1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Trùng sinh] Công chúa thành vương phi - Tiếu Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 4: Mưa vui sinh nữ nhi (Trận mưa ngày hạn sinh nữ nhi).

      Editor: Búnn.


      Thời gian thấm thoát như thoi đưa, chẳng mấy chốc đến cửa ải cuối năm. Tháng chạp năm nay trời đông giá rét mà ngay cả hạt tuyết cũng rơi xuống.

      Nguyên nhân là do năm nay hạn hán kéo dài, vì thương cảm dân chúng khó khắn, cũng vì phân ưu thay Thuận Khải Đế, Cẩn Hoàng Hậu có lệnh những chi phí có thể giảm giảm đối với tất cả các loại chi phí trong cung, để tiết kiệm ngân lượng, dự trữ lương thực.

      Ngay cả quốc yến, chầu mừng bách quan trong năm qua cũng xóa bỏ. Theo ý tứ của Thái Hậu, gia yến hoàng tộc trong năm nay cũng long trọng náo nhiệt như những năm trước.

      Cái gọi là gia yến hoàng tộc, cũng chỉ có Thuận Khải Đế, Thái Hậu, Hoàng Hậu, nhóm phi tử của Thuận Khải đến và nhóm Hoàng Tử, công chúa. Con có huynh đệ cùng mẫu thân của Thuận Khải Đế, Bình Vương, An Vương cùng gia quyến. Cũng có ý Thuận Khải Đế của có ba huynh đệ, mấy vị Vương gia cách mẫu khác đều bị đưa đến đất phong, chưa được truyền lệnh triệu kiến thể vào kinh.

      Nhắc tới Bình Vương và An Vương, văn võ, cùng với lão thái sư là tổ phụ của Cẩn Hoàng Hậu, tạo nên thế chân vạc, vững vàng nâng Thuận Khải Đế năm đó vẫn còn là Thái tử lên đế vị.

      Qua năm, rất nhanh đến kinh trập (mùng năm, mùng sáu tháng ba). Mắt thấy sắp đến vụ xuân, mà hôm nay vẫn giọt mưa nào.

      Ngày đó, sau khi Thuận Khải Đế hạ triều, ở trong ngự thư phòng, lúc đau khổ vì có biện pháp khắc phục, vô kế khả thi, lại nghe thấy Cát An tới bẩm, Hoàng Hậu nương nương vào Sản các, bèn vội vã về phía Khôn Thái cung....

      ****

      Lã Duyệt chỉ cảm thấy trong đầu vô cùng hỗn loạn, lúc tỉnh lúc mê, lúc lại nghe được tiếng đàn đinh , uyển chuyển du dương, lúc lại nghe thấy thanh ràng của nữ tử ngâm thơ:

      "Quân tử dương dương, tả chấp hoàng, hữu chiêu ngã do phòng, kỳ nhạc chích thả!

      Quân tử đào đào, tả chấp đạo, hữu chiêu ngã do ngao. Kỳ nhạc chích thả!" (1)

      Muốn mở to mắt ra nhìn, nhưng cảm giác mí mắt vô cùng nặng, chỉ nhớ mình thu thập các loại mẫu đất sườn núi, bị sét đánh trúng, biết mình ở đâu, cũng biết trải qua bao nhiêu thời gian.

      gian mờ mờ ảo ảo, Lã Duyệt chỉ cảm thấy có người đánh vào mông nàng cái, vô cùng đau, muốn kếu đâu, nhưng lại chỉ phát ra tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, sau đó bị hai tiếng sét liên tiếp dọa trở về.

      Nhìn chăm chú chút, chạm vào mắt là chiếc giường được chạm hình phượng xuyên hoa mẫu đơn, màn che bằng xa tanh màu vàng sáng có thêu Hữu Phương Lai Nghi(1), kết hoa như ý mành tơ vàng thêu hình phượng, được treo bên.

      mỹ nhân yếu ớt nằm giường, mắt phượng khép hờ, mặt trắng như tờ giấy, răng cắn chặt vào đôi môi chút huyết sắc nào, vô cùng bắt mắt, mái tóc đen rối tung, ướt đẫm mồ hôi dính lên má.

      "Nương nương, là tiểu công chúa." giọng dịu dàng vang lên, Lã Duyệt cảm thấy mình bị đưa lên phía trước.

      Mỹ nhân yếu ớt miễn cưỡng mở mắt, nhìn Lã Duyệt, trong mắt tràn đầy nhu tình như nước, ánh mắt thân thiết như thế, nàng chưa bao giờ nhận được, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, cố gắng nâng khóe miệng, muốn cười đáp lại.

      Lã Duyệt nghĩ, nàng xuyên rồi, còn là xuyên qua thai, xuyên đến thế hệ trong gia đình đế vương, mỹ nhân yếu ớt giường là mẫu thân của nàng, cũng biết có phải là người được sủng .

      Ngay lúc nàng vẫn chìm trong suy nghĩ, được Lạc ôm vào Đông Noãn các.

      "Nô tỳ chúc mừng Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương, tiểu Công Chúa đến để phân ưu cho hoàng thượng ạ."

      Mọi người cùng nhau hô, gọi Lã Duyệt trở về từ trong cõi thần tiên, đợi nàng đánh giá bày biện trong phòng bị đôi tay có lực ôm vào lòng: "Tốt! Tốt! Tốt! là công chúa tốt của trẫm." Tiếng cười sang sảng phát ra từ chủ nhân của cánh tay này, Lã Duyệt có thể cảm thấy được rung động. Tướng mạo khôi ngô, mày kiếm, mắt sáng, mặc dù uy nghiêm nhưng khi nhìn nàng lại lộ vẻ thương.

      "Hoàng Đế, có câu 'Quân tử ôm cháu ôm con', mau để ai gia nhìn Tiểu phúc tinh của ta cái." thanh chưa dứt, Lã Duyệt lại bị vị lão phu nhân mặc bộ bối tử đời Minh thêu bức trăm thọ đồ như ý ôm qua.

      Lã Duyệt nghe cuộc đối thoại, người vừa mới ôm nàng là phụ hoàng của nàng, mà vị này chính là Thái hậu nương nương, Hoàng tổ mẫu của nàng, tinh tế đánh giá, ung dung trang trọng, nghiêm khắc như trong tưởng tượng của nàng, mà trái lại giữa hai hàng lông mày man theo vẻ thân thiết, khiến nàng khỏi nở nụ cười hở lợi đáng với Thái hậu.

      "A! thể nào, vừa mới sinh ra có thể cười rồi." Thái hậu ôm Lã Duyệt vui vẻ cười .

      " thể như vậy sao, chắc hẳn đây là tiểu công chúa vấn an người đó." vị ma ma có thể diện đứng bên cạnh Thái hậu gặp dịp nhanh chóng trả lời.

      Lúc mọi người ở trong phòng trêu đùa Lã Duyệt, Cát An khom người bẩm: "Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, bên giám quan chọn được vị vú nuôi, được đưa đến, chờ ở bên ngoài."

      "A, là, chúng ta vui vẻ, nhưng lại để Tiểu phúc tinh của ai gia đối rồi." Thái hậu giật mình, ra lệnh: "Cho vào, để ai gia nhìn cái."

      Rèm khẽ động, tiếng bước chân vang lên, sáu vị phụ nhân vừa tròn hai mươi lần lượt tiến vào. Lã Duyệt muốn quay đầu nhìn, tiếc rằng cơ thể mới sinh này có lực, cái cổ có cách nào quay lại được.

      "Nô tỳ bái kiến Hoàng thượng, Thái hậu nương nương. Hoàng thượng, Thái hậu nương nương vạn phúc kim an." Sáu người thận trọng dập đầu bái lạy, giọng mang theo run rẩy.

      "Ừ." Thuận Khải Đế chỉ đáp tiếng, sau đó nhìn về phía đứa trẻ mới sinh trong lòng Thái Hậu, ý tứ ràng, ông giao toàn quyền quyết định cho Thái hậu.

      Lã Duyệt thấy Thuận Khải đế nhìn nàng nở nụ cười thương, nàng cũng khẽ mở miệng , nở nụ cười hở lợi, đáp lại khuôn mặt tươi tắn, làm Thuận Khải Đế vô cùng vui vẻ, vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhắn của Lã Duyệt, nhàng đung đưa.

      "Được rồi, quy củ cũng tệ lắm, bình thân." Thái hậu ôm Lã Duyệt tựa vào gối mềm thêu mẫu đơn phú quý, nhìn về phía sáu người quỳ phía trước, : "Ngẩng đầu lên, để ai gia nhìn cái."

      "Vâng." Sáu người cúi đầu nhanh chóng ngẩng mặt lên, mắt dám nhìn thẳng, để Thái hậu có thể nhìn thấy ràng.

      Lã Duyệt cũng đánh giá mấy người. Mặt mũi gọn gàng thanh tú, mái tóc đen búi kiểu tóc cung đình đơn giản, đầu cũng sử dụng hai, ba cái trâm ngọc được khắc hình cỏ huyên, tóc là đôi hoa vải thêu trân châu, mặc váy hoa xanh nhạt, áo ngoài màu chàm thêu hoa văn như ý hình mây, bộ ngực rất tuyệt vời.Y phục thống nhất chỉnh tề, Lã Duyệt có thể xác nhận đây chính là cung trang. Sáu người đứng sát vào nhau, chỉ có mắt của hai người nén được mà nhìn về phía Thuận Khải Đế ở bên cạnh.

      "Ừ, ngày thường cũng gọn gàng." Tháu hậu dứt lời, nâng tay chỉ điểm, : "Ngươi, ngươi, còn có hai người các ngươi. Được rồi, lưu lại bốn người này." Hai người có tâm tư cứ như vậy bị loại bỏ.

      "Hoàng Đế, con thấy thế nào?" Sau khi chọn người, Thái hậu quay đầu về phía Thuận Khải Đế.

      "Toàn bộ đều tùy thuộc vào quyết định của mẫu hậu." Thuận Khải Đế chỉ nhìn mấy vị ma ma kia cái, rồi lại chơi đùa với Lã Duyệt.

      "Được rồi, Nhạn Dung đâu!" Thái hậu gọi vị quản ma ma ở bên cạnh: "Ngươi dẫn các nàng vào phòng trong cho Tiểu công chúa uống sữa." Dứt lời, ý bảo Dung ma ma đón lấy Lã Duyệt, lại dặn dò: "Chăm sóc cẩn thận."

      Dung ma ma cẩn thận đón lấy đứa bé trong tã, cười : "Vâng...nô tỳ nhất định chăm sóc tốt Tiểu phúc tinh người."

      Dứt lời, phúc thân hành lễ, sau đó ôm Lã Duyệt, dẫn theo bốn vị ma ma vào phòng ở phía trong.
      --- ------ -------
      (1) Hai câu này thuộc:

      Tác phẩm《 quân tử Dương Dương 》thuộc tác phẩm《 Kinh Thi · Quốc Phong · Vương Phong 》: Là dân ca của Trung ca trong thời đại Tiên Tần (giai đoạn lịch sử của Trung Quốc trước khi nhà Tần thống nhất)

      ***

      Dịch nghĩa:

      Vũ sư (quân tử) hớn hở, tay trái nắm khèn hoàng (lưỡi gà của kèn), tay phải vời ta biểu diễn 'Do Phòng' ( loại phòng nhạc). Trong lòng vừa vui vẻ lại vừa sảng khoái!

      Vũ sư vui tươi, tay trái đong đưa lông vũ, tay phải vời ta biểu diễn 'Do ngao' (là tên bài múa). Mang lại ít hạnh phúc!

      (2) Hữu phương lai nghi: Dấu hiệu cát tường trong cổ đại.
      Sweet you, Thanh Hằng, Chôm chôm4 others thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 5: Có vú (ở đây chỉ nãi ma ma) sinh phong ba.

      Editor: Búnn.


      Lã Duyệt bị ôm vào phòng phía sau, muốn đánh giá xung quanh bị ngọn núi trắng như tuyết đẫy đà che tầm mắt.

      Này...Lã Duyệt cuống quýt, tuy bề ngoài nàng là trẻ sơ sinh trắng nõn nà, nhưng bên trong lại là người trưởng thành hai tư, hai lăm tuổi rồi, mặc dù cơ thể bé này đói bụng rồi, nhưng làm sao nàng có thể hạ miệng được đây? Ngay lập tức, miệng nhếch lên, quay đầu sang hướng khác.

      Nhạn Dung ma ma ở bên cạnh thấy cười, thầm nghĩ: Tiểu công chúa còn có thể chọn người sao? Sau đó : "Đổi người khác..."

      Đổi liên tiếp ba người, đến người cuối cùng, trong lòng Lã Duyệt càng thêm khó chịu, nghĩ thầm: Tại sao mấy người dùng bát dùng thìa cho ta ăn chứ! Mệt chết ta rồi. Nếu Lã Duyệt thoải mái, trong lòng vị nãi ma ma cuối cùng này càng thêm lo lắng, hối lộ từ xuống dưới, khó khăn lắm mới có cơ hội làm nãi ma ma cho tiểu công chúa. Nhớ lại, tiểu công chúa là nữ nhi của Hoàng Thượng và Hoàng hậu, thân phận này tầm thường, nếu nàng ta có thể làm nãi ma ma ngày tháng sau này ở trong cung cũng có thể thoải mái hơn chút.

      Bây giờ nhìn lại, nếu Tiểu công chúa uống sữa của nàng ta phải làm như thế nào cho phải, nàng ta cảm thấy việc này vô cùng cấp bách, đặt tay lên đầu Lã Duyệt, cứng rắn ấn vào ngực mình. Đương nhiên Lã Duyệt vừa ý. Cứ đẩy qua đẩy lại lúc, Lã Duyệt cảm thấy cổ 'rắc' tiếng, vô cùng đau đớn giống như bị trật khớp, cảm thấy uất ức, lập tức bắt đầu gào khóc.

      Mặc dù tiếng khóc của trẻ sơ sinh lớn, nhưng lại trong trẻo có lực xuyên thấu. Có thể là mẫu tử liền tâm, Cẩn Hoàng hậu mê man trong Sản các giống như nghe được tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non, mắt phương khẽ mở ra.

      " Lạc, là tiếng khóc của Tiểu công chúa sao?" Giọng sau khi sinh vẫn còn hơi khàn khàn.

      "Nô tỳ nghe thấy." Thấy Cẩn Hoàng hậu tỉnh lại, Lạc nhanh chóng dùng khăn lông tẩm nước ấm, sau khi vắt hơi khô đưa đến trước mặt Cẩn Hoàng hậu, : "Nương nương, người vừa mới sinh xong, nhất định người thoải mái, để nô tỳ hầu hạ người lau chút."

      Cẩn Hoàng hậu khẽ gật đầu, Lạc dùng khăn ấm nhàng lau mồ hôi trán, hai gò má, thái dương, cổ....

      Cẩn Hoàng hậu bỗng nhiên cau mày : " đúng, ta nghe thấy tiếng khóc của Tiểu công chúa, Lạc, ngươi qua bên kia nhìn chút xem."

      "Nương nương, người cứ an tâm, bên kia còn có Hoàng thượng, Thái hậu nương nương trông nom, còn có ai dám bắt nạt Tiểu công chúa sao?" Lạc cười : "Để nô tỳ hầu hạ người lau chùi xong ."

      "Để Lưu Ly lau giúp ta, bây giờ ngươi , mau mau .!" Nghe được tiếng khóc, Cẩn Hoàng hậu nôn nóng, đưa tay nhận khăn bông.

      "Vâng! Vâng! Nô tỳ lập tức ngay, người đừng nên tức giận." xong, nhanh chóng gọi Lưu Ly lại gần hầu hạ, vòng qua hai tấm bình phong ngăn cách bằng gỗ tử đàn qua màn thêu mai lan trúc cúc, về phía Đông Noãn các.

      về phần bên trong Đông Noãn các.

      Thuận Khải Đế và Thái hậu vừa nghe thấy tiếng khóc của Lã Duyệt, lại đứng ngồi yên.

      "Nhạn Dung, các ngươi ở trong đó làm gì vậy? Tại sao có sữa mà đứa vẫn khóc?" Thái hậu vốn ngồi nhuyễn tháp, trầm giọng hỏi.

      Nhạn Dung ma ma vội vàng ôm Lã Duyệt ra ngoài, nguyên nhân.

      "Hừ!" Thái hậu nghe xong, trầm giọng hừ tiếng: "Tiểu công chúa uống sữa của các ngươi cũng phải lỗi của các ngươi, ai gia cũng trách tội các ngươi, ba người các ngươi lui xuống ."

      Rồi sau đó quét mắt về phía người mặt đất, khiến nãi ma ma làm Lã Duyệt khóc run rẩy cả người, rồi lại : "Còn ngươi, Tiểu công chúa uống sữa của ngươi, ngươi có thể đè đầu giống trâu bò uống nước sao? Làm Tiểu phúc tinh của ai gia bị thương, ngươi đáng tội gì!"

      "Hoàng thượng thứ tội, Thái hậu nương nương thứ tội, nô tỳ...nô tỳ thấy Tiểu công chúa chịu uống sữa, sợ ngài ấy đói bụng, nhất thời nóng vội nên mới...mới..." Nãi ma ma run rẩy , dập đầu như giã tỏi.

      "Hừ!" Thuận Khải Đế ở bên cạnh đặt mạnh cốc trà xuống tháp kỷ, : "Người tới, lôi nàng ta xuống, giao cho bộ hình xử trí , sau đó báo lại cho ta."

      "Hoàng thượng tha mạng, Thái hậu nương nương tha mạng, nô tỳ...."

      Lã Duyệt nhìn vị nãi ma ma bị lôi ra ngoài, thầm nghĩ: Người ta thường , gần vua như gần cọp quả sai, sau này làm chuyện gì mình nhất định phải cẩn thận hơn chút, nếu , biết ngày nào đó lại giữ được cái mạng này. Rồi lại suy nghĩ, thân phận bây giờ của mình rất tôn quý, chuyện làm việc càng phải chú ý, nếu biết ai là người tiếp theo phải theo lũ ăn dưa, mặc dù biết danh tính của vị nãi ma ma này, nhưng hôm nay bởi vì muốn nắm bắt cơ hội mà mất tính mạng, trong lòng đành lòng, dù sao nàng cũng là người từ tương lai đến đây, cho nên thể tiếp thu được chuyện sống chết và tôn ti này được.

      Nhóm cung nhân vừa đưa vị nãi ma ma kia ra ngoài, Lạc cũng đến nơi.

      "Nô tỳ khấu kiến Hoàng thượng, Thái hậu nương nương." Lạc lên gần phúc thân hành lễ, lén nhìn đứa trẻ sơ sinh trong tã lót.

      Lúc này Lã Duyệt được Thái Hậu ôm trong lòng, giọng dỗ dành. Đầu mũi nho hơi phiếm hồng, còn có chút nức nở rầu rĩ sau khi khóc.

      "Tại sao ngươi lại qua đây? Hoàng Hậu tốt hơn chưa?" Thái Hậu vỗ Lã Duyệt, hỏi.

      "Bẩm Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vừa mới tỉnh, phân phó nô tỳ qua đây nhìn chút, chớ để Tiểu công chúa làm người và Hoàng Thượng mệt."

      "Nhìn ngươi biết ăn biết , thảo nào Hoàng hậu lại thương ngươi nhất." Thái hậu cười : "Nhất định là Hoàng hậu vừa thức dậy, nhớ Tiểu công chúa đây mà, ta hiểu, cũng là người làm mẹ, làm sao hiểu đây, ngươi mau ôm đứa đến cho nàng nhìn cái. Ta để người khác bắt nạt Tiểu công chúa đâu."

      xong, còn nỡ vỗ hai cái, sau đó đưa Lã Duyệt vào lòng Lạc.

      Lạc phúc thân hành lễ rồi rời khỏi Đông Noãn các.
      Sweet you, Thanh Hằng, Chôm chôm2 others thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 6: Dịu dàng trong Sản các.
      Editor: Búnn

      Mặc dù lúc này Cẩn Hoàng hậu ở trong Sản các, nhưng chân tướng tình cũng biết ràng từng chỗ . Đợi Lạc ôm Lã Duyệt tiến vào nhàng đón lấy, ôm ở trước người vỗ vỗ dỗ dành.

      Cơ thể lúc này của Lã Duyệt vốn là trẻ sơ sinh, tinh thần có hạn, còn đói bụng, vừa rồi lại bị lăn qua lăn lại, đầu óc cũng phát ngốc, nằm trước ngực Cẩn Hoàng hậu, ngửi mùi hương hoa mai nhàn nhạt như có như kia, cảm giác buồn ngủ ập đến. Lúc mơ mơ màng màng cũng là lúc có mùi hương sữa bay vào mũi, giữa môi, nhịn được mà mở miệng ra ngậm chặt bú mút. Toàn bộ đều bình yên và ấm áp như thế, vuốt ve những bất an vừa mới sinh ra trong lòng Lã Duyệt, nàng cảm thấy hình như cảm giác này vô cùng quen thuộc, nhiều năm trước đây, như thể bản thân nàng từng được nép mình trong lồng ngực ấm áp như thế này, hô hấp dần nặng nề, ngoan ngoãn ngủ thiếp .

      ***

      Trong Đông Noãn các.

      "Đứa bé uống sữa làm sao đây?" Thuận Khải Đế than tiếng, . Ông vô cùng thích tiểu nữ nhi vừa mới sinh ra này.

      "Hoàng Đế chớ nên sốt ruột, ai gia thấy tiểu nha đầu kia là người có lai lịch, lệnh cho vụ nội nhanh chóng tìm nhiều nãi ma ma tới, thế nào cũng tìm được người có duyên với nàng." Thái hậu lễ Phật quanh năm, toàn bộ lòng tin đều theo nhân quả duyên pháp.

      "Mẫu hậu có lý, nhi thần sai người truyền lệnh xuống."

      Thuận Khải Đế lại phất tay bảo Cát An mau mau đến vụ nội giải quyết côn việc, sau đó lại thấy Lưu Ly bên cung của Hoàng hậu tiến vào thi lễ bẩm báo, Tiểu công chúa uống sữa xong ngủ rồi, mong Hoàng thượng và Thái hậu nương nương đừng nên lo lắng.

      "Vậy sao? Là ai cho Tiểu công chúa ăn?"

      "Hồi Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, là Hoàng hậu tự mình cho Tiểu công chúa ăn." Lưu Ly trả lời đúng .

      "Chuyện này..." Thuận Khải Đế bỗng ngừng trong giây lát, chiếu theo quy định Hoàng hậu làm sao có thể tự mình cho ăn được.

      Thái hậu lại thấy khác, : "Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, Hoàng Đế, con cũng đừng nên vướng mắc mãi ở quy định của tổ tiên, dù sao như vậy cũng tốt hơn để Tiểu công chúa đói bụng đúng ?"

      "Nhi thần hiểu , Tiểu công chúa đến vì Hoàng hậu, chắc hẳn từ trước đến nay Hoàng hậu cũng muốn làm như vậy." Thuận Khải Đế như sáng tỏ.

      "Nếu như vậy, ai gia cũng an tâm, ngồi lâu cũng mệt mỏi, ai gia cũng nên hồi Từ An Cung rồi." Thái hậu vịn cánh tay của Nhạn Dung ma ma đứng lên.

      "Nhi thần cung tiễn mẫu hậu."

      Thuận Khải Đế tiễn Thái hậu đến cửa Khôn Thái cung. Vì trong lòng vẫn nhớ đến chuyện Hoàng hậu tự mình cho ăn, quay người lại về phía Sản các. Giơ tay cho đám cung nhân theo lui xuống, bước vào Sản các, vòng qua tấm bình phong ngăn cách.

      Thấy Cẩn Hoàng hậu tựa người vào cạnh giường, khuôn mặt nhắn trắng bệch như lúc vừa mới sinh, đôi môi đào vẫn còn lưu lại loại dấu răng vô cùng bắt mắt. Mái tóc đen xõa sau người. Đôi mắt đẹp chăm chú nhìn đứa trẻ mới sinh trong lòng, dịu dàng như nước. Áo bên trong vạt áo màu xanh nhạt, vạt áo mở rộng, trẻ sơ sinh nho trắng trẻo được phủ bởi lớp áp này, miệng dùng sức mút vào. Cẩn Hoàng hậu ôm cả cơ thể bé, vỗ khẽ ngâm nga, giữa lông mày để lộ nụ cười nhạt, giống như hoa nở trong mùa xuân.

      Nhìn hình ảnh này, Thuận Khải Đế căng thẳng, trong lòng giống như có dòng nước ấm chảy qua. Bước lên trước hai bước.

      "Hoàng thượng." Đợi Cẩn Hoàng hậu phát , muốn giấu cũng kịp nữa, gương mặt thoáng vệt hồng, muốn che giấu xấu hổ bèn vội vàng : "Trong Sản các nơi đâu cũng có máu, sao Hoàng thượng lại vào đây."

      "Trẫm là cửu ngũ chí tôn, chẳng lẽ lại trấn được những vệt máu nho này hay sao?" Thuận Khải Đế cười , mắt gắt gao đặt lên hai mẹ con ở giường.

      "Nhưng...chuyện này hợp quy củ." Cẩn Hoàng hậu vươn tay kéo vạt áo, có chút ít còn hơn , để bản thân an tâm.

      "Điều trẫm chính là quy củ." Thuận Khải Đế vừa , vừa bước lên phía trước, ngồi bên cạnh giường, nhìn khuôn mặt nhắn ngủ say của đứa trẻ, miệng vừa mút vừa nở nụ cười ngọt nào. Thuận Khải Đế vươn tay nhàng mơn trớn khuôn mặt mềm mại của đứa .

      Môi mang nụ cười, nhàng : "Cẩn Nhi, nàng vất vả rồi..."

      khí lúc này cực kỳ ái muội, còn vô cùng ấm áp, Thuận Khải Đế cảm thấy đây chính là cảm giác mà ông tìm rất lâu rồi. Trong nháy mắt trong lòng tràn ngập tình cảm biết tên.

      Lã Duyệt ngủ đủ nên tỉnh lại, được Lạc ôm đến Đông Noãn Các bên ngoài Sản các, trước mắt là hai đứa trẻ cột tóc bằng kim quan có viên ngọc khảm hình rồng uốn lượn xung quanh, vẻ mặt vui sướng xoay quanh nàng, biểu tình giống như vui mừng mà biết nên làm như thế nào cho phải, nàng lại lộ ra lợi trắng nõn nà, cho bọn họ khuôn mặt tươi cười.

      Mặt hai đứa trẻ này rất giống nhau, đứa lớn hơn chút trầm ổn, đứa hơn chút nghịch ngợm. Về sau Lã Duyệt mới biết, hai đứa trẻ kia là hai huynh trưởng cùng mẫu thuân của nàng, Thái tử Lý Long Hựu và Ngũ Hoàng Tử Lý Long Tá.

      tới ngày hôm đó, Lý Long Hựu và Lý Long Tá nghe mẫu hậu sinh cho họ thêm tiểu muội, đợi đến khi học xong, mặc kệ mưa gió vui mừng chạy về. Nhìn thấy Lã Duyệt vẫn còn ngủ say, khuôn mặt nhắn trắng nõn, muốn dùng tay sờ sờ, nhưng lại biết làm như thế nào cho phải, sợ cẩn thận làm hỏng mất, lúc rối rắm, lại thấy Lã Duyệt tỉnh lại, nở nụ cười ngọt ngào với bọn , vui mừng chỉ kém lên trời lấy mặt trăng đưa tới trước mặt nàng.

      Tỉnh ngủ, Lã Duyệt cảm thấy mình cũng đói lắm, bèn cười đùa 'y y nha nha' với hai đứa trẻ chút, bỗng nhiên lại cảm thấy bụng căng tức, hình như muốn tiểu, cảm thấy sốt ruột, nhưng việc này phải làm như thế nào mới được đây, chẳng lẽ phải tiểu trong quần trước mặt hai đứa trẻ này, hai người này cũng lớn lắm, mặc dù mặc quần, nhưng ra chăn cũng vinh dự gì cho lắm, lại a a trong cổ họng mấy tiếng. Lạc phát nàng có chuyện gì, tố cáo tội hai đứa trẻ kia, Lạc lại gần, ôm nàng vào Sản các.

      Nhưng vừa mới đặt nàng lên giường phủ vải xa tanh thêu lựu bách tử, cởi bọc xem xét chút. Lã Duyệt cảm thấy bụng dưới buông lỏng, sau đó ra, cảm thấy ngượng ngùng, xong rồi xong rồi, ra giường, mất mặt quá mất, sau đó lại khóc lên.

      Cẩn Hoàng hậu vừa mới chợp mắt chút, nghe thấy lập tức hỏi: "Sao lại khóc rồi?"

      "Là lỗi của nô tỳ, Tiểu công chúa của chúng ta muốn tiểu, là do nô tỳ chậm trễ, hại Tiểu Công chúa mất lễ nghi rồi." Lạc vừa tắm cho Lã Duyệt vừa cười .

      Cẩn Hoàng hậu tin lắm, : " như vậy làm sao có thể biết được những thứ này, chắc là vừa mới chơi đùa lúc lâu với Tiểu Tam Tiểu Ngũ nên đói bụng cũng biết chừng, ngươi ôm đến đây cho ta."

      "Vâng." Lạc đáp lời, ôm Lã Duyệt đưa cho Cẩn Hoàng hậu, cầm khăn tẩm nước ấm, sau khi vắt hơi khô đưa cho Cẩn Hoàng hậu lau.

      Nhìn các nàng làm việc, Lã Duyệt giật mình tỉnh ngộ, vậy có nghĩa là lúc mình ngủ say chính là "Khí tiết tuổi già khó giữ được."(1), nếu sao lúc tỉnh ngủ lại cảm thấy thỏa mãn, đói bụng. Lại nghĩ tới, Vị Hoàng hậu này là mẫu thân của nàng, trẻ mới sinh uống sữa mẹ là thiên kinh địa nghĩa, nàng có gì phải xấu hổ, cứ tiếp tục suy nghĩ như vậy nửa ngày, Lã Duyệt cho rằng tiếp tục uống sữa là chuyện hợp tình hợp lý.

      (1) Đến tuổi già kiểm soát việc vệ sinh của mình.
      Sweet you, Thanh Hằng, Chôm chôm2 others thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 7:

      Editor: Búnn.


      Từ trận mưa vui ngày sinh nữ nhi đến Kinh trập, kéo dài hơn mười ngày cũng có ý muốn dừng lại. Mặc dù mưa lớn, nhưng cũng đủ thấm vào đất, thấm vào vạn vật, giải nỗi khổ hạn hán kéo dài.

      Trải qua thời gian dài vui, cuối cùng khóe môi Thuận Khải Đế cũng nâng lên độ cong , khó nén được niềm vui. Quần thần nhiều ngày vào triều trong trạng thái lo sợ đều thở phào nhõm, cần phải cẩn thận giống như bước băng mỏng nữa, thẳng: Tiểu công chúa là phúc tinh!

      Trong thời gian này, mỗi ngày sau khi hạ triều Thuận Khải Đế đều đến Khôn Thái cung rồi ở lại đó lúc. Đứng ngoài hành lang của Sản các, ngăn cách cửa sổ lưới cực mỏng chuyện với Cẩn Hoàng hậu lát. Còn về phần tại sao bước vào Sản các? phải Thuận Khải Đế chưa từng bước vào. Khụ! Khụ! Từ xưa có điều kiêng kỵ rằng nam nhi nên tiến vào Sản các, mặc dù Thuận Khải Đế kiêng kỵ, nhưng miệng người đáng sợ, đường đường là nhất quốc chi quân, nhất định để cho bọn hạ nhân chê cười.

      Sau đó sai người ôm Tiểu công chúa mới sinh đến Đông Noãn các, dỗ dành chút, Thuận Khải Đế cảm thấy vô cùng thỏa mãn trở về ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Trước khi còn dặn dặn lại vài lần: Chăm sóc tốt.

      Trong cung từ xuống dưới người người đều biết , Tiểu công chúa là đầu quả tim của Hoàng thượng, mỗi ngày đều phải ôm chút mới yên tâm.

      Lã Duyệt làm trẻ sơ sinh, mỗi ngày hết ăn rồi lại ngủ, nếu còn việc khác chính là để lộ ra lợi trắng nõn, làm Thuận Khải Đế vui vẻ.

      Trong dân gian, trẻ mới sinh cần chú trọng những điều sau: "Tắm ba ngày", "mười hai ngày" và "đầy tháng"(1). Mà theo quy định trong cung chỉ giữ lại "đầy tháng". Mà còn phải xem Hoàng Tử Long Tôn mới sinh còn có mặt mũi để làm việc này hay .

      Có mặt mũi chính là, mẫu thân của đứa trẻ mới sinh có được sủng , đứa trẻ mới sinh có làm cho Hoàng Đế vui mừng hay . Nếu có mặt mũi, những người kia lặng lẽ cần lên tiếng trải qua ngày đó. Vụ nội dựa theo thông lệ những năm qua, mà làm khóa trường thọ, tiền bình an, y phục thêu vạn chữ tới đầu (2), áo và các loại điểm tâm. Còn có số vật cát tường cung phi thân thiết đưa tới.

      Chuyện này có ví dụ ràng.

      Nghênh Tần sinh hạ Bát Công chúa. Sinh trước Tiểu công chúa nửa năm, cho đến hôm nay, Thuận Khải Đế cũng đến nhìn cái, hỏi câu, người mà ngay cả tên tự cũng có. Vài ngày trước, vì hạn hán kéo dài, nên có người đến hỏi Thuận Khải Đế, sợ gặp xúi quẩy. Nhóm cung nhân gọi, cũng chỉ gọi là 'Bát Công chúa."

      Mặc dù trong cung chưa từng có tiền lệ "Mười hai ngày', nhà mẹ đẻ của Cẩn Hoàng hậu ở ngoài cung, ngoại tổ mẫu nhớ Tiểu công chúa, trình thẻ bài vào trong cung.

      'Mười hai ngày' còn gọi là lễ đầy tháng , ý chỉ là mười hai ngày sau khi sinh của đứa . Trong dân gian, đến ngày này, được tổ chức giống như lễ mừng long trọng. Ngày này cũng là lần đầu tiên đứa được mặc y phục sau khi sinh. Mặc cái gì cũng vô cùng quan trọng: áo của , quần của di di, hài hoa lạc đường của mợ. Có ý là phần phải mặc áo hoa hồng do làm, phần dưới phải mặc quần dài màu xanh do di di làm. Ý đơn giản là: Cuộc sống náo nhiệt rực rỡ, lớn lên người. Còn 'hài hoa của mợ', chính là hài lạc đường do mợ làm.

      Hài lạc đường giúp đứa có chiều cao hoàn chỉnh. Đáy giày còn thêu nhánh thải , có ý là: Đứa vừa mới đến nhân thế, giày này vào lạc đường dương gian, quên đường quay trở về phủ, đứa có thể bén rễ trong căn nhà này. Bên trong còn có quy củ: Trong rất nhiều loại hài, hài tử phải hài lạc đường trước, sau khi xong, mới có thể các loại hài khác.

      Đến ngày thứ mười hai, mặc dù Cẩn Hoàng hậu vẫn còn trong lúc ở cữ, nhưng cũng chuẩn bị xong, ở trong Sản các chờ người bên nhà mẫu thân đến.

      lúc sau, chợt nghe thấy Tiểu thái giám đáp lời, phu nhân Minh Đại học sĩ và phu nhân Thái phó yết kiến.

      "Mau mời! Lạc, Lưu Ly, mỗi người các ngươi đón người."

      Trong giọng run rẩy của Cẩn Hoàng hậu mang theo vui sướng.

      Lạc, Lưu Ly đáp lời rồi ra ngoài. lâu sau, đỡ hai vị phu nhân vào. Mẫu thân của Cẩn Hoàng hậu, phu nhân Đại Học sĩ Khổng thị và tẩu tẩu Tề thị. Nhắc tới Khổng lão phu nhân là dòng chính trong nhánh của đại tộc Khổng gia, nội tình thâm hậu, bác học sâu xa. Mặc dù dòng dõi nhà mẫu thân của tẩu tẩu Tề thị quá cao, nhưng cũng là nhà thanh lưu. Phụ thân của Tề thị là tế tửu của Quốc Tử Giám, ở thời đại cũng được coi là Hiệu trường của Đại học Thanh Hoa. Chẳng qua, Tề thị là nữ nhi của quan tứ phẩm gả vào phủ Thái sư cũng là chuyện gả cao, có muốn cũng dám muốn. Nhưng trước kia là do Minh gia cầu hôn.

      Cầu hôn là bởi vì, thứ nhất lúc Tề thị còn trong khuê phòng có danh tiếng tốt. Nguyên nhân chủ yếu là do, Minh gia chỉ có nữ nhi là Minh Cẩn, vừa sinh ra được Tiên Hoàng tứ hôn cho Thuận Khải Đế lúc ấy vẫn còn là Thái tử làm chính thê. Minh lão Thái sư muốn tránh cho Minh gia quá nổi bật, cây to đón gió, vì trưởng tôn Minh Lý mà định ra mỗi hôn này.

      "Thần phụ Khổng thị, tham kiến Hoàng hậu nương nương."

      "Thần phụ Tề thị, tham kiến Hoàng hậu nương nương."

      Phu nhân Khổng thị vào Sản các, thấy nữ nhi, thanh run run, trong mắt chứa lệ, nghiêng người bái lạy.

      Vào cửa cung sâu như biển, có là Hoàng hậu Nhất quốc chi mẫu, muốn gặp người thân lần cũng dễ dàng gì. Tổ chế có quy định: Nam nhân đằng ngoại chưa được triệu kiến thể vào cung, mặc dù thần phụ có cáo mệnh muốn vào cung có thể trình bài tử, nhưng vụ nội phải thẩm tra, sau đó xếp ngày. Mà quy củ của Minh gia rất nghiêm, Minh Lão thái sư có lệnh cho phụ nhân trong nhà, có chuyện lớn thể vào cung. Cho nên, vào cung yến ngày tết phu nhân Khổng thị mới có thể gặp nữ nhi hoài thai mười tháng lần.

      Hôm nay có thể gặp mặt, tất nhiên là bách chuyển nhu tràng(3)

      "Mẫu thân, tẩu tẩu đừng nên đa lễ." Cẩn Hoàng hậu lâu gặp mẫu thân, trong mắt sớm có lệ.

      "Nương nương, lễ thể bỏ."Phu nhân thị thấy Cẩn Hoàng hậu rơi lệ, nước mắt cũng rơi xuống.

      Cẩn Hoàng hậu vẫn còn ở cữ, tiện đứng dậy. Lạc và Lưu Ly, chưa đợi Khổng thị và Tề thị bái xong, đỡ lấy hai người ngồi lên ghế.

      Tề thị thấy bà bà và tiểu Hoàng hậu khóc, trong lòng cũng buồn bã. Lúc mình gả vào Minh gia, tiểu mới có năm tuổi, ngày thường người giống như ngọc, tính tình vô cùng tốt, tình cảm giữa tiểu và tẩu tẩu vô cùng tốt, bây giờ năm dễ dàng gì mới gặp được lần. Khó chịu quá, Tề thị lấy khăn lau nước bên khóe mắt, khuyên nhủ:

      "Mẫu thân đừng thương tâm, bây giờ nương nương vẫn còn ở trong tháng, nên để mắt bị tổn thương. Chúng ta còn chưa gặp Tiểu công chúa đâu."

      "Đúng vậy, xem ta này, vậy mà lại quên chính ."

      Phu nhân Khổng thị mượn khăn của Tề thị lau mắt lúc.

      Cẩn Hoàng hậu vẫy tay: "Mau xem Tiểu công chúa tỉnh ngủ chưa, ôm ra gặp ngoại tổ mẫu và cữu mẫu."

      --- ------ ------ -------
      Chú thích:

      (1) Những tập tục này muốn hiểu có thể lên google search nha :))

      (2) Vạn chữ tới đầu: có ý là cát tường đến ngừng.

      (3) Bách chuyển nhu tràng: Thành ngữ. Lòng dạ dịu dàng tạo nên vô số nút thắt. Có thể hình dung là trong lòng tích tụ rất nhiều sầu khổ.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 8: Thần nữ ở trời.
      Editor: Búnn.


      Lúc này Lã Duyệt mệt mỏi rã rời giường . Cơ thể trẻ mới sinh đủ về cả tinh thần và thể lực, mỗi ngày đều phải ngủ trong suốt tám canh giờ, khiến nàng thể suy nghĩ giải thích tình huống của thời đại này nhiều hơn chút. Lúc này nàng cảm thấy có người ôm mình nên mở mắt ra.

      Chỉ thấy Lạc đặt nàng vào lòng vị lão phu nhân.

      Lần đầu tiên Lã Duyệt gặp vị phụ nhân này, mặt mũi hiền lành, có bảy phần giống mẫu hậu của nàng, bảo dưỡng vô cùng tốt, lúc trẻ nhất định là đại mỹ nhân. Lã Duyệt đoán được tuổi của người này thông qua vẻ bề ngoài, ước chừng hơn năm mươi dưới sáu mươi tuổi.

      Bên cạnh còn có vị phụ nhân khác, cũng nhìn nàng cười, hẳn là hơn ba mươi tuổi, cả người được bao phủ bởi vẻ đoan trang nhã nhặn của người đọc sách.

      người các nàng có ấm áp và thân thiện, khiến Lã Duyệt tự chủ được mà cười với họ.

      "A! Cười này, vừa mới mở mắt ra cười."

      "Đúng vậy, là đứa trẻ khiến người ta thích."

      "Bề ngoài rất đáng , người trắng trẻo như cục bột, giống hệt dáng vẻ trước kia của nương nương..."

      Nghe họ chuyện, Lã Duyệt cũng hiểu , đây chính là ngoại tổ mẫu và cữu mẫu, hôm nay tới để làm lễ "mười hai ngày" cho mình.

      Bỗng nhiên có cung nhân bẩm báo: Vụ nội đưa đồ qua đây rồi.

      Cẩn Hoàng hậu sai người trình lên.

      Là áo hoa màu hồng, quần dài màu xanh, còn có hài lạc đường.

      Phàm là những vật chuyển vào trong cung, cần biết là ai đưa, đều phải trải qua kiểm tra của vụ nội rồi mới đưa vào cho nhóm quý nhân ở trong cung.

      Áo hồng quần xanh.

      Mặc dù màu sắc phối hợp có chút ghê, nhưng Lã Duyệt cảm thấy nàng vẫn có thể tiếp thu, nàng bày tỏ rằng mình vô cùng sung sướng với việc có thể thoát ly trạng thái nguyên thủy nhất của nhân loại.

      Cuối cùng, cuối cùng cũng có thể mặc y phục rồi.

      Lã Duyệt định vui vẻ lại thấy bụng dưới căng thẳng, biết là muốn tiểu tiện rồi.

      Cho nên nhanh chóng a a trong cổ họng hai tiếng.

      " Lạc, ôm Tiểu công chúa xuống, nhìn xem nàng có chuyện gì?"

      Cẩn Hoàng hậu nghe thấy Lã Duyệt kêu, biết nàng có chuyện nên phân phó Lạc.

      Lạc nhận mệnh, ôm Lã Duyệt thi lễ rồi lui vào phòng phía sau.

      "Thiên hạ như vậy biết làm dấu hiệu rồi sao?"

      Phu nhân Khổng thị cảm thấy kỳ lạ.

      Cẩn Hoàng hậu cười dịu dàng.

      "Mẫu thân và tẩu tẩu biết, đứa này lúc mới sinh giống như có linh tính vậy, bình thường khóc nháo, cực kỳ thích cười. Chỉ đói bụng hoặc tiểu tiện phát ra thanh vui lắm thôi."

      " như vậy từ đứa trẻ này có trí tuệ. Khó trách..."

      Tề thị cười đáp, đến nửa lại dừng lại.

      "Khó trách như thế nào? Tẩu tẩu đừng nên chỉ nửa, khiến Cẩn Nhi khó chịu trong lòng."

      Trước mặt tẩu tẩu, Cẩn Hoàng hậu lại làm nũng giống như hồi còn khuê nữ.

      "Chuyện này..." Tề thị nhìn Cẩn Hoàng hậu, lại nhìn bà bà của mình, cảm thấy bối rối.

      "Ôi! Chuyện nên vẫn phải ." Phu nhân Khổng thị thấy con dâu khó xử, bèn tiếp lời: "Ta chỉ ở trong này thôi, con cũng chỉ nghe, nhưng trong lòng cũng phải tính toán cho tốt."

      "Mẫu thân cứ ."

      Thấy giọng điệu của mẫu thân nhà mình nghiêm túc, Cẩn Hoàng hậu cũng nghiêm mặt lắng nghe.

      " phố có truyện rằng: Ngày Tiểu công chúa hạ sinh trời có giáng xuống trận mưa vui giải hạn hán, có thể là do trời phái thần nữ xuống..." đến đây, phu nhân Khổng thị dừng lại. Nhìn nữ nhi cái, rồi giọng tiếp: "Việc này có thể là việc tốt, có thể là việc xấu, chỉ sợ có người lấy đó để rêu rao." Dứt lời, cho nữ nhi ánh mắt: Con hiểu trong lòng là được.

      Cẩn Hoàng hậu di chuyển ánh mắt, khẽ gật đầu. Sau khi tiễn mẫu thân và tẩu tẩu, nghiêm giọng với đám cung nhân ở bên cạnh: "Toàn bộ cuộc chuyện hôm nay, các ngươi the thấy, nếu phố có tin đồn nhảm, ta ở trong cung nghe được có người nghe sai đồn sai, gây hỗn loạn trong cung, nhất định nể mặt."

      "Vâng!" Đám cung nhân đồng thanh.

      Cuộc đối thoại ở phòng bên ngoài, Lã Duyệt ở phòng trong cũng nghe được ràng, nàng đưa ra quyết định, mình nên giấu dốt, nên thể thông minh quá sớm, nếu có người nâng lên làm tiên nữ sao, chỉ sợ bị coi là tinh, ném vào đống lửa thiêu trụi hỏng rồi.

      Phía bên này, trong Khôn Thái cung, Cẩn Hoàng hậu cẩn thận dặn dò cung nhân.

      Phía bên kia, trong Ngự thư phòng, Thuận Khải Đế cười to thoải mái.

      Hôm nay, có Ngự sử trình tấu chương: " phố có truyền nhau rằng Tiểu công chúa mới sinh là thần nữ ở trời, sợ có người dựa vào chuyện này để rêu rao, làm loạn triều cương, khấu thỉnh Ngô Hoàng minh xét...."

      "Cát An, người thấy có nên điều tra ràng việc này hay đây?"

      "Nô tài sợ hãi, dám ngông cuồng bàn bạc chuyện triều chính." Cát An nghe câu hỏi của Thuận Khải Đế, vội vàng quỳ xuống, sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Theo Tổ chế: Hoạn quan tham gia vào chuyện chính , đánh. nỡ bỏ đám thịt ngon người.

      "Ừ, trẫm cảm thấy nên điều tra ràng việc này."

      "Hoàng thượng minh." Cát An quỳ lạy đáp.

      "Điều tra ra là người nào , trẫm muốn thưởng tốt. Haha, trẫm là rồng chuyển thế, nữ nhi của trẫm đường nhiên là tiên nữ hạ phàm, ngươi có phải thế ? Cát An?"

      "..."

      Lần đầu tiên Cát An biết nên đáp lại lời của Thuận Khải Đế thế nào cho phải. lén lút lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ trong lòng: Bây giờ chỉ cần là chuyện liên quan đến Tiểu công chúa Hoàng thượng lập tức giống hệt vị hôn quân.
      Sweet you, Thanh Hằng, KY_BIBG2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :