1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[CĐ-Sắc] Cẩm Tú Đỉnh - Thần Vụ Quang (Hoàn ~~~~)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Bạn Thích ăn dấm trở lại và lợi hại hơn xưa, cơ mà càng so bì chỉ càng khiến cho con đường thê nô của bạn càng thêm rộng mở mà thôi
      Haruka.Me0 thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Thích thiệt mê ăn dấm nhỉ, kaka
      Haruka.Me0 thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Tình địch chuyên tâm làm học sỹ thích thùng dấm lại nghĩ là vì chị du. Tình địch bỏ nơi xa có khi lại nghĩ đau khổ nên cố quên đời.haha
      bluerythmes, thedarkHaruka.Me0 thích bài này.

    4. Hoa bé nhỏ

      Hoa bé nhỏ Active Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      153
      Thê nô là đây chứ đâu nữa :yoyo57::yoyo57:

    5. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 45


      Mục Thư Du ngoài khiếp sợ cũng biết nên cái gì cho phải, nửa ngày mới hỏi câu: “ vì sao lại làm như thế?”


      vì sao lại làm như thế, nàng xác nhận ràng, vì sao còn muốn hỏi trẫm?” Tần Thừa Thích hỏi ngược lại.


      Mục Thư Du đúng là có chút dám tin Bạch Quảng Thanh vì nàng mà bỏ qua ước mơ lâu, nhưng tại quả là nghĩ ra lý do nào khác để giải thích, đành phải giả bộ hồ đồ: “Thần thiếp lắm ý nghĩ của Bạch Quảng Thanh, làm cái gì cũng có quan hệ gì với thần thiếp, Hoàng thượng cần lại nghi ngờ thần thiếp.”


      “Vừa lúc, trẫm muốn phá lệ đề bạt .”


      “Hoàng thượng làm như vậy sợ là gặp phải chỉ trích?”


      Tần Thừa Thích cười : “Chỉ bằng mấy năm nay Bạch Quảng Thanh mực vì trẫm mà làm nội ứng ở Triệu gia, trẫm cũng phải cho ân điển, huống chi còn có uy danh của Bạch Hồng Tín, chuyện này có người chỉ trích, trẫm ngược lại muốn biết ý của Thái phi hơn.”


      “Hoàng thượng lời này kỳ quái, đây là chính trong triều, thần thiếp có thể nào bừa, xem ra hôm nay Hoàng thượng cố ý từ chỗ Ô Thục nghi chạy tới đây là muốn làm khó thần thiếp, nếu suốt ngày tới chuyện họ Bạch, thần thiếp thà rằng làm lễ cầu an cho nhưng oan hồn kia còn tốt hơn bị Người dò xét chất vấn như vậy. Hoàng thượng nghỉ ngơi , thần thiếp tìm tìm chỗ nghỉ khác, phiền nhiễu Hoàng thượng.”


      Mục Thư Du xong muốn đứng dậy lại bị Tần Thừa Thích đè xuống: “Cái tính khí này của nàng ý, trẫm đơn giản là trong lòng thoải mái mới tùy ý đôi câu, nàng liền loạn phát tính khí, kỳ trẫm chuyện của Bạch Quảng Thanh cũng là muốn cho nàng phân tâm chút, để nàng đỡ phải luôn luôn suy nghĩ chuyện bốn trấn. Canh giờ còn sớm, mau nằm ngủ , nghe lời của trẫm, đừng làm rộn.”


      Mục Thư Du lúc này mới lần nữa nằm trong ngực Tần Thừa Thích, ôn nhu : “Hoàng thượng đối với thần thiếp tốt như vậy, thần thiếp làm sao có thể phụ Hoàng thượng, thần thiếp sớm qua nhìn những người khác, Hoàng thượng nên oan uổng thần thiếp, thần thiếp cũng chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với Hoàng thượng, Hoàng thượng vì sao thể tin tưởng thần thiếp chút đây.”


      “Là trẫm suy nghĩ nhiều, trẫm tin nàng.” Tay của Tần Thừa Thích xoa xoa lưng eo của Mục Thư Du, thỉnh thoảng vỗ vài cái trấn an, đợi đến khi Mục Thư Du ngủ say mới nhắm mắt lại.


      Mục Thư Du ngủ giấc ngủ ngon, trong ánh trăng mờ cảm giác được bên cạnh có động, mở hai mắt nhìn sang, thấy Tần Thừa Thích dậy vì vậy vội vàng muốn theo hầu hạ.


      “Nàng ngủ , khó khắn lắm nàng mới khong gặp ác mộng, có nhiều người hầu hạ như vậy cần nàng phải làm, bên ngoài mới vừa sáng, nàng ngủ nhiều chút.” Tần Thừa Thích để Mục Thư Du nhúc nhích.


      Mục Thư Du lười biếng cười tiếng: “Thần thiếp có thể được Hoàng thượng ưu ái như thế, có gì báo đáp.”


      Thấy bộ dạng kiều mị này của Mục Thư Du, Tần Thừa Thích ngồi ở bên cạnh giường muốn đứng dậy, cúi người tay thăm dò vào trong chăn nắm lấy hai luồng nõn nà nhàng bóp nặn, nghiệng người đối mặt với Mục Thư Du: “Thứ Thái phi có thể báo đáp trẫm rất nhiều, hai quả đào này, thân thể này, tính tình này trẫm đều thích, Thái phi chỉ cần đem tâm tư đặt người trẫm chính là báo đáp trẫm. “


      “Hoàng thượng còn có để thần thiếp ngủ hay ?” Mục Thư Du bị Tần Thừa Thích xoa nắn có chút khô nóng, liền thúc giục đem tay lấy ra.


      Tần Thừa Thích thấp giọng cười: “Thứ trong tay trẫm nặng lên ít, vóc người Thái phi càng ngày càng tốt, trẫm thích muốn buông tay.”


      “Hoàng thượng!” Mục Thư Du trừng mắt nhìn Tần Thừa Thích, Tần Thừa Thích xoa nắn lại quấy rối hồi lâu mới bằng lòng ra ngoài.


      Mục Thư Du nằm ở giường còn suy nghĩ chút chuyện Bạch Quảng Thanh vào triều làm quan, hồi lâu sau thở dài rồi ngủ.


      Lúc tỉnh lại, ngày sáng rồi, Mục Thư Du sau khi đứng lên Tiểu Lượng Tử liền ân cần tiến vào thỉnh an: “Nô tài thỉnh an Thái phi, nhìn sắc mặt ngài hôm nay đỏ thắm ít, nô tài cho Như Xuân cầm bột trân châu nấu.”


      “Vì sao còn phải nấu?” Mục Thư Du hỏi.


      “Thái phi hỏi khó nô tài rồi, nô tài cũng biết nguyên nhân, nhưng mà nghe Đại tổng quản phân phó, bột trân châu kia phải dùng vải mịn bọc lại, dùng đậu nành nghiền ra chắt lấy nước nấu cùng bột trân châu trong nửa canh giờ, sau đó lấy bột trân châu trong vải ra phơi khô nén thành phấn, đến lúc đó Thái phi vừa có thể dùng cũng có thể bôi lên mặt, công dụng rất tốt!”


      Mục Thư Du nghe xong chỉ cảm thấy tốn thời gian lại phí sức, nhưng nàng cần tự mình làm nên cũng thèm để ý.


      muốn dùng điểm tâm, Như Xuân mặt mày ủ dột tiến vào, Như Ý trách mắng: “Cho ngươi làm đồ vẻ mặt ngươi liền như đưa đám, Thái phi sao muốn nhìn sắc mặt này của ngươi?”


      Như Xuân quỳ xuống trả lời: “Hồi Thái phi, nô tỳ bởi vì thể đem việc làm tốt mới lo lắng.”


      “Chỉ mang bột trân châu đến ngự phòng có cái gì mà thể làm tốt?” Mục Thư Du hỏi.


      “Hồi Thái phi, quản ngự phòng Vương thái giám sữa đậu nành Thục phi nương nương và Văn phi nương nương mỗi ngày cũng chỉ dùng chén, Thái phi muốn dùng để nấu trân châu dám tòng mệnh, còn muốn thỉnh ý chỉ của Hoàng hậu mới được, nếu Thục phi nương nương phái người tới tiếng cũng được, nô tỳ là Hoàng thượng ra lệnh làm như thế, chỉ chưa nhận được ý chỉ hay khẩu dụ nên thể làm theo.”


      Như Xuân xong đợi Mục Thư Du phản ứng, Tiểu Lượng Tử thiếu chút nữa liền nhảy lên: “Thái phi ngài đừng nóng giận, Vương quản này nào có là gì, nhưng ở trước mặt Thục phi nương nương nịnh nọt tốt nên đắc ý, nô tài dạy dỗ !”


      Mục Thư Du là muốn đấu trận, nghĩ tới cơ hội đến là đến, xem ra sau chuyện này bắt đầu đến vật phẩm hàng ngày cũng đều phải xem ý chỉ đây, cố ý làm vẻ tức giận: “Tiểu Lượng Tử ngươi xem có phải có người chê ta ở trong cung này chướng mắt nên mới cố ý làm như thế, nếu vì sao nô tài quản nho ở ngự phòng cũng có thể như vậy với tỳ nữ của ta, ta thể để cho người của ta phải có chỗ tốt hơn thôi, ngược lại còn bị ủy khuất ngóc đầu lên được, Thái phi ta đây khỏi uất ức ít rồi!”


      Tiểu Lượng Tử thấy Mục Thư Du phát hỏa, lại nghe Mục Thư Du vỗ bàn đến rung lắc chén đũa đặt đó, trong lòng cũng run theo, Thái phi cũng đừng dưới cơn nóng giận mà đem ngự phòng ra đập phá nha, đập phá ngự phòng cũng phải chuyện đáng lo, ngộ nhỡ mà bị va chạm đến đổ máu toi đời rồi, vì vậy cũng lập tức quỳ xuống trấn an: “Cầu xin Thái phi để cho nô tài thay ngài trút giận, nhất định khiến cẩu nô tài Vương quản kia dập đầu thỉnh tội với ngài, Thái phi chớ vì nô tài mà thương thân, đáng.”


      “Vậy ngươi mau , nhưng mà là người đắc lực của Thục phi, cũng thể quá mức đắc tội.”


      “Sao phải để ý là kẻ đắc lực dưới trướng của ai, chỉ cần khi nhờn Thái phi chính là tội, nô tài xin lui.”


      Tiểu Lượng Tử xong nhanh nhẹn đứng lên, ra bên ngoài kêu ba tên tiểu thái giám cùng ngự phòng.


      “Vương quản ở đây?” Tiểu Lượng Tử vào ngự phòng kêu lớn.


      “Ơ, Tiểu Lượng Tử công công ngài thế nào lại rỗi rảnh đến nơi này, Hoàng thượng có phân phó gì sao?” Vương quản vừa thấy Tiểu Lượng Tử toét miệng chạy tới.


      “Đồ ăn của Hoàng thượng đến phiên ngươi hay sao? Ta là tới hỏi ngươi, Thái phi muốn dùng sữa đậu nành nấu trân châu, ngươi dựa vào cái gì ngăn cho?” Tiểu Lượng Tử mắt cũng nhìn Vương quản .


      Vương quản cười : “Ta còn tưởng chuyện gì cơ, ngài biết trong việc này có bao nhiêu khó xử, sữa đậu nành này Thục Văn hai vị nương nương mỗi ngày cần phải uống chén, mà đậu nành phải ngâm lâu rồi ngiền ra chắt lấy nước rồi đun sôi mới uống được, muốn làm sữa đậu nành rất công phu tốn nhiều thời gian, mà Thái phi cũng chỉ ở tạm trong cung sao phải gióng trống khua chiên giống như hầu hạ các vị chủ tử khác đây? Tiểu Lượng Tử công công ngài cũng suy nghĩ kỹ xem vì chuyện này mà đắc tội hai vị nương nương kia sao?”


      “Ngươi ngu lắm! Ta nhảm với ngươi, ngươi sớm đem những thứ này nấu với bột trân châu để làm thành phấn, sau đó cùng ta đến chỗ Thái phi dập đầu thỉnh tội, chuyện như vậy mau giải quyết nếu cũng đừng trách ta trở mặt!”


      Vương quản vừa nghe lời này khuôn mặt tươi cười cũng giữ nữa, hếch cằm thẳng lưng, điệu cũng lên cao hơn: “Ngài còn có thể xử trí ta hay sao? Ta là làm việc theo quy củ trong cung, ai có thể ta chữ nào? Nghe Hoàng hậu nương nương lại bế quan tụng kinh, nếu chúng ta đến chỗ Thục phi nương nương phân định cho ! Mà sữa đậu nành này nguội rồi mùi vị ngon, mà hâm nóng lại tốt, làm hai vị nương nương dùng bữa, ngươi gánh nổi cái tội danh này sao!”


      “Ngươi là cái thứ gì, dám dựa thế uy hiếp ta? Ta...”


      “Tiểu Lượng Tử, thôi.”


      Tiểu Lượng Tử quay đầu nhìn lại, thấy Mục Thư Du đứng ở trong viện, vội vàng chạy ra: “Thái phi, ngài làm sao tới đây, ngài là thân phận gì sao phải chuyện cùng bọn họ.”


      “Ta thể chấp nhặt với bọn họ, ta là sợ ngươi nhất thời gấp gáp đắc tội người ta, nấu nấu, cũng phải là thuốc thần dược uống vào trong bụng bôi lên mặt là có thể trường sinh bất lão, gây giận dữ mới là chuyện tốt, bột trân châu kia ta cũng cần thưởng cho ngươi đó.” Mục Thư Du xong cũng mang người rời khỏi sân viện, biết hướng nào.


      Tiểu Lượng Tử cầm lấy hộp bột trân châu khép miệng lại được, thứ này nào dám nhận, quay đầu nhìn Vương quản nhướn mắt cười đến đáng khinh kia, đảo tròn mắt cười : “Vương quản , ngươi chờ xem, gia gia ta lập tức quay lại thu thập ngươi! Ba người các ngươi cứ ở chỗ này coi chừng sữa đạu kia, cho phép ai lấy !”


      “Phi, đồ khoác lác!” Vương quản hướng về phía bóng lưng của Tiểu Lượng Tử nhổ nước miếng.


      Vu Trung nhíu mày nhìn cái hộp trong tay Tiểu Lượng Tử hỏi: “Sắc mặt Thái phi như thế nào?”


      “Nhìn qua hình như có tức giận, nhưng mà đến ngự phòng chắc hẳn là mất hứng, lúc này cũng biết nơi nào, nô tài phái người tìm bốn phía. Đại tổng quản, ngài có nhìn thấy tình cảnh lúc ấy, Vương quản này thấy Thái phi cũng coi như thấy, dám giương oai giễu võ ở chỗ đó, theo nô tài lần này cần nhìn cũng hiểu, Thái phi sợ là bị người ta dẫm dưới lòng bàn chân rồi!”


      Vu Trung suy nghĩ chút, biết Hoàng thượng ở bên trong thương nghị đại , lát nữa cũng cần phải đứng hầu rồi : “, ta qua đó nhìn chút.”


      Tiểu Lượng Tử hưng phấn vâng dạ, vội vàng theo.


      “Vương quản , mau lăn nhanh ra dây!” Trở lại ngự phòng Tiểu Lượng Tử đứng ở trong viện cao giọng hô.


      “Tiểu Lượng Tử, ta cho ngươi mặt mũi ngươi liền lên mặt, ngươi cho rằng Thái phi có thể che chở cho ngươi? cho ngươi biết có bản lĩnh chúng ta ..., Đại, Đại tổng quản nô tài biết là ngài tới, mời ngài vào trong.” Vương quản vừa thấy người đứng ở trong viện lập tức câm miệng cũng mất khí thế.


      cần, Thái phi là người ngươi có thể nghị luận? Ngươi có bản lĩnh theo ta gặp Hoàng thượng, xem ngươi làm khó xử Thái phi như thế nào, hãy xem chút, ngươi có ai che chở mới dám làm trái mảnh hiếu tâm của Hoàng thượng đối với Thái phi hả!” Vu Trung xong nhàn nhạt nhìn Vương quản cái.


      Vương quản mồ hôi lạnh chảy ròng, lập tức quỳ xuống ngừng dập đầu thỉnh tội: “Là nô tài đáng chết, đại tổng quản tha cho nô tài lần này .”


      “Ngươi nếu đắc tội với các nương nương khác còn có thể tha, chỉ là đắc tội với Thái phi đừng là ngươi, nếu làm tốt bản tổng quản cũng bị ngươi làm cho liên lụy đấy, tha cho ngươi khỏi chết cũng có thể, đánh năm mươi trượng . Tiểu Lượng Tử, ngươi mau tìm quản làm việc có thể tin cậy thế chỗ cho Vương quản , Vương quản sau này ở bên ngoài ngự phòng nấu nước , Thái phi rốt cuộc đến nơi nào đây, mau tìm chút, sữa đậu có sẵn trước hết để Thái phi dùng nấu trân châu .”


      Người ở ngự phòng lúc này mới tỉnh ngộ, Thái phi mới là người thể đắc tội, Vu Trung chính là chong chóng đón chiều gió, Hoàng thượng sủng ái ai cần cũng biết.


      Người được phái rốt cuộc cũng tìm thấy Mục Thư Du, lần này Vu Trung là cuống cuồng, chẳng lẽ Thái phi lại xuất cung, đây phải là muốn lấy mạng của sao!


      Tuy là gấp đến độ đầu đầy mồ hôi thế nhưng phải về Trường Tuyên điện hầu hạ thánh thượng trước, đồng thời lại cho người tìm tiếp.


      Chỉ là chờ đến lúc trở lại Trường Tuyên điện thấy Như Lan Như Ý đứng ở bên ngoài, lập tức mừng rỡ hỏi: “Thái phi đến đây?”


      “Đại tổng quản quay lại, Thái phi cùng Ngọc thục nghi chuyện phiếm, là Hoàng thượng phái người đến thỉnh. “


      Vậy là tốt rồi, Vu Trung gật gật đầu chuẩn bị vào thỉnh an Mục Thư Du.


      “Đồ nô tài nhà ngươi, trẫm vừa rồi tìm ngươi ngươi lại lười biếng đâu hử?” Tần Thừa Thích lôi kéo tay Mục Thư Du nhìn dây chuyền trân châu cổ nàng, thấy Vu Trung tiến vào liền thuận miệng hỏi câu.


      “Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài qua ngự phòng bên kia xem phấn trân châu của Thái phi thế nào rồi ạ.”


      “Nghe lời của trẫm, trân châu này tuy nặng chút nhưng ngày ngày phải đeo mới tốt.”


      Tần Thừa Thích dặn dò Mục Thư Du xong mới cười hỏi Vu Trung: “Trẫm thấy ngươi là cố ý ngự phòng nịnh nọt Thái phi ?”


      Vu Trung lập tức cười nịnh: “Nhất cử nhất động của nô tài sao có thể lừa gạt được Hoàng thượng.”


      Xem ra Thái phi đem chuyện này với Hoàng thượng, may mắn là xử lý Vương quản trước chiếm lấy tiên cơ.


      “Đều xử lý tốt?”


      “Hồi bẩm Hoàng thượng, quản ngự phòng phạt năm mươi trượng, nô tài để phụ trách nấu nước. Nô tài còn nghĩ Thục phi nương nương và Văn phi nương nương chưa muốn dùng sữa đậu nên để Thái phi nấu bột trân châu trước.” Vu Trung phải tìm cho bản thân lối thoát trước.


      Mục Thư Du nghe xong phì tiếng nở nụ cười, Tần Thừa Thích liếc xéo nàng cái mới : “Cần dùng cứ dùng , ngày uống cũng thể bị làm sao, lúc này đúng là có người được thuận tâm được ý.”


      “Hoàng thượng tại sao lại thần thiếp như vậy, thần thiếp hài lòng đắc ý cũng là nhất thời thôi, chừng về sau đồ ăn đều bị cắt xén đấy, ta cũng muốn uống cái sữa đậu trân châu đấy, là Hoàng thượng đồng ý, chỗ này cũng chỉ có chút ít đồ trang sức đeo tay ta cũng nhìn vừa mắt đâu!”


      Tần Thừa Thích lập tức khuyên nhủ: “Nàng đừng giận nữa, nếu dám gỡ đồ trang sức đeo tay trẫm tức giận đó, ai dám cắt xén đồ đạc của nàng đâu, trẫm thà ăn ít chút cũng thể ủy khuất nàng.”


      Mục Thư Du lúc này mới tươi cười, ôn nhu cám ơn, đứng ở đó nào đám vai xoa lưng cho Tần Thừa Thích, lại mài mực kê giấy ân cần chu đáo, Tần Thừa Thích bị dụ dỗ đến vui mừng, muốn Mục Thư Du ở lại dùng bữa rồi mới về Hòa An điện.


      Vu Trung cũng mang vẻ mặt đắc ý lui ra, mắt nhìn Tiểu Lượng Tử : “Hôm nay những chuyện như vậy ngươi phải hiểu, về sau chuyện có quan hệ đến Thái phi ngoại trừ Hoàng thượng lời ai đều cần nghe, dù sao Hoàng hậu cũng thích Thái phi. Những kẻ nô tài như Vương quản đó trước xử trí rồi sau, chờ lúc Hoàng thượng rảnh rỗi ta xin chỉ thị xem có thể thăng phẩm cấp để cho ngươi tiện làm việc hay khong, ngươi nếu có thể ở cạnh hầu hạ Thái phi tương lai nhất định là có tiền đồ.”


      “Tạ đại tổng quản tài bồi dưỡng, nô tài nhớ kỹ!” Tiểu Lượng Tử cao hứng đến mức con mắt tỏa sáng.


      Thục phi oán hận nhìn chằm chằm cây đại thụ ngoài cửa sổ hỏi: “Vương quản bị đuổi ra ngoài rồi?”


      Hiểu Hủy gật đầu thưa: “Bẩm nương nương, chỉ bị đuổi còn bị đánh, đại tổng quản tự mình ngự phòng xử trí. “


      “Tốt, rất tốt! Hiểu Hủy ngươi truyền mệnh lệnh của ta đến các quản trong cung, Thái phi ở trong cung tất cả chi phí dựa theo tứ phẩm mà cung cấp, nếu Thái phi hài lòng để cho Triệu gia đem thứ tốt đưa vào cung để cho nàng hưởng thụ. Đúng lúc Hoàng hậu nương nương tĩnh tu, bản cung ngược lại muốn nhìn chút xem những người này chọn đứng bên nào!”


      Hiểu Hủy vâng lời lập tức ra ngoài làm việc.


      Thục phi chờ Hiểu Hủy rời cầm lấy cuốn sách bàn nhìn lần, mặt dần dần nở nụ cười, tại bất quá chỉ sử dụng chút thủ đoạn, trước hết để cho Mục Thư Du chịu thiệt chút, nếu nàng ta còn thức thời chỉ sợ đến lúc đó muốn khóc cũng kịp !


      Lại qua mấy ngày, Văn phi tới gặp Thục phi, mới vừa ngồi xuống thể chờ đợi được mà hỏi: “Tỷ tỷ làm sao có thể nhịn Mục Thư Du kia?”


      “Ta khi nào nhẫn nhịn nàng ta?”


      Văn phi : “Mấy ngày trước đây chuyện sữa đậu kia, ta còn tưởng rằng tỷ tỷ có thể dạy cho nàng ta bài học, nghĩ tới qua thời gian dài như vậy, tỷ tỷ lại có chút động tĩnh gì, là giận điên người mà.”


      “Ta phân phó quản các nơi, để cho bọn họ dựa theo chi phí của tứ phẩm mà cấp đồ cho Mục Thư Du, chẳng lẽ còn chưa đủ làm nàng khó chịu?” Thục phi cũng muốn bị Văn phi gây xích mích.


      “Tỷ tỷ nhất định là nghĩ sai rồi, Gì mà tứ phẩm chứ? Người ta đều tranh nhau tặng đồ đến Hòa An điện đó, chi tiêu của Mục Thư Du hôm nay so với ta và tỷ tuyệt đối thấp hơn đâu, còn tứ phẩm cái gì chứ!”


      Cái này có khả năng a, Thục phi tin, chẳng lẽ có người ở bên trong động tay động chân?


      Thục phi càng nghĩ càng cảm thấy thích hợp, mắt nhìn Hiểu Hủy đứng ở bên cạnh hỏi: “Ngươi đem đúng lời của bản cung ra ràng?”


      Hiểu Hủy vội vàng quỳ xuống: “Bẩm nương nương, nô tỳ xác thực truyền đúng lại lời của nương nương, nương nương nếu tin có thể tùy ý gọi vài quản tới hỏi chút biết được.”


      Thục phi biết Hiểu Hủy cũng dám lừa gạt mình, vì vậy cho gọi quản thái giám Thành Kính trong cung nàng ta đến, cho nghe xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, xem chút là ai dám trái mệnh lệnh của nàng ta.


      Hơn nửa ngày, Thục phi và Văn phi đều đợi đến khó chịu, Thành Kính mới quay về.


      “Sao lại lâu như vậy?”


      Thành Kính trả lời: “Nương nương, nô tài hỏi qua tất cả các quản , Hiểu Hủy cho người truyền mệnh lệnh của nương nương, chỉ là quản các nơi đều có chút khó xử, chi tiêu của Thái phi trong cung mặc dù Hoàng thượng và Hoàng hậu có nhắc tới, nhưng đồ theo cấp nhị phẩm nếu làm tốt là quá phận, bọn họ cũng dám làm trái ý của nương nương nên dung qua đò ở trong cung, những thứ kia đều là các quản tự mình xuất tiền đặt mua cho Thái phi, hơn nữa Tiểu Lượng Tử theo bên cạnh Thái phi nghe cũng thăng lên thất phẩm, các quản lại dám đắc tội. Nương nương, nhìn bộ dáng bọn họ như vậy hẳn là bị chuyện Vương quản dọa sợ, lại Tiểu Lượng Tử này nhất định là do Thái phi cầu xin Hoàng thượng mới có được phẩm cấp này.”


      Thục phi nghe vậy tức giận đến run người: “Nàng ta là cái thứ gì, lại dám ở chỗ này tác oai tác quái, bản cung gặp Hoàng thượng!”


      Văn phi trong lòng thầm vui, mặt cũng làm bộ tức giận chịu nổi, theo đằng sau Thục phi chuẩn bị nhìn náo nhiệt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :