1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 26. Cảm ơn ngươi lộ kịch bản?

      Liêu Đình Nhạn ngồi ở trong viện, nghĩ lại hành vi vừa rồi, cảm thấy có thể là đầu óc mình bị chập mạch, cái gì mà Quý Phi, bịa ra thân phận bình thường, mình bị kẻ xấu bắt cóc, muốn chạy trốn ra ngoài, nhờ người ta hỗ trợ kê cây thang tốt rồi, xong việc cho mấy lượng bạc đáp tạ tại chỗ. Sai là sai ở chỗ nàng nên ra, quả nhiên thế giới này chân lý thứ nhất chính là, lúc người khác vĩnh viễn tin.

      Vú già đen mặt dọn đống bàn ghế xuống, lại đen mặt đến bên Liêu Đình Nhạn, tức giận : “ thể tưởng tượng được sức lực của nữ lang còn rất lớn, dọn nhiều đồ vật như vậy cũng mệt, nô khuyên ngài đừng nghĩ đến chạy trốn nữa, ngài ở chỗ này người quen đất thân, dù có chạy ra, có chứng nhận thân phận, ngay cả tòa thành gần nhất cũng thể vào được, nếu mình đến nơi hoang dã, gặp mấy sơn phỉ ác tặc có gì tốt, lúc này sơn phỉ rất nhiều, vừa cẩn thận, mạng này của ngài có thể còn.”

      Liêu Đình Nhạn: Bác có việc gì sao? Làm cho ràng, các ngươi là bọn bắt cóc, ta là người bị hại a. chạy chẳng phải là có vẻ ta thực tiêu cực?

      Vú già này là Trần Uẩn đưa đến sau khi Liêu Đình Nhạn vào viện ở, luôn trông chừng nàng chặt chẽ, đến đại phu tới đổi thuốc cho nàng, cũng nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình, để nàng và đại phu nhiều câu. giờ ý đồ chạy trốn bị phát , nàng thấy bác này trông chừng mình càng khẩn trương hơn.

      Thất sách.

      Nhưng mà Liêu Đình Nhạn cũng phải dễ dàng nhận thua như vậy, nàng yên lặng chờ đợi thời cơ, chuẩn bị tốt lộ phí và trang phục, quan sát thói quen của phụ nhân này, sau đó vào ngày nọ, nhân lúc bà ta ngủ gà ngủ gật liền đánh choáng—— về việc đánh người này Liêu Đình Nhạn có kinh nghiệm, đánh xong rồi cầm cây gỗ, khẩn trương xem xét bác còn thở hay .

      Đánh choáng, đánh nặng lại sợ trực tiếp đánh chết, nàng chính là châm chước lực đạo hồi lâu. biết trong những tác phẩm văn học đó, nhân vật làm như thế nào khẳng định mức độ là đánh choáng mà đánh chết.

      Dù sao cũng là lần đầu tiên tự mình động thủ đánh người, vẫn hơi . Liêu Đình Nhạn cúi đầu xem xét, vú già rên rỉ mở mắt ra, dùng tay túm lấy nàng, Liêu Đình Nhạn chút do dự lại đánh cái, lúc này người ta rốt cuộc hôn mê bất tỉnh.

      Móc ra dây thừng sớm chuẩn bị tốt, trói vú già lại, thắt nút mai rùa, đầu trói lên cây cột.

      Làm xong việc này, nàng hung hăng thở hổn hển hơi, lại đè đè chỗ cánh tay bị thương. Tiếp theo lãng phí thời gian, lấy trang phục ra, đội mũ có rèm, từ trong ngực vú già lục soát ra chìa khóa đại môn, mở cửa đại môn, thần sắc như thường ra ngoài.

      Nàng tính thời gian, Trần Uẩn hôm nay hẳn là tới nơi này, hôm nay người đưa đồ ăn đưa củi tới từ buổi sáng, buổi chiều ai tới, cho nên nàng hẳn là có đủ thời gian.

      Tựa như vú già kia , nàng có cách nào mình rời khỏi tòa thành này, thời đại này thể so với đại, cho dù ở đại đơn độc ra cửa còn khó tránh khỏi gặp nguy hiểm, huống chi là thời đại này, nàng bây giờ tương đương với người có giấy chứng minh, có hộ khẩu, cửa thành đều ra được. Bởi vậy Liêu Đình Nhạn trái lo phải nghĩ, cảm thấy tại đường ra duy nhất chính là, phủ thứ sử.

      Tuy rằng là đất phong của Tần Nam Vương, nhưng cũng vẫn có người của triều đình, đây là đương nhiên, bề ngoài hay là ngấm ngầm, hoàng đế dù sao cũng phải an bài nhãn tuyến ở bên cạnh vương gia khác họ. Lúc ở bên Tư Mã Tiêu, và Cao thái bảo đến Tần Nam Vương, cũng tránh nàng, cho nên Liêu Đình Nhạn nhớ thứ sử Nghiêu Châu này hẳn là người của Tư Mã Tiêu. Nàng cũng chỉ nhớ người này.

      Tìm người qua đường hỏi phương hướng phủ thứ sử, Liêu Đình Nhạn thuận lợi tìm được tòa phủ đệ có đại môn đóng chặt.

      Sau đó, nàng nghĩ tới chính là, mình vừa cho thấy thân phận lập tức bị bắt.

      Nguyên lai thứ sử này phải thứ sử cũ, thứ sử tiền nhiệm sau khi Hoàng đế bệ hạ tuyên bố muốn đánh Tần Nam Vương, bị Tần Nam Vương xử lý ngay. Liêu Đình Nhạn nghĩ tới Tần Nam Vương này tay chân nhanh nhẹn như vậy, Nghiêu Châu và Lạc Kinh cách xa, tin tức truyền đến nhanh thế sao? Còn Tần Nam Vương sao cũng giãy giụa chút, theo lý thuyết lúc này làm thần tử hẳn là nên nhanh chóng dâng tấu chương, bày tỏ mình trung thành và tận tâm, có ý đồ tạo phản, thỉnh hoàng đế cân nhắc dĩ hòa vi quý, cần đánh đánh giết giết, sao vương gia này lại trực tiếp bắt đầu tiến vào giai đoạn tạo phản, đây cũng quá cơ trí.

      ngắn lại, Liêu Đình Nhạn xúi quẩy rơi vào tay địch. Vị tân nhiệm thứ sử này là trực hệ của Tần Nam Vương, hậu quả chính là đến nửa ngày, Liêu Đình Nhạn chờ được đến Tần Vô Hạ, con của Tần Nam Vương.

      Nữ xứng nguyên tác a.

      “Ngươi chính là Liêu Đình Nhạn? Ngươi nữ nhân như vậy, trừ khuôn mặt, còn có cái gì có thể làm Trần lang ta nhớ mãi quên?” Tần Vô Hạ từ cao nhìn xuống nhìn nàng, hung hăng hừ tiếng biểu đạt mình chán ghét và khinh thường.

      Liêu Đình Nhạn vừa thấy phản ứng của đại tiểu thư này liền minh bạch, vị này xem ra vẫn cứ lên lộ tuyến nguyên tác, coi nàng là tình địch. Oan uổng a, nàng và nữ chủ nguyên tác giống nhau, nàng đối với Trần Uẩn chút cảm tình!

      Các ngươi đương có dám cần liên lụy đến người qua đường vô tội hay ?

      Tần Vô Hạ nhìn tình địch, khuôn mặt kia thảm đạm lại dấu lệ sắc, thân khí độ dù gặp nạn vẫn có vẻ thanh cao ngạo nghễ, còn có ngực lớn, tức đến muốn đánh người. Tiến lên tay đẩy ngã Liêu Đình Nhạn lên mặt đất, chỉ vào nàng mắng to: “ biết xấu hổ, theo Tư Mã Tiêu bạo quân kia, giờ lại tới câu dẫn Trần lang nhà ta, ta vẫn Trần lang gần đây vì cái gì luôn bận rộn, hóa ra đều là gặp ngươi đồ tiểu tiện nhân này, kim ốc tàng kiều? Được a, tiện phụ, hôm nay thế nào ta cũng phải từ từ thu thập ngươi!”

      Liêu Đình Nhạn trong lòng mắng ra tiếng, nhìn bộ dáng Tần Vô Hạ dậm chân, nghĩ thầm quả nhiên đương làm thấp chỉ số thông minh, nhìn xem em này lớn lên kiều tiếu khả nhân, đầu óc lại sắp bị Trần Uẩn ăn luôn.

      Lại tưởng tượng trong nguyên tác, em này coi trọng Trần Uẩn, dùng gia thế bức bách Trần Uẩn cưới mình, sau đó đường theo vào trong cung, cùng nữ chủ hai người tranh tới tranh , vì nam chủ sinh hài tử, cuối cùng bị nam chủ dùng xong vứt bỏ, trước khi chết còn phải nhìn nam chủ và nữ chủ HE, có điểm muốn đồng tình với ta.

      Phụ nữ tội gì khó xử phụ nữ, đáng tiếc Tần Vô Hạ nhìn qua hoàn toàn muốn nghe nàng giảng đạo lý.

      Liêu Đình Nhạn nghĩ nghĩ, bụm mặt khóc thút thít: “Người chính là quận chúa sao? Thỉnh người đưa ta về bên bệ hạ, tuy rằng những người khác đều cảm thấy bệ hạ tàn bạo, nhưng ta tình , ta thể rời khỏi , thỉnh quận chúa phát thiện tâm, để ta trở về, nghe Tần Nam Vương và bệ hạ có chút hiểu lầm, chỉ cần ta trở về, chắc chắn ta hỗ trợ khuyên giải bệ hạ!”

      A, đương nhiên là giả.

      biết là trong thời gian này kỹ thuật diễn của nàng có tiến bộ, hay là em Tần Vô Hạ bị tình làm ngu đầu óc, thế nhưng bán tín bán nghi, sau khi nghe xong, còn tin chuyện ma quỷ của nàng.

      “Ngươi có ánh mắt gì? Thế nhưng Tư Mã Tiêu cái loại tiểu bạch kiểm này?” Tần Vô Hạ khinh thường.

      Liêu Đình Nhạn: Ánh mắt càng càng kém cỏi…… đột nhiên lại có tin tưởng với chỉ số thông minh của mình.

      “Ngươi cần như vậy, bệ hạ đối với ta thực tốt, chúng ta, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt.” Liêu Đình Nhạn lau nước mắt. Thế nào, đại tiểu thư, yên tâm , ta cũng đoạt Trần Uẩn với ! Nam nhân này so với nam chủ nguyên tác có gì khác, tùy tiện người như muốn ngủ ngủ.

      Liêu Đình Nhạn nghĩ tới mạch não Tần Vô Hạ lại thanh kỳ như thế, nghe xong nàng , Tần Vô Hạ yên tâm, ngược lại càng thêm tức giận, nàng ta nghiến răng nghiến lợi : “Trần Uẩn đối với ngươi rễ tình đâm sâu, tâm tâm niệm niệm đều là ngươi, còn riêng mang theo ngươi trở về, nam nhân ta thích như vậy, ngươi thế nhưng còn chướng mắt?!”

      Liêu Đình Nhạn: phải, người chị em, nếu ta thích Trần Uẩn, hẳn là phải khắp chốn mừng vui vì tình địch tranh với , ngược lại sao càng tức giận, là cái thao tác gì?

      Tần Vô Hạ: “Mặc kệ ngươi đối Trần lang có tâm tư đó hay , nhưng Trần lang đối với ngươi có tình, ngươi nhất định phải chết!”

      “Các ngươi hai người, , bóp chết nàng cho ta!” Tần Vô Hạ tùy tay chỉ hai nô bộc. Phía sau nàng theo hơn hai mươi nô bộc, giờ phút này người hầu đứng ở phía sau thầm lộ ra thần sắc nôn nóng, bất động thanh sắc lui ra ngoài.

      thể giảng đạo lý, đường thông liền đường khác. Liêu Đình Nhạn mắt thấy Tần Vô Hạ ý chí của kiên định muốn giết chết mình, liền lau mặt cao quý lãnh diễm : “Ngươi nếu giết ta, bị Tư Mã Tiêu biết, ngươi bị chết thực thảm, toàn bộ Tần Nam Vương phủ đều bị chết thực thảm. Cho nên, giết ta hay , khuyên ngươi vẫn nên quyết định khinh suất.”

      Hổ thẹn, cái giác ngộ này nàng vẫn phải có. chút khoa trương mà , vạn nhất nàng chết tại đây, Tư Mã Tiêu cử binh san bằng Nghiêu Châu, hoàn toàn có khả năng.

      Tần Vô Hạ bị nàng chặn chút, bộ ngực đều tức đến ngừng phập phồng.

      “Quận chúa bằng hỏi Tần Nam Vương rồi lại ?” Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, Tần Nam Vương loại người này, khẳng định dễ dàng giết nàng, rốt cuộc còn giá trị lợi dụng.

      Tần Vô Hạ gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thét chói tai: “Ngươi còn dám uy hiếp ta! Ta bây giờ phải cho ngươi chết! Dù sao Tư Mã Tiêu sớm hay muộn đều mất nước, ta sợ sao!”

      Liêu Đình Nhạn: “……” Sao lại thế này, cảm giác nữ xứng so với trong nguyên tác càng thêm thiểu năng trí tuệ, trong nguyên tác ít nhất còn có tí xíu nhẫn, tại hoàn toàn chính là kiêu căng tùy hứng nâng cao thêm bước, quả nhiên là hậu quả từ bị suy sụp mài giũa.

      “Các ngươi còn đợi cái gì, nhanh lên!” Tần Vô Hạ đá hai người hầu cái.

      Hai người hầu có cách nào, chỉ có thể cọ tới cọ lui tới gần Liêu Đình Nhạn.

      Liêu Đình Nhạn: thành vấn đề, có thể chịu được! Bình thường thời điểm cuối cùng khẳng định có người tới cứu!

      Nàng bị buộc đến góc tường, tránh cũng thể tránh, đúng lúc này, có bóng người bước vào, quát: “Dừng tay!”

      Là Trần Uẩn. hổ là nam chủ nguyên tác, lúc nào cứu người cũng là chuyện của .

      Liêu Đình Nhạn thở hơi, nhìn đôi oán ngẫu đương trường cãi nhau. Cuối cùng vẫn là Trần Uẩn cờ cao hơn nước, dỗ Tần Vô Hạ ra, hai người ra ngoài chuyện.

      “Vô Hạ, ta đưa nàng ấy trở về cũng phải là là bởi vì trong lòng ta đối với nàng ấy…… Chỉ là vì phụ thân có thể đạt thành mong muốn. giờ thể giết, nàng ta có tác dụng khác.”

      “Có tác dụng gì? Ta xem chàng chính là lấy cớ, ràng chàng còn nhớ nàng ta, cho nên lấy công mưu tư!”

      “Cũng phải, rảnh, nàng hẳn là biết, đại quân tới gần Nghiêu Châu, giờ tình thế thể lạc quan, phụ thân chuẩn bị thiết kế giết chết Tư Mã Tiêu, đến lúc đó quân tâm tán loạn, chúng ta có thể nhân cơ hội đoạt được thắng lợi. Vì giết chết Tư Mã Tiêu, Liêu nữ lang ắt thể thiếu.” Trần Uẩn đến chỗ này thấp giọng: “ phải nghe Tư Mã Tiêu kia thập phần sủng ái nàng ta sao, có thể dùng nàng ta làm mồi dụ, dẫn Tư Mã Tiêu tới đây.”

      Tần Vô Hạ hoài nghi nhìn : “Chàng đều là ?”

      Trần Uẩn thở dài hơi: “Ta vốn muốn dùng loại biện pháp sáng rọi này, nhưng phụ thân kiên trì, vì nghiệp lớn, cũng chỉ có thể như thế.”

      Tần Vô Hạ tình nguyện, “ khi như vậy, ta tạm thời bỏ qua cho nàng ta. Nhưng chàng được gặp nàng ta nữa! Nhốt nàng ta vào Tần Nam Vương phủ, ta tự mình phái người trông!”

      Nhìn Tần Vô Hạ rời , ánh mắt Trần Uẩn lộ ra vài phần chán ghét. Nếu phải còn muốn mượn dùng thế lực Tần Nam Vương, nữ nhân kiêu căng lại nghe lời như vậy, sớm thể nhịn.

      Thôi , còn bao lâu. Người mượn sức nửa, thực nhanh có thể làm Tần Nam Vương ‘tử vong ngoài ý muốn’, đến lúc đó thuận theo tự nhiên tiếp nhận hết thảy quyền thế, lại chờ Tư Mã Tiêu chết, kết cục còn phải giống như cũ.

      Chỉnh sửa quần áo, Trần Uẩn vào phòng trong, ngồi đối diện ở ghế, uống trà, an ủi Liêu Đình Nhạn lộ ra cười khổ: “Làm nàng bị sợ hãi, ngờ quan hệ của chúng ta bị hiểu lầm, vừa rồi nàng ấy mới có thể vô lễ đối với nàng, bất quá ta giải thích ràng. Ta cảm thấy đại khái là nàng hiểu lầm cái gì, mới có thể tự mình chạy ra, nếu nàng thích ở chỗ này, vào Tần Nam Vương phủ , trong vương phủ rộng hơn, hẳn là nàng thích.”

      Vì thế Liêu Đình Nhạn bị chuyển dời đến Tần Nam Vương phủ, Tần Vô Hạ giống nam chủ Trần Uẩn cẩn trọng mà lên lộ tuyến nguyên tác, đối với nàng căm thù phi thường, ngày ba bữa tới nhục mạ. Liêu Đình Nhạn bình tâm tĩnh khí, cho nàng ta mắng.

      Cái gọi là cãi nhau, cũng phải lớn giọng hơn là thắng, phải xem cuối cùng ai càng tức giận, ai càng phát nổ mới là thua. Tần Vô Hạ mỗi khi tới cãi nhau, mắng đến miệng khô lưỡi khô, lại thấy Liêu Đình Nhạn có tai như điếc, bộ dáng bình tĩnh, đều phải làm nàng tức đến thất khiếu bốc khói.

      Rốt cuộc có ngày, Tần Vô Hạ chịu đựng nổi Liêu Đình Nhạn cái bức dạng kia, buông lời hung ác : “Ngươi phải bệ hạ của ngươi sao, bao lâu nữa tới, đến lúc đó rơi vào bẫy, là có thể cùng con mồi là ngươi làm đôi uyên ương chết!”

      Bẫy, mồi? Hai chữ cơ hồ có thể não bổ ra toàn bộ mưu —— cốt truyện ghét! Còn là cốt truyện có trong nguyên tác.

      “Thế nào, ngày chết xa, ngươi còn có gì muốn sao?” Tần Vô Hạ dào dạt đắc ý, nghĩ đến kết cục của tình địch liền cảm thấy cuối cùng ra được ngụm ác khí.

      Liêu Đình Nhạn:…… Cảm ơn ngươi làm lộ kịch bản?

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Bà mẽ Tần quận chúa này đúng là có não mà ko chịu dùng, mệt mỏi vs mẽ, khổ thăn bạn Hạ bị hành hạ cái tai, kaka
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 27. Không nhanh mang nàng về, khả năng eo sắp gầy đến còn gì

      Đô tướng quốc suất lĩnh đại quân cùng với quân đội của Tần Nam Vương nhiều năm ngầm bồi dưỡng, giằng co ở vùng quê ngoài thành Nghiêu Châu, hai bên tuy rằng từng có hai chiến dịch quy mô , lại đều thương vong lớn, tựa hồ thử cái gì. Từ binh lực mà , Tần Nam Vương thể so với đại quân triều đình, nhưng Tần Nam Vương tọa ủng thành Nghiêu Châu nhiều năm, xây dựng thành lũy tường cao, giờ thành Nghiêu Châu là tòa thành dễ thủ khó công.

      Nếu cứ co đầu rút cổ trong thành, đại quân triều đình cũng có cách nào, dù cường công, chỉ sợ cũng tử thương thảm trọng. Đô tướng quốc thử rồi, chỉ đành lui giữ đóng quân.

      Đô tướng quốc cũng phải là toàn tâm toàn ý muốn vì hoàng đế phụng hiến sinh mệnh, nhìn ra được tử lộ trước mặt, đâu chịu cứ như vậy ngoan ngoãn xuống, khó tránh khỏi động chút tâm tư khác.

      Mà Tần Nam Vương bên này, đương nhiên cũng nghĩ tốt nhất có thể xúi giục Đô tướng quốc, hai bên kết minh, đối với tình huống của mình càng có lợi, hơn nữa Trần Uẩn nhiều mặt hiến kế, Tần Nam Vương càng có khuynh hướng mượn sức Đô tướng quốc. Hai bên ngươi có tâm tư ta cố ý, ngấm ngầm lặng lẽ tiếp xúc.

      Hoàng đế xa giá nghi thức ngay lúc này tới, vào nơi đóng quân của đại quân triều đình, được Đô tướng quốc cung cung kính kính mời vào.

      Thực nhanh, bên trong thành Nghiêu Châu, Tần Nam Vương và Trần Uẩn cũng biết tin tức này. Tần Nam Vương những ngày gần đây biết vì sao thân thể tốt, ở giường nằm hai ngày, càng ngày càng có tinh thần, nghe thấy tin tức này mới thoáng phấn chấn, với Trần Uẩn: “Con đoán quả nhiên sai, Tư Mã tiểu nhi kia là vì nữ nhân mà tiếc tự mình tới đây phạm hiểm.”

      Trần Uẩn dáng vẻ đường đường, ngồi quỳ ở bên giường bệnh của Tần Nam Vương, nghiêm nghị : “Tư Mã Tiêu cũng nhất định tới đây vì Liêu Quý Phi, Tư Mã Tiêu người này thân là đế vương, chấp nhận được người bác mặt mũi của , giẫm đạp tôn nghiêm của , bị chúng ta đưa tin kích thích, muốn tự mình tới đốc xúc công thành, cũng là bình thường.”

      Tuy rằng trong lòng có suy đoán Tư Mã Tiêu hơn phân nửa chính là vì Liêu Đình Nhạn mà tới, nhưng làm nam chính thế giới này, sao có thể thừa nhận loại việc như vậy, tinh tế nghĩ đến phải cho mình đội nón xanh sao. Nữ chủ đương nhiên chỉ có thể cùng nam chủ này ở bên nhau, cũng chỉ có thể , đây là thiên kinh địa nghĩa, nam xứng Tư Mã Tiêu cái gì, ngại mắt phải chết.

      Tần Nam Vương hiển nhiên cũng rất đắc ý, “Tư Mã tiểu nhi cuồng vọng tự đại, còn tưởng rằng bản thân có mấy chục vạn đại quân bảo hộ, lại biết ‘thần tử trung tâm ’ bên cạnh làm phản, để xem còn có thể càn rỡ mấy ngày!”

      “Con lại liên hệ với Đô tướng quốc, xác định kế hoạch của chúng ta vạn vô nhất thất!”

      Trần Uẩn được Tần Nam Vương chỉ thị, thành đáp vâng. Vừa lúc gặp người hầu đưa chén thuốc tới, Trần Uẩn ở lâu, cáo từ lui ra, mắt nhìn thẳng qua người hầu kia.

      Mới ra khỏi chỗ Tần Nam Vương, Trần Uẩn bị Tần Vô Hạ quấn lên.

      “Gần đây sao chàng càng ngày càng bận, cũng có thời gian bồi ta chuyện, phụ thân nhiều thuộc hạ như vậy, chàng có việc gọi bọn họ làm còn được sao, chàng bận việc như vậy làm cái gì.” Tần Vô Hạ rất là bất mãn.

      Trần Uẩn chỉ đành kiên nhẫn giải thích vài câu, “Ta bảo đảm, hết thảy thực nhanh kết thúc.” duỗi tay xoa xoa gương mặt Tần Vô Hạ, ánh mắt như có như mà xẹt qua tẩm điện Tần Nam Vương. rất nhanh, hết thảy đều an bài tốt, chỉ chờ mọi người vào, liền có thể thu hết dây trong tay, lưới bắt hết những nhân vật chướng mắt đó, tiếp nhận giang sơn thuộc về .

      Thấy Trần Uẩn vội vàng rồi, Tần Vô Hạ bực mình, lại nghĩ đến tin tức vừa rồi từ trong miệng Trần Uẩn, lập tức đắc ý mà chạy đến viện giam giữ Liêu Đình Nhạn, hưng phấn bừng bừng, “Tư Mã Tiêu đến Nghiêu Châu, ngày chết của các ngươi cũng càng ngày càng gần!”

      Thế nhưng tới . Liêu Đình Nhạn bày ra vẻ mặt cao quý lãnh diễm chọc người tức giận bỏ rồi, biểu tình lập tức suy sụp xuống, nhăn mi nhìn trung phía ngoài cửa sổ, nhấp chặt môi.

      Tuy rằng mỗi lần gặp nguy hiểm, nàng đều nghĩ mình là nữ chính, nhất định có thể qua được, nhưng chẳng qua chính là tự mình an ủi thôi, nàng so với bất kì ai càng hiểu ràng, đây cũng phải chuyện xưa, đối với nàng mà , đây là thế giới thực, phát sinh rất nhiều biến cố, nàng cũng phải đặc thù, tử vong cũng chỉ là nháy mắt. Đối với nàng là như thế, đối với những người khác cũng là như thế.

      …… Cho nên Tư Mã Tiêu rốt cuộc có thể mạo hiểm tới cứu nàng hay ?

      Tư Mã Tiêu xác tới Nghiêu Châu, nhưng lúc này lại ở trong doanh địa nơi đại quân đóng.

      Lúc Đô tướng quốc mời ‘ bệ hạ ’ tới từ Lạc Kinh vào trong trướng, xác có tính toán tốt, nhưng thực nhanh phát ‘ bệ hạ ’ có chút thích hợp, nhịn được đến gần rồi cẩn thận đánh giá, lập tức phát mặt người này mất tự nhiên, như bị thứ gì bôi thành dạng này, ánh mắt và động tác của ta cũng có loại lệ khí chân chính của bệ hạ.

      Đây phải Tư Mã Tiêu! Mắt thấy Đô tướng quốc biến sắc, người theo bên cạnh ‘ bệ hạ ’, Cao thái bảo, tiến lên bước, đến trước ‘ bệ hạ ’, khẽ cười với .

      “Đô tướng quốc.”

      “Cao thái bảo, ngươi đây là có ý tứ gì?”

      “Bệ hạ vốn tự mình đến, nhưng mà biết vì sao lại bị bệnh, kiên nhẫn lặn lội đường xa, muốn lưu tại Lạc Kinh, bởi vậy chỉ có thể ra hạ sách này, lệnh cho người thay thế. Thuận tiện, việc nơi này cũng càng thích hợp vị bệ hạ giả mạo phối hợp, phải sao?” Cao thái bảo ý vị thâm trường .

      Đô tướng quốc nheo nheo mắt, nghe ra thâm ý trong lời Cao thái bảo , chút nghĩ ngợi thề thốt phủ nhận: “Ta cũng biết ……”

      đến đây, thấy Cao thái bảo nâng ra cái tráp, đưa lên, “Tướng quốc cũng cần vội phủ nhận, ngại nhìn xem lễ vật bệ hạ ủy lạo ngươi.”

      Đô tướng quốc trong lòng có dự cảm bất hảo, vỗ tay đoạt tráp mở ra xem, thấy bên trong là ít trang sức, ngọc khóa, các vật đeo người. đương nhiên nhận ra được, đó đều là đồ vật từ người của người nhà mình, có của lão thê và mấy hài tử, còn có khóa trường mệnh tôn tử sinh ra đeo.

      Đô tướng quốc liền đỏ mắt, đôi mắt hung ác trừng Cao thái bảo. Cao thái bảo lại lù lù bất động, thậm chí mặt như cũ mang theo ý cười, : “Tướng quốc tuy rằng trước khi rời khỏi Lạc Kinh lặng lẽ dàn xếp cho người nhà, nhưng bệ hạ lo lắng những người đó chiếu cố chu toàn, cho nên sớm đưa bọn họ đến nơi an toàn để bảo vệ, chỉ chờ tin tức quốc tướng đánh thắng trận truyền tới lại trở về.”

      “Ngươi……” Đô tướng quốc làm thế nào cũng nghĩ đến, chính mình cho rằng an bài vạn vô nhất thất, thế nhưng bị Tư Mã Tiêu phát .

      Cao thái bảo thấy kinh giận hoảng sợ, chậm lại ngữ khí, “Tướng quốc đối với bệ hạ trung thành và tận tâm, bệ hạ đương nhiên phụ tướng quốc, rốt cuộc tướng quốc cũng nhìn bệ hạ từ lớn lên.”

      Đô tướng quốc gương mặt vặn vẹo trận, ánh mắt giãy giụa nhìn những cái hộp đó, rốt cuộc chậm rãi lộ ra đồi sắc, cúi đầu : “Thần, tuân mệnh bệ hạ.”

      Cao thái bảo chút nào ngoài ý muốn. Đô tướng quốc người này, tuy rằng có dã tâm lại nhẫn tâm, đối phó với đối thủ tàn bạo độc ác, tham nhiều tiền tài cũng thoả mãn, nhưng lại thập phần coi trọng người nhà. cùng lão thê cảm tình cực tốt, đối với con cái cũng cực kì quan tâm. Lúc trước, đúng là bởi vì điểm này, tiên đế mới dám yên tâm để làm quốc tướng, bệ hạ và tiên đế tính cách hoàn toàn bất đồng, trong xương cốt lại có điều tương đồng, đồng dạng là bởi vì điểm này, mới mặc kệ Đô tướng quốc mấy năm nay ở trong triều hô mưa gọi gió.

      phải sợ , mà là cảm thấy cần thiết động đến . Thư nhất Đô tướng quốc dùng được, trong triều cần người như vậy, thứ hai cũng là chân chính làm ra việc khiến bệ hạ tức giận, mới có thể sống đến bây giờ. giờ muốn phệ chủ, Tư Mã Tiêu đương nhiên giữ được. Bọn họ đều rất ràng, lần này, Tư Mã Tiêu muốn chính là mệnh của Đô tướng quốc, mặc kệ trận này thắng hay thua, mệnh của Đô tướng quốc đều phải lưu lại nơi này, đổi lấy cả gia đình an toàn.

      “Quốc tướng cần biết, bệ hạ cũng là để lại mặt mũi cho ngươi, với quốc tướng mà , ít nhất còn có thể được cái danh trung quân ái quốc, về sau người nhà cũng bị liên luỵ.”

      ……

      Đô tướng quốc từ lều hoàng đế ra, bước chân trầm trọng, chỗ sâu trong đôi mắt mang theo phẫn nộ sợ hãi sâu, còn có thể nhận mệnh. Nghe thấy thuộc hạ báo Tần Nam Vương bên kia lại lặng lẽ cho người tới, thần sắc đây lệ khí, nhớ tới mới vừa rồi Cao thái bảo , cắn răng cái: “Như lúc trước đưa vào trong trướng ta.”

      Đối mặt với sứ giả của Tần Nam Vương, Đô tướng quốc lộ ra chút khác thường nào, đồng ý kế hoạch chuyển đạt. “Tư Mã Tiêu xác ở trong trướng, đến lúc đó ta tự nhiên cho chịu chết, cho Vương gia nhà ngươi, cần quên lời , phối hợp cho tốt.”

      Chờ người hầu lặng lẽ rời , Đô tướng quốc sai người gọi nhi tử của mình tới, đây là nhi tử duy nhất theo tới chiến trường. Trận chiến này qua , chính sợ là còn mạng trở về, chỉ có thể nhân lúc này còn thời gian, trước dặn dò tốt hậu . mấy năm nay xác bị biểu của Tư Mã Tiêu làm mờ mắt, còn tưởng rằng ta chỉ là người tầm thường, tính tình thô bạo, nghĩ tới, là chó cắn người kêu. giờ chỉ hy vọng, mình làm theo lời Tư Mã Tiêu phân phó, ta có thể theo lời buông tha người nhà mình.

      đến lúc này tâm tư mọi người như thế nào, Tư Mã Tiêu bức cho Đô tướng quốc tự nguyện chịu chết kia, giờ phút này ngồi ở trong chiếc xe ngựa bề ngoài bình thường, mang theo mấy chục hộ vệ, giả dạng thành đệ tử tiểu gia tộc bình thường, tạm thời nghỉ ở khách điếm ngoài thành Nghiêu Châu.

      Thành Nghiêu Châu bởi vì chiến khẩn trương, kiểm tra đặc biệt nghiêm khắc với người vào thành, mang theo hộ vệ ngồi xe ngựa, tất cả đều là gương mặt mới, có khả năng trà trộn vào, bất quá, lại ngại có người ra khỏi thành đưa tin tức.

      người phụ nhân ra khỏi Tần Nam Vương phủ đường ra khỏi thành vào khách điếm, nàng cách bình phong quỳ xuống, ngữ khí có chút lắp bắp, bái kiến quý nhân, chờ đối phương hỏi chuyện. Nàng tuy là quân cờ bị xếp vào Tần Nam Vương phủ, nhưng thân phận thấp kém, ở vương phủ cũng làm được đại gì, chưa từng nghĩ tới có ngày có thể tự mình bái kiến quý nhân, khẩn trương đến mức hô hấp đều sắp ngừng lại.

      Nghe sau bình phong có người hỏi: “Nàng thế nào, vết thương tốt chưa?”

      Phụ nhân biết hỏi là ai, vội đáp: “Quý, Quý Phi giờ ở trong vương phủ, có đại phu trị liệu cho nàng, chỉ cánh tay lúc trước cơ hồ bị, bị đâm thủng, dễ tốt lên như vậy, giờ vẫn thể dùng sức, thường thường cảm thấy đau đớn.”

      “Gầy sao?”

      Phụ nhân đáp lời, thấy vị chủ tử thô bạo trong truyền thuyết kia cũng phải muốn đánh muốn giết thế nào, hơi nhàng hơn chút, năng cũng càng cẩn thận: “Quý Phi bởi vì mất máu quá nhiều, mấy ngày nay sắc mặt vẫn luôn tốt, nô cũng thể thường xuyên qua, trộm xem vài lần, thấy Quý Phi biểu tình buồn bực, mặt có vui mừng, tựa hồ là có chút gầy ốm.”

      “Trong Vương phủ tất cả mọi người đều biết, quận chúa có địch ý với Quý Phi, thường xuyên khó xử Quý Phi……” Phụ nhân thành thành , ra hết thảy mình biết.

      Sau khi xong, thấy sau bình phong tia động tĩnh, nàng bị người an bài ra ngoài, lại thấy vị hoạn quan trang điểm làm người hầu bình thường, fặn dò nàng: “Ngươi phải cẩn thận trông chừng Quý Phi, khi có động tĩnh liền truyền tin tức ra, lập tức sắp rối loạn, vô luận thế nào đều phải bảo vệ Quý Phi.”

      Phụ nhân liên tục đáp vâng, lại để ai chú ý mà trở lại vương phủ.

      Người sau bình phong là Tư Mã Tiêu, nhắm mắt xoa giữa trán, lời nào, Cẩn Đức vào thấy bộ dáng , sờ chuẩn suy nghĩ cái gì, chỉ có thể đứng ở bên, giọng : “Bệ hạ, cho người trở về, Quý Phi trước mắt lo đến tính mạng, bệ hạ cuối cùng có thể yên tâm.”

      Tư Mã Tiêu ngước mắt liếc cái, khiến cổ Cẩn Đức co rụt lại.

      cho Cao thái bảo, bảo tướng quốc động tác nhanh lên.” Tư Mã Tiêu kiên nhẫn .

      Còn nhanh mang người về, khả năng eo sắp gầy đến còn.

      đến mấy ngày, Trần Uẩn kiến nghị Tần Nam Vương trước đưa nữ quyến vương phủ đến nơi an toàn, miễn cho lo lắng về sau. Tần Nam Vương thân thể tốt hơn chút, an bài thuộc hạ phòng thủ, dù có hiệp nghị ở phía trước, nhưng đến cùng cũng cần đề phòng đối phương lâm trận thay đổi, nghe lời Trần Uẩn, suy tư lát liền đáp ứng.

      Tần Vô Hạ lại chịu , Trần Uẩn khuyên nửa ngày, Tần Vô Hạ mới hỏi , “Liêu Đình Nhạn kia chàng chuẩn bị làm sao bây giờ?”

      Trần Uẩn : “Nàng ta đương nhiên thể , phụ thân quyết định trói nàng ta ra trước trận.”

      Tần Vô Hạ hoài nghi nhìn : “Chàng nhẫn tâm?”

      Trần Uẩn lộ ra biểu tình đau thương, giống như che dấu nhìn về chỗ nàng, nhưng lại hiên ngang lẫm liệt : “ giờ tình thế thay đổi trong nháy mắt, ta sao có thể vì bản thân mà màng đại cục.”

      Tần Vô Hạ: “Vậy được rồi, trước khi khai chiến ta !”

      Liêu Đình Nhạn thực nhanh lại bị vẻ mặt Tần Vô Hạ lộ ra kịch bản, biết được kết cục mình sắp bị trói lên đầu tường. Cho nên đây rốt cuộc là cái cốt truyện cẩu huyết ngược văn thời xưa gì, còn là loại tơ hồng treo họa thủy này, nữ chính xuất trước trận hai quân, nếu thể lần bàn luận cao kiến ngăn cản chiến tranh, vậy chỉ có thể thê mỹ mà nhảy xuống tường thành.

      Lần này nàng đoán sai, trước khi nàng bị trói lên tường thành, có người tiến vào tiểu viện, muốn bí mật hộ tống nàng rời , lưu lại thế thân giả. Phái người làm việc này phải người khác, đúng là Trần Uẩn. đương nhiên thể để nữ chính cứ như vậy mà chết, vì thế nghĩ ra chiêu đổi trắng thay đen này.

      Liêu Đình Nhạn bị người đưa ra khỏi Tần Nam Vương phủ, mới từ thông đạo bí mật ra khỏi thành, còn chưa xa, bị Tần Vô Hạ chờ ở phụ cận ngăn cản lại. Vốn nên sớm ngày rời , Tần Vô Hạ chờ ở nơi này, chính là đoán được Trần Uẩn khả năng thành , riêng ở đây bắt người, quả nhiên bị nàng bắt được rồi. Làm nữ xứng, chỉ số thông minh khắc này toàn bộ tràn đầy, đây đại khái chính là nữ nhân đặc biệt có thuộc tính trinh thám đối với nam nhân của mình.

      Tần Vô Hạ tức giận, Liêu Đình Nhạn càng tức giận, thời gian này nàng vẫn luôn bị người ta chuyển đến chuyển cũng rất có ý kiến, đều sắp biến thái trong trầm mặc, vì cái gì nàng còn hai phải vào loại cốt truyện cảm tình gút mắt, nguyên phối bắt gian tiểu tam? ràng nàng bay ra khỏi nguyên cốt truyện, hai vợ chồng này còn muốn kéo nàng trở về diễn tiếp, nghe Tần Vô Hạ mắng tiện phụ tiện phụ, nàng muốn lấp kín cái miệng này rồi đá nàng ta xuống xe ngựa.

      Tần Vô Hạ tiếng động lăn xuống xe ngựa.

      Liêu Đình Nhạn:…… Ta hình như chỉ nghĩ trong lòng, còn chưa có động thủ ?

      Cách đó xa trong rừng cây ra chiếc xe ngựa, từ càng xe nhảy xuống người cầm cung tiễn.

    4. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      hùng cứu mỹ nhân
      heavydizzy thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Tội chị, ko có cascadeur thay thế, cứ bị chuyển khắp nơi, mất mấy lạng thịt, tiểu kiều đau lòng lắm, thịt người chị rất quan trọng nha, há há...tồn vong của 1 nước toàn dựa vào lên xuống của thịt

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :