1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 8
      Edit: Ngân Nhi

      Thẩm Thuật lúc cười hay cười cũng khác biệt nhiều lắm, khi cười, toàn thân tỏa ra cảm giác lạnh băng khiến cho người ta dám lại gần, còn khi cười như lúc này đây, tiếng cười trầm thấp, khóe mắt hơi nhướn lên, lúc nhìn , trong ánh mắt ràng cũng lên ý cười.

      Cười cái gì chứ?

      Diệp Tuệ cũng biết là hành động vừa rồi của mình được giống người bình thường cho lắm, nhưng phản ứng của Thẩm Thuật hoàn toàn khác với tưởng tượng của , khiến thấy hơi lúng túng.

      Nhưng dù thế nào Diệp Tuệ cũng đạt được mục đích của mình, việc tiếp theo vẫn phải tiếp tục làm.

      Diệp Tuệ thu tay về sau khi chạm vào đầu ngón tay của Thẩm Thuật, mà lập tức nắm lấy ngón tay của luôn.

      “Bây giờ em mới phát ra là ngón tay của rất đẹp đó, cho em nắm ngón tay kéo tới cửa thang máy rồi mới buông ra nhé?” Diệp Tuệ gượng gạo đưa ra lý do là mình rất thích ngón tay để qua được ải này.

      Thẩm Thuật từ chối nhưng cũng đồng ý, Diệp Tuệ sợ muốn nên vội vàng nắm chặt ngón tay rồi tới chỗ thang máy.

      Cặp sinh đôi đó vẫn còn ở đây, nếu bỏ tay ra hai đứa bé đó lập tức ôm lấy đùi gọi mẹ luôn mất.

      Diệp Tuệ cũng thể bế đứa lên, sau đó nhét đứa còn lại vào lòng Thẩm Thuật, với là nhìn , hôm nay bọn mình mới có thêm hai đứa con này.

      Đường đến thang máy tuy dài nhưng đối với Diệp Tuệ là rất dài, từng giây từng phút đều có cảm giác sống ngày dài tựa năm.Tuy là lúc trước vì mạng sống mà Diệp Tuệ động tay động chân với Thẩm Thuật mấy lần, nhưng trong gian yên tĩnh thế này, đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, Diệp Tuệ lại thấy hơi ngượng, may là Thẩm Thuật hỏi gì, chứ giờ chẳng bịa ra thêm nổi lời dối nào nữa cả.

      Vừa vào trong thang máy, Diệp Tuệ liền buông lỏng tay Thẩm Thuật ra, nép vào góc thang máy, giảm bớt tồn tại của bản thân, chuẩn bị kiểm điểm lại mình.

      thể cứ cậy vào việc tính tình của tốt mà bắt chiều mình hết cái này đến cái kia được.

      Thẩm Thuật gì, dựa vào tay vịn, mắt nhìn vào ngón tay vừa mới bị Diệp Tuệ nắm, vẻ mặt hờ hững biết là suy nghĩ điều gì.

      Ngày hôm sau, Diệp Tuệ bị người đại diện là chị Nhâm gọi tới công ty để về việc vào tổ quay phim, chị Nhâm sợ thái độ hiền lành của Diệp Tuệ lúc này chỉ là nhất thời nên mới tranh thủ ân cần dạy bảo mỗi ngày.

      Sau khi hai cái lỗ tai phải chịu tra tấn xong, mới được ra khỏi phòng, cái thang máy gần đó có ít người đứng đợi, thế là Diệp Tuệ quyết định thang máy khác ở góc hành lang.

      Trước thang máy đông người có người phụ nữ gọi điện thoại, Diệp Tuệ có chút ấn tượng với người này, đó là Tần Hân, thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Vi thị, cùng với chồng gây dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tình cảm của hai vợ chồng rất hạnh phúc gắn bó.

      Tập đoàn Vi thị cũng khá có tiếng trong giới giải trí, cho nên có rất nhiều ngôi sao muốn tạo quan hệ với ấy, chị Nhâm cũng thường xuyên cho nghe về những nhân vật lớn này.

      Nhưng Diệp Tuệ có tâm tư muốn tiếp cận người ta vào lúc này, vì có con ma đứng ngay bên cạnh Tần Hân.

      Lúc Diệp Tuệ chụp hình quảng cáo lần trước cũng gặp con ma này rồi, lúc ấy con ma này cứ theo Bùi Ninh mà chửi mắng ngừng.

      Bùi Ninh và idol của ta sau thời gian qua lại chia tay vì Bùi Ninh nổi tiếng, ta chết trong lúc đuổi theo idol đường, tay vẫn còn cầm que phát sáng.

      Diệp Tuệ chỉ dám liếc cái rồi quay luôn, ngoan ngoãn đứng đợi thang máy.

      Nhưng tâm nguyện của Diệp Tuệ thành, nhờ vào ánh sáng mà cảm nhận thấy con ma kia chậm rãi lướt đến chỗ đứng, đường hề dừng lại.

      Ánh mắt của Diệp Tuệ cứ nhìn thẳng vào con số chuyển động thang máy, giả vờ biết gì cả.

      Thang máy chậm rãi lên từng tầng , sắp tới rồi, Diệp Tuệ nín thở, sắp thoát rồi.

      “Này này này, có thể nhìn thấy tôi đúng ?” Con ma vừa câu mà Diệp Tuệ sợ đến mức suýt bỏ chạy luôn rồi.

      Nhưng vì có kinh nghiệm gặp ma nhiều lần nên vẫn có thể giả vờ bình tĩnh.

      Con ma kia vừa lại vừa vung vẩy cái que phát sáng trong tay, nó tin là Diệp Tuệ biết gì cả, híp mắt tỏ vẻ tôi phá bỏ lớp ngụy trang của .

      Trong lúc chuyện, que phát sáng trong tay nó cẩn thận bị rơi khỏi tay, nó kêu lên: “Ôi trời ơi, que phát sáng bảo bối của tôi.” Sau đó vội vàng bay tới nhặt bảo bối của nó lên.

      Diệp Tuệ thầm nghĩ sao cái thang máy này chạy chậm quá vậy, con ma kia nhặt đồ lên xong lại nhàng trở về.

      Mày nhìn thấy tao, tao cũng nghe thấy mày, hai chúng ta đừng có làm tổn thương nhau mà.

      Có mấy nhân viên từ nơi xa tới : “Cứ mời Thường Huỳnh là chương trình rất hút fan.”

      Con ma bĩu môi bay tới trước mặt bọn họ, vẻ mặt tức giận : “Thường Huỳnh đó mà tham gia show thực tế chắc chắn tụt rating, cái tính đó của ta ai mà thích nổi chứ.”

      hổ là fan cuồng chuyên theo dõi các nghệ sĩ, cho nên cũng biết được hơn nửa số minh tinh trong giới showbiz.

      Các nhân viên lại bắt đầu thảo luận về người khác: “Tề Tiễn xuống rồi, sau này phát triển nổi đâu.”

      Con ma nghe thế lập tức bùng nổ, nó dùng que phát sáng đập vào đầu người ta, : “ có mắt thế?! Idol của tôi là tiên giáng trần, mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc, rất có tương lai đó biết chưa!”

      Đinh tiếng, thang máy đến, Diệp Tuệ cố gắng giữ vững bước chân, từng bước vào thang máy, con ma cũng tiến vào theo.

      Nhiệt độ bên trong giảm ít, Diệp Tuệ thầm đếm ngược trong lòng: “Mười, chín, tám…”

      Tốc độ xuống của thang máy rất nhanh, con ma bay tới trước mặt Diệp Tuệ: “Tôi biết tên là Diệp Tuệ, được ví như Tiểu Thường Huỳnh, nhưng riêng tôi thấy tốt hơn ta nhiều.”

      đến tầng , Diệp Tuệ nhanh chóng bước ra ngoài, bên ngoài rất sáng nên con ma đuổi theo ra được, chỉ có thể đứng yên ở cửa thang máy.

      Diệp Tuệ vẫn chưa đủ dũng cảm để chuyện với ma, chẳng lẽ sau này mỗi khi tới công ty lại phải lôi Thẩm Thuật cùng sao?

      bao lâu sau tin tức về việc Thẩm Tu được chọn làm vai chính cho phim “Tịch Tĩnh Cốc” bay đầy trời.

      Phim này được người trong ngành bàn tán từ lâu, số tiền đầu tư lên đến cả tỷ đồng, là phim hợp tác sản xuất giữa hai công ty là Hoa Thụy và Quang Nghệ, nhưng trước đó nữ chính và nam chính đều chưa được xác định.

      “Tôi đúng là phải khen ngợi mắt nhìn người của đạo diễn! Thẩm Tu quá được luôn, là cao phú soái điển hình nhưng lại dựa dẫm vào gia đình, từng bước lên bằng chính thực lực của bản thân, cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng.”

      “Cảm ơn Hoa Thụy và Quang Nghệ cho Thẩm Tu cơ hội này, cảm ơn đạo diễn, Thẩm Tu của chúng tôi nhất định nỗ lực hết sức!”

      “…”

      Hoa Thụy là bên đọc được tin tức này đầu tiên, hai ngày trước bọn họ cũng chốt vai chính rồi, nhưng vẫn chưa công bố ra bên ngoài.Thẩm Tu chắc chắn biết được là, người của vì muốn giành được vai diễn này mà đánh đòn phủ đầu, tung tin tức để người xem ủng hộ nhiệt liệt, chiếm được ưu thế về mặt dư luận.

      Đoàn làm phim “Tịch Tĩnh Cốc” muốn khai thông với Hoa Thụy, tỏ ý rằng tại công chúng bàn luận về Thẩm Tu cực kì nhiều.

      Gia thế của nhà họ Thẩm rất lớn, cho nên Vương Xuyên mở cuộc họp về chuyện này mà trực tiếp gõ cửa phòng làm việc của Thẩm Thuật: “Tổng giám đốc, tin tức Thẩm Tu là nam chính trong phim rất nóng mạng, đúng vào ngày trước khi chúng ta công bố diễn viên chính.”

      Thẩm Thuật rất bình tĩnh ừ tiếng.

      “Hôm đó tôi thấy và Thẩm Tu trong nhà hàng…” Vương Xuyên hơi do dự, “Tôi chỉ muốn hỏi là chuyện này nên giải quyết thế nào đây ạ?”

      Lúc này Vương Xuyên vẫn còn nghĩ đến cả người phụ nữ bên cạnh sếp nữa, nhưng bây giờ vội, nên hỏi chuyện đó.

      Thẩm Thuật nhàng nhướn mày : “Có gì thẳng ra.” thích chuyện vòng vo.

      với Thẩm Tu là bạn bè sao?” Vương Xuyên cảm thấy nếu quan hệ của sếp và Thẩm Tu tốt như thế bọn họ phải thận trọng hơn trong việc đính chính lại tin tức.

      Thẩm Thuật đáp: “ phải.”

      “Đạo diễn thế lực của nhà họ Thẩm rất lớn, nếu bọn họ mà đứng ra được hay lắm…” Vương Xuyên tiếp nữa, ràng là tổ đạo diễn muốn đắc tội với nhà họ Thẩm.

      Thẩm Thuật khẽ ngả người ra sau, rũ mắt xuống : “Cậu báo cho đoàn làm phim là hôm nay chúng ta công bố chính thức.”

      Vương Xuyên: “Thế còn phía nhà họ Thẩm…”

      Mí mắt Thẩm Thuật hơi giật, gì, chỉ chậm chạp ngẩng đầu nhìn lướt qua, ánh mắt rất hờ hững, dường như thèm quan tâm đến bất cứ điều gì.

      Vương Xuyên : “Tôi biết rồi.”

      Nửa tiếng sau, Hoa Thụy công bố dàn diễn viên chính thức của phim “Tịch Tĩnh Cốc”, phía chính chủ còn tỏ vẻ chưa bao giờ tiếp xúc với Thẩm Tu, chỉ trong thời gian ngắn mà mạng nổ tung, ai cũng rối rít hỏi có phải là Thẩm Tu muốn cướp vai hay .

      Lại sau mười mấy phút, văn phòng của Thẩm Tu lập tức ra mặt giải quyết, chẳng những phủ nhận sạch mấy tin tức vừa đăng lúc trước , mà còn mạnh miệng muốn khởi tố những người tung tin tức giả nữa.

      “Nhà họ Thẩm có thế lực mạnh thế nào chứ, của bọn tôi mà còn phải giành giật vai diễn của người khác à? Thẩm Tu mà làm diễn viên nữa vẫn còn có thể kế thừa sản nghiệp của gia đình nhé.”

      ràng là có người tung tin đồn nhảm, chứ việc này liên quan gì đến của tôi hết, mãi ủng hộ Thẩm Tu!”

      “…”

      Là người ngoài nên Diệp Tuệ cũng xem hết đống trò khôi hài mới xảy ra, tin tức cứ gửi vào điện thoại của nên có muốn xem cũng được.

      Nghĩ lại hôm ăn tối ở nhà họ Thẩm, Thẩm Tu cứ khoác lác trước mặt cả nhà, cuối cùng Hoa Thụy căn bản còn chưa tiếp xúc với bao giờ, nhịn được mà bật cười.

      Mấy lần Diệp Tuệ ra ngoài đều gặp ma, số lần nhiều đến mức khiến cho muốn ngất luôn, may là có Thẩm Thuật chuyên cung cấp dương khí cho, cuộc sống bây giờ của thoải mái đến vậy.

      Diệp Tuệ quyết định nấu mấy món cho Thẩm Thuật ăn, bù đắp cho mấy lần bị đụng chạm cơ thể.

      mở tủ lạnh ra nhìn, sau đó lại loanh quanh vài vòng trong nhà, thầm nghĩ nên nấu món gì đây?

      Hay là làm trứng xào cà chua , có điều món đó tuy ngon nhưng lại bình thường quá, hay là nấu cho bát mỳ nhỉ, chẳng nghĩ ra được món gì khác cả.

      Trời ạ, sờ soạng người ta nhiều như vậy rồi, giờ muốn nấu cho món vừa đặc biệt lại vừa tỏ lòng thành ý khó quá.

      Diệp Tuệ ngồi salon, lấy tay chống đầu, vắt óc suy nghĩ rất lâu, ánh mắt lại đảo quanh phòng khách, có thứ gì đó vừa lọt vào phạm vi tầm mắt .

      suy nghĩ lóe lên trong đầu, ok, biết là mình phải làm gì rồi.

      Diệp Tuệ đứng lên tới chỗ kệ bếp, thấy có miếng bánh trà* lập tức nở nụ cười.

      *Bánh trà: là khối nguyên lá trà hay lá trà xay nén lại thành bánh, lá trà sau khi thu hoạch xay ra hay để nguyên rồi đem hấp chín, sau đó cho vào khuôn ép. (nguồn: khanhhoathuynga wordpress)

      Diệp Tuệ cầm lấy miếng bánh trà, sai, chính là nó, hôm nay làm món gà hương trà.

      Nếu như cái bánh trà mà có linh hồn nhất định bây giờ nó co rúm người lại, van xin Diệp Tuệ tha cho nó.Tôi tủi thân quá, trong lòng khổ sở, tôi cao quý như thế mà lại bị đem ra làm món ăn, hu hu hu.

      Món mà Diệp Tuệ am hiểu nhất chính là gà hương trà, nhìn cái bánh trà, còn nhiều lắm, dùng chút chắc là sao đâu.

      Diệp Tuệ chà hai tay vào nhau, lần này khiến cho Thẩm Thuật cảm nhận được thành ý của mình.

      Diệp Tuệ nhớ lại lượt các bước làm trong đầu lần, sau đó ra ngoài mua nguyên liệu, lúc về là xắn tay vào nấu ngay.

      Bây giờ là hơn sáu giờ chiều, còn gần hai tiếng nữa là Thẩm Thuật về nhà.

      Diệp Tuệ sống cùng Thẩm Thuật thời gian, biết cứ tám giờ tối là về, bao giờ muộn hay sớm hơn.

      Như vậy hoàn thành món ăn trước tám giờ, bảo đảm giữ được hương vị ngon nhất khi ăn.

      Tám giờ tối.

      Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Thẩm Thuật vào, mặt có biểu cảm gì.

      Khác với ngày thường, Thẩm Thuật vừa vào nhà là ngửi thấy mùi thơm, phòng bếp trong nhà lâu mở lửa, mùi cơm canh nấu chín càng hiếm khi xuất .

      ngẩng đầu lên nhìn, vẫn cúi xuống thay giày, thay xong lại vào rửa tay rồi ngồi xuống salon.

      Lúc này trong tầm mắt của đôi bàn tay mảnh mai trắng nõn, móng tay rất sạch , sơn móng.

      Diệp Tuệ bưng bát ra, trong bát là món ăn, vừa nãy mùi thơm mà ngửi thấy chính là được tỏa ra từ đó.

      Thẩm Thuật ngẩng đầu nhìn vào mắt Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ : “Hôm nay em làm món gà hương trà, có muốn nếm thử ?”

      Trực giác của Thẩm Thuật cảm thấy có gì đó đúng, hỏi lại: “Gà hương trà?”

      Diệp Tuệ gật đầu: “Trong nhà có sẵn nguyên liệu nên em tiện tay nấu luôn.” ngồi xuống cầm cái bánh trà bàn lên rồi quơ quơ trước mặt Thẩm Thuật.

      Thẩm Thuật nhìn cái bánh trà, trong đầu lập tức nhớ ra.

      Thứ mà Diệp Tuệ cầm tay chính là bánh trà cổ trị giá hơn trăm vạn tệ, người ta thường mua để sưu tầm và trưng bày, cũng mua về rồi để kệ, định khi nào rảnh lấy ít ra pha uống.

      Và thế là, Thẩm Thuật lại cúi đầu nhìn ít trà bị nấu thành món ăn, phủ lên miếng thịt gà trông hấp dẫn, tự dưng biết phải gì.

    2. Hiểu Mộng Hồ Điệp

      Hiểu Mộng Hồ Điệp Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      109
      Trà có đắc mấy cũg bị chị đem nấu canh rùi. Tội mấy bé trà !
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Chẳng phải Thẩm có tiền sao? Vợ sinh ra là để tiêi bớt...:yoyo60::yoyo60:
      Tui vẫn mong chờ hình thức hút dương khí mạnh mẽ hơn cơ :yoyo46::yoyo32:
      saoxoayNgân Nhi thích bài này.

    4. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Tra nam đáng ghét. Thôi cho bay cao tí để sau này ngã cho đau :yoyo36:
      Tiền kiếm đc làm j hả ? Là để cho vợ tiêu đó nên có tí trà có nhằm nhò j đâu :yoyo36:
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 9
      Edit: Ngân Nhi

      Bầu khí cực kì yên tĩnh, gượng gạo chậm rãi vờn xung quanh hai người, Diệp Tuệ trông thấy phản ứng của Thẩm Thuật hỏi: “Sao vậy?”

      Thẩm Thuật lắc đầu: “ có gì.”

      Lá trà này tuy rất quý, nhưng chút tiền đó đối với Thẩm Thuật là gì cả, ban đầu hơi ngạc nhiên, nhưng bây giờ còn cảm giác gì rồi.

      Diệp Tuệ nghĩ là muốn ăn, liền suy nghĩ chút rồi gắp miếng lên cho vào miệng, chậm rãi nhai.

      Sau đó cố tình : “ ăn tiếc lắm đó nha, hôm nay tài nấu nướng của em vượt xa bình thường luôn, thịt mềm mà nát, hương trà lại ngào ngạt…”

      Diệp Tuệ vừa vừa liếc Thẩm Thuật, tỏ ý mau lại đây, mau ăn nào.

      Thẩm Thuật ngẩng đầu nhìn , thấy khóe miệng cong lên, ánh mắt nhìn cảm xúc, giống như con vật tinh nghịch vậy.

      Miệng chậm rãi nhai nuốt, hai má phồng lên, mắt còn thỉnh thoảng liếc cái, muốn quan sát xem phản ứng của thế nào.

      Ánh mắt của Thẩm Thuật tỏ vẻ nghi ngờ, sao tự dưng hôm nay lại nấu ăn cho chứ?

      Tuy nghĩ vậy nhưng tay của lại thành thực hơn, theo bản năng nhận lấy đôi đũa mà Diệp Tuệ đưa tới, gắp miếng thịt gà rồi bỏ vào miệng.

      Diệp Tuệ thấy hành động của Thẩm Thuật vui lắm, quả nhiên là mắc câu rồi, nhìn , vẻ mặt mong đợi hỏi: “Hương vị thế nào?”

      Thẩm Thuật cắn miếng, mùi thơm lập tức tràn ngập trong khoang miệng, bình thường cũng có tiệc tùng, mấy món ăn cao cấp trong nhà hàng đều từng ăn qua.

      Món gà hương trà này, đúng ra có gì đặc biệt lắm.

      Thẩm Thuật liếc nhìn ngón tay Diệp Tuệ, ngón trỏ của có vết thương, chắc chắn là bị thương trong lúc nấu ăn rồi, vì da của trắng nên nhìn rất bắt mắt.

      rũ mắt xuống, ngón tay vô thức vuốt chiếc đũa.

      : “Ngon lắm.”

      Diệp Tuệ vui sướng nghĩ Thẩm Thuật đúng là người rất thành , đưa cả bát gà cho luôn, : “Vậy ăn thêm miếng nữa .” Lại còn ra hiệu bằng ánh mắt cho , ý là cứ ăn từ từ, em cướp của đâu.

      Thẩm Thuật, người vừa tự đào hố chôn mình: “…”

      khi mà Diệp Tuệ hứng lên ai kìm lại được, yên lặng nhìn , ánh mắt vừa căng thẳng vừa mong đợi.

      Dưới ánh mắt sáng rực của Diệp Tuệ, Thẩm Thuật biết phải làm sao, yên lặng vài giây, khó khăn ra chữ: “…Được.”

      Thế là lại gắp miếng thịt lên ăn, cho đến khi trong bát chỉ còn lại gần nửa chỗ thịt gà ban đầu mới đặt đũa xuống.

      Cực kì nể mặt Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ thỏa mãn gật đầu, nhận được khẳng định của Thẩm Thuật, ý chí chiến đấu của cũng được khơi dậy nhiệt tình hơn bao giờ hết, hào phóng : “Nếu thích sau này em thường xuyên nấu cho ăn.”

      Sau đó lại vỗ cái miếng bánh trà trị giá cả triệu bạc, phóng khoáng vô cùng: “Tôm Long Tỉnh*, cánh gà hương trà… muốn ăn gì cứ việc chọn.”

      *Tôm Long Tỉnh: Còn được gọi là tôm xào với trà Long Tỉnh, là đặc sản của thành phố Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang.
      Khóe miệng của Thẩm Thuật khẽ giật cái: “…”

      .

      Chị Nhâm với Diệp Tuệ là diễn viên đóng trong phim “Thế Tử” được xác định rồi, nam nữ chính là Thẩm Tu và Thường Huỳnh, Diệp Tuệ vai nữ phụ số 3, đất diễn nhiều lắm.

      “Thế Tử” là bộ phim lấy trọng tâm là nam nhân, Thẩm Tu vào vai thế tử, Thường Huỳnh là tiểu thư nhà quan, hai người cùng nhau trải qua mối tình rất sâu đậm nhưng cũng nhiều trắc trở.

      Còn Diệp Tuệ sao, đóng vai công chúa điêu ngoa xảo quyệt, làm nền cho cặp nam nữ chính cực kì tốt đẹp.

      Trước khi vào đoàn làm phim, Diệp Tuệ phải chụp ảnh tạo hình nhân vật trước, trợ lý Tiểu Lưu cũng cùng .Tiểu Lưu nhận thấy dạo này Diệp Tuệ rất khác trước kia, còn quá để tâm vào gương mặt của mình nữa, nhưng khí chất thảnh thơi đời hơn rất nhiều.

      Còn chưa vào phòng trang điểm Diệp Tuệ trông thấy mặc váy ngắn rất đẹp đứng ở hành lang, tóc đen da trắng môi hồng.

      Chỉ có chỗ đúng lắm là mặt ấy dính chút máu, ánh mắt đờ đẫn nhìn người đến người hành lang.

      Diệp Tuệ giật bắn mình, cơn buồn ngủ vì ngủ chưa đủ giấc hoàn toàn biến mất, chắc chắn kia phải là người.

      Con ma kia hình như cũng cảm nhận được ánh mắt của Diệp Tuệ nên chậm rãi quay đầu sang, giây sau là hai người nhìn vào mắt nhau!

      Diệp Tuệ lập tức phản ứng kịp thời, vội vàng quay đầu để tránh cho hai ánh mắt chạm nhau, sau đó yên lặng nhủ thầm trong lòng: Dân giàu nước mạnh xã hội công bằng dân chủ văn minh…

      “Hôm nay cũng có đông nhân viên làm việc quá nhỉ.” Tiểu Lưu cảm thán, ấy dừng lúc rồi kinh ngạc thốt lên: “A! Chị kia đẹp quá!”

      Diệp Tuệ sửng sốt nhìn Tiểu Lưu: “Em có thể nhìn thấy sao…?”

      “Người xinh đẹp thế sao em lại chú ý đến được chứ.” Tiểu Lưu gật đầu đáp, “Giống như chị ấy.”

      Diệp Tuệ xác định Tiểu Lưu là “Người” chứ phải “Ma”, thế là lại quay đầu nhìn, phát con ma chỗ hành lang biến mất, chỉ có mấy nhân viên công tác là vội vàng qua lại.

      Tiểu Lưu sai, trong số các nhân viên đó có rất xinh đẹp, nổi bật hẳn giữa nhóm người.

      thở phào nhõm, nhất định là nghĩ sai rồi, Tiểu Lưu làm sao mà nhìn thấy ma được cơ chứ.

      Thường Huỳnh lúc này cũng đến, hai người lại đụng mặt nhau.

      Thường Huỳnh trông thấy Diệp Tuệ lại nhớ đến mấy hôm trước ta phải gọi Diệp Tuệ là thím , hôm đó lúc ra về ta nổi giận với Thẩm Tu.

      Ông Thẩm thích ta, Thẩm Tu dám phản kháng lời, giờ Thẩm Thuật ép ta phải gọi Diệp Tuệ là thím, cũng e ngại vai vế với Thẩm Thuật nên đứng ra giúp ta.

      Cứ nghĩ đến là thấy tức điên lên.

      Diệp Tuệ nhìn thấy Thường Huỳnh, miễn cưỡng nở nụ cười với ta.

      Nhìn Diệp Tuệ cười, Thường Huỳnh dường như có thể cảm nhận được gian xảo đắc ý trong ánh mắt kia, kiểu như muốn : Thím đứng trước mặt cháu này, ngoan.

      Lồng ngực ta như bị nghẹn lại.

      Diễn viên vào cái là bắt đầu hóa trang ngay, sau khi thay trang phục xong là có thể tiến hành chụp ảnh rồi.

      Thường Huỳnh là nữ chính nên tất nhiên phải trang điểm rất tinh tế, chỗ nào cũng phải hoàn hảo tì vết, làm sao xứng với danh hiệu mỹ nhân đệ nhất thiên hạ chứ.

      Với lại Thường Huỳnh còn muốn đàn áp Diệp Tuệ, cho nên phải cố hết sức khiến cho mình đẹp hơn hẳn người ta.

      Đạo diễn vốn định để cho Thường Huỳnh chụp trước, Thường Huỳnh lại nhìn quản lý của mình cái, người quản lý : “Đạo diễn, phần mắt phải trang điểm chút nữa mới xong.”

      Đạo diễn đồng ý ngay, bộ phim này Thường Huỳnh đóng vai chính nên phải hoàn hảo tuyệt đối, ông liền quay sang hô: “Diệp Tuệ, chụp trước .”

      Diệp Tuệ đáp lại tiếng rồi lên trước, đứng dưới ánh đèn.

      Vai diễn của Thường Huỳnh là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, từ trang sức cho đến y phục đều được ưu ái nhất, nghe chỉ trang phục thôi mà có riêng mấy chục bộ rồi.

      Còn Diệp Tuệ sao, vai của chỉ là nữ phụ 3, được cấp mỗi vài bộ quần áo, thế còn chuẩn bị rất sơ sài, chất lượng tốt lắm.

      Bộ hồng y còn rất khó mặc, cẩn thận trông rất thô, chất vải còn kém nữa nên nếu cứ mặc đại lên người có khi lại thành “nạn nhân trường tai nạn giao thông” ý chứ.

      Mà Diệp Tuệ, “nạn nhân tai nạn giao thông” trong mắt mọi người giờ đứng đó, thu hút chú ý của tất cả mọi người, ai nhìn vào cũng phải nín lặng.

      mặc bộ hồng y, yên lặng đứng chỗ, nếu gương mặt quá bình thường thể tôn lên được bộ váy đỏ này, mà ngũ quan quá nét lại khiến người ta cảm thấy rất sắc sảo.

      Nhưng bộ hồng y khi mặc người Diệp Tuệ, gương mặt hòa cùng với khí chất trung hòa của làm cho bộ váy trở nên đẹp hơn rất nhiều.

      Nhất là đôi mắt kia, tuy trầm tĩnh nhưng lại sáng ngời.

      Đây chính là điều mà đạo diễn mong muốn.

      Trong lòng mọi người khỏi nảy sinh suy nghĩ: Diệp Tuệ luôn bắt chước theo phong cách ngây thơ của Thường Huỳnh, sao mặc hồng y lại đẹp đến vậy chứ?

      Mà bọn họ cũng hoài nghi rằng, liệu có phải Diệp Tuệ mới là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ hay ?

      Diệp Tuệ thuận lợi chụp ảnh xong, tiếp theo đến lượt Thường Huỳnh.

      nhìn Thường Huỳnh chút, khẽ nhíu mày, thể là đoàn làm phim quá ưu ái ta rồi, vừa nhìn biết là trang phục của ta có chất lượng rất tốt, vải vóc được chọn kĩ lưỡng, kĩ thuật may cũng tốn nhiều tâm tư.

      Nhưng mà Thường Huỳnh phải biết cách tôn bộ trang phục này lên mới được.

      ta đứng ở khu vực chụp ảnh, tự tin ngẩng cao đầu, nhân vật này đúng là được dành riêng cho ta, vẻ ngoài hiền lành đáng , chỉ nhìn vào ánh mắt thôi cũng khiến cho người ta thương xót.

      Thường Huỳnh khẽ mỉm cười, nhìn vào ống kính, hiểu sao tầm mắt tự dưng lại liếc nhìn Diệp Tuệ ngồi đằng xa.Trước đó ta chưa được xem tạo hình của Diệp Tuệ, giờ mới lơ đãng nhìn thoáng qua mà ngây ngẩn cả người.

      Hồng y mỹ nhân, cảm thấy có ai mặc đồ đỏ hợp hơn Diệp Tuệ.

      Thường Huỳnh thất thần như vậy, khiến cho nhiếp ảnh gia chụp được ảnh đẹp, đạo diễn nhíu mày : “Thường Huỳnh, nụ cười của hơi bị đơ quá, làm lại nào.”

      Sau đó Thường Huỳnh lại đổi mấy tư thế, nhưng đạo diễn vẫn thấy hơi có vấn đề, hỏi: “Thường Huỳnh, hôm nay trạng thái của được tốt đúng ?”

      Thường Huỳnh trong lòng tức giận, ta phải trả lời thế nào đây? là Diệp Tuệ nhìn đẹp quá, ta thấy phục sao? Sau khi cố nén lửa giận rồi tiếp tục chụp, đạo diễn mới nhận về được tấm ảnh tương đối ổn.

      Mấy ngày sau, đoàn làm phim “Thế Tử” công bố ảnh tạo hình của nhân vật.

      Thế tử Thẩm Tu hiên ngang khí phách, tiểu thư Thường Huỳnh mong manh yếu đuối, ảnh của hai người để cạnh nhau trông rất đẹp đôi.

      người là mỹ nam rất hot và người là tiểu hoa đán, tạo hình nhân vật vừa được công bố thu về rất nhiều bình luận.

      “Đẹp đôi quá, tôi thích cả Thẩm Tu và Thường Huỳnh, hóng phim này!”

      “Hi vọng Thẩm Tu và Thường Huỳnh nhau ngoài đời, phát đường nhiều hơn nữa cho chúng tôi xem .”

      “Nếu có Diệp Tuệ chết tiệt kia tốt quá, làm bẩn cả mắt tôi!”

      Bình luận này nhắc nhở mọi người điều, đúng rồi, nếu có Diệp Tuệ bộ phim này quá hoàn hảo luôn!

      Antifan của Diệp Tuệ quá nhiều, tất cả đều chuẩn bị chửi mắng trận ra trò, để cho biết là kể cả có diễn hay đến mấy chăng nữa danh tiếng của cũng bị đẩy xuống vực thẳm thôi.

      Rất nhiều người còn chưa thèm nhìn ảnh của Diệp Tuệ mà vào thẳng blog của để chửi.

      “Công chúa điêu ngoa Diệp Tuệ, đóng vai chính bản thân mình đấy à?”

      “Tôi đảm bảo là Thường Huỳnh đẹp như tiên nữ luôn, còn Diệp Tuệ ấy à, cho tôi cười ha ha phát!”

      bộ phận những người khác lướt xuống luôn bên dưới để xem hết tạo hình, lúc thấy ảnh của Diệp Tuệ ai cũng phải câm lặng.

      Từ khi ra mắt đến nay, Diệp Tuệ luôn bắt chước Thường Huỳnh, các vai diễn đóng đều rất ngây thơ trong sáng chứ chưa từng thử sức ở những vai diễn khác.

      Đây là lần đầu tiên diễn vai kiểu này.

      ảnh là Diệp Tuệ mặc váy đỏ, tóc đen, môi mỏng, làn da trắng như tuyết.

      Xinh đẹp hơn người, chút tỳ vết, cái gì gọi là đẹp mà thô tục, diễm lệ mà phù phiếm, Diệp Tuệ hoàn toàn chứng minh được điều đó.

      Bọn họ đều quên mất tạo hình của Thường Huỳnh rồi, là quá nhạt nhòa, có chút ấn tượng nào cả.

      Chỉ qua tấm ảnh mà Thường Huỳnh bị “Tiểu Thường Huỳnh” Diệp Tuệ cướp mất danh tiếng.

      Diệp Tuệ từ trước đến nay đều chỉ làm nền cho Thường Huỳnh, tồn tại của , hành vi của , dường như đều chỉ làm nổi bật hơn cho hình tượng hoàn hảo của Thường Huỳnh.

      Thế nhưng bây giờ ít người tỏ ra ngờ vực, liệu Thường Huỳnh có phù hợp với vai diễn mỹ nhân đệ nhất thiên hạ hay ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :