1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều thê nhà ta - Mạt Trà Khúc Kỳ (Trọng sinh, gia đấu, sạch, cực sủng)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiêu.Tiêu

      Tiêu.Tiêu Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      86
      CHƯƠNG 137

      Chớp mắt là cuối tháng tư, buổi tối khí trời cũng quá nóng, có điều sau phen lăn lộn, Khương Lệnh Uyển hơi hơi nhếch miệng, thở phì phò hơi, khuôn mặt tràn đầy ửng đỏ. Lục Tông để trần nửa người , lộ ra khuôn ngực hơi gầy nhưng rắn chắc, lúc này…… cánh tay giơ lên, nắm lấy mắt cá chântrắng nõn của nàng, đem thân thể của nàng nâng lên chút.

      Trong người Lục Tông dục vọng còn chưa được thỏa mãn hoàn toàn, lại nhìn thấy đôi chân ngọc khéo léo tinh xảo này, tất nhiên là cổ họng lại hơi động, ánh mắt có chút trầm.

      “…… Xán Xán?”

      “Đừng chuyện.” Khương Lệnh Uyển nâng hai chân, tư thế có chút cố hết sức, cũng may Lục Tông đỡ nàng.

      Nhìn nàng như vậy, Lục Tông thầm than tiếng, lúc này mới thả chân nảng xuống, lập tức nghiêng người tới phủ lên người nàng.

      Sau nửa canh giờ, Khương Lệnh Uyển bị lăn qua lộn lại cả người đau nhức. Nàng bực đến mức giơ tay đấm đấm ngực . Lục Tông dễ dàng bắt được tay nàng, hướng bên miệng hôn cái, giọng khàn khàn : “Chúng ta cùng nhau tắm, được ?”

      Khương Lệnh Uyển lắc đầu, : “Chờ chút.” thể nhanh như vậy liền tắm.

      Lục Tông bất đắc dĩ, tất nhiên là ngoan ngoãn ngồi đợi trong chốc lát.

      Có lẽ là quá mệt mỏi, hai người mới vừa yên tĩnh, liền thấy người trong lòng ngực ngủ. cọ cọ lên mặt nàng, lúc này mới ôm nàng tịnh thất tắm rửa. Chờ sau khi tắm gội xong, giường đệm được người thay dọn sạch , bất quá nơi này vẫn còn lưu lại chút khí ái muội sau cuộc kích tình chưa tan hết. Lục Tông đem người ôm vào trong ngực, nhìn nàng theo bản năng hướngtrong lòng ngực chính mình cọ cọ, tất nhiên là lại càng ôm chặt thêm chút. Lục Tông thể lực tốt, phen vận động kịch liệt nhưng lại có bao nhiêu mỏi mệt, tại cũng buồn ngủ, chỉ nghiêng người lẳng lặng nhìn nàng, giơ tay xoa xoa nàng mặt. Nàng có áp lực, tất nhiên là biết được. tuy rằng có chút chờ mong, lại cũng nghĩ đến nàng cứ như vậy tâm tâm niệm niệm, có chút si ngốc.

      Nhìn người trong lòng thân mật tựa trong lòng ngực của , bỗng nhiên làm nhớ tới khi nàng còn nàng là bộ dáng mập mạp đáng . chưa bao giờ nghĩ tới, cái tiểu bánh bao thịtnhư vậy, cư nhiên trở thành thê tử . Lục Tông khóe miệng thoáng cong lên, cúi người ở cái trán của nàng hôn cái.

      Ngày kế Lục Tông cần ra cửa, tất nhiên là lưu tại trong phủ bồi thê tử. Lúc Khương Lệnh Uyển tỉnh lại, liền thấy Lục Tông cứ như vậy mà an an tĩnh tĩnh ngủ ở bên cạnh nàng. Nàng nghĩ đến hôm qua hai người phen đánh nhau kịch liệt, lúc này mới theo bản năng sờ sờ bụng mình, nhàng chớp chớp mắt.

      Lần này, có sao?

      Lục Tông mở mắt ra, thấy thê tử nhíu mi như suy tư cái gì, tay sờ sờ ở bụng, liền biết nàng suy nghĩ cái gì. giơ tay, nhéo nhéo gương mặt nàng, thanh có chút trầm thấp, : “Hôm nay ta mang nàng ra ngoài chút.”

      Thời gian nghỉ kết hôn qua , hiếm khi có thời gian bồi nàng, mà nàng cũng vội vàng xử lý vụ trong phủ, có bao nhiêu nhàn hạ.

      Khương Lệnh Uyển giờ tuy rằng thành thân, lại vẫn là tâm tính tiểu hài tử, vừa nghe được ra cửa, tất nhiên là vẻ mặt hưng phấn: “Vậy chúng ta chỗ nào?”

      Lục Tông nhích lại gần, cằm chống đỉnh đầu nàng, hai người thân mật dựa vào nhau, : “ cưỡi ngựa, được ?”

      Lục Tông trước giờ vẫn ở trong quân doanh, cùng các nương khác tiếp xúc qua, lúc này muốn dỗ tiểu nương vui vẻ, thủ đoạn có thể dùng tất nhiên là rất ít. Bất quá lúc này cưỡi ngựa ở mã tràng, lại là đánh bậy đánh bạ nhưng lại trúng đúng địa điểm —— có thể làm đối phương nhìn đến ngựa tư thế oai hùng, lại có thể bồi nàng cùng nhau cưỡi ngựa. Quả nhiên, Khương Lệnh Uyển nghe xong rất là vui mừng, gật đầu : “Hảo a. Ta lo mấy bộ đồ cưỡi ngựa kia có dịp dùng đến đây.” Nếu là để qua sang năm, nàng lại ngại kiểu dáng quá cũ, lại đặt mua mấy bộ trang phục cưỡi ngựa trang mới.

      Thấy nàng cười đến đôi mắt long lanh, Lục Tông trong lòng cũng vui mừng, : “Ân, kia chúng ta dậy, chuẩn bị chút.”

      Tiểu phu thê hai người đạo đứng lên. Khương Lệnh Uyển tâm tình tốt, cố ý hầu hạ tự mình hầu hạ Lục Tông mặc quần áo. Ngày thường mỗi lần đều là Lục Tông thức dậy sớm hơn nàng, coi như nàng có tâm muốn giúp, cũng bắt nàng tiếp tục ngủ, cho nàng giúp mặc quần áo, nàng là thê tử của , thế nhưng số lần giúp phu quân mặc quần áo có thể đếm được đầu ngón tay. Nhưng hôm nay khi Khương Lệnh Uyển làm tay chân nhanh nhẹn, động tác vô cùng thuần thục. Lục Tông rộng mở cánh tay, cúi đầu, nhìn nàng thay mình buộc đai lưng, đôi tay tinh tế như ngọc, nhìn thôi cũng khiến cho người nhịn được mà muốn nắm trong tay để thưởng thức.

      vươn tay ôm lấy eo nàng – vòng eo tinh tế chỉ nắm tay là có thể ôm hết, Khương Lệnh Uyển có chút sợ ngứa, lúc này mới giương mắt trừng mắt liếc mắt cái, kiều kiều dỗi : “Đừng nháo.”

      Lục Tông cười, đem tay thu trở về.

      Cọ tới cọ lui mới dùng xong đồ ăn sáng, mãi tới giờ Thìn, hai người mới chuẩn bị ra cửa. Khương Lệnh Uyển thay thân trang phục cưỡi ngựa màu đỏ rực, trang phục bó sát người thon gọn, càng thêm phác hoạ ràng thân thể nữ tử linh lung lả lướt. Khương Lệnh Uyển cúi đầu nhìn nhìn trước ngực phình phình hai quả mật đào, trong lòng rất là vừa lòng —— giống trước kia là hai tiểu bánh bao khô quắt, làm người nhọc lòng.

      Lục Tông sớm chuẩn bị xong chờ ở bên ngoài, rất là quen thuộc thói quen cử chỉ nàng chậm rì rì, nên cũng thúc giục nàng. Nhìn thê tử đổi xong xiêm y bước ra tới, mới giương mắt nhìn xem.

      Khương Lệnh Uyển cũng thẹn thùng, thấy Lục Tông xem chính mình, rộng mở cánh tay quay vòng, thanh giòn giòn : “Thế nào?”

      Nàng bộ dáng sinh ra xuất sắc,bộ dáng thủy thủy nộn nộn, nửa điểm đều giống như người là gả làm nương tử người khác. Trang phục mùa hạ ở Đại Chu áo váy thuê mỏng, bên ngoài có thêm áo khoác, trang phục cưỡi ngựa so quần áo ngày thường tất nhiên là có chút bảo thủ, nhìn nhiều vài phần khí, nhưng hôm nay mặc ở người nàng, lại giống vậy. Kỵ trang màu đỏ càng tôn lên làn da trắng nõn tinh tế của nàng, cả người thêm vài phần nghịch ngợm, chủ yếu là dáng người quá đẹp, trang phục này được nàng đặt làm theo số đo trước đây, dạo gần đây, nàng trước ngực hai cái bánh bao lớn lên có chút nhanh, thêm nữa kỵ trang vốn là bó sát người, chính vì thế càng thêm làm cho trước ngực căng phòng khó mà giấu được.

      Lục Tông đột nhiên có chút hối hận, nếu hôm nay ở trại nuôi ngựa có thêm những người khác, kia chẳng phải dáng vẻ này cùa nàng bị người nhìn thấy sao?

      Lục Tông nhăn nhăn mày.

      Khương Lệnh Uyển thích nghe lời hay, bên người hầu hạ Kim Kết cùng Tì Ba rất ràng. Có điều, nàng thay đổi thân hóa trang mới, nếu mở miệng khen ngợi, nàng cảm thấy vui vẻ, bất quá…… chưa bao giờ từng gặp qua người có nhãn lực. Cố tình Lục Tông chính là cái người nhãn lực kính đó.

      Thấy nhíu mày, Khương Lệnh Uyển tức khắc có chút bất mãn, bên Kim Kết cùng Tì Ba nhìn, vội vàng cứu vãn, Tì Ba : “Phu nhân hôm nay thân kỵ trang cưỡi ngựa rất đẹp, nhìn qua cả người đều hoạt bát lên hẳn.” Từ khi thành thân đến nay, Khương Lệnh Uyển liền cố tình thu hồi tính tình hoạt bát nghịch ngợm ngày xưa, ở mặt ngoài thêm nhiều phần đoan trang, dù sao mỗi tiếng cử chì của nàng đều đại biểu cho toàn bộ Vinh Vương phủ.

      Kim Kết cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy nha, màu sắc này cũng rất xinh đẹp.”

      Tì Ba tuy rằng quen tính tốt, nhưng còn Kim Kết ánh mắt nàng vẫn là tin được. Khương Lệnh Uyển thấy Lục Tông cũng có nửa điểmý tứ muốn khen, liền ám hạ nhíu mày, oán mắt mù.

      Khương Lệnh Uyển lại ở bên ngoài khoác kiện áo choàng hơi mỏng đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn, lúc lên xe ngựa, vẫn là cóliếc mắt nhìn qua Lục Tông cái.

      Lục Tông hậu tri hậu giác cảm giác được nàng vui, lúc này mới qua ngồi bên cạnh, nắm tay nàng, hỏi: “Có chỗ nào thoải mái sao?”

      Tâm của nam nhân tâm dù sao cũng được tinh tế như nữ nhân, hiểu được xem mặt đoán ý, Khương Lệnh Uyển cảm thấy Lục Tông còn xem như cẩn thận, nhưng hôm nay nhìn lại là nàng đánh giá cao rồi. Nàng xoay mặt , có chút muốn cùng chuyện. Nhưng lúc nàng muốn để ý đến thìcánh tay Lục Tông duỗi ra,xách nàng tựa như xách gà con kéo tới trong lòng ngực. Nàng động vài cái, ôm càng thêm chặt, đôi tay cánh tay cứ như vậy đặt ngay ở trước ngựcnàng, đè ép hai nơikia. ràng dùng bao nhiêu lực, lại làm nàng cách nào tránh thoát, đây là cách biệt thể lực giữa nam và nữ. Nàng động vài cái, cảm giác được bên tai hô hấp thô nặng lên, lại cảm thụ phía dưới mông cộm lên cái đồ vật kia, lập tức khuôn mặt đỏ lên, mắng: “ biết xấu hổ!”

      Lục Tông ra quen nghe, nàng mắng chửi người khác, tổng cộng liền chỉ như vậy vài câu. Hơn nữa lúc mắng người đều kiều thanh nhuyễn ngọc, căn bản là có cách nào làm người ta tức giận.

      má nàng thơm lát, tự nhiên ngốc mà đem nàng buông ra, chỉ ôn nhu : “Đừng nhúc nhích, bằng …… Bằng ta……”

      Khương Lệnh Uyển sửng sốt, thầm nghĩ: Bằng cái gì, xe ngựa còn có thể làm xằng làm bậy hay sao?

      Bất quá nàng cũng dám động. Chỉ là nàng bất động, cũng thấy Lục Tông yên tỉnh lại, ngày càng cứng rắn, cộm đến hoảng. Thân mình nàng mềm nhũn, dựa vào trong lòng ngực , tùy ý ôm ấp. Lúc này Lục Tông đúng là thành , chỉ ôm nàng, cái gì đều làm.

      Rất nhanh liền đến mã tràng.

      Lục Tông ôm thê tử xuống xe ngựa, nhìn trại nuôi ngựa có người nào, lúc này mới thở dài nhõm hơi.

      Đối với cưỡi ngựa, Khương Lệnh Uyển giống với nương nũng nịu khuê các bình thường, xưa nay hào phóng tự nhiên. Lục Tông thấy nàng hứng thú bừng bừng muốn thử liệt mã chưa thuần phục lập tức phản đối, chỉ cho phép nàng cưỡi con ngựa mà sớm chọn lựa tốt, là con ngựa mẹ tính tình dịu ngoan. Khương Lệnh Uyển hôm nay vốn là đối với có điều bất mãn, lúc này thấy bộ dáng giống cha quản con mà quản nàng, lập tức nhăn lại mày, câu “Ta càng muốn”, sau đó vội vàng dắt con liệt mã kia.

      Lục Tông lạnh mặt, quay lại với mã phu nuôi ngựa ở mã tràng: “Đem con ngựa này dắt trở về.”

      Khương Lệnh Uyển ngờ cứ như vậy cho nàng mặt mũi, tức giận đến dậm chân, nhưng mã phu biết vị Vinh thế tử này thường xuyên tới mã tràng, đối với tính tình của cũng có hiểu biết, tất nhiên là ngoan ngoãn đem con liệt mã kia dắt trở về.

      Lục Tông thấy nàng cao hứng, cũng hiểu được thái độ chính mình có chút cường ngạnh, thanh ôn nhu vài phần: “Xán Xán, ta……”

      Khương Lệnh Uyển thèm để ý tới mà trực tiếp xoay người lên ngựa, cưỡi lưng con ngựa mẹ mà rong ruổi sân. Lục Tông thấy nàng cưỡi ngựa thành thạo, cũng có chút yên tâm. muốn cưỡi lên ngực của mình để theo nàng, nhưng ngờ Nhị hoàng tử hôm nay cũng tới.

      Nhị hoàng tử Lục Cảnh, bộ trang phục cưỡi ngựa màu trắng tuyết, cùng trang phục cưỡi ngựa màu đen huyền của Lục Tông đứng chung chỗ, nghiễm nhiên trở thành là hai mỹ nam tử nhưng củng loại.

      Lục Tông hành lễ, Nhị hoàng tử lúc này mới nhìn thấy dáng người xinh xắn lanh lợi cưỡi ngựa sân, sau đó nhìn về phía Lục Tông, cười trầm ngâm : “Vinh thế tử mới vừa tân hôn, vửa rảnh rỗi liền bồi kiều thê ra ngoài du ngoạn, là cao hứng a.”

      Lục Tông vóc dáng so Nhị hoàng tử cao ít. : “Điện hạ hứng thú cũng tồi.”

      Ngày thường, Nhị hoàng tử thường xuyên bồi Thái Tử đường giáo trường tìm Lục Tông, ba người từng cùng tỷ thí, nhưng mỗi lần đều là vị văn nhược Nhị hoàng tử này xếp chót, chưa từng ngoại lệ. Dù sao Lục Tông từ tập võ, tự nhiên có thể nhìn ra Nhị hoàng tử là cố ý giấu tài. Bất quá nếu là cùng Thái Tử đường tỷ thí, việc giấu tài này tất nhiên là hợp tinh hợp lý. Lúc này Lục Tông có tâm tư cùng Nhị hoàng tử cái gì, nhưng Nhị hoàng tử lại cố ý muốn cùng Lục Tông trò chuyện: “Khó được dịp chúng ta gặp mặt, bổn cung có chút vấn đề muốn cùng Vinh thế tử lãnh giáo, Vinh thế tử có thể nề mặt chỉ giáo hay ?”

      Đối phương dù sao cũng là Nhị hoàng tử, tuy là lúc này Lục Tông rảnh, lại cũng thể tiếng liền cự tuyệt. gật đầu, lúc này mới hướng Đỗ Ngôn dặn dò : “Trông coi phu nhân cho cẩn thận.”

      Đỗ Ngôn tuân lệnh, vội : “Thế tử gia yên tâm.”

      Nhị hoàng tử cười cười, : “Vinh thế tử là che chở thê tử.”

      Lúc này Lục Tông có chút thích , nghe xong lời này, tự nhiên cũng có tỏ vẻ gì. Nhị hoàng tử hiểu được tính tình trầm mặc ít lời, chỉ tươi cười ôn hòa cùng đường vào phòng trong uống trà chuyện.

      Nhị hoàng tử biết, vị này Vinh thế tử, xưa nay luôn đứng ở phe Thái Tử. Nhưng nhân tài như vậy, nếu thể thu để mình dùng, là đáng tiếc. Nhưng mà Vinh thế tử dầu muối ăn, là làm thể nào xuống tay được, mà giờ, cuối cùng có điểm giống người thường —— chí ít là rất thương thê tử.

      Nghĩ tới vịVinh thế tử phu nhân kia nũng nịu, minh diễm động lòng người, Nhị hoàng tử cũng thể than câu: Mỹ nhân như vậy, khó trách Lục Tông xem thành bảo bối.

      Hai người bất quá vừa ngồi xuống lát, Đỗ Ngôn liền vội vội vàng vàng đến. Đỗ Ngôn ở Lục Tông bên tai mấy câu. Liền làm Lục Tông nhất thời thay đổi sắc mặt, bỗng nhiên đứng dậy hướng tới Nhị hoàng tử hành lễ, : “Điện hạ, thần xin lỗi tiếp được.” xong, liền vô cùng lo lắng ra ngoài.

      Nhị hoàng tử trong lòng nghi ngờ, cũng đứng dậy theo ra ngoài.

      Lục Tông đến bên ngoài, liền thấy trong sân cưỡi ngựa, thê tử của chính là cưỡi con ngựa chưa được thuần phục, con ngựa mất khống chế mà xóc nảy, cơ hồ muốn đem người lưng ngựa ngã xuống. Lục Tông nhìn, mày nhíu chặt, trái tim như muốn từ trong cổ họng nhảy ra ngoài.
      Hale205, hthuqttn, Kimchiii15 others thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 138:
      Editor: huyetsacthiensu
      Khương Lệnh Uyển vô cùng quý cái mạng này của mình, hôm nay nếu Lục Tông chuyện tử tế với nàng tất nhiên nàng nghe theo. Nhưng vừa bắt đầu thái độ của Lục Tông cứng rắn, ngược lại càng làm cho khát khao chinh phục con ngựa mạnh mẽ này được khơi dậy. Chỉ là tính tình con ngựa này vượt xa ngoài dự kiến của nàng.
      Cưỡi lên rồi mới cảm thấy thích hợp. Nhưng lúc này nàng muốn nhảy xuống cũng kịp nữa rồi. Nàng dùng sức kẹp chặt vào bụng ngựa, nắm chặt dây cương, thân người xóc nảy lên xuống vô cùng, ân hận đến xanh ruột, chỉ sợ bản thân bị ngựa hất ngã xuống. Nàng vừa mới thành thân với Lục Tông, muốn bị ngựa hất xuống ngã chết tươi. Ngã chết cũng thôi , chỉ sợ đến lúc đó khuôn mặt cũng bị hủy hoại, thiếu tay gãy chân mới đáng sợ.
      Trong tình huống này mà Khương Lệnh Uyển còn có thể nghĩ đến những cái này, thể bội phục tâm tình của mình tốt.
      Lục Tông nhìn thấy lại cảm thấy kinh hồn bạt vía, do dự chút nào, xoay người nhảy lên ngựa. cưỡi con ngựa khác đuổi theo, đợi đến lúc hai con ngựa chạy gần nhau Lục Tông vươn người sang con ngựa của Khương Lệnh Uyển, cánh tay dài vươn ra, nhấc nàng rời khỏi con ngựa đấy ôm vào lồng ngực mình.
      Nhìn thấy cảnh này đám người Kim Cát, Tì Bà, Đỗ Ngôn cuối cùng cũng thở phào hơi. Nhị hoàng tử ở bên nhìn cũng hơi hơi nhếch môi mỉm cười.
      Khương Lệnh Uyển quả nhiên là bị dọa sợ chết khiếp, lúc vừa cảm giác được hơi thỏ của Lục Tông liền ôm chặt lấy thắt lưng .
      Lục Tông vẫn chưa vội thả người xuống mà vẫn cưỡi ngựa chạy ra khỏi khu vực cưỡi ngựa, chạy về phía rừng cây . Khương Lệnh Uyển nằm trong lồng ngực , hiểu muốn dẫn nàng đâu, chỉ là nàng vẫn chỉ là nương, chuyện vừa phát sinh dọa đến nàng. Bây giờ có ở đây tốt. Trong chốc lát trong lòng Khương Lệnh Uyển làm gì còn tức giận nữa. Cả người nàng cứ dính chặt lấy người Lục Tông, ôm chặt chặt. tim Lục Tông đập có chút nhanh, thình thịch thình thịch, nghĩ đến cũng là bị nàng dọa.
      Khương Lệnh Uyển là người lành sẹo quên đau, lúc này có chuyện gì nữa mơ hồ có chút tự hào… có thể dọa Lục Tông thành như vậy coi như là nàng có bản lĩnh.
      Ngựa chạy rất nhanh, bên tai trừ tiếng tim đập mạnh mẽ của Lục Tông còn có tiếng gió vù vù bên tai. biết qua bao lâu sau tốc độ của con ngựa mới chậm dần lại, đến cuối cùng tốc độ chậm rãi bộ.
      Khương Lệnh Uyển sợ bóng sợ gió hồi, nỗi sợ qua mưới ngẩng đầu nhìn sắc mặt Lục Tông. Khuôn mặt tuấn tú của lạnh như băng, trong ánh mắt như có những tảng băng rét buốt. thể , bộ dáng này của Lục Tông có khả năng dọa người. Tất nhiên là nàng sai, dám mở miệng trước, sau lúc do dự muốn nhận sai Lục Tông lại dừng lại, ôm nàng xuống ngựa.
      Mặc dù tức giận nhưng động tác cũng thô lỗ.
      Nàng ngơ ngác đứng ở chỗ, nhìn cây cối um tùm xung quanh, bất tri bất giác hai người vào rừng cây bên cạnh khu vực cưỡi ngựa. Lại nhìn Lục Tông, giờ phút này mặt chút thay đổi buộc ngựa vào thân cây gần đó, nhìn tư thế chính là muốn dạy dỗ nàng trận.
      Nàng có chút sợ, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía mình, đợi đến lúc đến gần mới thốt ra lời “… Thiếp sai rồi.”
      Khương Lệnh Uyển chính là người biết thời biết thế, nếu bản thân phạm lỗi chủ động nhận lỗi.
      Lục Tông là tức giận, ngờ nàng hiểu chuyện như vậy. Nhưng bây giờ thấy nàng hé ra khuôn mặt nhắn có chút máu nào, đôi mắt to đen lúng liếng cứ nhìn như vậy, thân thiết yếu ớt của ngày thường mà tràn đầy nhát gan uất ức. vừa nhìn cảm thấy mềm lòng, nhưng từ xưa đến nay Lục Tông là người nguyên tắc, lưu loát cởi áo choàng người trải mặt đất “Ngồi .”
      Khương Lệnh Uyển có chút buồn bực, nàng ăn khép nép như vậy mà còn tức giận cái gì chứ.
      Nàng thở phì phò ngồi xuống, sau đó cũng thấy Lục Tông ngồi xuống theo. Lục Tông duỗi tay ra, ôm nàng qua chỗ . Thân hình Khương Lệnh Uyển ổn định, nằm úp sấp đùi . Tư thế này làm nàng cảm thấy xấu hổ, nghĩ muốn đứng dậy lưng lại bị bàn tay to lớn của giữ lại.
      Nàng có chút khó hiểu, nghiêng đầu nhìn sắc mặt của Lục Tông, ngay sau đó liền nghe được tiếng ‘Bốp’.
      Chỗ hai người ngồi rất yên tĩnh cho nên thanh này càng vang dội.
      Khương Lệnh Uyển có chút mơ hồ, lúc sau mới cảm thấy được cơn đau. Vừa phản ứng lại, nhất thời trong mắt tràn ngập nước mắt, tủi thân chịu được.
      đánh nàng.
      Lục Tông thấy nàng khóc cũng dừng lại, cảm thấy đánh đủ mới dừng tay. biết từ nàng được cưng chiều, bị dạy dỗ cũng nhớ lâu, nếu bây giờ tha thứ cho nàng lần sau nàng nhất định tái phạm. Nàng tức giận cũng được nhưng dạy dỗ vẫn phải dạy dỗ. Lục Tông cúi đầu, thấy nàng ghé vào đùi mình khóc, bả vai run run, lúc này mới bế nàng ngồi dậy đùi . Nhưng mông Khương Lệnh Uyển bị đánh đau vô cùng, ngồi xuống là đau, nước mắt chảy ròng ròng, Lục Tông nhìn mà đau lòng, thầm nghĩ có lẽ là mình ra tay quá nặng.
      hôn lên mắt nàng “Đừng khóc.”
      đánh nàng còn cho nàng khóc. Làm gì có chuyện như vậy?
      Lục Tông nghe tiếng khóc của nàng phiền não, thấy nàng hé ra khuôn mặt lem luốc như con mèo con nhịn được mà nở nụ cười. ôm nàng vào ngực, lúc này mới “Tính tình này của nàng chính là bị chiều hư rồi…”
      Trong lòng Khương Lệnh Uyển bất mãn lầm bầm “Chiều hư, chàng cũng có phần trách nhiệm.”
      “… Lần này vậy là xong, nếu còn có lần sau, ta …” Lục Tông dừng lại, cũng hiểu được bản thân có thể làm gì nàng bây giờ. Lúc trước khi đến Vệ Quốc công phủ cầu hôn với nhạc phụ đại nhân, sau này bao dung nàng, nhìn nàng trưởng thành. Nhưng xem tính tình thích mềm thích cứng của nàng, nếu nàng nghe lời chỉ có thể cứng rắn nàng mới ngoan ngoãn chút. cúi đầu dựa vào trán nàng, thấy đôi mắt to tròn đỏ rực, sáng rỡ, lúc này mới giơ tay lau nước mắt mặt nàng sau đó hôn lên.
      Mới vừa rồi còn đánh nàng bây giờ hôn nàng. Khương Lệnh Uyển tức giận, muốn để cho hôn, nhưng mạnh mẽ bá đạo cho nàng từ chối. Hôn lại hôn, tay nàng liền nhịn được vòng qua cổ , ngẩng đầu đón ý hùa với .
      Hô hấp của Lục Tông nặng nề thêm, hai tay cũng còn quy củ, vỗ về lưng nàng, giữ chặt gáy nàng, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Vừa rồi đúng là bị nàng dọa. hôn trong chốc lát áp người xuống dưới thân, lúc chuẩn bị tiến thêm bước nghe được người dưới thân hai mắt nước mắt lưng tròng, tủi thân “Đau… Lục Tông, thiếp đau…”
      Lục Tông cười khẽ ra tiếng, hôn lên mắt nàng, “Để ta nhìn chút.”
      Chỗ này mặc dù có ai nhưng dù sao cũng vẫn là ban ngày, cho dù da mặt của Khương Lệnh Uyển dày như thế nào cũng thể để cho nhìn. Hai người kề sát lúc, nàng cắn ngụm lên mặt , tức giận “…thiếp muốn về.”
      Biết nàng xấu hổ, Lục Tông cũng miễn cưỡng, còn mở miệng “Chuyện con cái chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, được ?”
      Khương Lệnh Uyển sửng sốt, ngờ bỗng nhiên Lục Tông lại chuyện này. Nàng nghe thấy rũ mắt. Sao nàng lại muốn thuận theo tự nhiên chứ nhưng đời trước trong lòng nàng có Lục Tông vấn đề con cái làm trở thành trò cười, đời này trong lòng nàng có cho nên càng muốn sinh con đẻ cái cho . Nàng nghĩ nghĩ, lúc này chóp mũi chua xót, nghẹn ngào “Thiếp lo lắng…”
      có gì phải lo lắng.” Lục Tông nâng tay, nâng mặt nàng lên, đối diện với nàng. biết vì sao nàng lại có áp lực với chuyện này lớn như vậy, nhưng nếu bởi vậy mà làm cho nàng vui tình nguyện cần đứa . “Chúng ta còn trẻ, sau này nàng vẫn có thể sinh con. Xán Xán, tuổi nàng còn , sinh con ta yên tâm. HƠn nữa hai năm này ta cũng thường xuyên ra ngoài, nếu nàng mang thai ta cũng yên tâm.”
      Khương Lệnh Uyển mím mím môi, hốc mắt phiếm hồng, “Chỉ là, lỡ như… Thiếp sinh được con sao?” Vinh vương từ đối với nàng như con ruột, nàng muốn làm cho ông ấy có cháu ôm. ra nghĩ lại, đời trước chỗ nào nàng cũng tốt, Lục Tông cố tình lại xem trọng nàng, đứng ở lập trường của Vinh vương cũng khó trách tức giận. Vinh vương tính tình tốt vậy mà còn bắt Lục Tông nạp thiếp có thể thấy được đời trước nàng có bao nhiêu tốt. Đời này nàng ích kỷ, muốn buông tay Lục Tông, nhưng nàng cũng nên trả giá.
      Vẻ mặt Lục Tông chắc chắn .”
      Khương Lệnh Uyển chuyện, tiếp tục nghe “… Cho dù nàng sinh được con cũng là trời định đời này Lục Tông ta có con nối dõi. HƠn nữa loại chuyện này sao có thể trách mình nàng, ta cũng có vấn đề. Nhưng mà Xán Xán, chúng ta mới thành thân chưa được hai thàng, đừng quan tâm chuyện này vội, được ?”
      “…Được.” Khương Lệnh Uyển gật đầu, lúc này mới vùi đầu vào ngực . cũng đá như vậy nàng còn có thể gì được nữa. Loại chuyện này nàng sốt ruột có khi phản tác dụng. Cũng làm khó tối qua còn càn quấy với nàng.
      giờ Lục Tông chuyện cẩn thận với nàng, trong lòng nàng đương nhiên cũng tức giận, dù sao nàng vẫn phân biệt được đúng sai. Hai người đứng dậy, Lục Tông thay nàng chỉnh lại quần áo, vừa nhìn khuôn mặt nàng biết là vừa bị người bắt nạt. Nhưng bộ dáng này của nàng càng làm cho muốn hung hăng bắt nạt nàng. Lục Tông cởi bỏ dây cương thân cây nhưng mông nàng còn đau có cách nào cưỡi ngựa. Lục Tông nghĩ nghĩ, tay nắm lấy dây cương, thoáng xoay người “Lên .”
      Khương Lệnh Uyển nhất thời cười sáng sủa, a tiếng rồi nhảy lên. Lục Tông cười cười, cưỡi phu nhân nhà mình trở về khu cưỡi ngựa.
      Sau khi hồi phủ, lúc Khương Lệnh Uyển thay quần áo mới phát mông nàng bị đánh cho đỏ rực, dấu bàn tay rất ràng, có thể thấy được lúc đó Lục Tông đánh mạnh cỡ nào. Khương Lệnh Uyển có chút tủi thân, nhưng cũng cảm thấy được bản thân hôm nay quá dáng, Lục Tông bị tức giận sắp hỏng rồi. dù sao hôm nay cũng phải chỉ đơn giản là làm loạn, nàng suýt chút nữa mất mạng. Khương Lệnh Uyển nhớ đến tình hình lúc đó liền sợ hãi. Lau thuốc mỡ dễ chịu chút nhưng giờ thể ngồi chỉ có thể ghé vào giường nghỉ ngơi.
      Đến buổi tối Lục Tông bắt đầu hối hận.
      Khương Lệnh Uyển ghé vào bên cạnh người Lục Tông, vui mừng lầm bầm vài tiếng, là hả giận.
      Đáng đời. Làm nàng bị thương, nhiều ngày muốn ầm ĩ với nàng. Dù sao là bản thân , chuyện đứa vội. Vậy làm.
      Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Lục Tông ra ngoài Khương Lệnh Uyển liền rời khỏi giường. Khương Lệnh Uyển nhíu mi, mông nàng vẫn còn đau.
      Sáng sớm, tâm tình Khương Lệnh Uyển tốt, lúc sau lại thấy Đào ma ma vội vàng tiến vào.
      Đào ma ma “Phu nhân mau đến chỗ Phan Trắc phi nhìn xem. Vừa rồi Phan Trắc phi vô ý bị ngã, bây giờ bị chảy máu.”

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Bạn Lục Tông kích thích ý chí chiến đấu của bạn Uyển cao lên rồi đấy!
      huyetsacthiensu thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cái chỗ bà Trắc Phi này cũng thiệt phiền mà, ko yên yên ổn ổn được nhỉ
      huyetsacthiensu thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn edit come back và cho 1 loạt chương, đọc đến ghiền luôn. Đa tạ!
      huyetsacthiensu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :