1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hen_88

      Hen_88 Well-Known Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      291
      Chương 75: hòn đá ném nhiều con chim

      “Từ từ!”

      San Nương khoát tay, thoát cánh tay từ trong tay Thập tứ nương, “Muội trước cứ từ từ, như thế nào lại nhắc đến Lâm học trưởng?!”

      Thập tứ nương ngẩng đầu trừng mắt liếc nàng cái, “Tỷ tỷ cũng đừng giả bộ! Ở học lý ai mà biết, tỷ thế nhưng, thế nhưng viết thư tình cho Lâm học trưởng! Lâm học trưởng cũng tiếp nhận thư tình của tỷ. Tỷ, tỷ ràng đều cùng như vậy, như thế nào còn quấn lấy đại biểu ca!” --- này cũng quá là biết xấu hổ!

      Câu sau cùng kia trong ánh mắt của Thập tứ nương.

      San Nương lại nhìn Thập tứ nương, nàng nhíu mày nghi hoặc. Nếu là thư, nàng cũng chỉ đưa cho Lâm Như Đình phong thư như vậy… cách khác, khi nàng giao thư cũng chú ý cẩn thận, thế nhưng vẫn bị người khác thấy được?!

      Kia, phải rước lấy phiền toái cho Lâm Như Đình và Viên Trường Khanh sao?

      … Khoan !

      San Nương bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, nhíu mày : “Thư tình gì?! Ai viết thư tình cho Lâm Như Đình?!”

      “Tỷ!”, Thập tứ mang theo loại hận ý ràng , “Nếu muốn người khác biết, trừ phi mình đừng làm, có người tận mắt nhìn thấy tỷ cùng Lâm học trưởng tránh ở chỗ tối lén lút chuyện, lén lút trao thư!”

      “Ai? Ai nhìn thấy?! Kêu ra cùng ta đối chất!” San Nương tức giận, “Các ngươi những người này trong đầu trừ bỏ chuyện này, còn có thể có chuyện khác ?!”. Lúc trước vẫn luôn đem nàng và Lâm Như Đình mang ra tán gẫu, giờ lại còn làm trầm trọng thêm! Sớm biết thế, nàng liên giúp Viên Trường Khanh đưa cái gì thư!

      Nàng lúc này cảm thấy chính mình bị oan ức, Thập tứ nương chú ý trọng điểm nhưng cùng nàng giống nhau, nàng trừng mắt : “ như vậy, tỷ tỷ quả nhiên đối với Viên đại biểu ca có tâm?!”

      San Nương ngẩn ra, nổi giận:

      “Cho nên ta chưa viết thư tình cho Lâm Như Đình liền hiểu là ta đối với Viên đại kia có ý tứ?! Ta trong lòng muội trừ bỏ nam nhân, có thể có điểm khác sao?!”

      Thập tứ bị nàng giáo huấn trắng mặt, lại cố chấp : “Chuyện này liên quan đến chung thân của ta.”

      San Nương nhìn nàng, đột nhiên nghĩ đến chính mình kiếp trước. Thập tứ nàng, phải là thích Viên Trường Khanh ?

      “Muội … thích Viên Trường Khanh?” - Nàng hỏi.

      Thập tứ nương mặt đỏ lên, mắt lảng tránh, lại dũng cảm mà ngẩng đầu mắt San Nương : “Phải.”

      San Nương ngần người, đồng tình mà nhìn nàng : “Muội nhất định cũng hy vọng có thể thích muội .”

      “Nếu có tỷ…” Thập tứ nương thốt miệng ra, lại đột nhiên thu miệng lại.

      San Nương lắc đầu, “, muội sai rồi, ta cùng Viên Trường Khanh có quan hệ gì. Ta biết muội là nghe ai , ta Ngọc Phật tự, là theo lão gia cùng phu nhân …”

      “Nhưng cũng ở đó!” thập tứ ngắt lời nàng , “Có người nhìn thấy tỷ cùng lén gặp nhau trong rừng trúc!”

      Rừng trúc?! San Nương nhăn mày lại. Xem ra quả nhiên có theo dõi Viên Trường Khanh. “Vậy, người nọ hay cho muội, chúng ta là đánh cờ ở lương đình trong rừng trúc, có cha ta bên cạnh?”

      *Lương đình: Đình hóng gió.

      Thập tứ ngẩn ra.

      San Nương lại hỏi: “Ai cho muội, ta cùng Viên Trường Khanh ở Ngọc Phật tự lén gặp nhau?”

      Thập tứ dừng chút mới : “Là … Là Viên nhị biểu ca.”

      Viên Nhị?!

      Làm sao biết nàng và Viên Trường Khanh “lén gặp nhau” ở Ngọc Phật tự?! Chẳng lẽ cũng phái người theo dõi Viên Trường Khanh?

      San Nương trầm tư trong chốc lát, lại bắt được trọng điểm, đành phải trước buông nghi hoặc này xuống, ngẩng đầu đối mặt với Thập tứ : “Đầu tiên, ta muốn chính là, ta đối với việc hôn nhân này có hứng thú, đối với Viên đại cũng có hứng thú. Tiếp theo…” – Nàng dừng chút, thở dài, : “Ta biết ta như vậy, muội nhất định cảm thấy ta là bụng dạ khó lường, nhưng ta … Mặc kệ như thế nào, muội là muội muội của ta, dù thế nào chúng ta đều là từ cùng nhau lớn lên, có chút lời , đó là muội hiểu lầm ta, ta cũng thấy cần phải với muội…”


      đời kia Thập tứ nương gả cũng thể nào như ý. Nàng cùng San Nương, Thất nương giống nhau, phải gả ở trong kinh, cho nên sau này San Nương cùng các nàng dần dần cũng chỉ còn lại thư từ lui tới. Thập tứ người này lại luôn luôn sĩ diện, trong thư chỉ chuyện tốt, chuyện xấu, nàng trôi qua như thế nào, San Nương kỳ cũng biết chuyện.


      San Nương lại thở dài, “Ta biết muội thích Viên Trường Khanh. Nhưng dù muội thích người như thế nào, chưa chắc người đó liền có cảm giác như thế với muội. Nếu vậy mà muội vẫn tình nguyện thầm thích , đấy chưa chắc phải là loại hạnh phúc. Nhưng nếu muội cam lòng chỉ có mình mình thích, muội hi vọng có thể đáp lại tình cảm của muội giống như muội đối với , muội cực kỳ vất vả, đặc biệt là…”. Nàng lại lần nữa thở dài, “Đặc biệt là người như Viên đại. Con người của , khi có chủ ý đối với chuyện gì rồi, chết cũng quay đầu lại. Muội nếu muốn gả cho , muội phải hiểu được điều đấy, có nguyện ý trao muội đó là chuyện tiếp theo, nghĩ trao, muội cũng cần cưỡng cầu. Đối với , muội ngàn vạn đừng ôm quá nhiều…”


      Nàng lợi còn chưa xong, Thập tứ liền đột nhiên lui về phía sau bước, hướng nàng cười lạnh : “Tỷ tỷ lời này, giống như tỷ đối với Viên đại biểu ca có bao nhiêu hiểu biết.”


      San Nương nhất thời yên lặng --- nàng liền biết, lòng tốt nhất định bị trở thành lòng lang dạ thú…

      Thập tứ cười lạnh : “ , người khác đề tỷ hiền huệ tri lễ như thế nào, ta lại cảm thấy tỷ tỷ am hiểu nhất chính là hai mặt, đằng trước khuôn mặt, sau lưng khuôn mặt! Nếu tỷ tỷ tỷ tỷ đối với Viên đại biểu ca có loại ý tứ này, như vậy muội muội như ta liền cứ vậy tin tưởng ngươi, dù sao loại tình này cũng phải tỷ tỷ muốn như thế nào là có thể như thế, cứ xem cuối cùng chúng ta ai có thể thắng !”


      xong, nàng vung làn váy, nổi giận đùng đùng mà .

      Nhìn bóng dáng nàng, San Nương yên lặng lấy tay gạt qua cái trán --- người a, nhiều thế hệ vẫn luôn là như thế. Mặc kệ các tiền bối như thế nào báo trước cho hậu bối, phía trước có cái hố, phía trước có nguy hiểm, nhiều thế hệ bọn vẫn là như vậy tre già măng mọc mà hướng về cái hố đất làm ngã vô số người… Có lẽ chỉ có chính mình từng bị ngã, mới có thể biết cái gì là đau. Người khác có thế nào, đều chỉ là kinh nghiệm của người khác…

      Thấy Thập tứ nương rồi, xa xa Ngũ Phúc cùng Lục An theo lúc này mới tiến lên. San Nương vốn thích khí đài, lúc này càng nghĩ trở về chịu tội, liền mang theo hai cái nha hoàn chậm rì rì mà dọc theo bờ sông tới. Chỉ chốc lát sau, khúc ngoặt cuối chỗ truyền đến trận hoan hô, hẳn là thuyền rồng chèo thuyền qua đây. Vốn bờ đám người phân tán khắp nơi chuyện phiếm liền lập tức tất cả đều hướng về bờ sông vây quanh mà . San Nương cùng Ngũ Phúc đều thích náo nhiệt, ba người tức khắc cùng tất cả đều chen vào trong đám người, theo mọi người trận hô cố lên, thẳng đến khi đội thuyền rồng phân ra đội thắng bại, mọi người mới tản ra, lúc này chủ tớ ba người còn hưng phấn mà bàn luận trận thi đấu vừa rồi.

      Ngũ Phúc cùng San Nương thiếu niên đánh trống của đội hồng kia có điểm giống đại gia nhà mình, bỗng nhiên từ bên cạnh lại đây người, nếu phải San Nương phản ứng mau, kịp thời kéo Ngũ Phúc phen, người nọ có lẽ đụng thẳng vào người nàng.

      Người nọ dường như nhìn thấy ba người các nàng đứng sau lưng, vẫn lui về phía sau như vậy.

      Ngũ Phúc vội hô tiếng, khách khí mà đẩy người nọ cái, người nọ lúc này mới xoay người lại --- lại là Viên Sưởng Hưng.

      Nhìn thấy San Nương, Viên Sưởng Hưng tựa cũng lắp bắp kinh hãi, vội tiến lên bước, hướng về phía San Nương cười : “Hóa ra là Thập tam muội muội. Xin lỗi xin lỗi, có va chạm đến muội ?”


      San Nương híp mắt nhìn , trầm mặc lui về sau bước, hướng uốn gối cái rồi phúc lễ.


      Thấy nàng cảnh giác lui về phía sau, Viên Sưởng Hưng mắt chợt lóe, rất nhanh giả bộ bộ dáng rất là câu nệ, vội vàng cho nàng đáp lễ, lại ngẩng đầu cười : “Thập tam muội muội như thế nào người ở chỗ này? Người ở đây nhiều, để ta đưa muội muội trở về .”

      Kỳ so với Viên Trường Khanh, Viên Sưởng Hưng lại biết làm người hơn, càng biết chuyện hơn. Cho nên kiếp trước, khi nàng và Viên Trường Khanh chiến tranh lạnh, San Nương đối với ân cần của từng rất là hưởng thụ, bất luận cái gì cũng có tâm đề phòng đối với , thậm chí sau khi xảy ra chuyện còn thay cảm thấy tiếc hận, cho đến sau này nàng trong lúc vô ý biết được chân tướng…

      San Nương lại lui về phía sau bước, tránh Viên Sưởng Hưng thủ thế thỉnh nàng trước, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào mắt : “Là ngươi với Thập tứ, ta cùng Viên Trường Khanh ở Ngọc Phật tự gặp lén?!”


      Viên Sưởng Hưng lập tức hoảng sợ. nghĩ tới, San Nương thế nhưng hỏi trực tiếp như vậy, lại hỏi còn là loại câu hỏi mạnh mẽ đâm thẳng vào vấn đề thế này. trong lòng hoảng hốt, khỏi trận chớp mắt lung tung, lắp bắp : “Sao, như thế nào…” – Ngừng lại chút, mới ổn định tâm thần, rất thành khẩn mà nhìn San Nương : “Muội muội như thế nào có thể như vậy hoài nghi ta? Ta là cái loại người này sao?”

      biết, có lẽ là thế .” San Nương khách khí thẳng. Viên Sưởng Hưng nhất thời bị nghẹn, sắc mặt khỏi biến đổi, lại rốt cuộc vẫn là vẻ mặt tươi cười, bất đắc dĩ : “Muội muội, oan uổng ta, ta chỉ là cùng Thập tứ muội muội , lúc muội muội ở Ngọc Phật tự, vừa hay đại ca ta cũng ở nơi đó, có lẽ hai người còn có thể gặp nhau.” Dừng chút, giả bộ bộ dáng tò mò, nghiêng đầu hỏi San Nương: “Thế muội muội có gặp được đại ca ta ?”

      “Gặp”. San Nương , “Chúng ta còn ở rừng trúc “gặp lén”. phải ngươi cho Thập tứ muội muội như vậy sao?”

      Viên Sưởng Hưng lại nghẹn lần nữa, vội dậm chân kêu oan : “Muội muội muốn oan uổng chết ta, ta như vậy…”

      “Vậy là Thập tứ dối?!” San Nương bộ thuận theo vẻ như buông tha.

      …” Viên Sưởng Hưng thấy nàng cắn chính mình bỏ, sợ nếu lắc đầu, nàng có thể kéo tìm Thập tứ nương đối chất, liền sửa lại miệng, : “Ta như vậy, nhất định là Thập tứ muội muội chính mình nghe nhầm rồi, hoặc là nàng hiểu lầm…”

      “Vậy ngươi làm sao biết ta cùng Viên đại ở trong rừng trúc?” San Nương ngắt lời lại hỏi --- đây mới chính là vấn đề nàng muốn hỏi đấy.

      “Là … Là thế này…” Viên Sưởng Hưng trận thở dài, vội hề giữ lại mà đem tình qua lần.

      ra, là nghe lão hương thân nào đó ở trấn .

      Người hương thân còn lại kia là chịu phó thác của tri phủ lão gia, hướng Viên lão phu nhân hỏi thăm Viên Trường Khanh.

      Lại ngày ấy, sau khi Viên Trường Khanh khiến cho Khổng tiểu thư mũi to nhà tri phủ cảm thấy hứng thú, hai mẹ con cố tình ở trước mặt Tri phủ đại nhân hết lời khen ngợi phen. Tri phủ đại nhân cũng biết là xuất phát từ kiểu dụng ý gì, liền lòng vòng luẩn quẩn hướng vị lão hương thân hỏi thăm Viên Trường Khanh phen, nhân tiện cũng tra xét gia thế lai thịch của Ngũ lão gia. Lão hương thân kia đoán tri phủ lão gia có lẽ coi trọng Viên đại công tử, liền tung tăng chạy tìm Viên lão phu nhân đòi thưởng. nghĩ Viên lão phu nhân “Rất có nguyên tắc” mà tỏ vẻ, chung thân đại của Viên đại sớm cùng Hầu gia hợp ý, chỉ là rốt cuộc có lộ ra việc Viên đại sắp sửa cùng vị nương nào của Hầu gia kết thân. Vì thế lúc thủ hạ báo lại Viên Trường Khanh cùng Hầu gia Thập tam nương ở trong rừng trúc “lén gặp”, Tri phủ đại nhân liền chút nghi ngở, đem xuất của Viên Trường Khanh lý giải là vì lý do riêng tư nhất --- đương nhiên, đây đúng là điều Viên Trường Khanh hy vọng tin tưởng.

      Nghe Viên nhị tỉ mỉ tình từ đầu đến cuối, đôi mắt xinh đẹp của San Nương khỏi nheo lại --- quả nhiên hổ là Viên Trường Khanh! Người nọ làm việc chưa bao giờ hòn đá ném hai con chim, đều là hòn đá hạ ba con chim, bốn con chim, thậm chí là năm là sáu con!

      Lúc ấy nàng như thế nào bị Viên Trường Khanh lừa dối đến mức tin tưởng, chuyện này có nàng liền được?! Mà nàng dám khẳng định, liền tính nàng hỗ trợ, nhất định cũng có thể nghĩ đến biện pháp khác! giờ tốt rồi, vỗ mông chạy lấy người, để lại cho nàng mớ hỗn độn!

      Nàng liền biết, đụng tới Viên Trường Khanh chuẩn có chuyện tốt! Lần sau gặp lại , nàng liền chữ đều với , trực tiếp quay đầu chạy lấy người!



      (Lời Hen muốn : Xin lỗi cả nhà vì lần này chậm quá. Vì mình chỉ đơn giản sắp xép lại câu từ cho dễ đọc, có những từ mà người học tiếng Trung như mình cảm thấy khó hiểu. Trong quá trình đọc, nếu mọi người cảm thấy có chỗ nào chưa được góp ý cho mình nhé! Rất mong được giúp đỡ của mọi người! Chân thành cảm ơn!)
      baongocbt, thongminh123, Ameri22 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn edit nhá
      Hen_88 thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Chết rồi. Tâm tư sâu kín nhiều để bị đề phòng lắm, cưa người đẹp kiểu gì được đây.
      Hen_88 thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Con đường dụ dỗ vk càng ngày càng chông chênh nha Viên
      KimchiiiHen_88 thích bài này.

    5. Hen_88

      Hen_88 Well-Known Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      291
      Chương 76: Vinh Dưỡng
      (Dưỡng lão trong giàu có, vẻ vang)


      Đằng nào cũng mất công Ngũ lão gia lấy cớ sinh bệnh, bồi lão thái thái xem xong đua thuyền rồng, huynh muội San Nương liền lấy lý do “hầu bệnh”, theo lão thái thái trở về Tây Viên dự tiệc mà sớm trở về nhà.

      Từ bên ngoài trở về, cả ba huynh muội muốn thỉnh an lão gia phu nhân trước, sau đó mới trở về phòng mình. Dù San Nương lúc nãy ra cửa ăn bụng buồn bực, lễ nghĩa này lại thể bỏ.

      Mà bởi vì gần đây lão gia và phu nhân tình cảm tồi, lão gia bình thường đều ở trong viện của mình, đều làm việc và nghỉ ngơi ở chỗ phu nhân, San Nương liền cho rằng lão gia khẳng định cũng cùng phu nhân nghỉ ngơi, ai ngờ khi nàng thuận miệng hỏi Tam Hòa, người ở lại nhà hôm nay: “Lão gia phu nhân đâu?”, Tam Hòa thế nhưng do dự lúc mới đáp: “Lão gia ở trong viện lão gia, phu nhân ở trong viện phu nhân.

      San Nương khỏi nghi hoặc mà nhìn về phía Tam Hòa. Tam Hòa hướng nàng khẽ gật đầu. San Nương liền , trong nhà khẳng định phát sinh chuyện gì. Hầu Thụy luôn thô tâm đại ý*, Hầu Quyết tuổi còn , huynh đệ hai người ngược lại cảm thấy cái gì đúng, liền theo San Nương thỉnh an lão gia trước.


      *Thô tâm đại ý: tâm tư tinh tế, suy nghĩ vụng về, thô là não đầy cơ bắp, cách mềm dẻo: EQ cao.

      Khi ba người vào viện của lão gia, lão gia ở trong phòng cùng Quế thúc chuyện. Sau khi gã sai vặt vào thông báo, lão gia cũng cho bọn họ vào nhà, liền trực tiếp đem huynh muội bọn họ đuổi .

      Chờ đến lúc bọn họ đến viện của phu nhân, ngay cả cửa viện cũng chưa vào, bị nha hoàn của phu nhân ngăn lại, chỉ phu nhân thân thể thoải mái, bảo bọn họ từng người tản .

      Đến lúc này, dù là đầu gỗ như Hầu Thụy cũng bắt đầu cảm giác được có gì đó đúng, quay đầu lại hỏi San Nương: “Làm sao vậy? phải lúc ra cửa còn rất tốt sao?”.

      San Nương nhìn về phía Tam Hòa.

      Tam Hòa vội tiến lên bẩm: “Là vì chuyện của Mã ma ma.” – Lại nhìn xem Hầu Quyết, hạ giọng : “Lão gia cho Mã ma ma về quê vinh dưỡng, Mã ma ma muốn, cùng di nương ở trong viện phu nhân náo loạn hồi, lão gia phát hỏa, liền sai người đem Mã ma ma cùng di nương đưa đến thôn trang rồi.”

      Hầu Quyết vừa nghe xong liền ngây dại. Khác với San Nương và Hầu Thụy, như thế nào cậu cũng là con ruột của Mã di nương, là cháu ngoại ruột của Mã ma ma.

      Dù thế tục công nhận mối quan hệ ruột thịt này, cậu vẫn là do mẹ con Mã thị tay nuôi lớn, đối với các nàng cảm tình tất nhiên là giống với San Nương, Hầu Thụy.


      “Nhưng, là vì cái gì?!” – Hầu Quyết bắt lấy tay Tam Hòa, gấp đến độ nước mắt ở hốc mắt trận vòng quanh, “Lão… lão gia vì cái gì muốn đuổi… đuổi các nàng ? Vì cái gì? Các nàng làm sai cái gì sao?”.

      Hầu Quyết rốt cuộc tuổi còn , trừ bỏ câu “Vì cái gì?”, cậu chẳng nổi đến câu thứ hai.

      San Nương nhíu mày, qua đè lại vai tiểu béo : “Đệ đừng có gấp, lão gia có lẽ chỉ là bực ma ma cùng di nương quấy rầy phu nhân…”

      Nàng lời còn chưa xong, Hầu Quyết liền kêu lên: “Ta hỏi lão gia !”. rồi quay người lại liền chạy.

      San Nương cái có đề phòng, xoay tay lại muốn bắt lấy Hầu Quyết, lại bắt hụt. Tiểu bàn đôn lại linh hoạt ngoài dự đoán của mọi người, lập tức liền chạy biến thấy người. Nghĩ đến bộ dáng kia của tiểu bàn đôn, San Nương dậm chân cái, vội đẩy Hầu Thụy : “Mau ngăn đệ ấy lại! Bộ dáng này của đệ ấy mà chạy đến chỗ lão gia, thể gặp rắc rối!” --- Chính là cửa lão gia cũng chưa cho bọn họ tiến vào, lúc này tâm tình bất ổn, bộ dáng này của Hầu Quyết mà vào, tám chín phần tốt!

      Hầu Thụy lập tức liền rút chân đuổi theo.

      San Nương xoay người lại hỏi Tam Hòa: “Lão gia như thế nào đột nhiên muốn Mã ma ma vinh dưỡng? Trước kia có thấy ?”

      Tam Hòa đáp: “Lão gia , ma ma tuổi lớn, đành lòng lại nhìn ma ma làm lụng vất vả.” – Dừng chút, lại : “Lão gia còn tặng ma ma cái tiểu thôn trang, đáp ứng mỗi tháng cấp ma ma khoản tiền dưỡng lão, nhưng Mã ma ma vẫn vui, lại dám hướng lão gia chống đối. Lão gia bời vì phu nhân trước còn kiềm chế
      cơn tức, chỉ bảo Quế thúc đem người đưa ra ngoài, chẳng ai ngờ, mắt để ý, thế mà Mã ma ma cùng di nương xông vào trong viện của phu nhân. Nghe ma ma với phu nhân rất nhiều điều khó nghe…”.

      Nàng nhìn xem bốn phía xung quanh, tiến đến bên tai San Nương giọng : “Mã ma ma , lão gia khiến bà ta là vì bài bố phu nhân, đúng lúc này lão gia bước vào, liền nghe được. Lão gia há có thể giận? Đó là phu nhân có quỳ xuống cầu lão gia, lão gia cũng chịu đáp ứng lưu lại ma ma, còn đem di nương theo nháo cũng tiến . Sau đó phu nhân liền đem nhốt mình trong tú phòng, lão gia kêu vài lần cửa cũng chịu mở.”.

      San Nương nghe xong trận kinh ngạc. Mã ma ma cường ngạnh chính nàng cũng từng đích thân lãnh hội, hơn nữa cường ngạnh như này cơ hồ trở thành bản tính của Mã ma ma, ngay cả đối mặt với lão gia, bà cũng đều chưa từng có thu liễm lại tính tình. Thậm chí có vài lần, San Nương cảm thấy lão gia đều muốn trước mặt mọi người trở mặt, nhưng mỗi lần lại bởi vì phu nhân mà khiến lão gia nhịn trở về. Từ sau khi tình cảm giữa lão gia và phu nhân có chuyển biến tốt đẹp, lão gia liền sử dụng chiêu duy nhất: rút củi dưới đáy nồi, sai Quế thúc dần dần đem quyền quản gia trong tay Mã ma ma thu trở về, giờ Mã ma ma kỳ bất quá cũng chỉ quản của những chuyện liên quan đến của hồi môn của phu nhân mà thôi, liền là viện của phu nhân, đều là Phương ma ma quản , đối với chuyện này Mã ma ma tuy rằng bất mãn lâu, lại biết vì cái gì mà nhẫn nại đè bất mãn xuống dưới, San Nương nguyên còn tưởng rằng, lão gia cùng Mã ma ma đây là mỗi người lui bước, đại khái về sau bọn họ cũng như vậy chung sống hòa bình, lại biết vì cái gì, lão gia liền nghĩ lại nhịn Mã ma ma nữa.


      Chỉ là, Mã ma ma rốt cuộc là bà vú của phu nhân, đó là muốn vinh dưỡng cũng nên là phu nhân lên tiếng mới phải… San Nương cảm thấy, sau chuyện này khẳng định có chuyện gì đó mới khiến lão gia màng đến cảm giác của phu nhân, hạ quyết tâm như vậy.

      Kỳ Mã ma ma người này, San Nương vẫn luôn cảm thấy bà rất giống mình kiếp trước, giống nhau chuyên quyền độc đoán, giống nhau bá đạo ngang ngược, giống nhau chỉ cho người khác nghe cho người khác phản đối ý kiến. Mà cái gọi là “Người đáng thương tất có chỗ đáng giận”, tương tự như vậy, “người đáng giận tất có chỗ đáng thương”, Mã ma ma sở dĩ hình thành tính tình như vậy kỳ nguyên nhân phần lớn vẫn là do phu nhân quá mềm yếu. San Nương cơ hồ có thể tưởng tượng được ra, ở thời điểm phu nhân còn , Mã ma ma lấy tư thái cường ngạnh như thế nào để bảo vệ phu nhân. Mà theo phu nhân lớn lên, Mã ma ma lại càng cường ngạnh, liền áp chế phu nhân ngày càng trở nên yếu đuối, phu nhân càng mềm yếu, bức Mã ma ma càng cường ngạnh thêm, dần dà, liền biến thành loại quan hệ chủ tớ chủ ra chủ tớ ra tớ. Thêm vào đó sau khi phu nhân xuất giá, lại gặp được lão gia tâm tư đủ tinh tế … Vì thế phu nhân yếu đuối bao nhiêu năm Mã ma ma cường ngạnh bấy nhiêu năm, cho nên dần dần, khiến bà quên mất xuất thân của mình, quên mất vị trí vốn có của mình…


      San Nương thở dài. Dù là giờ là giờ lão gia cùng phu nhân quan hệ cải thiện, kỳ bản tính của phu nhân vẫn yếu đuối như cũ có thay đổi, gặp chuyện như vậy, phu nhân dám phản kháng lão gia, cũng chỉ có thể lại đem nhốt mình trong tú phòng. Mà, từ lúc lão gia xông vào tú phòng lần trước, phu nhân lâu đều có bước vào tú phòng…

      “Chúng ta xem phu nhân !” – San Nương .

      Nàng quay người lại, đúng lúc vừa nhìn thấy Hầu Thụy xách cổ áo Hầu Quyết, đem đuổi theo trở về.

      Mặc dù bị Hầu Thụy nắm cổ áo, tiểu béo vẫn giãy giụa mạnh mẽ, trong miệng ồn ào: “Buông ta ra, buông ta ra! Ta muốn hỏi lão gia!”.

      “Đệ muốn hỏi lão gia cái gì?” – San Nương hỏi.

      “Đương nhiên hỏi lão gia, di nương các nàng rốt cuộc phạm phải điều gì sai!” Hầu Quyết chảy nước mắt .

      “Cái này cần hỏi lão gia, ta là có thể cho đệ.”


      San Nương kéo Hầu Quyết qua, đem lời Tam Hòa cho nàng lại tất cả cho Hầu Quyết nghe lần, lại : “Gia có gia quy, quốc có quốc pháp, Mã ma ma cùng di nương là phạm vào quy củ mới khiến lão gia tiễn , cho dù đệ có hỏi, cũng hỏi ra kết quả gì. Hơn nữa tâm tình lão gia lúc này tốt, cứ cho là đệ hỏi rất khéo, bất quá là ăn đống mắng; nếu hỏi tốt, sợ là phải quỳ từ đường.”.

      “Vậy ta cũng thể cái gì cũng hỏi a!” Hầu Quyết khóc thút thít .

      San Nương thở dài, sờ sờ đầu của cậu, với Hầu Thụy: “Ta lại là nghĩ, lão gia như thế nào đột nhiên cho Mã ma ma vinh dưỡng đâu? Có phải xảy ra chuyện gì hay ?”


      Hầu Thụy vuốt cằm : “Hỏi lão gia được, ngược lại có thể thử hỏi Quế thúc câu.” – giơ tay vỗ lên đầu Hầu Quyết, : “Đừng khóc, ta giúp đệ hỏi Quế thúc câu.”

      San Nương : “Ta đây đến bên chỗ phu nhân xem thế nào.” Lại quay đầu dặn dò Hầu Quyết và bà vú: “Ngươi hầu hạ nhị gia cho tốt, ngàn vạn đừng để nhị gia gặp lão gia.” Lại dặn dò Hầu Quyết : “Đệ đừng vội, ta cùng ca ca giúp đệ hỏi thăm.”

      Hầu Quyết gật gật đầu, lôi kéo nàng ống tay áo gọi tiếng: “Tỷ tỷ…”

      San Nương xoa xoa mặt cậu, lại thở dài, liền mang theo Tam Hòa và Ngũ Phúc viện của phu nhân.

      *.*.*


      San Nương vào cửa viện của phu nhân, chưa vào đến cửa liền nhìn thấy Phương ma ma ở trong sân tới lui, chân tay luống cuống. Thấy nàng vào sân, Phương ma ma vội qua đón.

      “Xảy ra chuyện gì?” – San Nương hỏi, “ tốt như thế, sao lại nháo thành như vậy?”

      Phương ma ma vội vàng : “Sau khi nương cùng nhị gia ra cửa, lão gia ra ngoài trong chốc lát, sau khi trở về cho người gọi Mã ma ma tới, sau đó liền nghe phía trước náo loạn lên. Di nương chạy vào với phu nhân, lão gia muốn đuổi Mã ma ma , phu nhân tin, sau đó Mã ma ma liền vào được, phu nhân có lương tâm, lão gia trước kia đối với phu nhân như vậy, tất cả đều dựa vào bà, giờ lão gia bất quá lấy mấy lời hay lừa gạt phu nhân, phu nhân liền quên mất gốc, lại lão gia chuyển bà là vì về sau dễ dàng tùy ý bài bố phu nhân, đúng lúc này lão gia vào, liền nghe được. Lão gia tức điên, gọi người lập tức đưa Mã ma ma cùng di nương , ma ma cùng di nương nơi đó ôm phu nhân buông tay, phu nhân khóc lóc thay các nàng cầu tình, lại biết như thế nào chọc giận lão gia, khiến lão gia quát to tiếng, sau đó lão gia liền thở phì phì mà , phu nhân liền đem chính mình nhốt trong tú phòng.” --- có thể thấy được Phương ma ma trong lòng thực rối loạn, bất kể chi tiết gì dù , nên hay cũng đều cho San Nương biết.


      San Nương nhìn cánh cửa đóng chặt của phòng thêu, phất tay hướng về phía Phương ma ma ra hiệu, liền tay chân qua, cẩn thận nhìn vào bên trong qua cửa kính trong suốt.

      Nàng cho rằng phu nhân giống như trước, ngồi vùi đầu thêu hoa bên giá thêu, lại nghĩ phu nhân thế nhưng an vị ở dưới cửa sổ kính, cầm chiếc khăn bụm mặt, đầu vai run run.

      Sau lưng phu nhân, nha hoàn Minh Lan đưa lưng về phía cửa sổ, cúi đầu cùng phu nhân chuyện.

      San Nương ghé tai tiến gần đến bên cửa sổ, liền nghe được Minh Lan nghiến răng nghiến lợi : “… Sớm cùng phu nhân qua, thiên hạ quạ đen đều đen giống nhau, là nam nhân liền tin được, vốn phu nhân chuyện gì cũng đều thích nghĩ đến chỗ tốt, còn tưởng rằng lão gia có thể khác với nam nhân khác…”

      tới đây, nàng dừng lại, lát sau, thanh kia bỗng trở nên mơ hồ, giống như mê mà dồn dập lẩm bẩm: “Bọn họ đánh ngươi, đem ngươi đánh gần chết mới thôi, ngươi cũng biết vì cái gì, ràng khắc trước còn tốt, còn cười với ngươi, ngay sau đó bàn tay liền đánh… Còn cho ngươi khóc, ngươi khóc liền đánh ngươi… Cao hứng đánh ngươi, cao hứng cũng đánh ngươi, đem ngươi đánh gần chết mới thôi, mà ngươi còn chết xong… Nam nhân đều giống nhau, bọn họ chỉ biết đánh người, đánh ngươi, đánh ngươi, đánh ngươi…”


      Bên tai liên tiếp “Đánh ngươi”, nghe được San Nương toàn thân lông tơ đều dựng lên. Nàng bất chấp có thể hay bị phu nhân phát , nhìn vào trong qua cửa sổ, nàng phát Minh Lan vốn đứng bên cạnh phu nhân giờ bỗng nhiên thấy, mà phu nhân trước đó còn ngồi giường giờ lại ngồi xổm dưới đất ở trước giường, còn khóc gọi tên Minh Lan, đoán là Minh Lan lúc này ngã xuống đất.

      San Nương thấy thế, vội vàng đưa tay gõ gõ cửa sổ.

      Phu nhân ngầng đầu nhìn thấy nàng, lại cúi đầu nhìn Minh Lan nằm mặt đất, vội qua mở cửa cho San Nương.

      San Nương vào cửa, vừa cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy Minh Lan cuộn tròn nằm mặt đất ngay trước giường, hai mắt vô thần nhìn điểm hư nào đó, trong miệng vẫn lẩm bẩm câu “Đánh ngươi”. San Nương vội vàng xoay tay lại đóng cửa, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía phu nhân.


      Phu nhân lau nước mắt, có chút ngoài dự tính của San Nương, bà quyết đoán : “Giúp ta đem nàng đưa lên giường .”

      San Nương vội qua, cùng phu nhân đem Minh Lan đưa lên giường, sau đó nàng ngơ ngác đứng ở bên, nhìn phu nhân chiếu cố Minh Lan.

      Phu Nhân từ vạt áo của Minh Lan lôi ra cái túi thơm, từ bên trong lấy ra viên thuốc. San Nương vội qua giúp bà rót chén nước. Phu nhân liếc nhìn nàng cái, liền tiếp nhận cái chén, đỡ Minh Lan ngồi dậy, đem viên thuốc kia đút vào miệng nàng.


      Có cần gọi người tới ?” – San Nương hỏi.

      Phu nhân lắc đầu, đỡ Minh Lan nằm xuống lần nữa, : “Nàng có việc gì, ngủ giấc tốt rồi.” Lại : “ có nhiều năm cũng chưa thấy nàng tái phát bệnh này, hôm nay…” – Bà dừng chút, lấy khăn lau nước mắt.

      Quả nhiên, bao lâu, tiếng Minh Lan lải nhải lẩm bẩm dần dần lại, nhìn dáng vẻ là ngủ rồi. Nhìn nàng ống tay áo lộ ra đoạn cánh tay, San Nương đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía phu nhân: “Đây là…”

      cánh tay Minh Lan chồng chất những vết sẹo cũ, là những vết thương năm xưa nay tốt lên chút ít.


      Phu nhân cũng thấy được, vội duỗi tay qua kéo ống tay áo Minh Lan xuống, che tốt những vết tích ấy, nước mắt lại rơi, nức nở : “Cha và ca ca nàng đều là con ma rượu, mỗi lần uống say liền thích đánh nàng, ta lại là cái chủ tử vô năng, đều bảo vệ được nàng…”

      San Nương cúi đầu nhìn Minh Lan, lại ngẩng đầu nhìn phu nhân, bỗng nhiên vì hai người mà thấy trận khổ sở. Trước kia nàng , quan hệ giữa lão gia và phu nhân tại sao lại khó khăn, bế tắc đến như vậy, thậm chí còn ồn ào đến mức lão gia dọa ngất phu nhân. tại nàng biết chuyện của Minh Lan, nàng ngược lại ít nhiều có thể lý giải. Phu nhân vốn là người tự tin, Mã ma ma ma sớm áp chế bà đến mức làm bà sợ đầu co chân dám gặp người, thêm Minh Lan, người lớn lên trong ngược đãi của cha và mình, mỗi ngày như vậy sớm chiều ở chung, mưa dầm thấm đất, phu nhân dám để cho lão gia đến gần mới là lạ…


      Bất quá, mặt khác, kỳ phu nhân trong lòng quả nhiên vẫn là có lão gia , nếu cũng đến mức lão gia nơi đó hơi chút thay đổi sách lược, phu nhân nơi này liền dễ dàng bị đánh cho tơi bời, nhanh chóng đầu hàng…

      “Ta sai rồi,” bỗng nhiên, phu nhân lẩm bẩm . “Ta cho rằng ta có thể thử xem, nhưng ta sai rồi, bà vú nàng…” – Phu nhân , rồi lại lẳng lặng mà rơi lệ.

      San Nương nhíu mày, “Phu nhân nghĩ như vậy sao?”.


      Phu nhân ngước mắt lên.

      San Nương lại : “Con phải thay lão gia chuyện, nhưng phu nhân cảm thấy, lão gia đúng như Mã ma ma sao?”

      Phu nhân ngơ ngẩn nhìn nàng, sau lúc lâu, quay đầu thở dài: “Ta biết, mỗi lần ta cảm thấy có lẽ ta đúng, nhưng sau đó tất cả lại chứng minh là ta sai, … Ta biết…”


      Sau lúc trầm mặc, phu nhân nhìn Minh Lan lẩm bẩm : “Ta có phải hay lại sai rồi?” Minh Lan đúng, cuộc sống của chúng ta là ở đằng sau cánh cửa đóng kín kia, người khác như thế nào vốn liên can gì đến chúng ta, như vậy liền có nhiều phiền não như thế này…”

      vậy sao?” – San Nương cắt đứt lời bà , “Phu nhân cảm thấy là phu nhân trước kia vui vẻ như vậy, hay là tại cùng lão gia ở bên nhau vui hơn?”

      Phu nhân nhìn nàng, đột nhiên cúi đầu, lên tiếng.


      San Nương : “ biết phu nhân có để ý hay , kỳ lão gia rất sợ người.”

      “Sợ ta?” – Phu nhân ngạc nhiên hỏi.

      “Đúng vậy”, San Nương cười , “Chỉ ánh mắt của phu nhân, lão gia dù có tức giận lớn như thế nào, liền lập tức xếp cờ thu trống, lặng lẽ lui quân.”

      Phu nhân giật mình, bỗng nhiên cười khổ, : “Nhưng hôm nay lão gia liền…”


      San Nương : “Con nhưng ra sai biệt lắm có thể lý giải suy nghĩ của lão gia. Lão gia trong lòng luôn có phu nhân, sợ Mã ma ma cùng Mã di nương quấy rầy phu nhân, lúc này mới vội vã chạy tới, đúng lúc nghe được Mã ma ma những điều tồi tệ về lão gia, thế nhưng phu nhân lúc đó chỉ có thay lão gia phản bác lại, ngược lại lại vẫn thay Mã ma ma cầu tình, lão gia trong lòng nhất định cảm thấy, trong mắt phu nhân cũng chỉ có Mã ma ma, có lão gia.”

      Phu nhân lại trầm mặc. Sau lúc lâu, giọng : “Chính là, ma ma rốt cuộc là bà vú của ta, nếu muốn nàng vinh dưỡng cũng nên là chuyện của ta, lão gia, ông ấy…”

      “Con cảm thấy lão gia làm như vậy nhất định là có lý do.” – San Nương gật đầu .

      Phu nhân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía San Nương.


      San Nương ngẩn người, sau đó yên lặng thở dài. Hai đời, đại khái nàng là trốn thoát mệnh làm bà quản gia. “Được rồi”, nàng đứng lên, “Con đây liền bên lão gia tìm hiểu chút, sau đó lại đến cho phu nhân.”
      Hòa Yên Linh, thongminh123, Ameri22 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :