1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi - Tụ Trặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 18: chút dục vọng

      Editor: Tiểu mao

      Tôn Khải mắc cười gần chết.

      Kỷ An Ninh cứ như vậy bị cưỡng ép thông qua “khảo sát”, lại mạnh mẽ “bị đăng ký” thành thành viên câu lạc bộ kickboxing Hoa đại.

      Kỷ An Ninh chỉ thấy dở khóc dở cười, trả đĩa sắt lại cho Văn Dụ: “Đừng đùa nữa. Tôi về đây.”

      Văn Dụ kín đáo đem đĩa sắt chuyển cho Tôn Khải, cười hì hì: “ phải đùa đâu, em muốn học mấy chiêu phòng thân à? dạy cho em.”

      Buổi trưa hôm đó, Văn Dụ nhìn thấy Kỷ An Ninh qua nhiều gian hàng, có nhiều câu lạc bộ thích hợp với nữ sinh vậy mà lại mình chạy tới hỏi câu lạc bộ kickboxing, liền đoán được ý định của .

      Kỷ An Ninh giật mình, lúc này quay người bước bước, bời vì câu của Văn Dụ mà dừng lại. quay đầu nhìn .

      Con mắt Văn Dụ sáng như hai cái đèn pha, như đôi mắt giống hố đen trong trí nhớ của Kỷ An Ninh.

      Trong lòng Kỷ An Ninh biết tại sao lại run lên cái.

      “Trường chúng ta có câu lạc bộ Taekwondo, võ thuật, nhưng cam đoan với em, em thể tìm được chỗ nào phù hợp hơn ở đây.” Khóe mắt đôi môi Văn Dụ lúc cười đều đầy tự tin, “Em muốn học cái gì, cho em tự chọn.”

      Kỷ An Ninh cuối cùng nữa.

      : “Tôi muốn học mấy chiêu phòng thân, phải có tính thực dụng, phải loại nhìn được mà dùng được.”

      vấn đề gì.” Văn Dụ đánh cược, “Kickboxing tự do có tính thực dụng cao nhất. Hai chữ tự do là loại ý niệm, cho em nguyên lý, sau đó tự bản thân em phải tự tìm tòi chiêu thức.”

      “Thế nào?” cười đầy xấu xa, “ đến nhầm chứ?”

      Kỷ An Ninh lườm cái: “Nhưng thời gian huấn luyện của tôi nhiều, chỉ có thứ hai đến được thôi.”

      Văn Dụ nhíu mày: “Thứ hai làm thêm à?”

      “Ừ.” Kỷ An Ninh , “Thứ hai khách ở quán cà phê nhiều lắm, cần nhiều người, tôi cũng phải dạy kèm.”

      Văn Dụ ngẩng đầu nhìn trần nhà chút, cúi đầu xuống : “ ra…”

      Kỷ An Ninh thèm nháy mắt : “Im ngay.”

      “…” Văn Dụ trừng mắt nhìn lại, “Em biết muốn gì à?”

      Kỷ An Ninh bực mình : “Dùng đầu gối cũng biết.”

      Kiểu gì cũng là câu ngang ngược “Ở với phải lo chuyện tiền bạc”.

      Văn Dụ cười ha ha vài tiếng, hỏi : “Bây giờ muốn về nhà à? Hay phải đâu nữa?”

      Kỷ An Ninh : “Nếu ở đây hết chuyện rồi tôi phải về nhà đây.”

      Văn Dụ : “Em đợi thay quần áo chút rồi cùng về.”

      xong, chạy nhanh tới phòng thay đồ, cho Kỷ An Ninh có cơ hội cự tuyệt.

      Kỷ An Ninh chỉ có thể đứng tại chỗ chờ . Vừa quay đầu liền phát , mặc kệ xa hay gần, mấy thành viên lâu năm đều nhìn đầy thăm dò. Thấy quay đầu lại giả bộ có chuyện gì mà dời ánh mắt .

      Lão đại Văn Dụ của bọn đúng là thích con . Ở chỗ khác mấy nàng muốn nũng nịu với thế nào cũng được, nhưng riêng câu lạc bộ kickboxing .

      Văn Dụ nhìn qua người buông thả, cộc cằn, nhưng lúc làm việc lại rất nghiêm túc.

      Câu lạc bộ kickboxing trong trường là cấm địa của .

      thích kickboxing, đối với các thành viên cũng cầu rất nghiêm khắc, cho phép mấy nàng nũng nịu chạy tới đây quấy rối. Lúc đầu mới thành lập câu lạc bộ cũng cho con vào, sau đó bị đá ra hết.

      còn lập nên quy tắc, sau này nhận con .

      Suốt hai năm, đây là lần đâu tiên Văn Dụ tuyển con vào, mà phải do người ta muốn vào mà bị Văn Dụ dùng thủ đoạn lừa đảo lừa vào.

      Bọn sao tò mò được chứ, tâm hồn hóng hớt muốn bùng nổ luôn rồi.

      Trần Hạo dẫn dắt mấy người mới khảo sát, lo tới được bên này. Tôn Khải liền đứng ra gánh vác lấy kỳ vọng của mọi người, tới mấy lời khách sáo với Kỷ An Ninh.

      “Sư muội, uống nước .” ân cần bưng nước cho Kỷ An Ninh.

      Kỷ An Ninh cảm ơn rồi nhận lấy.

      “Sư muội học khoa nào? Ngành nào? Ở tầng mấy ký túc xá? Em biết Văn ca ca à?” Tôn Khải xoa xoa tay, hỏi liên tục.

      Úi chà, có thể làm cho Văn Dụ phá bỏ quy tắc, hiếu kì quá !

      Văn Dụ vừa thay xong quần áo, ra thấy Tôn Khải mặt mày hớn hở, vui vẻ chuyện với Kỷ An Ninh.

      Đương nhiên chủ yếu là Tôn Khải nước miếng tung bay: “… cứ vậy mà cho quyền, kẻ trộm kia vừa rồi còn vênh váo, bị đánh cái dậy nổi!”

      Kỷ An Ninh sao, hơi ngửa mặt lên, hơi mỉm cười, nghe được chỗ quan trọng phối hợp: “Oa ~ lợi hại đó ~”

      Đèn chiếu sáng công suất lớn chiếu lên mặt , cặp mắt kia giống như ánh trời chiều chiếu vào mặt hồ, sóng nước lấp loáng. Bởi vì thình thoảng hơi kinh ngạc mà môi hơi nhếch, biểu cảm trở nên linh hoạt, làm mấy động vật giống đực hormone tăng cao, muốn biểu dáng vẻ đàn ông của mình.

      “Lúc này, cảnh sát chạy tới. Sau đó…” Nước miếng Tôn Khải tung bay, còn khua tay múa chân, đột nhiên vừa liếc mắt, cảnh sát tới, nhưng Văn Dụ tới rồi.

      Văn Dụ lạnh lùng liếc .

      Người con của ông đây.

      “…Khụ.” Tay Tôn Khải vẫn giơ, “Cái này, để hôm nào kể tiếp, hôm nay còn chưa huấn luyện xong.”

      chạy như ma đuổi.

      Hormone vừa giảm, đầu óc lập tức tỉnh táo. ràng hỏi thăm mấy câu, sao lại thành kể chuyện linh tinh rồi? Giống như cẩn thận khai hết tám đời tổ tông nhà mình cho Kỷ An Ninh rồi.

      Văn Dụ nghiến răng, qua với Kỷ An Ninh: “ thôi.”

      Kỷ An Ninh cúi đầu nhìn tin nhắn điện thoại, chuyển phát nhanh của tới.

      cất điện thoại, đeo túi lên, liếc mười mấy nam sinh khí thế ngất trời thực khảo sát: “ là đội trưởng, bỏ thế này sao chứ?”

      “Còn Trần Hạo mà, mấy công việc này bình thường quan tâm.”

      Hai người tới cửa, Văn Dụ rất lịch mà đẩy cửa cho Kỷ An Ninh nhường trước, qua cái cửa ở sảnh, lại mở cửa ngoài.

      Buổi chiều gió thổi qua, đem mùi cơ thể của Văn Dụ tới chóp mũi Kỷ An Ninh.

      Nồng đậm, mang theo hormone đàn ông.

      Văn Dụ ở sàn thi đấu, dưới ánh đèn, mồ hôi óng ánh, bắp thịt rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, mấy hình ảnh này đột nhiên ra trong đầu Kỷ An Ninh.

      bối rối mà quay mặt chỗ khác.

      Văn Dụ khẽ giật mình, cúi đầu nắm cổ áo ngửi thử.

      “Mùi mồ hôi đúng ? Hun em rồi à?” cũng thấy hơi bất đắc dĩ, “ lúc nãy có lau qua, ở đây có chỗ để tắm gội, chỉ có thể về nhà rồi tắm.”

      Hai người ra khỏi tòa nhà.

      Lúc xin sân bãi, trường học cho chỗ là tòa nhà này, gian thoải mái. Chắc tòa nhà này có lâu rồi, nhìn rất cũ, mấy công trình dưới mặt đất dùng được. muốn xây dựng chỗ tắm gội, trường sống chết cũng cho.

      Trời bên ngoài tối, khí cũng tươi mát, Kỷ An Ninh hít thở khí : “Tôi biết là ở trong câu lạc bộ kickboxing đấy.”

      Lời là chỉ kiếp trước.

      Văn Dụ cười đến là xinh đẹp: “Cho nên em phải hiểu hơn mới được, cái gì cũng biết từ chối , giờ hối hận rồi?”

      “…” Kỷ An Ninh bước nhanh hơn, “Tôi vẫn nên rời câu lạc bộ thôi.”

      “Này!” Văn Dụ chân dài đuổi theo .

      “Lúc vừa vào năm nhất lập chơi thôi.” : “Sau này, trong nhà nhiều việc nên có thời gian quản lý, bây giờ cơ bản đều giao cho Trần Hạo.”

      ra sớm bỏ câu lạc bộ qua bên, chỉ cung cấp tài chính. Nếu kiếp trước Kỷ An Ninh cũng biết là đội trưởng câu lạc bộ kickboxing.

      cho thời gian huấn luyện bình thường với mấy hạng mục cần chú ý.

      Kỷ An Ninh hỏi: “Mặc quần thể thao được ?”

      Văn Dụ liếc mắt nhìn cái quần bò của , hỏi: “Em cao bao nhiêu? Mét sáu lăm ?”

      “Sáu ba.” Kỷ An Ninh trả lời, “Thế nào?”

      “Quần thể thao bình thường là được.” Văn Dụ .

      Rất nhanh tới giao lộ, Kỷ An Ninh : “ về nhà , tôi phải lấy chuyển phát nhanh.”

      Văn Dụ thu bước chân lại, mũi chân chuyển cái, với về hướng trường học: “Cùng , cũng vội.”

      Kỷ An Ninh nhanh chóng tìm được món đồ của mình, đó là cái thùng lớn, mua lò vi ba.

      Kiếp trước dám mua, kiếp này nghĩ thông suốt rồi, ra cũng chỉ có mấy trăm tệ.

      Tiền có thể kiếm lại được mà, chỉ cần còn sống, có thể tiết kiệm tiền. Tiết kiệm được thời gian để chăm sóc bà ngoại.

      Cuộc sống nhiều thay đổi, ai biết lúc nào mình chết. Bây giờ Kỷ An Ninh chỉ muốn, là sống tốt cuộc sống của mình, hai là muốn bình an sống sót.

      Kỷ An Ninh kéo tay áo, hơi cong lưng, ôm cái thùng lên.

      hai bước thấy đúng, vừa quay đầu lại thấy Văn Dụ vẫn đứng đấy. Trong bóng đêm, ánh mắt có chút sâu thẳm, nhìn hiểu.

      thôi?” Kỷ An Ninh hiểu.

      Văn Dụ từ tốn đến, hỏi: “ rất lùn à?”

      “…Hở?” Kỷ An Ninh mở to mắt, hiểu gì cả.

      “Nếu sao người to lớn sống sờ sờ đứng ở đó em lại thấy?” Văn Dụ mỉa mai.

      khẽ vươn tay, đem thùng hàng Kỷ An Ninh ôm trong ngực lấy , thoải mái vác vai. Liếc mắt : “Nhờ tiếng chết à?”

      “Hở?...À.” Kỷ An Ninh cảm thấy quen lắm.

      Mấy năm này, có thói quen dựa vào bản thân, nhờ vả ai. mình, đơn độc thành quen.

      “Chuyện lúc trưa…” đường , Văn Dụ mở miệng.

      Kỷ An Ninh: “Hả?”

      nghĩ kĩ rồi, vẫn thấy mình sai.” Văn Dụ , “Đừng với bạn bè hay bạn bè gì đó, muốn theo đuổi em, chỉ đơn giản vậy thôi.”

      Kỷ An Ninh yên lặng lúc rồi : “ muốn làm gì, tôi có quyền can thiệp.”

      “Tôi chỉ có cầu,” “Đừng dùng tiền bạc quấy rầy tôi.”

      “A.” Văn Dụ cười, “ phát em…Hiểu rất .”

      phải người như vậy à.” Kỷ An Ninh vén tóc .

      Gió đêm thổi qua mái tóc đen của , đèn đường phản chiếu nên gương mặt nhu hòa của , lên ánh sáng nhàn nhạt.

      Bây giờ rất ít thấy nữ sinh có màu tóc đen nhánh như thế này, hề nhuộm tóc. Gương mặt Kỷ An Ninh chút phấn son, sạch làm Văn Dụ muốn hôn.

      Cảm giác rất kì lạ, phải muốn đặt dưới người làm chuyện đó, mà chỉ đơn giản là muốn dùng bờ môi chạm vào gương mặt mềm mại kia.

      Trong lòng có mấy phần yên tĩnh.

      Văn Dụ mất lúc chuyện.

      Kỷ An Ninh nhìn cái.

      Kiếp trước, Văn Dụ dây dưa với , mang cho rất nhiều phiền não. nghĩ khi đến vấn đề này, rất giận . Nhưng lúc này, nhìn đường nét gương mặt cứng rắn của dưới ánh đèn đường, ánh mắt sáng ngời, phát mình vậy mà giận nữa.

      rất thích lúc nhìn ánh mắt sáng ngời.

      muốn, muốn thấy ánh mắt đỏ như máu.

      Cũng muốn thấy ánh mắt đen tối ảm đạm hơn cả bóng đêm.
      Last edited: 17/11/20
      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199340 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Tình trong như mặt ngoài còn e!

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Dụ ca đổ r....

    4. Hoa bé nhỏ

      Hoa bé nhỏ Active Member

      Bài viết:
      145
      Được thích:
      153

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 19: Ăn cơm cùng

      Editor: tiểu mao

      Văn Dụ giúp Kỷ An Ninh mang lò vi ba khiêng đến khu tập thể đối diện trường học, kiên trì muốn mang lên tầng, tới tận cửa phòng Kỷ An Ninh.

      “Để ở đây .” Kỷ An Ninh , “ nên về sớm .”

      Văn Dụ nghe theo: “ tới tận đây rồi, để mang vào phòng cho em.”

      Kỷ An Ninh im lặng chút, cụp mắt xuống, : “Bà ngoại tôi ở nhà, đầu óc của bà… tiện lắm.”

      Văn Dụ chợt nhớ tới mấy tin được thảo luận kia, bà ngoại Kỷ An Ninh tuổi già ngơ ngẩn. cũng kiên trì nữa, thoải mái đem thùng hàng của để đất: “Được rồi, về đây.”

      “Chờ chút.” Kỷ An Ninh gọi lại. lôi ra túi tiền có vài chỗ rách: “Tiền cơm trưa còn thiếu bao nhiêu? Tôi trả lại cho .”

      Văn Dụ nhìn cái túi tiền mua ở vỉa hè kia, trợn trừng mắt, cánh tay duỗi ra đè cửa phòng, lại gần Kỷ An Ninh. (tư thế kabedon)

      Kỷ An Ninh theo bản năng lui về phía sau, dựa sát vào cách cửa.

      “Đầu tiên nên .” Văn Dụ cúi đầu nhìn đe dọa.

      dùng tiền bạc để quấy rầy em em cũng đừng cầm tiền ăn cơm uống nước để tính toán với .” cười lạnh, “Coi như chỉ là bạn bè, cũng muốn tính toán chuyện tiền bạc với em, làm thế còn mặt mũi nào.”

      Sau khi vận động xong, hơi thở Văn Dụ càng nồng đậm hơn, ra mấy câu này khó nghe, nhưng vẫn làm Kỷ An Ninh cảm thấy… thở được.

      Kỷ An Ninh ngừng thở, nhìn chằm chằm vào mắt Văn Dụ.

      Hai người bốn mắt nhìn nhau. Trong hành lang có thể nghe từng tiếng thở.

      Yên tĩnh giằng co lúc, Kỷ An Ninh cất túi tiền .

      nàng bướng bỉnh già mồm hôm nay lại có mấy lần nghe ngoan ngoãn nghe lời, Văn Dụ cảm thấy rất là hài lòng.

      “Nghỉ ngơi tốt .” cười tiếng lộ hàm răng trắng sáng, “Ngày mai gặp.”

      Kỷ An Ninh ôm lò vi ba vào nhà, dùng chân mở cửa.

      Hôm nay về sớm, bà ngoại vẫn chưa ngủ, vẫn vui tươi hớn hở xem TV. Bồn cầu tích tụ cả ngày nên giờ trong phòng đầy mùi khai.

      Kỷ An Ninh bỏ thùng hàng xuống, vào xả bồn cầu lại mở cửa sổ để thông gió, mới tốt hơn chút. Chỉ là chóp mũi đầy hơi thở của Văn Dụ bị mùi khai trong phòng hun cho mất hết.

      Kỷ An Ninh dỗ bà ngoại tắm, lại đưa bà lên giường nằm, mang quần áo bỏ vào máy giặt.

      Lúc và bà chuyển vào, trong phòng chỉ có mấy đồ dùng đơn giản dùng trong nhà, cái giường đôi, tủ quần áo lớn lắm, cái ghế sô pha bị sập.

      Đồ điện chỉ có cái TV cũ với cái máy giặt khi hoạt động phát ra tạp rất lớn, nghe đều do chủ cũ để lại. Người ta cần nên vứt lại, vừa hay thuận tiện cho Kỷ An Ninh.

      Bây giờ mua thêm lò vi ba, đồ điện trong nhà tính ra là có ba cái.

      cũng tắm rửa chút, vừa đọc sách vừa đợi tóc khô. Chờ máy giặt yên tĩnh mang quần áo phơi, tóc lúc này cũng khô, mới chui vào chăn.

      Bà ngoại ngủ, tiếng thở lúc nặng lúc , đôi khi dừng mấy giây làm Kỷ An Ninh trong lòng run sợ.

      Có lẽ do tắm trước khi ngủ nên ngủ được, nằm ở giường nhìn trần nhà.

      Phòng này trang trí đơn giản, hơi cũ nát, nhiều chỗ sơn tường bong tróc, giống như sắp rơi xuống tới nơi vậy.

      Chậm rãi có chút bối rối, mơ hồ.

      Trong hoảng hốt hình như nhìn thấy ánh đèn rất sáng, người sàn thi đấu bắp thịt rắn chắc, mỗi quyền đều tràn đầy sức lực. Đập vào nệm phát ra tiếng vang, quanh quẩn bên tai.

      gỡ mũ bảo hộ, lắc lắc đầu, mồ hôi óng ánh văng xung quanh.

      Giây phút quay đầu lại, cười gian cái, lên gương mặt của Văn Dụ.

      Gương mặt kia đột nhiên tới gần , cánh tay chống lên cửa phòng, đem vây giữa cánh tay .

      Hơi thở của vẫn quanh quẩn chóp mũi , khóe môi cười lạnh phóng to trong mắt .

      cảm thấy cổ họng khô khốc.

      Hình tượng đột nhiên thay đổi, nhà tù lạnh lẽo, phản cứng ngắc.

      Ngồi đợi những ngày cuối cùng trước giờ hành hình, đôi khi đêm khuya vừa gọi tên vừa thủ dâm.

      Kỷ An Ninh cảm thấy bẩn thỉu hay buồn nôn, thậm chí muốn cúi người hôn vào môi , nhưng thể chạm đến.

      Chỉ có thể che mặt khóc nức nở.

      Buổi sáng lúc bị bà ngoại lay dậy, mơ màng mở mắt ra, ánh sáng buổi sớm chiếu qua cửa sổ, cảm giác có chút thực, biết ở đâu mới là mơ.

      Buổi trưa làm xong, chạy về nhà ăn, tay cầm phiếu ăn, còn chưa chạy tới mua cơm chỗ cửa sổ bỗng nhiên bị người ta nắm cổ tay.

      Kỷ An Ninh quay đầu lại, người nắm cổ tay phải ai khác, đúng là Văn Dụ.

      “Chờ em lâu rồi,” hơi kiên nhẫn, “Nhanh.”

      xong liền kéo cổ tay Kỷ An Ninh .

      “Ôi!” Kỷ An Ninh thử giãy tay hai lần mà được, “Làm gì thế?”

      “Làm gì? Ăn cơm.” Văn Dụ bất mãn . Nghe đàn ông khi đói tính tình rất tệ, Văn Dụ bây giờ mới hiểu thấu.

      Vừa chuyện, Văn Dụ vừa kéo tới cái bàn bốn người ngồi. Trần Hạo vừa bưng cái khay tới, để bàn, ngẩng đầu thấy Kỷ An Ninh, gọi to: “Ui cha, người tới rồi!”

      Quay người chạy tiếp.

      chỗ khác, Tôn Khải cũng mâm đầy đồ ăn qua, vừa bày đồ ăn vừa than: “Đói quá, tao đói chết mất!”

      Kỷ An Ninh bị Văn Dụ ấn ngồi xuống, Trần Hạo cũng lấy cơm về, trực tiếp xin dì kia cái chậu cơm với bốn cái bát .

      Kỷ An Ninh nghẹn họng nhìn trân trối.

      “Ăn cơm! Ăn cơm!”

      “Tôi sắp chết rồi!”

      Hai tên nam sinh này nhanh chóng xới cho Kỷ An Ninh bát cơm đầy, nhét vào tay . Đồ ăn đầy bàn, mùi thơm chui thẳng vào mũi. Bụng Kỷ An Ninh cũng nhịn được mà kêu ùng ục.

      ngước mắt nhìn Văn Dụ ngồi đối diện.

      Văn Dụ ăn cơm, thấy ngồi im động đũa, gắp miếng xương sườn bỏ vào bát : “Ăn .”

      Kỷ An Ninh im lặng , cúi đầu cắn miếng xương sườn. Nước xốt đậm đà, thịt ngoài giòn trong mềm, ăn vào trong miệng cảm giác siêu ngon.

      Thỉnh thoảng mới ăn xương sườn hoặc thịt kho tàu, bây giờ thịt rất đắt.

      “Sao hôm nay mọi người ăn muộn thế?” Kỷ An Ninh cảm thấy hơi bất an hỏi.

      “Chờ em đấy.” Quai hàm Trần Hạo phồng lên, : “Em là duy nhất trong câu lạc bộ kickboxing, là đóa hoa duy nhất của câu lạc bộ! Văn ca ca nhất định phải quan tâm đến em, sau này phải mang em cùng ăn cơm.”

      Kỷ An Ninh nhìn Văn Dụ, Văn Dụ cúi đầu xới cơm, nhìn cũng đói đến hung ác. Kỷ An Ninh sau khi tan học đều giao đồ ăn, đợi lúc giao xong tới nhà ăn hơn nửa người ăn xong.

      Tuổi trẻ to xác, ai cũng như sói, chỉ hận thể ăn con trâu, để bọn họ chờ mới ăn cơm, sao đói bụng được chứ?

      Kỷ An Ninh cúi đầu ăn cơm, yên lặng nhai nuốt, ngẩng đầu với Văn Dụ, “Sau này đừng chờ tôi. Tôi xong việc thường rất muộn, mà thi thoảng tôi mới tới nhà ăn, phải ngày nào cũng tới.”

      Văn Dụ trải qua buổi trưa hôm nay đói muốn điên, cũng biết ý tưởng muốn mỗi ngày cùng ăn cơm với Kỷ An Ninh đúng là thực tế. Muốn dừng việc giao thức ăn, đúng giờ ăn cơm với bọn họ càng thực tế hơn, bé này nhìn yếu đuối nhưng bên trong lại rất bướng bỉnh.

      Văn Dụ ngước mắt : “Được.” xong, kêu lên: “Trần Hạo!”

      Trần Hạo ngẩng đầu.

      Vă Dụ đem đũa đặt ở bát, khẽ vươn tay, đem phiếu ăn Kỷ An Ninh tiện tay đặt ở góc bàn kín đáo đưa cho Trần Hạo: “, mang tiền ăn câu lạc bộ hỗ trợ nạp vào cho Kỷ An Ninh.”

      Câu lạc bộ từ lúc nào có trợ cấp tiền ăn rồi?

      Trần Hạo theo Văn Dụ lâu như vậy, hiểu rất tâm tư của Văn Dụ, nhìn thấy Kỷ An Ninh muốn đưa tay đoạt lại phiếu ăn, cánh tay nhoáng cái liền tránh được .

      “Được rồi! ngay đây!” chạy ngay tới chỗ nạp tiền, vừa chạy vừa quay lại kêu, “Nhớ để lại cho tôi mấy miếng sườn!”

      Kỷ An Ninh thể đoạt lại thẻ cơm của mình, liếc nhìn Văn Dụ.

      Văn Dụ quai hàm phồng lên, nhìn qua thấy nhìn mình, đũa ngừng chút, lại gắp thêm miếng thịt gà kho tàu cho : “Ăn nhiều chút, em gầy quá, có sức sao mà tập kickboxing.”

      Kỷ An Ninh cụp mắt, ánh mắt yếu ớt.

      Kiếp trước, Văn Dụ tặng hoa, tặng đồ trang điểm, nước hoa, trang sức. nhận, liền đổi cách theo đuổi, kiên định cho rằng luôn có cách để làm động lòng. còn lái xe Hummer theo đuổi đến tận chỗ làm thêm.

      Kiếp này, đáp ứng dùng tiền tài theo đuổi , đổi thành quan tâm tới vấn đề ăn uống ngủ nghỉ của sao?

      Kỷ An Ninh cúi đầu xới cơm, biết tại sao mà tên nhà giàu Văn Dụ luôn cho rằng tiền có thể mua được tất cả, lại cho rằng cách này là có tiến bộ.

      Văn Dụ dừng đũa, nhíu mày: “Cười cái gì?”

      Kỷ An Ninh ngước mắt nhìn: “Cười bọn ăn được.”

      Sức ăn của con trai đúng là rất lớn, chậu cơm to như vậy, chỉ chốc lát dùng tốc độ mắt thường mà nhìn thấy vơi ít. Văn Dụ và Tôn Khải ăn xong bát thứ hai.

      Mấy phút sau, Trần Hạo chạy trở lại, cười tủm tỉm đưa thẻ trả lại Kỷ An Ninh: “Sư muội, của em này. nạp tiền cơm vào rồi.”

      Kỷ An Ninh khách sáo nhận lấy, cảm ơn.

      Trần Hạo nháy mắt ra hiệu với Văn Dụ.

      chậu cơm lớn dưới chứng kiến của Kỷ An Ninh bị xử lý sạch .

      Kỷ An Ninh ăn no, lau miệng rồi đứng dậy : “Vậy em về trước…”

      Thấy Văn Dụ nhìn , chắc là biết gì, dừng chút cho biết: “Hôm nay nắng đẹp, tôi muốn đưa bà xuống lầu phơi nắng.”

      Hình như từ hôm qua đến giờ, Kỷ An Ninh đối với mơ hồ có chút dịu dàng, kiên nhẫn.

      Trong mắt Văn Dụ liền ý cười, nhếch miệng: “ .”

      Kỷ An Ninh gật đầu chào rồi rời .

      Đợi bóng biến mất, Văn Dụ quay đầu hỏi Trần Hạo: “Nạp bao nhiêu tiền cho ấy?”

      Trần Hạo : “ ngàn tệ.”

      Văn Dụ bất mãn: “Sao lại có chút thế?”

      Trần Hạo oan ức: “Trong thẻ em chỉ có tám trăm, hai trăm còn lại mò khắp cả người mới có đấy.”

      Văn Dụ hỏi: “Vậy tấm thẻ chứa tiền hoạt động của câu lạc bộ đâu?”

      khóa lại trong ký túc xá rồi.” Trần Hạo càng oan ức, “Khi nào có hoạt động tập thể em mới dám động đến.”

      Văn Dụ bóp trán: “Tốt…”

      chỗ khác của nhà ăn, Tôn Nhã Nhàn vẫn luôn cầm trà sữa quan sát bàn Văn Dụ.

      ta muốn cùng bạn học ăn cơm xong , con mắt quét qua thấy Văn Dụ, lập tức hai mắt phát sáng. suy nghĩ làm thế nào bắt chuyện với Văn Dụ, thấy Văn Dụ bỗng nhiên đứng lên, thẳng tới Kỷ An Ninh, kéo cùng ăn cơm.

      Tôn Nhã Nhàn lấy cớ muốn mua trà sữa, đuổi bạn mình , mình ở lại, lặng lẽ quan sát.

      phải Kỷ An Ninh từ chối Văn Dụ rồi à? Vừa quay lại vui vẻ với người ta, hừ.

      Chờ Kỷ An Ninh , mấy người Văn Dụ chuyện lát cũng đứng dậy định rời . Tôn Nhã Nhàn cắn cắn môi, cầm trà sữa qua.

      Ba người Văn Dụ ăn uống no đủ, từ từ ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy thanh kinh hô đầy điệu đà vang lên bên cạnh “A~”

      Văn Dụ nhìn sang, thấy giống như bị trượt chân, lấy tư thế ôm ấp thương “ngã” về phía .


      Last edited: 17/11/20
      rabbitphan, AikoNguyen, tieunai69199342 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :