1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ chính đều cùng nam phụ HE - Phù Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 16. A, phải chỉ là làm nũng sao, nàng cũng biết

      Nửa đêm mở mắt ra, phát hắc ảnh vô thanh vô tức ngồi ở mép giường, nếu là người bình thường khả năng kinh hô ra tiếng, nhưng Liêu Đình Nhạn , nàng bình tĩnh nằm ở đó, thậm chí còn bớt thời giờ nhìn cửa sổ bị gió thổi mở ra. có nữ hầu tới đóng cửa sổ, bọn họ đại khái lúc này dù nghe thấy động tĩnh cũng dám tới, cho nên cửa sổ bị thổi ra cứ mở rộng như vậy, ngừng rót gió lạnh và mưa bụi vào trong điện.

      Liêu Đình Nhạn phản ứng lại hắc ảnh là ai, bởi vì cũng phải lần đầu tiên nửa đêm nàng tỉnh lại phát bên cạnh có người ngồi, trước đây lúc ngủ cùng Tư Mã Tiêu, ngẫu nhiên có tình huống như vậy, Tư Mã Tiêu ngủ được, thường thường nửa đêm ngồi ở bên nhìn chằm chằm nàng như vậy hoặc là chỉ phát ngốc.

      Mấy lần thành thói quen.

      Hai người trong bóng đêm nhìn nhau chốc lát, Liêu Đình Nhạn gọi trước tiếng bệ hạ.

      Nàng mới ra tiếng, mép giường Tư Mã Tiêu bỗng nhiên duỗi tay về phía nàng. Ngón tay vẫn lạnh lẽo như cũ, vuốt ve gương mặt nàng, cằm và cổ, ở cổ nàng non mịn bồi hồi trong chốc lát, cọ xát đến Liêu Đình Nhạn cảm thấy có phải muốn bóp chết mình , ngón tay mới tiếp tục xuống, đẩy đai lưng nàng ra.

      Ở trong mảnh trầm mặc, Liêu Đình Nhạn chỉ cảm thấy xúc cảm lạnh băng dán lên da thịt mình, như là bông tuyết rơi xuống, hòa tan rồi thấm vào làn da, lạnh khắp toàn thân. Lại như là loài rắn mang đến lạnh lẽo, bởi vì cảm giác được nguy hiểm, thân thể theo bản năng run rẩy.

      Liêu Đình Nhạn hé răng, cũng nhúc nhích. Chăn gấm và quần áo phát ra tiếng cọ xát rất , nàng nhìn thấy Tư Mã Tiêu cúi người lại, kéo áo ngủ của nàng, lộ ra tảng lớn da thịt.

      Liêu Đình Nhạn: “……” Đây hình như sắp phải bắt đầu làm rồi, nhưng vì sao người này hô hấp cũng loạn, bình tĩnh như thế, như chùy đá lãnh đạm.

      “Nàng sợ?” Tư Mã Tiêu rốt cuộc mở miệng câu đầu tiên.

      Sợ nhưng ra sợ lắm, ai bảo luôn lặp lại mấy lần sắp ngủ nàng rồi ngủ nàng, mỗi lần đều khẩn trương, sợi dây thần kinh của nàng tại thả lỏng, khẩn trương nổi, ngược lại có loại cảm giác ngươi muốn ngủ ngủ , đỡ phải vẫn luôn treo tâm.

      “Bệ hạ, trong chăn có cái lò sưởi tay , trước làm ấm tay ?”

      Đúng, tại duy nhất nàng thể nhịn chính là người này tay lạnh muốn mệnh, sờ vào người rét cóng, bây giờ là mùa đông, tuyết bay đầy trời, bên ngoài còn mưa lạnh, gió lạnh vèo vèo rót vào trong phòng, đẩy chăn ra, lật quần áo của nàng sờ tới sờ lui, động tác còn chậm như vậy, coi thân thể nàng ấm đến mức sợ lạnh phải ?

      Tư Mã Tiêu cười tiếng, giơ tay lên, dán mặt nàng, “Tay của ta quá lạnh có phải .”

      À, nguyên lai đại gia ngài tự mình cũng biết a! Liêu Đình Nhạn xịch xịch vào trong chăn, “Bằng bệ hạ nằm trước?” Cầu ngươi làm ấm tay rồi mới sờ loạn, da gà nổi lên cũng đều bị ngươi sờ rụng!

      Tư Mã Tiêu chỉ dừng chút liền lên giường, Liêu Đình Nhạn ngửi được mùi máu tươi, cũng biết có phải ảo giác hay . Bất quá Tư Mã Tiêu cởi áo ngoài tùy tay ném lên mặt đất rồi, mùi máu tươi như có như liền theo đó tan . Liêu Đình Nhạn thèm nghĩ Tư Mã Tiêu làm cái gì mới khiến cho người toàn mùi máu, nàng nhân cơ hội này kéo lại bên chăn vừa rồi bị Tư Mã Tiêu xốc lên, đắp lên người hai người. Nhờ Tư Mã Tiêu ở bên ngoài ngăn gió, rốt cuộc lạnh như vậy nữa.

      Đáng tiếc nhiệt khí chăn tan , Liêu Đình Nhạn lặng lẽ dùng chân sờ soạng ở trong chăn chốc lát, móc ra cái lò sưởi tay nhét vào tay Tư Mã Tiêu: “Bệ hạ làm ấm tay.”

      Tuy giọng của nàng ôn nhu mà ân cần, nhưng Tư Mã Tiêu có thể tưởng tượng ra biểu tình của nàng, “Có phải nàng ghét bỏ ta ?”

      Liêu Đình Nhạn: “…… Làm sao có.”

      Tư Mã Tiêu : “Có phải ta với nàng, kỹ thuật diễn của nàng vô cùng thấp kém ”.

      Liêu Đình Nhạn: Cho nên hậu cung của ngươi là phải dựa vào kỹ thuật diễn để thượng vị sao? Bởi vì ta quá tươi mát thoát tục giống tiểu tinh khác, hề có kỹ thuật diễn, ngươi mới vì ta xoay người đưa ta thăng cấp?!

      Tư Mã Tiêu mềm vuốt ve tóc nàng, ngữ khí cũng ôn nhu vô cùng: “Nàng xem, nàng vô dụng như vậy, khẳng định thực dễ bị lừa, những người khác ở bên tai nàng tùy tiện cái gì, nàng đều tin hết.”

      chuyện , vì cái gì còn công kích lên bản thân nàng? Liêu Đình Nhạn ỷ vào Tư Mã Tiêu nhìn thấy, trong bóng đêm điên cuồng trợn trắng mắt, trong miệng còn phải phối hợp với cái đồ bệnh hoạn này: “Đúng vậy, ha hả, thiếp có thông minh như bệ hạ.”

      Tay Tư Mã Tiêu bỗng nhiên nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào trong lòng ngực mình, ngữ khí vi diệu, “Nàng tin những thứ hôm nay nghe được sao?”

      Liêu Đình Nhạn nhanh chóng lấy ra bảo mệnh đại pháp: “Ta cái gì cũng nghe thấy, chữ đều tin!”

      Tư Mã Tiêu niết từng ngón tay nàng, đặt bên môi mình, “A? Nhưng hai nữ hầu đều là .”

      Liêu Đình Nhạn: “……” Đây ngươi mẹ nó để ta tiếp tục như thế nào?

      Tư Mã Tiêu phảng phất cũng muốn cho nàng tiếp nhận được ý tứ, đột nhiên đầu đuôi mở ra đề tài khác, “Quý Phi có nguyện ý vì sinh hạ hài tử hay ?”

      Vì cái gì đột nhiên hỏi loại vấn đề người lớn này? Hơn nữa loại vấn đề này hỏi có ý nghĩa gì, nàng cũng có gan chó muốn a. Liêu Đình Nhạn chỉ có thể lần thứ hai mắt trợn trắng thẳng tắp nhìn đỉnh màn, dùng ngữ khí thành kính phảng phất như đối mặt với thần phụ điện hôn nhân : “Ta nguyện ý.”

      Tư Mã Tiêu giây chọc thủng, “Nàng gạt ta.”

      Con mẹ nó sao lại phiền như vậy! Liêu Đình Nhạn cắn cắn quai hàm, bỗng nhiên duỗi tay sờ ngực Tư Mã Tiêu, kéo mở quần áo , đem tất cả việc vừa làm với nàng đều làm lần —— chữ chính là sờ.

      Tư Mã Tiêu bắt lấy tay nàng, ngữ khí cổ quái: “Nàng làm cái gì?”

      Liêu Đình Nhạn bị nắm chặt tay thể nhúc nhích, thầm nghĩ ngươi khẩn trương cái gì, Tư Mã Tiêu ngươi cái chữ Tiêu này kỳ phải đọc là Kiều sao.

      “Bệ hạ phải tin sao, thiếp chỉ là cho thấy quyết tâm của thiếp mà thôi.” Liêu Đình Nhạn vẻ mặt giả cười.

      Tư Mã Tiêu trầm mặc trong chốc lát, “Thôi, ta tin nàng.”

      Liêu Đình Nhạn lặng lẽ thở phào nhõm. Cái gì, kỳ nàng muốn sinh hài tử cho Tư Mã Tiêu, hoặc là nàng muốn sinh hài tử cho bất kì kẻ nào ở thế giới này, nữ nhân sinh hài tử quả thực là qua quỷ môn quan, thể so với thế giới cũ a, vừa cẩn thận liền mất mạng, chuyện nguy hiểm như vậy vẫn là thôi . Hơn nữa, Tư Mã Tiêu có cái công năng này sao?

      Nàng ngắm ngắm phía dưới chăn, thân thể hai người kề vào nhau.

      “Ta cả đời này lưu lại huyết mạch.” Tư Mã Tiêu lúc này chậm rãi bên tai nàng.

      Liêu Đình Nhạn hồi tưởng hôm nay nghe thấy cái bí mật lớn kia, kỳ bí mật này đối với nàng mà cũng phải quá mức ấn tượng khắc sâu thế nào, cẩn thận nghĩ, ngược lại có loại cảm giác ra là thế, buổi chiều nàng mình có việc gì còn cân nhắc cốt truyện nguyên tác, phát lúc trước những việc lắm đều có thể thông suốt. Ví dụ như Tư Mã Tiêu cái bệnh này, tại nàng có thể khẳng định là do di truyền họ hàng gần gây ra, còn có Đoạn thái phó chút do dự phản loạn theo địch, nếu Tư Mã Tiêu phải là Đoạn Hoàng Hậu sinh ra, vừa nghe lại càng hợp lý.

      Có lẽ nhận ra nàng chuyên tâm, Tư Mã Tiêu nhéo nhéo gáy nàng, niết đến Liêu Đình Nhạn vội co rụt đầu lại. Nàng giơ tay ra sau sờ soạng chút, sờ đến tay Tư Mã Tiêu, bỗng nhiên ngẩn người, “Bệ hạ chuỗi vòng tay sao lại còn?”

      Tư Mã Tiêu nghĩ nàng chú ý tới chi tiết này, trong bóng đêm híp mắt nhìn chằm chằm nàng chốc lát mới trả lời: “ cẩn thận kéo đứt…… Nàng biết cái vòng tay này là gì sao?”

      Liêu Đình Nhạn: “Đại khái là đồ vật có ý nghĩa sâu nặng đối với bệ hạ?” Nếu vì sao mỗi lần cảm xúc dao động cũng chỉ muốn sờ cái vòng tay đó.

      Tư Mã Tiêu cười to, “Đó là đồ vật của mẫu thân thân sinh ta. Nàng nghe rồi đó, bà ta dùng cây đuốc thiêu chính mình cùng cả tòa cung điện, chỉ dư lại thứ này.”

      Đây vốn nên là câu trả lời làm người ra cảm thấy thương tiếc, lại bởi vì trong giọng Tư Mã Tiêu đầy quái dị cùng trào phúng, làm người ta cảm thấy ổn.

      “Ta chán ghét nữ nhân điên đó.” Tư Mã Tiêu ngừng tiếng cười, thanh mơ hồ : “Ta chán ghét bà ấy, cũng chán ghét phụ thân ta, Tư Mã thị xưa nay sinh ra nhiều kẻ điên, Tư Mã Ngu phụ thân thân sinh ta càng điên đến lợi hại, bức điên mẫu thân của ta, sinh hạ ta, hai huynh muội này lại chế tạo ra kẻ điên khác.”

      “Ta cho nàng bí mật.” Tư Mã Tiêu bỗng nhiên hưng phấn lên, giống như nhớ tới cái gì cao hứng.

      Liêu Đình Nhạn muốn nghe, nhưng Tư Mã Tiêu ràng đột nhiên nổ bùng dục vọng muốn hết, chấp nhận được nàng nghe, nàng chỉ có thể sống còn gì luyến tiếc mà nghe bí văn của hoàng thất đó.

      Tư Mã Tiêu giống như thầm ở bên tai nàng: “Khi ta còn , nữ nhân kia luôn muốn giết ta, bởi vì ta là chứng cứ bà ta loạn luân, cho nên bà ta đút độc dược cho ta, nhưng mà ta chết, Cao Mịch cứu ta, cứu ta rất nhiều lần. Sau lại, Tư Mã Ngu đưa ta cách xa nữ nhân kia, sau đó lâu nữ nhân kia liền chết……”

      “Năm ấy Tư Mã Ngu nổi điên, trong đêm giết chết Đoạn Hoàng Hậu, còn có nhi tử của Đoạn Hoàng Hậu cùng hai hoàng tử khác, chỉ có ta chết, tất cả mọi người cho rằng Tư Mã Ngu là vì lót đường cho ta, là vì bảo hộ ta, nhưng bọn đều sai rồi, lúc trước Tư Mã Ngu nổi điên người đầu tiên muốn giết chính là ta, nhưng ta chạy thoát, ta vận khí tốt trốn thoát, còn lật đổ nến, đốt Thái Cực Điện.”

      “Bọn họ cho rằng Thái Cực Điện là Tư Mã Ngu giết nhiều người như vậy rồi tự thiêu, ha ha ha, kỳ là ta đốt.” Tư Mã Tiêu hết sức vui sướng, giống như đây là việc đặc biệt buồn cười.

      Nhưng mà chỉ mấy hơi qua , tiếng cười đột nhiên im bặt, Liêu Đình Nhạn bị lúc dọa lúc rống làm cho rút gân, nằm bệt ở đó chờ xem lại muốn xài hình thức nổi điên nào.

      “Bí mật này ta chỉ cho nàng, trừ ta cũng chỉ có nàng biết.” Tư Mã Tiêu thân thân mật mật ôm nàng, tay nâng gương mặt nàng “ tại nàng biết bí mật của ta.”

      Liêu Đình Nhạn bị ngữ khí của làm cho lông tơ dựng thẳng, nhịn được hỏi: “Bệ hạ muốn giết ta sao?”

      Tư Mã Tiêu nghi vấn ừm tiếng, “Sao nàng nghĩ như vậy?”

      Liêu Đình Nhạn: Nếu muốn giết ta vì sao giống như biến thái muốn diệt khẩu!

      Nàng cảm thấy mệt mỏi, Tư Mã Tiêu đêm nay bệnh quá lợi hại, nàng có điểm gánh nổi, chủ yếu là gánh được buồn ngủ. Liêu Đình Nhạn có chút bất chấp tất cả, ngáp cái hỏi: “Bệ hạ người buồn ngủ sao?”

      Tư Mã Tiêu: “Ta ngủ…… Nàng còn ngủ được?”

      Liêu Đình Nhạn: “Ngủ được.” Đồng hồ sinh học của nàng rất mạnh.

      Tư Mã Tiêu cảm nhận được cảm giác còn lời gì để , biết nhiều bí mật như vậy, nàng liền phản ứng thế này? Quá bình đạm rồi, cũng bị dọa khóc, cảm thấy phải rất cao hứng, lát sau lại cảm thấy có điểm cao hứng.

      nhịn được ôm Liêu Đình Nhạn hôn cái, “Nàng giống những người khác, ta thích nàng cái dạng này.”

      Liêu Đình Nhạn: Ha hả, cảm ơn a, ai bảo ta là nữ chủ đâu, đương nhiên giống.

      “Cho nên nàng phải luôn bồi ta, nếu ngày nào đó nàng muốn ở bên ta, ta giết nàng.” Đồ biến thái này vừa thân mật vuốt ve mặt nàng vừa ngọt ngọt ngào ngào như vậy.

      Liêu Đình Nhạn vừa nghe, yên tâm, ý tứ này còn phải là chỉ cần vẫn luôn bồi có việc gì, đơn giản. Nàng có việc gì cũng muốn rời a, kỳ sinh hoạt trong cung nàng còn rất vừa lòng.

      “Vâng, bệ hạ, thiếp tuyệt rời .” Nàng chút do dự vỗ ngực bảo đảm.

      Tư Mã Tiêu: “……” Vậy cũng chưa dọa đến nàng sao.

      có chút vi diệu cam lòng, “Nàng có phải chút cũng sợ ta hay ? Từ đến lớn tất cả mọi người đều sợ ta.”

      Liêu Đình Nhạn: Ngươi là tiểu hài tử sao! Đây là cái phương thức làm nũng khác loại gì!

      Nàng ôm lấy cổ Tư Mã Tiêu, lao lên hôn vài cái, “Bệ hạ, thiếp muốn ngủ, chúng ta ngày mai lại được ?”

      A, còn phải là làm nũng sao, nàng cũng biết.

      Phát Tư Mã Tiêu nữa, Liêu Đình Nhạn sửng sốt, nghĩ thầm nguyên lai thổi gió bên gối dùng được như vậy sao, nàng nhớ tới việc, lại cầm tay chặt, thử thăm dò: “Bệ hạ, những cung nhân bên thiếp đó, có thể tha các nàng mạng hay ?”

      Tư Mã Tiêu dúi đầu vào trong cổ nàng, tùy ý mà a tiếng, “Vậy tha các nàng mạng .”

      So với nàng tưởng tượng còn đơn giản hơn? Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, cổ nhân lừa ta, từ xưa hôn quân đều chịu nổi gió bên gối. Nàng lại vuốt tóc Tư Mã Tiêu hai cái, “Bệ hạ, cửa sổ bị gió thổi mở ra, trong phòng quá lạnh, đóng cửa sổ được ?”

      đứng dậy tự mình đóng cửa sổ.

      Liêu Đình Nhạn: “…… Oa a.”

      Tác giả có lời muốn : Tuy rằng nhìn qua là ban đêm hài hòa, nhưng kỳ có rất nhiều lúc nếu lựa chọn trả lời đúng liền phát sinh tình ổn có nguy hiểm cao.

      Quý Phi của chúng ta, hoàn mỹ né tránh, lại thành công lê lết qua lần.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Công nhận A Kiều quá tiến bộ luôn! Ni Hảo Ma!
      heavydizzy thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Thuần được rồi, tiểu kiều bị thuần hóa, ai za, chỉ là mặt ngoài, mặt ngoài thôi đúng ?, đúng ko?, có ai thử ra chạm đuôi thử coi, tiểu kiều có dựng lông cắn loạn ko, ha hả......
      heavydizzyHale205 thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 17. Lãnh diệp phiêu dật rải đầy mặt ta

      Liêu sứ quân phong trần mệt mỏi chạy tới thành Lạc Kinh, ngày này đến nơi vừa lúc tuyết rơi. Thấy tường thành cao lớn của Lạc Kinh gần trong gang tấc, Liêu sứ quân cũng có ý tứ dừng lại tạm lánh gió tuyết, vẫn mang theo người hầu cưỡi ngựa chạy như điên, chuẩn bị tiếng trống làm tinh thần hăng hái, trong vòng hôm nay đuổi tới nơi. Hơn mười con ngựa giống như gió xoáy, gào thét xẹt qua quan đạo, đạp tuyết đọng đường thành mảnh lầy lội.

      Tới phụ cận tường thành, Liêu sứ quân đầu tiên dừng ngựa, xoay người nhảy xuống, vừa mới chuẩn bị lấy ra công văn biểu lộ thân phận, liền có hoạn quan áo lam mang theo người lên đón, cười ngâm ngâm hỏi: “Chính là Liêu sứ quân?”

      Liêu sứ quân kinh ngạc, trầm ổn gật đầu : “Đúng vậy, biết hoạn quan là……?”

      Xác nhận thân phận, hoạn quan tươi cười càng thêm ấm áp, thái độ thận trọng, hành lễ : “Nô hầu hạ bên cạnh bệ hạ, biết được mấy ngày gần đây Liêu sứ quân đến kinh, nô chờ đợi ở đây mấy ngày, rốt cục là chờ được Liêu sứ quân. Hà Hạ cách Lạc Kinh khá xa, Liêu sứ quân đường tới đây là vất vả, nơi này gió lớn, Liêu sứ quân thỉnh bên này, tới xe ngựa uống ly trà nóng nghỉ chân chút, sau đó liền cùng nô tiến cung thôi.”

      Liêu sứ quân được dẫn vào trong thành Lạc Kinh, vệ binh thủ vệ đến công văn vào thành của bọn họ cũng chưa xem cho . Tuy rằng hoạn quan trước mặt tươi cười dễ thân, thái độ ôn hòa, nhưng Liêu sứ quân trong lòng vẫn nghi ngờ mạnh, cho tới bây giờ còn biết bệ hạ triệu mình nhập Lạc Kinh đến tột cùng là vì cái gì, vốn định tới Lạc Kinh tìm bạn cũ trong kinh hỏi thăm vài, ai ngờ vừa đến gặp gỡ hoạn quan này, lập tức dẫn vào cung.

      Bức thiết như thế, đến tột cùng là vì sao?

      Liêu sứ quân càng nghĩ càng là lo lắng, khỏi lặng lẽ dò hỏi hoạn quan, hoạn quan kia chỉ cười: “Tâm tư của Bệ hạ, nô làm sao biết được, bất quá Liêu sứ quân cứ yên tâm, theo nô xem, phải là chuyện xấu. giờ trong cung Quý Phi độc được thánh sủng, chừng chỉ là tưởng niệm ngài, bệ hạ mới có thể triệu ngài đến.”

      Liêu sứ quân: quá khả năng chỉ là bởi vì loại việc này, khẳng định còn có nguyên nhân khác càng quan trọng!

      Nữ nhi của , chính biết, trong xương cốt kỳ rất lười, nữ tử thế gia cần phải học tài nghệ, những thứ cần học nàng có thể toàn bộ buông bỏ, muốn mất sức làm cái gì, trừ lớn lên đẹp ra, có ưu điểm gì đáng giá nhắc tới. nghe mỹ nhân trong cung chỉ có dung mạo giảo hảo, còn có tâm cơ thâm trầm, lại có hoàng đế hung tàn ham mê giết người, nghĩ như thế nào nữ nhi tại đều là ở trong nước sôi lửa bỏng, người khác truyền cái gì Liêu Quý Phi được thánh sủng, trong lòng là nửa tin nửa lo lắng, còn biết nữ nhi trong thời gian này gặp bao nhiêu tội, muốn ở trong cung sống yên, sợ là phải trở nên hoàn toàn thay đổi.

      Càng nghĩ, Liêu sứ quân càng chua xót khó nhịn. Cũng biết vừa thế này, nhìn thấy nữ nhi tiều tụy như thế nào.

      đường đến cung thành, ngang qua Đoạn trạch. Liêu sứ quân kinh ngạc phát trước cổng lớn treo đèn lồng trắng, nếu là người bình thường qua đời, trong đại gia tộc như Đoạn gia, đó là đèn lồng trắng cũng tư cách treo, vậy nhân vật qua đời tất nhiên là có thân phận.

      biết trong phủ Đoạn lão thái phó, là người phương nào qua đời?”

      Hoạn quan đúng lúc bày ra biểu tình thương xót tiếc nuối, “Là nhị tử của Đoạn thái phó, mấy ngày trước đây bị bệnh cấp tính qua đời, Đoạn thái phó tuổi này người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thương tâm bệnh dậy nổi, ở nhà tĩnh dưỡng, vụ trong triều đều vô tâm trông nom.”

      Liêu sứ quân cùng vị Đoạn lão thái phó này cũng quen biết, Đoạn gia đại gia tộc nhiều thế hệ ở Lạc Kinh, giống Liêu gia chỉ là gia tộc Hà Hạ bên kia, cơ bản có lui tới —— chủ yếu là người ta chướng mắt bọn họ. Cho nên Liêu sứ quân cũng chỉ cảm thán theo câu, chưa từng để ý nhiều.

      Vào cung, thay đổi là vị hoạn quan áo tím tiến đến chiêu đãi, nhìn qua thân phận càng cao hơn, nhưng thái độ càng thêm thân thiện.

      “Liêu sứ quân tới, Quý Phi ngóng trông ngài, hỏi rất nhiều lần! Chúng ta bây giờ liền gặp Quý Phi.”

      Liêu sứ quân chần chờ, “Ta có cần bái kiến bệ hạ trước?”

      Hoạn quan cười tủm tỉm : “ cần, bệ hạ phân phó, ngài nếu đến, chỉ trước gặp Quý Phi cũng được.”

      Tuy rằng như vậy có chút hợp lễ nghi, nhưng nếu hoàng đế như thế, Liêu sứ quân cũng chỉ có thể theo lời gặp nữ nhi trước. trong lòng xác nhớ mong vô cùng, tâm thần yên theo hoạn quan về phía trước, cũng chưa quá chú ý hoạn quan dẫn mình tới nơi nào, chờ đến hoạn quan kia dừng bước chân lại, đứng ở chỗ cửa điện chắp tay với , Liêu sứ quân mới phản ứng lại, nhìn cửa điện kia.

      “Đây…… Đây tựa hồ là nội điện bệ hạ vẫn ở?” Liêu sứ quân nghi hoặc, phải nữ nhi muốn gặp sao, sao mang chỗ Quý Phi ở, ngược lại tới nội điện nơi bệ hạ nghỉ ngơi?

      Hoạn quan tiếp tục cười giải thích: “Liêu sứ quân cần hoài nghi, Quý Phi đó ở trong điện chờ ngài.”

      Hỏi nhiều vô ích, Liêu sứ quân nhấc chân vào trong điện, nhìn thấy nữ hầu cung nhân theo thứ tự hành lễ, dẫn tới trước giường.

      Liêu sứ quân: “……”

      Liêu Đình Nhạn hơn nửa thân mình nằm liệt giường, cơ hồ chôn ở trong đệm lông cáo, dưới chân nhét cái lò sưởi bộ dáng kỳ quái, người còn có chăn gấm mềm , tư thế rất là tùy tiện kềm chế được, phi thường ra thể thống gì. Nếu phải bàn bên cạnh còn bày các loại mứt ăn vặt, sắc mặt nữ nhi cũng quá tốt, Liêu sứ quân phải cho rằng tư thế này của nàng là tê liệt, cho nên nằm ở kia dậy nổi.

      Bất quá, đồng thời nhớ tới lời đồn nào đó, đôi mắt nhìn đến bụng của nữ nhi, tâm tình phức tạp hỏi nàng, “Quý Phi chính là có thai?” Cho nên mới là bộ dáng dưỡng thai.

      Liêu Đình Nhạn vốn dĩ nằm liệt sắp ngủ, nghe phụ thân vào, lúc này mới có tinh thần, từ giường ngồi dậy, còn chưa hỏi han tử tế tình hình gần đây, bị phụ thân nện vào đầu câu như vậy, tức khắc trầm mặc.

      Lời đồn này sao càng truyền càng rộng, rốt cuộc còn có ai tới quản hay !

      “Khụ, phụ thân cần tin lời đồn bên ngoài, nữ nhi vẫn chưa mang thai.” Liêu Đình Nhạn nghiêm nghị bác bỏ, sau đó cho người chuyển đôn lót đệm mềm đến, “Phụ thân ngồi xuống chuyện .”

      “Phụ thân thời gian này có tốt ? đường tới đây hẳn là vất vả, nhìn còn gầy .” Liêu Đình Nhạn vẫn thực quan tâm Liêu sứ quân làm phụ thân mình mấy năm, ngừng hỏi han.

      Liêu sứ quân nhất nhất đáp lại, cũng muốn hỏi nàng vài câu, nhưng nhìn gương mặt nàng ràng ăn nhiều béo lên, lại cảm thấy mở miệng được. chung, nên câu “Con cũng gầy” linh tinh. Ở đường vẫn luôn tưởng tượng cảnh gặp mặt nữ nhi, hai cha con chúng ta những lời chua xót này, nhưng tại nhìn thấy người , vô pháp che lương tâm ra.

      thể thừa nhận, nữ nhi khả năng sống tồi, bởi vì nhiều năm như vậy cũng nuôi béo được nữ nhi, vào cung còn đến năm, toàn bộ đều béo đến mắt thường có thể thấy được.

      “Phụ thân có muốn ăn mứt này hay ? Khá ngon, lần trước phía nam tiến cống, cho người làm ra.”

      Liêu Đình Nhạn mở miệng, nữ hầu ở bên làm bình hoa liền tiến lên đưa mứt cho Liêu sứ quân, nhìn hàng thức ăn trong tầm tay, Liêu sứ quân đau đầu: “Quý Phi, ngày thường cũng đãi khách như thế này?”

      Liêu Đình Nhạn nghe ra tán đồng trong giọng của phụ thân, nghi hoặc hỏi : “Phụ thân thích ăn mứt?” ràng năm rồi vào đông thích nhất ăn mứt này nọ.

      Liêu sứ quân: Căn bản phải là chuyện mứt!

      lo lắng nhìn nữ nhi: “Lúc con ở trong nhà còn tốt xấu biết chút quy củ, sao bây giờ vào cung ngược lại đúng mực, ta tuy là phụ thân con, nhưng giờ thân phận bất đồng, con cũng nên nằm liệt giường chuyện như thế, chẳng phải là ảnh hưởng uy nghi?”

      Đúng vậy, trước kia nữ nhi ở nhà tuy rằng cũng lười, nhưng tốt xấu biết ngồi dậy ăn, lúc gặp khách cũng ngồi ngay ngắn, tại tốt rồi, ngày mùa đông nằm ở giường ăn, đây chính là nội điện của hoàng đế! Hoàng đế tùy thời tiến vào, nếu nhìn thấy nàng cái bộ dáng quy củ này, thích nàng làm sao bây giờ!

      Lão phụ thân rầu thúi ruột.

      Liêu Đình Nhạn nhất thời còn phát hành vi của mình có gì đúng, sau lúc lâu mới phản ứng lại, thầm mắng tiếng tổn thọ. Nàng là chú ý, trong thời gian này đại bộ phận nàng đều thoải mái dễ chịu nằm liệt chỗ này, Tư Mã Tiêu cũng thường cùng nàng nằm liệt với nhau, căn bản ai dám nàng câu đúng, nàng thành thói quen. Hơn nữa nàng cũng cần đãi khách, phải biết rằng tại cơ bản chính là nàng ở trong nội điện của Tư Mã Tiên, ai muốn sống dám đến chỗ nàng làm khách, nơi này hoàn toàn trở thành địa bàn của nàng, đương nhiên là muốn thế nào liền như thế ấy.

      Tư Mã Tiêu người này là, dễ dàng dạy hư người ta. Liêu Đình Nhạn có áp lực tâm lý mà khiển trách Tư Mã làm nũng trận, người lại vẫn như cũ nằm liệt giường nhúc nhích, “Phụ thân yên tâm, bệ hạ tự mình mở miệng cho phép con như thế.”

      Lời này vừa ra, Liêu sứ quân dù có bao nhiêu tán đồng cũng đều chỉ có thể nuốt vào. còn có thể làm sao bây giờ đây, cũng thể khiển trách hoàng đế . Nữ nhi giờ là Quý Phi, cũng thể vì chuyên này thêm cái gì.

      Lão phụ thân mạc danh có loại nữ nhi tìm được chỗ dựa, chính mình quản được nàng, chỉ có thể bi thương nhìn nàng vô pháp vô thiên.

      Liêu Đình Nhạn sờ sờ cái mũi, cảm thấy phụ thân khẳng định lại ở trong lòng bức bức cái gì, nàng nhìn ra lo lắng, moi hết cõi lòng mà an ủi, “Phụ thân người cần lo lắng cho con, người xem tại con sống rất tốt, bệ hạ rất sủng ái con.”

      Trải qua kiện đại bí mật lần trước, dù Liêu Đình Nhạn hay là Tư Mã Tiêu, ở chung đều càng thả lỏng, thí dụ như Liêu Đình Nhạn giờ cái dạng lười nhác này, lúc trước nàng ít nhất giường Tư Mã Tiêu ăn cái gì. Đều là bởi vì Tư Mã Tiêu hề có điểm mấu chốt mà thiên y bách thuận, sắp dưỡng phế nàng rồi.

      Liêu sứ quân nghe nữ nhi lời này, cũng cảm thấy yên tâm, ngược lại càng thêm lo lắng. Trong lòng nghĩ đến những mỹ nhân họa quốc tiền triều, là họa thủy, kỳ đều là nữ tử đáng thương, may mắn được quân vương sủng ái thôi, nhưng khi xảy ra chuyện, các nàng liền thành ngọn nguồn của hết thảy bi kịch, bị người ta thóa mạ, cứ như thể mất nước đều đơn giản từ nữ tử nho đó.

      muốn nữ nhi cũng rơi vào cái kết cục như vậy. Nếu có thể, tình nguyện nữ nhi chỉ là mỹ nhân bình thường ở hậu cung, ngày tháng bình đạm an ổn.

      Hoàng đế Tư Mã Tiêu tính tình thay đổi thất thường, hôm nay sủng ái bất quá là mới mẻ nhất thời, có thể duy trì bao lâu, về sau nếu bệ hạ sủng ái nữ nhi, nữ nhi phải tự xử thế nào.

      Liêu Đình Nhạn: Cha lại não bổ cái gì, lông mày nhăn đến độ muốn rơi ra.

      “Cha, người cần quá mức lo lắng, cứ thoải mái sống của người…… Mấy năm nay người bận việc chính vụ, cũng thêm mấy thiếp thị, giờ nữ nhi có nơi quy túc cần người lo lắng, phụ thân sao tục cưới, cũng sinh thêm đệ đệ muội muội thừa hoan dưới gối. Hay là phụ thân chưa gặp gỡ nữ tử vừa lòng?” Liêu Đình Nhạn thử thăm dò hỏi.

      Nàng vừa lời này ra, ngoài mành truyện tới thanh của Tư Mã Tiêu, mang theo hai hoạn quan từ trước điện tới, vì nghe thấy Liêu Đình Nhạn , mới thuận miệng tiếp: “Hà Hạ nếu có ai vừa lòng, bằng đến Lạc Kinh chọn mấy mỹ nhân mang về, hậu cung của cũng có mấy người có diện mạo, biết Liêu sứ quân nhìn vào mắt hay .”

      Liêu Đình Nhạn: “……” Ngươi nghiêm túc?!! muốn để tiểu lão bà của ngươi làm mẹ kế của ta?

      Liêu sứ quân: “……” Vị bệ hạ này như đồn đại …… hành kềm chế được.

      Làm hoàng đế có thể nổi điên, nhưng làm thần tử thể cùng điên, Liêu sứ quân đầy mặt nghiêm túc, đứng lên hành lễ, “Thần Liêu Tấn Xuất, bái kiến bệ hạ, thần dám.”

      Liêu Đình Nhạn cũng hô tiếng bệ hạ, nàng vốn dĩ chuẩn bị giống trước đây nằm liệt bất động, nhưng tiếp thu ánh mắt cha già, nàng vẫn là chậm rì rì chuẩn bị bò dậy hành lễ. Còn chưa dựng thẳng eo, Tư Mã Tiêu bước tới bên giường, tay ấn nàng trở về.

      “Bên ngoài lạnh như vậy, dậy làm gì, nằm xuống .”

      Liêu Đình Nhạn thuận thế liền nằm xuống, lại thuận tiện từ phía dưới chăn móc ra lò sưởi tay cho Tư Mã Tiêu, còn kéo góc chăn ý tứ là đáp lên chân cho .

      Tư Mã Tiêu cầm lấy lò sưởi tay nhìn về phía Liêu sứ quân, có chút bất mãn : “Ngươi cũng thể khi dễ Quý Phi của .”

      Liêu sứ quân:???

      Đó hình như là nữ nhi của sai ? cũng có làm cái gì thất lễ?

      Tư Mã Tiêu thấy đầy mặt khiếp sợ, biết mình sai ở nơi nào, nhướng mày nhìn gần : “Ngươi mới vừa rồi phải bức nàng dậy sao, ai cho ngươi miễn cưỡng nàng.” Là vừa rồi Liêu Đình Nhạn cùng với Liêu sứ quân kia ánh mắt về, còn có động tác của Liêu Đình Nhạn đứng dậy chuẩn bị hành lễ, Tư Mã Tiêu liền đoán được Liêu sứ quân vào trước lúc tới khẳng định cái gì, đơn giản là quy củ linh tinh, Tư Mã Tiêu cần đầu óc cũng có thể nghĩ được, những người này là giống nhau thích xen vào việc người khác.

      Liêu Đình Nhạn ở phía sau dùng ngón tay chọc lưng Tư Mã Tiêu.

      Tổ tông a! Kia chính là cha ta! Ngươi coi mỗi người đều giống ngươi là mặt hàng hố cha sao!

      Tác giả có lời muốn : Có hoàng đế làm con rể là cái thể nghiệm gì?

      —— Cảm ơn, là cảm giác muốn cái tát đánh chết hỗn trướng kia lại dám động thủ, ai bảo là Thiên Vương lão tử đâu, ha hả.

    5. SiAm

      SiAm Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      90
      Hai chap vui ghê, nữ 9 còn mập lên tới cỡ nào nữa :)))).
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :