1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên sách] Gả cho chàng nam phụ này - Thập Điểm Khai Hoa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      195
      Được thích:
      2,690
      Chương 67. Rốt cuộc muội cũng biết tại sao tam đệ thích muội ấy rồi.


      [1]


      Bởi vì sốt, hai má của Hồ Ngọc Nhu ửng đỏ, với làn da trắng như tuyết của , thực là trong trắng lộ hồng, ướt át như quả đào. Nếu phải vì môi trắng bệch khô khốc, bằng chỉ nhìn vào gương mắt ấy, ai nghĩ được là bị bệnh .


      Ánh mắt của Tạ Kiều dần dà từ gương mặt lướt xuống, lướt xuống bộ ngực nhô lên dưới tấm chăn mỏng manh. Nàng chua chát nghĩ: Người ta quả đẹp hơn mình.


      Người ta chỉ xinh đẹp hơn nàng, mà còn trẻ hơn nàng, tươi tắn và dịu dàng như bông hoa nở trước làn gió ba mai. Còn nàng ... hàng so với hàng muốn vứt , người so với người muốn tức chết, bằng so.


      "Muội cũng là, sao đêm qua lại ra ngoài mình? May mắn là có chuyện gì, nhỡ mà có nguy hiểm gì, còn phải làm cho Chu Thừa Vũ đau lòng muốn chết." Nàng lên tiếng, ngồi ở cuối giường, nheo mắt nhìn Hồ Ngọc Nhu. Nghĩ thầm: nàng ấy bất chấp hiểm nguy cứu người, chẳng lẽ Chu Thừa Vũ ấm đầu đơn phương tình nguyện?


      Khi đó, Hồ Ngọc Nhu ba phần xúc động, bảy phần bị tức.


      biết Chu Thừa Vũ để Lô Quảng tiếp tục làm tùy tùng thiếp thân, là do ta trung thực trong chuyện Tú Vân. Nhưng chàng ta đưa ta cho mình, chứng tỏ khả năng làm việc hề kém. Nhưng mà hôm qua ta quăng hai gã sai vặt ở lại Triệu gia, còn bản thân chạy về trưng cầu ý kiến .


      Vào thời điểm đó, chẳng phải nên đặt tính mạng con người an toàn quan trọng nhất sao?


      Nếu phải vì quyết đoán của , bên theo , bên sai Tú Vân báo cho Vũ huyện thừa, sợ là chưa kể Tiết Đạt chạy mất dép mà cả nhà ba người Triệu Tịch Ngôn vùi thây trong biển lửa luôn ấy chứ. Chỉ là lúc này ăn ngay được, dù là Tô thị hay Tạ Kiều, Lương Nguyệt Mai, các nàng đều hướng về Chu Thừa Vũ.


      Hồ Ngọc Nhu cân nhắc, : "Ta chỉ cho là kẻ gian này rất quan trọng với đại nhân. Những hạ nhân hôm qua phái đều hơi lơ mơ, ta nhất thời lo người chạy mất nên nghĩ nhiều đến vậy." nhìn Tạ Kiều, : "Cảm ơn nhị tẩu quan tâm. Sau này, ta liều lĩnh như vậy nữa."


      Tạ Kiều biết nàng ấy , nàng ấy chẳng thể nào chút lo nghĩ mấy người họ Triệu đó. Nhưng nhìn mặt tiểu nương nghiêm túc nhận lỗi, lời ra khóe miệng tức khắc nuốt lại.


      Tiểu nương còn thế này, nếu chính nàng kết hôn sớm, có lẽ con cũng ngang ngang vầy rồi ... Tạ Kiều nghĩ, thái độ cũng hòa hoãn lại, : "Đúng là nên vậy, chẳng phải trong nhà còn có tứ đệ sao, còn có nhị ca muội ở đó, đâu cần đến nữ nhân chúng ta lao vào nguy hiểm."


      Sau khi nghe những lời của Tạ Kiều, lòng biết ơn của Hồ Ngọc Nhu với nàng ta càng chân thành hơn. Lời này đúng là quan tâm , sợ gặp nguy hiểm. Bất luận là nhìn vào mặt mũi của ai, tấm lòng này là .


      vội vã gật đầu với Tạ Kiều.


      Còn Lương Nguyệt Mai lại sờ rán , : "Trán hơi nóng, gọi đại phu đến xem chưa?"


      Hồ Ngọc Nhu đáp: " sao, ta sai nhà bếp nấu canh gừng rồi." Có lẽ là do biết Lương Nguyệt Mai giống như , đều đến từ đại, nên đặc biệt gần gũi ấy, thái độ chuyện có phần khách khí.


      Kiểu gần gũi và ỷ lại này xuất phát từ nội tâm, tất nhiên Lương Nguyệt Mai cảm nhận được. ấy hơi bất ngờ. Suy cho cùng, Hồ Ngọc Nhu là con của gia đình , vậy mà khi ở chung với ấy, lại lấy lòng hay thận trọng như Tô thị. Thay vào đó, ấy thỉnh thoảng có ảo giác như mình ở bên bạn bèt thời đại.


      ấy rời xa xã hội đại lâu, lâu lắm rồi. Nếu phải năm đó mở hai cửa hàng Trân Vị Hiên, trong cuộc sống của thi thoảng có món ăn đại có lẽ quên mất mình phải là người bản địa cổ đại.


      Có điều, phải thừa nhận rằng, cảm giác Hồ Ngọc Nhu mang đến làm rất thích.


      Giọng của ấy cũng ấm áp hẳn, : "Vậy lát nữa muội phải để ý. Nếu muội uống canh gừng có tác dụng, nhanh chóng gọi đại phu đến. Có Hàn đại phu chúng ta dẫn đến, ngụ trong phủ, muội gọi ông ấy đến, hời lắm."


      Vị Hàn đại phu này chính là người được Lương Nguyệt Mai mời đến cho Chu Thừa Duệ. Sau khi ông ta đến, Tô thị có thai, nên chỉ mở đơn thuốc an thai mới. Bây giờ ông sống trong phủ, chờ mấy hôm nữa hồi kinh chung với mấy người Lương Nguyệt Mai.


      Hồ Ngọc Nhu muốn đáp ứng, Tô thị cướp lời, “Đại tẩu rất đúng, hôm qua Tam tẩu bị lạnh, bây giờ mặt mày vẫn còn rất là đỏ. Ngoài việc uống canh gừng, tẩu nên chú ý giữ ấm, cảm thấy ổn nên gọi đại phu ngay."


      Trước đây, Tô thị gọi là đại tẩu. Bây giờ gọi Tam tẩu theo thứ tự nhà lớn. Trong lúc nhất thời, Hồ Ngọc Nhu chưa quen. Mà cái càng quen hơn, là thái độ quan tâm trong lời của Tô thị, giống nàng ta ngày thường.


      Thất thần trong nháy mắt, Hồ Ngọc Nhu gật đầu. "Được, cảm ơn Tứ đệ muội nhắc nhở."


      Nhìn thấy bé như Hồ Ngọc Nhu lại nghiêm túc gọi Tô thị là Tứ đệ muội, Tạ Kiều nhịn được cười. Đúng lúc này, nàng nhìn thấyA Quỳnh lén lút lén lút ở cửa, thế là vẫy tay gọi tới: “Tiểu nha đầu kia, đến đây! "


      A Quỳnh nhìn xung quanh, thấy chỉ có mình nàng, đành qua.


      "Thỉnh an nhị phu nhân." nàng biết, mình thể làm mất mặt Hồ Ngọc Nhu, vào cửa hành lễ ngay lập tức, rồi lần lượt thấy Lương Nguyệt Mai và Tô thị.


      Hồi trước ở Hồ gia, A Quỳnh thuộc về nuôi thả, ngày thường tới lui với tiểu nguyên chủ. Tới khi qua Chu gia, nàng được Hồ Ngọc Nhu chỉ điểm vài câu, việc nhớ tới quy củ là bình thường, nhưng nàng cũng biết lễ mình hành tốt. Ở Chu gia, gật đầu coi như xong chuyện, nhưng Tạ Kiều là thiên kim chân chính nhà cao cửa rộng, cái hành lễ này đương nhiên lọt vào mắt rồi.


      May mắn thay, Tạ Kiều chẳng để tâm đến mấy chuyện này, chỉ : "Ngươi vừa lấm la lấm lét nhìn vào bên trong, có chuyện gì?"


      Đương nhiên là có chuyện, nhưng có can hệ đến biểu thiếu gia, nàng có thể sao?


      A Quỳnh biết, lặng lẽ hướng mắt qua chỗ Hồ Ngọc Nhu.


      Cả ba người trong phòng đều rất có ánh mắt, Tạ Kiều cũng hối hận vì nhiều chuyện. Chỉ cần động não chút là biết cớ sao A Quỳnh đến, hơn nữa còn thể trước mặt bọn họ. Ba người hẹn mà trong đầu liền nhảy ra tên Triệu Tịch Ngôn.


      Nghe bảo đêm quả trận hỏa hoạn rất lớn, nhà cửa Triệu gia bị cháy sạch.


      Bây giờ cả nhà ba người họ Triệu ở trong phòng khách ngoại viện.


      Hồ Ngọc Nhu nhìn sắc mặt ba người, chỉ muốn kéo A Quynh ra tẩn cho trận. Cái tình hình này, bất kể A Quỳnh nữa, để bị hiểu lầm, chỉ có thể bảo A Quỳnh ra.


      “Đều là người nhà cả, cần khách khí, có gì em cứ thẳng ra.” .


      A Quỳnh thấy cho phép , liền thành trả lời. "Biểu thiếu gia nghe Vũ huyện thừa phải nhanh chóng đến Phủ thành, ngài ấy rằng ngài ấy cũng nên theo, nô tỳ đến hỏi ý ngài. Nếu ngài đồng ý nô tỳ nhanh chóng lại cho Vũ huyện thừa ạ. "


      Vừa nghe việc này, Hồ Ngọc Nhu kịp nghĩ bất kỳ điều gì khác. "Huynh ấy tỉnh? Bây giờ trông huynh ấy có ổn ?"


      A Quỳnh đáp: " tỉnh, uống thuốc, nhìn thấy có gì đáng ngại ạ."


      Hồ Ngọc Nhu hiểu trong lòng, ngay lập tức đưa ra quyết định. “Được, vậy em mau tìm Vũ huyện thừa, đưa huynh ấy qua đó.”


      A Quỳnh gật đầu đáp lại, khi nàng quay ra cửa, đột nhiên dừng lại. "Phu nhân, liệu Vũ huyện thừa đồng ý sao? Nếu như đồng ý, nô tỳ nên gì?"


      Vũ huyện thừa phải là người hồ hồ, Triệu Tịch Ngôn , tức là tội của Tiết Đạt có đầy đủ hết: nhân chứng vật chứng người hại. Chỉ cần Vũ huyện thừa cạy miệng được Tiết Đạt, với cái thân phận tùy tùng thiếp thân của Tiết Đạt có thể cắn Tiết Sĩ Văn máu chảy cùng mình rồi.


      " , điều này tốt cho Đại nhân, ngài ấy đáp ứng," .


      A Quỳnh vội vã chạy , Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều đều cảm thấy có gì sai sai.


      Hai người đều biết Chu Thừa Vũ gấp rút đến Phủ thành, nhưng biết y làm gì. Vừa nãy nghe Hồ Ngọc Nhu xong, nghĩ thế nào cũng thấy chuyến này Chu Thừa Vũ gặp hiểm nguy.


      Tạ Kiều dứt khoát hỏi: "Tam đệ muội, Chu Thừa Vũ Phủ thành làm gì thế?"


      Tạ Kiều quan tâm, nhưng Hồ Ngọc Nhu có phần do dự.


      "Muội , chuyện này có gì thể ? Hay có liên quan đến công , Chu Thừa Vũ cho phép muội ?" Tạ Kiều là người nóng tính, Hồ Ngọc Nhu trả lời ngay lập tức, chân mày nàng dựng cả lên.


      Tiết Đạt đúng là xuống tay độc ác với cả nhà ba người họ Triệu, mà lòng dạ Tiết Sĩ Văn tàn nhẫn như vậy, thừa dịp Chu Thừa Vũ chỉ dẫn theo mỗi Bùi Thanh mà dùng thủ đoạn nham hiểm gì đó chứ? Nếu là lúc trước, có lẽ Hồ Ngọc Nhu im ỉm , nhưng bây giờ căn cứ vào việc làm của Tiết Đạt, thực dám mạo hiểm.


      qua loa kể lại chuyện xảy ra.


      Tạ Kiều nghe xong nhất thời nổi cơn tam bành, chỉ vào Hồ Ngọc Nhu mà lớn: "Ngươi, ngươi đồ ngốc mà! Chuyện đến mức này mà còn giấu giếm ra, Chu Thừa Vũ là người chứ có phải thần đâu, ngươi cứ yên tâm về y như vậy à?” Nàng ta tức đến mức sắc mặt đổi đổi, tới lui trong phòng, rồi với Lương Nguyệt Mai: "Nguyệt Mai, được, thể để người nhà chúng ta bị bắt nạt như vậy được! Dù sao chúng ta có gì để làm, về Phủ thành !"


      Hồ Ngọc Nhu bị Tạ Kiều thế, sắc mạt dần dần trắng bệch, hốc mắt dần dần ửng đỏ. nghĩ tới lời Tạ Kiều , Chu Thừa Vũ là người chứ phải thần, trong lòng bỗng hơi hối hận. Nhưng lúc này, vẫn vội vàng lắc đầu trước khi Lương Nguyệt Mai mở miệng.

    2. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      195
      Được thích:
      2,690
      [2]


      "Nhị tẩu, tẩu..."


      Tạ Kiều nhíu mày sít sao, "Ngươi còn muốn cản ta?"


      Nàng gắng gượng để thốt ra mấy lời khó nghe, nhưng nhìn vào mắt Hồ Ngọc Nhu có vẻ đúng. Chẳng lẽ nàng ta cảm thấy Chu Thừa Vũ đoạt lấy nàng ta, nên ngóng trông Chu Thừa Vũ gặp bất trắc, để nàng ta quay về gả cho biểu ca nọ?


      Nếu vậy, đáng thay cho Chu Thừa Vũ!


      Lương Nguyêt Mai vẫn luôn nhìn hai người. Lần này, Lương Nguyệt Mai thấy Tạ Kiều tức điên, ấy mới bước lên ấn người người xuống, "Sao tỷ cứ động cái là nổi giận vậy, chúng ta nóng ruột nhưng tam đệ muội còn gấp hơn chúng ta rất nhiều, tỷ bình tĩnh chút ."


      Tạ Kiều căn bản bình tĩnh nổi, nàng há miệng muốn đớp lại.


      Lương Nguyệt Mai nắm chặt tay nàng ta, nhìn Hồ Ngọc Nhu, : "Tam đệ muội là theo ý của tam đệ. nhiều năm thế rồi, tỷ thấy tam đệ chủ động mở miệng với chúng ta bao giờ ?"


      Đúng là chưa từng.


      Tạ Kiều ngớ người, Tô thị cũng nhìn qua.


      Lương Nguyệt Mai nhìn bộ dáng của Hồ Ngọc Nhu, biết nàng ấy phải lo lắng, thậm chí nàng có vẻ hối hận rồi, nhưng đó là vì Chu Thừa Vũ nên thể nào căn ngăn các nàng lại. Chẳng trách Chu Thừa Vũ thích nàng ấy, nàng ấy hiểu và ủng hộ tấm lòng Chu Thừa Vũ, sợ là trong lòng nàng ấy bứt rứt yên biết bao?


      "Bản thân tam đệ chưa hề mở miệng với chúng, rồi lại thầm khỏi, điều đó chứng tỏ đệ ấy hi vọng tam đệ muội với chúng ta." Lương Nguyệt Mai , nhớ về vướng mắc giữa các thế hệ trước nhà họ Chu, cũng hơi buồn lòng thay Chu Thừa Vũ, "Tam đệ có ý tưởng riêng, có kiên trì của riêng mình, đệ ấy ..."


      Tạ Kiều ngắt lời ấy. " bị người ta ức hiếp tới mức đó. Nếu người ta có lòng dạ hiểm độc như với người nhà họ Triệu thế kia, cả mạng còn còn gì tới ý tưởng, kiên trì chứ?"


      Tạ Kiều là người có tính tình như vậy, sinh ra có xuất thân cao quý, chưa từng sa cơ vào cõi đời vất vả gian truân, nên nào hiểu được tâm trạng bi khổ của người khác. Dưới góc nhìn của nàng ta, có cơ hội tốt, có cơ hội để giải quyết vấn đề cách dễ dàng, vậy dứt khoát là xong..


      Lương Nguyệt Mai thoắt cái vui vẻ. May mắn thay, năm đó tỷ ấy và Chu Thừa Vũ thành, bằng hai người bất đồng quan điểm, hợp tệ lắm.


      Bởi vì hai người có cảm tình chị em tốt nhiều năm nên Lương Nguyệt Mai để tâm Tạ Kiều lắm, chỉ với Hồ Ngọc Nhu: "Vậy , ta bảo nhị đệ về Phủ thành ngay, nếu mình tam đệ có thể giải quyết vấn đề, cần nhị đệ ra mặt. Nếu tam đệ thực gặp nguy hiểm, bảo nhị đệ ra mặt, muội xem có được ?"


      Hồ Ngọc Nhu có phần cảm động, nhưng nhiều hơn là hổ thẹn.


      Mặc dù Tạ Kiều và Lương Nguyệt Mai có thái độ khác nhau, nhưng thực tế cả hai đều giúp Chu Thừa Vũ. Lương Nguyệt Mai thế kia là bởi vì nguyên cớ ở , thực ra cũng thấy mình hơi quá phận. mặt muốn làm tổn thương lòng kiên trì của Chu Thừa Vũ, mặt khác, càng muốn Chu Thừa Vũ gặp bất cứ nguy hiểm nào.


      kìm được ửng đỏ mắt, nhưng tại thời điểm này, bất kỳ lời nào ra cũng có vẻ dư thừa, chỉ có thể : “Đại tẩu, cảm ơn tẩu! Cảm ơn tẩu!"


      Lương Nguyệt Mai khẽ mỉm cười. ra, ấy cũng rất vui, vui mừng cho Chu Thừa Vũ có thể lấy được người vợ tốt thế này. Như vậy Chu Thừa Lãng có thể yên tâm rồi, Tô thị mang thai, Chu gia tam phòng ai ai cũng sống tốt.


      Sau khi khỏi chỗ Hồ Ngọc Nhu, Tạ Kiều vẫn còn hài lòng với cách làm của Lương Nguyệt Mai. Bởi vì vừa nãy có Tô thị vẫn ở đó nên nàng cố nhịn nghiêm mặt lên tiếng.


      Vẫn là Lương Nguyệt Mai chủ động chuyện với nàng ta. "Thông qua thái độ nhìn nhận của Tam đệ muội hôm nay, rốt cuộc muội cũng biết tại sao tam đệ thích muội ấy rồi."


      Quả nhiên, Tạ Kiều lập tức bị dời chú ý, "Tại sao?"


      Lương Nguyệt Mai : "Tam đệ muội chờ tam đệ, chỉ vì nàng bảo vệ thương đệ ấy, mà muội ấy còn hiểu lòng của tam đệ, hiểu kiên trì của đệ ấy, sẵn sàng để chính mình sợ hãi yên cũng ủng hộ chỗ suy nghĩ của đệ ấy. Tạ Kiều, điểm này, thực ra tỷ làm được đâu. "


      Tạ Kiều hé môi.


      Nàng ta đúng làm được, nhưng điều này quan trọng sao?


      Lẽ nào Chu Thừa Vũ phải sắc đẹp Hồ Ngọc Nhu?


      Nghĩ đến đây, nàng khỏi nhớ lại công chúa Tạ Viện, là con của nhị thúc đảm nhiệm. Mặc dù tại chính thức khôi phục thân thế, nhưng cũng đổi tên thành Lương Viện- đối thủ mất còn với nàng ta năm xưa. Nàng quanh co, : "Vậy còn năm xưa, Chu Thừa Vũ còn thích Lương Viện đó, chuyện đó nên giải thích thế nào?"


      Lương Nguyệt Mai tiếp tục đả kích Tạ Kiều " , chỉ cần nhìn vào thái độ của Viện tỷ nhi với phu quân mất biết nàng và tỷ khác nhau liền. Chẳng qua nếu hai người họ bên nhau , đâu ai biết được tương lai tốt hay xấu. Nhưng khi đó Chu Thừa Vũ vẫn còn là chàng thiếu niên 16 17 tuổi vắt mũi chưa sạch, thời điểm mối tình đầu, ở đâu ra nhiều toan tính đến thế?"


      Tạ Kiều hừ lạnh, " so được với nhan sắc của tam đệ muội, ta nhận, nhưng Lương Viện, ta kém với nàng ta chỗ nào?”


      Lương Nguyệt Mai cười cười, gì.


      Tạ Kiều tức giận đến mức dừng chân lại, lại dám làm gì, sợ tổn thương đến bảo bảo trong bụng. Nàng ta chỉ nhìn Lương Nguyệt Mai hồi lâu cũng thấy Lương Nguyệt Mai dỗ dành nàng ta. Nàng ta hết cách đành phải nhăn mũi, với giọng vô cùng tội nghiệp: "Được rồi, ta thừa nhận, ta thừa nhận còn được sao! Vẫn là Chu Thừa Hồng tốt nhất, chàng ta thấy ta tốt nhất!"


      Lúc này Lương Nguyệt Mai mới : "Thế nên, tỷ đối đãi tốt với tam đệ muội , cũng vui vẻ thoải mái sống cuộc sống của mình ."


      Mà nơi khác, Tô thị ở lại. Nàng ta cũng như Tạ Kiều, thực cảm thấy cách làm của Hồ Ngọc Nhu đúng. Nhưng bây giờ Lương Nguyệt Mai bảo Chu Thừa Hồng đến Phủ thành rồi, nghĩ nghĩ chắc có chuyện gì xảy ra nên nàng ta cần thêm gì nữa.


      Hồ Ngọc Nhu buồn bực tự hỏi tại sao nàng ta còn ở lại, "... Có chuyện gì à?"


      Tô thị học dáng vẻ Lương Nguyệt Mai, đến sờ trán Hồ Ngọc Nhu. Dưới cái sờ của nàng ta, Hồ Ngọc Nhu run lên, nàng ta cũng cảm thấy hơi xấu hổ nên rút tay lại, nhất thời vẻ bối rối lên mặt. " có gì, ta chỉ cảm thấy cơ thể tẩu dường như được tốt lắm, muốn dặn dò tẩu nên dưỡng bệnh cẩn thận."


      Mặt trời mọc đằng tây rồi à.


      Hồ Ngọc Nhu cảnh giác trong lòng, ngoài mặt gật đầu với vẻ hững hờ. "Ta , cảm ơn."


      Tô thị cũng biết những gì mình , mình làm ngày trước, giờ tự nhiên muốn bù đắp nhưng hai người sớm làm ầm ĩ, ngã bài. Tiểu nương tâm cao khí ngạo chịu cúi đầu, nên nàng đành phải cúi đầu vậy. Mặc dù nàng thấy hơi mất cân bằng, nhưng ngẫm lại, từ lúc bắt đầu nàng hiểu lầm người ta, phóng thích ác ý người ta trước.


      Sau đó… nàng nhìn vào bụng Hồ Ngọc Nhu, theo bản năng sờ bụng mình. Ngoài trừ việc hại đứa bé thứ hai của Thanh di nương nàng chưa từng hại ai khác. Nàng có mang, lại nghĩ tới nhỡ mà Hồ Ngọc Nhu mang thai, chẳng biết nàng ấy sinh ra thứ gì, lòng nàng bỗng thấy có chút khó chịu.


      "Tẩu còn , nên chăm lo cơ thể cho tốt, con hai năm nữa cũng được." Tô thị , kế đó nàng nhớ lại hồi trước mình bảo Hồ Ngọc Nhu muốn sinh con nên nạp thiếp cho Chu Thừa Vũ, nhất thời mặt kìm được nóng ran, "Vậy ta đây, tẩu nghỉ ngơi cho tốt."


      là chẳng hiểu gì cả.


      Chẳng lẽ nàng ta mang thai, vì vậy muốn cũng có thai à?


      Sợ chuyện nhà ai lo, hay sợ sinh con trai trước?


      Hồ Ngọc Nhu nghĩ lung tung hồi, cũng để chuyện này trong lòng.


      ·

      Phủ thành bên này, Tiết Sĩ Văn đến tận trưa ngày hôm sau mới gặp được Chu Thừa Vũ. Hai người chạm mặt trước cửa nha môn, vì đêm qua cầu kiến được Tri Phủ -Đổng đại nhân nên lúc này nhìn thấy Chu Thừa Vũ, ánh mắt ông ta giấu thù hằn.


      Chu Thừa Vũ dẫn theo Bùi Thanh, vẫn hơi gật đầu với ông ta, hành lễ như thường lệ.


      Tiết Sĩ Văn lạnh lùng : "Chu đại nhân là rất tài tình!"


      Chu Thừa Vũ thờ ơ đáp: "Hạ quan dám, có điều, đa tạ đại nhân khen ngợi."


      Ai khen ngươi hả?


      Mặt mũi ở đâu?!


      Tiết Sĩ Văn tức giận đến nỗi cơ mặt ông ta run rẩy.


      Vào cửa, trông thấy Đổng đại nhân, vì tối hôm qua, Đổng đại nhân chỉ gặp Chu Thừa Vũ, biết việc làm mờ ám của Tiết Sĩ Văn nên lần này thấy Tiết Sĩ Văn trở nên cho sắc mặt tốt như trước.


      "Tiết đồng tri, bộ khoái của huyện Trường Châu bị bắt, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?" Ông ta thẳng vào vấn đề..


      Tiết Sĩ Văn và Chu Thừa Vũ cùng hơi đổi sắc mặt.


      Tiết Sĩ Văn phấn chấn, còn Chu Thừa Vũ sa sầm trong lòng.


      Tác giả có lời muốn :


      Tôi muốn về Tô thị, có số em mình hiểu thù địch của Tô thị với Nhu Nhu.


      ra hiểu, cũng coi như là điều tốt, là xung quanh bạn có người nào như vậy.


      Bên cạnh tôi cũng có người xấu xa như vậy, nhưng vẫn có loại người. chung bình thường rất tốt với bạn, cũng sẵn sàng giúp đỡ bạn, nhưng tiền đề là bạn được sống tốt hơn ấy, cũng được xuất sắc hơn ấy.


      Nếu bạn sống tốt hơn ấy, xuất sắc hơn ấy [coi là xuất sắc hơn ấy, cách thô tục như là đột nhiên lương cao hơn ấy, hoặc gặp phải điều gì đó tốt đẹp] ấy chịu được, chỉ xỉa xói trước mặt bạn, thậm chí còn xấu sau lưng bạn.


      Bên cạnh tôi người như vậy. Tôi mở rộng tư duy suy nghĩ hồi. Sau đó, tôi cảm thấy Tô thị thứ nhất là do bị ảnh hưởng từ hoàn cảnh sống khi còn là thiếu nữ. Thứ hai là ta sau khi gả chồng mãi có con. Thứ ba là do thứ nhất nữa là Nhu Nhu mới qua cửa muốn cướp quyền quản gia của ta, thứ hai nữa là nhỡ may Nhu Nhu sinh con trai trước có thể tưởng tượng địa vị của ta ở nhà [Mặc dù những người khác nghĩ vậy, nhưng mà môi trường sống và giáo dục khi còn biểu thị ra ta coi như xong đời rồi].


      ra, tôi phải thấy Tô thị đáng thương, nhưng tôi cảm thấy rằng bởi vì bản thân mình đáng thương mà muốn hại người khác, hận người khác.


      điểm này rất là đúng.


      Về phần kết cục của ấy, tôi vẫn chưa nghĩ ra nên giải quyết ra sao, chỉ có thể theo cốt truyện thôi.
      Tiểu Ly 1111, Châu Lương, Ameri12 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Tác giả ơi, edit ơi, hồi hộp quá!

    4. Nhitocngan

      Nhitocngan Well-Known Member

      Bài viết:
      195
      Được thích:
      2,690
      Chương 68. xong , giết phắt , xem thử còn ai dám nhiều chuyện nữa!


      [1]


      Trong phòng khách ngoại trừ Chu Thừa Vũ và Bùi Thành, chỉ có Đổng tri phủ và Tiết Sĩ Văn.


      Đổng tri phủ chọn hỏi Tiết Sĩ Văn ngay lúc này. Rất ràng, ông muốn giải quyết chuyện theo cách riêng tư. khó nghe chút, chính là ông muốn bao che cho Tiết Sĩ Văn. Cho dù hôm qua ông căm phẫn dâng trào sau khi biết được chân tướng, nhưng giây phút này, ông lựa chọn mở miệng hoàn toàn phơi bày ý đồ của mình ra.


      Chu Thừa Vũ cố giữ bình tĩnh, nhìn Tiết Sĩ Văn. Nhưng ánh mắt sâu thẳm của y chiếu thẳng vào Đổng tri phủ.


      Đổng tri phủ chột dạ, vội vã đảo mắt .


      Ông ấy khác với Tiết Sĩ Văn từ tầng dưới cùng bò lên. Mặc dù ông làm quan do trải qua thi cử, nhưng trước đây ông là công tử thế gia. Có câu thế này: trước cửa Thừa tướng là quan thất phẩm, tuy xuất thân Chu Thừa Vũ khó tả, giờ lại trông có vẻ vô dụng, nhưng suy cho cùng y vẫn mang họ Chu.


      Hiếp đáp đầu y , Chu gia Kinh Thành sao có thể khoanh tay đứng nhìn.


      Huống hồ, y thực bất tài chăng?


      Chỉ cần nhìn vào phát đạtcứ năm sau hơn hẳn năm trước của huyện Trường Châu là thấy, ngoại trừ vụ án giết người lần này, còn chuyện lộn xộnlớn nào khác, nhiêu đó đủ chứng tỏ y là người có bản lĩnh .


      Nhưng ông cũng thể cứ thế giao Tiết Sĩ Văn ra được.


      Tiết Sĩ Văn là cánh tay đắc lực của ông, tương đương với thể diện của ông. Nếu chỉ huyện lệnh như Chu Thừa Vũ đến mấy câu, ông giao người ra, vậy thể diện ông ở đâu chứ? Mai sau, còn có ai nghe theo ông, giúp ông làm việc nữa?


      Do đó, chỉ có thể chuyện lớn hóa , chuyện hóa .


      Về phần Tiết Sĩ Văn dám làm bậy sau lưng ông, ông tất nhiên muốn trừng trị rồi.


      Nhưng đó phải là lúc này, vừa bị người ta tìm đến cửa mà sợ đến mức cuống quít trừng trị phen.


      Tiết Sĩ Văn lại nhận ra được bất mãn của Đổng tri phủ đối với mình. Ông ta chỉ cho là Đổng tri phủ cũng như ông ta, đều đều vừa mắt Chu Thừa Vũ. Vậy , lần này là cơ hội để ông ta giải thích vấn đề này tốt, sau đó chuyện trôi vào dĩ vãng.


      Ông ta khinh khi nhìn Chu Thừa Vũ rồi bước lên bước, kính cẩn hành lễ với Đổng tri phủ. "Đại nhân, đến chuyện này, hạ quan cảm nhận sâu sắc có mặt mũi nào gặp ngài nữa. Hạ quan vốn là người huyện Trường Châu, nhưng ngờ được đám bộ khoái huyện Trường Châu đến Phủ thành, ấy vậy mà từng kẻ từng kẻ lại như phường giặc cướp lưu manh. Chúng bắt người chẳng ra nhiêu sức, mà lại tốn sức thay nhau đập phá hàng chục cửa hàng, thiệt hại gây ra khó mà ước tính! Mấy ngày nay hạ quan ra ngoài, mới tạm thời làm an lòng những cửa hàng đó. Chỉ ngờ là hạ quan có lòng tốt đến huyện Trường Châu gặp Chu tri huyện, vậy mà Chu tri huyện ... "


      câu cố tình hết, nhưng ý cũng hiểu.


      Đổng tri phủ với vẻ ngạc nhiên: "Có còn cái này nữa?"


      Tiết Sĩ Văn thở dài: "Ôi, thân là người huyện Trường Châu, hạ quan thực muốn !"


      Đổng tri phủ thầm hài lòng. Tiết Sĩ Văn hổ là phụ tá theo ông nhiều năm. Lời này câu này, vừa có tình vừa chiếm lý, ngay cả Chu Thừa Vũ cũng được nữa rồi.


      Ông ấy trầm ngâm nghe Tiết Sĩ Văn tiếp: "Hạ quan thân là người huyện Trường Châu. Bộ khoái huyện Trường Châu gây ra vụ việc này, hạ quan cũng có trách nhiệm. Đại nhân, hạ quan sẵn sàng trả nửa số bạc để bù đắp thiệt hại cho các cửa hàng đó. Kính xin đại nhân mở con đường cho đám bộ khoái huyện Trường Châu, tha cho bọn họ lần."


      Đổng tri phủ sáng mắt lên, gương mặt nhất thời lóe lên niềm vui. Bất đắc dĩ phải kìm nén lại, ông quay sang nhìn Chu Thừa Vũ, "Thừa Vũ này, ngươi thấy điều này ..." Khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Chu Thừa Vũ, giọng ông đột ngột dừng lại, song, trong lòng ông tức dâng lên chút bất mãn, ngữ khí cũng nặng nề: "Thừa Vũ, ngươi thấy thế nào?"


      Chu Thừa Vũ cuối cùng cũng thờ ơ liếc qua Tiết Sĩ Văn, rồi ngay : "Hóa ra Tiết đồng tri là người huyện Trường Châu. Hạ quan ở huyện Trường Châu chín năm có hơn, đến nay mới nghe lần đầu. Chỉ biết ai ai cũng ngóng trông quê nhà được tốt, vậy mà biết có số người luôn mồm bảo quê nhà tốt, cuối cùng lại dựa vào quê nhà mà thể bản thân.” Những lời khách sáo mà Tiết Sĩ Văn , muốn bao nhiêu hay ho có bấy nhiêu hay ho,còn lời Chu Thừa Vũ chỉ nhằm vào chỗ hiểm, có thể muốn khắc nghiệt bao nhiêu có khắc nghiệt bấy nhiêu. "Lời khác dám , nhưng hạ quan nhậm chức hơn chín năm, xem như là hiểu tường tận dân chúng huyện Trường Châu. đề cập đến phong tục dân chúng thuần phác, bách tính an cư lạc nghiệp, chỉ đề cập đến đám bộ khoái này thôi, mỗi người đều có trái tim gắn liền với dân chúng, lòng vì dân, bao giờ cố tình làm tổn hại đến hào* nào của dân!"*hào là 1/10 của 1 đồng tiền.


      Tiết Sĩ Văn từng mắt, cả giận : “Thế nào, Chu đại nhân là nghi ngờ bản quan dối sao?”


      "Hạ quan dám." Chu Thừa Vũ , "Rốt cuộc có dối hay , Tiết đại nhân hiểu trong lòng, đám bộ khoái huyện Trường Châu và các chủ cửa hàng Phủ thành cũng ràng! Nếu Tiết đại nhân thẹn với lương tâm, có thể gọi người đến đối chất, ai đúng ai sai, vừa hỏi liền biết."


      "Chu Thừa Vũ!" Tiết Sĩ Văn giận dữ, giậm chân cái mạnh.


      Chu Thừa Vũ nhìn ông ta, mà nhìn Đổng tri phủ và : " biết là Tiết đại nhân thẹn quá hóa giận hay là sợ chân tướng bị bại lộ mà muốn gọi người đến đối chất.Đổng đại nhân, ngài muốn tra đến cùng hay muốn nghe lời bên của Tiết đại nhân, rồi đổ đại tội danh này lên đầu đám bộ khoái huyện Trường Châu giao cho ta?”


      Đổng đại nhân giận đến nỗi ngực ông phập phồng liên ngục, trong lúc nhất thời ra lời.


      Tên Chu Thừa Vũ này, cái kiểu bức ép này, cái bộ dạng đó như kiểu ông bên này mà dám gật đầu, y bên đó hướng chỗ cao hơn mà vạch tội. Nhưng mà ôi, y là người của Tam phòng phủ Uy Viễn Hầu Kinh Thành, cũng phải là huyện lệnh nhoi cửa nẻo, y là có cách đưa tin lên .


      Đến lúc đó , vấn đề còn ở thể diện nữa, mà bản thân ông bị kéo xuống đó.


      "Tất nhiên phải tra đến cùng!" Đổng tri phủ tứcđến nỗi đứng dậy, "Tra! Người đâu, kiểm tra các cửa hàng, sau đó đưa tất cả những người phụ trách các cửa hàng đến đây đối chất!"


      Gương mặt Tiết Sĩ Văn hoàn toàn trắng bệch.


      "Đại nhân ..." ông ta vội hét lên, nhưng đón nhận lại là vẻ mặt hầm hầm của Đổng tri phủ, ông ta đành ngừng cự lại.


      Đổng tri phủ mặc kệ hai người, nổi cơn thịnh nộ muốn rời .


      Tiết Sĩ Văn hoảng loạn, các cửa hàng đích thực bị đập, nhưng là ông ta sai người đập. Đám người đó bị ông ta uy hiếp nên dám nghe theo, nhưng nếu họ thực bị mang ra công đường thẩm vấn, họ thấy được có người làm chỗ dựa cho họ. Họ chắc ngoan ngoãn như vậy nữa.


      Song, Đổng tri phủ dường như muốn giúp ông ta.


      Ôngta thực nghĩ ra, chỉ tên Chu Thừa Vũ nhoi, chỉ có mấy câu mà thôi, sao Đổng đại nhân lại sợ đến mức lập tức thỏa hiệp thế kia? Ông ấy là Tri phủ, chẳng biết đè Chu Thừa Vũ bao nhiêu cấp, chỉ câu của ông ấy là có thể tước mũ ô sa đầu rồi, rốt cuộc ông ấy sợ điều gì?


      Tiết Sĩ Văn nghĩ ra, nhưng nhìn Chu Thừa Vũ có vẻ bình tĩnh thoải mái ở bên cạnh, từ từ nảy ra ý định thủ tiêu trong lòng.


      xong , giết phắt , xem thử còn ai dám nhiều chuyện nữa!


      Tiết Sĩ Văn gọi với theo Đổng tri phủ, "Đại nhân, xin dừng bước!"


      Đổng tri phủ vờ như nghe, vẫn rời .


      Chu Thừa Vũ cũng : "Đổng đại nhân, xin dừng bước!"


      Đổng tri phủ tức muốn xì khói, dừng chân lại, tức chịu nổi liếc qua hai người.


      Tiết Sĩ Văn muốn giết người, tất nhiên những lời ngoài sáng, thế nên nhìn về phía Chu Thừa Vũ.


      Chu Thừa Vũ : "Trước đó tiết đại nhân bộ khoái huyện Trường Châu làm hỏng việc, việc nàyhạ quan phải xác minh phen. Ai ngờ các thương hộ đó đều muốn gặp hạ quan, hạ quan hết cách đành phải hẹn bọn họ hôm nay đến đây, bảo họ là đại nhân ngài nhất định lấy lại công bằng cho họ."


      ràng là đất bằng, nhưng Đổng tri phủtự dưng trượt chân, suýt ngã chổng vó.


      Tiết Sĩ Văn ngăn được cả người run rẩy.


      Vốn ông còn do dự, nhưng lúc này ông quyết tâm rồi, giết, chắc chắn phải giết!


      Ông nhanh chóng nhìn sang chỗ Đổng tri phủ, bắt gặp Đổng tri phủthần sắc hơi phức tạp, sợ cũng phải sợ, hận cũng phải hận. Ông ta đoán ra. Nhưng, chuyện ông ta làm Đổng tri phủ biết được. Nếu chuyện thực bị phơi bày, Đổng tri phủ tất nhiên đẩy ông ta ra để tự bảo vệ mình.


      Trừ khi, Đổng tri phủ và ông ta trở thànhchâu chấu sợi dây thừng!

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ông nội Tiết này giết người đến ghiền rồi ha. Đây là châu chấu muốn đá voi mà, hừ hừ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :