1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc Sống Không Quá Hoàn Hảo Của Tôi - Sophie Kinsella

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hailey1501

      Hailey1501 New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      5
      Chương 1.4

      ‘Rồi. Được rồi,’ Demeter tiếp túc. ‘Điều gì xảy ra với Trekbix vậy? Bởi vì tôi nghĩ Liz viết phản hồi lại email của họ, nhưng tôi nhận được thêm email nữa từ Rob Kincaid hỏi tôi tại sao ấy nghe được gì từ chúng ta cả. ‘Vậy?’ ấy xoay người bước đến chỗ Liz, cuối cùng cũng tập trung vào người ấy cần, cuối cùng cũng sống lại. ‘Liz? Nó đâu? gửi cho tôi bản nháp vào sáng nay.’ gõ điện thoại xuống bàn. ‘Nó ở trong bản kế hoạch từ cuộc họp thứ hai tuần trước. Liz viết bản nháp. Nguyên tắc chăm sóc khách hàng đầu tiên, Liz?’

      Nắm lấy tay khách hàng, tôi nghĩ thầm, mặc dù tôi ra điều đó. Điều đó làm tôi trông quá mọt sách.

      ‘Nắm lấy tay khách hàng,’ Demeter . ‘Cầm nó chặt. Làm cho họ cảm thấy an toàn từng giây từng phút trong suốt dự án. Rồi bạn khách hàng hạnh phúc. Bạn nắm lấy tay Rob Kincaid đấy, Liz. Tay ấy giơ lủng lẳng và ấy hạnh phúc.’
      Liz phân trần. ‘Tôi vẫn hoàn thành nó.’

      ‘Vẫn làm?’

      ‘Có rất nhiều thứ để viết.’

      ‘Vậy , làm nhanh hơn.’ Demeter tỏ ra hài lòng với Liz. ‘Và rồi gửi nó cho tôi để phê duyệt trước. Đừng cứ chỉ bắn nó đến chỗ của Rob. Đến giờ ăn trưa thôi, OK?

      ‘OK,’ Liz lầm bầm, trông ấy có vẻ bực mình. ấy hiếm khi mắc lỗi, Liz ấy. là quản lý dự án và có bàn làm việc rất gọn gàng và mái tóc thẳng mượt mà được ấy gội hàng ngày bằng dầu gội có mùi táo. ấy cũng ăn rất nhiều táo. ra tôi chưa bao giờ kết nối hai điều này trước đây. Kỳ dị .

      ‘Cái email đó từ Rob Kincaid, nó ở đâu rồi?’ Demeter lướt qua lướt lại, nhìn chằm chằm vào điện thoại của ấy. ‘Nó biến mất khỏi hộp thư của tôi.’

      ‘Liệu có phải xóa nhầm nó ?’ Sarah mất kiên nhẫn. ‘Tôi chuyển lại cho lần nữa.’
      Đây là phiền toái khác của Sarah: Demeter luôn bất cẩn xóa email và sau đó cần chúng gấp và rồi hoảng loạn. Sarah rằng ấy dành nửa đời mình để chuyển tiếp email cho Demeter và cảm ơn Chúa, trong hai người họ có thể cứu giúp kịp thời.

      ‘Được rồi.’ Sarah click chuột rất nhanh. ‘Tôi chuyển tiếp email của Rob đến . thực tế, tôi chuyển tiếp tất cả các email của ấy cho , phòng trường hợp cần.’

      ‘Cảm ơn nhé, Sarah.’ ấy hạ giọng. ‘Tôi biết cái email đó đâu mất rồi…’ ấy nhìn chăm chú vào điện thoại, nhưng Sarah có vẻ quan tâm.

      ‘Nếu vậy , Demeter, tôi tập huấn về sơ cứu,’ ấy , cầm lấy túi xách. ‘Tôi với rồi đó? Vì tôi là nhân viên chữ thập đỏ?’

      ‘Ồ phải,’ Demeter trông lưỡng lự, và ràng là ấy hoàn toàn quên mất điều đó. "Tuyệt! Bạn làm tốt lắm. Vậy, Sarah, trước khi bạn , kiểm tra lại chút...’ ấy lướt điện thoại. ‘Tối nay có Lễ trao giải Ẩm thực Luân Đôn. Tôi cần đến tiệm làm tóc chiều nay–‘

      được đâu.’ Sarah cắt ngang. ‘Chiều nay kín lịch rồi.’

      ‘Gì cơ?’ Demeter nhìn lên từ điện thoại. ‘Nhưng tôi đặt lịch làm tóc.’

      ‘Cho ngày mai.’

      ‘Ngày mai?’ Demeter nghe có vẻ kinh hãi và đôi mắt ấy lại đảo liên tục. ‘. Tôi đặt lịch vào thứ Hai mà.’

      ‘Hãy nhìn lại lịch .’ Sarah nghe có vẻ như thể kiên nhẫn được nữa. ‘Là thứ ba, Demeter ạ, luôn luôn là thứ ba.’

      ‘Nhưng tôi cần chẫm lại chân tóc, rất gấp đấy. ‘Tôi có thể hủy bỏ ai đó chiều nay ?’

      ‘Chiều nay là mấy người hạt giống đó. Và sau đấy là nhóm đến từ Green Teen.’

      ‘Chết tiệt.’ Mặt Demeter méo xẹo. ‘Chết tiệt.’

      ‘Và bạn hội nghị qua điện thoại trong mười lăm phút vòng 15 phút nữa. Tôi có thể chưa?’ Sarah với giọng đau khổ.

      'Được. Được rồi. .’ Demeter phẩy tay. ‘Cảm ơn nhé, Sarah’. ấy quay trở lại văn phòng của mình, thở mạnh. ‘Chết tiệt, chết tiệt. À.’ ấy quay lại. ‘Rosa. Logo của Sensiquo ấy? Chúng ta nên thử nó với mấy cái chấm lớn hơn. Tôi bỗng nhiên nghĩ đến điều nó đường đến đây. Và thử cho mấy cái vòng tròn màu xanh nước biển thử xem. có thể với Mark ? Mark đâu rồi?’ ấy liếc nhìn chăm chú về phía bàn của ấy.

      ‘Hôm nay ấy làm việc tại nhà,’ Jon, nhân viên cấp dưới, .

      ‘Ồ.’ Demeter cách ngờ vực. ‘OK.’

      Demeter thực tin tưởng việc làm tại nhà. ấy rằng bạn thường mất cái tiến độ công việc khi mọi người vắng mặt ở văn phòng. Nhưng Mark thương lượng hợp đồng làm việc trước khi Demeter đến, vì vậy, ấy thể làm gì được cả.

      ‘Đừng lo, tôi với ấy,’ Rosa , viết vài dòng nguệch ngoạc notepad. ‘Kích thước mấy cái chấm, màu xanh nước biển.’

      'Tốt. À, Rosa này?’ ấy lại thò đầu ra lần nữa. Tôi muốn thảo luận về việc đào tạo Python* ấy. Mọi người trong văn phòng đều nên biết viết mã.’
      *Python: loại ngôn ngữ lập trình

      ‘Gì cơ?’

      ‘Lập trình ấy!’ Demeter sốt ruột . Tôi đọc bài về nó Huffington Post*. Đưa nó vào kế hoạch cho cuộc họp tiếp theo.’
      *Huffington Post: tờ báo của Mỹ được xuất bản nhiều nước khác nhau.

      ‘OK.’ Rosa trông có vẻ khó hiểu. ‘Lập trình. OK.’

      Ngay khi Demeter đóng cửa, mọi người thở phào. Đây là Demeter. 100% ngẫu hứng. Theo kịp với ấy thực rất mệt mỏi.

      Rosa gõ điện thoại điên cuồng và tôi biết rằng ấy gửi tin nhắn quái đản về Demeter cho Liz. Chắc chắn luôn, ngay sau đó Liz điện thoại rung, và gật đầu với Rosa.

      Tôi chưa thực hiểu được tình hình nơi này. Nó giống như cố gắng bắt kịp bộ phim truyền hình ngay giữa chừng vậy. Nhưng tôi biết rằng Rosa nộp đơn cho vị trí của Demeter và được nhận. Tôi cũng biết rằng họ có mâu thuẫn lớn, ngay trước khi tôi đến làm. Rosa muốn tham gia vào dự án đặc biệt lớn chỉ có lần mà Thị trưởng của London dẫn đầu. Nó là xây dựng thương hiệu cho kiện thể thao mới nào đó ở Luân Đôn, và ông ấy tập hợp đội biệt phái từ các cơ quan sáng tạo khắp Luân Đôn. Chương trình Evening Standard gọi đó là ‘chương trình về những người tài giỏi và sáng giá nhất Luân Đôn’. Nhưng Demeter để cho Rosa làm điều đó. ấy rằng ấy cần Rosa trong độ 24/7, mà điều đó quá nhảm nhí. Kể từ đó, Rosa ghét cay ghét đắng Demeter.

      Giả thuyết của Flora là, Demeter quá hoảng sợ về việc bị nhân viên trẻ trong đội vượt qua mình nên ấy giúp đỡ bất cứ ai cả. Nếu bạn thậm chí cố gắng leo lên, ấy giẫm lên ngón tay của bạn bằng đôi giày Miu Miu gót nhọn của ấy. ràng Rosa rất muốn rời Cooper Clemmow ngay bây giờ, nhưng ở ngoài đó thực có nhiều công việc về mảng này. Vì vậy, Rosa đáng thương phải ở lại, bị mắc kẹt với người sếp mà ấy ghét, về cơ bản là ghê tởm mọi khoảnh khắc trong công việc của Demeter. Bạn có thể nhìn thấy nó đôi vai hơi gù và lông mày cau có của ấy.

      Mark cũng ghê tởm Demeter, và tôi cũng biết truyện đó. Demeter đáng lẽ phải giám sát đội thiết kế. Giám sát, chứ phải tự làm mọi thứ. Nhưng ấy thể ngăn được chính mình. Thiết kế là điều mà Demeter giỏi – thiết kế và đóng gói. ấy biết tên của nhiều kiểu chữ hơn bạn có thể tưởng tượng, và đôi khi ấy có thể gián đoạn cả cuộc họp chỉ để cho chúng tôi xem số thiết kế bao bì mà ấy nghĩ rằng thực hiệu quả. Điều đó, bạn biết đấy, tuyệt. Nhưng đó cũng là vấn đề, bởi vì ấy luôn luôn đắm chìm vào đó.

    2. Hailey1501

      Hailey1501 New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      5
      Chương 1.5

      chung là năm ngoái Cooper Clemmow làm mới thương hiệu loại kem dưỡng ẩm lớn là Drench, và ý tưởng của Demeter là dùng màu cam nhạt với chữ màu trắng. Cuối cùng, nó là hit lớn và chúng tôi giành được rất nhiều giải thưởng. Tất cả đều tốt – ngoại trừ Mark, người đứng đầu ban thiết kế. Vậy ra là ấy tạo ra thiết kế hoàn toàn khác. Nhưng Demeter nảy ra ý tưởng với màu cam, cảm thấy hài lòng với nó và tung nó ra trong cuộc họp với khách hàng. Và ràng Mark cảm thấy hoàn toàn bị coi thường.

      Điều tồi tệ nhất là, Demeter thậm chí còn nhận thấy rằng Mark rất tức giận. ấy nhận ra những thứ như thế. ấy hoàn toàn kiểu ‘Đập tay nào – cả đội làm việc rất tốt, thu gọn đê, dự án tiếp theo.’ Và đó là cú hit lớn đến nỗi Mark khó có thể phàn nàn về điều gì. Ý tôi là, theo cách nào đó, ấy có may mắn: Mọi người công nhận ấy với thiết kế đó. ấy có thể cho nó vào CV và mọi thứ. Nhưng mà. ấy rất cứng rắn và có cách chuyện rất mỉa mai với Demeter, điều đó khiến tôi khá khó chịu.

      Điều đáng buồn là, tất cả những người khác trong văn phòng đều biết Mark thực rất tài năng. Kiểu như, ấy vừa giành được giải thưởng Stylesign cho đổi mới. ( ràng là nó rất có uy tín.) Nhưng dù có như thế Demeter vẫn nhận ra tuyệt vời của Trưởng ban Thiết kế mà ấy có.

      Liz cũng hạnh phúc ở đây, nhưng ấy chịu đựng điều đó. Mặt khác, Flora lúc nào cũng chê bai Demeter, nhưng tôi nghĩ đó là vì ấy thích xấu người khác. Tôi chắc chắn về những người còn lại.

      Còn tôi, tôi vẫn là người mới. Tôi chỉ mới ở đây bảy tháng và tôi luôn cúi đầu thấp, muốn mạo hiểm đưa ra ý kiến quá nhiều. Nhưng tôi có tham vọng; tôi có ý tưởng. Tôi cũng thiết kế mà, đặc biệt là typography*, thực tế, đó là những gì Demeter và tôi trong cuộc phỏng vấn.
      *Typography: nghệ thuật về chữ viết và in ấn

      Bất cứ khi nào văn phòng có dự án mới, bộ não của tôi bắt đầu bừng lên và khởi động. Tôi tập hợp rất nhiều thông số vào thời gian rảnh rỗi máy tính xách tay của mình. Logo, phong cách thiết kế, tài liệu chiến lược, tôi liên tục gửi email cho Demeter, để nhận phản hồi, và ấy hứa rằng ấy xem xét vào chúng, khi ấy có thời gian.

      Mọi người đều rằng bạn nên nhắc nhắc lại Demeter việc gì đó, nếu ấy mất kiểm soát. Vì vậy, tôi chờ đợi thời cơ của mình, giống như người lướt sóng chờ đợi làn sóng mới. Tôi rất giỏi lướt sóng, vì vậy, tôi biết sóng đến. Vào thời điểm thích hợp, tôi nhận được chú ý của Demeter. ấy nhìn vào các tài liệu của tôi, mọi thứ vào đúng vị trí và tôi bắt đầu lướt cuộc sống của chính mình. Chứ phải cứ lội nước, lội nước như tôi bây giờ.

      Tôi lấy bản khảo sát tiếp theo từ cả chồng lớn Hannah, nhà thiết kế khác, bước vào văn phòng. Cả văn phòng im lặng và Flora quay sang nhướn mày nhìn tôi. Hannah đáng thương phải về nhà sớm vào thứ Sáu. ấy thực khỏe. ấy có khoảng năm lần sảy thai trong vòng hai năm qua, điều đó khiến cơ thể và tâm lý ấy bị tổn thương, đôi khi ấy bị hoảng loạn. Chuyện xảy ra vào tuần trước, vì vậy Rosa bảo ấy về nhà và nghỉ ngơi. là, Hannah có lẽ là người làm việc chăm chỉ nhất trong văn phòng. Tôi nhận email từ ấy lúc 2:00 A.M. ấy xứng đáng được nghỉ ngơi.

      ‘Hannah!’ Rosa kêu lên. ‘ ổn chứ? Hôm nay chỉ làm việc đơn giản thôi nhé.’

      ‘Tôi ổn,' Hannah , trượt vào chỗ ngồi, tránh ánh mắt của mọi người. ‘Tôi ổn mà.’ Ngay lập tức ấy mở tài liệu và bắt đầu công việc, nhấp ngụm nước lọc. (Cooper Clemmow ra mắt thương hiệu, vì vậy tất cả chúng tôi đều có mấy cái chai nước neon miễn phí bàn làm việc.)

      ‘Hannah!’ Demeter xuất trước cửa văn phòng. ‘Bạn quay trở lại rồi. Làm tốt lắm.’

      ‘Tôi rất ổn,’ Hannah , lần nữa. Tôi có thể nhận ta rằng ấy muốn làm lớn mọi chuyện, nhưng Demeter bước đến ngay bàn làm việc của ấy.

      ‘Bây giờ, đừng lo lắng, Hannah,’ ấy bằng chất giọng vang vang, có vẻ cấp của ấy. ‘ ai nghĩ bạn là nữ hoàng rắc rối hay gì đó như vậy đâu. Vì thế, đừng lo lắng gì về điều đó nhé.’

      ấy gật đầu thân thiện với Hannah, sau đó sải bước trở lại văn phòng và đóng cửa lại. Tất cả những người còn lại nhìn, thực chết lặng, và Hannah đáng thương trông hoàn toàn như bị sét đánh. Ngay khi Demeter trở lại văn phòng, ấy quay sang Rosa.

      ‘Mọi người có nghĩ tôi là nữ hoàng rắc rối và làm quá mọi việc ?’

      !’ Rosa kêu lên ngay lập tức, và tôi có thể nghe thấy tiếng Liz lẩm bẩm, ‘Demeter chết tiệt.’

      ‘Nghe này, Hannah,’ Rosa tiếp tục, đến bàn của Hannah, cúi xuống và nhìn thẳng vào mắt côấy. ‘ chỉ vừa bị Demeter thôi.’

      ‘Đúng đấy,’ Ngay lập tức, Liz đồng ý. ‘ bị Demeter rồi.’

      ‘Điều đó xảy ra với tất cả chúng ta. Demeter là con bò vô cảm và ấy những điều ngu ngốc và chỉ cần nghe thấy, OK? làm rất tốt, đến văn phòng ngày hôm nay, và tất cả chúng tôi thực đánh giá cao nỗ lực mà của . Đúng nào?’ ấy nhìn xung quanh và tràng pháo tay nổ ra, trong khi đó, gò má Hannah đỏ bừng lên vẻ sung sướng.

      ‘Fuck Demeter,’ Rosa kết lại, và quay trở lại bàn làm việc, giữa những tràng pháo tay thậm chí còn to hơn.

      Liếc sang bên cạnh, tôi có thể thấy Demeter nhìn ra khỏi văn phòng bằng kính của mình, như thể tự hỏi có chuyện gì xảy ra. Và tôi gần như cảm thấy thương ấy. ấy thực biết chuyện gì diễn ra.

    3. Hailey1501

      Hailey1501 New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      5
      Chương 2.1


      Trong khoảng tiếng sau đó, mọi người làm việc rất yên bình. Demeter họp qua điện thoại trong văn phòng của ấy, và tôi chồng phiếu khảo sát và Rosa chuyền cho mọi người lọ kẹo retro. Và tôi chỉ tự hỏi mấy giờ tôi được nghỉ trưa khi Demeter thò đầu ra từ văn phòng.

      ‘Tôi cần…’ Mắt tôi tìm kiếm quanh khắp văn phòng và cuối cùng ấy nhìn tôi. ‘. làm gì lúc này?’

      Tôi cảm thấy ngạc nhiên. " gì cả. Ý tôi là, tôi làm việc. Ý tôi là–‘

      ‘Có thể làm phiền đến và giúp tôi chuyện , nó có chút...’ ấy dừng lại. ‘…khác biệt?’

      ‘Được thôi!’ Tôi , cố gắng để nghe có vẻ bối rối. ‘Chắc chắn rồi! Tất nhiên!’

      ‘Trong khoảng năm phút nữa, OK?’

      ‘Năm phút.’ Tôi gật đầu. ‘Chắc chắn rồi.’

      Tôi quay trở lại với công việc của mình, nhưng những dòng chữ mờ trước mắt tôi. Đầu tôi quay cuồng trong phấn khích. cái gì đó hơi khác biệt. Nó có thể là bất cứ điều gì. Có thể là khách hàng mới… trang web… phong cách thương hiệu mới mang tính cách mạng mà Demeter muốn tiên phong… Cho dù đó là gì nữa, đó là cơ hội của tôi. Đây là cơn sóng của tôi!

      niềm vui cuộn xoáy trong ngực tôi. Tất cả những email mà tôi gửi cho ấy phải là gì cả! ấy chắc hẳn xem xét ý tưởng của tôi suốt thời gian, và ấy nghĩ rằng tôi có tiềm năng và ấy chờ đợi dự án đặc biệt nhất, hoàn hảo nhất.

      Tay tôi thực run rẩy khi tôi lấy cái laptop ra, cộng với vài bản in portfolio mà tôi để trong ngăn kéo. có gì là tốt khi cho ấy xem vài việc gần đây nhất mà tôi làm, phải ? Tôi đánh lại son và xịt thêm ít nước hoa. Tôi cần phải trông chuyên nghiệp và tử tế. Tôi phải làm được điều này.

      Sau đúng bốn phút rưỡi, tôi đẩy ghế ra, cảm thấy có chút bồn chồn. Bắt đầu nào. Các cơn sóng ập đến. Tim tôi đập mạnh, và mọi thứ xung quanh tôi có vẻ sáng sủa hơn so với thường ngày – nhưng khi tôi qua tất cả các bàn đến cửa phòng Demeter, tôi cố gắng tỏ ra tự nhiên. Ngầu. Như kiểu ‘Đúng, Demeter và tôi có cuộc trò chuyện 1 với 1. Chúng tôi đưa ra rất nhiều các ý tưởng về mọi thứ.’

      Ôi Chúa ơi, nếu nó có gì đó lớn sao? Tôi bỗng nghĩ đến hình ảnh về Demeter và tôi ở lại muộn trong văn phòng; ăn đồ ăn Trung Quốc mua về; làm số dự án tuyệt vời, mang tính đột phá; có lẽ tôi nên làm bài thuyết trình…

      Tôi có thể với bố về điều này. Có lẽ tôi gọi ông ấy tối nay.

      ‘Um, xin chào?’ Tôi gõ cửa phòng Demeter và đẩy nó ra.

      ‘Cath!’ ấy kêu lên.

      ra, là Cat.’ Tôi mạo hiểm.

      ‘Tất nhiên rồi! Cat. Tốt lắm. Vào . Bây giờ, tôi hy vọng bạn phiền nếu tôi hỏi bạn điều này–‘

      ‘Tất nhiên là rồi!’ Tôi nhanh chóng đáp lại. ‘Dù là gì nữa, tôi sẵn sàng. ràng thiết kế là nền tảng của tôi, nhưng tôi cũng thực quan tâm đến danh tính doanh nghiệp, chiến lược, các cơ hội kỹ thuật… bất cứ điều gì…’

      Tôi bắt đầu lan man. Dừng lại , Katie.

      Chết tiệt. Ý tôi là: Dừng lại , Cat. Tôi là Cat.

      ‘Rồi,’ Demeter tập trung, gõ nốt phần cuối của email. ấy gửi nó , sau đó quay lại nhìn máy tính xách tay và portfolio của tôi với vẻ ngạc nhiên. ‘Những cái đó để làm gì?’

      ‘À.’ Tôi bối rối, và cầm phe phẩy cái portfolio cách vụng về. ‘Tôi chỉ… Tôi chỉ mang đến vài thứ… vài ý tưởng…’

      ‘À, để nó xuống đâu đó,’ Demeter cách hứng thú và bắt đầu lục tìm trong ngăn kéo bàn. ‘Tôi ghét phải hỏi bạn điều này, nhưng tôi tuyệt vọng. Lịch làm việc của tôi là cơn ác mộng và tôi cần đến lễ trao giải vào tối nay. Ý tôi là, tôi có thể tự mình đến chỗ sấy tóc, nhưng mà chân tóc của tôi là vấn đề khác, vì vậy…’

      Tôi hoàn toàn theo kịp những gì ấy , nhưng phút sau ấy vung chiếc hộp về phía tôi. Nó là hộp Clairol, và chỉ trong khoảnh khắc nóng, tôi nghĩ: Chúng tôi đổi mới thương hiệu Clairol? Tôi giúp ĐỔI MỚI CLAIROL? Ôi Chúa ơi, chuyện này CỰC KÌ LỚN–

      Cho đến khi thực tế ập đến. Demeter có vẻ phấn khích, giống như ai đó sắp thiết kế lại thương hiệu quốc tế. ấy có vẻ buồn chán và hơi thiếu kiên nhẫn. Và bây giờ lời của ấy đánh đúng vào đại não tôi: chân tóc của tôi là vấn đề khác…


      Tôi nhìn kỹ hơn vào cái hộp. Clairol Nice ‘n Easy Root Touch-Up. Dark Brown. Restores colour in ten minutes.*

      *Clairol chấm lại chân tóc dễ dàng. Màu nâu sẫm. Hồi phục lại màu trong 10 phút.

      muốn tôi…’

      quả là thiên thần.’ Demeter cười với tôi với cái nụ cười thần kì của ấy. ‘Đây là ánh sáng duy nhất của tôi trong cả ngày nay. có phiền nếu tôi gửi số email trong khi làm? tốt hơn nên đeo găng tay. À, và đừng làm rớt bất cứ thứ gì lên thảm. Có thể tìm cái khăn cũ hoặ gì đó?’


      Chân tóc của ấy. Dự án đặc biệt, hoàn hảo là chấm lại chân tóc cho ấy.

      Tôi cảm thấy như làn sóng đổ ập vào tôi. Tôi ướt sũng, luống cuống, rong biển khắp người, kẻ thất bại hoàn toàn. Hãy đối mặt với nó: ấy thậm chí còn ra khỏi văn phòng của mình đặc biệt tìm tới tôi. ấy có thực , biết chính xác tôi là ai ?

      Khi tôi quay ra, tôi tự hỏi tôi tìm thấy chiếc khăn cũ ở đâu trong cái công ty này, Liz ngước lên từ màn hình của ấy với vẻ hứng thú.

      ‘Có chuyện gì vậy?’

      ‘À,’ tôi , xoa xoa mũi, kéo dài thời gian. Tôi thể chịu được mà để lộ ra thất vọng của mình. Tôi cảm thấy ngu ngốc. Sao tôi có thể nghĩ rằng ấy hỏi tôi đổi mới thương hiệu Clairol? ‘ ấy muốn tôi chấm lại chân tóc.’ Tôi cố gắng để nghe có vẻ bình thường.

      ‘Chấm lại chân tóc cho ấy?’ Liz ‘Gì cơ, nhuộm chúng á? nghiêm túc đấy à?’

      ‘Cái đó là quá quắt!’ Rosa thêm vào. ‘Điều đó trong là nội dung công việc của !’

      Những cái đầu bắt đầu ngẩng lên khắp văn phòng và tôi có thể cảm thấy làn sóng của thông cảm. Thậm chí là, thương hại.

      Tôi nhún vai. "Nó ổn."

      ‘Cái này còn tệ hơn cả cái váy corset,’ Liz .

      Tôi nghe về lần cả đội khi cố gắng nhét Demeter vào cái váy corset cỡ quá nhưng ấy thừa nhận điều đấy. (Cuối cùng, họ phải sử dụng móc áo và sức mạnh phi thường.) Nhưng ràng chân tóc tệ hơn cả việc đó.

      có thể từ chối, biết đấy,’ Rosa , người mong phong cách chiến binh nhất trong văn phòng. Nhưng ngay cả ấy cũng thực thuyết phục rằng tôi từ chối. là, khi bạn là thành viên cấp thấp nhất của đội ngũ nhân viên trong ngành đầy cạnh tranh như thế này, về cơ bản bạn làm bất cứ điều gì. ấy biết điều đó và tôi cũng biết.

      vấn đề gì!’ Tôi , càng có vẻ sáng sủa càng tốt. ‘ ra tôi luôn nghĩ rằng tôi là thợ làm tóc giỏi. Nó có trong danh sách công việc dự phòng của tôi.’

      Nhờ thế tôi nhận được trận cười lớn của cả văn phòng, và Rosa tặng tôi chiếc bánh quy siêu đắt tiền từ thợ làm bánh ở góc phố. Vì vậy, nó phải hoàn toàn tệ hại. Và khi tôi lấy ít khăn giấy từ trong nhà vệ sinh nữ, tôi quyết định: Tôi biến điều này thành cơ hội. Nó chính xác là cuộc gặp gỡ với mà tôi mong muốn, nhưng nó vẫn là cuộc gặp gỡ đối , phải ? Có lẽ đây có thể là cơn sóng của tôi.

    4. Hailey1501

      Hailey1501 New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      5
      Chương 2.2


      Nhưng, chúa ơi. Urghhh.

      Bây giờ tôi biết rằng làm tóc phải là nghề dự phòng của tôi. Da đầu của người khác rất ghê tởm. Ngay cả của Demeter.

      Khi tôi bắt đầu bôi cái thuốc nhuộm đặt quánh lên, tôi cố gắng đảo mắt càng nhiều càng tốt. Tôi muốn nhìn thấy da đầu nhợt nhạt, khô khốc hay lốm đốm những gàu của ấy, hoặc thậm chí nhận ra rằng bao lâu rồi kể từ lần cuối ấy chấm lại chân tóc.

      Mà, thực ra, cũng lâu lắm. Có rất ít phần màu xám ở chân tóc: ràng ấy quá hoảng loạn. Mà có vẻ hợp lý. Demeter cực kì ý thức về tuổi tác của ấy và tuổi của chúng tôi đều hơn. Nhưng sau đó, ấy hoàn toàn bù đắp vào bằng cách biết mọi trò đùa Internet trước bất kỳ ai khác, mọi tin đồn về người nổi tiếng, mọi ban nhạc mới và mọi… mọi thứ.

      Demeter là người nghiêm túc nhất, người tiếp nhận sớm nhất của nhân loại. ấy có đồ mới trước bất kì ai khác. ấy có món đồ thiết kế H&M phải có trước bất kỳ ai khác. Mọi người khác cắm bên ngoài cả đêm để có được nó… Nhưng Demeter bằng cách nào đó lại sở hữu nó.

      Hoặc nhà hàng. ấy làm việc với số nhà hàng có tên tuổi, vì vậy ấy có hàng trăm mối quan hệ. Kết quả là, bao giờ đến nhà hàng trừ khi nó mới mở cửa. Hoặc, thậm chí tốt hơn, khi nó chưa khai trương, ngoại trừ dành cho những người đặc biệt và quan trọng như ấy. Sau đó, ngay khi nó mở cửa cho công chúng, hoặc nhận được đánh giá tốt tờ The Times, ấy gạt nó , ‘Ừm, nó từng ổn, cho đến khi nó bị hủy hoại.’ và làm việc tiếp theo.

      Vì vậy, ấy rất đáng sợ. Bạn khó có thể gây ấn tượng cho ấy. luôn có những ngày cuối tuần tốt hơn bất kỳ ai khác; ấy luôn có những câu chuyện trong mấy kỳ nghỉ dài hay hơn bất kỳ ai khác; nếu ai đó nhìn thấy người nổi tiếng đường, ấy hoặc từng cùng trường lớp với người đó hoặc có đứa con đỡ đầu chơi với trai của người đó, hoặc gì đó.

      Nhưng hôm nay tôi bị gây áp lực đâu. Tôi tạo cuộc trò chuyện có đầu óc và sau đó, khi thời điểm thích hợp, tôi thực bước chiến lược của mình. Tôi chỉ cần quyết định chính xác động thái chiến lược đó là gì–

      ‘Ổn chứ?’ Demeter , khi gõ liên tiếp vào bàn phím, hoàn toàn phớt lờ tôi.

      ‘Ổn!’ Tôi , nhúng cái lược lần nữa.

      ‘Nếu tôi có lời khuyên dành cho các , đó là đừng có nhuộm tóc màu xám. là nhàm chán. Mặc dù’ – ấy rất nhanh chóng quay lại để nhìn tôi – ‘màu tóc của rất sáng, nhận ra đâu.’

      ‘Ồ,’ tôi , hoàn toàn biết phải phản ứng như thế nào. ‘Um… tốt?’

      ‘À nhân tiện Hannah làm việc có ổn ? Tội nghiệp ấy. Tôi hy vọng lúc trước tôi trấn an được ấy.’ Demeter gật đầu cách tự hào và nhấp ngụm cà phê, trong khi tôi há hốc mồm đằng sau gáy ấy. Đấy là nỗ lực để trấn an Hannah của Demeter?

      ‘À …’ Tôi cũng biết nên gì. ‘Vâng. Tôi nghĩ ấy sao cả.’

      ‘Rất tốt!’ Demeter tiếp tục đánh máy với thậm chí còn nhiều năng lượng hơn, trong khi tôi im lặng với bản thân. Thôi nào, Katie.

      Ý tôi là: Thôi nào, Cat. Cat.

      Tôi ở đây. Trong văn phòng của Demeter. Chỉ có ấy và tôi. Đây là cơ hội của tôi.

      Tôi chỉ cho ấy những thiết kế mà tôi thực cho Wash-Blu, tôi đưa ra quyết định vội vàng. Chỉ có điều tôi vứt chúng lên mặt bàn của ấy, tôi tinh tế hơn. Hãy trò chuyện trước tiên. Tạo mối liên kết với ấy.


      Tôi liếc tìm nguồn cảm hứng ở cái bảng ghim đồ sộ của Demeter. Tôi chỉ mới đến văn phòng này vài lần, nhưng tôi luôn nhìn vào bảng ghim để xem có điều gì mới. Nó như kiểu toàn bộ cuộc sống tuyệt vời của Demeter được gói gọn trong những bức ảnh và quà lưu niệm và thậm chí cả vài mẫu vải. Có những thiết kế được in ra cho các thương hiệu mà ấy tạo ra. Ví dụ về vài kiểu chữ bất thường. Hình ảnh đồ gốm sứ và đồ nội thất cổ điển.

      Có những đoạn báo được cắt ra và hình ảnh của ấy tại các kiện. Có những bức hình gia đình ấy trượt tuyết và chèo thuyền và đứng những bãi biển đẹp như tranh vẽ, tất cả đều mặc quần áo rất ăn ảnh. Họ thể trông hoàn hảo hơn. Chồng của ấy hóa ra là cái đầu siêu trí tuệ của công ty đầu tư, và ấy đó, đeo cà vạt đen, đứng cạnh ấy tấm thảm đỏ ở đâu đó. ấy nắm tay ấy cách trìu mến, trông lộng lẫy và thông minh. Demeter kết hôn với bất kì ai kém cỏi hơn thế.

      Tôi có nên hỏi về các con của ấy ? , quá tư mật. Khi mắt tôi đảo quanh, tôi nhìn thấy tất cả đống giấy tờ ở khắp mọi nơi. Đây là điều nữa khiến Sarah phát điên: khi Demeter cầu Sarah in email. Tôi thường nghe ấy lẩm bẩm tại bàn của mình: ‘Đọc chúng cái màn hình ý.’

      kệ bên cạnh Demeter là dãy sách về thương hiệu, tiếp thị và thiết kế. Chúng hầu như là những tựa sách tiêu chuẩn, trong số đó, tôi đọc cuốn sách bìa mềm cũ mang tên Our Vision và tôi xem xét kỹ hơn.

    5. Hailey1501

      Hailey1501 New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      5
      Chương 2.3

      Cuốn sách đó Tầm nhìn của chúng tôi có tốt ?


      Ngay lập tức, Brilliant trả lời Demeter, dừng lại chút trong khi gõ. loạt các cuộc trò chuyện giữa các nhà thiết kế từ những năm tám mươi. Rất truyền cảm."


      Tôi có thể mượn được nó ?


      Chắc chắn. lần nữa, Dem Demeter quay đầu lại, trông có vẻ ngạc nhiên. Hãy là khách của tôi. Thưởng thức."


      Khi tôi gỡ cuốn sách xuống, tôi nhận thấy hộp cùng kệ. Nó có trong những chiến thắng nổi tiếng nhất của Demeter, hộp Redfern Raisin, với tay cầm chuỗi màu đỏ xíu. Mọi người đều coi các xử lý chuỗi đó là đương nhiên, nhưng tại thời điểm đó, ai từng nghĩ về điều đó.


      Tôi luôn tự hỏi về Redfern Raisins, tôi cách bốc đồng. Làm thế nào bạn có được những chuỗi xử lý thông qua? Chúng phải đắt.


      Cạn ơi, họ rất đắt. Vỉ Demeter gật đầu, vẫn gõ. Đây là cơn ác mộng thuyết phục khách hàng. Nhưng sau đó tất cả được giải quyết.


      Cấm làm việc ra mắt là cách đánh giá thấp. Đó là cảm giác, và doanh số của Redfern Raisins tăng vọt. Tôi đọc các bài báo về nó.


      Vì vậy, bạn làm điều đó như thế nào? Bạn thuyết phục khách hàng như thế nào?


      Tôi chỉ cầu thực cuộc trò chuyện; Tôi thực muốn biết. Bởi vì có thể ngày nào đó tôi làm việc trong dự án và muốn vượt qua số tính năng siêu đắt tiền, và khách hàng hết mình, nhưng tôi nhớ lời khuyên khôn ngoan của Demeter và giành chiến thắng trong ngày. Tôi là Kung Fu Panda cho Master Shifu của ấy, chỉ với ít kung fu. (Có lẽ.)


      Demeter ngừng gõ và quay lại như thể thực khá hứng thú với câu hỏi.


      Những gì chúng tôi làm trong công việc của mình, ấy cách chu đáo, đó là cân bằng. mặt, nó về việc lắng nghe khách hàng. Phiên dịch. Đáp lại. Nhưng mặt khác, nó về việc có can đảm để với những ý tưởng lớn. Nó về việc đứng lên cho niềm tin của bạn. Bạn cần chút kiên trì. Vâng?"


      Chắc chắn, tôi , cố gắng tỏ ra ngoan cường nhất có thể. Tôi hạ thấp lông mày của mình và giữ cây đũa nhuộm tóc chắc chắn. Nhìn chung, tôi hy vọng tôi thể rung cảm: ngoan cường. Cảnh báo. thành viên trẻ đáng ngạc nhiên thú vị của nhân viên có tên nó đáng nhớ.


      Nhưng Demeter có vẻ như nhận thấy thái độ ngoan cường, cảnh giác của tôi. ấy quay lại với máy tính của mình. Nhanh lên, chúng ta có thể về cái gì khác? Trước khi ấy có thể bắt đầu gõ lại, tôi vội vàng, Vì vậy, ừm, bạn đến nhà hàng mới ở Marylebone chưa? Nơi hợp nhất của người Nepal Nepal?


      Nó giống như cather. Tôi đề cập đến nhà hàng nóng nhất thời điểm này và Demeter ngừng chết.


      ra, tôi có người mà tôi , nghe có vẻ ngạc nhiên khi tôi hỏi. Tôi vài tuần trước đây. Có bạn


      Tôi có?


      ấy nghĩ gì, rằng tôi có thể đủ khả năng chi 25 bảng cho đĩa bánh bao?


      Nhưng tôi có thể chịu đựng để , , tôi chỉ đọc về nó blog, bởi vì đó là tất cả những gì tôi có thể làm được, bởi vì Luân Đôn là thành phố đắt đỏ thứ sáu thế giới, bạn có nhận thấy ?


      (Về mặt tích cực, nó đắt như Singapore. Điều này khiến bạn tự hỏi: Mọi thứ trái đất có gì ở Singapore?)


      Tôi lên kế hoạch, tôi sau khi tạm dừng. "Bạn nghĩ gì?"


      Tôi rất ấn tượng. Bạn có biết rằng những chiếc bàn được làm thủ công ở Kathmandu? Và thức ăn đầy thách thức nhưng trần thế. Rất chân thực. Tất cả hữu cơ, tất nhiên.


      Tất nhiên, tôi rất hợp với giọng điệu nghiêm túc của ấy. Tôi nghĩ, nếu Demeter phải đặt tôn giáo của mình xuống hình thức, ấy đặt Organic.


      Tôi là người đầu bếp cùng người ở Sit, Eat?, Tôi , nhúng bàn chải vào thuốc nhuộm nhiều màu hơn. Cạn Heiến phải người Nepal.


      , nhưng ấy cố vấn người Nepal và ấy dành hai năm ở đó. Lọ Demeter xoay tròn và nhìn tôi thẩm định hơn. Bạn có biết nhà hàng của mình


      "Tôi thích thức ăn."


      Cái nào đúng. Tôi đọc các nhận xét về nhà hàng như số người đọc lá số tử vi. Tôi thậm chí còn giữ danh sách trong túi của tôi về tất cả các nhà hàng hàng đầu mà tôi muốn đến vào lúc nào đó. ngày nọ, tôi viết nó ra như trò đùa với bạn tôi Fi, và nó chỉ là thứ bị mắc kẹt xung quanh, giống như lá bùa hộ mệnh.


      Bạn nghĩ gì về Salt Block? cầu của Demeter, như thể thử nghiệm tôi.


      Tôi nghĩ món ăn cần có là nhím biển, tôi bỏ lỡ nhịp nào.


      Tôi đọc nó ở khắp mọi nơi. Mỗi đánh giá, mỗi blog. Nó tất cả về nhím biển.


      Còi nhím biển. Tử Demeter gật đầu, cau mày. Có, tôi nghe về điều đó. Tôi nên đặt hàng nó.


      Tôi có thể với ấy băn khoăn bây giờ. ấy bỏ lỡ các món ăn phải ăn. ấy phải quay lại và có nó.


      Demeter quay lại và đưa cho tôi cái nhìn ngắn, xuyên thấu, sau đó xoay trở lại máy tính của ấy. Lần tới khi chúng tôi có dự án thực phẩm, tôi đưa bạn vào đó.

      Tôi cảm thấy niềm vui thích thể tin được. Đó có phải là cuộc bỏ phiếu phê duyệt từ Demeter? Tôi thực nhận được ở đâu đó?


      Tôi làm việc trong lần tái khởi động Awesome Pizza Place ở Birmingham, tôi nhanh chóng nhắc nhở ấy. Đó là CV của tôi, nhưng ấy quên điều đó.


      Cơn thịnh nộ của Birmingham, tiếng vang của Demeter vắng mặt. Ngay lúc đó, ngay lập tức, ấy gõ cách giận dữ
      Last edited: 30/6/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :