1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Biaaaaaa57

      Biaaaaaa57 New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      11
      Đọc 1 lèo luôn, truyện hay quáaa, cảm ơn bạn nhiềuuu :yoyo45:
      heavydizzy thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Vậy là kết thúc rồi sao? Giờ là Tốn Nô trở thành nô tình của Đường Lê, hehe
      heavydizzy thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Chuẩn cơm mẹ nấu, tui mà, đụng tới tiểu nam thần, ngự tỷ để yên cho, thề chết cũng phải bảo vệ tiểu nam thần, tuesday cứ như thế, tay vàng giảm mất năng lực, lúc đó tuesday ko còn kiêu ngạo được đâu, từ chết đến bị thương,
      heavydizzyA fang thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 44. biết bây giờ Tốn Nô của nàng có ổn

      【 5 năm sau 】

      Phủ thành chủ Đông Thành, Vũ Văn Kim bỏ qua tin tức Nam Thành đưa tới, đầy mặt hậm hực, “Xong rồi xong rồi, thế này ta phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ đưa đồ vật ra? Đông Thành chúng ta cùng với Nam Thành từ trước đến nay hợp, lúc này còn đòi bảo vật Mật Đà Sinh của Đông Thành chúng ta, nếu ta đưa chẳng phải là quá mất mặt, đại ca và cha ta hẳn có thể tức giận đến sống lại mà đánh chết ta. A Minh, ngươi ta nên làm gì bây giờ?”

      Đoạn Minh ngồi ở bên cạnh , nhanh chậm bưng trà khẽ nhấp, liếc xéo cái: “Ngươi bây giờ tốt xấu gì cũng là thành chủ Đông Thành, sao mà động bất động hoảng loạn như vậy.”

      Vũ Văn Kim căm giận: “Ngươi cũng phải biết thành chủ Nam Thành đó, biết xấu hổ đến cực điểm, nếu ta cho, còn có thể thuê sát thủ tới lấy mạng chó của ta, bức ta lấy đồ vật ra, ta có thể hoảng hốt sao.”

      đến sát thủ, phải ngươi biết người sao, mời tới bảo vệ ngươi còn được rồi.” Đoạn Minh .

      Vũ Văn Kim sửng sốt, gãi gãi đầu: “Ngươi Tốn?”

      Đoạn Minh: “Chính là , 5 năm trước nếu phải ngươi cứu mạng, chỉ sợ chết nền tuyết, có phần tình nghĩa này, hẳn mặc kệ ngươi.”

      Vũ Văn Kim có chút khó xử: “Lúc trước giúp ta xử lý phản loạn Đông Thành, lại trợ giúp ta bước lên vị trí thành chủ, xem như báo ân, ta lại thi ân cầu báo nữa cũng quá tốt .”

      Đoạn Minh cười nhạo: “Ngốc, ai bảo ngươi thi ân cầu báo, Tốn ở giang hồ thiếu niên thành danh, lúc làm đệ nhất sát thủ Luyện Vực biết làm bao nhiêu người sợ hãi, bây giờ tuy dần dần yên lặng, nhưng ba năm trước đây xâm nhập Bắc Thành làm trọng thương thành chủ Hạ Hầu Huyền của Ngự Bắc Thành, thanh danh đại chấn, đến nay chỉ sợ võ công càng thêm sâu lường được, tuy ta chưa từng gặp , nhưng cũng biết tính cách hành của , ngươi và có phần sâu xa này, nhiều ít cũng được coi như là bằng hữu, giúp bằng hữu chút việc , còn phải là đương nhiên?”

      Vũ Văn Kim chần chờ: “Nhưng mà……”

      Đoạn Minh nhìn nổi do dự quyết đoán, “Nhưng cái gì, ngươi nhìn bộ dáng có tiền đồ này của ngươi, lại bảo ngươi làm chuyện xấu, ngươi coi như mời bằng hữu gặp mặt, mời tới Đông Thành ở thời gian, chỉ cần có tôn sát thần như vậy ở đây là có thể trấn trạch, đến lúc đó còn sợ Nam Thành bên kia làm ra ám sát, áp bức cái gì.”

      Vũ Văn Kim tuy am hiểu kinh thương, trị vì Đông Thành phồn hoa náo nhiệt, nhưng luận đến vũ lực, Đông Thành thể so nổi ba thành khác, đặc biệt là Vũ Văn Kim còn trẻ, hấp tấp tiếp nhận chức vụ thành chủ, bên cạnh có ai võ công cao cường có thể hoàn toàn tín nhiệm, Đoạn Minh cũng là hợp ý với , mới cho ra chủ ý như vậy.

      Vũ Văn Kim suy xét lát, : “Tốn huynh…… Ta chỉ biết mấy tháng trước còn ở Mạc Bắc. mỗi năm trừ ngày giỗ thê tử trở về tế bái, còn thời gian khác đều khó tìm tung tích. Năm ngoái mùa đông trở về tế bái ta còn gặp , đáng tiếc khi đó ngươi trở về nhà, thể gặp mặt lần.”

      Đoạn Minh lắc đầu, “Gặp mặt thôi, con người ta sợ nhất những đao giả kiếm khách quái gở, cổ quái trầm mặc ít lời, vẫn là tiểu ngốc tử ngươi nhiều như vậy làm bằng hữu tương đối vui vẻ. Nhưng ra ngươi thê tử , làm ta có chút tò mò, ta còn nghe đến chuyện có liên quan tới thê tử , bằng ngươi cho ta chút?”

      “Kỳ ta cũng ràng lắm.” Vũ Văn Kim nhớ lại ngày ấy 5 năm trước, vốn nghe bên thành trực thuộc có đoàn ca kịch bắc địa mới lạ lên đài biểu diễn, chuẩn bị xem phen, ai ngờ đường đột nhiên có tuyết, tuyết lớn bay tán loạn cơ hồ nhìn đường, qua vùng ven, hộ vệ tới báo phía trước phát đầy đất thi thể vừa mới chết lâu, ít thi thể mặc quần áo có huy ấn của thành chủ Bắc Thành.

      Vũ Văn Kim người này võ công giỏi, lại đầy lòng hiếu kỳ, gặp việc này cảm thấy hiếm lạ, liền chạy tới nhìn.

      Khi đó nhìn thấy Tốn, nửa quỳ ngồi ở đó, người phủ tầng tuyết trắng hơi mỏng, nhắm mắt lại tựa như pho tượng chết, trong ngực gắt gao ôm nữ tử mặt.

      Vũ Văn Kim bị bộ dáng hai người hấp dẫn, tiến lên xem, phát giác khuôn mặt Tốn nhìn quen mắt, nhớ tới là đại huynh đệ lúc trước từng cứu mình, chỉ lấy chút báo đáp, vì thế tiếc hận cảm khái rất nhiều, hai lời cho người thay thu xác. Ai ngờ thủ hạ báo lại, người chưa chết, còn lại hơi thở, nữ tử trong lòng ngực sớm chết từ lâu.

      Vũ Văn Kim đưa người về cứu trị, bởi vì tách nổi hai người, chỉ đành cùng đưa theo thi thể nữ tử trở về.

      Sau đó người tỉnh lại thực nhanh, ôm cỗ thi thể cự tuyệt bất kì kẻ nào tới gần, cũng lời nào, chờ đến lúc tình hình thoáng chuyển biến tốt đẹp, có ngày đột nhiên mang theo thi thể đó biến mất, qua nửa tháng mới trở về, khi đó thi thể còn.

      Sau đó Vũ Văn Kim mới biết, chính là Tốn, mà nữ tử chết đó là thê tử .

      “Kỳ ta cũng thể thấy nữ tử kia lớn lên có bộ dáng gì, lúc ấy cả người nàng là máu, hơn nữa Tốn huynh muốn buông tay, cũng cho ai tiếp cận, thanh đao của lạnh căm căm, chém người giống chém dưa xắt rau, ta cũng dám mạo hiểm.” Vũ Văn Kim giờ nhớ tới tình hình năm đó, lòng vẫn còn sợ hãi như cũ, sờ sờ cái mũi.

      Thấy bạn tốt biểu tình có ý cười nhạo, Vũ Văn Kim lại bỏ thêm câu: “Tốn huynh tuy rằng thanh danh đáng sợ, nhưng tính cách kỳ tồi, trừ thích chuyện chút, ánh mắt lạnh lẽo dọa người chút, còn lại cũng dễ ở chung, giúp ta ít việc.”

      Cuối cùng Vũ Văn Kim ôm tâm thái thử lần đưa thư, ai ngờ có hồi , trong thư viết ít ngày nữa tới Đông Thành. Vũ Văn Kim vui mừng quá đỗi, ngày ngày ở trong phủ chờ đợi, cơ hồ trông mòn con mắt, làm bạn tốt Đoạn Minh cũng phải lắc đầu.

      Vũ Văn Kim đúng lý hợp tình, “Sợ chết làm sao!”

      Đoạn Minh: “Ngươi có lẽ là thành chủ Đông Thành uất ức nhất từ trước tới nay.”

      Vũ Văn Kim để bụng, tự hào : “Cũng là thành chủ có thể kiếm tiền nhất!”

      Quản trong phủ bỗng nhiên bước nhanh đến, “Thành chủ, khách quý ngài phân phó nghênh đón tới rồi.”

      Vũ Văn Kim: “Tốn huynh tới rồi? Ha ha, ta đây đến nghênh đón Tốn huynh, phiền a Minh ngươi ngâm cho chúng ta bình trà ngon!”

      Đoạn Minh: “Còn uống trà cái gì, trực tiếp uống rượu.” phân phó quản , “ đào mấy bình rượu ngon thành chủ các ngươi vẫn giấu ra đây.”

      Vũ Văn Kim đến nửa đường, liền nhìn thấy người hầu đưa người tiến vào. Bộ dáng so với năm ngoái vào đông từng gặp cũng khác biệt lắm, vẫn đầy người phong sương lạnh lẽo tan, khoác áo choàng thường thấy nhất ở Mạc Bắc, cầm thanh đao vỏ gỗ đen, nhìn qua phong trần mệt mỏi, hợp với phủ thành chủ Đông Thành phồn hoa tráng lệ.

      Vũ Văn Kim cười đón, thân thiện gọi tiếng Tốn huynh, “Tốn huynh mời, lúc này phải làm phiền Tốn huynh ở đây thêm mấy ngày, ta còn muốn giới thiệu bằng hữu cho huynh ……”

      Hai người xuyên qua hành lang dài, đến tòa đình trong hậu viện, Vũ Văn Kim chợt thấy đúng, quay đầu nhìn lại, phát biết Tốn dừng lại khi nào, ánh mắt ngưng cây hoa lê mới nở trong viện kia.

      Đúng là giữa tháng tư, hoa lê nở rộ, tuyết trắng đầy cây, gió thổi qua, hoa lê trắng tinh bay múa giống như tuyết, rơi ở dưới hành lang, rơi ở bên chân Tốn dính đầy bụi đất.

      Tốn lâu nhúc nhích, Vũ Văn Kim nguyên do, cẩn thận tới hỏi: “Tốn huynh làm sao vậy, là thích cây hoa lê này?”

      vốn tưởng rằng Tốn trả lời, ai ngờ thế nhưng mở miệng, tựa hồ lâu chưa chuyện, thanh khàn khàn mà thong thả, “Ta cũng trồng hoa lê ở trước mộ nàng, vẫn chưa từng nở hoa.”

      Vũ Văn Kim giật mình, cơ hồ lập tức minh bạch ‘ nàng ’ trong lời Tốn huynh , là chỉ thê tử chết của . trôn thê tử ở nơi nào, Vũ Văn Kim cũng , vì thế chỉ có thể châm chước : “Có lẽ là địa phương thích hợp, đất đai và khí hậu đều ảnh hưởng đến nở hoa.”

      Tốn rốt cuộc quay đầu, tiếp tục về phía trước, Vũ Văn Kim vội đuổi theo, trong lòng thầm ngạc nhiên , Tốn huynh thế nhưng lại thích hoa lê.

      Cùng lúc đó, ở Nam Thành cách Đông Thành rất xa, cái viện trong hậu trạch của phủ thành chủ, nữ tử trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt được thị nữ đỡ, cẩn thận ra khỏi phòng, đến ghế mềm được sắp xếp tốt ở trước mặt, lại được đỡ ngồi xuống.

      Nữ tử dung mạo mỹ lệ, đáng tiếc thân hình đơn bạc như bệnh nặng mới khỏi. Da thịt trắng nõn dưới ánh nắng chiếu rọi oánh nhuận rực rỡ, lông mi mảnh dài run rẩy, che đậy đôi mắt màu sắc hơi nhạt.

      Nàng dựa vào ghế mềm, biểu tình bình tĩnh, lời. Bọn thị nữ đứng bên cạnh, chờ nàng phân phó.

      Mấy thị nữ ôm hộp đồ cùng vải mới xa xa ở hành lang thấy màn như vậy, trong đó thị nữ nhịn được cảm thán: “Hôm nay ánh mặt trời tốt như vậy, trong viện hoa đều nở, đó đều là tiểu thư trồng vào năm đó lúc còn chưa xảy ra chuyện, nếu nàng có thể nhìn thấy, nhất định thực vui mừng.”

      thị nữ khác chọc chọc cánh tay nàng: “Cũng đừng loại lời này, nếu như bị người khác nghe thấy, ngươi thế nào cũng phải bị phạt!”

      Hạ nhân trong phủ thành chủ Nam Thành đều biết, tiểu thư Nam Cung Cầm bởi vì bị độc thương ngủ say nhiều năm, thời gian vừa rồi rốt cuộc tỉnh lại, chuyện này vốn là rất tốt, đáng tiếc người nàng dư độc chưa hết, làm cho hai mắt bị mù thể nhìn thấy gì, thành chủ riêng mời thần y đến, cần dùng Mật Đà Sinh chỉ có ở Đông Thành làm thuốc dẫn, mới có thể hoàn toàn loại trừ dư độc, vì thế thành chủ mấy lần đưa thư cho thành chủ Vũ Văn Kim của Đông Thành, nhưng đến nay đều có tin tức tốt truyền đến.

      Nam Cung Cầm ngủ say mấy năm, dù vẫn luôn dùng các loại thuốc hay trân quý, tỉnh lại rồi thân thể vẫn cứ suy yếu, bọn thị nữ đều cẩn thận hầu hạ dám chậm trễ, càng thêm dám ở trước mặt nàng đến chuyện đôi mắt.

      người cao lớn từ ngoài viện vào, nhóm nô bộc sôi nổi cúi đầu hành lễ, “Thành chủ.”

      Nam Cung Hiền thành chủ Nam Thành bước đến bên Nam Cung Cầm, gương mặt chữ điền đoan chính tràn đầy thương, “Cầm Nhi, hôm nay cảm thấy tốt hơn chút chút nào chưa?”

      Nam Cung Cầm mở đôi mắt nhìn thấy gì, thấp giọng : “Chất nữ khá hơn nhiều, thúc phụ cần lo lắng.”

      Nam Cung Hiền thành chủ Nam Thành là thúc phụ của Nam Cung Cầm, từ thập phần thương chất nữ cha mẹ chết sớm này. Trong thành từng có lời đồn, Nam Cung Cầm cũng phải do thành chủ tiền nhiệm sinh ra, mà là thúc phụ Nam Cung Hiền cùng với đại tẩu tư thông sinh ra, bởi vậy Nam Cung Hiền mới có thể thương nàng như nữ nhi ruột.

      “Cầm Nhi yên tâm, thúc phụ nhất định chữa khỏi đôi mắt của con.” Nam Cung Hiền thăm chất nữ, cuối cùng xong câu đó, lại phân phó hạ nhân cẩn thận chăm sóc, lúc này mới lần thứ hai vội vàng rời .

      Nam Cung Cầm ngồi dưới thái dương, ai quấy rầy, nàng nhìn thấy cảnh tượng chung quanh, nhưng chóp mũi có thể ngửi được các loại mùi hoa, còn có gió thổi tới cánh hoa biết tên, vừa lúc rơi trong tay nàng.

      Nàng cầm cánh hoa mềm mại trong tay, trong lòng lại có loại nôn nóng khôn kể.

      biết bây giờ, Tốn Nô của nàng có ổn .

      Ở trong trí nhớ của mình, nàng bị Hạ Hầu Huyền Ngự đánh quyền xuyên qua ngực, hẳn là chết rồi, nhưng mấy ngày trước đây, nàng chợt thức tỉnh lại, vốn tưởng mình may mắn chưa chết, ai ngờ ngực hề có dấu hiệu của vết thương, người chung quanh đều xưng hô nàng là tiểu thư, nàng cảm thấy đúng, cẩn thận tìm hiểu mới làm thân phận giờ, nàng thế nhưng trở thành Nam Cung Cầm —— cũng chính là nữ xứng ác độc số trong tiểu thuyết gốc, bạch nguyệt quang của nam chủ, tỷ tỷ song sinh của nữ chủ.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Mối lương duyên oan trái bắt đầu, hehe
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :