1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đốt cháy lãng mạn - Triệu Thập Dư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Lầu ơi, theo mình nghĩ í của bạn Nùng là có khởi đầu mới, giống như trọng sinh í
      Ngotram2004, bellchuongmo_hoa thích bài này.

    2. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      @bellchuong: ý của Hứa Nùng là muốn được bắt đầu lại nha. truyện này có trọng sinh đâu.

      Chương 57

      Trong mấy phút đồng hồ sau khi nhận được tin nhắn của Chu Khởi, Hoa Tí đều ở vào trạng thái mê man.

      Đàn em trong quán bar nhiều lần tới lui, thấy vẫn ngồi ngốc ở sô pha động đậy, có chút nhịn được, tiến lên hỏi: ", sao vậy? Bị người cố định à?"

      Hoa Tí rất máy móc quay đầu nhìn đối phương cái, sau đó lên tiếng câu: "Cậu, xem cho tôi, hôm nay có phải mùng 1 tháng tư hay ."

      Đàn em kia ngay cả nhìn cũng cần nhìn, trực tiếp cười, " nha, giờ cũng là tháng mười hai rồi, mùa đông rồi, mùng tháng tư gì, nằm mơ à?"

      " phải ngày cá tháng tư, tại sao tôi có thể nhận được loại tin nhắn khiến người ăn cá voi này."

      Đàn em có chút tò mò Hoa Tí đến cùng là nhìn thấy cái gì, vì thế thăm dò muốn nhìn điện thoại di động của , nhưng Hoa Tí trực tiếp úp di động lên bàn, hoàn toàn cho cơ hội.

      Tiếp đến, lại hỏi đàn em câu: "Cậu xem, có thể là tin ngắn lừa đảo gì đó hay , sau khi thông qua phần mềm, làm tôi nhầm tưởng là người quen gửi?"

      "À, bọn họ muốn chuyển tiền?"

      " phải."

      ". . . Vậy bọn họ hẹn tới nơi nào đó thưa thớt ít người, dễ dàng xảy ra chuyện?"

      "Cũng phải."

      ". . . Vậy đối phương lừa cái gì a! có ý đồ với tiền của, có ý đồ về người!"

      Hoa Tí bình tĩnh suy nghĩ chút, cũng đúng, nhưng là. . .

      đến cùng vì sao có thể nhận được tin tức Lão Đại sắp nhận giấy chứng nhận kết hôn, mà còn kêu trong vòng giờ đồng hồ lấy giấy tờ chứng nhận của Lão Đại và của bà chủ, sau đó đưa tới cục dân chính? !

      Địa chỉ cùng mật khẩu vào cửa của nhà bà chủ cũng gửi qua đây, vị trí để giấy chứng nhận cũng cho biết, mà giấy tờ chứng nhận của Lão Đại, cần tìm bà Chu lấy, dường như cũng phải là việc gì khó?

      Lỗi lớn nhất bây giờ chính là ở chỗ, Hoa Tí vẫn cảm thấy cái tin nhắn này quá mức thể tưởng tượng, luôn cảm thấy giống như phải .

      Vì thế mạo hiểm bị ăn mắng, kiên trì gửi câu ——

      【 Lão Đại, gửi cho em cái tin bình thường hay gửi nhất, chứng minh chút thân phận của bản thân. 】

      Bên kia cách gần phút đồng hồ mới trả lời ——

      【. 】

      . . . Hoa Tí lần này hoàn toàn tin tưởng rồi, bình thường lúc chuyện gì đó với Lão Đại WeChat, đối phương thông thường đều trả lời 【. 】 tỏ vẻ xem.

      tại nhìn đến chỗ này, còn nghi ngờ gì nữa.

      Vì thế nhanh chóng cầm lấy áo khoác, xuất phát đến nơi mà Chu Khởi .

      ... . . .

      Mà bên chỗ bà Chu, sau khi nhận được tin nhắn của Chu Khởi kêu bà chuẩn bị sổ hộ khẩu, cũng quả thực bị làm cho giật nảy mình.

      rất chờ mong đứa con trai kia của mình nhanh chóng cưới vợ, nhưng cũng chưa từng nghĩ nhanh như vậy a!

      Hứa Nùng kia là tốt, bà biết, nhưng là cho đến nay hiểu biết của hai người vẫn chưa được bao nhiêu, càng đừng đứa con trai kia của bà vẫn còn khoác lớp vỏ bọc, vẫn chưa hoàn toàn ngọn ngành, cứ như vậy đăng ký kết hôn, về sau làm thế nào với con người ta đây.

      Bà nghĩ đến cái gì nhất định phải cái đó, vì thế cũng vội vã tìm sổ hộ khẩu, tùy tiện ở màn hình ấn vài cái, liền gọi tới điện thoại của Chu Khởi.

      Bên kia, Chu Khởi và Hứa Nùng mới vừa đến thẳng cục dân chính, Hứa Nùng còn ở vào trạng thái có chút thất thần.

      giây trước mới suy sụp, hoàn toàn đoạn tuyệt với mẹ đẻ, giây sau liền bị người đàn ông túm lên xe đến cục dân chính.

      Tuy rằng lúc ấy kích động, lời ra quả cũng có ý hỏi Chu Khởi muốn gia đình, nhưng là hoàn toàn nghĩ tới người đàn ông này sấm rền gió cuốn như vậy, xong, lập tức liền làm.

      Cho nên lúc này đầu óc Hứa Nùng rất hỗn loạn, luôn cảm thấy có vô số loại cảm xúc đè ép trái tim tới tới lui lui, ngoại trừ hơi ngây người, biết nên làm gì.

      Mà Chu Khởi bên này mới vừa lôi kéo ngồi xuống ở đại sảnh của cục dân chính, điện thoại của bà Chu ở bên kia liền gọi tới.

      nhìn thoáng qua Hứa Nùng, sau đó cầm di động ra xa nghe.

      "Mẹ."

      Mẹ Chu ở đầu kia mở miệng, giọng vừa tức giận lại nóng nảy, "Mẹ này tiểu Chu Khởi, lá gan của con lớn nha, sao bây giờ trước khi kết hôn giờ mới báo cho mẹ biết hả?"

      Chu Khởi tại tâm tình rất tốt, dựa vào bức tường bên cạnh, tầm mắt vẫn luôn nhìn Hứa Nùng ở cách đó xa, mặt lên ý cười lười biếng.

      "Sớm trước giờ chẳng phải trước cho mẹ rồi sao."

      ". . ." Mẹ Chu bị thằng nhóc thối tha này làm cho tức giận muốn đánh người, "Đứa bé Hứa Nùng kia mẹ thích, các con muốn kết hôn mẹ tuyệt đối giơ hai tay đồng ý, Chu gia chúng ta cũng coi trọng dòng dõi bối cảnh gì cả, ông nội và cha con cũng can thiệp vào việc con lựa chọn bạn đời tương lai. Nhưng là, có điểm, Chu Khởi, con đừng quên thân phận tại của bản thân. Con chắc chắn muốn đội tấm da giả như vậy, đăng ký cùng bé kia à?"

      Chu Khởi im lặng, biết nên với mẹ thế nào.

      từng thử , nhưng thất bại, vốn nghĩ vài ngày gần đây thừa dịp lúc nào đó tâm trạng của Hứa Nùng tốt, lại thẳng thắn với , nhưng là ngờ trước tiên gặp được dáng vẻ khổ sở của .

      Chu Khởi biết lúc trước Hứa Nùng gặp phải chuyện gì, nhưng cảm thấy lần này, so với lần trước khi ở Bùi gia bị mẹ đánh bàn tay, còn muốn suy sụp hơn.

      Đặc biệt là sau đó, lúc Hứa Nùng vừa khóc vừa hỏi câu kia, Chu Khởi cảm thấy trái tim mình cũng sắp bị nước mắt của tưới vỡ nát rồi.

      Muốn gia đình có gì khó?

      Chỉ cần là nguyện vọng của , mọi thứ mà có, bao gồm của cải, nhân mạch, bối cảnh, thậm chí tình thân, chỉ cần có, đều có thể cho toàn bộ.

      Cho nên Chu Khởi chút cũng do dự, liền mang người tới cục dân chính.

      tại bà Chu hỏi ra những lời này, trong lòng cũng phải chưa từng do dự, nhưng những do dự đó so sánh với nước mắt của Hứa Nùng, đều đáng nhắc tới.

      "Mẹ, con hiểu ý của mẹ, nhưng. . . nàng nhà con tâm trạng của ấy hôm nay vô cùng tốt, con biết ấy gặp phải chuyện gì, nhưng khi gặp mặt con, cả người ấy đều vô cùng suy sụp, mẹ nhìn thấy dáng vẻ của ấy lúc đó, con thể đau lòng.

      ra, trước đó lâu con có ý muốn thân phận, nhưng mà vẫn luôn thành công. Hôm nay có thể đột nhiên nghĩ đến chuyện lấy chứng nhận, cũng hoàn toàn là ấy ngừng được, mở miệng trước hỏi con có thể cho ấy gia đình hay ."

      Khi Chu Khởi tới đây, màu sắc trong con ngươi có chút trầm, ánh mắt như trước đặt người Hứa Nùng, chậm rãi mở miệng: "Mẹ, con chỉ là muốn cho của con hôm nay có thể an tâm chút, cho dù ấy về sau trách con oán con, nhưng hôm nay con cũng phải hoàn thành chuyện này."

      Nếu bây giờ thân phận, Chu Khởi biết việc kết hôn này xác định chắc chắn là thành.

      ngược lại sao cả, sớm chút muộn chút, dù sao có kiên nhẫn theo Hứa Nùng dây dưa.

      Nhưng là nàng nhà như vậy, từ lúc quen biết đến bây giờ, lâu như vậy rồi, hôm nay hẳn là ngày mà tâm trạng của buồn bã, suy sụp nhất .

      Lúc trước ở đoàn phim bị ức hiếp, thậm chí là sau đó bị mẹ đối xử như vậy, cũng yên lặng nuốt xuống khổ sở, cho dù từng ở trước mặt khóc lần, nhưng cho tới bây giờ cũng giống như hôm nay vậy, chủ động mở miệng nhắc tới cái gì.

      Nhưng hôm nay .

      , liền muốn làm cho được.

      Còn những chuyện khác, sắp tới cũng thẳng thắn, có thể là ngày mai, cũng có thể là ngày kia, hoặc có thể là lại qua lâu, trong ngày sinh nhật của Hứa Nùng. . .

      Tóm lại, thể là hôm nay.

      Hôm nay khổ sở tuyệt vọng như vậy, thể lại nện xuống thêm búa, trước tiên phải cho hy vọng mới.

      Mẹ Chu vẫn luôn hiểu con trai mình, cho nên tuy rằng đem lời triệt để , nhưng cũng biết có ý gì.

      Vì thế ở đầu kia thở dài, biết nên cái gì cho tốt.

      Trùng hợp lúc ấy Hoa Tí lấy sổ hộ khẩu cũng đến, mẹ Chu vội : "Được rồi, mẹ với con nữa, Hoa Tí đến rồi, mẹ đem sổ hộ khẩu giao cho ."

      xong, lại rất nghiêm túc câu với Chu Khởi.

      "Con trai à, mẹ quan tâm cuộc hôn nhân này có ý nghĩa gì với con, nhưng mẹ chỉ cầu con hai điều, trung thành tuyệt đối, và trân trọng tuyệt đối. Đừng kia tình huống trong nhà phức tạp, cho dù là người vẫn luôn rất hạnh phúc, gả cho con rồi, con cũng phải làm cho người ta hạnh phúc hơn. Chưa kể, con cũng , kia cuộc sống lúc trước cũng ra làm sao.

      Tương lai của ấy có lẽ chỉ có mình con, nhưng là ấy có thể dựa vào có lẽ chỉ có con thôi. Bất kể thế nào, chuyện kết hôn ngày hôm nay, con liền thể phụ lòng người ta."

      Từng câu từng chữ của mẹ Chu vô cùng nghiêm túc, Chu Khởi ở bên này cũng toàn bộ nghe vào trong lòng.

      "Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi."

      bé mà dễ dàng gì theo đuổi được tới tay, thương đến chết còn kịp, làm sao có thể cam lòng khiến thất vọng?

      ...

      Lúc Chu Khởi ngắt điện thoại quay lại, Hứa Nùng cuối cùng hơi hơi có chút lấy lại tinh thần.

      nhìn khuôn mặt của Chu Khởi, lúc lâu muốn lại thôi.

      "Chu Khởi."

      "Ừ?" Lúc trả lời, cũng ngẩng đầu nhìn , chỉ lôi kéo bàn tay bé của , dùng đầu ngón tay vuốt ve.

      Hứa Nùng biết nên cái gì, luôn thể em vừa rồi tuy rằng nhất thời xúc động có suy nghĩ muốn kết hôn với , nhưng là bây giờ tỉnh táo lại, lại chợt cảm thấy có chút thái quá?

      biết lời này ra, Chu Khởi có phản ứng gì, dù sao nếu là , sau khi nghe được nhất định cảm thấy bản thân bị chơi đùa.

      Sau khi Hứa Nùng lên tiếng lúc lâu lại gì, Chu Khởi liếc nhìn cái, "Vợ à, em sao vậy."

      Hứa Nùng bị nhìn có chút căng thẳng, im lặng nhấp nhấp môi, sau hồi khá lâu, thăm dò hỏi: "Nếu . . . Hôm nay liền thôi ? Chỗ này em xem cũng sắp hết giờ làm việc rồi, hơn nữa. . ."

      đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, trước mắt sáng ngời, "Hơn nữa chúng ta sổ hộ khẩu với giấy chứng nhận gì gì đó cũng mang theo, căn bản làm được thủ tục a."

      "Cái này em cần lo lắng, dặn Hoa Tí mang tới, đoán chừng sắp đến bên này rồi. Hơn nữa vừa nãy hỏi thăm, cơ quan bên này sáu giờ hết giờ làm, bây giờ mới năm giờ, còn kịp."

      Hứa Nùng nghẹn lời, lần này biết lại cái gì cho phải.

      Chu Khởi ngược lại trực tiếp thẳng vào vấn đề, hỏi: "Hối hận rồi? muốn gả cho nữa?"

      Hứa Nùng nhanh chóng lắc đầu, tại phải vấn đề hối hận cùng muốn hay muốn, chủ yếu là. . .

      "Chu Khởi, em lúc trước với biết có tưởng hay , em cảm thấy em hẳn là lặp lại lần, em. . ."

      " đều biết, vợ à." Chu Khởi đánh gãy lời Hứa Nùng muốn , nỡ để nàng ngốc ngếch của lần nữa xé mở miệng vết thương, lặp lại lần nữa quá khứ của với , " đều để ý. Hôm nay em hỏi có thể cho em gia đình hay , đồng ý, cho nên chúng ta liền đến bên này đăng ký. Chỉ đơn giản như vậy. Còn những cái khác, từ nay về sau, đều phải là chuyện của em nữa."

      Chu Khởi tới đây, cầm tay của Hứa Nùng lên hôn mu bàn tay chút.

      "Trước kia em , những chuyện gặp phải quản được. Về sau em có rồi, vậy mọi thứ của em đều do quản. Còn như em nghĩ cái khác. . . Em là sợ bảo vệ được em? bảo vệ được người phụ nữ của mình đều là đồ bỏ , em cảm thấy là đồ bỏ sao?"

      Hứa Nùng bị hồi như vậy, càng biết nên cái gì cho phải.

      Lúc này đôi mắt còn đỏ bừng sưng tấy, nước mắt lúc trước khóc qua còn lưu lại ít treo lông mi, ướt sũng. Phối với biểu cảm mặt , cả người nhìn qua vừa yếu đuối lại mềm mại.

      Màu sắc trong con ngươi của Chu Khởi tự giác tối , hề nghĩ ngợi, trực tiếp nắm lấy cằm của Hứa Nùng, sâu in lên môi nụ hôn.

      Hai người vẫn còn ở bên ngoài, đại sảnh lúc này tuy rằng người nhiều lắm, nhưng lui tới cũng vẫn có nhân viên lại, Chu Khởi cũng dám quá mức suồng sã, cho nên chỉ chạm vào đôi môi sau vài giây, liền tự giác thẳng người.

      "Vợ à, về sau ở bên ngoài đừng quyến rũ ."

      ". . ." Hứa Nùng biết làm sao, làm cái gì chứ? Sao liền thành quyến rũ rồi?

      Nhưng tại cũng phải lúc tranh luận việc này, vẫn là muốn lại chút chuyện vừa rồi, vì thế ngẫm nghĩ, lần thứ hai mở miệng.

      "Em phải là ghét bỏ , cũng hối hận, em chỉ là cảm thấy quyết định hôm nay có chút vội vàng kích động, em sợ về sau lại. . ."

      " Về sau có sợ hãi, ít nhất ở chỗ là tuyệt đối có." Chu Khởi , "Vả lại đến đây rồi, cũng kêu người lấy sổ hộ khẩu rồi. . ."

      chuyện , Hoa Tí liền hùng hùng hổ hổ từ cửa lớn chạy vào, sau khi nhìn thấy bóng dáng của Chu Khởi và Hứa Nùng, trực tiếp hô hai tiếng: "Lão Đại! Chị dâu!"

      Chu Khởi tùy ý quét mắt về phía , đứng dậy, cho dù tươi cười lười biếng, lại nhích lại gần bên Hứa Nùng.

      Môi mỏng của dán lên bên tai , giọng chút chú ý, tràn đầy ý cười, "Nhìn xem, người đưa giấy chứng nhận cũng đến rồi, em bây giờ nếu là hối hận, phải bị người ta chê cười cả đời sao?"

      "Vợ à, cho chút mặt mũi, hôm nay kết hôn, về sau em muốn làm cái gì đều chiều theo em, nhé?"

      Hứa Nùng có chút đâm lao phải theo lao, nhìn thoáng qua vẻ mặt nhiệt tình cùng vui mừng của Hoa Tí, đột nhiên liền cảm thấy bản thân quả cái gì cũng đều ra được.

      Quá trình nhận giấy kết hôn rất thuận lợi, sau khi hai người điền vào đơn, liền chụp ảnh.

      Lúc chụp ảnh Hứa Nùng vẫn còn có chút xấu hổ, người phụ trách chụp ảnh của cục dân chính luôn luôn hướng dẫn cảm xúc của , nhưng vẫn là biểu rất mất tự nhiên.

      "Ai nha, bé rất thẹn thùng nha, chàng trai nhanh trêu chọc vợ của cậu chút ."

      Ý cười mặt Chu Khởi càng ngày càng đậm, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Nùng, sáp lại gần khẽ với : "Vợ à, nếu với em chuyện cười? ra là kẻ có tiền kiêu ngạo."

      Lời này ngược lại làm cho Hứa Nùng vui vẻ, tươi cười trừng mắt nhìn , "Người có tiền bây giờ, đều có thói quen có chỗ ở cố định?"

      "Đúng nha." Chu Khởi nhéo hai má Hứa Nùng, "Nếu sao có thể theo đuổi được vợ tốt thế này."

      Hứa Nùng bị động tác thân mật của làm cho đỏ mặt, thợ chụp ảnh lại cảm thấy trạng thái của lúc này rất tốt, vì thế nhanh chóng .

      "Đúng đúng, cứ như vậy, đến đến, hai người nhìn vào ống kính a! , hai, ba!"

      Chụp ảnh ký tên, đóng dấu lấy sổ, quá trình này sau đó chỉ dùng hơn nửa giờ đồng hồ, cũng may hôm nay người ở cục dân chính đông lắm, lại đến lúc sắp tan tầm, cho nên bọn họ tranh thủ mấy phút đồng hồ trước sáu giờ, lấy được giấy chứng nhận kết hôn tới tay.

      Hứa Nùng nhìn hai quyển sổ đỏ vừa mới ra lò kia, trong nhất thời xúc động vô cùng.

      cảm thấy cuộc sống gần đây của mình quá mức kích thích rồi, vốn vẫn luôn là trạng thái trì trệ tiến, đột nhiên hiểu sao bắt đầu tăng tốc.

      Chưa từng nghĩ chuyện đương trước khi tốt nghiệp đại học, kết quả hẹn hò rồi.

      Chưa từng nghĩ đoạn tuyệt với mẹ, kết quả náo loạn tan vỡ.

      . . . Càng chưa từng nghĩ kết hôn sớm như vậy, kết quả. . .

      lại nhìn thoáng qua chứng nhận kết hôn trong tay, sau đó lại nhìn thoáng qua người đàn ông ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy có vài luồng cảm xúc trong lòng cùng tuôn ra.

      chân , cũng có ngập tràn nhõm, cảm giác bản thân giống như bị nhốt trong tầng bọt khí, bọt khí mang theo lơ lửng giữa trung, có chút sợ hãi.

      Nhưng vừa cúi đầu, lại phát người đàn ông này ở phía dưới giương đôi tay chuẩn bị đón lấy , phần sợ hãi kia bỗng nhiên lại biến thành an tâm.

      Hứa Nùng chưa kịp cái gì, Chu Khởi liền đột nhiên cầm lấy chứng nhận kết hôn trong tay .

      "Về sau tất cả đồ quan trọng trong nhà chúng ta đều do em quản lý, thẻ ngân hàng a, sổ tiết kiệm a, giấy chứng nhận bất động sản a. . . Những cái đó đều giao cho em, nhưng chỉ có giấy chứng nhận kết hôn này, phải để ở chỗ ."

      Chu Khởi vừa lấy di động chụp lại chứng nhận kết hôn, vừa thuận miệng câu.

      Hứa Nùng hiểu ra sao, "Vì sao vậy?"

      Giấy tờ chứng nhận quan trọng phải là nên bảo quản ở cùng chỗ sao? cũng muốn quản lý mấy thứ mà Chu Khởi vừa mới , nhưng là lại vẫn là hành động này của là có ý gì.

      " có giấy chứng nhận kết hôn thể tùy tiện ly hôn." Chu Khởi cũng chuẩn bị nhiều lời, đến đó liền ngừng lại.

      Hứa Nùng biết làm sao, đoán được đối với loại chuyện này người đàn ông này lại ấu trĩ như thế.

      " có giấy chứng nhận kết hôn còn có thể khởi tố ly hôn. . ." yên lặng câu.

      Nào ngờ Chu Khởi nghe xong lời này, cau mày liếc cái, "Em còn suy xét chuyện ly hôn?"

      ". . ." Hứa Nùng cảm thấy tạm thời cách nào chuyện với người này, vì thế ngậm miệng để ý đến nữa.

      Hoa Tí lúc này cũng vui mừng hớn hở từ trong cục dân chính ra, trong tay xách túi kẹo, là vừa nãy thừa dịp lúc Chu Khởi và Hứa Nùng chụp ảnh, làm thủ tục, tới siêu thị bên ngoài mua.

      Sau khi mua trở về, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ phát vòng cho nhân viên công tác của cục dân chính, lúc này phát xong còn dư lại ít, vì thế tươi cười tiến đến trước mặt hai người.

      "Lão Đại, chị dâu, em vừa nãy thay hai người phát kẹo cưới, còn dư chút, hai người cũng ăn mấy cái?"

      Chu Khởi cất giấy chứng nhận kết hôn vào trong túi áo khoác, sau đó thuận tay móc ra nắm kẹo, mở ra cái trước tiên đút cho Hứa Nùng.

      Hứa Nùng kịp trốn tránh, chỉ có thể theo bản năng há miệng.

      cái kẹo hoa quả vị dưa hấu, vừa béo ngậy lại có chút mát mẻ trong lành, ngược lại làm cho Hứa Nùng có chút ngạc nhiên vui vẻ, đầu lưỡi tự giác ở cục kẹo đảo qua đảo lại.

      Chu Khởi thấy phùng má ăn đến coi như vui vẻ, biểu cảm mặt cũng theo đó vui mừng, sung sướng.

      Phút chốc, nghĩ đến phía sau vẫn còn người, vì thế xoay người nhìn về phía bên đó chút, với Hoa Tí câu: "Vẫn chưa ?"

      ". . ."

      Hoa Tí chưa thấy qua người nào qua cầu rút ván nhanh như vậy!

      cảm thấy trái tim nóng bỏng của mình cũng đều bị Lão Đại tổn thương, về sau chỉ có thể tăng lương gấp đôi mới có thể bù đắp được!

      ...

      Sau khi Hoa Tí rồi, cửa cục dân chính cũng chỉ còn lại có Hứa Nùng và Chu Khởi hai người.

      Đầu tháng mười hai là đầu mùa đông, sắc trời tối vô cùng sớm, lúc này mặt trời chiều hoàn toàn lặn xuống, chỉ có chân trời xa xa còn lưu lại chút màu xanh đậm.

      Đèn bên đường cũng sớm sáng lên, nghiêng nghiêng chiếu lên hai người.

      ra khí xung quanh tính là yên tĩnh, xe cộ ngược xuôi rất nhiều, còn có người đường thỉnh thoảng ngang qua, tiếng chuyện và tiếng bước chân cũng vẫn luôn dứt.

      Nhưng xung quanh hai người giống như cách tấm lá chắn, Hứa Nùng thậm chí có loại cảm giác, giờ khắc này khí quanh người bọn họ, cũng chuyển động chậm hơn.

      "cạch" tiếng cắn nát cục kẹo trong miệng, tiếp đến, chủ động ngẩng đầu nhìn về hướng Chu Khởi.

      "Ngài Chu, tân hôn vui vẻ nha."

      Giọng rất , nghe ra là cảm xúc gì, nhưng lại giống như cái lông vũ, nhàng rơi xuống trong lòng Chu Khởi.

      cũng nhẫn nhịn, tay đem người kéo vào trong ngực mình, nâng mặt , hung hăng in lên nụ hôn sâu.

      Hô hấp của hai người dần dần hỗn loạn, lúc Hứa Nùng cảm thấy bản thân sắp hít thở thông, Chu Khởi rốt cuộc buông ra.

      Người đàn ông kia cũng lập tức đứng thẳng người, khuôn mặt tuấn tú như trước ghé vào trước mặt , cái trán thân mật chống lên trán .

      Khi mở miệng, trong giọng của Chu Khởi mang theo ý cười lười biếng.

      "Em cũng tân hôn vui vẻ nha, bà Chu."
      Chalychanh, tieunai691993, Lierose DuDu6 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chúc mừng đôi vc trẻ, đúng là tốc độ tên lửa mà! Đợi đêm động phòng thôi
      mo_hoa thích bài này.

    4. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Bạn nào chờ đêm động phòng đừng thất vọng nha, truyện này vô cùng trong sáng, chút thịt vụn cũng có. :p Có điều dù có giấy tờ chứng nhận nhưng mà con đường đến được đêm động phòng của Chu Khởi vẫn còn rất dài và nhiều chông gai nha. Lol

      Chú thích: chữ P trong chương này ý "Photoshop" nha. Nguyên bản truyện là thế nên mình để nguyên.

      ~~~~~~~~~~~~
      Chương 58

      Hứa Nùng là được Chu Khởi đường cõng về nhà.

      Cục dân chính cách nhà trọ của Hứa Nùng xa lắm, lúc trước bọn họ bắt xe từ chỗ gần đó qua mới hết mười mấy phút đồng hồ, cho nên sau khi đợi trong chốc lát cũng đợi được xe trống, liền bàn bạc với Chu Khởi nếu bộ trở về thôi.

      Chu Khởi đương nhiên đồng ý, nhưng mà sau đó được hai bước liền nhất định muốn cõng Hứa Nùng quay về.

      "Cõng hay ôm em chọn cái ."

      Hứa Nùng ngay cả từ chối cũng được, chỉ có thể chống lại ánh mắt của người qua đường xung quanh, mặt đỏ bừng bừng leo lên lưng .

      ra cảm giác này đối với Chu Khởi mà cũng rất mới lạ.

      Dù sao lần trước khi cõng Hứa Nùng, quan hệ của hai người vẫn chưa phải như thế này.

      Suy nghĩ lúc ấy chính là, này sớm muộn là của mình.

      tại , này là của mình rồi.

      Vừa nghĩ đến đây, ý cười mặt Chu Khởi càng thêm lười biếng nhàn hạ.

      Khi về đến phía dưới nhà trọ, Hứa Nùng muốn kêu thả xuống.

      Chu Khởi đồng ý, kiên quyết cõng đến bên ngoài cửa thang máy.

      bác sống ở tầng dưới dường như mới vừa nhảy ở quảng trường về, thân quần áo rất rực rỡ, thần thái nhìn qua so với người cùng lứa tuổi có sức sống hơn nhiều.

      Bác ngâm nga khúc nhạc ở cửa thang máy, vừa lắc hông vừa chờ thang máy, nhìn thấy Chu Khởi và Hứa Nùng tới, cười ha hả bắt chuyện.

      "Người còn trẻ tình cảm tốt, mới kết giao bao lâu ? Tôi hình như trước kia từng nhìn thấy hai người, có phải cái lần mất điện lần trước , hai đứa cũng siêu thị bên ngoài tiểu khu mua đồ?"

      Bác quả có chút ấn tượng về bọn họ, chủ yếu là có ấn tượng rất sâu về Chu Khởi, hôm bị mất điện đó và Hứa Nùng siêu thị, sau đó cũng vào, luôn đứng ở bên ngoài hút thuốc.

      Lúc ấy bà cùng bạn già cũng siêu thị mua cây nến, hai người còn câu, chàng trai này lớn lên rất nhanh nhẹn .

      " phải là kết giao." Chu Khởi chẳng mấy khi có kiên nhẫn trả lời người xa lạ, " kết hôn rồi."

      Lúc chuyện, mặt mày lên vẻ lười biếng, khóe môi khẽ nhếch, trong nụ cười dường như có chút đắc ý.

      Bác rất ngạc nhiên, nhìn bọn họ dưới hai lượt, "Hai đứa nhìn qua cũng lớn nha, kết hôn sớm như vậy à? là hiếm thấy, thanh niên bây giờ có rất ít người giống như các cháu."

      Hứa Nùng bị quan sát có chút ngại ngùng, nằm sấp lưng Chu Khởi, kéo kéo tai , giọng với : " điệu thấp chút."

      "Điệu thấp cái gì? Việc vui đương nhiên muốn cho toàn thế giới cũng biết chứ."

      Nụ cười mặt lười biếng, tiếp đó siết chặt bàn tay chân Hứa Nùng, : "Kẹo cưới lúc trước vẫn còn hai cái ở trong túi áo khoác của , em lấy ra mời bác này ăn, để người ta cũng dính chút khí vui mừng."

      "Ơ, hôm nay mới kết hôn à?" Bác cười hỏi.

      "Vâng."

      "Rất tốt, rất tốt, hôn lễ tổ chức ở chỗ nào nha?" Bác cho là bọn họ hôm nay làm tiệc rượu, cho nên mới hỏi như vậy.

      Hứa Nùng thấy hai người tán gẫu đến càng ngày càng thân mật, nhanh chóng lấy ra cái kẹo còn dư, đưa qua cho bác kia.

      "Bác , bác ăn kẹo ."

      Người già đều thích những đứa trẻ lớn lên ngoan ngoãn, Hứa Nùng lúc này nằm sấp lưng Chu Khởi, nhìn qua hai má đỏ hồng, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn lại ngượng ngùng, bác kia càng nhìn càng cảm thấy thích.

      "Nhà bác ở tầng sáu, nhà đầu tiên bên phải, về sau các cháu nếu là có việc gì gấp a, có thể tìm bác. Bình thường chỉ có bác cùng ông ấy hai người ở nhà, rất nhàn, cần sợ làm phiền a."

      Chu Khởi tươi cười gật gật đầu, Hứa Nùng cũng có chút xấu hổ kéo ra nụ cười với bác .

      Sau khi bác ra khỏi thang máy, Hứa Nùng oán hận đánh bả vai Chu Khởi cái, " có thể cho em biết hai chữ điệu thấp viết như thế nào hay ?"

      cũng kêu điệu thấp rồi, kết quả người đàn ông này lại vẫn có thể trái lại tán gẫu với người ta nhiều như vậy, sau đó nếu phải là bác đến nơi phải ra, đoán chừng cũng có thể tán gẫu với người ta đến chuyện nuôi con .

      Cú đánh kia của Hứa Nùng giống như gãi ngứa, Chu Khởi chút cũng để ý.

      quay đầu lại, hôn cái lên cằm của Hứa Nùng, " vợ dễ dàng gì mới cưới được, đương nhiên muốn khoe khoang với cả thế giới rồi."

      Hứa Nùng còn có chút oán giận trừng , nhịn được, lại hôn cái lên mặt .

      "Được rồi, đừng tức giận, lần sau nghe lời em."

      xong, dường như là nghĩ tới điều gì, đột nhiên lại hỏi câu: "Vừa nãy lời của bác kia ngược lại là nhắc nhở , vợ à, em muốn tổ chức hôn lễ kiểu gì a? Trước kia có từng nghĩ tới việc này ? Ở trong nước hay là ở ngước ngoài? Kiểu Trung hay là kiểu Tây?"

      Hứa Nùng nghe xong lời của , có chút cạn lời nhìn .

      luôn cảm thấy Chu Khởi gần đây giống như luôn quên chuyện là tên quỷ nghèo, tuy rằng có lẽ gần đây thu nhập ổn định, nhưng hẳn là vẫn chưa tới mức độ tùy tùy tiện tiện liền có thể lấy ra khoản lớn ?

      Nhưng mà Hứa Nùng lại tiện thẳng cái gì, nghĩ chút, siết chặt cánh tay ôm cổ Chu Khởi, : "Em tạm thời muốn tổ chức hôn lễ."

      Lý do với Chu Khởi là, tại hai người cũng có bạn bè, người thân nào, hơn nữa mới đại học năm ba, về sau còn muốn nghĩ chuyện chuyển khoa, tuy rằng nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi, nhưng mà chân chính tính ra, tuổi tác cũng phải rất lớn, cần gấp gáp.

      ra Chu Khởi đoán được băn khoăn của Hứa Nùng, nhưng , hôm nay vui vẻ, cũng cần thiết bác bỏ những gì .

      Bởi vậy sau khi xong những lời kia, liền gật đầu được.

      Sau đó về đến nhà, Chu Khởi mới đem Hứa Nùng thả xuống.

      chạm vào hai má , : " tắm rửa cái trước ? mặt lúc trước khóc đến lem nhem kìa."

      Cũng may nhiếp ảnh gia bên cục dân chính lấy ánh sáng tệ, cho nên ảnh cưới chụp ra ngược lại nhìn ra Hứa Nùng có cái gì khác thường, ảnh nàng nhà như trước là dáng vẻ ngoan ngoãn, mềm mại.

      Hứa Nùng nghe xong lời này, cũng có chút ngượng ngùng. gần như trong nháy mắt liền nghĩ tới bản thân ở đầu đường khóc đến suy sụp, sau đó hỏi Chu Khởi những lời có liên quan đến gia đình kia.

      Vừa nghĩ đến đây, liền vội vàng xoay người, cũng cái gì nữa, chạy thẳng về hướng phòng tắm.

      Chu Khởi lúc này tâm tình rất tốt.

      rất lâu rồi có vui vẻ giống như hôm nay vậy, lúc trước mang theo đội xe đường ở nước ngoài thi đấu phá vỡ lớp lớp vòng vây, cảm giác của cũng nhàn nhạt, chỉ cảm thấy cái cúp kia chỉ là bọn họ nên lấy được.

      Nhưng lần này lại có loại tâm tình ngạc nhiên vui mừng và cuồng nhiệt, cảm giác khô nóng trong ngực đồng loạt phun trào.

      ngẫm nghĩ, lại nhìn thoáng qua cửa phòng tắm mà Hứa Nùng vừa mới đóng, cuối cùng quyết định hôm nay buông thả chút, hút điếu thuốc chúc mừng cái.

      Chu Khởi hút ở trong phòng khách, mà là vài bước đến ban công.

      Hàng vạn ngọn đèn bên ngoài giống như dải ngân hà, như những ngôi sao thắp sáng màn đêm.

      Chu Khởi đứng ở trước cửa sổ, thuận tay đưa điếu thuốc đến bên miệng, tiếp đến nghiêng đầu, ấn xuống cái bật lửa. Ngọn lửa lóe lên, ánh lửa màu lam đỏ chiếu sáng xung quanh sống mũi của , khuôn mặt khoa trương kia tăng thêm phần ngang bướng.

      thong thả hút hơi, tiếp đến ngậm điếu thuốc bên miệng, rồi sau đó lấy ra điện thoại di động mà Hứa Nùng tặng .

      bình thường rất ít chơi WeChat, cho nên vòng bạn bè sạch , lời nhảm hoặc là ảnh chụp cũng có.

      Đầu ngón tay màn hình ấn vài cái gõ ra vài chữ, tiếp đến lại đem ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn lúc trước chụp ở cửa cục dân chính dán lên, lát sau, ấn gửi .

      Vì thế vòng bạn bè đầu tiên WeChat của Chu Khởi cứ như vậy tùy tiện ra đời ——

      【Cuối cùng là người của ông đây. 】

      Phía dưới là ảnh chụp đôi sổ đỏ, chỗ quan trọng đều che mờ, thậm chí ngay cả ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn cũng lộ ra, duy chỉ còn còn dư lại hai cái tên chói lọi.

      Người được cấp: Chu Khởi.

      Người được cấp: Hứa Nùng.

      Phía dưới còn đánh dấu ngày đăng ký.

      Cái vòng bạn bè này gửi quá mười giây đồng hồ, WeChat của Chu Khởi liền nổ tung. Những bình luận trong vòng bạn bè tăng vọt.

      Trần Tiến là người đầu tiên ở trong nhóm ——

      【 WeChat 】 Trần Tiến: Đệch? ? ? ? ? ? ? ? ?

      【 WeChat 】 Trần Tiến: Chu Khởi? ? ? ? ? ? ? ?

      Chu Khởi lười biếng nhìn màn hình, bên miệng gợi lên ý cười biếng nhác.

      【 WeChat 】 Chu Khởi: Gọi ba Chu làm gì?

      【 WeChat 】 Trần Tiến: ... . . .

      【 WeChat 】 Trần Tiến: Cậu lấy chứng nhận rồi? ? ? Giấy chứng nhận kết hôn trong vòng bạn bè của cậu phải là P !

      【 WeChat 】 Chu Khởi: Làm như tớ nhàm chán như cậu vậy?

      【 WeChat 】 Trần Tiến: ...

      lát sau, Trần Tiến lại kìm được.

      【 WeChat 】 Trần Tiến: Tớ này Hoắc Tam, Thẩm Mộ Ngạn, hai cậu liền có gì muốn sao? Tên này lại có thể là người kết hôn sớm nhất trong nhóm chúng ta! Các cậu chẳng lẽ cảm thấy nhục nhã à? !

      【 WeChat 】 Hoắc Tam: Nên cảm thấy nhục nhã chính là cậu, trong bốn người chúng ta, chỉ có cậu vẫn có ai muốn.

      【 WeChat 】 Thẩm Mộ Ngạn: Ừ.

      【 WeChat 】 Trần Tiến: ... ...

      Chu Khởi ở bên này ý cười càng sâu, gõ gõ đánh đánh lại ở mặt tán gẫu với bọn họ vài câu.

      Sau đó mẹ Chu cũng gửi đến WeChat, muốn từ toàn bộ ảnh giấy chứng nhận kết hôn bị vạch mã, Chu Khởi theo lời của bà gửi qua, vài giây đồng hồ sau, mẹ Chu gửi đến tin nhắn ghi .

      "Con dâu của mẹ xinh đẹp, chậc, kết hôn với con là đáng tiếc."

      Chu Khởi cũng quen với điệu bộ này của mẹ , cũng để ý, thuận miệng đáp câu: "Nếu kết hôn với con, mẹ cũng có con dâu xinh đẹp như vậy."

      Hai mẹ con giống như mọi khi, lại buôn chuyện trêu chọc vài câu, sau đó mẹ Chu đột nhiên giọng điệu nghiêm túc chút.

      "Ông nội con kêu con cuối tuần về nhà chuyến, muốn đánh gãy chân chó của con."

      Chu Khởi nhịn được cười, "Ông nội biết chuyện con lén lút đăng ký kết hôn rồi?"

      "Đúng vậy, vừa nãy còn xem ảnh kết hôn của hai đứa với mẹ đó, bé Nùng Nùng kia quen mặt, nhìn chính là tốt. Mẹ vừa nãy lén lút nghe chút, ông nội con giống như còn gọi điện thoại cho trợ lý, kêu người chuẩn bị lễ gặp mặt cho cháu dâu nữa, đoán chừng là chờ sau khi chân chó của con bị đánh gãy, liền muốn gặp con bé ."

      Ý cười mặt Chu Khởi càng ngày càng đậm, đem điếu thuốc tay dập tắt, nhịn được lại đốt tiếp điếu, sau đó với mẹ Chu: "Cuối tuần con về, nhưng là chuyện gặp mặt lại chờ chút , chờ sau khi con đem mọi chuyện đều với ấy lại ."

      Mẹ Chu ở đầu kia thôi lo lắng, "Ôi, có thể hay sau khi con xong, trà của con dâu mẹ liền ngâm nước nóng nha?"

      Mẹ Chu ở đầu kia lúc đến câu này, vừa vặn Hứa Nùng tắm xong từ phòng tắm mở cửa ra.

      " đâu." Chu Khởi và Hứa Nùng liếc mắt nhìn nhau, "Mẹ, trước đừng , nàng nhà con ra rồi."

      xong liền trực tiếp đem điện thoại cắt đứt, lại vội vàng dập tắt điếu thuốc vừa mới đốt lên.

      Hứa Nùng nhìn loạt động tác này của , hiểu sao cảm thấy có chút buồn cười.

      vừa lau tóc, vừa đến bên cạnh .

      lúc này thay quần áo ở nhà, bộ váy ngủ nhung san hô màu trắng, cần cổ vừa tinh tế lại trắng, có mấy sợi tóc ẩm ướt dính ở mặt .

      "Lại lén lút hút thuốc ?" Hứa Nùng vừa lau tóc, vừa hỏi .

      Chu Khởi túm đến trước người, đón lấy khăn mặt trong tay , thay lau tóc.

      "Hôm nay vui vẻ, chỉ là muốn hút điếu thuốc chúc mừng chút."

      Hứa Nùng nâng mắt nhìn , "Em lại chưa quản lý , giải thích nhiều như vậy làm gì?"

      " được, em là vợ của , nhất định phải quản lý ."

      xong, mặt Chu Khởi lên nụ cười mỉm nhàn nhã, nâng mặt Hứa Nùng, thân mật cọ cọ chóp mũi .

      "Về sau chuyện phiền lòng bên ngoài do quản lý.

      do em quản lý."

      Khi chuyện giọng điệu cũng khác lúc bình thường, nhưng hiểu sao khiến cho trái tim của Hứa Nùng nhảy lên cái.

      nặng nề vốn còn đọng lại ở trong lòng, vẫn luôn nhẫn nại chịu đựng, dường như vào giờ khắc này chậm rãi tan chút ít.

      Ánh mắt mềm mại, ngẩng lên nhìn , lên tiếng.

      Chu Khởi vĩnh viễn chịu nổi trêu chọc vô ý của Hứa Nùng, lúc này thấy yên tĩnh nhìn mình, khô nóng trong lòng càng ràng.

      chuyển động, đem mặt xê dịch sang bên cạnh, tiếp đến, môi mỏng dán lên tai Hứa Nùng, trong hơi thở, có dòng điện căng chặt khiến người run rẩy.

      Khi lại mở miệng, giọng trầm khàn, trong lời , có sức hút làm cho người ta muốn trầm luân.

      "Bạn học , cái phiếu【 muốn làm gì làm 】lúc trước, hôm nay có thể xin đổi ?"
      tieunai691993, Lierose DuDu, Chris4 others thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cái phiếu đó chắc đòi động phòng đó hử Chu ka?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :