1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đúng là họa vô đơn chí mà, mong Cao Lãng nhanh tìm được Uyển Dung, tội nghiệp ghê
      Ngọc Hỏa Ca thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 58: Cứu em ra khỏi nơi này.
      Tạ Thiên Thành mang theo Cao Lãng cùng Vệ Thành lên núi, đường lát đá trước kia bây giờ cũng bị che kín bùn đất và đá vụn trong bóng đêm càng thêm thâm trầm, tất cả bọn họ đều cầm đèn pin tay, ánh đèn nhảy lên chiếu sáng con đường phía trước.

      đường tới đây cả người Vệ Thành mồ hôi ướt đẫm, hòa cùng nước mưa, sớm thể phân biệt được là mồ hôi hay nước mưa nữa. Tạ Thiên Thành là người bình thường, có thể lực biến thái như bọn họ, cho nên khi cậu phải leo núi lần nữa, sức lực kém , thở hồng hộc cả đoạn đường.

      Bất quá dựa vào nghị lực của bản thân, cậu vẫn dùng đôi chân run rẩy dẫn hai người tới sườn núi nơi mà bọn họ gặp nạn kia, giờ phút này cả triền núi hỗn loạn, cây cối ngã trái ngã phải đổ đầy đất.

      Tạ Thiên Thành chỉ vào chỗ triền núi, : “Chính là chỗ này, bọn tôi thất lạc Uyển Dung ở chỗ này, sau đó chúng tôi quay lại tìm vòng chung quanh cũng tìm thấy ấy.”

      cần Cao Lãng lên tiếng, Vệ Thành cũng biết mình phải làm gì, ngồi xổm xuống thầm vài tiếng với chó cứu hộ, để nó nhận mùi vị lần nữa, nó lập tức phe phẩy đuôi, bắt đầu vội vàng chạy .

      Tạ Thiên Thành còn chưa kịp phản ứng, Vệ Thành cùng Cao Lãng nhanh chóng chạy theo, may mắn là những người theo họ hướng khác cứu giúp người sống sót, bằng chiếu theo tình trạng bây giờ phỏng chừng người còn chưa cứu được, mọi người đều bị thất lạc.

      Cả con đường đều ẩm ướt lầy lội, cùng với việc mưa to rơi xuống càng lúc càng lớn, tiếng tim đập từng người đều phanh phanh phanh vang lên như nổi trống, lại thấy chó cứu hộ giống như phân biệt được phương hướng, di chuyển tại chỗ nhìn xung quanh.

      hay rồi, trời mưa lớn, hương vị tan mất rồi. Cao Lãng…” Tay Vệ Thành vỗ vai Cao Lãng, khuyên quay lại tìm lần nữa thử xem, có lẽ bọn họ để sót điều gì đó cũng nên?

      Trong lòng Vệ Thành còn ý nghĩ khác, nhưng bây giờ dám ra, ai cũng biết sau khi núi đất bị sạt lở, chừng… Nếu bị vùi lấp dưới đất cho dù bọn họ dùng cách gì để tìm người, cũng chắc chắn tìm thấy được, ngược lại nếu có thể điều động công cụ đến khai quật…

      Cao Lãng mím chặt môi mỏng, ánh mắt thâm thúy nhìn Vệ Thành sâu, tựa hồ có thể nhìn thấu những lời ta nghĩ, Cao Lãng chiếc còi từ trong cổ áo, dùng sức thổi lên, tiếng còi truyền rất xa trong đêm mưa.

      “Uyển Dung! Ứng Uyển Dung!.....” Cao Lãng vừa vừa kêu, kêu tiếng lại thổi ba tiếng còi , hét lên: “Nếu em nghe thấy kêu lên tiếng! Uyển Dung…”

      biết vì sao, cả Vệ Thành và Tạ Thiên Thành đều cảm nhận được trong giọng bình tĩnh của Cao Lãng tràn đầy bàng hoàng bất lực, đó là loại cảm giác đau đớn tận xương tủy nhưng vẫn cố chấp ôm lấy tia hy vọng cuối cùng dám từ bỏ, tâm tình kiên trì như cũ, khiến bọn họ cảm thấy cổ họng nghẹn ngào.

      “Chúng ta chia ra kêu , tôi sang bên này tìm xem.” Vệ Thành giữ chặt lấy Tạ Thiên Thành giọng với , sau đó mang theo chó về hướng khác, vừa vừa kêu.

      Ứng Uyển Dung biết mình ngủ từ lúc nào, đầu óc có chút mơ màng, trong hô hấp của trào ra hơi khí nóng, mưa vẫn rơi, còn ở dưới hố, vẫn duy trì tư thế ôm đùi ngồi dưới đất, nước bùn sớm tẩm ướt giày vớ của , cả người vừa dính nhớp lại vừa khó chịu.

      “Khụ, khụ, khụ khụ.” Ứng Uyển Dung ho vài tiếng, giơ tay sờ lên trán, có lẽ là vì dính mưa nên trán bắt đầu nóng lên.

      Tiếng mưa rào rạt rơi xuống chút gián đoạn nào. Mí mắt Ứng Uyển Dung ướt đẫm, chuẩn bị lấy thuốc từ balo trong ngực ra uống, liền nghe thấy thanh vang lên của tiếng còi, còn có tiếng gào mơ hồ truyền đến.

      Mắt Ứng Uyển Dung sáng lên, ném balo sang bên, muốn đứng lên đáp lại tiếng gọi, nhưng quên mất vết thương ở chân, kết quả có thể hiểu, cơn đau như thể chạm vào thần kinh làm mắt sối sầm lại, hít sâu hơi, vội vàng bám vào vách tường để đứng lên.

      “Tôi ở chỗ này! Ở đây có người!” Ứng Uyển Dung dùng hết sức lực toàn thân hô lên, thanh khàn khàn, lại ở trong hố sâu, tiếng hét cũng bị nước mưa át mất, truyền xa được.

      “Uyển Dung!……”

      Ứng Uyển Dung nghi ngờ có phải bản thân tưởng niệm quá độ mà xuất ảo giác hay , bằng sao lại có thể nghe thấy tiếng Cao Lãng gọi mình? Tiếng gọi mơ hồ như cách làn hơi nước truyền đến, cùng với đó là từng tiếng còi càng ngày càng gần.

      “Cao Lãng! Cao Lãng! Em ở chỗ này!...” Ứng Uyển Dung ra sức hét lên, căn bản ý thức được nước mắt chảy ra từ lúc nào , nước mắt và nước mưa hòa vào nhau, thanh khàn khàn, run rẩy hét lên.

      Tay trái chống lên tường đất ẩm ướt, tay phải nắm chặt vỏ đạn cổ, Cao Lãng đến, tới tìm ?

      Ứng Uyển Dung máy móc kêu lên, cảm giác mình giống như nằm mơ, cả người bay bổng, cho đến khi khuôn mặt tuấn lãng của Cao Lãng xuất khe hở nho bên hố sâu, mới dừng tiếng kêu của mình lại.

      Ánh mắt hai người tham làm mà nhìn nhau lâu, như chưa từng chia lìa, Ứng Uyển Dung cắn môi dưới, nước mắt rơi dứt, nổi câu nào.

      Cao Lãng thở sâu, cổ họng như bị thanh sắt chặn ngang phát ra nổi thanh nào, đứng dậy thổi còi báo hiệu cho Vệ Thành biết, tìm được người rồi, dùng đèn pin rọi tín hiệu cho chiến hữu nhanh chóng lại đây.

      Cởi dây thừng quấn quanh hông cột vào thân cây bên cạnh, tay bắt lấy đầu dây khác do Vệ Thành đưa tới rồi sau đó lập tức nhảy xuống dưới hố sâu trong động.

      cầm đèn pin nhảy xuống, bật đèn lên nhìn mới phát ra Ứng Uyển Dung cả người ướt đẫm, đứng chân, yên lặng si ngốc nhìn .

      Cao Lãng buông dây thừng ra, bước lên dùng sức trực tiếp ôm vào trong ngực, trong thời khắc ngắn ngủi đó chỉ có tiếng hít thở dồn dập, giờ phút này gì cũng quan trọng nữa.

      “Em xảy ra chuyện gì… tốt.” Cao Lãng đỏ mắt khàn giọng , tâm trạng lo lắng, nôn nóng, sợ hãi cả ngày của giờ đây còn, chỉ còn lại bình tĩnh, an lòng, vợ còn đứng trong ngực mình, tốt.

      “Để nhìn xem, có phải chân em bị thương rồi ?” Cao Lãng ôm Ứng Uyển Dung lát mới nghĩ đến việc, vừa rồi tư thế đứng của có chút ổn, chắc chắn là bị thương, vội vàng muốn cúi xuống xem xét chân của Ứng Uyển Dung.

      “Đừng!” Ứng Uyển Dung lên tiếng cự tuyệt, ôm chặt eo Cao Lãng buông, mặt dán lên nơi trái tim còn đập rất nhanh của , những giây phút bất lực thể làm gì, xem như rời xa hoàn toàn.

      “Cao Lãng… có thể ở đây, là tốt.” Ứng Uyển Dung nhàng , cắn môi muốn thêm vài lời nữa, lại cảm thấy cả người tái nhợt vô lực, biết Cao Lãng nhất định hiểu ý .

      Ngực Cao Lãng đau đớn thôi, muốn an ủi vợ, lại biết phải gì, chỉ có thể vụng về vỗ vỗ lưng Ứng Uyển Dung. cảm giác được vai vẫn run, Cao Lãng lấy hành động thực tế chứng minh cho bết, ở đây rồi, đừng sợ, cứu em ra khỏi nơi này.

      Cái ôm thản nhiên như nước chảy thành sông, khiến cho trái tim hai người gần nhau hơn, hấp thu hơi ấm duy nhất của nhau trong màn đêm lạnh lẽo này, như thể họ bảo vệ ngôi nhà của hai người, bao giờ rời xa nhau nữa…

      “Cao Lãng! Hai người thế nào rồi?” Thanh của Vệ Thành đột nhiên vang lên, lúc Ứng Uyển Dung lấy lại được tinh thần thấy Cao Lãng thở mạnh từng hơi trán chống lên trán nhìn chăm chú, trong mắt hai người đều toát lên tia lửa , lặng yên tiếng động sáng lên rồi lại tắt .

      Về Thành nhìn xuống thăm dò, lại bởi vì trời mưa mà thấy tình huống ra sao, dùng ánh sáng đèn pin quơ qua quơ lại chút, lại nhìn thấy hai người bọn họ đều an ổn đứng bên dưới mới thở dài nhõm, sau đó lập tức hô lên: “Nhanh lên, để tôi kéo hai người lên, mưa rơi càng lúc càng lớn, rất nguy hiểm.”

      Cao Lãng nghe thấy vậy, lập tức cột dây thừng vào sườn eo Ứng Uyển Dung, tay phải đặt sau lưng nâng lên, trầm giọng : “ đưa em ra khỏi đây, đừng sợ.”

      Ứng Uyển Dung muốn quay lại với ‘em sợ, có ở đây em sợ chút nào hết,’ nhưng bây giờ phải thời điểm để những lời này.

      chân Ứng Uyển Dung bị thương có sức trèo lên, Cao Lãng trực tiếp nâng eo, đẩy lên cao gần sát cửa miệng hố, Vệ Thành dùng sức kéo dây thừng lên, sau đó Tạ Thiên Thành đuổi đến nơi cũng trực tiếp duỗi tay túm chặt tay Ứng Uyển Dung đem kéo lên.

      Ứng Uyển Dung vừa cởi dây thừng xong định ném xuống cho Cao Lãng, thấy Cao Lãng lưng đeo ba lô quân dụng, hai ba động tác trực tiếp trèo lên từ đáy hố, ném ba lô quân dụng cho Vệ Thành, tự mình cõng Ứng Uyển Dung lên lưng, với hai người họ: “Chúng ta xuống núi trước , nhìn xem tất cả mọi người xuống núi chưa.”

      Vệ Thành cùng Tạ Thiên Thành lau nước mưa mặt chút, gật đầu, đuổi theo bước chân Cao Lãng xuống núi.

      Bước chân Cao Lãng trầm ổn hữu lực, cực kỳ vững vàng nâng Ứng Uyển Dung cánh tay cường tráng của mình, toàn thân hai người lầy lội chật vật, còn mang theo mùi tanh của bùn đất, nhưng Ứng Uyển Dung vẫn luôn dán mặt vào lưng cắn môi rơi lệ.

      Nước mắt bây giờ hoàn toàn vô dụng, trước đây cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng chỉ cắn răng nuốt nước mắt vào lòng, dù là lúc vừa mệt vừa khổ, đều cảm thấy có gì ghê gớm cả, sống qua đời dài lâu như vậy, có gì mà thể vượt qua được điểm mấu chốt nhất đây?

      Nhưng lần này phát ra, vô cùng quý trọng cuộc sống mới của mình, càng quý trọng người đàn ông dưới thân mình bây giờ, bắt đầu bị hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài của , sau đó từ từ bị tính cách nội liễm, cường ngạnh của hấp dẫn sâu.

      Có lẽ cho dù có bề ngoài tuấn mỹ, miệng giỏi ăn *, nhưng trái tim chút sợ hãi, cam tâm tình nguyện lao vào nguy hiểm vì , đem cứu ra khỏi khốn cảnh lúc trái tim lần lượt rơi vào tuyệt vọng.

      (* Lưỡi xán hoa sen: Nguyên văn là “thiệt xán liên hoa”, dùng để chỉ người có tài ăn .
      Trong “Cao Tăng truyện” và “Tấn thư – Nghệ thuật truyện: Phật Đồ Trừng” có ghi: Sau khi Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Hình Đài) triệu kiến Phật Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh, Phật Đồ Trừng liền đem ra bát nước, thắp hương niệm chú, lâu sau, từ trong bát nước nở ra đóa sen xanh chiếu sáng chói lọi, người khác nhìn vào liền cảm thấy thích thú. Vì vậy, người đời sau dùng “thiệt xán liên hoa” để chỉ tài ăn tuyệt vời. Theo Baidu)

      Vị trí của Cao Lãng trong lòng càng ngày càng quan trọng. Nhiều hơn là thích, nhiều đến mức biến thành … {Editor: (0o0) Em ngờ giờ chị mới Cao đấy}

      Sau khi bốn người họ xuống núi mới phát mấy người Cố Tinh Tinh vẫn chưa rời , cũng biết các lấy ô che mưa từ chỗ nào, cứ ngồi xổm bên như vậy mà chờ bọn họ quay lại, lúc nhìn thấy Cao Lãng cõng người xuống núi, tất cả đều sôi nổi đứng lên.

      “Uyển Dung? Có phải là Uyển Dung ?” Lục Manh nhanh chóng chạy đến, muốn nhìn cho , sắc trời mảnh đen nhánh chỉ dư lại vài quầng sáng từ đèn pin, ánh sáng mơ hồ đủ để nhìn người lưng Cao Lãng là ai.

      Sáng nay Ứng Uyển Dung ăn mặc trang điểm ra sao các đều nhớ , bất quá chỉ mới ngày mà biến thành cái dạng này. Tóc bị dính nước bùn, cả người cũng cần , khuôn mặt, quần áo, cánh tay đều bị cọ xát đến mức rách rưới, bẩn thỉu, nhìn qua làm người ta lo lắng thôi.

      “Mình sao, đừng lo lắng… Các cậu cũng xảy ra chuyện gì, là tốt.” Tâm tình Ứng Uyển Dung bây giờ bình phục ít, còn có thể nở nụ cười an ủi các , tuy rằng trong mắt các , Ứng Uyển Dung cười như vậy chẳng khác nào tự tìm niềm vui trong đau khổ.

      “Uyển Dung, lần này bọn mình đều nhìn thấy! Chính là cái người tên Lâm Tuyết kia! ta đẩy cậu xuống, người này sao có thể xấu xa như vậy!” Cố Tinh Tinh nghiến răng nghiến lợi , nếu bây giờ phải thời cơ thích hợp, hận thể bắt Lâm Tuyết lại, đánh ta trận.

      Ánh mắt Cao Lãng mang theo hàn khí lạnh thấu xương, mím môi che hàm răng cắn chặt của mình lại, càng hận người phụ nữ thể hiểu kia hơn bất cứ người nào khác, sai rồi, lúc trước nên khuyên Uyển Dung… Người phụ nữ kia chính là kẻ bị thần kinh*.

      ( * Trong bản convert ghi là Thất tâm phong: Là loại bệnh tâm lý, phát bệnh ở thần kinh đại não, do năng lực chịu đựng của tâm lý hơn áp lực bên ngoài, do đó xuất tâm lý, hành động, ý chí trở nên bất thường. Thường xuyên xảy ra ở nhóm người chịu áp lực lớn. Loại chứng bệnh này thường xuất trong tiểu thuyết, điện ảnh và trong phim truyền hình, cho nên người ta có loại hiểu biết chính xác, cũng là hiểu biết đặc biệt đối với chuyện này.--baidu--)

      Bây giờ rất khó bảo đảm được, khi nhìn thấy Lâm Tuyết, có thể nhịn được ý muốn đánh chết ta hay , Uyển Dung… Thiếu chút nữa bị ta hại chết!

      “Trước tiên rời khỏi chỗ này rồi hãy . Tất cả mọi người đều ở đây sao?” Ứng Uyển Dung hiểu cần phải phân biệt nặng , đúng lúc, trước sau, trước thời khắc nguy nan này nếu muốn giữ an toàn cho mọi người cần phải rời khỏi đây, tụ tập ở dưới chân núi chẳng có chút cảm giác an toàn nào.

      Chờ khi bọn họ thoát khỏi nơi này, những gì Lâm Tuyết thiếu chắc chắn đòi lại đầy đủ.

      “Còn có người chưa trở lại, chính là người tình nguyện cùng hai lính kia lên núi, rằng nếu chưa tìm được người xuống núi.” thôn dân bản địa lo lắng .

      Vệ Thành cùng Cao Lãng liếc mắt nhìn nhau, Ứng Uyển Dung chú ý tới ánh mắt hai người họ, rũ mắt xuống, giọng : “ Lãng, để em xuống , nơi này rất an toàn. muốn hỗ trợ phải chạy nhanh lên, đừng làm chậm trễ thời gian.”

      Ứng Uyển Dung xong, lập tức cảm giác được cánh tay Cao Lãng căng chặt, trầm giọng lên tiếng: “ ở với em, mình Vệ Thành cũng có thể làm được.”

      Ứng Uyển Dung làm sao mà cảm nhận được trong lòng Cao Lãng chấn động, có thể nguyện ý đặt lên tất thảy mọi thứ kể cả trách nhiệm của , rất cao hứng, nhưng nếu để , có lẽ sau này mỗi ngày luôn sống trong hối hận, tự trách.

      làm phải khó xử.

      Lãng, tin tưởng em, tốt sao? Mọi người ở chỗ này chờ trở về tốt. Nếu thể làm gì mọi người cũng có thể chạy .” Ứng Uyển Dung cười , ý cười bên môi thể tâm tình vô cùng quyến luyến của dành cho Cao Lãng.

      Câu “được” bất tri bất giác được thốt lên, lúc Cao Lãng lấy lại tinh thần buông Ứng Uyển Dung xuống, sau khi an bài cho tốt chỗ trống trải, mới quay đầu cùng Vệ Thành lần nữa chạy lên núi.
      Last edited: 31/7/19
      Thanh Hằng, huyen1604, Tôm Thỏ11 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đúng là nên người đàn ông mạnh mẽ, có ý chí mạnh mẽ, vậy mới có cảm giác luôn được bảo vệ
      Ngọc Hỏa Ca thích bài này.

    4. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 59: Quân tẩu dễ làm.

      Ứng Uyển Dung chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ, ngồi bên đường cái, xung quanh là mảnh đất trống trải giữa đêm đen, từ mưa thành mưa to rồi lại lần nữa thành mưa , chờ đợi rất lâu tựa như trải qua thế kỷ, mới nhìn thấy Cao Lãng và Vệ Thành mang theo các nạn dân bị thương trở lại.

      người dân bản xứ lúc trước cùng hai người bọn họ lên núi cứu người cũng gặp phải núi đất sạt lở, tuy rằng tránh được kiếp, tính mạng gặp nguy hiểm gì, nhưng cũng bị thương, bị nhốt ở chỗ nào đó, mấy người Cao Lãng tìm được họ cũng rất đúng lúc, giúp họ giảm bớt ít áp lực vì bị khủng hoảng tâm lý, cũng thuận lợi đem tất cả những người sống sót mà bọn họ tìm thấy đưa xuống núi.

      Lúc này cần gì, Cao Lãng vươn tay về phía Ứng Uyển Dung, bàn tay lạnh lẽo của đặt vào lòng bàn tay ấm áp của Cao Lãng, được cõng lưng, về điểm cứu viện tạm thời.

      Thời điểm đến đây do hành quân gấp gáp, bọn họ cũng kịp lưu ý tình hình giao thông ra sao, giờ quay về mới nhận ra lúc đó là khoảnh khắc mỗi người bùng nổ tiềm lực trong cơ thể.

      Mặt đường nhấp nhô, bên cạnh những tảng đá lăn từ núi xuống còn có cây cối đổ rạp đầy đường, vô cùng lộn xộn, rất khó bước qua, họ chỉ có thể tận lực bằng con đường dễ hành tẩu nhất trong khung cảnh hỗn loạn này.

      ngày hoạt động liên tục, đến người được làm bằng sắt cũng mệt chịu được, chứ đừng đến những người còn sống sót sau động đất cũng chỉ là người bình thường, vừa vừa dừng lại nghỉ ngơi chút.

      Mà hành vi của Cao Lãng thực khiến mọi người vô cùng chú ý, mỗi lần mọi người dừng lại để nghỉ ngơi, tìm chỗ tương đối sạch mặt đường, cẩn thận đặt Ứng Uyển Dung xuống, biết trong balo của có nước, chỉ chú ý chăm sóc chiếu cố , trước bảo uống nước trước sau lại bảo nghỉ ngơi lát, chút cũng nghĩ đến chuyện, bản thân phải cõng cả đoạn đường mệt mỏi thế nào.

      Trong số những người sống sót có ít người là khách du lịch, người cũng có mang theo chút nước và thức ăn , nhưng nhìn qua bộ dạng vợ chồng son người ta, rồi lại nhìn nước trong tay mình, biết là cái tư vị gì.

      Ứng Uyển Dung đương nhiên cần uống nước nhiều như vậy, tuy rằng cũng rất khát, nhưng nhìn thấy Cao Lãng cõng bộ tiếng đồng hồ rồi mà hề rên lấy câu nào, nước này cần phải đưa cho ai uống còn phải sao?

      uống trước rồi em mới uống.” Ứng Uyển Dung trực tiếp sử dụng đòn sát thủ, Cao Lãng vốn rất nghe lời , cần thêm, nhanh chóng uống ngụm nước rồi lập tức đưa nước đến bên miệng , thấy Ứng Uyển Dung uống nước xong mới đóng chặt nắp bình lại.

      “Cao Lãng, hay là lát nữa để tôi cõng chị dâu thay ?” Thấy hai người họ đều quay lại nhìn mình chằm chằm, mặt Vệ Thành đỏ lên, cậu vội vàng xua tay lên tiếng giải thích: “ cùng tôi đều bộ đến đây, từ lúc bắt đầu đến giờ khẳng định bận ít việc, chắc chắn là cũng rất mệt mỏi rồi, bây giờ mới được tới nửa đoạn đường, đổi người cõng để nghỉ ngơi chút. Tôi hề có ý muốn chiếm tiện nghi của chị dâu đâu!”

      Ứng Uyển Dung phụt cười tiếng, giờ cả người so với lúc bình thường trông vô cùng bẩn thỉu, hoàn toàn hề nghi ngờ Vệ Thành có ý muốn chiếm tiện nghi của , chỉ có việc Cao Lãng rất mệt là thể nghi ngờ.

      “Cao Lãng, kỳ lời Vệ Thành rất có lý, bằng …” Ứng Uyển Dung hướng về phía Cao Lãng .

      Cao Lãng bỏ lại bình nước vào trong balo, nghe thấy lời hai người này chỉ nhíu mày nhìn về phía Vệ Thành cái, rồi đối diện với tầm mắt của Ứng Uyển Dung, nghiêm túc với rằng: “ mệt, em rất , ở trong trường quân đội ngày nào bọn cũng phải dậy sớm mang vật nặng tiến hành bài tập chạy bộ, chỉ mới bộ như thế này chút cũng thấy mệt.”

      Vệ Thành nhún vai, đó là hai việc khác nhau… Bất quá nếu Cao Lãng cảm thấy sao, cũng nhiều, sờ sờ bộ lông ướt đẫm của chó bên cạnh, cảm thấy sủng vật của mình bớt lo hơn.

      Ứng Uyển Dung đỏ cả mặt, chỉ là bây giờ trời tối đen, mặt toàn là bùn đất nên người khác nhìn thấy, bằng nhất định liếc xéo Cao Lãng cái, tuy rằng bây giờ làm vậy.

      ngốc.” Ứng Uyển Dung lẩm bẩm câu, Cao Lãng cong môi nở nụ cười, quỳ gối xuống đất cẩn thận kiểm tra bộ phận bị thương của Ứng Uyển Dung, vuốt sơ qua chút phỏng chừng bị thương vào trong xương cốt, nhưng chắc chắn phải tĩnh dưỡng thời gian.

      Ứng Uyển Dung ho cái, ý bảo Cao Lãng chú ý chút, chúng quanh có nhiều người như vậy, cho dù chỉ muốn xem vết thương, cũng hơi quá rồi.

      Cao Lãng thấy ho khan, lập tức giương mắt nhíu mày nhìn , quan tâm hỏi: “Có phải em bị cảm rồi hay ? Chút nữa tới chỗ của ngồi chút, đun nước ấm cho em uống thuốc.” Vừa vừa dùng ngón tay vén tóc ướt bên má Ứng Uyển Dung ra sau tai.

      Ứng Uyển Dung cảm thấy mảnh tê dại truyền từ gương mặt đến sau vành tai, cũng biết là Cao Lãng ăn nhầm thuốc gì rồi, sao đột nhiên đối xử với như vậy… Thân cận như vậy, thể liên hệ giữa và người đàn ông có tính cách ngượng ngùng, nội liễm của trước kia lại với nhau.

      Ứng Uyển Dung mang theo suy nghĩ nghi ngờ, rối rắm này cùng mấy người Cao Lãng đường trở về điểm cứu hộ tạm thời, mấy người Cố Tinh Tinh và Lục Manh cả khuôn mặt và cơ thể đều lấm lem bùn đất chỉ lộ ra hai con mắt còn có thể xem là con người, trừ bỏ việc cùng mấy người Ứng Uyển Dung thể làm gì khác, bây giờ họ dám chạy loạn.

      Cũng may rất nhanh đến được chỗ an trí của đám người Kante, hai bên vừa nhìn thấy nhau dâng lên ngàn vạn cảm khái, xúc động thôi.

      Nhóm người ở lại đóng phim còn nghĩ rằng bản thân có cách nào ra ngoài du ngoạn, ai ngờ được lại xảy ra chuyện này, lúc bắt đầu xảy ra động đất họ còn chưa có phản ứng gì, nhưng chờ sau khi họ cảm nhận được chấn động mãnh liệt từ mặt đất dưới chân, bọn họ là những người đầu tiên chạy ra khỏi đó.

      Trừ bỏ Kante cùng vài người mang theo máy quay phim bị chậm lại phía sau chút, tất cả các thành viên trong đoàn phim lúc đó cơ hồ phải chịu thương tổn gì, lúc đó nơi đóng phim là ở tầng , chung quanh cũng có kiến trúc cao lớn nào, cho nên về cơ bản hề gặp nguy hiểm.

      May mắn là bọn họ bị giữ lại, nhưng ai cũng rất lo lắng cho những người lên núi du ngoạn, giờ hai bên nhìn thấy nhau, tự nhiên cảm giác được cái gì gọi là sống sót sau tai nạn, cũng mới biết được chuyện Ứng Uyển Dung gặp nạn, cư nhiên còn có bút tích của Lâm Tuyết trong đó.

      “Lâm Tuyết thế mà lại là cái dạng người này?! Tôi chỉ cho rằng ta là loại tiểu thư có chút tính tình, chịu được khổ cực mà thôi, ngờ ta có thể hạ độc thủ với Uyển Dung như vậy?”

      Lời này cũng là suy nghĩ của tất cả mọi người, tất cả đều khẽ với nhau, đây chắc chắn là bởi vì ghen tỵ. Lúc trước tin đồn tác phong của Ứng Uyển Dung ở đoàn phim [Nữ Đế] tốt là sau khi ta và Lữ Dịch An trở về mới truyền ra.

      Sau đó chồng của Ứng Uyển Dung là Cao Lãng đứng ra ràng mọi chuyện, tất cả tin đồn mới kết thúc, cũng biết có tin tức từ đâu truyền ra, Lâm Tuyết và Cao Lãng biết nhau, còn tới từ nơi!

      Cho nên khi bọn họ suy đoán Ứng Uyển Dung có ban trai hay , thời điểm người nào tìm ta dò hỏi, ta cũng chịu lộ ra chút manh mối nào.

      “Đây phải gọi là độc nhất lòng dạ đàn bà, người nhìn xinh đẹp nhưng tâm tính xấu xa!”

      “Bây giờ vì xảy ra động đất nên tìm được người, bằng nhất định phải báo cảnh sát bắt ta lại!”

      Cho dù bây giờ bọn họ có hận đến ngứa răng, cũng thể thừa nhận thời điểm này bọn họ có biện pháp làm chuyện gì hữu hiệu, chừng do động đất khiến ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó rồi chết rồi cũng nên? Mọi người mang chút ác ý mà phỏng đoán như vậy.

      Lúc này bọn họ giống như có chung kẻ thù, mắng Lâm Tuyết giống như Hoàng Hậu ác độc ám hại công chúa Bạch Tuyết vậy, căn bản nhớ tới lúc trước khi truyền ra tin đồn xấu của Ứng Uyển Dung, bọn họ cũng góp phần trong đó.

      Bởi vì còn nhiều vật tư được đưa đến nên tất cả mọi người đều ngủ dưới đất ở sân vận động, bởi vì Cao Lãng là quân nhân nên vẫn có chút ưu đãi, tìm được góc cho mấy người Cố Tinh Tinh và Ứng Uyển Dung ở cùng nhau.

      Lúc Manh gãi đầu, nhìn thấy bác sĩ vừa mới được tìm đến để xử lý tốt vết thương của Ứng Uyển Dung, với Cố Tinh Tinh rằng: “Nếu cậu ngủ ở bên cạnh tớ , chỗ này ít người.”

      Chỉ là tương đối ít người mà thôi, muốn sắp xếp cho nhiều người như vậy rất khó, ở đây cơ hồ đều là người, từng hàng từng hàng người, phải ai cũng có thể lãnh được phần đệm giường, có người trực tiếp trải ga giương, chiếu, có thể tìm được cái gì đó trải ra ngủ, nghỉ ngơi là tồi rồi, còn muốn bắt bẻ cái gì nữa? Còn có ít người phải dựng lều lớn ở bên ngoài để ngủ đấy, tốt xấu gì chỗ này cũng có thể che mưa chắn gió, rất tốt.

      Cao Lãng an trí cho Ứng Uyển Dung tốt, sau khi xác định các ở chỗ này còn vấn đề gì nữa mới cùng Vệ Thành làm nhiệm vụ, lập kế hoạch hỗ trợ, cứu viện người sống sót sau thiên tai.

      Lục Manh và Cố Tinh Tinh ăn vụng về, cũng chỉ có thể cố gắng an ủi Ứng Uyển Dung vài câu, thân phận Cao Lãng đặc thù, có bọn họ ở bên cạnh rồi, đừng buồn.

      Ứng Uyển Dung nghe mấy người các xong liền nhướng mày, nhoẻn miệng cười, : “Có phải các cậu nghĩ mình rất thương tâm khổ sở, oán hận tại sao bây giờ Cao Lãng lại ở bên cạnh để an ủi mình?”

      Lục Manh gãi đầu, nghiêng mặt nhìn chỗ khác, Cố Tinh Tinh có chút xấu hổ, cảm giác được bản thân nghĩ sai rồi, Triệu Dao Cẩm chỉ cười đưa cho cái gối đầu.

      “Cao Lãng như vậy…” Ứng Uyển Dung tạm dùng chút mới : “Mình rất cao hứng.”

      Lục Manh ngơ ngác nhìn , lại nghe thấy cố tiếp tục : “Mình cần ấy phải luôn luôn ở bên cạnh, thực thế, trừ phi hai người đều làm việc chung trong công ty, nếu cả hai hoàn toàn có khả năng thời thời khắc khắc ở bên nhau.”

      cần thiên trường địa cửu, chỉ cầu từng có được.” Ứng Uyển Dung cười : “Điều đó mình làm được.”

      Mắt Lục Manh trợn tròn, Cố Tinh Tinh buông tay, Triệu Dao Cẩm nghiêng tai lắng nghe, những người xung quanh cũng bị hấp dẫn bởi cuộc chuyện giữa các , lập tức trở nên an tĩnh, lắng nghe.

      “Nhưng mình biết, những chuyện ấy làm đều là chuyện quan trọng. Mỗi lần nghĩ như vậy, mình đều cảm thấy tự hào và kiêu ngạo vì ấy, tựa như ấy cảm thấy mình cũng rất lợi hại. Tuy rằng thời gian bọn mình được ở bên nhau rất ngắn ngủi, nhưng mình cảm thấy như vậy cũng rất tốt, khi nghĩ đến Cao Lãng mình lại nhận ra ấy luôn đối xử với mình rất tốt.”

      Hai tay Ứng Uyển Dung chống ra phía sau, híp mắt nhìn mưa bụi ngoài cửa kính, hoảng hốt : “Lúc mình cho rằng bản thân vô thanh vô thức chết ở nơi đó, Cao Lãng cứ như vậy mà xuất . Cứ như thể ấy nghe thấy tiếng mình gọi từ đáy lòng, ấy đến.”

      “Mình tin tưởng, nhiệm vụ đầu tiên của ấy chắc chắn phải đến đây để cứu mình, mà là phải nghĩ cách cứu viện cho những người bị nhốt trong trận động đất, ấy biết mình ở thành phố A, nhưng làm sao ấy có thể biết mình ở trong núi đây? Tất cả những chuyện ấy làm vì mình, hết thảy mình đều để ở trong mắt đặt ở trong lòng, ra là bởi vì mình tin tưởng ấy hiểu.”

      Nhìn thấy ánh mắt lập lòe của mấy người Lục Manh bây giờ, biết họ hiểu, tiếp tục : “Mình tức giận bởi vì mình hiểu vì sao ấy lại làm vậy.”

      Câu này cũng ra tiếng lòng của tất cả các gia đình quân nhân, các hiểu cho nên chấp nhận, mỗi ngày chịu đựng đơn tịch mịch, canh giữ gia đình của bọn họ từ khi còn là thiếu nữ trẻ tuổi đến lúc trung niên về già, chờ chồng mình xuất ngũ về nhà, nếu lúc chồng trở về còn mang theo thân thương tật lúc ấy lại càng đau xót hơn.

      Gia đình quân nhân dễ, quân tẩu lại càng dễ làm, đặc biệt là những người trẻ tuổi như Ứng Uyển Dung có thể hiểu được điều đó lại rất ít, bởi vì… Qúa tịch mịch. phải người nào cũng có thể tùy quân, phải tất cả mọi người tùy quân, hai người chia cách hai nơi, điều đó khiến các sống chả khác gì người đàn ông, cái gì cũng phải tự mình làm, mà chồng các ở đâu?

      Ứng Uyển Dung may mắn ở chỗ công việc của rất bận rộn, có thời gian buồn bực, tự hỏi tại sao Cao Lãng lại ở bên cạnh. Cũng may mắn bởi vì còn chưa có đứa con thuộc về mình, mới có thể nhàng ra những lời này.

      Chung quanh cũng có ít gia đình quân nhân, đề tài này được ra cũng bất giác lên tình cảnh của mình, đến cũng biết rơi lệ từ khi nào. Trước đây họ tỏ ra kiên cường thế nào lúc này họ cũng mặc kệ muốn tỏ vẻ nữa.

      Ứng Uyển Dung có chút đau đầu, lòng phải cố ý làm cho mọi người trở nên thương tâm khổ sở, mệt mỏi cả ngày, bây giờ rất muốn ngủ lát mới có sức để đối mặt mới chuyện ngày mai.

      “Bằng , chúng ta hát ?” Lúc Manh gãi đầu, ra đề nghị của mình.

      Đôi khi cũng cần bài hát để giảm bớt khí khẩn trương, cổ vũ tinh thần cho mọi người, Ứng Uyển Dung có ý tưởng gì tốt, chỉ cần tất cả mọi người có thể tự mình mở ra tia dũng khí đủ để có thể tích cự đối mặt với con đường kế tiếp là tốt rồi.

      Lục Manh thảo luận với Cố Tinh Tinh và Triệu Dao Cẩm, cuối cùng vẫn làm theo đề nghị của Triệu Dao Cẩm là hát quân ca , lúc này cần hát quân cả để tăng thêm sĩ khí cho mọi người.

      Các đều đem ánh mắt tập trung người Ứng Uyển Dung, ánh mắt tha thiết kia làm nhịn được mà run lập cập, làm thế nào mà lại có cảm giác bản thân giống như người dẫn đầu, phải đưa ra quyết định vậy…

      “Uyển Dung, nhanh hát câu đầu tiên , chúng mình hát cùng với cậu.” Lục Manh xong, tất cả mọi người cũng ồn ào hưởng ứng theo.

      Ứng Uyển Dung đỡ trán suy nghĩ chút, cần phải đứng lên, cứ ngồi đó đó nhàng cất tiếng hát, sân vận động ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại, tiếng hát nhu hòa, thanh triệt dần dần vang lên, như có bàn tay trắng noãn, mềm mại xua cảm giác u ám trong lòng mọi người, như nước suối trong lành tưới lên vùng đất khô cạn.

      “Bạn từng với tôi…. Tương phùng là bài bát…. Đôi mắt là biển mùa xuân…. Thanh xuân là quân trang màu xanh lục*.”

      Tiếng hát từ trở lên lớn dần, tất cả mọi người tự như nghĩ đến người thân của mình sinh tử , cũng cất lên tiếng hát nghẹn ngào hợp xướng với , sau đó mọi người cũng quên mất bản thân vì sao mà hát, chỉ là nhất thời muốn hát, đem những điều khổ sở khó có thể thừa nhận trong lòng tạm thời buông xuống mà thôi.

      Mấy người đàn ông mặc trang phục ngụy trang đứng ở cửa sân vận động lẳng lặng lắng nghe, thẳng đến khi nghe thấy thanh của Ứng Uyển Dung nữa mới với chiến hữu của mình rằng: “Hazz, này có tư tưởng giác ngộ rất cao, hát cũng tồi, sao ai suy xét đến việc chiêu mộ ấy vào đoàn văn công nhỉ?”

      [Tác giả có lời muốn : Văn phong chứa đựng nhiều quan điểm cá nhân, nếu đúng mong nhóm tiểu thiên sứ thông cảm. Quân nhân có phải là người đáng nhất hay ? Quân tẩu cũng rất đáng rất lợi hại phải .]

      (* Theo mình biết quân ca Trung Quốc là bài “Khúc tiến quân ca của nghĩa dũng quân” được nhà thơ, nhà soạn kịch Điền Hán viết lời và Niếp Nhĩ phổ nhạc vào khoảng giữa giai đoạn Chiến tranh Trung-Nhật, còn lời ca ở đây hoàn toàn phải là quân ca, nhưng vì trong bản convert ghi như vậy nên mình vẫn edit nguyên vẹn như thế.)
      Last edited: 1/8/19
      levuong, Thanh Hằng, huyen16048 others thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 60: Hành tung

      Bất luận tình hình khu thiên tai diễn ra như thế nào, sau khi Kante xác nhận thành viên chủ yếu trong đoàn phim có việc gì, liền mang theo tất cả thiết bị, máy quay phim, lên kế hoạch rời khỏi thành phố A.

      Người sống sót ở khu thiên tai muốn được cứu viện, cần nhiều vật tư. Nhưng ở đây ông chỉ có mình, phía sau ông còn có cả đoàn phim, trì hoãn ngày đều mất ít tiền, ông còn ở lại, đừng đến chuyện an bài cho các diễn viễn tiếp theo đến đoàn phim.

      Mọi người trong đoàn phim đều tụ tập đầy đủ, nhưng đến lúc xuất phát lại phát Lâm Tuyết cùng Vương Phương còn chưa trở về.

      “Khang đạo diễn, chắc chắn là Lâm Tuyết sợ tội bỏ chạy rồi! Vương Phương quan hệ với ta rất tốt, chừng Vương Phương cũng giúp ta bỏ trốn rồi đấy.” người lên tiếng suy đoán.

      bậy! Vương Phương là người thành , tranh đoạt, cho dù ấy có vị Lâm Tuyết chèn ép mỗi ngày cũng chưa từng lên tiếng ta tốt. Ngày đó khi tách khỏi đoàn người chúng tôi, ấy ấy muốn tìm Lâm Tuyết, sợ Lâm Tuyết bị lạc đường, cũng biết có phải Vương Phương bị nhốt ở chỗ nào rồi .” Đây là suy đoán từ bạn cùng phòng của Vương Phương.

      Kante nhíu mày : “Việc này báo cảnh sát, bất luận có phải Vương Phương giúp Lâm Tuyết hay , Vương Phương có phải người chứng kiến quá trình Lâm Tuyết muốn hại chết Uyển Dung hay , chờ sau khi cảnh sát điều tra rồi sau. giờ chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này rồi hoàn thành gấp các cảnh quay còn thiếu khác.”

      Kante biết có phải đoàn phim gặp phải cái vận khí gì hay , bộ phim này gặp phải biến cố bất ngờ, lần động đất này khiến cho phần quay ngoại cảnh chịu chút ảnh hưởng, cũng may là các cảnh quay quan trọng cũng quay xong, những cảnh quay phụ khác chỉ có thể chờ sau khi trở về quay bổ sung lại.

      Mọi người ở đoàn phim ở chỗ này cũng giúp gì được, ngược lại còn phân chia thức ăn, nước uống với các nạn dân chân chính cần vật tư, nhìn từ phương diện đó mà suy xét bọn họ nên rời khỏi nơi này.

      Biết Cao Lãng còn phải ở lại nơi này làm công tác cứu trợ, Kante còn đích thân tìm Ứng Uyển Dung để khuyên nhủ: “Tôi biết cũng muốn ở lại để hỗ trợ, bất quá cơ thể còn có vết thương nếu ở lại đây luôn luôn cần người chiếu cố, trở về cùng chúng tôi đối với hồi phục của tốt hơn nhiều.”

      Ứng Uyển Dung đương nhiên biết, mỗi ngày Cao Lãng đều ra ngoài bôn ba làm nhiệm vụ, vậy còn dành thời gian trở về thăm , ở lại đây cũng giúp được gì, ngược lại còn trở thành vướng bận.

      Ứng Uyển Dung nhàng cười, có chút bất đắc dĩ : “Khang đạo diễn, việc này tôi hiểu, chờ đường thông…. Tôi cùng mọi người rời khỏi đây.”

      biết nặng là tốt rồi.” Kante đứng lên vỗ vai , giọng trấn an: “Cao Lãng ở đây xảy ra chuyện gì đâu, yên tâm, tự chiếu cố bản thân tốt cậu ấy mới có thể an tâm được.”

      Tình cảm của đôi vợ chồng này mấy ngày này tất cả mọi người đều xem trong mắt, đặt trong lòng, ông trời tất nhiên làm khó đôi tình nhân như vậy.

      Buổi tối Ứng Uyển Dung ngủ ngồi mà chờ Cao Lãng trở về, những người chung quanh vì quá mệt mỏi nên sớm ngủ, tiếng hô vang lên hết đợt này đến đợt khác, hai người họ nắm tay, giọng chuyện với nhau trong bóng tối, tự nhiên sinh ra cỗ khí yên lặng, ấm áp vờn quanh hai người.

      “Cao Lãng…” Ứng Uyển Dung chần chờ chút, lại gì.

      Cao Lãng nắm tay , bàn tay luôn mềm mại, tinh tế như vậy, giờ đây bàn tay xinh này được bàn tay to lớn của dịu dàng nắm chặt.

      “Em muốn với việc khi đường thông trở lại, em cùng nhóm người Khang đạo diễn rời .” Tiếng trầm thấp của Cao Lãng vang lên, thẳng thắn : “Việc này hôm nay Khang đạo diễn tìm qua rồi, ý nghĩ của ông ấy cũng là ý nghĩ của , em ở chỗ này thể dưỡng thương tốt được, rời khỏi đây ngược lại cũng là chuyện tốt.”

      Ứng Uyển Dung thấp giọng đáp ứng, kỳ cho dù là về lý trí hay là tình cảm, đều phải . Chỉ là trong giây phút này, muốn rời khỏi , nhưng cũng biết là bản thân mình ở lại cũng chỉ tăng thêm phiền toái cho Cao Lãng mà thôi.

      có vướng bận là ở đây, Cao Lãng chắc chắn có thể chuyên tâm vào nhiệm vụ, làm việc càng hiệu quả hơn, mà phải như bây giờ lúc nào cũng suy nghĩ đến vấn đề ăn uống và vết thương của ra sao.

      Cao Lãng thấy vợ nhà mình gì, có chút rầu rĩ vui, hầu kết khẽ nhúc nhích, kỳ làm sao mà lại luyến tiếc Ứng Uyển Dung, sao lại muốn ngăn cản rời chứ? Nhưng vì tư tâm của bản thân mà cường ngạnh giữ lại, còn có nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm, thực cần ngây ngốc ở lại chỗ này.

      rối rắm của Ứng Uyển Dung cũng diễn ra lâu, bởi vì ba ngày sau đường trở nên thông suốt, Lâm Tuyết và Vương Phương còn chưa trở về, cũng biết bọn họ chạy đâu mất rồi.

      quyết định tốt rời , Ứng Uyển Dung và Cao Lãng cũng làm cái gì mà nhìn nhau nước mắt rơi ngàn dặm, chỉ bình thản dặn dò đối phương chú ý an toàn, Cao Lãng đứng tại chỗ nhìn theo cùng mấy người Kante lên xe rời khỏi thành phố A.

      Mấy người bọn họ sau khi rời khỏi thành phố A đều cảm giác bản thân như được sống lại, thời điểm ở thành phố A ai cũng cố gắng tỏ vẻ kiên cường, lúc xe đến tỉnh bên mới nhịn được mà bật khóc.

      Mấy ngày vừa rồi các cảm thụ sâu sắc bất lực của bản thân, hiểu cái gì là vận mệnh vô thường, sinh mệnh yếu ớt.

      Kante thở ra hơi sâu, sau khi ra khỏi thành phố A còn đống việc cần ông phải xử lý, cố lần này gián đoạn quá trình quay phim thời gian ngắn, hơn nữa việc của Lâm Tuyết cũng là vấn đề cần giải quyết.

      Đoàn phim giữ lại người như vậy, cần phải xóa hết cảnh quay của ta màn ảnh, may mắn vai diễn của Lâm Tuyết chỉ là nha hoàn bình thường trong đông đảo các nha hoàn khác, trước đó cảnh quay có ta nhiều, có nhiều chỉ là cảnh quay ở thủ đô mà thôi.

      Sau khi Kante mang theo mọi người trong đoàn phim rời khỏi địa điểm quay ngoại cảnh, nghỉ ngơi chút, lên đường trở về thủ đô, nhà Lâm Tuyết là chấn kinh rồi.

      Ở trong nhà Lâm Tuyết là con , tuy được nhân phẩm của cha Lâm mẹ Lâm có chính trực hay , nhưng lại vô cùng sủng ái con mình, cơ hồ là muốn cái gì có cái đó, bây giờ cảnh sát tìm đến muốn bắt Lâm Tuyết. Nếu họ cố tình chứa chấp biến thành đồng phạm, tốt nhất nên khuyên ta ra tự thú, tranh thủ giảm được hình phạt.

      Có thể giảm được hình phạt hay cha Lâm mẹ Lâm biết, nhưng bọn họ tuyệt đối tin Lâm Tuyết giết người…

      Lá gan của con bé lớn, thích làm nũng, khiến cho hai người bọn họ có nghĩ phá đầu cũng nghĩ ra làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy.

      Nhưng việc này có chứng cứ vô cùng xác thực, bởi vì người bị Lâm Tuyết hại là Ứng Uyển Dung vợ của Cao Lãng, là người phụ nữ trẻ tuổi gần đây luôn xuất TV.

      Bọn họ phải biết con mình thích Cao Lãng, nhưng vì loại thích này mà thúc đẩy con bé ra tay giết người sao? Vẻ mặt bọn họ mờ mịt .

      Vô luận bọn họ có ý nhĩ gì, nhân lúc có chút nhàn rỗi Cao Lãng đúng là nhờ Trương Quang Diệu hỗ trợ báo án, nhân chứng chính là người trong đoàn phim, thậm chí phải chỉ hai người, việc này kỳ có gì khó khăn. chỉ lo lắng Lâm Tuyết được cha mẹ ta đưa ra nước ngoài, lúc đó mới là trời cao hoàng đế ở xa, ngoài tầm tay giải quyết.

      Mà bây giờ Lâm Tuyết ở đâu? ta kỳ cũng đâu xa. Đẩy Ứng Uyển Dung xong chính ta cũng cực kỳ hoảng sợ, tâm tình hoảng loạn nhìn đường cứ thế mà chạy trốn.

      Khác với mấy người Cố Tinh Tinh muốn ở lại tìm Ứng Uyển Dung, ta nhanh chân chạy đến đường lớn bước, thời điểm ta hoảng loạn biết phải làm gì, Vương Phương tìm được ta.

      “Chuyện cậu đẩy Ứng Uyển Dung, tớ cũng nhìn thấy.” Vương Phương , thấy ánh mắt Lâm Tuyết nhìn mình đầy cảnh giác, lại ôn nhu : “Đừng sợ, tớ trách cậu hoặc muốn tố cáo cậu, nhưng cậu gây ra chuyện như vậy cũng có biện pháp quay về đoàn phim.”

      Lâm Tuyết vẻ mặt suy sụp, ngồi xổm xuống, ta cũng biết tại sao bản thân lại ma xui quỷ khiến làm ra chuyện như vậy, vốn dĩ ta chỉ có ý muốn ngáng chân Ứng Uyển Dung, làm ta đẹp mặt, đẩy ta chỉ là việc ngoài ý muốn…

      “Như vậy , thừa dịp bây giờ vẫn còn xảy ra động đất, tất cả mọi người đều vội vàng tập trung vào việc cứu tế, tớ đưa cậu rời khỏi chỗ này trước . Chờ qua trận phong ba này, lúc đó cậu lại trở về, chú dì Lâm cũng an tâm hơn.” Vương Phương vuốt tóc Lâm Tuyết, giọng mang chút dịu dàng nhu hòa, dưới đáy mắt lại là trào phúng, lạnh nhạt, bất quá chỉ trong chớp mắt tràn đầy tình cảm quan tâm, lo lắng.

      “Có thể như vậy sao? Lúc đó còn có người khác nhìn thấy… Mình, mình muốn ngồi tù.” Lâm Tuyết khóc, khóc như hoa lê đẫm mưa, tràn đầy ủy khuấy, nhưng trừ Vương Phương ra còn ai ở bên cạnh an ủi ta cả.

      Ngồi tù? Ánh mắt ôn nhu của Vương Phương nhìn vào khuôn mặt vẫn kiều diễm thôi của Lâm Tuyết, thầm nghĩ, chỉ sợ với hình phạt nghiêm trọng nhất bây giờ, tuyệt đối thoát khỏi án tử hình. Đương nhiên, đó là dưới tình huống bị bắt được.

      Bất luận là mất tích hay là chết, chung quy Lâm Tuyết hoàn toàn bị phế bỏ, mà ta thay thế Lâm Tuyết, được cha mẹ Lâm coi trọng, có thêm nhiều tài nguyên cho ta sử dụng, mà phải chỉ là người giúp đỡ Lâm Tuyế thượng vị, người có thể có có thể , lúc nào cũng có thể bị thay thế.

      , trốn , đổi thân phận khác, năm hai năm sau chắc chắn còn ai nhớ đến việc này. Chỗ chú dì Lâm mình đến với bọn họ.” Thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâm Tuyết, ta liền giải thích: “ giờ chắc là nhà chú Lâm cũng có người theo dõi, cậu nếu gọi điện thoại về, sợ là…”

      Lâm Tuyết run lập cập, lập tức đứng dậy : “Tớ nghe theo cậu.” Rồi nắm chặt tay Vương Phương, cảm động với ta: “Trước kia là tớ quá đáng, chỉ có cậu, vào thời điểm này còn đối xử tốt với tớ như vậy.”

      Lâm Tuyết nhào vào lồng ngực Vương Phương tiếng khóc lóc, Vương Phương cười nhạt, kéo ta ra rồi : “Chúng ta vẫn nên nắm chặt thời gian rời khỏi chỗ này thôi, chỉ cần ra khỏi thành phố A, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn.”

      Lâm Tuyết vội vàng gật đầu, cứ như vậy cùng mà cùng Vương Phương chạy ra khỏi thành phố A, thuận lợi là đường hai người khác với đường của Cao Lãng, cũng cùng ít nạn dân rời khỏi thành phố A, được những người tình nguyện cứu trợ an trí đến tỉnh phụ cận.

      Sau khi Lâm Tuyết rời khỏi thành phố A vơi chút sợ hãi trong lòng, ở trong nhà ngang vùng ngoại thành, mỗi người phòng đơn, Vương Phương để lại tiền người cho ta sau đó mình phải trở lại đoàn phim nếu dẫn đến chuyện bị người ta nghi ngờ.

      Thời điểm Vương Phương rời còn dặn dò kỹ: “Nhớ , ngàn vạn lần nên liên lạc với chú dì Lâm, nếu có chuyện gì xảy ra nhớ chỉ cần nhắn tin vào máy của mình, nếu thiếu tiền mình đưa cho cậu, phải trốn tốt.”

      Chỉ câu như vậy, Lâm Tuyết lập tức giống như chim cút mà trốn đến kín mít, thời thời khắc khắc chú ý đến tin tức của khu thiên tai, biết sau đó đoàn phim Hồng Lâu sang tỉnh bên để tiếp tục quay phim ta vẫn dám lộ diện, thẳng đến lúc tiền người hết liền nhắn tin cho Vương Phương.

      Vương Phương nhanh chóng gọi điện thoại cho Lâm Tuyết, : “Chú biết chuyện cậu giết người rất tức giận, cảnh sát cũng tìm đến nhà cậu, họ nếu cậu trở về liền khuyên cậu lập tức tự thú, làm như thế nào để được giảm hình phạt. Cho nên mình dám chuyện cậu trốn ở bên ngoài với chú."

      Lâm Tuyết hề có chút chủ ý nào trong đầu, ta biết ba mẹ ta ngoài việc có thể mặc kệ ta ra còn có thể làm gì được. người ta có giấy chứng minh thân phận của mình, nhưng tại ta có thể lấy ra dùng sao? Chỉ sợ sau khi dùng xong là tiếng xe cảnh sát ập tới.

      Nhưng xã hội bây giờ có giấy chứng minh thân phận, ta có thể tìm được công việc gì đây? ta trừ bỏ ca múa, biết làm gì.

      “Mình phải làm sao bây giờ? Vương Phương, mình tại chỉ còn cậu, mình, bằng mình tìm ba mẹ thương lượng chút, bọn họ chỉ có đứa con là mình, chẳng lẽ còn có thể thấy chết cứu sao? Mẹ mình nhất định mềm lòng!” Lâm Tuyết kích động .

      “Đừng nóng vội, đừng nóng vội.” Vương Phương giọng khuyên nhủ, tiếng ấm áp như có thể trấn an tinh thần người khác, “Chú dì chỉ là nhất thời tức giận thôi, để mình khuyên nhủ tốt là được, khoan hãy trở về.”

      người mình còn nhiều tiền lắm, cậu cố gắng chi tiêu tiết kiệm thời gian, chờ qua chuyện này tốt thôi.”

      Lâm Tuyết tắt điện thoại, máy móc trở về chỗ ở giờ của mình, nhịn được mà trùm chăn lớn tiếng khóc, ta hiểu cuộc sống của ta làm sao lại trở nên như vây?

      Vương Phương cúp điện thoại trở về Lâm gia, thấy cha Lâm mẹ Lâm mặt tràn đầy ảm đạm vẫn ngồi chỗ chưa nhúc nhích, ta ngồi bên người mẹ Lâm giọng trấn an bà: “Lâm Tuyết là do còn tuổi, suy nghĩ chín chắn, mới gây ra chuyện sai lần này, dì đừng lo lắng quá.”

      Mẹ Lâm khóc lóc : “Con bé này cũng biết đường mà quay về, mặc kệ thế nào cũng phải báo tin về cho chúng ta chứ, hai người chúng ta có bộ dạng này cũng chỉ vì lo lắng cho nó? Nó chắc chắc phải cố ý, chỉ cần tự thú là có thể tranh thủ giảm án, như bây giờ …”
      levuong, Thanh Hằng, huyen16049 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :