1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Babe xuất , tái ngộ tới gần
      heavydizzy thích bài này.

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Chưa bao h thị trường thịt lại tăng giá như bây h. :050::050::050:
      heavydizzy thích bài này.

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Haha. Năng lực cách ném vật hả, Quý Phi mới nghĩ thôi mà sao Quận Chúa vội lăn xuống thế kia :))))
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 28. có khả năng, sao lại xuất ở đây!

      Cửa ra mật đạo ở ngoài thành, lúc trước Tần Vô Hạ chính là nấp ở bên chặn Liêu Đình Nhạn, bọn họ hoàn toàn phát cách đó xa trong rừng cây còn giấu nhóm người khác. Càng nghĩ tới vừa đối mặt, bên kia liền có người cầm cung tiễn đột nhiên bắn mũi tên, trúng vào người Tần Vô Hạ.

      Tần Vô Hạ ngã xuống vô cùng đột nhiên, cơ hồ tất cả mọi người ai có thể phản ứng kịp. Nhưng đội người từ rừng cây ra lại phản ứng rất nhanh, Tần Vô Hạ trúng mũi tên ngã xuống xe ngựa, đồng thời có mấy chục hộ vệ mặc áo xám nhanh chóng chạy tới chỗ nhóm người Liêu Đình Nhạn bên này, trong tay đều giơ đao chói lọi.

      Nhóm người này, mỗi người đều sắc mặt nghiêm nghị lạnh lẽo, qua huấn luyện, chạy nhanh cơ hồ trong chớp mắt tới gần.

      “Bảo hộ quận chúa!” nhóm nô bộc người hầu của Tần Vô Hạ phục hồi lại tinh thần, trận kinh hô ầm ĩ. Bên cạnh Tần Vô Hạ cũng có mấy chục người, nhưng nửa là nô bộc tay tấc sắt, bởi vì Tần Vô Hạ kiều quý, chết sống muốn mang nhiều người hầu hạ như vậy, giờ những người này mấy ai còn có thể bảo trì trấn tĩnh, run run rẩy rẩy nâng Tần Vô Hạ ngã mặt đất lên, phát mũi tên kia bắn thủng cánh tay, lúc nàng từ xe ngựa ngã xuống mũi tên bị nghiêng , kéo ra miệng vết thương lớn, máu tươi ào ạt chảy ra ngoài.

      Liêu Đình Nhạn bên này cũng chỉ có vài người, chủ yếu là để chế trụ nàng, cho nàng chạy loạn, đều là Trần Uẩn sai phái, giờ gặp địch nhân thân phận, cũng loạn thành đoàn.

      Mọi người đối mặt với những người áo xám tràn đầy khí thế sắc bén xông tới đều thực hoảng hốt, duy chỉ Liêu Đình Nhạn, hai mắt sáng trưng nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa có mấy hộ vệ áo xám che chở kia.

      Người cầm cung tiễn lúc trước đứng ở càng xe ngựa nhảy xuống, đứng bên, màn xe được đôi tái nhợt tay vén lên, tiếp theo lộ ra khuôn mặt quen thuộc với Liêu Đình Nhạn.

      Liêu Đình Nhạn nhìn người nọ xuất , theo bản năng mà cười cái, chính nàng cũng phát giác, ngay sau đó liền cảm thấy vành mắt nóng lên, có điểm muốn khóc —— giống như là ở bên ngoài bị người ta khi dễ sau đó nhìn thấy cha mình bỗng nhiên xuất liền cảm thấy an tâm.

      con mẹ nó thế nhưng đúng là tới rồi a! là hôn quân cũng ra bài theo kịch bản đúng ?

      Tư Mã Tiêu vén mành ra, cách đám người nhìn về phía Liêu Đình Nhạn. Liêu Đình Nhạn ràng nhìn thấy ánh mắt dừng chút ở ngực mình, lại dừng chút ở eo, rồi nhíu nhíu mày.

      A, nam nhân. Nam nhân này căn bản quan tâm nàng sống chết, chỉ quan tâm eo nàng còn thịt hay . ràng ban đầu nhìn thấy nàng, đôi mắt đều nhìn thẳng, tại thế nào, quả nhiên là nhìn nhiều nhìn phát ghét. Liêu Đình Nhạn vuốt eo của mình, cảm giác cảm động trong lòng tan mất nửa.

      “Các ngươi là ai!” hộ vệ của Tần Vô Hạ cảnh giác nhìn những người áo xám vây lại đây.

      Các hộ vệ áo xám căn bản vô nghĩa, ánh đao lạnh lùng trong tay, ràng chính là ý tứ giết người diệt khẩu. Các hộ vệ bên Tần Vô Hạ cũng dễ đuổi như vậy, vừa đánh vừa lui, gào thét hô người nhanh đỡ quận chúa lên xe ngựa trốn trước.

      Nếu bọn họ ngoan ngoãn lập tức chạy trốn, chừng còn có con đường sống, đáng tiếc Tần Vô Hạ lúc này vẫn quên Liêu Đình Nhạn, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng đau đớn hô to tiếng: “Trước hết giết Liêu Đình Nhạn cho ta, hôm nay tuyệt thể buông tha nàng ta!”

      Hai bên triền đấu đều có sững lại trong nháy mắt. Các hộ vệ của Tần Vô Hạ biết quận chúa luôn luôn được nuông chiều, tùy hứng màng đại cục, nhưng bọn họ nghĩ tới, đến lúc này quận chúa còn muốn tiếp tục tùy hứng. Bọn họ những hộ vệ này chỉ muốn che chở Tần Vô Hạ chạy trốn cũng đủ cố hết sức, tại còn phải phân người đối phó ba người chỗ Liêu Đình Nhạn bên kia. Xui xẻo nhất chính là, ba người kia còn là người của hôn phu quận chúa, đây là sống chết trước mắt còn quên đấu tranh nội bộ, cũng quá làm người ta nén giận.

      Nhưng mà có cách nào đâu, bọn họ chính là hộ vệ tinh được Tần Nam Vương phủ bồi dưỡng ra, phải quên mình phục vụ chủ nhân, chủ nhân cái gì chính là cái đó.

      Bên kia nhóm người áo xám biểu tình lãnh túc nghe thấy tiếng Tần Vô Hạ kêu, còn cảm giác phía sau lưng phong từng trận, da đầu tê dại. Đây phải tìm chết sao, bệ hạ vì chuyện Quý Phi lăn lộn chết mất bao nhiêu người, bây giờ người ở đối diện. Ở trước mặt bệ hạ muốn giết Quý Phi, sợ là phải chết thành đống.

      Liêu Đình Nhạn đột nhiên trở thành trung tâm trận chiến, người của Tần Vô Hạ bên ngăn cản hộ vệ áo xám, bên phân ra mấy người giết về phía Liêu Đình Nhạn, mà đám hộ vệ áo xám thấy thế liền cảm thấy nếu như bị bệ nhìn thấy Quý Phi bị thương ngay trước mắt, các huynh đệ chỉ sợ đều có việc, nháy mắt bộc phát ra dục vọng cầu sinh làm cho bọn họ xuống tay càng thêm hung ác, thực nhanh có nửa đám người phá tan phòng tuyến hộ vệ của Tần Vô Hạ, chui vào trong đám nô bộc kinh hoàng. Đối với những người này, các hộ vệ căn bản có thời gian quản, trực tiếp lướt qua họ nhào về phía Liêu Đình Nhạn.

      Thế cục biến hóa quá nhanh, làm người ta trở tay kịp, ba người canh giữ bên Liêu Đình Nhạn sao có thể nghĩ đến phát sinh loại việc này, bọn họ chỉ có ba người, bên còn thể đối phó nổi a, bên ràng là quân đội bạn nhưng bây giờ sắc mặt hung ác muốn tới giết người, bên nhìn qua là địch nhân nhưng đồng dạng sắc mặt hung ác giống như muốn tới đoạt người, thế này làm cho bọn họ biết làm như thế nào?

      Chung quy là người của Tần Vô Hạ gần hơn, đến càng nhanh, ba lượng hai hạ ỷ vào số đông chém chết hai người, còn lại người tắc chặt Liêu Đình Nhạn chạy . Vị huynh đệ này chuyên nghiệp, dưới tình huống này vẫn còn giãy giụa hấp hối.

      Hộ vệ của Tần Vô Hạ còn đuổi theo, nhóm người áo xám đuổi kịp, lại vung tay chém giết. Chỉ khoảng nửa khắc, nam nhân kéo lấy Liêu Đình Nhạn cưỡng chế lôi nàng chạy ra xa vài bước, đúng lúc này, hai mũi tên trước sau bay tới, mũi bắn vào cánh tay nam nhân kéo Liêu Đình Nhạn, mũi bắn chui ngực .

      Nam nhân té sấp về phía trước, đồng thời buông tay, Liêu Đình Nhạn cũng bị lôi theo lảo đảo cái ngã gục mặt đất.

      Hai hộ vệ áo xám lúc này giơ đao dính máu chạy tới, vây quanh bên nàng, để phòng ngừa còn gì nguy hiểm, lại ai dám ra tay nâng nàng dậy, chỉ có người yên lặng nhấc chân đá thi thể nam nhân bên cạnh nàng ra xa chút.

      Liêu Đình Nhạn sắc mặt trắng bệch, nàng mất máu quá nhiều còn chưa điều dưỡng tốt, vết thương cánh tay chưa lành, vừa rồi lại lăn lộn, miệng vết thương tựa hồ nứt ra. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, phát thế cục nghiêng về phía, Tần Vô Hạ cùng tôi tớ bị khống chế, hộ vệ còn mấy người giãy giụa hấp hối, các hộ vệ áo xám ở tiến hành thu hoạch cuối cùng.

      Tư Mã Tiêu tới chỗ nàng.

      hề cố kỵ dẫm lên mặt đất đầy máu, vượt qua thi thể vẫn còn ấm chắn ở giữa đường, làm như thấy cuộc chém giết còn chưa kết thúc. Nhưng ra nhóm người áo xám thấy chủ tử tới, nhanh chóng nhường đường cho , thuận tiện kéo thi thể chắn ở phía trước , nhường ra con đường rộng rãi.

      Liêu Đình Nhạn thể thừa nhận, trường hợp này quá trang bức. lâu thấy, còn có điểm quen.

      Tư Mã Tiêu đến trước mặt nàng, vươn bàn tay, “Tới.”

      Tay vẫn cứ lạnh như trước, Liêu Đình Nhạn bị kéo lên, nước mắt biết thế nào ào ào rớt xuống, giơ tay liền ôm lên, oa oa khóc lớn.

      Lúc trước bị bắn thủng cánh tay, đau đến muốn thăng thiên nàng cũng khóc, sau đó có đau nàng cũng cắn răng chịu đựng, gặp nguy hiểm liền cưỡng bách mình cố gắng bình tĩnh chút. Đến thời khắc này, sắp trần ai lạc định, nhìn thấy Tư Mã Tiêu cẩu hoàng đế này, nàng mới thế nào cũng nhịn được nước mắt.

      “Tay ta đau quá!” Liêu Đình Nhạn vừa khóc vừa hàm hàm hồ hồ .

      Tư Mã Tiêu ghét nhất người khác ầm ĩ, nghe bên tai có tiếng khóc ô ô oa oa, liền đau đầu, chỉ đau đầu, trong thân thể hình như những chỗ khác cũng đồng loạt đau lên, làm bực bội, muốn giết người.

      Kéo Liêu Đình Nhạn ra, quả nhiên thấy cánh tay nàng thấm ra vết máu tối màu. Lại nhìn mặt nàng, đôi môi luôn hồng nhuận mất màu sắc, hai má càng còn đỏ ửng, đôi mắt ra lại đỏ, còn treo nước mắt, nhìn là đáng thương cực kỳ.

      “Lần sau còn mò cá ?”

      Bởi vì mò cá bị bắt cóc, Liêu Đình Nhạn: “…… mò nữa.”

      Tư Mã Tiêu vỗ về bên gáy nàng, “Sai rồi, lần sau vẫn mò, trở về cho người đào ao cá ở tẩm điện để nàng mò.”

      Liêu Đình Nhạn: thời gian gặp, thao tác càng thêm da trâu, đào ao cá trong tẩm điện, ngươi cảm thấy tanh sao?

      Nàng liếc mắt nhìn Tư Mã Tiêu cái, gục bả vai xuống, “Kỳ ta có nghĩ đến chạy trốn, nhưng mà thể thành công.”

      Tư Mã Tiêu: “Nàng chỉ là người thường, ta cũng trông cậy vào nàng lẻ loi mình làm ra chuyện gì, còn sống là được.”

      Tuy rằng ngữ khí bình đạm, nhưng Liêu Đình Nhạn nghe lại muốn khóc. Người thường cái gì đều làm nổi, đây cũng quá chân , nhưng có đôi khi loại bình thường chính này là tội, yếu chính là tội. Nàng gặp lại người này, trong lòng cũng có ít mặt lo lắng khác như vậy, nhưng nàng còn chưa ra, Tư Mã Tiêu còn sống là được.

      Chung quanh có rất nhiều người nhìn, lý trí trở về, Liêu Đình Nhạn nghẹn nước mắt lại.

      Còn các hộ vệ áo xám chung quanh, bản mặt nghiêm túc, khóe mắt đều bay đến phía bệ hạ và Quý Phi bên kia. Nguyên lai trong lời đồn bệ hạ ở trước mặt Quý Phi thực dễ chuyện là ! ! Quả thực thể tin được đây là bệ hạ đáng sợ của bọn họ!

      Xa phu thực nhanh đánh xe ngựa tới, Tư Mã Tiêu tay đỡ Liêu Đình Nhạn lên xe, chính mình cũng lên theo. Hộ vệ áo xám nhanh chóng giải quyết hết toàn bộ hộ vệ của Tần Vô Hạ, tiến đến dò hỏi xử trí Tần Vô Hạ như thế nào. Rốt cuộc cũng là con duy nhất của Tần Nam Vương, chừng còn chỗ hữu dụng.

      Liêu Đình Nhạn xuyên qua mành còn chưa buông thấy Tần Vô Hạ được người hầu đỡ, nàng ta đứng vững, nhìn chằm chằm Tư Mã Tiêu, đầy mặt biểu tình gặp quỷ, hẳn là nhận ra thân phận của .

      có khả năng, sao có thể xuất ở chỗ này!” Tần Vô Hạ lẩm bẩm tự , chỉ có hai người hầu đỡ nàng nghe thấy.

      Tư Mã Tiêu nhìn cũng nhìn Tần Vô Hạ, vẫy vẫy tay.

      thủ thế này, tất cả mọi người đều hiểu, hộ vệ áo xám lĩnh mệnh , Tần Vô Hạ lúc này mới ý thức được mình sắp bị giết, hồn nhiên quên mấ vừa rồi nàng kêu gào muốn giết người khác kiêu ngạo thế nào, hoảng sợ thôi hô ra tiếng, “ được, các ngươi ao có thể giết ta, ta chính là nữ nhi duy nhất của Tần Nam Vương, các ngươi nếu đụng đến ta, cha ta……”

      Xe ngựa buông mành xuống, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. thanh của Tần Vô Hạ đột nhiên im bặt, nhóm người hầu phát ra tiếng kêu sợ hãi. Theo xe ngựa chậm rãi di động, ném mảnh huyết tinh kia lại phía sau.

      Liêu Đình Nhạn ngồi đệm mềm, cả người thả lỏng dựa vào ngực Tư Mã Tiêu, Tư Mã Tiêu giơ tay kéo cổ áo nàng ra, xem xét miệng vết thương cánh tay. Quả nhiên là vừa kết vảy lâu lại bị xé rách, máu tươi còn tràn ra, có quần áo ngăn cản, máu đỏ tươi liền theo da thịt tuyết trắng uốn lượn chảy xuống.

      Liêu Đình Nhạn tựa như con cá chết, bị Tư Mã Tiêu kéo quần áo, cũng nghĩ đến che ngực. Nàng tỏ vẻ che cái gì mà che, dù sao Tư Mã Tiêu cũng có hứng thú tính dục, cần làm loại chuyện phí công này, hơn nữa nàng thả lỏng rồi rất mệt.

      Tư Mã Tiêu liếc nhìn nàng cái, thấy nàng sắp nằm liệt xuống, tay ôm lấy eo đỡ thẳng nàng lên, bàn tay chạm lên miệng vết thương, vươn hai ngón tay chấm chấm máu chảy ra.

      Giống như muốn nhìn máu nàng chảy ra cùng có cái gì khác những người khác vậy, Tư Mã Tiêu nhìn máu hai ngón tay trong chốc lát, tiếp theo nâng cánh tay Liêu Đình Nhạn lên, dùng môi dán vào.

      Liêu Đình Nhạn lúc này nằm liệt nổi nữa, giống như con cá mới từ trong nước vớt ra ném lên bờ, toàn bộ thân thể đều giật giật.

      phải, ngươi liếm miệng vết thương làm gì, ở chung lâu như vậy cũng phát ngươi kỳ là kẻ uống máu nha! Liêu Đình Nhạn như gặp quỷ nhìn chằm chằm Tư Mã Tiêu, cuộn cánh tay về. Cái gì vậy, dù chỉ liếm, cũng rất đau.

      Tư Mã Tiêu tùy ý kéo cánh tay nàng, ngẩng đầu lên ấn đầu nàng hôn xuống.

      Bị buông ra rồi, Liêu Đình Nhạn nhìn môi bị máu nhiễm đỏ, cảm thấy mình có thể là cùng tạo hình. Mùi máu tươi trong miệng làm người ta có vẻ chịu nổi.

      Liêu Đình Nhạn: Phi phi.

      “Đây chính là máu của nàng.” Tư Mã Tiêu vặn mặt nàng lại, nhìn kỹ sắc mặt nàng, nhìn môi nàng đỏ tươi từ từ .

      Chính là máu của ta, ta cũng muốn uống, người này có tật xấu gì, trong khoảng thời gian hai người tách ra này lặng lẽ biến thái? Liêu Đình Nhạn quay đầu tìm nước trà bên trong xe, Tư Mã Tiêu lấy ấm trà ra, uống nước xong súc miệng xong, mới : “Ta cũng cảm thấy hương vị tốt.”

      Liêu Đình Nhạn: Hương vị tốt ngươi còn lăn lộn ta? Người này sao lại vẫn thiếu đánh như vậy.

      Nàng quần áo hỗn độn, tóc cũng có chút loạn, mặt vai còn dính vết máu, hơn nữa cái biểu tình này càng đáng thương. Tư Mã Tiêu cầm ấm trà nghiêng đầu nhìn nàng, bỗng nhiên khẽ cười lên, “Sao lại đáng thương như thế này, chịu ủy khuất.”

      Liêu Đình Nhạn: Cảm ơn ngươi thông cảm, đưa ấm trà cho ta .

      Tư Mã Tiêu đưa ấm trà cho nàng.

      Liêu Đình Nhạn: Ta hình như chưa ra tiếng, kỹ năng đọc ánh mắt của Tư Mã Tiêu có phải lại thăng cấp ?

      Nàng súc miệng, đưa ấm trà lại, Tư Mã Tiêu kéo nàng cùng với ấm trà, ôm vào trong ngực, giống như trước, theo thói quen vuốt đầu tóc hỗn độn của nàng, trong giọng thế nhưng mang theo ôn nhu trấn an ràng, “Chảy nhiều máu như vậy, làm những kẻ khi dễ nàng đều phải trả lại gấp mấy lần.”

      Editor: A Kiều cưng quá .

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Mặc dù biến thái, nhưng vẫn thik cách xử lý của A Kiều, thik thik lắm luôn
      heavydizzyHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :