1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Lý tiểu hoàng hậu - Cố Tranh (123 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 16:


      Dương Nhi cảm thấy “Hoàng Thượng” có chút thay đổi, nhưng để nàng thay đổi ở đâu, nàng lại được. Dương Nhi cắn cắn đầu đũa, nhìn chằm chằm Tiêu Dặc lát.


      Tiêu Dặc sớm phân phó, cho cung nhân đem những món nàng thích ăn, đều bày đến trước mặt nàng. Món vải thun hoành thánh kia mới ăn hai miếng liền dừng lại, nhiệt tình cũng giảm ít.


      “Đừng cắn đũa.” Tiêu Dặc .


      Dương Nhi vội buông đũa xuống. ra răng nàng cũng bị cọm đến đau.


      ăn?” Tiêu Dặc lại hỏi.


      Ánh mắt Dương Nhi tha thiết nhìn chằm chằm , , chính xác, là nhìn chằm chằm canh lộc nhung trước mặt . Món này, Dương Nhi trước kia chưa từng thấy qua. Thực tế mà , trước kia Tiêu Dặc cũng chưa từng ăn cái này,gần đây mới được thêm vào. Là bút tích của Vĩnh An Cung.


      Lộc nhung, tăng cường sức khỏe. Tác dụng tráng dương.


      Tặng ba nữ tử đến Dưỡng Tâm Điện, Thái Hậu lại vội vã bồi bổ cho Tiêu Dặc, sợ bởi vì lí do “thân thể”, liền hoang. Dâm đều hoang. Dâm chút.


      Tiêu Dặc tại thân thể khoẻ mạnh, lúc tuổi trẻ khí huyết tràn đầy, cần đồ bỏ canh lộc nhung này, cũng đủ khí huyết sôi trào. Cho nên canh mang tới vẫn luôn nhúc nhích qua. Ai ngờ lại hấp dẫn nàng.


      “Cái này thể ăn.” Tiêu Dặc .


      Dương Nhi lại hiểu cái gì có thể ăn cái gì thể ăn, nàng chỉ chớp mắt mà nhìn chằm chằm, chóp mũi còn phập phồng, như ngửi mùi vị của canh.


      Tiêu Dặc lấy cái muỗng sạch, múc miếng vải thun hoành thánh, đưa đến bên môi Dương Nhi. “Ăn cái này.” .


      Dương Nhi nghe lời há mồm ăn, chậm rãi nhai, nhưng ánh mắt vẫn dính canh lộc nhung kia. Tiêu Dặc dùng đến sai biệt lắm, cũng chê phiền mà lại múc miếng hoành thánh, đưa đến bên miệng Dương Nhi. Tầm mắt Dương Nhi còn quấn lấy lộc nhung canh, nhưng xuất phát từ thói quen, nàng vẫn há mồm ăn hoành thánh.


      Tiêu Dặc khi nào từng cho người ta ăn?


      Nhưng thường xuyên qua lại như vậy, thế nhưng từ trong việc này tìm được chút lạc thú.


      Đại khái là bởi vì Dương Nhi quá ngoan, cái muỗng duỗi đến bên môi nàng, nàng liền há mồm ăn, còn ăn đến thực hương, chỉ cần xem cái, cũng khiến người khác muốn ăn nhiều hơn ít.


      Lưu ma ma thấy hoàng thượng hưng trí, thể tiến lên bước, nhắc nhở: “Hoàng Thượng, nương hôm nay ăn ít, nên dừng lại thôi.”


      Tiêu Dặc thu hồi tay, buông muỗng xuống. vô thức xoa xoa ngón tay, chung quy vẫn cảm thấy chưa cảm thụ đủ.


      Khó trách đại bộ phận người đều thích nuôi con gì đó bên người.


      Nuôi con thỏ, ưng, khuyển, hổ…… Còn có dưỡng người, thú vị đại khái cũng giống vậy.


      Dương Nhi ngồi ngay ngắn tại chỗ, giơ tay che miệng, chậm rãi ngáp cái.


      Đây là Xuân Sa dạy nàng, ở trước mặt Hoàng Thượng, phải làm như vậy. Bằng là vô lễ, bị trừng phạt.


      Tiêu Dặc nhìn bộ dáng“thục nữ” của nàng, hỏi: “Ngày mai muốn ăn cái gì?”


      Lưu ma ma bên cạnh trong lòng kinh hãi. Nghe giọng điệu của Hoàng Thượng, chẳng lẽ là cho phép sau này Dương nương đến cùng nhau dùng bữa?


      Tiêu Dặc hỏi xong, lại lập tức sửa lại, : “Làm Ngự Thiện Phòng chọn vài món mới lạ làm.” Hỏi nàng tất nhiên là có kết quả, nàng làm sao có thể ra tên mấy món ăn ưa thích đây?


      “Là.”


      Cung nữ lúc này bưng trà tới.


      Dương Nhi bưng trà, ngửa đầu, uống sạch , sau đó lại nhịn được ngáp cái. Nàng vội che môi lại. Bởi vì hành động quá lớn, cổ tay áo theo đó trượt xuống, lộ ra đoạn cổ tay.


      Cổ tay nàng hồng đến lợi hại, mơ hồ còn có thể nhìn thấy dấu tay.


      Tiêu Dặc ánh mắt giật giật, nháy mắt liền phản ứng, này hẳn là lúc nắm lấy cổ tay nàng, dùng sức quá mức.


      Đợi cung nữ tiếp nhận chén trà mang , Tiêu Dặc lại nắm tay Dương Nhi.


      hơi híp mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm cổ tay trăng như tuyết của nàng, vươn tay vuốt ve chút. Ngón tay lạnh lẽo, nàng nhịn được mà rụt lại, nhưng có rút ra được.


      Lưu ma ma thấy thế, liền muốn tiến lên thoa dược cho Dương Nhi.


      Nhưng Tiêu Dặc lại thay đổi tác phong trước kia, cướp lấy thuốc mỡ trong tay Lưu ma ma, : “Trẫm tới là được.”


      Lưu ma ma nhạy bén nhận thấy được,đáy mắt Tiêu Dặc chứa vài tia sáng u ám, nàng liền lập tức lui về sau vài bước.


      Tiêu Dặc nhìn chằm chằm cổ tay Dương Nhi, như thể xem vật gì đó vô cùng thú vị.


      mở nắp thuốc mỡ, dùng ngón trỏ dính lấy, sau đó thoa chút lên cổ tay nàng. Theo động tác xoa, cổ tay nàng cùng đầu ngón tay của đều nóng lên.


      Lực chú ý của Dương Nhi bị cổ tay ấm áp túm trở về.


      Nàng cúi đầu nhìn nhìn, : “Nóng nóng, thoải mái.”


      Tiêu Dặc thu hồi tay, đem thuốc mỡ ném trở lại chỗ Lưu ma ma.


      “Canh giờ còn sớm, trở về .”


      Lưu ma ma đem thuốc mỡ cất kỹ, ra cửa kêu Xuân Sa tiến vào. Xuân Sa cúi đầu dám nhìn Hoàng Thượng, nàng cẩn thận đỡ lấy Dương Nhi, chờ ra tới ngoài cửa, bước chân liền nhanh hơn.


      Lưu ma ma cùng ra tới, gọi Xuân Sa lại: “Ngày mai đến lúc dùng bữa, nhớ dìu nương lại đây.”


      Xuân Sa ngơ ngác nhìn Lưu ma ma: “Ngày mai?”


      Lưu ma ma dừng lại, thay đổi từ ngữ, : “Về sau mỗi ngày đều như vậy.”


      Xuân Sa lại càng ngây người.


      Mỗi ngày!


      Mỗi ngày đều đưa nương tới bồi Hoàng Thượng dùng bữa?


      Hôm nay xảy ra chuyện gì, như thế nào đột nhiên, Hoàng Thượng lại đối với nương tốt hơn phần? Chẳng lẽ là bởi vì cùng Phương Thảo kia hung ác dây dưa phen?


      Nghĩ đến đây, Xuân Sa khóe miệng khống chế được lộ ra ý cười. là tốt quá! Phương Thảo vốn muốn khi dễ nương, nàng lại nơi nào nghĩ đến, trời xui đất khiến, ngược lại làm nương càng được Hoàng Thượng coi trọng đâu!


      “Cảm ơn ma ma, nô tỳ biết.” Xuân Sa quy củ ứng xong, lúc này mới cùng Dương Nhi cùng nhau rời Hàm Xuân Thất.


      Mà lần này bước cũng vội vàng nặng nề, mà nhàng vội vàng.


      Trong nhà, Tiêu Dặc giơ bàn tay lên, hương về phía ánh sáng, nhìn chằm chằm lát.


      Bàn tay nàng so với , cổ tay so với cũng hơn, yếu ớt đến mức tựa hồ dùng sức chút bị bẻ gãy. chỉ cần nắm chặt như vậy, nàng liền dễ dàng bị khống chế ở trong tay.


      Điều này làm cho loại cảm giác cực kỳ thỏa mãn.


      Tiêu Dặc ánh mắt quay trở lại mặt bàn: “Đều dọn .”


      “Là.”


      Từ khi Dương Nhi vào cửa, Phương Thảo vẫn luôn tâm thần yên, nàng gắt gao nhìn chằm chằm tấm màn rũ xuống kia, ngóng trông người nâng lên.


      Nàng có chờ lâu lắm, Dương Nhi vào lát liền ra tới, chỉ là bên người nàng còn có thiếu niên dung mạo tuấn mỹ, bộ dáng cũng chỉ mới mười sáu bảy tuổi…… Y phục người thiếu niên cực kỳ hoa mỹ quý khí, Phương Thảo sau phen tìm kiếm trong lòng, cũng thể mô tả được hoa mỹ quý khí kia.


      Thiếu niên kia mặt mày mang vẻ trầm hung ác, nhưng lại bị ngũ quan tuấn mỹ trung hòa rất tốt, cho nên tuy rằng khiến người nhìn đến trong lòng sợ hãi, nhưng đồng dạng cũng nhịn được tâm sinh ái mộ.


      Đây là nam nhân lớn lên đẹp nhất đời này nàng nhìn thấy!


      Sau đó Phương Thảo liền nghe thấy người khác gọi: “Hoàng Thượng.”


      Đó chính là Hoàng Thượng!


      Đó chính là Hoàng Thượng mà nàng vẫn luôn muốn nhìn trộm, nhưng lại thủy chung dám nhìn tới!


      Trong lòng Phương Thảo nhảy nhót kịch liệt.


      Nhớ tới những lời ma ma dặn dò…… Gò má nàng hơi đỏ bừng, giờ khắc này hận thể bổ nhào đến người đối phương. Tất nhiên, nàng dám. Chỉ có thể cách cánh cửa, lén lút nhìn như vậy.


      Cho đến khi nàng nhìn Dương Nhi cùng Hoàng Thượng cùng nhau rời , nàng lại kiềm chế được mà sinh lòng đố kỵ.


      Lấy lòng Hoàng Thượng, vinh hoa phú quý liền ở trước mắt!


      Nhưng dựa vào cái gì là Dương Nhi nàng lấy lòng? Hưởng thụ hết thảy vinh hoa phú quý?


      Phương Thảo xoay người lại, đem Nhụy Nhi từ chỗ ngồi nắm lên: “Ngươi biết ta vừa rồi nhìn thấy cái gì sao?”


      “Cái gì?”


      “Hoàng Thượng……” Phương Thảo đè thấp thanh , giọng : “Hoàng Thượng, hảo tuấn mỹ.”


      Nhụy Nhi ánh mắt chợt lóe, sợ hãi cười : “A. Ta dám nhìn.”


      Phương Thảo bĩu môi: “Lúc này cũng nhìn thấy. Hoàng Thượng rồi, còn mang theo Dương Nhi, hiểu Hoàng Thượng vì sao phải đem theo nàng?”


      Cung nữ cùng phòng thanh lạnh lùng : “Phương Thảo nương chớ có vọng nghị Hoàng Thượng.”


      Phương Thảo lúc này mới ngậm miệng, còn vội vã hướng kia cung nữ nở nụ cười lấy lòng.


      Cung nữ kia nhàn nhạt : “Dương nương tới nơi này, cùng Hoàng Thượng dùng bữa. Lúc này hẳn là dùng bữa.”


      Nghe thấy những lời này, Phương Thảo chút nào che dấu trong mắt lộ ra tia thèm muốn.


      Cùng Hoàng Thượng dùng bữa? là là cái dạng tư vị gì? Dương Nhi cái gì cũng đều hiểu, để nàng bồi Hoàng Thượng, chẳng phải là rất lãng phí sao?


      Mang ý nghĩ này, đêm đó khi Phương Thảo ngủ, cả đầu óc đều vẫn là nghĩ như thế nào hống trụ Hoàng Thượng, khiến Hoàng Thượng cũng mang nàng nếm thử ngự thiện mới hảo……


      Dương Nhi trở về Yến Hỉ Đường.


      Xuân Sa đem lời Lưu ma ma , lại cho các cung nhân khác nghe.


      Các cung nhân nhơ ngác nhìn nhau, : “ cách khác, ngày sau Yến Hỉ Đường chúng ta liền cần lại chạy Ngự Thiện Phòng lấy cơm canh?”


      Xuân Sa gật đầu.


      Tiểu Toàn Tử : “Các ngươi như thế nào liền chỉ nhớ lấy lấy cơm canh! Trọng điểm đâu phải là cái này!”


      “Vậy trọng điểm là cái gì?” Mọi người hỏi.


      Tiểu Toàn Tử : “Ân sủng này là độc nhất! Tự nhiên thuyết minh…… Địa vị của trong lòng Hoàng Thượng, lại cao hơn!”


      Các cung nhân còn lại bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu : “Đúng là, đúng là.”


      Ngay từ đầu, bọn họ đều chuẩn bị tốt tinh thần chủ tử được sủng ái, thậm chí là bị ghét bỏ. Ai có thể nghĩ đến, tình huống thực tế lại là như thế này đâu? Cho nên trong lúc nhất thời có hướng những phương diện đó suy nghĩ.


      Các cung nhân đều cực kỳ vui mừng, cũng đem Phương Thảo kia ghi tạc trong đầu.


      Nàng xứng!


      Xuân Sa cao hứng giúp Dương Nhi tháo búi tóc, lại hầu hạ rửa mặt, mới hống Dương Nhi lên giường nghỉ ngơi, trong miệng : “ nương, ngày mai chúng ta lại Hàm Xuân Thất chơi.”


      Dương Nhi nghe thấy ba chữ “Hàm Xuân Thất”, lập tức thanh tỉnh ít, nàng cao hứng gật gật đầu, nắm chặt chăn trong lòng ngực, lần nữa nhắm mắt chuẩn bị vào giấc ngủ.


      Phương Thảo còn chìm trong mộng đẹp của nàng, cho rằng việc đoạt hoa cứ như vậy liền trôi qua.


      Nàng lại đâu biết rằng, vốn dĩ chỉ là tranh chấp đoạt hoa, nhưng khi truyền ra từ Dưỡng Tâm Điện, phát triển thành nữ tử Vĩnh An Cung tặng đến bên người Hoàng Thượng, lấy Thái Hậu làm chỗ dựa, đại náo Dưỡng Tâm Điện, làm bị thương tân hậu sắp sắc phong , còn ý đồ bá chủ hậu cung.


      Đối với người cần tin tức mà , bọn họ cũng quản tin này là hay giả, giả tới bọn họ trong tay rồi, cũng có thể trở thành .


      Vì thế ngày thứ hai.


      Liền có vài tên quan lại thẳng thắn khuyên can, đưa tới nội các, cử chỉ của Thái Hậu, lại thuận tiện thêm vào việc người Vĩnh An Cung bất kính Hoàng Thượng, tội danh tùy ý thăm dò Dưỡng Tâm Điện…… Nhìn là muốn tính sổ lượt.


      Khổng Phượng Thành ngồi ở dưới mái hiên, giơ tay vì chính mình cùng người đều đối diện thêm chén trà , thở dài : “Thế nhân đều biết Thái Hậu phải là thân mẫu của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tôn kính Thái Hậu, Thái Hậu lại bởi vì Hoàng Thượng tuổi còn , có nhiều khắt khe. Ngày ấy ta cùng với Hoàng Thượng ở Tây Noãn Các nghị , bất quá mới ngắn ngủn hơn canh giờ, Vĩnh An Cung liền sai tới người thúc giục tra hỏi. Nhìn, giống như là muốn Hoàng Thượng cùng các đại thần tiếp xúc…… giờ Thái Hậu lại tặng người như vậy đến trong cung Hoàng Thượng, nữ tử này lại học theo, thế nhưng đem Hoàng Thượng để vào trong mắt……”


      Người đối diện giữa mày sắc mặt tràn đầy giận dữ, : “Buồn cười! Giúp đỡ chính đạo! Ta liền đợi xem!”


      Trong dăm ba câu , Phương Thảo từ hương dã thôn đáng nhắc tới, liền thành bằng chứng cho thấy hai bên giằng co tranh đấu. Vô luận là bên nào thắng bại, đều chạy thoát cái kết cục, chẳng qua là bên nào nhiều lần thảm hại hơn mà thôi.


      Tác giả có lời muốn :


      Tiểu hoàng đế là cái dạng này → chưa chắc có bao nhiêu thích kiện đồ vật, nhưng nếu thứ này bị quy vào thuộc quyền phạm vi của , liền bạo lều ý muốn khống chế cùng chiếm hữu.


      Đại thần cùng Thái Hậu là cái dạng này → đều hy vọng chính mình mới kẻ là khống chế hoàng đế kia, cho nên khi bên nào lệch qua tuyến, bên khác liền lập tức làm khó dễ.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ôi mệt vs cung đấu trong cung nhỉ!

    3. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 17:


      Tiêu Chính Đình thể tiến cung lần nữa.


      Khi đuổi tới Vĩnh An Cung Thái Hậu nổi giận đập chén sứ trong tay, chén sứ màu đỏ tốt đẹp bay đụng vào góc bàn, mảnh sứ vỡ vụn bắn ngược lại làm ngón tay nàng bị thương.


      Nàng đau đến thét lên, Vĩnh An Cung trong lúc nhất thời trở nên càng thêm hỗn loạn.


      Tiêu Chính Đình dấu vết nhíu hạ mi, nhưng chờ khi bước vào cửa, nét mặt lại trở nên dịu dàng, nếu nhìn kỹ, còn có thể phát lẫn trong đó có chút lo lắng.


      “Mẫu hậu.” Tiêu Chính Đình bước nhanh tới, hành lễ cái sâu.


      Thái Hậu ngồi ở ghế, cũng thèm nhìn tới , chỉ trong mắt đầy tức giận mà nhìn chằm chằm cung nữ trước mặt. Cung nữ kia quỳ gối bên chân Thái Hậu, run rẩy cho thoa dược lên miệng vết thương của Thái Hậu.


      Tiêu Chính Đình cũng kiên nhẫn, lại gọi tiếng: “Mẫu hậu.”


      Thái Hậu lúc này mới thanh lạnh lùng : “Việt Vương tới làm cái gì?”


      Thái Hậu quen luôn thuận buồm xuôi gió từ lâu, sớm quên mất lần bị ấm ức trước kia là khi nào. Chuyện phát sinh gần đây, cố tình cứ kiện lại kiện đều hợp ý nàng. Để nàng lùi bước cũng tạm được, để nàng lùi hai bước ba bước, nàng liền nhịn được nữa. Tiêu Chính Đình mở miệng, chắc lại muốn khuyên nàng…… nghe cũng được!


      Tiêu Chính Đình lại tiến lên vài bước, nhìn chằm chằm bàn tay bị thương của Thái Hậu lát, : “Mẫu hậu tức giận, như thế nào lại dày vò chính mình? Nhi thần gần đây vừa vặn được hộp thuốc mỡ, mua từ nước láng giềng, bôi vào chỗ đau, đợi sau khi hồi phục cũng lưu lại vết sẹo.” Tiêu Chính Đình thở dài, : “Đợi sau khi hồi phủ, nhi thần liền sai người đưa vào trong cung.”


      Thấy Tiêu Chính Đình có nhắc tới chuyện bàn luận trong triều,Thái Hậu lúc này mới cảm thấy bực bội trong ngực tiêu ít. Nàng chuyển mắt nhìn nhìn Tiêu Chính Đình, thấy đáy mắt hàm chứa tia lo lắng, giống giả vờ, khấu khí kia của Thái Hậu mới hoàn toàn tiêu tán hết.


      Dù sao còn có Tiêu Chính Đình cùng nàng đứng chung chỗ. Nàng lại nắm giữa quyền lực cùng địa vị của , dù thế nào nữa, cũng đều phản bội nàng.


      mặt Thái Hậu cuối cùng cũng thấy được chút ôn hòa, nàng : “Việt Vương có tâm.”


      “Đây vốn là bổn phận của nhi thần.” Tiêu Chính Đình khom người , cũng tranh công.


      Thái Hậu vẫy tay cho lui cung nữ trước mặt, gọi Tiêu Chính Đình đến trước mặt, trước oán hận phát tiết hồi, đem đám đại thần kia mắng lần từ đầu đến chân.


      “Cũng phải thứ tốt đẹp gì! Lúc này lại dám tụ chỗ muốn giáo huấn ai gia…… Muốn ở trước mặt tiểu hoàng đế lấy lòng sao? Cũng nhớ trước kia làm những gì?” Nàng mắng các đại thần xong, tiếp theo lại mắng cái nữ nhân đưa Dưỡng Tâm Điện kia: “Quả nhiên là nha đầu ở hương dã, hành vi thô tục, mặt xấu tâm ác! Vậy mà dám đưa tới phiền toái lớn như vậy cho ai gia, ngược lại để tội của đồ cẩu này đều tính ở đầu ai gia!”


      Tiêu Chính Đình giọng điệu bình tĩnh : “Việc này cũng phải là lỗi của mẫu hậu, mặc kệ nha đầu kia rốt cuộc là thông minh hay vụng về, cho cùng vẫn làm người chán ghét, nếu có người muốn mượn đề tài, cuối cùng có lẽ cái kết quả cũng như vậy.”


      Thái Hậu ấn đường nhăn chặt, hỏi: “Ai gia này liền sai người đến đem nha đầu kia về……” tới đây, Thái Hậu gắt gao cắn chặt răng: “Thứ có bản lĩnh! Chết là tiện nghi cho nàng!”


      Tiêu Chính Đình : “Cần có cái lý do.”


      Thái Hậu nhíu mày : “Còn muốn cái gì lý do? Liền lấy tội danh mạo phạm Hoàng Thượng, liền có thể xử tử. cái nha đầu ở thôn quê, chẳng lẽ còn có người vì nàng kêu oan sao?”


      “Kia mẫu hậu cũng phải hướng tổ tông thỉnh tội.”


      Thái Hậu nhướng mày, bất mãn : “Ai gia thỉnh tội gì? Ngươi phải cũng , này cũng phải là ai gia sai lầm, bất quá là có kẻ dụng tâm kín đáo, cố tình lợi dụng việc này tới để chỉ trích ai gia sao?”


      “Đây chính là cái thiệt thòi, ngài phải nhận.” Tiêu Chính Đình tới đây, lại chuyển, : “Bằng , phải đổi lý do.”


      “Đổi thành cái gì?”


      “Đem nàng truyền tới Vĩnh An Cung, lấy nàng cử chỉ thô bỉ, ác hình ác trạng, lý do tôn trọng Thái Hậu, đem xử tử.”


      Thái Hậu tuy rằng đối với thế cục trong triều ràng, lại vì trong tay nắm quyền lực quản lý hậu cung mà tự phụ, nhưng trải qua Tiêu Chính Đình nhắc nhở như vậy, nàng cũng hiểu được điểm khác biệt giữa hai người.


      Lấy lý do mạo phạm Hoàng Thượng, đó là đem mạng người tính ở đầu tiểu hoàng đế. chỉ thể giải quyết phiền toái, ngược lại còn dẫn tới oán giận cùng trách móc. Tới trong miệng của những đại thần đó, có lẽ còn muốn là nàng nóng lòng phủi sạch quan hệ đâu.


      Nhưng nếu đổi thành người bị mạo phạm là nàng mà bị xử tử, đó là đem mạng người tính ở người mình, chỉ cần xử lý sạch quyết đoán chút. Người khác ngược lại cũng thể cười được nữa. Các đại thần cũng thể lại trắng trợn tuyên cáo, cái nha đầu mạo phạm hoàng quyền, đem thể diện của Hoàng Thượng đạp xuống dưới…… Chỉ có thể như vậy để yên ổn mà qua chuyện.


      Thái Hậu cũng sợ cõng cái mạng người. Nghĩ tới nghĩ lui cái biện pháp này đối với nàng tuyệt đối gây trở ngại.


      Thái Hậu thế này mới rốt cục mỉm cười, nàng nhìn Tiêu Chính Đình, thấp giọng : “Việt Vương là người tri kỷ nhất trong cung, cũng đích xác là quân sư của ai gia.”


      Tiêu Chính Đình vội cười lên, : “Nhi thần qua, đây là bổn phận của nhi thần, nhi thần còn cảm thấy đối với mẫu hậu quan hệ chưa đủ tốt đâu.”


      phen xuống dưới, Thái Hậu phiền lòng giải mặt mày hớn hở.

      Chờ đến khi Tiêu Chính Đình rời , Thái Hậu tự nhiên lại thưởng ít đồ vật.


      Nhìn bóng lưng Tiêu Chính Đình, Thái Hậu còn câu: “Nhà mẹ đẻ ai gia …… Thế nhưng so ra còn thua kém cái Việt Vương. Xảy ra chuyện, chỉ biết khuyên ai gia thu liễm, chịu đựng, hành theo quy củ! Ngoài ra, cũng tìm được cái biện pháp khác…… Vậy có tác dụng gì chứ?”

      Đại cung nữ bên cười cười, phụ họa khen ngợi: “Cũng phải nhà mẹ đẻ nương nương tốt, chỉ là Việt Vương điện hạ quá mức xuất sắc, có quan tâm nương nương, vì nương nương ra chủ ý, cái khác tự nhiên đều chỉ có thể đứng bên.”


      Thái Hậu nghe vậy, trong lòng càng cảm thấy cao hứng.


      Đại cung nữ phen, lại khen Việt Vương, lại nịnh hót nàng.


      Mấy cái tiểu cung nữ cũng bắt chước : “Đúng nha nương nương, Việt Vương thông minh, tuổi trẻ tài cao, so với người bên cạnh mạnh hơn nhiều. Người như vậy, đối với nương nương vô cùng quan tâm, nương nương nên cao hứng mới phải, hà tất vì lũ tiểu nhân đó mà sinh khí.”


      “Đúng vậy, Việt Vương tư thế oai hùng, trong cung ngoài cung ít người hâm mộ ghen ghét đâu……”


      Tươi cười mặt Thái Hậu đột nhiên thu lại, nàng quay đầu nhìn chằm chằm mấy cái cung nữ kia quét vòng, hỏi: “Các ngươi cũng cảm thấy Việt Vương tốt?”


      Mấy cái cung nữ trong lòng thấp thỏm, đoán được ý tứ của Thái Hậu, nhưng vẫn cẩn gật đầu, : “Việt Vương đúng là thực tốt……”


      Thái Hậu sắc mặt trầm xuống, bóp lấy bộ giáp dài tay, cười lạnh : “Các ngươi tuổi còn , chẳng lẽ xuân tâm nhộn nhạo, muốn trèo lên người Việt Vương?”


      Mấy cái tiểu cung nữ giờ mới biết tự mình sai, vội vàng quỳ xuống đất xin tha, miệng hô: “Nô tỳ dám……”


      “Nô tỳ thân phận ti tiện, sao dám tơ tưởng đến Việt Vương điện hạ……”


      “Thái Hậu nương nương tha mạng……”


      Thái Hậu giễu cợt : “Thu hồi những cái tâm tư đó của các ngươi, chớ có mơ mộng thấy người sang bắt quàng làm họ!”


      “Nếu lại để ai gia nghe thấy những lời này……” Thái Hậu lạnh lùng cong môi, : “Liền đem các ngươi đày ban thưởng cho những cái thái giám đó !”


      Các cung nữ sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ, đồng thanh : “ dám, nô tỳ cũng dám nữa.”


      Thái Hậu lúc này mới thoải mái.


      Nàng đối với loại cảm giác khống chế tính mạng cùng địa vị người khác này, rất là mê muội. Chỉ cần Tiêu Chính Đình cùng nàng đứng chung chỗ, nàng sợ những người đó ngáng chân……


      Lại bên này Tiêu Chính Đình rời khỏi Vĩnh An Cung, đợi đến khi xa, đột nhiên dừng lại, hướng tới phương hướng Dưỡng Tâm Điện qua, : “ vào cung, vẫn là nên thỉnh an Hoàng Thượng.”


      Gã sai vặt gật đầu: “Điện hạ phải.”


      Dứt lời, hai người liền hướng Dưỡng Tâm Điện tới.


      Mắt thấy càng càng gần, Tiêu Chính Đình lại lần nữa dừng bước, hướng đường tắt nhìn cái,trống , đừng là người, ngay cả cái bóng cũng có.Phảng phất như lần sơ kiến trước, bất quá là nhất thời ảo giác thôi.


      Nghĩ đến đây, chính Tiêu Chính Đình cũng nhịn được bật cười.


      Chẳng lẽ chính mình thực nhìn thấy thấy tiên nữ?


      “Điện hạ?” Gã sai vặt thấy bất động, khỏi nghi hoặc lên tiếng.


      có việc gì, thôi.”


      Hai người đường đến Dưỡng Tâm Điện.


      Hoàng Thượng thân thể ốm yếu, dưỡng ở tẩm cung Hàm Xuân Thất sau Dưỡng Tâm Điện, sau khi Tiêu Chính Đình cầu kiến, liền được thái giám trực tiếp dẫn tới Hàm Xuân Thất.


      Khi bước vào cửa, Tiêu Chính Đình liền thấy hai nữ tử ăn mặc hoàn toàn khác với các cung nữ. Hai nữ tử này, người ngũ quan lớn lên ôn nhu hào phóng, người ngũ quan lớn lên mềm mại nũng nịu, có vài phần ngựa gầy Dương Châu thái độ. Tiêu Chính Đình trong lòng sáng tỏ, hai nữ nhân kia hẳn là do Thái Hậu sau này đưa tới.


      Rốt cuộc vẫn là xuất thân hương dã, hai người này đột ngột trông thấy , dưới hốt hoảng, ngay cả hành lễ cũng sai, càng đến sau khi ngẩng đầu, mặt còn phiếm hồng, thế nhưng có vẻ thẹn thùng. Tiêu Chính Đình nhìn đến trong lòng buồn cười, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bước vào trong nhà.


      Phương Thảo thấp giọng hỏi cung nữ: “Đó là ai?”


      “Việt Vương điện hạ.”


      Nguyên lai là Vương gia. Phương Thảo vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ, quý nhân trong khinh thành cái lớn lên so cái đẹp hơn, khí thế cũng lợi hại. Tìm kiếm khắp bên trong Dân Trạch huyện, cũng tìm ra nhân vật như vậy tới……


      Nàng cùng Nhụy Nhi tới nơi này, là phúc phận đời trước tu được! Phương Thảo hưng phấn nghĩ.


      Tiêu Chính Đình vào trong nhà, cổ dược vị trước xông vào mũi.


      Hàm Xuân Thất này, cùng với lần trước tới có gì khác biệt, cũng có bởi vì quẻ của Khâm Thiên Giám mà có điều thay đổi. Cửa sổ trong phòng đóng chặt, rèm trướng rũ xuống, giống như bị bao phủ dưới cái bóng. Chỉ cần bước vào, liền làm người cảm thấy bị đè nén, tối tăm, cùng với ngột ngạt nặng nề nên lời.


      “Thần gặp qua Hoàng Thượng.” Tiêu Chính Đình đứng trước giường, hành đại lễ.


      Thanh Tiêu Dặc khàn khàn u ám truyền ra từ sau màn trướng: “…… Đứng lên .”


      Tiêu Chính Đình đứng thẳng thân mình, giọng nóng lạnh hỏi Tiêu Dặc thân thể như thế nào: “Còn thỉnh Hoàng Thượng bảo trọng long thể, thần vài ngày trước đóđi du ngoạn nước láng giềng, nghe câu lệ nổi danh y, nếu có cơ hội, ngày khác thần định mang vị danh y kia mời đến kinh thành……”


      Tiêu Chính Đình đến nửa, đột nhiên dừng lại.


      Bởi vì phát các bảo vật trong phòng, thế nhưng thả đốm hồng bình cổ cao, trong bình cắm mấy cành hoa dài ngắn đồng nhất, toàn thân màu trắng, có cắt tỉa, nhưng chìm trong mảnh đen tối, cũng đủ chói mắt, cũng đủ mỹ lệ động lòng người. Giống như ánh ban mai bình minh buổi sáng phá vỡ tối tăm…… ra vẻ hợp với cảnh vật chung quanh, nhưng lại mạc danh phù hợp, làm gian nhà thêm chút màu sắc làm lòng người vui vẻ.


      Tiêu Chính Đình thậm chí cảm thấy chính mình có thể ngửi thấy hương hoa thơm ngát kia, ước chừng còn mang theo mùi vị của sương sớm.


      Hoàng Thượng khi nào lại có nhã hứng như vậy?


      Tiêu Dặc bệnh tật quấn thân nhiều năm, áp lực thời gian dài, tính cách sớm bị mài dũa, trở nên tối tăm táo bạo, tính tình hay thay đổi.


      Như vậy người, nào có hứng thú thích cái gì hoa cỏ?


      Phải là nhìn vạn vật đời này đều cảm thấy đáng ghê tởm chán ghét mới đúng!


      Tác giả có lời muốn : Hoa của Nhi, là màu sắc duy nhất trong Hàm Xuân Thất.


      Tiêu Chính Đình cũng là cái người thông minh.


      -
      Hôm nay có thêm càng, nhưng ta vẫn hy vọng các ngươi có thể khen khen ta.:)

    4. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Hạnh Tâm có lời muốn :

      tại Bổn Nương hoàn toàn chuyển tài khoản này cho mình, bạn ấy có giúp mình edit nếu có thời gian ( phải mình tự mình edit hết bộ), Mình có kinh nghiệm gì, mong mọi người chiếu cố và tiếp tục theo dõi truyện nha. :))
      Last edited: 30/7/19
      levuong, hoaibt, Alice Huynh2 others thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cố lên nhé Hạnh Tâm, bọn mình lúc nào cũng ủng hộ hết!
      Bổn Cô Nương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :