1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hoa bé nhỏ

      Hoa bé nhỏ Active Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      153
      Ừ , ngu :yoyo36::yoyo36:
      Tiểu mao thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Haha.ráng kèm cho kĩ rồi thu lợi tức sau vậy. Ai bảo mất giá quá cơ

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 26: Phản kích mạnh mẽ

      Editor: tiểu mao

      Lúc Kỷ An Ninh bước vào phòng học liền cảmm giác khí trong lớp đúng lắm. Có vài người nhìn đầy ý tứ, nhất là nam sinh, hình như còn hơi thất vọng.

      Kỷ An Ninh dừng bước chút.

      Ánh mắt này rất quen thuộc.

      nhìn lướt qua, thấy Mạnh Hân Vũ vẫy tay với mình. qua hỏi: “Mọi người sao thế? Nhìn là lạ?”

      Mạnh Hân Vũ giọng, tức giận : “Tôn Nhã Nhàn xấu cậu!”

      Đáp án này giống với suy đoán của Kỷ An Ninh.

      Tôn Nhã Nhàn bắt đầu hãm hại .

      Lúc này mới chỉ là gió mưa phùn, chỉ có thấy chút rét lạnh, sau này mới là mưa rơi sét đánh, thể tránh né.

      Mạnh Hân Vũ còn thấy tức giận : “Tớ vừa cãi nhau với cậu ta trận. Cậu ấy chuyện khó nghe, làm cho người ta tức chết được! Ơ, cậu cười cái gì thế?”

      Ánh mắt Kỷ An Ninh dịu dàng, mỉm cười nhìn Mạnh Hân Vũ.

      Trong trường này, ấy có lẽ là người duy nhất bênh vực .

      Kiếp trước ấy thân quen, với nhau được mấy câu thế mà lúc người ta quá về , Mạnh Hân Vũ lại ra mặt quát lớn: “Tốt xấu gì cũng là bạn cùng lớp, miệng chừa chút đức hạnh ! Mấy người tận mắt thấy à, có chứng cứ à? Có chứng cứ ! Khinh thường người chết thể à? thấy cắn rứt lương tâm à?”

      ấy lau bảng liền đập cái lên bàn giảng viên, áp chế cả lớp. Sau này bạn học mới dần dần nhắc tới nữa.

      Kiếp này, hai người coi như thành bạn bè, nghĩ tới lúc này ấy lại ra mặt vì .

      Kỷ An Ninh cảm thấy trong lòng ấm áp, ấm áp này hòa tan băng giá ở kiếp trước nơi đáy lòng.

      gấp cũng chẳng tức, chỉ hỏi: “Cậu ta gì?”

      “Ăn khó nghe, đầu tiên là chế giễu tình cảnh nhà cậu,” Mạnh Hân Vũ , “Sau đó tìm đủ cách ám chỉ, cậu cùng chàng nhà giàu mập mờ, ám chỉ cậu…”

      “Hám giàu?” Kỷ An Ninh hỏi.

      Mạnh Hân Vũ tức giận gật đầu: “Ừm!”

      Mạnh Hân Vũ biết Kỷ An Ninh kiếm tiền vất vả thế nào. Chính bản thân cũng muốn phụ thêm cho gia đình, vì vậy dễ sinh ra đồng cảm với Kỷ An Ninh.

      Nếu đặt mình vào vị trí đó chắc chắn bị Tôn Nhã Nhàn làm cho tức chết.

      “Đừng nóng giận.” Kỷ An Ninh ngược lại an ủi lại ấy, thoáng nhìn qua Tôn Nhã Nhàn, lạnh lùng : “Tớ chuyện với cậu ta.”

      “Hả?”

      Kỷ An Ninh xong liền đứng lên, từng bước tới chỗ Tôn Nhã Nhàn.

      Trong nhà chỉ có bà lão và , vì tránh những phiền phức cần thiết, đa số thời điểm con đều chọn dàn xếp ổn thỏa, im lặng nhẫn nhịn.

      Nhưng im lặng phải là yếu đuối.

      Trải qua kiếp, hiểu im lặng phải chịu hậu quả gì, kiếp này muốn tiếp tục im lặng nữa.

      “Tôn Nhã Nhàn.” Kỷ An Ninh đứng trước mặt Tôn Nhã Nhàn, dáng vẻ duyên dáng kiều, vẻ đẹp trong trẻo chút diêm dúa, làm người ta hai mắt sáng ngời.

      Tôn Nhã Nhàn cũng là người đẹp, hai người cùng đứng chung với nhau lại càng đẹp mắt. Quan trọng là trước khi Kỷ An Ninh đến, Tôn Nhã Nhàn vừa xấu Kỷ An Ninh, bây giờ Kỷ An Ninh bỗng nhiên tìm tới Tôn Nhã Nhàn, lập tức làm cả lớp chú ý.

      “Hả? Có chuyện gì à?” Tôn Nhã Nhàn nghĩ là Kỷ An Ninh bỗng nhiên tới đây, trong lòng hơi kinh ngạc, lập tức thẳng lưng lên, lúc chuyện luôn nở nụ cười, giọng điệu rất thân thiết. Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

      Nhưng mấy bạn học đều nghe thấy ta xấu sau lưng Kỷ An Ninh, lại thấy ta giờ tỏ vẻ tươi cười, lập tức hiểu ra khỏi thầm trong lòng, cảm thấy Tôn Nhã Nhàn là người… Thôi vẫn nên thân thiết với ta hơn.

      Kỷ An Ninh thèm vòng vo, thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe lúc tôi có ở đây, cậu xấu sau lưng tôi? Cậu có gì bất mãn với tôi cứ trước mặt tôi.”

      Trong lớp trở nên yên tĩnh, vang lên rất nhiều tiếng hít khí lạnh. Bầu khí đột nhiên trở nên kì lạ.

      Mọi người đều líu lưỡi. Kỷ An Ninh này ràng luôn rất yên tĩnh, nghĩ tới… chuyện thẳng thắng như thế? Vừa tới liền vào thẳng vấn đề?

      Tôn Nhã Nhàn cũng bị thẳng thắn của Kỷ An Ninh làm cho nghẹn họng. ta cảm thấy tự nhiên liền cười lớn chống chế: “Cậu nghe ai vậy, đừng có mò, tớ hề…”

      Kỷ An Ninh đánh gãy lời ta: “Đừng mấy lời vô nghĩa, cậu cái gì tôi biết rồi, tôi chỉ muốn hỏi cậu, ra cậu vừa mắt tôi ở điểm gì? Là thích nhìn bộ dạng nghèo đói của tôi? Hay là thích có người theo đuổi tôi?”

      Đối với Tôn Nhã Nhàn câu trả lời chính xác là “Cả hai”. Nhưng Tôn Nhã Nhàn đâu phải đồ ngu, xem thường bạn cùng lớp nghèo đói? Đây là thiếu chuẩn xác! Cho dù trong lòng có nghĩ như thế cũng thể ra.

      Nếu ta làm sao có thể tiếp tục chụp cái mũ “Hám giàu” chứ?

      Con trai ghét nhất mấy đứa con hám giàu!

      Tôn Nhã Nhàn đem mặt kéo căng, nhíu mày giả bộ nghiêm túc : “Nếu cậu hỏi tớ thẳng, đúng vậy, tớ thích nhìn cảnh cậu cứ bám lấy người khác.”

      “ ‘Người khác’ là ai? Cậu từ chỗ nào biết được tôi có quan hệ với ‘Người khác’? Làm sao cậu biết tôi bám lấy người ta?” Kỷ An Ninh hỏi liên tục ba câu.

      Buổi trưa mấy bạn học nghe Tôn Nhã Nhàn ám chỉ ràng, ban đầu có chút ấn tượng tốt với Kỷ An Ninh, lúc này Kỷ An Ninh hỏi ba câu liên tiếp, lập tức phá vỡ ấn tượng này.

      Đúng vậy, Kỷ An Ninh thân quen với mấy người trong lớp, có vẻ cũng thân thiết với Tôn Nhã Nhàn, Tôn Nhã Nhàn từ đâu biết được mấy việc của Kỷ An Ninh?

      Tôn Nhã Nhàn trong lòng thấy hơi bối rối.

      Kỷ An Ninh ở trong lớp luôn rất yên lặng, luôn luôn làm người ta có ảo giác là người mềm yếu dễ bắt nạt. Tôn Nhã Nhàn lúc này mới nhớ tới, hôm thứ hai lúc Kỷ An Ninh chuyện với ta miệng lưỡi rất bén nhọn.

      ta phải người lương thiện gì, sao mình lại nghĩ ta là người dễ bị bắt nạt chứ?

      “Khụ, tớ chỉ trùng hợp nhìn thấy…?” Tôn Nhã Nhàn .

      Kỷ An Ninh hỏi: “Thời gian? Địa điểm? Cậu nhìn thấy ai? Tôi cùng người ta làm gì?”

      hùng hổ dọa người, thay đổi hoàn toàn ấn tượng của mấy bạn trong lớp với . Trước kia mọi người đều cho rằng giống như bức tranh yên tĩnh, ngờ lại lợi hại như vậy.

      “Chắc là thứ hai…” Tôn Nhã Nhàn chắc chắn.

      “Thứ hai?” Kỷ An Ninh hỏi, “Vậy “người ta” mà cậu là Văn Dụ năm ba đúng ?”

      nhấn từng chữ: “Thứ hai cậu cùng mấy người nhóm Hân Vũ, thấy tôi và sư huynh Văn Dụ chuyện ở cổng trường, sau đó tôi cùng với mấy cậu vào trường, bởi vì cậu hỏi nên tôi cho cậu, sư huynh Văn Dụ đúng là theo đuổi tôi, nhưng bởi vì tôi cảm thấy hợp, thêm nữa tôi có nhiều việc làm thêm ở ngoài, phải chăm sóc bà ngoại nên có thời gian chuyện đương, vì vậy tôi từ chối ấy.”

      Các bạn học xì xào bàn tán: “Văn Dụ, là người học năm ba lái xe Hummer học, vị sư huynh rất đẹp trai kia à?”

      Kỷ An Ninh cho Tôn Nhã Nhàn có cơ hội mở miệng mà tiếp tục : “Tôi cho cậu sau đó cậu liền cười nhạo tôi, hỏi tôi có biết nhà Văn Dụ rất giàu , nếu tôi làm bạn ấy còn cần gì làm thêm, đúng ? Lúc đấy mấy người Hân Vũ đều ở đó, tôi vì câu này của cậu mà ầm ĩ mấy câu, cuối cùng vẫn là Hân Vũ đứng ra can ngăn.”

      Mạnh Hân Vũ kịp thời xen vào: “Đúng, lúc ấy cậu đúng là như vậy, bộ dạng rất hâm mộ.”

      Ánh mắt các bạn học cũng thay đổi.

      ra cần Mạnh Hân Vũ thêm vào mọi người cũng nghe ra mấy lời Kỷ An Ninh thuật lại của Tôn Nhã Nhàn lộ ra chua xót hâm mộ.

      Buổi trưa, Tôn Nhã Nhàn dùng từ “Nghe ”, “Nghe ” này ám chỉ Kỷ An Ninh ham giàu, kết quả…

      Tôn Nhã Nhàn giữ được bình tĩnh, đứng bật dậy, giọng cũng cao lên mấy phần: “Tôi chỉ đùa chút, ai lại xem là chứ!”

      Kỷ An Ninh cười lạnh: “Cùng việc, lúc cậu lôi ra đùa, lúc lại dùng để phê phán tôi? Tiêu chuẩn của cậu cùng thay nhanh quá đấy?”

      Tôn Nhã Nhàn nghẹn họng, thẹn quá hóa giận, cao giọng : “Tôi đúng là nhìn cậu quen mắt! Chính cậu cậu từ chối Văn Dụ, sau đó cậu lại chạy tới mập mờ ngừng với người ta, cậu phải là bám lấy người khác sao? Đúng là thất đức!”

      “Cậu tôi mập mờ ngừng,” Kỷ An Ninh tỉnh táo hỏi lại, “Là vào thứ ba lúc tôi cho cậu biết tôi cùng câu lạc bộ với Văn Dụ à?”

      “Đúng!” Tôn Nhã Nhãn cảm thấy mình bắt được thóp của Kỷ An Ninh, lập tức tăng dũng khí, “Cậu cậu từ chối Văn Dụ đúng ? Vậy cậu còn vào câu lạc bộ của ấy làm gì?”

      Kỷ An Ninh bật cười: “Cậu xuyên từ triều Thanh tới à? Nếu lớp chúng ta có bạn nam theo đuổi tôi, tôi từ chối, có phải sau này tôi thể học chung lớp với các cậu nữa? Tôi biết bây giờ còn phân biệt nam nữ đấy?”

      Cái này đúng là đòn phản kích rất mạnh đấy, mấy người ủng hộ Kỷ An Ninh cảm thấy hơi lung lay.

      Nhưng Kỷ An Ninh chút hoảng loạn.

      Thần sắc trầm tĩnh, điệu nhàng : “Cậu chắc tình huống của tôi. Tôi làm thêm từ lúc học cao trung rồi.”

      Mấy bạn học đều biết, dù sao đây là việc được công khai. Nhưng những gì Kỷ An Ninh sau đó bọn họ đều biết.

      “Chắc do dáng dấp tôi tạm được, tóm lại lúc tôi làm thêm thi thoảng gặp vài người xấu, mấy chuyện tốt. Tôi chỉ là trẻ tuổi, bên ngoài dựa được vào ai, chỉ có thể dựa vào bản thân mình.”

      “Cho nên tôi muốn học ít kỹ xảo vật lộn thực dụng hoặc mấy chiêu phòng thân. phải mấy chiêu thức đẹp mắt ngoài kia, mà là mấy chiêu thức vào lúc nguy hiểm có thể cứu mạng tôi.”

      “Nếu cậu điều tra qua biết, mặc dù trong trường có mấy câu lạc bộ võ thuật, nhưng thực tế chỉ có thể xem như tập luyện thể dục. Văn Dụ là đội trưởng câu lạc bộ kickboxing, trình độ khá cao, rất chuyên nghiệp. Quan trọng nhất là cái này rất thực dụng, có thể dùng để đánh nhau, phòng thân.”

      “Cho nên dù tôi phải làm thêm rất bận rộn, vẫn quyết dành chút thời gian để học mấy chiêu phòng thân. Văn Dụ là đội trưởng câu lạc bộ kickboxing, ấy biết tình huống của tôi, cho nên phá lệ cho tôi vào.”

      Kỷ An Ninh giải thích ràng. Tình huống của đúng là rất đặc thù, mọi người đều biết.

      Nghe bình tĩnh “Gặp được người xấu, mấy chuyện tốt”, rất nhiều bạn học cũng nhịn được mà sinh ra đồng tình.

      Từ cao trung làm thêm, lúc cao trung bọn họ làm gì nhỉ? Đa phần đều là người lớn cho bọn họ làm gì cả, chỉ cần học tập giỏi, lòng đậu đại học là được.

      Còn Kỷ An Ninh, người phải gánh nhiều như vậy, sinh hoạt, kinh tế và xã hội, ba cái áp lực đè lên người, cuối cùng vẫn thi vào Hoa đại giống bọn họ. Cẩn thận nghĩ lại, liền bắt đầu thấy khâm phục.

      Tôn Nhã Nhàn từ biến hóa ánh mắt đến tiếng xì xào bàn tán của mọi người cảm giác được hướng gió thay đổi.

      ta tức hổn hển : “ ấy nhận nữ sinh, lại vì cậu mà phá lệ, phải bởi vì thích cậu à?”

      “Tôi đoán là vậy. Nhưng người khác thích tôi hoặc muốn theo đuổi tôi đâu phải điều tôi có thể khống chế.” Kỷ An Ninh , “Tôi cùng sư huynh Văn Dụ đúng là qua, chúng tôi thích hợp, tôi cũng có thời gian. Đối với chuyện ấy giúp tôi lần này, tôi cảm thấy rất cảm kích. Cũng già mồm bởi vì ấy thích tôi tôi cự tuyệt giúp đỡ của ấy. Bởi vì so ra, an toàn của tôi quan trọng hơn.”

      Ánh mắt Tôn Nhã Nhàn nhìn sơ qua, thấy mấy bạn học vì lời của Kỷ An Ninh mà gật đầu biểu thị đồng ý.

      Trong đầu ta suy nghĩ làm thế nào để phản bác Kỷ An Ninh.

      Kỷ An Ninh lại bắt đầu phản công.

      “Ngược lại tôi thấy rất hiếu kì chuyện.” cười, “Tôn Nhã Nhàn, làm sao cậu biết câu lạc bộ kickboxing nhận con ?”

      , đáng ra phải hỏi, sao cậu biết Văn Dụ là đội trưởng câu lạc bộ kickboxing?”

      ràng vào hôm thứ ba, lúc cậu hỏi tôi, tôi cơ bản cho cậu biết là cậu lạc bộ nào mà?”
      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199335 others thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 27: Phản kích mạnh mẽ (tiếp)

      Editor: tiểu mao

      Mọi người sững sờ.

      Hả? Nghe qua…còn biết ?

      Lại nhìn sang Tôn Nhã Nhàn, ánh mắt ràng hoảng loạn.

      Xem ra đúng là có biết!

      Tôn Nhã Nhàn đúng là luống cuống, ánh mắt có hơi loạn, lựa lời : “Là, là sau khi nghe ngóng được mới biết…”

      Kỷ An Ninh lẳng lặng nhìn ta, đôi mắt đen giống như nhìn xuyên thấu người khác, làm Tôn Nhã Nhàn thấy hãi hùng khiếp vía.

      Kỷ An Ninh nghĩ tới ánh mắt Tôn Nhã Nhàn nhìn sáng nay. Dựa vào kinh nghiệm trước kia liền đoán được, trăm phần trăm là hôm qua Tôn Nhã Nhàn gặp Văn Dụ. Lấy hiểu biết của về Văn Dụ, Tôn Nhã Nhàn chắc chắn bị Văn Dụ ác miệng làm nhục.

      Kỷ An Ninh mỉm cười.

      “Nếu tôi đoán sai, cậu tới câu lạc bộ kickboxing, gặp được Văn Dụ đồng thời muốn gia nhập cậu lạc bộ nhưng bị từ chối đúng ?”

      Tôn Nhã Nhàn hoàn toàn luống cuống.

      Kỷ An Ninh làm sao biết được? Chẳng lẽ Văn Dụ với ta?

      “Tôi có, cậu bậy.” ta phản bác, chỉ là giọng điệu ràng yếu rất nhiều.

      “Chuyện này chúng ta nên đến hỏi sư huynh Văn Dụ chuyến biết tôi bậy hay . cần vội.” Kỷ An Ninh , “Ngược lại tôi cảm thấy rất tò mò về mục đích của cậu đấy.”

      “Tôi cho cậu biết việc Văn Dụ theo đuổi tôi, tôi từ chối, cậu chế giễu tôi chỉ cần tìm kẻ có tiền cần làm thêm nữa.”

      “Tôi cho cậu biết tôi ở cùng câu lạc bộ với Văn Dụ, cậu hung hăng tới hỏi ngọn ngành là câu lạc bộ nào. Tôi cho cậu, cậu lại chạy nghe ngóng.”

      “Cậu hỏi thăm được câu lạc bộ của Văn Dụ, lập tức suy nghĩ chạy tới tham gia câu lạc bộ của ấy.”

      “Hôm qua cậu bị Văn Dụ từ chối, hôm nay cậu lại lên lớp cho mọi người nghe rằng tôi mặp mờ với sư huynh nhà có tiền, ám chỉ tôi hám giàu.”

      Kỷ An Ninh từng bước ép sát, ánh mắt mấy bạn học nhìn Tôn Nhã Nhàn hoàn toàn thay đổi.

      ra vừa rồi tôi với cậu, chúng ta thể nào kiểm soát hành vi của người khác. Người khác thích tôi hay theo đuổi tôi, tôi quản được.” Kỷ An Ninh chậm rãi, “Cậu nhìn xem, giống như việc cậu thích người ta, theo đuổi người theo đuổi tôi, tôi cũng quản được.”

      Sau khi phá bỏ lớp giấy che kín này, trong lớp lập tức xôn xao.

      ra là thế.”

      trách được.”

      “Tớ mà.”

      Tôn Nhã Nhàn cảm thấy da mặt mình bị lột ra rồi ném xuống đất, sắc mặt cực kì khó coi.

      Những gì Kỷ An Ninh đều là . ta câu cũng thể phản bác được.

      ta bình thường luôn khéo léo, nhưng tình cảm với mấy đứa con được tốt, lúc này lập tức có người bỏ đá xuống giếng.

      “Đúng là buồn cười gần chết, hóa ra là thích người theo đuổi người khác? biết ai mới hám giàu!” Có bạn nữ mở miệng .

      Cũng có bạn nam mở miệng: “Người ta vất vả kiếm tiền, tự lực cánh sinh, ngược lại bị là hám giàu, đúng là buồn cười.”

      ra tất cả mọi người đều hiểu, Văn Dụ sở dĩ phá lệ để Kỷ An Ninh vào câu lạc bộ đương nhiên là vì thích Kỷ An Ninh. Điểm này chính Kỷ An Ninh thừa nhận.

      Chính Kỷ An Ninh thừa nhận hề dối trá, thẳng ra là bản thân cần giúp đỡ, mọi người ngược lại có thể hiểu được, có thể tiếp nhận việc này.

      Mà đối với chuyện làm lốp xe dự phòng, trình độ tiếp nhận của con trai ra cao hơn con nhiều.

      Con xinh đẹp chút đều có lốp xe dự phòng, chẳng nhẽ mấy lốp xe dự phòng biết mình là kẻ dự phòng chắc? Chẳng qua là người muốn đánh, người muốn bị đánh mà thôi. (S&M???)

      Vị sư huynh năm ba kia có thể làm đội trưởng câu lạc bộ kickboxing, chắc là người rất mạnh mẽ có chủ kiến, người ta muốn theo đuổi Kỷ An Ninh, chẳng lẽ Kỷ An Ninh có thể quản được người ta cho người ta theo đuổi chắc?

      Đa số nam sinh, thậm chí bộ phận nữ sinh ra đều tán thành phương thức theo đuổi “Kiên nhẫn” này.

      Kỷ An Ninh thấy sắc mặt Tôn Nhã Nhàn hơi trắng bệch.

      Những lời vừa , lấy tính cách của đúng là rất cay nghiệt. Nếu là người khác, chuyện khác, cay nghiệt như thế.

      Nhưng Tôn Nhã Nhàn làm đủ cách hãm hại, kiếp trước mang tới cho quá nhiều tổn thương lẫn sỉ nhục.

      Cho nên Kỷ An Ninh cùng cảm thấy áy náy hay bất an, chỉ bình tĩnh nhìn Tôn Nhã Nhàn. Nhìn kiếp trước ta chụp lên đầu cái mũ “Hám giàu”, hôm nay bị chụp trở lại đầu mình.

      Thiên đạo luân hồi, chưa tha ai bao giờ.

      Tôn Nhã Nhàn chưa bao giờ để cho bản thân rơi vào tình cảnh khó chịu như thế này. ta bị bạn học chế giễu, sắc mặt trắng bệch, bờ môi run rẩy, nhưng lại bất lực thể cãi lại.

      Bởi vì toàn bộ đều là .

      Lúc này giảng viên vào lớp, phá vỡ bầu khí giằng co này: “Mọi người ngồi xuống, chuẩn bị học bài.”

      Tôn Nhã Nhàn bỗng nhiên cầm túi xách lên, cắn môi chạy ra ngoài.

      ta đụng trúng giảng viên, làm giảng viên lảo đảo chút.

      “Này, bạn sinh viên kia! Vào học!” Giảng viên xoa bả vai gọi to. Nhìn lại thấy người đụng trúng mình đâu.

      Trốn học ngay trước mắt mình đấy à, đúng là làm người khác bực mình.

      Ban đầu giảng viên định điểm danh, nhưng lúc này lại lôi danh sách ra, tức giận : “Tới đủ chưa, điểm danh!”

      Lúc gọi tới Tôn Nhã Nhàn, bạn cùng phòng do dự có nên điểm danh hộ ta hay có bạn nam lên tiếng: “Là người lúc nãy chạy ra ngoài!”

      Giảng viên gật đầu, dùng bút đỏ viết dấu X.

      Kỷ An Ninhh biết, lúc nãy hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của mọi người với mình, có thể trận thành danh.

      ngồi ở hàng cuối cùng, yên lặng ghi chép.

      Kiếp trước, Tôn Nhã Nhàn tung tin đồn, Văn Dụ đánh bậy đánh bạ thế lại thành chứng thực lời đồn, mà từ đầu chọn im lặng, đúng là lựa chọn sai lầm. Càng về sau, cho dù có trăm miệng cũng thể .

      Chỉ có thể im lặng, lại im lặng rồi tiếp tục im lặng. Im lặng mà bên trong kìm nén, im lặng nhưng bên trong chết lặng.

      Mà bây giờ như vừa vận động mạnh, mồ hôi dần thu lại, lại như bị ngăn từ lâu, bỗng nhiên được đả thông. Cảm giác kiềm chế đến chết lặng kia biến mất. Kỷ An Ninh cảm thấy trong lòng có cảm giác ấm áp dễ chịu được.

      mang theo tâm trạng này tới tận chạng vạng tối, lúc chạy ra ngoài trường thấy Văn Dụ lạnh lùng dựa vào cửa xe hút thuốc. còn rất vui vẻ mà vẫy tay chào hỏi : “Chào!”

      Quen biết Kỷ An Ninh được nửa tháng chưa thấy cười với mình được mấy lần. Nhìn thấy trong mắt Kỷ An Ninh lên vui vẻ, con mắt Văn Dụ lập tức sáng lên, tay kẹp điếu thuốc, tay khác cũng giơ lên…

      Sau đó Kỷ An Ninh liền chạy qua : “Tạm biệt!”

      Văn Dụ: “…”

      Tay Văn Dụ vẫn giơ lên, thiếu chút nữa bị làm cho tức chết.

      vứt thuốc đuổi theo: “Này!”

      Kỷ An Ninh chạy phía trước, hề quay đầu lại: “Em gấp!”

      phải đuổi theo xe buýt đấy!

      Kỷ An Ninh đối với việc chen xe buýt rất có kinh nghiệm, chỉ thấy nhanh nhẹn né tránh, len qua khe hở trong đám người, leo lên xe buýt vừa dừng lại.

      Mà Văn Dụ lạnh lùng hơn nhiều. Lấy thân thủ của , sở dĩ đuổi kịp Kỷ An Ninh cũng bởi vì giữa còn vô số mấy bà mấy thím.

      Trơ mắt nhìn Kỷ An Ninh leo lên chuyến xe kia, Văn Dụ: “…”

      Văn Dụ cắn răng cái, theo mấy bà mấy thím, theo chen lấn mà lên chuyến xe kia.

      Kỷ An Ninh vừa tìm được chỗ phù hợp nắm vòng treo để đứng vững, bỗng nhiên có người chen tới. quay đầu lại, lại là Văn Dụ.

      Kỷ An Ninh im lặng nửa ngày: “Sao cũng lên đây?”

      Văn Dụ đúng là tức đến lệch mũi luôn. bực bội hỏi: “Em chạy làm gì!”

      Kỷ An Ninh chớp mắt: “Em đuổi theo xe.” phải rất ràng à?

      Văn Dụ cảm thấy gân xanh trán giật giật.

      nghiến răng, nhịn xuống tiếp: “Chẳng lẽ đậu xe ở cổng trường để làm gì em biết sao?”

      Đôi mắt Kỷ An Ninh rất sáng, giữa lông mày lạnh lùng xa cách như trước, còn có mấy phần nhõm hoạt bát chưa từng thấy.

      Trong lòng Văn Dụ, trước giờ luôn là người đẹp lạnh lùng, bỗng nhiên lên thần sắc hoạt bát này làm Văn Dụ ngây người mất mấy giây.

      Văn Dụ lấy lại tinh thần, nhíu này, kỳ quái hỏi: “Hôm nay có chuyện gì à? Tâm trạng tốt thế? nghe xem nào?”

      Khóe miệng Kỷ An Ninh cong lên nhưng vẫn phủ nhận: “ có gì.”

      xong liền quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

      Văn Dụ nhìn khóe miệng cong lên, trong lòng ngứa chịu được.

      nhìn thấy cả người em đều phát sáng.”

      cúi đầu xuống, giọng bên tai : “Có phải nhờ độ cho ngụm dương khí lúc trưa ?”

      Kỷ An Ninh vốn cố gắng dặn mình quên chuyện lúc trưa, làm như chưa từng xảy ra. nghĩ tới nhắc lại, còn dùng tư thế ngả ngớn như thế, lập tức cảm thấy cả tai và cổ đều đỏ bừng.

      Văn Dụ thấy cái cổ tuyết trắng kia dần lên màu hồng, nhịn được nở nụ cười trầm thấp.

      Kỷ An Ninh hít thở sâu để cho mình giữ vững tỉnh táo, quay đầu làm như có việc gì với : “ xuống xe . trạm ở đây rất ngắn, bộ lúc là về được rồi.”

      Văn Dụ hỏi: “Em với cùng à?”

      Kỷ An Ninh : “Em muốn tới đường Quang Minh.”

      Văn Dụ bắt đầu mặt dày: “Vậy xuống.”

      Kỷ An Ninh biết Văn Dụ muốn làm gì thể ngăn được. Nếu có thể khiến nghe lời kiếp trước phải phiền não vậy rồi.

      “Tùy .” lườm cái, quay đầu nhìn về cửa sổ.

      Văn Dụ xác nhận cảm giác của sai, tâm trạng Kỷ An Ninh lúc này đúng là rất tốt, cả người đặc biệt thả lỏng.

      Văn Dụ vốn cho rằng mình thích Kỷ An Ninh vì trong trẻo lạnh lùng của , nhưng vào giờ phút này thấy thả lỏng giữa lông mày cùng khéo miệng nhếch lên, hiểu sao trong lòng lại có cảm giác nhảy cẫng lên đầy vui sướng.

      Bản thân mình từ lúc nào trở nên kiên định rồi?

      trạm đúng là rất ngắn, chỉ mấy phút tới, lại nhóm người lên chen lấn.

      Ban đầu Văn Dụ đứng sau lưng Kỷ An Ninh, hai tay chống lên xa ngang cửa sổ, chống cho khoảng gian . Thình lình bị đám người vừa lên xe này chen lấn, người lập tức áp vào người Kỷ An Ninh.

      Sau đó, Văn Dụ cảm thấy… Rất tốt.

      Kỷ An Ninh quay đầu nhìn Văn Dụ. Văn Dụ lập tức bày ra vẻ mặt vô tội: “Người ta đẩy .”

      Mặc dù chen tới mức áp cả người lên, nhưng đúng là người dán với người là bình thường. Kỷ An Ninh đối với tình hình này rất quen thuộc, chỉ là bây giờ người chạm vào là Văn Dụ nên mới để ý tới.

      cũng nhìn ra được Văn Dụ cố ý, liền quay đầu lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Trong trí nhớ của Văn Dụ chưa từng loại phương tiện giao thông công cộng này, đây là lần đầu tiên thử cái xe buýt giảm xóc mà cơ bản là có giảm xóc gì cả.

      lắc lư xóc nảy của thân xe có cùng tỉ lệ với trình độ giẫm thả chân phanh của tài xế.

      Còn chưa tới trạm thứ hai, bả vai Kỷ An Ninh chợt căng thẳng, gương mặt trắng nõn đột nhiên nổi lên màu hồng nhàn nhạt, giống như hào quang.

      quay đầu lại, mang theo xấu hổ giận dữ hung hăng trừng Văn Dụ cái.

      Mắt Văn Dụ nhìn lên trần xe : “ thể trách được.”

      Muốn trách phải trách xe như điên lại chật chội, mọi người chen lấn, đồ mùa thu mỏng, thân thể Kỷ An Ninh mềm mại, dần dần làm người ta thể nào sinh ra mấy ý nghĩ…

      Mà suy nghĩ của đàn ông nhanh chóng thể mặt sinh lý.




      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199341 others thích bài này.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Đây là cảnh hai chị tình cảm trắng trợn trước bàn dân thiên hạ.

      Chương 28: Được chút danh phận

      Editor: tiểu mao

      Kỷ An Ninh quay đầu lại, dịch người vào trong, muốn cách Văn Dụ chút.

      Nhưng Văn Dụ đúng là biết xấu hổ mà tiếp tục dán tới.

      Kỷ An Ninh quay đầu trừng , Văn Dụ tỏ vẻ vô tội: “Chen lấn như vậy…”

      Mọi người đúng là chen chúc, thể Văn Dụ được. Kỷ An Ninh hơi bực bội, lại quay đầu thèm nhìn .

      Văn Dụ dán vào người Kỷ An Ninh, lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh. làm càn mà cúi đầu xuống hôn cái lên đỉnh đầu Kỷ An Ninh.

      Kỷ An Ninh chỉ trong chớp mắt cả người lập tức căng thẳng.

      Văn Dụ mỉm cười cúi đầu bên tai : “Trả lễ.” tới việc trưa nay.

      Kỷ An Ninh cảm thấy hối hận buổi trưa nhất thời xúc động trêu chọc . hít sâu, nhịn nào.

      Văn Dụ sao có thể dễ dàng thu tay lại, cũng đâu phải loại người ngốc nghếch để người ta chiếm lợi.

      Tóc Kỷ An Ninh rất mềm mượt. Có thể là do ăn uống thanh đạm, cho dù chạy toát cả mồ hôi vẫn cho người ta cảm giác thân thể rất sạch .

      Lúc Văn Dụ hôn lên đỉnh đầu , giữa đống mùi hỗn tạp trong xe buýt vẫn có thể ngửi thấy mùi hương tự nhiên nhàn nhạt.

      phải mùi nước hoa, là mùi tự nhiên của cơ thể, êm ái, nhàng, sạch .

      tự nhiên này làm người ta liên tưởng tới hai từ “Thiếu nữ”.

      Văn Dụ ỷ vào dáng cao, cúi đầu, cái cằm cọ lên đỉnh đầu Kỷ An Ninh, cảm thấy cực kì thoải mái.

      Cả người Kỷ An Ninh đều muốn xù lông.

      Kiếp trước, Kỷ An Ninh từng có vài lần đụng chạm thân thể. vẫn còn nhớ lúc nắm chặt tay dùng sức thế nào, nhớ kĩ lúc cưỡng hôn , bờ môi cùng đầu lưỡi đều nóng rực.

      Nhưng cho tới tại bọn họ chưa từng thân mật như bây giờ. Lúc cọ lấy tóc , Văn Dụ giống như con mèo nũng nịu vậy!

      Lưng Kỷ An Ninh bắt đầu nổi da gà, tiếp tục lan tới phần gáy và hai bên tai, thân thể nhịn được mà co lại.

      theo bản năng buông vòng treo, thân thể ngả về trước, chống lên xà ngang cửa sổ.

      Văn Dụ xòe tay ra, bao lại bàn tay của , cùng tay cầm xà ngang. Kỷ An Ninh thử rút tay ra nhưng lại bị cầm chặt, hai cái tay giống như dính chung chỗ.

      người chịu đựng xấu hổ, người cố nín cười, hai người ở trong xe buýt ồn ào phân cao thấp trong im lặng.

      Khi xe buýt xóc nảy, Kỷ An Ninh cảm nhận được lồng ngực dựa vào mình chấn động. Cái tên này cười! Lấy trêu chọc làm vui à?

      Kỷ An Ninh cắn môi, giơ chân lên dùng sức dẫm lên mu bàn chân Văn Dụ cái.

      Kỷ An Ninh càng sử dụng thử đoạn ‘bạo lực”, Văn Dụ càng khách sáo. Tay trái vừa kéo liền ôm lấy eo Kỷ An Ninh.

      Ôm vòng rồi nắm chặt.

      Rất .

      Trong lòng Văn Dụ nhộn nhạo chút, bỗng nhiên có suy nghĩ nhảy ra: vẫn luôn ăn ít như vậy à, đơn giản như vậy. Cái này… Chắc là rất đói?

      biết làm sao, cảm giác đó thấy rất có khả năng. Mấy tâm tư đứng đắn kia bỗng nhiên biến mất hết.

      Trong lòng có cảm giác khác biệt, cánh tay càng ôm chặt hơn.

      Mặt Kỷ An Ninh đỏ bừng cả lên. Xe buýt nhiều người nên muốn ầm ĩ với Văn Dụ. vất vả nắm mới rút được tay phải ra, hai cánh tay cố gắng tách cái tay ghìm chặt lấy eo mình.

      Cánh tay Văn Dụ cứng như sắt, nhúc nhích tí nào.

      Kỷ An Ninh hết cách, đành giọng : “Em muốn xuống xe.”

      Giọng mềm mại, thực ra là thể bất lực của mình với Văn Dụ, đành cúi đầu chịu thua.

      Kiếp trước, Kỷ An Ninh và Văn Dụ đều đối với nhau quá kịch liệt, quá mạnh mẽ. người bướng bỉnh quật cường, người căn bản thèm đạo lý, hai người luôn cứng đấu cứng.

      Văn Dụ thừa lúc nhiều người mà đùa giỡn lưu manh, Kỷ An Ninh còn tưởng giống như kiếp trước gì cũng vô dụng, cứ làm theo ý mình. Ai ngờ vừa xong, Văn Dụ “A” tiếng, có chút tiếc nuối : “Nhanh vậy tới rồi?”

      xong lại ngoan ngoãn nới lỏng tay.

      Kỷ An Ninh thở dài cái, đồng thời cũng nhìn ra Văn Dụ có chút kinh nghiệm chen xe buýt.

      quay ra đẩy : “ ra cửa trước .”

      Vừa rồi Văn Dụ chìm đắm trong thế giới hai người, giờ quay đầu lại thấy mảnh đen nghịt toàn đỉnh đầu mới trở về thực tại, lập tức thấy da đầu tê rần: “ thế nào đây?”

      Kỷ An Ninh im lặng, câu “ theo em”, liền bắt đầu chen ra ngoài.

      Người với người dán sát vào nhau. Văn Dụ lên xe chỉ do nhất thời xúc động, bây giờ cùng đám mấy chú mấy thím cọ qua cọ lại, đương nhiên quen, chỉ có thể cố gắng ngẩng đầu, theo Kỷ An Ninh chen ra phía ngoài.

      Hiển nhiên là Kỷ An Ninh rất có kinh nghiệm, nhìn chỗ nào có khe hở là lập tức chen qua. Văn Dụ đuổi sát theo.

      Chen được nửa bất động, Kỷ An Ninh dừng lại. Văn Dụ theo cũng dừng lại, còn nghĩ phía trước nhiều người như vậy sao xuống xe đây?

      Xe đến trạm dừng, đám người ở gần cửa nháo nhào xuống. Kỷ An Ninh thừa dịp này chen tới chỗ gẫn cửa đứng vững. Cửa xe đóng lại, trạm sau mới là đường Quang Minh.

      Văn Dụ: “…” ra là thế.

      Khả năng chen lấn của mấy chú mấy thím đúng là đùa được, Văn Dụ lần đầu tiên được trải nghiệm qua đấy. theo Kỷ An Ninh tới đường Quang Minh, xuống xe rồi mà vẫn thấy hốt hoảng.

      “Mùi gì vậy?” ngửi người mình, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

      Kỷ An Ninh hít hít mũi, bình tĩnh cho Văn Dụ: “Cá hố.”

      Văn Dụ: “…”

      “Lúc nãy có kia xách theo túi cá hố.” Kỷ An Ninh nhún vai.

      Nghe xong sắc mặt vị đại thiếu gia này có thể là tương đối đặc sắc.

      Kỷ An Ninhh biết sao tự nhiên thấy buồn cười, con mắt bắt đầu cong cong.

      Bình thường thấy rất ít cười, mỗi lần cười như thế này Văn Dụ đều cảm thấy tim mình đập thình thịch. Cái gì mà cá hố với cả rau cần, đều quan trọng.

      cùng làm với em.” Ánh mắt sáng tỏ .

      được.” Kỷ An Ninh cự tuyệt.

      Nhìn Văn Dụ còn muốn tiếp, : “Em phải làm hai việc, buổi tối chắc mười giờ mới về được. đừng có phá nữa, mau về .”

      Đối với việc làm thêm, Văn Dụ luôn thấy rất đau đầu. có thời gian quen bạn trai” đúng là dối.

      Tính tình Kỷ An Ninh quá bướng bỉnh, việc này Văn Dụ cũng vội ép , dự định sau này từ từ khuyên bảo. : “Vậy được rồi, về trước đây.”

      xong bỗng nhiên vươn tay nhéo vành tai Kỷ An Ninh, dặn dò: “Em đừng cố sức quá.”

      Vành tai giống như bị phỏng.

      Kỷ An Ninh gỡ tay Văn Dụ, che lại tai mình trừng mắt nhìn .

      Văn Dụ mỉm cười, ánh mắt giảo hoạt.

      Kỷ An Ninh chỉ thấy bắt đắc dĩ. ra hiểu , bắt đầu từ cái hôn xúc động vào lúc trưa, mối quan hệ giữa và Văn Dụ còn giống như trước nữa rồi.

      vài mối quan hệ, vài người khi đạt được mục đích trước đó chỉ có thể tiếp chứ thể lui. Văn Dụ là người như vậy, trong từ điển của chỉ có ‘được tấc lại muốn tiến thước’, chứ chưa từng có ‘ đánh mà lui’ hay ‘tay mà về’.

      Văn Dụ gọi xe rời , Kỷ An Ninh cũng về phía quán cà phê Thư Thần. được vài bước đột nhiên có người gọi .

      Là người làm cùng ca chiều với chạy tới, hỏi : “An Ninh, người lúc nãy là bạn trai của cậu à?”

      Kỷ An Ninh còn chưa trả lời “ phải”, kia hưng phấn trước: “Đẹp trai đấy! Bạn trai cậu đẹp trai quá ! Hai người xứng đôi lắm luôn! A a a a a tớ cũng muốn có bạn trai.”

      nàng ríu rít hỏi Kỷ An Ninh: “Này, cậu tìm đâu được bạn trai đẹp trai thế, cùng trường à?”

      Cảm xúc của nàng bỗng tăng vọt, câu “ phải” kia Kỷ An Ninh đành nuốt vào, đơn giản: “Ừ, ấy là sinh viên năm ba trường mình.”

      nàng lại càng hưng phấn mà hỏi đông hỏi tây, muốn Kỷ An Ninh giới thiệu chàng học Hoa đại cho mình. (Hoa đại ở đây là đại học Thanh Hoa)

      Kỷ An Ninh thấy đau đầu: “Tớ trọ trong trường, cũng thân quen với bạn trong lớp…”

      Vừa bước vào quán, nàng liền nhảy cẫng lên với Thư Thần: “Ông chủ, ông chủ! Lúc nãy em vừa thấy bạn trai của An Ninh! Cực kì đẹp trai luôn!”

      Thư Thần bản tính ôn hòa, tính tình lại tốt, dáng người cũng nhã nhặn thuận mắt, mấy nàng trong quán đều rất quý mến . nghe vậy, cười hỏi: “Hả, là Văn Dụ à? Sao vào đây ngồi chơi chút?”

      Đây chẳng phải đem Văn Dụ trở thành bạn trai rồi.

      Kỷ An Ninh bỗng nhiên phát ra, bản thân cảm thấy khó chịu khi thấy người khác coi Văn Dụ là bạn trai của mình. Trong nội tâm ngược lại có cảm giác…tán thành.

      ấy đưa em tới nhưng có việc nên về trước rồi.” . Gương mặt hiểu sao nóng bừng lên.

      Thư Thần coi Kỷ An Ninh như người có người , trong lòng tiếp nhận này nên tâm tình cũng bình thản, còn trêu ghẹo hai câu, : “Lần sau bảo cậu ấy tới đây, mời cậu ấy uống cà phê.”

      Kỷ An Ninh đồng ý, chạy vào trong ăn cơm rồi thay quần áo.

      Sau khi tan làm ở quán cà phê, tiếp tục tới NL. Mặc dù ngày mai mới là ngày nghỉ, vậy mà hôm nay NL đông đến thở được. Sảnh chính và phòng bao đều kín hết.

      Kỷ An Ninh thích điều này, kiểu này kiếm được nhiều tiền hơn so với cuối tuần. chạy qua chạy lại giữa các bàn, vô cùng bận rộn.

      “An Ninh!” lớn tuổi hơn tới giữ chặt tay “Khách phòng 7 gọi em qua.”

      Kỷ An Ninh kinh ngạc: “Em ạ?”

      Nếu so ra khách trong phòng bỏ tiền còn nhiều hơn, ngoài rượu ra bọn họ còn cho thêm tiền boa. Nhưng kiếp trước Kỷ An Ninh cũng rất ít tới phòng bao. gian bị đóng kín, khách phần lớn là đàn ông, điều này làm Kỷ An Ninh cảm thấy an toàn.

      Cũng bởi vì trước giờ cướp mối làm ăn, quan hệ với đồng nghiệp cũng khá tốt, nhân duyên ở NL tốt hơn ở trường học.

      Người đàn ông trẻ tuổi kia tiêu xài xa xỉ, vì để nàng kia gọi Kỷ An Ninh còn cho nàng tiền boa. Chắc là bạn học của Kỷ An Ninh, cùng có thể là người theo đuổi , bất kể thế này hôm nay Kỷ An Ninh coi như kiếm được thêm khoản.

      nàng kia như thế, ý nghĩ đầu tiên của Kỷ An Ninh là Văn Dụ.

      nhớ lại chút, kiếp trước đúng vào đêm này, Văn Dụ đến NL. mang theo nhóm mấy người biết mà quen ở ngoài trường, nhìn tuổi đều lớn hơn , sau đó gọi tới còn gọi thêm rất nhiều chai rượu đắt tiền.

      Lúc ra phòng chuẩn bị đóng cửa lại liền nghe người bạn của : “ nàng này dáng đẹp , nghĩ xem…”

      Sau đó cửa đóng lại, trong đó thêm gì hoặc Văn Dụ có phản ứng thế nào, nghe thấy.

      Đêm hôm đó, chỉ phòng Văn Dụ thôi cũng giúp kiếm được ít, nhưng cũng thấy vui vẻ. Sau khi tan làm, phát Văn Dụ đợi ở ven đường muốn đưa về.

      Kỷ An Ninh kiên quyết từ chối.

      Kỷ An Ninh : “Được, giờ em qua.”

      ràng bảo về nhà, thế mà lại chạy tới. Kỷ An Ninh thầm trong lòng, cũng để tâm tới kiếp trước Văn Dụ chạy tới đây chỉ thấy khó chịu.

      Tới của phòng 7, đẩy cửa vào, vốn nghĩ mình bình thản đối diện với Văn Dụ. ngờ bên trong lại là đám người xa lạ, người trẻ tuổi vẫy tay với : “Chào, còn nhớ ?”

      Kỷ An Ninh liền đông cứng cả người.

      phải Văn Dụ, là Triệu Thần.




      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199339 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :