1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đốt cháy lãng mạn - Triệu Thập Dư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Bùi Ngọc chuẩn bị ra tay, để xem 2 con hổ đói xử nhau ntn đây
      mo_hoa thích bài này.

    2. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Hai chương này vẫn là để 2 bạn trẻ rải đường thôi, kịch tính còn ở phía sau nha =D

      ~~~~~~~~
      Chương 53


      Sau khi tới cửa hàng, Chu Khởi trước tiên dắt Hứa Nùng vào tiệm bánh ngọt.

      Hứa Nùng có chút nghi hoặc, Chu Khởi rất tự nhiên dắt tay vào bên trong, : "Lát nữa mua đồ xong mới có thể về nhà ăn cơm, ít nhất phải hơn hai tiếng , trước tiên tìm cho em cái gì đó lót dạ chút."

      Ở trong mắt Chu Khởi, Hứa Nùng là bé thích ăn kẹo, cho nên tự nhiên, kẹo liền tương đương với tất cả đồ ngọt, lúc này muốn tìm đồ lấp đầy bụng , đương nhiên là phải dắt đến tiệm bánh ngọt.

      Tiệm bánh ngọt này rất có tên tuổi, là hệ thống cửa hàng có tiếng ở Bắc thành, bởi vì bánh ngọt làm ra tạo hình đặc biệt đáng , trang hoàng bên trong lại đặc biệt có hơi thở thiếu nữ, cho nên rất được nhóm thanh niên nam nữ ưa chuộng.

      Lúc vào, người vô cùng đông, có bàn đơn nào trống, Hứa Nùng Chu Khởi bọn họ cùng đôi tình nhân khác, hợp lại cái bàn bốn người.

      Đôi tình nhân kia vốn vẫn chưa đặt món, vẫn luôn ở chỗ ngồi em em đến phát ngấy. Nếu phải người phục vụ dẫn Hứa Nùng cùng Chu Khởi đến, bọn họ đoán chừng còn muốn dính vào nhau rời ra.

      Sau lại, thấy có người đến, bé ngược lại là thu liễm lại chút, vỗ vỗ cánh tay bạn trai, bảo lên phía trước gọi đồ ăn.

      Chu Khởi an trí tốt cho Hứa Nùng, đem ba lô của thả xuống, sau đó cũng theo cùng về phía quầy hàng ở phía trước.

      Hứa Nùng vốn là muốn an tĩnh chờ, nhưng ai ngờ, bé ở đối diện hiểu sao bắt đầu bắt chuyện với .

      bé kia thoạt nhìn rất thời thượng, mặt trang điểm kiểu Nhật mắt to dễ thương, lông mi giả rất dài, chớp chớp, Hứa Nùng nhìn cũng cảm thấy đáng .

      "Chị , vừa nãy là bạn trai chị à?" bé cười hỏi Hứa Nùng.

      Hứa Nùng do dự chút, sau đó gật gật đầu.

      bé giống như có chút thất vọng, "A" tiếng, bĩu môi.

      "Em còn tưởng rằng hai người là họ hàng chứ, nghĩ tới là bạn trai bạn a."

      Hứa Nùng nghe hiểu lắm ý của bé, vẻ mặt mang theo nghi hoặc.

      bé dường như sợ hiểu lầm, nhanh chóng giải thích, "A, phải phải, em có ý muốn cạy góc tường của chị!"

      xong câu đó, lại hiểu sao bổ sung câu: "Ít nhất tại có."

      ". . ." Hứa Nùng xem như nghe , bé này là nhìn trúng Chu Khởi?

      Trong lòng được là cảm giác gì, nhưng khi lại nhìn về phía đối diện, lại cảm thấy bé vốn nhìn rất xinh đẹp, lúc này biến thành chỗ nào cũng vừa mắt.

      "Em phải có bạn trai rồi sao?" Hứa Nùng cảm thấy bản thân nên lắm miệng, nhưng là nhịn được, liền hỏi câu.

      "Chị người vừa nãy đó hả? phải, chỉ là trong những đối tượng dự tuyển của em thôi, em còn chưa quyết định có muốn cùng hay ."

      ". . ." Chưa quyết định có ở bên nhau hay phát ngấy như vậy? Hứa Nùng có chút lý giải nổi thế giới của trẻ con bây giờ.

      Sau đó bé lại líu ríu lát, hai nam sinh cũng từng người cầm khay quay trở lại.

      Sau khi ngồi xuống, Chu Khởi liền cảm thấy ràng trạng thái của Hứa Nùng đúng, nhìn cũng chuyện với , sau khi nhận lấy bánh ngọt liền lặng lẽ ở nơi đó mình ăn.

      Chu Khởi hơi hơi nhướng đuôi lông mày, nghĩ thầm là ai chọc vị tiểu tổ tông này tức giận đây?

      nghĩ đối diện bỗng nhiên truyền đến giọng ngọt ngấy: " trai, em có thể đổi chút bánh ngọt với được ? Em cảm thấy cái mua thoạt nhìn tương đối ngon a!"

      Chu Khởi mua chính là hai miếng bánh thương hiệu cửa hàng bọn họ, tạo hình trắng mịn tinh tế, nhìn liền đặc biệt dễ thương cũng làm cho người ta muốn ăn. So sánh mà , bạn trai của bé kia mua chính là khối bánh khu rừng đen tương đối đại chúng, hương vị ngọt ngào thích hợp, nhưng tạo hình lại có chút thua kém.

      Lời ta vừa dứt, ánh mắt của Chu Khởi liền lạnh xuống.

      nhàn nhạt liếc mắt về phía đối diện, còn chưa mở miệng đáp lại cái gì , liền thấy Hứa Nùng ở bên cạnh, im lặng kéo cái khay ở trước mặt Chu Khởi qua, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của mấy người ngồi đó, khoét thìa bánh ngọt của bắt đầu ăn.

      Trong suốt quá trình, câu cũng , nhưng ý tứ nên biểu đạt, tất cả lại đều biểu đạt ràng.

      Chu Khởi cũng coi như là nhìn , tiểu tổ tông này rốt cuộc là tức giận cái gì.

      Trong nháy mắt, ý lạnh vừa dâng lên với kia hoàn toàn biến mất, dựa vào lưng ghế, lười biếng nhìn về phía Hứa Nùng bên kia, khóe môi còn giữ nụ cười thoải mái.

      " ngại quá, bảo bối nhà tôi có thể ăn khá nhiều, hai miếng bánh ngọt này tất cả đều là mua cho ấy, thể đổi ."

      bé ở đối diện sắc mặt có chút dễ nhìn, có lẽ trước giờ bị người khác phái đối xử như vậy, cho nên lúc này có chút tức giận.

      Nhưng ta cũng dám thêm gì nữa, sau khi cúi đầu lặng lẽ trợn mắt, tùy ý ăn miếng bánh ngọt liền nhao nhao muốn .

      Bạn nam kia vừa nhìn liền biết là người hiền lành, chỗ nào cũng đều theo ta, chẳng qua trước khi nhưng là có chút đau lòng nhìn thoáng qua cái bánh ngọt bàn. Cửa hàng này giá cả cũng rẻ, ta chỉ ăn miếng liền vứt đó, là ai cũng phải đau lòng.

      Sau khi hai đứa bé rồi, động tác ăn bánh ngọt của Hứa Nùng hơi dừng lại, nhưng chung quy cũng có phản ứng gì lớn, vẫn như trước trầm mặc ăn đồ của mình.

      mặt Chu Khởi lại vẫn luôn treo nụ cười, chưa hề biến mất.

      lúc này cánh tay phủ bàn, nắm tay chống lên cằm, mặt mày toàn bộ là ý cười lười biếng, đánh mắt nhìn cái, cả người đều là hơi thở bất cần đời.

      "Vợ à, em ghen a."

      Hứa Nùng vẫn như trước lặng lẽ cầm dĩa đưa bánh ngọt vào miệng ăn, để ý đến .

      Ý cười mặt Chu Khởi càng sâu, cơ thể nhích gần về phía trước, động tác chống cằm đổi, tay và đầu cùng nhau, đều kề sát đến trước mặt Hứa Nùng.

      " ta lớn lên lại dễ nhìn như em, em ghen với loại này làm chi?"

      Động tác tay Hứa Nùng dừng lại, trầm mặc, giương mắt nhàn nhạt nhìn .

      " còn chú ý ta có dễ nhìn hay à?"

      ". . ."

      biết vì sao, Chu Khởi kỳ quái cảm thấy đây là đề bài được đưa ra, trầm mặc vẻn vẹn giây, tiếp đến liền tới câu ——

      " đương nhiên nên nhìn xem ta lớn lên thế nào , lại có thể dám đoạt đàn ông của nàng nhà ta, nhưng mà nhìn xong liền hối hận, khó coi chết được."

      xong, lại cười sáp đến trước mặt Hứa Nùng thêm phân, " nên nhìn khuôn mặt nhắn này của vợ nhiều chút, để rửa mắt cho tốt."

      Chu Khởi lúc này cách rất gần, cả khuôn mặt ở dưới khoảng cách gần cũng hoàn toàn có rơi bớt, ngược lại càng đẹp trai chói mắt. Đuôi lông mày cùng đuôi mắt của đều hơi hơi nhấc lên, cười như con cáo vậy.

      Lúc này Hứa Nùng nhìn dáng vẻ này của lại có chút phiền lòng.

      Vốn quá để ý đến diện mạo của Chu Khởi, chỉ cảm thấy người đàn ông này rất dễ nhìn, rất đẹp mắt. Ở bên cũng hoàn toàn phải bởi vì khuôn mặt này.

      Nhưng tại khuôn mặt này lại mang đến cho rắc rối, đột nhiên ý thức được, bản thân tìm người đàn ông chọc người chú ý, gây họa thế nào.

      Nghĩ đến đây, Hứa Nùng đột nhiên kích động, phun ra câu: "Bạn trước kia của đều là loại hình thế nào?"

      Lời này xong liền hối hận, hai người mới qua lại bao lâu a, thế nào bắt đầu lục lọi chuyện quá khứ rồi?

      Loại cảm giác lo được lo mất này rất xa lạ, Hứa Nùng đột nhiên liền có chút ghét bản thân tại.

      Nhưng lời này nghe vào trong tai Chu Khởi, lại hoàn toàn là dạng tâm tình khác.

      Khóe miệng là tình trạng muốn ép xuống cũng ép được, toàn bộ vẻ mặt dưa thừa đều biến mất, chỉ còn lại nụ cười lười biếng mới vừa có với .

      " có người khác.

      Em là người đầu tiên, khẳng định cũng là người cuối cùng."

      Nghe được lời này làm Hứa Nùng sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Chu Khởi lại bổ sung câu: "Ở trong mắt , mặt của những người phụ nữ khác tất cả đều là ảnh mờ."

      xong, cúi đầu khẽ hôn khóe môi cái.

      "Trừ em ra, ai cũng nhớ ."

      ——————————

      Tầng hai của cửa hàng chính là trung tâm thương mại cỡ lớn, bên trong có các loại vật dụng sinh hoạt hàng ngày, loại to loại đều có đủ.

      Sau khi ra từ tiệm bánh ngọt, Hứa Nùng liền vội vàng lên tầng , bước chân dưới chân nhanh hơn lúc bình thường rất nhiều.

      Chu Khởi biết muốn ném lại, nhưng căn bản cũng cho cơ hội này. sải đôi chân dài hai ba bước liền vượt đến trước mặt , phen túm lấy tay .

      "Trước kia lúc chưa cho danh phận thôi , bây giờ chính là bạn trai chính thức của em, ra ngoài nắm tay loại quyền lợi này em còn muốn xóa của sao?"

      Hứa Nùng biết cái miệng này của cả ngày lời gì đều có thể nhảy ra, vừa nãy ở tiệm bánh ngọt những cái đó, cũng làm mặt đỏ tim đập trận rồi. Lúc này ở bên ngoài, cửa hàng lại đông người lui tới, nếu lại ra cái gì làm cho người ta chú ý, vậy đoán chừng phố cũng cần dạo nữa, xác định trực tiếp xấu hổ đến muốn tìm cái khe hở mà chui vào.

      Cho nên tại sau khi bàn tay của Chu Khởi gắt gao bao bọc lấy bàn tay bé của , chỉ khẽ giãy giụa chút, sau khi cảm thấy giãy ra được, liền cũng kệ .

      Hai người đường lên tầng hai của trung tâm thương mại, sau khi vào bên trong, Chu Khởi dắt Hứa Nùng thẳng đến khu vực bán đồ sinh hoạt hàng ngày.

      trước tiên chọn nhang muỗi điện tử và nước hoa, lại chọn mấy cái khăn mặt mới. . .

      Nhìn ném những thứ kia vào trong xe đẩy, Hứa Nùng cũng ngây người ra.

      Nếu phải buổi chiều mới viết ra muốn mua cái gì cho cha mà , cũng muốn nghi ngờ Chu Khởi có phải nhìn lén điện thoại di động của mình hay .

      Đồ chọn cùng đồ muốn mua, gần như giống nhau như đúc.

      Thậm chí. . . Thứ nghĩ tới còn thân thiết thực tế hơn chút so với .

      thậm chí ngay cả miếng dán phong thấp cũng lấy hai tệp bỏ vào bên trong xe đẩy.

      "Gần đây chênh lệch nhiệt độ trong ngày khá lớn, bên trong chắc chắn lạnh, tuổi tác cao đoán chừng eo chân đều hoặc nhiều hoặc ít có chút tật xấu, chuẩn bị cái này cho cha em nhất định dùng được."

      Hứa Nùng gì, nhưng trong lòng có chỗ chỗ mềm mại khẽ nhúc nhích.

      "Chu Khởi." bỗng nhiên mở miệng gọi .

      "Ừ?" tùy ý lên tiếng trả lời, nhưng quay đầu lại, lực chú ý vẫn đặt ở khu chuyên bán chăn trước mắt, tính toán nên thêm cho cha Hứa Nùng loại chăn nào tốt.

      Hứa Nùng ở bên cạnh im lặng vài giây, : "Em muốn ôm cái."

      Động tác tay Chu Khởi ngừng lại, quay đầu lại nhìn.

      Con mèo lúc này ngửa đầu, rất nghiêm túc nhìn .

      đầu chiếu ánh sáng đèn chân của cửa hàng, đáy mắt mảnh đen bóng, có cố chấp và chăm chú, còn có hơi thở kiều diễm khiến người mềm lòng.

      Chu Khởi ở trong lòng hung hăng mắng tiếng "Đệch", tiếp theo trực tiếp túm lấy cánh tay , đem người kéo vào trong ngực mình.

      "Vợ à, về sau những lời kiểu này cần hỏi, là của em, mọi lúc mọi nơi, em muốn ôm liền ôm."

      xong, lại giống như nghĩ tới điều gì, hơi hơi nhếch môi cười xấu xa dán sát bên tai , "Cũng mọi lúc mọi nơi, muốn dùng liền dùng."

      Hứa Nùng căn bản nghe hiểu lời thô tục của , cho nên cũng có phản ứng gì quá lớn.

      yên lặng tựa vào trong ngực , mãi lúc lâu, hai cánh tay vòng quanh eo , khuôn mặt nhắn dán ngực hơi hơi cọ cọ.

      " ra cũng có gì. . . Chỉ là muốn cảm ơn ."

      "Cảm ơn cái gì?"

      Hứa Nùng gì nữa, nhưng hốc mắt lại bỗng nhiên có chút nóng lên.

      Cảm ơn cái gì?

      Cảm ơn thích em nha.

      Cảm ơn để em sau khi liều lĩnh cùng người thân đoạn tuyệt, bỗng nhiên lại có đường lui.

      Cảm ơn lại để em lần nữa cảm giác được, hoá ra em cũng có tư cách được người dụng tâm như vậy .

      ——————————
      Sáng cuối tuần, sau khi Hứa Nùng và Chu Khởi ăn qua bữa sáng liền sớm ra khỏi nhà.

      Bởi vì lúc ra cửa gặp phải giờ cao điểm buổi sáng, sau khi hai người thương lượng, quyết định bắt xe qua, chuyển sang ngồi tàu điện ngầm.

      Dù sao bắt xe còn biết muốn tắc tới khi nào, hơn nữa nhà giam Thành đông bên kia vừa vặn có bến tàu điện ngầm qua, rất thuận tiện.

      Nhưng mà thuận tiện thuận tiện, thời gian ở tàu điện ngầm cũng quá tốt. . .

      Giờ này toàn là học sinh đến trường hoặc là viên chức làm, sau khi vào tàu điện ngầm chính là tình trạng người chen chúc người. Nhưng mà cũng may Hứa Nùng đường đều được Chu Khởi che chở ở trước người, có thể cảm giác được bị người ta xô đẩy ngừng, nhưng bản thân lại giống như là cách tầng lá chắn, trực tiếp bị vây lại bên trong vòng bảo hộ của , chút phiền muộn cùng cảm giác thoải mái cũng có.

      Lúc xuống khỏi tàu điện ngầm, Hứa Nùng cố ý nhìn phía giầy của Chu Khởi cái, phát mặt toàn là dấu chân. có chút áy náy, từ trong túi lôi ra cái khăn ướt muốn thay lau chút, kết quả bị phen ngăn lại.

      "Được rồi, cần chú ý nhiều như vậy, khăn ướt đưa , lát nữa sau khi đưa em đến nơi, ở bên ngoài có thời gian nhàn rỗi liền tự mình lau." xong, cho giải thích, nắm lấy tay , " nhanh thôi, chốc lát là đến thời gian thăm hỏi rồi."

      lên cửa ra của ga tàu điện ngầm, đại khái lại mười mấy phút đồng hồ, liền tới chỗ cha Hứa ở nhà giam Thành đông.

      Khi đến cửa nhà giam, Chu Khởi giao toàn bộ đồ mua tối hôm qua cho Hứa Nùng.

      "Lát nữa nếu như xách nổi, kêu quản giáo giúp đỡ, đừng cố chống đỡ mình, biết ?" Chu Khởi có chút lo lắng dặn dò.

      Trong đầu Hứa Nùng rất phức tạp, cũng gì, sau khi đón lấy đồ từ trong tay liền chuẩn bị vào bên trong nhà giam.

      Nhưng chưa được hai bước, bước chân liền chợt dừng lại.

      Khoảng hai ba giây sau, bỗng nhiên xoay người, xách đồ lần nữa tới trước mặt Chu Khởi.

      Mũi chân nhón lên, dưới tình huống còn chưa kịp phản ứng, đôi môi ấn cái hôn khẽ ngay tại miệng của .

      "Lần sau, lần sau em nhất định đưa gặp cha."

      ra, chuyện này hôm qua Chu Khởi cũng nhắc tới, nhưng cũng phải nhất định phải gặp phụ huynh, chủ yếu là có chút nỡ để Hứa Nùng mình phải xách đồ qua sân lớn của nhà giam khoảng cách xa như vậy.

      Nhưng Hứa Nùng lúc ấy phản ứng rất mạnh mẽ, được, ngừng phản đối.

      Vốn cảm thấy là chuyện có thể có có thể , bởi vì thái độ của Hứa Nùng, làm cho Chu Khởi có chút buồn bực.

      Mặt mày lúc ấy nhàn nhạt nhìn chút, trong lời rất có hương vị tủi thân, " mất mặt như vậy sao?"

      Hứa Nùng biết là hiểu lầm rồi, nhưng lại biết nên giải thích như thế nào.

      cảm thấy chuyện đương của hai người tại mới bắt đầu, nhân tố ổn định quá nhiều, muốn chậm rãi nhắc tới cùng cha, mà phải thình lình liền cho ông cú shock, trực tiếp đưa người đến trước mặt ông.

      Vấn đề này hai người vẫn luôn thông, cho nên tối hôm qua hai người vẫn là lần đầu tiên xích mích trận, nhưng mà cũng may, sáng sớm hôm nay sau khi thức dậy, Chu Khởi lại giống như có chuyện gì, cũng nhắc lại chuyện cùng thăm hỏi với nữa.

      Nhưng chuyện này ở trong lòng Hứa Nùng vẫn luôn giống như cái mụn bọc, đặc biệt là sau khi Chu Khởi lại dặn dò những lời vừa nãy kia, đột nhiên liền cảm thấy bản thân quả có chút quá đáng.

      Nghĩ đến đây, rất nghiêm túc nhìn về phía , "Lần này đưa cùng, là bởi vì sợ cha bị hù dọa. Nhưng em với ông về , đến lúc đó cho ông chút chuẩn bị, lần sau lại đến, em liền đưa gặp ông."

      Chu Khởi vừa nghe, khóe miệng lười biếng nhếch lên, " có thể tưởng a."

      . . .

      Sau khi quản giáo đưa Hứa Nùng đến khu thăm hỏi, cũng lâu lắm, cha Hứa cũng được đưa tới.

      Hứa Nùng cứ cách ba tháng mới có thể tới gặp cha Hứa lần, phải là muốn đến, mà là cha Hứa cầu như vậy.

      Vài lần lúc mới đầu, mỗi tháng đều qua đây, cha Hứa thấy nghe lời, liền từ chối thăm hỏi.

      ra Hứa Nùng hiểu, cha Hứa muốn để đem toàn bộ tinh lực đều đặt người mình, ông muốn cho Hứa Nùng ra ngoài, muốn để tiếp tục sống trong bóng mờ của người cha thất bại này.

      Cho nên sau đó, dần dần liền theo ý của cha Hứa, cách mỗi ba tháng mới đến.

      Lần này lại cách ba tháng nhìn thấy cha, trong lòng Hứa Nùng tất cả đều là bình tĩnh.

      cầm lấy điện đàm treo bên cạnh cửa sổ thủy tinh, hốc mắt hơi hơi nóng lên nhìn cha Hứa.

      "Cha."

      Cha Hứa nhìn thấy con cũng rất vui vẻ, ý cười mặt từ lúc bắt đầu liền chưa từng dừng lại.

      "Nùng Nùng à, sao gần đây lại gầy rồi, có phải lại ăn kiêng hay . Cha trước kia phải là với con rồi sao, cần học mấy bé khác, khung xương của con , béo chút cũng nhìn ra, tuyệt đối cần ăn kiêng, đến lúc đó dạ dày đói hỏng rồi biết làm thế nào a?"

      Cha Hứa vừa gặp được con liền lại hóa thân thành dáng vẻ người cha già, liên miên cằn nhằn ngừng, nhưng trong lời cũng như trong biểu tình, lại có sủng nịch cùng thương đối với Hứa Nùng.

      Hứa Nùng càng nghe cái mũi càng chua xót, những lời này khi còn , cha cũng thường xuyên , nhưng cho tới bây giờ hề để ý.

      tại ít có cơ hội nghe, mới bỗng nhiên phát giác, bản thân hóa ra là xem vài thứ quan trọng.

      Hai cha con, ngươi lời ta lời, chuyện hơn nửa ngày, khi nhìn thấy thời gian thăm hỏi chỉ còn lại có mấy phút đồng hồ, Hứa Nùng mới chợt nghĩ tới Chu Khởi.

      do dự chút, tiếp đó mở miệng với cha Hứa: "Cha, con có bạn trai rồi."

      Cha Hứa ngẩn ra, còn chưa gì, Hứa Nùng lại bổ sung câu: "Hôm nay, mấy thứ đồ đưa vào cho cha kia, đều là ấy hôm qua chọn với con. Cái miếng dán phong thấp kia cùng với mấy quyển sách, tất cả đều là ý của ấy, con cũng nhớ tới."

      Những lời này ra, cha Hứa còn có cái gì hiểu?

      Những lời vốn muốn tới bên miệng lại thay đổi, miễn cưỡng biến thành câu: "Là đứa trẻ như thế nào a? Đối xử với con có tốt ?"

      Hứa Nùng kìm được bật cười, gật gật đầu, "Là người rất rất tốt, đối xử với con cũng rất tốt."

      Cha Hứa nhìn dáng vẻ này của Hứa Nùng, hốc mắt chợt đỏ lên.

      "Được, đối với con tốt là được, cha cầu gì khác, cũng hy vọng con tìm người có tiền có thế thế nào, chỉ hy vọng con có thể tìm được người lòng đối xử với con."

      rồi, cha Hứa nghẹn ngào chút, khi lại mở miệng, giọng có chút run rẩy: "Cha vốn là còn lo lắng, cha ở bên cạnh con, con phải chịu rất nhiều đau khổ. tại có người thay cha chăm sóc con, cha cũng yên tâm rồi."

      Hứa Nùng nhìn dáng vẻ của cha, cảm giác chua xót chóp mũi càng đậm.

      trầm mặc trong chốc lát, sau đó mạnh mẽ nở nụ cười, : "Lần sau, lần sau con dẫn ấy tới gặp cha."

      . . .

      Thăm hỏi kết thúc, khi Hứa Nùng từ trong nhà giam ra, vẫn luôn trầm mặc cúi đầu.

      Chu Khởi đoán được chuyện gì xảy ra, cho nên cũng làm phiền , chỉ là an tĩnh dùng bàn tay to lớn của mình nắm chặt bàn tay bé của , yên lặng cho ít độ ấm cùng sức mạnh.

      Khi hai người ngang qua ga tàu điện ngầm, Chu Khởi vốn muốn lôi kéo xuống phía dưới, nhưng Hứa Nùng lại chợt dừng bước.

      "Sao vậy?" Chu Khởi hỏi .

      Hứa Nùng nhìn về phía sau cái, : "Bên kia có ngôi chùa, em muốn bái bái."

      Ngôi chùa kia được xây ở gần nhà giam Thành đông, bình thường trừ bỏ mùng ngày rằm, khách hành hương nhiều lắm.

      Cho nên Hứa Nùng mỗi lần đến bên này, đều vòng qua bái bái, mà mỗi lần ở trước mặt Phật tổ chuyện cầu nguyện cũng đều sai biệt lắm, đều là hy vọng cha Hứa ở trong ngục bình bình an an, vô bệnh vô tai.

      Chu Khởi đối với Hứa Nùng, chưa bao giờ biết cái gì gọi là cự tuyệt.

      nàng nhà ra, đương nhiên làm theo.

      Cho nên chút do dự cũng có, sải đôi chân dài dắt về hướng ngôi chùa.

      Hôm nay phải mùng ngày rằm, người đến bên này lễ phật dâng hương cũng đông, Chu Khởi cùng Hứa Nùng hai người diện mạo lại đều đặc biệt chói mắt, cho nên vừa vào bên trong chùa, liền trực tiếp nhận được rất nhiều ánh nhìn.

      Hứa Nùng ngược lại là rất tự nhiên đường dắt Chu Khởi đến đúng trung tâm gian Phật đường kia, tượng phật cao lớn uy nghiêm đứng ở trung tâm Phật đường, phật hương an tĩnh cháy, trong khí tất cả đều là hương vị khiến người tĩnh tâm cùng thành kính.

      buông tay Chu Khởi ra, trực tiếp quỳ xuống bồ đoàn, tư thế thành kính quỳ lạy hồi lâu, nhắm mắt ở trong lòng mặc niệm vài lời.

      Chu Khởi luôn luôn ở bên ngoài nhìn , gây ra chút tiếng động nào.

      Sau khi quỳ lạy xong, Hứa Nùng ném hai trăm đồng tiền vào trong hòm công đức, sau đó lại đến bên cửa nơi tiểu sa di viết cái gì đó, tiếp đến tiểu sa di dường như lại giao cho món đồ gì đó.

      Khoảng cách có chút xa, bên trong Phật đường ánh sáng lại rất tối, Chu Khởi thấy , đợi khi ra, Hứa Nùng đem vật kia cất vào trong túi xếp lại chắc chắn.

      Nhưng mà cũng để ý, lần nữa dắt tay , nghiêng đầu nhìn , hỏi câu: " sao?"

      Hứa Nùng gật gật đầu.

      Lần này hai người đường quay lại ga tàu điện ngầm, đường cũng chậm trễ thời gian nữa.

      Hứa Nùng lúc này nhìn qua biểu tình tốt hơn chút, xuống xoát vé xong, lúc đứng ở chỗ đó chờ tàu điện ngầm, còn lôi từ trong túi ra hai cái kẹo que, cái lưu lại trong tay, cái chia cho Chu Khởi.

      Chu Khởi thấy tâm tình tốt, nét mặt cũng thả lỏng chút.

      chậm rì rì bóc vỏ kẹo, từ ánh sáng phản chiếu kính thủy tinh trong suốt bên ngoài cửa tàu điện ngầm, ngắm nhìn bóng hình của Hứa Nùng.

      " trước kia ra tin mấy thứ huyền học này, nhưng hôm nay lại chợt phát , còn dường như rất linh."

      Hứa Nùng sửng sốt, ngửa đầu nhìn , " vừa rồi ở chùa cũng cầu nguyện sao?"

      "Có a, , hy vọng Phật tổ hiển linh, có thể làm cho nàng nhà ta được càng nhiều."

      Hứa Nùng ngớ ra.

      "Nhưng nghĩ tới Phật tổ lại có thể linh nghiệm như vậy, mới mười mấy phút đồng hồ liền giúp thực nguyện vọng rồi."

      xong, Chu Khởi hơi nghiêng người, đôi môi nhàng dán lên hai cánh môi của Hứa Nùng.

      lát sau, lười biếng cười, giọng trầm thấp với .

      "Bởi vì chợt phát , bản thân càng em hơn vừa nãy."
      Chalychanh, Lierose DuDu, Xuxu21096 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Thiệt là ngọt chết FA luôn nhỡ, kaka
      mo_hoa thích bài này.

    4. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Thêm chương vô cùng ngọt. :-*

      ~~~~~~~~
      Chương 54


      Hứa Nùng và Chu Khởi hai người, người đẹp trai chói mắt, người xinh đẹp kiều, lúc này khi đứng chung chỗ, vô cùng bắt mắt.

      Người chờ tàu điện ngầm nhiều cũng ít, tuy rằng phải mỗi người đều nhìn về phía bọn họ bên này , nhưng cũng là đại đa số. Có mấy bé mặc đồng phục học sinh trung học ở cách đó xa còn lặng lẽ trộm chụp ảnh bọn họ.

      Mà động tác đột nhiên nghiêng người qua hôn kia của Chu Khởi, xác thực làm cho những người vẫn luôn nhìn lén bọn họ bên này kinh ngạc, nhưng mà mấy bé kia ngược lại là rất hưng phấn, lấy di động chụp liên tục mấy tấm.

      Nam nữ trong ảnh đều lộ thẳng mặt, hình ảnh chụp được là mặt nghiêng dán vào nhau của hai người, đường dưới cằm của nam sinh phân minh ràng, kéo đường độ cung hoàn mỹ. Khóe môi hơi hơi nhếch, mang theo nụ cười tùy tiện.

      Mặt nghiêng của nữ sinh bị chặn mất hơn phân nửa, lộ ở bên ngoài phần , chỉ có thể nhìn thấy làn da nhẵn mịn, trắng nõn.

      Sau khi chụp được ảnh hai người hôn môi trong nháy mắt, mấy học sinh nữ đều rất hưng phấn.

      nữ sinh ngay lập tức đem ảnh chụp đưa lên Weibo cá nhân của mình, vì đề phòng quấy rầy đến hai đương , tạo thành phiền toái cần thiết, ta còn đặc biệt làm mờ nửa khuôn mặt của bọn họ.

      @tiểu Tiểu năm nay muốn trung khảo: Ui, ở tàu điện ngầm gặp được đôi tình nhân vô cùng đẹp mắt, trai thoạt nhìn rất chị nha, thừa dịp chị chú ý liền quay đầu lại hôn cái. Ta cảm thấy tại xung quanh mình đều là bong bóng màu hồng. 【 chanh 】【 chanh 】【 chanh】

      【hình ảnh 】

      Bởi vì là Weibo cá nhân, fan ngoài bạn học cùng lớp và mấy người bạn chơi từ ra, có người khác quan tâm. Cho nên bình thường bé cũng tùy tiện chụp vài thứ thú vị bên người đưa lên Weibo, có loại ý tứ xem Weibo là vòng bạn bè.

      Nhưng mà ta nghĩ thế nào cũng ngờ được, trang Weibo này hôm sau lên hot search, mà còn là hàng đầu.

      Mà hai đương càng biết những việc này, sau khi Hứa Nùng bị Chu Khởi hôn, tàu điện ngầm rất nhanh tiến đến.

      Lúc này tàu điện ngầm người nhiều ít, Hứa Nùng sợ bỏ lỡ chuyến này lát nữa lại gặp phải tình hình giống buổi sáng khi tới đây, vì thế cũng so đo nhiều việc vừa mới bị hôn trộm, lôi kéo tay Chu Khởi liền nhanh chóng lên tàu điện ngầm.

      Ga này người xuống tàu điện ngầm rất nhiều, cho nên khi bọn họ lên, ngược lại trống ra vài chỗ.

      Hứa Nùng nhìn chút, sau khi phát xung quanh cũng cần để chỗ ngồi cho người già với phụ nữ có thai gì đó, liền thận trọng lôi kéo Chu Khởi ngồi xuống.

      Sau khi ngồi xuống bao lâu tàu điện ngầm liền chạy, trước mặt hai người cũng có ai đứng, trái phải nhìn cái, sau đó giọng với Chu Khởi: " về sau ở bên ngoài, được linh tinh.“

      xong, dường như nghĩ đến cái gì, nhiệt độ hai gò má có chút nóng lên.

      "Cũng được hôn loạn."

      Vừa nãy là quá xấu hổ mà, ngẩng đầu nhìn xung quang, cũng có thể đoán được có bao nhiêu người nhìn về phía bọn họ.

      Cũng may mắn tàu điện ngầm tới rất đúng lúc, kịp nghĩ nhiều liền lên xe, lúc này người chờ xe phân bố ở các khoang xe, ngược lại cũng sợ bị người phát cái gì.

      Chu Khởi nghe thấy lời Hứa Nùng, nghiêng đầu lười biếng nhìn .

      "Lời nào là linh tinh? Là câu Phật tổ hiển linh? Hay là câu em hơn vừa nãy?

      Hứa Nùng vội vàng vươn tay che miệng của lại, dùng ánh mắt có chút lực uy hiếp "Hung dữ" trừng , như là cảnh cáo.

      Chu Khởi vô cùng dáng vẻ bị bắt nạt cực kỳ muốn phản kháng này của , đuôi lông mày cùng khóe mắt đều hơi hơi nhếch lên, đưa tay nắm chặt cổ tay của , đem bàn tay bé của dịch ra.

      "Nhưng là quả cảm thấy Phật tổ rất linh nghiệm nha, cũng quả em hơn vừa nãy nha." rồi, nắm lấy bàn tay bé của Hứa Nùng, môi hôn lòng bàn tay chút, "Thế nào? Lời còn cho à? Bá đạo như vậy sao?“

      “……” Hứa Nùng chỉ biết, cùng người này cái gì cũng thể chiếm được lợi, câu, trăm câu lời phản bác chờ đợi mình.

      Chu Khởi còn chưa đủ, thấy đáp, lại : "Còn nữa, cái gì gọi là hôn loạn? hôn loạn người sao? hôn chính là vợ của mình nha. ”

      Lời vừa dứt, nghiêng người sáp lại gần, thừa dịp Hứa Nùng chú ý, lại ở gương mặt trắng nõn hôn cái.

      "Bảo bối dễ dàng gì truy đuổi tới tay, đương nhiên muốn hôn liền hôn.”

      Hứa Nùng tức giận đến mức lại muốn đá , Chu Khởi tay mắt lanh lẹ nắm chặt cẳng chân , tùy ý nhìn lướt qua về phía mấy người xa lạ ở đối diện, sau đó cười phóng túng với : "Vợ ngoan nha, ở bên ngoài lưu lại cho chút mặt mũi, về nhà lại cho em đánh, đến lúc đó muốn đánh chỗ nào đánh chỗ đó, tuyệt đối đánh trả."

      “……”

      Hứa Nùng cảm nhận được ý tứ của , mặt đỏ bừng bừng thoáng nhìn về phía đối diện, khi phát đôi bác trai bác ở đối diện cười tủm tỉm nhìn bọn họ, nhất thời xấu hổ thôi.

      Theo bản năng liền giãy ra khỏi bàn tay của Chu Khởi, lặng lẽ đem chân thả xuống, sau đó đường an tĩnh ngồi đến nhà ga, bất luận Chu Khởi lại cái gì, cũng lại để ý đến nữa.

      Sau khi ra khỏi ga tàu điện ngầm, Hứa Nùng trực tiếp về hướng nhà trọ, mà là về hướng siêu thị lớn ở phía đối diện.

      Chu Khởi cho rằng muốn mua đồ ăn, tùy ý nhắc, "Trong tủ lạnh phải vẫn còn có chút rau và hoa quả sao? Ăn hết lại mua mới?"

      Hứa Nùng muốn với , ậm ừ cũng quay đầu lại nhìn , đáp "Em muốn tích trữ nhiều chút, qua mấy ngày muốn tập luyện tiết mục diễn xuất kỷ niệm ngày thành lập trường, có thời gian. "

      Lời này nhưng cũng phải giả, trung tuần tháng sau đại học B kỷ niệm ngày thành lập trường, Trì Sa Sa là uỷ viên văn nghệ lớp, cho nên gánh nặng tổ chức an bài tiết mục tự nhiên liền rơi xuống vai ấy.

      nàng này có thói quen trước tiên có thể hại người của mình, hỏi tiếng, báo danh cho Lưu Ngải cùng Hứa Nùng.

      Hai người đâm lao phải theo lao, sau khi dạy dỗ Trì Sa Sa trận, cũng chỉ có thể kiên trì tiếp nhận nhiệm vụ.

      Cho nên bây giờ ra lý do này, ngược lại cũng hoàn toàn là dối.

      Chu Khởi nghe xong tự nhiên phản bác gì nữa, sau khi tiến lên trước hai bước rất tự nhiên dắt tay Hứa Nùng, liền sóng vai với cùng siêu thị.

      Hai người đẩy cái xe mua sắm lớn, vừa vặn xếp hàng niêm phong túi phía trước bọn họ cũng là đôi tình nhân, sau khi niêm phong túi rồi, kia liền ôm dính lấy cánh tay bạn trai nũng nịu.

      "Chồng à, em muốn đẩy em.”

      Người con trai dường như quen với việc ta như vậy, hai tay trực tiếp nhấc kia lên, sau đó đặt lên vị trí chỗ ngồi cho trẻ em ở phía sau xe mua sắm.

      kia nhìn qua rất nhắn xinh xắn, ngồi ở xe mua sắm ngược lại có cảm giác gì thích hợp, sau khi hài lòng thỏa dạ, còn dẩu môi hôn "Bẹp" cái lên mặt chàng trai.

      "Cám ơn chồng!”

      Động tác của hai người rất thuần thục, lưu loát như nước chảy mây trôi, Hứa Nùng ở bên cạnh cũng nhìn đến ngẩn người, lúc lâu sau, hiểu sao cảm nhận được bên cạnh nhiều thêm ánh mắt với cảm giác tồn tại rất mãnh liệt.

      Quay đầu lại, lập tức liền đụng phải ánh mắt của Chu Khởi.

      cũng biết suy nghĩ cái gì, Hứa Nùng mặt đỏ bừng bừng trừng mắt, giống như con mèo bị trêu chọc dậm chân, " nghĩ cũng cần nghĩ!"

      Trước mặt mọi người gọi chồng ơi gì gì đó, lại còn ôm ấp hôn hít, ngồi xe gì gì đó, bất luận cái nào, cũng làm!

      Hứa Nùng xong với câu kia, liền đẩy xe mua sắm vào bên trong trước, để lại mình Chu Khởi ở cửa vào, chờ nhân viên công tác siêu thị niêm phong túi.

      Nhân viên phụ trách niêm phong nhìn thấy toàn bộ quá trình vừa rồi của hai người, lúc này nhịn được cười : "Chàng trai, vợ của cậu vẫn rất thẹn thùng a.“

      Câu "Vợ của cậu" kia thành công lấy lòng Chu Khởi, chẳng mấy khi, cười ôn hoà với người xa lạ.

      "Phải, ấy quả dễ dàng ngại ngùng”

      "Ôi, bây giờ con kiểu này nhiều đâu, cậu nên quý trọng a.“

      Chu Khởi đón lấy cái túi được niêm phong kỹ từ người kia, lười biếng nhếch môi.

      Quý trọng chứ, sao lại quý trọng, dễ dàng gì mới lừa được tiểu tổ tông này tới tay, điên rồi mới có thể quý trọng.

      ……

      Hứa Nùng đẩy xe khu rau quả trước.

      ra đúng như lời Chu Khởi , trong tủ lạnh ở nhà cũng thiếu rau và hoa quả, mua về quá nhiều cũng ăn hết.

      Vì thế Hứa Nùng liền chọn mấy thứ trong nhà có bỏ vào trong xe đẩy ——

      Cà chua, nấm bào ngư, bông cải xanh, còn có hành tây, củ từ, khoai tây. . . Sau khi chọn xong mấy thứ này, lại khu đồ sống mua miếng thịt bò và cân cá viên thủ công.

      Chu Khởi lúc này đuổi tới, ném cái túi được niêm phong kín vào trong xe đẩy, sau đó tiếp lấy xe đẩy từ trong tay Hứa Nùng.

      nhìn lướt qua đồ trong xe đẩy, hỏi: "Mua nhiều như vậy sao?

      Hứa Nùng cũng nhìn cái, "Nhiều sao?“

      quá để ý, tiếp đến, dường như là nghĩ tới điều gì, mím môi do dự, sau đó ngẩng đầu hỏi .

      "Cái kia. . . có đồ gì ăn được hoặc bị dị ứng ?"

      “Thế nào?" Chu Khởi cười xấu xa dựa vào gần hơn chút, "Bắt đầu quan tâm thói quen ăn uống của người đàn ông của em rồi sao?"

      Hứa Nùng trừng mắt nhìn , " nhanh chút !“

      lười biếng đứng thẳng người, quá để ý đáp: "Ngoài dị ứng với xoài ra, có gì khác, cơ bản cái gì cũng ăn."

      Hứa Nùng gật gật đầu, yên lặng nhớ kỹ ở trong lòng.

      Sau đó khi ngang qua khu đồ ngọt trong siêu thị, bước chân Hứa Nùng liền tự chủ chậm lại, nhìn mấy cái bánh trong tủ bày hàng, lặng lẽ dừng bước.

      Chu Khởi thấy đứng lại, ánh mắt cũng nhìn lướt qua về phía bên đó, "Còn muốn ăn bánh ngọt sao?“

      Hứa Nùng qua quýt gật đầu, sau đó nhìn về phía , " chọn cái.“

      Chu Khởi nghi ngờ gì, nàng nhà muốn ăn, vậy nhất định phải mua.

      Vì thế rất tự nhiên qua, lúc người bán hàng hỏi muốn chọn kiểu dáng nào, còn cố tình chọn cái trắng mịn có giầy pha lê cùng trân châu làm bằng bơ.

      Hứa Nùng nhìn cầm về cái bánh ngọt kia, có chút lời khó hết, cuối cùng lại cũng gì, an tĩnh tính tiền cùng Chu Khởi.

      Sau khi về nhà, xấp xỉ hai giờ chiều, Chu Khởi đem đồ mua ở siêu thị từng món từng món đặt vào trong tủ lạnh, sau đó xoay người nhìn Hứa Nùng.

      "Trước tiên ngủ chút? Thức dậy chúng ta lại nấu cơm ăn?"

      Bọn họ buổi sáng ăn cũng ít, cũng quá đói. Mà Hứa Nùng nhìn qua dáng vẻ giống như là đêm qua ngủ ngon, dưới mắt có chút màu xanh lên, Chu Khởi đau lòng, muốn nhân lúc này nghỉ ngơi chút.

      Trong đầu Hứa Nùng lúc này đều là suy nghĩ lát nữa nên làm cái gì, sau khi nghe thấy lời Chu Khởi , vô thức gật gật đầu.

      Hai người tranh cãi mỗi người đều quay về phòng mình, sau khi Hứa Nùng đóng chặt cửa phòng, liền dính sát lên cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sau khi xác định Chu Khởi ra nữa, lại nhàng mở cửa ra.

      chân tay vào phòng bếp, lấy điện thoại di động ra, chuyển tới app dạy nấu ăn, sau đó tìm ra mấy món mà tối qua bản thân chọn đến chọn , cuối cùng mới chọn được.

      Có thịt bò kho, canh bí đao cá viên, củ từ ninh xương sườn, còn có món rau sống trộn ngon miệng.

      ra Hứa Nùng xuống bếp có vấn đề gì, nhưng là chỉ giới hạn ở những món cơ bản, bình thường lúc chính mình ăn càng là tùy tiện miễn cưỡng, rau xanh xào cho chút dầu liền có thể phối lên bát cơm cho vào bụng.

      Cho nên , lúc này nhìn thực đơn trong app, vẫn có chút khẩn trương, dù sao cũng là lần đầu tiên làm những món phức tạp thế này, hơn nữa cũng là lần đầu tiên, làm vì người con trai.

      cẩn thận đóng cửa phòng bếp, sau đó lấy ra nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh, tiếp đến liền từng bước làm theo thực đơn.

      ……

      Chu Khởi ngược lại ngủ lát, lúc tỉnh lại là hơn hai giờ sau.

      Ánh nắng chiều giờ phút này từ ngoài cửa sổ rải rác tiến vào, toàn bộ gian phòng đều tràn ngập ánh sáng màu vàng. yên lặng giữ cánh tay ở đầu trong vài giây, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

      Chu Khởi chậm chạp mở mắt ra, đuôi lông mày hơi hơi nhấc lên, quét mắt về phía cánh cửa.

      Người ngoài cửa lại gõ hai cái, kèm theo, còn có tiếng thăm dò khe khẽ: "Chu Khởi? tỉnh rồi sao?"

      Chuyện lạ a, Chu Khởi nhịn được nghĩ thầm. Tiếp đó nhanh chóng đứng dậy, xỏ chân vào đôi dép lê rồi qua mở cửa.

      “Bạn học , nhớ rồi à?" có hình tượng dựa vào mép khung cửa, rủ mắt nhìn Hứa Nùng, cười trêu chọc .

      Hứa Nùng hiếm khi "Hung dữ" trừng , mà là im lặng hai giây, sau đó : „Nếu tỉnh rồi, vậy chúng ta ăn cơm ?“

      Chu Khởi ngược lại có phản ứng gì lớn, lúc trước hai người ở nhà, chuyện nấu cơm thế này Hứa Nùng thỉnh thoảng cũng làm, tuy rằng khả năng nấu nướng của so với . . . cũng gần như kẻ tám lạng người nửa cân.

      Nhưng mình thích vì mình mà rửa tay nấu canh, dáng vẻ đó nhìn mà nghiện.

      Nhưng mà lần này còn giống lúc trước.

      Khi rửa qua tay đến nhà ăn, mấy đĩa đồ ăn bàn làm Chu Khởi trực tiếp ngẩn người.

      có chút ngạc nhiên, hỏi: "Đều là em làm sao?“

      Hứa Nùng cũng biết nghĩ tới điều gì, hai má vẫn luôn đỏ ửng, đối diện với câu hỏi của Chu Khởi cũng chỉ là tùy tiện gật đầu.

      „Mau ăn cơm , em có chút đói rồi."

      ……

      Bữa cơm này Chu Khởi ăn nhiều gấp đôi so với bình thường, chỉ riêng cơm liền xới ba bốn lượt, đồ ăn trong khay cuối cùng cũng bị ăn sạch sành sanh.

      Hứa Nùng nên lời trong lòng là cảm giác gì, có chút kinh ngạc, cũng có chút ngọt ngào giải thích được.

      Sau bữa cơm Chu khởi chủ động nhận nhiệm vụ rửa bát, Hứa Nùng nhìn bên ngoài sắc trời dần dần tối , làm ra vẻ như quá để ý : "Cái kia. . . rửa bát xong tắm rửa , em vừa nãy giống như nhìn thấy WeChat khu vực này buổi tối mất nước."

      Chu Khởi nhận ra bình thường, lông mày nhấc lên liếc về phía , tiếp đến vừa rửa sạch bọt trong bát, vừa ý vị sâu xa cười.

      "Được, rửa bát xong tắm.“

      …………

      Chu Khởi được làm được, sau khi thu dọn phòng bếp sạch , liền cầm quần áo phòng tắm.

      Sau khi nghe thấy cửa phòng tắm "Cạch" tiếng đóng lại, Hứa Nùng ngay lập tức lấy điện thoại di động ra, tìm được cái nhóm WeChat của với Lưu Ngải, Trì Sa Sa.

      【 Hứa Nùng ]: Lát nữa tớ phải trực tiếp cầm bánh ngọt trông chừng bên ngoài phòng tắm sao? Có cố ý quá ?

      【 Lưu Ngải 】: Cố ý cái gì a! Đồng chí Tiểu Hứa, nghe lời chị, tuy rằng chị tại chuyện đương, nhưng là chị cũng có kinh nghiệm đấy. Đàn ông thích nhất là những hành động bất ngờ, bàn đồ ăn kia của cậu nhiều lắm chính là món điểm tâm trước bữa cơm thôi, lát nữa mới là phần chính.

      【 Trì Sa Sa ]: Đúng, đúng! Cậu nghĩ lại xem, mới vừa tắm qua, nước đầu còn chưa lau khô , mới vừa mở cửa liền nhìn thấy cậu, sau đó trong tay cậu lại bê cái bánh ngọt, bánh ngọt lại đốt ngọn nến. . . lát nữa trới sắp tối ? Cậu nhớ tắt hết đèn, khí nổi bật lên, chậc, Chu đại soái ca nhất định chịu nổi.“

      Hứa Nùng ở bên này nhìn hai người, ngươi lời ta lời khuyên nhủ, vẫn cảm thấy có chút quá đáng tin cậy.

      ra lúc trước vốn là muốn trực tiếp đem cái bánh ngọt kia đặt lên bàn, lúc ăn cơm liền để Chu Khởi ăn, tiện thể lại lấy ra mấy món quà chính mình chuẩn bị tốt, cuối cùng với câu "Sinh nhật vui vẻ" là xong rồi.

      Nhưng nào ngờ cái ý tưởng này vừa ra WeChat với hai nàng kia, liền bị phản đối dữ dội. Bọn họ cách làm này của rất khí, tiếp đó lại dạy phương pháp tạo kinh ngạc.

      Hứa Nùng ban đầu muốn nghe lời bọn họ, nhưng là lúc gọi Chu Khởi ra ăn cơm, liền có chút ngượng ngùng ở trước mặt đem bánh ngọt đặt lên bàn.

      Tới lui hồi liền đem tình kéo dài tới tình trạng này, đâm lao phải theo lao, cũng chỉ có thể làm theo các ấy .

      Trong phòng tắm tiếng nước vang lên lại biến mất, Hứa Nùng nhìn đồng hồ, lại nhìn bên ngoài sắc trời tối hẳn, tiếp đó lấy cái bánh ngọt ra từ trong tủ lạnh, ở mặt cắm cây nến.

      Lúc đốt nến, trong phòng tắm cũng truyền đến tiếng bước chân loạt xoạt.

      Hứa Nùng kịp nghĩ nhiều nữa, bước nhanh về hướng phòng tắm.

      Khoảnh khắc cửa phòng tắm mở ra kia, Chu Khởi và Hứa Nùng cùng lúc ngẩn người.

      Chu Khởi bất ngờ chính là thứ mà nàng nhà nâng trong tay, mà Hứa Nùng bất ngờ chính là ....

      Biểu cảm của cực mất tự nhiên ngay lập tức xoay người, đưa lưng về phía : " tại sao lại mặc quần áo tử tế hãy ra!"

      lúc này chỉ mặc cái quần dài rộng rãi màu đen, nửa người để trần, ngực mang đường cong rắn chắc cùng bọt nước, tùy tiện xông vào trong tầm mắt của Hứa Nùng.

      ngoại trừ nhanh chóng xoay người, căn bản kịp có phản ứng nào khác.

      Dáng vẻ của Chu Khởi chút cũng để ý, mặt mày lười biếng tiến lên hai bước, người hơi nghiêng, cằm đặt ở vai Hứa Nùng, khuôn mặt tuấn tú ghé vào bên mặt .

      "Tình huống gì a? Sao ăn cái bánh ngọt còn đốt ngọn nến?


      ra lúc này Chu Khởi đoán được là chuyện gì xảy ra.

      trước kia quá thích sinh nhật, trong ấn tượng ngoại trừ trước tiểu học, mỗi năm sinh nhật đều bị người trong nhà tổ chức làm lớn, thời gian còn lại, đều là tùy tiện trải qua.

      Nhưng mà sinh nhật hàng năm mẹ nhưng là đúng giờ nhắn tin gì đó cho , hôm nay biết thế nào, tin nhắn đến bây giờ cũng tới, cho nên liền dẫn đến cũng nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình.

      Chu Khởi nghĩ đến cái này, lại liên tưởng đến ít hành động của Hứa Nùng lúc trước ở bàn cơm, nhất thời trong lòng mềm mại vô cùng.

      Lúc chuyện, miệng mấp máy, cằm kê bả vai của cũng chuyển động qua lại hai cái. Hứa Nùng cảm thấy có chút ngứa, bên mặt còn dán lên mặt của , cũng cảm thấy có chút được tự nhiên.

      lúc này mặt nóng kinh khủng, chỉ muốn nhanh chút làm xong chuyện này, nhưng lại chậm chạp, ngại ngùng đem lời muốn ra khỏi miệng.

      Qua vài giây đồng hồ, trong tay bê cái bánh ngọt, mắt nhìn ngọn nến ở mặt cháy càng ngày càng mạnh, kéo dài được nữa, liền rầm rì mở miệng: ". . . phải sinh nhật của sao, chuẩn bị cho ...“

      rồi, đem cái bánh ngọt giơ về phía bả vai của mình, ngọn nến cháy được nửa mang theo ánh lửa chiếu sáng đường nét khuôn mặt của Chu Khởi.

      "Nhanh thổi nến.“

      Chu Khởi lười biếng cười, liền duy trì cái tư thế kia, đem ngọn nến thổi tắt.

      Căn phòng rơi vào bóng tối, Hứa Nùng cảm nhận được cảm giác đè ép mà người đàn ông ở phía sau mang đến cho mình, chịu đựng nhịp tim càng lúc càng nhanh, bước bước về phía trước, trực tiếp thoát khỏi đầu .

      "Dĩa ăn ở bàn trà, em lấy đến." chính là dĩa để ăn bánh ngọt.

      Chu Khởi nhìn bóng lưng về hướng phòng khách, cũng gì, chậm rì rì theo phía sau .

      Sau khi Hứa Nùng đến phòng khách, trước tiên bật đèn, xung quanh từ tối đen trở nên sáng ngời, mập mờ, ái muội trong khí cũng trong nháy mắt giảm ít.

      ổn định tâm trạng, có khẩn trương như vừa mới rồi nữa. Dẫn đầu ngồi xuống thảm trải sàn. Cầm lấy cái dĩa ăn giơ về phía Chu Khởi.

      "Này, ăn thôi, hôm nay là thọ tinh.“

      Chu Khởi tùy ý ngồi ở bên cạnh , nhận lấy cái dĩa đưa tới, sau đó khoét miếng cái bánh ngọt.

      Chỗ khoét chính là mặt có trân châu, giữa hai tầng bánh ngọt kẹp mứt trái cây, tầng bên ngoài kia bọc bơ màu trắng, mặt cùng có viên trân châu hồng đậm.

      " mạng , đồ tốt phải để cho vợ ăn trước, dưa hấu ngọt nhất chính là miếng đầu tiên, bánh ngọt cũng vậy.

      xong, đem miếng bánh ngọt dĩa đưa tới bên miệng Hứa Nùng.

      "Ngoan, miếng đầu tiên em ăn thay ."

      Hứa Nùng vừa đỏ mặt lại biết làm sao, nhưng cũng biết rất của công lực giày vò người khác của Chu Khởi, tại đáp ứng, chắc chắn chịu để yên.

      Vì thế cụp mắt, hơi hơi nhích về phía trước, đem khối bánh ngọt kia ngậm vào trong miệng.

      Nào ngờ, giây sau, trước mắt bỗng nhiên tối sầm.

      Đôi môi trong nháy mắt bị người ngậm chặt, lát sau, hô hấp nóng rực cùng môi lưỡi của người đàn ông cùng nhau, từng tấc từng tấc đem cắn nuốt.

      Bánh ngọt trong miệng bị đảo đến nát nhừ, bơ ở giữa hai người tới tới lui lui, cảm giác ngọt ngấy đầu lưỡi vẫn luôn tan.

      Hứa Nùng có chút hô hấp thông thông, nhưng lại bị hôn đến còn sức chống cự, thân thể bủn rủn bị vây vào trong ngực, giống như con cá mắc cạn, chỉ có thể dựa vào hấp thụ ít dưỡng khí.

      Lúc kết thúc, bị dày vò đến mức thở hổn hển. Hơi thở của người đàn ông dường như bao trùm cả người , lúc này trong lúc hô hấp, chóp mũi cũng tràn ngập hương vị của . Có hơi thở mát lạnh sau khi mới tắm qua, cũng có hương vị ngọt ngấy lưu lại sau khi hai người vừa náo loạn.

      Chỉ thấy hơi hơi nghiêng về phía trước, tại lúc thở dốc sâu, lại mổ cái lên môi .

      Tiếp đến, cười tiếng, có chút lười biếng, cũng có chút thỏa mãn sau khi thực được chuyện xấu.

      "Bạn mạng sai, miếng bánh đầu tiên,

      Quả rất ngọt.“
      Chalychanh, Lierose DuDu, Chris6 others thích bài này.

    5. mo_hoa

      mo_hoa Well-Known Member

      Bài viết:
      253
      Được thích:
      3,042
      Chương 55

      Cũng may mấy ngày này, số lần Chu Khởi tập kích bất ngờ ít, Hứa Nùng gần như quen với việc thường thường đột nhiên chặn lại hôn. Cho nên lần này, tuy rằng cũng có chút thẹn thùng, nhưng lại giống lúc mới bắt đầu, mặt đỏ tim đập ngay cả ngẩng đầu cũng dám.

      Chu Khởi ở bên kia cười đến biếng nhác hả hê, ngược lại bị giày vò giống như đứa bé đáng thương.

      Tức giận cực kỳ, Hứa Nùng cầm lấy cái bánh ngọt bàn khoét miếng to, hung hăng nhét vào trong miệng Chu Khởi. Người đàn ông kia cười chịu đựng, chưa xong còn thêm câu: "Vợ đút cho càng ngọt hơn miếng đầu tiên, nếu , còn dư lại em đều đút cho ăn .“

      Hứa Nùng trừng mắt nhìn , lười lại tiếp tục náo loạn với , cúi người từ trong hộp giấy bàn rút ra tờ giấy, lau chút bơ còn sót lại môi.

      Lúc này, điện thoại di động đặt bàn đột nhiên vang lên, là tiếng báo tin của WeChat.

      Điện thoại di động ở bên phía Chu Khởi, chạm vào cánh tay , "Giúp em lấy điện thoại.“

      Chu Khởi vươn tay đem điện thoại di động mò lên, tùy ý liếc cái, màn hình là nội dung WeChat cẩn thận liền đập vào mắt.

      Đuôi lông mày hơi hơi nhếch lên, đem điện thoại di động giao cho Hứa Nùng đồng thời hỏi: "Vẫn còn quà cho à?"

      Gửi WeChat đến phải ai khác, đúng là Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa, hai người ở trong nhóm hỏi mấy câu, nội dung cuối cùng vừa vặn dừng ở【Vậy mấy món quà kia cũng tặng rồi sao? 】

      Hứa Nùng nhìn màn hình điện thoại của mình, im lặng chút, sau đó mình đứng dậy, sau khi thuận miệng ném lại câu " chờ chút", liền về hướng phòng ngủ của mình.

      Lúc quay ra, trong tay nhiều thêm vài món đồ.

      Đúng, là vài món.

      Có hai cái là xếp vào túi, Chu Khởi thấy là cái gì, nhưng có cái lại đánh mắt nhìn qua liền nhìn thấy là cái gì.

      "Mua điện thoại di động cho à?“

      Hứa Nùng nhiều lời, chỉ bảo lấy cái di động cũ kia ra, sau đó đem thẻ điện thoại của tháo ra cắt cắt, đặt vào bên trong cái di động mới mua.

      lần này mua cho Chu Khởi chính là smartphone dòng mới nhất, giống với cái của là hiệu trái cây, chọn kiểu dáng màu xám đậm, sau lưng còn phối cho cái vỏ di động bằng cao su.

      Sau khi Hứa Nùng làm xong hết thảy, liền đem điện thoại khởi động giao cho Chu Khởi.

      „Em biết tại tự mình hẳn là cũng có thể mua được." Dù sao cũng là người có công việc, hơn nữa cảm giác làm vệ sĩ cho bác kia hẳn là thu nhập cũng quá thấp, "Nhưng là, em cũng biết nên tặng cái gì, cũng biết còn thiếu cái gì, cho nên chỉ có thể chọn cái này.“

      xong, Hứa Nùng lại giương mắt nhìn về hướng mặt Chu Khởi, đáy mắt có chân thành cùng dịu dàng.

      " đừng hiểu lầm, mua cái này cho hoàn toàn là cảm thấy là đồ cần thiết trong cuộc sống, em có. . . có ý coi thường ...“

      cẩn thận , Chu Khởi đương nhiên nghe ra được, ngốc nghếch này là tại sau khi tặng cho đồ đắt tiền, lại muốn bảo vệ lòng tự trọng của , muốn làm cho người đàn ông là cảm thấy mất mặt.

      Chu Khởi nghiêng người hôn cái bên môi , : "Vợ à, về sau cần giải thích với nhiều như vậy, càng cần phải cẩn thận sống chung cùng . muốn em giống như những khác, muốn làm nũng liền làm nũng, muốn nổi giận liền nổi giận, cho dù em thế nào, ở chỗ này của em cũng là công chúa .“

      rồi, lấy chóp mũi cọ cọ hai má Hứa Nùng, "Chỉ có em, che chở em, cần em ngược lại nhân nhượng .“

      Bất kỳ nào nghe thấy những lời này, có lẽ đều vui vẻ .

      Đặc biệt là giống như Hứa Nùng, người lâu được ai đặt trong lòng, lúc này nghe xong lời của Chu Khởi, khóe miệng tự giác hơi hơi nhếch lên.

      đẩy , : " trước tiên đăng kí cái tài khoản, lại đăng kí cái WeChat, chúng ta gửi kết bạn.“

      Tuy rằng bình thường tin nhắn điện thoại cũng thuận tiện, nhưng là tại đại đa số vẫn là quen dùng WeChat, Hứa Nùng cũng vậy, cho nên mới có chút gấp gáp tặng điện thoại di động cho Chu Khởi.

      Chu Khởi nghe theo, sau khi đăng kí hoàn tất WeChat lại quét mã QR của Hứa Nùng, sau khi thêm vào, tiện tay đánh cái ghi chú.

      Hứa Nùng vô thức thoáng nhìn về phía bên kia, phát ghi chú ở phía cũng chỉ có ba chữ.

      【Của Chu Khởi. 】

      Nickname vừa độc đoán lại trực tiếp, làm cho Hứa Nùng cũng biết nên cái gì mới tốt.

      Sau khi Chu Khởi làm xong những cái này, nhớ tới Hứa Nùng bên kia cũng thêm WeChat của mình vì thế hỏi: "Em ghi chú cho là gì?"

      Hứa Nùng vừa nãy sau khi thêm vào, liền thuận tay đánh chữ【 Chu Khởi 】, khung đối thoại ngay tại hàng đầu tiên, tùy tiện quét mắt qua liền nhìn thấy.

      làm sao có thể chịu được loại nickname nhìn qua liền có quan hệ gì này, vì thế đoạt lấy điện thoại của Hứa Nùng, đầu ngón tay ở mặt gõ gõ đánh đánh vài chữ——

      【Của Hứa Nùng 】.

      Khác với bên kia chính là, còn đặc biệt thêm cho Hứa Nùng bên này icon【trái tim 】

      Hứa Nùng biết làm sao, loại nickname này nếu như bị người ta nhìn thấy, chẳng phải là muốn thẹn chết sao.

      Dường như nhìn thấu ý tứ của , Chu Khởi tay lấy người đè ở dưới người, mổ cái lên đôi môi , : " cho sửa, nghe thấy ? Nếu bị phát em sửa lại, nhìn thấy lần phạt em lần."

      Chu Khởi ý vị nhìn Hứa Nùng, trước là đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, sau đó lười biếng nhếch nhếch khóe miệng, "Nếu là tích đủ mười lần, đến lúc đó phương thức trừng phạt có lẽ dễ dàng như vậy nữa.„

      Hứa Nùng nghe ra ý tứ khác trong lời của Chu Khởi, đỏ mặt đẩy ra, " đừng náo loạn.“

      cười, lại trêu chọc , ngược lại lại chỉ chỉ hai món đồ khác, "Những cái kia lại là cái gì?"

      Hứa Nùng có chút do dự, biết có nên lấy ra cho nhìn hay .

      Chu Khởi nhưng là khách khí, thấy cử động, cúi người tự mình kéo qua.

      "Bùa Bình An? „

      mở cái túi giấy trong đó ra, sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong liền lấy ra hỏi.

      Bùa Bình An là hình tam giác được gấp lại từ mảnh giấy mỏng màu vàng, ở giữa tầng giấy nửa trong suốt có hoa văn được vẽ ra bằng chu sa màu đỏ, cái nho , nhưng là lại xếp vào cái túi tơ tằm màu đỏ, có thể nhìn ra người chuẩn bị có bao nhiêu để tâm.

      Chu Khởi nhớ lại chuyện lúc trước chùa chuyện cùng tiểu sa di, nhịn được lại hỏi: "Là cầu khi chùa lúc trước sao?“

      Hứa Nùng gật đầu, "Chỉ là cái vật , mưa cầu an lòng. nếu tin tưởng, có thể cần.“

      đến đây, giống như sợ Chu Khởi ghét bỏ, đưa tay liền muốn lấy lại bùa Bình An trong tay .

      Chu Khởi làm sao chịu cho, tay bắt lấy hai cổ tay của , "Em chỉ đưa tờ giấy vụn, cũng có thể coi như bảo bối mà nâng niu, càng cần phải là đồ vật mà em dụng tâm cầu được.“

      rồi, tươi cười sáp lại gần , "Lúc trước khi quỳ gối ở chùa, trong lòng có phải cũng thay cầu nguyện cái gì hay ?"

      "Ừ. . . Hy vọng thần linh có thể phù hộ khỏe mạnh bình an." xong điều này, Hứa Nùng bỗng nhiên lại có chút ngại ngùng, vội vàng bổ sung, "Cũng chỉ là nha, em cũng cầu nguyện và xin bùa cho cha.“

      Chu Khởi tuy rằng đến mức ghen với cha vợ, nhưng lúc này cũng chỉ nhặt lấy từ mà bản thân muốn nghe.

      "Được, nhất định cố gắng khỏe mạnh bình an, sau đó luôn bảo vệ nhà chúng ta.“

      xong những điều này, lại nghiêng người sáp lại gần hai má Hứa Nùng.

      Chu Khởi hôm nay rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ, rất lâu rồi cảm nhận được loại cảm giác lâng lâng cả trái tim đều tràn đầy ham muốn kia.

      thích hôm nay mang tới cho rất nhiều bất ngờ cùng vui vẻ, vốn tưởng rằng phần cảm tình này là dây dưa cưỡng cầu được, muốn gặt hái kết quả có lẽ còn cần chờ thời gian.

      Nhưng lại nghĩ rằng, từng bước , tâm về phía mình.

      ấm áp và khô nóng trong ngực đan xen vào nhau, khi Hứa Nùng có thể cảm nhận được người kia dán lên người mình, hô hấp càng ngày càng nặng nề, có chút mất tự nhiên trốn tránh chút, sau đó cầm lên vật còn dư lại.

      „Cái kia. . . Vẫn còn thứ chưa mở đó.“

      Động tác của Chu Khởi đều nhìn thấy, trong mắt là ý cười phóng túng, cũng vạch trần .

      đưa tay nhận lấy cái túi trong tay , sau đó đem vật bên trong lấy ra, cẩn thận nhìn qua, phát chồng phiếu viết tay.

      "Phiếu giận dỗi, phiếu dỗ dành, phiếu ca ngợi.“

      Chu Khởi lật xem từng tờ , trong miệng cũng đọc ra từng từ từng từ ở mặt .

      Hứa Nùng thuận miệng giải thích, "Những cái này đều là Lưu Ngải và Trì Sa Sa bọn họ giúp đỡ nghĩ ra, em cảm thấy rất thú vị, liền chuẩn bị phần, nếu thích. . .“

      " thích." Chu Khởi ngắt lời , sau đó động tác lật phiếu trong tay ngừng lại, lát sau, đem tờ ở cùng kia hơi hơi giơ lên chút, "Chẳng qua, vợ à, cái phiếu 【 muốn làm gì làm 】này ... „

      xong, đáy mắt nổi lên nụ cười đen tối, hư hỏng.

      "Em chắc chắn, muốn để muốn làm gì làm?"

      Hứa Nùng ngẩn người, tiếp đến hai gò má trong nháy mắt giống như bốc cháy, luống cuống vươn tay về phía muốn đoạt đồ.

      "Cái này phải em viết!“

      sắp bị hại chết rồi! Các loại phiếu này là lúc trước Lưu Ngải và Trì Sa Sa viết cùng , sau khi viết xong chỉ tùy ý nhìn mấy tờ ở phía , cảm giác đều khá tốt, nên xem tiếp. Ai biết hai người lại có thể gài bẫy như vậy, để tờ phiếu mờ ám như vậy trà trộn vào.

      Chu Khởi giơ tờ phiếu kia lên rất cao, căn bản cho Hứa Nùng cơ hội lấy được.

      Thấy người bổ nhào về phía , ngược lại trực tiếp đem người ghim vào trong ngực.

      "Bạn học , đồ tặng nào có chuyện lại muốn đòi về? Yên tâm, lấy tờ phiếu này tùy tiện bắt nạt em."

      rồi, ấn eo Hứa Nùng, tươi cười dán lên bên tai .

      Môi mỏng mấp máy, hô hấp giống như mang theo dòng điện, giọng trầm thấp, ở bên tai mở miệng : "Ít nhất tại bắt nạt."

      Hứa Nùng đỏ mặt trừng mắt nhìn , thấy có hi vọng đoạt lại đồ, ngược lại cũng lại làm việc thừa, vùng ra khỏi cánh tay của , lần nữa lại ngồi thẳng người.

      Sau khi Chu Khởi lần lượt xem xong toàn bộ tờ phiếu, lại ngay ngắn thả lại vào trong túi giấy.

      Làm xong những cái này, nhìn thoáng qua Hứa Nùng, đột nhiên : " ra cũng có thứ này muốn đưa cho em.“

      Hứa Nùng ngẩn người, còn chưa kịp hỏi cái gì, liền thấy Chu Khởi đứng dậy về hướng phòng của .

      Khi quay ra, cầm trong tay cái hộp.

      hộp gỗ đàn hương rất tinh xảo, thể tích lớn , nhìn giống như là có chút niên đại.

      Chu Khởi giao cái hộp vào trong tay Hứa Nùng, vừa vươn tay muốn mở ra, vừa hỏi: „Đây là cái gì? “

      "Toàn bộ tài sản của .“

      Chu Khởi dối, bên trong này là toàn bộ gia sản của , ngoài những cổ phần công ty cùng bất động sản là mở chứng minh tài sản ra, còn lại đều là các loại thẻ đen hoặc là đồ vật đáng giá nhất mấy năm này thu thập được. Thậm chí chìa khóa của mấy chiếc xe sang đắt tiền nhất trong ga ra, cũng bỏ vào mấy cái.

      ra sau khi Hứa Nùng đồng ý cùng qua lại, Chu Khởi liền có ý nghĩ thẳng thắn thân phận, nhưng là vẫn luôn biết nên mở miệng như thế nào.

      luôn cảm thấy bản thân cái gì đều đủ khiến nàng nhà hiểu được tâm của , nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là Trần Tiến cái tên kia ra chủ ý ——

      "Đem toàn bộ tài sản của cậu đều giao cho ấy phải là được rồi sao? có người phụ nữ nào nhìn thấy những cái đó cảm động ? À, ý của tớ phải vị kia nhà cậu tiền, ý tớ là, cậu đem tất cả của cậu đều cho ấy."

      Chu Khởi cảm thấy cái chủ ý này cũng tệ lắm, cho nên hai ngày trước liền quay về nhà, hừng hực đem mọi thứ có thể thu thập đều thu vào trong cái hộp này, có mấy thứ nhìn thấy, cũng gọi người mở chứng minh tài sản kỹ càng tỉ mỉ.

      vốn muốn tìm cơ hội thích hợp lại đưa cho , nhưng là lại đột nhiên cảm thấy, hôm nay chính là thời gian thích hợp.

      Nhưng ngờ tới, vốn dĩ Hứa Nùng muốn mở hộp, sau khi nghe xong Chu Khởi động tác chợt ngừng lại.

      "Toàn bộ tài sản?“

      "Đúng." Chu Khởi , "Về sau mấy thứ này đều giao cho em sắp xếp, em phải còn muốn quay phim sao? Cũng có thể dùng tiền bên trong.“

      Hứa Nùng lần này hoàn toàn còn ham muốn mở hộp, đem cái hộp gỗ đàn hương kia đặt lên bàn trà, do dự chút, vẫn là hỏi câu: ". . . Là sợ em tủi thân sao?“

      Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có nguyên nhân này.

      Người đàn ông này hẳn là cảm thấy mình thiệt thòi khi chuyện đương với ? Có phải còn lén lút cảm thấy bản thân có tiền thể cho cuộc sống càng tốt hơn hay ?

      Nghĩ đến đây, Hứa Nùng xoay người nhìn về phía Chu Khởi, rất nghiêm túc : "Lúc em quen , chỉ biết là cái người nghèo xu dính túi, em biết bên trong này đến cùng là thứ gì, nhưng nếu đoán sai, hẳn cũng chính là tiền gần đây theo người ta luyện tập đánh quyền cùng làm vệ sĩ kiếm được ? cảm thấy, em ích kỷ đến mức lấy số tiền này của , làm chuyện của mình sao?“

      Chu Khởi nghẹn lời, biết nàng này là hoàn toàn hiểu lầm rồi.

      "Vợ à, em nghe , ra ....”

      " có việc gì, Chu Khởi." Hứa Nùng ngắt lời , trong lời hoàn toàn là chân thành, "Em chưa bao giờ so sánh cái gì với người khác, cũng để ý những thứ mà người khác coi trọng. ra , nếu lúc đầu phải là cái dáng vẻ này, nếu người con trai rất có tiền, có bối cảnh sâu, em đoán chừng ngay cả cơ hội tiếp cận cũng cho .“

      Lời này ra Hứa Nùng cũng chỉ là thuận miệng ra muốn để Chu Khởi an tâm, nhưng nghe xong lại triệt để dừng lại, lời ban đầu muốn ra hoàn hoàn mắc kẹt ở trong cổ họng. Lại nghĩ tới thái độ của đối với Bùi gia lúc trước, càng biết nên làm sao đem lời cho hết.

      "Tóm lại, cần lại suy nghĩ linh tinh, em bởi vì mấy thứ này mà cảm thấy tủi thân.“

      Hứa Nùng rồi, giống như là nghĩ tới điều gì, biểu cảm chợt trở nên nghiêm túc, "Nhưng mà em đối với cũng phải hoàn toàn cầu, em cảm thấy giữa hai người nhau quan trọng nhất vẫn là trung thành, nếu có ngày thích em nữa, có thể ngay lập tức cho em biết, em tuyệt đối sống chết quấn lấy buông. Nhưng nếu ở sau lưng giở trò, lén lút phản bội……”

      xong, lại nhìn hộp gỗ đàn hương bàn trà cái, sau đó làm ra vẻ rất hung dữ, : "Vậy em liền mang theo toàn bộ gia sản của rời , để lại biến thành kẻ xu dính túi! „

      Chu Khởi bị lời của chọc cười, tay kéo người vào trong ngực, cúi đầu hôn xuống đỉnh đầu .

      " cảm thấy tủi thân?"

      Hứa Nùng lắc đầu, " cảm thấy."

      lại im lặng, quét mắt qua hộp đồ kia, : "Vậy cái hộp kia liền để ở chỗ em, lúc nào em muốn dùng, bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra."

      Hứa Nùng lần này ngược lại để ý chút nào, "Được, vậy em bảo quản cho .“

      Dù sao dùng đến, đoán chừng cũng mở ra, nhưng nếu rất muốn đặt ở chỗ này của , cũng có lý do lại từ chối.

      Cùng lắm về sau có chuyện gì cần gấp, lại đưa lại cho .

      Hai tay Chu Khởi ôm Hứa Nùng lần nữa siết chặt, lát sau, trầm giọng mở miệng: "Bạn học . "

      „Ừ?“

      " để em biến thành kẻ thua.“

      Hứa Nùng ngẩn người, gần như trong nháy mắt liền hiểu ý của .

      Suy nghĩ chút, quả cũng là tiến hành vụ cá cược lớn, thế chấp bản thân đặt cược vào canh bạc này.

      Nghĩ đến đây, nhịn được cũng vươn hai tay ra, vòng tay quanh vòng hông gầy mà rắn chắc, khỏe mạnh của .

      " đó, thể để em thua."

      Trong lòng Chu Khởi nóng lên, cúi đầu lại nhàng hôn đỉnh đầu .

      Đương nhiên để thua, lại làm sao cam lòng để thua.

      ——————————

      Phía bên kia đại dương.

      Nơi Bùi Ngọc đóng phim vừa vặn chênh lệch múi giờ với trong nước 12 tiếng, bây giờ là gần 10 giờ sáng, mới vừa diễn xong phân cảnh, ở bên cạnh vừa xem kịch bản vừa nghỉ ngơi, tùy ý quét mắt về phía người quản lý bên kia.

      Người quản lý lúc này cầm di động biết xem cái gì, vẻ mặt rất hứng thú.

      " xem cái gì?“

      „Hot search ở Weibo trong nước a." Người quản lý "Chậc chậc" hai tiếng, " Bọn trẻ bây giờ lớn lên là là dễ nhìn, có mấy cặp tình nhân nghiệp dư, có cảm giác đều có thể ký hợp đồng xuất đạo.“

      rồi, đem di động đưa qua bên Bùi Ngọc.

      "Nhìn cặp này xem, có phải cũng rất đẹp mắt hay ? Tuy rằng nhìn thấy bé lớn lên thế nào, nhưng mà cậu con trai này này mặt nghiêng, chậc, phải tôi a, tôi cảm thấy cũng có thể so sánh với cậu.“

      vốn chỉ là tùy tiện buôn chuyện chút, bình thường Bùi Ngọc đối với loại chuyện này đều có bao nhiêu hứng thú, mỗi lần đem di động đưa đến trước mặt đối phương, người ta đều là vẻ mặt ghét bỏ đẩy ra.

      Nhưng hôm nay biết thế nào, sau khi tùy ý nhìn lướt qua ảnh chụp, dường như là phát cái gì, gắt gao nhìn chằm chằm vào cổ tay của trong ảnh.

      Người quản lý cảm thấy đúng, cũng thoáng nhìn về phía bức ảnh, nhưng mà cũng nhìn ra cái gì đặc biệt a, ngoại trừ tay kia đeo cái xích tay rất độc đáo.

      Chờ chút. . . Cái xích tay này, dường như từng nhìn thấy tay Hứa Nùng? Hơn nữa còn dường như nghe Bùi Ngọc lại , Hứa Nùng rất trân trọng cái này, bởi vì lúc trước là cha Hứa cùng thợ thủ công học nghề, tự tay đánh cho con mình cái dây xích tay độc nhất vô nhị.

      thầm kêu tiếng xong.

      Quả nhiên, lát sau, Bùi Ngọc đột nhiên lên tiếng, khi mở miệng biểu cảm của u ám vô cùng.

      "Lập tức đặt vé máy bay, tôi muốn lập tức quay về nước.“
      Chalychanh, Lierose DuDu, Chris4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :