1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều thê nhà ta - Mạt Trà Khúc Kỳ (Trọng sinh, gia đấu, sạch, cực sủng)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiêu.Tiêu

      Tiêu.Tiêu Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      86
      CHƯƠNG 132

      Lục Bảo Yên mang Minh Nhạn gặp Phan trắc phi.

      Phan trắc phi giờ bất quá mới có thai hơn tháng, nhưng đứa này rất trân quý, nàng tất nhiên là phá lệ cẩn thận, sợ làm ra sai lầm gì. tạiđúng là thanh thản,ổn định ngồi ở phía trước cửa sổ ghế thêu, cúi đầu thêu yếm cho hài tử của nàng. Minh Nhạn tiến vào, nhìn dì bất quá mới vừa mang thai liền mân mê này nọ, tức khắc cảm thấy có chút buồn cười. Bất quá mặt lại hàm chứa mỉm cười, thân thiết kêu: “Dì.”

      Phan trắc phi ngẩng đầu buông việc tay, nhìn gáicùng đường tiến vào với cháu ngoại . Thấy nàng duyên dáng kiều, dung mạo tinh xảo,khuôn mặt diễm lệ, mắt hạnh thủy linh linh động, bộdáng thướt tha yểu điệu, nùng kết hợp độ, đúng là độ tuổi đẹp nhất của nữ tử.

      Phan trắc phi nhiều năm thấycháu ngoại này, bất quá khi còn có nhìn qua, biết tương lai là mỹ nhân, trưởng thành đích xác càng ngày càng đoan chính thanh nhã. Cháu ngoại dung mạo tuy giống trưởng tỷ của nàng, nhưng lại hơn xa so với trưởng tỷ của nàng.

      Phan trắc phi cười, hướng nàng vẫy vẫy tay.

      Minh Nhạn thân mật dựa đến Phan trắc phi bên cạnh, : “Dì chút cũng chưa thay đổi, vẫn là như vậy, tuổi trẻ xinh đẹp.”

      nương miệng ngọt luôn làm cho người ta thích, Phan trắc phi nghe xong, gò má nhiễm ý cười, giơ tay sờ sờ khuôn mặt Minh Nhạn, : “Nhìn cái, trổ mã đến thủy linh, này miệng cũng ngọt. Dì trước đây liền vẫn luôn nhắc mãi ngươi, lúc này tới, cần phải ở vương phủ lâu chút thời gian, hảo hảo bồi dì.”

      Minh Nhạn là cái nương thông tuệ, hiểu được lúc này nương cho nàng tới Tấn Thành ở nơi này với dì là vì cái gì.

      Nàng : “A Nhạn cũng nhớ dì, chỉ cần dì chê A Nhạn liền hảo.”

      Phan trắc phi trước khi lấy chồng cùng trưởng tỷ quan hệ cực hảo, giờ nhìn cháu ngoại , tất nhiên là ai cả đường , huống chi lại là tiểu nương xinh đẹp, nhìn có thể thích sao? Nàng thấy Minh Nhạn đôi mắt hạnh sáng ngời thanh triệt, linh khí bức người, hiểu được nàng là cái điểm liền thông.

      Phan trắc phi đem Minh Nhạn này cháu ngoại đưa vào vương phủ, là bởi vì nhớ nàng, hai là trong lòng có tính toán —— Lục Tông lúc trước gần nữ sắc, nhưng nay cưới thế tử phu nhân, khai huân, đối với nữ nhân tự nhiên cũng như vậy kháng cự. , cháu ngoại này của nàng, dung mạo tuy bì kịp Khương Lệnh Uyển, nhưng so với các nữ tử cùng tuổi, cũng là cực xuất sắc. Bất quá chuyện này, nàng chỉ là trong lòng nghĩ. thể nóng lòng nhất thời, rốt cuộc Lục Tông mới vừa thành thân lâu.

      Phan trắc phi cùng Minh Nhạn trong chốc lát vài câu, liền để Lục Bảo Yên mang theo Minh Nhạn Quy Nhạn cư.

      Lục Bảo Yên hôm nay là vui mừng, mang Minh Nhạn hướng Quy Nhạn cư mà , ngày thường là tiểu nương an tĩnh, khó có lúc nhiều chút lời : “Nhạn biểu tỷ, ngươi yên tâm, Vinh Vương phủ có quy củ nhiều như vậy, ngươi coi đâychính là nhà mình là được. Hôm nay ngươi vừa tới, đến nơi này nghỉ tạm, ngày mai ta cùng nương , để ta mang ngươi dạo các địa phương ở Tấn Thành, ngươi cảm thấy như thế nào?”

      Lục Bảo Yên thiện tâm, đối đãi nha hoàn bên người, ma ma đều cực hảo, huống chi là biểu tỷ đường xa mà này. Minh Nhạn nghe xong, gật gật đầu : “Được.”

      Lúc này Khương Lệnh Uyển cùng với Lục Tông đường hồi phủ. Khương Lệnh Uyển ánh mắt sắc bén, liếc mắt cái liền nhìn thấy nơi xa cùng Lục Bảo Yên đứng là nữ tử đương tuổi thanh xuân. Nàng thấy hai người vừa vừa cười, cũng liền biết được vị này là cháu ngoại của Phan Trắc phi – Minh Nhạn.

      Quả là minh diễm động lòng người.

      Bất quá ở cái này mấu chốt chính là Phan trắc phi đem này cháu ngoại nhận vào trong phủ, thể làm nàng có vài phần phỏng đoán. Nàng nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lục Tông.

      Lục Tông – đối thượng nàng dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nghi hoặc : “Làm sao vậy?”

      Làm sao vậy?

      Khương Lệnh Uyển hiểu được Lục Tông tuy rằng thích chuyện, cười, nhưng sinh ra quá tuấn mỹ, này ong bướm tất nhiên là đợt, đợt vọt tới. Nàng nhìn trúng Lục Tông, cho rằng Lục Tông là đỉnh đỉnh tốt, tự nhiên cũng cảm thấy người khác cùng nàng ánh mắt giống nhau, thích Lục Tông như vậy tuấn mỹ vô song nam tử. Rốt cuộc này phu quân, trời sinh tuấn mỹ, mang ra ngoài cũng có mặt mũi. Nàng gục xuống đầu , : “ có gì.”

      Lục Tông cũng hỏi, chỉ mang nàng đường tiến vào Long Ngọc viện. Vào phòng, mới đưa tay khép cửa phòng lại.

      Trong Long Ngọc viện, các nha hoàn và ma ma, tất nhiên là thức thời rời đến trong viện tán gẫu, quấy rầy đến đôi tiểu phu thê ân ái.

      Khương Lệnh Uyển lại là đỏ mặt, bực : “Ban ngày ban mặt, đóng cửa làm cái gì?” Hôm qua bồi nháo qua, hôm nay nàng mới được để khi dễ nàng.

      Lục Tông giơ tay xoa xoa nàng mặt, ở chóp mũi nàng hôn lên cái. Khương Lệnh Uyển lúc này mới giương mắt xem xét , nhìn mặt , cũng nhịn được nhéo nhéo, đôi mắt này, cái mũi đều sinh đến cực hảo. Nàng vuốt ve đôi môi của , cánh môi so mỏng, khuôn môi cực hảo, sờ lên, là mềm mại ấm áp. Khương Lệnh Uyển hỏi: “Mới vừa rồi nương kia, ngươi nhìn thấy sao?”

      Lục Tông “Ân” tiếng.

      Quá thành .

      Khương Lệnh Uyển bất mãn, vươn hai ngón trỏ, chọc chọc Lục Tông ở hai bên khóe miệng, thoáng dùng sức, đem miệng xuống đè ép. Nhìn Lục Tông như vậy buồn cười biểu tình, Khương Lệnh Uyển tâm tình sung sướng chút.

      Nàng : “ được xem.”

      Lục Tông mỉm cười, tốt. Kỳ cũng phải cố tình xem, chỉ là Lục Tông xưa nay cảnh giác, tự nhiên chú ý bên người người nhất cử nhất động, bất quá là thói quen thôi. Ở trong mắt Lục Tông, quan tâm dù là xinh đẹp vẫn là nương khó coi, đều cùng cái hình dáng.

      Khương Lệnh Uyển nghiêm trang : “Ta phải trước tiên cùng ngươi tốt, nếu là ngươi ngày sau dám lật lọng, muốn nữ nhân khác, ta liền cả đời để ý tới ngươi……” Kỳ nàng trong lòng ràng, nếu Lục Tông dám, như vậy khi đó trong lòng khẳng định liền như vậy để ý nàng, dù nàng cả đời để ý tới , với cũng tính cái gì. Muốn người nam nhân cả đời chỉ có nữ nhân, quả là khó khăn. Nếu phải có đời trước cùng Lục Tông 5 năm sớm chiều ở chung, nàng cũng dám như vậy cầu . Nhưng hôm nay, nàng giống như là người ăn uống bị dưỡng thành kén chọn, bắt nàng quay đầu lại ăn cơm canh đạm bạc, là thể chịu đựng được.

      Ở phương diện quản gia, nàng có thể nỗ lực cần kiệm, nhưng đây là phương diện, nàng là tuyệt đối vô pháp chịu đựng —— chính mình nam nhân đều cùng nữ nhân khác ngủ, nàng còn giải bộ cái gì rộng lượng a.

      Lục Tông tay đem người ápở trong ngực, vỗ về lưng nàng, cảm thụ được đường cong nữ tử lả lướt duyên dáng, sắc mát lạnh : “Ta từ theo cữu cữu, hiểu được nam nhân là muốn nhất ngôn cửu đỉnh. Xán Xán, quân lệnh như núi, thê mệnh cũng như thế.”

      Cái này mới làm Khương Lệnh Uyển cười đến nở hoa. Nữ nhân khi dỗ dành hảo, tất nhiên là trở nên đặc biệt ngoan ngoãn. Nàng dựa ở Lục Tông trong lòng ngực, mặt mày đều là vui mừng. Đời trước cảm tình của nàng đối với Lục Tông, có lẽ có ít chính nàng cũng biết đó là tình nam nữ, nhưng phần lớn là dục vọng chiếm hữu cùng ỷ lại quấy phá mà càn quấy. giờ cũng là, nàng nghĩmuốn độc chiếm , muốn trong mắt cùng trong lòng đều chỉ có nàng. Nàng hy vọng xa vời đối với nam nhân nam nhân này có thể đối nàng ra cái gì lời ngon tiếng ngọt, chỉ hy vọng cũng có thể làm được là đối với thê tử trung thành.

      Nam nhân của Khương Lệnh Uyển nàng, cho phép tam thê tứ thiếp.

      Bằng nàng cần.

      “…… Tông biểu ca, ngươi yên tâm , ở bên ngoài ta cho ngươi mặt mũi.” Nàng ngửa đầu, hôn hôn mặt như khen thưởng. Cho nam nhânmặt mũi với bên ngoài, điểm này nàng vẫn là có thể làm được. Rốt cuộc nàng trọng sinh lần, tóm lại hiểu chuyện ít. lại làm Lục Tông đơn phương vì nàng trả giá. đối nàng tốt, nàng đều ghi tạc trong lòng.

      Phan trắc phi có thai, trong phủ lớn vụ liền chính thức đưa tới tay Khương Lệnh Uyển tiếp quản, chìa khoá khố phòng, cũng đều cho nàng.

      Minh Nhạn cũng là cái biết lễ, hiểu được vị này tuổi trẻ thế tử phu nhân, là đương gia vương phủ, tất nhiên là dựa theo lễ nghĩa phải tiến đến thăm hỏi.

      Khương Lệnh Uyển thấy vị này Minh Nhạn nương, dung mạo đoan chính, cử chỉ khéo léo, chút cũng thua những cái đó danh môn khuê tú lử Tấn Thành. Nàng xinh đẹp mỉm cười, thuận đường hỏi tuổi tác Minh Nhạn.

      Minh Nhạn nhìn nàng dung mạo tuyệt sắc, tuy tuổi còn , nhưng bộ dáng đoan chính, là bộ chủ mẫu, là người thể khinh thường. Nàng giương mắt nhìn nhìn, lúc này mới khéo léo trả lời, : “Trước đó vài ngày, vừa mới qua sinh nhật mười sáu.”

      So với nàng còn lớn hơn tuổi a.

      Khương Lệnh Uyển nhìn nhiều vài lần, sai người đưa vài thứ Quy Nhạn cư. Rốt cuộc người tới là khách, nàng tổng thể chậm trễ nàng ta.

      Minh Nhạn hành lễ cảm tạ.

      Lúc này Lục Tông mới từ quân doanh luyện binh trở về, thấy phòng trong có người ngoài, tự nhiên giống ngày thường như vậy vừa thấy thê tử liền nhào lên gặm.

      Minh Nhạn thấy tiến vào là nam tử, sinh đến cao lớn tuấn mỹ, giữa mày có chút bóng dáng của Vinh Vương, liền biết đây là người phương nào, liền vội vàng quy quy củ củ hành lễ.

      Khương Lệnh Uyển vốn nghĩ muốn vị này – Minh nương cùng Lục Tông gặp mặt, nhưng hôm nay thấy, nhưng ra nàng cũng có chút tò mò. Nàng nhìn cái đánh giá Minh Nhạn ánh mắt, thấy nàng trong mắt chỉ có tia kinh diễm, lại chút bộ dáng nữ tử ái mộ, khỏi nhăn nhăn mày. Nàng vẫn luôn lo lắng, cháu ngoại Phan trắc phi – vị này là đánh chủ ý đến người Lục Tông, cho nên phá lệ để bụng, nhưng hôm nay thấy nàng đối Lục Tông có hứng thú, trong lòng lại nổi lên bất mãn…… Lục Tông tốt như vậy, vị này Minh nương là có chút mắt mù.

      Nữ nhân tính tình xưa nay mâu thuẫn, Khương Lệnh Uyển cũng là như thế. Buồn bực trong chốc lát, liền để Đào ma ma tự mình đem vị này minh nương tiễn ra ngoài.

      Lục Tông thấy nàng mày nhíu chặt, lại hỏi: “Làm sao vậy?”

      Khương Lệnh Uyển sâu nhìn liếc mắt cái, sau đó mới : “Nghĩ chút tình thôi. Ngươi nhanh vào tắm gội .”

      Lục Tông nhưng ngoan, thói quen tính cúi người ở mặt nàng hôn cái, liền vào tắm gội.

      Khương Lệnh Uyển mày nhíu lại, gọi tới Kim Kết cùng Tì Ba. Kim Kết, Tì Ba hai người, thấy phu nhân nhà mình biểu tình được tốt, còn tưởng rằng là thích vị kia Minh nương, lúc sau lại thấy Khương Lệnh Uyển chớp chớp mắt, hỏi: “Các ngươi cảm thấy…… Thế tử sinh ra đẹp sao?”

      Chẳng lẽ là nàng “Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi”, mới cảm thấy Lục Tông lànam tử đẹp nhất Tấn Thành, nhưng thực tế lại phải như vậy.

      Kim Kết cùng Tì Ba nghe xong, cho nhau liếc nhau, lúc sau mới “Bùm” tiếng quỳ xuống, hoang mang rối loạn : “Phu nhân, nô tỳ trung thành và tận tâm, đối thế tử gia có nửa phần ý tưởng an phận.”

      Hiểu được hai nha hoàn là hiểu lầm, Khương Lệnh Uyển nhất thời gân xanh trán thình thịch nhảy, lúc này mới vội vàng đem hai người đỡ lên, bất đắc dĩ : “Nghĩđi đâu vậy? Ta như thế nào hoài nghi các ngươi.” Này hai nha hoàn là theo nàng cùng lớn lên, nàng cơ hồ đem các nàng trở thành thân tỷ muội.

      Khương Lệnh Uyển : “Ta chẳng qua là thuận miệng hỏi chút, các ngươi liền thành —— thế tử sinh đến đẹp hay đẹp?”

      Kim Kết cũng chỉ hiểu được phu nhân nhà mình tính tình, thấy nàng cũng ý khác, mới nghĩ nghĩ, đánh bạo : “Thế tử gia tuấn mỹ vô song, so thần tiên còn xinh đẹp, là nam tử nô tỳ gặp qua, cảm thấy cùng phu nhân nhất xứng đôi nhất.”

      Nhưng racó thể . lời , lại khen nàng.

      Khương Lệnh Uyển vừa lòng cười cười, trong lòng cũng thở dài nhõm hơi. Xem ra nàng thẩm mỹ có xuất vấn đề.

      Minh Nhạn từ Long Ngọc viện ra tới, liền hướng tới viện của Phan trắc phi – Trầm Hương viện đến. Minh Nhạn bên người mang theo cái ma ma, đúng là từ Minh gia bồi Minh Nhạn đường mà tới –Phương ma ma.

      Phương ma ma gương mặt mang cười, nhịn được : “Thế tử phu nhân tuổi tuy , người nhưng ra tồi.” Co nương nhà mình nương tuy là cháu ngoại Phan trắc phi, nhưng hôm nay đương gia vương phủ, lại là vị này thế tử phu nhân. Này đây thế tử phu nhân tấm lòng rộng lượng hảo ở chung, nương nhà nàng sinh hoạt quaqua cũng thoải mái.

      Minh Nhạn cũng tán đồng gật đầu.

      Đích nữ xuất thân từ Quốc công phủ, rốt cuộc giống nhau. Bất quá nữ nhân điểm mấu chốt là chính nam nhân, nếu là nàng đánh lên Vinh thế tử chủ ý, vị này thế tử phu nhân, nghĩ đến cũng đối nàng như vậy khách khí. Minh Nhạn rũ mắt, hạ đôi mi cong vút, càng thêm kiều mị, nàng tinh tế hồi ức, cảm thấy vị này Vinh thế tử đích xác sinh đến là tuấn mỹ, cùng thế tử phu nhân đứng chung chỗ, tuyệt đối là đẹp mắt, nàng nhìn cũng thư thái. Hơn nữa từ khi Vinh thế tử tiến vào, đôi mắt liền chỉ dừng lại tại người thế tử phu nhân, nửa khắc cũng xê dịch.

      Như vậy đôi ân ái diệu nhân, nàng là choáng váng mới có thể trộn lẫn.

      Minh Nhạn tiến vào viện của Phan trắc phi, Phan trắc phi biết được nàng mới vừa Long Ngọc viện, nhưng ra quan tâm dò hỏi phen.

      Minh Nhạn trả lời hào phóng lại khéo léo, : “Thế tử phu nhân tuổi tuy , nhưng đãi A Nhạn nhưng ra tồi. Thế tử gia nhìn cũng có đánh giá gì.”

      Phan trắc phi lúc này mới giật mình, nhìn Minh Nhạn khuôn mặt , hỏi: “Ngươi —— ngươi thấy thế tử gia?”

      Minh Nhạn gật gật đầu: “Đúng vậy nha. Mới vừa rồi sắp phải rời khỏi thời điểm, vừa lúc gặp thế tử gia trở về.”

      Phan trắc phi trong lòng phen suy nghĩ, lúc này mắt mới mắt lộ thần sắc, giọng hỏi: “A Nhạn, ngươi cảm thấy…… Thế tử gia như thế nào?”

      Minh Nhạn cũng ngốc, hiểu được Phan trắc phi hỏi như vậy, đơn giản là hỏi nàng đối Vinh thế tử ấn tượng, mà là có ý tứ khácở bên trong. Nàng thoáng giương mắt, nhìn về phía Phan trắc phi, thấy nàng sắc mặt hồng nhuận, khí sắc cực hảo. Chỉ là rốt cuộc là năm tháng buông tha người, giờ này dung mạo bằng như tuổi trẻ xinh đẹp.

      Minh Nhạn bỗng nhiên hiểu ra, bên trong tay áo đôi tay cũng nhịn được nắm chặt.

      Hảo a, uổng phí mẫu thân nàng như vậy tín nhiệm nàng ta, làm nàng tới tìm dì, nhờ nàng thay thế chính mình chọn lựa rể hiền. Nàng đem chính mình chung thân đại giao tay nàng ta, mà nàng ta thế nhưng có tâm tư muốn đem nàng cấp Vinh thế tử làm thiếp!

      Nàng tốt xấu gì cũng là đích nữMinh gia, có cốt khí như thế nào mới có thể làm thiếp? Phải làm thiếp, chính nàng ta chậm rãi làm là được, tội gì phải kéo theo nàng!
      Last edited by a moderator: 4/7/19

    2. Tiêu.Tiêu

      Tiêu.Tiêu Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      86
      CHƯƠNG 133

      Minh Nhạn hít sâu hơi, hiểu được giờ chính mình là ăn nhờ ở đậu, mọi việc còn phải dựa vào dì, thành thể cùng nàng xé rách mặt. Minh Nhạn chớp đôi mắt trong suốt, cười nhạt xinh đẹp : “Thế tử gia cùng thế tử phu nhân cảm tình phảng phất thực hảo. Thế tử đối người khác lãnh đạm, nhưng đối thế tử phu nhân nhưng ra cực kỳ ôn nhu.”

      Phan trắc phi biết nàng bất quá nhị bát niên hoa (là 16 tuổi ak), cũng chỉ là tiểu nương, nhìn Lục Tông như vậy là bộ dung mạo xuất sắc, đĩnh đạc nam tử, như thế nào động tâm? nay tuy thế tử gia cùng thế tử phu nhân cảm tình hảo, nhưng như vậy trong giọng vẫn lộ ra có chút hâm mộ. Phan trắc phi bỗng nhiên nhớ tới, Vinh Vương tuổi trẻ thời điểm, cũng là người phong độ nhàng, chi lan ngọc thụ, hơn nữa so Lục Tông tính tình ôn hòa, càng thêm làm cho nữ tử chống đỡ được. Tuy là nàng mới đầu muốn làm thiếp, nhưng rốt cuộc vẫn động tâm.

      cháu ngoại này của nàng đối với Lục Tông, cũng là cái lý.

      Phan trắc phi cũng hề cái gì, đỡ phải làm nàng phát , chỉ cười cười : “Thế tử cùng thế tử phu nhân mới vừa thành thân, tự nhiên là có chút ân ái.”

      Ngày sau thế nào chắc.

      Minh Nhạn trong lòng buồn bực, lại thể phát tác, chỉ cùng Phan trắc phi trong chốc lát lời , lúc này mới trở về chỗ ở của mình.

      đường, Phương ma ma mới nhíu lại mi : “Mới vừa rồi Phan trắc phi là có ý gì? Chẳng lẽ……”

      Phương ma ma là người trước giờ vẫn theo bên cạnh Minh Nhạn, cũng là người được Minh Nhạn tín nhiệm nhất, tất nhiên là có gì khó . Nàng giương mắt nhìn ra xa phương xa, khẽ mở môi đỏ, hồi lâu mới : “Bất quá chỉ là dì thôi, lại phải thân sinh mẫu thân, rốt cuộc vẫn là lo cho ích lợi của chính mình quan trọng hơn.”

      Phương ma ma trong lòng hiểu , thở dài hơi.

      Minh Nhạn nhìn phương ma ma, : “Phương ma ma cần lo lắng, dì có ý niệm này, nhưng quan trọng nhất vẫn là ý tứ của ta.”

      Phương ma ma bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước, dung mạo thế tử tuấn mỹ vô song, có chút lo lắng, giương mắt hướng tới nươngnhà mình nhìn lại. Minh Nhạn đối diện với ánh mắt dò xét củama ma, khóe miệng nhếch lên, : “Phương ma ma như vậy, nhìn ta làm cái gì? Chẳng lẽ cảm thấy ta thấy vị kia bộ dạng bất phàm, liền trơ mặt cố ý dán lên ?”

      Phương ma ma : “ nương tự nhiên .”

      “Loại này ta muốn, nàng cũng thể cưỡng bách…… nữa, trong lòng của Vinh thế tử cũng chỉ có thế tử phu nhân. Điểm này ta còn là nhìn rất ràng.” Minh Nhạn cười cười, trong lòng cũng thả lỏng ít.

      Nàng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đối với Phương ma ma : “Phương ma ma, ta muốn mình, khắp nơi chút.”

      Phương ma ma cho rằng nhà mình nương trong lòng ủy khuất muốn mình lẳng lặng, tự nhiên cũng theo.

      Minh Nhạn dựa vào ký ức, mình người hướng Cẩm Hoa cư phương hướng mà . Rất xa, nàng nhìn thấy phía trước tới là nam tử cao lớn nho nhã, khuôn mặt “Bá” chút đỏ. Nàng thầm trấn định, lúc này mới lần nữa ngẩng đầu.

      Ái mộ người có sai, chẳng qua nàng thích, là nhười thành thân, tuổi so với nàng lớn hơn chút mà thôi.

      Vị vương gia này dáng vẻ so với các thiếu gia quý tộc cỏn trẻ tuổi mà ăn chơi trác táng tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa lớn tuổi chút cũng có chỗ tốt, rốt cuộc tuổi lớn, đau người.

      Lúc này Vinh Vương từ chỗ Lục Bảo Thiền tới, từ khi Phan trắc phi có thai trở về sau, Lục Bảo Thiền liền có chút cáu kỉnh. Vinh Vương xưa nay thương cái nữ nhi này, nhưng hôm nay Phan trắc phi có thai, kia trong bụng cũng là hài tử. Lúc này đây Vinh Vương chỉ có thể hảo hảo dỗ dành khuê nữ này của mỉnh mà thôi.

      Minh Nhạn vội vàng hành lễ: “A Nhạn gặp qua Vương gia.”

      Vinh Vương nhìn trước mặt mình là tiểu nương, bên người có nha hoàn ma ma theo, nhíu nhíu mày. Lúc sau lại nghĩ nàng rốt cuộc là thân cháu ngoại gáiPhan trắc phi, thái độ cũng tốt lên ít: “Như thế nào ai theo?”

      Nghe giọng nam tử trầm thấp dễ nghe, tim Minh Nhạn đập vừa nhanh vừa mạnh, lúc này mới cắn cắn môi, đáp : “A Nhạn vừa tới vương phủ, còn quen thuộc, lúc này cùng ma ma rời ra……”

      Vinh Vương đối tiểu bối xưa nay hòa ái, nay thấy nàng cùng khuê nữ tuổi sai biệt lắm, tự nhiên cũng chỉ đem nàng trở thành hài tử, liền đối với gã sai vặtphía sau : “Đưa Minh nương trở về.”

      Gã sai vặt tuân lệnh, lúc này mới mang Minh Nhạn trở về.

      Minh Nhạn giơ lên khuôn mặt , khóe môi khẽ cắn, đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn Vinh Vương : “Đa tạ Vương gia.”

      Vinh Vương nhàn nhạt đáp lời, lúc sau liền trở về chính mình chỗ ở.

      ·

      Khương Lệnh Uyển cố ý để lại cái tâm nhãn, phái người theo vị Minh nương này, vừa nghe nàng mình bỏ qua bên người ma ma, hướng Vinh Vương chỗ ở đến, lúc sau ngẫu nhiên gặp được Vinh Vương, Vinh Vương phái gã sai vặt đem nàng đưa về Quy Nhạn cư, nhưng có chút minh bạch. Nàng tuy cùng Minh Nhạn bất quá chỉ gặp mặt lần, lại cũng có thể nhìn ra nàng là cái nương thông tuệ. êm đẹp, sao lại có thể lạc đường?

      Khương Lệnh Uyển cúi đầu suy nghĩ phen.

      Minh Nhạn thời điểm vào phủ, cùng Vinh Vương gặp qua hồi, mới vừa rồi nàng thấy Lục Tông, cũng nửa điểm động tâm, như vậy…… Này Minh Nhạn là có ý coi trọng công công nàng – Vinh Vương.

      Rốt cuộc Vinh Vương trời sinh nho nhã ổn trọng, khí chất ôn nhuận, giờ tuy qua năm mươi, nhưng nhìn qua, vẫn là cái bộ dángba mươi , đích xác là rất có mị lực đối với tiểu nương. Nhìn Lục Tông rồi cũng có thể nghĩ tới Vinh Vương tại tuổi như vậy thời điểm, đại để cũng là như vậy phong hoa chính mậu. Khương Lệnh Uyển nhíu mày, cảm thấy mặc kệ là Lục Tông nhiều ít tuổi, ngày sau vẫn là có mười lăm sáu tuổi tiểu nương hướng mắt đến người , cũng hiểu được ngày sau có thể hay chống đỡ được. Nghĩ đến đây, Khương Lệnh Uyển càng thêm lo lắng cho mình ngày sau già như thế nào.

      Khương Lệnh Uyển giơ tay sờ sờ mặt chính mình, thở ra hơi.

      Nàng còn rất trẻ.

      Chờ nàng già rồi, đem Lục Tông ăn đến gắt gao.

      Buổi tối sau khi tiểu phu thê hai người lên giường, Khương Lệnh Uyển còn suy nghĩ tình Minh Nhạn. Lục Tông bị vắng vẻ, tất nhiên là cam lòng. Mới nếm thử quả ngọt, nam tử phần lớn có chút biết mệt mỏi, thêm nữa Lục Tông thể lực tốt, toàn thân chỗ nào cũng dư thừa tinh lực. Bất quá chỉ là người thoải mái đủ, Lục Tông nghĩ biện pháp làm cho nàng hứng thú. Khương Lệnh Uyển có chút thở nổi, cảm thấy chính mình cả người đều bị xoa đến mềm oặt, nàng bất mãn hừ tiếng, lại đầy mặt xuân tình, bị Lục Tông hầu hạ đến thoải mái dễ chịu.

      phương diện loại chuyện này, ngộ tính phảng phất rất cao.

      ra ngoài, thở phì phò, hôn cái lên mặt nàng. Khương Lệnh Uyển giơ tay đẩy đẩy , cảm thấy quá nóng. Lục Tông chống lên cái trán của nàng, thoả mãn hôn lên môi nàng, cả người thoải mái, cảm thấy chính mình phía trước hai mươi năm, là sống uổng phí.

      Thanh của có chút khàn khàn, lại nghe cực kỳ gợi cảm, ghé vào nàng bên tai, : “Có tâm ?”

      Khương Lệnh Uyển là người vui mừng lộ nét mặt, tình gì đều viết ở mặt, đối thân cận người lại càng giấu diếm. Nhưng hôm nay nàng còn thể xác định, thể cùng tìnhcháu ngoại Phan trắc phi có lẽ coi trọng cha . Nàng : “ nhiều ngày Bảo Thiền cùng cha nháo đến có chút lớn, ta rất sầu.”

      Lục Tông nghe xong, chậc lưỡi : “Bảo Thiền tính tình thẳng, vốn là đối với Phan trắc phi bất mãn, cái này mấu chốt, Phan trắc phi có thai, nàng tất nhiên là sinh khí.”

      Trong lời là chỉ Bảo Thiền, nhưng Khương Lệnh Uyển có thể nghe ra được, Lục Tông đối việc này cũng có chút bất mãn. Tuy Vinh Vương phi chết bệnh nhiều năm, Vinh Vương liền tính muốn tục huyền, cũng là rất bình thường. Nhưng lúc trước Vinh Vương cũng cp1 tính toán tục huyền, thậm chí mấy năm nay liến cái thiếp thất cũng thêm, giờ lần nữa sủng ái Phan trắc phi, lại làm nàng mang hài tử…… Đột nhiên tới như vậy, cũng khó trách Bảo Thiền sinh khí.

      Khương Lệnh Uyển : “Nhưng như thế nào, hài tử đều có mang……”

      Này hai đời, Khương Lệnh Uyển đặc biệt thích hài tử, quan tâm là kiếp trước Chu Lâm Lang hay là Khương Lệnh Huệ, nàng cùng các nàng bàn tới, nhưng đối hài tử của bọn họ, lại chán ghét được. Nàng đời này để ý nhất đó là vấn đề con nối dõi, về phương diện này, nàng mềm lòng chút.

      Lục Tông : “Ân. Bảo Thiền cũng chỉ là tính tình tiểu hài tử, nháo mấy ngày tốt rồi.”

      “Ân.” Khương Lệnh Uyển dựa ở trong lòng ngực, giờ hai người ngọt ngào thể phân ra, là người thân mật nhất đời này. Nàng : “Ta suy nghĩ…… Nếu đời này, ta trước, ngươi có thể hay ——”

      “…… Ngô!”

      “Ngô ngô ngô.”

      Khương Lệnh Uyển bị môi Lục Tông cực nóng ép đến ra lời, trong lòng ủy khuất: Nàng cái này còn được sao?

      ·

      ngày này, tiểu hoàng tôn cùng tiểu quận chúa lễ tắm ba ngày, Khương Lệnh Uyển cũng vào trong cung.

      Đông Cung mảng vui mừng.

      Tiết Tranh nằm ở giường, người là cái chăn gấm, lúc này ma ma ôm hai hài tử lại đây. Khương Lệnh Uyển tới đúng lúc, vừa vặn gặp, thoạt nhìn qua ở bên cạnh Tiết Tranh là hai tiểu gia hỏa, phấn phấn nộn nộn, giờ nhắm hai mắt, này đây là ngủ. Vì là long phượng thai, hai tiểu gia hỏa dung mạo sinh ra cực giống, bất quá tiểu hoàng tôn người có cái bớt nho .

      Hôm nay mẫu thân Tiết Tranh là Khương thị cũng tới.

      Khương thị ban đầu lo lắng nữ nhi ở trong cung sinh hoạt, nhưng hôm nay nữ nhi thuận thuận lợi lợi sinh hạ đôi long phượng thai, nàng cũng liền thở dài nhõm hơi. Mặc kệ như thế nào, có cái này hai tiểu gia hỏa, nữ nhi qua ngày cũng an nhàn chút. Khương thị nhìn này cháu ngoại cùng ngoại tôn nữ, vui mừng đến được. Khương thị cùng Khương Lệnh Uyển hai người, người ôm cái. Khương thị cười khanh khách : “Song thai so với hài tử bình thường đều gầy hơn chút, ta coi này cháu ngoại cùng ngoại tôn nữ nhưng ra rất chắc nịch.”

      Khương Lệnh Uyển ôm trong lòng ngực này mềm mại đoàn nhi, : “Mỗi lần ta tiến cung, đều nhìn Tranh biểu tỷ béo vòng, cả người đều tròn tròn nhuận nhuận, sinh ra tới hài tử tự nhiên cũng rắn chắc chút.”

      Khương thị mỉm cười gật gật đầu, như vậy tuổi trẻ, chút đều nghĩ là cái đương bà ngoại. Nàng nhìn chất nữ, thuận miệng : “Ngươi cũng đến nhanh có.”

      Ngô.

      Khương Lệnh Uyển nghe xong gò má có chút đỏ, chỉ là nàng từ liền cùng Tiết Tranh quan hệ hảo, cho nên Khương thị cũng đem Khương Lệnh Uyển cái này chất nữ là chính mình hài tử mà đối đãi, chuyện cũng tùy ý chút. Khương Lệnh Uyển chuyện, chỉ cúi đầu nhìn tiểu quận chúa, thấy nàng ưm vài tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt. Đôi mắt đen lúng liếng, liền như vậy ngốc ngốc nhìn nàng, đáng cực kỳ.

      Tiểu gia hỏa làm cho người ta thích.

      Tiết Tranh nằm, hai người đùa với hài tử, ngay sau đó, người vừa mới vui mừng được làm cha – Thái Tử liền vẻ mặt thần thanh khí sảng vào.

    3. Tiêu.Tiêu

      Tiêu.Tiêu Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      86
      CHƯƠNG 134

      Người làm cha rốt cuộc cũng như trước kia nữa.

      Khương Lệnh Uyển thấy Thái Tử thân áo gấm kim quan, đuôi lông mày nhiễm ý cười. Cứ như vậy tiến vào, thân hình nhàng, như cơn gió cuốn mà đến. Khương Lệnh Uyển uốn gối hành lễ, Thái Tử cười, vội : “ cần đa lễ.” Lúc sau lại hướng tới Khương thị , “Tiểu tế gặp qua nhạc mẫu.”

      Khương thị có chút thụ sủng nhược kinh. Nhưng xưa nay, Thái Tử đối đãi nàng khách khí, dần dà cũng thành thói quen. Trước kia khi nữ nhi chưa gả tiến cung, Khương thị liền hiểu được Thái Tử là vừa ý nữ nhi, lúc này mới đem nữ nhi đưa đến Ninh Châu. ngờ đây là thiên định nhân duyên, muốn cắt như thế nào đều cắt đứt được. Khương thị chỉ đành nhận mệnh, nhưng hôm nay thấy Thái Tử đối tốt với nữ nhi như vậy, trong lòng cũng an tâm vài phần.

      Thái Tử lễ phép qua , liền ngồi xuống bên giường Tiết Tranh. thấy thê tử ăn mặc thân áo lụa ngù sắc ngọc lan, người mới vừa sinh xong hài tử, nhưng này trước ngực đôi thỏ ngọc to tròn, rất là no đủ vểnh cao. Thái Tử mấy tháng nay chưa nếm qua thức ăn mặn, nhưng hàng đêm đều cùng thê tử cùng giường mà ngủ nên chịu ít khổ. giờ đúng là nhất thời chịu nổi lúc này trêu chọc thời điểm, nếu phải trong điện có người ở, Thái Tử vươn hai móng tử liền cứ như vậy mà nhào lên ……

      Tiết Tranh thấy bộ dáng như ác lang của Thái Tử hung hăng trừng mắt liếc xéo cái.

      Thái Tử nhất thời rụt rụt đầu, bộ dạng thê nô. chỉ nhìn thôi, còn được sao?

      Thái Tử chân trước vừa tới, chân sau Hoàng Hậu liền tới rồi.

      Hoàng Hậu tiến vào tẩm điện, chỉ ý tứ cùng Khương thị chào hỏi, liền vội ôm bảo bối tiểu hoàng tôn. Khương thị hiểu được ngày thường này Hoàng Hậu thiếu trách móc nặng nề nữ nhi, này mấy tháng nay đối với nữ nhi hảo, tất cả đều là bởi vì nữ nhi trong bụng có hài tử. Lúc này hài tử sinh ra tới, đối với nữ nhi quan tâm lập tức liền ít , liền công phu ngoài mặt đều lười cũng làm, việc này làm cho Khương thị trong lòng có rất nhiều bất mãn. Nhưng rốt cuộc là e ngại thân phận, Khương thị cũng dám cái gì, chỉ đem tiểu hoàng tôn trong lòng mình đưa cho nàng. Hoàng Hậu liền tiếp nhận tiểu hoàng tôn, cúi đầu làm trò hề. Bất quá mới sinh ra hài tử chỉ thích ngủ, lúc này tiểu hoàng tôn ngủ đến thoải mái dễ chịu, tự nhiên đếm xỉa tới cái này Hoàng tổ mẫu.

      Khương Lệnh Uyển cúi đầu nhìn bị vắng vẻ tiểu quận chúa, trong lòng có chút hụt hẫng. Tiểu quận chúa mở to trợn mắt, liền lại thực mau khép lại. Khương Lệnh Uyển ôm trong chốc lát, liền đem tiểu quận chúa đưa cho cung tì Phủ Cầm.

      Lúc sau liền mang theo tiểu hoàng tôn cùng tiểu quận chúa tắm ba ngày.

      Tam triều tẩy nhi, còn gọi là lễ tắm ba ngày.

      Tắm ba ngày, là vì gột rửa dơ bẩn, tiêu tai giải nạn; hai là vì kỳ tường cầu phúc, đồ cái cát lợi.

      Lễ tắm ba ngày ở Hoàng gia tự nhiên phải gia đình bình thường có thể so được, là long trọng.

      Yến tiệc tắm ba ngày món chính vì mặt, Khương Lệnh Uyển thích mì sợi, cơm trưa tất nhiên là dùng rất ít. Hơn nữa món mì làm người ta rất dễ dàng bị béo, Khương Lệnh Uyển giờ đối với điểm tâm ăn kiêng, cho dù có ăn, cũng bất quá chỉ là để đỡ thèm, tuyệt đối giống khi còn mà ăn uống thỏa thích.

      Hôm nay là trong cung tổ chức yến tiệc, Lục Tông thân là hoàng thân quốc thích, tự nhiên cũng muốn tới. Thái Tử làm cha, vẻ mặt vui mừng ôm nhi tử nơi nơi khoe khoang, Lục Tông như có như nhìn qua liếc mắt cái. Từ xưa đến nay, toàn là “Ôm tôn ôm tử”, Hoàng Hậu nhìn thấy nhi tử nhà mình bộ dáng thế kia, vội vàng trách cứ Thái Tử vài câu, đem tiểu hoàng tôn ôm lấy.

      Khương Lệnh Uyển nhìn cũng bật cười.

      Dùng cơm trưa, Khương Lệnh Uyển liền ra ngoài chút cho tiêu thực.

      giờ là giữa tháng tư, trong viện hoa mẫu đơn đua nhau nở rộ, phú quý hoa lệ. Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên nghĩ đến Vinh Vương phủ, Long Ngọc viện sau khi nàng phen bố trí, đại biến. Làm khó Lục Tông là đại nam nhân, mọi chuyện đều theo nàng, lại nghĩ biện pháp cho nàng mà tìm ra hơn mười bồn trân quý mẫu đơn. Khương Lệnh Uyển nhất mẫu đơn, tất nhiên là hướng về phía trong viện nở rộ mẫu đơn mà nhìn nhiều vài lần.

      Nhìn xong lúc sau, Khương Lệnh Uyển xoay người cái, liền đụng phải lòng ngực người phía sau.

      Nam nhân thân mình cao lớn mạnh mẽ, Lục Tông từ tập võ, tất nhiên là đặc biệt rắn chắc. Nàng đau đến chóp mũi phát đau, che lại cái mũi nước mắt lưng tròng nhìn : “ đường như thế nào đều phát ra tiếng?”

      Lục Tông trong lòng áy náy, vội duỗi tay kéo ra cái tay che ở cái mũi, thấy ở chóp mũi tinh tế đoan trang của nàng, phát có hơi chút đỏ, lúc này mới ôn nhu : “Làm đau ngươi.”

      Còn vậy.

      Khương Lệnh Uyển hơi ngưỡng mặt, tùy ý xoa vài cái, lúc này mới thoải mái chút. Nàng xem xét phía sau, phát Kim Kết cùng Tì Ba hai nha hoàn hiểu được nơi nào. ràng là nha hoàn hồi môn của nàng, giờ thế nhưng rất nghe lời Lục Tông, mỗi lần đều thức thời tránh ra. Khương Lệnh Uyển trong lòng là bất mãn, lúc này mới hỏi: “Như thế nào lại ra đây?” Hôm nay Thái Tử cao hứng, cùng Thái Tử quan hệ tốt, nên bồi Thái Tử uống rượu mới đúng.hunjnh

      đến Thái Tử, Lục Tông nhăn nhăn mày, tựa hồ có chút muốn để ý.

      Khương Lệnh Uyển tự nhiên hiểu được nguyên nhân trong đó, trong lòng cũng nhiều vài phần áy náy. Nàng nâng tay , cúi đầu thưởng thứcbội ngọc đeo eo, đỏ mặt : “Ngươi yên tâm , có thời điểm chàng làm cha ……” Đời này nàng thân thể rắn chắc, thả Khương Lệnh Dung nàng ta cũng cơ hội hại nàng, nàng mà sinh hài tử, phải là việc khó gì. Hơn nữa Lục Tông chăm chỉ, ngày ngày cày cấy, nàng là gốc gỗ mục, tất nhiên là có thể sớm chút mọc rễ nẩy mầm. nay nàng cùng Lục Tông thành thân bất quá mới hơn tháng, chừng có lẽ cũng có mang.

      Lục Tông bất quá là khó có khi bộc lộ tâm tính tiểu hài tử, rốt cuộc Thái Tử hôm nay cả ngày đem đôi nhi nữ treo ở bên miệng, muốn nghe cũng khó. Nhưng nghĩ cho nàng áp lực, liền sờ sờ khuôn mặt nhỏphấn nộn của thê tử, : “ nóng nảy.”

      Chính là nàng sốt ruột a.

      Nàng từ bốn tuổi bắt đầu nghĩ, ý nghĩ này theo nàng từ đến lớn.

      Khương Lệnh Uyển chớp đôi mắt sáng ngời, nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên từ trong tay áo lấy ra cái trứng gà đỏ rực. Hôm nay tiểu hoàng tôn cùng tiểu quận chúa tắm ba ngày, trong cung tất nhiên là phát trứng gà đỏ. Khương Lệnh Uyển ăn trứng gà, nhưng vì muốn dính chút khí vui mừng, cũng là có thể nhẫn. Nàng hướng về phía Lục Tông chớp chớp mắt, : “Tông biểu ca, ngươi giúp ta lột.”

      Lục Tông cười cười, đemtrứng gà đỏ trong lòng bàn tay nàng cầm lại đây, sau đó mang nàng tìm cái đình hóng gió yên tĩnh ngồi xuống. Đình hóng gió bốn phía là thúy trúc, nhưng ra là nơ thích hợp để hẹn hò. Khương Lệnh Uyển hai má đỏ bừng, nhưng nghĩ lại nàng cùng Lục Tông là phu thê thực mà. Nàng ngoan ngoãn ngồi nhìn Lục Tông đôi bàn tay to như thế vì nàng mà lột trứng gà đỏ.Đôi tay này của thon dài và cân xứng, so với tay nàng lớn hơn rất nhiều, ngày thường giơ đao múa kiếm, lúc này đây lột trứng gà ngược lại nhìn cũng rất là thuận tay.

      Trứng gà đỏ lột được nửa lộ ra bên trong trắng nõn.

      Lục Tông thong thả ung dung lột, đôi mắt tràn đầy nhu tình nhìn nàng. Khương Lệnh Uyển nhìn, đột nhiên sinh ra loại cảm giác “Chính mình chính là cái này trứng gà, lúc này bị Lục Tông lột”.

      Mặt nàng đỏ bừng, miệng ương ngạnh thúc giục, : “Mau chút.”

      Lục Tông biếtphải nghe lời, lúc này mới lại lột vài cái, lúc sau đem trứng đưc đến bên miệng nàng.

      Khương Lệnh Uyển bất mãn cắn ngụm, vị lòng đỏ bên trong làm nàng thể chịu được. Nàng chỉ ăn miếng, xem như dính chút khí vui mừng, lúc sau mới để Lục Tông đem hơn phân nửa dư lại ăn hết. Lục Tông xưa nay kén ăn, rốt cuộc mấy năm nay ở quân doanh, thức ăn đều là đối xử bình đẳng, loại thô ráp lương thực nào cũng đều ăn qua, huống chi là trứng gà? Lục Tông đem phần dư lại ăn xong rồi, lúc này mới lấy ra khăn tay ra cho nàng lau miệng, còn chính mình lau tay.

      Nhìn khí trời bên ngoài nhiều sương, Lục Lễ thấy thê tử, liền rời ra ngoài tìm người. Vừa lúc ở chỗ ngoặt hành lang dài thấy thê tử mình ngây ngốc đứng ở nơi đó, bên cạnh ngay cả nha hoàn cũng đều có. Lục Lễ vội vàng tiến lên, định mở miệng chuyện, liền theo nàng ánh mắt hướng tới bên kia đình hóng gió nhìn lại, thấy bên trong đúng là Lục Tông cùng Khương Lệnh Uyển, giờ chính hồi vợ chồng ân ái chuyện trò. Tuy là nơi đó cách khá xa, cũng có thể nhìn ra được đôi tiểu phu thê hai người nùng tình mật ngữ. Lục Lễ hô hấp cứng lại, bỗng nhiên nghĩ đến, cùng thê tử thành thân lúc ấy, nàng đối là trước sau đều như người xa lạ, thậm chí lúc tiến vào bên trong thân thể nàng, nàng cũng cứng đờ như tượng đất, mắt nàng đều muốn liếc xem chính mình cái.

      Lục Tông cũng thành thân, nàng vẫn là như vậy tâm tâm niệm niệm……

      Bên dưới ống tay áo rộng, tay Lục Lễ siết chặt lại, xoay người muốn , bỗng nhiên nghe thấy thanh Chu Lâm Lang trận thống khổ mà rên rỉ.

      Lục Lễ tức khắc lo lắng, vội vội vàng vàng xoay người xem, thấy Chu Lâm Lang đôi tay ôm bụng ngồi xổm mặt đất, khuôn mặt trắng bệch.

      “…… Lâm Lang!” Lục Lễ vội vàng qua , đỡ lấy thê tử.

      Chu Lâm Lang cảm giác được bụng đợt đợt đau đớn, cắn môi, cảm giác được giữa hai chân có cổ thấm ướt. Nàng cúi đầu vừa lúc nhìn thấy, thấytrên mặt đất dưới chân mình, đỏ thắm bãi.

      Lục Lễ nhìn cũng thấy ghê người, sớm hoảng loạn còn bộ dáng gì, lúc sau mới vội vàng ôm ngang thê tử bế lên, chạy thẳng đến Thái Y Viện.

      ·

      Hôm nay làlễ tắm ba ngày của tiểu hoàng tôn cùng tiểu quận chúa, nên chuyện Lương thế tử phu nhân Chu Lâm Lang đẻ non, tất nhiên là có lộ ra ngoài. Nhưng Khương Lệnh Uyển vẫn là nghe được tin tức, tức khắc mày liền nhăn lại. Lúc trước ở trong bữa tiệc, nàng đích xác thấy Chu Lâm Lang sắc mặt có chút được tốt, ngờ lúc này lại là đẻ non.

      Từ khi Chu Lâm Lang gả chồng đến nay, nàng liền có quá nhiều chú ý, rốt cuộc chính nàng cũng là người quan trọng, nội viện Vinh Vương phủ đống lớn việc vặt, nàng ngày ngày bận rộn, nào có công phu quản cái khác?

      Rời cung trước, Khương Lệnh Uyển gặp Tiết Tranh, lúc sau liền cùng Lục Tông đường hồi Vinh Vương phủ.

      Về phần việc của Chu Lâm Lang, tất nhiên là nàng hề nghĩ nhiều. Rốt cuộc gia đình quyền quý,loại chuyện đẻ non này, cũng coi như là thường thấy. So với Vinh Vương phủ, Lương Vương phủ chính là náo nhiệt hơn nhiều.

      Hôm nay Lục Tông lại bị Thái Tử kích thích làm cho hắnbuổi tối lúc này đây càng thêm ra sức hơn. Khương Lệnh Uyển lại có chút vui, nghĩ nếu là lúc này nàng có mang, Lục Tông mạnh mẽ chinh phạtnhư vậy, chính là muốn đả thương hài tử. Mới đầu nàng còn chú ý chút, sau lại đến lúc cao trào, tất nhiên là quên đúng mực.

      Xong việc Khương Lệnh Uyển ảo não thôi, cắnbả vai Lục Tông mấy cái cho hả giận. Lục Tông nhìn thê tử ngụm cắn cắn, chính mình lại da dày thịt béo, vội xoa bóp nàng mặt, trầm giọng : “Bả vai thịt cứng, làm nàng bị thương nha. Muốn cắn cắn nơi này.” Liền đem tay tiến đến bên miệng thê tử.

      Trong lòng Khương Lệnh Uyển liền mềm nhũn, nơi nào có thể xuống tay?

      Sáng sớm ngày kế, Khương Lệnh Uyển cảm giác được chính mình bụng ân khó chịu, sau khi tịnh thất, mới biết là dì cả ghé thăm, hơn nữa còn rất là đúng giờ. Khương Lệnh Uyển khuôn mặt tức khắc xìu xuống.

      Lục Tông thấy thê tử tịnh thất thu thập phen, nghe động tĩnh, tự nhiên cũng hiểu được là bởi vì cái gì. Lúc ra tới, thấykhuôn mặt thê tử có chút trở nên trắng, liền thương tiếc đem người ôm vào trong lòng ngực, hôn hôn tóc mai nàng: “ nhiều ngày liền nên nghỉ ngơi nhiều, đừng làm lụng vất vả.”

      Khương Lệnh Uyển rất là mất mát, mặt chán chường như trái cà tím. Tẩu tẩu nàng thân thể yếu đuối, cùng ca ca thành thân lâu, cũng thuận thuận lợi lợi có mang hài tử, nhưng nàng thân mình so tẩu tẩu đều khỏe mạnh hơn, Lục Tông hàng đêm cần cù cày cấy, có đạo lý nào nàng hoài thể hoài thai.
      Last edited: 4/7/19

    4. Tiêu.Tiêu

      Tiêu.Tiêu Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      86
      CHƯƠNG 135

      Lục Tông cho rằng là bụng nàng khó chịu. Dù sao kể từ lúc hai người bọn họ thành thân đến nay, nàng là lần thứ hai tới nguyệt . nhìn quabộ dáng này của nàng, buổi tối giống cái tiểu oa nhi cuộn tròn như cái nấm ở trong lòng ngực , hừ hừ, bụng thoải mái. Lục Tông giơ tay phủ lên bụng nàng, cách lớp quần áo nhàng xoa xoa, : “Nếu lại lên giường nghỉ thêm lát ?”

      Khương Lệnh Uyển nhíu lại mi, ôm chịu buông tay.

      Lúc trước nàng là có lòng tin, nhưng hôm nay lại khiến nàng có chút lo lắng —— chẳng lẽ nàng có làm số mệnh làm nương sao? Nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút thực xin lỗi , đôi tay ôm nàng càng chặt thêm chút. giờ trong lòng nàng vô cùng để ý , cho nên thể nào có thể vô tâm vô phế như đời trước cứ vậy mà ở bên cạnh , yên lặng hưởng thụ đối xử tốt với mình. Nhưng nàng lại trả giáchút nào, thân là thê tử của , tối thiểu củng phải vì sinh con dục cái.

      Nàng nhíu mi. Lục Tông giơ tay, nhàng xoa xoa mi tâm nhíu chặt của nàng, lúc sau lại thấy nàng nhăn lại lần nữa.

      Khương Lệnh Uyển phiền não qua trận, bỗng nhiên nhớ tới Lục Tông hôm nay là muốn quân doanh, lúc này mới thúc giục : “Ta có việc gì, Tông biểu ca ngươi còn bận việc nên nhanh .”

      Lục Tông suy nghĩ lát, : “Hôm nay ta bồi ngươi, được ?”

      Nàng nhớ , hôm nay phải ngày nghỉ của Lục Tông. Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên hiểu ra cái gì, tức khắc trong lòng mềm nhũn. Nàng vẫn là người hiểu chuyện, vội vàng lắc đầu: “Cũng phải là chuyện gì lớn, ngươi bận rộn như vậy, ta sao có thể biết xấu hổ như vậy? Ngươi , trở về sớm chút là được, có được hay ?”

      Lục Tông cúi đầu, nhìn vào mắt nàng, lúc này mới “Ân” tiếng. hôn hôn lên mặt nàng, lại lần nữa dặn dò : “Đừng để mệt mỏi.”

      “…… Hảo, ta biết.” Nàng có chút ghét bỏ dông dài, kiên nhẫn đáp câu.

      Lục Tông bất đắc dĩ, bật cười trầm thấp, phen nhéo nhéo hai má nàng.

      Lục Tông rồi, Khương Lệnh Uyển mới bắt đầu tìm kiếm lung tung.

      bên Kim Kết cùng Tì Ba nhìn, vội hỏi : “Phu nhân tìm cái gì vậy? Nô tỳ giúp người tìm.”

      Khương Lệnh Uyển nghe xong phất phất tay, ra hiệu cho hai người đến hỗ trợ, chính mính lại tiếp tục tìm kiếm đồ vật, lúc này mới tìm thấy ở dưới đáy hòm quyển sách ố vàng.

      Trước khi xuất giá, nương cố ý cùng nàng qua. Nhưng nàng ỷ vào chính mình có kinh nghiệm nên cũng đặc biệt lưu tâm. Chỉ là, nương đến cùng cũng là người từng trải, so với nàng tất nhiên là hiểu biết nhiều hơn. Khương Lệnh Uyển tìm được quyển sách kia, mới ghé người giường nghiêm túc xem. Thấy nương cực kỳ cẩn thận ghi chútrọng điểm cho nàng những tư thế dễ thụ thai. Nàng sốt ruột, lúc tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, tất cả các biện pháp tự nhiên đều nên thử lần.

      ·

      Chu Lâm Lang đẻ non, Chu Quý Hành cố ý tới Lương Vương phủ xem muội muội.

      Trước khi ra cửa, Chu Mãn Nguyệt cũng lấy hết can đảm chuyện cùng Chu Quý Hành, biểu thị muốn cùng thăm đích tỷ. Chu Quý Hành tính tình ôn hòa, đối với thứ muội này tuy rằng thân thiết như thân muội muội, nhưng cũng bởi vì nàng là thứ xuất mà khó xử nàng. giờ thân muội muội xuất giá, trong phủ cũng chỉ còn lại cái con vợ lẽ muội muội này, hơn nữa nàng từ tang mẫu, trước khi mẫu thân chưa bị hưu, đối với nàng thái độ lãnh đạm, khiến nàng chịu ít ủy khuất. Chu Quý Hành thấy nàng thiện tâm, tự nhiên cũng mang nàng theo.

      Đến Lương Vương phủ, Chu Quý Hành thấy muội muội khuôn mặt tiều tụy, khỏi đau lòng, quan tâm hỏi han vài câu. Nhưng Chu Lâm Lang chỉ nằm ở giường, sắc mặt bình tĩnh, hề có chút thần sắc bi thương. Chu Lâm Lang nghĩ đến hôm qua ở trong cung, nhìn đến bọn họ hai người ân ái, liền cảm thấy trong lòng giống như bị kim đâm. Thứ chiếm được vĩnh viễn đều là thứ tốt nhất, tính tình trước giờ vẫn nàng cố chấp như vậy, căn bản có khả năng buông tay. Mà giờ, muốn nàng vì Lục Lễ mà sinh con dưỡng cái, vô luận như thế nào nàng đều muốn.

      Nàng là cố ý ănđồ ăn dễ đẻ non, mới giữ được hài tử.

      Chu Lâm Lang nhìn thấy Chu Mãn Nguyệt, lúc này mới nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Chu Quý Hành : “Ca ca, ta có lời muốn với muội muội.”

      Chu Quý Hành nghe xong có chút kinh ngạc. Muội muội xưa nay thích vị thứ muội này, càng là chưa bao giờ mở miệng gọi nàng tiếng “Muội muội”. Chu Mãn Nguyệt cũng là thụ sủng nhược kinh, nàng có chút sợ hãi vị này đích trưởng tỷ này, lại cũng thể thừa nhận, đích trưởng tỷ từ đến lớn đều là thiên chi kiêu nữ, là người nàng cách nào có thể sánh được.

      Chu Mãn Nguyệt có chút thấp thỏm bất an, ngay sau đó Chu Quý Hành ra ngoài, lúc này mới nhìn Chu Lâm Lang, cẩn thận gọi tiếng: “Tỷ…… Tỷ tỷ.”

      Chu Lâm Lang vừa mới sinh non, sắc mặt tái nhợt, nhưng nàng bộ dáng trời sinh mỹ lệ, tất nhiên lại thêm vài phần cảm giác nhu nhược đáng . Nàng tinh tế đánh giá Chu Mãn Nguyệttrước mặt, thấy nàng ánh mắt trốn tránh, trước sau như là cực kỳ sợ chính mình, hôm nay tới Lương Vương phủ, cố ý ăn mặc chút. Tuy là Chu Lâm Lang muốn thừa nhận, cũng thể thừa nhận, vị thứ muội này cuản nàng lớn lên có dung mạo cực tốt, da như ngưng chi, môi như đào, đôi mắt đẹp dịu dàng như nước mùa thu, đúng là loại nữ tử mà nam nhân thương tiếc nhất.

      Chu Lâm Lang ngốc, hiểu được giờ nàng ở Lương Vương phủ, muốn đứng vững gót chân, con nối dõi tất nhiên thể thiếu. Lương Vương phi cái bà bà này là cố ý muốn đem Cố Lan đưa cho Lục Lễ. Nàng thích Lục Lễ, nhưng rốt cuộc vẫn là phu quân nàng. Là đồ vật của Chu Lâm Lang nàng, chính mình muốn, nhưng cũng thể để tùy ý người khác tính kế. Nàng muốn vì Lục Lễ sinh hài tử, tự nhiên nên chọn người có thể cùng chống lại Cố Lan, rốt cuộc lúc này dù Cố Lan chưa được nạp vào, nhưng về lâu về dài, Lục Lễ tự nhiên cũng nghe theo lời Lương Vương phi .

      Chu Lâm Lang nhìnthứ muội trước mặt, thấy nàng khuôn mặt so với cái kia Cố Lan biết muốn đẹp hơn bao nhiêu lần, Lục Lễ dù có mắt thế nào, cũng có thể phân ai đẹp hơn ai.

      Chu Lâm Lang nhàn nhạt mở miệng, : “Như thế nào? Tới cười nhạo ta?”

      Chu Mãn Nguyệt sợ hãi Chu Lâm Lang, lần này nghe nàng mở miệng, sợ nàng hiểu lầm, tất nhiên là vội vội vàng giải thích : “ phải, ta…… Ta chỉ là nghĩ đến nhìn xem tỷ tỷ như thế nào.”

      Chu Lâm Lang nghe xong, cười cười, : “Nhìn ngươi gấp gáp như vậy, ta phải chỉ là tùy tiện thôi…… Nghe —— cha cho ngươi đính hôn?”

      Chu Mãn Nguyệt là thứ nữ, nhưng An Vương lại có tâm tư cảm thấy chính mình thu thiệt đối với Chu Mãn Nguyệt cái nữ nhi này. Dù sao khi xảy ra quan hệ với mẫu thân Chu Mãn Nguyệt cũng là do lúc trước An Vương cùng Tống Diệu Nghi cãi nhau, lúc sau Tống Diệu Nghi tự tay mình đưa An Vương say rượu lên giường của nô tỳ kia. Lúc trước Tống Diệu Nghi cảm thấy, nếu là An Vương như vậy nàng, cho dù có uống rượu say, cũng chạm vào nữ nhân khác. Nhưng cuối cùng, lại là lý do chui ra cái thứ nữ. Mẫu thân Chu Mãn Nguyệt khó sinh mà chết, nhưng cái nữ nhi này, lại là thể chối bỏ. Lúc sau An Vương đối Tống Diệu Nghi dần dần nản lòng thoái chí, mới hề bận tâm cảm thụ của Tống Diệu Nghi mà đối với Chu Mãn Nguyệt thêm mấy phần quan tâm. Chu Mãn Nguyệt từ có người thương, tất nhiên là đối với quan tâm và thương của cha đặc biệt quý trọng, bản thân cũng là người hiểu chuyện. giờ Chu Mãn Nguyệt tới tuổi làm mai, An Vương tất nhiên là vì nàng tỉ mỉ chọn lựa gia đình trong sạch. Đối phương tuy giống như Lục Lễ có thân phận tôn quý, nhưng cũng là người đọc đủ thứ thi thư, là quân tử khiêm nhường, gia thế thường thường, nhưng chỉ cần có lòng cầu tiến, An Vương tự nhiên cũng đề bạt ít. Việc tuyển con rể này, quan trọng nhất chính là nhân phẩm.

      Chu Mãn Nguyệt ngờ Chu Lâm Lang như vậy quan tâmviệc hôn nhân của mình, nhưng nương gia đến việc hôn nhân, tất nhiên là đỏ mặt. Chu Mãn Nguyệt hơi rũ mắt, ngượng ngùng đỏ mặt, khuôn mặt đẹp nũng nịu phảng phất có thể nặn ra nước.

      Hai tay nàng xoắn xuýt, thẹn thùng gật gật đầu: “…… Vâng.”

      Chu Lâm Lang : “Mấy ngày nay, ta thường xuyên hoài niệm An quãng thời gian lúc còn ở Vương phủ. Muội muội, ngươi ở lại trong phủ ta mấy ngày, bồi ta, được ?”

      Chu Lâm Lang từ trước tới nay mắt cao hơn đầu, thái độ đối với thứ muội xưa nay so với hạ nhân còn bằng, nay lại thân thiết kêu “Muội muội”, khỏi làm Chu Mãn Nguyệt kinh ngạc. Nhưng nàng biết với nữ tử, đẻ non là đả kích lớn, sợ là lúc này tỷ tỷ trong lòng khó chịu. Chu Mãn Nguyệt có do dự, gật đầu : “Chỉ cần tỷ tỷ chê ta ngốc là được.”

      Chu Lâm Lang cong môi cười, : “Sao có thể như vậy?” Nàng lại bồi thêm câu, “…… Ngươi chính là ta thân muội muội.”

      Chu Mãn Nguyệt nghe xong cười càng thêm sáng lạn, hai mắt tỏa sáng so sao trời còn muốn sáng ngời hơn.

      Chu Quý Hành thấy muội muội mở miệng muốn Chu Mãn Nguyệt lưu lại bồi nàng, giật mình. Nhưng tự nhiên tới cái khác, chỉ nghĩ rốt cuộc cũng là thân tỷ muội, có Mãn Nguyệt ở đây, nàng cũng có nhiều thêm người chuyện. Từ khi mẫu thân bị hưu, lúc sau An Vương lại tái giá, Chu Quý Hành tự nhiên so với lúc xưa thành thục rất nhiều. Muội muội có thể buông bỏ thành kiến với Mãn Nguyệt, cũng là chuyện tốt.

      Trước khi Chu Quý Hành rời khỏi, lạu cùng Lục Lễ gặp mặt.

      Lục Lễ thấy vị đại cữu này, trong lòng có chút áy náy. Lúc trước đối thê tử có chút lạnh nhạt, nhưng hôm nay thê tử bởi vì sơ sẩy, liền hài tử cũng còn, cũngcực kỳ đau lòng.

      Lục Lễ : “Thực xin lỗi…… Là ta có chiếu cố tốt Lâm Lang.”

      là nam nhân, cưới nàng, tự nhiên nên cho nàng thêm vài phần bao dung. Nàng trong lòng còn nhớ nam nhân khác, sợ là làm được tốt.

      Chu Quý Hành cùng Lục Lễ là từ đến lớn là hảo bằng hữu, hiểu được đối muội muội lòng say mê, phát sinh loại chuyện này,trong lòng khẳng định so với người ca ca này càng khổ sở hơn. Chu Quý Hành xưa nay khoan dung, đem sai lầm đỗ lỗi ở người người khác, biết giờ Lục Lễ trong lòng khó chịu, càng thể trách cứ, để tránh dậu đổ bìm leo. Chu Quý Hành : “Ngươi cần áy náy, chuyện này thể trách ngươi…… Chỉ là, Lâm Lang tính tình có chút kiêu ngạo, nhưng rốt cuộc vẫn là nương gia. Nàng nếu gả cho ngươi, hy vọng ngươi có thể bao dung nàng hơn.”

      có nửa câu trách móc nặng nề. Lục Lễ càng là áy náy. gật đầu : “Ta .”

      Lúc trước đối thê tử trái tim băng giá, giờ cũng hiểu được rất nhiều —— dù sao hai người bọn họ còn có cả đời, cũng đủ cho chậm rãi đến vào trong lòng nàng.

      Đem muội muội giao cho Lục Lễ, Chu Quý Hành rất yên tâm. Chu Quý Hành vỗ vài cáilên vai Lục Lễ, lúc này mới sải ra về.

      Lục Lễ vào nhà thăm thê tử, thấytrongphòng thê tử có tiểu nương mặc thân xiêm y màu hồng nhạt, bóng dáng xinh xắn lanh lợi. biết thê tử để thứ muội lưu lại, bồi nàng mấy ngày, trong lòng cũng đoán được đây hẳn là em vợ.chưa từng gặp mặt

      Chu Lâm Lang mở miệng, : “Phu quân, đây làmuội muội ta.”

      tiếng “Muội muội”, làm Chu Mãn Nguyệt trong lòng rất vui mừng. Nàng cong môi cười cười, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Lễ, quy quy củ củ hô tiếng: “Tỷ phu.”

      ·

      Cuộc sống gia đình cứ vậy trôi qua, Khương Lệnh Uyển lại trở nên tung tăng nhảy nhót lên. Trong lúc nguyệt , nàng ăn uống thanh đạm, giờ sạch , hôm nay Lục Tông cố ý lệnh phòng bếp đặc biệt làm vịt nướng. Khương Lệnh Uyển thích ăn thịt vịt, bát bảo vịt, đặc biệt là vịt nướng.

      Bữa ăn hôm nay là bàn vịt nướng bề ngoài béo mập, màu sắc đỏ thẫm bóng mỡ. Lớp da giòn ta thơm phức, thịt bên trong lại hồng nhuận.

      Lục Tông tự tay cuốn cho nàng, dùng chiếc đũa lấy chút tương ngọt, bôi lên rau, gắp thêm vài miếng vịt nướng để lên , đem lá cuốn lại, đút nàng ăn.

      Thịt vịt ngoài giòn trong mềm, hương vị thuần hậu, béo mà ngán.

      Lục Tông thấy nàng nhiều ngày khẩu vị tốt, lúc này có thể ăn được như vậy, tất nhiên là đút cho nàng nhiều hơn chút. Khương Lệnh Uyển ăn đến miệng sáng bóng, vui mừng khen: “Vịt nướng này tồi.” trù nghệ đầu bếp ở Vinh Vương phủ, so Vệ Quốc Công phủ khá hơn nhiều.

      Lục Tông lại đút nàng miếng, : “Thích liền ăn nhiều chút.”

      Khương Lệnh Uyển sợ béo, dám ăn nhiều. Nhưng nàng cần kiệm quản gia, tự nhiên thể lãng phí, liền đem bàn lớn thịt vịt nhét vào trong bụng Lục Tông.

      Đôi tiểu phu thê hai người, ăn bữa cơm đều là đường mật ngọt ngào, là làm người ta ghen tị chết.

      Cơm trưa qua , Lục Tông vốn muốn bồi thê tử ngủ trưa, nhưng quân doanh lại có việc, liền vội vội vàng rời .

      Hôm nay Khương Lệnh Uyển ăn quá no, liền tản bộ trong viện để tiêu thực.

      Vừa lúc Minh Nhạn tới tìm nàng.

      Minh Nhạn là cháu ngoại Phan trắc phi, vừa mới vào phủ, dựa theo phép tắc tới gặp vị chủ mẫu là nàng coi như xong , hôm nay lại đến tìm nàng, la có chút ý vị sâu xa.

      Minh Nhạn hướng tới Khương Lệnh Uyển hành lễ, lúc này mới : “Minh Nhạn có việc muốn riêng với thế tử phu nhân, có được ……”

      Khương Lệnh Uyển biết được ý tứ nàng, cười cười : “Minh nương có chuyện cứ thẳng. Các nàng từ hầu hạ ta, là nha hoàn hồi môn của ta, đều tin được.”

      Nghe xong lời này, Minh Nhạn cũng còn kiên trì. Trầm ngâm trong chốc lát, lúc này mới nhìn Khương Lệnh Uyển, mở miệng : “Lúc này dì để Minh Nhạn tới vương phủ bồi nàng, thực tế là thay Minh Nhạn tuyển nhà chồng tốt……”

      Nữ tử bình thường, đến gả chồng, ai mà thẹn thùng, nhưng vị này trước mặt lại tự nhiên.

      Khương Lệnh Uyển ra hiệu ý bảo nàng tiếp tục .

      Minh Nhạn tiếp tục : “Chính là dì, nàng…… Nàng cố ý vô tình ở trước mặt Minh Nhạn nhắc tới thế tử gia, sợ là…… Sợ là muốn đem Minh Nhạn đưa cho thế tử gia.”

      Khương Lệnh Uyển nghe xong, trong lòng trận bực bội, nhưng mặt lại là bất động thanh sắc. Nàng lẳng lặng nhìn nữ tử trước mặt, cong cong môi, lại cười : “Minh nương cùng ta lời này, ý tứ là ——”

      Minh Nhạn biết được vị thế tử phu nhân này là người thông minh, hơn nữa chút chịu được hành vi này của dì. Nàng ở trong phủ, phải dựa vào dì, nhưng hôm nay dì vì lợi ích chính mình, đem nàng đẩy vào hố lửa, nàng cũng thể ngây ngốc mà để người ta lợi dụng. Nhà cao cửa rộng, chuyện dơ bẩn gì mà có, đến lúc đó chén thuốc cho nàng uống, đưa lên nàng giường Vinh thế tử…… Nàng cũng chỉ có thể như cá nằm thớt mặc người làm thịt.

      Nàng biết nên vì chính mình làm gì mới tốt.

      Minh Nhạn ngẩng đầu lên, lộ ra phần cổ trắng nõn tinh tế, dung mạo mỹ lệ xinh đẹp, vẻ mặt nghiêm túc : “Minh Nhạn đối với thế tử gia nửa điểm tâm tưcũng có……” Nàng nhìn vị mỹ mạo kiều của thế tử phu nhântrước mặt mình, sợ nàng tin, lúc này mới hít sâu hơi, , “Minh Nhạn có tâm ý với Vương gia.”
      Last edited: 4/7/19

    5. Tiêu.Tiêu

      Tiêu.Tiêu Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      86
      CHƯƠNG 136

      ngờ vị này Minh nương lại phóng khoáng trắng ra như thế.

      Tuy là Khương Lệnh Uyển tự xưng là mặt dày, cũng có chút kinh ngạc. Lúc trước nàng để lại cái tâm nhãn, nên lúc này Minh Nhạn ra người nàng ta thích chính là Vinh Vương mà phải là Lục Tông, nàng tự nhiên cũng quá mức kinh ngạc. Rốt cuộc vị cha chồng này của nàng vẫn rất có mị lực. Nhưng nàng biết, chuyện Phan trắc phi có thai, Lục Tông dù chưa cái gì, nhưng đối với Vinh Vương thái độ cũng nhiều thêm vài phần lãnh đạm. giờ Minh Nhạn coi trọng Vinh Vương, nàng chỉ có thể thưởng thức dũng khí của nàng ta, nhưng cũng tuyệt đối tùy ý nàng làm ra chuyện gì tổn hại tới Lục Tông.

      Huống hồ, Vinh Vương sợ là chỉ đem Minh Nhạn trở thành tiểu bối.

      Cho dù Vinh Vương có hồ đồ đến đâu chăng nữa, cũng tuyệt đối có khả năng đồng thời thu nhận cả dì cùng cháu ngoại hai người. Nếu đổi lại là hoàng thân quốc thích có lẽ còn có khả năng, nhưng mấy năm nay bên người Vinh Vương chỉ có cái như vậy Phan trắc phi, sao lại vì vị Minh nương này mà phá lệ? Khương Lệnh Uyển thấy Minh Nhạn dung mạo đoan chính thanh nhã, là vị mỹ nhân, nhưng cũng nhìn là người có cốt khí. Nàng nếu chướng mắt Lục Tông, nay chỉ lòng hường đến Vinh Vương, tự nhiên có khả năng chỉ coi trọng cái vị trí thiếp thất.

      Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên có chút buồn cười, nhìn về phía Minh Nhạn, hỏi: “Minh nương tính tình thẳng thắn, ta có chút thưởng thức, bất quá —— Minh nương cùng ta chuyện này để làm gì? Chẳng lẽ muốn làm bà bà ta?”

      Nàng thích Phan trắc phi, lại cũng vì chèn ép Phan trắc phi mà giúp đỡ nàng ta tiếp cận Vinh Vương. Bỏ Phan trắc phiqua bên , chính là vì Lục Tông, nàng cũng thể làm vậy.

      Minh Nhạn rốt cuộc vẫn là cái nương gia, ra như vậy, đích xác có chút xấu hổ, giờ bị Khương Lệnh Uyển vừa hỏi như vậy, tất nhiên là gương mặt nóng bừng. Lúc trước nàng ta thừa nhận, chính mình có chút ham phú quý, hâm mộ dì có phúc khí, nhưng nữ tử nào mà có thể ghét bỏ nhà chồng thân phận quá tốt? Nhưng nàng đối với Vinh Vương là nhất kiến chung tình, lại cùng gia thế có quan hệ gì. Nàng muốn làm Vinh Vương phi sao? Nàng thích Vinh Vương, tự nhiên là muốn làm, nhưng vị thế tử phu nhân này, làm sao có khả năng chịu để cho mình lên làm Vinh Vương phi. Nàng nếu được như nguyện, là thành bà bà Khương Lệnh Uyển. Tưởng tượng đến cái này, Minh Nhạn cũng cảm thấy có chút buồn cười.

      Minh Nhạn : “Ở trong phủ mấy ngày, Minh Nhạn cũng hiểu Vương gia đối với Vương phi qua đời mảnh tình si. Minh Nhạn tự mình hiểu lấy, tự nhiên dám có chủ ý với vị trí Vinh Vương phi.” Nàng dừng chút, lại , “Minh Nhạn cùng thế tử phu nhân ra tâm ý, bất quá chính là nghĩ tranh thủ chút hảo cảm của thế tử phu nhân, mấy tháng này ở Vinh Vương phủ mới có thể trôi qua thoải mái. giờ dì có tâm tư này, Minh Nhạn tất nhiên là dám lại hy vọng xa vời nàng vì Minh Nhạn mà tỉ mỉ chọn lựa hôn phu…… Minh Nhạn chỉ hy vọng, có thể đứng xa xa nhìn thấy nam nhân mình thích mà thôi, chứ cầu gì hơn.”

      Nàng thích Vinh Vương, nếu Vinh Vương cũng có thể thích nàng, tất nhiên là thể tốt hơn, nhưng Vinh Vương qua đời này hề tục huyền, như vậy cũng vì nàng mà phá lệ. Nàng thích , còn chưa tới mức , phải được. Muốn nàng làm thiếp, là tuyệt đối có khả năng.

      “Thà làm vợ người nghèo còn hơn làm thiếp nhà giàu.” Đạo lý này, nàng vẫn có thể hiểu.

      Khương Lệnh Uyển lúc này mới nghe ra được vài phần ý tứ, nguyên lai vị Minh nương này, là hướng nàng để tỏ lòng trung thành. Chỉ là nương thông tuệ như vậy, sao có thể vì chính nam nhân mình thích mà nỗ lực? Khương Lệnh Uyển rũ mắt, nàng bản thân cũng là nương gia, cũng ràng chuyện này. Kỳ có làm đương gia hay đương gia, nàng chút đều thèm để ý, dù sao có Lục Tông ở bên cạnh, nàng nhất định chịu bất kỳ ủy khuất gì. Nàng để ý bất quá là cảm giác của Lục Tông. Chỉ bằng điểm này, nàng phải càng thêm để ý vị này Minh nương.

      Minh Nhạn thấy thế tử phu nhân trước mặt trầm tư , trong lòng cũng càng thêm thấp thỏm bất an.

      Vị thế tử phu nhân này, cùng Vinh thế tử là thanh mai trúc mã, cũng bị ép hôn, nên có thể hiểu được tâm tình của nàng. Mà tiểu nương, rất dễ dàng mềm lòng.

      Khương Lệnh Uyển : “Minh nương nếu như tín nhiệm ta, ta tất nhiên là thụ sủng nhược kinh. Việc cảm tình này là vô pháp khống chế, ta cũng là có thể lý giải, bất quá —— Minh nương là người thông minh, nếu là là chỉ muốn trải qua những ngày thoải mái trong Vinh Vương phủ, ta cũng quan tâm nhiều hơn đến Minh nương.”

      Này ý chi trước mắt, đó là làm nàng ta được động tâm tư.

      Minh Nhạn : “Minh Nhạn hiểu. Chỉ là, Minh Nhạn giờ ở Tấn Thành nơi nương tựa, nếu là……”

      Khương Lệnh Uyển : “Nếu là việc nằm trong khả năng của ta, ta tự nhiên nguyện ý trợ giúp Minh nương.” Với điều kiện là nàng nguyện ý vội.

      Minh Nhạn mỉm cười, sau đó cảm tạ mới trở về Quy Nhạn cư.

      đường, Phương ma mađi theobên cạnh có chút , lúc này mới hỏi: “ nương vì sao phải cùng thế tử phu nhân việc này?” Nếu là đối Vinh Vương động tâm, lén lút hành động, chẳng phải là càng tốt sao.

      Minh Nhạn nghe xong, lắc lắc đầu.

      Nàng than tiếng, lúc này mới : “…… Nếu là dễ dàng như vậy, tốt rồi.”

      Vinh Vương đối nàng bất quá chỉ làmột tiểu bối bình thường, hơn nữa nàng rốt cuộc cũng là tiểu thư danh gia, khinh thường những thủ đoạn thấp kém kia. Bằng dù có thể lưu lại bên cạnh Vinh Vương, cũng bị xem . Nàng tất nhiên muốn cùng ở bên nhau, nhưng hôm nay muốn ở Tấn Thành đứng vững gót chân, thể dựa dì, nàng chỉ có thể khác tìm cành cao khác. Vinh thế tử phu nhân cùng tiểu thư khuê các giống nhau, giờ nàng tỏ vẻ đối với Vinh thế tử hề có hứng thú, mà bởi vậy làm trái ý tứ dì, lấy tính tình cùa nàng ta, ngày sau khẳng định chiếu cố tới nàng đôi chút.

      Chỉ cần, nàng làm ra chuyện gì khác người.

      ·

      vất vả mới tới ngày nghỉ, sau khi Lục Tông dùng bữa tối xong, liền thư phòng xử lý những chuyện chưa làm xong.

      Đỗ Ngôn tiến lên, cùng nóisự tình của nhiều ngày qua trong phủ: “Vị kia Minh nương, hôm nay tới tìm phu nhân, cùng phu nhân trong chốc lát, lúc sau…… Phu nhân giống như tâm tình có chút được tốt.”

      Lục Tông nghe xong, lúc này mới đem bút trong tay gác xuống, nghe tiếp.

      Đỗ Ngôn nhìn thế tử trưng ra khuôn mặt lạnh như băng, cũng chỉ có khi nhìn thấy phu nhân, thế tử mới có thể lộ ra khí sắc ôn hòa. tiếp tục : “Minh nương phảng phất…… Phảng phất đối Vương gia tâm tư có chút khác thường.”

      Lục Tông mặt biểu tình, chỉ : “…… Ta biết.”

      Lúc sau liền đứng dậy, trở về phòng ngủ.

      Khương Lệnh Uyển có chút mệt mỏi, hiểu được hôm nay Lục Tông có nhiều chuyện cần phải xử lý, liền nghe lời ngoan ngoãn ngủ. giờ mơ mơ màng màng nghe được động tĩnh, nhìn người cao lớn đứng bên giường cao lớn, lúc này mới cong cong môi, thanh mềm mại : “ làm xong việc rồi sao?”

      “Ừm.” Kỳ phải. Trong lòng nhớ nàng, hiệu suất làm việc đều giảm xuống, liền tính toán để qua ngày mai.

      Lục Tông thấy nàng muốn ngồi dậy, liền ngồi xuống bên cạnh nàng, giơ tay sờ sờ mặt nàng, : “Ngủ , ta tắm.”

      “Ân.”

      Khương Lệnh Uyển đôi mắt buồn ngủ mông lung, gật gật đầu liền nhắm mắt ngủ. Bên trong chăn đệm là mùi hương nhàng, ngửi rất thoải mái, có thể trợ giúp giấc ngủ tốt hơn. Nàng ngủ trong chốc lát, lúc sau lại cảm nhận được Lục Tông sau khi tắm gội xong liền giường, ôn nhu hôn hôn mặt nàng, sau đó hô hấp trở nên nặng nề, đem nàng xoay người, thân thể to lớn liền như vậy bao phủ lên người nàng, đồ vật kia cứ như vậy chống lên đùi nàng.

      Bên hông cánh tay mạnh mẽ hữu lực vắt ngang, Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên giật mình cái, tức khắc thanh tỉnh lại: “Từ từ!”

      Nghẹn mấy ngày, đêm nay khẳng định là nhịn được. Nhưng tư thế này dễ dàng thụ thai.

      Lục Tông sửng sốt, cho rằng nàng muốn, cũng miễn cưỡng nàng, liền buông lỏng tay.

      Khương Lệnh Uyển nhanh nhẹn từ trong lòng ngực Lục Tông chui ra, lấy qua gối dựa màu đỏ rực thêu uyên ương để bên dùng tới, sau đó nằm thẳng xuống dưới, đem gối dựa lót dưới eo, biểu tình nghiêm túc nhìn Lục Tông: “Được rồi.”
      Last edited: 4/7/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :