1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 42: Ngày tết

      Bởi vì Cao Lãng mua đồ mừng năm mới cho hai nhà rồi gửi đến mà gì thêm nên làm bọn họ nghĩ đây là đồ hai vợ chồng cùng mua, cho đến khi Ứng Uyển Dung mang vòng tay mua ra đưa Trương Kim Hoa mới khiến bà có chút ngoài ý muốn, nhưng bà lại nhận mà trực tiếp đem vòng tay nhét vào trong ngực .

      “Mẹ lớn tuổi rồi, cần những thứ hoa hòe lòe loẹt này có ích lợi gì? Con giữ lại sau này có đứa bé, giữ lại cho chúng nó.”

      Ứng Uyển Dung dở khóc dở cười : “Mẹ, chuyện đứa bé sau này hãy , đây là con hiếu kính mọi người, mẹ giữ lại .” Lại đem đồ vật trả trở về.

      “Chúng ta cần……”

      “Mẹ, mẹ cần…… Có phải là vì mẹ còn tức giận với thái độ cư xử của con đối với người trước kia hay ?” Ứng Uyển Dung gục đầu xuống thấp giọng , như vậy khiến Trương Kim Hoa lập tức trở nên luống cuống.

      phải! Uyển Dung, con đừng khổ sở …… hazzz, mẹ phải như thế nào mới tốt, ở trong nhà mẹ thương a Lãng và con như nhau, tuyệt đối có chuyện bên nặng bên nào.”

      “Vậy mẹ nhận lấy , quanh năm suốt tháng chúng con cũng được về nhà nhiều, chỉ có thể mua vài thứ hiếu kính hai người thôi, nếu mẹ nhận lòng con rất khổ sở.” Ứng Uyển Dung chớp chớp đôi lông mi kiều, nhìn qua hết sức đáng thương.

      Trương Kim Hoa nhất thời mềm lòng, cũng có tiếp tục kiên trì nữa, trong lòng thầm quyết định giữ lại cho hai đứa nó, đợi đến lúc cháu trai cháu ra đời, có thể lấy ra để làm vòng cổ bằng vàng cho bọn .

      Ứng Uyển Dung đến đây thăm bọn họ, cơm chiều vẫn phải trở về Ứng gia ăn, nguyên nhân cũng với cha mẹ Cao gia.

      Cao Nhu cùng hai vợ chồng Trương Kim Hoa đều khá tò mò, người ở thủ đô sao lại muốn đến nơi này ăn tết? Ở trong nhận thức của bọn họ thủ đô cái gì cũng tốt, đồ dùng đẹp đẽ quý giá, đến cả người đường cũng mặc quần áo thời thượng, so với những người ở nông thôn như bọn họ chính là hai thế giới khác nhau.

      Ứng Uyển Dung tuy rằng cũng thầm có chút khó hiểu tại sao Ngô Minh cùng Vạn Dạng Dạng tích cực như vậy? Nghĩ mãi ra cuối cùng lắc lắc đầu để ý đến nữa, bất luận bọn họ có ý tưởng hay mục đích gì, ít nhất tết này cũng có được kỳ nghỉ để về nhà là tốt rồi.

      Vào thời điểm đón tết, những người trẻ tuổi trong thôn ra ngoài làm việc đều trở về nhà, thời gian nghỉ tết nhiều nhất là tháng nên tất cả mọi người đều tranh thủ thời gian gặp mặt bạn bè, em thân thích, Ứng Văn Triết cũng nhân dịp này mà đơn giản định xuống hôn của mình, mang theo bà mối đến nhà Hạ Tiểu Ngưng bàn chuyện cưới hỏi, ước định tốt tiền sính lễ, thời gian kết hôn cũng định ra từ năm trước là sau mấy ngày ăn tết xong.

      Cái này cũng khó hiểu, chỉ đến dịp tết em, thân thích mới tụ tập đầy đủ ở quê hương, những người nguyện ý ở lại trong thôn đều chỉ là người của thế hệ trước cũng có số ít người làm việc hoặc tìm việc ở thôn trấn mà thôi.

      Ngày Ứng Văn Triết quyết định để tổ chức hôn lễ, ra là rất chậm rồi nhưng cũng có thể hiểu được đối với bọn họ ngày 30 vẫn là năm cũ, tháng giêng mới là năm mới, đầu năm thích hợp tổ chức hôn lễ, nhưng bởi vì vấn đề tuổi cầm tinh của mỗi người nên việc này mới kéo dài lâu như vậy.

      Ứng Uyển Dung cũng ở lại Cao gia để ngủ, sau khi trở về mới biết, cả nhà được con trai của ông chú mời đến nhà họ tham gia tiệc rượu, nhóm người Nhạc Tu Minh bọn họ cũng quen biết gì với người trong thôn nên cùng, Ứng Uyển Dung cũng ở lại với bọn họ.

      Sau khi nhà Ứng gia rời , Nhạc Tu Minh cũng có chút tinh thần, lại quanh nhà, vuốt cằm nhìn bốn phía, Ngô Minh nghiêng đầu, tay cắm vào túi quần, ánh mắt thâm thúy nhìn bầu trời đêm biết suy nghĩ cái gì.

      “Oa, Ngô Minh, mau lại đây xem này, tôi phát được khoai lang này.”

      Ngô Minh qua, mũi giày chỉa xuống mặt đất, cũng học theo Nhạc Tu Minh ngồi xổm xuống, vuốt cằm : “Nhạc đạo diễn, đây phải là khoai lang mà lúc tối chúng ta ăn sao? Sao nhanh như vậy ông quên rồi.”

      “Tiểu tử cậu nhìn là biết hiểu rồi, chúng ta có thể nướng khoai lang nha!”

      Nghe thấy tiếng gọi của Nhạc Tu Minh, Ứng Uyển Dung và Vạn Dạng Dạng cùng ra ngoài xem có chuyện gì, nghe thấy Nhạc Tu Minh vậy cũng nóng lòng muốn thử, đáy mắt lộ ra chút hứng thú.

      “Chúng ta nướng khoai ở trong sân , phía sau là đỉnh núi, chẳng may gây ra cháy lớn tốt lắm.” Ứng Uyển Dung tích cực hưởng ứng .

      Vạn Dạng Dạng nhìn bố trí trong sân, nhanh chóng tìm được chỗ tốt trong góc sân, ở đó có để sẵn mấy khối gạch và vài thanh củi ngắn, đoán chừng là đặt đó để chuẩn bị nhóm lửa.

      “Chuyện này tôi biết,” Nhạc Tu Minh cởi áo khoác, vén tay áo, động tác nhìn có chút thô lỗ cũng mang theo vài phần tùy tính. “Trước tiên chúng ta phải làm cái bếp lò , dùng gạch là tốt nhất, chôn khoai lang dưới đó, phía nhóm lửa để nướng. Chẳng phải gà ăn mày cũng làm như vậy sao.”

      Ứng Uyển Dung đúng là chưa làm như vậy bao giờ, nhưng nghe qua nghĩ có thể làm thử xem?

      Ngô Minh cầm lấy xẻng đào cái hố mặt đất, khoai lang dùng bùn đất bọc lại thả vào, lấp xong hố liền đắp bếp gạch ở phía .

      Bởi vì số lượng gạch đủ, bếp lò đắp xong hình dạng trông có chút quái dị khiến Nhạc Tu Minh lập tức bộc lộ tính cách hay bắt bẻ của mình, nhìn qua còn nghĩ ông sắp dỡ bếp gạch luôn rồi, vẫn là Ngô Minh kéo Nhạc đạo diễn xúc động lại.

      “Nhạc đạo diễn, chúng ta cứ để như vậy mà nướng , ông cứ bắt bẻ như vậy đến lúc nào mới có thể ăn được khoai nướng đây.” Ngô Minh trưng vẻ mặt đau khổ ra khuyên nhủ, có thể nhóm lửa là được rồi những chuyện khác bỏ qua .

      Tính cách của Vạn Dạng Dạng có chút ham chơi, sớm tìm đống củi khô chuẩn bị nhóm lửa, thấy Nhạc đạo diễn có ý kiến gì, nhanh tay cầm lấy cầm que diêm lập tức châm lửa, nhưng châm nửa ngày cũng chẳng châm ra được chút lửa nào.

      Ứng Uyển Dung từng nhìn thấy Lý Hương Hoa dùng diêm châm lửa, rất có kinh nghiệm mà tiến lên nhận lấy nhiệm vụ châm lửa, sau khi có lửa liền bỏ thêm vài thanh củi vào cho lửa cháy mạnh lên chút, ngọn lửa dâng lên, làn khói lượn lờ bay xa trong khí.

      Im lặng ngồi chung quanh bếp lửa chỉ để chờ mấy khối khoai lang chín có chút thú vị, Vạn Dạng Dạng liền đề nghị mọi người cùng nhau chơi trò ‘ tâm đùa mạo hiểm,’ Ứng Uyển Dung có ý kiến gì gật đầu đồng ý, đôi mắt Nhạc đạo diễn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa để ý, Ngô Minh tươi cười tùy theo bọn họ.

      Xoay tròn chiếc bình, miệng bình chỉ đến ai, người đó coi như bị chọn trúng, họ phải lựa chọn hoặc là thực nội dung mạo hiểm, sau khi hoặc thực thử thách xong đến phiên người đó trở thành người tiếp theo xoay bình.

      Bình thủy tinh trong nhà họ Ứng luôn có sẵn, Ứng Văn Triết mở cửa hàng tạp hóa, trong nhà đúng là thể thiếu bình rượu được, Ứng Uyển Dung cầm cái cái chai ra đặt ở mặt đất ở giữa bốn người, bắt đầu từ Nhạc đạo diễn tất cả mọi người đều có ý kiến gì.

      Bình rượu xoay tròn lát liền ngừng ở trước mặt Ngô Minh, đáy mắt Vạn Dạng Dạng rực sáng, mở miệng hỏi: “ lòng hay chơi mạo hiểm?”

      lời .” Ngô Minh thanh nhàn nhạt trả lời.

      Nhạc Tu Minh cân nhắc chút, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa, hỏi: “Tôi hỏi cậu vấn đề, cậu có bạn ?”

      Ngô Minh nhún vai, khi bị hỏi về vấn đề này đa số câu trả lời của mọi người là như nhau đều là ‘ có đối tượng thích,’ mà tại sao? Câu trả lời của tất nhiên là “ có.”

      Nhạc Tu Minh nhìn , vẻ mặt có chút tin: “ có khả năng, cậu bước vào giới giải trí này lâu như cũng có chút tai tiếng nào, thế mà còn có bạn sao?”

      “Đây lại là vấn đề khác rồi, Nhạc đạo diễn.” Ngô Minh cười .

      Nhạc Tu Minh mở hai tay nhún nhún vai tỏ vẻ bất lực, để bọn họ tiếp tục chơi .

      Ngô Minh nhàng dùng tay xoay bình thủy tinh, cái chai nhanh chóng xoay tròn, lúc dừng lại lại chỉ vào Ứng Uyển Dung.

      Vạn Dạng Dạng nhăn chân mày chút còn chưa gì Nhạc Tu Minh ồn ào hét: “ lòng hay chơi mạo hiểm?”

      “Chơi mạo hiểm.” Ứng Uyển Dung ôm ngực , tin bọn họ có thể nghĩ ra trò gì hay để thử thách .

      Ánh mắt Nhạc Tu Minh có chút chờ mong nhìn Ngô Minh, Ngô Minh cân nhắc nửa ngày ra đề nghị: “Gọi điện thoại cho Cao Lãng, với ta là ‘ Lãng em . Thế nào? Rất dễ dàng phải ?”

      Nhạc Tu Minh nhìn cực kỳ thất vọng : “Đến cái bóng Cao Lãng cũng nhìn thấy, gọi điện thoại cái gì, còn bằng việc cậu bắt ấy trả lời câu hỏi đâu.”

      Vạn Dạng Dạng cũng khẽ cười : “ Ngô đóng phim nhiều nên quen, chơi trò chơi mà cũng xem như là đọc lời kịch.” Mà vai chính lại là người khác.

      Ngô Minh cười cười, để ý đến bọn họ, ánh mắt hẹp dài híp lại : “ phải còn có lần sau hay sao, bây giờ tôi cho nợ. Còn nữa Nhạc đạo diễn, nếu để Cao Lãng biết ông khi dễ vợ ta, chắc chắn là ta bắt ông giao hết tiền lương đóng phim trước đây ra.”

      Nhạc đạo diễn chỉ coi như mình nghe thấy gì cả, thúc giục mọi người tiếp tục.

      Ứng Uyển Dung lại xoay cái chai thủy tinh lần nữa, đến lượt Vạn Dạng Dạng, Vạn Dạng Dạng lựa chọn lời , suy nghĩ lát hỏi: “ thích nhất nam diễn viên nào trong giới giải trí?”

      Mặt Vạn Dạng Dạng đỏ lên như bị lửa thiêu, giọng : “ Ngô là nam diễn viên tôi kính trọng nhất.”

      Nghe xong lời này, đến cái lông mày Ngô Minh cũng động dậy dù chỉ chút, gương mặt tuấn mỹ của bình tĩnh trước sau như , chẳng có chút biểu tình dư thừa nào.

      Nhạc Tu Minh cười ha ha : “Ai nha, chơi lâu như vậy, khoai lang chắc cũng chín rồi, nếu ăn ngon, ngày mai lúc cùng Lý đạo diễn ra ngoài lại có thể làm lần nữa.”

      Chút gián đoạn này khiến cho bầu khí có chút xấu hổ đều tan thành mây khói, chỉ có ánh mắt Vạn Dạng Dạng vẫn luôn nhìn Ngô Minh lâu rời .

      Khoai lang đương nhiên chính là nửa sống nửa chín, thời gian nướng đủ, bất quá mọi người vẫn rất vừa lòng, đây cũng là loại kỹ năng sống cần được thể nghiệm.

      Thời điểm Ứng Uyển Dung về phòng vẫn còn thấy Vạn Dạng Dạng đứng ở phòng khách, mặt ấy trông có chút ảm đạm, cũng quan tâm chuyện của ấy với Ngô Minh ra sao, trực tiếp về phòng nghỉ ngơi.

      Ngày hôm sau rời giường, mọi người ăn xong bữa sáng với Ứng gia liền cùng nhau ra ngoài, Ứng Uyển Dung cùng ngồi xe với nhóm người Nhạc Tu Minh lên trấn , từ rất xa thấy Tào Tình mặc thân áo khoác ngắn dày chờ ở bên ngoài, khăn quàng cổ dày che mất nửa khuôn mặt, lộ ra ánh mắt tràn đầy tinh thần của ấy.

      “A, mọi người đến chậm, nhanh lên, chậm nữa chúng ta muộn mất.” Tào Tình thúc giục .

      Bọn họ hôm nay muốn đến thành X, tỉnh S leo tường thành, tham quan chuông gác, buổi chiều ngồi xe quay về Ứng gia ăn cơm tất niên.

      Ứng Uyển Dung trước kia từng tới nơi này, cho nên cũng từng leo tường thành, sau 20 năm nữa nơi này cũng có gì thay đổi, bất quá là có thêm nhiều dấu vết của năm tháng hơn mà thôi.

      tường thành cũng rất rộng lớn, sáu người bọn họ, mỗi hàng ba người loạt ở phía , nhóm người Nhạc Tu Minh phía trước cùng nhau bàn luận về lịch sử của thành phố này, Tào Tình ở phía sau cùng Ứng Uyển Dung và Vạn Dạng Dạng, ra là muốn hỏi Ứng Uyển Dung chuyện khác.

      “Thời gian gần đây em có nhận thêm kịch bản gì ?”

      có, chị biết đấy, quay xong phim của Nhạc đạo diễn em phải quay về đoàn phim của Khang đạo diễn, trong khoảng thời gian ngắn suy xét đến việc nhận kịch bản mới.”

      “Sang năm sao? Mọi người quay phim năm còn thể quay xong sao?”

      Ứng Uyển Dung chớp mắt tự hỏi chút chớp, cũng được, ai biết trình tự lịch sử thế giới có thể vì hiệu ứng bướm bướm là mà đảo loạn hay , tiến độ quay phim có lẽ nhanh hơn đấy? Nhưng khẳng định dù nhanh hơn nữa thời gian cần thiết chắc chắn cũng dưới năm.

      “Có lẽ vậy. Sao vậy, chị Tào có phải chị muốn giới thiệu kịch bản mới cho em hay ?” Ứng Uyển Dung trêu đùa.

      “Đúng vậy, kịch bản của Lý đạo diễn, chị vẫn còn viết, em có muốn tranh giành vị trí nữ chính hay ? Bảo đảm em quay xong nổi tiếng.”

      Hai mày Vạn Dạng Dạng nhảy dựng, cuối cùng cũng biết vì sao quan hệ của Tào Tình và Lý đạo diễn lại tốt như vậy, ra ta là biên kịch, là biên kịch phía sau phim của Lý đạo diễn.

      Giờ khắc này, ở trong lòng ghen ghét giống như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng lên, lặng yên tiếng động ăn mòn trái tim , gương mặt rũ xuống có gì để .

      “Chị Tào, chị lại trêu đùa em, nếu Lý đạo diễn muốn chọn nữ chính, phỏng chừng đến cửa lớn của đoàn phim em cũng chẳng vào được.” Thanh uyển chuyển mềm của Ứng Uyển Dung vang lên, mặt mày cong cong, miệng mang ý cười, dường như có ánh sáng vô tận bay đến dừng lại nơi đáy mắt .

      Tào Tình cười tủm tỉm : “Em nghe lời chị Tào của em chắn chắn sai, tin tức của chị hoàn toàn là .”

      Ứng Uyển Dung đem trò đùa này thành , nhưng Vạn Dạng Dạng lại để tâm, cho nên nửa đoạn đường sau Vạn Dạng Dạng cực kỳ nhiệt tình, lặng lẽ cùng Tào Tình chuyện phiếm, Tào Tình vẫn luôn giữ nụ cười tủm tỉm, thái độ hòa nhã, bộ dạng đó của cùng tin đồn về Tào biên kịch có tính tình táo bạo quả chút cũng giống nhau.

      Đứng tường thành ngàn năm của cố đô xưa cũ, Ứng Uyển Dung có chút hoảng thần, đưa ánh mắt nhìn về phía xa xăm, cảm giác mình như hóa thành Minh Châu công chúa, đứng ở tường thành xa xa, mặc thân váy đỏ như lửa, đáy lòng tràn đầy quyết tâm, nàng thề, nàng nhất định phải đoạt lại hết tất cả vinh quang cùng tôn nghiêm thuộc về nàng.

      Thở ra hơi dài, Ứng Uyển Dung gần như có chút hiểu dụng ý của Nhạc đạo diễn khi mang bọn họ đến nơi này, ở trong Thành điện ảnh chỉ có đoạn tường thành ngắn, hề có lắng đọng của thời gian càng chút hương vị lịch sử nào làm sao có thể cảm nhận được hào hùng và rộng lớn của đất trời, làm sao có thể mô tả được Minh Châu công chúa trong tâm chứa đựng quyết tâm phục quốc cùng với vạn dặm giang sơn?

      là để Ứng Uyển Dung dẫn bọn họ cùng du ngoạn còn bằng là Nhạc Tu Minh mang theo vài diễn viên dưới tay cùng trải nghiệm cảm giác khi đứng cổ thành, va chạm với những nền văn hóa khác nhau, có thêm mới lạ trong suy nghĩ.

      số con đường ở đây vẫn giữ gìn rất tốt cảnh sắc thời cổ đại, hai bên đường đều bán các vật phẩm trang sức nhiều màu, vốn dĩ Ứng Uyển Dung cảm thấy cần thiết phải mua, dù sao Cao Lãng cũng mang, cuối cùng cũng bị tiểu thương thuyết phục mua về dây thằng kết để về nhà tự bện*.

      (* Dây nhiều màu để bện thành đồng tâm kết, mang ý nghĩa may mắn, thông thường được bán trong dịp tết nguyên đán)

      Nhóm người Nhạc Tu Minh mang tư tưởng điển hình của khách du lịch, nhìn thấy thứ gì mới lạ liền mua, còn mua thêm vài chiếc quạt giấy, chờ khi bọn họ mua đồ xong trở về nhà Ứng gia bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên.

      Theo lý thuyết Ứng Uyển Dung kết hôn, buổi tối nên đến nhà Cao Lãng hỗ trợ, thể hiếu tâm với ba mẹ chồng, nhưng đây là thời điểm đặc thù nên có chút đặc biệt, Cao Lãng ở nhà lại để Uyển Dung đến Cao gia, Lý Hương nhìn thấy tình cảnh này, ngẫm lại cũng có chút khó chịu.

      “Uyển Dung, mọi người về, sao lại mua nhiều đồ như vậy. Mau rửa tay, lại đây ăn cơm tất niên sớm chút, buổi tối con nhớ phải qua nhà chồng chuyến.”

      Nhóm người Nhạc Tu Minh trực tiếp lấy lễ vật hôm nay bọn họ mua tặng Ứng gia đưa cho Lý Hương Hoa, mỗi người kiện lễ vật, ấn theo lời họ , có thứ tốt là phải cùng nhau chia sẻ.

      Lý Hương Hoa chuẩn bị bàn cơm tất niên, Ứng Văn Triết cũng đóng cửa hàng tạp hóa, về sớm để hỗ trợ, bởi vì Hạ Tiểu Ngưng còn chưa gả vào Ứng gia, ngày mai mới có thể lại đây chào hỏi.

      Ứng Thừa Văn trải qua ngạc nhiên lúc ban đầu, tại cũng có thể bình tĩnh khi nhìn thấy Ngô Minh bọn họ, chỉ là thái độ có chút nhiệt tình mà thôi, khi cậu biết rể trở về ăn tết miễn bàn có bao nhiêu thất vọng rồi.

      Mọi người vây quanh cái bàn, Ứng Đại Hùng nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn : “Cả nhà ăn cơm .”

      Nhạc Tu Minh trực tiếp cười, chủ động đứng dậy bưng ly rượu lên chạm vào ly của Ứng Đại Hùng, cười : “Mấy ngày nay quấy rầy hai chị, tân niên vui vẻ, chúc mọi người năm sau bay xa vạn dặm, vận may đầy người.”

      Lời này tuyệt đối là lời chúc cần thiết, thứ mà Ngô Minh bọn họ muốn có nhiều nhất tự nhiên là vận may, quay phim nào hồng phim đó, mà phải bị người mới thay thế, đè ép.

      Ứng Uyển Dung cười cười muốn cái gì đó tiếng điện thoại di động người Nhạc Tu Minh vang lên, Nhạc Tu Minh cúi đầu nhìn xong lập tức nở nụ cười, trực tiếp đưa tin nhắn cho Ứng Uyển Dung xem.

      Ứng Uyển Dung cúi đầu nhìn lại, phát ra đây là tin nhắn của Cao Lãng, nhắn rằng: ‘Chờ điện thoại của trong cửa hàng’. Trái tim nhảy lên từng tiếng phanh phanh phanh, có thể cảm nhận được tầm mắt tò mò của mọi người, là ánh mắt chờ xem muốn làm gì.

      Lý Hương Hoa thấy con trực tiếp đứng lên hỏi mượn con trai chìa khóa cửa hàng, là muốn gọi điện thoại, thừa dịp trời tối cầm đèn pin rời .

      Nhạc Tu Minh cười : “Là tin nhắn của Cao Lãng, chắc là bọn họ muốn chuyện điện thoại với nhau, chúng ta cứ ăn trước, đoán chừng lát nữa ấy về.”

      Nghe xong Lý Hương Hoa cùng Ứng Đại Hùng liếc nhau, cười bất đắc dĩ, bất quá Cao Lãng lúc này còn biết nhớ thương Uyển Dung, bọn họ cũng an tâm hơn nhiều.

      Ứng Uyển Dung chưa từng cảm thấy bản thân có thể chạy nhanh như vậy, có lẽ chỉ trong vài phút, chạy tới của hàng tạp hóa, mở khóa kéo cửa ra, bật đèn sáng lên, ánh sáng của đèn có chút mờ nhạt, đồ vật trong cửa hàng để lộn xộn tới mức gần như có chỗ đặt chân, Ứng Uyển Dung kéo ghế qua ngồi để bình phục trái tim đập có chút nhanh của mình.

      Mấy ngày nay Cao Lãng gọi điện thoại cho , có phải là do làm nhiệm vụ nguy hiểm gì hay ? Vì sao cho biết là mua đồ tết cho Cao gia? Bạn của Nhạc đạo diễn còn gặp ở quốc nội, rốt cuộc ở nơi nào?

      Quá nhiều vấn đề tràn ngập trong lòng Ứng Uyển Dung, từng vấn đề theo tim đập dần lắng bình ổn lại, chuông điện thoại vừa đổ tiếng đầu tiên liền nhanh tay tiếp, bên tai ngay lập tức truyền đến tiếng gió gào thét ở đầu microphone bên kia hòa với tiếng hít thở đầy áp lực của .

      “Uyển Dung?”

      “Vâng.”

      Ứng Uyển Dung nhấp môi, nỗ lực khống chế hô hấp dồn dập của mình, loại cảm giác khó điều khiển này là xa lạ, biết, vị trí Cao Lãng trong lòng giờ đây càng ngày càng quan trọng, hoàn toàn biến thành loại thói quen ăn vào cốt tủy.

      “Ăn xong cơm tất niên chưa? Năm nay trở về với em được, vất vả cho em rồi.”

      Hốc mắt Ứng Uyển Dung ửng đỏ cầm điện thoại lắc đầu, lại nghĩ cũng nhìn thấy được, mới thấp giọng : “Em có việc gì. mua đồ cho cả nhà cũng cho em biết, cái hộp trang sức kia là cho em sao?”

      Cao Lãng ừ tiếng, Ứng Uyển Dung cơ hồ có thể tưởng tượng ra đôi tai hồng lên đầy ngượng ngùng của .

      ……”

      “Em……”

      Hai người đồng thời mở miệng lại đồng thời dừng lại, nhip trái tim đập tựa hồ cũng trở nên giống nhau cho đến khi nghe thấy thanh pháo hoa nổ đùng đùng vang lên cách đó xa mới đánh vỡ khí yên tĩnh tiếng động giữa hai người.

      “Làm sao biết em trở về mà nhắn tin cho Nhạc đạo diễn muốn em chờ điện thoại ở trong cửa hàng? Em chỉ mới trở về có hai ngày thôi.”

      Thanh Cao Lãng trầm thấp khó phân biệt: “Diệu Tổ hỏi ba , mới biết.”

      Bên kia điện thoại truyền đến tiếng người huýt sáo, tiếng quần áo cọ xát vào nhau vang lên, Cao Lãng : “ có việc gì đâu chỉ là bây giờ phải rồi. Tân niên vui vẻ, chờ trở về.”

      Ứng Uyển Dung tự chủ được kêu lên : “Cao Lãng, chờ chút!”

      Điện thoại bên kia truyền đến thanh thở dốc, nghe như vội vã chạy, Ứng Uyển Dung nắm chặt thời gian : “ Lãng, em nhớ , phải tự chiếu cố mình tốt, nhanh chóng về với em.”

      kể ra chuyện Nhạc Tu Minh với là bạn của ông ấy thấy ở quốc nội, chỉ như vậy với Cao Lãng, hy vọng để chuyện này trong lòng.

      , chờ .” Điện thoại tắt rồi mà Ứng Uyển Dung vẫn ngồi ở ghế lâu hoàn hồn.

      ……

      “Tôi dựa vào! Cao Lãng, tôi ra ám hiệu cho sao còn ở chỗ đó mà dây dưa?! Nhanh lên, lát nữa lại bị phát .” Trương Diệu Tổ đội mũ rơm mắng.

      Bộ dáng Cao Lãng nhìn qua rất chật vật, chân chạy vội vàng có chút lảo đảo, đùi và cánh tay đều bị băng bó lại, hai người giống như vừa lăn từ trong bùn ra, đều mang thân dơ bẩn như nhau.

      Hai người tìm được chỗ để ở dưới triền núi, Trương Diệu Tổ thở hổn hển lấy ấm nước ra uống miếng mà tay vẫn run run.

      “Tìm cho chỗ an toàn để gọi điện thoại tôi dễ dàng lắm sao? Thế nào, Chị dâu có nhớ ?”

      Khuôn mặt Cao Lãng lạnh lùng, đáy mắt lại nổi lên tia nhu tình, nhấp môi mỏng : “Ăn đồ ăn của cậu , định đổi nghề làm phóng viên sao?”

      Trương Diệu Tổ thiếu chút nữa phun ra búng máu, hừ lạnh : “Lần sau tôi gặp được chị dâu, nhất định phải cho chị dâu biết, người nào đó ở bên ngoài nhớ vợ, mỗi ngày ngồi ở chỗ kia chăm chú mài gỗ làm lược, ối này này.”

      “Cậu muốn chết sao?” Cao Lãng liếc xéo cậu cái .

      Mặt Trương Diệu Tổ tràn đầy đắc ý : “ cho rằng tôi biết, mỗi ngày đều tính thời gian, mục đích còn phải là vì muốn gọi điện thoại cho chị dâu sao, còn giả vờ cái gì chứ. Khẳng định là chị dâu rất nhớ ?”

      Cao Lãng có đáp lời, ngón tay vỗ về ngực trầm mặc gì, nơi đó có chứa bức ảnh của Ứng Uyển Dung, để ở vị trí nho gần ngực, tựa như hình ảnh của được in sâu vào lòng , thể xóa bỏ.
      Last edited: 18/7/19
      levuong, Ke Vo Hinh, huyen16049 others thích bài này.

    2. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Ngọt chết mất

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      @Tôm Thỏ vợ chồng lính nhà người ta ngọt còn mình đắng muốn khóc, hôm nay cháu họ đến chơi, chơi đâu chơi lại nhè ngay máy mình mà chơi, bây giờ ngồi sửa lại tất cả các chương truyện bị hỏng, làm xong chắc khóc ra tiếng mãn luôn quá. :yoyo49:
      levuong, huyen1604Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Trẻ con mà, tức giận chóng già, cứ làm từ từ mình ah, cả nhà luôn hóng hớt ủng hộ
      Ngọc Hỏa Ca thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 43: Linh khí

      Thời điểm Ứng Uyển Dung trở về thu thập tốt tâm tình của mình, đối mặt hỏi thăm của Lý Hương Hoa bọn họ cũng có thể được vài câu.

      thanh pháo hoa nổ cả đêm cũng dừng lại, đặc biệt là thời điểm gần tới 12 giờ, theo tiếng đếm ngược đón xuân truyền ra từ trong TV, Ứng gia cũng bật lửa đốt pháo, kỳ nguyện năm sau trôi qua càng thêm rực rỡ.

      thanh tin nhắn chúc tết được gửi đến khiến điện thoại di động của Nhạc Tu Minh ngừng vang lên, Ứng Uyển Dung làm xong lễ chào người lớn đầu xuân* mới trở lại phòng nghỉ ngơi, đối với con lấy chồng ở nơi này của bọn họ, có tục lệ mồng 1, mồng 2 mới về nhà.

      (*Tương tự như lễ quỳ lạy người lớn ngày đầu năm của Hàn Quốc bây giờ, vào cuối thập niên 80 tập tục này vẫn còn phổ biến ở các vùng nông thôn của Trung Quốc, bây giờ dần bị mai thay vào đó là tục phát phong bao lì xì đầu năm).

      Mùng 1 đầu năm vì muốn ngồi ngốc chỗ nên Nhạc Tu Minh bọn họ liền cùng Lý Hữu Đạo tiếp tục chung quanh du lịch, người có cùng ý tưởng với bọn họ có đúng là ít, đặc biệt, đối lập với thích ý của Ứng Uyển Dung kiệt sức của Nhạc đạo diễn, Ngô Minh và Vạn Dạng Dạng lại phá lệ nổi bật.

      Nếu Lý Hữu Đạo phải thần tượng của ông, Nhạc Tu Minh sớm bỏ gánh làm! Ông chỉ có hai ngày nghỉ ăn tết, nào muốn lăn lộn khắp nơi, du sơn ngoạn thủy, hành xác mình như vậy chứ.

      ngao du tới mùng 4 tết lại ăn uống đến mức bụng tròn vo, Nhạc đạo diễn thể tỏ vẻ, chúng ta vẫn là về thủ đô chuẩn bị đóng phim , lại trôi qua mấy ngày như vậy nữa, tất cả diễn viên chính đều béo lên, đến lúc đó khẳng định người xem bọn họ đổi thế thân!

      Ứng Uyển Dung kỳ cũng thở dài nhõm hơi, chủ yếu là do cha mẹ hai nhà quá nhiệt tình, làm bàn đồ ăn cho và mọi người ăn, khi ăn còn liên tục gắp đồ ăn cho ép ăn hết, còn quá gầy……

      Mỗi lúc như vậy Ứng Uyển Dung đều cực kỳ nhớ Cao Lãng, nếu ở đây, bàn đồ ăn đều đủ cho ăn, cũng cần phải cố gắng nhét thức ăn vào dạ dày của mình, ăn tiêu.

      Đầu năm đương nhiên là được, bởi vì vé máy bay của họ có thời gian bay là sáng thứ bảy, hôm nay là ngày đầu năm tất cả người trong Ứng gia ai ra khỏi cửa, mặt đất của phòng khách để đống đồ vật, đậu nành, khoai lang khô, bột khoai lang, đồ vật dự trữ từ mùa thu đến bây giờ xem như đều được đem ra, hai lời bỏ hết vào trong túi da rắn.

      “Mẹ! cần, nhiều như vậy đồ vật chúng ta làm sao mang , rất nặng!”

      tiêu tiền nhiều yên tâm hơn, nơi như thủ đô kia chỉ uống miếng nước thôi cũng rất quý rồi, mẹ nghe , nơi đó phí chi tiêu rất cao! Uyển Dung, dù ở nhà vẫn có được chút tiền này nhưng các con vẫn phải chịu khó chút, đứa này tính tình có chút cố chấp, đắc tội với người cũng biết.”

      Câu tiếp theo của Lý Hương Hoa ràng là với ba người đồng nghiệp của , ở trong lòng bà minh tinh có thể đến nhà bà là điều quả thực thể tưởng tượng được rồi, Uyển Dung ở trước mặt bọn họ có là gì? Khẳng định chỉ là diễn nhân vật mà thôi.

      Con bọn họ có hiểu biết là chuyện, có đọc sách là chuyện, tính tình quật cường cũng phải giả, lời đồn đãi vớ vẩn trước kia tuy rằng có chút sai lệch, nhưng thân tính tình cố chấp kia khẳng định là sai được, bọn họ sợ tính tình Uyển Dung được mềm mại, đến lúc đó lại tự mình hại mình.

      Vạn Dạng Dạng ngồi ở bên cũng biết suy nghĩ cái gì, chỉ ngẩn người, đôi mắt lăng lăng nhìn thẳng vào TV gì, Ngô Minh thái độ tự nhiên tiếp lời: “Uyển Dung như vậy rất tốt, dì biết là có nhiều đạo diễn rất thích ấy, mỗi ngày khen ấy diễn có linh tính.”

      Nhị lão Ứng gia bán tín bán nghi, Ứng Thừa Văn thầm trong lòng, chắc chỉ là lời dễ nghe thôi, chị là cái dạng gì có thể ràng sao.

      Cuối cùng chọn lựa chút vẫn nhét đầy vào hai túi da rắn, lúc xách lên cảm giác rất nặng, khi di chuyển còn truyền ra thanh chai thủy tinh va chạm vào nhau, vừa nghe thấy liền biết có ít chai, lọ, vại, bình ở bên trong.

      Ăn xong bữa cơm tối nay, ngày hôm sau Ứng Uyển Dung phải cùng bọn họ lên máy bay trở lại thủ đô, Nhạc Tu Minh chuẩn bị xe tốt.

      bàn cơm Ứng Đại Hùng vẫn luôn kính rượu bọn họ, Lý Hương Hoa vừa lải nhải dặn dò vừa gắp đồ ăn cho Ứng Uyển Dung, cũng cự tuyệt mà ăn hết.

      Lần này Hạ Tiểu Ngưng cũng đến đây cùng ăn cơm, làm lễ gặp mặt, cũng tặng chị dâu tương lai này bộ trang sức, giá cả quá đắt, tỏ vẻ có chút tâm ý.

      Người nhà Hạ Tiểu Ngưng tuy rằng lời khó hết, nhưng Ứng Uyển Dung thể thừa nhận Lý Hương Hoa đúng. Ứng Văn Triết có chút chủ nghĩa đàn ông đảm nhiệm nhiều việc, Hạ Tiểu Ngưng giống như là dòng nước mềm mại, lẳng lặng bao dung cho . Người nhà ấy tuy tốt, cũng che dấu được ưu điểm của bản thân ấy.

      Buổi sáng ngày mùng sáu Ứng Uyển Dung liền cùng nhóm người Nhạc Tu Minh lên máy bay trở về thủ đô, máy bay có thêm đồng hành của Lý Hữu Đạo, Tào Tình muốn ở lại đến sau ngày mười lăm mới trở lại thủ đô.

      Nhạc Tu Minh cùng Lý Hữu Đạo ngồi ở phía sau Ứng Uyển Dung, có thể cảm giác được ánh mắt chăm chú của hai nam nhân cộng lại cũng ngoài trăm tuổi của bọn họ, thấp giọng chuyện gì đó với nhau.

      Vạn Dạng Dạng tựa hồ khôi phục được chút tinh thần, ngồi ở giữa Ứng Uyển Dung cùng Ngô Minh, trò chuyện cùng hai người, đương nhiên Vạn Dạng Dạng dành nhiều thời gian để chuyện với Ngô Minh hơn.

      Khi Ứng Uyển Dung đến thủ đô cho rằng Lý Hữu Đạo về nhà, nghĩ tới ông lại cùng bọn họ trở về đoàn phim, qua năm mới tích cực của mọi người trong đoàn phim cũng tăng lên rất nhiều, đồ vật sớm bố trí tốt chỉ chờ Nhạc Tu Minh tùy thời phân phó là bắt đầu quay.

      nghĩ tới sau khi Nhạc đạo diễn trở lại còn đem theo đạo diễn nổi danh Lý Hữu Đạo cùng về, vẻ mặt của tất cả mọi người trong đoàn phim hoàn toàn trở nên ngây ngốc, ánh mắt đăm đăm nhìn họ, thẳng đến khi Nhạc Tu Minh đem Lý Hữu Đạo an trí bên cạnh ông họ mới tin tưởng, Lý đạo diễn tới!!

      “Trời ơi! Là Lý đạo diễn! Hôm nay tôi ăn mặc thế nào? Ai, nếu sớm biết ông ấy đến, tôi liền đem quần áo mới ra mặc, quần áo này quá dày.”

      “Tôi cũng biết Nhạc đạo diễn cùng Lý đạo diễn quan hệ tốt như vậy, cũng biết Lý đạo diễn có thể chọn trong số chúng ta làm nữ chính cho phim tiếp theo của ông ấy hay ?”

      “Nghĩ cái gì vậy. Chúng ta có thể làm nữ chính sao? Có thời gian này vẫn là ngủ nhiều thêm giấc,tránh nằm mơ .”

      “Ai biết điều Lý đạo diễn thích nhất chính là tìm diễn viên mới? Ông ấy là người mới có cỗ khí chất như ngọc thô chưa được mài dũa cậu có hiểu ?”

      “Muốn ngọc thô cũng phải là……”

      Ứng Uyển Dung ngang qua bên người hai nữ diễn viên liền nghe họ chuyện với nhau như vậy, cảm giác được phía sau lưng có ánh mắt cực nóng, lúc xoay người nhìn lại người ta sớm quay đầu làm việc của mình.

      Nhạc Tu Minh cầm loa thúc dục mọi người nhanh chóng làm việc, đương nhiên so với giọng đơn giản thô bạo lúc trước, bây giờ có thể gọi là cực kỳ , ôn hòa, các diễn viên quen thuộc với phong cách của ông trước kia đều đồng loạt nổi da gà, chỉ kém nước quỳ xuống cầu mong Nhạc đạo diễn đừng động kinh nữa.

      “…… Đại khái chính là như vậy, hôm nay chúng ta khởi công lần diễn đầu tiên cho năm mới, tới đây làm khởi đầu tốt nào, mỗi người vào vị trí của mình, ánh đèn chuẩn bị tốt chưa?”

      Lông mày Nhạc Tu Minh níu vào nhau, cuốn kịch bản thành ống gõ lên bàn, giọng đè thấp ít, chỉ dùng ánh mắt lãnh lệ trừng mắt người trong đoàn phim ý bảo đừng làm mất ông trước Lý đạo diễn.

      Cảnh quay hôm nay quay đến đoạn Minh Châu công chúa hoàn toàn nắm trong tay hậu cung Đại Chu, ỷ vào thích của Quốc chủ Chu quốc mà bày ra khí thế kiêu ngạo chèn ép cung phi, triều đình cùng hậu cung bị nàng khuấy động trở nên chướng khí mù mịt.

      Bệnh dịch tả lan đến cung đình, Minh Châu công chúa thành công ly gián trái tim của Chu Văn Diệu với tất cả cung phi, ngàn vạn sủng ái tập hợp thân, dưới tình huống nàng mang thai, thiên hạ gió nổi mây phun, nhân mã khắp nơi ngo ngoe rục rịch.

      Hôm nay phải quay cảnh Minh Châu công chúa mang thai ba tháng bị phi tần chỉ trích trước mặt mọi người, Chu Văn Diệu vì nàng xuất đầu, nàng từ công chúa mất nước ngây ngô trước kia trở thành nữ nhân đầy bụng tâm cơ của tại, thầm cùng thuộc hạ bày mưu tính kế lên các quốc gia khác.

      từng, nàng chỉ là nữ nhân chỉ có thể co đầu rút cổ tại tấc vuông chốn hậu cung này, bây giờ cũng chính nàng lại là người duy nhất có thể làm điên đảo đất nước của , tâm cơ thủ đoạn như thế mới là Minh Châu công chúa người có khả năng ngạo thị quần hùng, mỹ mạo có thể giúp nàng làm tê mỏi ý chí địch thủ khiến họ xem nàng, cũng có thể trở thành vũ khí sắc bén nhất để nàng thuận lợi sử dụng.

      “Hoàng Hậu chính là quá mức thiện tâm, phi tần như vậy trực tiếp áp xuống là được.” Chu Văn Diệu vịn cánh tay của Minh Châu, ánh mắt nhìn nàng nhu tình, lưu luyến hết, lúc quay đầu nhìn về phía phi tần chung quanh ánh mắt kia lại lạnh lẽo như bước vào mùa đông khắc nghiệt.

      phi tử chịu nổi áp lực quỳ xuống khóc lóc kể lể : “Hoàng Hậu mang thai còn bá chiếm Hoàng Thượng, muốn cho hậu cung mưa móc đều dính, việc này huyên nháo đến chỗ Thái Hậu, ngàn sai vạn sai đều là do Hoàng Hậu!”

      Người là Nguyệt phi, là phi tử được sủng ái nhất trước khi Minh Châu công chúa vào cung, dáng người quyến rũ, khuôn mặt mỹ diễm cũng làm cho tính tình của nàng kiêu căng hơn cả Minh Châu, tại phong thuỷ luân chuyển, nàng chịu đựng nổi khinh thường sau khi bị thất sủng, càng nhịn được ủy khuất mà lên tiếng.

      Con ngươi Minh Châu rũ xuống, lông mi khẽ run giống như con bướm bay, làm cho nàng tăng thêm chút phong tình, Chu Văn Diệu nhìn thấy vậy lập tức tràn đầy thương, bước đến bên cạnh nhàng vỗ vỗ tay nàng, trực tiếp gọi người đem Nguyệt phi , biếm đến lãnh cung.

      “Sau này còn có loại ô ngôn uế ngữ này rơi vào tai Hoàng Hậu, liền ngẫm lại kết cục của hôm nay Nguyệt phi cho trẫm.”

      Minh Châu ngẩng đầu, dựa vào lòng ngực Chu Văn Diệu, thấp giọng kêu: “Hoàng Thượng……” Thanh kiều, bộ dáng đem thành trời, tư thái xinh đẹp càng chọc người .

      Ở nơi Chu Văn Diệu nhìn thấy, Minh Châu công chúa rũ ánh mắt tràn đầy bình tĩnh, lý trí của mình xuống, con ngươi lên đạo mũi nhọn, khóe môi cười như cười, tựa cười tình sâu của , cũng cười tình cảnh tại của mình.

      Minh Châu công chúa hoàn toàn bại lộ mặt của mình trước mọi người cho nên khi đóng phim đa số thời gian Ứng Uyển Dung phải dùng ánh mắt để diễn, đây là minh chứng tốt cho việc sau này khi đứng trước triều thần, nàng hoàn toàn có thể bày ra dáng vẻ cường thế khác cách hợp lý.

      Sau khi Nhạc Tu Minh kêu cắt Ứng Uyển Dung cho rằng mình qua, chuẩn bị sang bên cạnh uống nước, nghỉ ngơi chút nghe thấy ông lớn tiếng kêu: “Uyển Dung, lại đây.”

      Ứng Uyển Dung nguyên do tới, nghe thấy Nhạc Tu Minh : “Chúng ta diễn thử trước đoạn ở gần cuối phim, vừa đúng lúc ở tẩm điện vậy diễn thử phân cảnh ở đây luôn . Lời kịch thuộc lòng rồi chứ?”

      thuộc.” Ứng Uyển Dung đáp, học thuộc lời kịch chính là kiến thức cơ bản và cũng là khả năng cần có của diễn viên, có thể đọc làu làu, ít nhất Nhạc đạo diễn đến đoạn ngắn nào cũng có thể đọc ra được.

      “Liền quay cảnh này , tin Quốc chủ Chu Quốc chết truyền đến, Minh Châu công chúa thay thân chiến giáp chuẩn bị đến trước cửa cung ủng hộ sĩ khí toàn quân, lấy phân đoạn này này quay thử lần ở trong cung .”

      Ứng Uyển Dung hiểu ra sao nhưng vẫn bước vào trong tẩm điện ngồi xuống, có chút khó hiểu tại sao Nhạc đạo diễn đột nhiên muốn quay này đoạn làm gì, Lý Hữu Đạo ngồi ở ghế đạo diễn bên cạnh quan sát mọi người, khi thấy ánh mắt của còn gật đầu với , Ứng Uyển Dung thở ra hơi, chuẩn bị tinh thần quay phim.

      Minh Châu công chúa thân cung trang rộng thùng thình, tóc đen nhánh bối cao, đầu chỉ cài chiếc trâm kim bộ diêu, mặt mày ba quang lưu chuyển, lộ ra tư thái kiều nhu che đậy.

      Vạn Dạng Dạng nhanh chân chạy tới tẩm cung của Hoàng Hậu, sợi tóc rối loạn nhưng nàng rảnh để lo cho dáng vẻ, chạy đến nơi trực tiếp đẩy cửa vào phòng ngủ, thất thanh kêu lên: “Minh Châu tỷ tỷ, Hoàng huynh , Hoàng huynh chiến trường bị quân địch dùng tên bắn trúng, tại tính mạng bị đe dọa……”

      Sau khi xong liền thất thanh khóc rống lên, ghé vào người Ứng Uyển Dung khóc ướt vai áo nàng.

      “Cắt!”

      Nhạc Tu Minh thể nhịn được nữa : “Vạn Dạng Dạng, mặt chặn mất ống kính! muốn để người xem nhìn thấy nước mắt nước mũi tèm lem hay sao? Có cần tôi cho , cần phải như thế nào để chặn ống kính hay ?!”

      mặt Vạn Dạng Dạng còn treo nước mắt, khuôn mặt hoa lê đẫm mưa cộng với nhan sắc vốn có trông vô cùng xinh đẹp, căn bản phải khuôn mặt nước mắt nước mũi trộn lẫn vào nhau như Nhạc Tu Minh , ngược lại, nếu người xem nhìn thấy như vậy còn có thể có tâm tư thưởng thức vẻ đẹp tràn đầy duy mỹ của chút.

      Ứng Uyển Dung vỗ vào lưng Vạn Dạng Dạng, giục mọi người tiếp tục quay phim nhằm giảm bớt chút khí xấu hổ tại: “Lại quay lần nữa , sao chứ, Nhạc đạo diễn cũng cố ý như vậy đâu.”

      Vạn Dạng Dạng gục đầu xuống tai có chút phiếm đỏ gật đầu, Nhạc Tu Minh đặt mông ngồi lại chỗ cũ, bắt đầu quay lại lần nữa, lần này Vạn Dạng Dạng còn lắp bắp nữa, thuận lợi xong câu đó rồi gục đầu vào lồng ngực Ứng Uyển Dung mà khóc.

      Minh Châu công chúa ngơ ngẩn lát, trong mắt là vui sướng hay là bi thương, cuối cùng tất cả hóa thành kiên định, nàng quên mối hận mất nước, mà tại trong bụng nàng có hài tử của Chu Văn Diệu, là người thừa kế xứng đáng nhất của Đại Chu!

      thân kỵ trang hiên ngang, màu sắc lửa đỏ thiêu đốt tròng mắt người vây xem, như ngọn lửa rực cháy bước ra ngoài, áo choàng màu đỏ tươi bay phất phới theo gió, chỉ trong chốc lát tới đại điện.

      Nàng đứng Long tọa cười như cười nhìn tất cả mệnh quan triều đình cúi đầu cung kính hô Hoàng hậu thiên tuế, Long toạ nơi mà trong dĩ vãng người kia thường ngồi, ngồi đó dùng thần sắc khinh thường nhìn xuống tất thảy mọi thứ, đây chính là tư vị của quyền thế, nó có thể làm cho địch nhân bắt tay giảng hòa với nàng, cũng có thể giúp nàng có thêm nhiều người hơn nữa để sai khiến.

      Minh Châu công chúa nhận lấy trách nhiệm to lớn lúc Đại Chu lâm nguy, ngồi đại điện buông rèm chấp chính, hợp lực với ba cố mệnh đại thần cùng nhau giải quyết chuyện triều chính, cứ như vậy cho đến khi hài tử lớn lên, sau khi tổ chức đại hôn lập tức trao trả quyền lực.

      Ứng Uyển Dung theo bậc thang đến chỗ cao, phía sau là bảo tọa kim loan, giờ khắc này nàng tới giai đoạn khác quãng đường phục quốc của nàng, mục tiêu của nàng cách nàng càng ngày càng gần. Mắt đẹp bình tĩnh gợn sóng, khuôn mặt tuyệt trần lạnh như băng sương, từng là mỹ nhân nổi danh khắp Chu quốc Minh Châu công chúa, bây giờ trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Chu, nàng là người sinh ra Quốc quân Đại Chu, là Hoàng Thái Hậu nắm giữ quyền lực, ngồi sau Long ỷ buông rèm chấp chính.

      ……

      Cảnh này tập hợp ít vai phụ, nhưng may mắn là có Lý đạo diễn gia nhập, chấn trụ khí tràng, chỉ cần quay là xong, thuận lợi như vậy khiến mọi người cực kỳ hưng phấn.

      Nhạc Tu Minh nhìn thấy bộ dáng suy tư của Lý Hữu Đạo, lại gần giọng thầm: “Thế nào? Tôi Uyển Dung có linh tính phải , lúc trước ấy còn muốn diễn vai Lâm Đại Ngọc, cần tôi nhiều lời chứ, hoàn toàn làm điên đảo hình tượng. Tính linh hoạt rất cao.”

      Lý Hữu Đạo gật gật đầu, “ ấy xác là diễn viên tốt.”
      Last edited: 18/7/19
      levuong, Thanh Hằng, huyen160411 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :