có. Cái này khiến hình thức ở chung của hai người bắt đầu thay đổi.

      hỏi ý em vội thay em quyết định, đúng là đúng.” Kỷ An Ninh .

      “Hử.” Văn Dụ nhếch miệng, “Vậy sao em vẫn còn yên tĩnh thế?”

      Kỷ An Ninh im lặng lúc, thở dài : “Bởi vì hôm nay em nghĩ tới việc xin nghỉ.”

      Văn Dụ có chút kinh ngạc.

      vốn nghĩ Kỷ An Ninh rất coi trọng công việc này.

      Kỷ An Ninh đúng là rất coi trọng. Bởi vì làm thêm ở NL, kiếm được nhiều tiền nhất trong mấy việc làm.

      Cho nên biết chỗ này phải nơi đoàng hoàng gì, thỉnh thoảng gặp phải mấy câu trêu ghẹo hoặc hành vi quấy rối, vẫn nhẫn nhịn làm tiếp.

      Cũng chỉ vì tiền.

      Nhưng hôm nay gặp phải Triệu Thần, đây là lời cảnh báo cho . suy nghĩ kĩ, làm nhân quả của kiếp trước.

      Triệu Thần chắc chắn để ý từ lâu.

      Kiếp này Văn Dụ gióng chống khua chiêng, tuyên bố chủ quyền với mọi người nên biết Triệu Thần liệu có kiêng kị. So với trường học, NL đương nhiên là chỗ thích hợp để ta xuống tay.

      NL cho cùng vẫn là nơi xa hoa trụy lạc, con xảy ra chuyện ở đây phải là hiếm, sau đó người ta trách ngươi sao lại tới chỗ này.

      Những cái này ra trong lòng Kỷ An Ninh đều hiểu .

      Chỉ là kiếp trước chỉ lòng muốn kiếm tiền, tính ra bán rượu so với tiếp tân hay tiếp thị ở siêu thị kiếm được nhiều tiền hơn, nên nỡ bỏ việc này.

      Nhưng kiếp này, sống lại, muốn thay đổi.

      Lúc Văn Dụ còn chưa tới NL, nghĩ tới việc xin nghỉ. Chẳng qua Văn Dụ làm trước bước thôi.

      So với việc Văn Dụ tự ý làm chủ việc nhìn thấy Dương Bác làm sốc hơn.

      Dương Bác rốt cuộc là ai? Giữa và Văn Dụ xảy ra chuyện gì? Bọn họ xảy ra chuyện gì? Vì sao Dương Bác lại tìm được chứng cứ Văn Dụ giết người để đưa vào ngục?

      Bây giờ trong lòng thấy rất loạn, căn bản có tâm tư vì việc Văn Dụ thay làm chủ mà tức giận.

      Văn Dụ từ trước tới giờ là người chỉ tiến lùi, Kỷ An Ninh tức giận, lập tức được tấc còn tiến thước: “Quán cà phê kia cũng xin nghỉ .”

      Cái này đúng là quá phận. Kỷ An Ninh tập trung đầu óc tranh luận: “Hoàn cảnh ở quán cà phê tốt hơn bên này nhiều, có người tới gây rối.”

      Vừa xong liền nhớ lại lần trước gặp hai tên biến thái chụp lén, liền bổ sung: “Ngẫu nhiên mới gặp, Thư Thần cũng rất tốt, tóm lại là rất an toàn.”

      “An toàn là chuyện.” Đèn xanh, Văn Dụ cười lạnh, lái xe tiếp, “Nhưng em luôn miệng muốn tự lực cánh sinh, vậy tìm công việc đoàng hoàng chút, đừng làm mấy việc sắc tình này được ?”

      Câu chỉ trích này đúng là rất khó nghe.

      Kỷ An Ninh nhếch môi.

      “Đồng phục quán cà phê đâu hở hang.” NL tranh luận được, chỉ có thể tới quán cà phê.

      Văn Dụ phát ra tiếng ‘xùy’ từ lỗ mũi: “ ăn mặc hở hang tránh được người khác suy nghĩ đen tối à? Kiểu trang phụ này có quan hệ với mấy cái ảo tưởng cả, em cho rằng đây là phim hoạt hình thiếu nhi à? Có muốn biết lần đầu tiên thấy em mặc bộ đồ kia trong đầu nghĩ tới cái gì ?”

      Kỷ An Ninh muốn biết.

      chỉ biết là chắc chắn rất hạ lưu, rất sắc.

      Lời Văn Dụ sắc bén làm người khác tổn thương, nhưng đây là . Việc mà ra trong lòng hiểu hết.

      Cho dù là chỗ ngư long hỗn loạn như NL hay quán cà phê hoạt hình đầy đáng ấm áp kia, ra đều là chỗ sắc tình.

      NL khỏi phải . Những vị khách mua rượu kia phải là nhìn nào xinh đẹp tìm mua rượu à.

      Quán cà phê hoạt hình của Thư Thần nhìn qua giá cao hơn so với mấy quán cà phê thông thường, nhưng việc buôn bán vẫn rất tốt, về cơ bản toàn là khách nam, phải đều tới chỗ này để YY mấy em mặc trang phục hầu sao.

      Đồng dạng, Kỷ An Ninh chọn quán Thư Thần cũng bởi vì tiền lương ở đây cao hơn mấy chỗ khác.

      trả lương cao sao có thể làm cho mấy đứa con mặc mấy bộ đồ xấu hổ đó.

      Chẳng ai ngốc cả, ai cũng biết mình bị người ta suy nghĩ đen tối. Chẳng qua toạc ra mà thôi. Còn đều là vì tiền.

      Trong lòng biết chuyện, bị Văn Dụ trực tiếp vạch trần lại là chuyện khác.

      Kỷ An Ninh chưa từng cảm thấy khó xử như bây giờ.

      Đời trước Văn Dụ nhìn như vậy sao?

      Cho nên với mấy lời hạ lưu, hướng về phía thể dục vọng của bản thân.

      Cuối cùng Kỷ An Ninh cũng là người trải qua việc sinh tử, cụp mắt mình nhấm nuốt khó xử, yên lặng nuốt xuống.

      “Em thể nghỉ hai chỗ cùng lúc được.” cố gắng bình tĩnh giải thích với Văn Dụ, “Em…”

      Vào lúc học cao trung, hiểu được việc thi đại học là con đường duy nhất, vì thi đại học, phải dừng việc làm mà ở nhà học bài.

      Số tiền và bà ngoại vất vả tích được gần như hết sạch. Cho nên vào đại học, rất sốt ruột kiếm tiền, nhiều nơi phỏng vấn, cuối cũng chọn được NL và quán cà phê anime này là có tiền lương cao nhất.

      còn chưa xong, Văn Dụ biết lôi từ đâu ra tấm thẻ, kẹp giữa hai ngón tay, đưa tới trước mắt .

      “Cầm.” Văn Dụ tay giữ tay lái, mắt nhìn về trước .

      Kỷ An Ninh đưa tay ra, Văn Dụ trực tiếp ném thẻ lên đùi , thu tay về tiếp tục giữ tay lái.

      “Đây là thẻ phụ của , em cầm dùng cho việc sinh hoạt .” .

      Kỷ An Ninh cắn răng: “Em thể tiêu tiền của .”

      mời Thư Thần ăn cơm, Văn Dụ thanh toán. còn bảo người ta nạp ngàn tệ vào thẻ cơm cho . Kỷ An Ninh trong lòng đều nhớ kĩ.

      Bây giờ Văn Dụ muốn nhận đống ‘tiền lẻ’ này, nhưng Kỷ An Ninh vẫn muốn sau này tìm cơ hội trả cho .

      Bảo xin nghỉ hết, sống dựa vào tiền Văn Dụ cho, việc này phá vỡ giới hạn của .

      hỏi qua, em xin vay vốn hỗ trợ sinh viên nghèo?” Văn Dụ hỏi, “Vì sao?”

      Kỷ An Ninh khẽ giật mình, nghĩ hỏi tới việc này. trả lời: “Trường miễn học phí cho em rồi. Bây giờ em làm thêm, cũng là kiếm tiền sinh hoạt. Cho vay… phải vẫn phải trả lại à? Em có thể tự kiếm tiền, cần thiết phải vay. Vay vốn này cũng tính lãi xuất.”

      Số tiền vay vốn này có hạn, Kỷ An Ninh cảm thấy mình có thể gánh được tiền sinh hoạt, nên cần thiết phải vay.

      Nguyên nhân sâu xa là trong lòng rất mâu thuẫn với việc vay tiền.

      Cha ruột của ôm tiền bỏ trốn, nhưng người đòi nợ tới chặn và bà ngoại - già trẻ, uy hiếp đe dọa, cướp mấy vật giá trị trong nhà, còn có người ra tay đánh bà ngoại.

      Lại có người thấy trong nhà có đứa con lớn lên rất xinh đẹp liền động tay chân.

      Ánh mắt và hành vi của người này làm sợ hãi.

      Bà ngọai vẫn luôn nhẫn nhịn rốt cuộc bạo phát, giơ dao phay lên đuổi những người kia . Mái tóc hoa râm của bà xõa ra, ôm Kỷ An Ninh vào trong ngực chặt: “Ninh Ninh đừng sợ, có bà đây rồi!”

      Bóng ma đó quá sâu, Kỷ An Ninh sợ việc vay tiền, cũng muốn vay.

      “Đây là thẻ phụ của , em cứ tiêu .” Văn Dụ , “Đừng có bướng, tiền này xem như cho em mượn.”

      Kỷ An Ninh nhớ tới trước kia, mấy người đòi nợ làm bà ngoại tức sùi bọt mép, ta chỉ vào Kỷ An Ninh : “Đem con bé này gán cho tao, món nợ của Kỷ Thái Hòa coi như xóa bỏ.”

      Kỷ An Ninh biết trong thẻ của Văn Dụ có bao nhiêu tiền, hoặc là có bao nhiêu hạn mức, nhưng chắc chắn đủ để sống.”

      nhịn được mỉa mai tự giễu: “Là muốn tôi ngủ cùng à?”

      Hummer rời khỏi đường cái, về phía đường phụ.

      Văn Dụ đánh tay lái, bánh xe ma sát phát ra thanh chói tai, chiếc xe cao lớn “Két” tiếng thắng gấp bên đường.

      Văn Dụ tắt máy, xoay người lại nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh.

      “Được, có thể.” Ánh mắt đầy vẻ làm càn, mỉa mai, “ cần khách sạn, làm trong xe là được, ghế này có thể nằm ngang, xe cũng có áo mưa. Làm sao, em có được ?”

      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199332 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :