1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xem em thu phục anh như thế nào - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NguyenHa2808

      NguyenHa2808 Active Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      161
      Mặc dù mình nghe dùng ảnh giảm thiểu khả năng bị chôm hơn, nhưng quả thực đọc bằng ảnh thường ko tiện bằng :))
      Hoa bồ công thường hiếm gặp hơn hoa đào, hoa mai ở những đồ đạc xưa nhỉ, nhưng mình có cảm giác nó lại càng độc đáo ý. Có điều cảm giác lại buồn bã hơn :-(
      tieunai691993haimap2346 thích bài này.

    2. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Cách ngàn dặm, núi Kỳ Liên.

      Ông Ngô nhìn đài tụ hồn bỗng nhiên khởi động mà hiểu, lúc trước khi mà ông nhặt được Trần Ngư, đúng là Trần Ngư bị tán mất hai hồn, nhưng ông lập tức tìm cách gọi (chiêu) hai hồn đó về ngay.

      Ba hồn bảy phách của Trần Ngư hoàn chỉnh, đây là việc mà ông có thể xác nhận vô cùng chắc chắn, nhưng mà, tại sao đài tụ hồn lại bỗng nhiên khởi động.

      “Ông lão, có chuyện gì xảy ra sao?” Trần Ngư cũng sợ hãi, bởi vì đài tụ hồn tản ra năng lượng rất ôn hòa, làm cảm thấy thoải mái gì cả.

      “Đài tụ hồn được con khởi động.”

      “Con?” Trần Ngư ngốc ngốc “Nhưng mà con có làm cái gì đâu?”

      “Có phải lúc nãy con rót linh lực vào đài tụ hồn ?”

      “Con …” Trần Ngư sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, vừa rồi, khi linh khí của đài tụ hồn xuyên qua bàn chân thấm vào cơ thể , hình như vô thức lưu chuyển ít linh lực trong cơ thể, lẽ nào cũng bởi vì vậy “Vậy bây giờ phải làm sao ạ?”

      “Con ngồi xuống, vận chuyển linh lực, chờ đến khi trận pháp kết thúc.” Ông Ngô hướng dẫn.

      “Dạ.” Trần Ngư nghe lời ngồi xuống, nhắm mắt lại, từ từ vận chuyển linh lực toàn thân.

      Lúc này đài tụ hồn khởi động hoàn toàn, linh khí nồng đậm ngừng tập trung về đài tụ hồn, lấy trận pháp làm trung tâm, hình thành khối linh khí tròn, trong suốt, bọc Trần Ngư vào giữa.

      Chỉ chốc lát sau, sức mạnh huyền diệu bỗng nhiên toát ra từ đài tụ hồn, xuyên qua đỉnh thạch thất, cửa hang động, phá tan tầng mây nơi đỉnh núi Kỳ Liên, ở trong trung hơi dừng lại, rồi bay thẳng về hướng Đông Nam.

      Hướng đó chính là … tỉnh Thanh Sơn!

      Chẳng lẽ lúc trước đúng là ông thực làm mất hồn phách của Trần Ngư? Ông Ngô nhịn được mà nghi ngờ chính bản thân mình.

      “Vù …” Khoảng nửa giờ sau, tiếng động trầm thấp bỗng vang lên, ông Ngô quay đầu nhìn lại, cây trâm trong túi Trần Ngư mang theo bên mình lóe lên ánh sáng bảy màu rồi trôi bồng bềnh, cuối cùng lơ lửng đỉnh đầu Trần Ngư.

      “Trâm Thanh Linh?” Ông Ngô kinh ngạc “Đây là … nó cảm ứng được cái gì sao?”

      Chợt, linh khí trong phòng rung động, ông Ngô cảm giác ngẩng đầu, chỉ thấy cửa hang nơi đỉnh đầu bỗng nhiên bay vào vô số hình ảnh hư vô (hư ảnh), như vô số mảnh , từng mảnh từng mảnh tụ lại chung quanh phạm vi của Trần Ngư. Hư ảnh theo linh lực xoay tròn, xoay tròn rồi từ từ hòa hợp thành .

      Ông Ngô nhìn những mảnh ghép bắt đầu hình thành hình ảnh nét, hóa thành dịu dàng có mái tóc dài đến eo, mặc áo xanh quần trắng.

      là …” Ông Ngô nhịn được mà đến gần bước.

      có vẻ ngoài gần giống Trần Ngư, chỉ là nhìn dịu dàng và trưởng thành hơn mà thôi, người mặc bộ đồ quần áo cổ mang phong thái của miền phố cổ sông nước Giang Nam.

      Lông mi dài cong vút của hơi run rẩy, sau đó nhàng mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên của phải nhìn ông Ngô mà giơ tay cầm cây trâm Thanh Linh bây lơ lửng giữa trung. mỉm cười, đôi môi đỏ hé mở, mi mắt cong cong, ngón tay mảnh khảnh khẽ động, giơ tay cầm cây trâm cài lên tóc mình.

      Ánh sáng bảy màu chợt lóe, cây trâm cài đen nhánh bỗng nhiên xuất màu sắc vốn có của nó, viên trân châu mà trắng ngà cẩn ở phần đuôi trâm cài, thanh tú mà trang nhã.

      là …” Ông Ngô thấy đối phương để ý đến mình, nhịn được mà hỏi lần nữa.

      Dường như lúc này mới nhận ra ông Ngô, ngẩng đầu nhìn ông Ngô mỉm cười, sau đó hóa thành cái bóng mờ từ từ biến mất trong cơ thể Trần Ngư.

      “Chờ chút …” Ông Ngô vội vàng cản lại nhưng kịp.

      “Cạch!” Trong nháy mắt biến mất, cây trâm Thanh Linh từ trung rơi xuống, lại trở thành dáng vẻ màu đen như lúc nãy.

      Ông Ngô ngẩn người, vẫn chưa kịp định thần, cho đến khi Trần Ngư ngồi ngay ngắn đài tụ hồn bỗng nhiên té xỉu, đài tụ hồn ngừng vận chuyển. Ông Ngô chỉ có thể nhặt cây trâm Thanh Linh dưới đất lên, coi chừng Trần Ngư hôn mê, thở dài.

      “Cuối cùng là có chuyện gì đây!”

      ==

      Nửa đêm, trong biệt thự nhà họ Lâu.

      Cây sáo được đặt trong tủ sắt, linh khí quanh thân bỗng nhiên rung động. Đồng thời, trong phòng ngủ, Lâu Minh ngủ tự chủ mà nhíu mày, sau đó rơi vào giấc mơ kỳ lạ.

      Trong mơ, Lâu Minh đứng sườn núi hoang tàn, vắng vẻ, hoàng hôn im lìm, trong chốc lát biết về phía nào. cảm giác độc quen thuộc theo bóng đêm cuốn tới, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, cảm thán, chắc là chỉ có trăng sao trời cao vì sát khí người mà chạy trốn.

      đứng thẳng, ngẩng đầu như người bị điểm huyệt, mặc cho gió đêm lạnh lẽo, cũng để ý đến sương đêm thấm đẫm vào quần áo, chăm chú nhìn về phương Đông như đợi mặt trời mọc. Nhưng Lâu Minh biết, trong mơ thực ra chẳng chờ đợi điều gì, chỉ biết mình nên làm gì, chỉ ngây ngốc, mù mờ.

      “Rắc …” Là thanh của cành cây bị gãy.

      “Ai đó?” Nhận thấy có người tới gần, trong mơ Lâu Minh nghi hoặc quay đầu.

      bóng dáng mơ hồ từ sau thân cây tới, người tới hình như cầm gì đó tay, óng ánh phát ra tia sáng lấp lánh, đến trước mặt , cách mét đứng lại.

      “Công tử tuấn tú ơi, có muốn làm phu quân của ta ?” Người con khẽ cười tiếng, giọng lộ vẻ trêu đùa.

      nương, đừng tới gần tôi.” Trong mơ, Lâu Minh lui về sau mấy bước.

      “Công tử sợ ta sao?”

      “Ta sợ … làm bị thương.” Bùa chú người bị mất, đại sư vẫn chưa tìm đến đây, lúc này được ở gần bất cứ người nào.

      “Công tử muốn chỉ sát khí người công tử sao? Thực ra ta sợ đâu.” cười .

      là hồ tiên sao?” Trong mơ Lâu Minh hỏi, đại sư với , số ít quái, ác ma thích sát khí người .

      “Chắc công tử muốn ta là hồ ly chứ gì?”

      … Tôi có ý đó.” Lâu Minh cảm giác trong mơ hơi hoảng loạn.

      “Dù công tử có phải có ý đó , ta coi như là công tử khen ta xinh đẹp.” khẽ cười, tiếng cười dường như cẩn thận mà đánh thức mặt trời ngủ say, để nó từ từ từng chút ló dạng bầu trời.

      Cảnh vật đen như mực trong phút chốc sáng bừng lên, đứng trước triền núi bay đầy cây bồ công xinh đẹp tuyệt trần, nàng cười cởi mở mà kiều diễm, chút e sợ hỏi người đàn ông ở đối diện “Thế nào, có muốn cùng ta thành thân ?”

      “Vì … vì sao?”

      “Ta cũng biết tại sao, vừa thấy công tử ta muốn cùng công tử thành thân, luôn cảm thấy chúng ta sớm nên thành thân rồi. Ống tay áo dài màu xanh phất lên, đưa ống sáo bằng xương trắng cho Lâu Minh “Nếu công tử đồng ý, ta đưa cái này cho công tử làm sính lễ.”

      Đây là … suýt nữa Lâu Minh kêu lên.

      Lúc này cảnh tượng bỗng nhiên chuyển động, triền núi đầy cây bồ công bỗng chốc hóa thành đầy trời đất vàng.

      “Vù vù …” Trong tủ sắt, thanh kiếm đồng nhàng rung động.

      Trong mơ, Lâu Minh nhận ra hình như nắm thứ gì đó, cúi đầu nhìn phát mình nắm thân thanh kiếm đồng. Mà chuôi thanh kiếm đồng trong tay người mặc bộ quần áo màu đỏ rực.

      “Từ nay về sau … vĩnh viễn gặp nhau …”

      “Thi Thi!” Lâu Minh chợt tỉnh giấc, ngồi giường, che ngực thở mạnh, cảm xúc thất vọng cùng cực lan tràn trong đầu , lâu tan .

      “Tam thiếu!” Hà Thất nghe tiếng kêu sợ hãi của Lâu Minh vọt vào “Tam thiếu, làm sao vậy?”

      “Khụ khụ …” Lâu Minh bỗng nhiên bật ho khan dữ dội giống như người chết đuối vừa được cứu lên.

      “Tam thiếu, Tam thiếu …”

      đêm này, đèn của biệt thự nhà họ Lâu lúc nào tắt.


      Tác giả có lời muốn :

      Chàng trai họ Ngô khổ sở vì mối quan hệ của sư môn, thể bày tỏ lòng mình với nương dấu. Vì vậy định tạm thời phản bội sư môn.

      Sư phụ: Nghịch đồ, sa vào sắc đẹp!

      Chàng thanh niên Ngô: Ông lão, do ông chưa biết thôi.

      Sư phụ nghĩ lâu, vì trợ giúp cho đồ đệ, đưa phong thư đến môn phái của nương.

      Sư phụ nương mở thư: Ta muốn cùng quân nối lại tình xưa!

      Sư phụ nương giận dữ, khi chàng thanh niên Ngô đến cửa, bị đánh kịp chống đỡ.

      Sư phụ: Đối với đạo mà dùng từ ‘nối lại tình xưa’ có phải là thỏa đáng lắm ? Nhưng mà kệ, dù gì thư cũng gửi rồi.

    3. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Ông Ngô có vị sư phụ như này "nhiệt tình" giúp đỡ cua ế đến giờ mới lạ. :yoyo60:
      tieunai691993haimap2346 thích bài này.

    4. NguyenHa2808

      NguyenHa2808 Active Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      161
      có câu trả lời cho câu hỏi hôm trước, hóa ra là có gian tình :)))
      haimap2346 thích bài này.

    5. haimap2346

      haimap2346 Well-Known Member

      Bài viết:
      361
      Được thích:
      11,628
      Chương 93: Vô tình gặp được Lục Ninh


      Khi Trần Ngư tỉnh lại được đưa xuống núi về khách sạn. mơ hồ xuống giường, kéo tấm rèm vừa dày vừa nặng của cánh cửa sổ sát đất ra, bên ngoài trời tối đen.

      Bị ánh đèn điện sáng chói đường phố đâm vào mắt, Trần Ngư tự chủ mà híp mắt lại, xoay người đến bên ghế số pha lấy cái túi vải của mình, rút điện thoại di động ra gọi cho ông lão.

      “Con tỉnh rồi?” Hình như ông Ngô nơi nào đó rất ầm ĩ, trong điện thoại vang lên tiếng tạp .

      “Sao trời bỗng nhiên tối đen vậy ông?” Bây giờ Trần Ngư vẫn còn chưa tỉnh hẳn.

      “Ngủ đến nỗi ngu luôn rồi.” Giọng ông Ngô ghét bỏ “Con quên lúc trước con khởi động đài tụ hồn rồi?”

      “Ah, con nhớ rồi.” Trần Ngư lại hỏi “Bây giờ ông ở đâu?”

      “Ta thấy con vẫn ngủ nên ra ngoài ăn cơm rồi, con có muốn ăn luôn , ra cửa khách sạn, phía trước qua ba con hẻm đến quán nướng.” Ông Ngô vừa ăn que nướng vừa .

      “Dạ, thôi khỏi, con mà đến chắc ông cũng ăn xong rồi. Để con tự ăn cũng được.” Trần Ngư xong định cúp điện thoại.

      “Nhóc con?” Trần Ngư nghe ông Ngô gọi lại đưa điện thoại lên tai.

      “Khi khởi động đài tụ hồn, linh lực của con bị tiêu hao khá nhiều, giờ có cảm thấy có gì khác thường ?” Ông Ngô thử hỏi.

      “Dạ, có a.” Trần Ngư thử vận chuyển linh lực của mình “Con thấy khỏe mà, linh lực cũng hồi phục gần xong rồi.”

      “Vậy tốt, ta cúp đây.” Ông Ngô cúp điện thoại, quyết định chưa với Trần Ngư việc xảy ra trong thạch thất.

      Lý do rất đơn giản, nếu Trần Ngư nhớ được tất nhiên là cần ông ra, nếu Trần Ngư nhớ được, chứng tỏ thời cơ chưa đến. Dù sao ông cũng muốn nhìn thấy nhóc nhà ông tự mình tìm đường chết. Còn về phần Lâu Minh, bây giờ phải là tìm Linh Khí cho cậu ta sao? Ông Ngô có chút áp lực nào, lại gọi ông chủ cho thêm hai mươi que nướng nữa.

      ==

      Trần Ngư rửa mặt thay quần áo xong, dùng điện thoại di động tìm được quán cơm tương đối nổi tiếng ở gần đây, cả ngày nay chưa ăn gì, giờ bụng đói đến mức ngực dán vào lưng luôn rồi.

      Quán ăn này kinh doanh rất tốt, qua giờ ăn cơm nhưng trong quán vẫn còn sáu bảy bàn khách, bởi vậy có thể thấy được, mạng ở đây ăn ngon là .

      “Chào , mấy người.” Phục vụ nhiệt tình chào hỏi.

      “Tôi người.”

      “Vậy … ngồi bên trong được ? Bên đó có bàn hai người.” Nhân viên phục vụ .

      Trần Ngư để ý gật đầu, theo nhân viên phục vụ vào phía trong, giữa chừng gặp khách từ lầu hai bước xuống. Nhân viên phục vụ lịch nghiêng mình tránh, và thế là Trần Ngư bất ngờ gặp được người quen.

      “Thi Thi.” Giọng Lục Ninh vô cùng vui mừng.

      “Lục Ninh.” Giọng Trần Ngư cũng kinh ngạc.

      Lục Ninh nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh hỏi “Em tới ăn cơm à?”

      “Dạ.” Trần Ngư gật đầu.

      “Em cùng bạn tới sao?” Lục Ninh hỏi.

      , chỉ có mình em thôi.”

      “Vậy em muốn ngồi chỗ ? đặt phòng riêng lầu hai rồi.” Lục Ninh nhiệt tình mời.

      Khi Trần Ngư còn do dự có lên hay bỗng từ lầu chạy xuống, nhìn bóng lưng của Lục Ninh kêu lên “ Lục Ninh, dì Lâm đừng chọn cá lớn quá, ăn hết đâu … Sao lại ở đây?”

      Vẻ mặt Nghiêm Hân như thấy quỷ nhìn Trần Ngư, giọng tự chủ mà cao lên quãng tám.

      “Tôi xuất ở đây rất kỳ quái sao?” Trần Ngư nhướng mày.

      “…” Hai tuần nữa là giải Huyền Linh bắt đầu, Trần Ngư có mặt ở đây quả có gì lạ cả.

      “Ngồi cùng , ăn mình đâu có vui đâu.” Lục Ninh lại nhiệt tình mời.

      được.” Trần Ngư chưa kịp trả lời, Nghiêm Hân kích động phản đối trước.

      “Hân Nhi?” Lục Ninh đồng ý nhìn Nghiêm Hân, cảm thấy Nghiêm Hân như thế này là lễ phép.

      Vốn dĩ Trần Ngư muốn lắm, nhưng thấy thái độ này của Nghiêm Hân lại thấy có mấy phần hứng thú, gật đầu đồng ý “Vậy làm phiền .”

      phiền, phiền.” Lục Ninh quay đầu với nhân viên phục vụ “Tôi ở phòng 206, cậu báo hấp giùm tôi con cá đừng to quá.”

      “Vâng.” Nhân viên phục vụ gật đầu rồi bước .

      “Để dẫn em .” Lục Ninh cười với Trần Ngư.

      Trần Ngư gật đầu, theo Lục Ninh lên lầu hai, phía sau Nghiêm Hân thấy cản được tức giận dậm dậm chân. Trần Ngư thấy vậy bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười, nhưng chờ đến khi bước vào phòng 206 rốt cuộc còn thấy buồn cười nữa rồi. hối hận, vì sao lại muốn so đo cùng Nghiêm Hân làm gì chứ. nhóc đó ngăn cản là vì suy nghĩ cho a.

      “Thi Thi, đây là mẹ .” Lục Ninh nhìn vị phu nhân trung niên có khí chất nhu nhược, giới thiệu “Mẹ, đây là bạn con tên Trần Ngư, mẹ có thể gọi ấy là Thi Thi, Thi trong Tây Thi.”

      “Tây Thi? Quả nhiên là xinh đẹp.” Mẹ Lục dịu dàng nhìn Trần Ngư.

      “Chào dì ạ.” Trần Ngư vừa thấy người lớn vô cùng khách khí, đặc biệt là đối với người có khí chất gần giống với mẹ già nhà mình. (ý chị là giống mẹ Trần yếu ớt, dễ khóc)

      “Con ngồi . Cùng ăn cho vui, đừng khách khí nhé.” Mẹ Lục thấy Trần Ngư khách khí cười .

      “Trần đạo hữu, lại gặp mặt rồi.” Ở bên cạnh, Nghiêm Uy cũng cười chào hỏi Trần Ngư.

      Trần Ngư có ấn tượng tốt với Nghiêm Uy hơn em Nghiêm Hân của ta nhiều, thấy ta chào hỏi mình nên cũng lễ phép đáp lại. Rất nhanh chóng, nhân viên phục vụ đưa lên bộ chén đũa mới, đồ ăn cũng lần lượt được đưa lên, mọi người vừa ăn cơm vừa chuyện.

      “Thi Thi cũng tới đây tham gia giải đấu Huyền Linh sao?” Mẹ Lục nhìn Trần Ngư.

      “Dạ, vâng ạ.” Trần Ngư ngoan hiền gật đầu.

      “Vậy đến lúc đó bốn người có thể tham gia cùng nhau thành tổ, có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Mẹ Lục .

      Tất nhiên là Nghiêm Hân muốn, nhưng vì có mặt của mẹ Lục nên ta cũng tiện thêm điều gì, ngược lại, Nghiêm Uy cười “Dì Lâm, chắc dì biết rồi, trong bốn người bọn con tu vi của Trần đạo hữu là cao nhất, nếu bọn con cùng tổ tham gia trận đầu chính bọn con cản trở Trần đạo hữu ấy chứ.”

      sao?” Mẹ Lục hơi ngạc nhiên nhìn Trần Ngư, hiển nhiên là ngờ trẻ có vẻ ngoài nhắn, yếu ớt mà lại có tu vi cao như vậy.

      “Đúng là tu vi của Thi Thi cao hơn con.” Lục Ninh “Mẹ, mẹ còn nhớ chuyện con kể về Ma Vương lúc trước ?”

      “Nhớ chứ, lúc đó con thành phố Bình tìm cho mẹ đá Thái Sơn, gặp Ma Vương ở chợ ma.” Mẹ Lục gật đầu.

      “Dạ, đúng rồi mẹ.” Lục Ninh cười “Lúc đó, đột nhiên Ma Vương xuất , ông Nghiêm cũng chạy tới kịp, chính là Thi Thi đánh cho Ma Vương chạy mất đó mẹ.”

      “Ồ, Thi Thi giỏi quá!” Mẹ Lục nhìn Trần Ngư, ánh mắt cũng khác hẳn lúc trước.

      “Dạ, cũng được thôi ạ. Chúng ta mau ăn cơm , ôi chao, món cá này ăn ngon ghê.” Trần Ngư được khen mà xấu hổ, chỉ có thể cắm đầu ăn cơm.

      Mẹ Lục cười dịu dàng, biết thẹn thùng nên cũng gì nữa, chỉ bảo “Con thấy ngon ăn nhiều chút.”

      Ngồi bên cạnh, Nghiêm Hân thấy mẹ Lục mới gặp mà thích Trần Ngư như vậy, cảm giác được mối nguy cơ tiềm nhưng lại thể phát tác, chỉ có thể tự hờn dỗi dùng đũa chọc chọc chén cơm.

      Cuối cùng cũng có thể an lòng ăn cơm, Trần Ngư thở phào nhõm, cúi đầu tập trung vào nghiệp ăn uống, nhưng mà cũng phải là mấy món của quán này ăn ngon , mai mốt có cơ hội dẫn Ba đến đây nếm thử mới được.

      Mặc dù Đế Đô là nơi tập trung nhiều món ăn ngon của các miền, nhưng phần lớn bị biến đổi giữ được hương vị chính gốc của món ăn đó.

      “A …”

      “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

      “Dì Lâm.”

      “Dì ở …”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :