1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ yêu của trùm phản diện - Phó Du (Mạt thế) (FULL+EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đóa Quỳnh Trắng

      Đóa Quỳnh Trắng New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      18
      bóc tem~:hoho:
      LạcLạc thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 74: Nhật thăng chức của Tô Tầm
      Tô Minh vốn là thị vệ trưởng bên người thái tử, còn trông coi điểm võ lực của thái tử. cách ngắn gọn, bình thường phải người thân cận căn bản thể ngồi ở vị trị này.

      Song gần vua như gần cọp, sau đó Tô Minh còn làm chuyện bất lợi, bị thái tử từng bước cướp lợi ích tay, cuối cùng bị Tô Tầm giết chết.

      Theo lý thuyết, thái tử kiêng kỵ nhà họ Tô như vậy, đưa người Tô gia làm thị vệ bên cạnh lần nữa. Nhưng thái tử lại làm thế, có lẽ dùng kế ly gián cực kỳ quen tay.

      Nguyễn Kiều Kiều vuốt vết thương tay Tô Tầm, thoắt cái dâng trào chút cảm giác đau lòng.

      “Có phải thái tử phát ra cái gì ?”

      Tô Tầm lắc đầu, “Phát chắc phát lâu rồi. Chẳng qua tạm thời dùng thủ đoạn lôi kéo, hơn nữa cho rằng tôi giúp Tô gia.”

      Tô Tầm có vị trí rất xấu hổ ở nhà họ Tô, mặc dù là tiểu thiếu gia, nhưng nghe sống tựa như con chó. Tô Minh đối xử tồi tệ với Tô Tầm, Tô tướng quân vẫn dung túng , mọi chuyện phải thái tử biết.

      Thái tử hẳn còn biết việc này có thể lợi dụng nữa.

      “Vết thương tay do thái tử gây ra à?”

      Tô Tầm lắc đầu, “ phải, là tự tôi làm.”

      “...”

      Tô Tầm nắm tay Nguyễn Kiều Kiều, mỉm cười, “Cái này gọi là muốn bắt sói đừng tiếc giày[1].”

      [1]Muốn bắt sói đừng tiếc giày: muốn bắt được sói đừng tiếc phải chạy đường xa đuổi theo, đừng tiếc đôi giày của mình, dùng để lên việc muốn đạt được mục đích nào đó phải chịu cái giá tương ứng. ra câu tiếng Trung trong đoạn là 舍不得孩子套不着狼 (Muốn bắt sói đừng tiếc trẻ ), từ “trẻ ” bên trong ý là chỉ mồi nhử để bắt được sói, nhưng câu gốc lại là 舍不得鞋子套不住狼 (Muốn bắt sói đừng tiếc giày), do phương pháp phát của địa phương khác nhau và trong quá trình lưu truyền, câu từ 孩子(trẻ ) biến thành 鞋子(giày).

      thực quyết định giúp thái tử sao?” Trước đó chẳng phải giúp Tô tướng quân ư? Gió chiều nào nghiêng theo chiều đó nhanh vậy?

      “Đương nhiên phải giúp. phải bọn họ muốn đánh nhau sao, tôi giúp bọn họ tay.”

      Tô Tầm bọn họ, Nguyễn Kiều Kiều lập tức hiểu ngay. Cái tên này chắc chắn muốn làm điệp viên hai mang rồi, nhưng có từng nghĩ tới, làm thế liệu vẫn có thể rút lui an toàn? Hai mang như vậy, phải ai cũng có thể đảm nhiệm được.

      Tô Tầm quyết định, trước giờ ai có thể thay đổi.

      Cứ thế, thay thế vị trí của Tô Minh, chính thức thăng chức.

      Thăng chức cũng phải chuyện tốt, nhiệm vụ đầu tiên sau khi Tô Tầm thăng thức là điều tra tung tích của Liễu Như Yên.

      Thái tử vẫn quyến luyến quên ta, chẳng biết đây là tình đích thực hay vì ta có kỹ thuật tinh luyện khoáng thạch nữa. Song Nguyễn Kiều Kiều thà rằng là vế trước, vì như vậy mới khớp với nội dung truyện.

      Tuy nhiên vấn đề là, Liễu Như Yên ở đâu, và Tô Tầm đều biết quá .

      tại, thái tử muốn Tô Tầm cứu Liễu Như Yên?

      Nguyễn Kiều Kiều bày tỏ nhiệm vụ này có độ khó quá cao, giờ Liễu Như Yên liên lạc tình cảm với Thú vương, đâu phải bóng đèn như bọn họ có thể quấy rối chứ!

      Nhận được nhiệm vụ bao lâu, Tô tướng quân bèn mời Tô Tầm về nhà.

      Đại khái ý quá ràng, Tô Tầm thăng chức rồi nhưng còn phải cảm ơn nhà họ Tô cất nhắc. Mặt khác, tuy thăng thức, nhưng đừng quên chủ nhân thực của là ai.

      Tô tướng quân ân cần dạy bảo phen, cuối cùng hung tợn : “Dẫn tiện nhân đó về, hỏi ra kỹ thuật tinh luyện khoáng thạch rồi giết.”

      Lúc này, ngoại trừ Nguyễn Kiều Kiều, ai cũng chẳng biết Tô Tầm cũng biết kỹ thuật ấy.

      Cho nên, đối với nhiệm vụ ngầm của Tô tướng quân, Tô Tầm tỏ vẻ lĩnh mệnh.

      Thực tế, Nguyễn Kiều Kiều còn nghi ngờ, loại người như Tô tướng quân có thể đơn thuần tin tưởng Tô Tầm? Bọn họ lại có liên hệ máu mủ.

      Tên Tô Tầm này, có thể giết trai, nuốt mẹ ruột, máu mũ thân tình nhất với , chỉ là trò đùa nhỉ?

      Quả nhiên, đợi đến khi mở mắt tỉnh dậy phát mình bị cầm tù trong tầng hầm, bỗng dưng sáng tỏ.

      Xem ra, rốt cuộc Tô tướng quân nước cờ cao hơn, ông ta căn bản tin Tô Tầm, nên bắt làm con tin. Nhưng vấn đề là Tô Tầm vì mỹ nhân mà bỏ giang sơn à?

      phá quan vì hồng nhan, ngay cả bản thân Nguyễn Kiều Kiều còn chả tin.

      Bởi lẽ cho rằng Tô Tầm và thái tử là cùng loại người. Thái tử có thích Liễu Như Yên chăng nữa, nhưng thể là vì ta mà buông tha tất cả.

      Tô Tầm cũng thế.

      Bọn họ đều chẳng phải người vì mà mụ mị cả đầu óc.

      Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn Tô tướng quân trong bóng tối trước mặt, giật giật ngón tay cứng nhắc. Trở về thành Nhân Loại, mấy thứ thuốc linh tinh ngày càng nhiều.

      chỉ ra ngoài mua đồ ăn, lại bị đánh thuốc mê mang tới nơi này.

      “Là phụ nữ loài người bình thường, lá gan của quả thực .”

      Người đàn ông trong bóng tối bắt đầu chuyện, miệng đầy lãnh khốc.

      “Tô tướng quân, đối với người đàn ông loài người, ông cũng hơi hèn hạ. Như ông , tôi chỉ là người phụ nữ bình thường, cùng lắm to gan chút thôi.”

      đúng...”

      Ánh trăng quét tới, đúng lúc chiếu rọi lên người Tô tướng quân trong bóng tối, chớp mắt, vẻ mặt trầm của ông ta xuất trước mắt Nguyễn Kiều Kiều. Ông ta nhíu mày, đôi mắt hổ lạnh như băng nhìn chằm chằm , tiếp: “ phải loại phụ nữ bình thường, phụ nữ bình thường sinh con cho nó. Nó căn bản có năng lực sinh dục.”

      “Rốt cuộc ông là ai?”

      Thực ra Nguyễn Kiều Kiều cũng muốn biết mình là ai. là người phụ nữ bình thường ư? Hình như trong sách chưa từng xuất bóng dáng .

      chỉ là người qua đường đáng thương làm bia đỡ đạn, tình cờ mang thai con của nhân vật phản diện.

      “Tôi chỉ là người bình thường. Còn ông cho rằng tôi bình thường là vì tôi mang thai con của Tô Tầm, tôi cũng có thể cho ông biết. Cẩu Bất Lý là đứa trẻ thụ tinh trong ống nghiệm, là kết quả thí nghiệm của tiến sĩ Gấu.”

      đúng.” Tô tướng quân vẫn tin.

      “Con người và người thú vốn thể kết hợp nhau, cho dù cưỡng chế kết hợp cũng là dị dạng. Huống chi, Tô Tầm còn là đứa bán thú.”

      “Nhưng ấy đâu phải dị dạng.” Nguyễn Kiều Kiều giơ tay cái, dây xích nặng trịch tay ép đến mức bả vai cũng đau.

      “Tô tướng quân, có thể cởi xích tay cho tôi được ? Chân tôi bị trói bằng xích rồi, nhốt ở nơi tối tăm có ánh mặt trời, đâu thể nào thoát được.”

      Tô tướng quân hề bị lay động, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm , “Xác Tô Tầm phải dị dạng, vì nó có dòng máu của nhà họ Tô. thế giới này, chỉ có dòng máu của nhà họ Tô mới có thể đảm bảo nó phải dị dạng. Nhưng nó có khả năng sinh dục, tại sao có thể sinh ra cẩu tạp chủng được...”

      “...” Này, đừng tưởng bị xích tay thể đánh người nha. Tạp chủng cẩu tạp chủng cái gì! Cẩu Bất Lý nhà ràng rất đáng . Mặc dù ban đầu cách ra đời hơi dị, nhưng vẫn là bé ngoan.

      Có chỗ nào là tạp chủng đáng sợ kinh tởm như trong miệng ông ta chứ!

      “Con trai tôi phải tạp chủng.” lát sau, Nguyễn Kiều Kiều mới chậm rãi .

      Đối với lời phản bác của , Tô tướng quân chỉ vỗ tay, nhất thời ngoài cửa xuất hai thanh niên trai tráng

      “Tướng quân.”

      “Rút máu ta mang thí nghiệm, lấy cả tủy nữa.”

      “...”

      Nguyễn Kiều Kiều từng muốn phản kháng, nhưng tiếc rằng phản kháng được. Tay chân bị trói, cặp xích chân kia chẳng biết làm từ vật liệu gì, sức lớn vô cùng lại chả ăn thua, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã đàn ông rút máu và lấy tủy của .

      Cuối cùng, Tô tướng quân thấy thoi thóp, lạnh lùng uy hiếp, “Tốt nhất đừng giở trò gì. Tôi có thể bắt , cũng có thể bắt luôn đứa tạp chủng kia nữa!”

      “...”

      Tô tướng quân buông lời uy hiếp rất lưu loát, song chẳng lẽ thấy thừa thãi à?

      Bây giờ còn có thể giở trò gì đây!

      Nguyễn Kiều Kiều bị giam dưới tầng hầm này, chẳng biết thời gian trôi bao lâu. chỉ có thể nhìn cửa sổ duy nhất mái nhà chiếu ra ánh sáng để phán đoán, qua hai ngày rồi, do ánh trăng lần nữa nhô lên.

      biết bên Cẩu Bất Lý có biết mất tích ? Chắc biết rồi nhỉ!

      Nhưng bọn họ vẫn chưa tới cứu , lòng cũng mệt mỏi lắm.

      muốn tự cứu mình, song ở đây ngoại trừ bụi, ánh trăng, thỉnh thoảng có gã trai tráng câm tới đưa cơm ra, chẳng còn thứ gì khác nữa.

      muốn giả vờ đau bụng, giả chết, đáng tiếc gã trai tráng kia chỉ câm, mẹ nó còn ngu ngốc.

      Dứt khoát có chút đột phá nào.

      Dần dà, Nguyễn Kiều Kiều cũng từ bỏ. Nơi này ngoại trừ xích sắt hơi nặng nề, thức ăn hơi kém, hơi quạnh tí ra, những cái khác vẫn ổn.

      chỉ có chút nhớ Cẩu Bất Lý, thỉnh thoảng trong đầu xuất bóng dáng Tô Tầm. biết từ lúc nào, dần dần trở nên dựa dẫm người, mà người đó làm sao cũng chẳng muốn dựa dẫm.

      Thực tế, Tô tướng quân cũng là. Dù nhốt người, cũng làm phiền cho đồ dùng hàng ngày cần thiết , nhịn được đại tiểu tiện tại chỗ rồi.

      tại Cẩu Bất Lý và Tô Tầm mà xuất ở trước mặt , nhất định xấu hổ thôi.

      Trời mới biết, thực vừa bẩn vừa thối lắm.

      Chít chít ——

      Trong khi Nguyễn Kiều Kiều ôm đầu thẹn quá hóa giận, bỗng nhiên bên tai nghe được thanh lâu rồi nghe. Ở nơi yên tĩnh quỷ quái này, bất kỳ biến động nào đều thoát được lỗ tai .

      Nghe được thanh này, bỗng ngẩng đầu.

      Mẹ nó, mấy con chuột tới. Nếu là bình thường, Nguyễn Kiều Kiều thấy đám chuột này, phản ứng đầu tiên là nướng bọn chúng lên ăn.

      Nhưng bị nhốt trong phòng giam quá quạnh, thậm chí đành lòng quấy nhiễu chúng, sợ dọa chúng sợ.

      Tuy mấy con chuột này có kích thước , song lá gan lại rất lớn, chậm rãi bò xung quanh Nguyễn Kiều Kiều, dường như tìm thức ăn thừa còn sót lại mặt đất.

      Có điều Tô tướng quân đưa rất ít đồ ăn tới, bản thân còn đủ đâu có dư.

      Chuột kêu chít chít, có đồ ăn, toàn bộ đều bỏ chạy.

      “Này...” Ở lại tâm , ít nhất làm bạn với nhau được ?

      Đáng tiếc, mấy con chuột nghe được tiếng lòng của , từng con vẫy đuôi nhanh chóng biến mất.

      Lại chỉ còn mình .

      Cuộc sống trở thành tù nhân của Nguyễn Kiều Kiều cực kỳ buồn chán, hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi ăn, thỉnh thoảng đếm chút ánh trăng.

      Khi ánh trăng lần thứ năm xuất , Nguyễn Kiều Kiều còn hi vọng có thể nhanh chóng ra ngoài rồi. nhắm mắt lại, hơi đói, buổi tối chỉ có củ khoai tây, căn bản chả đủ nhét kẽ răng.

      Dường như quay lại cái đêm trước khi tự do, quay lại những ngày ăn đủ no ở thành Hắc Kim rồi.

      Vẫn là ngủ thôi.

      Nguyễn Kiều Kiều dựa vào xích sắt, mơ mơ màng màng thiếp .

      Lần nữa tỉnh lại, là nghe được thanh chít chít chít.

      mơ sao? Nhưng mơ cũng quá chân , lại mơ được mấy con chuột ban ngày quay trở lại lần nữa.

      Chít chít chít ——

      thanh bên tai càng lúc càng to, Nguyễn Kiều Kiều mở mắt ra. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời sởn gai ốc.
      amandatruc, Uyên Sama, AELITA12 others thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 75: Bản lĩnh của Chuột Đệ
      Trước đây Nguyễn Kiều Kiều rất ghét chuột. Về sau sau khi tới nơi này, bị cuộc sống bức bách, dù là Chuột to mập mạp, cũng nhịn, đồng thời còn ăn hết động vật đáng ghét ấy.
      Ở nhà giam yên tĩnh, mấy con chuột là động tĩnh duy nhất có thể nghe được.

      Chẳng qua, cảnh tượng trước mắt này vẫn làm Nguyễn Kiều Kiều sợ hãi.

      Mấy con chuột đều có chút ghê tởm, nhưng trước mặt là tầng tầng lớp lớp chi chít, ràng là cả biển chuột.

      Trong khi Nguyễn Kiều Kiều kinh ngạc, đám chuột kia nhanh chóng xông về phía , khiến sợ hãi.

      Chuột đói rồi có thể muốn ăn thịt người. Lẽ nào hôm nay phải bị đám chuột này ăn sao?

      Trong lúc thấp thỏm, lại phát những con chuột xông lên phải cắn xé , ngược lại chúng cắn xích sắt tay .

      Nhất thời, Nguyễn Kiều Kiều đổi cái nhìn về chuột.

      Chúng đâu có ghê tởm chứ, ràng là thiên sứ cứu khỏi nguy nan mà.

      Xích sắt đó ngay cả Nguyễn Kiều Kiều với thần lực bẩm sinh cũng mở nổi. Nhưng đám chuột này khác, chúng thay phiên ra trận, liên tục xông lên. Rất nhanh, nghe được tiếng xích sắt rơi xuống đất.

      Được rồi?

      Nguyễn Kiều Kiều cực kỳ vui mừng, lúc này trong hầm giam xuất nhân vật bất ngờ.

      Mèo, tôi tới đón .”

      “Chuột Đệ?”

      Nguyễn Kiều Kiều quá đỗi mừng rỡ kinh ngạc, “Tại sao là ?”

      Chuột Đệ huýt sáo cái, đám chuột ấy giống như nghe được mệnh lệnh gì đều lui lại ra khỏi hầm giam. Cảnh tượng này làm Nguyễn Kiều Kiều chấn động, “Việc này do làm?”

      Chuột Đệ làm gãy xích sắt sứt mẻ tay , dẫn ra khỏi hầm giam, vừa vừa , “Ừ. Đại nhân chờ chúng ta ở ngoài.”

      “Tô Tầm cũng tới?”

      “Ừ.”

      Chuột Đệ hề nhiều, hạ thấp người đằng trước. Dường như rất quen thuộc ở đây, chẳng biết bao lâu, hai người nhanh chóng tới cửa động.

      “Leo lên.”

      Nguyễn Kiều Kiều nghĩ cửa động vậy, đâu có ra nổi. Thình lình cái mông tê rần, Chuột Đệ lại cầm chuột đao hung hăng đâm cái.

      Hoa cúc của chợt đau, thế mà ra khỏi cửa động.

      Cửa động này, ngẩng đầu lên có thể thấy bầu trời ảm đạm, tuy tràn đầy ô nhiễm, song vẫn còn tốt, có mùi vị của tự do.

      Bỗng nhiên, bầu trời xuất gương mặt quen thuộc.

      Tô Tầm xách ra, sau đó vẫn buông , mà quan sát phen từ xuống dưới mới thả xuống.

      “Ông ta có động vào em ?”

      Cái gì gọi là động?

      Nguyễn Kiều Kiều thoáng nghĩ ngợi, bèn kể chuyện mình bị Tô tướng quân rút máu và lấy tủy.

      Sắc mặt Tô Tầm khó coi, nắm cổ tay hơi dùng sức. Lúc này chẳng biết Mèo Đen từ đâu xuất , “Đại nhân, chúng ta phải thôi.”

      Cùng lúc chuyện, nghe được thanh la hét hoảng sợ, mơ hồ còn nghe được thanh ‘Cháy rồi’, ‘Cứu mạng’.

      nghiêng đầu nhìn lại, chỗ đó phải tòa nhà của Tô tướng quân sao?

      Tô Tầm phóng hỏa đốt tòa nhà của Tô tướng quân. Ngẫm lại, đây quả là thủ đoạn có thể sử dụng. Đối với bất kỳ ai, đều dùng thủ đoạn độc ác, dầu người đó là người cha ruột thịt của .

      “Giờ đâu đây?”

      Tô Tầm ôm Nguyễn Kiều Kiều lên xe, Tiểu Manh vắt khăn lông đưa tới. Nguyễn Kiều Kiều lau mặt, cảm thấy cả người mình đều bẩn, còn có mùi phân.

      Nếu có thể, thực muốn tắm rửa.

      Hơn nữa, Tô Tầm ôm như thế, chẳng có chút ghét bỏ ư?

      Sắc mặt thản nhiên, nhưng mặt mo của Nguyễn Kiều Kiều thoáng đỏ ửng.

      “Đại nhân, tôi thối sao?”

      Tô Tầm thành thực gật đầu, “Rất thối.”

      “...”

      Nguyễn Kiều Kiều vô cùng bấc đắc dĩ, “Tôi cũng đâu muốn, nhưng Tô tướng quân rất tuyệt tình, nhốt tôi vào chỗ ngay cả nhà vệ sinh cũng chẳng có, biết...”

      Nguyễn Kiều Kiều còn muốn phát tiết cảm xúc, tiến sĩ Gấu ở bên cạnh chịu nổi. Ông trợn mắt, che mũi, ghét bỏ : “ Mèo ơi, đừng nữa. có còn là phụ nữ ? Mời lịch chút được ? Gì mà phân này nọ, nghe thấy ghê, còn ra...”

      “Ông thích có thể ra ngoài.”

      Cuối cùng, tiến sĩ Gấu thực bị Tô Tầm đuổi xuống xe. Dọc đường , ông đều lải nhải mỗi việc.

      “Đúng là nên dạy Tô Tầm biết . là trọng sắc khinh bạn đến mức người và thần đều căm phẫn.”

      Nguyễn Kiều Kiều tắm táp, đổi quần áo xong rốt cuộc mới thấy sạch thoải mái.

      Tô Tầm dừng ở thành Nhân Loại quá lâu, đợi sau khi Nguyễn Kiều Kiều thu dọn rồi, dẫn lên đường luôn. Vẫn giống như trước đây, Mèo Đen đằng trước dò đường.

      Tiểu Manh và Chuột Đệ chưa tới, hình như Tô Tầm có sắp xếp khác. Nên đường chỉ có tiến sĩ Gấu, Cẩu Bất Lý và .

      Thân thể Tiểu Bạch yếu ớt, bị cho ở lại thành Nhân Loại.

      “Giờ chúng ta đâu đây?”

      “Tới chỗ Thú vương tìm Liễu Như Yên.”

      Thực tế, đây là nhiệm vụ đầu tiên sau khi Tô Tầm thăng chức. Mặc dù cực kỳ muốn nhận, song chính vì là đầu tiên, nên cần phải xử lý ổn thỏa.

      Khi bọn họ còn chưa tới chỗ Thú vương, Mèo Đen dò la được tin tức. Quả nhiên là Mary Sue sét đánh ngập trời[1].

      [1] Nguyên văn là: “天雷滚滚” – thiên lôi ̉n ̉n, là ngôn ngữ mạng, đại ý là sự kiện vô cùng ngoài ý muốn, khó giải thích hoặc vô cùng khó chịu.

      Thời gian ngắn như vậy, Liễu Như Yên lại dụ dỗ thêm nam chính, quả nhiên là trời định mà. Bất kỳ nam chính nào cũng đều thích ta.

      Nghe , Liễu Như Yên và Thú vương làm màn nóng bỏng.

      “Cho nên, chúng ta có cần người này nữa ?”

      Hình như thái tử vẫn còn rất để tâm tới Liễu Như Yên, nếu biết ta và Thú vương lén phén với nhau chẳng biết có cảm tưởng gì.

      Thái tử nghĩ sao biết, nhưng suy nghĩ của Liễu Như Yên, có lẽ rồi.

      Vì Thú vương và Tô Tầm xem như quen biết lâu, cũng nghe việc Tô Tầm thăng chức nên làm khó , trực tiếp để tiến vào.

      “Tôi biết cậu nhất định trở lại. Sao nào, đồng ý lấy cái gì ra đổi người phụ nữ của ?”

      Tô Tầm nghiêng đầu nhìn Thú vương, “Người phụ nữ của ? chắc chứ?”

      Thú vương lại chẳng biết xấu hổ, nhìn Liễu Như Yên ở cách đó xa, dịu dàng cười, “Lâu rồi tôi nếm thử mùi vị của phụ nữ loài người, cũng tồi. Đặc biệt là ấy thích số thứ phong hoa tuyết nguyệt, lúc giận dỗi cũng cực kỳ đáng làm tôi thấy rất mới mẻ.” Cuối cùng, Thú vương còn ý nhị bỏ thêm câu, “Như vậy mới là phụ nữ.”

      “...”

      Nguyễn Kiều Kiều ở bên cạnh nghe mà trố mắt nghẹn lời. Đây là nguyên nhân cái gọi là nữ chính đánh hạ nam chính? Cảm giác mới mẻ?

      chỉ bảo tôi tới xem thử ta ở đâu, cũng chẳng dẫn ta trở về.”

      hả?”

      ràng Thú vương chút bất ngờ, “ vẫn tuyệt tình như vậy. Có điều xinh đẹp thế, thực nhẫn tâm để lại ổ thú của tôi sao?”

      Tô Tầm chỉ vài mấy người thú nam xum xoe Liễu Như Yên, “Tôi thấy ta thích ứng rất tốt.”

      Thú vương bật cười, “Thôi cũng được. thôi, nếu cậu tới chúng ta tụ họp chút .”

      Khi Thú vương và Tô Tầm nhậu nhẹt, chẳng biết từ lúc nào Liễu Như Yên chạy tới trước mặt Nguyễn Kiều Kiều.

      ta với hai mắt đẫm lệ, cằm nhọn hẳn, dường như... gầy rồi?

      Mèo ơi, các người tới... cuối cùng các người tới.”

      Nhìn vành mắt ấy ngậm nước mắt bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, Nguyễn Kiều Kiều vội vàng lui về sau bước, “, có gì chuyện đàng hoàng, được khóc.”

      Nhưng vừa dứt lời, Liễu Như Yên oa tiếng khóc lên.

      ta đau thương run rẩy khóc lúc lâu, rốt cuộc mới ngẩng đầu, lau nước mắt : “Là kêu dẫn tôi về ư? Tôi biết ngay tuyệt tình vậy mà.”

      “...” Rốt cuộc ta từ chỗ biết.

      ràng nội dung truyện lệch 180 độ. Phản diện phải phản diện nữa, nam chính hình như cũng chẳng chính diện như thế, tại sao nữ chính vẫn Mary Sue vậy?

      Trong nháy mắt, Nguyễn Kiều Kiều dường như muốn lay đầu Liễu Như Yên, xem thử trong đầu ta rốt cuộc nghĩ gì?

      Trái lại Liễu Như Yên rất cảm động, nước mắt rơi lộp độp.

      “Tôi chịu nhục cuối cùng cũng đợi được ngày này. Các người dẫn tôi về , tôi bao giờ muốn ở nơi này nữa.”

      Nhịn hồi lâu, Nguyễn Kiều Kiều mới thốt ra câu.

      “Tôi cho rằng sống ở đây rất tốt.” Ánh mắt rơi người mấy người thú còn liếc mắt đưa tình với Liễu Như Yên, “Bọn họ đều rất thích .”

      Lời còn chưa dứt, Liễu Như Yên lại bắt đầu khóc như mưa.

      biết cái gì? Thú vương phải là con người! căn bản quan tâm, có vợ rồi. còn đưa tôi cho thuộc hạ của . Người như vậy, người thú như vậy, tôi còn ở lại đây làm gì?”

      Thú vương có vợ rồi?

      Việc này vẫn khiến Nguyễn Kiều Kiều bất ngờ, trong nguyên tác đâu có chuyện đó.

      Chẳng phải Thú vương là xử nam thuần khiết sao? Chơi Liễu Như Yên lần . Sao thế này? Nội dung truyện theo hướng khác rồi.

      Liễu Như Yên khóc càng ác liệt hơn, “Giờ tôi mới biết người đàn ông tôi nhất là ai? Tôi quyết định, tôi phải dốc hết khả năng của tôi trợ giúp . Tôi muốn trở thành người phụ nữ duy nhất có thể đứng bên cạnh .”

      Nhìn Liễu Như Yên nghiêm trang xong, Nguyễn Kiều Kiều thực dễ phá vỡ mộng đẹp của ta. Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên huyên náo, ngẩng đầu nhìn.

      Giữa sân xuất người phụ nữ với tư thái mạnh mẽ, mái tóc ngắn gọn gàng nhanh nhẹn kết hợp với dung mạo vừa xinh đẹp vừa kiên nghị, màu da bánh mật sáng bóng đàn hồi, đôi mắt vừa đen vừa sáng.

      Người thú nữ khí chất á!

      quen mắt với người đẹp ngực to mông nở ở thế giới này, giờ xuất người đẹp khí chất thế, khiến người ta sáng mắt mà.

      Khi Nguyễn Kiều Kiều quan sát, lại phát cả người Liễu Như Yên run rẩy.

      sao vậy?”

      ta là Thú vương phi.”

      “...”

      Tuyệt đối ngờ, vợ của Thú vương hóa ra là soái thế. Hơn nữa, duyên cùng giới của Thú vương phi có vẻ tốt hơn duyên khác giới.

      Vì bên cạnh Thú vương phi có mấy người thú xinh như hoa vây quanh, dáng dấp đó làm Nguyễn Kiều Kiều cảm thán câu.

      đời này lại có soái thế, nhìn nữa chắc tôi cong mất thôi.”

      tự nhủ xong chút nào phát Liễu Như Yên ở sau lưng chợt đờ người, “ vừa gì?’

      có gì?”

      Nguyễn Kiều Kiều thu lại nụ cười, “Tôi tới chỗ Tô Tầm xem thử.”

      Liễu Như Yên còn định bắt lấy Nguyễn Kiều Kiều, nhưng đối phương nhanh nhẹn chạy .

      ta nhìn bóng người biến mất, lát sau mới lầm bầm, “Lời lẽ ta vừa , ràng giống mình ngày trước. Lẽ nào...”

      sửa lại tên Miêu Nương cho khớp với mấy chương đầu huhu mn thông cảm :yoyo23:
      amandatruc, Uyên Sama, Min149210 others thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 76: Thú vương phi
      Thực tế, Thú vương phi thực mang tư thái oai hùng hiên ngang hiếm thấy. Ở mức độ nào đó, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy Thú vương còn xứng với Thú vương phi.

      Thú vương phi ở nơi này rất nổi tiếng, đặc biệt là được người thú nữ mến.

      Nguyễn Kiều Kiều rất có thiện cảm với ấy, đương nhiên ban đầu là nhìn bề ngoài.

      Dọc đường, Thú vương phi nhìn thấy , lông mày khí khẽ nhướng lên, trong mắt lộ vẻ bất ngờ, “ là loài người?”

      Lúc này, Nguyễn Kiều Kiều mới nhớ đây là địa bàn của người thú. Hay là, Thú vương phi cực kỳ chán ghét loài người.

      Thú vương phi quan sát từ xuống dưới, bỗng nhiên vuốt cằm khen ngợi: “Dáng dấp rất xinh đẹp. tới với ai?”

      Chính là thần kỳ như vậy, Thú vương phi liên tục đánh với loài người ra có mức độ khoan dung với loài người rất cao. Quả nhiên, trọng bề ngoài, bất kể ở thời đại nào, thế giới nào cũng đều dễ trôi chảy.

      “Tôi được Tô Tầm dẫn tới.”

      Thú vương phi gật đầu, tỏ vẻ sáng tỏ, “Vợ của Tô Tầm à, tôi biết rồi. vậy mà tìm được vợ, đúng là chuyện lạ bậc nhất trong lịch sử.”

      Thú vương phi chút khách sáo phát biểu, vừa nắm tay Nguyễn Kiều Kiều, sau khi xoa mấy cái mới : “Tay cũng rất , tay loài người các đều rất ấy chứ. Chẳng qua, tay hơi thô có mịn màng như Như Yên của chúng tôi.”

      Đương nhiên rồi, mặc dù là người của Tô Tầm. Có điều công việc rất khổ cực được chưa? Vừa phải ở giường hầu hạ Tô Tầm thỏa đáng, dưới giường cũng phải chăm sóc . làm lụng vất vả, tay càng bận rộn ngừng, đâu thể mịn màng nổi.

      “Nhưng tôi thích .”

      Ánh mắt Thú vương phi rơi người Liễu Như Yên, “Tôi rất ít khi ghét người cùng giới. Nhưng Liễu Như Yên là người duy nhất.”

      “Vì... ta và Thú vương sao?”

      “Haha...” Thú vương phi khẽ nhếch miệng, “Tên khốn đó thích ai liên quan gì tới tôi. Tốt nhất cứ lăn lộn người người khác cả đời .”

      “...” Đợi , phải vợ chồng tình cảm sao?!

      Thú vương phi nhắc tới Thú vương sắc mặt lập tức khó coi, khoát khoát tay, “Thôi, đừng nhắc tên khốn đó nữa. Đúng rồi, vẫn chưa biết tên gì?’

      “Nguyễn... Mèo.” Nguyễn Kiều Kiều dừng chút, cẩn thận giấu chữ ‘Nguyễn’ kia , “Cứ gọi tôi là Mèo.”

      Mèo? Tên của loài người cũng kỳ quái thế à?” Thú vương phi nghe được chút quái dị gì, tiến lên phía trước, “ thôi, tôi dẫn dạo. Bên này hẳn rất khác với chỗ loài người các .”

      đường , hai người đụng phải Thú vương và Tô Tầm. Tô Tầm thấy trái lại có bất ngờ gì, nhưng Thú vương giữ nổi vẻ văn nhã lịch , “Tại sao em lại ở đây? Tại sao em ở chung với phụ nữ?”

      “...”

      Lời này nghe kỹ rốt cuộc mới hiểu là hỏi Thú vương phi. Thú vương phi đóng băng Thú vương, nét mặt tỏ vẻ ‘tôi vui tôi cam tâm tình nguyện’, tay quàng lên vai Nguyễn Kiều Kiều, nhìn Thú vương cách khiêu khích, “Tôi thích, được hả?”

      được!”

      được!”

      Hai người đồng thanh .

      Thú vương phi nhướng mày, “Đây là sao? Tôi là giống cái, vẻ mặt thù địch của hai người có ý gì? Vẻ mặt của Tô đại nhân tôi có thể hiểu, còn , vẻ mặt đó của là thế nào?”

      Nguyễn Kiều Kiều phát Thú vương phi này rất thú vị, ít nhất ở trước mặt ấy, hình tượng giả vờ dịu dàng của Thú vương xuất vết nứt.

      “Em... đừng quan tâm.”

      Giọng điệu này của Thú vương, xen lẫn kiêu ngạo còn có chút mềm mại đáng . Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy mình như bị sét đánh.

      Trời má, Thú vương trong tiểu thuyết nữ chính gì nghe nấy, cuối cùng còn chắp tay dâng thủ đô của người thú, hình như... hình như có chút thích vợ của mình.

      Chẳng qua, lại nhìn Thú vương phi, ánh mắt ấy thản nhiên, nhìn Thú vương còn có chút ghét bỏ. Nhất thời Nguyễn Kiều Kiều đọc qua vô số tiểu thuyết tổng kết được chuyện.

      Thú vương và Thú vương phi chắc hẳn là ngược luyến tàn tâm.

      Mà ngược luyến tàn tâm gì đó, Thú vương phi hoàn toàn chẳng có hứng thú.

      “Tôi định dẫn ấy dạo, hai người cứ tự nhiên .” xong, Thú vương phi phất tay cái, lộ vẻ ‘hai tên ngốc thối các đừng làm phiền tôi’.

      Nguyễn Kiều Kiều nhìn mà trố mắt ngoác mồm, còn chưa kịp mở miệng, người bị Thú vương phi dẫn .

      “Đứng lại! Em đứng lại đó cho tôi! Em quên thân phận của em hả?”

      “Tôi quên rồi sao?”

      Thú vương phi cười lạnh tiếng, “Trái lại là , còn lăn lộn với ả Như Yên gì đó nữa, bà đây bóp nát trứng của mấy người!”

      “...”

      xong, Thú vương phi hạ giọng với Nguyễn Kiều Kiều đứng bên cạnh: “ Mèo nè, chúng ta ra ngoài dạo nhé?”

      “Khụ... được... được.”

      Lần này xác định. Giữa hai người họ đâu chỉ có ngược luyến tàn tâm, e rằng còn theo khuynh hướng SM[1] nữa.

      [1] Khuynh hướng SM: S là viết tắt của Sadist có nghĩa là người bạo dâm hay còn gọi là ác dâm. Còn M là viết tắt của từ Masochist là người khổ dâm, thống dâm. SM luôn thể mối liên hệ giữa cặp người trong đó người luôn thích thú khi được hành hạ người khác, người còn lại hứng thú và hạnh phúc khi được đối phương hành hạ.

      Khác biệt lớn nhất giữa người thú và loài người chính là điều kiện môi trường. Có lẽ khoa học kỹ thuật chưa phát triển lắm, họ sinh sống tương tự như bộ lạc của loài người cách đây rất nhiều năm trước.

      ra, Nguyễn Kiều Kiều vẫn rất tò mò, tại sao cùng tiến hóa thành sinh vật cấp cao, mà khoa học kỹ thuật của họ lại kém nhiều thế?

      Khi nghĩ ngợi nghiêm túc vấn đề này, Thú vương phi leo lên cây xoàng xoạt, hái mấy trái giống như dừa đưa cho Nguyễn Kiều Kiều.

      “Nếm thử món này xem.”

      Nguyễn Kiều Kiều hít sâu hơi, mắt lấp lánh. Lừa đảo mà! Đúng là trái dừa.

      Từ khi nào dừa sinh trưởng ở rừng núi vậy!

      “Cảm ơn, uống rất ngon.”

      “Ừm.” Thú vương phi đưa luôn trái còn lại trong tay mình cho Nguyễn Kiều Kiều.

      uống à?”

      Thú vương phi lắc đầu, “Tôi thích. Người thú chúng tôi thích mấy thứ này, chỉ có loài người mới thích chúng.”

      Nguyễn Kiều Kiều cảm giác được trong lời của Thú vương phi có hàm ý. Quả nhiên, giây kế tiếp ấy bắt đầu chuyện, chẳng qua vừa mở miệng chọc thủng suy nghĩ của Nguyễn Kiều Kiều. Dường như ấy biết nghĩ gì.

      và loài người giống nhau, giống như rất xa lạ với thế giới này.”

      Thú vương phi đúng là phụ nữ, đôi khi phụ nữ cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ với những chuyện này.

      Cho nên Thú vương phi nhìn ra được cái gì ư?

      Nguyễn Kiều Kiều lại hút ngụm nước dừa, híp mắt thỏa mãn : “Chính xác tôi rất xa lạ, vì tôi mất đoạn ký ức, thậm chí tôi chẳng biết mình là ai?”

      “Chẳng biết?”

      Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, gói lại trái dừa khác do Thú vương phi đưa cách cẩn thận. biết Tô Tầm thích nước dừa này ? Nhưng Cẩu Bất Lý ắt hẳn thích.

      “Đúng là chẳng biết. Chính vì chẳng biết, dạo tôi từng rất mê man.” Kể cả tại, vẫn rất mê man. Mục đích tới thế giới này là gì? từng xem vô số truyện xuyên trọng sinh, suy nghĩ nhiều hơn người ta chút.

      Thế giới này, định mệnh để cuộc đời của số người xảy ra thay đổi, chắc chắn có dụng ý của nó. Vì vậy mới phải fan não tàn, vì cái gọi là xuyên mà chạy tự sát gì đó.

      Bởi cho rằng mình là người bình thường, bình thường đến mức thể bình thường hơn.

      Thế đối với người bình thường như , định mệnh an bài như vậy rốt cuộc muốn làm gì?

      Trước đó, Nguyễn Kiều Kiều liên tục suy nghĩ tới vấn đề ấy, vì ăn đủ no mặc đủ ấm, còn kéo theo Cẩu Bất Lý gào khóc đòi ăn.

      tại điều kiện sống tốt lên rồi, bắt đầu nghĩ tại sao mình phải tới chỗ này? Đây rốt cuộc là nơi nào?

      Là mơ, hay diễn ra?

      Liệu đêm tỉnh giấc, có thể trở về thế giới ban đầu ?

      Hay, thế giới cũ mới là giấc mơ của . Mà thế giới này mới tồn tại chân thực, chỉ là nằm giấc mộng đẹp ở thế giới này thôi.

      Giờ tỉnh mộng, phải trở lại rồi.

      Thú vương phi vỗ vỗ bả vai , “ sao, quên thôi. Loài người các phải có câu ‘luôn luôn nhìn về phía trước’ à?”

      Hỏi nhiều chuyện về Nguyễn Kiều Kiều như thế, Nguyễn Kiều Kiều cũng hơi hiếu kỳ với Thú vương phi.

      “Tôi phát ghét loài người.”

      Thú vương phi bật cười, “Đương nhiên tôi đâu ghét, trái lại tôi còn rất thưởng thức loài người mà. Vì năng lực chinh phục thế giới của họ thực quá mạnh mẽ. sợ biết, giờ khoa học kỹ thuật của bọn tôi lạc hậu như thế, mỗi lần chiến tranh đều lép vế. Có lý do quan trọng nữa là, bọn tôi từng là nô lệ. Khi khoa học kỹ thuật của loài người phát triển cực nhanh, bọn tôi chỉ là nô lệ mà họ có thể mặc sức đánh mắng, tha hồ giết hại. Giống như con chó con mèo bây giờ vậy.”

      “Đâu phải ai cũng đánh chửi chó mèo chứ.” Ở thế giới của Nguyễn Kiều Kiều, đầy hình ảnh con người làm con sen của chó mèo nữa kìa.

      Tuy phải thành viên trong đó, song có thể tiếp nhận tình cảm mến đơn giản ấy.

      Tình cảm mến đơn giản ấy tổn thương, mà giúp đỡ lẫn nhau, làm bạn với nhau và chăm sóc nhau. So với lừa tôi gạt của loài người, chó mèo làm bạn dường như càng thêm đơn thuần hơn.

      “Cho nên, tôi mới người kỳ quái.”

      cũng là người thú kỳ quái.”

      Thú vương phi phì cười, “ tại tôi biết tại sao Tô Tầm thích , có lẽ cũng chỉ có người như mới có thể bầu bạn bên cạnh . Những người khác có khả năng.”

      “...”

      ra Nguyễn Kiều Kiều vẫn cảm thấy Lý Manh Manh và Thú vương phi đều nâng quá cao rồi. và Tô Tầm thực chỉ là bạn giường phiên bản nâng cấp.

      có năng lực thay đổi thế giới, đương nhiên cũng thể thay đổi được Tô Tầm. chỉ là nhân vật bé, sinh tồn trong kẽ hở. Tại thế giới từng giây từng phút biến động này, cố gắng thích nghi, sau đó thay đổi tại mọi thời khắc.

      Bởi dù đến thế giới xa lạ, thế giới thích này, vẫn muốn sống.

      Sống, là chuyện vĩ đại cỡ nào.

      “Hoặc giả, nếu loài người như . Chúng ta có thể chung sống hòa bình.”

      Hòa bình, có lẽ là cầu duy nhất của người từng trải qua chiến tranh.

      Nhưng xin lỗi, bọn họ tại vẫn chưa làm được.

      “Được rồi, tôi hái thêm mấy trái cho , hình như rất thích. Dù sao chỗ tôi còn nhiều mà, tặng thêm mấy trái.”

      “Cảm ơn.”

      Nguyễn Kiều Kiều tình cảm ơn. thực thích uống nước dừa, tốt nhất có thể mang thêm nhiều trái để dọc đường dùng.

      Còn nữa, Cẩu Bất Lý chắc rất thích.

      Trong lúc hai người chuyện, Tô Tầm tới.

      “Về thôi.”

      đứng bên cạnh Nguyễn Kiều Kiều, vẻ mặt lạnh lùng.

      Thú vương phi ném mấy trái dừa cho Tô Tầm, “Ê, đắc ý cái gì? tốt vậy kết đôi với thực đáng tiếc.”

      Tô Tầm cười gằn, “Liên quan gì tới .”

      Thú vương phi vỗ vỗ tay, lông mày đẹp mắt khẽ nhướng lên, lại gì thêm.

      Tô Tầm nắm chặt tay Nguyễn Kiều Kiều, nhanh chóng rời khỏi rừng cây.
      Last edited: 13/8/19
      amandatruc, Uyên Sama, Min149213 others thích bài này.

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      thú vương phi đáng quá :yoyo57::yoyo52::yoyo52:
      LạcLạcHoanHoan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :