1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[CĐ-Sắc] Cẩm Tú Đỉnh - Thần Vụ Quang (Hoàn ~~~~)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Team hóng Thích bị ngược lên sàn điểm danh đê!!! Hi vọng Bạch này là nam phụ cho đời chị du có tí màu sắc.đừng làm tra nam nhé nhé!!
      gió đông bắc, ChrisHaruka.Me0 thích bài này.

    2. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492

      Chương 39


      Qua hai ngày, huynh đệ Triệu gia cũng trở về vương phủ, đến thỉnh an Mục Thư Du mặt mày cau có, bộ dạng tâm nặng nề, Mục Thư Du thấy vậy cũng hỏi nhiều, chỉ để cho bọn họ trở về nghỉ ngơi tốt.


      Triệu Tín Thư trở về đến phòng sau khi uống trà lại than thở.


      “Rốt cuộc là thế nào, làm sao lấy được bạc?” Hồ Bội Hoa cuống cuồng truy vấn.


      “Ta làm sao biết, tiệm vàng bạc chỉ có người lấy , là ai lấy lại chịu .”


      “Nào có ai làm ăn như vậy, là hắc điếm còn phải nể mặt, chúng ta có bằng chứng bọn họ dựa vào cái gì mà chịu xuất bạc!”


      “Nàng ở trước mặt ta hô to gọi có ích lợi gì, có bản lĩnh nàng Kỷ quốc mà kêu, xem xem có thể lấy bạc ra hay , đó là Kỷ quốc ta và Tín Nghĩa nếu muốn tính sổ với bọn họ cuối cùng thua thiệt còn phải là chúng ta hay sao, chuyện như vậy ta nghĩ biện pháp tra cho ràng. Thái phi mấy ngày nay có tin tức gì , chuyện phong hào tước vị có tin gì hay ?” Triệu Tín Thư bực mình khi phải chuyện dòi dòng với Hồ Bội Hoa nên vòng vo đổi đề tài.


      Hồ Bội Hoa nghe mà cười khinh miệt tiếng: “Đừng đề cập tới nàng ta, có bà mẹ chồng như vậy ta và Lan đều có mặt mũi mà ra khỏi cửa, để cho nàng ta và Hoàng thượng thân cận là chuyện bất đắc dĩ, đây là vì Triệu gia chúng ta, nàng ta mới từ cung trở về hai ngày nay, cũng biết có phải là bị đuổi ra ngoài hay , Thu Hà cũng còn cho người truyền tin gì ra. Cái này cũng chưa tính là cái gì, trở lại huynh đệ tốt Bạch Quảng Thanh của chàng cũng vừa tới, từ đó đến giờ khắc cũng có nhàn rỗi đâu, luôn ra vào phủ chúng ta, nghe ngày mai còn muốn cùng lên chùa cầu phúc, tại bên ngoài đều truyền ra rằng nàng ta có mị thuật đấy! Vị Thái phi này lại tuyệt để ý tới, cứ lén lút gặp mặt Bạch Quảng Thanh.”


      Triệu Tín Thư nghe xong ngây người hồi lâu, đột nhiên vỗ đùi cao giọng hô: “Tốt, là quá tốt!”


      Hồ Bội Hoa buồn bực nhìn Triệu Tín Thư, hiểu tại sao lại đột nhiên cao hứng như vậy.


      “Chàng làm sao vậy?”


      “Nàng còn chưa hiểu? Ta muốn Mục Thư Du này mới là cứu tinh của Triệu gia chúng ta, cũng may nàng ta là người nhát gan, sợ phiền phức, mà lại dễ mủi lòng, nàng suy nghĩ kĩ chút xem nếu đổi lại là nữ nhân khác khi danh tiếng xấu bị truyền họ sớm tự sát rồi, còn nàng ta lại có thể chịu đựng được lại dễ dàng vì chúng ta mà làm việc nữa. Ta và Tín Nghĩa lấy lại được bạc, sao còn buồn bã gì nữa, nếu như lời nàng , nàng ta còn lén lút với Bạch Quảng Thanh sau này có thể nhờ Bạch thừa tướng liên lạc với các triều thần hộ Triệu gia chúng ta rồi, mà Hoàng thượng bên này nàng ta cũng phụng dưỡng tốt còn phải cần dùng tới bạc hay sao? Đến lúc đó chỉ cần có thể trở về đất phong, có căn cơ chúng ta sợ cái gì nữa. Nàng cần phải ngăn trở nàng ta, chỉ để ý tạo điều kiện để nàng ta và Bạch Quảng Thanh gặp mặt nhau rồi làm bộ như biết gì là xong, bình thường lại hù dọa chút để trấn áp nàng ta là được.” Triệu Tín Thư vừa nghĩ tới mấu chốt trong chuyện này lập tức chuyển buồn làm vui, chờ nghiệp lớn thành công lúc đó ai còn nhận ra vị Thái phi Mục Thư Du này, cũng để cho nàng ta bước qua cửa Triệu gia nữa, nhưng mà niệm tình nàng ta có công để nàng ta về Ngọc Phù quốc hoặc là tìm chỗ nào đó để dưỡng lão, đây là cách giải quyết tốt nhất đối với người phụ nữ đức mất nết rồi.


      Hồ Bội Hoa được Triệu Tín Thư nhắc nhở như vậy, cũng cảm thấy quả có đạo lý, nếu Mục Thư Du có thể dỗ Hoàng thượng và Bạch Quảng Thanh để mọi việc đều thuận lợi, vậy thể tốt hơn, mặc dù nàng ta ai cũng có thể làm chồng như vậy nhưng tại nàng ta dù sao cũng có thể giúp Triệu gia thoát khỏi khốn cảnh, nàng trước hết nhịn chút vậy.


      Đến ngày cầu phúc, trời chưa sang Mục Thư Du rời giường rửa mặt, thu thập thỏa đáng ra cửa lúc trời cũng vừa mới tờ mờ sáng, còn chưa tới Quy tự thấy dân chúng cũng hướng về nơi đó.


      Bạch Quảng Thanh ở bên ngoài chùa nghênh đón Mục Thư Du, bên cạnh kiệu cùng bước lên bậc thang tiến vào Quy tự, cho đến khi tới sương phòng chuẩn bị trước đó mới để cho Mục Thư Du hạ kiệu.


      “Vừa rồi nghe bên ngoài rất là ồn ào, sao nơi này còn có thể thanh tĩnh như vậy, ngươi làm sao phát ra chỗ này ?” Mục Thư Du hít sâu khí trong lành nơi đây, nhìn xung quanh đại thụ xanh um tươi tốt, tâm tình rất tốt.


      “Nơi này là hậu viện của Quy tự, bởi vì ngày thường ta giúp chùa ít tiền nhan đèn mà phương trượng lại có quen biết với gia phụ, vì vậy mới đặc biệt chuẩn bị chỗ này cho ta, hơn nữa nơi này cũng có bảo điện, chuyên để tăng tới đóng cửa tĩnh tâm, ta mang nàng tới đó, chúng ta ở nơi đó thắp hương cầu phật là tốt nhất!”


      Đây cũng là chuyện tốt, Mục Thư Du cười gật đầu đáp ứng rồi cùng Bạch Quảng Thanh về hướng bảo điện, Như Lan Như Ý theo đằng sau.


      “Nàng vì sao mang cây tram kia, thời tiết này mang cái đó là hợp nhất, chờ khi trời chuyển giá rét nên dổi đeo tram vàng.” Bạch Quảng Thanh nhìn đồ trang sức Mục Thư Du phải đồ tặng nên hỏi.


      Mục Thư Du cười cười đáp lời, Bạch Quảng Thanh thoáng vẻ suy tư: “ mang cũng được, nàng từ từ suy nghĩ, ta chờ đến ngày nàng chịu đeo nó lên.”


      Mục Thư Du cũng biết cái gì cho phải, nàng ghét Bạch Quảng Thanh, nếu như có những chuyện ngổn ngang này, nàng cũng nguyện ý thử lần, chỉ là tình huống bây giờ đều ràng, nàng tuy là có lòng cũng dám làm việc tùy tiện. Cho nên cũng có biện pháp nào để đáp ứng, nhưng nếu cự tuyệt cũng có chút khó bỏ, khó có thể gặp được nam nhân săn sóc ôn nhu dến như vậy, nàng vẫn có chút tham niệm a.


      Sau đó cả đoạn đường đến bảo điện hai người lời, sau khi tiến vào đều tự đốt hương quỳ lạy ở trước phật.


      “Đệ tử Bạch Quảng Thanh, hôm nay cầu xin Phật tổ phù hộ Mục Thư Du có thể sớm ngày thoát ly khốn cảnh, từ đó vượt qua mọi chuyện có được cuộc sống tự do tự tại vô lo vô nghĩ, tìm được phu quân tốt làm bạn đến già, con cháu đầy đàn phúc trạch lâu dài, nếu có thể như nguyện đệ tử xin hứa ăn chay niệm phật, quyên nửa số tài sản bố thí cho người nghèo.”


      Mục Thư Du quay đầu nhìn Bạch Quảng Thanh quỳ ở bên cạnh mình dập đầu trước tượng phật, mũi chua xót, nước mắt suýt nữa rơi xuống, lời này nếu là ở kiếp trước nàng chưa chắc tin, cũng chỉ coi là lời dỗ ngon dỗ ngọt. Chỉ là thời đại này người nào cũng đều kính sợ thần linh, Bạch Quảng Thanh dù muốn nịnh nọt nầng thế nào cũng quyết buông lời dối trá trước thần linh như vậy, bởi vậy lời thành tâm thành ý, nàng dù muốn cảm động cũng rất khó.


      “Ngươi dù cầu phúc cho binh sĩ Hòa Hi xuất binh đánh Xuyên Khúc, nhưng vì sao lại cầu cho bản thân như vậy?”


      Bạch Quảng Thanh sau khi dập đầu quay đầu nhìn về phía Mục Thư Du: “Hòa Hi nhất định tất thắng thể nghi ngờ và cũng cần ta cầu phúc thêm. Hơn nữa ta là người có ham muốn gì nhiều chỉ cầu bình an, nếu nàng được như lời cầu kia ta rất vui vẻ rồi.”


      Mục Thư Du nước mắt chảy xuống, bất kể là kiếp trước hay kiếp này đều chưa bao giờ có người đối xử tốt với nàng như vậy, vì nàng mà cam lòng trả giá như vậy, nhìn nam tử trước mắt ôn nhu cười khẽ như ngọc với nàng, khỏi thẹn thùng.


      “Ta có tài đức gì mà ngươi phải đối đãi với ta như thế, chỉ là tại ta là thân bất do kỷ, cũng muốn ngươi bị dính líu vào, nhưng ngươi là tri kỷ mà lòng ta luôn mong muốn.” Mục Thư Du trong lòng tuy rối bời nhưng vẫn hiểu là cần phải bảo vệ, Bạch Quảng Thanh đối với nàng tốt như vậy, nàng có thế nào cũng cũng thể khiến bị thương tổn.


      Bạch Quảng Thanh cười : “Cầu còn được, nàng mau cầu nguyện , sau đó chúng ta cùng nhau xem náo nhiệt.”


      Mục Thư Du dùng sức gật đầu, bản thân nhắm mắt quỳ lạy thấp giọng càu xin: “Đệ tử Mục Thư Du, hôm nay cầu xin Phật tổ phù hộ, ta cùng với Bạch Quảng Thanh hai người đều cầu được như nguyện, đệ tử có gì báo đáp, nguyện cả cuộc đời này tụng kinh vạn cuốn.”


      “Ta lại có lòng tham hơn ngươi chút.” Mục Thư Du đứng dậy hé miệng cười tiếng với Bạch Quảng Thanh, bộ dáng có vài phần nghịch ngợm.


      Ánh mắt Bạch Quảng Thanh cũng bị dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của Mục Thư Du hấp dẫn, nương này ở giữa nghịch cảnh như vậy mà còn có thể giữ được nét hồn nhiên như thế là khiến người ta động lòng thôi, cũng chỉ có nương như vậy mới có thể cùng bầu bạn hết cuộc đời này!


      “Thái phi, hay là ra phía trước nhìn xem chút .” Như Ý và Như Lan đứng ở bên ngoài liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy khí trong điện vô cùng quái dị, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.


      vội, dùng điểm tâm xong rồi cũng muộn.” Bạch Quảng Thanh xong liền dẫn Mục Thư Du theo đường cũ hồi sương phòng.


      Chỉ là vừa đến trước cửa thấy có ít tăng sư đứng ở đó, Bạch Quảng Thanh tới thi lễ hỏi: “Tiểu sư phụ có việc gì sao?”


      Tiểu tăng kia trả lễ mới trả lời: “Bạch thí chủ, phòng bên này của ngài hôm nay thể dùng, phương trượng bảo ta tới thông báo cho ngài tiếng.”


      Bạch Quảng Thanh vội hỏi: “Đây là vì sao vậy, ta biết hôm nay có rất nhiều hoàng thất quốc thích đến, chỉ là bọn họ cũng dùng đến phòng ở nơi này chứ.”


      “Bạch thí chủ, vừa rồi trong cung có người truyền chỉ là Hoàng thượng, Hoàng hậu và chư vị nương nương cũng muốn đến chùa cầu phúc.”


      Bạch Quảng Thanh và Mục Thư Du nghe tin tức này đều lấy làm kinh hãi, Mục Thư Du lập tức : “Vậy mau nhường lại , chúng ta cũng dâng hương rồi, bây giờ cũng nên trở về thôi.”


      “Vị thí chủ này, bởi vì Hoàng thượng muốn vì ngài đến dâng hương mà ảnh hưởng đến tăng ni và mọi người dân dâng hương trong chùa, cho nên lúc nãy hạ chỉ, Hoàng thượng và nương nương nửa canh giờ nữa thầm lặng tới, hộ vệ trong cung canh ở bên ngoài, chỉ cho người vào tự, cho người ra khỏi tự, phải chờ đến khi Hoàng thượng vào tự nếu ai có thể tùy ý lại, ngài và Bạch thí chủ hay là ra phía trước nghỉ ngơi chốc lát, trong chùa cũng có tĩnh thất chuẩn bị cho các nữ thí chủ tới đây hành hương.” Tiểu tăng này cũng biết thân phận của Mục Thư Du, nhưng có thể vào được Quy tự chắc chắn phải là dân chúng tầm thường, cho nên mới cố ý giải thích chút.


      Bạch Quảng Thanh bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, vậy chúng ta phải ra ngoài thôi.”


      Chờ đến tiền viện, Bạch Quảng Thanh cũng thể làm bạn với Mục Thư Du, hơn nữa cũng muốn tránh nữ quyến khác đành phải tới tĩnh thất khác ngây người, Mục Thư Du dẫn theo Như Lan Như Ý tới nơi nghỉ giành cho nữ quyến, tùy ý tìm gian phòng đẩy cửa vào.


      “Đây phải là Thái phi của Bình Khánh Vương hay sao, thần thiếp thỉnh an Thái phi.”


      Mục Thư Du nghe tiếng nhìn lại, suy nghĩ chút mới nhận ra người vừa là trắc phi của Bình Nam Vương Tạ Trúc Oánh, vì vậy khẽ mỉm cười xem như chào hỏi, lúc này cũng tiện xoay người lui ra ngoài, chỉ có thể tìm chỗ ngồi xuống.


      “Ở lại có thể nhìn thấy Hoàng thượng, Thái phi chắc hẳn rất cao hứng, thần thiếp nhớ lần trước lúc tập bắn Thái phi còn liên tục đuổi theo Hoàng thượng đến bãi săn muốn Hoàng thượng dạy bắn tên cơ mà, thần thiếp lúc ấy còn sợ hết hồn, trong lòng lại nghĩ rằng Thái phi rốt cuộc vẫn còn trẻ, câu nệ thân phận đúng là tính tình hoạt bát a.” Tạ trúc Oánh xong che miệng cười, mấy vị nữ quyến khác cùng ở trong phòng nghỉ ngơi đều biết hai người này đều có quan hệ tầm thường với Hoàng thượng, hơn nữa Thái phi là kẻ đến sau cư nhiên cắt đứt việc tốt của Tạ Trúc Oánh, hôm nay có thể nhìn xem chuyện náo nhiệt này, họ đều mừng thầm uổng công bản thân dã vất vả tới nơi đây, vì vậy ai cũng đều ngẩng đầu đầy hóng hớt.


      Mục Thư Du biết lúc này nàng nếu thể tốt sau này tuyệt thể ngẩng đầu làm người, hơn nữa tương lai nếu gặp lại cũng chỉ có thể làm tò cười cho người khác mà thôi, sau lưng nghị luận thế nào nàng cũng xen vào, nhưng ở trước mặt nàng tuyệt dối thể để yên được!


      “Lời này của ngươi sao ta nghe vào tai lại cảm thấy khó nghe như vậy?” Ánh mắt Mục Thư Du lạnh lẽo nhưng giọng còn lạnh hơn.


      Tạ Trúc Oánh nghĩ tới Mục Thư Du có thể trực tiếp bỏ qua mặt mũi như vậy, ngơ ngẩn lát rồi nhịn được mà trả lời lại cách mỉa mai: “Thái phi dám làm còn sợ người khác khó nghe hay sao? Huống chi lời còn khó nghe hơn ta còn chưa có đâu!”


      “Vậy ngươi có thể thẳng ra, đến lúc đó để cho Hoàng thượng xử trí cũng bớt việc hơn.”


      “Ngươi bậy bạ gì đó, ngươi cho rằng ngươi có thân phận gì, biết e lệ thôi, còn dám ngang nhiên ngẩng đầu mang Hoàng thượng ra dọa ta. Nếu có gan đợi lát nữa khi Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đến, ngươi có thể cáo trạng, lúc đó xem ai mới là kẻ bị mất mặt!” Tạ Trúc Oánh nghĩ thầm, bản thân nàng ta cũng muốn nhìn xem Mục Thư Du này rốt cuộc mất mặt đến thế nào.


      Mục Thư Du vững vàng ngồi ở chỗ kia, thỉnh thoảng nghịch nghịch vòng tay, vô ý cười : “Lúc trước Bạch Uyển hoa cũng bởi vì có quy củ xưng hô ngươi ta lung tung nên mới bị dời đến Nhã điện, còn bị giáng xuống làm phu nhân, Hoàng thượng cũng sớm hạ chỉ với phi tần hậu cung, được năng lỗ mãng với ta, nhưng ngươi cũng chỉ là trắc phi của Bình Nam vương chẳng lẽ lại có thể so sánh với phi tử hậu cung hay sao? Hôm nay ở trong phòng này, ai khiến ta mất hứng, ta đều cáo trạng, nếu tự nhận bản thân có thể gánh nổi có thể tiếp tục cười!”


      Mấy vị nữ quyến khác tất nhiên là có nghe qua chuyện của Bạch Tử Nhược, còn số ít hoàng thân thân cận có nghe Bình Khánh vương Thái phi này từng ở Trường Tuyên điện la khóc lóc om sòm, Hoàng thượng cũng hết cách với nàng ta, mà nhân tinh như Vu Trung thấy vị Thái phi này cũng thấp đầu hơn vài phần. Nếu là như vậy bản thân chọc nổi vị Thái phi này, vì vậy rối rít đứng dậy trấn an Mục Thư Du, còn Tạ Trúc Oánh bất quá cũng chỉ là trắc phi, có chút kiến thức gì, mở miệng lời lỗ mãng xin Mục Thư Du đại nhân đại lượng bỏ qua cho nàng ta, Tạ Trúc Oánh tuy là tức giận ngút trời nhưng trong lòng cũng có chút sợ hãi, nghe mọi người khuyên bảo cũng đành tâm cam tình nguyện nhận sai với Mục Thư Du.


      “Thôi, niệm tình ngươi hiểu chuyện nên lần này ta cho qua, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ chuyện, có ai ở sau lưng nghị luận người, có ai ở sau lưng bị người ta nghị luận đây, ngươi ở chỗ này huyên thuyên cũng đâu hay bản thân là đề tài bàn luận của người ta, mọi việc hay dở cũng nên biết giữ con đường sống mới tốt.”


      Lời này tuy là với Tạ Trúc Oánh, nhưng những người kia cũng nghe thấy rang, ngẫm kỹ lại hàm ý bên trong đều cảm thấy như tỉnh ngủ, cũng dám nhìn vị Thái phi này nữa, tất cả đều hành lễ xưng vâng


      Sau đó mọi người đều cùng yên ổn ngồi uống trà, cho đến khi có người đẩy cửa bước vào, ngẩng đầu nhìn lại thấy Tiểu Lượng Tử trợ thủ đắc lực của Vu Trung.


      “Nô tài thỉnh an Thái phi, Hoàng thượng mời Thái phi qua bên đó ạ.” Tiểu Lượng Tử thấy thân phận nữ quyến trong phòng đều bình thường, hơi cúi người hành lễ qua loa xem như chào hỏi, nhưng khi đến trước mặt Mục Thư Du lại thành thành quỳ xuống dập đầu cúi lạy.


      “Đứng lên , Hoàng thượng làm thế nào biết ta ở chỗ này ?” Mục Thư Du nghĩ ra, hôm nay có nhiều người tới như vậy, Tần Thừa Thích là làm sao biết dược nàng cũng đến đây.


      “Hồi Thái phi, cái này nô tài cũng lắm, nếu ngài tự mình qua đó hỏi chút?” Tiểu Lượng Tử cười , chỉ muốn Mục Thư Du mau mau đứng dậy.


      Mục Thư Du căn bản cũng muốn gặp Tần Thừa Thích, lại thể kháng chỉ, suy nghĩ nửa ngày cũng có động đậy, hơi nhíu mày biết suy nghĩ cái gì.


      Tiểu Lượng Tử cũng dám nhiều lời, chỉ có thể ở bên chờ đợi, lâu sau Vu Trung cũng tới đây, để ý trong phòng còn những người khác, khi đến trước mặt Mục Thư Du vẻ mặt đầy nịnh nọt khom người cúi chào: “Thỉnh an Thái phi, nô tài cũng biết Tiểu Lượng Tử này mời nổi ngài, Hoàng thượng chờ Thái phi qua đấy, Thái phi nể tình nô tài ngày thường hầu hạ chu đáo mà qua đó chuyến được ạ.”


      Vu Trung sớm nhận ra Mục Thư Du này thích mềm thích cứng, ngươi càng cúi mình cầu xin nàng, nàng càng có cách nào cự tuyệt, đáng tiếc Hoàng thượng lại nhận ra, nếu cũng bị coi thường mãi như vậy.


      Quả nhiên Mục Thư Du chịu nổi lời cầu khẩn của Vu Trung, tình nguyện đứng lên ra ngoài, Vu Trung cùng Tiểu Lượng Tử theo sát phía sau cũng nhanh chóng ra ngoài.


      Lúc này những người khác ở trong phòng mới hiểu, lời vừa rồi Mục Thư Du cũng phải là khoác lác, xem thái độ của Vu Trung cũng biết người ta là có tiền vốn dể kiêu ngạo nha, hơn nữa nghe ý tứ của Vu Trung Mục Thư Du này lại dám bướng bỉnh với Hoàng thượng, nhất thời tất cả đều cảm thấy may mắn vì bản thân vừa rồi cũng coi như cung kính với Mục Thư Du.


      Tăng sư trong chùa cố ý dọn tiểu viện cho Tần Thừa Thích, Vu Trung dẫn Mục Thư Du vào chính thất, Tần Thừa Thích uống trà nhìn thấy Mục Thư Du vẻ mặt cũng nhận ra là vui vẻ hay .


      “Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.”


      “Ừ, ngồi xuống , Thái phi dạo gần đây có tốt ?” Tần Thừa Thích đặt chén trà xuống tùy ý hỏi.


      “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp đều mạnh khỏe, vì sao lại thấy Hoàng hậu nương nương?”


      “Các nàng ấy đều ở phía sau nghỉ ngơi, lúc nữa gặp cũng muộn. Hôm đó Thái phi cũng với trẫm tiếng vội xuất cung, có chuyện gấp cần phải làm hay sao?”


      Mục Thư Du đáp: “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp có chuyện gấp gì cần phải làm.”


      Tần Thừa Thích nở nụ cười: “Hay là có người quan trọng nàng muốn gặp?”


      “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp cũng có người quan trọng nào cần gặp cả.”


      Tần Thừa Thích nghe xong nướn mi: “ có sao? Thái phi, tội khi quân này thể tái phạm nữa, trẫm dung túng cho nàng cũng có mức độ thôi!”


      Lại nữa rồi! Vu Trung vừa thấy Tần Thừa Thích xong câu đó cũng xụ mặt xuống, biết tình huống nhưng lại có cách nào xử lý, muốn lui ra ngoài thiếu chút nữa đụng phải tiểu thái giám bưng trà vào.


      “Con mắt người để ở đâu vậy, biết nhìn đường có phải muốn chết rồi hay ? Hoàng thượng chuyện với Thái phi, ngươi còn muốn vào bên trong làm cái gì?”


      Tiểu thái giám bị hù dọa khẽ run rẩy, nhưng tự nhận bản thân có làm sai chuyện cái gì, vì vậy giọng : “Đại tổng quản, nô tài chỉ là muốn dâng trà cho Thái phi.”


      Vu Trung tức giận trừng tiểu thái giám: “Động tác phải nhanh nhẹn chút, Thái phi vào đó bao lâu rồi mới nghĩ tới dâng trà, mau đưa vào, nhanh chân nhanh tay lên rồi lăn ra đây.”


      Tiểu thái giám liên tục đáp vâng, chuẩn bị vào trong lại bị lôi trở lại, chỉ nghe thấy Vu Trung phân phó bên tai: “Suýt chút nữa làm hỏng chuyện, Thái phi uống trà, trà này cũng cần dâng lên. Còn ngươi mau đem trà này để xuống, tại lặng lẽ vào đó chú ý để lại dấu vết đem ly trà trước mặt Hoàng thượng mang ra đây, thuận tiện đem luôn ấm trà và ly trà dư bàn bưng ra luôn, mau !”


      Sau khi phân phó xong đẩy lưng tiểu thái giám, Vu Trung đứng ở ngoài cửa cười đắc ý, thể trách tội được nữa nha.


      Tiểu thái giám kia vẻ mặt đưa đám mắt nhìn Vu Trung cười đến vui vẻ, nghĩ thầm bản thân nếu làm như vậy mới là tìm chết đấy!
      Dang Du San, Kimanh1257, Khủng Long36 others thích bài này.

    3. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492

      Chương 40


      Mục Thư Du thấy vẻ mặt Tần Thừa Thích trầm, cũng lười tranh luận với , nhìn xem tiểu thái giám cúi thấp đầu đến thu chén trà, nàng chỉ cho rằng phải thay trà cụ nên cũng để ý, buồn bã với Tần Thừa Thích: “Dù sao thần thiếp có cái gì Hoàng thượng cũng tin, tội gì còn phải hỏi lại, thần thiếp cũng có ý khi quân, là Hoàng thượng có thành kiến với thần thiếp.”


      Tần Thừa Thích nặng nề vỗ xuống bàn, tiểu thái giám kia thiếu chút nữa bị hù dọa mà quỳ rạp xuống đất, sợ run người, nhanh chóng cầm lấy cái ly cuối cùng, cũng chính là cái ly mà Tần Thừa Thích vừa tiện tay bỏ vào khay rồi vội vàng lui ra ngoài.


      “Nàng còn chịu thừa nhận? Hôm đó nàng xuất cung Bạch Quảng Thanh chờ ở giữa đường, đường cả hai người các ngươi cũng tránh ánh mắt người khác mà tâm , rồi cũng liên tục ra vào vương phủ của nàng có chuyện này ?” Tần Thừa Thích nhíu mi hỏi.


      Mục Thư Du nở nụ cười: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng tránh người khác, đó chính là quang minh chính đại, huống chi Bạch Quảng Thanh thế nào cũng chỉ là vãn bối, cùng thần thiếp chút việc nhà cũng có gì lạ, Hoàng thượng phải là phóng đại quá rồi chăng.”


      Tần Thừa Thích nghe xong cũng tiếp tục tra hỏi mà ngược lại từ xuống dưới quan sát Mục Thư Du, Mục Thư Du cũng nhăn nhó, càng có chút được tự nhiên nào mặc kệ cho Tần Thừa Thích xem đủ.


      hồi lâu sau, Tần Thừa Thích làm như quan sát đủ, hài lòng gật gật đầu, từ bên cạnh lấy ra cái hộp: “Đây là cây tram hoàng ngọc trân châu, trân châu này dù hiếm nhưng rất hoàn mỹ, hoàng ngọc cực kỳ hiếm có, nàng mở ra nhìn chút xem.”


      Mục Thư Du cầm lấy cái hộp mở ra nhìn nhìn, chỉ thấy cây tram kia tuy là hoàng ngọc trong suốt nhưng rất đẹp mắt, chỉ nhìn qua là có thể biết được đây là bảo vật vô giá, nàng cũng dám cầm lên xem kĩ, chỉ để yên trong hộp xem xét chốc lát khép lại: “Đồ vật của Hoàng thượng tất nhiên là vật quý thế gian khó gặp, thần thiếp hôm nay được tỏ tường.”


      “Đây là do nước khác tiến cống, tặng cho nàng đó.”


      Mục Thư Du lập tức có chút vui, Tần Thừa Thích này coi nàng là cái gì chứ, cho rằng chỉ cần dùng trang sức châu báu là có thể ép nàng ngoan ngoãn nghe lời mặc bài bố hay sao? Cây trâm này còn cả chuỗi hổ phách kia nữa là trân bảo hiếm thấy nhưng lại bán được, vật như vậy nào có ai dám mua bán đâu chứ, đây là tử tội đó, những vật này chỉ có thể tượng trưng cho thân phận, đáng tiếc thân phận này nàng lại hề thích hay tự hào! Huống chi nàng vừa mới ra quyết định nên bị dao động, Tần Thừa Thích đừng mơ tưởng dùng loại thủ đoạn này để thuyết phục nàng lên giường cùng !


      “Thần thiếp tạ ân điển của Hoàng thượng, chỉ là thần thiếp thực nhận nổi nổi thương của Hoàng thượng như vậy, trân bảo quý báu như thế cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương mới có tư cách đeo, thần thiếp tuyệt đối dám.”


      Tần Thừa Thích cũng miễn cưỡng, thần sắc tự nhiên : “Nàng nhận?”


      “Thần thiếp dám nhận.” Mục Thư Du trả lời cương quyết.


      “Mục Thư Du, nàng đến bây giờ còn chịu thừa nhận nàng và Bạch Quảng Thanh có điều mập mờ?”


      Mục Thư Du lắc đầu: “Thần thiếp và Bạch Quảng Thanh trong sạch cực kỳ, cũng có điều gì mập mờ, hơn nữa thần thiếp cũng mỗi lần gặp Bạch Quảng Thanh đều có tỳ nữ hầu hạ bên cạnh, làm sao có thể có chuyện mập mờ được.”


      “Trẫm tất nhiên là có chứng cớ, xem ra nàng tra nận tội. Được trẫm hỏi nàng, Bạch Quảng Thanh tại sao lại biết khi nào nàng xuất cung, lại vì sao cả đường theo bên cạnh kiệu của nàng thầm to ? Nàng luôn miệng khi gặp mặt đều có tỳ nữ ở bên, hôm đó trở về vương phủ cùng với nàng sau đó hai người mật đàm hồi lâu, lúc ấy có tỳ nữ hầu hạ sao? Nàng bây giờ lại chịu nhận cây trâm trẫm đưa lại nhận cây tram đưa tới là có ý gì? Hôm nay hai người lại ước hẹn cùng Quy tự lại tránh ở sương phòng hậu viện giải thích thế nào? Nàng trả lời được từ từ mà nghĩ, trẫm chờ nàng trả lời!”


      Đối mặt với chất vấn ngừng của Tần Thừa Thích, Mục Thư Du biết nên trả lời như thế nào, đồng thời trong lòng cũng nguội lạnh hơn nửa, là Như Lan hay là Như Ý, hay là cả hai người này đều bị Tần Thừa Thích mua chuộc rồi?


      Việc Tần Thừa Thích ra nếu phải là Như Lan Như Ý lộ ra có người thứ ba nào có thể tưởng tượng ra được, ngoại trừ các nàng căn bản ai có thể biết được ràng như thế, hai người này là cung nữ thiếp thân hầu hạ nàng nhiều năm do nàng mang đến từ Ngọc Phù quốc, làm sao lại có thể thay lòng để làm nội ứng cho Tần Thừa Thích đây, về sau nàng còn có thể tin tưởng được kẻ nào nữa? Mục Thư Du trong lòng vừa phẫn nộ lại thất vọng nên cảm thấy mê man.


      có lời nào để ? Bạch Quảng Thanh lá gan cũng , nữ nhân của trẫm mà cũng dám nhớ thương, thực cho rằng có chút công lao là có thể coi ai ra gì rồi sao? Trẫm nể mặt Bạch Hồng Tín có thể tha cho lần, nàng về sau cách xa chút.”


      “Hồi bẩm Hoàng thượng, thứ cho thần thiếp thể tuân chỉ, thần thiếp cùng Bạch Quảng Thanh là bằng hữu cũng là tri kỷ, nhưng tuyệt có tư tình, Hoàng thượng cần can thiệp vào.” Mục Thư Du nhịn tức giận cự tuyệt cầu của Tần Thừa Thích.


      “Tri kỷ? Mục Thư Du trẫm trị được nàng chẳng lẽ còn trị được Bạch Quảng Thanh, nàng có tin trẫm có thể ngay lập tức tặng chút tri kỷ cho , làm cho trở tay kịp hay ?” Tần Thừa Thích sao có thể chấp nhận nổi, lập tức phát hỏa.


      Mục Thư Du vốn đè nén lửa giận, tại thấy Tần Thừa Thích ỷ thế hiếp người như thế cũng nhịn được: “Hoàng thượng là thiên tử, có thể quyết định sống chết huống chi chỉ là sửa trị bách tính nho ? Hoàng thượng tùy ý tặng cái gì đều được, thần thiếp so đo, thần thiếp vẫn xem Bạch Quảng Thanh là tri kỷ như cũ!”


      “Nàng nhìn xem nàng có cái bộ dạng gì, nàng có biết bên ngoài truyền nàng và Bạch Quảng Thanh như thế nào , nàng cần danh tiếng hay sao? làm sao lại thành tri kỷ của nàng, đơn giản chỉ là vài câu hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt nàng thôi, trẫm là muốn nàng thấy diện mục của !” Bộ dạng Tần Thừa Thích tức giận đến hỏa khí công tâm.


      Mục Thư Du cười lạnh: “Bên ngoài truyền phải là thần thiếp có mị thuật hay sao, thần thiếp có mị thuật hay Hoàng thượng còn biết? Danh tiếng thần thiếp sớm thèm để ý nữa rồi, mà cho dù Bạch Quảng Thanh có hoa ngôn xảo ngữ như thế nào cũng là kém hơn Hoàng thượng, lời dụ dỗ của Hoàng thượng gặp ai người đó xuôi, hậu cung có nhiều phi tần như vậy ai bị Hoàng thượng dụ dỗ phải phục tùng thuận theo, đây cũng là do thần thiếp lĩnh giáo qua, Hoàng thượng cần vì thần thiếp mà lo ngại, thần thiếp vẫn còn tỉnh táo lắm!”


      Tần Thừa Thích nheo mắt đầy nguy hiểm: “Trẫm cũng đội nón xanh, nàng là người của trẫm, nếu Bạch Quảng Thanh bớt phóng túng, cũng đừng trách trẫm nể mặt!”


      Mục Thư Du nghe vậy lập tức giận kềm được: “Tùy ý Hoàng thượng, mất Bạch Quảng Thanh rồi thần thiếp tìm thêm tri kỷ tốt hơn, Hoàng thượng có thể giết hết nam tử trong thiên hạ? Thần thiếp cũng phải là người của Hoàng thượng, thần thiếp là Bình Khánh vương Thái phi, là biểu thẩm của Hoàng thượng! Hoàng thượng dùng quyền thế cưỡng chế bức bách thần thiếp thỏa mãn tư dục trước, sau lại làm trái với hứa hẹn, Hoàng thượng cho dù có giết hết nam tử trong thiên hạ, thần thiếp cũng vẫn như xưa thuận theo Hoàng thượng nữa, Hoàng thượng lại vin vào cái cớ này phải vậy sao?”


      Mục Thư Du đến đây nhớ tới lần trước nàng thề ở Trường Tuyên điện, vì vậy quét mắt qua cái bàn muốn cầm tách trà dạy dỗ Tần Thừa Thích, kết quả nhìn quét vòng trong phòng lại thấy có bất kỳ đồ sứ nào, nhất thời cũng cảm thấy ra lời.


      Tần Thừa Thích vốn nghe thấy Mục Thư Du chống đối như vậy cũng giận dữ, vừa thấy hành động của nàng cũng biết nàng muốn làm cái gì, chỉ là nhìn thấy nàng tìm được chén mà tức đến đơ người khỏi lại đắc ý: “Trẫm sớm phân phó,về sau khi trẫm gặp Thái phi uống trà, Thái phi sợ là thể như nguyện.”


      “Vậy cũng có gì quan trọng cả, còn có chứng từ kia làm bằng chứng đó!” Mục Thư Du trả lời lại cách mỉa mai.


      Tần Thừa Thích nghe xong mặt mày càng hớn hở, hoàn toàn mất vẻ nổi giận đùng đùng vừa rồi: “ đến chứng từ kia trẫm đúng là muốn cùng Thái phi chút, chứng từ kia cũng phải là loại giấy Tuyên Thành thường ngày trẫm dùng, hơn nữa đó cũng có ấn tỉ của trẫm, làm sao có thể là ngự bút của trẫm, chẳng lẽ Thái phi bắt chước bút tích của trẫm mà viết ra ?”


      Mục Thư Du cảm giác tức đến đau ngực, hận thể xông lên cắn miếng thịt của Tần Thừa Thích để giải hận, thực chưa thấy qua nam nhân mặt dày như thế, đây là Hoàng thượng sao, ràng chính là kẻ lưu manh vô lại!


      “Thư Du, nàng lại tin trẫm thêm lần được hay , hôm nay sau khi cầu phúc nàng hãy theo trẫm hồi cung, trẫm rất là nhớ nàng.” Tần Thừa Thích tới ôm lấy Mục Thư Du bước về phía giường nghỉ, vốn cũng muốn chọc cho Mục Thư Du tức giận, chỉ là nữ nhân này quá khinh người, nhịn được cùng nàng đấu khẩu vài câu.


      Mục Thư Du để Tần Thừa Thích ôm nàng đến bên giường, vừa ngồi chưa ổn nghiêng người đè Tần Thừa Thích ở bên dưới, sau đó là vung nắm tay tới: “Hôm nay dù phải bỏ mạng, ta cũng vậy muốn giáo huấn nam nhân thối thất tín như ngươ!”


      Tần Thừa Thích lúc này mơ hồ, dùng thân thủ của muốn chế phục Mục Thư Du là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ là bị hành động này của Mục Thư Du làm cho sợ ngây người, dám động thủ đánh quân vương diệt tộc trăm lần cũng đủ chuộc tội! Trong lúc Tần Thừa Thích còn ngơ ngẩn chỉ có thể nằm đó để mặc Mục Thư Du ngồi người mình vung mạnh quả đấm, cũng có cảm đau mấy, chính là do kinh hãi quá nhiều đồng thời trong lòng còn có chút cảm giác khó tả, giống như là có chút hưởng thụ, lại cảm thấy có chút buồn cười, nhưng hề có tức giận.


      “Thái phi nhiệt tình, nếu chốc lát nữa tay mỏi mệt, xả giận xong nghỉ lát .” Tần Thừa Thích lấy lại tinh thần, dẫn theo vui vẻ khuyên bảo, vẻ mặt kia nhìn giống như vừa bị đánh, chỉ giống như là hưởng thụ người khác đấm vai cho .


      Mục Thư Du tức giận đến mức mặt lúc hồng lúc trắng, nhìn lại bộ dạng đe tiện này của Tần Thừa Thích con mắt nàng đỏ lên, thu tay lại đánh nữa, mà là đưa tay túm lấy cổ Tần Thừa Thích, nghĩ muốn bóp chết nhưng lại bởi vì tay run mà có sức lực.


      Tần Thừa Thích cảm thấy buồn buồn đỡ cánh tay Mục Thư Du ha ha cười ngừng: “Thái phi mau dừng tay, trẫm nhột cực kỳ.”


      “Ta cho ngươi biết tay, cho ngươi thừa nhận chứng từ này!” Mục Thư Du mệt mỏi thở nặng nề lại vẫn chịu buông tay.


      Vu Trung ở bên ngoài nghe động tĩnh bên trong có chút lớn, con mắt đảo vòng nghĩ nghĩ, nơi này chính là miếu tự, Hoàng thượng chắc chắn ở chỗ này “làm việc chính ”, chén trà cũng bưng ra, còn có thể dùng vật gì đập nữa đây.


      suy nghĩ lại nghe phịch tiếng, giống như là có đồ vật gì đó ngã, cũng suy nghĩ nhiều nữa đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy tình cảnh trước mắt thở nổi nữa.


      Vội vàng hấp tấp lao vào lại vấp phải ngưỡng cửa té bổ nhào, lăn vòng rồi bò tới trước giường giữ chặt Mục Thư Du, tiếng như gào khóc: “Ai da, Thái phi của ta, tổ tông sống của ta ơi! Ngài làm cái gì vậy, đây chính là tử tội nha, ngài mau đứng lên buông Hoàng thượng ra, nô tài cầu xin ngài a!”


      Mục Thư Du cũng còn khí lực, vì vậy buông Tần Thừa Thích ra để Vu Trung đỡ xuống giường, Tần Thừa Thích cũng xoay người ngồi dậy, cười đến cuống họng có chút đau : “Lúc này có thể bớt giận?”


      Mục Thư Du lập tức lại muốn xông lên nhưng lại bị Vu Trung ngăn cản, vì vậy chỉ vào Tần Thừa Thích run giọng mắng: “Ta để yên cho ngươi, đánh ngươi xong trở về ta thuốc tự sát là xong hết mọi chuyện, ta cho ngươi có thể ngụy biện thế nào!”


      Vu Trung thở cũng dám thở mạnh, chỉ chờ Tần Thừa Thích lên tiếng xử trí Mục Thư Du, Thái phi lần này quả thực là đại nghịch bất đạo, lại dám tập kích quân vương, còn chỉ vào Hoàng thượng xưng ta ngươi, tại năng lỗ mãng trách cứ quân thượng, chuyện này Hoàng thượng có lẽ dễ dàng tha thứ nữa rồi.


      “Trẫm trị tội nàng, nàng tự mình chết cái gì chứ, nàng nếu hết giận hãy suy nghĩ kĩ lời của trẫm, mau lau mồ hôi người rồi lát nữa cùng trẫm đến hậu viện gặp Hoàng hậu, Hoàng hậu còn rất nhớ nàng đó. Đúng rồi, nàng cũng cần trách tỳ nữ kia của nàng, là trẫm thiết kế để nàng ta ra chuyện của nàng, cũng phải là nàng ta nguyện ý, về sau trẫm hỏi nữa.” Tần Thừa Thích tới, cho Vu Trung lui sang bên, tự mình sửa sang lại quần áo cho Mục Thư Du, vuốt tóc cho nàng, thuận tiện cầm lấy cây trâm Hoàng Ngọc trân châu kia cài vào, lúc này mới hài lòng thu tay, bảo Vu Trung cho người đến quạt mát cho Mục Thư Du.


      Vu Trung lúc này biết thân phận của Mục Thư Du hoàn toàn chuyển biến, nay biết rằng hầu hạ tốt Hoàng thượng bằng hầu hạ tốt Thái phi, trải qua nhiều lần quan sát như vậy, hơn nữa chuyện lần này là ngoài dự đoán của mọi người, xác nhận Hoàng thượng háo sắc bị Thái phi đánh chửi, như lần này bị đánh trúng nhưng lại mừng rỡ cười đến đau họng, đây là ham mê đến mức nào chứ?


      Mục Thư Du sau khi Vu Trung ra ngoài tìm người bất đắc dĩ nhìn Tần Thừa Thích: “Ngươi rốt cuộc là vừa ý ta ở điểm gì, muốn như thế nào mới có thể buông tha cho ta, ta cũng muốn đảm nhiệm cái chức Thái phi này, cái danh hiệu này với ta là loại gánh nặng.”




      “Trẫm biết , trẫm có thể đáp ứng với nàng khi chuyện bọn người Triệu gia chấm dứt trẫm rút hết lại phong hào. Trẫm cũng biết là vừa ý nàng điểm gì, có thể là nàng giống với người khác chăng, tóm lại trẫm ở cùng với nàng đều cảm thấy rất tự tại và vui vẻ.”


      Mục Thư Du liếc mắt nhìn Tần Thừa Thích: “Sauk hi thu hồi phong hào ta cũng muốn tiến cung nữa, ngươi cũng cần dỗ ngon dỗ ngọt ta, ta biết mấy trò đó của ngươi, càng muốn cùng ngươi cùng phòng chung ngủ.”


      “Tốt, thị tẩm thị tẩm, chỉ là đợi lát nữa ra bên ngoài cũng đừng xưng ngươi ta nữa, đến lúc đó trẫm lại thể bảo vệ nàng, về phần sau khi thu hồi phong như thế nào đến lúc đó sau, trẫm tại thể hứa hẹn bất cứ chuyện gì.”


      Mục Thư Du cũng biết việc này phải nhất thời có thể giải quyết, nhưng màá tối thiểu nhất Tần Thừa Thích cũng chịu đáp ứng để nàng phải thị tẩm, đây xem như là đạt thành nguyện vọng rồi, cũng cần được voi đòi tiên, vì vậy tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.


      “Thái phi, hai cung nữ này quạt mát cho ngài, ngài nhất định là mệt mỏi rồi.” Vu Trung dẫn theo hai cung tỳ cầm cây quạt tiến vào, cười híp mắt .


      “Ta mát rồi chỉ là khát nước, ngươi cho người bưng trà đến .” Mục Thư Du chỉ cảm thấy miệng khô cực kỳ.


      “Đây...” Vu Trung vừa nghe muốn dùng trà tự chủ nhìn về phía Tần Thừa Thích, chờ ra chỉ thị.


      “Thái phi muốn trà ngươi điếc sao? Mau chóng mang lên, cẩn thận hầu hạ chút là được.” Tần Thừa Thích nháy mắt cho Vu Trung.


      “Là nô tài hồ đồ, Thái phi chớ trách, nô tài mau chuẩn bị trà cho ngài.”


      lâu sau, Vu Trung tự mình đem trà bưng tới, đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào, chờ Mục Thư Du uống xong hai chén trà giải khát lập tức bưng chén trà ra ngoài.


      Sau đó Tần Thừa Thích dẫn theo Mục Thư Du hậu viện.


      Mọi người thấy Tần Thừa Thích đến, lập tức đều đứng dậy thỉnh an, Mục Thư Du cũng hành lễ với Hoàng hậu, mọi người lúc này mới rối rít ngồi xuống.


      “Mấy nàng ở hậu viện này ngây người nửa ngày làm gì?” Tần Thừa Thích theo thói quen mở miệng hỏi.




      đợi những người khác đáp lời, Thục phi trước nở nụ cười: “Hồi bẩm Hoàng thượng, tuy là hậu cung được nghị luận triều , nhưng bọn tỷ muội cũng đều vì chuyện xuất binh mà phiền lòng, ngày hôm nay lại là vì chuyện này mà đến cầu phúc, mọi người tất nhiên là hàn huyên chút chuyện chinh chiến.”


      “A? Vậy nàng xem hàn huyên những chuyện gì?” Tần Thừa Thích nghe vậy hào hứng.


      Thục phi liếc nhìn Mục Thư Du trước rồi mới : “Trước đó vài ngày thần thiếp nghe Ô Thục nghi vì chuyện cung ứng lương thảo mà phiền não, sau thần thiếp lại cùng người trong nhà tán gẫu, giống như lời gia huynh quốc gia như Nham Chích cung ứng lương thảo còn là chuyện khó làm, kỳ ngẫm lại Nham Chích cùng Ngọc Phù là láng giềng, mà Ngọc Phù lại nổi danh giàu có và đông đúc, chuyện này còn cần phải Ngọc Phù ra chút lực hỗ trợ.”


      Người hậu cung thể tham gia vào chính , nhưng ở nơi này mỗi người đều đại biểu cho lợi ích các nước, Thục phi ra tự nhiên cũng là ý của Nham Chích quốc quân.


      Tần Thừa Thích nghe Thục phi như vậy cười mà , thong thả ung dung uống mấy ngụm trà mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Mục Thư Du, cười hỏi: “Thái phi cảm thấy đề nghị của Thục phi như thế nào?”

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn nàng!
      gió đông bắcHaruka.Me0 thích bài này.

    5. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Sáng dạ như Vu Trung, ngăn cản hết mọi hùng khí gây án, cười chết ta:059:
      gió đông bắcHaruka.Me0 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :