1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Truyện hay quá. cảm ơn edit nhiều nhé. nhàng và tình cảm ghê
      Ngọc Hỏa Ca thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 13: Hàng xóm

      Ngày hôm sau Ứng Uyển Dung tỉnh dậy trong khí tràn ngập mùi thức ăn, đôi mắt hơi mở ra mang theo ánh mắt mờ mịt, trận đau đầu ập đến, đồng thời ký ức về việc tối hôm qua cũng ra.

      quên, khối thân thể này phải khối thân thể có thể chất uống ngàn chén say mà luyện được trước kia, trong cái bể nhuộm lớn có tên là giới giải trí này, muốn lấy được chút cơ hội, rất nhiều người đều lực chọn đường tắt.

      may mắn ở chỗ có được người đại diện tốt miễn cưỡng phải dùng quy tắc ngầm. Nhưng mà cơ hội còn lại, đều phải kiếm về từ bàn rượu.

      Người khác qua mấy năm liền có thể lấy được danh hiệu ảnh hậu Tiểu Kim Nhân, mà lại chìm chìm nổi nổi gần mười năm, vai diễn từ nàng dâu trở thành mẹ chồng, rốt cuộc cũng tới đỉnh vinh quang lấy được chiếc vòng nguyệt quế kia.

      Vuốt trán ngồi dậy, chiếc chăn mỏng người cũng tuột xuống, vẫn mặc quần áo tối qua, điều này khiến có chút khó chịu.

      "Em tỉnh? Buổi sáng Văn Diệu có đưa bữa sáng tới, biết em thích gì, liền mua cháo gạo kê với bánh bao cải trắng." Thân hình cao lớn của Cao Lãng chống dậy dựa vào cửa phòng ngủ nhìn , ánh mắt gần như nháy mắt lấy lần.

      Ứng Uyển Dung vừa mới tỉnh ngủ, vài sợi tóc tán loạn phủ vai, mang theo đôi mắt như bị làn sương mù cực kỳ thần bí bao phủ, dáng người mỹ lệ bị che , cổ áo hơi buông lỏng lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Tai Cao Lãng nóng lên, lại có chút nỡ dời mắt .

      Ứng Uyển Dung theo thói quen lộ ra nụ cười bên khóe môi, "Cảm ơn." Thanh có chút hơi khàn khàn khiến cho Cao Lãng trực tiếp xoay người chống gậy trở lại phòng khách, chỉ là mỗi bước chân có chút dồn dập.

      Ứng Uyển Dung cũng có để ý tại sao lại nhanh như vậy, thực tế cũng có thói quen để bộ dạng lôi thôi, nhếch nhác xuất trước mặt người khác.

      Còn chuyện tối hôm qua... Sau khi uống say có phải mượn rượu làm càn hay đúng là muốn biết.

      Lựa chọn quên chuyện này là việc về sau, liền trực tiếp rửa mặt trước , thay bộ quần áo khác rồi mới đến phòng khách. Cao Lãng ngồi trước bàn ăn biết yên lòng suy nghĩ cái gì.

      bàn đặt đĩa rau cải, đĩa bánh bao, hai bát cháo. cái bánh bao lớn bằng nắm tay của , ăn cái cũng có thể no rồi. Ứng Uyển Dung thầm than trong lòng đầu bếp ở căn tin đúng là thành .

      "Ngồi xuống ăn , nếu đủ trong nồi vẫn còn. Buổi trưa về ăn cơm, lát nữa sân huấn luyện xem chút, xong tìm mấy người lão Vương* chuyện chút, còn buổi chiều đến căn tin gọi thức ăn về. Nếu có gì hiểu có thể đến nhà Cao Phi hỏi chút, vợ ấy tên là Phan Ngọc Phượng, sống cạnh nhà chúng ta.

      (* Trong bản Convert cùng người nhưng lại có hai tên gọi, lúc lão Vương lúc lão Trương, mình ghi là lão Vương cho đồng nhất vì truyện có giới thiệu đủ tên ông ấy là Vương Kiến Dân)

      bữa cơm Cao Lãng mực chuyện giao phó, chỉ sợ tính tình Ứng Uyển Dung mềm yếu, buổi trưa có nhà bị đói bụng. Cũng sợ ở nhà buồn chán, tán gẫu được với mọi người chung quanh.

      Tim Cao Lãng như muốn vỡ ra, suy nghĩ bằng lần sau mua cái TV gì đó về, mặc dù cần dùng, nhưng Ứng Uyển Dung ở chỗ này có chuyện gì làm phải là buồn bực đến mức có vấn đề?

      Ứng Uyển Dung đoan trang, nho nhã dùng thìa ăn cháo, nghe Cao Lãng câu được câu , tuy rằng trông giống như để tâm vào câu chuyện, nhưng kì đem tất cả thông tin ghi nhớ trong đầu.

      Ăn xong bát cháo, thêm nửa cái bánh bao nữa cũng có vẻ chắc bụng, khổ não nhìn chỗ bánh bao còn lại, người đàn ông kia vẫn còn thao thao bất tuyệt, đuôi lông mày nhếch lên, ngước mắt nhìn Cao Lãng: " Lãng..."

      Cao Lãng vừa nghe thấy giọng của Ứng Uyển Dung, liền dừng câu chuyện lại, nhìn bánh bao tay , lại nhìn thân thể mảnh khảnh của chút, càu nhàu : "Lần sau có gọi Lãng cũng được, cả ngày ăn cơm tốt, em cũng gầy rồi."

      Ứng Uyển Dung tươi cười, cả khóe mắt và đuôi lông mày đều toát ra vẻ dịu dàng điềm tĩnh, cũng phản bác lời của . Lần sau? Lần sau còn phải vẫn nghe theo em đấy sao.

      Nhìn Cao Lãng im lặng, Ứng Uyển Dung mới lên tiếng:

      "Thứ nhất, em chiếu cố mình tốt, Lãng cần phải lo lắng cho em đâu. Thứ hai, buổi tối cần phải mua thức ăn ở căn tin, hôm qua chị Ngọc Phượng tối nay mời chúng ta đến nhà ăn cơm, buổi tối và Cao Phi trở về là được rồi."

      Cao Lãng ngơ ngác nhìn vợ tươi cười khéo léo của mình, lời có thứ tự trước sau, tiến lùi thỏa đáng, có chút xa lạ rồi lại có chút chộn rộn rục rịch.

      Ứng Uyển Dung thu dọn bát đũa bàn xong, nhìn thấy Cao Lãng vẫn dùng ánh mắt nóng bỏng như cũ nhìn , thấy nhiều loại ánh mắt như thế sao có thể biết ý định của người đàn ông này?

      Tiễn người đàn ông đến cửa nhà, Ứng Uyển Dung ngoắc ngoắc tay, ý bảo cúi đầu xuống, Cao Lãng mặc người bộ đồ huấn luyện để thuận tiện hoạt động, mặc dù bị thương ở chân, nhưng vẫn có thể tiến hành chút huấn luyện khác để từ từ khôi phục.

      Mới cúi đầu, Ứng Uyển Dung liền hôn lên mặt cái, mím môi cười ."Đồ ngốc... ." Đôi mắt dịu dàng, nụ cười trong veo.

      có thể cầu nhiều hơn chút đối với em, nhiều hơn chút nữa, nhưng mà... Em lại chỉ tiếp nhận thứ mang theo chân , thuần túy nhất, thứ đó được gọi là ‘tình cảm cho hề giữ lại.’

      Cao Lãng chóng mặt bị Ứng Uyển Dung trêu đùa trận, lúc cả người vẫn trong trạng thái mơ màng, bay bổng. Ứng Uyển Dung cũng có ý định tiếp tục dính người, thứ Cao Lãng cần học còn rất nhiều, đầu tiên, phải học cách làm sao để theo đuổi . Cho rằng là vợ rồi cần học những thứ này sao?

      Lúc Ứng Uyển Dung gõ cửa nhà Phan Ngọc Phượng là 9 giờ sáng, mặc dù tính là muộn, nhưng là sớm đưa con lên xe đến nhà trẻ, chồng cũng ra ngoài tập thể dục buổi sáng, ở trong phòng thu dọn đồ đạc.

      Bố cục trong nhà so với nhà của Ứng Uyển Dung gần như là cũng vẻ, con ngủ ở gian phòng hơn, trong nhà rải rác vài chiếc tất, quần áo, sách vở. Quần áo huấn luyện hàng ngày của chồng giống như mới vớt từ bùn lên, cũng phải giặt sạch lần, có máy giặt quần áo nên phải dùng tay giặt.

      Mặc dù quân đội có phòng ăn dành cho tất cả mọi người trong gia đình, nhưng mà phải ai cũng mua được? Cho nên có đôi khi phải tự bộ tới thôn bên cạnh mua ít thức ăn về nấu cơm.

      Cả ngày ngâm mình trong những công việc vụn vặt trong gia đình, buổi chiều mới có thời gian trò chuyện với hàng xóm, lúc nhìn thấy Ứng Uyển Dung còn rất vui mừng.

      Phan Ngọc Phượng có chút lo lắng xoa xoa hai tay, so với Ứng Uyển Dung mặt mũi trắng trẻo, cách ăn mặc và quần áo của của đều có chút nặng nề thời thượng. Nhìn giống như người làm công tác văn hóa, so với người đến từ nông thôn như giống nhau.

      nào biết Ứng Uyển Dung cũng xuất thân từ nông thôn, cho dù là hay là nguyên chủ, cũng có ý nghĩ khinh thường xuất thân của người khác. Tất cả khí chất, cũng chỉ là được trải qua mài rũa của năm tháng, mới có được như vậy.

      "Chị Ngọc Phượng, quấy rầy chị rồi sao?" Ứng Uyển Dung nhìn thấy chậu quần áo sau lưng Phan Ngọc Phượng, phía chất đầy quần áo, giày trẻ con, nhìn là biết chuẩn bị mang giặt?

      Phan Ngọc Phượng khoát khoát tay : " phải đâu, những thứ này buổi chiều làm tiếp cũng được. Cao Lãng sân huấn luyện rồi phải ? lát nữa chị dẫn em chung quanh chút, làm quen với mọi người, nếu em sống ở đây quen cũng biết nên đâu mua đồ."

      Chuyện này là do tối hôm qua Trác Cao Phi đặc biệt dặn dò với vợ mình, đừng nhìn Ứng Uyển Dung còn trẻ, nhưng làm người tệ, có thể hòa hợp khắp nơi, cũng tính toán để cho vợ mình học tập chút, đừng có cả ngày tán gẫu với người khác cái gì mà Đông gia dài Tây gia ngắn.

      "Ai, là quá tốt, cảm ơn chị Ngọc Phượng. Có điều em cũng vội làm chuyện này, chị là muốn giặt quần áo sao? Để em cùng với chị ."

      Ứng Uyển Dung nghĩ đến phòng tắm cũng coi là lớn kia, có phải đó là nơi chuyên môn cho mọi người tẩy rửa ? Tỷ như cái ao xi măng hình chữ nhật nhìn thấy dưới tầng ?

      Phan Ngọc Phượng có chút do dự, nhưng vẫn từ chối: " cần đâu, buổi sáng chị muốn mua ít thức ăn, chúng ta cùng chứ, còn có Vương Mai cùng nữa, a, ấy là vợ của Dư Minh."

      Ứng Uyển Dung vuốt cằm, nếu Phan Ngọc Phượng từ chối cũng có nhắc lại, trở về lấy túi trang điểm của mình và ít tiền lẻ liền cùng xuống tầng với Phan Ngọc Phượng.

      Vương Mai đứng cùng con trai dưới tầng , đứa bé mặc cái yếm màu vàng tươi, dáng vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh rất giống ba nó, lúc Ứng Uyển Dung xuống tầng đứa bé ngồi đất nghịch bùn đất.

      Cách ăn mặc của Vương Mai so với Phan Ngọc Phượng có phần đơn giản hơn, Phan Ngọc Phượng mặc chiếc áo có hoa văn, còn Vương Mai chính là mặc chiếc áo sơ mi màu vàng đất có tay áo màu trắng, quần dài màu đen, giày đen, đầu tóc ngắn, tính tình có chút câu nệ.

      "A Mai, đây là vợ của Cao Lãng, tên là Ứng Uyển Dung, lát nữa chúng ta cùng đến của thôn mua ít thức ăn." Phan Ngọc Phượng giơ cái giỏ trong tay lên, chuẩn bị lát nữa mua ít trứng gà trứng vịt về làm trứng muối.

      Ứng Uyển Dung chủ động hướng Vương Mai nở nụ cười, "Chào chị, em tên là Ứng Uyển Dung, mới tới đây ở lại để chăm sóc Cao Lãng."

      "Chào em, chào em... Chị tên là Vương Mai." Vương Mai vừa liền đỏ mặt, vội vàng ôm đứa tới để nó kêu 'dì'.

      "Ngại quá, Hổ Tử còn , thường gọi ba ba mẹ mẹ, bình thường còn dì Phan Ngọc Phượng, hôm nay biết sao lại thế?" Mặt Vương Mai đỏ lên, lòng xin lỗi.

      Ứng Uyển Dung cười cười tỏ vẻ hiểu, giọng ôn nhu, ánh mắt nhìn thẳng Hổ Tử : "Chào cháu, Hổ Tử." Đối với trẻ con vẫn có chút kiên nhẫn, hơn nữa nhìn Hổ Tử cũng giống mấy đứa nghịch ngợm, ngây ngô đáng , khiến người ta nhịn được muốn xoa đầu đứa này.

      Hổ Tử nhìn Ứng Uyển Dung, nghẹn nửa ngày mới ra câu: "Tiên Tiên, Tiên Tiên."

      Lúc này Ứng Uyển Dung đúng hiểu gì, nhìn về phía Vương Mai, mặt Vương Mai cũng đỏ bừng, quẫn bách : "Ba nó mua cái TV về nhà, mỗi ngày nó đầu xem, gần đây xem bộ phim Thất tiên nữ gì đó..."

      Lời còn lại tất cả mọi người đều hiểu, Phan Ngọc Phượng trực tiếp ôm bụng cười dứt, "Con đó, như vậy còn biết thích tiên nữ nữa? Sau này phải cưới về cho mẹ ngươi người vợ xinh đẹp đó, biết chưa?"

      Lời này chắc Hổ Tử trả lời rồi.

      Ứng Uyển Dung được đứa bé tuổi như vậy khen, cũng là dở khóc dở cười, có hơi chút cảm khái nhớ đến những hoạt động mạnh mẽ màn ảnh lớn trong đời trước, đến chỗ nào phóng viên tới đó.

      Đời này...

      Hạ đôi mắt xuống che lại tất cả những suy nghĩ vụn vặt : "Em còn chưa từng đến cửa thôn, hôm nay liền cùng mọi người xem chút, em cũng muốn làm chút món ăn cho Cao Lãng."

      Ba người rất nhanh liền ra khỏi quân doanh, hướng tới gần cửa thôn tới, đường cười khiến thời gian có vẻ ngắn hơn. Ban đầu Vương Mai còn ôm con trai , nhưng mà đứa có chút nặng, được nửa đường liền để cho Ứng Uyển Dung ôm.

      Hổ Tử rơi vào vòng ôm của Ứng Uyển Dung đừng có bao nhiêu vui vẻ, vẫn cười cười a a, còn những lời nghe hiểu.

      Đường đến thôn cũng tính là xa, đều là bán những thứ tự làm ra gì đó, bởi vì Ứng Uyển Dung có chuẩn bị giỏ đựng thức ăn, người bán thức ăn liền tặng cái giỏ tre.

      "Ôi chao, chúng ta mua thức ăn bao lần cũng chưa từng thấy người còn tặng giỏ đựng thức ăn." Phan Ngọc Phượng trêu ghẹo , tiểu tử bán thức ăn trước mặt liền trực tiếp ngượng ngùng.

      Ứng Uyển Dung cũng biết đại khái vật giá bây giờ, trừ tiền mua thức ăn, cũng đưa cả tiền cái giỏ trúc cho người con trai trước mắt. Cậu bé có chút mất mác thu tiền, nhưng cũng có từ chối.

      đường về Phan Ngọc Phượng hường thầm rằng đưa nhiều tiền quá, cái giỏ trúc cũng đáng giá bao nhiêu tiền, ngược lại Vương Mai cũng nhiều. Ứng Uyển Dung cười cười có giải thích, có thể dùng tiền liền coi như cái ân tình tốt.

      Thời điểm trở lại khu nhà tập thể cũng vừa đúng là thời gian ăn trưa, Phan Ngọc Phượng mời Ứng Uyển Dung đến nhà mình ăn bữa trưa, thu dọn chút là có thể chuẩn bị cơm tối.

      Ứng Uyển Dung sớm tính toán như vậy, cơm tối khẳng định thể để mình chủ nhà làm, còn mình chờ ăn, cũng liền gật đầu lát nữa khi nấu ăn qua nhà.
      Last edited: 18/7/19
      levuong, Suuuly, Thanh Hằng13 others thích bài này.

    3. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      @Mengotinh_Ranluoi có gì. Truyện này m edit xong rất nhanh thôi, bạn phải chờ lâu đâu ;)
      seattle, Nguyên NguyễnMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đúng là tốc độ edit nhanh , bản dịch rất mượt, vẫn hóng nhất cảnh động phòng hoa chúc edit à, hihi
      Ngọc Hỏa Ca thích bài này.

    5. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      Chương 14: Tiểu Lộ

      Ứng Uyển Dung là phải về nấu cơm cũng phải lời khách sáo, buổi sáng Vu Văn Diệu ngoại trừ đưa bữa sáng tới, còn mang theo thùng dầu lạc với mấy thứ đồ gia vị như muối, đường, nước tương. Điều này khỏi làm cho Ứng Uyển Dung cảm khái rằng đừng nhìn tuổi Vu Văn Diệu lớn, nhưng lại là người rất tỉ mỉ.

      Dầu lạc phải được mua ngoài cửa hàng, mà là lấy từ xưởng nghiền ép , màu sắc đậm đà ràng, mùi hương cũng rất đậm.

      Ứng Uyển Dung sắp xếp lại thức ăn mua về, cũng biết nên làm chút gì trước tiên. Giọng của Phan Ngọc Phượng mang theo khẩu của người phương Bắc, lúc nấu ăn nhất định thiên về khẩu vị của người phương Bắc hơn, làm hai món ăn ngược lại cùng bổ sung cho nhau càng ngon hơn.

      Trong nhà vẫn còn nồi cháo lúc ăn sáng còn dư lại, còn hai cái bánh bao, Ứng Uyển Dung cũng có bắt bẻ gì nhiều, đun nóng cháo rồi cho thêm ít rau xanh, dầu vừng, nước tương, ít muối liền tạm thời cho qua.

      Nếu để cho Cao Lãng nhìn thấy vợ mình ở nhà ăn uống tiết kiệm thành như vậy, tuyệt đối rất đau lòng muốn gắp thịt cho ăn.

      Ứng Uyển Dung đem quần áo buổi sáng thay ra trong phòng tắm giặt rồi mang ra phơi ngoài ban công , vừa đúng lúc buổi trưa mặt trời lên cao nhất, quần áo mùa hè lại mỏng, đến buổi tối quần áo cũng được phơi khô.

      Về phần quần áo mà Cao Lãng thay ra, Ứng Uyển Dung chau mày khều khều, cười như cười giơ lên áo trong của người đàn ông. tại bày ra dáng vẻ khinh thường làm những việc trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày như này, chờ Cao Lãng làm, có lẽ cũng có thể đạt được thành công, nhưng đó cũng phải thứ Ứng Uyển Dung muốn.

      Chuyện vừa có đủ khả năng lại biết làm, trong gia đình ngoại trừ người đàn ông, cũng có Ứng Uyển Dung làm. Qủa bây giờ dựa vào Cao Lãng nuôi cũng có sai.

      Có lẽ... suy nghĩ về việc về nghỉ hưu dưỡng lão trước tuổi, cũng có thể kiếm được chút phí dưỡng già chứ? Tiền này là do Cao Lãng dẫn người dũng chiến đấu chiến trường mới có được, nếu yên tâm thoải mái hưởng thụ, ngay cả chính cũng xem thường bản thân mình.

      Loay hoay xong bộ quần áo cuối cùng, Ứng Uyển Dung chống hai tay lên lan can, nhìn thấy sân huấn luyện cách đó xa, các binh lính trẻ tuổi bày ra đội hình hình chữ nhật đứng dưới ánh nắng chói chang, khoảng cách xa nên thể nhìn thấy vẻ mặt họ nhưng chắc chắn đều là những khuôn mặt tràn ngập kiên nghị.

      Chờ Ứng Uyển Dung ở nhà chuẩn bị thức ăn xong, dùng cái địa đậy kín, lúc dúng hai tay bưng phần sang nhà cách vách, Phan Ngọc Phượng cũng vừa giặt xong quần áo, mặt chảy mồ hôi đầm đìa. Nhìn thấy thân Ứng Uyển Dung nhàng khoan khoái nở nụ cười dịu dàng, mặt có chút được tự nhiên.

      "Uyển Dung em tới sớm như vậy, còn chưa tới 4 giờ chiều đâu, mấy người Cao Phi cũng có trở về nhanh như vậy." Mắt thấy Ứng Uyển Dung bưng cái đĩa tay liền đưa tay nhận lấy, mở miệng thẳng: "Em quá khách khí rồi, nếu thế nào hôm nay cũng là nhà chị mời khách, sao em lại còn làm thức ăn. là, lần sau được như vậy nữa đó."

      Ứng Uyển Dung theo Phan Ngọc Phượng đến gần phòng khách, phát bên trong bày cái bàn gỗ tròn, Phan Ngọc Phượng đem cái đĩa đặt lên bàn liền mở ra nhìn, trong lòng lại cho thêm điểm, mở miệng khen: " ra buổi sáng em muốn mua rau khoai lang là để làm món này hả, món này trông ngon quá."

      Ứng Uyển Dung đặt đĩa thức ăn khác lên bàn, mở ra cho Phan Ngọc Phượng nhìn, là đậu phụ rán? Phan Ngọc Phượng có chút hiểu, bây giờ tiệc mời khách đều là thịt cá, làm đậu phụ gần như là chuyện ai làm.

      Ứng Uyển Dung cũng có giải thích gì thêm, chẳng qua là cười hỏi: "Chị Ngọc Phượng, buổi tối muốn làm món gì vậy, em có thể giúp chị chuẩn bị đồ, cái khác em làm được nhưng thái thức ăn vẫn có thể."

      Đây dĩ nhiên là lời khách sáo, nhưng mà Phan Ngọc Phượng lại tin, hơn nữa vừa rồi Ứng Uyển Dung bưng hai đĩa thức ăn tới, cho dù có mang thêm chút chân giò hun khói, như vậy chứng minh ấy phải phóng khoáng chỉ là am hiểu việc nấu ăn mà thôi.

      "Cũng cần chuẩn bị gì cả, buổi tối làm sườn kho, cá nấu dưa chua, khoai tây sợi chua cay. Em liền thái khoai tây , những thứ khác để chị làm là được rồi." Phan Ngọc Phượng thoải mái , hoàn toàn nhìn ra ý nghĩ mới vừa rồi trong lòng.

      Ứng Uyển Dung gật đầu cái, xắn tay áo lên quá khuỷu tay, da thịt trắng nõn thoáng cái ra. Phan Ngọc Phượng phân phó xong nhiệm vụ liền tiếp tục làm chuyện của mình, chờ lúc Vương Mai tới, Ứng Uyển Dung thái khoai tây cũng sai biệt lắm.

      Vương Mai đặt con xuống, để nó cùng chơi đùa với con Nữu Nữu của Phan Ngọc Phượng, xắn tay áo vào phòng bếp, vừa nhìn cái liền bị màu sắc của rau dưa được thái tỉ mỉ làm hoa mắt. Sợi khoai tây tinh tế màu vàng, quả ớt hình thoi đỏ, hành cắt đoạn cũng được sắp xếp chỉnh tề cái đĩa .

      "Đây đều là em thái? Kỹ thuật dùng dao giỏi!" Vương Mai thở dài từ trong lòng, giống như các thái thức ăn đều là chậu lớn chậu , to gì đó đều tương đối tùy ý, lần đầu tiên phát ra nấu ăn cũng có thể làm vui tai vui mắt như vậy.

      Ứng Uyển Dung ở trong phòng bếp buồn bực, chóp mũi còn chày ra mấy giọt mồ hôi, nghe câu hỏi của Vương Mai liền ngẩng đầu lên nhìn, cầm những thứ làm xong tay, mới lau khô tay cười : "Bình thường em đều thích tự mình làm chút đồ ăn, kỹ thuật dùng dao cũng coi như khá ."

      Vương Mai cười cười, cảm thấy Ứng Uyển Dung là người vô cùng tốt, chút cũng giống như mấy người phụ nữ ở đoàn văn công kia, ỷ vào mình tuổi trẻ xinh đẹp, nhìn thấy những người thân của quân nhân như các đều là lỗ mũi hướng lên trời, vẻ mặt coi thường.

      Dáng vẻ của Ứng Uyển Dung cũng kém gì so với những người đó, nhìn cũng là người có văn hóa, điều này khiến cho có chút mong đợi, Lâm Tuyết được xưng là đóa hoa đẹp nhất của đoàn văn công nhìn thấy Ứng Uyển Dung có vẻ mặt gì.

      Có Vương Mai gia nhập, tốc độ ba người nhanh hơn ít, chờ Cao Lãng và mấy người Trác Cao Phi mang theo đồng đội trong tiểu đội họ vào cửa cùng lúc, bàn bày ít món ăn.

      Trác Cao Phi cảm thấy vợ mình đặc biệt nể tình, làm ít đồ ăn ngon, dù uống rượu cũng vui vẻ đỏ bừng mặt.

      “Hôm nay ăn nhiệt tình vào, xem như hoan nghênh Cao Lãng trở về đơn vị, về sau dẫn dắt chúng ta lên vị trí càng cao càng tốt!” Trác Cao Phi ngồi ở bên cạnh Cao Lãng phất tay , bàn còn để rất nhiều chai nước ngọt có ga.

      "Ôi, hôm nay các chị dâu cực khổ rồi, làm nhiều món ngon như vậy, sau này ăn mấy món ăn ở nhà em ăn vô mất." Thiệu An Bình cười hì hì .

      Hôm nay Trâu Khải muốn chỉnh lý tài liệu, cơm tối căn tin giải quyết, tới đây tham gia náo nhiệt. Những người khác tới ba bốn lần nên rất quen thuộc, tới đây thưởng thức bữa ăn ngon.

      Trừ mấy người đàn ông ngồi ở bàn lớn bên này, Phan Ngọc Phượng còn bày cái bàn cho mấy người các và hai đứa ngồi ăn chung quanh. Ánh mắt của Ứng Uyển Dung và Cao Lãng lần lượt lướt qua nhau, trong đôi mắt mang theo chút vui vẻ, Cao Lãng giống như là bị điện giật, lập tức nghiêng đầu qua bên, bên tai đỏ ửng. may mắn là ánh đèn có chút mờ, mọi người ăn vui vẻ nên cũng có ai chú ý tới khác thường của .

      Mấy món ăn Ứng Uyển Dung làm đều được đặt bàn lớn, bàn đều là mấy món ăn được lấy bớt ra, cũng có khẩu vị gì, gắp mấy đũa liền bưng cái cốc lên chuyện với Nữu Nữu ngồi bên cạnh.

      Nữu Nữu lớn lên rất giống mẹ, mặt có hai gò má cao hồng hào, đôi mắt đen láy, tóc dài tới tai, nhìn qua có chút nhút nhát.

      "Nữu Nữu, con có muốn uống nước ? Dì rót cho con ít." Ứng Uyển Dung nhìn thấy ánh mắt của bé vẫn nhìn chằm chằm vào chai nước ngọt có ga liền biết là bé muốn uống.

      Nữu Nữu nghiêng người ngước nhìn mẹ của mình, thấy Phan Ngọc Phượng tán gẫu mấy chuyện bát quái với Vương Mai, hoàn toàn có chú tới con mình làm gì.

      "Vậy, vậy dì cho con ít." xong ánh mắt của Nữu Nữu liền trực tiếp nhìn thẳng Ứng Uyển Dung, trong mắt mang theo mong đợi và nhút nhát.

      "Được." Ứng Uyển Dung dịu dàng , rót gần nửa cốc nước ngọt, lại gắp thêm mấy miếng xương sườn cho vào bát của bé. "Chịu khó ăn xương sườn chút cho mau lớn."

      người Nữu Nữu cũng có mấy lạng thịt, gầy teo, ngược lại đôi mắt rất to, lọn tóc có màu vàng nhạt, dáng vẻ thiếu dinh dưỡng.

      Nữu Nữu vui mừng ôm bát ăn mấy miếng xương sườn, trong miệng ra câu cảm ơn Ứng Uyển Dung mơ hồ , uống thêm ngụm nước ngọt, đôi mắt cũng híp lại, hiển nhiên là đặc biệt thỏa mãn.

      Mấy người Cao Lãng đều là tán gẫu về chuyện trong quân đội, cũng có chuyên tâm đàng hoàng ăn cơm, Vu Văn Diệu nhìn bàn toàn là thịt cá, cũng có chút ngán, ánh mắt quét tới đĩa rau và đậu phụ xa, liền muốn ăn chút cho bớt ngán.

      Mới vừa ăn thức ăn vào miệng, mùi rau xanh thơm ngát, mềm mại đẹp mắt, sau khi ăn vào liền thấy ngon miệng, khỏi ăn nhiều thêm hai miếng.

      "Món này là ai làm vậy, ăn ngon quá." Lời này phải do Vu Văn Diệu , cậu vội vàng ăn đây, là Thiệu An Bình lớn tiếng kêu lên.

      Trác Cao Phi và Cao Lãng cũng nhau nghiêng đầu lại liếc nhìn món ăn,Trác Cao Phi nghĩ thầm chẳng lẽ là vợ mình làm? Cao Lãng lại cảm thấy, có thể để cho trong thời gian khi nhìn vào món ăn vào cảm thấy vô cùng ngon, trừ vợ mình làm, đúng là còn ai khác. (Hai lính thương vợ ghê chưa ^-^)

      Hai người đàn ông này thầm so tài, rối rít giơ tay lên gắp đũa, vừa ăn vào miệng cũng biết người nào làm. Ho khan cái, ít nhất cũng loại bỏ được những người thể làm.

      Ứng Uyển Dung gắp thức ăn cho Nữu Nữu, nhìn thấy Hổ Tử chạy khắp nơi ngồi yên, ngược lại Phan Ngọc Phượng hướng hỏi: "Uyển Dung, nửa tháng sau là đến hội diễn văn nghệ, nhóm người thân quân nhân cũng muốn biểu diễn tiết mục, em có tham gia ?"

      Vương Mai cũng nhìn mong đợi, ngược lại Ứng Uyển Dung hiểu ra sao, có tham gia hay hình như cũng có gì khác nhau ?

      Ngược lại Phan Ngọc Phượng và Vương Mai như có chuyện lạ, với : "Lần này em nhất định phải tham gia, cái Lâm Tuyết kia ở đoàn văn công cũng tham gia, em biết đâu..."

      Vương Mai kéo Phan Ngọc Phượng cái, Phan Ngọc Phượng liền ngậm miệng lại, hướng Cao Lãng liếc mắt hai cái, người thông minh như Ứng Uyển Dung nhìn nét mặt như quan tòa này cũng biết là có tình bên trong.

      Đoàn văn công sao? Ngược lại có chút mong đợi.

      Hai đĩa thức ăn bàn khiến cho mấy người đàn ông rối rít suy đoán là ai làm, cuối cùng vẫn là Vu Văn Diệu khẳng định : " sai được, nhất định là chị dâu làm... Chính là vợ đội trưởng." Gãi gãi đầu, có nhiều chị dâu ở đây quả tiện gọi.

      Lông mày Cao Lãng rậm cao, mặc dù có trả lời, nhưng mà cũng cảm thấy là như thế. Có điều, thời điểm nên khiêm tốn vẫn phải khiêm tốn...

      Cảnh Duệ cũng có suy nghĩ nhiều như vậy, xoay người hỏi Ứng Uyển Dung ngồi cạnh bàn cách vách: "Chị dâu, hai món ăn này là chị làm có phải ? Làm ăn ngon quá, cách làm thế nào vậy? Dạy chúng em chút được ?"

      Ứng Uyển Dung nghe vậy, trước hết ý vị sâu xa liếc Cao Lãng cái, nhưng khi quay sang nhìn Cảnh Duệ lại là bộ dạng dịu dàng nhã nhặn, giọng dễ nghe vang lên: "Đúng vậy, làm sao vậy, ăn ngon sao?"

      Dáng vẻ ranh mãnh kia trực tiếp trêu chọc mọi người cười, mọi người rối rít tuyên bố, nếu món này mà ăn ngon, vậy bình thường mấy người họ ăn đều là thức ăn cho heo.

      "Món này ăn ngon như vậy sao?" Phan Ngọc Phượng còn có chút tin, mình làm đều là thịt ba chỉ, xương sườn, đầu năm nay có thể ăn ngon như vậy cũng được mấy nhà. Kết quả bị Ứng Uyển Dung dùng hai đĩa thức ăn làm hạ thấp xuống, sắc mặt có thể đẹp mới là lạ.

      Trác Cao Phi nào có biết vợ mình có ý nghĩ bụng dạ hẹp hòi như vậy, gắp hai đũa thức ăn và miếng đậu phụ vào trong bát: "Nếm thử chút xem, em dâu làm ăn ngon như vậy, em cũng nên học hỏi nhiều chút."

      Phan Ngọc Phượng mới phục, sau khi nếm thử cũng thể công nhận, mùi vị này quả khác so với mình làm. Đều là rau xào, qua tay Ứng Uyển Dung liền thay đổi mùi vị hoàn toàn, vị chát của rau khoai lang cũng biến mất trở nên ngon miệng.

      chỉ cho là miếng đậu phụ bình thường, sau Ứng Uyển Dung cũng giới thiệu tên món ăn: đậu phụ Chu Hồng Vũ, bên trong đậu phụ của người ta có nhân thịt, còn đem nguyên miếng đậu phụ xếp lại ổn định, bề ngoài nhìn khác gì so với đậu phụ bình thường. Là biết nhìn, còn cảm thấy người ta hào phóng.

      Trong lòng Phan Ngọc Phượng ngũ vị tạp trần, Cao Lãng vui vẻ cũng cảm thấy sau gáy chợt lạnh, quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy vợ cười híp mắt nhìn mình...
      Last edited: 18/7/19
      seattle, levuong, Suuuly16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :