1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      Chương 4: Hất nước bẩn
      Trời vừa tờ mờ sáng, A Viên liền rời giường rửa mặt xong, cầm chổi ra cửa. Nàng dùng hết sức lực đẩy cánh cửa vừa dầy vừa nặng kia ra, bước ra ngoài, vừa cầm chổi lên chuẩn bị quét tuyết, đột nhiên phát mặt đất sạch .

      Vẻ mặt nàng mờ mịt nhìn mặt đất sạch , có tí xíu bông tuyết kia, con ngươi đen nhánh ngơ ngác: Tối hôm qua lúc mình ra ràng còn có tuyết đọng mà!

      "Cả cái Thượng Thực Cục này người cần mẫn nhất chính là A Viên nha." Thôi Xảo sáng sớm muốn chuẩn bị bữa ăn sáng cho Quý phi, nghĩ tới vừa ra khỏi cửa nhìn thấy hình ảnh này.

      A Viên vội vàng quay lại hướng nàng hành lễ: "Thôi Chưởng thiện."

      Thôi Xảo từ trước đến nay thích những người trẻ tuổi cần cù, nhưng cung nữ ở Thượng Thực Cục đúng lúc đều là người có xuất thân tốt hoặc tiểu thư nhà quan. ít quan gia biết chuyện ở Thượng Thực Cục xem như nhàng nhất ở trong cung, nên khi ở xuân tuyển chọn đều chuẩn bị đem nữ nhi đưa đến nơi này, vừa phải chịu cực khổ quá mức còn có thể được thêm kiến thức, dần dà, người mới ở Thượng Thực Cục phần lớn đều là tiểu thư yếu ớt, chịu làm việc lác đác có mấy người.

      Nàng vẫy vẫy tay với A Viên: "Lại đây, ta dạy cho ngươi làm món ăn."

      " ạ!" Đôi mắt tròn trịa của A Viên sáng ngời, cực kì hưng phấn chạy tới, theo Thôi Xảo đến phòng bếp.

      "Chuẩn bị năm cái trứng gà, chén bột đậu đỏ nấu chín, cái đĩa bột mịn đến đây." Thôi Xảo vừa rửa tay vừa : "A Viên, đem lòng trắng trứng lòng đỏ trứng gà chia làm đôi, Lã Bội Bội, ngươi nhóm lửa đun dầu cho nóng."

      "Chưởng thiện, ngài muốn làm bánh đậu y tuyết sao?" A Viên nhịn được lên tiếng hỏi.

      Thôi Xảo nhìn ánh mắt chiếu lấp lánh đó của A Viên gật gật đầu: "A Viên thông minh."

      Lã Bội Bội kiên nhẫn nhất đó chính là nhóm lửa nên tiến lên cười ngọt ngào lấy lòng : "Thôi Chưởng thiện, mấy ngày nay cổ họng của ta quá thoải mái, có thể để cho A Viên nhóm lửa, ta làm trứng gà hay ?" xong liền nháy mắt với A Viên, ý bảo nàng tự nhận lấy công việc kia.

      A Viên cúi đầu, vờ như nghe thấy, bộ dáng hết sức chuyên chú dùng thìa vớt lòng đỏ trứng, Chưởng thiện muốn dạy nàng nấu nướng, chuyện nhóm lửa tất nhiên là nàng làm .

      Lã Bội Bội thấy A Viên để ý đên mình, sắc mặt lập tức có chút quá đẹp mắt.

      "Gọi ngươi làm cái gì làm cái đó, lề mề cái gì? Nếu làm muộn thức ăn sáng của Quý phi nương nương, ngươi gánh vác nổi sao?" Thôi Xảo rầy tiếng.

      Lã Bội Bội sợ tới mức toàn thân run rẩy, dám lắm mồm nữa, hung hăng trừng mắt liếc A Viên, xoay người ngồi xổm người xuống nhóm lửa.

      Thôi Xảo trong lúc A Viên chuẩn bị trứng gà đem bột đậu trong chén vo thành bảy quả cầu có kích thước như nhau, lăn thêm lớp mỏng bột phấn. Thấy A Viên chia lòng trắng trứng và lòng đỏ trứng xong, đưa tay cầm chậu sứ chứa lòng trắng trứng lên : "A Viên, nhìn kỹ."

      Thôi Xảo vừa , tay phải vừa cầm đũa lên, tách hai chiếc đũa ở khoảng cách nhất định rồi bắt đầu khuấy lòng trắng trứng.

      Ước chừng khoảng nửa nén hương, lòng trắng trứng được đánh thành chất rắn sền sệt màu trắng, Thôi Xảo dùng đũa tách , chỉ thấy lòng trắng trứng bị móc ra nhưng lớp xốp của lòng trắng sụp xuống, nhân tiện : "Như thế này là được l."

      Lúc này dầu được đun nóng, Thôi Xảo xốc cái bánh đậu lên đặt vào giữa lòng trắng trứng đảo hai vòng, rồi đem bánh được lòng trắng trứng bao quanh 2 lớp bỏ vào trong chảo dầu, bánh đậu y tuyết lập tức phồng lên, như quả cầu tuyết trắng tinh, vừa đẹp vừa đáng . Nàng quay đầu nhìn về phía A Viên, nghiêm túc : "Biết làm ? Ngươi thử xem."

      A Viên lập tức làm theo đủ mọi công thức, động tác liền mạch lưu loát, Thôi Xảo cao hứng cười cười, đem những cái bánh còn dư lại đều bỏ vào chảo dầu, thường thường múc thìa dầu tưới lên bánh đậu y tuyết trắng trắng tròn tròn.

      Đợi bánh đậu vừa chín tới, Thôi Xảo vớt sáu cái bánh còn lại ra, đặt vào mâm ngọc bên cạnh sau đó rải lớp đường trắng mịn lên . Xoay người lại vớt cái bánh còn lại bỏ vào trong chén cũng rải lớp đường lên: "A Viên, ngươi nếm thử."

      A Viên tiếp nhận, nhàng thổi thổi, há mồm cắn cái, ánh mắt lập tức liền phát sáng lên. Bánh đậu y tuyết này có lớp ngoài mềm giong, mang theo mùi thơm ngòn ngọt của trứng, hoà với lớp đường trắng và đậu đỏ thơm mềm, hương vị cực kì tuyệt vời.

      "Bánh đậu y tuyết này thoạt nhìn dễ dàng, kì thực làm khó nhất. Nếu dầu đủ nóng lớp y tuyết bên ngoài vỏ đậu thấm đầy dầu, nếu quá nóng, cháy khét lớp trứng bọc ngoài, thành màu tối và mùi hương cũng dễ chịu." Thôi Xảo xoa xoa tay, với A Viên: "Rất nhiều người lần đầu tiên làm làm tốt được công đoạn bao quanh lòng trắng trứng, đa số đều làm bánh đậu lộ ra bên ngoài hoặc lòng trắng cháy khét, ngươi hôm nay làm rất tốt. Sau này tiếp tục luyện nhiều chút là được."

      A Viên được khích lệ, khuôn mặt nhắn tràn đầy cao hứng: "Cám ơn Thôi Chưởng thiện."

      "Trở về chuẩn bị , "

      "Vâng."

      A Viên cực kỳ cao hứng trở về phòng, đem Trình Tầm kéo dậy giọng : "A Tầm, vừa rồi Thôi Chưởng thiện dạy ta làm bánh đậu y tuyết."

      Trình Tầm vốn mơ hồ, vừa nghe thấy "Bánh đậu y tuyết.", lộn mèo bò dậy: " ?"

      " !" A Viên hết sức cao hứng, bánh đậu y tuyết là chuyên môn của Thôi Chưởng thiện, rất ít khi lấy ra dạy cho bất kì ai.

      "Thôi Chưởng thiện ngày thường vốn quan tâm ngươi rất nhiều, hay là ngươi..." Trình Tầm trợn mắt nhìn.

      "Hay là cái gì? Thôi Chưởng thiện quan tâm nàng ta cũng bất quá chỉ là thấy nàng ta đáng thương thôi!" Trong đôi mắt Diêu Uẩn An lên vẻ cam lòng cùng ghen tị, hừ lạnh tiếng, mở miệng châm chọc: "Thượng Thực Cục nhiều tiểu cung nữ xuất thân tốt như thế, nàng ta lấy cái gì để tranh?"

      "Ngươi xuất thân tốt, sao cũng thấy Thôi Chưởng thiện đối đãi khác với ngươi." A Viên nhịn được, đáp trả. Sáng sớm liền hắt nước lạnh vào người khác, dù tính nết của nàng có tốt cũng khỏi có chút tức giận.

      "Ngươi, ngươi, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn!" Diêu Uẩn An đưa tay chỉ thẳng vào nàng, giận đến mức ngón tay cũng run rẩy: "Chẳng qua chỉ là được Chưởng thiện nho coi trọng, lại đắc ý như thế?"

      "Diêu Uẩn An! Cái gì gọi là Chưởng thiện nho ? Ngươi muốn sống, nhưng chúng ta muốn sống!" Trình Tầm vội vàng che miệng của nàng ta lại, cảnh cáo nhìn nàng ta.

      Diêu Uẩn An chẳng qua chỉ lẫy, lúc này cũng có chút hối hận.

      Trình Tầm thấy nàng an tĩnh lại, liền nới tay: "Tiến cung cũng vài năm , cái gì nên , cái gì nên , trong lòng nên hiểu ! Phụ thân của Thôi Chưởng thiện chính là đại thiếu khanh Thôi Cảnh Hồng của Đại Lý tự, năm đó nếu phải nàng ấy vì muốn tránh né kế mẫu gán ghép hôn cũng tiến cung làm nô tỳ." Trình Tầm giọng : "Trong lòng Thôi đại nhân có áy náy với trưởng nữ, thường nhờ người mang đồ tới tặng cho Chưởng thiện, các ngươi cũng phải chưa từng thấy, sau này được ăn quàng xiên như thế nữa ."

      Diêu Uẩn An đuối lý, im lặng lên tiếng gục đầu nghe giáo huấn.

      A Viên thấy nàng ấy chẳng khác nào là con nhím bị rút gai nhọn, cúi đầu bật cười thành tiếng.

      Diêu Uẩn An thở phì phò liếc mắt trừng nàng cái, mặt có chút nhịn được, xoay người chạy ra khỏi phòng.

      A Viên lắc lắc đầu, kỳ tính tình của Diêu Uẩn An cũng xem là tệ lắm, chỉ hơi nghịch ngợm bày trò chỉnh người, so với việc bày kế vu hãm gài tang vật của người khác quả thực tốt hơn nhiều.

      Nhoáng lên cái đến buổi chiều, Liễu Chưởng thiện chọn tám tiểu cung nữ theo Trương nữ quan mang điểm tâm đến điện Thanh Loan cho Hiền quý phi, đúng dịp cả bốn người trong phòng của A Viên đều được gọi. Các nàng theo thứ tự đứng thành hàng, cùng các người khác chia thành hai bên.

      Đoàn người đến điện Thanh Loan, đồng thời chạm mặt với những người bên Thượng Phục cục cũng mang đồ đến cho Quý phi.

      "Nương nương đến Ngự hoa viên, các ngươi đặt mọi thứ ở đây là được." cung nữ mặc cung trang màu xanh cất giọng .

      "Vâng."

      Trương nữ quan cùng Dương nữ quan của Thượng Phục cục đều là người quen cũ, vừa vặn tiện đường hai người liền cùng nhau trò chuyện.

      tiểu cung nữ bên Thượng Phục cục ở phía sau thấy Dương nữ quan có thời gian quản lí các nàng, liền vỗ vỗ tiểu cung nữ bên cạnh thấp giọng : "Quý phi nương nương sống đúng là thoải mái, mặc dù được Hoàng Thượng thích, cũng thấy lo, đáng tiếc cho gương mặt xinh đẹp kia nhỉ?"

      "Dung mạo xinh đẹp có ích lợi gì? Hoàng Thượng thích là thích, chừng còn có gì bệnh tiện gì nữa ấy chứ!" Tiểu cung nữ kia sờ càm cái, trong giọng có chút châm chọc.

      A Viên nghiêm túc cúi đầu, ngay cả Diêu Uẩn An trước mặt A Viên cũng im lặng lên tiếng chỉ nhìn xuống mũi giày mình.

      "Hiền quý phi nương nương giá lâm!"

      Thanh chói tai từ phía sau truyền đến, các cung nữ lập tức xoay người lại hành lễ.

      "Bái kiến Quý phi nương nương." Các cung nữ đồng loạt quỳ xuống đất, hai tiểu cung nữ của Thượng Phục cục phục quỳ mặt đất run rẩy.

      "Lớn mật, dám bàn tán về Quý phi nương nương ?" Nhĩ Nhạc là nha hoàn hồi môn mà Bạch Thấm mang từ Bạch phủ tới, từ nàng ta tập võ, tai thính mắt tinh, nên nghe được rất ràng.

      Hai vị nữ quan cả kinh, hoảng hốt vội : "Nhĩ Nhạc nương có nghe lầm hay ?"

      Nhĩ Nhạc hừ lạnh tiếng : "Nghe nghe lầm hay các ngươi thử hỏi bọn họ liền biết." Nàng quét mắt qua tiểu cung nữ quỳ gối trước mặt, kỳ nàng cũng chỉ là nghe thấy được có người nhảm, nhưng vừa rồi bọn họ là đưa lưng về phía các nàng nên cũng biết là ai. Nàng nghĩ nghĩ, lạnh lùng : "Nếu còn chịu đưa tất cả đến Thận hình tư!"

      Các cung nữ đồng loạt run lẩy bẩy.

      "Là nàng, là nàng !" Tiểu cung nữ của Thượng Phục cục đưa tay chỉ về hướng A Viên.

      A Viên vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía nàng ta: "Ngươi bậy, ràng là các ngươi..."

      "Ta bậy? Mọi người đều nghe rất !" Cung nữ của Thượng Phục cục vừa lên tiếng tên là Cố Tư Dung, là cháu của Cố Thượng Phục, ở Thượng Phục cục ai dám đắc tội với nàng ta, những người khác nghe nàng ta như vậy cũng đều rối rít gật gật đầu.

      Thấy mọi người đều làm chứng cho mình Cố Tư Dung lúc này mới thở phào nhõm, trong đôi mắt lên vẻ đắc ý, hoàn toàn chú ý tới đôi mắt thâm trầm của hơi Nhĩ Nhạc.

      "Đừng vội ỷ vào ngươi là cháu của Cố Thượng Phục liền ngậm máu phun người! ràng là ngươi cùng cung nữ bên cạnh ngươi ở Thượng Phục cục bậy, liẻn quan gì đến A Viên !" Diêu Uẩn An cứng cổ vẻ mặt phục nhìn về phía nàng ta: " như ban ngày liền hất nước bẩn vào người khác, cho rằng người ở Thượng Thực Cục chúng ta có người phải ?"

      Trình Tầm biết là tình huống gì, nôn nóng ngừng dập đầu: "Quý phi nương nương minh giám, A Viên vốn nhát gan, tuyệt đối bao giờ dám bất kính với nương nương!"

      lúc bọn họ cãi nhau ngừng, thanh the thé vang lên, kéo dài cuối: "Hoàng Thượng giá lâm!"

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tề Uyên: Đến bây giờ còn kịp ?

      Muốn ăn bánh đậu tuyết y quá!
      thongminh123, iruka kawaii, Anhdva35 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Lần này A Viên có thấy được tiểu thái giám ko ta?

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn edit comeback, đợi hoài đợi mãi mòn cả mông rồi nè

    4. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      Chương 5 ám hiệu

      Vừa dứt lời, các tiểu cung nữ vừa rồi còn cãi nhau ngừng vội vã quỳ mọp mặt đất, ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên, cả đám run rẩy ngừng như những chiếc lá cành cây bị giông bão thổi quét qua.

      Tề Uyên đàn bị chính quấy nhiễu, vốn muốn đến Ngự hoa viên để hít thở khí trong lành, ngờ lại gặp được màn này: "Sao lại thế này?"

      A Viên khẽ cau mày: Thanh này sao lại hơi quen quen?

      "Là do đám cẩu nô tài này dám xấu sau lưng nương nương!" Nhĩ Nhạc cả giận.

      Tề Uyên đưa mắt đảo qua đám người quỳ bên dưới, cũng biết là do mình thời thời khắc khắc nghĩ đến nàng hay là do nàng rất dễ nhìn thấy , liếc mắt cái liền nhìn thấy A Viên nho . thấy A Viên cúi đầu khỏi nhíu nhíu mày.

      Bạch Thấm khoát tay áo, ôn nhu : "Nhĩ Nhạc, nghe các nàng nhiều câu như thế , nhưng có nghe được là ai hay ?"

      "Hồi nương nương, nghe, là hai cung nữ bên trái ở Thượng Phục cục." Nhĩ Nhạc quay đầu cúi người thi lễ, nghiến răng .

      "Nếu thế đánh hai mươi trượng và phạt đến Hoán Y cục làm khổ dịch , Hoàng Thượng ngài cảm thấy thế nào." Bạch Thấm nhìn thoáng qua Tề Uyên, giọng .

      Tề Uyên gật đầu, việc này xem như định như thế.

      "Còn đứng đó làm gì? Đem người kéo xuống!" Nhĩ Nhạc hung dữ .

      Hai tiểu cung nữ run rẩy liên tục dập đầu cầu xin tha thứ: "Nô tỳ sai rồi, cầu Quý phi nương nương khai ân, cầu Quý phi nương nương khai ân!"

      Thẳng đến khi thái giám đem người kéo xa, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng các nàng cầu xin tha thứ.

      A Viên run rẩy thôi, chân có chút như nhũn ra: May mà Đại cung nữ bên người nương nương có bị bọn họ qua mặt được, bằng giờ phút này người bị kéo xuống chính là mình...

      "Lui ra ." Tề Uyên theo bản năng ém giọng , muốn để cho A Viên nhận ra .

      "Vâng."

      Quả nhiên là mình nghe lầm, mình chưa từng gặp qua Hoàng Thượng, làm sao có thể cảm thấy thanh của quen tai chứ? A Viên lắc lắc đầu, theo người khác cùng nhau đứng dậy lui ra sau.

      Lúc nàng vừa đứng dậy, Tề Uyên trong lòng đột nhiên căng thẳng, giả vờ như vô tình quay đầu sang hướng khác, ước chừng người rồi mới xoay người lại.

      nhìn A Viên ở cuối cùng, đứng quá lanh lẹ, trong đôi mắt ánhlên nụ cười.

      Bạch Thấm yên lặng nhìn theo ánh mắt của Tề Uyên, trong mắt kinh ngạc: Chẳng lẽ Hoàng Thượng coi trọng tiểu cung nữ nào rồi?

      Trong đôi mắt Bạch Thấm lên ý cười, khóe môi khẽ cong: Nếu thế vô cùng tốt...

      Đợi sau khi trở về Thượng Thực Cục, đùi mọi người đều là mềm nhũn, mặt lại mang vẻ vừa thoát khỏi cửa tử.

      "Chuyện gì thế này? Sao giống như gặp phải hổ vậy." Thôi Xảo cảm thấy có chút kỳ quái, liền mở miệng hỏi.

      Trương nữ quan đem tình tự thuật lần, sắc mặt Thôi Xảo càng thay đổi.

      Nàng trầm ngâm chốc lát, cất giọng : "Việc hôm nay cũng xem như là cho các ngươi bài học, sau này phải biết nên ước thúc bản thân như thế nào, biết chưa?"

      " biết." Các tiểu cung nữ đồng loạt đáp.

      "Trình Tầm, Diêu Uẩn An hai người, gặp đồng nghiệp vô cớ bị oan, bênh vực lẽ phải, thưởng..." Thôi Xảo dừng lại chút, nhất thời biết thưởng những thứ gì là thích hợp.

      " bằng... bằng Chưởng thiện dạy chúng tôi làm món ăn ." Diêu Uẩn An vẻ mặt mong chờ nhìn về phía Thôi Xảo, đôi mắt sáng lên.

      Thôi Xảo cười cười: "Vậy cũng được, theo ta."

      Trình Tầm và Diêu Uẩn An hai người cao hứng giọng hoan hô cái, đuổi theo sát sau.

      Thôi Xảo quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy A Viên ngoan ngoãn đứng tại chỗ, trong đôi mắt linh khí bức người. Nàng nhìn tiểu nương ba ba nhìn mình, phù tiếng bật cười: "A Viên hôm nay là khổ chủ, cũng theo cùng ."

      "Vâng!" A Viên mặt mày hớn hở theo, Diêu Uẩn An vui khẽ bĩu môi.

      A Viên cười híp mắt cũng so đo, tuy rằng tính tình Diêu Uẩn An tốt lắm, nhưng ít ra người cũng độc ác.

      Cùng phòng với các nàng là Sở Tĩnh Thục ở nguyên chỗ nhìn bóng dáng tung tăng của ba người, thần sắc có chút đơn. Nàng lẳng lặng nhìn các nàng vào phòng bếp, lại đứng thêm lúc lâu mới quay trở về phòng.

      Ba cung nữ đồng loạt đứng thành hàng, chăm chú nhìn Thôi Xảo, ánh mắt sáng trông suốt mười phần mong đợi.

      Thôi Xảo nhìn chè đậu đỏ trước mắt, trong lòng có chủ ý: "Diêu Uẩn An lấy chút hạch táo đỏ và đường phèn đến đây, A Viên ngươi chuẩn bị bột nếp nhồi thành hình tròn to bằng nắm tay sau đó chia thàng những sợi dài kích cỡ ngón tay, Trình Tầm đem bột đậu đỏ nghiền nát."

      Diêu Uẩn An cùng Trình Tầm đều làm việc, chỉ có mặt A Viên có chút hơi khó xử.

      "A Viên có cái gì hiểu sao?" Thôi Xảo hỏi .

      "Ách... Là nhồi thành nắm tay của ngài hay nắm tay của ta thế?" A Viên hì hục nửa ngày mới ra miệng, sợ Thôi Chưởng thiện cảm thấy nàng ngu dốt chịu dạy nàng.

      "Đương nhiên là lớn bằng nắm tay ta!" Thôi Xảo cầm cổ tay bé của nàng quơ quơ ở trước mắt: "Nắm tay của ngươi như thế này làm sao đủ cho mấy con nhóc tham ăn như các ngươi chứ?"

      A Viên đỏ mặt, ngượng ngùng cười khanh khách.

      Ước chừng nửa nén hương sau, vật liệu chuẩn bị xong hết.

      "Hôm nay dạy các ngươi làm món ăn này tên là Thái Tâm Nhuyễn, là món điểm tâm mà Thái hoàng thái hậu còn trẻ thích ăn nhất. Nay bà lớn tuổi, Thái y nên ăn nhiều thức ăn ngọt, nên trong cung cũng ít làm món này." Thôi Xảo chậm rãi : "Vị đầu bếp thường làm món Thái Tâm Nhuyễn cho Thái hoàng thái hậu năm kia rời cung , người biết làm món này trong cung cũng ít , món điểm tâm này khó, nguyên liệu nấu cũng phải thứ trân quý gì, các ngươi học xong bình thường cũng có thể tự làm cho mình ăn đỡ thèm, xem cả đám gầy như thế này, khác gì đám khỉ con!"

      Diêu Uẩn An mếu máo : "Làm sao đẹp được như khỉ con chứ ..."

      Mọi người phì cười, ngay cả Diêu Uẩn An cũng cong cong khóe miệng.

      Thôi Xảo ra tay đem bánh đậu gói vào trong bột gạo nếp, lại nhét thêm táo đỏ vào bên trong làm nó căng phồng lên. Quả táo đỏ lớn lộ ra cục bột trắng noãn giống như cười lộ răng, dáng vẻ ngây thơ mười phần khả ái.

      Ba cung nữ làm theo, rất nhanh liền làm được tô lớn.

      Thôi Xảo thấy làm xong, liền bắc nồi lên nấu nước, bỏ đường phèn vào số lượng vừa phải, đợi nấu đậm đặc , sau đó đỏ nửa phần táo vào bên trong, đun với lửa . nửa kia được nàng bỏ vào lồng hấp .

      "Đây là trong những cách nấu." Thôi Xảo , xong mở ra bếp lò khác, bỏ hai thìa đường trắng cùng thìa dầu vào nồi, dùng oa sạn khuấy vòng: "Cách nấu thứ hai đó chính là làm giống như khoai lang ngào đường, sau khi sên đường xong liền cho táo vào, trộn đều là được."

      "A Viên, lấy táo hấp trong nồi ra." Thôi Xảo nhìn nồi nước đường sôi ùng ục chuyển thành sôi lăn tăn lên tiếng phân phó.

      "Xèo" tiếng, mùi táo trong nồi lan toả hương thơm khắp nơi. Những quả táo tròn tròn mập mạp dưới bàn tay thiện nghệ của Thôi Xảo được bao lớp nước đường đều đặn đẹp mắt lạ thường.

      Trước khi lấy ra khỏi nồi, Thôi Xảo rắc chút mè rang giòn, lại thuận tay bỏ vào nồi chưng chút hoa quế. Hương vị hoa quế thoang thoảng hoà lẫn với hương táo chín đậm đà xông vào mũi, làm ba tiểu nương đồng loạt nuốt ngụm nước bọt.

      Nàng nhìn thấy nước trong nồi sên lại đủ độ sệt, bên ngoài quả táo cũng trở nên bóng loáng, liền múc ra.

      "Học xong chưa?"

      "Học xong!" Ba người đồng loạt .

      Thôi Xảo liếc mắt quét ba người cái, ngữ khí rồi đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Đáp ứng thống khoái, sau này ta muốn kiểm tra thử, làm được đừng khóc nhè!"

      " biết."

      Thôi Xảo nhìn các nàng ba ba nhìn chăm chú hai đĩa táo kia, cười khoát tay áo : "Cầm về ăn ."

      Ba người vui mừng quá đỗi, hành lễ xong liền bưng dĩa táo rời .

      A Viên gắp quả táo dùng nước đường nấu bỏ vào trong miệng, thịt táo nấu chín mềm, gạo nếp mềm dẻo kết hợp với đậu đỏ, hương táo hoà quyện với hương thơm của đậu đỏ lẫn với mùi thơm của hoa quế, ngọt mà ngấy, miệng đầy thơm nồng.

      Ba người liếc mắt nhìn nhau cái, trong mắt đều là tán thưởng.

      "Tay nghề của Thôi Chưởng thiện chê vào đâu được!" Ánh mắt A Viên sáng lên, mơ ước lớn nhất của nàng là trở thành giống như Thôi Chưởng thiện, nấu món gì cũng đều thành thạo như thế!

      "Đó là đương nhiên, đây chính là người phụ trách ẩm thực cho Quý phi nương nương nha!" Trình Tầm lại gắp quả táo đặt ở trong miệng, ăn được mặt mày cong cong.

      "Tĩnh Thục, ngươi cũng tới ăn !" Diêu Uẩn An mời tiếng.

      Tĩnh Thục khẽ lắc đầu, dịu dàng : "Ta đói, các ngươi ăn ." xong đứng dậy đẩy cửa ra ngoài.

      Diêu Uẩn An nhìn bóng lưng của nàng ta thấp giọng lẩm bẩm câu: "Đây là thế nào?"

      " phải Tĩnh Thục giận chúng ta đấy nhỉ?" Trình Tầm giọng .

      " thể nào? Vì sao phải tức giận ?" Diêu Uẩn An cau mày: "Chẳng lẽ là bởi vì chúng ta học thêm được món ăn mới? phải mọn như vậy chứ..."

      "Chờ nàng ấy trở lại chúng ta vẫn nên dỗ dành , tính tình của Tĩnh Thục chỉ hơi hẹp hòi chút." A Viên nhìn thoáng qua Diêu Uẩn An, đăng đăng hai bước chạy qua ngăn tủ bên cạnh, dè dặt lấy ra cái hộp . Nàng mở nắp hộp ra nhìn thoáng qua, bình an phù nho bên trong có chút ố vàng .

      A Viên cầm bình an phù đến trước mặt Diêu Uẩn An, mở ra lòng bàn tay: "Nha! Đây là bình an phù do phụ thân ta cầu được trước khi ta tiến cung, ta cũng thứ gì tốt, liền tặng cái này cho ngươi làm tạ lễ, cám ơn ngươi hôm nay giúp ta lên tiếng."

      "A Viên, bùa hộ mệnh này bình thường ngay cả sờ môht cái ngươi còn nỡ..." Trình Tầm khẽ nhíu mày, có chút đau lòng.

      Diêu Uẩn An nhìn Trình Tầm, lại nhìn sang bùa hộ mệnh nằm trong lòng bàn tay A Viên, nghĩ nghĩ rồi khoát tay cái : "Ngươi cần cảm tạ ta, là ta thích nhìn thấy có người thích đổ oan cho người khác thôi!" Nàng ngước mắt nhìn A Viên dù trong mắt đầy nuối tiếc nhưng vẫn cười híp mắt nhìn mình, trong lòng khẽ động, có chút ngượng ngùng : "Hơn nữa, ngày xưa ta cũng thường khi dễ ngươi..."

      "Đều qua." A Viên ánh mắt cong cong, nàng vuốt ve bùa hộ mệnh tay, hốc mắt cũng đỏ. A Viên cúi đầu giọng : "Ở trong nhà phụ thân thường với ta là oan gia nên giải nên kết, thêm người bạn phải là chuyện xấu..."

      A Viên sống mũi cay cay, nước mắt lại đổ rào rào xuống.

      Trình Tầm cũng thở dài, nàng cũng nhớ cha mẹ và muội muội.

      Diêu Uẩn An mắt thấy Trình Tầm cũng muốn khóc, vội vàng chuyển đề tài: "A Viên, tờ bình an phù này của ngươi là cầu như thế nào? Hoim nào ta cũng nhờ nương của ta cầu cho ta cái!"

      A Viên xoa xoa nước mắt, nức nở : "Là phụ thân ta cầu trong miếu ở quê nhà."

      "Phụ thân?" Diêu Uẩn An có chút nghi hoặc: "Mấy thứ như bình an phù này phải từ trước đến nay đều là do mẫu thân bận tâm sao?"

      Trình Tầm nhìn thoáng qua A Viên, vội vàng dùng khuỷu tay đụng Diêu Uẩn An cái.

      Chỉ thấy đôi mắt A Viên buồn bã, cảm xúc có chút hạ, nàng thở dài : "Mẫu thân xưa nay thích ta..."

      Diêu Uẩn An tự biết mình sai rồi, hung hăng đá đá mũi hìay của Trình Tầm, trách nàng có nhắc nhở mình. Nàng đem hai dĩa táo đẩy về hướng A Viên, mím môi : "Đều cho ngươi ăn hết có được ! Ta khó chịu nhất là thấy người khác khóc!"

      A Viên cùng Trình Tầm nhìn chăm chú Diêu Uẩn An lúc lâu, Diêu Uẩn An bị hai người nhìn đến sợ hãi trong lòng, tức giận : "Làm người tốt thực phiền, sau này ta thấy vẫn là m khi dễ ngươi như bình thường !" xong liền đẩy cửa ra ngoài.

      Hai người nhìn bộ dáng xoay xoay vặn vặn của Diêu Uẩn An mà bật cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

      A Viên nhìn mấy quả táo sáng bóng trong dĩa, nghĩ đến Tề Nhị chắc là chưa từng ăn qua, liền chừa cho ít.

      "Hoàng Thượng? Truyền lệnh sao?" Ngụy Toàn nhìn Tề Uyên giống như hận thể ôm tấu chương ngủ cùng, cau mày cẩn thận khuyên, nếu bị Thái Hậu nương nương biết con trai bảo bối của bà thương tiếc thân thể như thế, xui xẻo lại chính là đám hầu cận bên người như bọn họ mà thôi!

      Tề Uyên ngừng động tác trong tay, thản nhiên mở miệng : "Giờ gì rồi?"

      " là giờ Tuất ."

      "Quần áo tiểu thái giám đều chuẩn bị xong?" Tề Uyên cuối cùng cũng để bút trong tay xuống, ngước mắt lên nhìn.

      "Chuẩn bị xong, nhưng Hoàng Thượng ngài muốn truyền thiện rồi mới dạo sao?" Ngụy Toàn kiên trì khuyên nhủ.

      "Trẫm chính là dùng bữa ."

      Ngụy Toàn: ? ? ?

      "Đỗ quyên, đỗ quyên, đỗ quyên ~ "

      Bên ngoài đột nhiên vang lên ba tiếng chim kêu, A Viên chuẩn bị đến phòng bếp luyện tay nghề chút, nghe thấy thanh này liền bưng dĩa táo lên bước ra ngoài.

      A Viên vừa bước ra khỏi cửa viện, nhìn thấy Tề Uyên mặt sa sầm đứng đó.

      "Chuyện gì thế?" A Viên nhìn thoáng qua quần áo thái giám bình thường người , trợn mắt nghĩ: Y phục tổng quản kia quả nhiên là lén mặc ra ngoài!

      "Có thể đổi ám hiệu khác hay ?"

      "Vậy... Gâu gâu gâu?"

      Tề Uyên: "... Cho qua ."

      A Viên kéo về hướng đình nghỉ mát, khuôn mặt nhắn thập phần vui vẻ : "Hôm nay ta cố ý lưu rất nhiều điểm tâm cho ngươi nè, là Thôi Chưởng thiện làm, nhưng..."

      "Thứ có mắt!"

      thanh quen thuộc truyền đến, thân mình A Viên nhất thời run lên: Là Phó chưởng tư...

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tề Uyên: May mà trẫm thông minh!
      thongminh123, iruka kawaii, Anhdva36 others thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      hẹn hò có người xuất phải ko ta?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :