1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Quách Kiêu giống như câu "Công chăn nghé lâu. Bây giờ nghé thành trâu ai cày" ý. :yoyo60:

      QK à. Đừng buồn, đừng oán, đừng hận. Có hận hãy hận tác giả vì cho làm con ghẻ . :yoyo68:

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 118

      Xu Mật Sứ Tào Du mang binh bao vây bốn phía tấn công Tấn Dương thành, bởi vì tường thành Tấn Dương thành chắc chắn, đại quân đánh lâu xong, Hàn Đạt, Quách Kiêu các tướng lãnh vẫn đóng tại bắc tuyến, để ngừa Liêu quốc lần nữa phát binh.

      Ngày hôm đó Quách Kiêu mang theo đội nhân mã tuần sông, chợt nghe sau lưng có tiếng vó ngựa, Quách Kiêu ghìm ngựa quay đầu, nhìn thấy em rể Hàn Chính Xương khoái mã mà đến. Quách Kiêu ra hiệu thủ hạ tiếp tục lên phía trước, đứng tại chỗ đợi chút, đợi Hàn Chính Xương đuổi lên, hai người lại nhanh chậm theo phía sau binh sĩ tuần sông.

      Hai người tán gẫu tình hình chiến đấu, chuyển tới gia , Hàn Chính Xương cười : "Kinh thành đưa đến phong thư nhà, Vương Phi có tin vui, Đình Phương bảo ta với ngươi tiếng."

      Vương Phi có tin vui. . .

      Quách Kiêu mắt nhìn phía trước, Hàn Chính Xương nhìn ra cảm xúc trong mắt , chỉ thấy Đại Cữu Tử khóe môi giơ lên, hẳn là cũng vì tin vui của muội muội khác mà vui vẻ? Hàn Chính Xương đến đây chuyến chính là vì báo tin vui, chuyện xong rồi, có việc phải làm, cùng Quách Kiêu cáo từ, quay đầu ngựa lại rời .

      Quách Kiêu tay nắm chặt dây cương, nhưng hai chân cứng ngắc quên dùng sức, tuấn mã dưới khố cảm giác được ý tứ chủ nhân, liền chậm rãi ngừng lại. Đầu mùa xuân, Bắc Địa còn lạnh, bên cạnh nước sông róc rách, tiếng nước lại thêm tiêu điều. Quách Kiêu ngồi ở ngựa, lâu mới lần nữa nghe được tiếng nước này, hoàn hồn, liền thấy binh sĩ tuần sông phía trước nửa dặm rồi, nơi đây chỉ còn mình .

      Nàng có tin vui, mới rời kinh mấy tháng, nàng liền mang thai hài tử Thọ vương, nàng mới tròn 15, Thọ vương rốt cuộc có bao nhiêu cần mẫn?

      Quách Kiêu vừa cười, cười cười nhảy xuống tuấn mã, ném bội kiếm bên hông, bỗng đâm vào nước sông. Nước sông băng hàn thấu xương, muôn vàn lạnh lẽo lũ lượt đâm người , Quách Kiêu nhắm mắt lại trầm xuống, mãi cho đến khi cơn lạnh lẽo này đè ép diệt được dục hỏa gần như muốn thiêu điên lòng đố kị của , Quách Kiêu mới mở choàng mắt, ra sức bơi lên mặt nước.

      "Đô Đầu!" Theo tiếng đám binh sĩ vội vàng hô ngược trở về.

      Quách Kiêu lau mặt, nhìn đám binh lính phía dưới, cao giọng cười to: "Nhiều ngày tắm gội, người ngứa đến lợi hại, ngâm nước quả nhiên thoải mái!"

      Các binh sĩ tuần sông nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, trời rất lạnh, Đô Đầu lại còn còn cười được, phải điên rồi chứ?

      Quách Kiêu điên, ngâm nước đến mức thân thể sắp chết lặng, lập tức lên bờ, ngay trước mặt đám thủ hạ cởi thân y phục ẩm ướt, lộ ra lồng ngực rắn chắc to con. Thế nhưng vài binh sĩ tuần sông cũng có nhìn lồng ngực của Đô Đầu đại nhân, tất cả đều liếc xuống, chỉ thấy Nhị tướng quân của Đô Đầu chẳng những có đông lạnh hỏng mất, ngược lại càng thần khí, nhìn mà mọi người vừa hâm mộ vừa tự ti.

      Quách Kiêu tiện tay kéo thủ hạ qua, lột trung y xuống lau chùi thân thể, lại lột áo giáp khác, chỉ thị Phó Đô Đầu tiếp tục dẫn đội tuần tra, khoái mã quay về doanh, vào doanh trướng cũng vội thay áo giáp vừa giành được vừa vặn này, sai người bưng rượu, người rót tròn vò. Uống xong thay đổi thân quần áo, Quách Kiêu lần nữa bước ra doanh trướng, lại biến thành Mã Quân Đô Đầu lạnh lùng uy nghiêm.

      ~

      Đêm khuya yên tĩnh, Tống Gia Ninh chợt thức tỉnh.

      Nàng nằm mơ, mơ thấy mình ở bên cạnh hồ sen ngắm hoa, cẩn thận rớt vào trong nước, rơi xuống nước khắc này, hồ sen nho bỗng nhiên biến thành hồ lớn vô biên vô tận, nàng dốc sức liều mạng giãy giụa, trong nước bơi đến đầu mãnh thú khổng lồ khủng bố khiếp người, giương miệng to đầy răng nanh như chậu máu xông tới nàng, khi mãnh thú tới gần, khi Tống Gia Ninh ràng nhìn thấy trong miệng đen như mực tựa như động đáy của đối phương, nàng bị hù dọa tỉnh lại.

      Tống Gia Ninh chưa tỉnh hồn, xoay người lại, thấy Thọ vương ngủ yên ở bên cạnh, nàng chậm rãi tiến tới, đầu khoác lên hõm vai , tay cũng ôm lấy eo . Ngực bị đè nặng, Triệu Hằng từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, vẫn như cũ buồn ngủ, xoay người lại ôm lấy thê tử nhắn xinh xắn, mơ hồ hỏi: "Làm sao vậy?"

      Tống Gia Ninh càng thêm rúc vào trong lòng rồi co lại: "Thấy ác mộng."

      " có việc gì." Triệu Hằng nhắm mắt lại sờ sờ nàng đầu, lần nữa chìm vào giấc ngủ.

      chỉ tỉnh trong chốc lát, nhưng ôm ấm áp thoải mái, nhàng câu " có việc gì", còn có cái sờ trấn an này, cũng làm cho Tống Gia Ninh cảm thấy an tâm. Nàng ỷ lại mà nằm ở trong lòng , thẳng đến khi buồn ngủ dâng trào, thẳng đến khi ghét bỏ ôm đủ thoải mái như vậy, Tống Gia Ninh mới lần nữa rời khỏi vòng ôm của , đưa lưng về phía ngủ.

      Thức dậy, hai vợ chồng cũng quên chuyện này.

      ~

      Vây công Tấn Dương thành vẫn còn tiếp tục, tiết tháng ba, kinh thành cũng xuân về hoa nở, đám dân chúng rời xa chiến hỏa an cư lạc nghiệp, hề bị ảnh hưởng bởi chiến . Mà triều đình đám đại thần cũng biết Đại Chu lần này nhất định thắng, cho nên cũng cẩn thận từng li từng tí như trong trận chiến mở màn tháng giêng nữa, đợt nghỉ ngơi 10 tuần lần, có nhã hứng liền cùng thê tử nhi nữ ra ngoài đạp thanh.

      Tống Gia Ninh trong khoảng thời gian này trôi qua cực kỳ dày vò, vừa xác định hỉ mạch tới vài ngày, nàng bắt đầu nôn nghén, nôn đặc biệt nghiêm trọng, hầu như ăn cái gì ói cái đó. Triệu Hằng mời ngự y trong cung điều trị cho nàng, có tác dụng gì, phòng bếp nấu sắp hết mấy món trong sách dạy nấu ăn luôn rồi, vô dụng hết, chỉ cần Tống Gia Ninh ăn cái gì, qua bao lâu nhất định nôn ra.

      Tống Gia Ninh biết Thọ vương cũng bực bội, nhưng nàng quản được nước mắt, khó chịu nước mắt tự động rơi xuống. Triệu Hằng lo lắng nàng lại lo lắng hài tử, cuối cùng thậm chí còn nghĩ đến phương pháp xử lý là để Tống Gia Ninh quay về Quốc Công Phủ ở thời gian. Tống Gia Ninh ngồi kiệu về phủ quốc công, sau đó cũng biết là mẫu thân mỗi ngày ở bên cạnh hết lòng chiếu cố quản dùng, hay là khuôn mặt nhắn ngây thơ hoạt bát của đệ đệ làm cho nàng thoải mái, lại có thể có thể miễn cưỡng ăn chút gì đó.

      Ở Quốc Công Phủ suốt cả tháng, trung tuần tháng ba, Tống Gia Ninh nôn nghén rốt cuộc giảm bớt. Sau khi thương lượng với mẫu thân, Tống Gia Ninh dẫn bọn nha hoàn phục vụ bên cạnh trở về Vương Phủ, ngồi ở noãn tháp gần cửa sổ nghỉ ngơi, vừa yên lòng lật 'Sử Ký' xem, vừa ngóng trông Thọ vương nhanh trở về. Vương Gia nhà mình bí mật đối tốt với nàng, nhưng bên ngoài luôn luôn nhàn nhạt, nàng dọn Quốc Công Phủ lâu như vậy, Vương Gia chỉ thăm nàng lần, đến hôm nay, hai vợ chồng nửa tháng gặp.

      Sờ sờ khuôn mặt gầy gò của mình, còn là mũm mĩm nữa, nhìn lại cổ tay mảnh khảnh chút, vòng huyết ngọc Vương Gia tặng nàng lỏng loẹt treo ở phía , Tống Gia Ninh trong lòng vui vẻ. Phúc họa tương y, bởi vì nôn nghén, nàng tuy rằng sống bằng chết tháng, nhưng nàng ngoài ý muốn gầy bớt , ngay cả ngực cũng vòng, cũng trở thành mỹ nhân gầy gió thổi ngã rồi.

      Gầy chính là đẹp, nàng biến thành đẹp, Vương Gia nhất định càng thích nàng nha?

      Vì để cho Vương Gia nhà mình vui, chạng vạng tối Thọ vương trở về, Tống Gia Ninh lần đầu tiên có ra nghênh đón, tâm hoảng ý loạn ngồi ở giường, còn ra vẻ thần bí dùng 'Sử Ký' che mặt.

      Tiền viện,biết được tiểu vương phi của thông báo gì hết tự mình trở về, Triệu Hằng khỏi bước nhanh hơn, thay đổi thân áo bào xanh ngọc, lập tức đến hậu viện. Nhưng Vương Phi lúc nào cũng sớm đến trước cửa nhà chính cười dịu dàng chờ hôm nay cũng chưa hề ra, Triệu Hằng vẻ mặt khẽ biến, ý niệm đầu tiên chính là thân thể nàng vô cùng suy yếu, ngay cả đường cũng nổi, nếu với tính tình cẩn thận nghe theo của nàng, nhất định ra ngoài đón .

      để ý đến bọn nha hoàn cúi đầu hành lễ, Triệu Hằng thẳng đến gian phía đông, muốn về hướng nội thất, ánh mắt xéo qua bỗng nhiên thoáng nhìn thấy thân ảnh noãn tháp. Triệu Hằng ngừng chân, nhìn thấy nàng mặc Tiểu Sam màu hồng đào dựa vào trước cửa sổ, khuôn mặt bị quyển 'Sử Ký' ngăn trở, chỉ lộ ra búi tóc đen nhánh, cùng với bàn tay bé tựa như mỹ ngọc cầm quyển sách.

      ra khỏi cửa nghênh đón , biết vào cũng chào hỏi, bộ dáng này của nàng có thể vô cùng bất kính, nhưng Triệu Hằng căn bản có ý thức được thất lễ của nàng, chỉ muốn nhanh lên nhìn thấy tiểu vương phi của mình. Hiểu lầm nàng xem sách đến mê mẫn, Triệu Hằng khe khẽ ho khan cái. Tống Gia Ninh nghe xong, đôi má khỏi nóng lên, từng chút từng chút buông sách xuống, tầm mắt buông xuống, mặt như hoa đào.

      Nàng chậm chạp thả sách xuống, Triệu Hằng trước nhìn thấy tóc mái trán nàng, theo là lông mày mắt đen, cuối cùng mới là khuôn mặt.

      Triệu Hằng ánh mắt khẽ giật mình.

      Nàng là mặt trái xoan, còn có lớn bằng bàn tay , vốn là mũm mĩm, lộ ra ngây thơ đáng . tại chợt gầy xuống, sợ hãi hạ mí mắt, điềm đạm đáng làm cho người thương tiếc, nhưng Triệu Hằng lại cảm thấy lạ lẫm, cảm thấy như vậy căn bản phải Vương Phi của , mỹ nhân gầy phía trước cửa sổ, đẹp tuy đẹp, lại phải tiểu vương phi ngọt ngào của . . .

      Nam nhân vẫn nhúc nhích tiếng nào, Tống Gia Ninh tò mò giương mắt lên, thấy đứng ở trước giường, trong mắt có kinh diễm cũng có vui sướng, ngược lại môi mỏng dường như có chút dáng vẻ tức giận. Tống Gia Ninh lập tức luống cuống, rất nhanh đứng lên, cúi đầu ngồi vào bên giường, nghĩ trước mang giày rồi mới chuyện. Vương Gia mất hứng, vậy phải là lúc nũng nịu.

      Nhưng còn chưa có đụng tới giày thêu, nam nhân bỗng nhiên dựa tới, ôm nàng vào trong lòng.

      Ôm ấp quen thuộc, hương sách nhàn nhạt quen thuộc, nhớ mong nửa tháng gặp lập tức xua tán lo lắng trong lòng Tống Gia Ninh, nàng cũng vươn tay ôm lấy eo gầy của , đầu dụi vào : "Vương Gia, ta rất nhớ chàng." Ở bên cạnh mẫu thân, nàng ăn ngon, nhưng nàng luôn nhớ , thực tế ban đêm, nàng hiếu kỳ làm cái gì, có phải cũng nhớ thương nàng hay .

      "Thế nào, gầy thành như vậy?" Nàng vốn là nhắn xinh xắn, gầy xuống càng thêm , Triệu Hằng sờ sờ eo của nàng, thấp giọng hỏi. Vừa nãy nếu phải nàng lộ ra bộ dạng nhát gan quen thuộc, Triệu Hằng còn muốn hoài nghi Quách gia biết từ chỗ nào tìm ra người có dung mạo cực kỳ giống nàng, đưa về lừa gạt .

      Bị người cười nhạo béo nhiều năm như vậy, rốt cuộc nghe được có người khen nàng gầy, khóe miệng Tống Gia Ninh vểnh cao lên, hưng phấn : "Tháng này ăn ít, bất tri bất giác liền gầy, Vương Gia thích ?" Nàng từ trong ngực nâng đầu lên, mong đợi nhìn đỉnh đầu nam nhân .

      Triệu Hằng cúi đầu, thấy nàng ràng còn cười được, biết sao bỗng nhiên nhớ lại chuyện nàng từng quấn ngực. Dời tầm mắt, ở dưới vạt áo hơi hóp của nàng dạo vòng, Triệu Hằng bóp mặt nàng, nghiêm mặt : " thích, từ hôm nay, thêm đồ ăn."

      Tống Gia Ninh ở chỗ này ngóng trông khen ngợi, nghĩ tới cư nhiên bị ra lệnh cưỡng chế thêm đồ ăn béo trở về, nhất thời sững sờ.

      Nàng ngơ ngác há miệng, khuôn mặt gầy, mắt hạnh vẫn là đôi mắt trong veo quen thuộc, bờ môi cũng căng mọng hồng nhuận phơn phớt như trong trí nhớ. Triệu Hằng tạm thời quên truy cứu nàng gầy, tay nâng ót nàng, tay ôm bả vai nàng, cúi người hôn nàng. Môi của rất nóng, Tống Gia Ninh theo bản năng đáp lại, sau lát, nàng cũng quên vấn đề gầy và mập, hai tay bấu víu bả vai .

      Triệu Hằng cứ như vậy ôm lấy nàng, vào nội thất. Nàng có thai, đương nhiên làm cái gì, chỉ là chạm tới quả đào có hơi tóp teo lại này, Triệu Hằng buông môi nàng ra, nhắc nhở lần nữa : "Ăn nhiều, thể lại nôn."

      động tay xong mới , Tống Gia Ninh đỏ mặt gật gật đầu, cuối cùng minh Bạch vương gia vì sao ghét bỏ nàng gầy.

      ra là thích nàng mập. . .

      dhtt, adamno1, Huỳnh Thượng Hỷ37 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Bé Ninh à, người ta mê khuôn mặt mũm mĩm, đôi môi chúm chím, khuôn ngực đầy đặn của bé đấy bé ơi! Bé hiểu hôn????
      A fang thích bài này.

    4. annie196

      annie196 Active Member

      Bài viết:
      103
      Được thích:
      116
      " Thọ vương rốt cục có bao nhiêu cần mẫn" . Kiêu quan tâm nhất là vấn đề này

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Dạo này bận quá bà con ơi

      Chương 119

      Cơm tối Tống Gia Ninh dùng là cháo khoai lang tím, gạo hầm chín nhừ, cơ bản cần nhai, khoai lang tím mềm và ngọt. Tống Gia Ninh cầm muỗng sứ , từng miếng từng miếng chậm rãi ăn, ăn non nửa bát, no đầy rồi.

      "Ăn nữa ." bàn cơm, Triệu Hằng lần đầu tiên chủ động trả lời nàng.

      Tống Gia Ninh có chút ngoài ý muốn, nghĩ tới muốn nàng ăn nhiều, nàng ngoan ngoãn cầm muỗng , nhưng, vừa nhìn thấy cháo trong chén, nàng bỗng nhiên có chút buồn nôn, lập tức quay đầu sang bên, khuôn mặt vừa mới hồng hồng lập tức tái xanh.

      Triệu Hằng cả kinh để đũa xuống, muốn đến dìu nàng, bên cạnh Song nhi lấy dũng khí giải thích : "Vương Gia, Lang trung Vương Phi vừa khôi phục thèm ăn, có thể ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, cần miễn cưỡng, chờ qua khoảng thời gian này, khẩu vị Vương Phi chắc chắn tốt, đến lúc đó còn phải đề phòng Vương Phi ăn quá nhiều."

      Tống Gia Ninh đè xuống cơn buồn nôn này, cũng gật gật đầu với , nhưng bàn tay vẫn cầm muỗng, phảng phất như đồng ý, nàng chịu đựng khỏe tiếp tục ăn.

      Triệu Hằng là lo lắng nàng vì bảo trì gầy gò cố ý ăn ít, nếu là thân thể khỏe, đương nhiên bắt buộc, ngay cả mình cũng ăn nữa, qua dỡ nàng dậy, nắm tay nàng : " chút nhé?" Xuân về hoa nở, trời cũng chậm tối, lúc này bên ngoài nắng chiều vừa vặn, cũng cần lo lắng nàng lạnh.

      Tống Gia Ninh gật gật đầu.

      Hai người cũng xa, chỉ tản bộ trong sân, trong nội viện trồng hai gốc Hải Đường, nụ hoa màu đỏ, nở rộ ra chính là trong trắng lộ hồng. Hai người dừng lại dưới tàng cây, Tống Gia Ninh ngửa đầu ngắm hoa, cười : "Trong hoa viên nở đẹp hơn, bên cạnh ao có gốc hải đường đỏ, đáng tiếc phải từ núi bên kia vòng qua mới có thể đến gần nhìn, các nàng cho ta leo núi."

      Nàng mới mang thai hai tháng, bụng bình thường, có chút ảnh hưởng đường nào, nhưng bọn nha hoàn can ngăn lo lắng nàng ngã đụng phải, cho nên Tống Gia Ninh chỉ rất là tiếc nuối, cũng có ý tứ trách cứ bọn nha hoàn.

      Triệu Hằng năm trước mới bắt đầu vào Hàn Lâm viện, ở trước đó luôn giam cầm trong Vương Phủ, đối với hoa viên của mình sớm như lòng bàn tay, Tống Gia Ninh vừa liền biết là gốc Hải Đường nào rồi, dù sao đó là tự mình bài trí. Nghe ra tiếc hận trong lời của nàng, Triệu Hằng nắm tay nàng : "Ngày kia tuần giả, ta cùng nàng ngắm."

      Tống Gia Ninh vui mừng nhìn , mắt hạnh bị ánh chiều tà chiếu sáng, long lanh như hồ nước.

      Mang thai thích ngủ, Triệu Hằng tuần giả ngày hôm đó, Tống Gia Ninh vẫn tham ngủ như cũ, Triệu Hằng hiếm khi rời giường luyện võ, trở mình nằm nghiêng, lặng yên nhìn tiểu vương phi của . Nàng hai ngày này ăn dần dần nhiều lên, cũng có nôn, thế nhưng gương mặt gầy gò vẫn có béo lên, nàng ngoài miệng đáp ứng ăn cơm ngon, ra vẫn là rất hài lòng với dáng vẻ bây giờ, buổi tối trước khi ngủ qua gương to, đều muốn vụng trộm nhìn cái, đỏm đáng chịu được.

      Triệu Hằng lại cảm thấy, chỉ cần nàng cố ý đói bụng, như vậy coi như nàng liên tục gầy xuống, cũng theo nàng.

      Ngủ đến mặt trời lên cao, Tống Gia Ninh tỉnh dậy, mở to mắt, chỉ thấy Vương Gia tựa ở bên đọc sách, người mặc trung y.

      Tống Gia Ninh ngó ngó bên ngoài, sáng trưng, kinh ngạc ngồi dậy: "Vương Gia dùng điểm tâm chưa?" phải là đợi nàng chứ?

      Triệu Hằng để sách xuống, nhìn nàng : "Cùng nhau dùng."

      Lại có thể chờ nàng? Tống Gia Ninh vừa mừng vừa sợ vừa áy náy, gọi bọn nha hoàn vào hầu hạ. Sau khi ăn xong Triệu Hằng muốn nàng hoa viên thưởng hoa Hải Đường, có gọi bọn nha hoàn theo, chỉ dẫn theo Phúc công công. Trước khi vòng qua hồ nước, Tống Gia Ninh xa xa nhìn thấy con thuyền đậu bên cạnh hồ, Tống Gia Ninh bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi, cho nàng leo núi, nàng có thể ngồi thuyền qua nha, nàng tại sao nghĩ tới chứ?

      "Vương Gia thông minh." Tống Gia Ninh khen tự đáy lòng.

      Triệu Hằng cười nhàn nhạt.

      đến bên cạnh bờ, Phúc công công lên thuyền trước, Triệu Hằng nắm tay Tống Gia Ninh bước lên, lại dìu nàng chậm rãi ngồi xuống. Phúc công công thấy các chủ tử dều ngồi xuống, lúc này mới chèo thuyền, đoạn hồ này cũng rộng, cũng chỉ có thể chứa ba con thuyền xếp thành hàng, bởi vậy Phúc công công chèo được mấy cái, thuyền đến bờ bên kia.

      Triệu Hằng lại đỡ Vương Phi của phi lên bờ.

      Biết các chủ tử muốn ở chỗ này ngắm hoa, Phúc công công chống thuyền vòng qua chỗ ngoặt, ở nơi chủ tử nhìn thấy chờ dặn dò.

      Dưới tàng cây hải đường, Phúc công công sớm chuẩn bị hết rồi, mặt phủ lên chiếu trúc, chỗ ngồi đặt cái bàn vuông gỗ hoàng hoa lê, Văn Phòng Tứ Bảo nước trà bánh ngọt cái gì cần có đều có, góp phần làm cho cảnh sắc đẹp và tĩnh mịch thêm thêm vài phần lịch tao nhã. Cảnh xuân ấm ấm áp áp từ ngọn cây chiếu xuống, núi phía sau chim Tước líu lo ríu rít, trạch viện Vương Phủ xa xa bị hoa thụ che lấp, Tống Gia Ninh nhìn chung quanh vòng, tỏa ra loại cảm giác đặt mình trong rừng sâu núi thẳm.

      "Vườn của Vương Gia đẹp." Tống Gia Ninh giọng tán thưởng, mùa đông năm trước nàng gả tới, hôm nay mới mới coi như chính thức lĩnh giáo vẻ tú lệ của Thọ vương phủ, Trước đó nữa, cảnh sắc ấn tượng sâu nhất mà nàng đối với hoa viên Thọ vương phủ, chính là Bách Quả Viên.

      Triệu Hằng theo tầm mắt của nàng thưởng thức vòng, cuối cùng ánh mắt lại trở về người nàng, lại cảm thấy hoa trong vườn này sánh bằng dung mạo của nàng, nước trong vườn sánh bằng đôi mắt trong veo của nàng. Tống Gia Ninh đối với cái nhìn chăm chú của tướng công Vương Gia hề phát , nàng được như nguyện mà đến dưới tàng cây hải đường, chuyên tâm thưởng thức nhánh Hải Đường trước mắt.

      Hôm nay nàng mặc bối tử nền trắng thêu hoa mai, phía dưới là váy trắng, nghiêng người với mỉm cười ngắm hoa, người còn kiều hơn hoa.

      Triệu Hằng bỗng nhiên nổi hứng vẽ tranh, lập tức ngồi xuống vuông, trải giấy xong, lại liếc nhìn nàng cái, sau đó đề bút thấm mực.

      Gốc hải đường cành lá sum xuê, Tống Gia Ninh chậm rãi xoay chung quanh cây hải đường, vô tình quay đầu lại, vô tình trông thấy Vương Gia của nàng ngồi ngay ngắn ở trước bàn vuông, giống như vẽ Hải Đường. Tống Gia Ninh vô cùng muốn qua nhìn chút, lại sợ quấy rầy , lại nhìn Hải Đường trước mặt chút, Tống Gia Ninh thức thời lui xa chút, chuẩn bị nhìn cảnh sắc khác.

      Lúc Triệu Hằng ngẩng đầu, chỉ thấy nàng ra xa cách cây hải đường mấy bước, muốn vẽ chính là mỹ nhân ngắm hoa, mỹ nhân rời sao vẽ được?

      ". . . Gia Ninh."

      Nhìn thân ảnh của nàng, nghĩ đến Phúc công công trốn tránh ở phía xa, Triệu Hằng tạm thời đổi giọng, gọi tên nàng.

      Tống Gia Ninh nghi ngờ quay đầu lại, ánh mắt như thu thuỷ, khóe miệng mang theo nụ cười như có như .

      Triệu Hằng bỗng nhiên thất thần, mắt thấy nàng muốn hoàn toàn xoay qua, Triệu Hằng lập tức : "Đừng động."

      Tống Gia Ninh cứng đờ, cả người xoay nửa dám động nữa, cứ như vậy mờ mịt lắc lắc cổ nhìn . Nụ cười vui vẻ mặt nàng biến thành ngạc nhiên, nhưng cái này cũng hề ảnh hưởng Triệu Hằng vẽ tranh, thân thể gần như bất động, chỉ có tay phải nước chảy mây trôi phác hoạ ở bức tranh, tầm mắt khi ngẩng lên nhìn nàng, khi rủ mắt nhìn bức họa.

      Tống Gia Ninh liền hiểu, Vương Gia vẽ nàng.

      Lần đầu tiên trở thành cảnh trí trong bức họa người khác, Tống Gia Ninh vừa vui mừng vừa ngượng ngùng, mỗi lần nhìn qua, mặt nàng càng nóng thêm phần. Nhưng, tuy rằng đàng hoàng bảo trì bất động để cho vẽ đủ, nhưng lúc sau, Tống Gia Ninh lắc lắc cổ và eo đều có chút thoải mái, cổ mỏi có thể chịu, thế nhưng là eo. . .

      Tống Gia Ninh dám lấy hài tử ra mạo hiểm, hơi mím môi, giọng : "Vương Gia, xương sống thắt lưng ta . . ."

      Ngòi bút Triệu Hằng dừng lại, ngẩng đầu, thấy nàng tội nghiệp nhìn , Triệu Hằng nở nụ cười: "Có thể động."

      Tống Gia Ninh nhàng thở ra, hoàn toàn quay lại, muốn nhìn vẽ tranh.

      Triệu Hằng ngầm đồng ý, tiếp tục vẽ bức họa của mình.

      Tống Gia Ninh đến bên cạnh , nâng váy ngồi xổm, hơi quỳ ra phía sau chút, miễn cho quấy rầy , rớn cổ nhìn giấy vẽ, chỉ thấy giấy Tuyên Thành vẽ xong cây Hải Đường, cùng nữ nhân giống như muốn rời lại nghiêng người nhìn lại, chỉ vẽ lên hình dáng, vẫn chưa vẽ ngũ quan, nhưng chỉ nhìn cách đơn thuần dáng người uyển chuyển này, cũng biết này nhất định là mỹ nhân.

      Mỹ nhân là nàng, khuôn mặt Tống Gia Ninh nóng lên, đáy lòng lại ngầm mừng thầm, may mắn nàng gầy, bằng Vương Gia vẽ ra khẳng định có xinh đẹp. Ánh mắt rời khỏi giấy vẽ, Tống Gia Ninh nhịn được lặng lẽ quan sát phu quân mình, là Vương Gia có tật miệng, là nam nhân tuấn mỹ như Thần Tiên, thân phận khí độ như vậy, cho dù thông văn chương cũng là công tử bách tính tranh giành khen ngợi, nhưng lại có tài hoa, mang trong lòng vạn quyển sách, tranh chữ có thể so với đại hiền cổ kim.

      Nàng có tài đức gì, lại có may mắn làm Vương Phi của , vì sanh con dưỡng cái?

      Tống Gia Ninh nhìn đến ngây dại, thẳng đến cổ mỏi nhừ lần nữa, Tống Gia Ninh mới nhàng loanh quanh, lần nữa nhìn bức họa, thấy Thọ vương vừa vặn vẽ xong nét bút cuối cùng, mà nàng bức họa, ngoái đầu nhìn lại cười nhàng, giống như kinh sợ giống như xấu hổ giống như vui mừng, giống như người trong lòng hẹn gặp nhau ở dưới tàng cây hải đường, đối phương chậm chạp chưa tới, nàng thất vọng chuẩn bị rời , chợt nghe có người sau lưng gọi nàng, nàng quay đầu lại, nhìn vẻ mặt trong khoảnh khắc của người .

      Khuôn mặt Tống Gia Ninh càng nóng, ánh mắt nàng vừa nãy chính là như vậy sao? Nàng sao biết gì hết vậy.

      "Như thế nào?" Triệu Hằng sớm buông bút vẽ, thấy nàng xấu hổ, giọng hỏi.

      Tống Gia Ninh vô thức khen: "Xinh đẹp, Vương Gia vẽ tốt." xong rồi, đột nhiên cảm giác được lời này giống như khen nàng lớn lên đẹp, Tống Gia Ninh vội vàng đỏ mặt giải thích: " phải, ta, ta là Vương Gia vẽ hoa hải đường xinh đẹp!"

      Triệu Hằng nghe vậy, lướt qua bức họa mỹ nhân bàn vòng, cau mày : "Người đẹp?"

      Tống Gia Ninh: . . .

      "Người cũng đẹp!" Ảo não qua , Tống Gia Ninh thử bổ cứu, khen vương gia đồng thời lại thể khoe khoang, khuôn mặt đỏ lên : "Ta, ta là Vương Gia khéo léo, vẽ ta đẹp lắm."

      Nàng luôn điệu thấp mình, bởi vì tự ti xuất thân còn có thể thông cảm được, nhưng nàng quốc sắc thiên hương, đời ai bằng, nàng cũng dám lấy làm kiêu ngạo, ngược lại tìm kiếm nghĩ cách làm thấp mình . Nhìn khuôn mặt đỏ của nàng, Triệu Hằng vươn tay ôm người lên đùi, vùi đến cạnh tai nàng : "Sắc đẹp của An An, trăm hoa xấu hổ."

      Lỗ tai bên này của Tống Gia Ninh được ca tụng bằng lời hay ý đẹp, mắc cỡ nghiêng đầu, lại nhìn bức họa mỹ nhân kia, dĩ nhiên cũng hiểu được, nàng trong bức họa, là đẹp như tiên nữ. . . Nhưng Tống Gia Ninh rốt cuộc phải người quen khoe khoang, phiêu phiêu dục tiên trong chốc lát, nàng vẫn quy công lao về lại người Thọ vương, về kỹ năng vẽ xuất thần nhập hóa của .

      "Vương Gia, bức họa này, có thể tặng ta ?" Tống Gia Ninh giọng hỏi. Nàng đời này có thể gầy lần như vậy, chờ tháng lớn hơn, nàng nhất định biến trở về Vương Phi béo lúc đầu, thậm chí càng béo, Tống Gia Ninh muốn giữ lại bức họa này, lúc có người vụng trộm đỏm dáng.

      Triệu Hằng ngẩng đầu.

      Tống Gia Ninh mong đợi nhìn , mắt hạnh như nước, là như thế nào cũng vẽ ra được.

      Triệu Hằng thích thư hoạ, nhưng vẫn luôn có thói quen lưu lại, chữ hay tranh đắc ý, cuối cùng đều hủy diệt.

      Về phần bức tranh này. . .

      Triệu Hằng nghiêng đầu, đối với nương quay đầu lại cười với trong bức họa, Triệu Hằng cũng cười, nắm tay nàng : "Được."
      dhtt, adamno1, Huỳnh Thượng Hỷ35 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :